Chương 3: Toji x Yuuji: Caught in Orbit, Around and Around We go

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link:https://archiveofourown.org/works/29000079

Tác giả: bababooey

Cái chết của ông nội Yuuji để lại một lỗ hổng trong lồng ngực cậu, một lỗ hổng mà cậu không thể lấp đầy cho dù có dành thời gian cho việc gì đi chăng nữa. Cậu lảng vảng quanh các sân chơi và công viên khi thấy mình không có lý do để nán lại trường sau khi lớp học kết thúc. Và một khi hết lý do để nán lại sân chơi và công viên, cậu sẽ chậm rãi về lại căn hộ của mình, nơi cậu từng ở chung với ông nội. Cuối cùng thì cậu kiếm được một công việc bán thời gian vì chỉ tiêu tiền trợ cấp của ông để lại khiến Yuuji cảm thấy thật tội lỗi. Khi Yuuji kết thúc ca làm việc của mình, cậu vẫn nán lại ở các sân chơi và công viên cho đến khi hết lý do vì sao cậu không cần về nhà.

Mãi cho đến khi Megumi bắt đầu mời cậu đến "bữa tối gia đình" một vài ngày sau khi tan học, cậu mới cảm thấy thế giới của mình đã bắt đầu quay lại một lần nữa. Đó hoàn toàn không phải là một bữa tối gia đình thông thường vì hầu hết thời gian chỉ đơn giản là hai cậu con trai ăn mang thức ăn ra ngoài phòng khách. Nhưng cảm giác được ở trong một ngôi nhà có người chiếm đóng là một niềm an ủi với Yuuji.

Trong những dịp hiếm hoi, cha của Megumi thường về nhà kịp giờ để tham gia cùng họ. Fushiguro Toji chỉ giao tiếp bằng những lời nhận xét ranh mãnh (cha nào con nấy), kèm theo một nụ cười lạnh lẽo khiến lòng bàn tay Yuuji bắt đầu đổ mồ hôi. Nhưng Toji mang một luồng khí nặng nề và hầu như không khơi mào bất cứ cuộc trò chuyện nào. Sau khi quan sát cách bờ vai cong vào khi anh ngồi trên ghế và cách anh nhàn rỗi lần sờ các góc cạnh của lan can sân trong khi đang hút thuốc khiến Yuuji nhận ra người đàn ông này đã từ bỏ cuộc sống. Yuuji luôn cảm thấy một chút rung động tĩnh lặng nào đó khi người đàn ông kia ở trong bán kính bốn feet của mình, bị thu hút bởi cơ chế thần bí của một cá nhân mang trong mình nỗi buồn khi tìm thấy đồng loại. Cậu lo lắng khi bản thân lại nhìn chằm chằm vào bố của người bạn thân nhất quá nhiều, nhưng dù một trong hai người để ý đến điều đó thì cũng không bao giờ đề cập đến nó.

Megumi chưa bao giờ chia sẻ nhiều về lý do tại sao mẹ cậu ấy sống ở một thành phố khác cách đó 2 giờ đi xe, cũng như số lượng chai rượu whisky rỗng rải rác khắp nhà. Trên thực tế, có vẻ như Megumi đã kiên quyết giả vờ những cái chai thậm chí không tồn tại. Vào một ngày mà ba người họ gặp nhau, Yuuji đã tha mình vào phòng tắm. Mọi chuyện trở nên căng thẳng sau khi Toji về nhà loạng choạng, người nồng nặc mùi rượu. Trên đường trở về phòng, cậu nghe thấy Megumi thì thầm hằn học với cha mình. Cậu lắng nghe Toji bị con trai mình nhai nuốt trong khi giấu bản thân trong bóng khuất của hành lang dẫn đến phòng tắm. Rõ ràng là cả hai có một mối quan hệ căng thẳng, thậm chí rõ ràng hơn là sự căng thẳng này hoàn toàn bắt nguồn từ Toji. Yuuji để cho cảm giác tê tái bao trùm lấy mình và dành thời gian xem xét người bạn thân nhất đã phải đối mặt với những gì sau cánh cửa đóng kín. Cậu quyết định bước vào phòng khách khi mọi chuyện đã lắng lại, nở một nụ cười rạng rỡ và ngây ngô.

.

Megumi báo tin rằng cậu ấy sẽ chuyển đến sống với mẹ vào một buổi chiều mùa xuân nhớp nháp. Cậu ấy không đưa ra lời giải thích và Yuuji cũng không đặt bất kỳ câu hỏi nào. Cậu bé tỏ vẻ đau khổ trước sự chấp nhận dễ dàng của Yuuji. Tuy nhiên, khi cậu đề nghị giúp Megumi đóng gói, cậu ấy vẫn chấp nhận.

Họ đã làm việc một cách nhanh chóng- Yuuji làm phần lớn công việc nặng nhọc trong khi Megumi thì dọn dẹp. Khi Yuuji chất chiếc hộp cuối cùng từ phòng Megumi lên chiếc xe tải, cậu thấy Toji đứng bên cổng trước nhìn chằm chằm vào không gian, điếu thuốc lơ lửng trên môi. Có lẽ là do việc nâng mấy cái hộp nặng đó đã làm tăng thêm lượng máu trong huyết quản cậu, Yuuji thấy mình ở bên Toji với một nụ cười táo bạo.

"Nếu chú cần điều gì đó, cháu luôn có thể đến và giúp đỡ."

Toji chế giễu, nhìn cậu nhóc trước mặt mình. "Theo lẽ thường thì ta mới là người nên đưa ra lời đề nghị đó. Giờ ta chính thức làm như vậy."

Điều này khiến Yuuji hơi lo lắng, sợ rằng cậu đã vượt quá ranh giới của sự quen thuộc.

"Nhóc có thể đến đây bất cứ khi nào nhóc cần." Đánh giá qua cách Toji đi về cửa trước với điếu thuốc sặc mùi ma túy của mình, Yuuji kết luận lời đề nghị này 100% không thật và nửa vời. Rõ ràng là chỉ tuân theo hình thức cho có lệ. Nhưng cậu trở nên tích cực, rạng rỡ trước những lời nói đó và cảm ơn người đàn ông.

.

Megumi nói lời tạm biệt với Yuuji bằng cách kéo cậu vào một cái ôm rất vụng về và cứng nhắc khiến trái tim Yuuji tự xoay chuyển theo 5 hướng khác nhau. Cậu nhanh chóng đẩy cục u trong cổ họng xuống để trêu chọc người bạn thân nhất của mình, huých một cú vào cánh tay. Họ sẽ gặp lại nhau bất cứ khi nào họ có cơ hội, và họ sẽ nói chuyện qua điện thoại một cách không thành lời.

Yuuji đi về căn hộ trống trải của mình vào đêm hôm đó sau khi nán lại các sân chơi và công viên cho đến khi hết lý do để không về nhà. Đó là lần đầu tiên cậu khóc lại lần nữa sau khi ông của mình qua đời.

.

Khoảng 2 tuần sau khi Megumi chuyển đi, Yuuji thấy mình đang gõ cửa trước nơi mà cậu cho rằng từ giờ sẽ gọi là nhà của Toji. Đã là một lúc sau giờ ăn tối và cậu hy vọng người đàn ông ấy đã về nhà. Không biết chính xác tại sao mình lại ở đây vì cậu biết lời mời của Toji hoàn toàn là nghĩa vụ với tư cách là cha của người bạn thân nhất của mình, nhưng hôm nay Yuuji cảm thấy trống trải hơn một chút, dễ bị tổn thương hơn bình thường một chút.

Ánh đèn được thắp lên làm dấy lên một chút hy vọng cũng như sợ hãi bởi vì một lần nữa, Yuuji không biết chính xác mình đang làm gì ở đây và ý nghĩ bị từ chối khiến ruột cậu sôi lên. Khi nghe thấy tiếng va đập lớn kèm theo một số tiếng chửi bới bị bóp nghẹt phát ra từ bên trong, cậu đã gọi vài lần với vẻ lo lắng. Rồi khi không gian bỗng trở nên im lặng, Yuuji xông vào nhà, cửa trước không hề khóa.

Cậu thấy Toji đang ngồi thụp xuống sàn bếp, trừng trừng nhìn bàn tay bị rạch, máu loang lổ khắp sàn gạch. Bao quanh anh là những mảnh vỡ của chai rượu whisky - anh hẳn đã tự phải cắt cổ tay mình khi ngã xuống, không thể phủ nhận là do say rượu. Yuuji lồm cồm bò xuống sàn tủ vào phòng tắm để lấy lại một chiếc khăn sạch và điên cuồng quấn lấy vết cắt sâu. Toji lẩm bẩm một cách không mạch lạc, đầu gục vào vai Yuuji khiến cậu bé khó làm việc. Bằng cách này hay cách khác, cả hai cuối cùng cũng vào được phòng tắm, Yuuji gần như trẹo mắt cá chân vì cố gắng đỡ trọng lượng của người đàn ông khổng lồ. Trong lúc Yuuji quấn vết cắt bằng băng y tế cậu mới tìm thấy, Toji nhìn chằm chằm cậu từ chỗ ngồi của trên bệ ngồi nhà vệ sinh.

"Nhóc đang làm gì ở đây?" Tất cả những gì anh nói đều là những tiếng lảm nhảm, đầu cứ nhấp nhô, thậm chí không thèm cố gắng duy trì giao tiếp bằng mắt.

Yuuji thẳng thừng đáp lại "Cháu không biết" khiến Toji bật cười.

Sau khi xong xuôi với bàn tay bị cắt của Toji, cậu đứng trước một mớ hỗn độn gây ra bởi người mà cậu gọi là bố bạn thân của mình. Toji cúi người về phía trước để tựa đầu vào bề mặt rắn gần nhất, nơi tình cờ lại là bụng của Yuuji. Người đàn ông thở dài một tiếng và không nhúc nhích. Tim Yuuji nhói lên, một lúc sau cậu giơ hai bàn tay run rẩy đặt lên đầu Toji. Một cảm giác bảo vệ dâng trào dữ dội cuộn siết trái tim cậu bé.

Yuuji biết mình vừa gắn số phận của mình với người đàn ông này.

.

Vài giờ sau khi Toji bất tỉnh trên tấm nệm của mình, Yuuji nhìn người đàn ông từ trên xuống dưới. Cậu đã dọn dẹp ngôi nhà lộn xộn. Bộ não của Yuuji đã đi đến một quyết định dường như chắc chắn sẽ khiến cậu cảm thấy tốt hơn so với những ngày tháng trước đây. Cậu gần như cảm thấy căng thẳng, tràn đầy quyết tâm, cuộn tròn cơ thể mình và mất ngủ vào đêm hôm đó.

Cậu nấu bữa sáng cho hai người họ. Môi Toji mím chặt vào nhau trước hình ảnh đó, nghiến răng nghiến lợi khi suy nghĩ, nhưng anh vẫn không từ chối bát súp miso và đĩa trứng đặt trước mặt. Họ ăn trong im lặng, cả hai đều không muốn thảo luận lý do tại sao họ lại ở trong lãnh thổ của nhau.

Khi Yuuji chuẩn bị đi học, Toji đã chặn cậu ở cửa.

"Này nhóc." Yuuji nhìn khuôn mặt Toji nhăn lại cùng biểu cảm mà cậu đã thấy trên khuôn mặt của ông mình vô số lần.

Đừng lãng phí thời gian của cháu cho một kẻ ngốc vô vọng như ông. Ông không phải là trách nhiệm của cháu.

Yuuji cảm thấy miệng mình khô khốc vì ký ức, nhưng cậu lại nở một nụ cười ấm áp. "Fushiguro-san, một lúc nào đó cháu sẽ đến để xem tay chú lành lại như thế nào."

Toji chỉ lắc đầu, xoa tay lên gáy với vẻ khó chịu. Nhưng Yuuji đã ra khỏi cổng trước.

.

" Lúc nào đó" chính xác là hai ngày sau khi công việc bán thời gian của Yuuji kết thúc. Cậu bước vào qua cửa trước, mở khóa lần nữa và thấy Toji đang hút thuốc trên dãy hiên. Người đàn ông không thừa nhận sự hiện diện của cậu cho đến khi Yuuji nhẹ nhàng kéo bàn tay bị cắt, nhìn chằm chằm vào anh để xin phép. Với một làn khói nặng nề thở ra, bàn tay di chuyển như thể ngầm đồng ý sự kiểm tra này.

"Nó ổn ... nhóc không cần phải kiểm tra ta."

Vết cắt đã lành lại nên Yuuji để anh rụt tay lại. Họ đứng bên nhau lắng nghe tiếng dế kêu trên cỏ. Việc Toji lần theo những họa tiết trên lan can thu hút ánh nhìn của cậu.

"Fushiguro-san, chú có nhớ người thân không?"

Toji nhìn cậu bằng một cái nhìn mệt mỏi và tiếp tục hút thuốc.

Yuuji tiếp tục nói, nhìn tro tàn trên điếu thuốc. " Cháu không nghĩ rằng mình thực sự biết được cảm giác khi có một gia đình."

Người đàn ông quay sang Yuuji, họ đứng gần nhau, anh nhìn xuống đôi mắt màu hổ phách của cậu. Yuuji cảm thấy mặt mình nóng lên, bàn tay giấu trong túi nắm chặt lại. Đôi mắt cậu quan sát vết sẹo trên môi Toji, nhưng bóng tối nhanh chóng quay lại đôi mắt đó.

"Nhóc hẳn có quá nhiều thời gian rảnh khi quyết định ở đây. Không phải nhóc nên dành thời gian chạy nhảy xung quanh cùng với mấy đứa bạn thiếu niên của mình hay gì đó tương tự à? "

Cháu không định dành thời gian cho câu lạc bộ của mình à?

Yuuji cau mày đẩy hình ảnh ông nội trên giường bệnh ra khỏi đầu. Nhưng trước khi cậu có thể phản bác lại Toji đã quay vào trong. Cậu đứng một mình bên ngoài một lúc, mỉm cười một mình vì dù đối phương có cho cậu bờ vai lạnh lẽo, anh vẫn không đuổi cậu ra ngoài.

.

Từ đó, Yuuji trở thành một sinh vật không mời mà đến trong nhà Fushiguro, luôn tự chào đón mình bất cứ khi nào cậu muốn. Đôi khi Toji sẽ ở đó, đôi khi anh ấy không ở đó, nhưng cuối cùng người đàn ông ấy cũng không còn lo lắng nữa khi nhìn thấy Yuuji trong nhà của mình dù không có khúc dạo đầu nào cả. Họ không nói gì nhiều ngoài việc Yuuji kể về một ngày tràn đầy năng lượng của mình và những lời khen hiếm hoi từ Toji về bữa tối mà cậu bé đã làm vào đêm hôm đó.

Yuuji bắt đầu xem xét từng chi tiết về người đàn ông này. Hầu hết các ngày, Toji chỉ đơn giản là có thái độ uể oải. Anh ta đi làm về và đóng cửa trước với một tiếng thở dài, không bao giờ là không có một tiếng thở dài. Yuuji chưa bao giờ hỏi anh ấy làm gì để kiếm sống, nhưng điều đó có vẻ hợp lý và giống như cách Toji kéo cà vạt của mình ra như thể nó đã bóp nghẹt anh ấy. Người đàn ông lớn tuổi sẽ uống một hoặc hai ly, đi tắm, và gọi cậu vào ban đêm sau khi xem TV.

Một số ngày, một hoặc hai ly rượu của Toji được thay bằng hình ảnh anh ta nâng niu một chai rượu trong khi nằm trên ghế dài tự lẩm bẩm một mình. Yuuji cố gắng lấy cái chai từ anh sau khi tranh cãi một chút và người đàn ông sẽ bất tỉnh ngay sau đó. Vào những ngày này, khi anh ấy ngủ ngáy, Yuuji thường lấy trộm một điếu thuốc trong quần làm việc của Toji để từ từ hút nó ngoài sân.

Toji thích những bộ phim kung-fu cũ và ghét những bộ phim siêu anh hùng. Anh thích mua vé số và ghét khi nó chẳng mang lại gì cho anh. Anh thích quần thể thao rộng thùng thình và ghét những chiếc quần chật chội mà mình mặc hàng ngày.

Và anh ấy yêu nhạc jazz. Vào những ngày đẹp trời, Yuuji sẽ nghe thấy anh ấy bật loa và nhỏ nhẹ chơi nhạc, đôi khi ngâm nga trong khi đọc báo ngày. Vào những ngày như thế, Toji thực sự sẽ nói chuyện với cậu, hỏi cậu dự định làm gì trong tương lai, những bộ phim mà cậu thích. Yuuji cũng biết được nhiều điều về anh ấy; Toji đã từng muốn có sức mạnh và võ thuật hơn bất cứ điều gì anh ấy làm bây giờ. Anh sẽ nở một nụ cười quyến rũ đến nguy hiểm, Yuuji sẽ thực sự cắn vào má anh vì nó khiến trái tim cậu như muốn lộn nhào trong lồng ngực.

Và vào những ngày thực sự tốt, Yuuji sẽ được nghe tiếng cười của Toji. Nó sâu sắc nhưng cũng rất nam tính. Miệng anh cong lên ở một góc độ khiến đôi mắt của người đàn ông trở thành những khe sáng. Anh ấy vò tóc Yuuji sau khi kéo cậu bé vào lòng, nghịch một lọn tóc xù và cậu sẽ phản đối mặc dù cảm thấy nóng bừng cả người. Chính những ngày này đã khiến Yuuji quên mất lỗ hổng tồn tại trên ngực mình, bị cuốn vào quỹ đạo mà Fushiguro Toji trở thành hành tinh duy nhất trong hệ mặt trời của một ngôi sao sắp chết.

Và Yuuji luôn nghĩ Toji sẽ trở nên tốt hơn. Anh ấy luôn trở nên tốt hơn cho đến khi anh ấy không còn như vậy.


.


Yuuji đứng phía trên Toji, người đang nằm dài trong bồn tắm, mặc quần áo đầy đủ, vòi hoa sen phun nước khắp nơi. Người đàn ông hoàn toàn bất tỉnh và Yuuji không biết anh đã uống bao nhiêu. Cậu bé đã đứng đó suốt 3 phút để cố gắng tìm hiểu xem phải làm gì, giật tóc trong khi hàm răng lo lắng cho môi dưới. Trong khoảnh khắc Yuuji cảm thấy bản thân tuyệt vọng không thể giải thích được khi chỉ chui vào bồn tắm với người kia và nằm đó cho đến khi cả người ướt sũng. Tại sao điều này lại xảy ra? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao? Cậu tát vào mặt mình và tắt vòi hoa sen, sau đó bắt đầu cởi quần áo ướt ra.

Nhiệm vụ này tỏ ra khó khăn hơn cậu nghĩ, Yuuji buông ra một tràng chửi rủa khi không thể nhấc Toji lên để xé toạc chiếc áo sơ mi của anh ra khỏi đám cơ bắp ngu ngốc. Bàn tay trượt trên làn da ướt và đầu Toji đập vào tường với một tiếng "bịch ", rõ ràng là đau đến mức khiến người đàn ông giật mình sau giấc ngủ say.

Yuuji đang xin lỗi giữa chừng thì tay Toji đưa lên nắm lấy gáy cậu bé, kéo sát lại để trán của cả hai tựa vào nhau. Cánh tay Yuuji căng thẳng chống đỡ bản thân dựa vào bồn tắm - tay cậu đã run rồi - thở hổn hển nhìn chằm chằm vào đôi mắt đối phương.

"Tại sao nhóc lại ở đây?" Toji nói đứt quãng, giọng khàn và nhẹ. Đôi mắt anh gần như không tập trung vào khuôn mặt trước mắt, miệng anh cong lên thành một cái cau mày sâu sắc, mũi nhăn lại như sườn núi. Trái tim của Yuuji đập nhanh cùng lúc bị bóp chặt đến mức có cảm giác như lồng ngực của cậu đang lơ lửng trên không trung.

"Cháu sẽ chuẩn bị bữa tối..." Tất cả những gì cậu nói đóng băng tại chỗ.

Toji để cho trọng lực điều khiển tay mình, và theo lẽ tự nhiên nó va vào vành sứ trên đường rơi xuống. Yuuji nhăn mặt trước âm thanh đó nhưng Toji dường như chẳng cảm nhận được gì.

"Tại sao nhóc lại ở đây?" Anh hỏi một lần nữa, sau khi Yuuji rời đi và quỳ xuống bên bồn tắm, mắt nhắm lại. Bây giờ trông anh ấy trông rất đau đớn so với vài giây trước đây. Yuuji biết anh đang hỏi gì- rõ ràng chuẩn bị bữa tối không phải là một câu trả lời thích hợp - nhưng cậu không có khả năng cảm xúc để đối mặt với gốc rễ lý do tại sao cậu lại dành cả tuổi thanh xuân để trông trẻ cho một người đàn ông trưởng thành vào lúc này. Tại sao? Tại sao? Tại sao? Cậu hét lên một tiếng để ngăn tiếng ồn đang dồn dập trong mão mình ngay lúc này.

"Chú có chịu được không? Chú sẽ bị cảm lạnh mất. " Cậu nói, phớt lờ câu hỏi của Toji. Toji dường như không nghe thấy cậu nên Yuuji đã gọi tên anh vài lần, anh ấy run rẩy. Với một tiếng càu nhàu, Toji tung cánh tay của mình lên để Yuuji có thể bắt được và kéo lên vai. Cả hai cùng nhau cố gắng đưa anh ta ra khỏi bồn tắm. Nhưng Toji và những cơ bắp đồ sộ ngu ngốc của anh ta va vào mọi bề mặt xung quanh khiến Yuuji mất thăng bằng. Cả hai cùng nhau ngã xuống sàn. Khuỷu tay của Yuuji đập mạnh xuống đất, khiến cậu hét lên vì đau cùng lúc sức nặng của Toji đè lên ngực, đẩy hết không khí ra khỏi phổi. Toji chỉ có thể lầm bầm, chân tay quá nặng để cử động và hầu như không có ý thức.

Tại sao chuyện này lại xảy ra?

Nhìn chằm chằm lên trần phòng tắm, khuỷu tay đau nhói, mắt Yuuji bắt đầu mờ đi và một dòng cảm xúc trào dâng từ lồng ngực khiến cậu bật ra tiếng khóc. Hơi thở cậu dồn dập khi di chuyển cánh tay của mình để bám vào lớp vải ướt trên người anh. Cậu hét lên một tiếng đầy bực bội trước khi vùi mặt vào vai Toji khóc nức nở.

Anh ấy đã trở nên tốt hơn, cậu đã nghĩ vậy. Gần đây họ đã cười rất nhiều không phải sao? Những điều cậu làm là chưa đủ sao? Cậu thực sự không giúp được gì? Nếu anh ấy vẫn uống có nghĩa là anh ấy vẫn chưa hạnh phúc. Những ý nghĩ dồn dập trong đầu khi phổi của cậu sôi lên. Thật đau khổ khi nghĩ về những tháng ngày Yuuji đầu tư vào việc này, cậu ấy đã gần học hết năm thứ hai trung học kể từ khi cậu ấy bắt đầu quen Megumi vào năm nhất.

Cậu vẫn giữ liên lạc với Megumi. Và cuối cùng khi cậu quyết định cho người bạn của mình biết rằng mình sẽ ở bên cạnh cha cậu ấy ngay cả sau khi cậu ấy rời đi, Megumi đã thể hiện sự tuyệt vọng được che giấu một cách vụng về trước sự thật đó.

Ông ta không phải là trách nhiệm của cậu, Yuuji. Tớ đánh giá cao việc bạn chăm sóc ông ta nhưng nó không đáng.

Và vào lúc đó Yuuji cảm thấy có gì đó thắt lại trong mình, hiểu ra mình thực sự là người duy nhất còn lại trong cuộc đời của Toji. Những người khác đã bị đẩy ra bởi cơn nghiện của anh ấy.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã sáng tỏ.

"Fushi- Toji-san, làm ơn ..." Cậu nấc lên. Yuuji không biết mình đang cầu xin điều gì - để cơn đau ngừng lại, để Toji khỏi bệnh một cách thần kỳ, cậu dừng lại, Yuuji đủ để khiến cậu dừng lại.

Yuuji. Cháu là một đứa trẻ mạnh mẽ, vì vậy hãy giúp đỡ người khác. Ngay cả khi đó chỉ là những người thân thiết nhất với cháu, hãy cứu những người cháu có thể. Không sao nếu cháu có lạc đường và đừng lo lắng về việc liệu họ có cảm ơn cháu hay không. Chỉ cần cứu càng nhiều người càng tốt, ngay cả khi chỉ là một người.

Khi nghĩ đến những lời cuối cùng của ông nội nói với mình, Yuuji rên rỉ, siết chặt cơ thể mình hơn. Nếu đến một người cậu cũng không thể cứu thì sao?

Cảm nhận được rằng cậu bé đang bị rối loạn nghiêm trọng, Toji cố gắng tỉnh táo ở mức độ cao hơn và tập trung đủ năng lượng di chuyển cơ thể mình khỏi Yuuji để họ nằm cạnh nhau. Yuuji bám lấy anh, tay mò vào lưng người đàn ông lớn tuổi hơn khi đang cố gắng thở. Âm thanh trái tim đang cào xé cổ họng cậu là thứ duy nhất hòa cùng nhịp điệu ổn định của nước nhỏ giọt từ vòi hoa sen bị rò rỉ, và giai điệu đó xé toạc Toji như một luồng điện.

"Đó không phải là lỗi của nhóc." Anh thì thầm vào tóc Yuuji, lặp đi lặp lại nó như một câu thần chú, nhẹ nhàng trong thời gian dài cho đến khi hơi thở của Yuuji bắt đầu đều hơn. Khi chỉ còn lại tiếng sụt sịt vang lên trong phòng tắm, Yuuji ngửa cổ lên để nhìn Toji, người đang nhìn lại cậu qua đôi mắt nhắm hờ. Cậu chỉ có thể chớp mắt, tâm trí hoàn toàn tĩnh lặng khi nước mắt rơi xuống mặt theo dòng nước từ vòi hoa sen. Với vẻ mặt buồn bã và bàn tay vụng về, Toji vuốt mái tóc xù của cậu khỏi trán và cúi xuống trao cho nó một nụ hôn dịu dàng nhưng chắc chắn.

"Đó không phải lỗi của nhóc-" Anh nói, giọng ngắt quãng ở cuối khi anh thở ra một hơi lớn từ lồng ngực, đôi môi dao động và đôi mắt xanh lục bắt đầu ngấn nước.

Yuuji cảm thấy có thứ gì đó khủng khiếp xoẹt qua người mình và cậu lập tức lao về phía trước trong tuyệt vọng mù quáng để áp môi mình vào môi Toji. Trong giây lát, tất cả chỉ còn lại vị mặn của nước mắt và răng, cả hai đều cố gắng lấy lại hơi thở qua những giọt nước mắt, nhưng Toji đã giữ chặt đầu Yuuji khi cậu bắt đầu rên rỉ một cách đáng thương, cả hai ngấu nghiến môi của nhau. Cậu cố gắng nhào nặn cơ thể mình thành hình dạng của Toji, hai chân đan vào nhau trong khi hai tay tham lam vuốt lên tóc của người đàn ông, cậu kéo nó lại để mang hai người đến gần nhau hơn nữa. Trong đầu Yuuji nhận thức được rằng điều này chẳng giải quyết được gì cả - nếu có thì sẽ chỉ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn - và trên hết, chuyện này còn lâu mới tính là mất đi nụ hôn đầu. Nhưng khi Toji phát ra một tiếng rên rỉ gầm gừ, sâu thẳm làm rung động cả hai người vào lúc Yuuji cố gắng nuốt lưỡi của bản thân, tất cả những suy nghĩ tỉnh táo trong tình huống này đều bốc hơi.

Cuối cùng, họ rời khỏi nhau, thở hổn hển. Yuuji rùng mình, lau đi giọt nước dãi trên môi khi cả hai nằm trên sàn phòng tắm lạnh lẽo, quần áo ướt sũng thấm hết hơi ấm còn sót lại.

Lần này họ đã đưa được Toji ra khỏi phòng tắm và vào phòng ngủ của anh ấy. Yuuji suýt nữa phải dùng kéo như phương sách cuối cùng khi cậu không thể lột chiếc quần lót dày cộp của Toji ra, nhưng với đủ thứ trò lố lăng, thứ kinh khủng đó đã rơi xuống đất bằng một tiếng "phịch" ướt át.

Mặc quần áo của Toji, Yuuji trông hơi ngớ ngẩn với hai lần quần thể thao xắn lên trong khi nấu bữa tối cho hai người. Cậu thực sự không biết mình đang nấu món gì, cơn mệt mỏi bao trùm khắp cơ thể và tâm trí, cậu tiếp tục mất thời gian nhìn chằm chằm vào bong bóng dầu trong chảo. Mặc dù có chút rắc rối, nhưng cậu không thể tự mình quan tâm đến nó. Toji đang ngồi ngoài hiên hút thuốc, cố gắng tỉnh táo. Yuuji tham gia cùng anh, sau đó nhanh chóng nắm lấy tay Toji với điếu thuốc vẫn còn trong đó, đưa lên miệng và kéo một hơi dài. Khi thở ra, Yuuji cúi xuống tựa đầu vào Toji, khiến mắt họ giao nhau. Cậu biết cả hai trông rất khổ sở.

"Bữa tối đã sẵn sàng."

.


Sau đêm hành xử đầy xúc động và sa đọa, kết thúc là Yuuji ngủ thiếp đi cuộn tròn quanh Toji trên tấm nệm của mình, cậu bé bắt đầu ngủ ở nhà người đàn ông nói trên. Không có nụ hôn hay bất kỳ cuộc trò chuyện nào về những gì đã xảy ra, và mọi thứ lại tiếp tục như bình thường. Tất nhiên là ngoại trừ có những đêm mà Yuuji bám vào khung lưng rộng lớn của Toji như một chiếc túi phản lực bằng người.

Tuy nhiên, vẫn có những lúc Yuuji cảm thấy muốn đập vỡ cái chai mà cậu tìm thấy trong lòng Toji, đặt nó lên ngực, tự đâm mình để tạo nên một màn trình diễn thơ mộng về tất cả. Một màn trình diễn mà trái tim cậu nói sẽ giải quyết mọi vấn đề của anh ấy nhưng bộ não của cậu lại kiên quyết nói khác. Nó là một trận chiến dai dẳng. Thế mà ngày tháng trôi qua, nỗi sợ hãi khi bước qua cánh cửa nhà Toji bắt đầu giảm dần. Yuuji thích tự nói với bản thân rằng đó là bởi vì cậu bắt đầu ngủ quên, cố gắng không để nó vào đầu mình, nhưng vốn dĩ ngay từ đầu cậu đã thất bại.

Tuy nhiên, có một vấn đề khác xuất hiện, đó là cơn ngứa ngáy trên cơ thể mà Yuuji không thể phớt lờ. Cậu chưa bao giờ coi bản thân là một kẻ lệch lạc tình dục, nhưng gần đây Yuuji cảm thấy khó kìm nén những suy nghĩ của mình, đôi khi cảm thấy vô cùng bẩn thỉu bởi nội dung của chúng. Tệ nhất là việc cậu cảm thấy mình giống như một thiếu nữ đang cười khúc khích, ngất ngây khi nhìn thấy làn da trần xuất hiện trước mắt. Ngày hôm trước, Yuuji đã chăm chú nhìn vào khớp xương nơi bắp tay rắn chắc của Toji chạm vào khuỷu tay cậu, ở chỗ tĩnh mạch lớn hơi lộ ra ở đó, cậu thề rằng cậu đã tự chọc vỡ mạch máu của mình ở đâu đó. Nhưng anh ấy đã cố gắng duy trì một danh tiếng đàng hoàng, ngay cả khi hormone tuổi thiếu niên của cậu khiến cậu tăng cường sức khỏe mỗi giờ một lần.

Yuuji biết tại sao Toji lại từ chối đưa ra bất cứ cử chỉ nào thân mật. Cậu biết từ cái nhíu mày tội lỗi mà anh ấy thể hiện, Toji không thích sự thật rằng Yuuji vẫn đang học trung học và về cơ bản chỉ bằng một nửa tuổi của anh ấy. Người đàn ông lớn tuổi không cần phải nói bất cứ điều gì bởi vì Yuuji đã hiểu. Tuy nhiên, điều đó không làm cậu bé nản lòng vì cậu là người kiên nhẫn. Mặc dù việc uống rượu của Toji đã giảm đi đáng kể kể từ cái đêm trong phòng tắm, nhưng những lần anh ấy tái phát là lúc Yuuji có thể nhìn thấy mắt anh ấy theo dõi mình. Cảm thấy cách Toji siết chặt lấy cậu hơn khi anh kéo cậu ra khỏi ghế dài. Cách anh ấy tiến lại gần hơn khi giọng nói của Yuuji xen vào khoảng cách của họ. Và trong khi cậu không muốn gì hơn là hôn lên bất kỳ bộ phận cơ thể nào của người đàn ông này, cậu biết đây là một trò chơi mong manh mà cậu không thể nào đi quá ranh giới được.

Vì vậy Yuuji đơn giản là để mọi thứ thúc đẩy bản ngã của mình. Cậu coi mọi thứ như một trò chơi chờ đợi rất dài và đầy trêu chọc, cảm thấy hài lòng về tất cả trong tổng cộng bốn tháng. Nhưng vào ngày thứ hai khi trở thành học sinh năm ba, ngay giữa giờ học, Yuuji đã nhận ra một sự thật nghiệt ngã. Gần đây, Toji đã bắt đầu trở nên tồi tệ hơn và điều đó khiến cậu thức đêm trong nỗi thất vọng và bối rối. Mãi cho đến khi viết công thức cho một hàm nghịch đảo, nó mới khiến cậu kinh ngạc.

Cậu chính là vấn đề. Toji bắt đầu sa sút vì xung đột đạo đức về Yuuji . Một khi nhận thức ấy vụt qua tâm trí cậu, nó đập mạnh đến nỗi Yuuji đột ngột đứng dậy, vô tình làm gián đoạn bài giảng của giáo viên.

Chiều hôm đó cậu nán lại các sân chơi và công viên. Ném mình trong cơn giận dữ, Yuuji bẻ đôi cây gậy ngẫu nhiên tìm thấy trên mặt đất khi chìm đắm trong dòng suy nghĩ của riêng mình. Tất nhiên Yuuji là vấn đề, điều đó quá rõ ràng rồi . Người đàn ông đó không nghĩ rằng anh ta xứng đáng với bất cứ điều gì, đánh giá giá trị của anh ta bằng sự tỉnh táo của anh ta, và sự tỉnh táo của anh ta được kiểm tra bởi môn số học của học sinh trung học. Và nếu điều đó chưa đủ tệ, chắc chắn là như vậy. Bây giờ anh ta phải đến mức coi sự tỉnh táo là vô ích nếu đây thực sự là những gì đang xảy ra. Yuuji bực bội rên rỉ, ném những mẩu gậy gãy vào hàng rào.

Nước mắt trào ra và cậu ngồi khụy xuống, đầu gối ôm vào ngực, những ngón tay quấn vào tóc. Yuuji cảm thấy rất cô đơn. Đây không giống một câu chuyện mà cậu có thể nói với Megumi. Và dù cậu tương đối nổi tiếng và được yêu thích ở trường nhưng cậu chưa bao giờ cố gắng kết thân với bất cứ ai sau khi Megumi rời đi.

Trước khi cậu có thể chìm đắm trong nỗi buồn của mình thêm nữa, ai đó đã hung hăng đá vào hàng rào trước mặt cậu. Cậu giật mình ngã chổng kềnh ra đất trước khi ngước mắt lên nhìn xem kẻ đó là ai.

"Kugisaki-san?"

Kugisaki Nobara từ lớp 1C, cùng lớp mà Megumi đã học, đứng trước mặt Yuuji, vẻ mặt cau có ghê tởm. "Cậu đang làm cái quái gì vậy?"

Yuuji cảm thấy mình bật khóc trước sự hiện diện của cô ấy, khiến cô ấy hét lên vì bối rối.

Cuối cùng họ ngồi cạnh nhau trên băng ghế công viên, Yuuji dụi mắt với mép áo sơ mi đồng phục của mình. "Bây giờ tớ ổn rồi, Kugisaki-san, xin lỗi vì đã làm cậu giật mình, câụ không cần phải ở đây với tớ." Cậu nở một nụ cười trống rỗng vô hồn với cô và cô cong môi trước hình ảnh giả tạo đó.

"Im đi đồ thua cuộc, cậu đã tạo áp lực cho tôi nên cứ nói ra những gì đang làm phiền cậu." Cô ấy cáu kỉnh, khoanh tay và nằm dài trên băng ghế. Yuuji không biết giải thích thế nào rằng rõ ràng chính cô ấy mới là người đã đột ngột đạp đổ hàng rào. Cậu lật giở móng tay, do dự và bồn chồn.

"Tớ đánh giá cao điều đó Kugisaki-san nhưng ... tớ nghĩ cậu sẽ khó chịu về tớ sau khi nghe những chuyện này." Cậu đã trung thực. Cậu quay lại và bắt gặp khuôn mặt đầy ngờ vực của Nobara, và Yuuji cảm thấy mặt mình đỏ bừng vì xấu hổ. Đúng vậy. Cô đã đánh giá cậu một cách đầy khó chịu ngay từ đầu rồi. Yuuji thở dài một tiếng. "Đừng nói rằng tớ không cảnh báo cậu."

Khi Yuuji nói chuyện, khuôn mặt của Nobara vẫn trống rỗng và vô cảm cho đến phút cuối. Nửa chừng cậu thề rằng cô không hề nghe cậu nói, nhưng khi cậu lắp bắp ra câu cuối cùng của mình, cô đã chế giễu. Nobara cười khúc khích và đưa mắt nhìn Yuuji.

"Chuyện đó khốn nạn thật."

Yuuji thở phì phò trước những lời cô nói, mặt đỏ bừng, miệng há ra và đóng lại khi não bị đoản mạch. Cô phớt lờ cậu và quay ánh nhìn về phía chân trời, chân mày chau lại suy nghĩ. Cậu đóng hàm lại, tức giận, nhưng chờ đợi để nghe những gì cô sẽ nói.

"Cậu chỉ cần chứng tỏ tình yêu anh ta dành cho cậu quan trọng hơn những gì xã hội nghĩ. Nếu điều đó khiến cậu hạnh phúc và chẳng làm tổn thương ai thì cần gì quan tâm đến những điều người khác nói. Dù sao thì mọi người đều là những kẻ khốn nạn, nếu họ không nhận được thứ gì, họ sẽ lập tức chối bỏ nó ". Nobara nói điều này với một sự thành thật đến mức khiến Yuuji nghĩ rằng cô ấy đã trải qua điều gì đó tương tự cậu. Dù thế nào đi nữa, lời nói của cô cũng khiến cậu dịu lại và đôi vai cuối cùng cũng được giải phóng khỏi sự căng thẳng. Họ ngồi đó trong im lặng trầm ngâm cho đến khi Yuuji lại cảm thấy nước mắt mình cay xè. Cậu quay sang Nobara và nở một nụ cười tươi với cô. Cô ấy phát ra một tiếng động bất mãn, rất có thể là để đáp lại tiếng nước mũi trong vắt bắt đầu chảy ra từ mũi Yuuji.

"Ok, ok, tôi hiểu rồi. Tôi hiểu rồi. Cậu sẽ làm cho tôi nôn mửa ngay tại đây. Thôi nào, tôi sẽ khiến cậu phải mua cho tôi một bữa ăn ngon vì đã bắt tôi lắng nghe vấn đề tình yêu khủng khiếp đó. Nếu được thế thì tôi sẽ vui lòng cố gắng tiếp tục giữ bản mặt mình ở đây cùng với cậu. " Cô kéo cậu khỏi băng ghế.

Khi họ bước đi và khi Nobara nói về món ăn ngon mà cô ấy sẽ chọn, Yuuji chỉ cười một mình. Cậu biết rằng sự an ủi mà Nobara dành cho cậu là vô cùng mơ hồ và về mặt khách quan thì chẳng có ích gì cả, nhưng nó đã chữa lành quyết tâm của cậu. Đôi khi giải pháp thực sự đơn giản. Hơn nữa, việc cô ấy nói ra từ "tình yêu" khiến ngực của Yuuji bỏng rát theo một cách dễ chịu. Cậu chưa bao giờ để bản thân đắm chìm trong cảm xúc, thậm chí là nghĩ đến việc chạm vào nó, nhưng đêm đó khi Nobara vung tiền vì món sushi, Itadori Yuuji có thể nói với sự tự tin hoàn toàn rằng cậu yêu Fushiguro Toji.

.

Kế hoạch là Yuuji sẽ tạo ra một cử chỉ tình yêu vĩ đại đến mức có thể cuốn Toji khỏi sự rối bời lúc này của anh. Yuuji sẽ viết hàng trăm bức thư tình hay gì đó. Nướng một trăm đồ ngọt. Một trăm bông hoa. Cậu sẽ quỳ dưới chân và hôn đầu gối của Toji, giải thích rằng Toji chỉ cần chấp nhận tình yêu của họ dành cho nhau là mọi thứ sẽ ổn. Toji sẽ cảm nhận được sự tận tâm bất diệt mà Yuuji dành cho người đàn ông đó và cậu bị kéo vào lòng. Sau đó mọi thứ sẽ ổn. Mọi thứ sẽ ổn thôi.

Mọi thứ sẽ ổn nếu mình làm điều đó. Yuuji lặp lại điều này với chính mình khi cậu đứng sững sờ và tê liệt nhìn Toji đang ói cả ruột gan qua lan can ngoài sân. Người đàn ông cố gắng ngồi xuống chiếc ghế ngoài hiên, trượt và đập mông xuống đất như một đứa trẻ đáng thương. Yuuji cảm thấy như bị đẩy lùi khi nhìn thấy khung cảnh xấu hổ như vậy. Cậu dành thời gian của mình dọn dẹp đống bừa bộn trong bếp, và cuối cùng đi ra ngoài hiên. Toji đã cố gắng ngồi trở lại ghế nhưng từ chối giao tiếp bằng mắt với Yuuji như một con cún biết rằng mình đang gặp rắc rối. Yuuji đứng đó một lúc lâu, không nói gì. Các ngôi sao sáng, tỏa sáng với cường độ lớn hơn những gì thường có thể nhìn thấy qua tầng khí quyển. Khi một cơn gió mát thổi qua, cậu quay sang Toji. Thay vì những nhận xét phản đối thông thường mà cậu nói về việc uống rượu của Toji, cậu đưa tay vuốt ve hai bên mặt của Toji. Vuốt vết sẹo trên môi và mái tóc đen như mực để Yuuji có thể nhìn thấy đôi mắt màu xanh lục mà cậu đã dành quá nhiều thời gian để cố gắng xác định màu cụ thể của nó. Toji chỉ có thể trố mắt nhìn cậu.

"Toji ... anh có yêu em không?" Cậu hỏi nhẹ nhàng, ngọt ngào.

Hoàn toàn chìm trong trạng thái xuất thần của Yuuji- và say xỉn - Toji ngay lập tức thốt ra một tiếng "Có."

Yuuji nửa nghĩ nửa không, thay vì đáp lại "Vậy thì hãy là một cậu bé ngoan và đừng uống rượu nữa vì em" cậu trao cho Toji nụ cười ấm áp nhất, rạng rỡ nhất mà cậu có thể. Cậu từ từ hôn lên trán Toji trước khi nói "Em cũng yêu anh." Sau đó Yuuji gom nửa chai rượu whisky đã cạn trên bàn, thay vào đó bằng một hộp thuốc lá, và để yên cho người đàn ông đứng ngoài hiên với sự cô độc của anh ta.

Yuuji, theo một cách nào đó, đột nhiên cảm thấy những mảnh ghép cuối cùng đã khớp với nhau. Cuối cùng đã thấy tình hình hoàn toàn rõ ràng. Cảm thấy bản thân trưởng thành thêm một vài năm mặc dù tuổi thực của mình. Bản thân cậu cũng không hiểu hết, nhưng nỗi đau thường trực bao trùm trong trái tim cậu dường như đã nguôi ngoai một chút. Đây là người đàn ông cậu đã chọn để yêu, cuộc đời cậu đã chọn để sống, và là cuộc đời cậu biết mình sẽ tiếp tục chọn để sống. Và nó thực sự đơn giản. Cậu biết dù Yuuji có cố gắng làm bất cứ điều gì thì cũng không bao giờ có thể khiến Toji đột nhiên hiểu ra, cho dù cử chỉ của cậu có hoành tráng đến đâu. Miễn là biết Toji yêu mình, Yuuji có thể đợi nhiều năm cho đến khi người đàn ông ấy tìm thấy sự bình yên trong hoàn cảnh của họ. Yuuji sẵn sàng trở thành gia đình của anh, là vật cố định vĩnh viễn trong cuộc đời anh. Không có số lượng chai rượu nào có thể thay đổi điều đó.

Và khi Yuuji nói tất cả những điều này với Toji khi người đàn ông ấy tìm thấy cậu trên chiếc ghế dài sau khi tỉnh táo vài giờ sau đó, Toji là người đang quỳ dưới chân Yuuji. Anh ấy nhìn Yuuji mà biến thành hàng trăm cảm xúc khác nhau. Cả trăm lý do tại sao Yuuji là một kẻ ngốc. Một trăm lời cầu xin để Yuuji không bao giờ rời xa. Toji hôn đầu gối của cậu, khóc và chấp nhận những gì cậu đã nói với anh.

Yuuji cũng chỉ biết khóc, hoàn toàn choáng ngợp. Cậu không biết liệu đây có chỉ là tâm trạng nhất thời của Toji và cậu sẽ lại thấy người đàn ông đó bất tỉnh trong bồn tắm ngày hôm sau, hay Toji vẫn còn say. Người đàn ông đứng dậy nghiêng người qua cậu bé và hôn lên những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cậu, hối lỗi và khô héo. Nó chỉ khiến Yuuji khóc nhiều hơn, nhưng nó làm suy yếu những nghi ngờ đang lan tràn trong tâm trí cậu. Yuuji để mình tan chảy trong cảm giác về những nụ hôn của Toji tràn ngập khắp nơi. Anh tiếp tục hôn đi những giọt nước mắt cho đến khi anh lướt trên môi Yuuji. Hàng trăm lý do khiến việc giữ Toji có thể xảy ra sai lầm trong chốc lát.

Yuuji nuốt khan, gần như sợ hãi trước hàng trăm điều mà cậu đã nói với anh. Cậu đã đưa ra một cú hích cuối cùng, đầy dũng cảm. "Em là của anh, Toji. Luôn luôn là vậy. " Và ngay khi Yuuji ngắt lời, Toji tiến đến để bịt chặt môi cậu. Người đàn ông ôm lấy khuôn mặt của Yuuji và cậu cảm thấy thế giới của mình hoàn toàn đứng yên. Hành tinh đơn lẻ cuối cùng đã quay quanh quỹ đạo đủ gần để bị nhấn chìm bởi ngôi sao mà nó đã kiên nhẫn quay quanh suốt thời gian qua. Toji từ từ kéo cậu về phía trước, thúc giục cậu bé đứng lên.

Họ đứng cách nhau từng centimet, Yuuji vẫn hơi cảnh giác điều này sẽ biến mất trong tích tắc. Vẫn có hàng trăm cảm xúc khác nhau lướt qua khuôn mặt của Toji, nhưng anh ấy cố định nó bằng một nụ cười dễ gần, nét nguy hiểm luôn khiến trái tim Yuuji rung động. Và Yuuji chỉ có thể hy vọng rằng có lẽ Toji cũng nhìn thấy các mảnh ghép đang đan lại với nhau, ngay cả khi nó chưa hoàn thành.

"Em thích anh." Yuuji thì thầm vào đôi môi đang hé mở của Toji trong khi vòng hai cánh tay mình quanh vai người đàn ông. Cậu giữ cả hai người ở một góc độ có nguy cơ ảnh hưởng đến sự cân bằng của họ, hơi nghiêng về phía sau. Vì vậy Toji lấy tay giữ mông Yuuji và bế cậu lên. Các căn phòng đi qua nóng như đến mức hai người họ cảm thấy cần đá đổ vài thứ để đi vào. Cổ họng của Toji gầm gừ khi Yuuji lần nữa liên kết môi của họ lại với nhau, để cậu có thể cố gắng liếm mọi kẽ hở mà cậu có thể chạm tới bằng lưỡi của mình. Chậm rãi, khi họ hôn nhau, Toji đưa họ vào phòng ngủ và ngồi xuống nệm futon với cậu bé của mình trong lòng. Yuuji tận dụng cơ hội để siết chặt hai chân họ vào nhau, cả hai cùng phát ra tiếng rên rỉ khi ma sát. Cậu mò mẫm bất cứ cơ bắp nào mình có thể chạm tay vào, sờ soạng một cách điên cuồng vào vùng bụng rắn chắc của anh. Toji đang cố gắng giúp họ cởi quần áo thì Yuuji đột nhiên nhào tới ôm mặt Toji vào ngực mình, một tiếng kêu khàn khàn phát ra từ môi cậu khi cánh tay anh mò vào quần trong của cậu, cậu tiếp tục chà xát phần áo trước lên bụng Toji.

Yuuji đã rất đau đớn khi đi từ cao trào xuống, cậu ra với thời gian kỷ lục, nhưng Toji chỉ cười khúc khích và đặt cậu ấy lên chiếc nệm futon. "Ổn thôi em yêu. Em đang làm rất tốt. "

Với đủ sự dỗ dành từ Toji, cả hai cuối cùng đã tìm được cách cởi hết quần áo của mình. Và với nhiều lời dỗ dành hơn nữa, Yuuji cuối cùng cũng để cho người đàn ông ấy đưa ngón tay vào cơ thể mình. Tuy nhiên khi Toji tìm thấy tuyến tiền liệt của Yuuji, tình thế đã bị đảo ngược, cậu bé nài nỉ Toji . thêm nữa. Làm ơn, nhiều hơn nữa.

Tay còn lại của Toji bận rộn với nhiệm vụ phơi bày phần còn lại của cơ thể Yuuji, bóp và cào làn da mềm mại, để lại đó một vùng địa lý kỳ diệu với những vệt đỏ giận dữ. Cuối cùng khi cơ thể Yuuji cũng chứa được ba ngón tay của anh, Toji giữ và ấn cổ Yuuji xuống tấm nệm, đến cậu cũng phải ngạc nhiên trước khả năng uốn cong của lưng mình. Hình ảnh ấy đã được khắc ghi trong não của Toji, anh chuyển sang liếm mút toàn bộ bề mặt da mềm mại của cậu. Yuuji quằn quại, gần như thở gấp, vào lúc Toji hài lòng với màn dạo đầu của mình. Anh lảng vảng bên tai Yuuji để thì thầm những lời khen ngợi trước khi liếm một đường dọc xuống cổ và cắn xuống.

"Làm ơn làm ơn Toji-" Yuuji vừa khóc vừa đập đầu vào tấm nệm futon liên tục. Cảnh tượng khiến Toji rút ngón tay ra, cười thích thú trước khi gầm gừ một tiếng bực bội làm rung chuyển cả cơ thể cậu. Người đàn ông lớn tuổi đã cứu Yuuji khỏi rắc rối khi phải cầu xin thứ đó của anh ta thêm một giây nữa, quá yêu cái cách mà những giọt nước mắt béo ngậy bám trên đôi mắt màu hổ phách để thực sự nghĩ về bất cứ điều gì khác.

Khi Toji kéo đùi Yuuji để ngồi thẳng lưng với mình, Yuuji cứng người.

"Anh có chắc là mình muốn không? Chúng ta không cần phải làm điều này nếu anh không muốn ". Cậu bé quá sức dễ thương.

"Thông thường anh mới là người nên hỏi câu đó. " Toji trêu chọc, sau đó để thằng nhỏ ẩm ướt của mình lên và bắt đầu đẩy vào. Yuuji không được cảnh báo trước, cậu ngửa đầu ra sau, hai tay bấu chặt vào vai Toji. Khi Toji di chuyển ra vào cho đến khi chạm đáy, Yuuji cố gắng tập trung vào việc bình ổn hơi thở. Toji cố định lại vị trí hai chân của mình để có thể thò tay vào bên dưới và nắn bóp bờ mông căng tròn đang kẹp chặt anh ta. Gục đầu vào cổ Yuuji, Toji bắt đầu chuyển động. Tốc độ dạo đầu chậm nhưng nhanh dần cho đến khi tất cả những gì họ có thể nghe thấy là những âm thanh va chạm đầy xấu hổ. Lưỡi Toji quấy rối vành tai của Yuuji, thở hổn hển vào nó, cậu cố gắng vùng vẫy thoát khỏi sự kết hợp áp đảo này. Toji cười khúc khích trước phản ứng của cậu, đầu cậu ngửa ra sau và thằng nhỏ cậu đau nhói.

Yuuji lờ mờ nhận ra rằng mình đang rên rỉ đứt quãng, cậu ngậm chặt miệng lại vì xấu hổ. Rồi lại lấy tay bịt nó như một giải pháp tốt hơn. Yuuji tập trung cố gắng giữ cho âm thanh của mình ở mức tối thiểu tuyệt đối đến mức cậu không hề nhận ra rằng bản thân đang bị ngạt thở. Toji tỏ ra không hài lòng, anh rướn người lên vung một chân qua vai. Anh ngồi xuống và quan sát Yuuji khi cậu cuối cùng cũng thở ra, nuốt lấy không khí.

"Nếu em muốn như vậy..." Toji tự lẩm bẩm một nửa, đưa ngón tay lên miệng cậu và ấn mạnh ngón tay cái vào đầu lưỡi ướt át. Anh đè lưỡi cậu xuống, giữ hàm cậu thả lỏng cho đến khi hơi thở của Yuuji ổn định. Lau nước dãi đặc quánh chảy dài từ ngón tay cái xuống ngực Yuuji, kéo dài đến thằng nhỏ của mình, Toji nở một nụ cười quỷ dị và di chuyển những ngón tay của mình siết quanh cổ cậu, bắt đầu những cú thúc sâu và nhanh. Yuuji nghẹn ngào, thị lực ngày càng mờ mịt, và khi Toji ghé vào tai cậu rên rỉ từng tiếng "Em yêu, em thật tuyệt... "Yuuji ngay lập tức ra lần thứ hai vào đêm đó. Cho đến khi cậu vỗ mạnh vào cánh tay anh, bàn tay trên cổ Yuuji rời đi, cậu hít lấy không khí một cách dồn dập và tuyệt vọng. Nhưng Toji vẫn tiếp tục, thò tay xuống hông của Yuuji, kéo cậu xuống thằng nhỏ mình mạnh hơn nữa. Yuuji hét lên, phổi nóng bừng. Toji tiến lên phía trước để thọc lưỡi của mình xuống cổ họng Yuuji khi cậu cố gắng đấu tranh lấy không khí và đồng thời hét lên vì quá kích thích. Một cách ám ảnh, người đàn ông lớn tuổi hơn một chuỗi "Yuuji, Yuuji, Yuuji" trộn với "Anh yêu em" vào trong hố sâu ẩm ướt cho đến khi anh ta cảm thấy ruột và quả bóng của mình thắt lại, đập mạnh lần cuối trước khi bắn vào sâu tận thành ruột của cậu bé..

Toji rút ra, Yuuji bắt đầu run rẩy vì sự va chạm của endorphin. Cậu nấc lên, nắm chặt tấm ga trải giường đến nỗi các khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Toji ôm cậu lại thành một cái bọc cùng với tấm khăn trải giường, bó cậu thành một chiếc bánh burrito nhân người, anh vòng tay ôm lấy Yuuji, vuốt lọn tóc hồng của cậu. Anh đung đưa chúng qua lại cho đến khi Yuuji bắt đầu căng vào tấm trải giường, ngày càng khó chịu. Buông lỏng khỏi sự níu chặt của anh, Yuuji vươn một cánh tay ra để kéo Toji xuống một cái hôn thật chậm. Khi Toji bắt đầu chìm đắm vào nụ hôn, Yuuji đã thổi một quả mâm xôi vào miệng anh.


.


Yuuji đã tốt nghiệp trung học, đậu vào một trường đại học cách nhà khoảng một giờ đi tàu. Cậu khẳng định mình bị chứng phình động mạch khi biết Nobara cũng học cùng trường. Cả hai nhanh chóng trở thành bạn tốt của nhau sau khi học cùng nhau tới tận 3 giờ sáng và tranh nhau tiền ăn vào cuối tuần. Một ngày nọ, Nobara giới thiệu Yuuji với bạn gái của cô ấy, Saori, với một nụ cười tự mãn nói với Yuuji rằng mấy cái lỗ đ*t đã hoàn toàn bị đánh bay. Họ nhanh chóng trở thành một bộ ba. Khi họ trêu Yuuji về việc mong muốn được gặp DILF của cậu, cậu chỉ bật ra một nụ cười xấu hổ và họ sẽ mỉm cười thích thú. Hy vọng rằng cậu sẽ sớm nói với họ.

Mãi đến hai năm rưỡi sau, lời của Yuuji mới trở thành sự thật. Cả ba người họ đang đi bộ ra khỏi khuôn viên trường vào một buổi chiều mùa thu vội vàng, thúc vào nhau tới lui cho đến khi Yuuji dừng lại, khiến Nobara vấp ngã và suýt đạp mặt xuống đất.

"Chuyện quái gì vậy thằng mất dạy này?" Cô nhổ nước bọt vào cậu, tức giận vì chiếc áo khoác cô đang mặc là của Burberry và KHÔNG được phép dính một hạt bụi bẩn nào trên đó. Đứng cách đó vài mét, một người đàn ông cao lớn mặc áo ba lỗ màu đen với đôi mắt lấp lánh màu xanh lục. Hai cô gái bên cạnh Yuuji đồng loạt phát ra tiếng tán thành. Người đàn ông đứng chờ đợi, mắt nhìn Yuuji.

"Anh ... đã khỏi?" Yuuji sững sờ hỏi, tay siết chặt.

Fushiguro Toji cười và gật đầu. "Ừ, nhóc, ta đã khỏi." Toji trông rất khỏe mạnh, giống như anh ấy đã trẻ đi 10 tuổi, Yuuji gần như nghĩ rằng Megumi chắc hẳn đã ôm một mối hận thầm kín suốt thời gian qua và giờ đang thực hiện một trò đùa tinh vi với cậu ấy. Nhưng cách môi anh ấy cong lên và cách nụ cười tắt khi anh ấy hít vào, Yuuji biết đây là Fushiguro của cậu.

Toji để áo khoác mở, hai tay đút trong túi, nhướng mày nhìn Yuuji, người đang lao tới và nhảy vào vòng tay anh theo đúng nghĩa đen. Toji hét lên trong sự ngạc nhiên, thực sự không thể bắt được Yuuji vì hai tay đều đang đút trong túi, cả hai ngã nhào xuống đất. Anh vùng một tay của mình ra, bắt lấy cậu bé đang có xu hướng bị nghẹt thở. Hai người họ đã cười không kiểm soát, hoàn toàn thích thú khi được gặp lại nhau. Toji thổi một quả mâm xôi lên đôi má ửng hồng của Yuuji.

Trước mặt họ, Nobara đang chế nhạo cả hai trong khi quàng tay qua vai Saori.

"Tớ nói có chuẩn không cơ chứ?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro