( trần khư ) Nếu Thương tiên chết ở dưới kiếm của Lạc Thanh Dương 05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bách Lý... Đông Quân..."

Tư Không Trường Phong nhẹ giọng lặp lại tên của đối phương, giương mắt chính là sườn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc của tiểu Bách Lý, hắn lưu lạc giang hồ nhiều năm, tự nhiên biết tên này đại biểu cho cái gì.

Sớm biết đối phương không bình thường, lại cũng không nghĩ tới lại là không tầm thường đến loại tình trạng này......

"Bồi tiền hóa, bị sự đẹp trai của chưởng quầy nhà huynh làm cho mê mẩn rồi chứ gì."

Đầu ngón tay vuốt ve vòng eo săn chắc của đối phương, ánh mắt chuyên chú của thiếu niên làm tiểu Bách Lý có chút đắc ý, thì ra, ánh mắt khiếp sợ của một đám khách khứa bên dưới, cũng không thể sánh bằng cái ánh mắt của người trong ngực làm cậu cảm thấy thỏa mãn.

"Trong lòng ta có người mình thích..." Tiểu Bách Lý vốn dĩ nói chính là tiên tử tỷ tỷ, ánh mắt lại theo bản năng rơi xuống sườn mặt của thiếu niên trong lòng ngực, khuôn mặt thanh tuấn, eo thon chân dài...... Không khỏi cảm thán nói, "Hơn xa muội muội của ngươi là cái chắc."

"......" Tư Không Trường Phong có chút vô ngữ, "Bây giờ là thời điểm để huynh khoe ra người trong lòng sao?"

Tiểu Bách Lý vô tội mà chớp chớp mắt...... Nhưng ta khoe ra chính là huynh kia mà!

Đương nhiên, tiểu Bách Lý không có quên chuyện quan trọng ở trước mắt, có tiểu Bạch, hết thảy đều thực thuận lợi, ngoại trừ đám người không biết từ đâu xuất hiện muốn bắt cậu đi.

"Tư Không Trường Phong!"

Người này cuối cùng vẫn là không quan tâm mà xông lên phía trước để bảo vệ cậu, tiểu Bách Lý tưởng tiến lên tiếp được đối phương, lại bị cường ngạnh ngăn lại.

Thiếu niên ngã xuống đất, khụ ra một búng máu, đồng thời làm hai người tâm đều nắm lên.

Bách Lý Đông Quân vẫn luôn gắt gao nắm chặt quyền, cưỡng bách chính mình không có nhúng tay, nếu không có một chuyến này, thì cữu cữu cũng sẽ không tìm ra được căn bệnh thật sự của hắn, chỉ vì để cho Trường Phong tranh thủ thời gian 10 ngày, bất quá...... ánh mắt khổ sở lần đó của Tư Không Trường Phong, y không nghĩ lại nhìn đến lần thứ hai.

Không ai có thể ném xuống hắn, ngay cả y cũng không được!

Cho đến khi Ôn Hồ Tửu khẩn trương mà dừng ở bên cạnh của tiểu Bách Lý, quan tâm mà túm lấy cậu để xem xét một lúc lâu, thiếu niên nằm ở trên đất kia còn không kịp lộ ra thần sắc hâm mộ thì đã lọt vào một cái ôm ấm áp, "Tiểu thương tiên, có khỏe không?"

Một cổ nội lực ôn hòa theo cái ôm ở bên hông chậm rãi dung tiến thân thể, Tư Không Trường Phong cảm thấy kinh mạch trong cơ thể thông thuận không ít, mới ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, "Là ngươi?"

"Đừng nói chuyện, tập trung điều tức."

Thanh âm của Bách Lý Đông Quân ôn nhu lại mang theo vài phần chân thật đáng tin, nghĩ hiện giờ Bạch Đông Quân có người che chở, cũng sẽ không lại có nguy hiểm, thiếu niên mím môi, thật sự nghe lời mà nhắm mắt điều tức.

"Bồi tiền hóa......"

Thấy được một màn như vậy, tiểu Bách Lý duỗi tay liền phải đi kéo Tư Không Trường Phong trở về.

"Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?"

Ôn Hồ Tửu một phen túm chặt tiểu Bách Lý, khẽ cau mày nhìn về phía Bách Lý Đông Quân, tuy rằng người này không có ác ý với tiểu Bách Lý nhà mình, còn là đối với thiếu niên bảo hộ tiểu Bách Lý kia càng là quan tâm hơn, nhưng người này cho hắn một loại cảm giác rất kỳ quái, giống như thật thân thiết...... Thật là thấy quỷ!

"Không dám nhận, tại hạ... Bạch Đông Quân."

Bách Lý Đông Quân hơi hơi mỉm cười, liền thu hoạch hai cái ánh mắt kinh ngạc đến từ hai người kia.

"Ngươi nói ngươi kêu gì?"

"Như thế nào, tên của ta có vấn đề gì sao?"

Bách Lý Đông Quân đầy mặt vô tội mà nhìn về phía tiểu Bách Lý vừa đặt câu hỏi.

"......" Vấn đề lớn chứ sao! Lại lần nữa nhìn về phía cánh tay vẫn luôn ôm bên hông Tư Không Trường Phong, tiểu Bách Lý khẽ nhíu mày, người này là cố tình tới chọc tức mình chứ gì......

"Ngươi kêu Bạch Đông Quân?"

Tư Không Trường Phong đã là mở bừng mắt, đôi mắt to tròn tràn đầy nghi hoặc.

"Ngươi có thể kêu ta Bạch đại ca."

"Bạch... Đại ca?"

"Ngoan."

Nhìn biểu tình của đối phương lược hiện ngây thơ, Bách Lý Đông Quân câu môi cười nhạt, đầu ngón tay sủng nịch mà điểm điểm cái trán của thiếu niên, giây tiếp theo đã bị người bắt lấy cổ tay.

"Ngươi đừng động thủ động cước!"

Giọng nói lạnh lẽo của tiểu Bách Lý vang lên, Tư Không Trường Phong quay đầu, phát hiện tầm mắt của mọi người đang dừng ở trên người mình, mới nhớ tới chính mình còn bị người ôm ở trong ngực, vội vàng từ trong lòng ngực của Bách Lý Đông Quân thối lui.

"...Đa tạ..."

"Trước đừng cảm tạ," tiểu Bách Lý nắm lấy cổ tay của Tư Không gió mạnh, đem người một phen túm đến bên người, "Cữu cữu người mau xem qua thương thế của huynh ấy..."

"Rời đi nơi này trước đã." Ôn Hồ Tửu nhận thấy được cháu ngoại bảo bối của mình rất để ý đến thiếu niên này, huống chi đối phương còn là vì tiểu Bách Lý mà chịu thương.

"Ngươi vì sao đi theo chúng ta?"

Đối mặt với chất vấn của tiểu Bách Lý, Bách Lý Đông Quân vô tội mà nghiêng đầu, "Tự nhiên là lo lắng cho tiểu thương tiên rồi."

"Có cữu cữu của ta ở đây, bồi tiền hóa nhất định sẽ không có việc gì."

"Hy vọng như thế."

......

Tư Không Trường Phong nói đảo liền đảo, Bách Lý Đông Quân một bên bất đắc dĩ với cái tính tình quật cường của người này, một bên duỗi tay đem người ôm lấy, giây tiếp theo trong lòng ngực đã trống không, thiếu niên đã là dừn ở trong lòng ngực của tiểu Bách Lý.

"......"

Thấy đối phương hộ thực mà trừng lại đây, Bách Lý Đông quân âm thầm lắc đầu, hắn sao lại không biết, chính mình trước kia vẫn là cái bình dấm chua kia chứ.

  

  ——— chưa xong còn tiếp ———

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro