[ Series yêu thương #4 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày XX tháng YY năm ZZ

Thư gửi chị, cô nhân tình nhỏ của tôi...!

Chắc hẳn chị đã kịp nghe hết tất thảy mọi điều rồi phải không??? Nghe rằng tôi sắp phải rời xa những lộng lẫy này để sống vẹn tròn một thuở thiếu niên, cho tôi và cho cả mảnh đất xinh đẹp này.

Tôi biết chị nhất định sẽ khóc, sẽ dùng dằng giữa hai bờ thương nhớ mà chẳng yên lòng để tôi rời đi. Biết chị sẽ lại vì tôi mà làm những điều khờ dại, giả như việc gạt bỏ mọi thứ mà chạy về thành phố của tôi. Cũng biết chị sẽ lại đêm dài trằn trọc vì canh cánh mãi ở trong lòng với hai từ "biệt ly", hoặc ôm chặt hy vọng có phép màu nào đó xuất hiện để có thể giữ tôi ở lại, như cánh chim nhỏ mong giữ mãi nơi bầu trời xanh kia.

Chị của tôi, đời người sống ắt sẽ có hợp rồi tan, thương và lạ, rồi chị cũng sẽ phải tập quen dần dần với việc vắng bóng của tôi.

Mùa xuân không gặp hoa vẫn sẽ nở, mùa hạ không về lá vẫn sẽ xanh. Và cho dù không có sự hiện diện của tôi thì chị sẽ vẫn phải đi qua tuổi trẻ này một cách lộng lẫy như chị đã từng mơ... Tôi biết, không ai đủ kiên cường cho một cuộc chia ly, nhưng không có con đường nào mà không có lấy những ngã rẽ, mà cuối ngã rẽ ấy mình sẽ gặp lại nhau trong bộ dáng tuyệt vời nhất, có phải không?? Lúc ấy có lẽ là khi mà chị đã trở thành cô gái nhỏ đáng để tôi tự hào, hoặc ít nhất là cô gái đáng để chàng trai thương chị lúc ấy phải tự hào, tôi tin là như vậy.

Hai năm, năm năm, hay là mười năm... hoặc có thể sẽ nhiều hơn như thế nữa, tôi chẳng dám bắt chị phải hẹn thề mãi mãi rằng vẫn sẽ luôn ở đây đợi ngày tôi vẹn tròn trở lại. Vì không một ai dám nói trước được muôn nỗi đời người, có thể sau nhiều năm như vậy chị cũng chẳng còn đủ những cuồng si để trở về với tôi, với Trùng Khánh và những biển màu lấp lánh nữa...!

Ngày trôi về phía cũ là ngày tàn, huống chi chuyện chúng ta là hữu duyên vô phận, chị vốn đã biết rõ mà vẫn cố chấp dại khờ trông đợi.

Tôi rời đi, có thể sẽ nhớ về chị và sân khấu ấy nhiều đến mức có lúc nước mắt bất chợt lặng lẽ tuôn rơi. Nhớ màu mắt ướt dịu dàng những lần gặp gỡ, nhớ tiếng chị ở dưới khán đài gọi vọng tên của tôi giữa những khoảng không vô thường. Tôi sẽ lại nhớ cả những dáng vẻ mà tôi đã hoặc chưa từng được gặp. Nhớ ánh sáng chị không ngần ngại hi sinh soi cho tôi những năm niên thiếu ngang cường.

Chị sẽ tiễn chân tôi một đoạn đường, được chứ...?? Để nhìn bóng lưng vững chãi của tôi trở thành người hùng của đất nước, nhìn tuổi trẻ của mình mà rơi nước mắt, có chị ở phía đằng sau tôi thấy mình mạnh mẽ lên rất nhiều. Chị sẽ viết cho tôi những dòng thư gửi phải không?? Chị cũng sẽ nhắc cho tôi nhớ về những miền đất tôi hứa mà chưa trở lại, dặn dò tôi những điều tốt đẹp...và hứa sẽ đợi tôi trở về.

Cô gái nhỏ của tôi, chúng ta sẽ gặp lại nhau vào mùa hoa đẹp nhất, biển dưới chân và nắng ở trên đầu. Nơi ấy, có tôi, có chị và có cả Trùng Khánh ngày mưa phùn hoa mĩ...

Ký tên:

Chàng trai chị từng thương.

---------

Trong TF GIA TỘC và cả TFBOYS nữa :)) người bạn thương là ai?? Liệu bạn, sẽ rời đi trong váy hoa hay cố chấp đứng lại chờ người đó trong âu phục chú rể?? Viết mấy hôm rồi, mà giờ mới dám post.

Zina6868 JinWang081100 ANNIE04052000 Ry2k3_KXY hanni2829

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro