【 Văn mừng năm mới 】 Giang hồ hữu quy nhạn _ edit

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Shadow018 (Lofter)

Bên ngoài gió tuyết đã ngừng, mây đen nấn ná mấy ngày rốt cuộc đến cuối năm cũng lưu luyến rời đi, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu xuống tựa như lời chúc phúc của thần linh từ phương xa. Lúc này, Lam Thố trên thân khoác một tầng tuyết bước vào Ngọc Thiềm Cung.

"Tử Đàn, đây là sổ sách ghi chép những khoản mục của thôn trang dưới chân núi, ta đã xem xét đối chiếu toàn bộ, chỗ nào không ổn cũng đã dùng mực đỏ khoanh lại, các em kiểm tra thêm một lượt đi." Lam Thố tay trái cởi áo choàng, tay phải móc từ trong ngực ra hai cuốn sổ đưa cho Tử Đàn, bước chân một khắc không ngừng, Tử Diên Tử Đàn đành phải chạy theo hai bên, "Năm nay tuyết rơi khá nhiều, lại gặp phải giặc cỏ, việc thu hoạch ngoài ruộng có lẽ sẽ bị chậm trễ, đầu xuân năm sau giảm ba phần thuế đất cho thôn trang phía Tây, ruộng nước phía Bắc giảm một nửa, em nhớ kĩ giúp ta. Tử Diên, nguyên liệu nấu ăn cho bữa cơm đoàn viên ngày Trừ Tịch đã chuẩn bị đủ chưa?" Lam Thố tháo bội kiếm, vốn định thuận tay đưa cho Tử Diên, chợt nhận ra trên thân kiếm vẫn mang theo hơi thở của gió tuyết dưới chân núi, hàn ý thấu xương, nhìn Tử Diên lạnh đến đỏ bừng đôi tay, nghĩ một lát cuối cùng vẫn tự mình cầm.

Tử Đàn khom người đáp vâng rồi lui ra, Tử Diên lúc này mới nhảy nhót vui mừng, nói: "Sáng sớm em đã chuẩn bị rồi, toàn bộ nguyên liệu đều còn rất mới."

Bước chân Lam Thố dừng một chút, nói: "Hồng Miêu thích cá, em đã chuẩn bị chưa? Sa Lệ thì thích cay..."

"Tử Vân kiếm chủ thích ăn cay, Vũ Hoa kiếm chủ chỉ sợ chân gà nướng không đủ để ăn, Bôn Lôi kiếm chủ khẩu vị thiên mặn, Thanh Quang kiếm chủ thích thịt kho, một nhà Toàn Phong kiếm chủ chú ý mộc mạc thanh đạm. Năm nào người cũng nói một lần, phòng bếp sớm đã thuộc làu!" Trò chuyện một đường, hai người đã đến phòng trong.

Lam Thố ngồi trước gương, bàn tay kéo xuống dải lụa vấn tóc, một đầu tóc đen như thác không hề trở ngại mà buông xuống. Nghe Tử Diên nói xong, nàng quay đầu mỉm cười: "Vậy ra ta đã lo lắng nhiều rồi. Nếu đã biết, sao chỉ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn mà không bảo phòng bếp bắt tay vào làm?"

Tử Diên vội vàng buông áo choàng, tiến lên giúp Lam Thố chải đầu rồi đưa cho nàng chiếc trâm cài thường dùng, cười nói: "Em nào dám? Mấy vị kiếm chủ đã ăn quen tay nghề của người, đặc biệt là Hồng Miêu thiếu hiệp, nếu không phải người tự tay xuống bếp thì sẽ không vui."

Lam Thố nhận lấy trâm cài, mỉm cười liếc Tử Diên một cái: "Nói bừa, từ trước đến nay huynh ấy là người có tính cách tốt nhất, sao có thể tức giận?" Nàng quen tay dùng trâm quấn một búi tóc bình thường, cho dù chưa thay ra kính trang*, cả người cũng dịu dàng không ít: "Ngoài bữa cơm đoàn viên của chúng ta, yến tiệc của các em đã chuẩn bị đến đâu rồi? Một năm chỉ có một lần, các em cũng đừng câu nệ." Ngọc Thiềm Cung vốn nhiều bé gái mồ côi, đêm giao thừa thất kiếm đoàn viên, Lam Thố cũng không quên chuẩn bị một bàn tiệc rượu khác để trên dưới Ngọc Thiềm Cung có thể cùng đón giao thừa.

Kính trang: bộ quần áo Lam Thố mặc lúc hành hiệp trượng nghĩa trong giang hồ, hiểu nôm na là bộ quần áo màu xanh chị hay mặc.

Tử Diên giúp Lam Thố chỉnh lại búi tóc, híp mắt cười nói: "Cung chủ xin cứ yên tâm, chúng em sẽ không để bản thân phải thiệt thòi. Cung chủ cũng đừng để bản thân phải mệt mỏi." Kiểm tra sổ sách, đẩy lùi trộm cướp, vừa trở về đã rửa tay làm cơm canh, Tử Diên có chút đau lòng khi nhìn thấy cung chủ nhà mình hơi lộ ra vẻ mệt mỏi.

Lam Thố đứng dậy làm sạch tay, nghiêng đầu nhìn nàng hơi hơi mỉm cười: "Yên tâm đi. Ngày này một năm chỉ có một lần, sao có thể không tận tâm tận lực."

---------------------

Gần như là đoạt đi cái chén đĩa cuối cùng từ tay khách, Sa Lệ cười tủm tỉm mà nhìn người đang trợn mắt há mồm đối diện, nói: "Quán trọ phải đóng cửa rồi, ngài vẫn nên về sớm đi."

Người này cũng là khách quen, không khỏi ngạc nhiên nói: "Nơi này không phải luôn chờ đến khi lên đèn mới đóng cửa sao?"

Sa Lệ cầm giẻ lau, một bên lau bàn, một bên ngẩng đầu nhìn hắn cười nói: "Hôm nay là ngày cuối năm, ta cũng phải trở về đón giao thừa!"

Vị khách càng ngạc nhiên: "Từ trước đến nay bà chủ không phải luôn ở trong quán sao? Không lẽ là muốn theo tiểu nhị kia về nhà chồng?"

Sa Lệ ném giẻ lau về chiếc rổ xa xa cạnh cửa bếp, không khỏi khiến vị khách vỗ tay tán thưởng. Nàng đắc ý mà nhướng mày cười: "Mấy vị huynh đệ tỉ muội của ta hàng năm đều tụ tập cùng nhau, nếu ta đến muộn, sẽ bị bọn họ phạt rượu." Nói xong, chợt thấy không đúng, lại cả giận nói: "Nhà chồng cái gì, bà chủ ta còn chưa có gả chồng đâu!"

Vị khách từng tận mắt chứng kiến tư thế oai hùng của bà chủ quán trọ này, kiếm không rời vỏ đã có thể quét ngang một đám sơn tặc, tuy rằng muốn nói "Tiểu nhị kia một câu lão bà hai câu lão bà, cho tới giờ ngươi cũng không phủ nhận", lại cũng không dám tranh luận cùng bà chủ, chỉ có thể ha ha mà cười gượng hai tiếng, thật cẩn thận xin được tha thứ: "Ta nói sai, ta nói sai, xin bà chủ chớ trách. Đúng rồi, sao hôm nay không thấy tiểu nhị kia?"

Sa Lệ thu dọn chén đũa, ngẩng đầu trừng mắt một cái: "Ngài quản cũng thật nhiều!"

Vị khách lại bị mắng một câu, ngượng ngùng không biết nên nói cái gì, đang muốn trả tiền, Sa Lệ đã đè lại cổ tay của hắn: "Bữa này ta mời, quanh năm suốt tháng bôn ba vất vả, ngài cũng mau trở về đoàn tụ cùng người nhà đi!"

Tiễn đi vị khách cuối cùng, dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, Sa Lệ ngâm nga một bài hát nhỏ, đóng lại cửa lớn của quán trọ. Dắt từ trong chuồng ra một con khoái mã, Sa Lệ liếc mắt nhìn về phía Ngọc Thiềm Cung phía xa xa, khóe miệng lộ ra ý cười.

--------------------

Dù sao hiện tại cũng là ngày cuối năm, thời tiết càng lúc càng lạnh.

Khiêu Khiêu thở ra một làn hơi trắng, chà xát đôi tay của mình. Người hai bên đường nhộn nhịp rộn ràng, rất hiếm có tiểu thương hay người bán rong, đa số là dân bản xứ đang dìu già dắt trẻ đi thăm người thân bạn bè. Cửa tiệm ven đường dán câu đối đỏ thẵm, màu sắc tươi đẹp khiến cho tuyết rơi trắng xoá cũng hiện ra mấy phần sức sống.

Khiêu Khiêu một mình lắc lư đi trên phố, lang thang không có mục tiêu mà nhìn mỗi người đi đường đều treo lên nụ cười mừng vui. Hắn cũng không muốn bày ra vẻ mặt đau khổ vì bản thân chỉ có một mình, không tự chủ được mà mỉm cười, dù cho hắn cũng không quá thích những ngày này.

Càng là dịp mọi nhà đoàn viên sum họp, hắn càng cảm thấy trong lòng cô độc, không nơi để đi.

Chóp mũi bỗng nhiên bay đến một mùi hương ngọt ngào, Khiêu Khiêu ngẩng đầu. Phía trước cách đó không xa, một ông lão hai bên tóc lấm tấm bạc đang tưới nước đường ấm áp lên những xiên sơn tra đỏ tươi, hồ lô ngào đường mới ra lò trong suốt sáng bóng, màu sắc hổ phách dụ đến người đi đường không khỏi dừng lại mà nhìn. Hồi nhỏ cha hình như cũng từng mua hồ lô đường cho mình, qua nhiều năm như vậy, không biết hương vị của nó có còn như xưa hay không.

Nghĩ đến đó, Khiêu Khiêu như bị ma xui quỷ khiến mà tiến lên hai bước, sau đó bỗng nhiên dừng lại. Phía trước cách đó không xa là một đôi ăn mày, dường như là hai huynh đệ, ca ca cùng lắm sáu bảy tuổi, đệ đệ nhỏ hơn một chút, hai người áo rách quần mỏng, nước bùn đen hôi bám đầy mặt, hai đôi mắt to lại trắng đen rõ ràng, đều không chớp mắt mà nhìn chằm chằm nước đường đang kéo thành từng sợi trong không trung, trên lông mi hình như còn đọng lại vài bông tuyết. Có lẽ là nghe thấy đệ đệ nuốt nước miếng, ca ca móc từ trong ngực ra một cái túi nhỏ, lấy toàn bộ tiền bên trong, một xu một xu mà đếm. Đệ đệ nghe thấy thanh âm đồng xu va vào nhau, lập tức xoay người kéo lại góc áo của ca ca, giọng nói ngây ngô mà ngập ngừng: "Ca ca, chúng ta đi thôi... Hồ lô đường không thể lấp đầy bụng được."

Khiêu Khiêu nhấp nhấp khóe miệng, cổ họng nghèn nghẹn. Đợi đến khi phản ứng lại, hắn đã mua hai thanh hồ lô, nửa quỳ trước mặt huynh đệ kia, duỗi tay đưa cho bọn nhỏ. Đệ đệ có vẻ rất sợ hãi, lập tức nấp sau lưng ca ca, nắm chặt góc áo đứa trẻ đó. Ca ca dường như cũng thế, ánh mắt nhìn về phía Khiêu Khiêu rõ ràng là rất sợ, lại tiến lên nửa bước chắn phía trước đệ đệ. Nhìn trong chốc lát, đại khái là xác nhận Khiêu Khiêu không có ác ý, trên mặt ca ca lộ ra vẻ tươi cười, nhận lấy hồ lô đường từ trên tay Khiêu Khiêu, dùng giọng nhẹ nhàng, vui vẻ nói: "Cảm ơn ca ca."

Khiêu Khiêu cười nhìn theo hai đứa nhóc tung tăng nhảy nhót mà rời đi, đệ đệ vừa đi, một bên còn nhút nhát sợ sệt mà quay đầu lại, thấy Khiêu Khiêu vẫn đứng tại chỗ, lập tức nhảy lên quơ quơ hồ lô trên tay, sắc đỏ tươi từ câu đối xuân hai bên đường phản chiếu lên nét mặt vui tươi, chói đến Khiêu Khiêu không tự chủ được mà nheo mắt lại.

Mãi đến khi hai người biến mất trong tầm mắt, Khiêu Khiêu mới lộ ra nụ cười khổ. Thừa dịp chúng nhận lấy hồ lô đường, Khiêu Khiêu đã lấy toàn bộ bạc vụn trên người, nhét vào lòng ngực của đứa nhóc. Lần này thật sự là một nghèo hai trắng (còn cái nịt), chẳng lẽ lại phải đi một chuyến lên Ngọc Thiềm Cung, trộm thêm chút bạc? Tiền lần trước hắn còn chưa có trả đâu!

Có hộ gia đình đốt pháo hoa từ sớm, tiếng vang bùm bùm, Khiêu Khiêu che lại lỗ tai bước nhanh về phía trước, làm bộ không nhận ra hai con linh cáp đang không ngừng kêu phía sau. Mới nãy còn nghĩ đi trộm chút tiền, hiện tại linh cáp nhà người ta đã tới đòi nợ rồi, quả nhiên những ngày cuối năm thật là khổ sở.

Trên tay bỗng truyền đến cảm giác nhói đau, Khiêu Khiêu nhịn không được phủi tay cả giận nói: "Ngươi là linh cáp do ta nuôi, sao có thể giúp đỡ người ngoài mà bắt nạt ta!" Tiểu Nhị nhẹ nhàng đậu trên vai, nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt đen như viên đậu nhìn đến Khiêu Khiêu muốn đánh nó một cái: "Được rồi, ta biết ngươi là do Hồng Miêu nuôi, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng là linh cáp của ta..." Tay còn lại cũng truyền đến đau đớn tương tự, Khiêu Khiêu lập tức quay đầu, cười làm lành với Tiểu Lục đang đậu ở bên kia: "Được được bà nội của ta ơi, ta biết rồi, ta đây ngay lập tức xuất phát, đảm bảo không đến trễ, sẽ không để chủ tử nhà ngươi lại sốt ruột chờ ta."

Pháo trúc không ngừng nổ vang, mảnh vụn bụi mù và tiếng cười của trẻ nhỏ hợp lại bên tai, trên vai Khiêu Khiêu gánh hai con linh cáp, chắp tay sau người, vừa đi vừa nhắc mãi: "Ta nói này Tiểu Nhị, Tiểu Lục sớm muộn gì cũng sẽ đi cùng Tiểu Thất, ngươi cả ngày dính vào bên nó thật sự không ổn. Ta thấy linh cáp nhà Vũ Hoa cũng không tệ, bộ dạng đoan chính, màu lông tươi sáng, ngươi có thể suy xét một chút... Gì, ngươi nói gì? Ồ, các ngươi đều là linh cáp đực, ta quên mất....."

-------------------------------

Chuẩn bị tươm tất giỏ trái cây, Đại Bôn kiểm tra trái phải một lần, đảm bảo mọi thứ đều ổn thoả, mới dỡ xuống bội kiếm sau lưng, chỉnh trang quần áo, đoan đoan chính chính mà quỳ xuống. Sa Lệ luôn nói con người hắn rất thô, tính tình thô thiển, uống rượu thô lỗ, ngày thường cũng sống đến thô ráp, đại khái nàng cũng sẽ không thể nghĩ được ở phương diện này hắn lại tinh tế như vậy.

Khi còn ở trên đời, mẹ nuôi luôn dạy cho hắn, Bôn Lôi một mạch nhiều thế hệ tương truyền, tế tổ tảo mộ cuối năm ngàn vạn lần không thể bỏ qua, bởi vậy hàng năm đều mang theo hắn mà nghiêm túc tế bái tiền bối. Hiện giờ, người mẹ nuôi luôn đứng ở sau lưng giám sát chính mình đã trở thành mộ bia phía trước, nhưng lễ nghi bái tế vẫn năm này sang năm khác mà tiếp tục.

Hương khói lượn lờ, Đại Bôn dập đầu ba cái. Tiếng vang "bộp bộp bộp" quẩn quanh nghĩa trang vắng vẻ, sau người không còn thanh âm nức nở của mẹ nuôi, Đại Bôn lại cảm thấy thật cô độc.

"Ít người đúng là rất quạnh quẽ," Đại Bôn đứng dậy xoa xoa trán, nhắc mãi, "Sang năm nếu vẫn không thể lừa Sa Lệ, đưa nàng trở về cùng dập đầu cha mẹ và mẹ nuôi, ta sẽ..." Nghĩ đến những lời này chính hắn đã nói rất nhiều năm, Đại Bôn thực lúng túng mà ngậm miệng.

Bái tế xong xuôi, Đại Bôn liền trở nên tùy tiện nhiều. Xoay người nửa quỳ trên mặt đất, Đại Bôn quay đầu lại nhìn thoáng qua phương hướng của Khoái Hoạt lâm, trong lúc hoảng hốt giống như còn có thể thấy bóng hình mẹ nuôi đang ủ rượu ở Hạnh Hoa lâm. Mấy năm trước Đại Bôn từng hỏi Khiêu Khiêu vì sao không bao giờ trở về Thiên Huyền Luyện Không, Khiêu Khiêu qua loa có lệ nói rất nhiều lý do, cuối cùng chỉ trầm mặt nói một câu: "Không thể quay về." Khi đó chính hắn còn suy nghĩ vì sao không thể quay về, chẳng lẽ đánh nhau đánh đến tan nát phòng ở? Giờ phút này Đại Bôn lại nhớ đến những lời này, bỗng nhiên liền hiểu ra.

Có vài nơi cho dù vĩnh viễn tồn tại, cho dù giống hệt như trong trí nhớ, nhưng rốt cuộc lại không thể trở về.

Đại Bôn dùng sức lắc lắc đầu, muốn thanh trừ tạp niệm trong lòng, vừa cúi đầu liền nhớ ra quần áo đang mặc trên người mới được Sa Lệ đặt mua, cả kinh lập tức nhảy dựng lên.

"Hỏng rồi hỏng rồi, Sa Lệ nếu thấy bộ quần áo này bị bẩn, chắc chắn sẽ không cho ta tới Ngọc Thiềm Cung! Rượu hoa đào năm nay ta còn chưa có uống đâu!" Đại Bôn thật cẩn thận mà phủi đi tro bụi, một chân câu lên bảo kiếm trên mặt đất, lại dùng kiếm khều lên hồ lô tím treo trước mộ bia, khiêng lên vai, ngâm nga câu hát, lung lay đi về phía trước: "Trên cây chim chóc thành đôi, phu thê song song trở về nhà......"

-- ---------------------------

Tây Hải phong lâm, Hồng Miêu nửa quỳ bên người Kỳ Lân, nhẹ giọng dỗ dành nó: "Kỳ Lân, ngươi buông ra đã, nếu ta đến muộn, Lam Thố sẽ giận mất."

Kỳ Lân "Mu mu" mà gọi hai tiếng, ném cho hắn một cái liếc mắt xem thường, lại không chịu nâng lên móng trước đang đè lại góc áo của Hồng Miêu.

Hồng Miêu có chút bất lực, xoa đầu Kỳ Lân chậm rãi nói: "Ta biết xưa nay tính tính của nàng rất tốt, sẽ không trách ta, nhưng nếu không đến, chắc chắn nàng sẽ đứng chờ ngoài cửa, thời tiết mùa đông lạnh như vậy, ta cũng không thể để nàng hứng gió chờ ở bên ngoài đúng không?"

Kỳ Lân kêu vài tiếng, lại ném một cái liếc mắt xem thường so với cái ban nãy còn rõ ràng hơn.

Giờ phút này Hồng Miêu có chút đau đầu. Năm nay thật sự rất loạn, phần lớn đều bôn ba bên ngoài, không có nhiều thời gian chăm sóc Kỳ Lân, nó liền trở nên nháo loạn giống đứa trẻ, biết rõ hôm nay hắn sẽ đón giao thừa ở Ngọc Thiềm Cung, nhưng có nói gì đi nữa thì nó vẫn không buông ra.

Sớm biết như vậy, còn không bằng theo Lam Thố đi kiểm tra mấy thôn trang dưới sự quản lý của Ngọc Thiềm, không trở về Tây Hải phong lâm.

Trong lòng tuy có oán trách, Hồng Miêu lại không dám nói ra, chỉ một bên lấy lòng mà cười, một bên thật cẩn thận dịch dịch góc áo dưới chân Kỳ Lân. Kỳ Lân vừa tức giận vừa buồn cười mà nhìn Hồng Miêu trên mặt thì ngượng ngùng cười nhưng trong mắt lại tràn đầy nôn nóng, bỗng nhiên mềm lòng.

Không biết đã chứng kiến qua bao nhiêu lần Trường Hồng đổi chủ, thất kiếm thay đổi, so sánh với linh thú, một đời người quả thật ngắn ngủi vô cùng. Anh hùng giây lát thệ*, hồng nhan búng tay lão, với nó chỉ như lại trải qua một lần xuân hạ thu đông bốn mùa luân chuyển trong sinh mệnh dài lâu, đối với thiếu niên bạch y trước mắt này, cuộc đời ngẳn ngủn, có phải gió tanh mưa máu cuối cùng chỉ có thể đổi lấy được thêm một tuổi bình an?

*thệ: hi sinh.

Thôi, nếu nhân sinh khổ đoản, vậy chớ nên sống uổng. Kỳ Lân hơi buông ra móng trước, Hồng Miêu lập tức kéo lại góc áo, nhanh như chớp mà nhảy ra thật xa, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng, chỉ còn lại thanh âm trong sáng của người thiếu niên quẩn quanh trong rừng: "Kỳ Lân ngươi yên tâm, ta sẽ sớm về, ngày thứ hai, ngày thứ hai chúng ta sẽ trở về thăm ngươi."

Lúc này đến cái liếc mắt xem thường, Kỳ Lân cũng cảm thấy lười. Sống lâu trên đời, dù là linh thú, Kỳ Lân cũng hiểu được phần nào tập tục của nhân gian. Ngày thứ hai của năm mới, là ngày nữ tử xuất giá theo phu quân về thăm cha mẹ, Hồng đại thiếu hiệp ngài sẽ không phải không biết đi?

------------------------------

"Hàng năm đều ăn tết ở Ngọc Thiềm Cung, năm trước không phải nói sẽ tới nhà của chúng ta sao? Chẳng lẽ là chê tay nghề của ta không bằng Lam cung chủ?" Đạt phu nhân kiểm tra khoá phòng một lượt, xác nhận mọi thứ đều ổn, liền quay sang cười nói với Đạt Đạt.

Đạt Đạt ôm lấy phu nhân, cũng đầy mặt mỉm cười: "Sao lại là tay nghề của nương tử không bằng Lam cung chủ, chẳng qua là do kiếm pháp phu quân của nàng không bằng phu quân của Lam cung chủ... Phu quân tương lai." Địa điểm đón giao thừa đêm vào Trừ Tịch, hàng năm đều do thủ lĩnh thất kiếm chỉ định, vì thế tất nhiên sẽ luôn ở Ngọc Thiềm Cung.

Đạt phu nhân bị phu quân trêu đến cười khúc khích, lắc đầu thở dài: "Hồng Miêu cũng thật là, cơm tất niên phiền toái như vậy, hắn cũng nhẫn tâm để Lam Thố hàng năm làm lụng vất vả."

Đạt Đạt nhìn phu nhân, ánh mắt dịu dàng như gió xuân: "Nếu không đón giao thừa ở Ngọc Thiềm, ngày đầu năm sao hắn có thể yên tâm thoải mái ăn vạ ở chỗ của Lam Thố mãi không đi? Nhưng mà, hắn không thông cảm là chuyện của hắn, ta chỉ lo thông cảm cho phu nhân của ta."

"Con cũng chỉ thông cảm cho mẫu thân của con!" Hoan Hoan đột nhiên vụt ra từ sau lưng Đạt Đạt, nhảy một cái cao đến ba thước, bám lấy cổ Đạt Đạt, "Cơm tất niên nếu phiền toái như thế, vậy cứ để dì Lam Thố chuẩn bị đi!" Dừng một chút, hắn lại nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Điểm tâm dì Lam Thố làm ăn càng ngon......"

Đạt phu nhân buồn cười, nhẹ nhàng xoa xoa đầu của Hoan Hoan: "Quỷ nhỏ tham ăn. Mau xuống đi, đừng khiến cha mệt."

Đạt Đạt lại không dịu dàng như phu nhân của hắn, trở tay đánh lên trán Hoan Hoan nói: "Qua một năm lại lớn thêm một tuổi, còn muốn cha cõng, có mất mặt không! Cả ngày chỉ biết nhớ thương điểm tâm của dì Lam Thố, khinh công dì dạy đã học như thế nào rồi? Khiêu thúc thúc của con có nói, nếu năm nay vẫn không luyện xong, sẽ không cho đốt pháo hoa."

Hoan Hoan bị cha vỗ một cái, không tình nguyện mà nhảy xuống, đi theo sau bĩu môi oán giận nói: "Không cõng thì không cõng, làm gì mà nói nhiều như vậy. Khinh công con đã luyện xong từ sớm, trước đó vài ngày Đậu Đậu thúc thúc còn từng khen con!"

Trong lúc Hoan Hoan oán trách, Đạt Đạt đã đỡ phu nhân lên ngựa. Nghe được Hoan Hoan nói, Đạt Đạt xoay người ngồi lên một con ngựa khác, nhướng mày cười: "Nếu như thế, thì dùng khinh công đuổi theo ta và mẫu thân con đi. Nếu không đuổi kịp, vậy năm nay con cũng không cần đi nữa. Giá!" Đạt Đạt bỗng nhiên giơ roi giục ngựa, làm nổi lên một trận bụi đất.

Hoan Hoan trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mẫu thân sau khi dịu dàng cười với mình liền giục ngựa đi xa, mãi đến khi bóng dáng hai người đã trở thành chấm đen, Hoan Hoan mới sực tỉnh lại, cả kinh kêu lên: "Cha, mẫu thân, đợi con!"

---------------------------

Đậu Đậu thật sâu sắc mà cảm thấy, làm người thì không nên quá cần lao.

Không nên cần lao mà nổi lên ý định điều chế thêm kim sang dược vào ngày cuối năm, không nên cần lao phát hiện dược liệu không đủ bèn lên núi hái thuốc, không nên cần lao khi nhìn thấy có người thợ săn bị thương liền không thể kìm nén bản tính của y giả mà đi tới cứu giúp, lại càng không nên cần lao mà vì hắn tuổi cao đành đưa về nhà.

Nếu không phải bởi vì quá cần lao, hắn đường đường là thần y, giờ phút này cũng không cần phải bò tường.

Đậu Đậu ngồi ở đầu tường, lòng tràn đầy chua xót mà nghĩ năm đó sao bản thân lại không chăm chỉ luyện khinh công, hiện tại ngay cả Hoan Hoan cũng có thể nhẹ nhàng phi qua bức tường này, mà chính mình lại mấy phen suýt ngã. Nếu truyền ra ngoài, không biết có bao nhiêu mất mặt!

Phía trước là khói bếp lượn lờ, không khí nhân gian khói lửa nồng đậm mà ập tới, thấp thoáng có thể thấy được vị thợ săn kia đang chỉ huy nương tử và con nhỏ làm một bàn đồ ăn lớn, vội đến xoay vòng. Ngoài sân, tiểu nha đầu ba bốn tuổi đang ngửa đầu nhìn Đậu Đậu ngồi trên đầu tường, ngây ngốc mà cười. Đậu Đậu chỉ có thể liều mạng khoa tay múa chân về phía đứa nhỏ, muốn nó đừng kêu lên.

Hai tiểu ca ca của nàng, một người đang không ngừng mà nhét vào miệng những viên kẹo thần y mới đưa, người còn lại đang đốt pháo trúc, che lại lỗ tai.

Người miền núi vốn đơn thuần chất phác, được thần y cứu mạng, lại biết được Đậu Đậu lẻ loi một mình, dù nói cái gì cũng kiên quyết muốn hắn ở lại cùng ăn tết, thậm chí còn sai mấy đứa con nhìn chằm chằm Đậu Đậu, không để hắn rời đi. Trong khoảng thời gian đấu trí đấu dũng dài lâu với Hoan Hoan, Đậu Đậu sớm đã có kinh nghiệm dỗ dành trẻ con, vốn thoát thân khỏi bọn nhỏ này không khó, khó chính là nhớ nhung trong lòng.

Người một nhà tốt tốt đẹp đẹp, phụ từ tử hiếu, con cháu đầy đàn, không biết khi nào mới được trải qua những ngày tháng như vậy. Chẳng sợ nếu như chỉ là một người qua đường...

"Đi thôi, nếu không sợ rằng năm nay lại là người đến cuối cùng......" Đậu Đậu cúi đầu nhìn đứa nhỏ đứng dưới sân, vẫy vẫy phất trần, chuẩn bị xoay người nhảy xuống tường, không ngờ mới vừa di chuyển, tiểu nha đầu vẫn luôn ngây ngô cười thế nhưng hét lên: "Hắn muốn bỏ chạy!"

"Mau bắt lấy hắn!" Trong phòng bếp lập tức truyền đến tiếng động, bước chân lộn xộn.

Đậu Đậu cả kinh lảo đảo một cái, trực tiếp lăn xuống từ đầu tường. "Ai da ta má ơi, lại là một tiểu ma nữ!" Vội vàng nhặt phất trần, ngay cả bụi đất bám trên người cũng không kịp phủi đi, vội vội vàng vàng khom lưng trốn chạy, "Thật là sợ các ngươi......"

----------------------------------

"Cung chủ, bọn họ tới rồi!" Tử Diên canh giữ trước cửa Ngọc Thiềm Cung, còn chưa dứt lời, cung chủ vốn đứng bên cạnh đã chạy ra ngoài, nghênh đón mấy bóng người đang đi về phía này. Cho dù chỉ có thể xa xa mà thấy bóng dáng mờ nhạt, Tử Diên cũng có thể cảm nhận được tâm trạng sung sướng mừng rỡ của họ.

Bọn họ sóng vai mà nói cười, đạp tuyết mà đi đến, ánh nắng buổi trưa càng thêm tươi đẹp, xán lạn mà phủ lên bội kiếm sau lưng và nền tuyết trắng dưới đất, tia sáng toả ra bốn phía, khiến đất trời càng thêm bao la rộng lớn. Tử Diên bỗng dưng cảm thấy quá đỗi xúc động, nàng nhịn không được mà nhẹ giọng thở dài: "Thật tốt......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro