Chuyện đêm Vong Xuyên đường (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thất Nhật Minh

Nguồn : luv-ebook

Thể loại: ngôn tình, có chút ma quái, HE 

Chuyện thứ nhất: Ma xó

Đó là một chiếc khóa chữ Thọ thời nhà Thanh, kiểu dáng vô cùng tinh xảo. Tuy rất cũ kỹ nhưng không khó để nhận thấy vẻ đẹp ban đầu của nó.

Chuyện thứ hai: Người mặt ngọc

"Sau khi có được khuôn mặt của Cửu Viễn, ta phát hiện những thứ mình muốn ngày càng nhiều, ta muốn có giọng nói của nó, muốn có trái tim của nó..."

Chuyện thứ ba: Ấm trà sắt đen

Mở nắp ấm ra nhìn, bên trong là nước lọc trong vắt, chẳng có lấy một lá trà, đậy nắp lại, rót ra lại là hồng trà Kỳ Môn chính tông.

Chuyện thứ tư: Anh không phải là cá

Phi Ngư, anh vẫn cảm thấy cô đơn chứ?

Chuyện thứ năm: Con thuyền màu xanh

Tiếng sáo tựa như thủy triều trào dâng lên bốn phương tám hướng, nhưng chỉ quẩn quanh bên bạn, khi bạn giơ tay ra nắm lấy, nó lại bay tới bờ đối diện xa tít tắp.

Chuyện thứ sáu: Thanh đao của Liễu Dạ

Cho dù là người hay vật, chỉ cần biến mất khỏi tầm mắt, thì sẽ mau chóng bị lãng quên. Lãng quên là một việc vô cùng tàn khốc.

Chuyện thứ bảy: Sách mộng gối đầu

- Tại sao ngày ngày ngươi đều ngồi ở đây? - Trong quả truyền ra một giọng nói trong trẻo.

- Vì ta muốn xem ngươi xuất thế - Thiếu niên mỉm cười đáp lại.

Chuyện thứ tám: Chuỗi hạt ly biệt

Cô cắt ngón tay, máu từng giọt từng giọt nhỏ lên nhụy hoa, ai ngờ hoa dường như cũng có linh hồn, lập tức hút cạn máu. Sau đó, đóa hoa kết thành một quả Văn Ngọc màu đỏ thắm.

Chuyện thứ chín: Hồ Linh

Trên thế gian này, có những linh hồn thuần khiết, có những linh hồn lại khiếm khuyết không toàn vẹn, lại có những linh hồn có thể thẩm thấu lẫn nhau.

Ngoại truyện:

Đầu thỏ mình người, thân mang khôi giáp, mình choàng bào đỏ, trên mũ còn điểm xuyết mấy quả cầu bông rung rung theo những bước đi, gương mặt hãy còn đỏ bừng bừng, đôi mắt to tròn lay láy như hai hạt đậu đen, toát lên một vẻ anh dũng mà đáng yêu.




Chương 1

Chuyện thứ nhất: Ma xó

Đó là một chiếc khóa chữ Thọ thời nhà Thanh, kiểu dáng vô cùng tinh xảo.

Tuy rất cũ kỹ nhưng không khó để nhận thấy vẻ đẹp ban đầu của nó.

Không khí tràn ngập mùi thơm của bánh nướng mới ra lò, tôi chậm rãi thưởng thức bánh pho mát và cà phê Mocha.

Đúng là một sự hưởng thụ.

Ngồi giữa quán cà phê điểm tâm kiểu Tây toàn những nam thanh nữ tú như thế này, đối với một người thuộc tộc SOHO[1] rất ít khi ra khỏi nhà như tôi, thực sự là những khoảnh khắc đẹp đẽ hiếm có.

[1] SOHO: Viết tắt của cụm từ Small Office Home Office, chỉ những người làm việc tự do, làm việc ở nhà như nhà văn, nhà nghệ thuật, kiến trúc sư, nhân viên thu tiền,... (ND)

Trong sách thường nói, những khoảnh khắc đẹp đẽ thường ngắn ngủi. Chân lý này lại một lần nữa được kiểm chứng trên chính bản thân tôi.

Vì tôi đã ngửi thấy một mùi quen thuộc. Mùi thịt thối rữa nồng nặc, xen lẫn với mùi tanh tưởi - thứ mùi của tử thi khiến ta buồn nôn, chỉ cần ngửi qua một lần là sẽ không thể nào quên. Mùi này tuyệt đối không thể phát ra từ những con người hoặc động vật bình thường. Tôi đã đặt chiếc cốc trong tay xuống, bắt đầu tìm nơi bốc ra mùi đó.

Đại đa số SOHO đều không thích ra khỏi nhà, nên mới chọn lựa làm việc tại nhà. Tôi cũng không phải là ngoại lệ, chỉ có điều nguyên nhân khiến tôi không ra khỏi nhà, ít nhiều cũng có chút khó nói.

Đó là vì hễ bước chân ra khỏi nhà là sẽ gặp phải những thứ mà tôi không muốn nhìn thấy. Người ta thường gọi chúng là linh hồn hoặc là ma quỷ.

Ví dụ như cô gái đang ngồi trong góc sát tường kia, hoàn toàn lạc lõng với những thứ sáng sủa và đẹp đẽ xung quanh. Cô ta cúi đầu, chăm chú nhìn vào menu đặt trên bàn, mái tóc dài ướt sũng rủ sang hai bên, không ngừng nhỏ tí tách những giọt chất lỏng bết dính màu đỏ thẫm.

Ở phía đó đang tỏa ra mùi tanh hôi nồng nặc, là thứ mùi tôi thường xuyên ngửi thấy. Tôi rùng mình vì đã lường trước được cảnh tượng tiếp theo.

Vì đã dự phòng trước sẽ phát sinh tình huống này, nên tôi quyết định cúi thấp đầu giả vờ không thấy gì như mọi khi.

Nhưng hình như đã muộn.

Cô gái đó nhìn về phía tôi, có lẽ vì đã cảm nhận được ánh mắt của tôi.

Cô ta chầm chậm ngẩng đầu lên, lịch sự cười với tôi. Hai hốc mắt đen ngòm nhìn thẳng vào tôi.

Khoảnh khắc này tôi thực sự nghi ngờ mình là thần đen đủi, nếu lúc mới ngửi thấy mùi thối mà tôi lén chuồn đi thì có phải hay hơn không.

Không khí dường như càng lạnh hơn, nhiệt độ xung quanh giảm xuống nhanh chóng. Rất lạnh, đương nhiên là phải lạnh rồi, vì lớp da trên khuôn mặt cô ta đang từ từ rơi xuống, rữa nát. Bạn có thể tưởng tượng được rằng có một khuôn mặt rữa nát đang cười với bạn không?

Chẳng nói chẳng rằng, tôi vụt dậy chạy thẳng ra ngoài.

Tôi thường xuyên nhìn thấy những thứ này, nói cách khác, tôi có một đôi mắt âm dương. Thông thường mà nói, những người có mắt âm dương thường có một năng lực đặc biệt nào đó, có thể dùng nó để tự bảo vệ mình, kết nối, thậm chí là sai khiến tà ma quỷ mỵ. Những người này theo cách nói của người đời chính là pháp sư, bán tiên gì đó. Nhưng bất hạnh ở chỗ, tất cả những năng lực ấy tôi đều không có. Cái tôi có chính là khả năng đen đủi thu hút ma quỷ. Tôi nhìn thấy được chúng, hơn nữa còn có thể gọi chúng lại, giống như một bữa cơm miễn phí hấp dẫn người đói vậy. Nói thế có lẽ đủ để bạn hình dung từ bé đến lớn tôi đã phải sống khổ sở đến mức nào. Nếu không có ông nội bảo vệ, thì chắc chắn tôi sẽ không sống nổi tới ngày hôm nay.

Tuy vậy, những thứ tôi thường nhìn thấy đa phần chỉ là linh hồn, không có thể xác, thực chất chúng không gây nguy hại gì đối với con người.

Nhưng trường hợp linh hồn những kẻ chết thảm, chết oan thì ngoại lệ, chúng thường ôm oán hận mà không chịu đầu thai siêu thoát, vương vấn nhân gian, oán khí trùng trùng. Những linh hồn do oán khí kết thành này cũng khá gần với thực thể, thậm chí còn bốc mùi. Cô gái vừa nãy có lẽ là một người chết thảm. Nói tóm lại, những thứ này không phải là thứ mà một kẻ xui xẻo như tôi có thể dây vào được.

Ba mươi sáu chước, chước chuồn là hơn.

Từ khi biết nhớ mọi chuyện tới nay, trong đầu tôi lúc nào cũng chất đầy những ký ức linh tinh như thế này. Nghe nói là do số mệnh, tôi được sinh ra vào lúc bốn giờ bốn phút sáng sớm ngày rằm tháng bảy Âm lịch. Ngày rằm tháng bảy theo Đạo gia gọi là "Tết Trung Nguyên", nhà Phật gọi là "Tết Vu Lan", còn dân gian gọi là "Tết Quỷ", cho dù là theo nhà nào, thì cũng đều không phải là ngày tốt.

Sau khi sinh ra, tôi khóc suốt ngày suốt đêm, không chịu bú sữa, mọi người trong nhà đều mệt mỏi sầu não. Không lâu sau đó, ông nội của tôi người chưa từng về nhà đã trở về. Khi ông bế tôi trong lòng, tôi mới ngừng khóc.

Khi cha tôi còn rất nhỏ, ông nội tôi đã xuất gia lên núi Thanh Thành làm đạo sĩ. Lúc ông đột ngột quay về, cả nhà đều rất kinh ngạc. Khi ông nói muốn đưa tôi đi, cha tôi có ngăn cản, nhưng ông nội chỉ nói một câu: "Nếu như để nó lại đây cho các con nuôi, thì không đầy một tháng nó sẽ chết". Người nhà thấy tôi khi đó mặt đã tím tái, nên chẳng gàn thêm câu nào.

Thế là cái mạng nhỏ của tôi đã được nhặt lại, tôi sống trong đạo quán suốt thời thơ ấu.

Tôi tên là Hạ Chí.

Dĩ nhiên là tôi không phải họ Hạ, sở dĩ có cái tên ấy là vì nghe nói Hạ Chí là ngày dương thịnh nhất trong năm, cho nên cái tên đó có thể át đi chút âm khí trong số mệnh của tôi.

Tôi còn có một cái tên húy khác, không thể cho ai hay, lúc đó tôi không hiểu, tên mà không để cho người khác biết, thì còn gọi gì là tên?

Cho dù lúc đó còn mù mờ, nhưng tôi vẫn nghe theo lời ông nội. Bây giờ ông đã không còn nữa, cái tên này cũng trở thành hồi ức, thi thoảng tôi mới nhớ đến nó.

Từ nhỏ tới lớn, người tôi không rời các loại bùa chú, bởi bùa có thể giữ cho những thứ kia không thể lại gần tôi. Nhưng chỉ là không lại gần thôi. Chúng vẫn có thể bám theo, lởn vởn xung quanh, cười với tôi bằng một vẻ ma quái và xấu xa, thậm chí còn giơ tay vẫy gọi để dụ dỗ. Cho dù thế nào đi nữa, tôi vẫn nhìn thấy chúng.

Tôi là một người nhát gan, dù đã gặp quá nhiều, nhưng chúng vẫn khiến tôi khiếp sợ.

Trời bắt đầu tối, mặt trời vừa mới đây thôi còn treo trên bầu trời giờ đã không thấy đâu nữa. Lúc này là "giờ tan ca" bình thường của mặt trời, nhưng với tôi thì chẳng khác gì thảm họa.

Đêm tối, trên đường phố, tôi chỉ có một mình, lại thêm thứ kia ở sau lưng, bốn yếu tố ấy gộp lại, chỉ có thể tạo ra một kết cục: Tôi sẽ chết. Nếu như tính toán chuẩn hơn một chút, tôi tin rằng mình sẽ chết chắc.

Mùi tanh thối càng lúc càng gần, tôi không cần quay lại cũng biết cô gái tóc dài ấy đang ngày một đến gần tôi hơn.

Cô ta theo tôi ra khỏi quán.

Tuy tôi có bùa chú hộ thân nên cô ta không thể lại gần tôi, nhưng cứ như vậy cũng không phải là cách hay. Hơn nữa tuyệt đối không thể để cô ta biết được chỗ tôi ở, kết giới[2] trong nhà tôi ước chừng không đủ mạnh để có thể ngăn được cô ta. Tôi không muốn mình có thêm một láng giềng ghê gớm.

[2] Kết giới: Từ này xuất phát từ kinh Phật, tiếng Phạn là "sm - bandha" hoặc "bandhaya - sman", có nghĩa là "Khu vực đã được làm phép để bảo vệ". (ND)

Tôi cắn răng chạy theo hướng ngược lại. Điều quan trọng nhất bây giờ là không thể dẫn thứ này về nhà, có thể đi xa được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.

Cả cuộc đời mình, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy khả năng nhớ đường kém là một khuyết điểm chí mạng. Tôi phát hiện mình đã bị lạc đường, mà những con ngõ của các thành phố miền Nam luôn có rất nhiều lối rẽ. Sau một hồi rẽ trái rẽ phải tôi phát hiện mình đã đi tới một con đường chưa bao giờ đi qua.

Đây là khu thành cổ với các ngôi nhà dọc con phố đều có lịch sử lâu đời, vách tường ẩm ướt bám đầy dây leo, những ngọn đèn đường loang lổ cũ kỹ theo năm tháng, ánh hoàng hôn le lói, con phố tĩnh lặng không có lấy một bóng người.

Trời vừa tối, đường phố trong một thành phố nhỏ miền Nam yên tĩnh đến mức này thì có phần hơi quá đáng.

Nhưng tôi cũng không kịp nghĩ ngợi nhiều, vì "nó" đang xộc đến sau lưng tôi, thậm chí có thể cảm nhận được cái mùi lạnh lẽo, ghê rợn khiến người ta dựng tóc gáy. Tôi không dám quay đầu lại, chỉ biết đi thẳng về phía trước. Đi ít nhất cũng phải tới nửa tiếng đồng hồ, cảnh sắc bên đường vẫn không hề thay đổi, qua tiếp một ngã tư nữa, vẫn là con phố giống hệt như vậy, đến những căn nhà bên đường cũng giống y đúc.

Sau khi đi qua ít nhất năm ngã tư như vậy, lòng tôi chùng xuống, cuối cùng bắt đầu bừng tỉnh. Lẽ nào tôi bị ma dẫn lối, nãy giờ đi đi lại lại một chỗ ư? Trong đạo quán, tôi được ông nội bảo vệ đã quá lâu, suốt ngày ở trong nhà nên rất hiếm khi gặp nguy hiểm thực sự. Bây giờ đơn độc gặp phải tình cảnh này, đầu óc tôi rối loạn, tê dại, không biết phải phản ứng thế nào nữa.

Dần dần tôi nhớ lại lời ông nội nói năm xưa, nếu như gặp phải trường hợp như thế này, chớ nên hoảng hốt. Trước tiên phải bình tĩnh, ma dẫn lối chỉ là ảo giác về thị giác, hít một hơi thật sâu, bây giờ chỉ có thể tự cứu mình mà thôi. Tôi giậm chân, mặt đường rất cứng, có lẽ tôi vẫn còn chưa đi ra khỏi đường cái.

Dừng bước, tôi thầm suy tính xem có cách nào để đối phó với thứ này không. Tôi nhớ ra trong túi vẫn còn mấy chiếc bùa dự phòng, có lẽ vẫn có chút tác dụng. Đưa tay mò túi, không mò thì không lo, nhưng vừa mò thì tôi liền toát mồ hôi lạnh, hóa ra chiếc túi đeo bên hông không biết đã mất từ lúc nào.

Có phải bị nó trộm mất rồi không? Tôi lập tức loại bỏ ý nghĩ nực cười đó, dù sao thì bùa chú trong chiếc túi đó vẫn còn chút linh lực, những hồn ma bình thường không thể chạm vào chúng.

Chỉ còn một khả năng, có lẽ là lúc tôi ra khỏi quán, vì đi quá gấp nên đã đánh rơi trong quán.

Chó cắn áo rách, câu nói này tôi đã thực sự trải nghiệm rồi.

Cho dù từ trước tới nay tôi luôn đen đủi, nhưng xui xẻo tới mức này quả thật rất hiếm thấy. Viết lách thâu đêm suốt sáng, vất vả lắm mới hoàn thành công việc để ra ngoài hít thở khí trời một chút, thế mà còn gặp phải ả này, hơn nữa còn là một ả oán khí chất chồng. Bây giờ lại còn bị giam ở đây, đến bùa cứu mạng cũng chẳng biết đã rơi ở đâu.

Lẽ nào hôm nay tôi bị ma dẫn lối, dồn tới bước đường cùng, kêu trời trời chẳng thấu, kêu đất đất không hay sao?

Giờ đâu phải lúc than thân trách phận, than vắn thở dài nữa! Thứ đó đã bay đến trước mặt tôi, mùi thối rữa tanh tưởi nồng nặc của xác chết ập đến, hai hố mắt đen ngòm nhìn tôi chằm chằm. Tình cảnh này gợi tôi nhớ đến một giấc mơ khi tôi còn nhỏ, trong mơ cũng có một đôi mắt nhìn tôi trừng trừng như thế.

Tôi rùng mình, nín thở, cố nhịn cơn buồn nôn, dời mắt khỏi khuôn mặt của cô ả. Ả dường như cũng hơi sợ, nên vẫn chưa đưa tay ra tóm lấy tôi, mà chỉ đứng im bất động.

Cho dù đã gặp không ít thứ kỳ quái, tôi vẫn không thể chịu được hai hố mắt đen ngòm đang trừng trừng trước mặt, không thể trốn tránh được, đành vậy, thế là tôi nghiến răng cắn chảy máu ngón tay giữa, khẽ đọc chân ngôn cửu tự[3]:

[3] Chân ngôn cửu tự: Cũng gọi là Áo nghĩa cửu tự, gồm chín chữ Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tại, Tiền tương đương với chín thế thủ ấn. Chín thế thủ ấn này là cách dùng để phá và phong ấn ma tà theo phái Mật tông. (ND)

- Phá!

Mùi tử thi thối rữa trong không trung liền tản đi, khi mở mắt ra, cô gái đó đã biến mất, cảnh sắc bốn bề cũng thay đổi. Quá đơn giản, hóa ra đánh đuổi tà ma dễ dàng vậy sao?

Có thể nói là quá dễ dàng.

Trở lại vấn đề của tôi, ngón tay bị cắn chảy máu vẫn còn đang nhói đau. Cho dù thế nào, ít nhất nó biến mất là tốt rồi.

Tôi thở phào một cái, nhìn ngó xung quanh. Trăng sáng nhô cao, hóa ra tôi chỉ vừa mới chạy qua một con phố, nơi đây chỉ cách nhà tôi vài con ngõ thôi.

Con phố này hiếm khi tôi tới, nhưng vẫn có ấn tượng về nó. Tôi còn nhớ đi thẳng về phía trước một đoạn, có con ngõ nhỏ có thể đi tắt ra đường cái. Đi đường tắt thôi, sau khi trải qua chuyện này, cho dù thế nào, bây giờ tôi chỉ muốn mau chóng về nhà.

Đi về phía trước được mấy phút, liền nhìn thấy một ngõ nhỏ, đi xuyên qua con ngõ này, rẽ một cái là sẽ nhìn thấy con đường ban nãy tôi đến. Ôi, xem ra khả năng nhớ đường của tôi vẫn chưa tới mức sa sút thảm hại.

Tâm trí tôi vừa bị cô gái ban nãy làm cho khiếp đảm một trận, giờ lại phủ thêm chút bóng đen. Tôi quyết định lát nữa khi đi qua hàng bánh ngọt Tần Ký trong con ngõ này, nhất định phải mua ít bánh xốp bơ đã lâu chưa ăn để bồi dưỡng sau sự sợ hãi tối nay.

Ở đây không có đèn đường, nhưng trăng sáng vằng vặc, dường như mọi thứ trong bóng râm cũng có thể nhìn thấy rất rõ. Những nhà dân hai bên đường đều rất cổ kính, cho dù là ban ngày, con ngõ nhỏ này cũng đượm một vẻ âm u ảm đạm. Nhưng nó chẳng hề khiến người ta mất vui, tôi thích đi qua con đường này, vì ở đây sạch sẽ, không có bất cứ linh hồn nào, thậm chí không có lấy một chút tà khí, so ra thì những con phố lớn rực rỡ ánh đèn còn đáng sợ hơn nhiều.

Nhưng hình như trong ấn tượng của tôi, con ngõ này không dài như thế, đi gần chục phút rồi, đáng nhẽ phải đến lối ra từ lâu mà sao vẫn chưa thấy.

Tôi thầm rên rỉ trong lòng, lại bị ma dẫn lối sao, làm ơn tha cho tôi đi, xui xẻo thì cũng phải có giới hạn chứ. Nhưng rõ ràng là không phải vậy, cảnh vật hai bên đường đang thay đổi, không bị lặp lại, hơn nữa đã nhìn thấy chiếc đèn lồng của hàng bánh ngọt Tần Ký ở phía xa xa. Xem ra tôi nhớ nhầm rồi, rốt cuộc vì chuyên ru rú trong nhà, chẳng có thói quen dạo phố, nên đi nhầm đường cũng là chuyện hết sức bình thường trong cuộc sống của tôi.

Xa xa là ánh đèn lồng của cửa hàng Tần Ký, tôi reo lên một tiếng vui mừng, bánh xốp bơ ơi, ta đến với mi đây.

Cửa hàng bánh Tần Ký là một cửa hàng có từ lâu đời, rất đông khách.

Nó được mở từ trước khi tôi chuyển đến đây, chủ hàng là một người đàn ông An Huy thật thà và trầm tính, ít nói, gặp ai cũng tươi cười, đồ điểm tâm rất ngon, giá cả phải chăng, người lại hiền hòa, nên rất được người vùng này yêu mến. Dần dần cửa hàng cũng có tên tuổi, thậm chí còn có người vì muốn mua đồ điểm tâm của cửa hàng này mà lái xe hơn nửa vòng thành phố đến đây mua. Tôi thích ăn bánh bơ xốp của nhà này nhất, mùi vị của nó đúng là số một.

Mặt tiền của hàng Tần Ký là tòa kiến trúc kiểu "Huy phái"[4], tường trắng, ngói đen, biển hiệu bằng gỗ son, vô cùng trang nhã. Điểm khác biệt của nhà này với những nhà khác là một chiếc đèn lồng trắng treo trước hiên, bên trên có vẽ một mảnh trăng non màu đỏ. Giữa con phố rực ánh đèn màu, chiếc đèn lồng giấy trở nên vô cùng nổi bật và tự nhiên, như thể sinh ra nó đã như vậy rồi.

[4] Kiến trúc "Huy phái" là lối kiến trúc kiểu cổ của vùng An Huy, nó bắt nguồn từ kiến trúc nhà ở của cư dân khu vực Huy Châu, tỉnh An Huy trong thời Tống (618 - 1279) đến giữa thời Minh (1368 - 1644), thịnh hành và phát triển thành một trường phái kiến trúc riêng biệt của Trung Quốc. (ND)

Giờ tôi đã đứng trước cửa hàng Tần Ký. Đèn lồng giấy vẫn là đèn lồng giấy, mảnh trăng non phía trên vẫn còn đó, chỉ có điều, dù có nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa, thì nơi đây cũng hoàn toàn không giống với cửa hàng Tần Ký mà tôi biết. Chỗ ban ngày đặt quầy hàng, giờ đã trống rỗng. Khe cửa hắt ra thứ ánh sáng yếu ớt, trong nhà rất im ắng, không nghe thấy tiếng động nào. Điều quan trọng nhất là tấm biển hiệu bằng gỗ đỏ trên cửa khắc rõ ràng ba chữ lớn - "Vong Xuyên đường".

Lẽ nào tôi lại đi sau thời đại lâu như vậy? Rốt cuộc cửa hàng Tần Ký chuyển đi từ lúc nào? Tại sao tôi hoàn toàn không biết gì, không thể thế. Vậy chắc là đổi tên? Đã bao năm như thế, bây giờ ông chủ không muốn mở cửa hàng nữa ư? Hay đã nhượng cho người khác, chuyển nghề rồi sao?

Dù nói thế nào, sự thực đang bày ra trước mắt, rất rõ ràng, nơi đây không còn là hiệu bánh Tần Ký nữa rồi.

Theo lý mà nói, đáng lẽ tôi phải rời khỏi đây từ lâu, vì đối với tôi mà nói, lang thang bên ngoài vào buổi tối là chuyện chẳng hay ho gì, kinh nghiệm đau thương của bao nhiêu năm qua đã nói cho tôi biết, gặp những chuyện kỳ quái thì không nên truy cứu đến cùng làm gì.

Nhưng không may, tôi thuộc loại ăn đòn đau nhưng không nhớ đời.

Lần này cũng vậy, trong lòng tôi bỗng trào dâng một thôi thúc mãnh liệt, muốn vào trong xem thử. Hãy coi như vì bánh xốp bơ, hỏi địa chỉ mới của Tần Ký cũng được, tôi tự an ủi mình như vậy. Đẩy cánh cửa quen thuộc, tôi bước vào bên trong.

Trên những chiếc giá cạnh bốn bức tường xung quanh chất đầy những đồ linh tinh phủ đầy bụi, nhìn có vẻ rất cũ kỹ, giữa những chiếc giá chất những quyển sách đã ngả vàng, trong góc nhà xếp đầy sách có một tủ quầy trông vô cùng chắc chắn.

Sở dĩ nói nó vô cùng chắc chắn vì trọng lượng mà nó đang gánh chịu nặng tới kinh người, bên trên cơ man là sách và giấy vứt bừa bãi, phần lớn đều là những khối sách nặng như kiểu cuốn Từ hải[5], chất cao hơn nửa người, ở giữa còn bày mấy thứ đồ như ống cắm bút, giá gác bút...

[5] Từ hải: Tên một bộ từ điển lớn của Trung Quốc. (BTV)

Cho dù nhìn thế nào thì nơi đây cũng chỉ là một cửa hàng bán đồ cũ hết sức bình thường, tất cả đều cũ kỹ như thế, gợi lên trong tôi một chút cảm giác thân thiết.

Vấn đề là, đám bụi bặm ấy nhìn qua cũng biết nó phải tích tụ ít nhất là nửa năm rồi, nhưng rõ ràng hai tuần trước tôi còn tới Tần Ký mua bánh.

Vậy cái cửa hàng sách cũ giống như đồ cổ mới được khai quật đang ở trước mắt này là thế nào?

Núi sách trên tủ quầy bỗng lay động, hóa ra có một người bị vùi trong núi sách bừa bộn ấy, hay chính xác hơn là có một người đang ngồi trong đó. Đến bây giờ tôi mới chú ý đến anh ta vì quả thực anh ta quá hài hòa với xung quanh, toàn thân giống như một bộ phận của chiếc bàn.

Anh ta mặc bộ quần áo đen, ngồi ở đó không động đậy, lặng lẽ như chiếc bóng, nhưng khi ngẩng đầu lên, cảm giác này lập tức biến mất.

Vì dung mạo của anh ta thực sự... quá đẹp trai, giống như búp bê vậy. Tôi không thể tìm được từ nào để diễn tả, chỉ có thể nói khuôn mặt đẹp tuyệt trần nhưng lại không hề có chút gì ẻo lả, tóc đen, mắt đen, làn da trắng xanh mỏng manh. Đó là nước da lâu ngày không thấy ánh nắng mặt trời, tương phản với nó là đôi mắt đen như mặc ngọc (ngọc đen), ánh lên thứ ánh sáng màu lam tối vô cùng sắc bén. Bị ánh mắt sắc sảo này soi xét, tôi mới nhớ ra mình là khách không mời mà đến.

Đúng lúc tôi muốn nói gì đó để giải thích thì người đó cất lời. Câu đầu tiên đã làm tôi ngây người. Những lời giải thích trong miệng tôi chưa kịp thốt ra thì đã bị nuốt trôi hết xuống bụng.

- Chậm quá! - Anh ta nói.

- Gì?

- Từ lúc nãy, ở bên ngoài đã ồn ào chết đi được, em đến chậm quá!

- Ơ, xin hỏi anh đây, chúng ta có quen nhau không?

Thoạt đầu tôi cứ ngỡ anh ta nhận nhầm người. Sau đó tôi thấy đêm khuya tĩnh lặng thế này mà anh ta còn chê là ồn ào, thì đến tám phần anh ta là người bị suy nhược thần kinh, có lẽ là thần kinh có vấn đề, nếu không một người bình thường sao lại chọn một nơi như thế này để mở một hàng đồ cũ? Quả là "Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen", một người đẹp trai như thế mà lại có vấn đề.

Thật là tội nghiệp!

Tôi nhìn anh ta với vẻ rất thương cảm, chỉ thiếu nước khắc hai chữ "đáng thương" lên trên trán nữa thôi.

- Quả nhiên là như vậy... - Anh ta nhìn chăm chú vào ngón tay tôi, rồi phun ra câu nói mập mờ ấy, những ngón tay thon dài lướt đến giá sách bên cạnh, gõ hai tiếng "cạch cạch".

- Dao, ra đây!

Cùng với hai tiếng "cạch cạch" ấy, "kẹt" một tiếng, nơi vốn là bức tường bên cạnh giá sách - sở dĩ nói là "vốn là", vì khi tôi chăm chú quan sát, trên bức tường bằng phẳng đó đột nhiên lại hiện ra một cánh cửa. Cánh cửa chầm chậm mở ra, một thiếu niên từ trong đó bước ra ngoài.

Không chỉ là thiếu niên, mà còn là một thiếu niên rất đẹp trai.

Nếu là bình thường, tế bào mê trai của tôi nhất định sẽ trỗi dậy, lập tức chộp lấy máy ảnh rồi chụp điên cuồng. Mái tóc tuyệt đẹp màu hạt dẻ, làn da trắng mịn, khóe mắt cong cong, nụ cười khiến người ta như được tắm trong gió xuân. Quả không hổ là một anh chàng tuyệt đẹp, quan trọng hơn là anh ta lại rất có sức hút, toàn thân toát ra một sức hút ấm áp tựa như ánh nắng mùa xuân tháng ba.

Stop stop...

Vấn đề là chàng trai đẹp như nắng tháng ba ấy vừa chui ra từ bức tường. "Người đẹp" có thể có rất nhiều cách xuất hiện, nhưng dù thế nào thì tôi cũng chưa từng thấy ai từ một bức tường chui ra, nên dẫu tôi có ngốc đến mấy thì cũng không thể tiếp tục si mê như bình thường được nữa. Anh ta nhìn vẻ mặt có phần ngỡ ngàng, kinh ngạc của tôi và cười một cách rất sung sướng.

- Không cần phải ngạc nhiên thế đâu, chỉ là cửa và tường cùng màu với nhau thôi - Anh ta quay người mở cửa - Đây, em xem, đây là gian trong.

Tôi dám cá lúc anh ta chui ra, phía sau chắc chắn là một bức tường, nhưng bây giờ, ở đó thực sự có một căn phòng. Tôi cố gắng tự an ủi bản thân, tôi vừa nhìn nhầm thôi, nhất định là nhìn nhầm, một anh chàng đẹp trai đến thế, làm sao lại có thể là "thứ đó" được.

Nhìn khuôn mặt thay đổi biểu cảm liên xoành xoạch của tôi, Dao càng cười sung sướng hơn.

- Tôi là Dao, còn em?

Chút lý trí còn lại trong tôi đang gào thét, không được nói tên họ cho người lạ biết, đặc biệt là với những sinh vật khả nghi có lai lịch bất minh, vừa chui ra từ trong tường kia. Có điều, thứ khả nghi ấy lại là một anh chàng quá đỗi đẹp trai, cho nên rốt cuộc tôi vẫn thảm bại trước nụ cười rạng rỡ ấy.

- Tôi là Hạ Chí.

- Hạ Chí à, cái tên đẹp...

Dao vui vẻ quay người về phía tên búp bê ở trong quầy.

- Này, Thanh Minh, cô bé này giống cậu, đều là dùng tiết khí[6] để đặt tên đấy!

[6] Người Trung Quốc đặt một năm có hai mươi tư tiết khí, bao gồm: Lập Xuân, Vũ Thủy, Kinh Trập, Xuân Phân, Thanh Minh, Cốc Vũ, Lập Hạ, Tiểu Mãn, Mang Chủng, Hạ Chí, Tiểu Thử, Đại Thử, Lập Thu, Xử Thử, Bạch Lộ, Thu Phân, Hàn Lộ, Sương Giáng, Lập Đông, Tiểu Tuyết, Đại Tuyết, Đông Chí, Tiểu Hàn, Đại Hàn. (ND)

Búp bê xinh đẹp có tên gọi Thanh Minh lại ngẩng đầu lên một lần nữa, khuôn mặt không một chút biểu cảm đó nhìn tôi một cái.

Vị đại ca này, anh định diễn vai búp bê đến cuối cùng sao? Hãy học Dao một chút đi, cười một cái thì có chết ai đâu? Thanh Minh đúng không? Cái tên này quá hợp với anh, anh sinh ra vào tiết Thanh Minh à, chắc chắn là thế rồi. Không, anh là người đại diện cho tiết Thanh Minh sao?

Tôi phục bố mẹ anh sát đất...

Tôi nghĩ đủ thứ linh tinh nhưng không nói gì.

Anh ta ngừng lại một lúc, rồi dùng ngữ điệu hết sức bình thường, bình thường tới mức như thể khen quyển sách này khá hay, hay hỏi tối nay bạn ăn cà rốt hay cải thảo, kết hợp với gương mặt không chút biểu cảm, nói một câu sốc tận óc:

- Em, hãy ở bên tôi nhé!

- Gì cơ?

Cái tên búp bê Thanh Minh này tuy ít nói, nhưng nói câu nào cũng khiến người ta mơ hồ khó hiểu...

Nguồn ebooks:

1

Quá khứ ào về trong tâm trí tôi, từ tiểu học cho tới đại học. Khi còn học tiểu học thì tôi bị bọn con trai cùng lớp bắt nạt, gọi là "giả tiểu tử", "giả đạo sĩ", thời trung học thì cậu bạn cùng bàn xin với cô giáo cho đổi chỗ, với lý do là tôi u ám quá khiến cậu ta phát sợ. Không ai muốn ngồi cùng bàn với kẻ ngày ngày kè kè chiếc cặp nhét đầy bùa chú, có thể móc bừa trong người ra hàng nắm hàng nắm đủ các loại bùa, trên người còn ám mùi hương khói.

Đương nhiên là cô giáo không đồng ý với lý do đó, cho nên cậu bạn đen đủi đó phải tiếp tục ngồi cùng bàn với tôi suốt ba năm. Tôi rất thông cảm với cậu ta, nhưng người đáng được thông cảm hơn phải là tôi mới phải.

Buổi họp mặt khi tốt nghiệp đại học, các bạn nam cùng lớp coi tôi như bạn khác lớp, hơn nữa còn coi là nam sinh. Ai bảo tôi luôn ăn mặc rất trung tính. Trong đạo quán, tôi thường ăn mặc như con trai, nghe nói trước khi thành niên nếu cố ý làm lẫn lộn giới tính thì có thể khiến tà ma tránh xa trẻ con. Bây giờ thì tôi hoài nghi rằng, chưa biết chừng lý do cơ bản chẳng qua là vì ông tôi lười vào thành phố mua quần áo con gái cho tôi. Nhưng được cái là ăn mặc như con trai thì rất tiện cho việc sống trong đạo quán, cho nên dần dần tôi cũng quen với cách ăn mặc này.

Cho dù bây giờ đã thành niên, ông cũng đã mất, nhưng tôi vẫn còn giữ thói quen ăn mặc này. Dù sao với một người chẳng mấy khi ra khỏi cửa như tôi thì những điều như con gái mặc để làm đẹp lòng người khác đều là nhảm nhí cả thôi.

Chính vì vô vàn lý do kỳ lạ không thể hiểu nổi mà lại hết sức tự nhiên ấy, nên đời sống tình cảm của tôi suốt hai mươi mốt năm qua cho đến giờ phút này vẫn chỉ là trang giấy trắng.

"Em, hãy ở bên tôi nhé". Đây có phải là tỏ tình không? Cho dù nghe kiểu gì cũng là như vậy, đúng không?

Hóa ra anh chàng nhìn lạnh lùng như băng này lại là người có nội tâm đầy nhiệt huyết ư? Xin lỗi vì tôi đã trách nhầm anh. Nhưng bây giờ tôi phải làm thế nào?

Lẽ nào, tình trạng FA[7] trong suốt hai mươi mốt năm qua của tôi đến hôm nay đã chấm dứt? Nói ra thì tiến độ như thế này là quá nhanh. Chúng tôi chỉ vừa mới biết nhau. Làm tổn thương trái tim yếu đuối của mỹ nam không phải là sở trường của tôi, trước một anh chàng đẹp trai hiếm có như thế này, tôi có thể cân nhắc.

[7] FA: Viết tắt của cụm từ Forever Alone có nghĩa là "Mãi mãi cô đơn".

Dường như chờ quá lâu mà không thấy trả lời, Dao nhìn về phía tôi. Anh ta giơ tay trước mặt tôi khua khua hai cái:

- Này, còn tỉnh không đấy?

Tôi không trả lời, vì tâm trí tôi bây giờ đang bồng bềnh trong vô vàn những bong bóng màu hồng.

Anh ta bèn quay đầu lại nhìn Thanh Minh:

- Ông anh, hình như thần kinh của cô ấy không bình thường thì phải. Anh xem lúc nãy có nói gì kỳ quặc không?

Kẻ gây họa nói với giọng hết sức nghiêm túc:

- Sao lại thế được? Tôi chỉ nói muốn giữ cô ấy ở lại làm việc thôi mà!

Làm việc? Hả? Ơ? Làm việc! Trong đầu tôi lập tức vang lên một tiếng còi báo động, ảo tưởng màu hồng bắt buộc phải ngừng lại.

Hóa ra vừa rồi anh ta chỉ muốn giữ tôi lại làm việc thôi sao? Khốn kiếp, anh ta nói năng rõ ràng một chút không được sao? Đừng tùy tiện khiến người ta hiểu nhầm có được không? Trái tim pha lê mỏng manh của tôi đã vỡ vụn mất rồi. Tùy tiện làm tổn thương trái tim trong trắng thuần khiết của thiếu nữ là có tội đấy, anh biết chưa?

Nhưng kẻ đầu sỏ lúc này lại một lần nữa đính chính:

- Tôi không phải loại người nói năng bừa bãi.

Rất bực, thực sự rất bực.

Tôi cảm thấy mình có thể bị nhồi máu cơ tim mà chết bất cứ lúc nào. Có câu thế nào nhỉ, sợ nhất là lưu manh có văn hóa, gặp phải tên con trai đẹp đến khó tin thế này, hơn nữa lại còn nói năng đầy lý lẽ, tôi không biết nên cười hay nên khóc đây.

Dao thì thào câu gì đó, tôi không nghe rõ, anh ta vỗ vỗ vào đầu tôi.

- Này, Tiểu Hạ, có nghe tôi nói không?

- Có, đang nghe.

- Em có đồng ý làm việc ở đây không?

- Làm cái gì? Nhân viên à?

Tuy đầu óc rối mòng mòng, nhưng thần trí tôi vẫn vô cùng tỉnh táo. Nhìn cửa hàng này, những đồ vật cổ quái chất thành núi, bụi bám đầy giá sách, trong góc còn có mạng nhện, chẳng giống như một cửa hàng làm ăn được chút nào.

Thời nay đồ mới còn chưa chắc đã có người mua, huống hồ là đồ cũ. Lẽ nào muốn thuê tôi quét dọn vệ sinh sao?

- Ờ, nhân viên tạp vụ.

Dao cười trông rất giống hồ ly, mắt nhắm tít lại thành một đường thẳng.

- Không!

Tôi quả quyết từ chối. Tốt xấu gì tôi cũng tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, sao có thể cam tâm làm nhân viên quét dọn vệ sinh, chịu sự quản lý của người khác trong cái cửa hàng đồ cũ đến vạn năm chả có ma nào thèm ngó tới này chứ? Có thời gian thì chẳng thà nhận thiết kế thêm mấy bản vẽ còn hơn.



Chương 3

- Em thực sự không muốn? Chắc chắn chứ? Lương rất cao đấy.

Dao ghé sát tai tôi, thì thào:

- Tôi có thể... nhé.

Coi như anh cao tay...

Vì câu nói đó, tôi đã nhận lời làm công ở đây. Thực tế chứng minh, sau này nếu gặp phải những người cười như hồ ly, thì tốt nhất là tránh xa một chút, bạn tuyệt đối không đối phó nổi hắn ta đâu.

Ngoài dặn dò thời gian làm việc theo quy định ra, Thanh Minh không nói thêm gì, tiếp tục ẩn mình sau đống sách. Còn Dao - kẻ có nụ cười giống hồ ly thì tiễn tôi ra ngoài cửa.

Khi quay đầu vẫy tay với Dao, tôi bỗng thấy Thanh Minh đứng phía sau Dao, lặng lẽ nhìn tôi, nhưng khó hiểu ở chỗ, vẻ mặt của anh ta lúc này dường như rất dịu dàng. Có điều giây phút thấy tôi quay lại, khuôn mặt ấy lập tức trở lại vẻ nghiêm túc.

Giở mặt còn nhanh hơn giở sách, tôi thầm than trong lòng.

Kệ anh ta, bây giờ tôi chỉ muốn mau mau chóng chóng về nhà ngủ một giấc.

Đường phố rất tĩnh lặng, tôi xem giờ, đã sắp mười một giờ rồi, vốn định hỏi địa chỉ mới của cửa hàng Tần Ký, nào ngờ lại dùng dằng ở đó lâu đến thế, kết quả là quên luôn việc cần hỏi.

Thôi để lần sau vậy, dù sao sau này còn làm việc ở đó mà.

Cửa hàng xem ra rất khả nghi và ông chủ khiến người ta phát bực này cũng không đến mức đáng ghét. Có điều tôi đã trót hồ đồ, nhận lời sẽ làm việc ở đây, lại còn làm vào buổi tối, tôi cũng rất là hối hận.

Trong tay tôi nắm chặt "thẻ ra vào" do Dao đưa cho. Đó là một cái vòng đeo tay không biết được làm tay chất liệu gì, từng hạt từng hạt giống ngọc sáng bóng, mối nối là chiếc khóa nhỏ màu bạc, phía trên còn khắc hoa văn mặt trăng khuyết màu đỏ, trông khá đẹp.

Cái thẻ ra vào này cũng thật xa xỉ quá. Thôi cứ coi như một món trang sức vậy, tôi đeo nó lên tay.

Lập tức một lượng lớn âm thanh như sóng biển dội về, tiếng rao, tiếng cười, tiếng nói chuyện rất to, tiếng bánh xe và cả tiếng chó sủa xa xa. Đôi tai của tôi dường như đang bị nút chặt bỗng đột ngột được tháo ra.

Trên phố người người qua lại, giống như tôi đang ở trong chợ.

Tôi bỗng nhớ tới lời Thanh Minh nói khi tôi vừa bước vào cửa hàng, "Từ lúc nãy, ở bên ngoài đã ồn ào chết đi được, em đến chậm quá!". Ồn ào chết đi được, đúng, đúng là ồn ào chết đi được. Nhưng lúc đó rõ ràng là rất yên tĩnh, vừa mới đây thôi vẫn thế, con phố này luôn luôn yên tĩnh, nhưng giờ đây, trên phố thực sự rất nhộn nhịp, mọc ra rất nhiều cửa hàng mà tôi không biết và một đám người ầm ĩ không biết chui từ đâu ra nữa.

Rõ ràng chỉ là một con phố nhỏ của khu thành cổ, sao giờ nhìn lại giống chợ đêm náo nhiệt của thành phố thế? Đây là... đâu?

Đây có đúng là con phố ngày ngày tôi vẫn đi qua không?

Tôi chỉ đeo cái vòng lên tay thôi mà...

Lẽ nào, đây chính là vấn đề sao?

Tôi vô thức nhìn cái vòng trên cổ tay, chần chừ không biết có nên tháo nó ra hay không.

Sau đó tôi phát hiện ra một sự thực khiến tôi rợn tóc gáy, cái vòng tay này không tháo ra được nữa, cho dù kéo, lôi thế nào nó cũng không ra, nó dính chặt vào da, những hạt vòng vốn lạnh ngắt bỗng nóng dần lên. Là ảo giác chăng? Tôi cảm giác bên trong những hạt vòng dường như biến thành nước, long lanh trong suốt, thấp thoáng có thể thấy được mảnh trăng màu đỏ đang lay động bên trong.

Tôi sợ hãi, cái gì thế này? Không đen đủi thế chứ! Nhớ lại khuôn mặt đẹp trai quá mức của Thanh Minh; nhớ lại nụ cười ranh mãnh của Dao, và bức tường kỳ dị phía sau lúc anh ta xuất hiện; nhớ lại những bụi bặm và mạng nhện bên trong cửa hàng; đó tuyệt đối không thể là một cửa hàng mới dọn đến được hơn nửa tháng. Theo kinh nghiệm vô số lần đen đủi trong cuộc đời hai mươi mốt năm của tôi, chỉ có một khả năng, tôi lại gặp phải phiền phức rồi.

Nhưng cho dù là Dao hay Thanh Minh, đều không giống với những thứ trước kia tôi đã từng gặp, bọn họ tịnh không chút tà khí. Hoặc là họ đã cao minh tới mức tôi không thể nhìn ra. Nếu là trường hợp thứ hai, tôi không dám nghĩ tiếp, càng lúc càng thấy lạnh toát. Vậy bọn họ là cái gì? Đây là đâu?

Tôi quyết tháo cái vòng ra bằng được, mặc dù đau đến phát khóc, nhưng những hạt vòng ấy vẫn nằm nguyên chỗ cũ, không nhúc nhích, tỏa sáng long lanh, dường như đang cười nhạo tôi. Chuyện ban chiều, con phố kỳ quái lúc này, những cảm xúc tích tụ, đè nén thành một khối, tôi co ro trong góc, cuối cùng không nén được, bật khóc thút thít.

Dòng người trước mặt dừng lại vì tiếng khóc của tôi, phía xa có mấy người đang nhìn về phía tôi.

Tôi cố gắng hết sức kìm tiếng khóc, ở một nơi không biết là toàn quỷ hay người như con phố này, thu hút sự chú ý chính là hành vi ngu xuẩn nhất.

Nhưng đã quá muộn, có rất nhiều người nhìn về phía tôi, trong mắt họ, có lẽ tôi còn kỳ quái hơn.

Tôi ngừng thổn thức, xốc lại tinh thần.

Một bàn tay chìa trước mặt tôi:

- Cô không sao chứ?

Đó là một bàn tay vô cùng xanh xao, gầy trơ xương, móng tay hơi xanh, đôi chân trước mặt tôi gầy như que củi, đôi giầy kiểu dáng hết sức cổ quái, mới tinh, không vương một hạt bụi đường.

Tôi chầm chậm ngẩng đầu lên. Trước mặt là một người đàn ông rất bình thường, toàn thân mặc đồ trắng, tao nhã, gầy gò. Anh ta đưa tay về phía tôi, trên khuôn mặt nở nụ cười cứng nhắc.

- Cô không sao chứ?

- ... Không sao! - Tôi nhất thời nghẹn lời - Cảm ơn anh.

Có gì đó không ổn.

- Cô không sao chứ?

- Tôi không sao, cảm ơn.

- Cô không sao chứ?

Dường như người đàn ông trước mặt hoàn toàn không nghe thấy những lời tôi nói, anh ta vẫn giơ tay ra, khẽ mỉm cười, hết lần này đến lần khác máy móc nhắc lại câu hỏi.

Mắt anh ta hoàn toàn không nhìn tôi, ánh mắt trống rỗng vô hồn ấy nhìn xuyên qua cơ thể tôi, dán chặt ở phía sau, cánh tay gầy guộc chìa ra tóm lấy tôi. Tôi nghĩ tôi nên chạy trốn, trên thực tế tôi đã định làm vậy, nhưng tôi phát hiện ra chân tôi không nhấc nổi nữa.

Toàn thân dường như đã bị ai đó dùng keo gắn chặt xuống mặt đất.

Không khí xung quanh đông đặc, những tiếng ồn ào trong phút chốc tan biến, không còn thấy ai trên phố nữa, tôi bị phố phường đông đúc vứt bỏ rồi.

Dính chặt trên mặt đất, mắt tôi trừng trừng nhìn cánh tay gầy trơ xương vươn về phía mình mà không có cách nào khác.

Đã lâu rồi không có cảm giác này, bị bóp cổ như một con gà đang bị người ta cắt tiết, không thể thở nổi.

Nghe nói người sắp chết sẽ nhìn thấy đèn kéo quân[8]. Tôi nhìn thấy đèn kéo quân của tôi rồi, từ nhỏ tới lớn, những cảnh tượng buồn tẻ như bay về trước mắt tôi, hình ảnh cuối cùng là khuôn mặt không chút cảm xúc của Thanh Minh. Toàn bộ quá trình chỉ vẻn vẹn gần một phút.

[8] Ý nói hàng chuỗi sự việc xảy ra trong cuộc đời liên tiếp hiện lên, tựa như chiếc đèn kéo quân xoay vòng liên tục. (ND)

Thật ngắn ngủi biết bao! Tôi rút ra kết luận. Đến lúc này rồi mà còn tâm trí bình luận cuộc đời mình.

Thật là lạc quan! Tôi lại rút ra một kết luận nữa.

Sức nặng trên cổ càng gia tăng, tôi đã không còn lý trí để thưởng thức bộ phim đèn kéo quân nữa, nỗi đau đớn vì thiếu dưỡng khí điều khiển tôi. Mắt mờ dần, tất cả cảm giác của cơ thể đều tập trung vào sức mạnh đang bóp nghẹt cổ tôi.

Rất, rất khó chịu, tôi chỉ có thể suy nghĩ được một vấn đề là làm thế nào để thoát khỏi nó.

Tay phải bỗng nóng rực lên, chỗ đeo cái vòng tay trở nên bỏng rát.

Tôi bị đẩy nhẹ một cái, thứ sức mạnh đang thít cổ tôi đột nhiên biến mất. Hai chân mềm nhũn, dường như sắp ngã quỵ xuống đất, luồng không khí mới mẻ tràn vào trong tôi, tôi thở hồng hộc. Tôi chưa từng cảm thấy được tự do hít thở lại tuyệt thế này.

Tôi cố gắng để nhìn rõ cảnh tượng trước mắt. Người đàn ông vẫn giữ nguyên tư thế giơ tay bóp cổ tôi, chỉ là cổ tay đã bị một bàn tay khác siết thật chặt, một bàn tay xanh xao tới mức gần như trong suốt, những đốt ngón tay cũng lộ rõ ra. Mái tóc đen tung bay trong gió, để lộ ra khuôn mặt anh tuấn, còn cánh tay kia đang dìu tôi thật chắc.

Là Thanh Minh.

Nhận ra điều này tôi mới yên tâm, sau đó ngất luôn.

Lúc tôi bị chuông điện thoại đánh thức đã là mười giờ sáng.

Đầu hơi ngâm ngẩm đau. Đúng là một giấc mộng dài.

Biên tập viên quen thuộc gửi tin nhắn tới, toàn bộ bản thảo đã được duyệt. Đúng là một tin tốt lành.

Tuy vẫn còn sớm, nhưng tôi vẫn lề mề bò dậy khỏi cái ổ của mình. Ánh nắng đầu thu rất rực rỡ. Tôi kéo rèm cửa sổ ra, trong giây lát căn phòng sáng bừng lên, tôi suy tính xem có nên tổng vệ sinh căn phòng bừa bãi này không.

Căn hộ chênh chếch phía đối diện hình như lại cho thuê rồi, người của công ty dọn nhà đang bận rộn chuyển đồ. Tôi thầm đoán xem khách thuê nhà lần này có thể kiên trì ở được bao lâu. Trong căn hộ đó có thứ gì đó tồn tại, lâu ngày tạo thành một thứ mùi cũ kỹ, mục nát, bền bỉ, lan tràn khắp nơi.

Mỗi lần đi qua căn nhà đó, tôi đều có cảm giác bị ai đó nhìn trộm. Sau khung cửa sổ có những hoa văn điêu khắc đẹp đẽ, có một đôi mắt lạnh lùng đang chăm chú quan sát tất cả.

Trực giác mách bảo tôi thứ đó vô hại, tôi cũng không muốn tìm hiểu xem rốt cuộc đó là thứ gì. Mỗi thứ tồn tại đều có ý nghĩa riêng của nó.

Căn hộ này cũng đã có từ lâu, từng viên gạch viên ngói đều có dáng vẻ riêng, nơi nơi đều tỏa ra một thứ mùi cũ kỹ. Tuy căn hộ rất đẹp, nằm ở vị trí không tồi, giá cho thuê cũng khá hợp lý, nhưng khách thuê phòng đều không ở được lâu. Tôi nhớ vị khách thuê lâu nhất ở được hai tháng, lúc dọn đi, tinh thần người ấy có vẻ bất thường.

Không biết vị khách này có thể trụ được mấy ngày. Tôi thầm cầu nguyện cho người láng giềng chưa biết mặt.

Người hàng xóm ở căn nhà đối diện cũng là một người kỳ lạ. Đó là một tòa nhà có ba tầng, những người ở tầng một và tầng hai tôi đều đã gặp cả, duy chỉ có người chủ căn hộ đối diện ở tầng ba là tôi chưa thấy bao giờ. Một dạo tôi còn cho rằng không có người ở đó, nhưng khung cửa sổ sạch như lau như ly và bồn cây tươi tốt, cho thấy người chủ ở đây là một người rất chăm chỉ. Thậm chí có tối từ căn hộ đó còn vọng ra tiếng đàn dương cầm du dương.

Ngừng thú vui đoán mò về người láng giềng, tôi vừa ngâm nga mấy câu hát vừa mở vòi nước, vô tình liếc nhìn cổ tay mình một cái, thấy cái vòng đeo trên đó rất đẹp. Á! Đợi đã... tôi đã mua thứ này lúc nào thế?

À, là Dao đưa cho tôi.

Dao, Thanh Minh, người đàn ông kỳ quái suýt nữa lấy mạng tôi, con phố kỳ lạ, ký ức cuối cùng trong đầu chính là hình bóng của Thanh Minh. Cổ tôi ngâm ngẩm đau, cảm giác ngạt thở tối qua quá thật.

Thật là đáng sợ! Tôi lấy hết dũng khí, chạy như bay đến bên chiếc gương soi, quả nhiên, trên cổ tôi vẫn còn hằn dấu tay xanh tím. Không phải là nằm mơ.

Cảm giác đớn đau trên cổ và chiếc vòng tay sáng long lanh đang nhắc nhở tôi, sự việc tối qua không phải là một cơn ác mộng. Chỉ là tôi không muốn nhớ lại mà thôi.

Con đã chuốc thêm phiền phức rồi... ông ơi!

Bắt đầu làm việc sau chín giờ tối, sáu giờ sáng tan ca.

Chín giờ tối đến sáu giờ sáng, mới nghe qua cứ tưởng là chín giờ sáng đến sáu giờ tối, là thời gian làm việc đúng theo tiêu chuẩn. Thực tế thì có cửa hàng đồ cũ nào lại chọn thời điểm đêm khuya thanh vắng để mở cửa không? Trừ phi... trừ phi là không muốn có khách đến mua hàng.

Ngoài ra còn có một khả năng khác nữa, cửa hàng này mở ra không phải để dành cho người thường...

Nghĩ đến điểm này, tôi cảm thấy cổ mình càng đau hơn, nhưng cảm giác sợ hãi ấy chẳng thể nào vượt qua được sự mê hoặc trong lời hứa của Dao.

Câu mà Dao nói bên tai tôi là: "Tôi có thể thay đổi thể chất mắt âm dương của em".

Đối với một kẻ từ khi sinh ra, hễ ra đường là gặp chuyện đen đủi như tôi, câu nói này chẳng khác gì nắng hạn gặp mưa rào. Dao thực sự rất ranh mãnh, anh đã nhìn trúng điểm yếu chết người của tôi.

Nhưng tại sao sau khi tôi ký tên vào hợp đồng thì những thứ kỳ quái mà tôi gặp lại còn nhiều hơn cả lúc trước, nguy hiểm gặp phải cũng nhiều hơn? Tôi không khỏi buồn bã nghĩ, nếu lúc đó không có Thanh Minh, thì bây giờ tôi đã đi chầu Diêm Vương rồi.

Tại sao Thanh Minh lai xuất hiện ở đó? Là để cứu tôi sao? Ký ức sau đó trống rỗng. Là anh đã đưa tôi về sao? Trí tưởng tượng một khi được triển khai thì khó mà dừng lại được. Tôi nhớ tới khuôn mặt đẹp trai quá mức đó, thầm nhủ trước khi làm rõ thân phận của đối phương, vẫn nên vạch rõ ranh giới thì tốt hơn.

Tóm lại, từ giờ tới chín giờ vẫn còn sớm, hôm nay lại là một ngày đẹp trời hiếm có, dọn dẹp nhà cửa cũng là công việc quan trọng, tôi không muốn nhàn rỗi nữa.

Bùa chú ở bốn góc nhà hơi long ra, đây là bùa lần trước sư đệ mang tới đổi cho tôi, cũng khá lâu rồi. Sắc đỏ chu sa cũng đã nhạt màu, sư đệ có lẽ cũng sắp tới rồi. Cứ cách một thời gian, cậu ấy lại đến thăm tôi, đồng thời giúp tôi thanh tẩy chỗ ở, củng cố kết giới.




Chương 4

Ban đầu là ông nội tôi, bây giờ là sư đệ. Một người không có ai chăm sóc sẽ không thể sống nổi như tôi thực ra chỉ là đồ bỏ đi.

Có lẽ vì đã quá lâu rồi không tiếp xúc trực tiếp với người khác, có lẽ vì tôi cũng thực sự muốn thoát khỏi cái thể chất này, nên tôi đã khinh suất mà đồng ý với Dao.

Cho dù là ở thế giới nào, hợp đồng cũng đều rất quan trọng.

Cho dù thế nào, tôi cũng không thể không đối mặt.

Những giờ phút thanh tịnh luôn trôi qua nhanh chóng, gương mắt nhìn bầu trời xanh đang ngả dần sang sắc tối bên ngoài, tòa chung cư đối diện đã sáng đèn, chiếc đồng hồ ở đầu giường chỉ tám giờ.

Sau khi kiểm tra đồ tùy thân một lượt, tôi khóa cửa nhà.

Đúng hẹn là một thói quen tốt, và tôi lại càng phát huy triệt để thói quen này. Tôi ra khỏi nhà trước giờ làm một tiếng đồng hồ, dù chỉ cần hơn mười phút là có thể tới Vong Xuyên đường, bởi tôi không biết trên đường sẽ gặp phải những chuyện gì. Tôi là người bảo thủ, ngày đầu tiên đi làm, đến muộn tuyệt đối không phải chuyện hay ho, cho dù đó chỉ là một cửa hàng mà thôi.

Cảm giác thật kỳ diệu. Tôi rất hiếm khi ra khỏi nhà sau sáu giờ, ban đêm là thời gian hoạt động của một số thứ, trong bóng đêm một số thứ trở nên mạnh bạo hơn. Đứa đứng từ xa quan sát, đứa to gan hơn thì lại gần, khiến da đầu tôi tê rần.

Khi đi qua căn nhà đó, tôi liếc vào trong, nhà đã lên đèn, tôi không còn cảm giác bị người khác nhìn trộm nữa.

Đường phố rất náo nhiệt, đúng là con phố mà tôi quen thuộc. Nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, dường như thông thoáng hơn một chút.

Tôi cẩn thận đi vào giữa đường để tránh bóng râm, đây là thói quen đã hình thành qua nhiều năm, tôi cố gắng hết sức tránh những thứ luôn quẩn quanh trong bóng râm kia. Cuối cùng tôi phát hiện ra tại sao con phố lại thông thoáng hơn rồi, trên suốt con đường, cả trong bóng râm đều rất sạch sẽ. Tà ma quỷ mỵ sạch trơn, điều này thực sự không bình thường.

Thói quen là một thứ rất đáng sợ, tôi bỗng cảm thấy con phố lớn sạch sẽ này thực sự rất bất thường.

Có lẽ tôi bị sốt mất rồi, tôi giơ tay đo thử nhiệt độ, nhưng có một bàn tay khác hành động còn nhanh hơn cả tôi, lạnh toát. Lúc bàn tay ấy đặt lên trán, tôi rùng mình.

- Nhìn em đứng ngây ra ở đây, anh còn tưởng em bị sốt đấy.

Dao rút tay lại, lượn đến trước mặt tôi. Đứng ở chỗ sấp bóng, đôi đồng tử của anh có màu hổ phách, lóe lên trong bóng tối. Hình ảnh này khiến tôi nhớ đến một số loài động vật thuộc họ mèo.

Tôi ngẩn người nhìn Dao, hỏi một câu:

- Anh là hồ ly tinh à?

Anh cốc một cái đau điếng vào trán tôi.

- Đừng có so sánh anh với loài động vật thấp kém đó! - Dao vênh mặt - Anh cao quý hơn chúng nhiều.

- Vậy anh là cái gì?

Dao không trả lời tôi, vì điện thoại của anh đổ chuông.

- Sắp chín giờ rồi, vào đi kẻo muộn đấy.

Dao nhìn điện thoại, một con hồ ly tinh mà cũng có điện thoại... Tôi thoáng kinh ngạc, xem ra dù ở thế giới nào đi nữa cũng đều phải theo kịp thời đại thôi.

Có lẽ vẻ mặt tôi quá đỗi kinh ngạc, Dao nhìn tôi với vẻ bất lực:

- Em cho rằng anh từ xã hội nguyên thủy tới đúng không?

Tôi lắc đầu quầy quậy:

- Không, hồ ly tinh rất thần thông quảng đại, hoàn toàn không cần dùng điện thoại di động.

Tôi nhìn rõ đường gân xanh trên đầu Dao nổi lên.

- Anh không phải là hồ ly tinh!

Điện thoại bị vứt vào tay tôi. Dao đi về phía trước, không ngoảnh đầu lại.

Tôi ngoan ngoãn đi theo sau Dao, không dám nói gì.

Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt.

Mới đi được mấy bước đã gần đến cửa hàng, từ xa tôi nhìn thấy Thanh Minh đang nghiêng người tựa cửa, khuôn mặt như ngọc không chút biểu cảm, chiếc đèn lồng tỏa ánh sáng dịu dàng, khiến cho toàn thân anh sinh động thêm mấy phần. Nhìn thấy chúng tôi, anh quay người đi vào bên trong.

Không hiểu vì sao, Dao bên cạnh tôi lại khẽ cười thành tiếng.

Trên giá tích một lớp bụi rất dày, trong góc nhà chăng đầy mạng nhện, chỗ nào cũng là đồ cổ không biết từ đời nảo đời nào, những cuốn sách cuộn chất thành đống vứt lung tung trong góc, phần lớn giấy đã ngả vàng, thậm chí có một số quyển chỉ mới chạm nhẹ vào đã mủn nát ra. Rốt cuộc bao lâu rồi chưa quét dọn đây? Tôi nhìn cửa hiệu này, đột nhiên cảm thấy không còn chút sức lực nào.

Quét dọn sạch sẽ chốn này chắc chắn mất rất nhiều thời gian và công sức. Trời sắp sáng mà tôi mới chỉ quét dọn được có hơn một nửa. Tên Dao gian xảo này, lần này hắn hời to rồi...

Dao dường như biết trong lòng tôi đang nghĩ gì, co người trên chiếc ghế mây duy nhất không chất đầy đồ linh tinh đằng sau tôi, uể oải nói:

- Từ sau đợt trước chưa quét dọn lần nào!

- "Đợt trước" rốt cuộc cách đây bao lâu chứ, đừng nói là mấy năm rồi nhé!

Nhìn tình hình này, không chừng đúng là mấy năm rồi chưa quét dọn thật ấy chứ.

Rất lâu sau không nghe tiếng trả lời, tôi quay đầu lại nhìn, Dao nằm gọn trong chiếc ghế mây, ngủ mất rồi.

Trong cửa hàng rất yên tĩnh, từ khi tôi bước chân vào đây tới giờ, Thanh Minh vẫn không hề có động tĩnh gì, luôn ở sâu trong quầy. Tôi cứ ngỡ anh đã ngủ, đang định đi tới xem thì anh đột nhiên ngẩng đầu lên, khiến tôi giật bắn.

Không biết tại sao, tôi cảm thấy hơi sợ anh.

Không dám qua đó nữa, tôi đành tiếp tục cắm đầu vào quét dọn.

Quả nhiên tôi mà cố gắng thì cũng lợi hại lắm đó, cửa hàng đã biến đổi hoàn toàn, trở nên gọn gàng sạch sẽ, trông cũng không âm u nữa. Tôi hài lòng say sưa ngắm nghía thành quả lao động của mình.

- Hạ.

- Gì cơ?

Thanh Minh đang gọi tôi? Không phải chứ?

- Hạ, lại đây.

Đúng là Thanh Minh gọi tôi.

Hừ, dựa vào cái gì mà anh gọi tôi một tiếng là tôi phải qua luôn chứ, như đối xử với con cún vậy. Trong lòng có chút tức giận mơ hồ nên tôi cứ đứng ì tại chỗ.

- Tôi đang gọi em, không nghe thấy à? - Thanh Minh khẽ nhướn mày, giọng nói cũng trở nên mất kiên nhẫn - Lại đây!

Được thôi, tôi thua rồi, xét về khí thế thì tôi đã thua người ta rồi, huống hồ tôi còn là nhân viên. Không sai, nhân viên thì phải ngoan ngoãn nghe lời ông chủ.

Tôi cúi đầu, lò dò từng bước đi qua đó.

- Giơ tay ra.

Tôi làm theo.

- Không phải tay này.

Trước khi Thanh Minh kịp nổi giận, tôi vội vàng đổi tay, tay trái, chính là tay đeo cái vòng kỳ quái đó.

Thanh Minh dùng hai ngón tay kẹp lấy tay của tôi, nhìn chăm chú hồi lâu như thể đang nghiên cứu một thứ quý hiếm kỳ lạ nào đó, nhìn đến mức khiến cho trong lòng tôi cảm thấy thấp thỏm bất an. May mà anh dùng ngón tay chứ không dùng kẹp phẫu thuật để kẹp, nếu không có lẽ tôi sẽ tưởng rằng tay mình đã bị tàn phế cũng nên.

Hồi lâu, anh rút ra một con dấu, một con dấu bình thường rồi đóng vào lòng bàn tay tôi một dấu hình trăng khuyết màu đỏ.

Tôi phải vất vả lắm mới ngăn được mình không nhìn anh bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc.

- Trời sáng rồi, em có thể về nhà.

- Ừ, vậy tạm biệt.

Sau khi bước ra khỏi cửa, tôi thực sự không kiềm chế được, cười ầm lên.

Cử chỉ của con người này, những người bình thường như tôi thực sự không hiểu nổi. Đóng dấu vào lòng bàn tay tôi là có nghĩa gì, dấu kiểm định chất lượng ư?

Mãi tôi mới nhịn cười được, sau lưng lại vang lên giọng nói lười biếng của Dao.

- Để anh đưa em về! - Dao nheo cặp mắt, ngáp dài mấy cái.

- Không cần đâu, em tự về cũng được.

Nói đùa chứ, ai mắc nợ ân tình với anh ta hẳn sẽ rất thảm.

- Anh đưa em về, bảo đảm an toàn cho nhân viên là công việc của anh.

- Đừng nói là anh là bảo vệ nhé...

- Bingo[9], đúng đấy...

[9] Bingo: Một từ tiếng lóng trong tiếng Anh, có nghĩa là "chính xác".

Dao ngáp cái cuối cùng, mở mắt, rút từ trong túi ra một chiếc kính râm.

Thấy ánh mắt nghi hoặc của tôi, Dao giải thích là anh sợ ánh sáng quá mạnh.

- Này, thật ra em muốn hỏi, anh không sợ ánh sáng mặt trời sao?

Dao nhìn tôi với vẻ mặt đầy khinh bỉ:

- Anh đâu phải là quỷ.

- Nhưng anh cũng không phải là người đúng không? - Tôi cẩn thận quan sát sắc mặt của Dao, định bụng hễ mặt anh biến sắc là lập tức chuồn ngay.

- Đương nhiên không phải, sao anh có thể là loại sinh vật tầm thường như con người chứ! Anh đẹp đẽ, mạnh mẽ hơn nhiều!

- Vậy là hồ ly tinh à?

Không ngoài dự tính, đầu tôi lại bị cốc một cái đau điếng.

- Đầu em chỉ nghĩ được mấy thứ đó sao? Bản đại gia đã nói rồi, anh không phải là loại sinh vật hạ tiện như bọn hồ ly ấy!

- Thế anh là cái gì?

- Anh là cái gì?

Dao áp sát tôi, tôi bất giác lùi về phía sau một bước. Qua lớp kính râm, tôi không nhìn được rõ ánh mắt anh, chỉ thấy khóe miệng anh hình như đang cười, lại hình như không phải.

Sự yên lặng khiến người ta khó xử vây lấy chúng tôi không biết bao lâu. Đúng lúc tôi cho rằng sẽ tiếp tục im lặng như vậy thì anh cất tiếng, giọng điệu không cợt nhả như mọi khi mà hơi lạnh lùng:

- Anh là cái gì, sau này em sẽ biết.

Dao im lặng suốt dọc đường. Tôi rất hối hận, có lẽ đây là chuyện mà Dao không hề muốn nhắc tới.

Khi ngang qua căn nhà đó, tôi không kìm được, nhìn vào trong đó một cái, nhưng bị Dao ngăn lại, đưa tôi về chung cư.

- Đừng dây vào nó thì tốt hơn.

Đưa tôi về phòng, Dao dặn câu này rồi đi mất.

Đúng là một người kỳ lạ.

Phần lớn thời gian, Dao đều cuộn mình ngủ gật trên chiếc ghế mây, ngủ rất say, cho dù lấy ngón tay chọc chọc vào mặt anh, anh cũng không thèm đếm xỉa tới tôi. Thanh Minh thì lại luôn âm thầm ngồi trong không gian nho nhỏ của tủ quầy để đọc sách, thấy anh chăm chú đến vậy, tôi thực sự hoài nghi liệu có phải Thanh Minh trốn trong đó đọc sách mười tám cộng không.

Nhưng mỗi khi tôi có ý nghĩ này, Thanh Minh lại từ trong quầy bước ra, đi lại mấy vòng quanh cửa hàng, gọi một cách lịch sự ấy là: Thị sát.

Thỉnh thoảng cũng có lúc Thanh Minh không thị sát và cũng không chui trong quầy, khi đó chỉ có một tình huống xảy ra, đó là cửa hàng có khách.

Nếu như là khách nữ, Dao sẽ lập tức ngồi bật dậy, niềm nở nhiệt tình chào đón. Tốc độ thay đổi nhanh chóng mặt, khiến tôi cứ ngỡ vừa nãy thấy Dao nằm ngủ chỉ là ảo giác.

Tôi từng hỏi, những lúc như thế tôi phải làm gì? Kết quả là bị Dao lườm cho một cái và nhận được ba chữ "Ở yên đấy" từ Thanh Minh.

Được thôi, tôi biết tôi chẳng làm được việc gì, bảo tôi ở yên thì tôi ở yên, chẳng phải là "làm cảnh" sao? Không vấn đề gì, tôi rất giỏi khoản này. Nhưng việc làm ăn của cửa hàng này không được tốt lắm, tôi làm việc đã được nửa tháng mà chỉ thấy có mấy vụ làm ăn, thời gian còn lại, tôi thường ngồi trơ mắt nhìn thời gian trôi qua. Tuy rằng hơi vô vị, nhưng tôi cũng thấy mừng vì được yên tĩnh.




Chương 5

Tối tháng sáu, nóng nực không để đi đâu cho hết. Chiếc quạt trần cũ kỹ tới mức kỳ dị của cửa hàng chạy lờ đà lờ đờ, chẳng có chút gió nào, tiếng ngáy của Dao vang lên từng nhịp từng nhịp. Buông cuốn sách cũ sắp bong gáy trên tay xuống, tôi cũng bắt đầu mơ màng cảm thấy buồn ngủ, bèn đẩy Dao dịch ra một chút, kiếm chỗ ngồi thoải mái hơn. Đúng lúc định nhắm mắt thì chuông gió treo trên cửa vang lên hai tiếng "kính coong".

Có khách vào cửa hàng rồi, ngay lập tức tôi tỉnh táo trở lại.

Người bước vào là một cô gái trẻ, mái tóc dài che lấp nửa gương mặt, dáng vẻ trang nhã thanh tú. Trông bộ dạng có vẻ là nữ sinh của một trường gần đây, tình cờ bước vào cửa hàng.

Đã đến thì là khách, tôi bắt đầu chào hỏi mời mọc:

- Bạn ơi, xem cái trâm bạc cổ này đi, có từ thời Dân Quốc đấy, giá cả hợp lý, chất lượng tốt, dùng để búi tóc rất đẹp đấy.

Cô gái có vẻ không mấy quan tâm, chỉ liếc qua một cái rồi nhìn sang chỗ khác.

Cô ta nhìn xung quanh một hồi lâu, rồi hỏi tôi:

- Khóa, có không?

Giọng nói của cô ta rất nhỏ, nhỏ tới mức tôi gần như không nghe thấy gì.

- Gì cơ?- Tôi bất giác hỏi lại.

- Tôi cần khóa, loại thật chắc chắn.

Lần này nghe rõ rồi.

Một cửa hàng đồ cổ có thực lực hùng hậu như Vong Xuyên đường (theo lời Dao nói) đương nhiên là không thể không có khóa rồi.

Trên tầng thứ hai của chiếc giá sát tường có một đống khóa, đủ kiểu đủ loại, thích gì có nấy, từ loại tinh xảo như khóa Trường Mệnh cho đến loại to nặng chắc chắn như khóa Tam Hoàn. Tôi dẫn cô gái tới góc đó, quả nhiên cô ra đã bị chúng thu hút, cô ta chọn lựa rất kỹ càng. Từng chiếc rồi từng chiếc bị đặt qua một bên, chiếc cuối cùng được giữ lại trong tay cô ta là một chiếc khóa bạc có màu xỉn đen.

Đó là chiếc khóa chữ Thọ thời nhà Thanh, kiểu dáng vô cùng tinh xảo. Tuy đã rất cũ, nhưng cũng không khó nhìn ra được vẻ đẹp ban đầu của nó. Nhưng tuyệt đối không thể gọi đó là một chiếc khóa chắc chắn được. Thực lòng mà nói, nó chẳng có chút giá trị sử dụng thực tế nào. Kỳ lạ là trước đây khi dọn dẹp đồ đạc, sao tôi lại không hề chú ý tới nó chứ.

Cô gái nắm chặt chiếc khóa trong tay, giống như nhặt được bảo bối vậy.

- Tôi lấy cái này.

Tôi nhìn Thanh Minh, dường như lúc này Thanh Minh mới chú ý đến cô ta. Anh chỉ thò đầu ra thản nhiên báo giá:

- Bảy nghìn.

Bảy nghìn tệ? Lẽ nào đây là hắc điếm[10], ba năm không mở cửa, hễ mở cửa là kiếm được món hời tiêu đủ ba năm sao?

[10] Hắc điếm: Hàng quán do kẻ xấu lập ra nhằm giết người, cướp của, bán giá đắt cắt cổ để kiếm lời phi pháp. (ND)

Giá thị trường của chiếc khóa bạc cổ này nhiều lắm cũng chỉ khoảng ba trăm tệ. Tôi vừa thầm chửi mắng Thanh Minh không biết buôn bán, vừa tuyệt vọng nghĩ, quả này hỏng rồi. Mãi mới có khách vào mua hàng.

Cô gái kia lại không hề để tâm, nhanh chóng quẹt thẻ, cầm chiếc khóa ra khỏi cửa hàng. Hóa ra trong cái quầy cũ rích ấy còn có máy POS[11], tôi kinh ngạc đến mức quên cả việc gói món hàng lại cho khách. Thấy cô gái đó đi ra khỏi cửa, tôi mới sực nhớ ra, vội vàng cầm chiếc hộp tinh xảo chạy theo cô ta.

[11] Máy POS: Máy bán hàng, máy chấp nhận thanh toán thẻ.

Ngoài cửa trống huơ trống hoác, không có một bóng người, làm gì có cô gái nào?

Người này đi nhanh thật đấy...

Trong bóng tối phía xa, có mấy người không rõ mặt mũi đang nhìn tôi. Tôi không khỏi rùng mình, ý thức được bây giờ đang là canh ba nửa đêm.

Không biết Dao tỉnh dậy từ bao giờ, lặng lẽ đứng ngay sau lưng tôi. Quay phắt đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng long lanh trong bóng tối của Dao, tôi khiếp đảm, vô tình lùi lại một bước, liền bị Dao nắm tay, kéo vào trong cửa hàng.

- Với thể chất của em mà nửa đêm nửa hôm dám chạy ra ngoài, muốn chết hả?

Tôi biết thân biết phận, cắm cúi xếp lại đồ trên giá. Dao lại lớn tiếng trách móc Thanh Minh không chịu trông chừng tôi, ngộ nhỡ bị mất nhân viên, lấy ai ra làm việc đây. Thanh Minh đương nhiên không thèm đếm xỉa đến Dao. Dao tự nói một mình một hồi, cuối cùng cũng thấy nhạt nhẽo, bèn cuộn mình nằm trên ghế mây ngủ bù.

Tôi cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Thanh Minh, sợ bị anh mắng. Trong thời gian làm việc không được phép tự ý rời khỏi cửa hàng một bước. Trên hợp đồng đã ghi rất rõ như vậy. May mà anh không mắng, chỉ vỗ vỗ lên chiếc ghế bên cạnh quầy, không nói một lời nào.

Tôi giống một chú cún con, vẫy vẫy cái đuôi mà đi tới.

Nhìn tôi ngáp liên tục, Thanh Minh không đưa sách cho tôi như mọi khi, mà không biết lấy từ đâu ra một chiếc gối ôm và đưa cho tôi.

Có những lúc anh rất giống con người, tôi dựa vào quầy, mơ mơ màng màng thiếp đi lúc nào không biết.

Chẳng ngờ mấy ngày sau, tôi gặp lại cô gái đó, cô ta đứng trước căn hộ đó, chuẩn bị lấy chìa khóa để mở cửa. Ngẩng mặt nhìn thấy tôi, hình như cô ta hơi kinh ngạc, tôi cũng ngạc nhiên. Hóa ra cô ta chính là người khách thuê phòng mới tới.

Cô ta nhìn tôi một cái, coi như là chào hỏi nhau.

- Ở đây đã quen chưa? - Nhớ tới lời cảnh cáo của Dao, tôi không nén được hỏi.

Có lẽ cô ta không ngờ tôi sẽ hỏi vậy nên đứng ngây ra một lát, khi cô ta đang chuẩn bị nói gì đó, thì vừa hay cánh cửa mở ra nên không nói gì nữa, chỉ gật đầu rồi bước vào bên trong. Người mở cửa là một chàng trai cao lớn, tuấn tú, hòa nhã, chắc là bạn trai của cô ta. Ánh mắt anh ta nhìn cô ta hết sức dịu dàng tình cảm, trông thấy tôi đang nhìn, anh ta còn cười chào tôi.

Có lẽ cũng không cần quá lo lắng, tất cả xem ra đều rất bình thường, mặc dù căn hộ này có gì đó khiến người ta phải chú ý. Tôi cũng cười cười đáp lại, chuẩn bị quay lưng rời đi. Nhưng trong khoảnh khắc xoay người đi, tôi thấy rõ mồn một ở cửa sổ tầng hai thoáng có một bóng người, nhưng khi nhìn lại thì không thấy đâu nữa. Tôi không muốn tìm hiểu nhiều như vậy, tôi cũng chẳng có cái bản lĩnh này.

Những ngày sau, tôi không gặp lại người con gái đó thêm một lần nào nữa, nhưng lại thường xuyên chạm mặt với bạn trai của cô ta, những lúc ấy thường thì hai người chỉ cười với nhau một cái rồi mỗi người đi một hướng.

Thứ mùi cũ kỹ của căn hộ đó đã biến mất, tôi cho rằng chuyện này cũng chỉ cứ thế mà trôi qua thôi.

Sau này tôi hỏi Thanh Minh chiếc khóa bạc đó tại sao lại đắt như vậy? Thanh Minh hiếm khi tỏ ra kiên nhẫn đến thế, trước sự hiếu học của tôi anh đã giải thích cặn kẽ cho tôi từng chút một.

Khóa Trấn Quỷ - xét theo tên gọi, là loại khóa chuyên dùng để trấn áp các loại hồn ma quỷ quái.

Suy nghĩ đầu tiên của tôi là "Quả nhiên không phải là thứ đồ tốt đẹp gì".

- Cô ta mua chiếc khóa đó là để trấn quỷ sao? Lẽ nào cô ta là pháp sư?

- Người bình thường sẽ không biết cách dùng khóa Trấn Quỷ - Thanh Minh mau chóng phủ nhận.

Nghe nói chiếc khóa này là chiếc khóa mà Hắc Bạch Vô Thường đã từng dùng, Dao đã nói vậy. Về điều này tôi vô cùng hoài nghi. Đồ dùng của Hắc Bạch Vô Thường có thể tùy tiện mà rơi vào cái nơi quỷ quái này sao? Nhưng, nếu nói như vậy thì đống đồ đồng nát trong căn nhà này đều là bảo bối sao? Lẽ nào đây đều là pháp bảo? Vậy thì rất đáng giá rồi. Trong giây lát tôi phấn chấn hẳn lên.

Nhìn thấy tôi không ngừng đưa mắt láo liên dò xét tứ phía, Thanh Minh ho khẽ một tiếng, rồi quay người trở lại tủ quầy. Chỉ một thoáng, tôi nhìn thấy khóe miệng của anh khẽ cong lên.

Anh cười, anh cười ư.

Tôi đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ.

Về một mức độ nào đó, Thanh Minh cũng không phải là một ông chủ tệ, ví dụ như anh cho phép mỗi tuần tôi được nghỉ ít nhất một ngày, hơn nữa còn mắt nhắm mắt mở mỗi lần tôi đến muộn về sớm. Xét về điểm này, so với những người làm thuê khác, tôi còn may mắn hơn chán vạn. Tôi thường tranh thủ những ngày nghỉ ở nhà ngủ, thi thoảng cũng đi dạo phố.

Có lẽ nhờ phúc của con dấu ở lòng bàn tay, gần đây quanh tôi rất thanh tịnh, về cơ bản những chuyện như nghe thấy tiếng ma hờn quỷ khóc khi nằm ngủ cũng không còn nữa.

Tôi quan sát rất tỉ mỉ dấu ấn đó, mặt trăng vẫn đỏ thắm tươi rói, không biết mực dấu được chế từ chất liệu gì, không hề phai sắc chút nào, nhìn gần màu chu sa đỏ thắm dường như chìm hẳn vào da thịt.

Theo như lời giải thích của Dao thì đây là Thanh Minh tăng cường bảo vệ cho tôi, vì vận xui của tôi quá mạnh, chỉ một chiếc vòng đeo tay thôi không ăn thua.

Tôi nghĩ bụng, cái vòng đeo tay ấy là của anh cho, chẳng thà anh thừa nhận là anh không lợi hại bằng Thanh Minh đi cho rồi.

Tôi nhìn Dao:

- Cũng có nghĩa là khả năng của anh không mạnh bằng Thanh Minh, phải không?

Ngay lập tức, tôi bị cốc một cái đau điếng.

Những khi đuối lý hoặc không nói lại được tôi, Dao luôn thích dùng một cái cốc mạnh để kết thúc cuộc đối thoại. Khi cửa hàng mở cửa, Dao thường ngủ trên ghế mây. Thỉnh thoảng bị Thanh Minh đánh thức, anh ta sẽ đưa tôi về với vẻ rất miễn cưỡng, cực kỳ thiếu ga lăng. Tôi luôn cảm thấy dường như trong từ điển của Dao không có từ này.

Nói tóm lại, mọi hành vi của Dao hoàn toàn không xứng với khuôn mặt tuyệt mỹ của anh ta.

Nhưng cũng có ngoại lệ, đó là khi cửa hàng có một nữ khách hàng xinh đẹp bước vào, ngay lập tức Dao rũ bỏ dáng vẻ lười nhác, ra vẻ ân cần bận rộn sau mông người ta, hơn nữa còn rất biết cách bắt chuyện. Thấy chị già thì gọi em ngọt xớt, nhìn thấy bà thím thì gọi "chị ơi" ngọt lịm, từ ngữ sến rện, khiến tôi chỉ biết chôn chân đứng cạnh quầy tròn mắt nhìn. Thanh Minh ở bên cạnh vẻ mặt thờ ơ như không nhìn thấy, như thể đã quen với việc ấy từ lâu.

Nói cho cùng, có lúc Dao cũng rất ga lăng, đáng tiếc rằng sự ga lăng ấy lại là sự phục vụ có thu phí.

Gần đây cửa hàng làm ăn rất tốt, gần như tối nào cũng có khách. Thanh Minh thỉnh thoảng ra ngoài có công chuyện, lúc đó tôi lại có một nhiệm vụ mới, đó là đứng ở quầy làm lễ tân, giúp Dao chào mời khách hàng.

Đồ trong quầy thì muôn hình vạn trạng, nhưng chẳng có mấy thứ hữu dụng, trong đó có một ngăn kéo nhét đầy sổ. Tôi không lạ gì loại sổ này, đây chính là loại sổ bìa da mềm mà trước kia học sinh tiểu học hay dùng, bên ngoài là bìa da, bên trong kẻ ô[12]. Tất cả từ nợ nần cho đến xuất hóa đơn đều ghi chép trong những cuốn sổ này. Cuốn sổ ô màu đỏ là ghi thu vào, cuốn sổ ô màu xanh là xuất hóa đơn, cuốn sổ ô màu đen là ghi nợ.

[12] Chữ Hán là chữ khối vuông nên có loại sổ kẻ ô vuông, cũng tựa như loại vở kẻ ô ly của ta. (ND)

Khách đến nơi này quả thực chưa từng thiếu nợ, nên tôi chưa bao giờ phải viết vào cuốn sổ ô màu đen. Trái lại, loại sổ ô màu đỏ ghi chép dày đặc mấy cuốn liền. Không có gì ngoài những khoản doanh thu kiểu như ngày mười tám tháng mười, dây chuyền một chuỗi, chín vạn; ngày mùng hai tháng ba, sách ba quyển, bảy nghìn. Giá tiền phần lớn đều đắt kinh khủng.

Mới đầu còn kinh ngạc, giờ thì tôi đã quen rồi. Vừa nãy Dao lôi một chum tương sứt mẻ, bẩn bẩn cũ cũ từ trong góc ra, bán với giá một trăm nghìn cho một ông già xám xám. Nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ kêu ca hồi lâu, anh coi đó là chiếc chum sứ Thanh Hoa đời Thanh sao?

Bây giờ thì tôi chẳng buồn nhướn mày, ngồi bên quầy, mau chóng thu tiền, sau đó cúi đầu. Tôi thực sự không muốn nhìn ông già đó, bởi vì toàn thân ông ta mọc đầy lông màu xám, trên mặt còn lơ thơ vài sợi râu, lúc nói chuyện cứ nhe hai cái răng vàng khè, chòm râu rung rung, trông như một con chuột già.

Đáng tiếc là tôi vẫn chậm một bước, trước khi bước ra ngoài cửa, ông ta còn cười với tôi một cách bí hiểm:

- Hi hi, cô gái, công việc này quả không tồi, làm cho tốt nhé!

Tôi giật mình, công việc tốt? Ngày ngày phải tiếp đón những người như ông, lâu ngày không bị điên mới là lạ. Tôi miễn cưỡng nở một nụ cười với ông ta, cũng coi như là làm tròn nghĩa vụ tiếp đón khách hàng.

Mắt nhìn theo bóng ông già khuất nhanh vào màn đêm, tôi gấp sổ lại. Dao đi tới, vỗ nhẹ vào đầu tôi một cái:

- Tiểu Hạ à... - Dao cố ý kéo dài giọng ra - Đối với khách hàng, sao em có thể bất lịch sự như thế, hả?

Tay anh trượt trên đầu tôi, rất nhẹ.

Tôi hất tay Dao ra. Thanh Minh vốn đã dặn tôi, hết sức hạn chế nói chuyện với khách hàng. Anh không nói tôi cũng rõ, những vị khách tới lúc nửa đêm đó, phần lớn đều không phải là người bình thường, thế mà Dao còn cố ý chỉnh tôi.

- Tiểu Dao à... - Tôi làm bộ than thở - Gần đây phong thái "chàng đẹp trai" của anh đi đâu rồi?

Ba chữ "chàng đẹp trai" quả nhiên có tác dụng. Dao lập tức thu tay lại, trưng ra vẻ mặt hết sức tự mãn, thuận tay vuốt tóc, chỉ thiếu mỗi nước xung quanh tỏa ánh hào quang mà thôi.

Tôi cúi đầu cười thầm, anh chàng này có lúc đúng là ngốc đến không ngờ.

Bên ngoài hình như nổi gió, gió cuốn những chiếc lá ném ra xa, phát ra âm thanh xào xạc. Mèo hoang bên đường kêu ngoao ngoao, tiếng kêu như tiếng trẻ con đang khóc. Dao đứng ở cửa ngó ra rồi kêu:

- Tiểu Hạ, anh ra ngoài một chút, em ngồi trong quầy không được ra ngoài, anh sẽ quay về ngay.





Chương 6

Trong cơn gió lốc, cửa sổ nhà ai không đóng chặt, đập vào tường kêu rầm rầm.

Nửa đêm canh ba, không có chuyện gì chứ? Mặc dù có chút lo lắng, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn ngồi trong quầy không dám đi ra ngoài.

Trong cửa hàng lặng phắt như tờ, nói ra cũng thấy kỳ, rõ ràng là cùng một nơi, chỉ có điều vắng đi hai người, sao cảm giác lại khác nhau đến vậy? Bình thường tôi không hề cảm thấy tĩnh lặng đến mức khó chịu như thế này, những đồ vật cũ kỹ nấp trong xó xỉnh dường như đều có sinh mệnh, trong bóng tối dường như có muôn vàn ánh mắt, chúng lén lút thì thầm. Tôi hơi thấp thỏm, co người lại, lập tức cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Bình thường những lúc Thanh Minh có ở đây, tôi không bao giờ đi vào trong quầy. Một là vì không gian bên trong chật hẹp, hai là vì như tôi thấy, cái tủ quầy này giống như thuộc về Thanh Minh, khắp nơi đều đánh dấu mấy chữ "Đồ riêng của Thanh Minh". Lúc này nép mình trong địa bàn của anh, khắp nơi đều lưu dấu tích của Thanh Minh, tự nhiên tôi lại có cảm giác an toàn hơn một chút.

Cảm giác căng thẳng ban nãy đã bay biến đi đâu mất, tôi định thần lại, sợ cái gì, tôi còn có dấu ấn bảo vệ cực mạnh nữa cơ mà. Hơn nữa Dao nói rồi, anh sẽ quay trở lại ngay. Anh chàng đó tuy có lúc mồm mép, nhưng lúc then chốt vẫn rất đáng tin cậy.

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, cánh cửa "kẹt" một tiếng rồi mở ra, một luồng gió lạnh từ ngoài xộc thẳng vào trong.

Người đứng ở cửa ra vào không phải là Dao.

Đứng đó là anh chàng hàng xóm mà tôi thường gặp. Anh ta nhìn quanh, thấy tôi, mắt liền sáng lên:

- Ngoài đường gió to quá, tôi có thể tránh gió ở đây không?

Đã bước vào cửa thì là khách, tôi mời anh ra vào trong.

Hình như anh ta rất hứng thú với đồ cổ, đi qua đi lại liên tục quanh chiếc giá, thỉnh thoảng còn tấm tắc khen, cuối cùng anh ta hỏi tôi, cửa hàng có bán chìa khóa không?

Đã bán khóa thì dĩ nhiên sẽ có chìa khóa. Tôi chỉ cho anh ta chỗ để chìa khóa, sau đó hỏi anh ta:

- Có phải là tìm chìa khóa của chiếc khóa lần trước không?

Anh ta chọn đi chọn lại từng chiếc một, khóe miệng tươi cười nhưng không trả lời câu hỏi của tôi.

Cuối cùng một chiếc chìa khóa đã nằm gọn trong lòng bàn tay anh ta. Anh ta nhìn tôi, cười rất bí hiểm:

- Cô đoán xem tôi chọn chiếc nào?

Chiếc nào đây? Không thể là chiếc chìa khóa đồng bộ được, tôi rất rõ góc này, tuyệt đối không có chiếc chìa khóa cùng loại. Không phải mua chìa khóa của khóa Tam Hoàn chứ?

Ôi, tôi nghĩ mãi mà vẫn không ra, bèn lắc đầu.

Anh ta xòe bàn tay ra, nằm trong lòng bàn tay là một chiếc chìa khóa loại khóa chữ Thọ. Tôi suýt nữa thì nhảy dựng lên, anh tìm thấy nó ở đâu?

Ở trong góc kia.

Ở trong góc kia? Có lẽ thực sự là tôi không nhìn thấy. Không thể phủ nhận rằng trên thế giới này vẫn có duyên phận, có những thứ luôn luôn chỉ chọn những người có duyên với nó. Thanh Minh sau khi bán đi một thứ đồ gì đó luôn luôn cảm khái như vậy, giống như mụ tú bà trong kỹ viện chẳng nỡ nhìn hoa khôi chuộc thân.

- Bao nhiêu tiền? - Anh ta hỏi.

Tôi ngẩn ra một lúc, tôi không biết giá của chiếc chìa khóa này là bao nhiêu. Nếu bán rẻ thì chết. Tôi lật lật bảng giá mà Thanh Minh để lại, trên cột chìa khóa, ghi rõ ràng "Chìa khóa chữ Thọ đời Thanh, một trăm tệ".

Vẫn rẻ chán, chỉ bằng giá thường trên thị trường.

Người đàn ông đưa tiền cho tôi không chút đắn đo, nhìn bên ngoài gió vẫn còn to, liền quyết định ngồi lại trên ghế, tán gẫu với tôi. Hóa ra anh ta tên là Hà Mục, người bản địa, còn bạn gái anh ta tên là Lý Chân. Tôi thắc mắc sao không thấy bạn gái anh ta ra ngoài, anh ta giải thích rằng cô ấy sức khỏe không tốt, nên cả ngày chỉ ở trong nhà nghỉ ngơi. Nói đến người bạn gái thanh mai trúc mã, giọng anh ta trở nên dịu dàng đến lạ lùng. Đúng là một người đàn ông tốt.

Hai người nói chuyện khiến thời gian trôi qua thật mau, tôi dường như quên mất rằng Dao vẫn chưa quay trở về.

Hà Mục ngồi trên chiếc ghế Dao vẫn hay ngồi, trong làn ánh sáng dịu dàng, trong phút chốc tôi dường như thấy anh ta trở thành Dao. Lúc này tôi mới nhận ra rằng Dao vẫn chưa quay về.

Không xảy ra chuyện gì chứ? Tôi hơi thấp thỏm lo lắng.

Tiếng gió ngoài cửa vẫn rít vù vù, xen kẽ trong đó là một tiếng động gì đó rất có quy luật. "Lạch cạch lạch cạch", giống như trẻ con nhà ai đang rải những viên bi thủy tinh lên sàn nhà, nghe kỹ lại thì hình như từ trong cửa hàng vọng ra. Là trên nóc cửa hàng, tôi nhìn điện thoại di động, đã bốn giờ sáng rồi. Lúc này ngay cả những đứa trẻ hư cũng đã ngủ ngon giấc. Huồng hồ, Vong Xuyên đường không có tầng hai.

Tôi nhìn Hà Mục, anh ta đang thất thần nhìn nóc nhà, xem ra cũng nghe thấy tiếng động giống tôi. Tôi đang muốn tìm một chủ đề nói chuyện để xua tan đi bầu không khí khiến người ta nghi thần ngờ quỷ này, nhưng Hà Mục lại cất lời trước:

- Cô đã nghe chuyện ma xó bao giờ chưa?

Tôi lắc lắc đầu, đợi anh ta kể tiếp:

- Gần như trong mỗi căn nhà đều có một con ma xó, loại ma quỷ này thực ra không làm tổn hại gì đến ai, chỉ là thi thoảng phát ra những âm thanh như trò đùa nhảm, ví dụ như tiếng bắn bi trên lầu lúc nửa đêm, tiếng kéo đồ vật trên nền nhà. Cô chắc chắn đã từng nghe thấy chứ?

Đúng là tôi đã từng nghe, hơn nữa không chỉ một lần.

- Nói cho cùng, ma xó chỉ là một sinh vật cô đơn mà thôi. Khi tôi còn nhỏ, trong nhà không có ai cùng trang lứa, tôi thường chạy đến lầu nhà Tiểu Chân để chơi bắn bi, và thường làm cho cô ấy sợ chết khiếp. Sau này phải xin lỗi mãi cô ấy mới tha thứ cho tôi.

Nhớ lại những chuyện thuở nhỏ, Hà Mục cười như một đứa trẻ thơ.

Anh không sợ sao? Tôi muốn hỏi anh ta, nhưng lại không nói ra.

Điện thoại của tôi đổ chuông, mảnh trăng khuyết màu đỏ trên màn hình không ngừng nhảy múa, là Thanh Minh gọi. Điện thoại là Dao đưa cho tôi, khá là hiện đại, chức năng thì hết sảy, số điện thoại không cần nhập vào, cần gọi cho ai thì cứ thế gọi luôn là được. Đáng tiếc là chỉ có thể gọi kiểu đó cho Dao và Thanh Minh thôi, còn số của những người khác, thì phải tự tay nhập vào.

Tôi bấm phím nghe, giọng của Thanh Minh vang lên:

- Hạ, em có ở cửa hàng không?

- Có.

Tôi cáu kỉnh đáp lại, tôi đương nhiên là ở cửa hàng, nếu không thì còn biết đi đâu.

- Trong cửa hàng có khách à?

Giác quan thứ sáu của Thanh Minh đúng là quá nhạy cảm, qua điện thoại mà cũng "ngửi" thấy trong cửa hàng có khách, khiến tôi phục sát đất. Anh lại hỏi:

- Dao đâu?

Tôi chần chừ trong giây lát:

- Dao ra ngoài vẫn chưa quay về, anh ấy không... có chuyện gì chứ?

- Cậu ấy không sao đâu! - Thanh Minh quả quyết trả lời.

- Vâng.

Thực ra tôi có điều muốn hỏi.

- Gió to, cẩn thận.

Thanh Minh gác điện thoại rồi, bên tai tôi chỉ còn tiếng tút tút kéo dài.

Còn anh, bao giờ anh quay lại... Đến một câu tôi cũng chưa kịp hỏi, anh đã gác máy rồi. Thôi bỏ đi, Thanh Minh vẫn là một người chuyên quyền độc đoán như vậy.

Tôi đặt điện thoại xuống. Hà Mục đứng dậy.

- Gió đã nhỏ bớt rồi, tôi phải đi đây, nếu không Tiểu Chân sẽ lo lắng.

- Vâng, anh đi cẩn thận. Tạm biệt.

Tôi tiễn anh ta ra cửa, bên ngoài gió quả nhiên đã nhỏ đi một chút.

- Chúng ta sẽ còn gặp mặt, lúc đó sẽ nói chuyện lâu hơn.

Anh ta buông lại một câu rồi mất hút trong bóng đêm xa mờ.

Tôi đóng cửa, tiếp tục quay về quầy đọc sách, nhưng hình như không thể đọc tiếp được nữa.

Một phút sau, cánh cửa lại bị đẩy mạnh, Dao ào vào cửa hàng. Bộ dạng Dao trông rất rầu rĩ, trên khuôn mặt còn vài vết xước mờ mờ, hơn nữa anh còn ra ngoài lâu như thế.

- Sao thế? Anh bị ai đánh à?

- Ôi, con gái đúng là động vật không biết lý lẽ - Dao vừa đau lòng xoa xoa khuôn mặt của mình vừa ngồi lên ghế.

- Đáng thương thay cho khuôn mặt đẹp trai của mình... Á! Cái gì thế này?

Anh nhảy dựng lên còn nhanh hơn cả khi ngồi xuống.

- Chiếc chìa khóa này sao lại vứt ở đây?

Chiếc chìa khóa Hà Mục đã mua, chắc là lúc rời đi đã quên đem theo. Dao khụt khịt ngửi xung quanh, sau đó hỏi tôi:

- Ai vừa tới đây?

- Một người khách, vừa nãy mua chiếc chìa khóa này, chắc là lúc đi quên đem theo - Tôi thuận tay cất chiếc chìa khóa đi - Ngày mai tiện đường em sẽ đem qua cho họ.

- Hả, anh thấy ấn đường của em bị đen, đừng đi thì tốt hơn! - Dao cười rạng rỡ khác thường, vẻ mặt vô cùng đáng ăn đấm.

- Bớt trù ẻo em đi...

Anh chàng này, hôm nào cũng dọa tôi, đừng hòng tôi tin.

Sáng tháng tám bỗng mát mẻ không ngờ. Tôi nghĩ tới trận gió to đêm qua đã làm gãy rất nhiều cành cây, chúng nằm ngổn ngang trên mặt đất. Tôi bước đến cửa nhà Hà Mục, cửa ra vào vẫn đóng chặt, không biết anh ta đã dậy chưa, tôi do dự một lát, rồi vẫn bước tới gõ cửa.

Cửa mở ra nhanh tới không ngờ, Hà Mục đứng trước cửa, nhìn thấy tôi, anh ta cũng tỏ vẻ kinh ngạc.Tôi đưa chiếc chìa khóa, anh ta liền thở phào một cái:

- Hôm qua lúc về tới nhà, tôi tìm đi tìm lại mà không thấy đâu, còn tưởng đã làm rơi dọc đường cơ.

Tôi vốn định lập tức cáo từ, nhưng Hà Mục lại rất nhiệt tình mời tôi vào phòng khách, còn nói sẽ gọi bạn gái ra chào tôi một câu.

Căn hộ này tôi chưa từng bước vào, bên trong nhìn không cũ kỹ như bên ngoài. Đồ trang trí trong phòng khách xem ra vẫn còn rất mới, giấy dán tường màu đỏ sậm, trần nhà màu đỏ sậm, khiến người ta cảm thấy có chút ngột ngạt. Có lẽ là họ có nuôi mèo, trên lầu vẳng đến những tiếng như mèo cào, còn có những tiếng gừ gừ khe khẽ.

Hà Mục dìu Lý Chân chầm chậm đi ra, sắc mặt của cô gái rõ ràng không tốt, trắng bệch, vô cùng nhợt nhạt. Tôi vội đứng dậy chào cô ta.

Cô ta rất kinh ngạc, đó là vẻ mặt của một người bỗng thấy người lạ xuất hiện trong nhà mình, tôi vội vàng giải thích rằng mình đem chìa khóa đến trả cho bạn trai của cô ta.

- Bạn trai? - Cô ta đờ người ra một lúc, ngồi trên ghế sofa.

- Tôi sống ở đây một mình, chẳng có bạn trai nào hết.

Hà Mục ngồi ngay bên canh, dịu dàng đặt tay lên vai cô ta, mỉm cười nhìn tôi.

- Hà Mục, anh...

- Cô gọi Hà Mục?

Lý Chân dường như phản ứng ngay tắp lự với cái tên ấy, phản ứng rất dữ dội, tâm trạng dường như rất kích động.

Tôi miêu tả cho cô ta về tướng mạo của Hà Mục, tôi tả rất tỉ mỉ, bởi vì mắt tôi vẫn nhìn chăm chăm về phía anh ta, anh ta cũng vui vẻ nhìn lại tôi. Lý Chân dường như chú ý đến ánh mắt của tôi, giọng cô ta bỗng run run:

- Anh ấy đang ở đây phải không?

Tôi gật đầu:

- Đang ngồi bên cạnh cô đó.

Cô ta gần như lập tức khóc òa lên:

- Anh Mục, anh ở đây sao? Tại sao... Tại sao anh không ra gặp em?

Cánh tay cô ta xuyên qua thân thể Hà Mục, khua khua trong không khí.

- Anh Mục, em nhớ anh nhiều lắm...

Hà Mục giơ tay lau nước mắt cho cô ta, nước mắt xuyên qua tay anh ta, rơi trên ghế sofa. Không khí dịu dàng lướt qua mặt cô ta, ngoài nó ra, cô ta chẳng cảm nhận được điều gì khác.

Về lý mà nói tôi phải rất cảm động mới phải, nhưng tôi cảm động không nổi. Bởi vì tôi đã nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp đứng ở chân cầu thang, mặc áo màu đỏ, nửa cười nửa không đang nhìn tôi, trên chiếc cổ mảnh mai đeo khóa Trấn Quỷ, và... chiếc khóa đã bị mở.

Lý Chân đã khóc đến mức ngã vật ra.





Chương 7

Tôi muốn bỏ chạy, giơ tay ra kéo Lý Chân, nhưng tay của cô ấy lạnh ngắt, không một chút sức sống. Tôi lạnh run người, vội rụt tay lại, Hà Mục vẫn ngồi yên trên ghế sofa, thích thú nhìn tôi.

- Anh muốn gì? - Tôi nhìn anh ta, anh ta vẫn im lặng. Khoảnh khắc ấy, gương mặt anh tuấn dịu dàng đó thật đáng ghét.

Cô gái áo đỏ nháy mắt đã bay đến trước mặt tôi, hai con mắt nhìn tôi trừng trừng, giơ những ngón tay thon thon ra, nhưng không chạm lên mặt tôi. Cô ta nhìn vào tay trái của tôi, dường như vẫn hơi dè chừng chiếc vòng đeo tay.

Nhưng cũng chẳng chần chừ bao lâu, cô ta vẫn vươn tay ra, bàn tay lạnh như đá ướm quanh cổ tôi, dường như đang muốn tìm một chỗ thích hợp để ghé miệng vào, mái tóc cô ta bốc lên mùi mốc nồng nặc, quệt sát vào mặt tôi. Ghế sofa phía dưới như một tấm lưới lớn, quấn chặt lấy tôi, tôi giống như con côn trùng nhỏ mắc trong mạng nhện, hết đường giãy giụa.

Tôi gắng sức nhúc nhích cánh tay trái, đáng tiếc hoàn toàn vô ích, cánh tay tôi dường như đã bị ai đó giữ chặt. Là Hà Mục! Anh ta đứng bên cạnh nữ quỷ kia, dịu dàng nhìn tôi như thể nhìn người tình vậy.

Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Tại sao Hà Mục lại làm như thế?

Tôi nhìn anh ta, anh ta chẳng nói gì, chỉ im lặng nhìn tất cả mọi việc diễn ra trước mắt.

Tôi sẽ chết, có lẽ tôi sẽ chết thật. Nghĩ đến lời Dao nói ấn đường tôi bị đen, tôi tuyệt vọng, nếu như tôi nghe lời Dao thì đã không có kết cục này.

Thần trí dần trở nên mơ hồ, đầu đau vô cùng, rất mệt, mệt quá, sắp không thể thở được nữa rồi. Tôi chẳng ngửi được mùi gì nữa, khuôn mặt dịu dàng của Hà Mục nhòe dần đi trước mắt tôi.

Buồn ngủ, rất buồn ngủ, Thanh Minh, Thanh Minh liệu có đến cứu tôi không, Thanh Minh, anh đang ở đâu...

- Thanh Minh... - Tôi cố gắng kêu lên, nhưng chỉ thều thào được hai tiếng không rõ ràng.

Dấu mặt trăng khuyết màu đỏ trong lòng bàn tay hình như nóng lên. Bàn tay trái của tôi tự động giơ lên thoát ra khỏi gọng kìm của Hà Mục, đập một cái vào người con gái kia. Hà Mục lùi lại, đỡ lấy cơ thể hơi loạng choạng của cô ta, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, rồi lại nở nụ cười.

Không thể phủ nhận, nụ cười của anh ta quả thực dịu dàng vô cùng, tươi tắn như một anh hàng xóm. Nhưng trong mắt tôi, nụ cười ấy còn đáng sợ hơn khuôn mặt dữ tợn của nữ quỷ rất nhiều lần.

- Tôi biết, cô không đơn giản như thế.

- Mi còn biết những gì? - Một giọng nói có chút giễu cợt vang lên bên tai tôi, người con gái kia nghe thấy liền lùi lại, trốn đằng sau anh ta. Tôi cố mở to mắt, nhưng chỉ nhìn thấy một sợi xích dài và nhỏ quấn trên người cô ta. Một đầu của nó đang bị một người nắm chặt. Người đó toàn thân áo trắng, đội mũ nhọn trắng, ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa.

- Ở trên này lâu quá rồi đó, cũng nên xuống dưới đi.

Cô ta giãy giụa mấy cái rồi tan đi như khói.

Người mặc đồ trắng chẳng thèm nhìn Hà Mục ở bên cạnh lấy một cái, chỉ cười hì hì với tôi:

- Sao nào? Cô cũng đi cùng tôi chứ?

Tôi cố gắng lắm mới lắp bắp được một câu:

- Anh, anh là... Bạch Vô Thường?

- Thật vô vị, ai cũng đoán sai, bản đại gia là Hắc Vô Thường.

Anh ta rõ ràng bất mãn với câu trả lời của tôi:

- Cho dù là ở thế giới nào, hắc bạch lẫn lộn cũng là chuyện rất bình thường.

Bình thường cái con khỉ. Nhưng tôi chẳng còn sức mà phản bác anh ta nữa, hơn nữa dù còn sức thì tôi cũng không dám, nhất là lại còn vừa mới tận mắt thấy anh ta biến nữ quỷ thành khói.

- Ừ...

- Ấy này, cô muốn đi cùng tôi thật sao? Tôi không chấp nhận di dân bất hợp pháp đâu.

Đó là âm thanh cuối cùng mà tôi nghe thấy, sau đó tôi mơ mơ hồ hồ ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng, như có như không, vô cùng quen thuộc, đó là mùi của Thanh Minh. Những ngón tay mùi đàn hương vuốt trán tôi, cảm giác man mát và dịu dàng biết bao, cuối cùng tôi cũng có thể an tâm ngủ thiếp đi.

Tôi tỉnh dậy vì nóng, cảm thấy cổ nóng tới mức toát mồ hôi, tôi mơ màng mở mắt ra, thấy một đống lông lá đen sì sì nằm bên cạnh gối. Nhớ đến mái tóc của nữ quỷ ngày hôm qua, tôi hét toáng lên:

- Aaaaaaa...!

Thanh Minh từ ngoài cửa ngó đầu vào xem.

- Sao thế?

Tôi chỉ tay vào thứ kia, run đến nỗi chẳng nói nên lời. Thanh Minh chỉ "à" một tiếng, xem như chẳng có việc gì xảy ra rồi lại quay ra ngoài.

Này, anh đừng đi. Thứ kia động đậy, cái đống lông lá đen sì sì đó đang động đậy, lại còn ngáp một cái thật to.

- Ngoao, sáng sớm ra em kêu ầm ĩ cái gì thế, định dọa chết anh hả!

Con mèo đen vươn người lười nhác, lớn tiếng trách móc tôi.

Hóa ra chỉ là một chú mèo đen, đúng là một chú mèo đen thật, chỉ trừ đôi mắt màu hổ phách, còn toàn thân đều một màu đen tuyền, khi cuộn người lại thì chẳng nhìn ra nổi đó là thứ gì. Thấy tôi tò mò nhìn nó, nó lại ngáp thêm một cái nữa:

- Nhìn cái gì mà nhìn, chưa nhìn thấy mèo đẹp bao giờ à?

- Ha ha ha...

Tôi cười tới mức chảy nước mắt, cái gì mà động vật vừa đẹp đẽ vừa mạnh mẽ, hóa ra Dao chỉ là một con mèo đen, chẳng trách lại không muốn cho tôi biết.

Vậy tại sao đột nhiên lại biến thành mèo nhỉ? Còn nữa, mái tóc của Dao rõ ràng là màu hạt dẻ cơ mà? Sao khi biến thành mèo, nó lại biến thành màu đen?

Còn chưa nghĩ ra câu trả lời thì tôi đã bị đạp một cái. Nhìn lại, con mèo đen trên giường đã trở thành anh chàng đẹp trai đang cuộn tròn trong chăn.

- Ngủ đủ rồi thì mau dậy đi! Chiếm giường của bản thiếu gia cả ngày trời, báo hại người ta phải thu nhỏ lại mới nằm vừa.

Hóa ra là như thế... Nghĩ lại thì tại sao tôi lại ở đây? Hà Mục đâu? Lý Chân đâu? Bọn họ là thứ gì vậy?

Người mặc đồ trắng ngày hôm qua có đúng là quỷ Vô Thường không? Nhân viên công vụ của cõi âm đều có dáng vẻ lưu manh như vậy sao?

Có rất nhiều, rất nhiều câu hỏi chất chứa trong lòng tôi nôn nóng muốn tìm lời giải đáp.

Thanh Minh không ngồi trong quầy như mọi khi mà đứng tựa bên cửa ra vào, chăm chú nhìn ra ngoài. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh vào ban ngày. Công bằng mà xét thì anh rất đẹp trai, đó là một vẻ đẹp rất trầm tĩnh. Nói một cách tích cực là trầm tĩnh, mà tiêu cực thì là u uất. Cho dù là ban ngày nhưng dường như lúc nào Thanh Minh cũng có thể hòa mình vào bóng tối của một góc nào đó.

Ánh nắng chiều dát lên khuôn mặt nhìn nghiêng của anh một thứ ánh sáng ấm áp và dịu dàng, khiến sắc mặt anh không còn xanh xao như vào ban đêm. Tôi ngơ ngẩn ngắm, đột nhiên cảm giác con người đang đứng trước mặt tôi kia có thể biến mất bất cứ lúc nào, biến mất mà không để lại chút dấu vết gì.

Nếu như Thanh Minh thật sự biến mất thì sẽ thế nào? Tôi tự hỏi bản thân.

Tôi không biết câu trả lời, cũng không muốn biết.

Thanh Minh quay mặt lại, lặng lẽ nhìn về phía tôi, dường như đang đợi tôi cất lời. Quá nhiều câu hỏi đang bủa vây lấy tôi, trong phút chốc không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu. Hồi lâu, tôi mới rụt rè lên tiếng:

- Hóa ra con mèo đen trong kia là Dao...

- Ừ! - Thanh Minh gật đầu, sau đó lại im lặng.

- Hà Mục... Người đàn ông trong căn nhà đó là thứ gì?

- Ma xó!- Thanh Minh trả lời rất ngắn gọn.

Ma xó? Chính là thứ mà Hà Mục đã từng kể với tôi, ẩn mình trong mỗi căn nhà, thích phát ra những tiếng động để dọa trẻ con ư? Cảm giác ma xó cũng chỉ là thích đùa ác một chút thôi. Vậy tại sao Hà Mục lại muốn đẩy tôi vào chỗ chết? Cho dù nhìn từ phương diện nào thì trông anh ta cũng giống một người bình thường, cũng chính vì vậy, nên tôi mới không chút đề phòng khi bước vào căn nhà đó. Vậy nữ quỷ áo đỏ có quan hệ gì với anh ta? Lý Chân với anh ta có quan hệ gì? Tôi nhớ tới bàn tay lạnh ngắt không giống với người bình thường của Lý Chân. Lý Chân có phải là người không? Còn nữa, Hắc Vô Thường là như thế nào?

Một chuỗi câu hỏi cứ thế tuôn ra.

- Cho dù thành yêu tinh gì đi nữa, thì lâu ngày cũng sẽ hút tinh khí của người sống, cô gái áo đỏ chắc là bị ma xó hút hết tinh khí nên mới biến thành oan hồn, không có cách nào ra khỏi nhà được.

Thanh Minh ngừng lại một lát rồi nói tiếp:

- Còn cô gái nằm trên sofa, tuy nhìn bằng mắt thường thì vẫn còn sống, nhưng vốn đã không còn là người nữa.

Tôi không rõ, nếu như không còn là người, vậy Lý Chân đến cửa hàng mua khóa bạc đêm đó là ai?

Đầu óc tôi vẫn rối mù, tôi lại nghe thấy một tràng cười của Dao.

- Ái chà, giải thích như đại ca, thì đầu óc ngốc nghếch như Tiểu Hạ làm sao mà hiểu được? - Dao ngồi trên ghế mây, cười híp cả hai mắt lại.

- Đến cầu xin anh đi, anh nhất định không giấu diếm gì, nhất định kể tường tận cho mà nghe.

Lại còn nói tôi ngốc nghếch nữa cơ đấy! Tôi thấy chỉ số thông minh của mình vẫn còn cao chán... Chí ít là so với loài mèo, nhất định không thua kém!

- Chàng đẹp trai ơi! Em chưa từng thấy một người nào đẹp đến mức khiến người ta phải sững sờ như anh! Đúng là tiên nhân hạ phàm! Dao đại nhân vạn năng, xin hãy nói cho em biết đi!

Toàn những lời buồn nôn! Tôi phục tôi quá, mặt không đổi sắc, tim không đập loạn mà có thể thốt lên những lời sến súa đến thế. Còn cách nào khác nữa đâu, thời buổi này những kẻ sùng bái bản thân đều khoái nghe những lời như thế, đương nhiên loài mèo cũng không phải ngoại lệ!

Vẻ mặt của Dao còn tươi hơn hoa.

Theo như Dao nói, Hà Mục là ma xó của căn hộ đó, đương nhiên đã tồn tại từ trước đó rất lâu. Theo thời gian, anh ta đã tu thành hình người, vì chỉ có một mình quá cô đơn, nên thường tìm đứa trẻ của gia đình sống ở đó để chơi cùng, đó chính là Lý Chân. Lâu ngày, giữa hai người đã nảy sinh tình cảm. Đáng tiếc là sau đó Lý Chân chuyển nhà, Hà Mục rất hụt hẫng, không còn lòng tin đối với con người nữa, liền chuyển mục tiêu sang những người khách thuê phòng đến sau. Cô gái áo đỏ đó có lẽ là người khách ở trước đây, sau khi đã bị hút cạn tinh khí, linh hồn cô ta vất vưởng không chịu rời khỏi căn nhà đó.

Dao nói đến đây, tôi lại chen vào hỏi:

- Vậy tại sao cô gái áo đỏ đó còn giúp Hà Mục?

Dao nửa cười nửa không nhìn tôi, đương nhiên là vì tình yêu rồi. Cô gái áo đỏ đó đến tám mươi phần trăm là đã yêu Hà Mục. Còn Lý Chân, năm đó chuyển nhà đi không lâu thì chắc đã chết, không hiểu sao vẫn còn cử động được. Cuối cùng, Dao nói thêm một câu:

- Thật nực cười, rõ ràng mình đã không còn là người, vậy mà còn đi mua khóa để trấn áp oan hồn khác.

Vậy còn Lý Chân? Có phải sau này cô ta đã quay trở lại không? Chẳng lẽ trước đây cô ta không hề phát hiện ra rằng Hà Mục vốn không phải là người sao?

Dao nhếch mép cười chế giễu, chẳng phải em cũng không nhận ra sao?

Tôi chẳng còn gì để nói, đúng thế, từ khi bắt đầu cho đến bây giờ, tôi chưa từng hoài nghi Hà Mục, trông anh ta dịu dàng đến thế cơ mà. Tôi nghĩ cũng có khả năng oan hồn cô gái áo đỏ đã yêu anh ta thật.

Chỉ là, tại sao anh ta phải đối phó với tôi?

Lúc này tôi mới nghĩ ra câu hỏi quan trọng này, tại sao Hà Mục phải đối phó với tôi?

- Bởi vì em có thể nhìn thấy hắn - Thanh Minh và Dao đồng thanh đáp.

Cũng đúng, có lẽ trong mắt những người đó, tôi chỉ là một loại thức ăn mà thôi, ăn thì đâu cần lý do.

Tôi hiểu ra, bắt đầu thu dọn cửa hàng, cho dù thế nào thì tôi cũng vẫn còn sống, vẫn còn tồn tại trên cõi đời này.

Trời dần ngả sang màu đêm, thời gian mở cửa của Vong Xuyên đường lại đến rồi...

Chuyện thứ hai: Người mặt ngọc

"Sau khi có được khuôn mặt của Cửu Viễn, ta phát hiện những thứ mình muốn ngày càng nhiều, ta muốn có giọng nói của nó, muốn có trái tim của nó..."

Cửa hàng đồ cổ thường có một số khách quen, cứ cách dăm ba ngày lại tìm đến, có thể không mua gì mà chỉ ngồi chơi uống trà nói chuyện phiếm, trong số đó có không ít người rất thú vị.

Cửu Viễn là một trong số đó.

Anh luôn đeo một chiếc mặt nạ bằng ngọc, không có ngũ quan, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi giật cả mình, sau này gặp nhiều lần nên cũng dần quen.

Tôi rất tò mò về tướng mạo của anh, cho nên thường không kìm được dán mắt vào chiếc mặt nạ đó. Cửu Viễn là một người rất hòa nhã, cho dù phát hiện tôi đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, anh cũng không hề tức giận, ngược lại còn thường xuyên nói chuyện với tôi. Về điểm này, anh ta quả thực hơn Dao rất nhiều. Cho nên tôi rất quý Cửu Viễn, mỗi lần anh đến cửa hàng, tôi đều thấy rất vui.

Cửu Viễn thường đến vào dịp cuối tuần, anh nói mình là viên chức nhà nước.





Chương 8

Tôi không biết bây giờ có cơ quan cho phép nhân viên đeo mặt nạ đi làm. Hoặc cũng có thể, mỗi khi đi làm, Cửu Viễn không đeo mặt nạ chăng?

Lại là một ngày cuối tuần, việc buôn bán của cửa hàng không được tốt lắm, đường phố bên ngoài chỉ lác đác vài người qua lại. Thanh Minh không ở đây, tôi nằm bò ra bên quầy, vừa thầm trách móc Dao lười biếng chỉ biết ngủ, vừa đếm cừu giết thời gian.

Đúng lúc này, Cửu Viễn bước vào, nhìn thấy dáng vẻ nhàm chán của tôi bèn bật cười. Giọng của anh rất êm tai, đáng tiếc là không thấy được nụ cười.

- Để tôi kể chuyện cho em nghe nhé - Cửu Viễn nói.

Tất nhiên tôi rất vui, bê ghế đến mời anh ngồi, nghe anh chậm rãi kể.

Đã lâu lắm rồi, dưới thời Dân Quốc, có hai anh em tuy cùng cha khác mẹ, nhưng tình cảm vô cùng khăng khít, người em rất quấn quýt người anh, người anh cũng rất yêu thương người em.

Vốn dĩ mọi chuyện đều tốt đẹp.

Chỉ là, người em sinh ra đã có dung mạo vô cùng đẹp đẽ, còn đẹp hơn cả con gái, đặc biệt là khuôn mặt, giống hệt người mẹ làm thiếp của mình.

Xưa nay vẫn nói hồng nhan là mầm họa, cho dù là đàn ông cũng không phải ngoại lệ.

Người em vốn là một người cực kỳ thanh cao, ở bên ngoài thường bị lũ vô lại coi là con gái và chọc ghẹo. Sau này, anh ta không thể chịu đựng thêm được nữa bèn đi học một chút võ công, dạy cho bọn vô lại một trận, từ đó về sau chẳng có ai dám kiếm chuyện với anh ta nữa.

Đáng tiếc là thế gian này luôn có những kẻ "Ghen ăn tức ở", nhìn anh em nhà người ta tình cảm thắm thiết, trong lòng lại thấy khó chịu, ghen tức, lời qua lời lại, thậm chí còn đồn đại những tin đồn chẳng tốt đẹp gì về quan hệ giữa hai anh em... Người em cực kỳ tức giận, cũng may là người anh không thèm để ý.

Nói đến đây, Cửu Viễn lại thở dài, có vẻ vô cùng căm hận những kẻ độc mồm độc miệng đó.

Hai anh em họ ở bên nhau từ bé tới lớn, chơi cùng nhau, sống cùng nhau, chưa bao giờ phân chia trưởng thứ sang hèn. Người anh cũng chưa bao giờ ỷ vào thân phận của mình mà bắt nạt em, có cái gì cũng phần cho em một nửa, cho dù lớn rồi cũng vẫn không thay đổi thói quen đó.

Đáng tiếc là trên thế gian này, có một thứ không bao giờ có thể chia sẻ được với người khác, đó chính là tình yêu.

Sự tình nói ra thì đơn giản. Gia đình sắp đặt hôn sự cho người anh, vị hôn thê chính là cô con gái độc nhất của ông chủ cửa hàng vải bên cạnh. Người con gái này tuổi vừa đôi tám, đương tuổi xuân thì, còn nhỏ hơn người em hai tuổi. Cô gái tên là Lăng, lúc còn nhỏ thường chơi đùa cùng cả hai anh em, vốn là bạn thanh mai trúc mã. Người anh đương nhiên rất vui mừng, so với việc phải lấy một người con gái mà anh chưa từng biết mặt thì được lấy Lăng vẫn tốt hơn rất nhiều. Huống hồ Lăng lại là con gái độc nhất, lấy được cô thì đương nhiên sẽ trở thành người thừa kế của cửa hàng vải. Cả gia đình đều vui mừng phấn khởi, chỉ trừ người em.

Người em và Lăng vì tuổi tác gần nhau, từ nhỏ đã thân thiết, lâu ngày dần dần tình cảm trở nên sâu đậm. Người lớn hai nhà thường hay trêu đùa gán ghép, ngày qua tháng lại, người em cũng có chút cảm mến.Ai ngờ người con gái nhà bên ấy sắp lấy chồng, mà tân lang lại là người anh trai yêu quý. Cảm giác của người em, chẳng cần nói ra cũng có thể biết được là như thế nào. Trong con mắt người ngoài, dù sao mình cũng chỉ là con thứ, người em chẳng còn cách nao khác, chỉ biết một mình sầu tủi mà thôi.

Lâu dần, người anh chợt phát hiện ra người em chẳng còn bám dính lấy mình như xưa nữa, mỗi lần gặp thường trốn tránh anh, mỗi ngày ăn xong thường nhanh chóng trở về phòng riêng. Vì lẽ gì thì cũng không khó đoán, nhưng đó là chuyện lớn của cả đời người, đâu có thể nhường cho em trai được? Vì thế cho nên quan hệ giữa hai anh em họ dần dần nguội lạnh mà xa cách.

Không lâu sau, cả nhà tổ chức đám cưới linh đình cho người anh.

Giờ ván đã đóng thuyền, người em cũng đành từ bỏ mối tình riêng. Vốn dĩ người em có dung mạo tuấn tú, gia cảnh giàu có, cũng không ít nhà đã đánh tiềng cầu thân, người cha rất yêu thương cậu con trai nhỏ, nên đã chọn cho anh ta một cô dâu xinh đẹp đợi ngày thành thân.

Nếu như sự tình phát triển thuận lợi như thế thì hai anh em họ nhất định sẽ êm ấm hòa thuận sống cùng nhau.

Nhưng cuộc đời luôn có những điều không như ý muốn.

Người anh vẫn luôn cảm thấy người vợ mới cưới chưa dứt tình với người em, thậm chí hai người chỉ nhìn nhau một cái anh ta cũng nghi ngờ bóng gió. Kỳ thực chuyện đó cũng hợp lý thôi, người em quá tuấn tú, khi đi ra ngoài các dì các cô nhìn thấy đều đỏ mặt. Người anh không có cách nào khác, cả ngày dù chẳng có việc gì cũng mắng nhiếc vợ, trút giận lên đầu cô. Tính tình người vợ cũng cứng cỏi ngang ngạnh, anh không cho tôi làm tôi cứ làm, cho nên cô càng ân cần với người em.

Người em là một người thông minh sáng suốt, trước sự đối đãi của chị dâu, anh chỉ luôn tỏ ra lịch sự nhã nhặn, không hề dám trái lễ dù chỉ một chút. Nhưng càng như vậy, chị dâu càng thấy anh đáng yêu. Dù gì trước đây hai người cũng là thanh mai trúc mã, khi trước còn nhỏ nên cô không hiểu rõ lòng mình, nhưng giờ ngày ngày tiếp xúc, rốt cuộc cô đã thực sự đem lòng yêu em chồng mất rồi.

Tình yêu đến muộn vô cùng mãnh liệt, Lăng cũng ngốc nghếch, có một đêm, bỗng chạy vào phòng của em chồng. Nào ngờ, người anh trai vốn đã theo sát sau cô, chỉ chờ cô chạy vào phòng em trai là xuất hiện để bắt quả tang.

Tuy rằng hai người không hề làm gì, nhưng bị người khác bắt gặp trong hoàn cảnh như vậy thì cũng chẳng còn thể diện gì nữa. Khi ấy người em lao ra ngoài, từ đó trở đi không thấy quay trở lại nữa.

- Vậy anh ta đi đâu? - Tôi hỏi Cửu Viễn.

Cửu Viễn im lặng, tôi không biết dưới chiếc mặt nạ bằng ngọc kia là vẻ mặt gì, nhưng tôi đinh ninh rằng, hẳn đó phải là vẻ mặt u buồn.

Người em xấu hổ, phấn uất vô cùng, bèn chạy ra ngoài. Người anh cũng gấp rút đuổi theo.

Chỉ còn Lăng ở lại, vừa xấu hổ vừa tức giận, cuối cùng uất ức u sầu, chẳng bao lâu sau thì qua đời.

Hai đứa con trai mất tích, con dâu mới thì qua đời, hỷ sự biến thành tang sự, đúng lúc người trong nhà cảm thấy bi thương khôn xiết thì có người nói bắt gặp người em ở bên ngoài, gọi anh ta về nhà nhưng anh ta không chịu. Người nhà vội vàng đi theo hướng mà người kia mách, nhưng chẳng thấy người em đâu.

Từ đó về sau, không ai gặp lại hai anh em họ nữa.

Cửu Viễn kể đến đây thì không chịu kể tiếp.

Sau đó thì sao? Hai anh em họ ra sao? Tôi rất tò mò, đương nhiên tò mò hơn về chuyện người em đẹp trai kia đã đi đâu.

- Chuyện sau đó thì chẳng có gì hay cả - Cửu Viễn thờ ơ đáp.

Ánh đèn khi mờ khi tỏ chiếu lên chiếc mặt nạ của anh, bạch ngọc ánh lên loang loáng như có một tầng ánh sáng dịu dàng bao phủ, khiến tôi không kìm được ý nghĩ, khuôn mặt đằng sau chiếc mặt nạ kia của Cửu Viễn ắt hẳn phải vô cùng tuấn tú.

Trước sự khẩn cầu năn nỉ của tôi, Cửu Viễn kể tiếp câu chuyện này.

Em có biết vì sao người em không chịu quay về không?

Bởi vì người em đã không còn mặt mũi mà quay về. "Không còn mặt mũi", không phải nghĩa là mất thể diện, mà thực sự không còn mặt mũi.

Năm đó, khi người anh đuổi kịp người em, giữa hai người đã xảy ra giằng co, và người anh đã lột da sống gương mặt của người em.

Mặt người bị lột da sống cảm giác sẽ như thế nào?

Rõ ràng mới cuối tháng tám, sao tôi lại thấy ớn lạnh toàn thân, giọng của Cửu Viễn vẫn bình thản, tựa như đó chỉ là một chuyện hết sức bình thường.

Người anh lột mặt của người em ra, dán lên mặt mình, cho nên anh ta đã biến thành người em. Cho dù như vậy, anh ta vẫn không thể học được giọng nói và vóc dáng của người em, vì thế anh ta không dám quay về nhà. Người em mà người ta nhìn thấy kỳ thực lại chính là người anh.

Vậy người em thì sao? Một người không có gương mặt sẽ như thế nào? Tôi chẳng dám nghĩ tiếp.

Trong ý thức của tôi, dung mạo của Cửu Viễn cùng với gương mặt của người em mà tôi tưởng tượng ra đã dần dần hợp lại làm một. Đó thực sự là một gương mặt rất đẹp, trong đôi mắt tràn đầy sự bi thương. Sau đó biểu cảm trên khuôn mặt ấy dần dần thay đổi, bắt đầu là sợ hãi, sau đó là không thể tin nỗi và méo mó, tiếp theo vẻ mặt dần dần trở nên đau khổ, cuối cùng là máu thịt bầy nhầy...

Tôi nhắm chặt mắt, chìm đắm trong nỗi đau khổ chỉ nhìn mà không làm gì được, không có cách nào thoát ra.

Một bàn tay vuốt lên mặt tôi, nhẹ nhàng day day trên đầu mày đang nhíu lại của tôi.

- Đó đâu phải là em - Cửu Viễn khẽ nói - Đó đâu phải là em, cho nên, tỉnh lại đi.

Khuôn mặt đó liền rời khỏi ý thức của tôi.

Tôi mở mắt, Cửu Viễn đã trở lại dáng vẻ bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Dường như chưa từng có gì xảy ra thật, trong không khí bình lặng, dòng suy nghĩ âm thầm cuộn trào.

Nhưng tôi biết đó không chỉ đơn giản là một giấc mộng.

Tôi không còn muốn biết dung mạo thực sự của Cửu Viễn nữa.

"Cốc!", Dao gõ một cái vào đầu tôi.

- Tiểu Hạ, sao lại ngây người ra thế?

Chiếc ghế Cửu Viễn ngồi đã trống rỗng.

- Cửu Viễn...

- Cửu Viễn? - Con ngươi của Dao đảo qua đảo lại - Ơ, anh ấy có đến sao? Anh ấy đâu?

Đương nhiên có đến, mà vẫn ngồi suốt ở đây trong lúc Dao ngủ.

Câu tiếp theo của Dao làm tôi càng không hiểu gì.

- Tối nay bản thiếu gia có ngủ tý nào đâu, cũng chẳng nhìn thấy Cửu Viễn nào cả. Chỉ có em ấy, cả tối ngồi ngây ra, nhớ anh chàng nào hả?

Có lẽ chỉ là mơ thôi, một giấc mơ giống hệt như thật.

Tôi men theo đại lộ trở về nhà như mọi khi. Sáu giờ sáng, trời đã sáng bảnh rồi. Đây là khoảng thời gian rất "trong sạch", đương nhiên tôi không chỉ nói đến không khí, đối với những người như tôi thì đây là thời điểm dễ chịu nhất trong ngày.

Ở đầu ngõ, ngay từ xa đã nhìn thấy căn nhà cũ khiến người ta phải kinh sợ, mấy ngày trước đột nhiên nó đổ sụp xuống trong đêm. Nhìn bề ngoài người bình thường sẽ cho rằng do xây dựng lâu ngày, không được tu sửa nên bị sập. Có lẽ là thọ mệnh của nó đã đến, hoặc là do sự ra đi của Hà Mục gây nên chăng? Còn về nguyên nhân thực sự thì không ai biết được.

Tim tôi nảy lên, bởi vì có một người đang đứng trước cửa căn nhà đó, lúc ẩn lúc hiện, không nhìn rõ được hình dáng. Hà Mục đã không còn, tuyệt đối không phải là anh ta, tuyệt đối không phải là anh ta. Tôi đưa tay nén chặt trái tim đang nhảy nhót trong lồng ngực, bước qua thật mau.

Người đó quay người lại, đột nhiên giơ tay kéo tôi, tôi giật mình, gần như ném cả túi xách vào mặt hắn.

Là ai?

Hắn đội một chiếc mũ rộng vành màu đen, vành mũ kéo xuống sùm sụp, khiến tôi không nhìn rõ được khuôn mặt.

- Trên người cô có mùi của nó... - Người đàn ông cất giọng khàn đục trầm trầm.

Chuyện gì thế này, chẳng nhẽ tôi gặp phải kẻ bệnh hoạn sao?

Tôi không hiểu gì cả, nhưng tôi có thể khẳng định, mình không hề quen người này.

- Xin lỗi, ông nhầm người rồi! - Tôi vùng khỏi tay hắn, cúi đầu cố chạy thật nhanh.

- Cửu Viễn... - Chất giọng khàn đục lại vang lên, dường như nó từ trong lồng ngực thoát ra.

Tôi vội quay đầu lại nhìn, phía sau vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió xào xạc trên những vòm cây.

Khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ, chỉnh sửa xong bản thảo cần gửi, tôi liền lăn ra ngủ luôn.

Tôi nằm mơ, người đàn ông đội mũ đến đứng trước giường tôi, ánh mắt toát lên sự bi thương khôn xiết, nhắc đi nhắc lại lời xin lỗi tôi. Cuối cùng tôi cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn, đó chính là khuôn mặt của Cửu Viễn mà tôi đã từng tưởng tượng ra! Đó là người anh đã lột da mặt em... Tôi rất sợ, cứ lùi mãi về phía sau, hắn giơ tay ra phía trước, bàn tay đẫm máu khua khoắng không ngừng trước mặt tôi. Tôi kinh hãi đến cực độ, phút chốc bỗng tỉnh lại.

Nguồn ebooks:

3

Trong phòng rất tối, một bóng người đen đen đang đứng bất động trong một góc. Tôi sợ hãi vội bật công tắc đèn, trong khoảnh khắc ánh sáng bao trùm lấy căn phòng, đứng trong góc đó là cái giá treo áo, chiếc áo khoác treo trên đó nhìn qua trông rất giống bóng một người. Tôi nhìn quanh, những lá bùa ở bốn góc vẫn nằm yên chỗ cũ, căn phòng im ắng, đêm đã về khuya, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc vang lên.

Chỉ là một giấc mơ mà dọa cho tôi thần hồn nát thần tính. Tôi tự cười mình nhát gan, thì đột nhiên phát hiện có gì đó là lạ. Chiếc áo khoác mắc trên giá là của đàn ông.

Đột nhiên một cánh tay choán lấy tầm nhìn, tôi chưa kịp kêu lên thì đã bị bịt chặt miệng. Còn không kịp nghĩ ra chuyện gì đang xảy ra phía sau lưng mình thì đầu lưỡi đã cảm nhận thấy vị của gỉ sắt, đó là mùi máu tanh đến từ lòng bàn tay kia, dần dần lan ra khắp khoang miệng.

- Không được kêu!

Giọng nói khàn đục cất lên phía sau lưng tôi. Tôi cảm thấy không thở nổi, không phải vì bị bịt chặt miệng, mà vì mùi máu trên cơ thể người đàn ông đó không ngừng phát tán trong không khí. Tôi còn chưa kịp giãy giụa thì gọng kìm phía sau đã thả lỏng ra.

Tôi quay người lại, hỏi:

- Ông muốn gì?




Chương 9

Điều khiến người ta không ngờ tới là trên khuôn mặt của hắn ta thoáng hiện vẻ bối rối. Hắn không ngừng lảm nhảm:

- Ta không có ác ý... Ta chỉ muốn tìm thấy nó... Thực sự chỉ muốn tìm thấy nó...

Nó - không nghi ngờ gì nữa - chính là Cửu Viễn.

Người tôi run bần bật nhưng vẫn giả đò bình tĩnh hỏi hắn:

- Vậy ông tìm tôi để làm gì?

- Trên người cô có mùi của Cửu Viễn - Một lần nữa hắn lại buông ra câu này.

Tôi có mùi của Cửu Viễn, thực là buồn cười. Tôi ngửi lại mình, chẳng có gì cả.

Đột nhiên tôi nhớ ra, thứ lôi tôi ra khỏi tưởng tượng tanh mùi máu chính là bàn tay của Cửu Viễn. Khi ấy, bàn tay của anh có tiếp xúc với tôi. Mũi của vị đại ca này còn thính hơn mũi chó sao? Nếu như thế, tìm được Cửu Viễn còn dễ hơn trở bàn tay.

- Tôi không quen Cửu Viễn nào cả! - Tôi quyết định tiếp tục giả ngốc.

- Cô nói dối! Rõ ràng cô quen nó! Các người cùng một giuộc, đều là lũ lừa đảo!

Hắn đột nhiên trở nên hung dữ, cứ lắc đầu quầy quậy. Tôi hoảng hồn, sợ hắn lại tóm lấy tôi lần nữa. Nhưng hành động tiếp theo của hắn lại ngoài dự liệu của tôi.

- Ta cầu xin cô, hãy giúp ta tìm thấy nó đi...

Người đàn ông này lấy tay bưng mặt, khóc nấc lên, thứ thanh âm khàn đục, khó nghe đó vang lên trong đêm tối khiến người ta dựng tóc gáy.

Người anh trai từ thời Dân Quốc mà vẫn sống tới bây giờ, chắc chắn không còn là người nữa. Nhưng có thể phá kết giới mà xông vào nhà tôi thì cũng chẳng phải là quỷ. Cửu Viễn chắc cũng như vậy thôi.

Mấy tháng trước, tôi còn bị một nữ quỷ dọa cho sợ phát khiếp, chẳng ngờ bây giờ tôi lại có thể bình tĩnh nói chuyện với một kẻ khác loài. Tóm lại là tôi vẫn là một kẻ bị ảnh hưởng bởi vẻ ngoài, có lẽ vì kẻ khác loài kia có vẻ ngoài của con người cho nên trông không đáng sợ.

Nếu đó là một khuôn mặt hung ác thì chắc chắn là tôi đã co giò chạy trốn rồi.

Đã lâu như thế, hắn vẫn tìm Cửu Viễn làm gì?

- Ông tìm anh ta để làm gì? - Tôi không kìm được bèn hỏi một câu. Khuôn mặt của Cửu Viễn đã bị hắn hủy hoại, hắn còn muốn làm gì nữa đây?

Tôi không hề nhận được câu trả lời.

Bởi vì điện thoại của tôi đã đổ chuông.

Là mẹ tôi gọi tới, cứ cách một thời gian mẹ lại gọi điện đến hỏi thăm, không ngoài mấy chuyện vặt vãnh như dạo này có khỏe không, ăn ngủ ra sao... Bị giọng nói dịu dàng và những câu chuyện vụn vặt của mẹ bủa vây, tôi suýt chút nữa đã quên mất trước mắt mình đang có một kẻ không phải là người.

Thực tế thì hắn đã không còn ở đây nữa, khi gác điện thoại, trời đã sáng bảnh.

Người đàn ông đó đã biến mất như thể chưa bao giờ xuất hiện vậy.

Cả căn phòng vẫn trống trải như thế.

Tôi lại đột nhiên cảm thấy lo sợ bất an, ước muốn mãnh liệt đang chiếm lĩnh tâm trí tôi là ngay lập tức đến cửa hàng.

Tôi thu dọn đồ đạc rồi đến Vong Xuyên đường.

Đây là lần thứ hai tôi đến Vong Xuyên đường vào ban ngày. Ban ngày, nhìn nơi đây không khác gì những cửa hàng xung quanh, chẳng có điểm khác biệt nào.

Cửa ra vào khép hờ, tôi đẩy cửa, một màn bụi ập tới làm tôi ho sặc sụa, giống như đã rất lâu rồi chưa có ai quét dọn. Rõ ràng hôm qua tôi đã quét dọn rồi, nhưng lúc này nhìn lại, cửa hàng toát lên vẻ cũ kỹ, trên mặt quầy phủ một lớp bụi dày, trong góc nhà còn chăng đầy mạng nhện.

Vắng tanh vắng ngắt, không có ai ở nhà.

- Meo...

Một con mèo đen nhảy vào lòng tôi.

Là Dao. Tôi cúi đầu, vuốt ve bộ lông sáng bóng của nó, con mèo trợn mắt nhìn tôi. Tôi chọn một chiếc ghế mây còn sạch sẽ một chút rồi ngồi xuống. Dao im lặng nằm trong lòng tôi, hình như đã ngủ thiếp đi.

Tôi quyết định cứ ngồi như vậy đợi trời tối, chờ Thanh Minh.

Nhưng tôi không chờ được Thanh Minh, mà lại chờ được người đàn ông tối qua.

Hắn vẫn đội chiếc mũ đen rộng vành, áo đen, găng tay, cả người chỉ có hai con mắt lộ ra dưới vành mũ. Hắn giống như mọi người khách bình thường khác, bước vào trong cửa hàng, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng điềm nhiên lấy một chiếc ghế rồi ngồi lên, hoàn toàn không ngại ngần lớp bụi bám dày trên đó.

Tôi ôm chặt Dao, không thốt lên một tiếng.

Hắn cũng không nói gì.

Tình thế bốn mắt nhìn nhau chẳng kéo dài được bao lâu, cuối cùng dường như không nhịn được nữa, hắn bèn cất lời.

Câu đầu tiên của hắn giống hệt câu Cửu Viễn nói ngày hôm đó!

- Tôi kể chuyện cho cô nghe nhé!- Hắn nói.

Lại muốn kể chuyện sao? Tôi thở dài:

- Nếu là chuyện thì Cửu Viễn đã kể rồi.

Hắn không thèm đếm xỉa đến tôi, bắt đầu kể chuyện.

Tuy tôi không muốn nghe câu chuyện của hắn, nhưng cũng không muốn chọc giận hắn, đành ngoan ngoãn ngồi yên nghe hắn kể.

Hắn dùng ngôi nhân xưng thứ nhất.

Hôm đó khi ta đuổi kịp Cửu Viễn, nó đang ở trong một khu vườn hoang. Cửu Viễn không giải thích với ta điều gì, cho dù ta có tức giận thế nào, thậm chí mắng nhiếc, nó cũng không buồn giải thích.

Ta giận dữ quá liền định đánh nó, nó cũng không đánh trả, mà chỉ đứng yên một chỗ, để mặc cho ta đánh. Mắt nó nhìn ta chằm chằm, giống như một chú nai con, trong khoảnh khắc ấy trái tim ta bỗng mềm nhũn. Tay giơ lên nửa chừng rồi lại dừng lại. Từ nhỏ tới lớn ta rất thương Cửu Viễn, nó cũng thân thiết với ta nhất, nhưng bây giờ chỉ vì một người con gái mà thành ra thế này. Nghĩ thế cơn giận dữ trong ta lại bùng lên.

Ta cũng không biết tại sao lại làm ra chuyện đó, có lẽ tại lúc đó ta đã uống say rồi chăng?

Ta ôm lấy Cửu Viễn, khi ấy nó cũng ngây người ra, sau đó bắt đầu điên cuồng đánh trả. Ta cuống lên, liền giáng cho nó mấy đấm, đấm rất mạnh, khi đó nó đã bất động rồi. Sau khi đánh nó xong, ta cũng hơi hối hận, lay nó thật lực, nhưng nó vẫn không tỉnh, khẽ sờ vào mũi thì thấy nó đã không còn thở nữa rồi.

Ta vừa sợ vừa đau lòng, ta không hề muốn hại Cửu Viễn, bây giờ lại đánh chết nó, nhưng người thì đã chết, ta phải làm thế nào đây? Ta chỉ biết ngồi bên xác nó vừa khóc vừa nghĩ cách.

Cửu Viễn tuy đã tắt thở, nhưng trông vẫn như bình thường, ta cứ ngây ra ngắm nó như thế, nó quả thực rất đẹp, giống hệt với mẹ hai, nhiều khi ta còn nghi ngờ, chưa biết chừng thực ra nó là con gái cũng nên.

Ta muốn lúc nào cũng được ngắm nhìn khuôn mặt ấy, ý nghĩ đó đột nhiên trở nên vô cùng mãnh liệt.

Sau đó, ta đã làm một việc ma xui quỷ khiến, ấy là dùng con dao găm đem theo bên mình lột da mặt em trai ra, bỏ vào trong túi đem đi, định dùng băng đá để bảo quản, rồi sẽ quay lại lo hậu sự cho Cửu Viễn.

Nhưng khi ta vội vã quay trở lại thì phát hiện ra Cửu Viễn đã biến mất!

Đó là một khu vườn hoang, bình thường không có người qua lại, nhưng Cửu Viễn thực sự đã biến mất! Có lẽ vừa nãy nó chưa chết, nhưng ta đã lột da mặt nó!

Người đàn ông đó hai tay bưng mặt, giọng nói vô cùng kinh hoàng.

Nó chắc chắn sẽ không tha thứ cho ta! Khi đó ta cực kỳ sợ hãi, tìm bốn phía mà chẳng thấy Cửu Viễn đâu, ta chẳng dám về nhà, cho nên ta đã bỏ đi rất xa, mang theo gương mặt của Cửu Viễn. Sáng ngày hôm sau, ta phát hiện da mặt của Cửu Viễn để trong túi cũng biến mất! Ta lại tìm khắp nơi nhưng chẳng tìm thấy, cuối cùng ta phát hiện nó đã ở trên khuôn mặt ta, nó đã chọn ta, Cửu Viễn muốn ở bên ta!

Ta muốn trở thành Cửu Viễn, Cửu Viễn cũng muốn trở thành ta!

Tâm trạng của người đàn ông vô cùng kích động, còn tôi không biết nói gì. Theo tôi thấy, gặp phải tình huống này mà còn hưng phấn đến thế thì đúng là kẻ bệnh hoạn.

Tôi ngắt quãng câu chuyện của hắn:

- Ông đã biến thành Cửu Viễn rồi, cớ gì còn tìm anh ấy?

Hắn lại càng kích động, trên khuôn mặt đẹp đẽ cháy lên một thứ biểu cảm có thể gọi là vô cùng điên cuồng.

Sau khi có được dung mạo của Cửu Viễn, ta phát hiện những thứ mà mình muốn có ngày càng nhiều hơn. Khuôn mặt này dường như có sức mê hoặc, dẫn dắt ta đi tìm Cửu Viễn khắp nơi. Ta muốn có giọng nói của nó, muốn có trái tim của nó, muốn cả con người nó thuộc về ta.

Thôi xong rồi, đúng là một kẻ bệnh hoạn.

Tôi bối rối xích chiếc ghế ra xa một chút, định âm thầm tạo khoảng cách với hắn. Dao bị động tác của tôi làm cho tỉnh giấc, kêu meo meo không ngừng.

Hắn đột nhiên dừng lại, một tay tóm chặt lấy vai tôi:

- Nói cho ta biết, Cửu Viễn ở đâu? Nói mau!

Tôi đâu biết Cửu Viễn ở đâu, nhưng nói như vậy chắc chắn người đàn ông trước mặt tôi sẽ không chịu tin. Tôi phải làm sao bây giờ? Còn lâu trời mới tối, Dao lại biến thành mèo như thế này, tôi chỉ còn biết dựa vào chính mình mà thôi.

Tôi thành thực thừa nhận mình không biết Cửu Viễn ở đâu.

Trên khuôn mặt người đàn ông đó xuất hiện một nụ cười kỳ dị, hắn vuốt ve khuôn mặt tôi, bàn tay hắn lạnh toát, trơn tuột. Hắn nói:

- Vậy thì trao khuôn mặt của cô cho ta nhé!

Tuy khuôn mặt tôi cũng chẳng đẹp đẽ gì, nhưng tôi vẫn không muốn mất nó. Dao ở trong lòng tôi dường như cảm thấy bức bách không thoải mái, liền nhảy đến trước mặt người đàn ông kia. Hắn vội buông tay ôm lấy khuôn mặt của mình! Trên mặt hắn xuất hiện mấy vết máu.

Hay quá! Dao! Chính là lúc này!

Tôi ôm Dao chạy như bay về phía sân sau của cửa hàng, lần trước khi bị ngất tôi phát hiện ra chỗ đó, chỉ cần qua cửa sau của phòng Dao là đến nơi, tôi vội cài then cửa, thậm chí còn không dám thở mạnh.

"Binh binh binh", tôi nghe thấy tiếng người đàn ông đó dùng hết sức đạp cửa, bị hắn phá hoại dữ dội như vậy, cánh cửa mỏng manh đó dường như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.

Tôi trốn đằng sau chiếc giá bồn cảnh[1], không dám nhìn về phía đó.

[1] Bồn cảnh: Một loại giá bày đồ vật, trong bồn còn trồng các loại cây cỏ, bon sai, kết hợp với cây nhỏ và giả sơn nhỏ, tạo thành phong cảnh thu nhỏ. (ND)

- Ai đó? - Một giọng nói vang lên thu hút sự chú ý của tôi. Trong sân này có người sao?

Tôi lén tìm nơi phát ra âm thanh, lúc này mới phát hiện ra trong sân còn có một người đàn ông, trang phục khác lạ, toàn một màu đen, đội một chiếc mũ nhọn màu đen, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi.

Có lẽ tiếng gõ cửa đã quấy rầy sự thanh tu của ông ấy, trên khuôn mặt hiện rõ sự bực bội.

Lúc này cánh cửa đã bị đạp đổ, người đàn ông kia rất bất ngờ khi nhìn thấy người đứng trong sân. Hai người đàn ông mặc đồ đen, đội mũ đen đứng đối diện nhau, cảnh tượng này quả thực rất hiếm gặp. Nhìn kỹ thì tướng mạo của người đàn ông trong sân cũng không tồi, mắt sáng mày thanh, toàn thân toát lên một khí thế uy nghiêm, chỉ có điều ăn vận có chút kỳ quái, nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều tới hình tượng.

- Lần sau trước khi gõ cửa tốt nhất ngươi nên nghe ngóng xem là ai ở bên trong... Nếu như còn có lần sau.

Tiếng của ông trầm thấp, tôi cảm thấy trong đầu mình có tiếng vọng ong ong, nếu như mời ông ấy về nhà, nhất định sẽ không cần mua loa trầm nữa. Người đàn ông đội mũ rộng vành dường như đã bị giọng nói như loa trầm của ông chú kia làm cho choáng váng nên hắn không thốt nổi lời nào, con ngươi cứ đảo không ngừng, không biết đang định làm cái gì.

Ông chú giọng trầm chỉ đứng khoanh tay, lạnh lùng nhìn hắn.

Thật là oai! Tôi thầm tán thưởng trong lòng, nói thì dài dòng nhưng tình tiết xảy ra thì chớp nhoáng, người đàn ông đội mũ rộng vành không biết lấy từ đâu ra một lưỡi dao găm, xông lên đâm thật mạnh vào người ông chú kia.

- Chú ơi, nguy hiểm đấy! - Tôi không kìm được hét lên. Không ngờ anh trai của Cửu Viễn lại bỉ ổi đến thế, dám đâm lén.

Ông chú vẫn đứng bất động tại chỗ, lưỡi dao đâm xuyên qua cơ thể ông như thể đâm vào không khí, chẳng chảy chút máu nào, cũng chẳng có vết thương. Lưỡi dao vuột khỏi tay, rơi xuống đất đánh keng một tiếng.

Xem ra ông chú kia cũng không phải người bình thường, thật uổng công tôi lo lắng cho ông ấy, lại còn để lộ chỗ ẩn nấp của mình.

Dao ở trong lòng tôi bỗng nhảy ra khỏi lòng tôi rồi nhảy phắt lên vai ông chú.

- Dao, mau quay lại đây! - Tôi lo lắng, lập tức đuổi theo.

Người đàn ông đội mũ rộng vành đã nhìn thấy tôi, hắn điên tiết nhặt lưỡi dao lên, rồi xông đến đâm tôi.

Xong đời rồi, toi chuyên làm bia cho người ta nhắm bắn, lại còn là bia di động công nghệ cao nữa chứ.

Nhưng hắn chưa đi được hai bước thì đã ngã lăn kềnh, hơn nữa còn vập mặt xuống đất, vì có người đã ngáng chân hắn.

Tôi nhìn ông chú kia, thấy ông ấy vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, nhưng cái chân chưa kịp thu về kia thì chính là của ông ấy. Hóa ra người như ông ấy còn biết làm cái trò này...




Chương 10

Nếu không phải là tôi đang ở hoàn cảnh này thì chắc chắn sẽ bật cười. Sở dĩ tôi không cười nổi là vì anh trai của Cửu Viễn đã lồm cồm bò dậy.

Hắn từ từ ngẩng đầu lên, trên mặt không chỉ có những vết cào, mà còn dính đầy đất, khuôn mặt vốn đẹp đẽ đã biến dạng hoàn toàn. Bị hắn nhìn chằm chặp như một kẻ tâm thần, tôi không thấy buồn cười mà chỉ thấy sợ hãi.

- Cô trả lại Cửu Viễn cho ta... - Dường như hắn đã phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể nói ra mấy từ đó.

Ông chú giọng trầm đứng bên cạnh chỉ "hừ" một tiếng thật lạnh lùng.

- Võng lượng[2] thấp kém dám làm càn ở chỗ ta sao?

[2] Võng lượng: Ý nghĩa của cụm từ này sẽ được giải thích rõ ở phần cuối của chương truyện. (BTV)

Võng lượng? Yêu tinh cây?

Tôi nghe mà không hiểu, ông chú kia nhấc người đàn ông mũ rộng vành lên, chiếc mũ đen rộng vành rớt xuống đất, dính đầy bùn đất. Lúc này tôi mới nhìn rõ khuôn mặt của hắn, phía trên trán có một đường rất mảnh, màu hồng hồng, nhìn kỹ thì ở cằm và bên mang tai cũng có, giống như là vết thương vậy.

Làn da trên khuôn mặt hắn bắt đầu tróc ra từng mảng từ chỗ mấy vết cào, tróc ra rất nhanh, chẳng mấy chốc cả khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, biến thành một khuôn mặt vô cùng tầm thường.

Có lẽ đó mới là tướng mạo ban đầu của hắn, một khuôn mặt rất phổ thông, khi xuất hiện trên đường phố chắc sẽ chẳng có ai thèm ngó ngàng tới.

Cùng với sự biến đổi của khuôn mặt, nét mặt hắn cũng biến đổi theo. Nó trở nên tuyệt vọng, vừa tuyệt vọng vừa bi thương. Khi ông chú thả tay ra, cả cơ thể hắn đổ ập xuống đất, không nhúc nhích, mắt nhắm nghiền.

Chết rồi chăng? Chẳng lẽ hắn lại chết dễ dàng như vậy sao? Tôi đột nhiên nghĩ tới thân phận của ông chú giọng trầm, cách ăn mặc của ông ấy hoàn toàn giống với người mặc đồ trắng mà tự xưng là Hắc Vô Thường.

Tôi ướm hỏi ông ấy:

- Chú có phải là Bạch Vô Thường không?

- Ô!

Ông ấy rõ ràng rất ngạc nhiên, chắc bởi tôi không gọi ông ấy là Hắc Vô Thường. Ông ấy không phủ nhận, vậy là ngầm thừa nhận rồi.

- Vậy thì trả Dao lại cho cháu được không? - Tôi chỉ vào con mèo đen đang bám chặt trên vai ông ấy.

- Không được!

Ông ấy đột nhiên cười phá lên, suýt nữa làm thủng màng nhĩ của tôi. Tôi vội vàng lùi lại một bước:

- Tại sao cơ?

- Thằng nhóc này không phải là Dao... Đến điểm này mà cũng không nhìn ra sao?

Con mèo đen bám chặt trên vai ông ấy không biết từ lúc nào đã biến thành một thằng nhóc, mày rậm mắt to, vô cùng đáng yêu. Chả lẽ đây là em trai của Dao, xem ra còn đáng yêu hơn Dao rất nhiều. Tôi cười cười với thằng nhóc, nó cũng chớp chớp mắt nhìn tôi cười.

- Vậy... phải làm thế nào với hắn? - Tôi lại chỉ vào người đàn ông trên mặt đất.

- Bạch đại nhân, xin ngài hãy tha cho anh ấy! - Là tiếng của Cửu Viễn. Anh cúi đầu, khẽ nói một câu - Không phải là lỗi của anh trai tôi.

Cửu Viễn vẫn cầu xin tha mạng cho hắn, anh đúng là một người tốt.

- Dương thọ của hắn đã tận lâu rồi, giờ võng lượng đã bị diệt trừ, ngươi hãy nói lời cáo biệt với hắn đi.

Người đàn ông nằm sõng xoài trên mặt đất kia đã không còn dáng vẻ trẻ trung lúc nãy nữa, làn da khô quắt như vỏ quýt vừa nhăn nheo vừa đen sạm, mái tóc bạc phơ phơ, thân hình co quắp như con tôm trong bộ quần áo rộng thùng thình. Rõ ràng là một ông già gần đất xa trời, leo lắt như ngọn đèn trước gió.

Cửu Viễn ngồi xuống, nắm lấy bàn tay khô héo của người anh, áp đầu sát vào khuôn mặt của hắn, miệng ông già kia mấp máy như nói câu gì đó.

Ngọn gió vô tình thổi những lời nói ấy tới, tôi chỉ nghe được mấy tiếng đứt đoạn, "Em... trai, anh... xin... lỗi...".

Sau đó không còn động tĩnh gì nữa.

Bàn tay trắng trẻo của Cửu Viễn vuốt lên khuôn mặt nhăn nheo như vỏ cây ấy, hai đốm sáng leo lắt đó cuối cùng đã tắt.

Hắn chết rồi.

Tôi bàng hoàng đứng nguyên tại chỗ, nhìn Cửu Viễn bế thi thể co quắp đó, từ từ rời đi. Chiếc sân không lớn, nhưng anh đi rất chậm, rất chậm, cuối cùng cũng biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.

Tôi cảm thấy rất khó chịu, có thứ gì đó đang đè nặng trái tim tôi, tôi muốn hét lên thật to, nhưng lại không biết phải hét câu gì. Có người khẽ xoa đầu tôi, tôi nhìn lên, là đôi mắt của Thanh Minh, ánh mắt anh trong vắt như nước. Trong sân chẳng còn ai, Bạch Vô Thường và chú mèo nhỏ không biết đã biến mất tự lúc nào.

Gió mang đến thật nhiều thứ nhưng lại cuốn bay đi tất cả.

Vong Xuyên đường lại trở về dáng vẻ thường ngày, Dao không biết đã chuồn đi đâu, chỉ còn lại tôi và Thanh Minh nhìn nhau im lặng.

Tôi phát hiện mỗi lần đơn độc đối diện với Thanh Minh, trong đầu tôi luôn xuất hiện biết bao câu hỏi. Ví dụ như chuyện của Cửu Viễn, ví dụ như võng lượng mà Bạch Vô Thường nói đến, ví dụ như khuôn mặt đẹp đẽ mà quỷ quái kia.

May mà về phương diện này Thanh Minh quả là một người học rộng tài cao, khiến người ta chỉ muốn phong cho anh ấy danh hiệu "từ điển sống".

Cái gọi là "võng lượng" chính là một loại yêu tinh trong truyền thuyết, vừa chỉ yêu quái, vừa chỉ thần ôn dịch, nhưng kỳ thực còn có một nghĩa nữa, đó là chỉ cái bóng. Cái bóng bám trên thân thể con người, ẩn mình trong những góc đen tối của trái tim con người, lâu ngày, nó đã trở thành thứ chuyên ăn những ý nghĩ đen tối và dục vọng của lòng người.

Chắc anh trai của Cửu Viễn làm những chuyện đó phần lớn đều do võng lượng gây ra.

- Tại sao da mặt của Cửu Viễn lại sống trên khuôn mặt người đó? - Về điểm này tôi vẫn còn mơ hồ.

- Bởi vì võng lượng cảm nhận được dục vọng của người anh.

Khuôn mặt của Cửu Viễn là võng lượng? Nghe ra thì vô cùng vô lý, nhưng tôi tin đó là thật, chỉ là rốt cuộc bây giờ dung mạo của Cửu Viễn ra sao? Tôi lạc quan nghĩ, cho dù ra sao, dưới lớp mặt nạ đó, Cửu Viễn chắc chắn sẽ hạnh phúc. Đối với anh ấy, có khuôn mặt quá đẹp đẽ thực là một tai họa.

- Tiểu Hạ, trông em bây giờ thật giống một nhà tư tưởng rởm đời, mặt mũi đầy suy tư - Dao cười cợt trêu chọc tôi.

Lần này đến lượt tôi cốc cho anh một cái.

Không nghĩ tiếp về chuyện của Cửu Viễn nữa, dừng lại thôi.

Tay Dao cầm một ấm trà màu đen mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy, kiểu cách giản dị.

Thấy tôi chú ý tới nó, Dao giơ giơ ấm trà lên:

- Chuẩn bị mở cửa, pha trà nào!

- Vâng!

Chuyện thứ ba: Ấm trà sắt đen

Mở nắp ấm ra nhìn, bên trong là nước lọc trong vắt, chẳng có lấy một lá trà, đậy nắp lại, rót ra lại là hồng trà Kỳ Môn chính tông.

Dao cẩn thận đặt chiếc ấm trà lên giữa bàn, sau đó ngoắc ngoắc tay gọi tôi đem nước sôi tới. Tôi rót xong nước còn tiện tay định bỏ hồng trà Kỳ Môn vẫn hay uống vào trong ấm, nhưng liền bị Dao ngăn lại.

Anh ta tỏ vẻ bí hiểm, nói sẽ hóa phép cho tôi xem, có thể rót ra hồng trà mà không cần lá trà.

Tôi nhìn chiếc ấm trà bằng sắt đó, đen sì sì, cũ rích, cảm thấy khá là kỳ lạ. Nếu như không cần lá trà, chẳng nhẽ anh chàng này định pha canh sắt cho tôi uống sao?

Tôi bán tín bán nghi, nhìn Dao rót nước sôi vào ấm, đậy nắp lại. Khi rót ra thì đúng là nước hồng trà sóng sánh thật, rót đầy chiếc chén gốm, màu đỏ lóng lánh nổi bật trên nền gốm trắng, càng nhìn càng thấy đẹp.

Có uống được thật không?

Tuy nhìn bề ngoài rất giống hồng trà, nhưng tôi vẫn không dám uống. Đang còn chần chừ thì Thanh Minh đã giơ tay ra lấy một chén, rồi uống một hơi cạn hết.

Thanh Minh uống rồi, anh uống thật rồi!

Nhìn Thanh Minh không một chút do dự uống cạn chén trà kỳ lạ đó, tôi cũng đưa chén trà lên mũi ngửi thử, đúng là mùi thơm của hồng trà. Được rồi, vậy thì tôi cũng uống, uống vào chắc không chết người đâu nhỉ...

Tôi chần chừ nhấp một ngụm, tôi vô cùng kinh ngạc, đúng là hồng trà Kỳ Môn chính tông.

Tôi mở nắp ấm ra nhìn, bên trong là nước lọc trong vắt, chẳng có lấy một lá trà, đậy nắp lại, rót ra lại là hồng trà.

Đây đúng là ấm quỷ! Thực là chiếc ấm quỷ! Dùng cái này để pha trà thì một năm tiết kiệm được bao nhiêu lá trà đó!

Tuy rất phấn khích nhưng tôi vẫn không quên hỏi Dao:

- Chiếc ấm này là thế nào?

- Có thật muốn biết không? Chắc chắn chứ? - Vẻ mặt của Dao rất gợi đòn.

- Rốt cuộc có nói hay không hả... Chàng đẹp trai ơi... - Tôi lại sử dụng đòn tủ.

- Được rồi, xét thấy em rất thành khẩn, bản thiếu gia sẽ gia ân, nói cho em biết.

Nghe nói, ngày xửa ngày xưa, có một người thợ rèn rất tài giỏi, những thứ ông rèn ra vô cùng tinh xảo, danh tiếng vang khắp gần xa. Năm đó người thợ rèn bốn mươi tuổi, vợ ông mất sớm chỉ để lại một đứa con gái, tính cách dịu dàng, dung mạo xinh đẹp đoan trang, ông coi cô con gái như viên minh châu nâng niu trong lòng bàn tay, và đặt tên cho cô con gái yêu quý là Thiết Cơ.

Ngụm hồng trà trong miệng tôi suýt nữa thì phun ra, cái tên này giống với viên minh châu ở chỗ nào cơ chứ?[1]

[1] Thiết là sắt, Cơ là tiếng gọi chỉ người phụ nữ nói chung. Tên gọi của con gái ông thợ rèn thực ra nghĩa chỉ là "sắt", hoàn toàn tương phản với câu dẫn truyện phía trên. (ND)

Ông thợ rèn vô cùng thương yêu cô con gái độc nhất của mình, ông chưa bao giờ để cho con đến gần lò luyện nguy hiểm. Thời gian trôi qua, cô con gái cũng dần trưởng thành, có lúc cũng giúp ông coi lò. Tính tình cô cẩn thận, chưa từng phạm sai lầm, lâu ngày, người cha cũng yên tâm về Thiết Cơ, thỉnh thoảng cũng dạy cho cô một chút kiến thức về đồ sắt. Cha con nương tựa bên nhau, cuộc sống tuy đơn sơ nhưng thật vui vẻ và hạnh phúc.

Tết Trung thu năm đó, người thợ rèn nhận được lệnh phải đúc đồ và dâng lên cho vương phủ. Vương gia nghe danh của người thợ rèn đã từ lâu, nên lệnh cho ông phải đúc ra một chiếc ấm trà bằng sắt, và chiếc ấm trà đó còn phải quý giá hơn cả ấm ngọc Côn Luân thượng đẳng.

Người thợ rèn buồn bã và lo lắng vô cùng, ấm trà bằng sắt dù tinh xảo đến đâu cũng làm sao bì được với ấm bằng ngọc quý đẽo thành. Nhưng mệnh lệnh của vương gia thì ai dám cưỡng lại. Cho nên người thợ rèn rầu rĩ đến mức ăn không ngon, ngủ không yên, ngày đêm không ngừng làm ấm trà. Tuy rằng chiếc sau tinh xảo hơn chiếc trước, nhưng mãi mà vẫn không thể tạo nên được chiếc ấm quý hơn ấm ngọc.

Thiết Cơ biết tất cả những chuyện ấy, trong lòng cô cũng lo lắng thay cho cha. Một ngày nọ, nhân lúc cha cô đi ra ngoài, cô lén chạy đến bên lò luyện để quan sát, không cẩn thận ngã vào lò, đến khi người cha quay về thì người cô đã cháy thành tro bụi, chỉ còn rơi lại bên lò một chiếc hài thêu.

Người thợ rèn nước mắt như mưa, nhưng nhờ chuyện bất ngờ này mà ông lại đúc ra được một chiếc ấm vô cùng kỳ lạ, chỉ cần rót nước vào ấm, khi rót ra thì nước đó liền biến thành hồng trà, hương thơm ngào ngạt.

Người thợ rèn đã đem chiếc ấm được đổi bằng sinh mạng của con gái dâng lên vương gia, sau đó cũng đâm đầu vào lò tự vẫn, theo con gái xuống suối vàng.

Đó, câu chuyện về chiếc ấm này là như vậy đấy. Dao kể xong lại còn chớp mắt nhìn tôi.

- Hết rồi à? - Tôi hỏi.

- Ừ, hết rồi.

Nói vòng vo một hồi, hóa ra chiếc ấm đổ nước trắng vào, rót ra nước trà, là vì Thiết Cơ đã nhảy vào lò luyện sao? Nếu nói như thế, thì, thì, hồng trà này chẳng phải là...

- Em đoán không sai, hồng trà này chính là máu và nước mắt của Thiết Cơ cô nương đấy...

Dao tiến đến bên tôi, nói với vẻ mặt rất nham hiểm. Tôi đưa tay đẩy khuôn mặt Dao qua một bên. Tôi không tin, tôi thực sự không tin!

Tôi không muốn tin đâu... Nếu đúng là như thế, vậy thì vừa nãy chẳng phải tôi đã uống máu sao...

- Thực ra Thiết Cơ không phải do bất cẩn mà ngã xuống lò đâu, em có muốn biết nguyên nhân vì sao không? Hả?

Dao nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, lại ghé sát vào tai tôi thì thầm hỏi.

Á, nhà anh đúng là được đằng chân lân đằng đầu!

- Không muốn! - Tôi lập tức từ chối, chắc chắn không phải chuyện gì hay hớm cả.

- Ai da, thật đáng tiếc đấy...

Dao lại đến bên ấm trà, mở nắp ra rồi vẫy vẫy tay với tôi:

- Hồng trà năm mươi năm mới có một lần đấy, đến uống tiếp đi, chút nữa em muốn uống cũng không có nữa đâu.

- Cho em xin, cảm ơn! - Nghe xong câu chuyện đó mà vẫn còn uống tiếp được mới lạ.

- Thế thì thôi vậy.

Dao hơi tiếc rẻ khi phải từ bỏ việc tiếp tục dụ dỗ tôi. Anh ngồi bên cạnh bàn tự rót tự uống một mình. Những ngón tay thon dài của anh cầm chiếc chén trà nhỏ xinh, đầu khẽ nghiêng nghiêng, tư thế vô cùng tao nhã. Đương nhiên, để thấy tao nhã bạn cần lờ đi thứ nước trà vô cùng kỳ dị đang sóng sánh trong tay anh.




Chương 11

Chỉ cần nghĩ tới thứ Dao uống vào là máu, tôi liền cảm thấy ớn lạnh.

Dao nhấp một ngụm hồng trà, phát hiện tôi đang nhìn anh, còn cố ý gửi cho tôi một nụ hôn gió rất đáng ghét. Tôi liền lườm xéo anh một cái để đáp lại.

Kết quả là anh chàng đó chỉ lắc lắc đầu vẻ không hề bận tâm. Tôi nhìn chằm chằm Dao hồi lâu, đột nhiên phát hiện ra hình như có gì là lạ ở đây.

Nhìn kỹ một lát tôi mới phát hiện trên bức tường đằng sau Dao có một cái bóng đen mờ mờ trông rất kỳ quái, nếu nhìn kỹ thì dường như nó hơi giống hình người.

Càng kỳ dị hơn nữa là, cái bóng đó đang cử động!

Chầm chậm, chầm chậm, nó dần dần mở rộng ra bốn phía, sau cùng, nó phình lên, tựa như một quả bóng bay bơm đầy hơi, rồi từ chiếc bóng biến thành một thứ lập thể.

Đó là một người con gái, làn da trắng bệch, xanh xao, mái tóc đen rối bời buông xõa, trên thân hình gầy yếu héo hon khoác một chiếc áo dài có kiểu dáng kỳ quặc. Cô ngẩng đầu lên, nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt vô cùng, vô cùng u ám, sau đó khóe miệng của cô nhếch một góc nhỏ, trông rất kỳ quặc, khó khăn lắm mới mở miệng được.

- Á á á á á!

- Á á á á á á á á á á!

Bị đôi mắt đen thẳm nhìn chòng chọc, tôi sợ đến mức hét ầm lên. Nhưng chẳng ngờ cô gái đó cũng hét lên theo.

Hơn nữa giọng hét đó còn thê thảm hơn tôi gấp nhiều lần.

- À, là Thiết Cơ.

Dao đặt chén trà trong tay xuống và cười với cô gái kỳ lạ kia. Thanh Minh đang ngồi trong quầy cũng gấp quyển sách trong tay lại, khẽ gật đầu với cô.

- Đã lâu không gặp, Thiết Cơ!

Người con gái này... là Thiết Cơ?

Miệng tôi há hốc ra mà mãi vẫn chưa ngậm lại được, cho đến khi bị Dao vỗ một cái vào đầu mới định thần. Thiết Cơ sau khi được Dao nhường chỗ, khép nép ngồi xuống ghế, thỉnh thoảng liếc tôi một cái, hình như trong lòng cô cảm thấy rất bất an. Dao đẩy tôi đến trước mặt cô, giới thiệu:

- Đây là nhân viên của cửa hàng chúng tôi, Tiểu Hạ. Tiểu Hạ, đây chính là Thiết Cơ mà anh vừa kể với em đó.

- Xin... xin chào.

Tuy có chút mơ hồ, nhưng tôi vẫn hơi cúi người chào cô.

Thiết Cơ cũng luống cuống đứng dậy, hướng về phía tôi khom lưng đáp lễ. Động tác đứng dậy của cô ấy khá mạnh, nên đã vô ý va phải chén trà trên bàn, chiếc chén sứ lăn xuống đất rồi vỡ ra làm mấy mảnh.

Lúc này cô lại càng lo lắng, vội vội vàng vàng quỳ xuống, cuống quýt nhặt những mảnh vỡ. Chăm chú nhìn những động tác của cô, tôi đột nhiên cảm thấy... hơi buồn cười.

Không giống với không khí âm u như lúc mới xuất hiện, những hành vi cử chỉ của cô xem ra giống với một thiếu nữ yếu đuối sợ sệt hơn.

Hơn nữa, nếu nhìn kỹ thì thực ra khuôn mặt cô không hề đáng sợ, đường nét thanh tú, nếu như bỏ qua sắc mặt nhợt nhạt và mái tóc rối bời thì trông cô không chỉ không đáng sợ mà còn có thể coi là một mỹ nhân.

Nếu như mặc một bộ quần áo bình thường, thì dù nhìn thế nào đi nữa, trông cô cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

- Xin lỗi...

Cô cầm những mảnh vỡ của chén trà trong tay, khẽ nói với tôi.

Dáng vẻ của cô trông hơi bối rối, thậm chí còn có vẻ đáng thương.

Tôi vừa mới định đáp lại thì Thanh Minh đã cất lời.

- Không sao đâu.

Anh đã bước qua đây từ lúc nào, tôi hoàn toàn không để ý. Ngây người ra một lúc, tôi mới bừng tỉnh và chạy đi kiếm thùng rác đem tới.

- Để tôi quét dọn là xong mà.

Sau khi tôi quét dọn sạch sẽ, Thiết Cơ mới chịu ngồi xuống ghế, nhưng vẫn giữ dáng vẻ sợ sệt đáng thương ấy. Dao và Thanh Minh lặng lẽ ngồi bên cạnh, không nói gì.

Không khí im lặng ấy có chút kỳ quái, tôi cũng ngồi xuống một chiếc ghế, đợi một lúc, đúng lúc tôi muốn nói điều gì đó thì Dao ngồi bên cạnh đã nói trước:

- Năm nay vẫn phải đợi sao?

- Ừ.

Tôi không nhìn thấy vẻ mặt của Thiết Cơ, chỉ thấy đôi tay đang đặt trên đầu gối của cô bất giác đan chặt vào nhau. Thanh Minh lặng lẽ nhìn cô, không nói một lời nào.

Dao cũng ngừng cười, chỉ nhấp từng ngụm, từng ngụm trà.

- Phải đợi... cái gì?

Tôi không nén được bèn hỏi.

Thiết Cơ ngẩng đầu lên nhìn tôi.

- Đợi người có thể đưa tôi rời khỏi chiếc ấm này.

Ánh mắt của cô hơi mơ màng, dường như mang một kỳ vọng nào đó, tôi bất giác gặng hỏi thêm:

- Người có thể đưa cô rời khỏi chiếc ấm này á?

- Đúng thế, giờ đây tôi không thể rời xa khỏi nó.

Thiết Cơ nở một nụ cười hối lỗi, rồi thuật cho tôi nghe ngọn nguồn câu chuyện.

- Khi tôi bắt đầu có tri giác thì tôi đã sống ở trong chiếc ấm này rồi. Tôi không có nhiều ký ức về quá khứ, cũng không có chút ký ức nào liên quan tới thân phận của tôi, chỉ có một thứ duy nhất liên quan tới quá khứ của tôi, đó chính là ngọn lửa. Lửa lớn che trời phủ đất, chính là hình ảnh cuối cùng trong ký ức của tôi. Tôi nghĩ chắc tôi chết vì lửa, nhưng nguyên nhân cụ thể thì không rõ. Chính vì nguyên nhân này, tôi không thể đầu thai, chỉ có thể luẩn quẩn trong chiếc ấm này thôi.

Tôi bỗng cảm thấy lòng hơi chua xót, cuộc sống của cô bó hẹp trong chiếc ấm trà bé xíu này đã bao lâu rồi?

- Tôi xin lỗi...

- Không, cô không cần phải xin lỗi.

Đôi mắt Thiết Cơ chớp chớp nhìn tôi. Có lẽ nét mặt tôi có chút thương cảm, khiến cô cảm thấy ngại ngần.

- Có muốn đến thăm thế giới của tôi không? - Cô chỉ vào chiếc ấm trà sắt trên bàn, nói với tôi như vậy.

Tôi lập tức lắc đầu, cho dù thế giới này không tươi đẹp cho lắm, nhưng tạm thời tôi vẫn chưa muốn chết.

Thiết Cơ không đôi co nhiều, cứ thế kéo tay tôi.

- Đi xem đi, tôi rất muốn cho cô xem.

Tôi nhìn Thanh Minh với ánh mắt cầu cứu, nhưng anh chỉ im lặng nhìn tôi mà không hề phản ứng trước sự hoảng hốt của tôi. Đang lúc lưỡng lự, Dao lại ôm lấy tôi từ phía sau.

- Bản thiếu gia sẽ ngồi đây đợi em, cứ đi chơi đi, không sao đâu.

Dao vừa dứt lời, tôi lập tức cảm thấy cơ thể mình trở nên nhẹ bẫng.

Trong mơ hồ, tôi bị Thiết Cơ dẫn đi qua một cửa sắt nhỏ hẹp, bốn bề rất nóng, thậm chí còn ngửi thấy mùi hồng trà.

Tôi vốn mắc chứng sợ không gian kín, trong lòng không ngừng oán thán.

Khi dò đoán về nơi mình sắp tới, tôi cảm thấy có lẽ nhắm mắt lại vẫn tốt hơn, chỉ đến khi nghe thấy Thiết Cơ ở bên tôi nói "Tới rồi", tôi mới không nén được bèn mở mắt ra nhìn.

Cảnh tượng đang hiển hiện trước mắt khác xa so với hình ảnh trong trí tưởng tượng của tôi, nếu không có lời nhắc nhở của Thiết Cơ lúc này đang đứng bên cạnh, thì có lẽ tôi sẽ vẫn cho rằng mình đang đứng trong một bức tranh.

Đồng cỏ mênh mang, một thôn trang nhỏ xinh nằm trong sơn cốc, đình đài lầu gác nằm xen kẽ bên trong, trên cánh đồng vài ba chú trâu, dê thung thăng gặm cỏ.

Giữa sơn cốc thấp thoáng một con đường nhỏ, Thiết Cơ nắm lấy tay tôi, kéo tôi về hướng đó.

- Bây giờ chúng ta chẳng phải đang ở trong ấm trà sao? - Tôi khẽ hỏi cô.

- Giữa động càn khôn lớn, trong ấm ngày tháng dài.

Cô khe khẽ ngâm câu thơ này, rồi không nói gì thêm.

Biết rằng có hỏi nữa cũng chẳng ích gì, tôi liền ngậm miệng, chầm chậm đi theo cô ấy.

Đã bao lâu rồi không đi trên con đường ở vùng ngoại ô như ở đây, gió dịu dàng thổi tới, tầm mắt ngợp một màu xanh mướt mát lành, không gian xung quanh yên tĩnh như thấm tận vào xương cốt, càng đi con người ta càng như rơi vào trạng thái bồng bềnh.

Không nghĩ ngợi gì, không nghe thấy gì, đầu óc trống rỗng, chỉ còn có ý thức duy trì các động tác mà thôi.

Đây là thế giới của Thiết Cơ.

Cảnh sắc bên đường không ngừng thay đổi, chúng tôi hình như cũng đã vào trong thôn trang.

Đây là một thôn trang điển hình của vùng sông nước Giang Nam, đường lát đá xanh, cây cầu nhỏ xinh bắc qua dòng nước chảy, những ngôi nhà tường trắng ngói đen, phía trước đang phơi một tấm vải hoa màu xanh lam, tấm vải có những hình vẽ tinh xảo đang khẽ phất phơ trong cơn gió.

Đi trong con ngõ nhỏ một hồi, Thiết Cơ dừng lại trước một căn nhà.

- Đây hình như là nhà của tôi.

Đẩy cửa bước vào, đầu tiên là chiếc giếng trời nho nhỏ, kế tới là căn phòng với cánh cửa vẫn đang hé mở, không có lấy một bóng người. Tôi đột nhiên nhớ ra, từ lúc chui vào đây, đi hết một quãng đường khá xa nhưng chưa gặp một người nào.

- Cô phát hiện ra rồi chứ, thế giới này không có ai khác - Thiết Cơ chăm chú nhìn tôi, khẽ nói.

- Cô cảm thấy rất cô đơn đúng không?

Tôi vừa nhìn cảnh vật xung quanh vừa hỏi cô.

- Tôi thường nghĩ rằng, có lẽ trước đây tôi biết mình là ai, nhưng thời gian trôi qua đã quá lâu rồi, chẳng có ai để cùng nhắc đến nên tôi đã dần dần quên mất. Bây giờ tôi vẫn nhớ ngôi nhà nhỏ này là nhà của tôi, nhưng đến ngày mai, hoặc ngày kia, có lẽ tôi cũng sẽ quên mất. Tiểu Hạ, cô sẽ nhớ tôi chứ?

- Tôi sẽ không quên cô đâu.

Tôi hơi xúc động, nhẹ nhàng nắm chặt tay cô, bàn tay ấy lạnh như băng.

Hạ, Hạ, phải quay về rồi.

Tiếng Thanh Minh vang lên giữa không trung, dường như đang gọi tôi. Tôi đáp lại một tiếng, chạy về phía âm thanh đó, nhưng lại bị một cánh tay giữ chặt lấy, muốn vùng ra cũng không được.

Thiết Cơ mỉm cười nói với tôi:

- Ở lại cùng tôi đi.

- Thôi, tôi nghĩ tôi nên đi rồi.

- Ở lại đi mà.

- Tôi xin lỗi...

- Ở lại đi mà.

Tôi không kịp nói gì liền cảm thấy mình bị một cánh tay khác vội vã lôi đi, sau cơn choáng váng, mở mắt ra, cảnh vật trước mắt đã trở lại là bên trong cửa hàng.

Đầu tôi đang gối lên cánh tay của Dao, trên người còn đắp một chiếc áo khoác, dường như tôi mới chỉ thiếp đi một chút mà thôi.

Nhưng tôi biết, nếu như không nghe thấy tiếng gọi đó, có lẽ là tôi đã thực sự phải ở lại thế giới trong ấm trà mất rồi.

Chiếc đồng hồ lớn ở góc tường điểm chuông đúng mười hai giờ.

Dao đỡ tôi dậy rồi rót một cốc nước cho tôi, sau khi ngồi yên vị tôi mới phát hiện mình đang đầm đìa mồ hôi lạnh, quần áo đều ướt sũng. Có lẽ vì toát mồ hôi nên tôi cảm thấy trong người không khỏe, muốn chạy ra cạnh cửa hít thở chút không khí trong lành. Gạt tay Dao ra, tôi vừa chạy ra cửa thì một cơn gió lạnh thổi thốc vào.




Chương 12

Đường phố về đêm đã trở nên vô cùng náo nhiệt, những người bán hàng đi luồn lách trong đám đông, luôn miệng rao không ngớt. Cơ thể tôi vừa nhơm nhớp mồ hôi, giờ được gió hong khô trở nên thấy dễ chịu và sạch sẽ hơn rất nhiều. Tôi đứng tựa vào khung cửa, cảm giác lúc này mình mới lấy lại được tinh thần một chút.

Thế giới này mới là thực.

Thiết Cơ cũng không xuất hiện nữa, có lẽ cô ấy vẫn ở lại trong chiếc ấm trà.

Tôi ngồi trên ghế mây nghỉ ngơi một lúc, dần dần mới thấy hồi lại người, lúc này chợt phát hiện khung cảnh trước mắt chẳng biết từ khi nào đã biến thành cảnh Dao và Thanh Minh đang đối ẩm.

Họ vừa đánh cờ vừa uống trà, nhìn vô cùng hòa hợp.

Thiết Cơ có đúng là đã bất cẩn rơi vào lò nung không?

Tôi biết rằng lúc này có hỏi cũng vô ích, hai người đang đánh cờ rất hào hứng, họ sẽ không trả lời nghiêm túc câu hỏi của tôi.

Tôi cảm thấy hơi chán bèn đến bên tủ quầy của Thanh Minh kiếm sách đọc cho đỡ buồn.

Có mấy cuốn sách để trên mặt quầy, tôi bâng quơ với lấy cuốn sách gần tôi nhất.

Cuốn sách này có trang bìa rất trang nhã, tên là Vị Minh mỹ khí đàm[2]. Thuận tay giở một trang, vừa khéo đúng phần giới thiệu đồ bằng sắt, trong đó có một trang viết riêng về ấm trà bằng sắt. Nó viết rằng ấm trà bằng sắt của Trung Quốc bắt đầu có từ cuối thời Xuân Thu, đạt tới thời kỳ cực thịnh rồi nhanh chóng bị suy tàn chỉ trong một đêm ngắn ngủi. Tất cả thợ rèn ấm trà sắt chuyển sang rèn ấm trà đồng. Sau này ấm trà sắt được người ta đem đến Nhật Bản, từ đó mới bắt đầu dần dần được nhân rộng trở lại.

[2] Vị Minh mỹ khí đàm: Có thể hiểu là "Lời bàn về những đồ vật đẹp của Vị Minh". (ND)

Những ấm trà sắt có từ thời cổ ở Trung Quốc còn lưu lại đến ngày nay không nhiều, từ thời kỳ cực thịnh chỉ còn truyền lại một chiếc ấm trà sắt đen được khai quật từ mộ của Ngô Bình Vương. Chiếc ấm đó còn có tranh vẽ minh họa, tạo hình đơn giản, hoa văn trang nhã, ngay cả thân ấm màu đen nhìn cũng đều vô cùng quen thuộc, tôi quay lại liếc nhìn chiếc ấm đang để trên bàn, không sai, giống nhau như đúc. Xem ra chiếc ấm sắt này đúng là có lai lịch không đơn giản.

Tôi vẫn thắc mắc vì sao chỉ trong một đêm mà nghề rèn ấm trà sắt lại suy tàn như vậy? Tuy theo lý mà nói, trong lịch sử, đồ đồng thịnh vượng hơn đồ sắt một chút, nhưng đồ sắt cũng không đến nỗi biến mất nhanh như vậy.

4

Tôi tiếp tục đọc đoạn tiếp theo, tác giả này dường như rất hiểu biết. Theo anh ta, sở dĩ ấm trà sắt chỉ trong một đêm mà suy tàn là do sự ra đời của một chiếc ấm trà sắt gây nên. Mà chiếc ấm trà sắt đó đương nhiên chính là chiếc ấm trà sắt đen được khai quật từ mộ của Ngô Bình Vương kia.

Chiếc ấm trà sắt này là do Thiết Dã Tử, thợ rèn nổi tiếng nhất khi đó đúc nên. Con gái của Thiết Dã Tử là Thiết Cơ vì lo lắng cho cha nên đã tự nguyện tế ấm trà, đâm đầu vào lửa mà chết. Thiết Dã Tử đau đớn tuyệt vọng, sau khi chế tạo được chiếc ấm trà sắt tuyệt thế này thì kiệt sức qua đời, vì thế, chiếc ấm trà này còn có tên là ấm Thiết Cơ. Sau khi Ngô Bình Vương có được ấm Thiết Cơ thì rất lấy làm vui mừng, đem ban cho ái nữ là Lan Cơ.

Ai ngờ công chúa Lan Cơ lại mắc chứng bệnh tâm thần. Một ngày nọ, khi phát bệnh, nàng nhìn vào nước trà màu đỏ trong bình rót ra, đột nhiên lên cơn điên, đuổi các thị nữ lui ra ngoài, rồi gạt đổ ấm trà, tự đưa đầu mình vào chiếc lò than đang cháy hồng. Đến khi các thị vệ chạy tới thì công chúa Lan Cơ đã bị bỏng rất nặng, không thể chữa khỏi mà qua đời.

Ngô Bình Vương bình sinh tuy nhiều thê thiếp, nhưng lại không có con trai nối dõi, tuổi hơn năm mươi mà chỉ có một mụn con gái, vì thế ngay từ khi còn nhỏ, công chúa Lan Cơ đã được ông gửi gắm nhiều kỳ vọng. Lớn lên công chúa dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, được sủng ái vô cùng, nhưng nay lại có kết cục bi thảm như vậy.

Ngô Bình Vương tức giận, cho rằng tất cả tội nợ đều do chiếc ấm Thiết Cơ gây ra, bèn sai thuộc hạ đem chiếc ấm đi tiêu hủy, hơn nữa còn lệnh cho các thợ rèn trên toàn quốc từ nay không được phép chế tạo ấm trà sắt nữa, ai dám trái lệnh sẽ bị giết không tha. Vì thế, thợ rèn trên toàn quốc không ai dám chế tạo ấm trà sắt, thi thoảng cũng có kẻ to gan trái lệnh, nhưng đều bị giết chết. Từ đó không ai dám nhắc đến ấm trà sắt nữa.

Cái chết của công chúa Lan Cơ khiến Ngô Bình Vương suy sụp, ngã bệnh nặng, lại thêm cảm nhiễm phong hàn, mấy tháng sau thì qua đời.

Vì Ngô Bình Vương không có con trai nối dõi, nên trong triều tranh nhau đoạt vương vị, một cuộc nội chiến quy mô lớn đã nổ ra. Cuối cùng sau khi tân vương đăng cơ, chiếc ấm trà sắt vốn đã bị tiêu hủy đột nhiên xuất hiện trở lại một cách ly kỳ.

Nhưng chiếc ấm trà này dường như đã bị nguyền rủa, tất cả những người sở hữu nó, kẻ thì bị điên, kẻ thì chết, không ai có được kết cục tốt đẹp.

Cho đến một ngày vương triều Ngô kết thúc, chiếc ấm trà này mới được chôn sâu trong lòng đất đen cùng với vị vua cuối cùng của vương triều.

Thời kỳ Dân Quốc, nó được một đội khảo cổ khai quật lên, cuối cùng cũng đến ngày nó xuất hiện trở lại.

Sau đó nó qua tay vài nhà sưu tầm đồ cổ, nhưng đều bị thất lạc một cách lạ lùng. Lý do là vì nó quá quý giá nên luôn bị lũ đạo chích nhòm ngó, trôi nổi qua nhiều nơi.

Lần cuối cùng ấm Thiết Cơ xuất hiện trên nhân gian, có lẽ đã cách đây mấy chục năm trước.

Những ghi chép trong cuốn sách này dường như không giống lắm với những gì mà Dao kể cho tôi nghe, nhưng lại rõ ràng kể về cùng một chiếc ấm. Dao không nhắc đến chuyện về sau này của ấm Thiết Cơ, cũng không nhắc đến chuyện công chúa Lan Cơ, càng không nhắc đến lai lịch của chiếc ấm này, mà chỉ nói cứ cách năm mươi năm, chiếc ấm Thiết Cơ lại xuất hiện ở Vong Xuyên đường. Hơn nữa, Dao còn nhắc đến chuyện lời nguyền.

Quả thực chiếc ấm Thiết Cơ trong sách cũng tượng trưng cho điềm xấu, Thiết Dã Tử chế tạo ra nó mất con gái yêu, còn bản thân cũng bỏ mạng; công chúa Lan Cơ có được chiếc ấm cũng hóa điên mà chết, Ngô Bình Vương cũng vì nó mà chết, vương triều diệt vong; những người sở hữu nó qua các đời không chết thì cũng bị thương. Chẳng nhẽ có lời nguyền thật sao?

Nhưng còn Thiết Cơ, cô ấy trông bình thường như vậy thuần khiết như vậy, tôi không hề cảm thấy có chút oán hận nào ở cô ấy, tại sao chiếc ấm trà lại bị nguyền rủa?

Lời nguyền thường do oán hận kết tụ thành, thông thường những đồ vật bị nguyền rủa khi nhìn vào sẽ khiến người ta nảy sinh một cảm giác khó chịu nào đó.

Tôi nhìn lại chiếc ấm trên bàn, nó vẫn lặng lẽ ở đó, không có điểm gì khác lạ cả.

Rốt cuộc là vì sao? Tôi thực sự không hiểu.

- Tiểu Hạ, xin em đừng nghĩ nữa, dù gì với trí tuệ của em thì cũng không hiểu được những chuyện phức tạp như thế này đâu, làm ơn đừng giết thêm nơ - ron thần kinh nữa! - Dao khoác vai tôi, thò đầu nhìn quyển sách trong tay tôi.

- Ái chà, em đang đọc sách của Vị Minh à? Lát nữa cậu ta đến cửa hàng, hay là anh xin chữ ký cho em nhé.

- Vị Minh à?

Tôi nhìn vào bìa sách, tác giả đúng là Vị Minh, không biết là người thế nào nhỉ? Văn phong điêu luyện, tri thức phong phú, học rộng hiểu nhiều, chắc không phải là một ông già chứ? Lại nhìn về phía Dao, anh chàng đó đang nhìn tôi với vẻ "Em thấy anh tốt với em chưa, vậy mà em còn như vậy".

Tôi liền từ bỏ ngay ý định hỏi anh chàng, nếu không chắc chắn Dao sẽ đắc ý điên lên được cho mà xem.

Dù sao tôi cũng sẽ ở trong cửa hàng, nếu như Vị Minh có đến thật, thì tôi cứ ôm cây đợi thỏ đi, cứ việc ngồi chờ là được mà.

Thấy tôi không thèm đếm xỉa đến mình, Dao lập tức xị mặt, bắt đầu lên giọng càm ràm tôi là không biết kính trên nhường dưới, làm tổn thương trái tim yếu đuối của anh, vân vân và vân vân.

Tôi không thèm cự lại câu nào, mặc kệ Dao lải nhải, chợt nghe thấy Thanh Minh ở bên cạnh "bịch" một tiếng rồi ngã nhoài ra bàn. Tôi giật thót mình, vội vàng chạy tới xem anh ra sao, khó khăn lắm mới nâng được anh dậy, vừa định mở miệng hỏi "Anh thấy khó chịu ở đâu" thì đã bị một phen kinh hãi!

Từ trước tới nay tôi chưa từng nhìn thấy bộ dạng chuếnh choáng say của Thanh Minh. Đôi mắt mơ màng, khuôn mặt ửng đỏ. Dáng vẻ của Thanh Minh lúc này khiến tim tôi nhảy nhót loạn xạ, trong giây lát không biết phải làm thế nào. Rốt cuộc là... là chuyện gì đây? Vừa nãy còn rất bình thường cơ mà?

Thanh Minh ngẩng đầu lên, mơ màng nhìn tôi, ánh mắt rất vô tội.

Tôi ngây ra nhìn anh, suýt nữa thì quên mất mình muốn làm gì. Dao vẫn lải nhải không thôi, khiến người ta cảm thấy thật phiền phức.

Tôi nhất thời nổi cáu.

- Rốt cuộc anh đã nói đủ chưa? Mau qua xem Thanh Minh bị làm sao đi!

Lời vừa thốt ra tôi liền ý thức được rằng mình hơi nặng lời, tôi chưa bao giờ tỏ thái độ như vậy với Dao.

Hồi lâu, không nghe thấy tiếng của Dao.

Đừng bảo là anh ta tức giận với tôi đấy nhé! Thôi xong rồi, anh chàng thù dai này nhất định sẽ giận tôi mấy ngày cho xem.

- Này, Dao, mau qua xem Thanh Minh thế nào đi!

Giọng tôi dịu lại, e dè quay đầu tìm kiếm Dao.

Dao đang tựa cửa, cười sằng sặc, tay khoác vai một người khác.

Đó là một người rất đẹp.

Nếu như nói nụ cười của Dao tựa như ánh nắng mặt trời giữa buổi trưa mùa đông, vậy thì người đó chính là vầng thái dương lúc bình minh, ấm áp mà điềm đạm, nhưng cũng đều rực rỡ như thế.

Tóc đen mắt đen, dáng người cao ráo, nụ cười tao nhã ấm áp, cho dù đứng bên cạnh Dao cũng không mảy may thua kém, hoàn mỹ như thể chỉ xuất hiện trong mơ mà thôi.

Tôi hơi đờ đẫn.

Nếu như truyện cổ tích là có thật, thì đây chính là chàng hoàng tử trong truyện.

Người đó cười, nói:

- Chẳng ngờ lại là một cô gái hoạt bát thế này! Dễ thương thật đấy!

Tôi nghĩ mặt tôi chắc chắn là đang đỏ bừng, dù có là ai đi nữa, được một chàng trai thế này khen ngợi thì cũng đều đỏ mặt như tôi mà thôi.

Anh ấy bước đến bên Thanh Minh, cúi người xuống, ngửi ngửi:

- Không có gì đáng ngại cả, chỉ là uống nhiều trà quá nên bị say mà thôi.

Lần đầu tiên tôi nghe thấy có người uống trà cũng bị say... Thanh Minh cũng có nhiều điểm khiến người ta bất ngờ thật đấy. Dao vỗ mạnh lên vai chàng trai kia:

- Vị Minh à, ký tặng cho Tiểu Hạ của chúng tôi đi, cô ấy cực kỳ hâm mộ cậu đấy.

Rõ ràng tôi vừa mới chỉ đọc qua sách của người ta thôi, sao giờ đã biến thành hâm mộ người ta rồi? Lại còn nói như thể tôi si mê lắm, Dao đúng là đồ nói dối không chớp mắt!

Tôi ném cho Dao ánh mắt hình viên đạn, nào ngờ lại bị anh chàng nhẹ nhàng chặn lại.

Vị Minh không những không già như trong tưởng tượng của tôi, mà còn là một mỹ nam hoàn hảo chỉ có thể xuất hiện trong mơ. Vì thế tôi vừa kinh ngạc lại vừa mừng thầm.

Dao lại cười rất gợi đòn, dùng tay chọc chọc vào trán tôi.

- Đừng nhìn đờ đẫn thế nữa, nước miếng sắp rớt ra rồi kìa.

Tôi vội vàng đưa tay lên miệng lau lau, miệng khô coong thì làm gì có gì? Lúc này mới biết lại bị anh chàng chòng ghẹo.

Thủ phạm lấy tôi ra làm trò đùa cười hì hì một tiếng rồi lỉnh đi mất.

Vị Minh ngồi bên cạnh Thanh Minh, bàn tay thon dài khẽ vuốt lưng Thanh Minh, ánh mắt dịu dàng, ánh đèn ấm áp chiếu xuống, làm cho hai người trông long lanh như ngọc, đẹp đẽ vô ngần. Dao sáp lại gần, trong phút chốc nơi họ đứng biến thành một khung cảnh tuyệt mỹ. Nhìn họ, tôi bỗng cảm thấy hổ thẹn, giống như có một bức màn vô hình chắn giữa chúng tôi, khiến tôi không thể nào đi vào bên đó được.

Nếu như bắt buộc phải chọn một câu để so sánh, thì tôi giống như một tên ăn mày nhãi nhép đứng bên ngoài một cửa hàng bán đồ xa xỉ.

Tôi quay đầu đi, không muốn nhìn tiếp cảnh này nữa.

Thế nên tôi không để ý thấy chiếc ấm trà sắt đen đặt trên bàn cũng phát ra ánh sáng màu đỏ.

Bởi vì không muốn nhìn thấy ba người bọn họ, nên tôi bèn nhấc chiếc ghế dựa ra ngồi ở cửa ra vào, nhìn những sạp hàng lẻ tẻ ngoài phố. Một người bán hàng đội mũ, vác một cái cột cắm đầy những xiên kẹo hồ lô, vừa bước đi chầm chậm vừa rao:

- Kẹo hồ lô đường đây, kẹo hồ lô đường đây...

Âm thanh vang vang đó truyền đi rất xa rất xa trong đêm khuya thanh vắng, vì lớn lên trong đạo quán, nên tôi chưa bao giờ được ăn thứ này. Thi thoảng nghĩ lại, tôi vẫn luôn cảm thấy thời thơ ấu của mình hình như đã thiếu đi rất nhiều thứ.

Ví dụ như bây giờ, nhìn những xiên kẹo hồ lô đường đỏ thắm, tôi bỗng muốn nếm thử một chút.

Mò trong túi hình như còn chút tiền lẻ, tôi đứng dậy, muốn gọi mua một xiên nếm thử xem sao.

- Bác ơi...

Người bán hàng rong đó đã không thấy đâu nữa.

Tôi bỗng nhận ra rằng, thời buổi này rất hiếm khi thấy những người bán kẹo hồ lô đi hết ngõ này tới ngõ khác để rao bán, huống hồ là những con ngõ như thế này, lại trong đêm khuya như thế.

Một bàn tay lạnh như đá đặt lên vai tôi, chạm vào mặt tôi, tôi giật thót mình, quay đầu nhìn lại, hóa ra là khuôn mặt nửa cười nửa không của Dao.

- Kẹo hồ lô của Huyết Hóa Lang mà em cũng muốn ăn? Thật là hết cách với em...

- Huyết Hóa Lang?

Thấy tôi không hiểu, Vị Minh bật cười.

- Tiểu Hạ, những thứ người bán hàng rong đó bán không ăn được đâu, lần sau nếu gặp ông ta, cô đừng mua gì thì hơn.

- Ông ta là hắc điếm sao? - Thực ra trong lòng tôi muốn nói "Còn hắc điếm hơn cả Vong Xuyên đường sao?".




Chương 13

Đường phố về đêm đã trở nên vô cùng náo nhiệt, những người bán hàng đi luồn lách trong đám đông, luôn miệng rao không ngớt. Cơ thể tôi vừa nhơm nhớp mồ hôi, giờ được gió hong khô trở nên thấy dễ chịu và sạch sẽ hơn rất nhiều. Tôi đứng tựa vào khung cửa, cảm giác lúc này mình mới lấy lại được tinh thần một chút.

Thế giới này mới là thực.

Thiết Cơ cũng không xuất hiện nữa, có lẽ cô ấy vẫn ở lại trong chiếc ấm trà.

Tôi ngồi trên ghế mây nghỉ ngơi một lúc, dần dần mới thấy hồi lại người, lúc này chợt phát hiện khung cảnh trước mắt chẳng biết từ khi nào đã biến thành cảnh Dao và Thanh Minh đang đối ẩm.

Họ vừa đánh cờ vừa uống trà, nhìn vô cùng hòa hợp.

Thiết Cơ có đúng là đã bất cẩn rơi vào lò nung không?

Tôi biết rằng lúc này có hỏi cũng vô ích, hai người đang đánh cờ rất hào hứng, họ sẽ không trả lời nghiêm túc câu hỏi của tôi.

Tôi cảm thấy hơi chán bèn đến bên tủ quầy của Thanh Minh kiếm sách đọc cho đỡ buồn.

Có mấy cuốn sách để trên mặt quầy, tôi bâng quơ với lấy cuốn sách gần tôi nhất.

Cuốn sách này có trang bìa rất trang nhã, tên là Vị Minh mỹ khí đàm[2]. Thuận tay giở một trang, vừa khéo đúng phần giới thiệu đồ bằng sắt, trong đó có một trang viết riêng về ấm trà bằng sắt. Nó viết rằng ấm trà bằng sắt của Trung Quốc bắt đầu có từ cuối thời Xuân Thu, đạt tới thời kỳ cực thịnh rồi nhanh chóng bị suy tàn chỉ trong một đêm ngắn ngủi. Tất cả thợ rèn ấm trà sắt chuyển sang rèn ấm trà đồng. Sau này ấm trà sắt được người ta đem đến Nhật Bản, từ đó mới bắt đầu dần dần được nhân rộng trở lại.

[2] Vị Minh mỹ khí đàm: Có thể hiểu là "Lời bàn về những đồ vật đẹp của Vị Minh". (ND)

Những ấm trà sắt có từ thời cổ ở Trung Quốc còn lưu lại đến ngày nay không nhiều, từ thời kỳ cực thịnh chỉ còn truyền lại một chiếc ấm trà sắt đen được khai quật từ mộ của Ngô Bình Vương. Chiếc ấm đó còn có tranh vẽ minh họa, tạo hình đơn giản, hoa văn trang nhã, ngay cả thân ấm màu đen nhìn cũng đều vô cùng quen thuộc, tôi quay lại liếc nhìn chiếc ấm đang để trên bàn, không sai, giống nhau như đúc. Xem ra chiếc ấm sắt này đúng là có lai lịch không đơn giản.

Tôi vẫn thắc mắc vì sao chỉ trong một đêm mà nghề rèn ấm trà sắt lại suy tàn như vậy? Tuy theo lý mà nói, trong lịch sử, đồ đồng thịnh vượng hơn đồ sắt một chút, nhưng đồ sắt cũng không đến nỗi biến mất nhanh như vậy.

4

Tôi tiếp tục đọc đoạn tiếp theo, tác giả này dường như rất hiểu biết. Theo anh ta, sở dĩ ấm trà sắt chỉ trong một đêm mà suy tàn là do sự ra đời của một chiếc ấm trà sắt gây nên. Mà chiếc ấm trà sắt đó đương nhiên chính là chiếc ấm trà sắt đen được khai quật từ mộ của Ngô Bình Vương kia.

Chiếc ấm trà sắt này là do Thiết Dã Tử, thợ rèn nổi tiếng nhất khi đó đúc nên. Con gái của Thiết Dã Tử là Thiết Cơ vì lo lắng cho cha nên đã tự nguyện tế ấm trà, đâm đầu vào lửa mà chết. Thiết Dã Tử đau đớn tuyệt vọng, sau khi chế tạo được chiếc ấm trà sắt tuyệt thế này thì kiệt sức qua đời, vì thế, chiếc ấm trà này còn có tên là ấm Thiết Cơ. Sau khi Ngô Bình Vương có được ấm Thiết Cơ thì rất lấy làm vui mừng, đem ban cho ái nữ là Lan Cơ.

Ai ngờ công chúa Lan Cơ lại mắc chứng bệnh tâm thần. Một ngày nọ, khi phát bệnh, nàng nhìn vào nước trà màu đỏ trong bình rót ra, đột nhiên lên cơn điên, đuổi các thị nữ lui ra ngoài, rồi gạt đổ ấm trà, tự đưa đầu mình vào chiếc lò than đang cháy hồng. Đến khi các thị vệ chạy tới thì công chúa Lan Cơ đã bị bỏng rất nặng, không thể chữa khỏi mà qua đời.

Ngô Bình Vương bình sinh tuy nhiều thê thiếp, nhưng lại không có con trai nối dõi, tuổi hơn năm mươi mà chỉ có một mụn con gái, vì thế ngay từ khi còn nhỏ, công chúa Lan Cơ đã được ông gửi gắm nhiều kỳ vọng. Lớn lên công chúa dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, được sủng ái vô cùng, nhưng nay lại có kết cục bi thảm như vậy.

Ngô Bình Vương tức giận, cho rằng tất cả tội nợ đều do chiếc ấm Thiết Cơ gây ra, bèn sai thuộc hạ đem chiếc ấm đi tiêu hủy, hơn nữa còn lệnh cho các thợ rèn trên toàn quốc từ nay không được phép chế tạo ấm trà sắt nữa, ai dám trái lệnh sẽ bị giết không tha. Vì thế, thợ rèn trên toàn quốc không ai dám chế tạo ấm trà sắt, thi thoảng cũng có kẻ to gan trái lệnh, nhưng đều bị giết chết. Từ đó không ai dám nhắc đến ấm trà sắt nữa.

Cái chết của công chúa Lan Cơ khiến Ngô Bình Vương suy sụp, ngã bệnh nặng, lại thêm cảm nhiễm phong hàn, mấy tháng sau thì qua đời.

Vì Ngô Bình Vương không có con trai nối dõi, nên trong triều tranh nhau đoạt vương vị, một cuộc nội chiến quy mô lớn đã nổ ra. Cuối cùng sau khi tân vương đăng cơ, chiếc ấm trà sắt vốn đã bị tiêu hủy đột nhiên xuất hiện trở lại một cách ly kỳ.

Nhưng chiếc ấm trà này dường như đã bị nguyền rủa, tất cả những người sở hữu nó, kẻ thì bị điên, kẻ thì chết, không ai có được kết cục tốt đẹp.

Cho đến một ngày vương triều Ngô kết thúc, chiếc ấm trà này mới được chôn sâu trong lòng đất đen cùng với vị vua cuối cùng của vương triều.

Thời kỳ Dân Quốc, nó được một đội khảo cổ khai quật lên, cuối cùng cũng đến ngày nó xuất hiện trở lại.

Sau đó nó qua tay vài nhà sưu tầm đồ cổ, nhưng đều bị thất lạc một cách lạ lùng. Lý do là vì nó quá quý giá nên luôn bị lũ đạo chích nhòm ngó, trôi nổi qua nhiều nơi.

Lần cuối cùng ấm Thiết Cơ xuất hiện trên nhân gian, có lẽ đã cách đây mấy chục năm trước.

Những ghi chép trong cuốn sách này dường như không giống lắm với những gì mà Dao kể cho tôi nghe, nhưng lại rõ ràng kể về cùng một chiếc ấm. Dao không nhắc đến chuyện về sau này của ấm Thiết Cơ, cũng không nhắc đến chuyện công chúa Lan Cơ, càng không nhắc đến lai lịch của chiếc ấm này, mà chỉ nói cứ cách năm mươi năm, chiếc ấm Thiết Cơ lại xuất hiện ở Vong Xuyên đường. Hơn nữa, Dao còn nhắc đến chuyện lời nguyền.

Quả thực chiếc ấm Thiết Cơ trong sách cũng tượng trưng cho điềm xấu, Thiết Dã Tử chế tạo ra nó mất con gái yêu, còn bản thân cũng bỏ mạng; công chúa Lan Cơ có được chiếc ấm cũng hóa điên mà chết, Ngô Bình Vương cũng vì nó mà chết, vương triều diệt vong; những người sở hữu nó qua các đời không chết thì cũng bị thương. Chẳng nhẽ có lời nguyền thật sao?

Nhưng còn Thiết Cơ, cô ấy trông bình thường như vậy thuần khiết như vậy, tôi không hề cảm thấy có chút oán hận nào ở cô ấy, tại sao chiếc ấm trà lại bị nguyền rủa?

Lời nguyền thường do oán hận kết tụ thành, thông thường những đồ vật bị nguyền rủa khi nhìn vào sẽ khiến người ta nảy sinh một cảm giác khó chịu nào đó.

Tôi nhìn lại chiếc ấm trên bàn, nó vẫn lặng lẽ ở đó, không có điểm gì khác lạ cả.

Rốt cuộc là vì sao? Tôi thực sự không hiểu.

- Tiểu Hạ, xin em đừng nghĩ nữa, dù gì với trí tuệ của em thì cũng không hiểu được những chuyện phức tạp như thế này đâu, làm ơn đừng giết thêm nơ - ron thần kinh nữa! - Dao khoác vai tôi, thò đầu nhìn quyển sách trong tay tôi.

- Ái chà, em đang đọc sách của Vị Minh à? Lát nữa cậu ta đến cửa hàng, hay là anh xin chữ ký cho em nhé.

- Vị Minh à?

Tôi nhìn vào bìa sách, tác giả đúng là Vị Minh, không biết là người thế nào nhỉ? Văn phong điêu luyện, tri thức phong phú, học rộng hiểu nhiều, chắc không phải là một ông già chứ? Lại nhìn về phía Dao, anh chàng đó đang nhìn tôi với vẻ "Em thấy anh tốt với em chưa, vậy mà em còn như vậy".

Tôi liền từ bỏ ngay ý định hỏi anh chàng, nếu không chắc chắn Dao sẽ đắc ý điên lên được cho mà xem.

Dù sao tôi cũng sẽ ở trong cửa hàng, nếu như Vị Minh có đến thật, thì tôi cứ ôm cây đợi thỏ đi, cứ việc ngồi chờ là được mà.

Thấy tôi không thèm đếm xỉa đến mình, Dao lập tức xị mặt, bắt đầu lên giọng càm ràm tôi là không biết kính trên nhường dưới, làm tổn thương trái tim yếu đuối của anh, vân vân và vân vân.

Tôi không thèm cự lại câu nào, mặc kệ Dao lải nhải, chợt nghe thấy Thanh Minh ở bên cạnh "bịch" một tiếng rồi ngã nhoài ra bàn. Tôi giật thót mình, vội vàng chạy tới xem anh ra sao, khó khăn lắm mới nâng được anh dậy, vừa định mở miệng hỏi "Anh thấy khó chịu ở đâu" thì đã bị một phen kinh hãi!

Từ trước tới nay tôi chưa từng nhìn thấy bộ dạng chuếnh choáng say của Thanh Minh. Đôi mắt mơ màng, khuôn mặt ửng đỏ. Dáng vẻ của Thanh Minh lúc này khiến tim tôi nhảy nhót loạn xạ, trong giây lát không biết phải làm thế nào. Rốt cuộc là... là chuyện gì đây? Vừa nãy còn rất bình thường cơ mà?

Thanh Minh ngẩng đầu lên, mơ màng nhìn tôi, ánh mắt rất vô tội.

Tôi ngây ra nhìn anh, suýt nữa thì quên mất mình muốn làm gì. Dao vẫn lải nhải không thôi, khiến người ta cảm thấy thật phiền phức.

Tôi nhất thời nổi cáu.

- Rốt cuộc anh đã nói đủ chưa? Mau qua xem Thanh Minh bị làm sao đi!

Lời vừa thốt ra tôi liền ý thức được rằng mình hơi nặng lời, tôi chưa bao giờ tỏ thái độ như vậy với Dao.

Hồi lâu, không nghe thấy tiếng của Dao.

Đừng bảo là anh ta tức giận với tôi đấy nhé! Thôi xong rồi, anh chàng thù dai này nhất định sẽ giận tôi mấy ngày cho xem.

- Này, Dao, mau qua xem Thanh Minh thế nào đi!

Giọng tôi dịu lại, e dè quay đầu tìm kiếm Dao.

Dao đang tựa cửa, cười sằng sặc, tay khoác vai một người khác.

Đó là một người rất đẹp.

Nếu như nói nụ cười của Dao tựa như ánh nắng mặt trời giữa buổi trưa mùa đông, vậy thì người đó chính là vầng thái dương lúc bình minh, ấm áp mà điềm đạm, nhưng cũng đều rực rỡ như thế.

Tóc đen mắt đen, dáng người cao ráo, nụ cười tao nhã ấm áp, cho dù đứng bên cạnh Dao cũng không mảy may thua kém, hoàn mỹ như thể chỉ xuất hiện trong mơ mà thôi.

Tôi hơi đờ đẫn.

Nếu như truyện cổ tích là có thật, thì đây chính là chàng hoàng tử trong truyện.

Người đó cười, nói:

- Chẳng ngờ lại là một cô gái hoạt bát thế này! Dễ thương thật đấy!

Tôi nghĩ mặt tôi chắc chắn là đang đỏ bừng, dù có là ai đi nữa, được một chàng trai thế này khen ngợi thì cũng đều đỏ mặt như tôi mà thôi.

Anh ấy bước đến bên Thanh Minh, cúi người xuống, ngửi ngửi:

- Không có gì đáng ngại cả, chỉ là uống nhiều trà quá nên bị say mà thôi.

Lần đầu tiên tôi nghe thấy có người uống trà cũng bị say... Thanh Minh cũng có nhiều điểm khiến người ta bất ngờ thật đấy. Dao vỗ mạnh lên vai chàng trai kia:

- Vị Minh à, ký tặng cho Tiểu Hạ của chúng tôi đi, cô ấy cực kỳ hâm mộ cậu đấy.

Rõ ràng tôi vừa mới chỉ đọc qua sách của người ta thôi, sao giờ đã biến thành hâm mộ người ta rồi? Lại còn nói như thể tôi si mê lắm, Dao đúng là đồ nói dối không chớp mắt!

Tôi ném cho Dao ánh mắt hình viên đạn, nào ngờ lại bị anh chàng nhẹ nhàng chặn lại.

Vị Minh không những không già như trong tưởng tượng của tôi, mà còn là một mỹ nam hoàn hảo chỉ có thể xuất hiện trong mơ. Vì thế tôi vừa kinh ngạc lại vừa mừng thầm.

Dao lại cười rất gợi đòn, dùng tay chọc chọc vào trán tôi.

- Đừng nhìn đờ đẫn thế nữa, nước miếng sắp rớt ra rồi kìa.

Tôi vội vàng đưa tay lên miệng lau lau, miệng khô coong thì làm gì có gì? Lúc này mới biết lại bị anh chàng chòng ghẹo.

Thủ phạm lấy tôi ra làm trò đùa cười hì hì một tiếng rồi lỉnh đi mất.

Vị Minh ngồi bên cạnh Thanh Minh, bàn tay thon dài khẽ vuốt lưng Thanh Minh, ánh mắt dịu dàng, ánh đèn ấm áp chiếu xuống, làm cho hai người trông long lanh như ngọc, đẹp đẽ vô ngần. Dao sáp lại gần, trong phút chốc nơi họ đứng biến thành một khung cảnh tuyệt mỹ. Nhìn họ, tôi bỗng cảm thấy hổ thẹn, giống như có một bức màn vô hình chắn giữa chúng tôi, khiến tôi không thể nào đi vào bên đó được.

Nếu như bắt buộc phải chọn một câu để so sánh, thì tôi giống như một tên ăn mày nhãi nhép đứng bên ngoài một cửa hàng bán đồ xa xỉ.

Tôi quay đầu đi, không muốn nhìn tiếp cảnh này nữa.

Thế nên tôi không để ý thấy chiếc ấm trà sắt đen đặt trên bàn cũng phát ra ánh sáng màu đỏ.

Bởi vì không muốn nhìn thấy ba người bọn họ, nên tôi bèn nhấc chiếc ghế dựa ra ngồi ở cửa ra vào, nhìn những sạp hàng lẻ tẻ ngoài phố. Một người bán hàng đội mũ, vác một cái cột cắm đầy những xiên kẹo hồ lô, vừa bước đi chầm chậm vừa rao:

- Kẹo hồ lô đường đây, kẹo hồ lô đường đây...

Âm thanh vang vang đó truyền đi rất xa rất xa trong đêm khuya thanh vắng, vì lớn lên trong đạo quán, nên tôi chưa bao giờ được ăn thứ này. Thi thoảng nghĩ lại, tôi vẫn luôn cảm thấy thời thơ ấu của mình hình như đã thiếu đi rất nhiều thứ.

Ví dụ như bây giờ, nhìn những xiên kẹo hồ lô đường đỏ thắm, tôi bỗng muốn nếm thử một chút.

Mò trong túi hình như còn chút tiền lẻ, tôi đứng dậy, muốn gọi mua một xiên nếm thử xem sao.

- Bác ơi...

Người bán hàng rong đó đã không thấy đâu nữa.

Tôi bỗng nhận ra rằng, thời buổi này rất hiếm khi thấy những người bán kẹo hồ lô đi hết ngõ này tới ngõ khác để rao bán, huống hồ là những con ngõ như thế này, lại trong đêm khuya như thế.

Một bàn tay lạnh như đá đặt lên vai tôi, chạm vào mặt tôi, tôi giật thót mình, quay đầu nhìn lại, hóa ra là khuôn mặt nửa cười nửa không của Dao.

- Kẹo hồ lô của Huyết Hóa Lang mà em cũng muốn ăn? Thật là hết cách với em...

- Huyết Hóa Lang?

Thấy tôi không hiểu, Vị Minh bật cười.

- Tiểu Hạ, những thứ người bán hàng rong đó bán không ăn được đâu, lần sau nếu gặp ông ta, cô đừng mua gì thì hơn.

- Ông ta là hắc điếm sao? - Thực ra trong lòng tôi muốn nói "Còn hắc điếm hơn cả Vong Xuyên đường sao?".





Chương 14

Đôi mắt sâu thẳm như hồ nước khó dò đang nhìn về một nơi xa xăm, khuôn mặt trẻ trung trông lại càng tươi mới và khỏe mạnh hơn dưới làn sương mỏng manh của buổi sớm trong lành.

Lúc đó, Dao dường như có một sức hút mê hoặc lòng người.

- Sao thế?

Hình như Dao ý thức được điều gì đó, quay đầu sang hỏi tôi.

- Em đột nhiên phát hiện ra, anh hình như cũng rất đẹp trai.

Tôi thật lòng khen ngợi anh một câu, nào ngờ đã đánh giá thấp khả năng tự sướng của đối tượng vừa được khen. Dao sáng mắt lên, giơ cánh tay ra, những ngón tay thon dài nâng cằm tôi lên, cười đến nỗi mắt híp lại thành mảnh trăng non.

- Hãy bỏ ba chữ "hình như cũng" đi!

Trời, quả nhiên anh chàng này rất yêu bản thân...

Tôi hất tay Dao ra, đứng sang một bên, đột nhiên lại nhớ tới hoàng tử hoàn mỹ Vị Minh cùng đi với anh.

- Này... Vị Minh có quan hệ gì với anh?

- Muốn biết sao?

Tôi lập tức gật đầu lia lịa.

- Vậy sẽ không nói cho em biết.

- Này!

Anh chàng cười gian một cái, khéo léo tránh cú lườm sắc lẹm của tôi.

- Chào buổi sáng!

- ... Chào buổi sáng.

Một người đột nhiên từ ngoài cửa bước vào chào hỏi.

Đó là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ trông khá nho nhã, đeo một chiếc kính gọng nhỏ, im lặng đứng ngoài cửa. Trông thấy tôi đang nhìn, ông ta liền nở một nụ cười chào tôi.

- Cô Hạ, lâu lắm rồi không gặp.

- A, mời ông vào ạ! - Tôi lập tức đứng phắt dậy, dõng dạc chào lại ông ta.

- Mời vào.

Vẻ mặt Dao hết sức bình thản, anh khẽ dựa vào khung cửa, vẫy vẫy tay với người khách, không hề tỏ ra nhiệt tình chút nào.

Thái độ tiếp đón khách nữ và khách nam của anh ta quả thực khác nhau một trời một vực. Nếu là khách nữ, thì lúc này nhất định Dao đã cười tươi roi rói niềm nở lao ra nghênh đón rồi.

Người khách hình như cũng quen với thái độ của Dao nên không để bụng mà chỉ gật đầu với Dao một cái, rồi đi thẳng vào trong cửa hàng.

- Đã lại đến mùng bảy rồi.

Thanh Minh trong quầy đứng dậy, chào hỏi người khách mới tới.

Có thể nói tôi quen người khách này.

Ông ta có cái tên rất đẹp, Hạ Tư Nhân.

Nghe nói ông ta là một doanh nhân của thành phố này, làm ăn rất lớn, nhưng lại không chịu an phận làm doanh nhân, mà ngấm ngầm làm một số nghề khác, làm tới làm lui cuối cùng lại trở thành một nhà văn viết tiểu thuyết kinh dị có tiếng. Sở thích thường ngày của ông ta là sưu tập những món đồ kỳ quái, hiếm có, đặc biệt yêu thích các loại ấm. Không biết từ đâu mà ông ta biết tiếng Vong Xuyên đường, từ đó về sau, cứ cách một thời gian lại đến cửa hàng tìm đồ quý.

Đương nhiên, tôi có thể nhớ được ông ta không phải vì những nguyên cớ đó, mà vì mỗi lần ông ta tới cửa hàng, đều chọn vào ngày mùng bảy âm lịch, cực kỳ đúng ngày.

Mỗi cửa hàng đều có một vài vị khách quen, mỗi vị khách quen lại có những thói quen riêng của mình. Là một nhân viên của cửa hàng, nhớ được thói quen của khách hàng là một nhiệm vụ rất quan trọng.

Thói quen của Hạ Tư Nhân chính là tìm tòi kỹ một lượt khắp cửa hàng, không trừ một ngóc ngách nhỏ nào cả, tuyệt đối không bỏ qua bất cứ vật nào có thể gây cảm hứng cho ông ta. Tôi cứ ngỡ lần này ông ta cũng như thế, nhưng chẳng ngờ vừa bước vào cửa hàng, ông ta không xông đến chỗ giá để đồ mà lại xông thẳng đến bên bàn, hai con mắt hau háu nhìn chiếc ấm trà bằng sắt đó.

- Chính là nó, chính là nó, giống y hệt trong giấc mơ của tôi. Ông chủ, bao nhiêu tiền?

- Năm mươi vạn.

Cái giá mà Thanh Minh đưa ra không hề cao, tôi hơi bất ngờ. Một chiếc ấm quý như thế này mà anh chỉ đòi giá đó, lẽ nào lương tâm trỗi dậy sao? Lúc trước có cái bát vỡ anh còn đòi hai mươi vạn cơ mà?

- Được!

Hạ Tư Nhân trả tiền ngay lập tức, cầm chiếc ấm trà vẫn còn đọng nước lên, ôm lấy như ôm một đứa trẻ, giống như sợ Thanh Minh sẽ đổi ý rồi vội vội vàng vàng đi ra, chui tọt vào một chiếc xe đang đỗ bên góc phố, lái vút đi như một cơn gió.

Tất cả quá trình ấy chỉ vỏn vẹn chưa đầy năm phút, còn tôi vẫn ngơ ngác nhìn.

Hiếm có khi nào ông ta mua bán chóng vánh như thế.

Nhìn theo cho đến khi chiếc xe chở Hạ Tư Nhân dần khuất sau đầu phố, tôi mới quay lại ngồi lên chiếc ghế mây.

- Hình như các anh đều biết trước là ông ta sẽ đến. Tại sao vậy?

Tôi nhìn Dao, hiếm khi anh có dáng vẻ của một "người đẹp u sầu" như vậy. Anh nằm nhoài ra bàn, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ luyến tiếc chiếc ấm trà vừa mới bị bán đi.

- Năm mươi năm một lần, tôi còn chưa uống đã...

Hóa ra Dao lưu luyến thứ hồng trà bằng máu đó.

Nhưng tại sao lại là năm mươi năm một lần?

- Đó là một lời nguyền - Dao kéo dài hai tiếng "lời nguyền" - Cứ năm mươi năm một lần, vào mùa này, chiếc ấm trà sắt đen ấy lại xuất hiện, sau đó sẽ bị người đầu tiên nhìn thấy nó đem đi. Năm mươi năm sau, chiếc ấm ấy sẽ lại trở lại Vong Xuyên đường.

Năm mươi năm một lần, nói như vậy thì rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi rồi? Tôi nhìn làn da nhẵn mịn của Dao, trong lòng ai oán, thật bất công quá đi thôi, rõ ràng chỉ là một con mèo thôi mà.

- Đoán thử coi, ông ta mua chiếc ấm trà đó làm gì nhỉ?

Nhìn vẻ mặt ức chế của tôi, Dao rõ ràng phấn chấn hẳn lên, bắt đầu tìm trò vui mới.

Đúng thế, ông ta mua chiếc ấm trà ấy để làm gì? Theo như cách nói của Dao, nó tuyệt đối không phải là một vật tốt lành may mắn gì. Hơn nữa, Thiết Cơ... Thiết Cơ vẫn còn trong đó!

Nghĩ ra điều này, tôi liền đứng phắt dậy.

- Sao thế? - Thanh Minh nhìn tôi với vẻ kỳ lạ.

- Thiết Cơ, Thiết Cơ vẫn còn trong ấm.

- Ừ, thế thì sao?

Thanh Minh chỉ đáp lại một câu, rồi lại vùi đầu vào đọc sách, như thể điều tôi vừa nói chỉ là một chuyện hết sức bình thường. Dao vỗ vỗ vai tôi, ý bảo tôi im lặng.

- Đó chính là duyên phận của bọn họ.

Mỗi khi Dao nói như thế, tôi hiểu ngay rằng sự việc chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi. Có điều, tôi vẫn có một dự cảm vô cùng mãnh liệt rằng không lâu nữa, tôi sẽ gặp lại Hạ Tư Nhân.

Sự thực đã chứng minh, có lúc dự cảm của tôi cũng rất chuẩn xác.

Chưa đầy nửa tháng sau, tôi gặp lại Hạ Tư Nhân. Lúc đó vừa mới qua nửa đêm, tôi và Dao đang cãi cọ chành chọe nhau kịch liệt, Thanh Minh bị chúng tôi làm ầm ĩ nên có chút không vui, đóng mạnh quyển sách trong tay đánh "bộp" một tiếng.

Tôi lè lưỡi, định sẽ dừng đấu khẩu với Dao thì Hạ Tư Nhân xộc vào, còn nhanh hơn cả lần trước.

Cảm giác chỉ vèo một tiếng, chiếc ghế trước mặt đã có một người ngồi xuống.

Tôi đưa tay dụi dụi mắt. Không sai, Hạ Tư Nhân đã ngồi vững trên ghế, tay ôm chiếc ấm trà sắt đen, nhìn kỹ thì hai tay ông ta còn đang run run.

Ba người chúng tôi đều im lặng, chăm chú nhìn ông ta.

Dường như ông ta bị chúng tôi nhìn đến mức nổi da gà, bèn cười khan hai tiếng:

- Xin hãy nói cho tôi biết, chiếc ấm này là thế nào?

Đừng nói là ông ta cũng bị Thiết Cơ dẫn vào trong ấm chơi đấy nhé.

Chưa bao giờ gặp phải tình cảnh này nên tôi không biết phải trả lời thế nào, đành nhìn sang Thanh Minh.

Thanh Minh trông rất bình thản, khóe miệng dường như mỉm cười. Anh biết cười sao? Tôi nhìn Thanh Minh hồi lâu, sau khi chắc chắn mình không nhìn nhầm, thì đột nhiên nghĩ không chừng ngày mai mặt trời mọc ở đằng tây cũng nên.

Với vẻ mặt dịu dàng hiếm có, Thanh Minh nói một câu đơn giản, ngắn gọn:

- Ông thực sự muốn biết ư?

- Xin hãy nói cho tôi biết, với tôi việc này vô cùng quan trọng.

Khác hẳn với vẻ bình tĩnh tự đắc như mọi khi, lúc này ông ta trở nên vô cùng do dự, nhưng vẫn kiên trì thể hiện nguyện vọng của mình.

- Vậy thì có thể nói cho tôi nguyên nhân vì sao không?

Thanh Minh đưa tay ôm lấy vai, thần thái bình tĩnh, thong thả nhìn ông ta.

Hạ Tư Nhân do dự một lát rồi mới nói:

- Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó là trong giấc mơ.

Về điểm này tôi vẫn còn nhớ, lần trước khi tới cửa hàng mua ấm, ông ta có nói chiếc ấm này giống hệt như chiếc ấm từng xuất hiện trong giấc mơ của mình. Nhưng chuyện này cũng đâu phải hiếm gặp, Dao từng nói với tôi, đó chính là duyên phận giữa đồ vật và con người.

Nếu như gặp một thứ đem lại cho bạn cảm giác vô cùng thân thuộc như đã từng quen biết, vậy thì nhất định giữa bạn và nó từng có một duyên phận nào đó.

Lúc này Hạ Tư Nhân hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp:

- Tôi thích sưu tập các loại ấm vì một nguyên nhân. Rất lâu, rất lâu về trước, tôi thường mơ một giấc mơ. Thế giới trong mơ hoang lạnh, trống trải, cực kỳ vắng lặng, và đẹp không thể tả được. Ở chốn tươi đẹp ấy, luôn có một cô gái, ngồi quay lưng lại phía tôi. Cô ấy có mái tóc rất dài, buông xõa tới tận eo, mỗi khi làn gió nhè nhẹ thổi tới, trông như một bức tranh tuyệt đẹp. Tôi rất muốn đi tới nhìn dung mạo của cô ấy, nhưng không thể tới gần. Tôi đã thử rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng vậy, hễ đến gần thì khung cảnh trong giấc mộng lại sụp đổ, giống như đã bấm phải cái nút không được bấm vậy. Chỉ có một thứ duy nhất tôi có thể nhìn thật rõ, đó chính là chiếc ấm trà trong tay cô ấy. Từ đó về sau, tôi bắt đầu sưu tầm các loại ấm trà, nhưng chưa bao giờ tìm thấy chiếc ấm có kiểu dáng giống trong mơ. Cho đến ngày hôm đó, khi nhìn thấy nó ở Vong Xuyên đường, tôi mới thực sự tin rằng đây chính là chiếc ấm mà cô ấy đã cầm trong giấc mơ. Về sau như thế nào thì mọi người cũng biết, tôi đã đem chiếc ấm về nhà.

Nói đến đây, Hạ Tư Nhân thở dài, đôi mắt ánh lên sự sầu muộn.

- Không biết tại sao, cô ấy không xuất hiện trong giấc mơ của tôi thêm một lần nào nữa. Cảnh sắc trong giấc mộng vẫn như xưa, chỉ thiếu đi bóng dáng của mỹ nhân. Cho dù tôi đã cố gắng thế nào đi nữa thì cũng vẫn không thể mơ thấy cô ấy. Hơn nữa tần suất xuất hiện của giấc mộng cũng nhiều hơn trước, thậm chí chỉ cần nhắm mắt lại là tôi đã có thể đến ngay được thế giới đó. Và tôi còn phát hiện ra rằng, tôi không thể nào thoát ra khỏi mộng cảnh đó, giống như bị trói buộc mà không có cách nào rời đi được. Rõ ràng chỉ thiếu đi một người, mà cảnh sắc lại hoàn toàn đổi khác. Sự thê lương lạnh lẽo khiến người ta cô đơn đến phát điên. Ở trong giấc mộng, tôi cảm thấy hoảng sợ đến tột độ, vậy mà không thể thoát ra khỏi đó! Cho dù là vào lúc nào, chỉ cần nhắm mắt, là tôi sẽ mơ thấy nơi ấy, sẽ bị rơi vào sự cô đơn đến vô tận ấy! Thậm chí tôi không dám ngủ nữa! Tất cả những chuyện đó xảy ra sau khi tôi mua chiếc ấm này, cho nên tôi muốn đến đây để hỏi anh. Ông chủ, nhất định anh biết chuyện gì đó đúng không?

Nếu nhìn kỹ Hạ Tư Nhân thì chắc chắn sẽ nhận thấy những vằn máu trong mắt ông ta, viền kính không thể che nổi quầng mắt đen sì, toàn thân tiều tụy trông thấy.

Mấy ngày rồi ông ta không ngủ ư?

Thanh Minh kiên nhẫn lắng nghe hết câu chuyện, nhưng không trả lời ngay mà chỉ đưa tay đón lấy chiếc ấm sắt từ tay ông ta, nhẹ nhàng ve vuốt nó. Nhìn động tác của anh, tôi cảm giác rằng có thứ gì đó trong túi mình đang động đậy. Chính là viên ngọc ấy, viên ngọc chui ra từ thế giới trong ấm.

Cuối cùng Thanh Minh cũng không nói cho Hạ Tư Nhân biết câu chuyện của Thiết Cơ, chỉ thuyết phục ông ta để chiếc ấm ở lại đây. Ở Vong Xuyên đường lại diễn ra cảnh này một lần nữa.

Ba người chúng tôi ngồi chụm lại bên chiếc bàn, giữa bàn đặt chiếc ấm sắt đen.

Bây giờ phải làm gì?

Tôi nhìn Thanh Minh, rồi nhìn Dao, cuối cùng nhìn chiếc ấm sắt.

Không biết từ lúc nào Thanh Minh đã lôi ra một cuốn sách, dáng vẻ như đang chìm đắm vào biển tri thức. Dao thì lại cười sung sướng, cầm ấm trà đi về phía nhà bếp. Lẽ nào lại chuẩn bị pha trà?

Đúng là Dao đi pha trà!

- Muốn uống không? - Dao rót cho tôi một chén.

- Không! - Đương nhiên là tôi từ chối.

- Thực ra mùi vị cũng không tệ đâu.





Chương 15

Một bàn tay lén giật giật tay áo tôi, những ngón tay trắng bệch như xương trắng. Tôi giật thót, lúc này tôi mới phát hiện ra, Thiết Cơ đã chui ra tự lúc nào, đầu cúi gằm, ngồi lặng lẽ bên tôi.

Nếu như không phải đã từng gặp cô ấy, nhất định tôi sẽ sợ chết khiếp mất.

- Híc, cô ra rồi à?

- Ừ, người vừa nãy... đáng sợ quá.

- Đáng sợ?

Tôi nghĩ hồi lâu, lẽ nào "đáng sợ" là từ để hình dung về Hạ Tư Nhân sao? Ông ta chỉ là một người hết sức bình thường thôi mà, cho dù ông ta viết tiểu thuyết kinh dị đi chăng nữa, thì cũng không đến mức đáng sợ chứ. Hơn nữa, trong con mắt của người bình thường, từ "đáng sợ" phải dành cho cô mới đúng.

- Đáng sợ chỗ nào?

Thiết Cơ cúi đầu, trông rất ấm ức.

- Hàng ngày ông ta đều xông vào thế giới của tôi, không ngừng gào thét, dọa người ta sợ chết khiếp, đuổi cũng không chịu đi. Cho dù tôi đã trốn tránh, nhưng ông ta vẫn đi đi lại lại ở đó, báo hại tôi muốn nghỉ ngơi một lát mà cũng không được.

Nếu như tôi đang đeo kính thì chắc chắn lúc này nó đã bị rơi xuống đất.

Hạ Tư Nhân đáng thương rõ ràng vì chiếc ấm mà không chợp mắt nổi, muốn trốn cũng chẳng được. Còn theo như lời Thiết Cơ, thì ông ta từ một người bị hại đáng thương đã biến thành một người xâm hại đáng ghét.

- Vậy... Ông ta vào thế giới của cô thế nào, cô có biết không?

- Một hôm rất lâu rồi, ông ta đột nhiên xông vào. Từ đó về sau, ông ta thường xuyên xông vào đột ngột. Cô xem, ông ta là một người rất khiếm nhã!

Tôi trầm ngâm, thực sự cũng không biết nên nói thế nào mới phải.

- Gần đây ngày nào ông ta cũng tới hò hét ầm ĩ, khiến tôi đành phải trốn đi, không dám ló ra.

Cô ấy không xuất hiện trong giấc mơ của tôi nữa...

Hóa ra là như thế!

Tôi cảm thấy hơi buồn cười, Thiết Cơ nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, đột nhiên cất tiếng hỏi:

- Hạ cô nương, trong túi cô có gì đó?

A, là viên ngọc oán linh. Tôi dường như đã quên bẵng mất nó.

Tôi liền vội vàng lấy nó ra, đặt trong lòng bàn tay. Viên ngọc dường như đã thu nhỏ rất nhiều, chỉ còn bé như hạt đậu.

Tôi đưa nó cho Thiết Cơ.

- Đây là đồ của cô. Trả nó lại cho cô.

- Không, nó không phải là của tôi.

- Nó không phải là của cô ư?

Nhưng Thanh Minh đã nói, nó nhảy ra từ thế giới trong ấm trà. Lẽ nào...

Tôi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bèn hỏi Thiết Cơ:

- Cô có chắc chắn trong thế giới đó, thực sự không có cư dân nào khác không?

- Tôi chưa từng gặp người nào khác cả.

Nói như thế có vẻ như cũng không sai, nhưng tôi luôn cảm thấy rằng tôi đã quên mất một điều gì đó.

Lần đầu tiên tôi đến cùng Thiết Cơ, lần thứ hai đến một mình... Cuối cùng là có điểm gì không ổn chứ?

Có rồi! Tôi nhớ ra rồi!

Hai lần đến đó tôi đều thấy trong sân nhà hàng xóm có phơi một tấm vải hoa xanh, nhưng hoa văn trên vải lại có sự thay đổi!

Như vậy, hai lần tôi nhìn thấy thực ra không phải cùng một tấm vải, điều này có nghĩa là có người đổi chúng.

Nói như vậy, nhà bên cạnh đương nhiên có người sống. Ngoài Thiết Cơ ra, thế giới trong ấm trà vẫn còn tồn tại những cư dân khác!

- Nghe tôi nói này, Thiết Cơ! Tôi cảm thấy rất có thể cô vẫn có những người láng giềng khác!

- Không... không phải chứ?

Tôi nắm lấy tay cô ấy, tâm trạng phấn khích:

- Có thể dẫn tôi vào đó một lần nữa được không?

Thanh Minh từ xa liếc tôi một cái, Dao nhoài người bên cạnh Thanh Minh, dáng vẻ lặng lẽ, dường như đã ngủ say. Tôi bước tới, vỗ nhẹ Dao, không có phản ứng.

Thế nên tôi nhìn Thanh Minh.

- Cơ thể này, nhờ anh để ý giúp em một lát được không?

Đôi mắt đen láy im lặng chăm chú nhìn tôi, sau khi nhận được sự đồng ý trong đó, tôi bèn ngồi xuống tựa vào Dao.

Thiết Cơ lặng lẽ nắm lấy tay tôi, lạnh ngắt, tôi không khỏi rùng mình một cái.

Nguồn ebooks:

5

Tôi lại đến thế giới trong ấm sắt một lần nữa.

Đây là lần thứ ba tôi tới nơi này, cảm giác đầu tiên sau khi mở mắt vẫn là sự cô đơn.

Cô đơn đến vô cùng.

Khi cùng Thiết Cơ đi về nhà, tôi đặc biệt chú ý tới những ngôi nhà xung quanh. Tuy nhiên nhìn một lúc vẫn chẳng thấy bóng người hay động vật, ngay cả ánh mặt trời cũng hết sức ảm đạm. Nhưng nếu quan sát thật kỹ, thì có thể phát hiện hơi thở của cuộc sống lẩn quất sau những cánh cửa.

Những cánh cửa sổ vẫn chưa kịp khép, những dây tơ mơn mởn bò lan ra tường từ một sân nhà ai đó, mùi thơm của rượu nhè nhẹ từ xa thoảng tới, những ngọn khói lững lờ từ con ngõ nhỏ bay lên. Tất cả những cảnh tượng ấy đều chứng tỏ, nơi đây có người ở.

- Cô xem, đằng kia có khói...

Tôi chỉ vào một làn khói phía xa cho Thiết Cơ nhìn, cô ấy thuận theo hướng tay tôi chỉ, nhìn hồi lâu nhưng vẫn hỏi rất mơ hồ:

- Ở đâu?

- Hầy, rất rõ ràng, ở đằng kia kìa! Đằng kia nhất định có người!

Đôi mắt Thiết Cơ mở rất to, nhìn về phía đó, cuối cùng vẫn lắc đầu thất vọng:

- Tôi chẳng nhìn thấy gì cả.

Đột nhiên, tôi có một dự cảm rất lạ kỳ, tôi muốn kiểm tra một chút.

- Thế cô có nhìn thấy tấm vải hoa nhà đó đang phơi ở cổng nhà, giống như khăn trải giường không?

Cô ấy vẫn lắc đầu.

Một đồ vật rõ ràng hiện hữu vậy mà cô ấy lại không nhìn thấy. Lòng tôi thoáng xao động. Tôi bước tới gõ cửa căn nhà ngay sát vách. Gõ chừng bảy, tám cái, cánh cửa bỗng hé ra.

Viên ngọc từ trong túi tôi nhảy vọt ra, lăn lông lốc xuyên qua khe hở của cửa, vào trong sân.

Một lát sau, một mái đầu bù xù từ sau cửa ló ra, một khuôn mặt vô cùng ghê rợn vô cảm dò xét tôi, rồi mới mở cửa.

Nhìn kỹ khuôn mặt cô ấy, tôi khẽ giật mình. các bộ phận trên khuôn mặt dường như đều bị đặt sai vị trí, phần lớn làn da trên mặt đều nham nhở, những vết sẹo bị lộ ra đỏ ửng. Chắc chắn cô ấy từng bị thương rất nặng nên khuôn mặt mới bị hủy hoại nghiêm trọng như vậy.

- Vào đi! - Cô gái ấy quay người, vẫy vẫy tôi.

Tuy hơi do dự, nhưng tôi vẫn kéo Thiết Cơ bước vào sân. Bởi vì sự hiếu kỳ của tôi đã chiến thắng.

- Đã lâu như thế, giờ cô là người đầu tiên tôi gặp đấy.

Tôi còn chưa đứng yên, cô gái kia đã lên tiếng.

Giọng nói của cô lạnh lẽo mà chậm rãi, có chút gì rất quen thuộc. Lúc này tôi mới nhận ra cô ấy chính là cô gái bị nhốt trong viên ngọc kia.

- Chỗ này rốt cuộc là thế nào?

Tôi nhìn cô ấy, hỏi câu hỏi mà mình muốn biết từ lâu. Thiết Cơ đứng bên cạnh kéo kéo tôi, dáng vẻ hơi lo lắng.

- Hạ cô nương, cô đang nói chuyện với ai đấy?

Tôi đờ người ra.

Rõ ràng là có người đứng đối diện, Thiết Cơ lại không hề nhìn thấy. Tôi vội vàng hỏi cô gái đối diện mình:

- Tôi chỉ có một mình phải không?

Câu hỏi này rõ ràng là hơi kỳ quái, cô ấy cũng hơi ngẩn ra, nhưng vẫn trả lời tôi:

- Đúng là chỉ có một mình cô.

Thiết Cơ không nhìn thấy cô ấy, cô ấy cũng không nhìn thấy Thiết Cơ sao?

- Ở đây còn có người nào khác không? - Để kiểm chứng suy nghĩ của mình, tôi tiếp tục hỏi cô ấy.

- Không hề, ở đây chỉ có mình tôi.

Quả nhiên, đúng như tôi nghĩ. Hai cô gái này đều không cảm nhận được sự tồn tại của đối phương. Không để ý đến sự nghi hoặc của Thiết Cơ, tôi lại hỏi thêm câu nữa:

- Cô... trước đây có phải có tên là Lan?

Công chúa Lan Cơ, con gái của Bình Vương, bị lời nguyền rủa của chiếc ấm trà đen làm cho phát điên, cuối cùng bị bỏng nặng, không chữa trị được. Cô gái có khuôn mặt bị hủy hoại, không thể nhìn ra dung mạo ban đầu này chính là công chúa Lan Cơ.

Nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy, tôi không kìm được cảm thương.

Đời người, ai biết được sẽ thành ra thế nào?

Sau khi tạm biệt công chúa Lan Cơ, tôi cùng Thiết Cơ quay về nhà cô ấy. đây là một ngôi nhà khá lớn, một mình sống ở đây chắc chắn khó tránh khỏi cảm giác cô đơn.

Chỉ là tôi cảm thấy nơi đây, không hẳn chỉ có một mình Thiết Cơ, vì trong một căn phòng vẫn vẳng lại tiếng "đinh đinh đang đang".

Nhân lúc Thiết Cơ không ở đó, tôi theo tiếng động đi vào trong nhà, nhìn cách bài trí của căn phòng, thì đây có lẽ là một lò rèn.

Trong phòng rất tối, không thắp đèn, chỉ có ánh sáng trong lò lửa hắt lên chiếu sáng cho căn phòng. Một người đàn ông chừng bốn, năm mươi tuổi đang ngồi trong góc, những ấm trà đủ kiểu ngổn ngang, chất thành đống trước mặt ông. Ánh mắt ông chăm chú nhìn ấm trà, thi thoảng lại nhăn mày, dường như đang tập trung suy nghĩ điều gì đó.

Có lẽ là tôi đã chắn nguồn ánh sáng, nên người đàn ông ngẩng đầu lên, nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt của ông ấy rất sắc, khiến cho người đối diện phải thầm run lên trong lòng. Tôi vội vàng đổi vị trí, đứng sang chỗ trống bên cạnh.

- Cô là ai? - Nhìn thấy người khách không mời mà đến, người đàn ông có chút nghi hoặc, liền hỏi tôi.

- Xin lỗi, tôi chỉ là khách qua đường, nghe thấy có tiếng động ở đây, nên vô tình đi vào. Tôi sẽ ra khỏi đây ngay.

Tôi bịa bừa một lý do để lấp liếm cho qua.

- Người qua đường? Đã lâu nay tôi chẳng thấy người qua đường nào cả. Người qua đường từ đâu tới?

Người đàn ông đặt chiếc ấm trong tay xuống, dò xét tôi kỹ lưỡng.

- Áo quần hết sức kỳ quái, đây là phong tục ở phương xa phải không? Người khách phương xa, quanh đây chẳng có cư dân nào, cô đến vùng đất hoang vu lạnh lẽo này để làm gì?

- Tôi không cẩn thận nên đi lạc đường, bước nhầm vào đây.

- Bước nhầm ư? Xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, khách đã tới đây nếu muốn rời đi, e rằng hơi khó...

- Nghĩa là sao cơ?

Người đàn ông chỉ cười, không nói thêm gì khác, thực ra thân phận của ông ấy tôi cũng đoán ra được phần nào rồi.

Người này chắc chính là cha của Thiết Cơ - Thiết Dã Tử.

Xem ra ông ta cũng như công chúa Lan Cơ, đều vì chiếc ấm trà này mà lưu lạc tới thế giới trong ấm. Những ngôi nhà mà tôi nhìn thấy dọc đường đi, đều có người ở cả.

Hơn nữa bọn họ nhất định có một điểm chung, chính là đều có liên quan với chiếc ấm trà này!





Chương 16

Giống như Lan Cơ, Thiết Dã Tử cũng không biết đến sự tồn tại của những cư dân khác. Nếu như tôi không đoán sai thì e rằng ông ấy và Thiết Cơ cũng không cảm nhận được sự tồn tại của nhau.

- Ông sống một mình ư?

- Tại hạ già cả cô độc, chẳng có vợ con bầu bạn.

Quả nhiên là vậy.

Thực sự quá tàn khốc, rõ ràng là ở bên nhau, nhưng lại không thể cảm nhận được nhau; rõ ràng không phải chỉ sống một mình, nhưng lại phải chấp nhận sự cô đơn vĩnh viễn.

Tôi nhìn khuôn mặt góc cạnh của Thiết Dã Tử, trong lòng do dự không biết có nên đem chuyện Thiết Cơ cũng sống trong căn nhà này nói cho ông ta biết hay không. Nhưng tôi chợt nhớ ra lời Dao đã từng nói với tôi: "Đừng thử phá vỡ trật tự của một thế giới nào đó. Một người chỉ đứng xem mà không thể thay đổi được hiện thực, thì thuận theo tự nhiên là sự lựa chọn duy nhất".

Tôi là kẻ đứng xem mà không thể thay đổi được bất cứ hiện thực nào, nhưng tôi thực sự không thể tàn nhẫn đứng nhìn. Tôi bị những cảnh tượng mình nhìn thấy tác động đến tâm tình, tôi không chỉ là một người quan sát kém cỏi, mà còn là một con người nhu nhược kém cỏi.

Rõ ràng là không thể thay đổi, vậy tại sao lại để tôi nhìn thấy những việc này? Tại sao nhất định lại để tôi phải đau khổ vì họ?

Tôi chẳng thể làm được gì, chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn mà thôi.

- Nếu đau khổ, hãy quay về đi.

Tôi mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt bình thản của Thanh Minh.

Không biết tại sao, tôi bỗng rất muốn cười với anh một cái. Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng chẳng hề được đáp lại. Anh chỉ im lặng nhìn tôi, nói đúng một câu:

- Tại sao phải khóc? Hạ?

Tại sao phải khóc ư? Rõ ràng là tôi muốn cười cơ mà.

Tôi muốn trốn tránh ánh mắt của anh, liền đưa tay che ngang mắt, cảm nhận sự ấm áp của nước mắt.

Một bàn tay lớn ấp lên tay tôi, tôi không nhìn thấy anh, nhưng cảm nhận được bàn tay ấy khẽ khàng bỏ tay tôi ra, vuốt ve mí mắt. Trên tay anh còn thoang thoảng mùi đàn hương, rất thơm. Tôi nhanh chóng tỉnh táo lại.

Thanh Minh cúi đầu nhìn tôi, vẻ mặt rất dịu dàng, ngay cả ánh mắt cũng ấm áp biết bao. Sự dịu dàng hiếm có này đã khiến tôi hoài nghi sự thực, lẽ nào đây chỉ là mơ sao?

Cảm giác mà Thanh Minh mang lại cho người ta là màu đen. Cho dù là dưới ánh nắng rực rỡ, anh cũng vẫn yên tĩnh mà to lớn, tựa như đêm đen vậy.

Đôi mắt đen lấp lánh, giống như một bí mật không thể nhìn thấu.

- Tỉnh ngủ chưa? - Thanh Minh cúi người xuống, khẽ thì thầm bên tai tôi.

Khuôn mặt anh quá gần, hơi thở phả ra ấm nóng, thậm chí phả thẳng vào tai tôi, ngưa ngứa, cảm giác cực kỳ lạ lùng.

Đây... đây rốt cuộc là trò đùa gì vậy?

Tôi cảm thấy não mình dường như vì không thể chịu nổi tốc độ vận động nhanh như thế này, nên giờ đã chuyển sang trạng thái chết máy.

- Sao lại có vẻ mặt lạ lùng thế này? Tôi thực sự... đáng sợ thế sao?

Tôi chỉ biết đờ ra nhìn anh, không biết phải trả lời thế nào. Không phải là sợ... mà là kỳ quái, thực sự là quá kỳ quái. Không phải là Thanh Minh đã bị Dao cướp mất thân thể đấy chứ?

Hay là, bây giờ đang là lúc họ Cosplay[4]?

[4] Cosplay: Là viết tắt của cụm "Costume play", đây được xem như là một nét văn hóa đặc trưng trong giới trẻ Nhật Bản. Khi tham gia Cosplay, người chơi sẽ hóa thân thành một nhân vật trong thế giới truyện tranh (manga), thế giới game hay cũng có thể là những thần tượng âm nhạc mà họ yêu thích. (ND)

- Vậy... em có thể dậy được chứ?

Tóm lại, cứ thoát ra khỏi tình cảnh bối rối này đã.

Thanh Minh rút tay lại, không nói gì nữa, vẻ mặt lại như bình thường. Tôi thấp thỏm bất an, ấp úng hỏi:

- Dao đâu, đây là phòng của anh ấy mà. Anh ấy đi đâu rồi?

- Cậu ấy ở bên ngoài.

- Đúng rồi, em ngủ lâu quá, đến giờ mở cửa rồi! Em đi chuẩn bị trước đây!

Giống như được giải thoát, tôi nhảy phắt xuống giường, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài cửa hàng.

Có một đám người đang ngồi trong cửa hàng quàng vai bá cổ nhau, không biết đang rì rầm to nhỏ bàn bạc chuyện gì.

Khi tôi đang nhìn để xem là những ai, thì Hắc Vô Thường ngồi bên cạnh đã nhìn thấy tôi trước, cười hì hì, vẫy tay nói với tôi:

- Ta đang định xuống suối vàng xem có phải cô nhập cư phi pháp không, thì cô đã tự trở lại rồi.

Cửu Viễn đeo chiếc mặt nạ ngọc cũng bật cười theo.

Tôi vội vã khom mình chào hỏi:

- Chào các quý khách.

- Không cần phải khách sáo thế đâu, Tiểu Hạ.

Cửu Viễn kéo một chiếc ghế, ý bảo tôi ngồi xuống. Tôi cảm ơn anh ấy rồi ngồi xuống, ánh mắt quét qua một vòng mới phát hiện ông chú giọng trầm Bạch Vô Thường cũng tới.

Ông ấy ngồi trên ghế, đeo một chiếc kính đen, không nói cũng chẳng cười, trông rất có phong thái của một minh tinh.

Trong lòng ông ấy có một thằng cu trông láu lỉnh, thằng bé đó có đôi mắt to và sáng, cực kỳ đáng yêu. Cảm nhận được ánh mắt của tôi, nó nhảy từ trên đùi Bạch Vô Thường xuống, chạy về phía tôi.

- Chào chị.

- Lâu lắm không gặp, Tiểu Lạc vẫn đáng yêu thế.

Tôi xoa xoa mái tóc mềm như tơ của nó, bỗng thấy mềm lòng. Thằng nhỏ nhìn tôi bằng vẻ rất nghiêm túc, rồi đường hoàng nói:

- Chị, không thể trông mặt mà bắt hình dong.

- Chị cảm thấy em không nói thì dễ thương hơn.

Trông tôi có vẻ mê trai lắm sao? Sao đã đến nước bị trẻ con lên lớp thế này?

- Ha ha ha... Tiểu Lạc, em nói như thế, người ta lại nổi cáu đấy.

Nụ cười của Dao vô cùng khoái trá. Tiểu Lạc chớp mắt, ngây thơ hỏi lại:

- Anh Dao, tại sao chị ấy lại tức giận? Em không nói sai mà?

- Đứng trước con gái, đúng sai đều vô nghĩa cả.

Hắc Vô Thường lựa rất đúng lúc để xen tới, Dao đứng bên cạnh cũng gật gật đầu đồng ý.

Tôi nhìn đám người này, cảm thấy tạm thời nên im lặng là tốt hơn hết.

Cửu Viễn tỏ vẻ có lỗi, nói với tôi:

- Xin lỗi, Hắc đại nhân vẫn luôn như thế, đừng chấp ông ấy làm gì.

Nếu bỏ qua vẻ ngoài thì người bình thường nhất, cũng là người dịu dàng nhất trong bọn họ, chắc chắn là Cửu Viễn.

Tôi cười với anh ấy:

- Bình thường anh làm việc với những người này chắc cũng không dễ dàng gì, vất vả lắm phải không?

- Không, Hắc đại nhân có tài năng xuất chúng, được làm việc với ông ấy là vinh hạnh của tôi.

Tôi nhìn Cửu Viễn mà lòng có chút khâm phục. Có thể khen ngợi kẻ vẻ ngoài như du côn như Hắc Vô Thường mà không có vẻ gì là xu nịnh, ngoài anh ấy ra, e là chẳng có người thứ hai.

- Mọi người hôm nay tới đây làm gì? - Nói tới đây, tôi bỗng nhớ ra câu cần hỏi. Đột nhiên đông đủ thế này, đừng nói là chỉ hàn huyên chuyện cũ chứ?

- Hầy, cùng với hai vị đại nhân tới để thu phục yêu hồ[5], nhân tiện bắt vong hồn.

[5] Yêu hồ: Yêu quái trong ấm trà. (BTV)

- Yêu hồ?

Lẽ nào là chỉ chiếc ấm Thiết Cơ? Tôi liếc lên bàn, chiếc ấm trà sắt vẫn ở giữa bàn, nhìn kỹ lại thì thấy nó đã có điểm nào đó không giống trước. Nó đã mất đi cảm giác kỳ dị trước đó. Bây giờ, nó chỉ là một chiếc ấm trà bằng sắt cũ kỹ hết sức bình thường mà thôi.

- Đừng lo, mọi chuyện đã xong xuôi rồi.

Cửu Viễn thấy tôi nhìn chằm chằm chiếc ấm, ngỡ rằng tôi đang lo lắng điều gì đó. Tôi không kịp giải thích, chỉ quay sang hỏi anh ấy:

- Vong hồn... Đám vong hồn trong đó, họ sẽ đi đâu?

- Yên tâm đi, họ đã được giải thoát khỏi sự ngưng đọng của thời gian, sau này có thể tiếp tục được luân hồi bình thường.

- Vậy ư?

- Như thế tốt cho bọn họ hơn.

Tôi im lặng, ngẫm nghĩ. Đúng là như thế. Phải sống cô độc mãi mãi trong thế giới quạnh quẽ ấy, giống như một sự trừng phạt.

- Có những lúc không nghĩ ngợi nhiều sẽ vui vẻ hơn đấy!

Cửu Viễn vỗ nhẹ vào tay tôi, nói một câu rồi đứng dậy, theo sau Hắc Bạch Vô Thường đi mất.

Đến khi bóng dáng họ mất hút, tôi mới ngồi vật xuống chiếc ghế mây, đờ đẫn nhìn chiếc ấm trà sắt bị bỏ lại.

- Nghĩ gì thế? - Dao ôm tôi từ phía sau, đầu khẽ cọ cọ lên vai tôi.

- Em cũng không biết, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng thôi! - Tôi ngả vào ghế, hoang mang tột độ.

- Có cần anh an ủi em không?

- Không cần, cảm ơn, em thấy nếu bị anh an ủi thì không chừng còn tệ hơn.

- Em quá đáng thật đấy.

- Anh mới không có tư cách để mắng em câu đó.

Tôi không thèm khách sáo, đáp trả Dao câu đó, Dao lập tức ứng chiến, nhất định tranh luận với tôi hết lẽ mới thôi. Nhìn Dao bừng bừng sức sống, tôi đột nhiên cảm thấy, yêu quái cũng rất hay. Yêu quái thì sẽ không giữ đau buồn ưu sầu trong lòng, sẽ luôn vui vẻ. Kể ra không tim, không phổi cũng tốt biết bao.

Từ đó về sau, Hạ Tư Nhân không còn tìm đến Vong Xuyên đường nữa, thi thoảng tôi lại đọc được những tin tức về ông ta trên báo chí, dáng vẻ của ông ta vẫn phơi phới.

Tôi nghĩ ông ta đã được giải thoát khỏi những giấc mơ, hoặc chưa biết chừng có lẽ đã hoàn toàn quên sạch chuyện về chiếc ấm trà cũng nên. Dù sao với một thứ từng khiến người ta mê hoặc, quên được nó cũng là điều tốt thôi.

Bây giờ, chiếc ấm sắt đen vẫn nằm trên giá hàng ngập bụi của Vong Xuyên đường, đợi người chủ nhân kế tiếp không biết bao giờ mới tới.

Có lẽ, bên cạnh mỗi người chúng ta, đều có một vài người hàng xóm mà ta không thể cảm nhận hay tiếp xúc được.

Còn bạn, bạn có cô đơn không?

Chuyện thứ tư: Anh không phải là cá

Phi Ngư, anh vẫn cảm thấy cô đơn chứ?

Dao đứng trước mặt tôi, làm ra vẻ rất tội nghiệp. Theo như Dao nói thì anh đột nhiên phát hiện chiếc ghế mây của tôi ngồi dễ chịu hơn chiếc của mình, nên nằng nặc đòi ngồi chiếc ghế của tôi. Rõ ràng là đang kiếm chuyện mà. Đương nhiên tôi không thèm để ý đến anh làm gì. Sau khi nhìn tôi bằng ánh mắt ai oán chừng năm phút, cuối cùng Dao cũng đành phải ấm ức bỏ đi.

Tôi thở phào một cái, quay đầu nhìn Thanh Minh. Anh vẫn lặng lẽ ngồi trong quầy đọc sách như mọi khi, chỉ có điều cuốn sách anh đọc hôm nay có vẻ rất dày. Tôi lén liếc bìa sách, đó là cuốn Khang Hy tự điển. Tôi chẳng biết nói gì, anh tưởng mình là máy scan sao?

Một phút sau, một chú mèo đen ngoao một tiếng rồi nhảy lên đùi tôi, tìm thấy chỗ êm ái liền bắt đầu nằm ườn ra. Anh chàng Dao này thật trẻ con! Sau khi cố xách tai kéo đuôi Dao mà vẫn không ăn thua, tôi đành bỏ cuộc. Dù sao thì ôm một cục lông êm mượt cũng rất sướng tay!

Đêm lặng như tờ, đường phố ngoài kia không một bóng người. Nhìn Dao đang ngủ say trong lòng mình, tôi bỗng nhớ ra một chuyện, một chuyện mà tôi đã quên bẵng từ lâu.




Chương 17

Từ nhỏ đến lớn, số bạn thân của tôi có thể đếm trên đầu ngón tay, Tô Dương chính là một trong số đó. Cô ấy là bạn đại học của tôi. Chúng tôi rất hợp nhau, cùng thức đêm xem phim, cùng thâu đêm làm đồ án tốt nghiệp. Tính cách của cô ấy phóng khoáng, rất được mọi người yêu quý. Một điều quan trọng là cô ấy xinh đẹp, và quan trọng hơn nữa là cô ấy rất may mắn. Vận xui của tôi không hề lây sang cô ấy chút nào, cho nên tôi rất vui vẻ cùng cô ấy dạo phố, đi chơi mà không hề có cảm giác tội lỗi.

Mùa hè năm thứ ba đại học, Tô Dương và tôi bàn nhau đi du lịch một chuyến, chúng tôi định đến một thị trấn cổ lân cận chơi mấy ngày. Xưa nay cô ấy làm việc rất gọn lẹ, mấy việc lằng nhằng như đặt nhà trọ, mua vé tàu... cô ấy đều làm hết, tôi chỉ cần chuẩn bị hành lý của mình là xong. Nơi đến là một thị trấn nhỏ gần thành phố. Ngồi tàu hỏa hai tiếng, đi ô tô thêm một tiếng, cuối cùng chúng tôi đã đứng trước lối vào thị trấn.

Nơi đây có phong cảnh đặc trưng của vùng sông nước miền Nam, một dòng sông nhỏ chảy vắt ngang thị trấn, người dân sống ven hai bờ sông, cảm giác vô cùng dễ chịu. Có lẽ vì đang là thời gian ngủ trưa nên đường phố rất vắng vẻ, thỉnh thoảng có mấy bà cụ ngồi trước cửa nhà chuyện trò, thấy chúng tôi, họ cười rất thân thiện, thật khiến người ta cảm thấy ấm lòng biết bao. Thị trấn nhỏ rất nhiều ngõ ngách, Tô Dương vừa đi vừa nhìn ngó để tìm nhà trọ đã đặt trước.

- Chắc là ở trước mặt kia rồi... trên bản đồ chỉ thế. Tiểu Hạ, chúng mình đi lên phía trước một chút nhé! - Tô Dương vừa nhìn tấm bản đồ vẽ tay đơn giản vừa nói với tôi.

Hình như đã đến nơi sâu nhất trong thị trấn, xung quanh càng lúc càng yên tĩnh. Tôi nhìn dòng nước trong veo - dường như có thể nhìn thấu tận đáy, thong thả trả lời: "Ừ". Cơ bản là khi có Tô Dương, kẻ mù đường như tôi không có quyền lên tiếng, cứ đi theo cô ấy là được rồi.

Đang lúc lơ đãng, thì tiếng hét của Tô Dương kéo tôi về thực tại, cô ấy phấn khích chỉ xuống mặt nước:

- Tiểu Hạ, cậu nhìn kìa! Dưới nước có thuyền đắm đó!

- Hả? Đúng là có thật cậu ạ.

Tôi rất thích thú, tiến lại gần để nhìn kỹ hơn. Mặt nước chỗ đó tối, có vẻ như chỗ này sâu hơn so với chỗ khác, dưới đáy nước thấp thoáng lộ ra một khe hở đen ngòm, nhìn kỹ bên trong còn có rất nhiều cá nhỏ đang tung tăng bơi qua bơi lại trong khoang thuyền.

Con thuyền xem ra cũng không nhỏ, cấu trúc cũng còn mới, không biết vì sao không có ai vớt nó lên. Tôi đang rất hứng thú nghiên cứu con thuyền đắm này, đột nhiên phát hiện có cái gì đó động đậy. Đó là một tấm vải màu trắng, đang phất phơ dưới nước, giống như quần áo của ai đó trôi xuôi dòng, bị mắc ở chiếc thuyền đắm. Tôi vẫn đang mải suy nghĩ, thì bộ quần áo đó dường như có linh tính, quẫy một cái rồi từ từ động đậy, một đôi tay vươn ra từ ống tay áo, tóm lấy thành chiếc thuyền bị đắm, ngồi lên đó.

- Á!

Tôi kinh hoàng hét lên, hóa ra đó là một con người, chỉ là bởi mái tóc đen dập dềnh trôi nổi trong nước, khiến người ta không nhận ra mà thôi. Người đó ngồi trên mạn thuyền, tay đưa lên vuốt vuốt mái tóc sũng nước, mỉm cười với tôi.

Đó là một người con trai có đôi mắt đa tình, khi cười đem lại cho người ta cảm giác rất "dịu dàng". Sau tiếng cười đó, anh ta lại lặn xuống nước, mãi lâu sau cũng không thấy ngoi lên. Tôi đợi một lúc, nhưng chẳng nhìn thấy tăm hơi anh ta đâu cả, không ngăn được nỗi thấp thỏm trong lòng, tôi bèn hỏi Tô Dương:

- Người đó lặn lâu như vậy mà vẫn chưa ngoi lên, không biết có sao không nhỉ?

Tô Dương nhìn tôi, ngạc nhiên:

- Người nào cơ?

- Thì anh chàng vừa từ thuyền đắm ngoi lên ấy, rất đẹp trai nhé!

- Cậu mê trai đẹp quá hóa điên rồi à? Làm gì có anh chàng nào. Tớ nhìn mãi mà chỉ thấy bóng của một bầy cá thôi - Tô Dương trêu tôi.

Không phải là thứ đó đấy chứ? Tôi cảm nhận được điều gì đó, bèn ngắt chủ đề này.

- Tớ đùa với cậu ấy mà, chúng mình mau đi tìm nhà trọ đi, tớ hơi mệt.

Tô Dương vui vẻ đồng ý, chúng tôi tiếp tục đi tìm nhà trọ.

Nhà trọ gia đình mang tên Song Ngư đó thực ra cũng không xa, nhưng vì tấm biển gỗ ghi tên quán đã bị dây leo bò chằng chịt che mất, cho nên tôi và Tô Dương tìm mãi mà không thấy, phải gọi hai cuộc điện thoại mới tìm được tới nơi.

Đó là một căn nhà hai tầng xinh xắn, đẹp mắt, phòng mà chúng tôi đặt trước nằm trên tầng hai, khi lên phòng phải đi qua chiếc cầu thang kiểu dáng cũ kỹ. Khi chúng tôi tới, mùa du lịch đã qua, nhưng trên tầng hai vẫn kín phòng. Theo như chủ nhà trọ nói thì khách đều là nữ sinh ở các trường đại học lân cận đến đây chơi, cách nói này thật khiến người ta an tâm.

Chủ nhà trọ là một chàng trai, khoảng chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, dáng vẻ tao nhã, có đôi mắt phượng rất đẹp. Đôi mắt ấy luôn làm như vô tình liếc bạn một cái, rồi nhanh như chớp lại lảng đi. Khi gặp hắn, tôi bỗng có một cảm giác khó gọi tên, rõ ràng đó là một gương mặt xa lạ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó rồi.

Nhìn sang Tô Dương, trong lòng tôi than thầm "Xong rồi, con bé này chắc đến tám phần là đã rơi vào bẫy mất rồi!". Người theo đuổi Tô Dương rất nhiều, nhưng cô ấy chẳng thèm để ý đến một ai cả. Ánh mắt long lanh của Tô Dương khi nhìn người đàn ông này thì trước nay tôi chưa từng nhìn thấy.

Tình yêu choáng ngợp khiến Tô Dương có biểu hiện giống như bao cô gái bình thường khác.

- Tiểu Hạ, cậu thấy bộ quần áo này của tớ có đẹp không? Đi với chiếc túi này có kỳ quặc không?

Sau khi cô ấy hỏi tôi đến lần thứ n, cuối cùng tôi không chịu được bèn hỏi:

- Tô Tô? Không phải cậu thích anh ta thật đấy chứ?

Câu trả lời của cô ấy đúng như tôi dự đoán.

- Đương nhiên là thích thật chứ! Bản cô nương cuối cùng đã hiểu thế nào là tình yêu sét đánh, ha ha!

- Cậu không định sống ở đây lâu dài đấy chứ? - Tôi dè dặt hỏi.

- Cứ ở lại trước đã rồi tính sau, dù sao tiền thuê phòng cũng không đắt. Lúc nào cậu không muốn ở nữa, tớ sẽ đưa cậu về, chịu không?

"Lẽ nào cậu còn định quay lại tìm hắn?" - Tôi nuốt vội câu hỏi này xuống bụng. Bởi vì Tô Dương đã trang điểm rất đẹp, vội vã chuẩn bị xuống lầu.

Tôi ngẩn ra một lát, rồi vội chạy theo, nhét vào tay cô ấy một chiếc bùa nhỏ.

- Cái gì thế? - Cô ấy hỏi.

- Bùa bình an thôi, đi ra ngoài đeo vào sẽ tốt hơn - Tôi hơi ngại ngùng.

Thực ra đây là một tấm bùa do sư đệ đưa cho tôi để đuổi tà ma, không hiểu tại sao, tôi lại cảm thấy cần phải đưa nó cho Tô Dương.

- Thật à? - Cô ấy nhìn một lát, rồi nhét nó vào trong túi - Chúng ta đi ăn cơm thôi!

Phòng khách dưới lầu rất lớn, chúng tôi chọn một bàn gần cửa sổ. Ông chủ đích thân xuống bếp, làm vài món như canh, súp lơ xào, đậu khô xào thịt, trứng bắc thảo đậu phụ, còn có bát canh trứng phù dung, mùi vị rất ngon và màu sắc rất bắt mắt. Tô Dương nhiệt tình mời hắn cùng ngồi ăn, nhưng hắn chỉ một mực lắc đầu. Tô Dương đành từ bỏ ý định đó. Đúng là hắn nấu ăn rất ngon, bây giờ rất hiếm đàn ông vừa đẹp trai lại vừa nấu ăn giỏi như thế.

Mấy ngày tiếp theo, Tô Dương dường như bám lấy hắn cả ngày. Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hy vọng của cô ấy, tôi hiểu rằng cần phải dành không gian riêng cho họ. Vì thế hầu hết thời gian tôi đều dạo chơi loăng quăng ở bên ngoài. May mà thị trấn cổ này có rất nhiều nơi thú vị, nên tôi không hề cảm thấy chán chường, quả là không bõ công đến đây.

Thị trấn này rất ít thanh niên, đâu đâu cũng chỉ nhìn thấy những bà cụ ngồi ngoài hiên nhà nói chuyện phiếm, có lẽ những người trẻ đều đã đi làm ăn xa. Thực ra đối với đám thanh niên, một thị trấn cổ như thế này cũng yên tĩnh quá.

Hơn nữa, qua mấy ngày dạo chơi, tôi phát hiện một chuyện rất lạ lùng, đó là thị trấn này không có mèo. Một con cũng không có, không chỉ là mèo nhà nuôi, đến mèo hoang cũng không thấy bóng dáng con nào. Điều này hơi kỳ lạ, vì các bà già đều thích nuôi mèo, mà cho dù không ai nuôi thì đáng lẽ cũng phải có vài con mèo hoang chứ? Nhưng ở đây tôi tuyệt nhiên không tìm thấy một con mèo nào. Với những người khác đây cũng chẳng phải là chuyện to tát gì, có lẽ chỉ có người yêu mèo như tôi mới thấy đó là điều bất thường chăng?

Tôi bước trên con đường nhỏ lát đá xanh, thong thả dạo bước, bất giác đi đến nơi đã phát hiện ra con thuyền đắm vào hôm đầu tiên đến thị trấn này. Xung quanh rất tĩnh lặng, sự yên tĩnh của nơi đây thậm chí còn khiến người ta cảm thấy có chút ngộp thở. Tôi hơi do dự, nhưng rốt cuộc vẫn không kiềm chế được cơn tò mò, tôi bèn lấy hết dũng khí nhìn xuống nước. Nước trong leo lẻo, có thể nhìn xuống tận đáy sâu. Tôi chỉ thấy từng bầy cá nhỏ bơi qua bơi lại, còn mảnh vải trắng mà tôi trông thấy hôm đó thì hôm nay lại tuyệt nhiên không còn thấy bóng dáng đâu cả. Tôi định thần lại, nơi đây chẳng có mảy may dấu hiệu nào báo trước sắp có sự chẳng lành cả, có lẽ hôm đó đúng là tôi bị ảo giác chăng? Mà khi ở cùng Tô Dương, hình như tôi chưa bao giờ gặp phải những thứ đó thì phải.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, thầm cười mình yếu bóng vía, rồi lại nghĩ "Mình đến đây là để du lịch cơ mà, nên vui vẻ thoải mái mới phải chứ!". Tôi đi men theo bậc thang lát đá xanh bên bờ sông đến một thềm đábên cạnh dòng nước. Đây là nơi cánh phụ nữ giặt giũ quần áo lúc thường ngày. Những tảng đá xanh bị thời gian mài mòn trở nên trơn nhẵn, sáng lóa, một đàn cá nhỏ đang tụ lại gần chỗ nước nông ở bên mé cầu đá, giống như đi hội, trông rất vui mắt. Tôi vui vẻ đưa tay khỏa xuống dòng nước, giữa ngày hè oi bức, cảm giác nước ùa vào tay mát lạnh thật là dễ chịu.

Nhưng tôi không thể tiếp tục thích thú nghịch nước được nữa, vì tay tôi đã bị một bàn tay tóm chặt.

Một chàng trai đột nhiên từ dưới nước nhô lên tóm chặt lấy tay tôi, tay của anh ta trơn tuột và lạnh lẽo, rõ ràng trông rất yếu ớt, nhưng tôi lại không thể thoát ra được.

Chàng trai đó một tay chống má, còn tay kia thì nhàn tản tóm lấy tôi. Anh ta hơi ngẩng đầu, đôi mắt ướt nhìn tôi cười tít.

- Em tìm tôi à? - Anh ta hỏi.

Tôi không thể trả lời, cho dù đúng là vừa nãy tôi có ý tìm anh ta. Giống yêu quái - hễ cất lời tiếp chuyện nó là nó sẽ bám lấy mình - nguyên tắc này tôi rất rõ.

Tôi im lặng, anh ta vẫn điềm nhiên tiếp tục bắt chuyện với tôi:

- Em đến muộn quá, anh nghĩ em sẽ tìm anh sớm hơn chứ?

Tôi không nói gì.

- Anh ở đây rất cô đơn, còn em thì sao? Em có cô đơn không?

Câu sau đó hẳn sẽ là "Em ở bên anh nhé!". Trước những lời như vậy của yêu quái, bạn nhất định không được trả lời, vì hễ đáp lại là coi như bạn xong đời. Nếu kiên quyết giữ im lặng mãi thì anh ta cũng sẽ phải chịu thua thôi. Tôi len lén sờ chiếc bùa trừ tà mà sư đệ đưa cho đang để ở trong túi, động tác thật khẽ khàng.

- Nếu cô đơn, anh sẽ chơi cùng em nhé?

- Hả?

Yêu quái này không nói như thông thường, mà lại đổi sang cách nói khác, khiến tôi có chút ngỡ ngàng, thế là buột miệng thốt lên. Gay rồi! Tôi bèn móc lá bùa trong túi ra, rồi dán bừa lên mặt anh ta.

Anh ta không thả tay tôi ra, cũng không nhúc nhích.

Bùa có tác dụng rồi ư? Tôi cẩn thận gỡ tay anh ta ra, định chuồn đi, nhưng đáng tiếc là chưa kịp chuồn thì cánh tay kia của tôi lại bị anh ta túm được. Anh ta ung dung gỡ lá bùa xuống, cười tươi roi rói, còn tôi thì thấy toàn thân lạnh toát.

- Cô bé, càng lúc anh càng thấy hứng thú với em đấy!

Bùa chú hoàn toàn không có tác dụng, chứng tỏ anh ta không còn là một yêu tinh tầm thường, và cũng gián tiếp chứng tỏ một vấn đề, đó là tôi đang lâm vào một tình thế vô cùng nguy hiểm.

Anh ta giơ mảnh giấy màu vàng đã rách lên, rồi thản nhiên vứt xuống, bàn tay kia lại vuốt lên mặt tôi:

- Nào, có cần thử nữa không? Thử lá bùa nào có tác dụng ấy.

Răng tôi đã va vào nhau lập cập, anh ta cười càng đẹp thì tôi càng sợ. Những thứ đẹp đẽ luôn luôn chứa đựng sự nguy hiểm, điều này đúng với cả con người lẫn yêu quái.

Bàn tay vuốt mặt tôi hơi mạnh, trong đôi mắt đa tình kia không hề toát lên sự vui vẻ nào, cho dù anh ta thực sự đang cười.

- Chơi cùng anh một lúc nhé? - Anh ta nói.

Chưa kịp kêu lên, tôi đã bị ngã xuống nước sâu. Thậm chí tôi còn nhìn thấy người qua lại trên bờ sông, rõ ràng họ không trông thấy tôi. Ở một nơi vắng vẻ như thế này, chẳng có ai biết rằng tôi bị rơi xuống nước, đến khi Tô Dương nhớ tôi thì e là trời đã tối, lúc đó chắc tôi đã chết từ lâu rồi.

Cho dù ông nội đã dốc hết tâm huyết, nhưng lẽ nào tôi cũng chỉ có thể sống đến bây giờ thôi sao?

Một đôi tay đặt lên eo toi, kéo tôi chìm sâu xuống nước. Mắt tôi mở trừng trừng nhìn ánh sáng trên đầu càng lúc càng xa dần. Xung quanh tối om, sự sợ hãi không tên khiến tôi nhắm chặt mắt lại. Không biết đã chìm xuống bao lâu, cuối cùng anh ta cũng dừng lại. Trong bóng tối, chân của tôi chạm phải mặt đất rắn chắc.

Tôi có phần không dám tin, vội mở choàng mắt ra, cảnh tượng trước mặt càng khiến tôi càng kinh ngạc hơn nữa.

Đây là một nơi rất rộng rãi, bàn đá ghế đá đủ mọi kiểu dáng giản đơn, những bức tường đá xung quanh đều phát ra thứ ánh sáng dịu dàng, khiến nơi nằm sâu dưới đáy nước này sáng lên như một căn nhà bình thường.

Đương nhiên là bên trong một căn nhà bình thường thì sẽ không thể có nhiều cá bơi qua bơi lại như thế này, nếu có thì cũng nằm trong bể cá.

Có vẻ như nơi này giống một bể cá lớn trong bảo tàng thủy cung hơn.

Tôi nhớ ra mình bị lôi xuống nước nhưng hoàn toàn không có cảm giác bị ngạt nước, không nén được tò mò, tôi bèn giơ tay ra xung quanh khua thử. Tay tôi tóm phải một đám rong rêu, đúng là đang ở trong nước, vậy mà tôi lại không bị chết đuối, có lẽ là do người đang ở bên cạnh tôi đây. Rốt cuộc anh ta muốn gì?

Tôi vốn cho rằng lần này mình chết chắc rồi, thế nhưng lại không biết người này nghĩ gì. Tôi liền len lén dòm xuống chân anh ta một cái. Đó là một cặp chân rất đẹp, dài và thẳng tắp, không hề có đuôi cá như tôi tưởng. Xem ra anh ta không phải là người cá. Mà nghĩ lại thì, chỉ có người đọc quá nhiều truyện cổ tích mới cho rằng ở một con sông nhỏ xíu như thế này có người cá thôi.

Vậy rốt cuộc anh ta là cái gì? Đã rơi vào tay đối phương, dẫu có chết cũng phải chết cho minh bạch. Tôi hỏi thẳng:

- Anh là cái gì vậy?

Nhất thời chẳng nghe thấy câu trả lời của anh ta, tôi lại hỏi tiếp:

- Anh là yêu tinh cá sao?

- Anh ư? Anh là cái gì đây? Trước đây, trong suốt một thời gian dài, anh nghĩ mình là cá. Nhưng sau đó anh dần dần phát hiện, anh và cá không giống nhau. Sau đó anh lại nghĩ, có lẽ anh là người. Nhưng anh và họ cũng không giống nhau. Anh đã thử tìm người chơi cùng mình, nhưng các cô gái hễ nhìn thấy anh là kêu lên thất thanh, sau đó chạy trốn biệt tăm. Cho dù anh có bắt họ lại, họ cũng không thể ở lại nơi này giống anh, chẳng được bao lâu họ đã chết đi. Chính vì vậy, anh cũng không phải là người.





Chương 18

Anh ta dựa vào một vách vô hình nào đó của bể cá, buồn bã hỏi tôi:

- Có phải anh thảm hại lắm phải không? Đến bản thân mình là cái gì cũng không biết.

Mái tóc dài của anh ta dập dềnh thả trôi trong nước, khuôn mặt thanh tú dưới mái tóc dài đó tràn ngập một cảm xúc chẳng nói rõ được thành lời. Trông anh ta có nét gì đó của trẻ thơ.

Trong giây lát, tôi không thể tìm được lời nào để trả lời anh ta.

Với một yêu quái đã đánh mất chình mình, phải nói với anh ta như thế nào đây?

Giọng nói của anh ta vẫn tiếp tục vang lên bên tai tôi, dịu dàng và phiêu diêu:

- Anh cảm thấy hình như mình luôn ở trong một giấc mơ, trong mơ anh là một chú cá, bơi qua bơi lại trong làn nước trong vắt, tự do tự tại biết bao. Có lúc anh cũng nằm mơ thấy những giấc mơ khác, trong mơ anh lại giống những người trên bờ, đi lại bằng đôi chân, có bạn bè và người thân. Nhưng sau khi tỉnh dậy, anh lại trở thành anh - một người chẳng ai biết đến. Rốt cuộc giấc mơ nào mới là thực? Hay là, chính lúc này đây mới là anh đang mơ?

Anh ta bơi qua bơi lại bên cạnh tôi, hai tay vuốt ve cổ tôi.

- Này, em cho anh biết đi, hiện tại anh đang tỉnh hay đang mơ?

Tôi vẫn không thể trả lời.

Rốt cuộc hiện tại là mộng cảnh, hay là hiện thực? Tôi cũng mơ hồ. Xét cho cùng, dưới nước - nơi tôi đang đứng là mộng cảnh, hay trên mặt đất mới là mộng cảnh?

Trong đầu tôi chợt nhớ tới điển cố "Trang Chu mộng hồ điệp"[1]. Cho dù hàng nghìn năm trước Trang Chu đã nằm mơ ra sao, thì trước mắt, tôi cũng không thể nằm mơ được, tôi không thể để mình bị anh ta mê hoặc. Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, tôi liền đổi chủ đề.

[1] Trong sách Trang Tử có viết: "Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết có phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là "vật hóa". (Bản dịch của Nguyễn Hiến Lê). (ND)

- Thế anh tên là gì?

- Anh tên là gì ư? - Anh ta nghĩ rất lâu, cuối cùng nói rằng không nhớ nữa.

Một tên yêu quái đến tên mình cũng không nhớ nổi, khiến tôi không khỏi cảm thấy thương xót.

- Vậy tôi đặt cho anh một cái tên nhé, có được không?

Khi tôi hỏi anh ta như vậy, có hai từ đã nằm sẵn ở cửa miệng, chỉ chực vọt ra ngoài. Anh ta hơi trợn mắt, có lẽ do không ngờ tôi nói vậy, rồi mỉm cười, vui vẻ đồng ý.

- Vậy thì gọi là Phi Ngư đi.

Cái tên này cực kỳ hợp với anh ta, thậm chí tôi còn thấy hơi khoái chí.

- Phi Ngư, Phi Ngư - Anh ta khẽ nhắc đi nhắc lại.

Anh không phải là cá, sao biết được cá vui.

Anh không phải là tôi, sao biết được tôi không biết cá vui?[2]

[2] Trích trong Trang Tử, thiên Thu thủy. (ND)

Trong đôi mắt của anh ta lóe lên thứ ánh sáng lạ thường:

- Từ lâu lắm rồi, dường như anh cũng đã từng có những lời đối thoại như thế này.

- Hả?

- Ánh trăng hôm đó sáng vằng vặc, bọn anh ngắm trăng bên bờ sông, nhìn cá bơi dưới nước, có người cũng đã nói câu này. Đúng thế, anh nhớ ra rồi, cũng nói câu này.

- Có người? - Tôi hỏi - Là ai thế?

Anh ta lại lắc đầu, không nhớ nữa.

Đúng là không biết phải làm sao với một yêu quái mà cái gì cũng không nhớ nổi. Nhưng việc anh ta chấp nhận cái tên Phi Ngư này, khiến tôi ít nhiều cũng được an ủi.

- Nào, em chơi cùng anh một lát nhé!

Hình như anh ta đã dứt khỏi vấn đề triết học "Mộng cảnh hay là Hiện thực", để trở về với người sống rồi.

- Anh định làm gì tôi?

Đến nước này mà tôi vẫn còn có thể giữ bình tĩnh, đúng là vô cùng phục bản thân. Phi Ngư hình như rất vui, dịu dàng gỡ đám rong vương trên mặt tôi ra.

- Đương nhiên là muốn em chơi cùng anh rồi, ở một mình thực ra buồn chán lắm.

- Nếu tôi không đồng ý thì sao? - Tôi lùi lại một bước, né bàn tay của anh ta.

"Em chẳng có cửa nào khác để mà lựa chọn đâu" - Ánh mắt anh ta truyền đến tôi thông tin này. Tôi ngồi ngây như phỗng trên chiếc ghế đá, đầu u u mê mê. Đừng đùa! Cứ thế này thì tôi chết thật là cái chắc!

- Nhưng tôi không phải là cá! - Câu nói bật ra trong vô thức.

- Anh cũng không phải là cá! - Anh chàng đó nhìn tôi cười tít mắt, không một chút nhượng bộ.

Dẫu thế nào cũng chỉ có một con đường chết, tôi dứt khoát phải nói rõ ràng với anh ta:

- Tôi là người, không phải cá, tôi không thích ở dưới nước.

Sắc mặt Phi Ngư không còn vẻ dễ chịu như lúc ban đầu, nhưng anh ta vẫn cười. Nụ cười cực kỳ dịu dàng, đôi mắt đa tình long lanh im lặng nhìn chằm chằm vào tôi, không nói một câu nào.

Bị anh ta nhìn chằm chằm, tôi không khỏi cảm thấy run sợ. Liệu anh ta có cáu tiết, mà bóp chết tôi ngay bây giờ không? Nhưng anh ta chẳng làm gì cả, chỉ thở dài thườn thượt, rồi hỏi tôi:

- Nếu như anh gọi em, em còn đến gặp anh nữa không?

"Có ngốc thì mới đến" - Tôi thầm nghĩ như vậy nhưng không dám nói ra.

Phi Ngư nhìn tôi rồi lại thở dài, đưa tay áp lên mắt tôi. Bàn tay đó áp xuống mắt tôi hơi mạnh, khiến tôi cảm nhận được cảm giác buốt nhói của sự lạnh lẽo cùng với bóng tối. Vài giây sau đó, bóng tối đã bị ánh sáng thay thế.

Tôi mở mắt ra, trước mặt là thềm đá lúc trước, dưới chân là nước chảy róc rách, nông đến mức có thể nhìn thấu đáy, ánh mặt trời bao trùm trên cơ thể, ấm áp biết bao. Tất cả đều vẫn rất bình thường. Tôi đưa tay sờ thử quần áo của mình, khô coong, một giọt nước cũng chẳng có. Căn nhà đá dưới nước, chàng trai có đôi mắt đa tình cùng với tất cả những chuyện vừa xảy ra, tựa như một giấc mộng mà thôi.

Nhưng tôi biết chắc chắn không phải mình nằm mơ, bởi vì đôi dép lê của tôi vẫn còn vương lại mấy sợi rêu, thậm chí nó vẫn còn ẩm ướt, giống như vừa mới được vớt từ dưới nước lên vậy. Mặt nước vẫn phẳng lặng, nhưng trong lòng tôi lại dấy lên một nỗi sợ hãi không tên, tựa như nỗi sợ bất cứ lúc nào cũng có thể có thứ gì đó trồi lên khỏi mặt nước. Nếu bị bắt trở lại, liệu tôi còn có thể thoát lên lần nữa được không? Không dám nghĩ tiếp nữa, tôi bước thấp bước cao rời khỏi nơi đó như chạy trốn.

6

Về tới nhà trọ, tôi không nhìn thấy Tô Dương đâu, trong phòng không có, sảnh dưới lầu cũng không có, cả nhà trọ chỉ còn lại một mình ông chủ. Hắn ngồi ở chiếc bàn bên cửa sổ, nhàn tản uống trà, thỉnh thoảng liếc nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Tô Dương không ở cạnh hắn thì đúng là kỳ lạ, thế nên tôi bèn hỏi hắn về Tô Dương.

- Cô ấy đi dạo rồi - Hắn nhẹ nhàng đáp - Cùng ngồi uống trà chứ?

"Lúc này làm gì còn tâm trạng thưởng trà chứ" - Tôi nghĩ vậy nhưng cơ thể lại không nghe lời mà ngồi xuống đối diện hắn.

Có lẽ không khí tĩnh lặng bao quanh khiến người ta cảm thấy thư thái. Có lẽ vì tôi sợ phải ở trong phòng một mình. Có lẽ vì muốn hỏi về sự tiến triển giữa Tô Dương và hắn, hoặc có lẽ tôi chỉ muốn ngắm kỹ người trước mặt mà thôi.

Con người này mỗi lần gặp mặt đều mỉm cười rất lịch sự với tôi, sau đó nhẹ nhàng và nhanh chóng rời đi. Đến giờ, ấn tượng về hắn trong tôi vẫn hết sức mơ hồ, thậm chí tôi còn không nhớ nổi dáng vẻ hắn trông như thế nào.

Một người đáng lẽ phải xa lạ với tôi lại trở nên hết sức sinh động qua những lời kể của Tô Dương, khiến tôi cũng dần dần cảm thấy hắn dường như đã là bạn bè quen biết từ lâu lắm.

"Tiểu Hạ, cậu biết không? Trang là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã sống độc lập, cho nên mới nấu ăn ngon như thế.

Tiểu Hạ, cậu biết không? Nụ cười của Trang thật rạng rỡ, tỏa sáng khiến người ta cảm thấy ngạt thở.

Tiểu Hạ, cậu biết không? Đôi mắt của Trang dường như biết nói, tớ cảm thấy như mình đã bị chìm sâu trong đó.

Tiểu Hạ, nếu sau này tớ làm bà chủ của nhà trọ Song Ngư, cậu nhất định phải thường xuyên ghé thăm đấy nhé!"

Tôi chăm chú nhìn Trang, tìm trên người hắn hình bóng mà Tô Dương đã miêu tả, nhưng tôi phải thất vọng. Người đàn ông đang nhàn nhã uống trà trước mặt cho dù thế nào đi nữa cũng hoàn toàn khác biệt với những gì Tô Dương đã kể.

Hắn chỉ lặng lẽ ngồi, dù là phiền não hay vui mừng thì dường như đều chẳng liên quan gì đến hắn. Trong một khoảnh khắc, thậm chí tôi còn tưởng rằng kẻ ngồi trước mặt mình là một pho tượng đá.

Nhưng tượng đá lại đang mỉm cười với tôi, đôi mắt phượng hẹp dài của hắn lóe lên những tia sáng thần bí và cả những tình cảm mơ hồ không rõ.

- Thích loại trà này không? Trà Phổ Nhĩ lâu năm, lại thêm nước giếng sâu hơn năm mươi mét, đun bằng than củi thông, mùi vị rất đặc biệt đấy! - Trang vừa rót cho tôi một chén vừa nhẹ nhàng giảng giải.

Tôi không am hiểu những thứ này, cũng không biết phải trả lời ra sao.

Nếu cứ tiếp tục im lặng, thì hình như sẽ khiến người ta không vui, thế nên tôi quyết định kiếm chủ đề để nói chuyện.

- Anh nấu ăn giỏi thật đấy, cô nào lấy được anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.

Tôi quyết định khen ngợi hắn trước, chẳng có ai là không thích những lời ngọt ngào.

- Cảm ơn em đã khen.

Hắn hững hờ đáp một tiếng, không có vẻ gì là vui vẻ. Cũng đúng thôi, những anh chàng đẹp trai vẫn luôn được người ta khen, nên hẳn là đã miễn dịch với lời khen rồi.

Tôi tìm chủ đề khác để hỏi hắn:

- Tại sao tên của nhà trọ này lại là Song Ngư? Lẽ nào anh thuộc chòm sao Song Ngư?

- Em nghĩ thế thật à? - Hắn hỏi tôi.

Tôi gật gật đầu.

"Thị trấn này có một truyền thuyết về Song Ngư. Nghe nói từ rất, rất lâu rồi, có một cậu bé bắt được một con cá màu đỏ ở dòng sông nhỏ. Con cá đó rất đẹp, cậu bé vô cùng yêu quý nó nên đã thả nó vào một cái bể nước để nuôi. Một hôm, khi về nhà, cậu phát hiện ra con cá không còn nữa. Cậu rất đau lòng, đi khắp nơi tìm nó, nhưng chẳng thể nào tìm thấy. Sau đó, cậu đi đến bên bờ sông, muốn lại bắt được một con cá đỏ như thế. Khi ấy, loại cá đó rất hiếm. Cậu bé phục ở bờ sông suốt mấy ngày, nhưng chẳng gặp con cá nào giống như vậy, và cuối cùng cậu đã nhảy xuống sông tự vẫn.

Người trong thị trấn đã mò tìm cậu rất lâu, nhưng vẫn không tìm thấy thi thể của cậu. Có một điều lạ là từ đó về sau, dòng sông này tự nhiên có rất nhiều, rất nhiều cá đỏ. Có người nói rằng, kiếp trước cậu bé ấy là cá, con cá đỏ mà cậu bắt được là ngư tinh, nó đã dụ cậu về với nước. Từ đó về sau, dòng sông nhỏ được đặt một cái tên mới - sông Song Ngư, và người trong thị trấn này cũng dần dần không ăn cá nữa. Nhà trọ này nằm trước mặt sông Song Ngư, vì thế mới lấy tên là "Nhà trọ Song Ngư".

Mà nhân tiện nói thêm, anh đúng là thuộc chòm sao Song Ngư."

Đâu đâu cũng đều có truyền thuyết, đợi chút, lẽ nào cậu bé đó chính là... Phi Ngư? Nếu như thế thì cũng hợp lý. Tôi đang ngẫm nghĩ thì nghe thấy một tiếng mèo kêu rất khẽ, rất khẽ, và cả tiếng đồ sứ va vào nhau lanh canh. Tiếng mèo kêu là tiếng chuông tin nhắn của tôi, là thông báo trừ tiền thuê bao hàng tháng vào tài khoản; còn tiếng đồ sứ va vào nhau là do Trang chạm phải chiếc cốc. Mặt hắn không còn vẻ ung dung, bình tĩnh thường thấy, mà phảng phất chút nhếch nhác.

- Không phải là anh sợ mèo đấy chứ? - Tôi hơi ngạc nhiên đồng thời cũng cảm thấy hơi tức cười.

- Đương nhiên không sợ rồi, chỉ là hơi nhạy cảm với mèo chút xíu. Hơn nữa, ở đây không thể có mèo, cho nên anh hơi ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng mèo kêu - Hắn nhẫn nại giải thích cho tôi.

- Có điều, tuy anh không thích mèo, nhưng anh lại thích những cô gái giống mèo, như em chẳng hạn.

Tôi kinh ngạc. Tay hắn chụp lấy tôi.

- Ở lại đây với anh đi.

Hắn nhìn chằm chằm vào tôi. Đôi mắt đang dán vào tôi kia, theo lời Tô Dương là đôi mắt biết nói, rốt cuộc hôm nay tôi đã được chiêm ngưỡng. Đúng là một đôi mắt mê hồn. Bị hắn nhìn như thế, tôi đã quên mất cả việc phải vùng ra.

"Tiểu Hạ, tớ cảm thấy như mình đang chìm sâu trong đó."

Giọng nói của Tô Dương bỗng vang lên bên tai tôi, rất khẽ. Tôi giật mình, gạt tay Trang ra rồi chạy thẳng lên lầu. Không thể nào có chuyện Tô Dương đi dạo một mình, tôi quá hiểu cô ấy, cô ấy đi đâu cơ chứ? Cầu thang gỗ dài, khi đi vang lên những tiếng "lộp cộp". Hành lang lặng phắc. Nhà trọ này có rất nhiều ưu điểm, một trong số đó là sự yên tĩnh, nhưng giờ đây tôi mong thà nó ồn ào một chút, còn hơn là yên tĩnh như thế này. Tôi vô cùng sợ cảm giác yên tĩnh đến rợn ngợp lúc ấy.

Cửa phòng khép hờ, khẽ đẩy một cái là mở ra. Là nước, cả căn phòng ngập trong nước. Nước dâng lên tận trần nhà, những con cá nhỏ bơi trên giường và lượn lờ trong đám rong rêu dập dềnh. Cảnh tượng đó thật là ma mị. Tôi ngẩn người trong giây lát, rồi lập tức quay đầu định bỏ chạy. Nhưng than ôi đã muộn rồi! Hành lang không biết đã biến mất từ lúc nào, bên ngoài cũng là một căn phòng giống hệt bên trong, cũng cũ kỹ và ngập trong bể nước như thế. Cả nhà trọ này giống như một chiếc bể cá khổng lồ.





Chương 19

Căn phòng đó cũng có một cánh cửa, tôi mừng thầm, run run mở cửa ra, kết quả lại càng khiến tôi thêm thất vọng. Bên ngoài cũng là một căn phòng ngập trong nước, cho dù có mở tiếp một cánh cửa nữa thì kết quả cũng vẫn như vậy thôi. Tôi đã bị giam trong bể cá này rồi!

Trên khung cửa sổ đối diện có một người đang ngồi, đôi chân dài đung đưa trong làn nước, trên khuôn mặt anh tuấn là vẻ giễu cợt. Thấy tôi, người đó giơ tay lên, rồi thong thả chào hỏi:

- Lại gặp nhau rồi.

Phi Ngư! Tôi hơi ngạc nhiên, sao anh ta lại ở đây? Nghĩ lại thì cũng không lấy làm lạ, nước này đến tám mươi phần trăm là do anh ta hóa ra chứ còn gì nữa?

Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy? Đây là nhà trọ hay là đáy sông Song Ngư? Còn Tô Dương? Tô Dương đâu? Nghĩ tới Tô Dương, tôi thấy lo lo, tôi phải rời khỏi nơi này mới được. Nhưng phải làm thế nào thì mới có thể thoát ra được đây?

- Em muốn ra khỏi đây sao? - Phi Ngư hỏi tôi.

Tôi vội vàng gật đầu, không muốn rời khỏi đây mới lạ chứ. Nhưng, tôi có thể tin Phi Ngư được không? Nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt của anh ta, tôi có chút do dự.

- Anh có thể dẫn tôi ra khỏi nơi này không? - Tôi e dè hỏi.

Anh ta cười, nụ cười thoáng chút mỉa mai. Anh ta giống như một vị thần cao quý đang nhìn tôi.

- Rõ ràng em không tin anh, tại sao còn hỏi anh làm gì?

Tôi cứng họng. Đúng thế, về cơ bản, tôi không thực sự tin tưởng anh ta. Từ đầu đến cuối, tôi chỉ tin vào chính mình mà thôi.

- Em chỉ có thể dựa vào chính mình.

Phi Ngư để lại câu nói đó rồi biến mất, biến mất hoàn toàn. Giờ đây trong cái bể cá khổng lồ này, chỉ còn lại một mình tôi.

Tôi co mình vào một góc phòng, không biết phải làm thế nào, cũng không thể tìm được lối ra. Khung cảnh sau mỗi cánh cửa đều giống hệt nhau, ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, rọi vào trong nước, hắt lên những bóng nắng lấp lóa. Tôi nhìn bóng nắng đó, đột nhiên nghĩ ra, có ánh sáng mặt trời, vậy đây đúng là sự thực rồi! Tôi lao đến mở toang cửa sổ, nhưng lại vấp phải một nỗi thất vọng to lớn. Bên ngoài cửa sổ cũng là khung cảnh giống hệt, khắp nơi toàn nước.

Tôi gần như òa khóc, nhưng tôi biết, bây giờ không phải là lúc để khóc. Tôi nhất định không được từ bỏ, nhất định phải tìm ra cách thoát khỏi nơi đây.

Ông nội tôi từng nói, bất cứ pháp trận nào cũng đều có điểm yếu, ảo thuật và mộng cảnh chẳng qua đều là thứ đánh lừa con người mà thôi. Nếu tìm ra được điểm yếu đó, thì có thể phá được toàn cục.

Mê cung dù cho có phức tạp hơn nữa thì vẫn có một lối ra, vậy lối ra này đặt ở đâu đây? Trong những khung cảnh giống nhau như đúc này, ắt hẳn phải có điểm gì đó khác biệt, tôi nhất định sẽ tìm ra nó.

Rốt cuộc khác biệt ở chỗ nào? Tôi tìm tứ phía, cuối cùng đã phát hiện được một điểm trông có vẻ hơi kỳ quái.

Ở trong góc của căn phòng bên ngoài cửa sổ, nơi sấp bóng mà ánh nắng không chiếu tới được, có một cái bóng đen nhỏ xíu, nhìn kỹ thì thấy nó đang chuyển động. Đó là hình dáng của một con người.

Tôi trợn trừng mắt lao đến bắt nó, thực sự là nó quá nhỏ, nếu như có thể phóng to lên một chút thì tốt, tôi thầm nghĩ vậy. Bóng đen lại biến to lên gấp nhiều lần, càng rõ nét hơn. Lần này có thể nhìn rất rõ, đó đúng là một cái bóng người.

Tôi dốc hết sức lực, hét lên với cái bóng đó:

- Trang!

Hắn quay người lại, nửa cười nửa không hỏi tôi:

- Trà này có ngon không?

Bể cá giống như vừa bị ai đó đập vỡ toang, nước trong căn phòng bắt đầu rút đi mau chóng, trong khoảnh khắc, tất cả đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Tôi vẫn ngồi ở vị trí kề cửa sổ, Trang vẫn dùng đôi mắt biết nói, không cất tiếng mà hỏi tôi "Trà này có ngon không?"

Ánh tịch dương hắt trên khuôn mặt hắn, nhìn có vẻ ấm áp, nhưng tôi lại cảm thấy dường như nhiệt độ đang giảm xuống rất thấp. Một ý nghĩ bỗng nhiên thôi thúc tôi mạnh mẽ, tôi muốn thoát khỏi tầm nhìn của người đàn ông trước mặt, nhưng chân tay không nhúc nhích nổi. Cảm giác rã rời ban nãy vẫn còn đang chiếm lấy tôi. Tôi rất sợ, nếu như mở cánh cửa này rồi lại nhìn thấy cảnh tượng y hệt, thì liệu mình có phát điên không?

Cả hai cứ im lặng như thế, thời gian trôi qua từng phút từng giây, gian sảnh dần dần chìm trong bóng tối. Đến khi ánh đèn dần rạng, Trang mới cất lời:

- Anh không muốn cô đơn nữa, hãy ở bên anh nhé!

Nghe rất giống như khi người ta cầu hôn trên tivi. Giọng nói của hắn trầm trầm mà mạnh mẽ. Tôi buồn nôn quá, con người này coi Tô Dương là cái gì? Cô ấy yêu hắn như thế... Tô Dương đâu? Tôi muốn nói, nhưng trong lòng tựa như bị thứ gì đó chẹn lại, không thể nói ra được điều gì, chỉ biết phẫn nộ nhìn hắn.

May mà cục diện này nhanh chóng bị phá vỡ. Có tiếng bước chân nhẹ nhàng, gấp gáp vang lên bên ngoài cửa. Có khách đến rồi. Trang bỏ tôi ở đó, đứng dậy đón khách. Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. Lúc đi ngang qua tôi, hắn cúi người xuống, nói với tôi một câu:

- Hạ, những gì anh nói là nghiêm túc.

Trái tim vừa trở lại vị trí của tôi lại nảy lên như muốn vọt ra khỏi cổ.

Có mấy cô gái trẻ trung vừa bước vào, hình như là hẹn nhau đi du lịch bụi. Họ rất sôi nổi, vừa bước vào là vây kín lấy Trang, ríu rít hỏi han không ngừng. Nhân cơ hội đó, tôi chạy như bay lên phòng khách trên lầu. Ở ngã rẽ cầu thang, tôi vô tình liếc xuống dưới và giật thót. Họ đâu có giống những cô gái trẻ trung cơ chứ? Những cơ thể gầy gò, gân guốc, đôi mắt hõm sâu, sắc mặt nhợt nhạt, mái tóc ướt sũng như rong rêu đang bám bết vào giương mặt, trên cánh tay còn mọc đầy những thứ giống như vảy cá, sáng lấp lóa dưới ánh đèn, thật là đáng sợ. Nhưng còn đáng sợ hơn là, trên cổ tay của Trang cũng có vảy cá giống như thế.

Trong vòng vây của các cô gái, Trang nhìn tôi từ phía xa, đôi mắt phượng hẹp và dài lóe sáng, gửi tới tôi một nụ cười đầy ngụ ý. Tôi sợ hãi vô cùng, không dám tiếp tục nhìn hắn nữa, lập tức quay đầu chạy lên lầu.

Tôi đẩy cửa, Tô Dương đang ngồi trên giường xem tivi. Thấy tôi chạy vào, cô ấy cười hỏi tôi:

- Sao thế? Sao lại hoảng hốt chạy vào thế?

Cảm ơn trời đất, Tô Dương vẫn bình an vô sự, may quá. Tôi không biết phải dùng từ ngữ gì để diễn đạt, chỉ biết nhìn cô ấy cười ngây ngô.

Tôi không muốn truy đến tận cùng xem rốt cuộc chuyện này là thế nào nữa, mà chỉ muốn ngay lập tức rời khỏi nơi này, đi khỏi thị trấn này, trở về với cuộc sống bình thường.

- Này, Tô Tô, chúng mình về nhé? Tớ cứ cảm thấy ở đây là lạ thế nào ấy. Hay là mình về sớm một chút nhé?

- Chuyện này để sáng mai bàn đi. Tiểu Hạ à, giờ tớ buồn ngủ lắm, cậu đi ngủ sớm đi. Ngủ ngon nhé!

- Ừ...

Cánh tay tôi vừa giơ ra liền khựng lại giữa không trung, căn phòng chìm trong tĩnh lặng. Đáp lại lời tôi chỉ có tiếng thở đều đều của Tô Dương. Cô ấy ngủ say rồi.

Cô ấy ngủ rất say, còn tôi lại không dám ngủ, đặc biệt là sau khi vô tình nhìn thấy những vảy cá mọc trên cánh tay của Trang. Bầy con gái quái dị đó, cái nhà trọ yên tĩnh đến mức quá đáng này, đâu đâu cũng đầy rẫy sự lạ lùng. Nụ cười sau cùng đầy ngụ ý của Trang càng làm tôi sợ hãi hơn nữa. Sự sợ hãi tột độ khiến cho đầu óc tôi căng như dây đàn. Tôi kiểm tra cửa sổ đến ba lần rồi mới dám leo lên giường. Chui vào trong chăn, tôi nắm chặt bùa hộ mệnh trong tay, tai dỏng lên nghe ngóng, không bỏ qua bất cứ động tĩnh nào ở bên ngoài.

Sợ cái gì thì cái ấy đến, khi đang lắng nghe tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, tôi bỗng nghe thấy một âm thanh khác lạ.

Tiếng bước chân trên sàn gỗ, chậm rãi mà chắc nịch, dần dần đi về hướng phòng tôi, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần cuối cùng dừng lại ngay trước cửa.

- Hạ... mở cửa đi...

Giọng nói của Trang từ ngoài cửa vọng vào, tôi cố sống cố chết lay Tô Dương, nhưng cô ấy ngủ rất say, không hề có phản ứng gì. Tôi chỉ còn biết rúc thật sâu vào trong chăn, không dám lên tiếng. Giọng nói của hắn thật kỳ quái, rõ ràng rất dịu dàng, nhưng lại ẩn chứa một thứ áp lực vô hình, khiến người ta cảm thấy buồn bực trong lòng, một sự khó chịu không thể nói rõ.

Lắng nghe thật kỹ thì bên ngoài cửa không chỉ có giọng nói của một mình Trang. Quanh hắn còn có những giọng nói nho nhỏ khác, giống như có rất nhiều côn trùng đang vo ve bên cạnh. Đó là bầy con gái đang thì thào, bọn họ đang nói "Qua đây, qua đây...".

Tôi nhớ tới đám con gái kỳ dị dưới lầu, đầu bắt đầu tê dại. Trang vẫn không ngừng đập cửa, không ngừng gọi tôi. Hắn đập rất mạnh, nếu hắn cứ tiếp tục đập như vậy, cánh cửa phòng mỏng manh đó e là không chống chọi nổi nữa. Tôi cuống quýt, tụt xuống giường, vội kéo chiếc bàn - thứ duy nhất có thể di chuyển trong căn phòng - đến chặn cửa, rồi lại kéo tiếp chiếc giường đơn của tôi chặn cửa thật chắc. Làm xong tất cả tôi mới ôm chăn mà run lập cập.

Má cảm thấy lành lạnh, lúc đó tôi mới phát hiện, toàn thân mình đã toát mồ hôi, quần áo đều ướt đẫm. Chiếc túi nhỏ treo trên cổ cũng ướt, trong đó đều là bùa bình an mà ông nội đích thân viết cho tôi, bao nhiêu năm rồi chưa bao giờ rời nó. Tôi vội vội vàng vàng lấy xuống, giở ra, dấu chữ viết bằng mực son đã hơi nhòe.

Xung quanh bỗng im lặng. Trong khoảnh khắc tôi giở lá bùa ra, giọng nói của Trang, những tiếng thì thầm bên ngoài, tất cả đều biến mất.

Sàn nhà cũng ngừng rung, linh lực của đạo bùa này lớn vậy sao? Tôi hơi kinh ngạc, bởi vì nó chẳng qua chỉ là một đạo bùa bình an thôi. Rõ ràng ngay cả bùa trừ tà của sư đệ còn vô dụng đối với Phi Ngư, trong khi sức mạnh của Trang chắc chắn không thể kém Phi Ngư được. Ông nội ơi, lẽ nào ông ở trên trời cao đang phù hộ cho con sao?

Tôi vừa vui mừng vừa buồn bã, suýt chút nữa thì khóc.

Ngay sau đó, một âm thanh đã đẩy những giọt nước mắt của tôi vào trong.

- Hạ...

Là giọng nói của Trang, hắn vẫn ở bên ngoài.

- Hạ, đến với anh đi, ở bên anh được không?

Tôi ra sức lắc đầu, nhưng không thốt lên nổi lời nào. Không, tôi nhất định sẽ không đi với hắn, nhất định sẽ không trở thành một trong số những cô gái kia.

- Đừng tiếp tục sai lầm nữa... - Một giọng nói khác có phần quen thuộc vang lên khiến tôi bất ngờ. Hóa ra Phi Ngư cũng đang ở đây.

Trong giọng nói của Phi Ngư không có sự đùa bỡn như mọi khi, mà đượm vẻ buồn thương.

- Quá đủ rồi... Nhìn tôi xem, nhìn họ xem... Anh vẫn chưa thấy đủ sao? Tha cho cô ấy đi, đừng lãng phí một sinh mệnh nữa, cho dù là ai thì cũng không thể biến thành dáng vẻ mà anh muốn... Tôi không muốn nhìn một người nữa trở thành đồng bọn của mình... - Giọng Phi Ngư có chút bất lực.

- Bọn mi chẳng là cái thá gì trong mắt ta cả, hãy nhìn lũ xấu xí này xem... Chẳng ra cái gì cả!

Giọng nói của Trang rất dịu dàng, nhưng lời lẽ tuôn ra lại khiến người ta lạnh đến thấu xương.

- Anh vẫn cứng đầu như vậy... - Giọng nói của Phi Ngư rất bình tĩnh, không còn nhận thấy bất cứ tình cảm gì trong đó - Tôi không thể tiếp tục cùng anh chơi trò vô nghĩa này nữa.

Trang không thèm đếm xỉa gì đến Phi Ngư, vẫn quay sang tiếp tục nói với tôi.

- Tiểu Hạ, anh chỉ cần em. Anh đảm bảo, sẽ không có chuyện gì xảy ra với em đâu.

"Phi Ngư, Phi Ngư, cứu tôi với...". Trong lòng tôi không ngừng cầu xin, nhưng thật thất vọng, Phi Ngư đã biến mất. Tôi không nghe thấy tiếng của anh ta nữa, mà ngược lại chỉ còn giọng nói của Trang vẫn không ngừng vang lên ngoài cửa một cách dịu dàng. Động tác đập cửa của hắn khiến cánh cửa bắt đầu lung lay, ngày càng mạnh, chiếc khóa yếu ớt rung lên bần bật, cảm tưởng như nó có thể vỡ tung bất cứ lúc nào.

- Tiểu Hạ, anh yêu em, hãy đến bên anh đi! - Trang nhắc đi nhắc lại.

Lời của Trang ngọt ngào như thuốc độc. Đắm chìm trong giọng nói đó, tôi dần dần quên đi nỗi sợ hãi, thay vào đó là một cảm giác mê đắm lạ lùng. Tôi muốn đến bên hắn, lấp đầy nỗi cô đơn của hắn, muốn ôm hắn thật chặt. Tình cảm ấy dâng lên mãnh liệt, chiến thắng tia ý chí nhỏ nhoi của tôi.

Tôi đứng dậy, bắt đầu di chuyển chiếc bàn và chiếc giường chặn ở cửa ra. Những đồ vật rất nặng, lúc này bỗng trở nên thật nhẹ và dễ dời đi. Một lát sau, giữa tôi và Trang chỉ còn cách một cánh cửa.

Tôi mở cửa không hề do dự, không khí đêm lành lạnh lập tức tràn vào mang theo mùi tanh nồng nặc, mùi tanh đó không bắt nguồn từ Trang. Hắn đứng ngoài cửa, nụ cười tao nhã, cả người không nhuốm chút bụi trần, đối lập rõ ràng với đám con gái bên cạnh hắn.

Những cô gái khiêm nhường đang xoắn xuýt bên hắn kia, ai cũng đứng cúi đầu, trên những cánh tay lộ ra dưới tay áo rộng mọc chi chít vảy cá, dịch nhầy trên người không ngừng rỏ xuống, tụ lại thành vũng nước nhỏ chỗ bọn họ đứng. Một cô gái trong số đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi.

Ánh mắt cô ta nhìn tôi u ám, nỗi oán hận tới tận xương tủy đó khiến tôi cảm thấy mình giống như một con ếch xanh đang bị con rắn nhìn hau háu. Tôi hít vào luồng khí lạnh, nỗi rạo rực thôi thúc tôi vừa nãy giờ đã biến mất không còn dấu vết. Lúc này tôi mới ý thức được hành động của mình ngu xuẩn đến mức nào.

Dường như tôi đã sập cửa lại ngay lập tức, nhưng không đóng được vì có một cánh tay đã chen vào khe hở.

Đó là cánh tay con gái - nếu lúc trước cô ta đã từng được coi là con người. Trong kẽ móng tay đầy bùn đen, trên mu bàn tay đã không còn lớp da mà hoàn toàn bị vảy cá trùm kín. Cánh tay kinh khủng đó khua loạn xạ trong không trung, hình như cảm nhận được vị trí của tôi, nó mau chóng áp dần về phía tôi.

Tôi cố nhịn cơn buồn nôn, rón rén đổi vị trí, nào ngờ động tác của tôi lại làm khe hở lớn hơn một chút. Tôi càng cuống quýt sợ hãi hơn, cố sống cố chết ép chặt cửa, quyết không để khe hở mở rộng thêm nữa.

Đáng tiếc là đã muộn, sức mạnh bên ngoài cửa quá lớn, chẳng mấy chốc tôi không thể chống chọi được nữa. Cánh cửa đã bị bọn chúng đẩy ra, mùi tanh tưởi xộc tới. Tôi nhắm nghiền mắt lại, chẳng còn chút dũng khí nào để đối diện với chuyện sắp xảy ra.

Hết rồi, tôi sắp biến thành thứ giống bọn họ..



Chương 20

Một phút sau đó, sự lạnh lẽo và nỗi đau đớn trong tưởng tượng không hề xuất hiện, xung quanh lại tĩnh lặng như tờ, có thứ gì đó lướt qua bên tay tôi. Một sự tiếp xúc mềm mịn như nhung, tôi mở choàng mắt.

Mùi đàn hương thoang thoảng lướt qua trong không khí, một bóng đen nhỏ bé biến mất trong góc ngoặt của căn phòng.

Đó là một chú mèo đen.

- Tiểu Hạ, Tiểu Hạ! Cậu định ngủ đến bao giờ? Dậy đi thôi!

Là giọng nói của Tô Dương. Tôi trở mình, đang định ngủ tiếp thì thấy lạnh nên tỉnh hẳn. Mở mắt thì thấy Tô Dương đang cầm khăn mặt ướt vẫy vẫy vào tôi. Nụ cười của cô ấy mới rực rỡ làm sao, tôi không hiểu mình đang ở đâu. Đây là mộng sao? Hay là hiện thực?

- Tô Tô à, hôm qua sao cậu ngủ sớm thế? - Tôi dò hỏi cô ấy.

Cô ấy nhìn tôi ngạc nhiên, hỏi:

- Hôm qua tớ xem tivi đến một giờ sáng, tớ ngủ sớm lúc nào? Chỉ có cậu ấy, chưa đến mười giờ đã leo lên giường rồi.

Cô ấy sờ trán tôi rồi lẩm bẩm một mình:

- Đâu có sốt đâu nhỉ?

Lẽ nào đó hoàn toàn là giấc mộng của tôi? Hay Tô Dương của hiện tại mới là mộng? Tôi đến bên Tô Dương, nhẹ nhàng nhéo tay cô ấy một cái.

Tôi Dương nhảy thót lên, lườm cho tôi một cái.

Quả nhiên không phải là mộng...

Tôi kéo Tô Dương xuống dưới lầu ăn sáng, ông chủ tốt bụng đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi. Tôi chạy đến bên ông ta, khẽ hỏi:

- Trang?

- Hở? - Ông chú hơi bối rối, sau đó cười cười, gắp cho tôi hai cái bánh vừng.

Trước khi bê đĩa về bàn, tôi vẫn có chút băn khoăn, bèn hỏi Tô Dương:

- Sao cậu không nhắc đến Trang nữa?

Cô ấy nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, không hiểu:

- Đây là lần thứ n cậu hỏi tớ về Trang nào đó, không phải cậu ngủ đến mụ mẫm đầu óc rồi đấy chứ?

Tôi ngậm miệng lại, nếu như đúng là giấc mộng, vậy hãy để nó trôi qua đi.

Cái ngày rời khỏi thị trấn nhỏ ấy, Tô Dương lưu luyến kéo tôi đi một vòng rồi mới chịu ra bến xe. Tôi đi cùng cô ấy, chậm rãi thả bước trên con đường rải đá xanh. Cô ấy còn cố ý đi vòng qua nơi đắm thuyền đó, nhìn một cái rồi kêu ầm lên rằng con thuyền đắm đã được vớt lên rồi.

Tôi ấn chặt trái tim đang nhảy nhót trong lồng ngực, nhìn xuống nước. Con thuyền đắm quả nhiên đã biến mất, trong làn nước chẳng còn gì, cũng chẳng thấy bóng dáng của một chú cá đỏ nào, và càng không thể tìm thấy bóng dáng của anh chàng có đôi mắt đa tình ấy nữa.

Phi Ngư, anh vẫn sẽ cảm thấy cô đơn chứ?

Khẽ thả đóa hoa dại vừa tiện tay ngắt xuống dòng sông, nhìn theo chúng dập dềnh trôi trên sóng nước cho đến tận khi chìm hẳn xuống rồi, tôi mới cất bước rời đi.

Khi ra khỏi thị trấn, tôi lại nhìn thấy chú mèo đen, nó nhảy lên trên bức tường của tòa nhà cũ kỹ. Từ trên cao nhìn xuống tôi, hai ánh mắt chạm nhau, nó kêu lên "ngoao" một tiếng rồi nhảy xuống, chạy mất tăm mất dạng.

Đôi mắt của nó có màu hổ phách, giống như... Dao đang ngáy khò khò trên đầu gối tôi lúc này.

Tướng ngủ của anh chàng Dao này cực kỳ khó coi, lăn tới lăn lui, trong nháy mắt đã lăn khỏi chân tôi. Tôi giơ tay ra đỡ, rồi dứt khoát đặt Dao lên chiếc ghế mây, còn mình thì kiếm một cuốn sách, rồi ngồi dựa vào tủ quầy.

Xung quanh dần dần sáng lên, vì Thanh Minh đã lặng lẽ đẩy ngọn đèn dịch một chút về phía tôi. Tôi cảm kích cười với anh, còn anh lại nghiêng đầu, không nhìn tôi. Ánh mắt của tôi chạm xuống bộ sách dày cộp trên tay anh. Tôi trợn mắt kinh ngạc, anh chàng này có phải là người không đấy? Chỉ trong ngần ấy thời gian mà anh ta đã đọc được quá nửa cuốn Khang Hy tự điển.

Tôi bỗng muốn trêu anh, khi anh nhận ra thì tôi đã kịp chui vào trong quầy rồi.

Bên trong quầy là một không gian chật hẹp. Thanh Minh nhích qua nhường chỗ cho tôi với vẻ mặt khó hiểu. Tôi ngại ngùng giải thích rằng tối nay hơi lạnh, nên muốn vào trong này tránh gió. Lời vừa thốt ra tôi đã muốn cắn vào lưỡi mình rồi, bây giờ mới chỉ là mùa thu, có quỷ mới tin được những lời đó của tôi!

Nhưng Thanh Minh vẫn tin lý do hoang đường ấy. Anh không nói gì, chỉ xoay ngọn đèn lại, nhân tiện đứng dậy, lấy cho tôi "chiếc gối dựa lông lá" đang nằm bên ngoài. Tôi ôm Dao, thư thái cuộn mình trong góc nhỏ, Thanh Minh quay lưng lại với tôi, tiếp tục đọc sách.

Tấm lưng rộng của anh chắn phần lớn ánh sáng, trong không gian nhỏ này hắt thành một mảng tối ấm áp. Không để ý đến móng vuốt của Dao đang cào cào phản đối trong lòng, tôi khẽ khàng tựa đầu vào mảng tối đó. Nếu như nói khoảnh khắc này là một giấc mộng, vậy thì mơ tiếp cũng thật hay.

Giấc mộng và hiện thực của tôi dần dần đã không thể phân định rõ rệt. Dao đang chìm trong giấc ngủ say liệu có suy nghĩ như thế không?

Chuyện thứ năm: Con thuyền màu xanh

Tiếng sáo tựa như thủy triều trào dâng lên bốn phương tám hướng, nhưng chỉ quanh quẩn bên bạn, khi bạn giơ tay ra nắm lấy, nó lại bay tới bờ đối diện xa tít tắp.

Tiết Thanh Minh sắp đến rồi.

Tôi lơ đãng lau chiếc tủ quầy, trong lòng bỗng nghĩ tới điều ấy. Ngay sau đó, tôi liền ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ.

Ngoài phố, Huyết Hóa Lang quẩy gánh hàng đi dọc con phố rao bán bánh chưng[1], loại bánh này không biết nhân làm bằng gì mà mùi thơm hấp dẫn, từ xa cũng có thể ngửi thấy. Ông ta thấy tôi đang nhìn ra ngoài cửa ngó nghiêng, liền ân cần mời gọi:

[1] Bánh chưng của Trung Quốc dùng lá tre loại lớn để gói, thường được làm vào dịp tết Đoan Ngọ, hình tam giác hoặc dài, có các loại nhân khác nhau như thịt, lạc, ngũ cốc... Bánh chưng này khác với bánh chưng của Việt Nam. (ND)

- Cháu gái, có muốn nếm thử vài chiếc bánh chưng không?

Dưới ánh đèn, Thanh Minh vẫn im lặng liếc nhìn tôi. Tôi nuốt nước bọt, vội vàng lắc đầu.

- Ái chà, chắc là ông chủ không cho phép chứ gì? Tiếc quá... Nhân thịt hôm nay rất tươi ngon đấy nhé!

Ông ta cố tình kéo dài hai chữ "tươi ngon" rồi nhìn tôi cười, vẻ tiếc nuối:

- Quen mặt cả rồi, lần sau nhân lúc ông chủ không ở cửa hàng, ta sẽ giữ lại mấy cái cho cháu nhé.

Ông ta cũng chẳng cần đợi tôi phải trả lời, tiếp tục đi dọc phố rao bánh.

Giữa đêm khuya, chiếc bóng của ông ta đổ dài trên phố. Phía xa xa, trên tủ quầy của những cửa hàng nhỏ đã thấp thoáng bày vàng mã, nến thơm.

Cả con phố nhỏ tràn ngập không khí cận kề ngày tết.

Tiết Thanh Minh sắp đến thật rồi. Tôi vứt giẻ lau, nhìn chiếc tủ quầy được lau sạch bong, còn chưa kịp tự thưởng thức thành quả lao động của mình thì mắt tôi đã sáng lên.

Đến khi trấn tĩnh lại thì một người đàn ông đã đứng trước mặt tôi.

Người ấy toàn thân mặc y phục màu xanh, mắt dài và nhỏ, nhìn tôi cười tươi rói, dáng vẻ nho nhã, thư sinh.

- Chào anh, mời anh vào ạ.

Giờ không phải là lúc đờ đẫn đứng nhìn khách, tôi cuống quýt đứng dậy chào hỏi.

- Nghe nói cửa hàng này cái gì cũng có, không biết có thứ tôi cần không?

- Xin hỏi, anh cần thứ gì ạ?

- Tôi cần tìm một người.

- Một người ư? Người nào ạ? - Tôi không hiểu ý của anh ta lắm.

Anh ta giơ tay ra, ngón tay thon dài chỉ vào Thanh Minh đang đứng phía sau tôi.

- Anh ta.

Thanh Minh gập sách lại và đứng dậy.

Thanh Minh mời anh ta vào phòng trong, tôi bưng trà lên mời khách, sau đó biết ý lùi vào góc bên cạnh đọc sách.

Thường xuyên có một số vị khách đến tìm Thanh Minh, những lúc như thế hầu hết đều là những vụ làm ăn khá đặc biệt, lần này hẳn cũng như vậy? Là chuyện gì nhỉ?

Tôi lén quan sát tướng mạo của người khách kia, còn Dao thì tỏ ra không có hứng thú với anh ta, chỉ ngồi chết gí trên ghế mây chơi game, chẳng buồn nói câu nào.

Hôm nay Dao yên lặng khác thường.

Tôi vừa đọc sách, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ treo tường. Nửa tiếng đã trôi qua mà vị khách vẫn chưa ra.

Liệu có phải vụ làm ăn này rất khó nhằn không?

Trong trí nhớ của tôi, Thanh Minh chưa bao giờ bàn bạc với khách quá hai mươi phút. Tôi cũng không hiểu vì sao mà người khách áo xanh lần này lại thu hút sự chú ý của tôi đến vậy. Có lẽ nhàn rỗi quá đâm ra nghĩ linh tinh mà thôi! Tôi lắc lắc đầu, cố gắng xua ý nghĩ vô vị đó ra khỏi đầu.

Bỗng một cơn gió nhẹ thoảng qua, cánh cửa bên trong khẽ mở ra.

Chắc mọi việc đã được bàn bạc ổn thỏa. Người khách áo xanh không dừng lại ở gian ngoài mà đi thẳng ra cửa. Đến cửa, anh ta quay đầu lại, nhìn tôi mỉm cười một cái, nói:

- Cô vất vả rồi.

Chỉ là rót một tách trà thôi mà, người khách này lịch sự quá. Nghĩ thế, tôi vội đứng dậy chào đáp lễ anh ta.

Người đó đi rất nhanh, đến khi tôi ngẩng đầu lên thì chiếc bóng màu xanh ấy đã biến mất.

Tôi ngoảnh lại thì thấy Thanh Minh đã bước ra. Khác với mọi khi, anh không ngồi trong quầy mà đứng trước cửa, nhìn ra đường phố bên ngoài, khẽ nhíu mày, dáng vẻ trầm tư suy ngẫm, không biết là đang nghĩ gì.

Chẳng bao lâu sau, anh trở lại bình thường, gọi tôi tới dặn dò:

- Hạ, thu xếp đồ đạc đi, ngày mai cùng tôi đi xa một chuyến.

- Gì cơ? - Tôi còn tưởng mình nghe nhầm, bất giác hỏi lại.

- Thu xếp đồ đạc đi, ngày mai cùng tôi đi xa một chuyến.

Thanh Minh liếc tôi, dường như hơi cáu, nhưng anh vẫn nhắc lại lần nữa.

Tuy đã nghe rõ, nhưng tôi vẫn mù mờ không hiểu lắm.

Nói như Dao thì tôi hoàn toàn chẳng có chút tài cán gì, sở trường là cản trở người khác. Tại sao lại cần tôi đi theo chứ? Lẽ nào Thanh Minh thật sự muốn phá hỏng vụ làm ăn này sao?

Dao hình như cũng không vui, vỗ lên đầu tôi một cái.

- Này, đại ca, anh đang nghĩ gì đấy? Đưa cô ấy đi cùng làm gì?

Tuy Dao hỏi về vấn đề tôi đang muốn biết, nhưng tôi vẫn làm mặt nhăn nhó chọc Dao. Nói cho cùng thì thực chất chỉ là vì anh chàng này không muốn ở lại trông cửa hàng một mình mà thôi.

Thanh Minh liếc Dao một cái, thong thả đáp:

- Là do người khách lần này đích thân chỉ định.

Đích thân chỉ định... tôi ư?

Lần đầu tiên có người chỉ định tôi đi làm việc, phải chăng tôi thực sự có tài năng tiềm tàng nào đó mà vị khách kia đã nhìn ra? Cứ thế suy rộng ra thì chưa biết chừng tôi cũng rất đáng gờm ấy chứ!

Chắc mẩm như thế, nên tôi hơi hí hửng.

Dao tỏ ra rất khinh thường, đúng lúc tôi đắc ý ra mặt thì anh dội một gáo nước lạnh:

- Chớ có vội mừng, người đó chắc chắn bị cận thị đến hàng nghìn đi-ốp đấy.

Câu nói của Dao khiến tôi cảm thấy rất buồn cười.

Một lão yêu quái luôn khoe khoang mình rất lợi hại, vậy mà lại nói ra những lời ấu trĩ như học sinh tiểu học lúc đấu khẩu, hay ho quá đi mất.

Tôi cười rũ rượi, đến mức ngã lăn từ trên ghế xuống đất. Hai người ngồi bên cạnh giật mình, có lẽ chưa bao giờ họ thấy ai cười thoải mái như thế.

Bốn con mắt nhìn tôi chằm chằm phải đến hơn nửa phút. Tôi cảm thấy ngài ngại, cố nhịn cười, mau chóng bò dậy phủi quần áo, rồi ngoan ngoãn đứng bên cạnh.

Dao không cười nhạo, chỉ im lặng nhìn tôi. Trong đôi mắt của anh không hề có chút gì vui vẻ, mà ngược lại ánh mắt ấy dường như hơi lạnh lùng, biểu cảm phức tạp của nó khiến người ta không thể nào nói rõ được. Rất hiếm khi tôi thấy Dao như thế này. Tôi chợt thấy anh trở nên vô cùng xa lạ, khiến tôi không biết phải nói gì.





Chương 21

Tôi đành cúi đầu, ngồi xuống tiếp tục đọc sách, nhưng chẳng vào đầu được chữ nào.

Tôi ngủ quá giờ. Đến khi tôi đeo chiếc túi nhỏ chạy vội đến Vong Xuyên đường thì Thanh Minh đã chờ ở đó rất lâu rồi.

Khi thấy tôi, đầu lông mày đang nhăn lại của Thanh Minh mới giãn ra. Anh chỉ nói một tiếng "Đi!".

Dao đang ngồi trong quầy, ngẩng đầu lên, nhìn chúng tôi vẻ đáng thương nhưng không nói một lời nào. Chúng tôi cũng không biết lần này sẽ đi bao lâu, Dao phải ở lại trông cửa hàng. Một người vui vẻ hoạt bát như Dao chưa biết chừng sẽ buồn quá mà sinh bệnh cũng nên.

Nhìn vẻ mặt buồn bã của Dao, tôi bỗng hơi xót xa. Định nói đùa một câu để an ủi, nhưng Dao đã cúi gằm mặt xuống, chẳng thèm nhìn chúng tôi.

Chẳng sao, dù sao cũng sẽ sớm quay về thôi.

Tôi nghĩ như vậy, nên cuối cùng chẳng nói với nhau câu gì. Phút cuối rời đi, tôi quay đầu nhìn Dao một lần nữa, Dao vẫn giữ nguyên tư thế ấy, vô cùng lặng lẽ.

Thế thì chúng tôi đi đây!

Tôi vẫy vẫy tay, Dao ngẩng đầu lên nhìn tôi, khe khẽ nói câu gì đó. Những tạp âm bên ngoài át đi tiếng của Dao.

Tôi không nghe rõ, nhưng sau đó tôi nghĩ, hẳn Dao đã nói là "Sớm quay về nhé!".

- Hạ, vẫn còn chưa xong ư?

Khi Thanh Minh đứng ngoài cửa giục, tôi mới chợt nhận ra là mình đã dùng dằng khá lâu.

Vội vã đeo túi xách, tôi đuổi theo chiếc bóng của Thanh Minh.

Cùng Thanh Minh ra ngoài, nhưng vẫn chưa biết là sẽ đi đâu, tôi cảm thấy hơi kỳ lạ.

Đi sau anh, nhìn bóng dáng cao cao ấy, tôi bỗng phát hiện ra rằng những gì mình biết về Thanh Minh chỉ bó hẹp trong thân phận ông chủ của Vong Xuyên đường. Ngoài ra, anh ở đâu, bao nhiêu tuổi, thậm chí có phải là người không tôi đều không biết.

Thanh Minh - cái tên này có lẽ cũng không phải là tên thật.

Anh là một người vừa thân thuộc lại vừa vô cùng xa lạ.

Lúc Thanh Minh dừng lại ở phía trước, tôi mới nhận ra là mình đã bị tụt lại một khoảng khá xa, tôi liền cuống quýt rảo bước đuổi theo.

Tại sao mình bỗng nảy ra những suy nghĩ này nhỉ? Thực ra xa lạ cũng được, thân thiết cũng chẳng sao. Đối với tôi, chỉ cần anh là Thanh Minh là đủ rồi.

Thanh Minh bắt taxi. Lái xe là một ông chú có mái tóc hoa râm, nói rất nhiều, dọc đường ông ta không ngừng tán chuyện với chúng tôi. Thanh Minh ngồi trên ghế phụ, thi thoảng cũng đáp lại vài câu. Tôi hơi ngạc nhiên khi anh không hề tỏ ra bực bội. Tôi cứ tưởng rằng với tính cách của Thanh Minh, hẳn anh sẽ không thèm để ý đến ông ta.

- Đôi vợ chồng trẻ chuẩn bị đi du lịch có phải không? - Ông chú liếc nhìn tôi đang ngồi ở ghế sau, rồi cười cười với Thanh Minh.

- Không phải!

Tôi đáp luôn, không kịp suy nghĩ gì. Sao ông ấy lại cho rằng tôi và Thanh Minh là một cặp vợ chồng nhỉ? Thanh Minh cũng quay đầu sang nói:

- Không phải!

Tôi thở phào, nhưng lại nghe thấy anh giải thích rất nghiêm túc:

- Chúng tôi chưa kết hôn.

Giải thích kiểu đấy chẳng thà không nói còn hơn. Tôi bó tay.

Ông chú lại cười mờ ám, ra vẻ hiểu biết:

- Chú già rồi, giới trẻ bây giờ đúng là khác trước ghê!

Hừ, hai người này kẻ tung người hứng, không biết là đã suy diễn đến đâu rồi? Sao lại có thể ăn ý với nhau đến thế cơ chứ?

- Chú à, phía trước là nhà ga rồi! - Tôi ngắt lời tài xế, nhắc nhở ông ấy nên tập trung lái xe. Ông chú yêu nghề đó quả nhiên ngừng nói, chuyên tâm vào việc lái xe.

Hai tiếng sau, chúng tôi dã ngồi trên chuyến tàu đường dài. Con tàu này hơi cũ kỹ, đến điều hòa cũng chẳng có, thêm nữa giờ không phải mùa du lịch nên cả toa tàu chỉ lác đác chừng vài chục người. Dù vậy, khi bước vào chúng tôi vẫn bị vô số ánh mắt săm soi. Đương nhiên, đại đa số ánh mắt dều là của các cô gái trẻ, mà đối tượng họ chú ý tất nhiên là người đứng phía sau tôi, Thanh Minh.

Ngồi đại xuống một ghế gần cửa sổ, chẳng mấy chốc đã có một đám nữ sinh tiến đến bắt chuyện. Thanh Minh vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng nhưng cũng trò chuyện với họ. Mấy cô gái rất hoạt bát, ngồi túm tụm trên một chiếc ghế đôi liến láu nói chuyện không ngừng. Tôi lơ đãng nghe, qua câu chuyện biết được họ là một nhóm sinh viên, nhân dịp tiết Thanh Minh đi tảo mộ ở thành phố lân cận, nhân thể du xuân luôn.

Rõ ràng là đi tảo mộ, nhưng những người này lại tỏ ra vô cùng hào hứng vui vẻ, còn Thanh Minh thì lại tán chuyện với họ.

Hứ, rõ ràng ở cửa hàng suốt ngày anh ta trưng ra bộ mặt lạnh lùng, thế mà giờ đây lại tỏ ra hòa nhã dễ gần. Điều này khiến tôi có chút không thoải mái.

Đám con gái túm tụm lại, tiếng cười nói vang lên hơi chói tai, tôi càng lúc càng cảm thấy bực bội. Tuy trong lòng vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân rằng phải nhẫn nại, nhẫn nại, nhưng khi nhìn thấy bộ ngực của cô gái đối diện sắp đẩy đến trước mặt Thanh Minh, thì tôi không kiềm chế được nữa, liền đứng phắt dậy.

Trong khoảnh khắc, xung quang im phăng phắc, mọi người đều nhìn tôi, Thanh Minh cũng nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi. Nhận ra sự thất thố của mình, mặt tôi đỏ bừng lên.

Tôi vào nhà vệ sinh, nói xong tôi lao đi như chạy trốn vậy.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của mình trong gương, tôi bèn dùng nước lạnh vã lên mặt một lúc, cảm giác nóng bừng lát sau mới dịu bớt. Tôi mở cửa, bước ra khỏi cái không gian chật hẹp đó.

Chỗ nối toa tàu xưa nay vẫn là nơi đám đàn ông hút thuốc nhả khói. Tôi chúa ghét mùi thuốc, bèn bịt chặt mũi bước qua thật nhanh để về chỗ ngồi của mình, chẳng ngờ cuống quá nên đâm phải một người.

Anh ta dựa vào bên cạnh nhà vệ sinh, những ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc vẫn còn chưa châm lửa, bàn tay còn lại đáng nhẽ phải cầm chiếc bật lửa thì trống không. Chiếc bật lửa tinh xảo do bị tôi va phải, nên văng xuống dưới chân anh ta, kêu "cạch" một tiếng, hẳn là văng không nhẹ.

- Á, xin lỗi.

Chết rồi, tôi vội cúi xuống nhặt chiếc bật lửa đó, nhưng nó đã bị một bàn tay khác nhặt lên trước. Anh ta phủi phủi bụi bám trên đó, chậm rãi bật lửa, sau đó cất chiếc bật lửa vào trong túi áo.

May quá không bị hỏng, tôi thở phào nhẹ nhõm, xin lỗi anh ta rồi định bước đi.

Nhưng người đó lại không buông tha, anh ta hỏi tôi:

- Cô bé, em định đi đâu thế?

Tôi ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn rõ tướng mạo của hắn.

Anh ta có một mái tóc bạch kim trắng như tuyết, đương nhiên là nhuộm rồi, làn da cũng trắng đến kinh người, giống như chưa bao giờ phơi nắng. Đôi mắt anh ta màu đỏ tươi, giống như đang đeo loại lens thời thượng nhất vậy. Tai anh ta đeo hoa tai sáng lấp lánh, trên người mặc một chiếc áo khoác da ghim đầy cúc đồng và khuy đinh, cúc áo mở phanh để lộ chiếc áo phông in đầy hoa văn. Chiếc quần da vừa vặn bó sát lấy đôi chân dài, dưới chân đi một đôi giày bốt cao. Anh ta ăn mặc theo phong cách của trường phái thị giác[2].

[2] Trường phái thị giác: Hay còn gọi là Visual, VK, VR, là một loại hình nhóm nhạc, có đặc trưng vẻ ngoài là trang phục cá tính, trang điểm đậm. (ND)

Người này trông không hề ăn nhập với hoàn cảnh xung quanh. Đáng nhẽ anh ta phải ở trong một quán bar nghệ thuật nổi tiếng nào đó, hoặc là làm nghệ sĩ dương cầm ở đường phố Paris, nếu không đi Cosplay cũng không tồi. Tóm lại là sự xuất hiện của anh ta cực kỳ không phù hợp với chuyến tàu lạnh lẽo này.

Nhưng anh ta lại xuất hiện ở nơi đây, trên tay còn kẹp một điếu thuốc Hồng Hà năm tệ một bao, và hỏi tôi bằng chất giọng cực kỳ cuốn hút - rất không tương xứng với ngoại hình dị hợm của mình:

- Cô bé, em định đi đâu thế?

Lưu manh chăng? Hay là vì bị tôi va phải nên anh ta cảm thấy khó chịu? Anh ta không nhỏ nhen đến thế chứ? Nhớ lại mấy vụ trọng án đọc trên báo hôm trước, tôi bất giác lùi lại mấy bước.

- Có muốn nói chuyện phiếm với tôi không? - Anh ta gí sát mặt tôi, miệng nhả ra một làn khói. Tôi đưa tay xua xua theo bản năng, nhưng bị anh ta tóm được. Tôi hít phải mấy hơi thuốc, ho sặc sụa mất một lúc.

- Tôi với anh chẳng có gì để nói cả, nếu như anh không thả tôi ra, tôi sẽ kêu lên đấy.

Tôi hơi sợ khi anh ta xoay tay tôi lại, những móng tay đen sì khẽ cào lên dấu ấn hình mặt trăng đỏ ở lòng bàn tay.

- Em đối xử với người quen của Vong Xuyên đường thế này à?

Anh ta biết Vong Xuyên đường! Tôi run lên bần bật, người này rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết tôi là người của Vong Xuyên đường?

- Tôi không chỉ biết Vong Xuyên đường... - Anh ta nói khe khẽ, âm thanh trôi lướt qua tai tôi - ... mà tôi còn biết rất nhiều chuyện về Thanh Minh.

Chuyện về Thanh Minh?

Anh ta thả tôi ra:

- Bây giờ em có hứng thú nói chuyện với tôi chứ?

Chưa biết chừng là lừa đảo. Tôi do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Người đàn ông đó cười đắc ý, một tay choàng qua ôm lấy eo tôi, dìu tôi đi về phía một toa tàu khác, cánh cửa toa nặng nề đóng sầm lại sau lưng.

7

Nghe tiếng đóng cửa nặng nề ấy, trái tim tôi như chùng xuống, trong lòng bỗng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, nơi đây không hiểu sao lại khiến tôi có cảm giác thật lạ lùng.

Trong toa đông nghịt, kẻ đứng người ngồi, nhưng không có một người nào nói chuyện. Tất cả đều nhìn tôi, ánh mắt kỳ dị, giống như đang nhìn một sinh vật lạ. Sự yên lặng khiến tôi thấy ngạt thở.

Tôi hơi thấp thỏm bất an. Eo bị siết chặt, người đàn ông đó cúi xuống, thì thầm bên tai tôi:

- Em đang sợ gì à?

Bọn họ thu lại ánh nhìn, âm thanh quay trở lại với không gian ấy, xung quanh lại bắt đầu vang lên những tiếng rì rầm nho nhỏ.

Trong toa rất chật nhưng không có ai đến gần chúng tôi. Cho dù từ xa cũng có thể thấy ở bên này còn chỗ trống, nhưng không có người nào bước tới. Có lẽ bọn họ đều cảm thấy anh ta kỳ quái chăng? Tôi nghĩ như vậy.

- Bây giờ có thể cho tôi biết anh là ai không? - Tôi vào thẳng vấn đề.

Anh ta thong thả nhả một hơi thuốc, liếc tôi một cái, rồi chậm rãi trả lời:

- Bạch Dạ.

Thế thì tôi là đêm đen[3], anh tưởng anh là tổng thống Mỹ ư? Tên này chắc chắn là cố ý, thật là đáng ghét.

[3] Bạch Dạ nghĩa là "đêm trắng", đối lập với "đêm đen". Tác giả chơi chữ. (ND)

Tôi nén nỗi giận đang sắp sửa bùng lên, nhẫn nại hỏi:

- Anh quen anh ấy à?

Anh ấy là Thanh Minh.

Bạch Dạ đưa tay dập điếu thuốc lá, bắt chân chữ ngũ, dáng vẻ uể oải, nét mặt ra chiều thú vị, nhìn tôi rồi hỏi lại một câu lạ lùng:

- Em không thấy tôi rất quen sao?

Tôi trợn mắt nhìn anh ta, hình như... cũng hơi quen, nhưng đây rõ ràng là một gương mặt xa lạ. Lẽ nào đã từng gặp ở đâu rồi ư? Nếu không, tại sao tôi lại cảm thấy tôi đã từng quen biết?

- Cảm thấy rất quen đúng không? - Anh ta cười mờ ám, một tay lướt trên gò má tôi.

- Cuối cùng em đã nhớ ra tôi rồi sao?

Nhớ ra... cái gì? Tôi đã quên thứ gì ư? Tôi không biết, trong lòng chợt dấy lên một nỗi buồn không tên, bất giác đưa tay lên nắm chặt bàn tay đó, rồi trong giây lát lại thả ra ngay.

Không, không đúng, tôi vừa mới gặp anh ta, cảm giác quen thuộc chỉ mới bắt đầu khi anh ta nói mà thôi.

Nhưng những lời phản bác còn chưa bật lên thành tiếng thì xung quanh đã rơi vào màn đêm đen kịt. Hình như mất điện rồi. Sau bóng đêm ngắn ngủi ấy, ánh sáng mau chóng bừng lên, nhưng không phải là ánh đèn.

Không biết từ lúc nào, những người trong toa đã dần dần tập trung lại, trên người họ đều phát ra ánh huỳnh quang yếu ớt. Những ánh sáng yếu ớt này tụ lại, biến thành một vòng sáng, càng lúc càng gần tôi, tôi thậm chí còn có thể nhìn thấy đôi mắt trống rỗng của họ.

Họ vốn không phải là người.

Tôi hơi hoảng hốt, nhìn sang Bạch Dạ, rốt cuộc là chuyện gì đây?

Kẻ đối diện tôi đã biến mất.

Chìm sâu trong thứ ánh sáng ma mị đó, chỉ có mình tôi.

Bạch Dạ đã đưa tôi vào vòng vây này.

Tôi chú tâm tìm xung quanh xem có thứ gì có thể dùng để tự vệ, nhưng do lấy cớ đi vệ sinh nên đến túi xách tôi cũng chẳng cầm theo. Tôi vớ lấy chiếc hót rác bằng kim loại trên tàu, giơ lên chuẩn bị, tên nào xông vào trước thì tôi sẽ ném tên ấy.




Chương 22

Tôi đi lâu như thế mà Thanh Minh không phát hiện ra sao? Anh có đi tìm tôi không? Với tính cách của anh, hẳn lúc này đã phải tìm đến đây rồi chứ?

Giữa những khuôn mặt giống nhau, những quầng sáng giống nhau, tôi bỗng phát hiện thấy một màu sắc khác lạ, đỏ sẫm - chính là đôi mắt của Bạch Dạ. Anh ta đứng ngoài vòng sáng, lạnh lùng nhìn tôi.

Tôi dùng hết sức ném chiếc xẻng hót rác ấy về phía anh ta.

"Xoảng" một tiếng, là tiếng của kim loại rơi trên sàn tàu.

Tôi thật vô dụng, đến chút chuyện cỏn con như thế mà cũng không làm nổi.

"Bộp, bộp, bộp", Bạch Dạ khẽ vỗ tay, mỉa mai:

- Có dũng khí, người dám dùng xẻng hót rác để ném tôi, chỉ có mình em thôi.

- Rốt cuộc anh là ai? - Tôi gần như tuyệt vọng.

- Tôi nói rồi... - Trong tích tắc, anh ta đã hiện ra trước mặt tôi, gương mặt ánh lên vẻ mờ ám cố hữu, hơi thở nóng bừng sắp phả lên mặt tôi - ... Tôi là Bạch Dạ, người sai khiến đom đóm.

Đom đóm? Chính là đám người bên cạnh hắn sao? "Người sai khiến đom đóm" nghĩa là thế nào?

- Để đáp lễ, tôi tặng cho em một món quà nhé, cô bé?

Bạch Dạ chầm chậm giơ tay ra, trong lòng bàn tay là một viên đá màu đỏ tươi, bằng hạt gạo, được màu da trắng bệch của anh ta tôn lên, viên đá trông giống như một giọt máu tươi rỉ từ trong da ra.

Khóe miệng hơi cong lên, anh ta đưa viên đá ra trước mặt tôi.

- Thích chứ?

Tôi lập tức lắc đầu, nhưng vẫn không ngăn được động tác của anh ta.

Bạch Dạ cúi xuống, thì thào bên tai tôi:

- Em phải thích, vì nó là máu của tôi.

Ngón tay của anh ta ấn vào dái tai tôi, tai tôi đau nhói, giống như bị một thứ gì đó cắn thật mạnh.

Tôi đưa tay sờ lên tai, viên đá đó đã bám chặt vào dái tai tôi. Chỉ là một chiếc hoa tai, tôi thở phào. Nhưng tôi chợt nhớ ra, mình làm gì có lỗ tai! Rốt cuộc tên này đã làm thế nào để nhét nó vào dái tai tôi chứ? Anh ta ngang nhiên xuyên một cái lỗ vào dái tai tôi như thế này sao? Có lẽ tôi nên cảm thấy may mắn vì anh ta không đục lỗ trên cổ tôi chăng?

Cho dù trong lòng vô cùng tức giận, nhưng bàn tay tôi lại không chịu nghe theo chủ nó mà cứ vịn vào vai anh ta, trên mặt thậm chí còn đang nở một nụ cười cứng ngắc. Anh ta cúi đầu nhìn tôi, nói vẻ bỡn cợt:

- Đi thôi cô bé, đi cùng tôi.

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, vẫn nép trong lòng anh ta.

- Tôi thích dáng vẻ ngoan ngoãn này của em đấy.

Anh ta sờ lên mặt tôi, cười rất vui vẻ.

Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Tại sao tôi lại ra vẻ đáng yêu như thế? Mà bàn tay của tên này, đừng có đụng chạm trên eo của người khác nữa được không? Xin anh đó, nếu anh là yêu quái, thì hãy ăn thịt tôi đi cho xong! Mặc cho trong lòng kêu gào như vậy, tôi vẫn không dừng bước.

Bạch Dạ ôm tôi đi về phía cửa tàu. Tàu chạy rất nhanh, vùn vụt lướt qua những cánh đồng mênh mông bên ngoài, gió rít đến mức cánh cửa tàu hơi lắc lư.

Tay phải của anh ta chạm vào tay nắm cửa, và bắt đầu xoay.

Anh ta muốn mở cửa tàu! Biết anh ta định làm gì tiếp theo, tôi không nén được nỗi lo lắng.

Cửa bị anh ta mở ra một cách dễ dàng, gió lạnh tràn vào, Bạch Dạ mỉm cười nhìn tôi:

- Em có muốn thử cảm giác bay không?

Tôi muốn chứ, nằm mơ tôi cũng mơ được bay, nhưng chắc chắn là không phải bay trong hoàn cảnh này! Đừng bảo là anh ta định vứt tôi xuống từ con tàu cao tốc này đấy nhé? Này, anh phải biết là tôi không có cánh, tôi sẽ chết, chắc chắn tôi sẽ chết rất thảm đấy!

Tôi căng thẳng ra mặt, còn Bạch Dạ thì vẫn điềm tĩnh như không, thậm chí còn giơ tay về phía tôi không chút do dự.

Cuối cùng cũng đến lúc giết tôi sao? Tôi nhắm mắt lại, không nhìn thấy có lẽ sẽ không sợ nữa.

Hơi nóng lướt qua mặt tôi, tôi cảm thấy tiếng cười rất khẽ của anh ta, sau đó, bờ môi ấm nồng mềm mại khẽ chạm lên trán tôi trong một tích tắc rồi mau chóng rời ra.

Tôi ngạc nhiên, mở mắt nhìn.

Cơn gió đêm thổi tung mái tóc dài, che giấu đôi mắt của anh ta, khiến tôi không nhìn rõ được nét mặt, chỉ có thể khẳng định một điều rằng, anh ta đang cười, hơn nữa còn cười rất vui vẻ.

Tôi nghĩ chắc chắn lúc ấy mặt tôi đỏ bừng, vì nụ hôn bất ngờ của Bạch Dạ đã phá vỡ sự trống rỗng suốt hai mươi mốt năm của tôi.

Gió mang theo một mùi hương lành lạnh - mùi hương mà tôi quen thuộc, mùi đàn hương thoang thoảng của Thanh Minh.

Người ở phía sau lưng giơ tay ra, kéo tôi tách ra khỏi Bạch Dạ. Cơ thể vừa thoát ra khỏi vòng tay anh ta, tôi liền giành lại được quyền kiểm soát cơ thể, nụ cười cứng ngắc trên khuôn mặt được gỡ xuống. Mặt tôi sắp tê dại đến nơi, nhưng trong lòng tôi thấy thật nhẹ nhõm. Cuối cùng Thanh Minh đã tìm thấy tôi rồi.

Bạch Dạ vuốt vuốt mái tóc dài, mỉm cười nhìn Thanh Minh. Thanh Minh cũng chăm chú nhìn anh ta, hai người nhìn nhau, một cảm xúc khó tả trỗi dậy, khiến người ta không khỏi bồn chồn.

Lại là cảm giác này, dường như có một thứ gì đó vô hình đang ngăn cách tôi với hai người này.

- Đúng là đồ xấu tính...

- Cậu cũng không thay đổi gì hết, vẫn vẻ mặt vô cảm ấy...

Là tôi bị ảo giác ư? Tôi cảm thấy bọn họ hình như... khá vui vẻ?

- Đây là...

Tôi không nén được, bèn khẽ kéo vạt áo của Thanh Minh. Động tác này khiến cục diện khi ấy mau chóng bị phá vỡ. Thanh Minh quay sang nhìn tôi.

Anh im lặng hỏi tôi bằng ánh mắt "Sao thế?".

Tôi chỉ lắc đầu, không nói được gì.

Bạch Dạ khẽ cười một tiếng, trước khi tôi kịp phản ứng thì anh ta đã đi về toa tàu ban đầu, đóng cửa, sau đó lại quay đầu lại nói với tôi câu gì đó.

Tiếng ầm ầm của tàu đã át tiếng của anh ta, tôi không nghe được gì, chỉ ngây ra nhìn.

Ánh đom đóm sau lưng anh ta lan ra trong đêm, những con người kỳ lạ đó và cả toa tàu đều biến mất trong giây lát, chỉ còn lại mình anh ta, dáng vẻ ngạo nghễ giữa đêm đen, đôi bốt cao cổ cá tính dằn từng bước, mái tóc bạc tung bay, đôi mắt đỏ rực sáng. Cảnh tượng đó khiến tôi cứ nhìn không chớp mắt. cho dù không muốn thừa nhận, nhưng khoảnh khắc đó, đúng là tôi đã ngây ra nhìn anh ta đến đờ đẫn.

Cho đến khi Thanh Minh ôm lấy vai tôi, tôi mới sực tỉnh.

Trộm liếc nhìn Thanh Minh, vẫn là vẻ mặt bình thản như mọi khi, nhưng tôi lại cảm thấy có một cảm xúc chầm chậm toát lên từ con người anh. Là giận dữ sao? Vì tôi đã tự ý chạy đi? Hay là vì nhìn thấy Bạch Dạ? Tôi luôn cảm thấy giữa bọn họ có một thứ gì đó tôi không hiểu nổi, rốt cuộc Bạch Dạ và Thanh Minh có quan hệ gì?

Bên ngoài cửa kính, bóng dáng của Bạch Dạ đã biến mất khỏi tầm mắt, anh ta và những con đom đóm của anh ta đều biến mất trong màn đêm.

Giống như chưa từng xuất hiện, anh ta biến mất rồi, chỉ có cảm giác khi bờ môi chạm vào là vẫn còn lưu lại trên trán tôi. Tôi bất giác đưa tay lên sờ trán, nhưng lại chạm phải ánh mắt không vui của Thanh Minh. Thấy tôi nhìn, Thanh Minh mau chóng quay mặt đi.

Tôi không hiểu, tại sao anh lại có vẻ như đang tức giận vậy?

Không cho tôi nghĩ ngợi nhiều thêm, Thanh Minh ôm vai tôi, đi về phía chỗ ngồi ban đầu.

Hình như đây là lần đầu tiên anh chủ động ôm tôi, cảm giác này tôi không quen chút nào, tôi có cảm giác Thanh Minh lúc này giống với Dao. Cho dù như thế, tôi vẫn không kháng cự, mà im lặng nép bên anh.

Cả toa tàu im lìm, không thấy đám sinh viên ồn ào đâu nữa, có lẽ họ đã xuống tàu. Chúng tôi cũng sắp tới điểm đến rồi.

Thành phố mà chúng tôi lặn lội từ xa xôi tìm tới là một nơi hẻo lánh đến mức phải tìm mỏi mắt mới thấy trên bản đồ.

Thành phố đó rất nhỏ, một ngã tư dài hun hút, chia cả thành phố làm bốn phần, đây là trục chính của thành phố.

Con phố vào đêm chẳng có lấy một bóng người, những ngọn đèn đường lặng lẽ hắt chiếc bóng của Thanh Minh đổ dài về phía trước. con đường của thành phố miền sơn cước, cao cao thấp thấp, leo những con dốc dài dằng dặc vô cùng mất sức. Thanh Minh đeo túi của tôi, bước đi băng băng, còn tôi tay không lại tụt lại phía sau, thở hổn hển đuổi theo anh.

Sau khi đi xuyên qua những con đường dài và hẹp, trước mắt tôi hiện lên một cánh đồng bát ngát và mặt sông rộng, ánh trăng lạnh lẽo nhuộm bạc mặt nước, mảnh trăng khuyết trắng sáng soi bóng xuống lòng sông. Những giọt mồ hôi rịn ra lúc đi đường đã được gió đêm hong khô, cảm giác thật dễ chịu.

Thanh Minh đứng bên bờ sông, quay đầu nhìn tôi. Trong bóng đêm, đôi mắt anh càng sáng hơn, gió đêm khẽ vờn mái tóc ngắn của anh, một vài sợi tóc mái chờm xuống che cả mắt. Nhưng anh mặc kệ, cứ để tóc lòa xòa bay trước trán mình.

Cảnh tượng này khiến trái tim tôi nhảy nhót trong lồng ngực. Suýt chút nữa thì tôi bị vấp. Tôi hơi xấu hổ, vội vàng đến trước mặt Thanh Minh, nhìn anh. Trong đôi mắt lạnh lùng ấy dường như ánh lên một nụ cười.

Anh quay mặt nhìn về mặt sông.

Đêm đã về khuya, chúng tôi đứng ở nơi đồng không mông quạnh chẳng có một bóng người, u tịch vắng lặng này để làm gì?

Anh không nói, tôi cũng không hỏi, chỉ đứng cạnh nhau, cùng ngắm sóng nước trôi đi như thế giữa trời đêm.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, từ phía xa xa trên mặt sông bỗng có một chiếc thuyền nhỏ xuất hiện, lặng lẽ lao nhanh trên mặt nước, rồi dừng lại trước mặt chúng tôi.

Người lái thuyền đứng ở đuôi thuyền, tay cầm một cây sáo dài, dưới vành nón lá lộ ra đôi mắt sáng quắc, ông ta khom người mời chúng tôi lên thuyền.

Thuyền rất nhỏ, tốc độ lao đi cũng rất nhanh. Thanh Minh đứng ở mũi thuyền, vẫn giữ tư thế nghiêm trang cố hữu, dáng vẻ dường như chẳng màng đến bất cứ điều gì. Đây là lần đầu tiên tôi đi thuyền trên sông. Nhìn dòng nước sâu hun hút bị con thuyền nhỏ lao đi như tên bay tách ra làm hai rồi hợp lại, tôi bỗng dưng nổi hứng thò tay xuống nghịch nước. Mặt nước nhìn có vẻ tĩnh lặng nhưng thực ra lại ẩn chứa một sức hút khổng lồ, giống như xoáy nước, khiến cho toàn thân tôi lảo đảo, suýt nữa bị hút xuống lòng nước.

Thanh Minh nhanh tay nhanh mắt giữ chặt lấy tôi, đẩy tôi vào trong khoang thuyền, ánh mắt không vui quét qua tôi.

Tôi co ro trong khoang thuyền, không dám thở mạnh.

Anh chỉ lạnh lùng nói một câu "Đừng có chạy lung tung", rồi không nói thêm gì nữa.

Từ lúc ra khỏi cửa tới giờ đã gây rắc rối mấy lần, tôi cũng không nhớ rõ. Thật lòng tôi không muốn bị coi là gánh nặng cho anh, vậy mà vẫn cứ xuất hiện những tình huống ngoài ý muốn.

Chắc Thanh Minh giận rồi?

Tôi lén nhìn Thanh Minh, anh đang ngồi ở đầu thuyền ngắm trăng, cảm nhận được ánh nhìn của tôi, anh liền quay đầu lại.

Ánh trăng rọi lên bóng núi xa xa, những đường nét đậm nhạt khác nhau hiện dần lên. Trong khu đồi núi xa nhất, hình như có nhà dân ở, thi thoảng còn nhìn thấy vài ánh đèn le lói.

Tôi gần như không có kinh nghiệm ra khỏi nhà vào ban đêm, qua đêm trên sông như thế này cũng là lần đầu trong đời.

Trên mặt sông rộng mênh mang, một chiếc thuyền con lướt đi, xung quanh là bóng đêm và sự tĩnh mịch không bờ bến. So với thế giới kỳ diệu này, sự tồn tại của con người thật nhỏ nhoi. Ngẩng đầu nhìn mảnh trăng non kia, tôi không kìm được cảm khái.

Sự gặp gỡ giữa người với người, có lúc có thể thay đổi cả cuộc đời. Nếu không đi nhầm vào Vong Xuyên đường, làm sao tôi có thể đến nơi này mà thanh thản hưởng ngoạn trăng thanh gió mát này đây?

Đêm lạnh như nước, chiếc thuyền nhỏ chòng chành , tôi gối đầu lên mạn thuyền dần dần chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ màng, dường như có bàn tay ai đó vuốt tóc tôi, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng tới mức tôi ngỡ như trong mộng.

Thực ra... chỉ là mộng mà thôi.

Ai đó đang lay tôi. Mặt bị vẩy nước lạnh, tôi mở choàng mắt, trước mặt là bóng lưng ngồi thẳng của Thanh Minh, có điều bóng dáng đó hơi mất thăng bằng, con thuyền đang chòng chành! Thuyền lắc rất mạnh, mặt sông vốn phẳng lặng lúc này đang cuộn sóng.

Trăng đã biến mất, gió rít gào, xung quanh vẫn là đêm đen như mực, chiếc thuyền chao đảo trong cơn gió rít, mỗi cơn sóng ập tới đều có thể nhấn chìm chúng tôi. Tôi lo lắng nhìn đuôi thuyền, nhưng không tìm thấy bóng dáng người chèo thuyền đâu. Người đó đã biến mất từ lâu, trên con thuyền nhỏ mong manh này giờ đây chỉ còn lại hai chúng tôi.

Những con sóng ập đến, lớp sau cao hơn lớp trước, khá nhiều nước đã tràn vào khoang thuyền. Tôi bám lấy Thanh Minh hỏi anh:

- Sao lại thành ra thế này?

Tại sao lại biến thành thế này hả trời? Biết thế này thì trước khi đi đã xem dự báo thời tiết rồi. Chuyến du lịch hiếm có bỗng nhiên đi tong. Nhưng lúc này điều tôi nên lo lắng nhất phải là mình còn có thể sống để sang tới bờ bên kia hay không mới phải chứ!




Chương 23

Thanh Minh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, quần áo đã bị ngấm không ít nước sông, dính chặt vào người. Giờ tôi mới nhận ra rằng anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, còn chiếc áo khoác đang đắp trên người tôi cũng đã bị ngấm nước kha khá.

- Phải làm thế nào mới rời khỏi đây được? - Tôi lớn tiếng hỏi anh.

Anh nhìn tôi chằm chằm, trong đôi đồng tử lóe lên những tia sáng màu xanh.

- Em có sợ chết không?

- Anh sẽ không để em chết chứ? - Tôi bình tĩnh đón nhận ánh mắt của anh.

Sống và chết, rốt cuộc cái nào mới hạnh phúc, đó là điều tôi luôn suy ngẫm. Từng gặp biết bao con người, biết bao "loài khác", đối với tôi ranh giới âm dương từ lâu đã sớm trở nên mơ hồ, không phân định. Con người rồi cũng có một ngày phải chết đi, nếu đúng là Thanh Minh muốn lấy mạng của tôi, vậy thì anh hãy lấy đi.

Anh cười, đó là nụ cười rạng rỡ mà tôi chưa bao giờ thấy, rạng ngời, tự tin, kiêu hãnh, khiến lòng người xốn xang, tràn đầy một sức mạnh khó tả.

- Em không chết được đâu...

Dứt lời, trong tay anh hiện ra một thứ, đó là một cây sáo bằng ngọc màu xanh biêng biếc tuyệt đẹp.

Tôi nghe thấy tiếng sáo.

Lần đầu tiên trong đời tôi nghe thấy tiếng sáo réo rắt trong trẻo như thế. Tiếng sáo trào dâng lên từ bốn phương tám hướng như thủy triều, nhưng chỉ quanh quẩn bên bạn, như áng mây trôi không thể nắm bắt, khi bạn giơ tay ra nắm lấy, ngay lập tức nó sẽ bay lên, trôi tới bờ đối diện xa tít tắp.

Những ngón tay thon dài của Thanh Minh siết chặt cây sáo, thổi rất say sưa, hàng mi dài đen rợp xuống khuôn mặt thành hai bóng đen. Tôi chợt nhận thấy trăng đã ló ra, gió rít trên mặt sông đã dứt, ánh trăng dịu dàng như nước tưới đẫm toàn thân anh, mái tóc đen nghiêm trang, đôi mắt khẽ nhắm, toàn thân toát ra một cảm giác thần tiên, thuần khiết không thể nào diễn tả nổi.

Khúc nhạc đã dứt, anh buông sáo xuống, khẽ mỉm cười nhìn tôi.

Tôi chợt nhận thức được khoảng cách giữa mình và con người này thực sự rất xa, rất xa. Tôi và anh hoàn toàn không ở cùng một thế giới.

Anh đưa tay ra, có lẽ muốn chạm vào tôi, nhưng tôi lại vô thức né tránh.

Bàn tay đó sững lại giữa không trung một tích tắc rồi thu về.

Tôi hơi hối hận nhưng đã muộn, chẳng thể quay lại khoảnh khắc ấy được nữa.

Đành trơ mắt nhìn nụ cười hiếm có ấy tắt dần trên gương mặt của anh.

Mặt sông đã phẳng lặng như ban đầu, không gợn chút sóng gió. Đúng lúc tôi định nói điều gì đó để phá vỡ sự im lặng đáng ghét này thì Thanh Minh lại đặt ngón tay trỏ trên môi, ra ý bảo tôi yên lặng.

Tôi đành nuốt những lời định nói vào trong, nhìn theo hướng anh chỉ. Trên mặt sông phía trước cách chúng tôi không xa, một ngọn núi nhỏ không biết đã nhô lên tự lúc nào, hơn nữa còn không ngừng trồi lên mãi, cho đến khi nó lộ ra hai con mắt thì tôi mới phát hiện hình như đó là một con mãng xà. Nó đang chầm chậm trồi lên giữa làn nước, đến khi nó nổi lên hoàn toàn thì tôi không nén nổi kinh ngạc.

Nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì tôi không sao tưởng tượng nổi có con rắn lớn như thế. Nó nổi lên trên mặt nước, giống như một dãy núi màu xanh, còn nếu duỗi thẳng ra thì chí ít cũng phải cao bằng tòa nhà mấy tầng.

Tôi trợn mắt há mồm nhìn ngọn núi màu xanh đó chuyển động.

Mãng xà hình như phát hiện ra chúng tôi bèn nhô đầu bơi tới, tôi hơi lo lắng, im lặng níu chặt vạt áo của Thanh Minh. Anh vẫn điềm nhiên, hai mắt nhìn chằm chằm vào con mãng xà màu xanh đó.

Đối diện hồi lâu, mãng xà cúi đầu xuống phía chúng tôi. Lúc đó tôi mới nhìn thấy, trên sống lưng cao tít của nó, có những thứ gì nhấp nhô, nhìn kỹ thì thấy có vẻ giống như bàn ghế bằng đá xanh vậy.

Ý của nó là muốn mời chúng tôi lên ư?

Tôi đưa chân thử giẫm lên, thấy bề mặt trơn nhẵn, liệu có thể đứng vững được không? Đang lúc còn do dự thì ai đó đỡ eo tôi, khẽ nâng một cái. Tôi thấy mắt hoa lên, đến khi định thần lại thì người đã ngồi vững trên ghế rồi.

Mãng xà quả nhiên rất cao lớn, ngồi trên lưng nó tầm nhìn của tôi được mở ra bát ngát. Từ trên cao nhìn xuống, tôi thấy mặt nước sáng lấp loáng, dòng sông phẳng lặng, con thuyền nhỏ chúng tôi vừa ngồi ban nãy không biết đã trôi dạt về phương nào.

Mãng xà bắt đầu chuyển động, nó trườn đi với tốc độ chầm chậm, cái đuôi dài tách dòng nước thành hai đường tuyệt đẹp. Lần đầu tiên được trải nghiệm điều này nên tôi cảm thấy vô cùng mới lạ. Tôi lén nhìn Thanh Minh bên cạnh, anh ngồi dựa vào chiếc ghế, trông như đang nhắm mắt dưỡng thần.

Không hiểu vì sao, tôi luôn cảm thấy điệu bộ của anh không giống với ngày thường, rõ ràng là im lặng nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy buồn bã khó tả.

Tại sao rõ ràng chỉ là nhắm mắt lại mà lại khiến người ta có cảm giác tiêu cực như vậy?

Ngẫm nghĩ thật kỹ, từ lúc chúng tôi ra khỏi cửa, Thanh Minh đã có gì đó là lạ, xét sâu xa hơn, hình như cảm giác này bắt đầu xuất hiện từ lúc anh gặp người khách áo xanh đó.

Là vì vụ làm ăn này ư? Rốt cuộc chúng tôi đến nơi này để làm gì?

Lẽ nào... Thanh Minh cũng biết mệt sao?

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ Thanh Minh lúc nghỉ ngơi, vì thế, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Thanh Minh cũng biết mệt mỏi.

Nói một cách khác, trong tiềm thức của tôi, tôi chưa bao giờ coi anh là một người bình thường. Cảm giác mà anh mang lại cho tôi đó là, không có gì là không thể làm được, thậm chí có thể nói là sánh ngang với một vị thần...

Nếu như có một ngày, vị thần cũng mệt mỏi, thì người được vị thần che chở sẽ phải làm gì?

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều này, cũng không nghĩ ra câu trả lời.

Tôi chỉ biết im lặng nhìn khuôn mặt say ngủ của vị thần ấy đến ngơ ngẩn, hy vọng khoảng thời gian yên tĩnh sẽ kéo dài thêm một chút, chỉ cần vậy thôi.

Nhưng hy vọng này đã mau chóng tan vỡ...

Tai phải của tôi nóng rực, có một thứ gì đó căng lên, cắn vào dái tai tôi. Chính là chiếc hoa tai chết tiệt đó! Tôi vô thức đưa tay lên sờ, nhưng bị một đôi tay lạnh băng và trắng bệch tóm chặt lấy. Những móng tay sắc nhọn, đen sì nhẹ nhàng cào qua cào lại trên cổ tôi, hơi thở ấm nóng phả bên tai tôi.

Tôi biết, chủ nhân của đôi tay này là ai.

Miệng tôi bị bịt chặt không thể kêu lên được.

Thanh Minh vẫn chưa tỉnh, anh vẫn giữ tư thế như lúc đầu, không hề động đậy.

"Anh ta không có ý xấu!" - Tôi chợt nghĩ vậy, nên dần dần thả lỏng cơ thể.

- Cô bé, có nhớ tôi không?

Bạch Dạ thả tôi ra, cười thích thú. Anh ta ngồi bên cạnh tôi, mái tóc màu bạc tung bay trong gió, có một sợi khẽ vương trên gương mặt say ngủ của Thanh Minh.

Anh vẫn chưa tỉnh lại.

Thật bất thường! Sao Thanh Minh vẫn không tỉnh lại nhỉ? Ngay tức khắc tôi nhào xuống bên cạnh anh, ra sức lay. Giấc ngủ hiếm có bỗng bị tôi quấy nhiễu, nhất định anh sẽ bực bội cho xem, không chừng còn mắng tôi ấy chứ.

Nếu như anh mắng thì đã tốt.

Tôi vừa lắc một cái, đầu anh khẽ động đậy, cơ thể thoang thoảng mùi đàn hương ấy khẽ ngã lên người tôi. Trong đầu tôi như vang ầm lên một tiếng, rồi trở nên trống rỗng. Rất lâu sau, tôi mới tĩnh trí trở lại, đưa tay sờ thử lên mũi anh, nơi đó lạnh đến kinh người, gần như không cảm nhận được hơi thở.

Tôi sững sờ, nước mắt không kìm được lăn xuống. Rõ ràng là vẫn luôn rất ổn mà, chẳng phải vậy sao? Thanh Minh không phải người bình thường, sao có thể chết chứ? Có lẽ anh chỉ đang dọa tôi, đợi tôi cuống quýt, anh sẽ mở mắt ra.

Nhất định là như thế, đúng không?

Tiếc là cho dù tôi lay gọi thế nào, anh vẫn chẳng hề nhúc nhích, im lìm gục trong lòng tôi như một con búp bê tinh xảo.

Sau đó nói câu gì, làm những gì tôi đều không nhớ nữa.

Cho đến khi Bạch Dạ lay tôi:

- Này, cô bé, bình tĩnh chút đi!

Bên tai là giọng nói của Bạch Dạ. Thanh Minh, Thanh Minh đã không thể tỉnh lại, làm sao tôi có thể bình tĩnh được đây? Tôi gạt tay Bạch Dạ ra, nhưng bị ăn một cái tát đau điếng.

"Bốp" một cái, tôi ngây ra.

Tôi... đang làm gì thế này?

Tôi tỉnh lại, trước mặt chỉ còn lại mình Bạch Dạ, người lạnh ngắt vừa nằm trong lòng tôi giờ đây đã biến mất, không tăm tích. Gió đêm thổi mơn man, không thể tìm thấy được mùi của anh trong không khí nữa.

Thanh Minh đã biến mất trước mắt tôi như thế đó.

- Thanh Minh đâu? Thanh Minh đang ở đâu?

Tôi tóm lấy Bạch Dạ hỏi, nhưng anh ta chỉ nhìn tôi, chẳng đáp câu nào. Biết rằng có truy hỏi anh ta cũng vô ích, tôi loạng choạng ngồi xuống ghế, đầu óc bùng nhùng, trong lòng khó chịu không tả nổi.

Bạch Dạ nhẩn nha hút thuốc, say sưa ngắm mặt sông, dường như hoàn toàn quên mất sự tồn tại của tôi.

Nhìn dáng vẻ tự do tự tại của Bạch Dạ, tôi cũng dần dần trấn tĩnh trở lại.

Thanh Minh chỉ là tạm thời không thấy đâu mà thôi.

Cho dù thế nào, bây giờ điều cần thiết nhất là phải làm rõ xem Thanh Minh đi đâu. Tôi tin rằng chắc chắn anh không phải là người có thể chết dễ dàng. Nhất định anh vẫn còn sống, nhưng rốt cuộc anh đã đi đâu?

Trên con thuyền rắn khổng lồ này, tôi yếu ớt biết bao, mặt sàn trơn tuồn tuột khiến tôi đi đứng cũng khó khăn. Nhưng cho dù khó khăn đến đâu chăng nữa, tôi vẫn phải thử một lần mới được. Nhân lúc Bạch Dạ còn đang thẫn thờ ngắm sông, tôi lặng lẽ chạy về phía đuôi rắn, muốn xem xem liệu có chỗ nào có thể chuồn khỏi đó hay không.

Chỗ nào cũng trơn ướt, khi mãng xà trườn đi cả cơ thể nó rung lắc khiến cho chúng tôi cũng bị chao đảo sang trái sang phải. Tôi vịn vào một chiếc ghế, cố gắng di chuyển đến điểm cuối cùng, nhưng chỉ thấy lớp da phủ đầy vẩy rắn, ngoài ra không có bậc thang nào để có thể lên xuống. Đang lúc tôi định quay về chỗ cũ thì một con sóng ập đến, tay tôi tuột khỏi chiếc ghế và rơi thẳng xuống dưới.

Người tôi nhớ đến khi cận kề cái chết rốt cuộc có ý nghĩa gì với tôi?

Trước mắt tôi bỗng vụt hiện ra đôi mắt cô đơn của Dao, nhớ đến nụ cười ấm áp của anh, tính nhỏ nhen khi trêu đùa, làm ầm ĩ, dáng vẻ hồn nhiên vô tư, và cả câu nói mơ hồ "Nhớ mau quay về" của anh trước lúc chúng tôi lên đường. Tôi bỗng cảm thấy vô cùng hối hận vì khi đó tôi đã không quay đầu lại để nói lời tạm biệt cho tử tế.

Trong tình cảnh này, cuối cùng tôi nhận ra, trong cuộc sống, đối với tôi, Dao quan trọng biết bao. Nếu như Dao ở đây, nhất định anh sẽ vừa lớn tiếng mắng mỏ tôi, vừa vội vàng tóm chặt tay tôi, không để tôi bị nguy hiểm chút nào.

Đúng, giống như bây giờ, sẽ nắm chặt tay tôi.

Tôi gắng gượng ngẩng đầu nhìn lên, thấy Bạch Dạ đang cúi xuống, một tay tóm chặt tay tôi. Sự bất mãn và hơi giận dữ hiện hữu trên gương mặt ấy, quen thuộc vô cùng. Trong khoảnh khắc ấy, tôi có ảo giác đó chính là Dao.

Tôi cười với anh ta.

Bạch Dạ kéo tôi lên, ném tôi vào ghế ngồi.

- Luôn gây phiền phức cho người khác, em vẫn chẳng thay đổi gì cả.

Gì thế này? Cứ làm như đã quen biết tôi từ lâu lắm không bằng! Tuy nghĩ vậy, nhưng người ta vừa mới cứu tôi lên, cho nên tôi chỉ dám thầm giận dữ trong lòng. Anh ta nói xong câu đó, đột nhiên lại cười.

- Cô nhóc này đúng là... Nhưng thôi bỏ đi. Để tôi đưa em đi nhé!

Cái gì? Tôi phút chốc không phản ứng kịp.

- Đương nhiên, phải có điều kiện chứ! - Anh ta giữ chặt tôi, ngón tay vuốt ve trên mặt tôi - Nếu như em đồng ý, tôi sẽ đưa em rời khỏi nơi này, thế nào?

Tôi suy tính nhanh trong đầu, không biết tên này đòi đưa ra điều kiện gì. Nếu như tôi đồng ý, thì đến tám mươi phần trăm sẽ chẳng có điều gì tốt lành; nhưng nếu tôi không đồng ý, thì sẽ phải ở lại nơi này, nhúc nhích không nổi, có thể sẽ càng chết nhanh hơn. Nói cách khác, cơ bản là tôi không có sự lựa chọn nào khác, đồng ý hay không đồng ý cũng thế mà thôi.

Đến lúc này, tôi vẫn chưa cảm thấy anh ta có tà ý gì rõ rệt. Nếu anh ta muốn hại tôi thì chắc tôi đã chết mấy lần rồi.

Hơn nữa, chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm Thanh Minh.

Cho nên...

- Tôi đồng ý!

- Tôi biết là em sẽ đồng ý, quả nhiên, chỉ có em là chưa bao giờ làm tôi thất vọng.

Tôi đảo mắt, không nhìn vào gương mặt Bạch Dạ nữa.

Đêm nay dài đằng đẵng, rõ ràng đã trải qua bao nhiêu chuyện, thế mà bình minh vẫn chưa tới. Tôi xem giờ và giật mình kinh ngạc, đã mười giờ sáng rồi!

Tại sao trời vẫn còn tối đen thế này?

Sắc đêm mờ mịt, phía trước thấp thoáng ẩn hiện một ngọn núi, nước sông chảy đến đây thì chậm lại, lượn một đường rồi lại xuôi dòng chảy thẳng. Mãng xà ngừng tiến về phía trước. Xem ra chúng tôi đã đến nơi cần đến rồi.

Tôi bị Bạch Dạ nửa ôm nửa kéo xuống khỏi "thuyền", chạm chân lên mặt đất vững chắc, tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm. Con mãng xà khổng lồ màu xanh đó hơi cúi đầu chào chúng tôi rồi lặn xuống nước đi mất.




Chương 24

Mặt sông lại phẳng lặng như chưa từng có sóng gió, hoàn toàn không nhìn ra có thứ gì khổng lồ đang lặn sâu dưới nước.

Theo yêu cầu của Bạch Dạ, trong ngày hôm nay, tôi phải bám sát bên anh ta, không được rời nửa bước, tính ngày thì hôm nay chính là tiết Thanh Minh.

Tiết Thanh Minh, Thanh Minh đi đâu chứ?

Trong ngọn núi màu đen trước mặt, rốt cuộc điều gì đang đợi tôi?

Từ đầu tới cuối, tôi luôn bám sát bước chân của Bạch Dạ, một mặt là do anh ta yêu cầu, một mặt là do tôi có cảm giác sợ hãi vô hình đối với những con đường trong đêm tối như thế này.

Sơn cốc hoang lạnh, phía xa xa lấp loáng ánh đèn, không chỉ có một hai điểm. Đó có phải là chòm xóm không?

Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đi tới nơi có ánh đèn, cảnh tượng phía trước khiến tôi hơi ngạc nhiên.

Ở đây rõ ràng là một cái chợ, trên khu đất trống la liệt những sạp hàng, đèn đuốc sáng rực, người qua kẻ lại nhộn nhịp huyên náo. Cảnh tượng này cũng không có gì đặc biệt, nhưng vấn đề là tại sao lại họp chợ trong vùng núi như thế này?

- Thấy kỳ lạ đúng không? Bởi vì họ không phải là người.

Chỉ một câu ngắn gọn của Bạch Dạ đã khiến tim tôi đập loạn xạ. Không phải là người, vậy họ là cái gì?

- Em có biết vì sao hôm nay ở đây lại náo nhiệt thế không? - Anh ta hỏi tôi.

Tôi lắc đầu, là một con người bình thường, đương nhiên là tôi không biết.

- Bởi vì hôm nay là lễ tế Tháng Ba.

Anh ta nhắc tôi mới chú ý tới lá cờ treo trên cây cột cao nhất chợ, trên đó có hoa văn giống như mấy chữ "tế Tháng Ba".

Thanh Minh là một ngày lễ tết, cũng là một trong hai mươi tư tiết khí, người xưa gọi là Tết Tháng Ba, theo lịch âm thì vào khoảng ngày mùng một tháng ba, đồng thời, nó cũng là một cái tên mà ít người biết, đó là Minh tiết.

Minh tiết, tế Tháng Ba.

Cái tên này dường như tôi đã đọc trong cuốn sách nào đó. Đúng rồi, tôi đã từng đọc ở cửa hàng, nhưng lúc đó chỉ lướt qua một lần và không hề để tâm, bây giờ thì chịu không thể nhớ ra là trong sách viết những gì.

- Cái đó... tế Tháng Ba là gì? - Tôi chậm rãi, e dè hỏi Bạch Dạ.

Bạch Dạ nhìn tôi rồi cười:

- Tôi nghĩ em không biết vẫn hơn.

Được, không chịu nói cho tôi biết thì tôi cũng không thèm hỏi nữa, dù sao thì hẳn đó cũng không phải chuyện có thể khiến người ta vui vẻ.

Cho dù là tế Tháng Ba, hay là tế Tháng Tư, Tháng Năm cũng không quan trọng, chỉ cần tìm thấy Thanh Minh là đủ rồi.

Sau khi đi xuyên qua khu chợ huyên náo, chúng tôi đến một đoạn đường tối dằng dặc. Tôi phát hiện đi đường cùng Bạch Dạ còn có một ưu điểm. Trên người anh ta phát ra những tia sáng huỳnh quang dìu dịu, đặc biệt là mái tóc màu bạc gần như phát sáng, giống như một chiếc đèn nhỏ tiện lợi. Bạch Dạ, đúng là một cái tên hợp với anh ta.

Phía trước là một tòa nhà tường trắng ngói đen. Đó là một khu nhà kiểu cũ rất lớn, tường cao kín mít không thấy tia sáng hắt ra mà chỉ có một chiếc đèn lồng bằng giấy trắng treo trên cánh cửa lớn sơn màu đen, trong đêm tối phát ra ánh sáng trắng leo lét. Chiếc đèn này khiến người ta nhớ đến chiếc đèn lồng mặt trăng đỏ treo ngoài cửa Vong Xuyên đường, chỉ thiếu mảnh trăng khuyết màu đỏ mà thôi.

Cửa chỉ khép hờ. Bạch Dạ vừa đẩy cửa, vừa kéo tay tôi vào mà không phát ra một tiếng động nào.

Sân của khu nhà rất lớn, bốn bề là hành lang. Trong sân có rất nhiều người, không, có lẽ hầu hết đều không thể gọi là người. Một phần trong số đó có hình dáng như người bình thường, nhưng phần lớn còn lại có hình dạng kỳ quái. Cứ dăm ba người túm tụm lại thành một nhóm, thì thà thì thào. Sự xuất hiện của chúng tôi ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của họ.

Mấy người ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi bằng ánh mắt tò mò. Đương nhiên, mục tiêu tò mò của họ chính là tôi. Chạm phải những ánh mắt dò xét đó, tôi co rúm lại, nép sát vào Bạch Dạ.

Họ tụ tập ở đây, dường như đang chờ đợi điều gì đó, ví dụ như một thời khắc nào đó đến.

Sự ghé thăm của chúng tôi đã gây nên một chấn động nho nhỏ với những người đang chờ đợi ở nơi này. Ngay sau đó, đèn lồng trắng được treo lên những hành lang xung quanh, trong chớp mắt, cả sân đã sáng hơn rất nhiều.

Bầy người kia rục rịch, Bạch Dạ vội kéo tôi bước vào hành lang bao quanh sân. Tôi cảm thấy những người ở sau lưng cũng bám theo.

Phía trước là con đường không một bóng người, còn sau lưng là vô số tiếng bước chân.

- Cho dù em nhìn thấy gì, nghe thấy gì, cũng không được lên tiếng.

Bạch Dạ cúi xuống thì thầm với tôi câu này. Khi tôi định đáp lời, anh ta đưa tay bịt miệng tôi, rồi khẽ lắc đầu.

Cho dù như thế nào cũng không được lên tiếng, phải không? Vậy, bao gồm cả anh ư? Tôi giữ câu hỏi đó lại cho mình.

Những tiếng bước chân mơ hồ đều tiến thẳng về một hướng. Đầu bên kia của hành lang trước mặt chúng tôi là bóng tối đen kịt, những ngọn đèn treo hắt ra thứ ánh sáng vàng vọt lên những bức tường hai bên, con đường thấp thoáng ẩn hiện ở phía trước. Tôi cố bước nhanh hơn, không hiểu vì sao, tôi có cảm giác là nhất định không thể để đám người kia vượt qua, nếu không, tôi sẽ rơi vào bóng đêm đen kịt đó, mãi mãi không thể đến được nơi tôi phải đến.

Hành lang rất hẹp, dần dần chúng tôi bị một bầy người vây xung quanh, những bóng người nhàn nhạt, mơ hồ, cúi gằm bước gấp. Những hơi thở lạnh lẽo mà xa lạ lướt qua cánh tay để trần của tôi, khiến tôi sởn da gà. Tôi bám sát Bạch Dạ, anh ta đi rất chậm, đôi mắt dán chặt về phía trước, dường như hoàn toàn quên mất tôi ở bên cạnh, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tôi. Bàn tay anh ta ấm nóng, khác hẳn với Thanh Minh.

Đương lúc tôi đang suy nghĩ về vấn đề nhiệt độ của bàn tay, thì bàn tay trái lạnh ngắt đang để không bỗng bị tóm chặt lấy!

Đôi tay đó siết rất chặt khiến cho cánh tay tôi đau điếng. Một làn da lạnh lẽo, nhớp nháp chà xát trên tay tôi, thậm chí bắt đầu co kéo chuỗi hạt ở cổ tay, khiến tôi suýt chút nữa thì kinh hãi kêu lên. Nhưng nhớ đến lời cảnh báo của Bạch Dạ, tôi đành nén tiếng kêu lại. Tôi ra sức xoay cổ tay hòng giãy ra khỏi bàn tay tà ác kia. Trong lúc hoảng loạn, lòng bàn tay không biết đã va phải chỗ nào, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết khe khẽ, tay tôi lập tức được thả ra, sự trói buộc đó đã biến mất.

Nhờ ánh sáng lờ mờ, tôi nhìn thấy trên cánh tay trái của mình mấy vệt thâm tím, hẳn là do vừa bị tóm. Lại nhìn xuống dưới, chuỗi vòng tay mặt trăng đỏ đeo trên cổ tay đang phát sáng long lanh. Rõ ràng dưới thứ ánh sáng leo lét này, nó tỏa sáng long lanh, không, còn sáng hơn bình thường, hơn nữa còn phát ra những tia sáng đỏ dìu dịu.

Xòe bàn tay ra, trái tim tôi như chùng xuống, dấu ấn mặt trăng đỏ trong lòng bàn tay đã không còn tươi màu như mọi ngày, mà rõ là đã nhạt đi rất nhiều, có lẽ tại ánh sáng chăng? Tôi đã tự an ủi mình như thế.

Bạch Dạ dường như cũng cảm thấy có gì khác lạ, bèn dùng ánh mắt hỏi tôi, tôi không thể phát ra âm thanh nên chỉ có thể hàm hồ lắc đầu.

Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Có người đã nhân sự ngừng lại trong giây lát này mà vượt qua chúng tôi, tôi cuống lên, kéo Bạch Dạ về phía trước. Trong hành lang nhỏ xíu này, người đổ về càng đông, luôn có người từ bên cạnh tôi vượt qua, có người bị kéo lại, lại có người đi chậm hơn một chút bị ngã nhào, những người phía sau không đợi hắn bò dậy, đã giẫm lên mà đi. Tôi nhìn khuôn mặt của hắn, ngây dại không có biểu cảm gì, đôi mắt trống không trợn lên, nhìn người khác giẫm lên mặt hắn.

Tôi hơi chùn bước, thoáng dừng lại, liền bị Bạch Dạ kéo đi thẳng về phía trước.

Lúc sắp đi tới đầu kia của hành lang dài, tôi và Bạch Dạ đã bị đám người thô bạn đó tách ra.

Đến khi tôi kịp phản ứng lại thì đã không biết mình đang ở đâu.

Đây là một căn phòng rất lớn, bốn bề đều là những tủ đứng cao sừng sững, trên chiếc bàn ở giữa phòng có đặt một chiếc đèn.

Những chiếc tủ hẹp, dài luôn khiến người ta có liên tưởng chẳng lành. Chúng được sắp xếp ngay ngắn, có một cảm giác bị đè nén vô hình trong căn phòng im phăng phắc chẳng có lấy một bóng người.

Bạch Dạ không biết đã bị đám người đó đẩy đi đâu, và đây là đâu? Rõ ràng vừa nãy tôi còn ở ngoài hành lang, sao trong nháy mắt đã bị nhốt vào căn phòng này? Tôi nhìn xung quanh, căn phòng này hơi kỳ quái. Nó không hề có cửa ra vào, cũng không có cửa sổ, giống như một hầm mộ vuông vức vậy.

Vấn đề là, nếu đã không có cửa, làm sao tôi vào được đây?

Có thứ gì đó ở trong chiếc tủ đứng sơn đen kịt, và thứ đó đang động đậy. Tôi nắm chặt tay, rón rén lại gần cánh cửa tủ phát ra tiếng động đó, rồi giật cánh cửa tủ thật mạnh. Bên trong chính là gương mặt mà tôi vô cùng thân thuộc!

Thanh Minh nhắm nghiền hai mắt, nét mặt hiền hòa, giống như đang ngủ. Nhìn gương mặt anh, tôi vừa mừng vừa lo, mừng vì cuối cùng tôi đã tìm ra anh, lo vì không biết tình trạng anh ra sao. Tôi quan sát thật kỹ, dường như anh vẫn đang thở, tôi vội vàng đưa tay thử lên mũi anh, có thế tôi mới an tâm. Vẫn sống! Thanh Minh vẫn còn sống!

Tôi vui mừng nhìn ra ngoài, hoàn toàn quên mất lời dặn dò của Bạch Dạ, khẽ gọi Thanh Minh:

- Thanh Minh, Thanh Minh, tỉnh lại đi...

Nghe tiếng gọi, Thanh Minh dần dần mở mắt nhìn tôi. Trên khuôn mặt trắng bệch ấy không phải là đôi mắt quen thuộc nữa, nó không có đồng tử, không có tiêu cự, chỉ như hai hố đen mà thôi.

Đây không phải là Thanh Minh! Tôi nhận ra, lập tức lùi lại phía sau. Thứ đó nhào từ trong tủ ra, đuổi theo tôi. Đôi mắt đen ngòm, làn da xanh tái, những chiếc răng nhọn hoắt trong miệng, lúc này, hình hài đó có điểm nào giống Thanh Minh chứ?

Tôi chạy lòng vòng, bắt đầu tìm kiếm lối ra, thứ đó đã sắp tiến đến sát người tôi, phía sau chẳng còn nơi nào để trốn. Tôi dứt khoát quyết tâm, âm thầm dồn lực lên bàn tay, đợi nó đến trước mặt, liền đấm mạnh nó một cái. Thứ đó ré lên một tiếng, ngã lăn ra không động đậy.

Tôi sờ tay trái - bên tay đã được Thanh Minh và Dao bảo hộ, quả nhiên không tầm thường.

Sau khi thứ đó ngã xuống, trong căn phòng bỗng xuất hiện một cái cửa bé xíu, là lối ra! Tôi điên cuồng lao về cánh cửa đó.

Điều tôi không ngờ là ra khỏi đó, còn có thứ khủng khiếp hơn đang chờ tôi.

Trong khoảnh khắc lao ra ngoài, tôi bỗng cảm thấy vô cùng sợ hãi, bởi vì hành lang bên ngoài không hề giống như khi tôi đến.

Trong bóng tối sát tường, có rất nhiều "người" mà tôi gặp lúc ở sân. Những ánh mắt lạnh lẽo ấy đều dán chặt lên người tôi, khóe miệng chúng nhếch lên, lộ ra những hàm răng trắng ởn. Không nghi ngờ gì nữa, mục tiêu của chúng là tôi.

- Bắt lấy nó, bắt lấy nó, bắt lấy nó...

Những giọng nói thều thào dội tới, bầy người đó bắt đầu nhúc nhích, có kẻ không đứng im nữa, bắt đầu dịch chuyển về phía tôi.

Một cảm giác bất lực trào dâng, bọn chúng đông thế kia, cho dù tôi có ba đầu sáu tay thì cũng không thể đánh lại, huống hồ một đấm vừa nãy chỉ là tôi ăn may thôi. Nếu như tôi có thể trốn khỏi lũ người này thì tốt quá! Nhưng trước mắt tôi chỉ có hai con đường, hoặc là quay trở lại căn phòng vừa nãy, hoặc là nhắm mắt nhắm mũi mà xông lên phía trước.

Có chết tôi cũng không dám quay lại căn phòng vừa nãy, vậy là chỉ còn lại một lựa chọn. Tôi phải nghĩ cách để thoát khỏi bọn chúng.

Không còn bất cứ ai có thể dựa dẫm, lần này tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nhìn thật kỹ thì tôi phát hiện ra, những thứ này luôn giấu mình trong bóng tối, dường như chúng không thích ánh sáng, trong phạm vi chiếc đèn dầu trên tường chiếu đến không có một ai. Khoảng trống giữa hành lang phát ra ánh huỳnh quang dịu nhẹ, có lẽ đó là con đường mà Bạch Dạ đã đi qua.

Ở đó không có người, chắc chắn chúng sợ ánh sáng!

Nếu đi xuyên qua khu vực giữa, cự ly rất gần, nhất định sẽ bị chúng tóm được, vậy thì càng thảm hơn.

Rốt cuộc tôi phải làm thế nào đây?

Không còn nhiều thời gian nữa, đèn dầu sớm muộn gì cũng cháy cạn, lúc đó tất cả tối đen, càng không còn hy vọng chạy thoát!

8

Trong lúc rối bời ấy, chiếc điện thoại luôn nằm im trong túi áo tôi bỗng reo vang. Tiếng mèo kêu đanh sắc xé rách bầu không khí u ám, những thứ kia bị giật mình nên tạm thời ngừng cử động.

Tôi vội vàng lấy điện thoại ra, trên màn hình, vầng trăng khuyết màu đỏ đang nhảy nhót, là Dao gọi đến! Tôi gần như ngay lập tức bấm phím nghe.

Âm thanh rõ ràng trong trẻo từ đầu bên kia truyền đến:

- Tiểu Hạ, qua đó ổn chứ?

Không ổn, không ổn chút nào! Luôn gặp xúi quẩy! Anh làm ơn đi, tôi bây giờ đâu rãnh rỗi mà tám chuyện! Đừng có hàn huyên như thể bạn bè lâu ngày không gặp có được không? Lẽ nào anh không nấu cháo điện thoại không được sao? Tuy rất muốn nói như thế, nhưng tôi chỉ có thể ậm ừ mà thôi.

Sau khi trải qua mớ bòng bong này, nghe thấy giọng nói của Dao, trong lòng tôi bỗng nảy sinh cảm giác: "A, hóa ra tôi chưa bị cả thế giới vứt bỏ".

- Có... nhớ anh không?

Đây là lần đầu tiên Dao hỏi tôi chuyện này với ngữ điệu vừa nghiêm túc vừa ngần ngừ. Không biết vì sao, tôi thấy sống mũi cay cay, anh chàng này xưa nay lúc nào cũng kiêu ngạo, đáng ghét. Dao trong ấn tượng của tôi phải là kiểu người khinh khỉnh, điệu bộ chỉ có ta là nhất, đáng lẽ phải nói "Bản thiếu gia cho phép em nhớ ta" mới đúng.

Tại sao Dao lại hỏi như vậy? So với việc đứng chung với đám người kia, tôi hận một nỗi không thể ngay lập tức quay về Vong Xuyên đường, nơi có Dao và Thanh Minh.

Tôi lại nghe thấy tiếng cười trong điện thoại:

- Làm ơn, Tiểu Hạ, bản thiếu gia khó khăn lắm mới hỏi em câu này, sao em dám không trả lời? Thôi bỏ đi, nể tình em lần đầu mạo phạm, lần sau không được thế nữa nhé!

Không đợi tôi nói, Dao đã nói tiếp với giọng điệu rất nghiêm túc:

- Tiểu Hạ, không được lơ đãng, chú ý lời anh nói, làm theo anh dặn đây.

Tôi hơi mơ hồ, dỏng tai lên nghe Dao dặn dò.



Chương 25

- Em phải hết sức mau chóng rời khỏi đó. Từ giữa hành lang đi xuyên qua, đừng sợ những thứ bên cạnh, chỉ cần đi thẳng, đi đến điểm cuối, rẽ trái, có một căn phòng, vào trong rẽ phải, trên bức tường bên cạnh có một cánh cửa nhỏ, đẩy cửa ra, bên trong sẽ có người dẫn em ra khỏi đó. Không cần để tâm đến Thanh Minh nữa, em ngoan ngoãn trở về, anh ở Vong Xuyên đường đợi em. Nhớ lấy, không được lên tiếng, không được nhìn chúng. Tiểu Hạ, em nhất định phải nghe lời anh.

Điện thoại đến đây thì ngắt, chỉ còn lại những tiếng tút dài...

Tôi nắm chặt điện thoại, dường như nó là thứ duy nhất liên hệ tôi với thế giới bên ngoài. Tôi nhằm thẳng hành lang phía trước mà đi tới.

Tôi chăm chú nhìn khe hở phía trước. Không đắn đo nữa, Dao nói là không sao thì chắc chắn sẽ không sao, đã làm thì làm cho trót. Tôi nhắm mắt, ngẩng đầu xông lên phía trước.

Những bàn tay không ngừng thò ra từ xung quanh, chúng muốn túm lấy tôi, nhưng hình như lại sợ gì đó, hễ va phải tôi là chúng lại lập tức thả ra. Tôi cứ loạng choạng như thế chạy qua con đường dài hun hút.

Cho đến khi đứng ở bên kia hành lang, nơi sáng sủa thoáng đãng, tôi mới thở phào một hơi, quay đầu lại nhìn sau lưng, tất thảy đều im ắng, đám người đó đã hoàn toàn biến mất. Dường như vừa qua chỉ là ảo giác mà thôi. Nhưng tôi biết, cảm giác lạnh lẽo đó tuyệt đối không chỉ đơn thuần là ảo giác.

Ở nơi đây, mọi thứ đều vô cùng kỳ dị. Rốt cuộc trong căn nhà này tại sao lại tập trung những thứ đó? Tại sao chúng đều nhằm vào tôi? Chỉ vì tôi là một con người thôi sao?

Làm theo lời Dao, tôi rẽ trái, quả nhiên có một căn phòng khách, cánh cửa mở rộng, ánh đèn sáng rực. Trước cửa có một người đang ngồi chờ, người đó cười tít mắt nhìn tôi.

Mày nhỏ mắt dài, toàn thân áo xanh, ngoài người khách đã từng gặp trong cửa hàng ra thì còn ai vào đây nữa?

Rõ ràng đã đem vụ làm ăn này ủy thác cho chúng tôi, tại sao anh ta còn xuất hiện ở đây?

- Đợi cô lâu quá đấy - Người áo xanh vẫy vẫy tay với tôi.

- Tôi phải đi tìm Thanh Minh, cô có đi cùng tôi không?

Anh ta nhìn tôi, lại nói:

- Hay là, để tôi dẫn cô ra khỏi đây đã nhé. Cô có ba mươi giây để suy nghĩ.

Nói rồi, anh ta chẳng buồn nhìn tôi, bắt đầu nhẩn nha sửa móng tay. Móng tay anh ta cũng màu xanh, rất nhọn, nóng loáng.

Đi tìm Thanh Minh, nhất định phải đi tìm Thanh Minh.

Tôi không hề do dự, quyết định sẽ cùng anh ta đi tìm Thanh Minh.

Xin lỗi Dao, em không thể cứ mơ mơ hồ hồ như thế mà quay về được.

Người áo xanh tỏ vẻ hiểu hết, rồi lại nhét chiếc bấm móng tay tinh xảo vào trong tay áo, đứng dậy.

- Đi thôi.

Anh ta vẫn không quay đầu lại, nói:

- Tên tôi là Thừa Bích.

Người này dường như biết tôi muốn hỏi tên mình nên đã chủ động trả lời trước.

Tướng mạo của anh ta khiến tôi nhớ đến một người. Đó là đêm tết Nguyên Tiêu, trong buổi họp mặt của gia tộc Dao, có một thiếu niên mắt xanh ngồi một mình tách hẳn đám đông. Mắt của những người trong gia tộc nhà Dao đều có màu lục bảo, trong vắt, phát ra thứ ánh sáng lờ mờ trong bóng tối, tuy tướng mạo khác nhau nhưng đều tỏa ra một cảm giác ma mị.

Tôi đi theo sau Thừa Bích, tay nắm chặt điện thoại, không ngừng bấm phím gọi lại, nhưng đường dây luôn trong tình trạng không thông. Đầu bên kia chỉ thấy truyền lại một giọng nữ lạnh lùng, cho tôi biết, hiện Dao không trong vùng phủ sóng.

Vốn định nói trước với Dao một câu, nhưng thôi, đợi đến khi quay về sẽ giải thích với anh vậy. Anh chàng đó sẽ không giận tôi đấy chứ?

Đi cùng Thừa Bích thuận lợi đến không ngờ, suốt dọc đường chúng tôi không gặp bất cứ ai, dù là trong góc tối cũng vô cùng "sạch sẽ".

Ngọn đèn trên hành lang cũng sáng hơn rất nhiều.

Nhưng cho dù như vậy, tôi vẫn không thể an tâm. Cái người đang đi bên cạnh tôi đây toát ra một điều gì đó khó diễn tả, khiến người ta không thể an lòng.

Tôi luôn cảm thấy nếu tiếp cận anh ta thì sẽ nhìn thấy những việc tôi không muốn thấy.

Ví dụ như quá khứ của Thanh Minh.

Trước khi tôi đến Vong Xuyên đường, Thanh Minh và Dao đã như thế nào?

Bước chân của Thừa Bích nhẹ tênh tênh, tựa như chỉ cần gió thổi một cái là đổ. Tôi nhìn anh ta, trong lòng luôn cảm thấy thấp thỏm bất an, con người này đúng là vô cùng yếu ớt. Anh ta có thể dẫn tôi đi tìm Thanh Minh thật sao?

Tốc độ của anh ta lại rất nhanh, hễ không chú ý là tôi liền bị rớt lại sau, vì thế tôi chẳng dám suy nghĩ lung tung nữa mà vội vàng đuổi theo anh ta.

Không ngờ tòa dinh thự này lớn vậy, chúng tôi đã đi đi lại lại bên trong không biết bao lâu, nhưng vẫn chưa thấy lối ra. Đi hết dãy hành lang này lại đến một dãy hành lang khác, giống hệt như mê cung vậy. Người thiết kế tòa dinh thự này nhất định muốn người ta phải khổ sở chăng?

Những bức tường cũ kỹ mọc đầy rêu xanh ẩm ướt, những phiến đá xanh dưới chân cũng trở nên trơn nhẵn, sương mù âm thầm lan tỏa khắp không gian.

Trong làn sương mỏng, tôi đột nhiên hơi hoảng hốt khi chợt cảm thấy cảnh trí trước mắt có chút thân thuộc, dường như đã rất rất lâu rồi, cũng trong một đêm như thế, tôi đã từng đi qua con đường này, nắm tay ai đó, cùng giẫm lên con đường lát đá xanh trơn bóng. Những tiếng bước chân "bộp bộp" vang lên rõ ràng, nhưng tôi vẫn không nhìn rõ được khuôn mặt của người bên cạnh.

Người đó là ai?

- Ngài lại đến rồi.

Một bà lão áo đen cúi chào chúng tôi, bà ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt không chút biểu cảm, mở cửa phòng cho chúng tôi, ý bảo chúng tôi có thể bước vào.

Khi đi ngang qua bà ta, tôi bỗng thoáng nghe thấy một tiếng thở dài và một câu nói mơ hồ.

- Sẽ không có kết quả đâu... - Bà ta nói.

Sẽ không có kết quả? Kết quả gì?

Phía sau lưng có người vỗ nhẹ vào tôi, tôi phản ứng lại, lúc này mới phát hiện ra trong căn phòng sáng đèn này đã có hai người đang ngồi im lặng.

Giữa phòng đặt một chiếc bàn bát tiên, hai người một đen một trắng, đang ngồi đối diện với nhau.

Tóc đen áo đen, dẫu có trộn thêm nhiều màu sắc nữa thì người ấy cũng vẫn không hề tỏa ra chút sinh khí nào, chỉ toàn một màu đen tuyền mà thôi. Trong sự bao bọc màu đen đó là gương mặt vô cùng quen thuộc của Thanh Minh. Đôi mắt đen láy mà biết bao lần tôi từng lén nhìn lúc này chẳng còn ánh nhìn dịu dàng như mọi khi, mà lạnh lùng nhìn thẳng Bạch Dạ ngồi đối diện.

Bạch Dạ vẫn giữ dáng vẻ ngạo nghễ, hai tay khoanh trước ngực, mái tóc xõa tung buông trên vai, y phục trắng muốt không nhuốm chút bụi trần, khiến người ta vô cùng muốn được vẩy lên đó mấy giọt mực đen. Đôi mắt của anh ta cũng nhìn người đối diện không chớp.

Cuối cùng tôi đã tìm thấy Thanh Minh!

Nhưng, rốt cuộc tôi đang làm gì?

Tôi nhìn Thừa Bích, anh ta nhìn tôi cười một cái, rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn. Tôi cũng làm theo, ngồi xuống bên cạnh. Khung cảnh càng trở nên kỳ quái, bốn người ngồi quanh bàn, nhưng không một ai lên tiếng.

Không khí này thực sự hơi quái dị... Giống như đang chờ đợi một điều gì đó.

"Đing đong", tiếng chuông báo giờ đột nhiên vang lên. Theo phản xạ, tôi nhìn sang bên trái, quả nhiên trên tường có treo một chiếc đồng hồ kiểu cũ, trông khá cổ, trên mặt đồng hồ khắc đầy hoa văn, kim đồng hồ đang chỉ đúng hai giờ.

Thời gian trôi qua nhanh vậy ư?

Từ khi lên tàu, đến một ngụm nước tôi cũng chưa uống. Có thể chuỗi sự kiện xảy ra dồn dập đã khiến người ta luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, đến mức quên mất cả cảm giác đói khát. Giờ đây bị tiếng chuông đồng hồ thức tỉnh, tôi mới phát hiện ra cổ họng và hai con mắt của mình sắp bốc khói đến nơi. Cho dù thế nào, trước tiên cũng phải kiếm chút nước uống cái đã! Nghĩ thế, tôi liền liếc nhìn bộ đồ trà đặt trên chiếc bàn cạnh tường, chiếc chén gốm hoa xanh sạch sẽ, khiến tôi không kìm được, đưa tay ra với.

Trộm liếc bọn họ, thấy không có ai phản ứng gì, tôi bèn yên tâm rót nước, vội vàng đưa chén lên miệng. Mặc dù chỉ là nước lọc, nhưng đối với người mà suốt mười mấy tiếng chưa được uống một ngụm nước nào như tôi thì thế cũng đã là rất thơm ngon rồi.

Có lẽ là do quá căng thẳng, động tác cuống quýt, nên chiếc chén tuột khỏi tay tôi, rơi xuống đất đánh "choang" một tiếng, vỡ tan tành. Tôi còn chưa kịp nghĩ đến chuyện làm vỡ đồ của người ta thì có phải đền tiền hay không, chỉ biết ôm đầu, ngồi thụp xuống.

Trời đất quay cuồng, choáng váng mặt mày. Rốt cuộc thứ gì đang xuất hiện trong đầu tôi?

Tôi mặc y phục kiểu cách rất cổ, ngồi trên bàn đung đưa chân, nói chuyện với người khác, một tay cầm chén trà bằng gốm hoa xanh, điệu bộ rất thoải mái. Bên cạnh bỗng xuất hiện một người, rõ ràng không nhìn rõ gương mặt, nhưng lại có cảm giác vô cùng quen thuộc. Anh ấy vừa nói với tôi điều gì đó, vừa gỡ tách trà từ trong tay tôi ra, nhưng không cẩn thận nên khiến nó bị rơi vỡ.

"Choang" một tiếng, trên mặt đất đã nở ra một đóa hoa màu xanh biếc, giống như bây giờ.

Tôi ngồi bên bàn nhìn những mảnh vỡ trên đất, vẻ mặt tiếc rẻ. Chàng trai bên cạnh cúi xuống, nhặt một mảnh vỡ nhỏ, rồi khẽ khàng thả chúng vào lòng bàn tay tôi.

Tuy tôi không nhìn thấy nét mặt của anh ấy, nhưng biết chắc vẻ mặt của anh ấy nhất định rất dịu dàng.

Mảnh sứ đó sáng long lanh, nằm trong lòng bàn tay tôi, đẹp như ngọc.

Cô gái ngồi trên bàn là tôi đó sao? Nếu đúng, thì người nhặt mảnh vỡ cho tôi là ai?

"Tôi" đang ngồi trên mặt bàn, bỗng chốc nhảy xuống, nhào vào lòng người đó cười khúc khích, nụ cười rạng rỡ biết bao. Khi tôi nhìn thấy gương mặt tươi cười đó, trong lòng liền cảm thấy trào dâng một cảm giác khó chịu không nói lên lời. Người con gái có gương mặt giống tôi ấy đang nở một nụ cười rạng rỡ mà tôi chưa bao giờ có được.

Có lẽ đúng là chỉ giống nhau vẻ ngoài mà thôi.

Tôi nhìn cô ấy, cười ngây ngô một lúc.

Lúc này đầu tôi bỗng bị ai đó vỗ nhẹ một cái, một mảnh vỡ sáng bóng được thả vào lòng bàn tay tôi, người trước mặt tôi... là Thanh Minh.

Vẻ mặt anh thực sự rất đỗi dịu dàng, nhưng tôi cảm thấy hình như có gì đó là lạ, người vừa nãy rõ ràng không cho tôi cảm giác này.

Nhưng tôi cũng không thể nói ra điểm nào lạ.

Thanh Minh khẽ nhíu mày, nhìn tôi hỏi:

- Sao thế? Khó chịu à?

Tôi vội vàng lắc đầu, anh cụp mắt xuống:

- Vậy thì tốt.

Tôi lặng lẽ thả mảnh vỡ ấy vào trong túi áo, rồi đứng lên cùng anh.

Bạch Dạ nhìn chúng tôi, nụ cười trên gương mặt phảng phất sự châm biếm.

- Tách trà đã bị em làm vỡ tan tành rồi - Anh ta khẽ nói.

Thanh Minh không thèm để ý đến anh ta, mà dẫn thẳng tôi về chỗ ngồi. Bạch Dạ hứ một tiếng, thu lại nụ cười và không nói gì nữa. Bầu không khí lại rơi vào sự trầm lắng, ngột ngạt.

Tôi hơi lúng túng nhìn bọn họ, Bạch Dạ vẫy vẫy tay với tôi:

- Cô bé, qua đây, ngồi vào chỗ tôi đây này.

Anh ta vỗ vỗ đùi, cười rất gian manh, tôi lườm anh ta một cái, chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Thanh Minh bên cạnh hừ một tiếng, lạnh lùng bảo:

- Vẫn cái kiểu buông tuồng ấy.

- Kẻ giống người chết vạn năm như cậu đâu có tư cách mắng tôi.

Bạch Dạ bật chiếc bật lửa đánh "tách" một cái, rồi lại cho vào túi áo, nhả ra một hơi khói thuốc.

Nhờ làn khói xanh chờn vờn ấy, căn phòng tịch mịch bỗng náo nhiệt hẳn lên.

Thừa Bích từ nãy vẫn yên lặng bỗng phì cười:

- Được rồi, các cậu không thể đổi hai câu thoại này được sao? Lần nào cũng là hai câu này, tôi nghe nhàm tai quá rồi.

Tôi phụ họa Thừa Bích:

- Đúng rồi, tại sao lần nào cũng là hai câu này?

Lời vừa thốt ra, cả ba người kia cùng quay sang nhìn tôi.

Tôi ngẩn ra, tại sao mình lại nói câu này? Xem điệu bộ Thừa Bích thì chắc là quen biết Thanh Minh và Bạch Dạ, còn tôi thì chen vào giữa góp mồm làm gì cơ chứ!

- Cô bé, em... nhớ ra rồi hả? - Bạch Dạ nhìn tôi dò xét, xoa xoa đầu tôi rồi lại nhìn Thanh Minh.

Thanh Minh không nhìn chúng tôi, chỉ cúi đầu trầm ngâm, không biết là đang nghĩ gì.

- Sắp đến lúc rồi - Thừa Bích nhìn đồng hồ treo tường, lẩm bẩm.




Chương 26

Tôi cảm thấy nhiệt độ xung quanh dần dần hạ thấp, cảm giác này giống như khi ta thò tay vào trong tủ lạnh giữa trời mùa hạ, hơi lạnh lập tức phả vào mặt. Vấn đề là trong căn phòng này không có thiết bị hiện đại nào, nói gì đến điều hòa nhiệt độ.

Cảm giác lạnh lẽo đó lan lên tay tôi, tôi cúi xuống nhìn, không có gì cả. Nhưng cảm giác trên tay vẫn tồn tại, dường như có một đôi tay vô hình đang phủ lên cánh tay tôi.

Tôi không nhìn thấy ư?

Ngay lập tức, tôi quay đầu nhìn sang xem Thanh Minh còn đó không. Kết quả thật khiến người ta an lòng, anh vẫn đang ngồi yên ở đó, thậm chí còn ngẩng đầu nhìn tôi.

Cảm giác lạnh giá trên cánh tay chợt biến mất.

Rất lâu sau này, khi nhớ lại chi tiết ấy, tôi mới cảm giác dường như từ lúc bắt đầu quen biết anh đến giờ, tôi chưa bao giờ coi Thanh Minh là một người bình thường.

Bà lão áo đen lẳng lặng bước vào, cúi người trước chúng tôi, nói một câu:

- Đến lúc rồi.

Đến... lúc rồi.

Nghe thấy câu này, Thừa Bích đứng dậy trước tiên, theo bà lão ra ngoài cửa. Bạch Dạ cũng theo sau, Thanh Minh kéo tôi ra sau cùng.

Tôi không biết sẽ đi đâu, không có ai nói cho tôi rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra. Nhưng tôi có một linh cảm nơi sắp đến chắc chắn có liên quan đến tôi.

Chắc chắn đó chính là nơi chuyến này Thanh Minh muốn dẫn tôi đến.

Bàn tay của Thanh Minh luôn lặng lẽ đặt trên vai tôi, mang theo mùi đàn hương thanh nhẹ. Ngẩng đầu lên nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh, cho dù dưới ánh sáng mờ mờ, nó vẫn đẹp vô cùng, khiến trái tim người ta không khỏi đập rộn ràng thêm mấy nhịp. Tôi vẫn luôn cảm thấy rằng Thanh Minh là một người rất hợp với đêm đen, anh luôn gây ấn tượng vô cùng u uất, nhưng cũng có lúc lại khiến cho người ta có cảm giác thuần khiết cao quý khó tả. Hai khí chất dường như không thể hài hòa ấy lại cùng hòa trộn trên con người anh. Không biết tại sao, Thanh Minh đẹp đẽ vừa thuần khiết, vừa u uất này lại khiến tôi nghĩ đến thần linh.

Nhưng nếu là một vị thần, hẳn anh sẽ không chỉ xuất hiện trong đêm tối đâu nhỉ?

Cho dù là ban ngày, giữa dòng người như nước chảy trên phố phường, dáng vẻ Thanh Minh dường như vẫn cách biệt với cả thế giới xung quanh, tựa như một người trong tranh lạc bước đến đó vậy.

Vậy rốt cuộc Thanh Minh là ai?

Ánh mắt tôi khẽ lướt một lượt, vô tình chạm phải ánh mắt của Bạch Dạ ở đối diện. Anh ta hơi ngẩng mặt, miệng nhả ra một làn khói, ánh mắt sáng rực, trong đôi con ngươi màu đỏ ánh lên nụ cười bỡn cợt khiến tôi thấy rùng mình. Không biết phải ứng phó thế nào, tôi đành cúi mặt, vờ như không thấy.

Bạch Dạ ậm ừ khẽ cười rồi quay đầu đi, không nhìn tôi nữa.

Tôi đang suy nghĩ rất lung, dường như đã quên mất hoàn cảnh hiện tại, cho đến khi Bạch Dạ đang đi trước mặt bỗng đột ngột dừng lại. Tôi nhất thời không thu kịp bước chân, suýt nữa thì đâm sầm vào lưng anh ta, may mà Thanh Minh kịp thời kéo tôi lại.

Bà lão áo đen dẫn đường cho chúng tôi đang đứng trước một cánh cửa. Bà ta đưa tay lên gõ, từ bên trong truyền ra những tiếng kêu thánh thót, uyển chuyển, hình như là tiếng chim hót.

Trong căn nhà mà nơi nơi đều lộ vẻ cũ kỹ và kỳ quái này, nghe thấy âm thanh tựa tiếng chim hót buổi sớm, trong lòng tôi chợt trỗi dậy một cảm giác khó tả. Hơn nữa không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy những tiếng vui tai này dường như quen thuộc biết bao.

Tiếng chim hót im bặt, cánh cửa kêu "kẹt" một tiếng rồi mở ra, bà lão áo đen gật đầu với chúng tôi, rồi nhanh chóng biến mất giống như khi xuất hiện.

Tia sáng từ trong cửa hắt ra. Tôi đang quen với bóng tối, vì thế có chút chói mắt, bèn vô thức đưa tay bịt mắt, nhưng lại lập tức thả ra.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong nhà, tôi cảm thấy bước chân không nghe theo sự điều khiển của bộ não nữa, mà cứ thế tự bước đi, vượt qua Thừa Bích, xông thẳng vào bên trong.

Cả căn nhà được bao phủ bởi một luồng ánh sáng dìu dịu, nguồn phát sáng là từ một cây đại thụ - một cây đại thụ đặt giữa nhà.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy một cây đại thụ được trồng trong nhà, nhưng tôi lại không hề có cảm giác khó chịu, mà lại thấy vô cùng kỳ diệu.

Đó là một cái cây cực kỳ lạ lùng, mỗi cành mỗi lá dường như đều được tạc bằng ngọc bích, long lanh lóng lánh, đẹp đến mê hồn. Nhưng thu hút ánh mắt của tôi không phải là cái cây, mà là một con chim đang đậu trên cành. Đó là loại chim tôi chưa từng thấy, toàn thân trắng tinh, thân hình rất lớn, đang rỉa lông trên cành, chẳng thèm nhìn đám người vừa mới tới là chúng tôi, dáng vẻ vô cùng vui vẻ tự tại.

Tiếng chim nghe thấy khi ở bên ngoài có lẽ là của nó.

Tôi không biết ba người họ có cảm giác gì, chỉ biết trong đầu mình chỉ có một suy nghĩ, chú chim này thật đẹp quá đi, nếu có thể bắt được nó thì tốt biết mấy!

Tôi kiềm chế cơn phấn khích của mình, dán mắt nhìn chú chim trắng kia. Chú chim đó hình như cũng đọc được suy nghĩ của tôi, bèn kêu một tiếng rồi vỗ cánh bay lên cao.

Tôi ngẩng đầu lên tìm nó nhưng không thấy đâu. Tôi hơi thất vọng, con chim này tinh ranh quá.

Lúc này tôi bỗng nghe thấy tiếng cười giòn giã, một giọng nói dịu dàng mềm mại vang lên trên đầu tôi:

- Lâu thế rồi mà em vẫn không quên Tuyết Diên. Hồi đó nó mổ em một cái, để ta xem em có thể nhớ được mấy kiếp?

Mặc dù tôi hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói của cô ấy, nhưng vẫn chú tâm tìm con chim trắng. Tìm mãi mà chẳng thấy đâu, chỉ nghe thấy giọng nữ đó lại cất lên:

- Để ta xem nào, lần này cái con mèo đáng ghét ấy chẳng đến, lại thay bằng một anh chàng lạ hoắc...

- Vậy các vị có việc gì chăng?

Tôi không nén được tò mò bèn dỏng tai lên nghe. "Con mèo đáng ghét" - thứ đầu tiên tôi liên tưởng tới chính là Dao, lẽ nào, trước đây Dao cũng đã tới nơi này?

- Ôi, chúng tôi từ phương xa lặn lội tới đây, không mời chúng tôi uống trà thì thôi, lại còn thẩm vấn chúng tôi ở đây cơ đấy. Từ sau khi được chiêm ngưỡng dung nhan của Cẩm phu nhân, tôi ngày nhớ đêm mong. Những ngày không được gặp Cẩm phu nhân, tôi đã bị nỗi nhớ nhung giày vò ghê gớm.

Bạch Dạ vừa tủm tỉm cười vừa nói những lời sến súa, tôi thầm lo thay cho anh ta, ngộ nhỡ Cẩm phu nhân nổi giận, thì đến tám phần là sẽ tống cổ anh ta ra ngoài, chưa biết chừng chúng tôi còn bị liên lụy ấy chứ.

Thực tế chứng minh là tôi đã sai, dù có là thần quỷ yêu nhân hay gì gì đi nữa, phàm là nữ giới đều thích nghe những lời ngon ngọt.

Giọng nói của Cẩm phu nhân chẳng có vẻ gì là tức giận, ngược lại còn cười rất vui vẻ.

- Bạch Dạ vẫn dẻo miệng như ngày nào, so với Thanh Minh thì đáng được người ta yêu thích hơn gấp bội.

- Nhắc tên tôi cùng với tên cậu ta, chính là sỉ nhục tôi! - Thanh Minh lạnh lùng xen vào một câu.

Bạch Dạ hừ một tiếng, không biết đang lẩm bẩm những gì.

Thừa Bích đứng sau lưng, chỉ cười mà không nói câu nào.

Cùng với tiếng hót của con chim trắng, cuối cùng Cẩm phu nhân cũng lộ diện.

Quả nhiên là một mỹ nhân, hơn nữa còn là một mỹ nhân cổ điển một cách chuẩn mực, toàn thân áo trắng, đầu cài trâm vàng, tóc xanh vấn lên, chân trần ngồi trên chạc cây thấp, bên cạnh là chú chim trắng. Cô ấy vuốt ve chú chim, ánh mắt sóng sánh, nhìn khắp lượt chúng tôi.

- Tiêu chuẩn của ta vẫn không thay đổi, trong các người, chỉ có một người có được thứ này, còn ai được phải xem thực lực của chính các ngươi.

"Thứ này"... Có phải là chỉ chú chim trắng đó?

Tôi rất muốn có nó, bèn quay đầu lại nhìn Thanh Minh, thấy anh đưa tay ra dấu với tôi, ý bảo tôi chớ nên lo lắng.

- Em đừng tự ý hành động, việc này cứ để anh.

Anh đi vượt qua tôi, tiến về phía trước, nói khẽ bên tai tôi:

- Lần này nhất định anh sẽ mang nó về.

Bạch Dạ đã đứng yên dưới tán cây, lặng lẽ chờ Thanh Minh.

Cảm thấy mình đang bị người ta nhìn chằm chằm, tôi liền chuyển ánh nhìn khỏi hai người đó. Tôi nhìn thấy vị Cẩm phu nhân dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn ấy đang nhìn tôi dò xét với vẻ vô cùng thích thú. Thấy tôi nhìn, Cẩm phu nhân liền cười với vẻ thần bí, cánh tay nõn nà như ngọc khẽ phất một cái, trong giây lát xung quanh bỗng rơi vào bóng tối.

Bóng tối đặc quánh đến cực điểm, tôi gắng mở to mắt nhưng chỉ phí công vô ích, tôi chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Tôi cảm thấy hơi sợ, khẽ gọi tên Thanh Minh.

Không có lời đáp, cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, dường như trên thế gian này chỉ còn lại mình tôi.

Tôi vốn rất sợ bóng đêm, nhưng lúc này lại thấy mình rất trấn tĩnh.

Ít nhất là nhìn bề ngoài, vị Cẩm phu nhân này không giống một kẻ tà môn ngoại đạo, còn tôi chỉ là một người rất bình thường, cô ấy sẽ không cần phải động đến tôi. Đây nhất định là ảo giác, có lẽ là chướng nhãn pháp[4] gì gì đó.

[4] Chướng nhãn pháp: Phép thuật che mắt. (ND)

Niệm từ tâm sinh ra, bóng đêm này có lẽ chỉ là ảo giác để mê hoặc tôi mà thôi. Chắc chắn Thanh Minh ở quanh đây, nhưng tôi phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi bóng đêm này?

Vẫn còn nhớ vị trí đại khái mà Thanh Minh đứng, tôi vừa sờ soạng vừa đi tới đó, nhưng không ngờ lại đâm sầm vào một người.

Người đó chạy rất vội, hình như không lường được là phía đối diện có người nên đâm sầm vào tôi, lực rất mạnh, nhưng tôi không cảm thấy đau. Anh ta đỡ vai tôi, nói với giọng điệu hết sức thoải mái:

- Tôi phải xuống suối vàng ngay lập tức, đột nhiên có biến. Không ngờ phải đi gấp thế, em nói sẽ đợi tôi quay về, không được hối hận đâu nhé!

Suối vàng? Là cõi âm sao? Tôi hơi ngạc nhiên, vì hơi thở của người này vô cùng quen thuộc, tôi không nén được bèn hỏi anh ta:

- Anh đến nơi đó làm gì?

Lời vừa thốt lên, tôi bỗng nhận ra có gì đó khác thường!

Bởi vì người đang nói chuyện với tôi là Dao!

Theo lẽ thường, anh hẳn là đang ở Vong Xuyên đường xa tít mù khơi, làm sao có thể đến được nơi này?

Lẽ nào, đây cũng là ảo giác? Bởi vì tôi quá yếu đuối, cho nên mới nghĩ đến Dao - người luôn bảo vệ tôi chăng?

- Ôi!

Tôi đưa ngón tay thử chạm vào anh, nhưng không chạm phải hư không như tôi tưởng, mà là bắp thịt rắn chắc, đây là người thật ư? Anh nắm lấy ngón tay tôi rồi bật cười.

- Đừng làm loạn lên nữa! Khi tôi không ở đây, em phải bảo trọng đấy. Chớ có chọc giận đám đại nhân đó, nếu không sẽ không có ai cầu xin cho em đâu!

Tôi bất giác chớp chớp hàng mi.

- Xưa nay em luôn an phận thủ thường, không có chuyện thì sẽ không vào trong cung, làm sao có thể chọc giận đám đại nhân đó chứ?

Rõ ràng tôi đâu có nói, tại sao lại có thể phát ra âm thanh nhỉ? Không, âm thanh này đúng là giọng của tôi! Rõ ràng là cảm giác rất mơ hồ, nhưng đúng là Dao đang đứng trước mặt và nói chuyện với tôi, dường như đó là chuyện tự nhiên nhất trên đời.

Tôi lại nghe thấy Dao nói:

- Em còn nói nữa, lần trước nếu không phải em làm cho Huỳnh Chi Quân[5] ướt sũng, thì sao tôi phải vội vàng vào cung làm khổ sai cơ chứ?

[5] Huỳnh Chi Quân: vua của đom đóm, tức Bạch Dạ. (ND)

- Đó là hắn tự chuốc lấy...

Tôi tự biết mình đuối lý, nên giọng nói cũng trở nên lí nhí theo.

Xung quanh dần dần sáng lên, nhưng không phải trong nhà, mà là ở một nơi cao như đỉnh núi, phong cảnh rất đẹp, chỉ có điều nó khiến tôi có cảm giác cô đơn khó tả. Đứng trước mặt tôi đúng là Dao, nhưng không phải là Dao mà tôi thân thuộc.

Mái tóc anh hình như dài hơn một chút, không phải màu nâu, mà là màu đen tuyền. Nét mặt cũng không tươi cười châm chọc như thường ngày mà trở nên rất đỗi tin cậy.

Vẻ mặt của Dao thân thiện như thế khiến tôi hơi kinh ngạc.

Tôi sờ sờ mái tóc anh, nói:

- Em cảm thấy anh để mái tóc ngắn màu nâu vẫn đẹp hơn.

Dao cũng sờ lên mái tóc của mình rồi nói với tôi:

- Tóc ngắn màu nâu à? Đợi tôi quay về sẽ cắt tóc thành kiểu đó cho em xem, được chứ?

Tôi gật đầu.

- Lần này thực sự phải đi rồi, cứ ngoan ngoãn ở đây chờ tôi quay về.

Anh vỗ lên vai tôi một lần nữa, sau đó ra đi, không ngoảnh đầu lại.

Nhìn theo bóng dáng anh, tôi cảm thấy dường như có một thứ gì đó vừa rời khỏi trái tim mình, đó là nỗi buồn thầm kín và khẽ khàng.




Chương 27

Khoảnh khắc trôi qua, tôi chầm chậm quay người, định trở về nơi tôi nên về.

Nhưng tôi bị một người chặn lại, tóc dài màu bạc, đôi đồng tử đỏ như máu, khuôn mặt lạnh tanh, chính là người được gọi là Huỳnh Chi Quân - Bạch Dạ.

- Con mèo chết tiệt đi rồi, bây giờ chẳng còn ai bao che cho em nữa. Cô bé, ta muốn xem em sẽ thế nào.

Cách anh ta nói về Dao nghe rất khó chịu, tôi bèn gạt tay anh ta ra, lườm một cái rồi đi tiếp.

- Này, em định lơ tôi sao?

Tôi tiếp tục đi, không thèm đếm xỉa anh ta.

Anh ta chần chừ một lát, rồi lại nói:

- Sắp đến ngày tổ chức lễ hội ở tiên đỉnh rồi, em có biết không?

Tôi vẫn không dừng bước, anh ta cười gượng gạo một cái, rồi cũng không nói gì nữa.

Đêm đó, tôi ngồi bên sườn núi, gió lạnh thổi lồng lộng, trước mặt là biển mây mênh mang vô hạn. Đó là bóng đêm sâu thăm thẳm không nhìn thấy đáy. Ở giữa khe hở của các tầng mây, có một điểm sáng lóe lên, tôi biết đó là sứ giả của Huỳnh Chi Quân.

Có lẽ anh ta đang giám sát tôi, tôi nghĩ vậy.

Bình minh đến thật nhanh, tôi thay đổi tư thế, dựa vào tảng đá, định nghỉ ngơi một lát. Nhìn ra xung quanh, bỗng tôi thấy một vạt áo trắng xa lạ, thuận mắt nhìn lên trên thì bắt gặp một gương mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm.

Tóc đen, mắt đen, cực kỳ tuấn tú, nhưng lại khiến người ta cảm thấy đó dường như không phải là người sống, mà chỉ là một con búp bê vô cùng tinh xảo mà thôi.

Thanh Minh... đấy ư?

- Anh không có trái tim - Tôi không kìm được liền bật lên câu nói đó.

Rõ ràng Thanh Minh nghe thấy, bởi vì anh nhíu mày, rồi lại dùng ánh mắt lạnh lùng hơn nữa liếc tôi một cái.

- Hòn đá bướng bỉnh nhỏ nhoi kia, ngươi cũng biết trái tim là gì sao?

Giọng nói của Thanh Minh trong trẻo và trầm tĩnh, nhưng lại lạnh như băng.

Tôi hơi ức, thế là những lời nói lạ lùng không nén được lại bật ra.

- Anh là ai? Vô duyên vô cớ chạy đến chỗ tôi làm gì?

Anh nhìn tôi, ánh mắt không một gợn sóng.

- Ta là người sẽ lấy đi trái tim của ngươi.

Thanh Minh là người trong cung! Trong phút chốc tôi đã rõ anh là ai, bất giác giật thót mình.

- Xin đợi một chút!

Anh nhíu mày:

- Sao?

Rất nhanh, tôi đã kiếm được một cái cớ.

- Bản thân anh không có trái tim, vậy anh dựa vào cái gì để đòi lấy trái tim của tôi?

- Ngươi rất thú vị, vậy ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta không có trái tim? - Dường như anh thấy ngạc nhiên vì sự kiên trì của tôi.

- Rất đơn giản, anh hãy chứng minh cho tôi thấy anh có trái tim, tùy anh muốn mổ xẻ hay làm gì cũng được, nếu anh không thể chứng minh được thì phải thả tôi ra, thế nào?

- Chứng minh như thế nào?

- Chắc chắn anh chưa từng yêu ai, cũng chưa từng được ai yêu đúng không? Căn bản anh không biết tình yêu là gì, đúng không? Một kẻ đến yêu cũng không biết, thì sao có thể có trái tim? Kẻ không có trái tim, sao có thể gọi là người?

Tôi nói liền một hơi, không cho người đó có cơ hội xen ngang, trong lòng thầm nghĩ mông lung, rốt cuộc tình yêu là gì nhỉ? Tôi cũng không biết, nhưng bình thường nghe Bạch Dạ nói hoài, cảm thấy nghe rất ghê gớm mà thôi.

Một người trông có vẻ lục căn thanh tịnh như Thanh Minh, chắc chắn là cũng không biết.

- Yêu... ư? - Gương mặt anh quả nhiên trở nên mơ hồ, sau đó lại dứt khoát gạt đi - Đúng là ta không biết nó là gì, và cũng không cần thứ đó...

- Vậy thì anh không hề có trái tim!

Thanh Minh thoáng suy nghĩ, rồi cười gượng:

- Thạch linh nhãi ranh, đúng là giảo hoạt, lừa được ta, đạo hạnh ngàn năm, thôi được...

Anh lại cười méo mó:

- Ngươi đi đi, ta đã nói là làm.

Tôi cực kỳ khoái trá, lập tức chạy về phía vách núi cheo leo. Sứ giả không ở đó, cũng chẳng có bất kỳ ai cản tôi, tại sao tôi có thể trốn thoát dễ dàng như thế, tôi cũng chưa từng nghĩ tới.

Sau đó Thanh Minh ra sao, tôi không biết.

Sau khi rời khỏi nơi đó, tôi gặp phải những gì, tôi cũng không biết.

...

Dường như chuyến du lịch vượt thời gian của linh hồn đã dừng lại tại đây. Tôi thoát ra khỏi trạng thái hành động mất kiểm soát, chân tay lạnh toát, không thể hiểu được rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy vô cùng bi thương, tựa hồ như tôi đã biết được rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy vô cùng bi thương, tựa hồ như tôi đã biết được một sự thực đau lòng.

Rốt cuộc tôi là người như thế nào?

Rốt cuộc tôi... có phải là người không?

Nghĩ đến đây, tôi bất giác khuỵu xuống, co ro giữa bóng đêm vô cùng vô tận.

Thanh Minh của hiện tại là cái gì? Tôi có thể tin anh được không?

Hoặc cũng có thể, tất thảy đều là trò quỷ của Cẩm phu nhân, chỉ là ảo giác mà thôi.

Nhất định chỉ là ảo giác.

Cảm giác khiến người ta dựng tóc gáy đó quay trở lại, nhiệt độ xung quanh giảm xuống nhanh chóng, bốn bề lạnh cóng, lờ mờ có cảm giác hình như có gì đó chạm vào da thịt, nhưng bên cạnh tôi lại không có một ai.

Lúc này đây, tôi chỉ có thể cầu nguyện Thanh Minh phát hiện ra tôi.

Hiển nhiên điều này khó có thể xảy ra, bởi vì tôi luôn tập trung lắng nghe, và thấy xung quanh chẳng có động tĩnh nào. Thanh Minh cũng được, Bạch Dạ cũng được, thậm chí cả Thừa Bích vốn như không khí cũng không biết đi đâu cả rồi.

Một nơi lớn thế này, ngoài tôi ra, tịnh không một bóng người.

Tôi bắt đầu sợ hãi, bèn xòe lòng bàn tay, chếch dấu ấn mặt trăng đỏ ra ngoài, cánh tay gồng lên, sẵn sàng đối phó với bất cứ thứ gì.

- Ha ha ha...

Một tiếng cười lanh lảnh vang lên trong góc, âm thanh đó làm tôi giật thót tim, nó rất quen thuộc. Đó chính là giọng của tôi.

Ở nơi này, nghe thấy tiếng cười kỳ quái của mình, đúng là không có gì ma quái hơn.

- Ha ha ha... Ha ha ha...

Âm thanh đó khiến da đầu tôi tê buốt. Nó dần dần áp sát tôi, còn tim tôi thì đập thình thịch.

Đó là thứ gì?

Tôi rất sợ nó sẽ là một thứ gì đó ghê rợn, như một khuôn mặt dữ tợn chẳng hạn... Nhưng tôi càng sợ nó sẽ có một gương mặt giống tôi như đúc...

Vẫn chìm trong màn đêm nên tôi không nhìn rõ được tình hình xung quanh.

- Ha ha ha... Ha ha ha...

Âm thanh đó ép sát, dường như nó sắp dính vào gương mặt tôi. Một mùi tanh tưởi lạnh lẽo xộc đến. Không kịp nghĩ ngợi gì, tôi vung tay đẩy thứ đó ra, nhưng không có phản ứng gì, mùi tanh vẫn ở đó.

Tôi mở trừng mắt, xung quanh dường như có chút ánh sáng. Nhờ nguồn sáng này, tôi có thể nhìn thấy gương mặt phía đối diện. Và cho dù có chút biến dạng, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra, đó chính là gương mặt của tôi!

Tôi kêu lên một tiếng thất thanh, đẩy nó ra, rồi bắt đầu chạy điên cuồng.

Trong bóng đêm vô cùng vô tận, tôi cứ thế chạy bừa không biết phương hướng là đâu.

Cho đến khi tôi va phải người đó. Một vòng tay rất ấm áp, dịu dàng ôm lấy tôi. Là Dao! Dao đến thật rồi!

Tôi mừng lắm, ôm chặt lấy anh. Nhưng chợt cảm thấy anh có gì đó là lạ, sắc mặt trắng bệch, hình như không được khỏe.

Tôi lay lay người Dao:

- Anh sao thế? Sao trên người có vết máu?

- Vì anh bị em hại chết đấy...

Dao nhe răng cười, để lộ hàm răng trắng bóng, nhưng lại u ám đến tột cùng.

Tôi sợ đến mức không thể kêu nổi.

Trong khoảnh khắc, người con gái giống hệt tôi cũng chạy đến, dựa vào vai Dao, cười khúc khích.

Hai gương mặt quen thuộc, vậy mà lúc này lại chẳng khác nào ma quỷ, khiến người ta dựng tóc gáy.

Nhưng điều khiến tôi tuyệt vọng nhất là sau lưng tôi dần dần truyền đến tiếng bước chân khe khẽ. Tôi không dám quay đầu lại, chỉ sợ nhìn thấy một Thanh Minh mà tôi không quen biết.

Người đó dần dần lại gần, tôi nắm chặt nắm đấm, người run run, im lặng chờ đợi.

Giữa không gian bình lặng chợt nổi gió, thổi tung bay mái tóc dài tỏa ánh sáng màu trắng bạc bay đến trước mặt tôi.

Người ấy không nói một câu, chỉ bịt mắt tôi. Màn đêm thực sự ập đến. Không khí yên tĩnh cho tôi biết rằng, hai người đối diện đã rời đi.

Hoặc cũng có thể họ chưa từng đến, tất cả đều là tưởng tượng của tôi.

Bạch Dạ thả tay ra, trước mắt tôi ánh sáng đã trở lại.

Tôi nghĩ tôi nên cảm ơn anh ta, nhưng lại không nói nổi thành lời.

Người trước mặt tôi là bạn hay kẻ địch?

Thanh Minh đứng ở dưới gốc cây phía không xa vẫy tay gọi tôi, tôi gật gật đầu với Bạch Dạ, rồi chạy về phía Thanh Minh.

Thanh Minh trông rất tiều tụy, hình như đã hao tổn không ít tinh lực, trên mặt có một vết thương tuy nhỏ nhưng còn mới, đẫm máu tươi. Anh tóm tay tôi, đặt một viên ngọc vào đó, rồi thình lình đổ xuống.

Tôi ôm chặt anh, cảm giác trái tim anh càng lúc đập càng yếu, sức lực không ngừng rời khỏi người anh.

- Cuối cùng không gượng nổi sao... Tên này cầm cự cũng khá đấy! - Bạch Dạ ngáp một cái, lười biếng nói.

Tôi nhìn anh ta:

- Chuyện gì thế?

- Rất đơn giản, nơi này đối với cậu ấy là cấm địa. Tôi còn cho rằng cậu ta đã sớm tiêu đời rồi, chẳng ngờ vẫn còn cầm cự được đến lúc ảo trận kết thúc, lấy được thứ đó.

Bạch Dạ nhìn tôi với ánh mắt bình tĩnh.

- Nếu tiếp tục ở đây, sớm muộn gì cũng bị thứ khí đó xâm thực, và cậu ấy sẽ chết.

- Anh sẽ giúp tôi chứ?

- Đương nhiên, nhưng em phải đồng ý với điều kiện của tôi.

Dường như Bạch Dạ đã sớm lường trước tôi sẽ hỏi vậy, vỗ vỗ vào đầu tôi.

- Cô bé, hãy đưa kết tinh của Tuyết Diên cho tôi, rồi tôi sẽ giúp em đưa cậu ấy đi.

- Anh sẽ giữ lời chứ?

- Đương nhiên.

Tôi nhìn thứ trong tay - viên ngọc màu trắng sáng lóng lánh, thứ ánh sáng khiến người ta nhớ mãi - nó có một sức mạnh khiến người ta an lòng.




Chương 28

Đó là thứ mà Thanh Minh phải dốc trọn tâm sức mới có được, nhất định rất quý giá.

Nhưng so với tính mệnh của anh, thì dù là thứ quý giá hơn thế cũng chẳng có gì đáng tiếc. Tôi cắn răng, đưa viên ngọc cho Bạch Dạ.

Bàn tay Bạch Dạ run lên như phải bỏng, viên ngọc to bằng quả trứng bồ câu lăn khỏi lòng bàn tay anh ta, rơi xuống đất, ngay tức khắc liền bị một bàn tay khác nhặt lấy.

Đó là tay của Thừa Bích. Suốt chặng đường, anh ta luôn im lặng khiến tôi suýt nữa thì quên mất sự hiện diện của người này.

Bạch Dạ nheo mắt, vẻ mặt bỗng trở nên hung hãn.

Tôi có chút mơ hồ, nhưng đã mau chóng hiểu ra.

Thừa Bích đã thay đổi, cảm giác nho nhỏ thanh tao lúc ban đầu biến mất khi anh ta cười, nụ cười khiến người ta phải rợn tóc gáy:

- Kết tinh của Tuyết Diên, ta sẽ đem đi không khách khí...

Thừa Bích cầm viên ngọc và nhanh chóng biến mất, chỉ để lại mỗi câu nói đó.

Sự chuyển biến bất ngờ ấy khiến chúng tôi chỉ biết trơ mắt nhìn. Bạch Dạ khựng bước, quay đầu định đi, nhưng bị tôi tóm chặt.

- Anh phải giúp tôi đưa Thanh Minh ra khỏi đây!

Tôi đã hạ quyết tâm phải đưa Thanh Minh đi, phải mượn sức của Bạch Dạ mới được.

Anh ta nhìn vạt áo đã bị tôi níu đến xộc xệch, thở dài một tiếng, rồi xốc Thanh Minh đang hôn mê dậy.

- Được rồi, thi thoảng cũng phải làm không công vậy!

Bạch Dạ cõng Thanh Minh, tôi thở phào, đi theo sau anh ta, chầm chậm ra ngoài.

Cẩm phu nhân và Tuyết Diên không xuất hiện nữa, có lẽ đã trốn ở một góc nào đó nhìn trộm, mà cũng có thể họ chỉ là ảo giác của tôi mà thôi.

Việc có thể lập tức rời khỏi tòa nhà này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhìn sắc mặt trắng bệch của Thanh Minh, lòng tôi không khỏi buồn bã. Thanh Minh, anh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Những ảo ảnh trước đó rốt cuộc là gì? Đợi Thanh Minh tỉnh lại, nhất định tôi sẽ hỏi rõ, còn Dao nữa.

Nghĩ đến Dao, tôi bỗng thấy không an lòng.

Anh nhất định phải ở Vong Xuyên đường chờ chúng tôi quay về nhé!

Bạch Dạ tuy không thoải mái cho lắm, nhưng vẫn giữ lời, cõng Thanh Minh chỉ còn thở thoi thóp đi ra.

Ra ngoài cổng, tôi kinh ngạc phát hiện, bên ngoài trời đã sáng bạch, nhìn đồng hồ, vừa đúng ba giờ rưỡi chiều. Cảm giác ở trong tòa nhà đó đã rất lâu, vậy mà trên thực tế lại chỉ có mấy tiếng đồng hồ mà thôi.

Quay lại nhìn tòa nhà, nó vẫn còn đó, chỉ có điều cảm giác đã khác hẳn. Tòa nhà trước mặt tôi rõ ràng là một tòa kiến trúc mới xây kiểu phỏng cổ, không hề có dáng vẻ thê lương ma mỵ chút nào.

Dãy núi lờ mờ trong đêm đen nay cũng hiện rõ hình. Đó là một khu du lịch khá đẹp, khách du lịch tốp năm tốp ba đi cùng nhau. Chúng tôi dừng lại ở trạm phục vụ của khu du lịch ở ven đường để nghỉ ngơi. Tôi chạy đến chỗ tư vấn để hỏi thăm, cô lễ tân rất lịch sự cho hay, phải chờ khoảng bốn mươi phút nữa mới có xe buýt đi khỏi núi, chúng tôi có thể bắt chuyến xe đó để ra ngoài.

Giá cả trong siêu thị ở đây không ngoài dự liệu, đắt xót cả ruột. Nghe thấy đôi tình nhân đứng cạnh đang oán than giá cả đắt đỏ, tôi cười cười, mua bừa mấy chai nước uống rồi đi ra.

Trở về thế giới bình thường thật là tuyệt, tôi nghĩ thầm trong lòng.

Khi trở về chỗ nghỉ thì đã không thấy Bạch Dạ đâu, chắc là anh ta thấy chán nên bỏ đi rồi.

Thanh Minh vẫn ngồi trên chiếc trường kỷ nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ đã khá hơn rất nhiều. Tôi khẽ lay lay anh, anh mở mắt ra nhìn tôi.

- Anh thấy thế nào? Bạch Dạ nói anh bị như vậy là do tà khí xâm nhập, bay giờ đã ra khỏi đó rồi, anh đỡ hơn chưa?

- Không sao, đừng lo.

Vết thương trên mặt Thanh Minh đã bắt đầu lành, làn da vẫn trắng xanh như mọi khi, nhìn không rõ khí sắc ra sao. Tôi đưa chai nước khoáng:

- Uống nước không?

Anh gật gật đầu, đón lấy chai nước.

Khi uống nước, trông anh thật giống những người bình thường, nhưng tôi biết anh tuyệt đối không phải là người bình thường.

Những nghi vấn chất chứa trong lòng lúc đó thật vô cùng bức bối, tôi bèn hỏi anh:

- Có thể cho em biết rốt cuộc anh là người thế nào không?

Thanh Minh đặt chai nước xuống, nhìn tôi.

- Em hy vọng tôi là người thế nào?

Tôi hy vọng Thanh Minh là người thế nào đây? Tôi chưa bao giờ suy nghĩ nghiêm túc về điều này, cho dù có tự hỏi mình thì cũng không thể tìm ra được đáp án. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, thì cũng hy vọng anh không phải là kẻ địch của tôi.

- Anh không phải là kẻ thù của em chứ? - Tôi dè dặt hỏi anh.

- Không phải.

Thanh Minh khẽ cúi đầu, nụ cười thoảng qua.

Thế là tốt rồi, tôi thở phào một cái, đột nhiên nhớ ra một vấn đề khác.

- Dao có quan hệ gì với em, anh biết không?

- Không biết.

Lần này anh phủ nhận rất nhanh, nhưng tôi không tin, vì nhìn bộ dạng của anh chẳng giống người không biết chút nào. Nhưng thôi bỏ đi, vấn đề này tôi vẫn nên chờ gặp đương sự, lúc đó đích thân hỏi Dao cũng chưa muộn.

Tôi đang cúi đầu nghĩ ngợi thì nghe thấy Thanh Minh hỏi:

- Viên ngọc đó, em còn giữ không?

Phải trả lời sao đây? Tôi nhìn Thanh Minh, nói không nên lời.

Có lẽ nét mặt đã tố cáo tôi, Thanh Minh hiểu ngay vấn đề, nhưng không hề trách tôi mà chỉ thở dài, rồi tựa người vào ghế, dáng vẻ thẫn thờ, chẳng biết là đang nghĩ gì nữa.

- Xin lỗi...

Tôi giống như một đứa trẻ trót đánh vỡ chiếc bình hoa quý, đầy sợ hãi khi nói lời xin lỗi.

- Không phải lỗi của em, không cần xin lỗi.

Thanh Minh đã lấy lại được phong thái như trước đây, trả lời ngắn gọn. Có lẽ do nhìn thấy vẻ mặt đầy hối lỗi của tôi, nên khẩu khí của anh dịu lại, thậm chí còn an ủi:

- Không phải lỗi của em, không có gì to tát đâu.

Nếu người ở bên cạnh anh lúc đó là Dao thì chắc sẽ không xảy ra chuyện này, rốt cuộc tôi vẫn chẳng giúp gì được cho anh, tôi thật vô dụng.

Tôi cúi gằm, chẳng dám nhìn anh.

Một bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc tôi, động tác dịu dàng làm sao.

- Mệnh trời như thế, xem ra lần này tôi vẫn không thể thay đổi... Đành vậy, chỉ cần có thể giữ nguyên hiện trạng là được rồi.

Tôi ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt anh, ánh mắt ấy dường như rất bình tĩnh, nhưng lại chứa đôi nét bi thương, khiến người ta tự nhiên muốn an ủi anh.

Ma xui quỷ khiến thế nào tôi ôm lấy cổ anh, thì thầm bên tai.

- Anh đã dốc hết sức rồi, đừng tự trách mình nữa...

Tôi không biết tại sao mình lại làm thế, chỉ là hành động theo bản năng, muốn an ủi anh mà thôi. Vòng tay của Thanh Minh dần dần khép chặt hơn, ôm tôi vào trong lòng.

Chỉ khi được ôm thực sự tôi mới hiểu rằng, anh cũng có những khi tinh tế khiến người ta bất ngờ.

Có lẽ cái ôm của anh quá dễ chịu, hay cũng có thể vì chuỗi sự kiện này đã khiến người ta quá căng thẳng, nên khi đột nhiên được thả lỏng, cơn buồn ngủ liền ập đến.

- Hình như em buồn ngủ rồi.

Tiếng thầm thì dịu dàng vang lên bên tai tôi.

- Xin lỗi, em ngủ đi, ngủ ngon một giấc, sáng mai sẽ tỉnh dậy như bình thường.

- Vâng...

Tôi mơ màng đồng ý, rồi ngả đầu lên vai người ấy.

9

- Tiểu Hạ! Tiểu Hạ! Tỉnh dậy mau!

Giọng nói đó không chịu buông tha, vẫn tiếp tục gọi tôi. Tôi không thể nhẫn nhịn được nữa, giơ tay xua xua nhưng liền bị tóm lấy.

Tôi đành miễn cưỡng mở mắt ra.

Dao một tay chống má, một tay tóm lấy tay tôi, vừa cười láu lỉnh vừa nhìn tôi.

Tôi á một tiếng thất thanh:

- Anh chạy tới phòng em làm gì?

Dao ra vẻ vô tội:

- Đây là phòng anh đấy chứ... Rõ ràng em chiếm phòng anh mà!

Tôi nhìn quanh một lượt, quả nhiên không phải nhà tôi.

- Sao em lại ở đây?

Nghĩ hồi lâu, tôi nhớ ra mình hình như đang ngủ ở trạm chờ xe... Nhưng sau đó thì không biết gì nữa.

Đợi chút! Nói thế thì có phải là tôi ngủ đã quá lâu rồi không? Tôi tóm lấy tay Dao:

- Em ngủ bao lâu rồi?

- Hừm... - Dao ngẫm nghĩ một lát - Đại khái hơn một ngày rồi.

Không phải chứ, giấc ngủ này dài quá!

- Thanh Minh đâu?

Dao cau mày:

- Cậu ấy đi đến chỗ khách hàng rồi.

Khách hàng? Là người áo xanh đó sao? Đúng rồi, lần này hình như là tôi cùng Thanh Minh đi công tác... Nhưng, tôi đã làm gì? Cơ hồ đều không nhớ ra.

Tôi vừa ngây ra liền bị Dao cốc đầu cho một cái.

- Đứng dậy đi ăn tối thôi! Ngủ nữa thì biến thành ngốc đấy. À, anh quên mất, người ngốc thì không thể ngốc hơn được nữa.

- Anh mới ngốc ấy! - Tôi tức tối ngồi dậy.

- Anh đợi em ở bên ngoài nhé!

Dao đứng dậy, chuẩn bị bước ra ngoài thì bị tôi gọi lại.

- Này, tóc anh sao lại nhuộm thành màu này?

Lời vừa dứt, tôi liền muốn tự đánh mình, vô duyên vô cớ quan tâm đến chuyện này làm gì?

Dao nói, nhấn mạnh với vẻ mặt rất nghiêm trang:

- Màu tóc của anh là tự nhiên.

- Có quỷ mới tin...

Mèo đen biến thành người lại có tóc màu nâu. Rõ ràng là coi thường trí tuệ của tôi quá thì phải?




Chương 29

Đồ ăn đêm còn nóng hôi hổi được đặt trên bàn, nhìn đã thấy thèm. Tôi vừa ngồi xuống, lại nghĩ và hỏi Dao một cách dè dặt:

- Những thứ này có thể ăn thật chứ?

- Đương nhiên.

- Không phải do mấy thứ kỳ quái biến ra đấy chứ? Ví dụ như chuột hay nhện chẳng hạn.

- Đồ ăn bình thường mới mua ở bên ngoài, chất lượng đảm bảo.

- Mua của Huyết Hóa Lang à?

- Em muốn ăn đánh phải không? Mau ăn đi! - Dao lại cốc tôi một cái.

Cánh cửa rộng mở, ánh đèn trên phố hắt vào trong, đèn được châm lên, căn phòng trở nên sáng rõ. Dao ngồi bên cạnh bàn, nhìn tôi, vô cớ nở nụ cười vui vẻ.

Tôi cắn một miếng bánh bao, thấy anh cười như thế, suýt nữa thì nghẹn chết.

Dao mau chóng bưng nước tới, vừa vỗ lưng vừa quạt mát, tôi uống nửa cốc nước mới thấy đỡ nghẹn.

Tự dưng lại ân cần, chắc không có mưu đồ gian manh thì cũng sắp có trò quỷ quái gì đây.

Tôi lườm Dao một cái:

- Sao thế? Sao lại cười kiểu đấy?

- Không có gì...

- Không có gì? - Tôi hỏi.

- Không có gì.

Chúng tôi cùng nhìn ra ngoài, một cô gái đang đứng ở đó, dường như đang do dự có nên bước vào hay không.

Có khách, hơn nữa lại là một người đẹp, ngay lập tức Dao lấy lại tinh thần, đứng bật dậy ra đón khách.

Vong Xuyên đường lại như ngày thường, vẫn mở rộng cửa chào đón bất cứ vị khách nào bước vào.

Chuyện thứ sáu: Thanh đao của Liễu Dạ

Cho dù là người hay là vật, chỉ cần biến mất khỏi tầm mắt, thì sẽ mau chóng bị lãng quên. Lãng quên là một việc vô cùng tàn khốc.

Buổi chiều một ngày nghỉ, tiết trời quang đãng, tôi ngồi vắt chéo chân bên khung cửa bé tẹo trong nhà, thong thả lật cuốn tạp chí trong tay. Ánh dương vàng xuộm khẽ đậu trên mái ngói xanh màu cổ kính, tương phản với bóng râm dịu nhẹ ở trong góc.

Bốn bề cực kỳ yên tĩnh, dường như đã rất lâu rồi tôi không nhàn nhã như thế. Từ khi bắt đầu đến làm việc ở Vong Xuyên đường, tình cảnh xung quanh tôi cũng chẳng khá hơn là mấy, tuy rằng bình thường số lần gặp những thứ tạp nham khiến tôi kinh sợ cũng có giảm đi, nhưng hệ số nguy hiểm thì tăng lên gấp bội. Nhưng nhờ thế mà tôi đã to gan hơn rất nhiều.

Bây giờ, nếu gặp phải thứ gì kỳ quái, tôi chẳng còn luống cuống chân tay như trước nữa.

Giống như để phản bác kết luận này, chiếc di động để trong góc bỗng rú lên. Tiếng nhạc lảnh lót mà chói tai vang lên một cách đột ngột, khiến tôi giật thót mình. Đến khi nhận ra là nhạc chuông di động, tôi mới vội vàng bấm phím nghe.

Giọng nói ở đầu bên kia cứ thì thà thì thào, tôi nhất thời không nhận ra là ai, cho đến khi cô ấy a lô liền mấy tiếng, tôi mới sực tỉnh.

- Tô Tô à?

- Không mình thì còn ai vào đây? Nếu cậu còn không nhận ra thì mình đến ói máu mà chết mất.

Trong điện thoại Tô Tô vẫn ăn nói sắc sảo như thế, chỉ có điều nghe hình như hỏi mệt mỏi. Tôi vội hỏi cô ấy:

- Sao thế? Cậu không khỏe ở đâu à?

- Tớ sắp chết rồi... Tớ đang nằm ở bệnh viện Thành phố II.

Tô Tô kéo dài giọng, như đang kể chuyện gì đó rất vui vẻ. Sắp chết? Trong bệnh viện? Thế mà cô ấy còn vui vẻ như thế?

- Đồ ngốc! Đợi tớ nhé!

Tôi mắng cô ấy rồi ngắt điện thoại, nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống, vớ vội một chiếc áo khoác mặc lên người rồi đi.

Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, vừa bước xuống taxi, tôi lại lao như điên đến phòng bệnh của Tô Tô. Tôi thở hổn hển chạy đến trước cửa phòng bệnh, nhìn thấy Tô Dương đang ngồi trên giường bệnh trải ga trắng tinh, vẫy tay cười tươi, không hề có vẻ bệnh tật chút nào.

Tôi bước tới, suýt nữa túm lấy cổ áo của cô ấy mà hỏi, rốt cuộc cậu có điểm nào giống người sắp chết hả? Nhưng trên thực tế thì tôi chỉ xoa xoa đầu cô ấy, hỏi một câu:

- Thế cậu bị làm sao? Không khỏe chỗ nào?

Cô ấy cười hì hì, vỗ vỗ lên mép giường, ra ý bảo tôi ngồi xuống.

Trò chuyện rôm rả hồi lâu, hóa ra hai ngày trước cô nàng bỗng bị viêm ruột thừa cấp tính, may mà phát hiện kịp thời, được người ta đưa vào bệnh viện phẫu thuật, bây giờ không còn gì đáng ngại nữa.

Tôi vừa lo vừa bực, nếu nói rõ ngay từ đầu thì đâu đến nỗi tôi sợ chết khiếp như thế.

Lo sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của Tô Dương, tôi không dám nói gì, chỉ cùng cô ấy trò chuyện một cách nhỏ nhẹ. Đây là phòng dành cho ba bệnh nhân, nằm ở giường sát vách là một bệnh nhân nữ hơn bốn mươi tuổi, sắc mặt vàng vọt, nằm trên giường đọc sách, không hề có bất kỳ phản ứng nào trước sự thăm viếng của tôi. Một người khác trên chiếc giường còn lại thì ngủ suốt, đắp chăn kín mít, tôi cũng không nhìn rõ tướng mạo.

Căn phòng này tương đối yên tĩnh.

Viêm ruột thừa không phải là bệnh nặng, nhưng cũng cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Thấy chuyện trò cũng đã khá lâu, tôi bèn lén nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ, không còn sớm nữa, nên tôi hỏi Tô Dương:

- Cậu có muốn ăn gì không?

Cô ấy nghĩ một lúc, nói muốn ăn sủi cảo Tam Tiên[1].

[1] Sủi cảo Tam Tiên là loại sủi cảo có vỏ bằng bột mỳ trắng pha lòng đỏ trứng gà, dùng tôm tươi, thịt cá trắm đen tươi và thịt lợn bắp tươi làm nhân, vì thế gọi là "Tam Tiên" - ba thứ tươi. (ND)

Hồi chúng tôi còn học cùng với nhau, mỗi lúc rãnh rỗi đều thích đến quán Lục Phúc Ký gần trường ăn sủi cảo Tam Tiên. Đây là cửa hàng mà chúng tôi hay đến nhất. Sủi cảo ở cửa hàng này vừa thơm ngon, vừa đầy đặn, nước canh ngon ngọt. Nhưng từ khi tốt nghiệp, tôi không đến gần trường nữa, hôm nay nghe Tô Dương nhắc đến, tôi bỗng thèm sủi cảo của Lục Phúc Ký.

Tôi nghĩ thầm, Lục Phúc Ký cách bệnh viện Thành phố II cũng không quá xa, đến đó mua sủi cảo cho Tô Dương chắc cô ấy sẽ rất vui.

Nghĩ vậy, tôi nói với Tô Dương một câu rồi bước ra ngoài, chuẩn bị đi mua đồ ăn.

Có lẽ vì tôi đã quá vội vàng, nên vừa đẩy cửa một cái liền va phải một người từ bên ngoài bước vào. Hoảng quá, tôi cuống quýt xin lỗi. Người đó không hề tức giận, trái lại còn cười cười, hỏi tôi:

- Đến thăm bạn à?

Vừa nhìn đã biết đó là một bác sĩ, mặc chiếc áo blouse trắng, ngoại hình đúng kiểu khiến người ta yêu thích, vừa nho nhã lịch thiệp vừa chững chạc chín chắn. Kiểu người phong thái ngời ngời thế này chắc chắn luôn được bệnh nhân an tâm gửi gắm.

Nhưng tôi kém cỏi nhất là chuyện giao tiếp với bác sĩ, vì thế nhìn anh ta mỉm cười, tôi hơi lúng túng, chỉ biết khẽ gật đầu, cố nặn ra một nụ cười.

- Bác sĩ Liễu!

Tô Dương trong phòng khẽ gọi một tiếng, rồi lại giới thiệu với tôi:

- Đây là bác sĩ điều trị của tớ, bác sĩ Liễu.

Rồi lại quay sang giải thích với bác sĩ tôi là bạn đến thăm. Người phụ nữ trung niên nằm giường bên cạnh cũng khẽ chào hỏi bác sĩ. Anh ta gật đầu với tôi, rồi lách người bước vào phòng bệnh.

Quả nhiên là bác sĩ.

Khi lướt qua nhau, tôi ngửi thấy trên người anh ta có mùi rất thơm, không biết đó là nước hoa hay là mùi gì khác. Tóm lại là hoàn toàn khác với một bác sĩ trên người toàn mùi thuốc sát trùng trong tưởng tượng của tôi, và anh ta có gì đó rất đặc biệt.

Khi đi trên hành lang, còn đang băn khoăn tại sao trên người bác sĩ lại không có thuốc sát trùng, thì tôi đi ngang qua một y tá, tôi cũng ngửi thấy mùi thơm đó. Lẽ nào mùi thơm này là loại thuốc sát trùng mới điều chế của riêng bệnh viện này?

Tối thế này mà tôi còn đi chầm chậm trong bệnh viện, đúng là khó tưởng tượng nổi. Tôi mà không mau đi mua sủi cảo, chưa biết chừng cửa hàng họ sắp đóng cửa rồi ấy chứ.

Bắt một chiếc taxi ở cổng bệnh viện, tôi đi thẳng đến khu cạnh trường.

Dưới ánh đèn đường vàng vọt, người qua kẻ lại, tôi bước nhanh trên con đường quen thuộc.

Khu quanh trường cũng không có gì thay đổi so với ngày trước, chỉ có điều nơi đây đã có thêm nhiều cửa hàng bán đồ ăn vặt mới.

Lục Phúc Ký vẫn nằm ở ngã rẽ sang con phố phía sau, chỗ mặt tiền vốn không mấy bắt mắt của cửa hàng có đặt một chiếc ghế băng được lau sạch bóng, thậm chí bà chủ nhiệt tình còn nhận ra tôi, liền nhanh tay bỏ thêm ít vỏ tôm khô, dầu mè vào trong canh.

Khi tôi đưa tay ra nhận túi đồ ăn thì sơ ý làm đổ, không những bị bỏng tay mà còn bị sánh nước canh ra ngoài. Tôi vô tình nhìn xuống đất, thấy một bé trai đang bò dưới sàn, liếm thứ canh đó một cách tham lam, đôi mắt đen sì còn liếc xéo tôi. Tôi giật mình sợ hãi, run bắn người.

Nghe thấy giọng nói ân cần của ông bà chủ, tôi mới trấn tĩnh, nhìn lại mắt đất thì đứa bé đó đã biến mất, chỉ còn lại chút canh vương vãi trên mặt đất.

Không muốn nghĩ nhiều, tôi vội vội vàng vàng bảo chủ quán làm cho một phần khác, trả tiền, rồi lập tức quay về.

Ở khu phòng bệnh, không khí sực mùi thuốc sát trùng đến nhức mũi. Tôi cố gắng kìm chế không chú ý đến thứ mùi kinh khủng đó, vội vã đi tới phòng Tô Dương. Giờ này chưa phải là quá muộn, nhưng ở hành lang tịnh không một bóng người. Có lẽ vì bệnh nhân cũng thưa thớt nên đèn ở chỗ y tá đứng cũng chỉ thắp sáng mấy ngọn, một y tá ngồi bên quầy ngủ gà ngủ gật, mái tóc đen mượt xõa trên đồng phục trắng tinh, trong đêm tối nhìn lại càng tương phản rõ ràng.

Khi đi ngang qua, tôi mới thấy có một bé trai đang ngồi cạnh, có lẽ là con cô ấy, cùng đi trực đêm với mẹ. Đứa trẻ tỉnh như sáo, ngồi trên ghế không ngừng lắc qua lắc lại, lật lật tấm thẻ trực ban trên mặt quầy. Tôi liếc nhìn một cái, thấy số 304, trên ảnh là một gương mặt rất đỗi thanh tú. Thằng bé chú ý tới tôi, nó giương mắt nhìn rồi cười với tôi, tôi cũng cười đáp lại, rồi vội vàng rảo bước qua.

Khi mang đến nơi cho Tô Dương thì sủi cảo cũng đã hơi nguội, nhưng nhìn thấy chữ Lục Phúc Ký, mắt cô ấy sáng lên, lập tức ngồi bật dậy. Tôi ngồi bên mép giường, vừa nhìn cô ấy vừa kiếm chuyện tán gẫu.

Con gái tám chuyện, nội dung không ngoài những tin đồn giới giải trí, tin tức giật gân, Tô Dương rành những chuyện này như lòng bàn tay, thậm chí đến chuyện viện trưởng của bệnh viện nhập nhằng với y tá trưởng cô ấy cũng biết. Tôi chỉ có nước phục cô ấy sát đất. Cô ấy vốn rất giỏi giao thiệp, đến đâu cũng bắt chuyện làm quen được. Dáng vẻ phấn chấn của cô ấy lúc này đâu có giống một người bệnh chứ! Nếu ai không biết, có khi còn tưởng cô ấy là phóng viên của tờ báo nào đó đến đây nằm vùng cũng nên.

Nói đến đoạn hấp dẫn, Tô Dương đặt bát xuống, thì thầm kể cho tôi nghe về bác sĩ chính của mình.

Nghe nói vị bác sĩ đó có một cái tên rất hay - Liễu Dạ, du học ở Nhật về, y thuật cao minh, tuổi tác còn trẻ mà đã được làm bác sĩ phẫu thuật chính, sự nghiệp có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Nhưng thượng đế luôn công bằng, bác sĩ Liễu "chức trưởng đắc ý, tình trường thất ý"[2], mới ba mươi tuổi đầu đã ly hôn hai lần. Những người vợ trước đều rời bỏ anh ta, lý do là anh ta quá chuyên tâm vào sự nghiệp, không quan tâm đến gia đình.

[2] Ý nói thăng tiến về sự nghiệp nhưng lại trắc trở trong tình cảm. (ND)

Nói đến đây, Tô Dương khẽ nói nhỏ, người đàn ông chuyên tâm vào sự nghiệp mới có sức hấp dẫn chứ.

Tôi nhìn vẻ mặt đầy ngưỡng mộ đó, không nén được bèn lay cô ấy một cái, hỏi:

- Không phải cậu mê người ta rồi chứ?

Tô Dương không đáp mà chỉ cười khì khì.

Thấy cô ấy cười, tôi đã biết là mình đoán đúng đến tám, chín phần. Tính khí của Tô Dương rất ương bướng, bây giờ có nói gì cũng vô ích, chỉ là tại sao tự cô ấy lại không hiểu được rằng, người đàn ông đã ly hôn hai lần vì sự nghiệp, thì sao có thể chuyên tâm vào cuộc hôn nhân thứ ba?

Tôi thầm thở dài trong lòng, quay sang thấy người phụ nữ vàng vọt nằm trên giường bên đặt cuốn sách xuống, dường như chuẩn bị đi ngủ. Người bệnh ở chiếc giường còn lại vẫn cuộn mình trong chăn, chỉ để lộ ra mấy món tóc dài, lặng lẽ chìm sâu trong giấc mộng.

Tôi nhìn đồng hồ, đã mười giờ tối rồi, không còn sớm nữa, tôi phải mau về thôi. Sau khi chào Tô Dương, tôi vội vàng bước ra khỏi cửa.

Vì chuyện xảy ra đột ngột nên tôi quên béng mất tối nay phải đến Vong Xuyên đường và cũng không hề xin phép Thanh Minh.

Bên ngoài, ánh đèn vàng tối, y tá trực ban vẫn đang gà gật, thằng bé bên cạnh không biết đã đi đâu, có lẽ là buồn chán quá nên nó chạy đi chơi rồi.

Đi một mình trong hành lang bệnh viện khiến trong tôi trỗi dậy một cảm giác bất an. Theo lý mà nói, bệnh viện chính là nơi cực kỳ u ám, những thứ xấu xa kia đều thích tụ tập ở đây, xét theo một ý nghĩa nào đó thì rõ ràng đây phải là một nơi vô cùng náo nhiệt. Nhưng ở đây lại quá yên tĩnh, đến một chiếc bóng cũng chẳng thấy tăm hơi. Thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng thở của mình đang dần dần trở nên nặng nề.

Không, không đúng, trở nên nặng nề không phải là tiếng thở của tôi, mà dường như ở phía sau lưng tôi. Nhưng rành rành lúc nãy còn không có một bóng người, lẽ nào tôi không nhìn thấy "nó"?




Chương 30

Âm thanh đó đã đến rất gần, tôi không dám quay đầu lại, âm thầm nhớ lời giáo huấn của ông nội khi nhỏ rằng, buổi tối đi đường nhất định không được quay đầu lại. Nói thực, tôi rất sợ nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ.

Những thứ này, cho dù gặp nhiều hơn nữa, vẫn khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi.

Tôi im lặng bấm vào lòng bàn tay, cảm giác đau nhói, dấu trăng khuyết màu đỏ và vòng đeo tay đều ở đây, lấy hết can đảm tôi co giò chạy như bay. Cho dù tốt xấu thế nào, tôi vẫn phải cắm đầu chạy thẳng đến cổng lớn rồi mới dừng lại.

Tiếng thở phía sau đã biến mất, có lẽ chỉ là một bác sĩ đi tuần đêm. Có thể do thần kinh tôi quá nhạy cảm, nên đã nghĩ đó đáng sợ như vậy.

Ánh trăng trong vắt, từ chiếc xe cấp cứu im lìm đỗ trong sân hắt ra những tia sáng màu đỏ.

So với ánh sáng lập lòe đó, chiếc môtô dựng bên cạnh trông càng bắt mắt hơn, nhìn cực kỳ nổi bật, chỉ có điều nó đỗ trong sân bệnh viện nên nhìn thế nào đi nữa cũng không thấy hài hòa.

Chủ nhân của chiếc môtô là anh chàng trông rất đáng ghét, đôi đồng tử màu hổ phách sáng lấp lánh trong đêm tối. Dao giơ chiếc mũ bảo hiểm trong tay lên, mỉm cười với tôi.

- Này, em đã học được cách trốn làm rồi cơ à!

Dao thích phóng xe tốc độ cao, nhanh tựa gió, may mà trên đường phố ban đêm không có ai, nên không phải lo lắng xảy ra tai nạn giao thong. Tôi cũng thích như thế nên không nói nhiều, chỉ ngoan ngoãn ngồi phía sau.

Dao im lặng lái xe, đột nhiên cất tiếng hỏi tôi:

- Em đến bệnh viện làm gì?

- Đi thăm Tô Dương, cô ấy bị bệnh.

- Ồ? Chính là cái cô Tô Dương mà em hay nhắc đến hả? - Hình như Dao nghĩ một lúc mới nhớ ra, lại hỏi tôi - Là người đẹp à?

- Đương nhiên, Tô Dương vừa đẹp người lại vừa đẹp nết. Hồi học đại học có rất nhiều người theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy kén chọn nên chưa hề yêu ai - Nhắc đến Tô Dương, tôi lại sôi nổi hẳn lên.

- Ồ? Đẹp thế sao? Vậy lần sau đến thăm cô ấy, anh cũng tới nhé!

Nghe tới người đẹp, Dao liền trở nên phấn chấn, tuy tôi không nhìn thấy nhưng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lúc bấy giờ của Dao, nhất định là hai mắt sáng rực, cười tươi như hoa nở.

Anh chàng này luôn như thế, nhìn thấy người đẹp là tức khắc vồn vã ngay.

- Haizz, cũng được.

Bỏ qua những chuyện khác, ở một nơi không được thanh tịnh như bệnh viện thì đúng là tôi cần có Dao đi cùng. Nhưng hôm nay sao Dao lại đột ngột xuất hiện ở đây nhỉ?

- Này - Tôi khều khều - Sao anh lại đến đây?

- Tiện đường thôi - Dao đáp lại với vẻ hờ hững cố ý.

Chắc chắn không chỉ là tiện đường, rõ ràng là anh chàng này có chuyện gì đó giấu tôi. Tôi cũng không muốn truy hỏi thêm mà chỉ ậm ừ một tiếng và không nói gì nữa.

Từ xa đã thấy Thanh Minh ở trong cửa hàng, anh ngồi trong quầy, đọc sách dưới ánh đèn bàn. Nghe thấy tiếng xe, anh nhíu mày, đặt cuốn sách trong tay xuống và đứng dậy.

Ánh mắt anh lạnh lùng quét qua toàn thân tôi, rồi buông một câu gọn lỏn:

- Em đi đâu thế? Trên người bám đầy thứ không thanh tịnh.

Tôi bất giác nhìn xuống quần áo của mình, mới hiểu ra "thứ không thanh tịnh" mà anh nói là gì.

Không đợi tôi phân trần, Thanh Minh đã bước tới, khẽ vỗ vỗ lên người tôi hai cái, giống như phủi bụi vậy, trông thì chỉ là động tác rất nhẹ nhàng thong thả, nhưng trong phút chốc tôi cảm thấy bình tâm trở lại.

Tôi biết, bây giờ mình đã an toàn.

Bệnh viện quả nhiên không phải là nơi tốt đẹp gì.

Sau khi nghe tôi kể sơ qua, Thanh Minh và Dao liền thay đổi thái độ, nhìn nhau bằng một ánh mắt khó hiểu, sau đó Thanh Minh vặn cho chiếc đèn bàn sáng lên rồi tiếp tục đọc sách.

Dao lại cười rất vui vẻ, nói với tôi:

- Anh kể cho em nghe một câu chuyện nhé, được không?

Đương nhiên là không được! Xưa nay anh có kể cho tôi nghe chuyện gì hay ho đâu?

Nhưng Dao không thèm để ý đến phản ứng của tôi, mà cứ tự động kể.

- Tiểu Hạ, em có biết ngạ quỷ không?

Loại ngạ quỷ này tôi đã từng được nghe kể, đó là những kẻ kiếp trước tạo nghiệt quá nhiều, sau khi chết bị đọa thành ngạ quỷ. Họ luôn bị giày vò trong cảm giác đói khát, không ngừng ăn và cũng không bao giờ no bụng. Năm đó khi nghe sư đệ kể, tôi cảm thấy đây là một loại quỷ cực kỳ đáng thương.

Ví như tôi, chịu đói hai bữa đã không chịu nổi, huống hồ cả đời ngạ quỷ luôn đói khát? Khi nhu cầu của cơ thể không được đáp ứng, thì sao có thể nhàn nhã suy tư chứ? Xét từ góc độ này thì ngạ quỷ là một loài quỷ cực kỳ đáng sợ.

Chúng không có chút lý trí nào, chỉ biết há miệng, ngấu nghiến tất cả mọi thứ trước mặt.

- Em có biết một chút.

Tôi nhìn Dao, không hiểu tại sao đột nhiên anh lại nhắc đến chuyện ngạ quỷ. Anh vỗ đầu tôi, hỏi với giọng nghiêm túc:

- Em có biết tại sao anh lại đến bệnh viện không?

Tôi mù mờ lắc đầu.

- Bởi vì có vụ làm ăn mới - Thanh Minh ở bên cạnh khẽ xen vào một câu.

Ồ, hóa ra là vậy. Hóa ra vụ làm ăn mới chính là thu phục ngạ quỷ?

Sau khi "ồ" lên một tiếng, tôi mới chột dạ, đừng nói là họ sẽ sai tôi đi thực hiện vụ này đấy nhé? "Ngạ quỷ" cộng với "bệnh viện", dưới uy lực của hai danh từ đáng sợ này, tôi tin chắc là mình nhất định sẽ chết rất khó coi.

- Ý của anh là bảo em đi thực hiện vụ này?

Tôi không dám tin, quay đầu lại hỏi Thanh Minh. Chỉ nhìn thấy ánh mắt bình thản của anh, những ngón tay thon dài khẽ lật một trang sách, gật nhẹ đầu, ý là khẳng định.

Không phải chứ! Tôi kêu một tiếng thảm thiết. Dao nhìn tôi với ánh mắt "hận sắt không thành thép"[3] hồi lâu, cuối cùng nói một câu khiến tôi cảm động suýt nữa thì rơi nước mắt.

[3] Hận sắt không thành thép: Câu thành ngữ Trung Quốc, ý nói cảm thấy không vừa lòng khi đối tượng mà mình vốn đặt nhiều kỳ vọng lại không có được sự cầu tiến, cố gắng tiến bộ như mình hằng mong muốn. (BTV)

- Anh sẽ đi cùng em - Dao nói.

Anh vừa thốt lên, tôi chỉ thiếu điều nhảy lên ôm chầm lấy anh, nên lại sợ anh chàng này lên cơn tự mãn, nên đành thôi vậy.

Vụ làm ăn này có thực là đi thu phục ngạ quỷ không? Dù không muốn thì vẫn phải làm thôi. Tôi liền hỏi cặn kẽ Dao về tình hình cụ thể.

Theo lời anh, lần này có một vị khách đến nhờ chúng tôi thu phục mấy con ngạ quỷ, địa điểm đại khái ở khu vực phụ cận của Bệnh viện Thành phố II. Dao đã nắm được tình hình đại thể ở khu phụ cận, xác định được địa điểm của mục tiêu, chắc chắn chúng ở trong bệnh viện. Bệnh viện xưa nay luôn là nơi xảy ra lắm chuyện, chứa đủ loại dục vọng, linh hồn, khí vẩn đục... Đó đều là những thức ăn ưa thích nhất của ngạ quỷ, cũng khó trách sao chúng tụ họp ở đó.

Tôi hơi lo lắng cho Tô Dương, tuy vận khí của cô ấy rất tốt, chắc sẽ không bị những thứ tạp nham đó bám lấy. Nhưng bây giờ cô ấy đang ở bệnh viện, hơn nữa còn chưa khỏe hẳn, vận khí cũng có thể suy giảm. Tô Dương ở đó, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Tôi nghĩ tới đứa trẻ bò trên sàn ở cửa hàng Lục Phúc Ký lúc đi mua sủi cảo, bất giác toàn thân tôi lạnh toát. Đó cũng là ngạ quỷ sao?

Trong lòng tôi bắt đầu có chút sợ hãi, sợ phải một mình về căn nhà trống trải.

Nhớ đến những lá bùa dán lay lắt ở bốn góc nhà, trong lòng tôi do dự một lát rồi quyết định đề nghị với Dao:

- Tối nay nhường cho em ngủ phòng anh được không?

- Hứ, tại sao? - Dao hơi ngạc nhiên, sau đó liền mỉm cười vẻ ta đây biết tỏng.

- Có thể, có thể, nhưng phải nhớ trả tiền thuê phòng đấy nhé.

- Vâng, vâng! - Tôi gật đầu lia lịa, nhưng cười không nổi.

Tôi nghĩ đến Tô Dương một mình nằm trong phòng bệnh, không biết cô ấy có sợ không? Có thấy cô đơn không? Có gặp phải thứ kỳ quái đó không?

Dao úp tay lên hai tay tôi, khẽ lắc, nói nhỏ:

- Không cần lo lắng cho Tô Dương đâu, những người xui xẻo như em trên đời này hiếm lắm, không có ai đen đủi như em đâu.

Tuy ý của Dao là muốn thể hiện sự quan tâm, nhưng giọng điệu lại chẳng nể nang gì. Tôi trừng mắt lườm anh, cuối cùng không nhịn được, cười phá lên.

Căn phòng của Dao vốn chẳng xa lạ gì với tôi, bình thường hễ cứ xảy ra chuyện gì, thì y như rằng tôi sẽ tỉnh dậy trên chiếc giường này. Xét trên một phương diện nào đó, đây có thể coi là nơi kết thúc những cơn ác mộng của tôi.

Tôi sửa soạn chăn đệm, còn Dao thì huýt sáo khe khẽ, đứng tựa cửa nhìn tôi thu dọn căn phòng bừa bộn của mình. Thực ra phòng của anh không bừa bộn, chỉ có điều trên sàn và giường đều vương vãi đầy lông mèo. Tôi cẩn thận nhặt từng sợi, từng sợi lông mèo, nắm chặt chúng trong lòng bàn tay. Dao hỏi tôi:

- Nhặt cái này làm gì?

- Gom chúng lại, đợi bao giờ lông của anh rụng hết, em sẽ làm mái tóc giả cho anh - Tôi trả lời hết sức nghiêm túc.

Dao nhíu mày một cái, dường như chuẩn bị trêu chọc tôi, nhưng cuối cùng chỉ vỗ vỗ vào đầu tôi rồi nói một câu:

- Bản thiếu gia không bao giờ già đi đâu nhé.

Nụ cười của Dao rạng rỡ biết bao, trong mắt tôi, nó tựa như một đóa hoa không bao giờ tàn.

Tuổi thọ của yêu quái hẳn là rất dài. Một trăm năm trước, Dao có dáng vẻ này, một trăm năm sau, có lẽ anh cũng vẫn thế, chỉ là không biết Dao khi đó có còn như bây giờ - yêu cái đẹp và tự yêu bản thân, hễ thấy gái đẹp là mắt sáng như đèn pha, hớn hở sấn tới, y hệt như một gã trai bao - hay không?

Hay là, khi anh chàng ngồi xổm trên một góc phố đượm ánh chiều tà, trêu chọc một chú mèo đi ngang qua, liệu có nhớ rằng rất nhiều năm về trước, có một người đã từng cùng làm việc với mình là tôi đây hay không?

Cho dù thế nào đi nữa, tôi cũng hiểu rằng bất luận là Dao hay là Thanh Minh, thì trong sinh mệnh của họ, tôi cũng chỉ là một khách qua đường vội vã mà thôi.

Con người quả thực là một sinh vật rất mong manh.

Tôi nắm chặt nhúm lông mèo trong tay, vò chúng thành một nắm. Chúng quện với mồ hôi làm cho tôi thấy ngưa ngứa, khiến tôi không thể nghĩ sang chuyện khác.

Dao bước đến trước mặt tôi, chăm chú quan sát vẻ mặt bỗng chốc trở nên trầm tư của tôi.

- Em đang nghĩ gì thế?

Tôi cười đáp lại anh:

- Em muốn đem lông mèo đan thành một chiếc áo để mặc, nhưng bây giờ không đủ, phải làm thế nào đây?

- Hừ, ý của em là bắt anh nhổ một ít cho em à?

Dao cũng cười, nhưng lần này rõ ràng không còn rạng rỡ nữa.

- Đúng thế, cảm ơn sự ủng hộ hữu nghị của anh.

Tôi đưa tay vuốt lên mái tóc bóng mượt của Dao, làm ra vẻ như sắp nhổ tóc.

Anh chàng đó quả nhiên tinh quái, ngay lập tức vùng ra, chạy sang phòng ngoài. Thậm chí tôi còn nghe thấy âm thanh của thứ gì đó bị Dao đá phải, xủng xoảng xủng xoảng. Sau đó là giọng nói hơi bực bội của Thanh Minh, tiếng đặt cuốn sách lên mặt tủ quầy, tiếng bước chân lộp cộp, tiếng quần áo sột soạt.

Tất cả những âm thanh nhỏ mà hỗn tạp đó đều trở nên rành rọt lạ thường trong đêm tối. Hóa ra trong góc khuất sâu thẳm của trái tim, những âm thanh rất đỗi bình thường cũng có thể trở nên dịu dàng mà giày vò con người ta đến thế.

Tôi vùi mặt vào gối, nút chặt hai tai.

Phật Tổ cũng được, Thượng Đế cũng được, ai đó hãy cứu tôi đi. Nói cho tôi, tất cả chuyện này chỉ là mơ, xưa nay tôi đều sống một mình thôi.

Như thế, đến khi tôi tỉnh lại, sẽ không cảm thấy đau khổ nữa.

Ôm ấp một ước muốn không thể nói cho ai biết, tôi chìm đắm vào trong một giấc mộng nặng nề.

Trong mộng vẫn là màu sắc ảm đạm cố hữu, tôi đang bị một thứ gì đó tóm chặt, không thể giãy giụa. Thanh Minh đang ngồi trong cửa hàng đọc sách, nhưng dù tôi ngàn lần gào thét, anh cũng không chịu quay đầu lại nhìn. Viện binh gần trong gang tấc mà lại rũ tay bàng quan, tình cảnh ấy thực là khiến người ta tuyệt vọng.

Giãy giụa một hồi lâu, tôi mới có thể thoát khỏi cơn ác mộng đó. Cố gắng tỉnh táo một chút, tôi mới phát hiện ra, đúng là mình đang bị một thứ gì đó tóm lấy, cả người bị hai cánh tay rắn chắc mà ấm áp ôm chặt. Bên cạnh là gương mặt đang say ngủ hết sức tĩnh lặng của Dao, hàng mi rợp bóng, nước da nhẵn mịn, đường xương quai xanh đẹp tuyệt, rất đẹp, kết cấu ok, màu sắc hoàn mỹ. Tất cả đều ổn, chỉ là...

Chỉ là tại sao Dao lại ngủ ở đây?

- Này! - Tôi đá cho anh một phát.

Không có động tĩnh. "Này!", tôi lại đá anh thêm cái nữa. Lần này mạnh hơn, anh chàng đó từ từ mở mắt, lườm tôi một cái, rồi lật người ngủ tiếp.

Tôi tức quá, véo tai anh chàng thật mạnh




Chương 31

Lần này Dao tỉnh hẳn, ngồi phắt dậy, xoa xoa tai, nhìn tôi ai oán. Vẻ mặt đó, chẳng khác nào một oán phụ bị vứt bỏ sau khi hết giá trị sử dụng vậy.

Tôi dở khóc dở cười, tuy trước đó cũng đã từng ngủ cùng giường với Dao, nhưng khi đó anh biến thành mèo, còn bây giờ đường đường là một gã đàn ông, người bị lợi dụng rõ ràng là tôi chứ? Tại sao tên này lại còn trưng ra cái vẻ mặt ấy?

- Này, anh giải thích đi! -Tôi gõ gõ đầu giường, ý tứ rất rõ ràng.

- Đây là giường của anh, anh không ngủ ở đây thì ngủ đâu? - Dao dụi mắt, khuôn mặt đầy vẻ vô tội.

Này, rõ ràng căn phòng này hôm qua anh còn nói là cho tôi ngủ cơ mà? Thật vô sỉ quá!

Nếu cãi nhau thì chắc chắn tôi không nói lại Dao, không phí lời nữa, tôi khoác áo ngồi dậy.

Dao lại ngả đầu ngủ tiếp, cứ như thể ba trăm năm rồi chưa được ngủ không bằng.

Tôi vừa định nhảy xuống giường thì cửa phòng mở ra.

Thanh Minh thò đầu vào, bắt gặp ngay cảnh ngổn ngang trên giường, Dao đang mình trần, còn tôi thì chưa cài hết cúc, ngay lập tức mày anh chau lại.

Nhất định là anh đã hiểu nhầm.

Tôi hơi lo lắng nghĩ ngợi, còn anh mau chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh lạnh lùng như mọi khi.

- Ra ăn cơm đi!

Thanh Minh nói rồi đóng cửa lại.

Thu dọn xong xuôi, tôi bước ra bên ngoài, thấy trên chiếc bàn trong sảnh đã bày thức ăn nóng hổi. Cửa lớn đang khép hờ, để lọt vài tia nắng ấm áp.

Tôi ngồi xuống trước mặt Thanh Minh, không hiểu sao bỗng thấy bứt rứt.

Tuy Thanh Minh không nói gì cả, nhưng tôi vẫn thấy hơi bất an, trong lòng có một âm thanh đang không ngừng kêu gào, "Thực ra mày rất sợ anh ấy sẽ chán ghét mày có phải không?"

Tâm trạng bồn chồn, tôi lơ đãng ăn cơm, chẳng buồn chú ý mình đang ăn gì nữa, chỉ cảm thấy miệng đắng nghét. Giọng nói của Thanh Minh vang lên chạm rãi:

- Tôi nhớ, trước đây em không ăn mướp đắng.

Cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên tôi vừa gấp mấy miếng mướp đắng vào trong bát, hèn chi đắng vậy. Thanh Minh nhìn gương mặt nhăn nhó của tôi, không nói gì, chỉ đặt đũa xuống mâm, chuyển món ăn mà tôi thích ăn đến trước mặt tôi.

Tôi chợt bừng tỉnh, Thanh Minh vẫn là Thanh Minh như trước kia thôi. Vốn chẳng có chuyện gì xảy ra cả, hà cớ gì tôi phải tự chuốc lấy phiền não?

- Nếu buổi tối đến bệnh viện, hãy để Dao đi cùng em.

Một lúc lâu sau, khi Thanh Minh nhắc đến chủ đề này, trái tim tôi chùng xuống, lẽ nào việc này rất nghiêm trọng?

- Cái đó... Vụ làm ăn này, rất lớn phải không?

Tôi không muốn dùng từ "đáng sợ", nên chọn một từ khác thay thế, dẫu sao thì hình như Thanh Minh cũng có vẻ rất xem trọng nó. Anh khẽ lắc đầu, phủ định suy đoán của tôi, nhưng câu tiếp theo lại khiến trái tim tôi đập nhanh hơn:

- Tôi đã dọn cho em một căn phòng, từ sau muốn ở lại có thể ngủ ở đó.

Câu nói này thốt lên từ miệng anh, ngay cả nghĩ tôi cũng chưa từng dám nghĩ tới. Hôm nay nghe thấy nó, đương nhiên tôi không dám tin là thật.

- Thật sao?

- Nếu không muốn về nhà, em có thể dọn đến cửa hàng ở.

Đôi mắt phượng nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt trầm tĩnh như truy bức:

- Không chịu à?

Đương nhiên là chịu! Một ngàn một vạn lần chịu. Cửa hàng còn đáng tin cậy hơn cả công ty bảo hiểm ấy chứ. Tôi vội vàng gật đầu đồng ý.

Trên gương mặt ấy bỗng thoáng một nụ cười thật nhẹ, phút chốc tôi có cảm giác dường như đã mấy kiếp trôi qua.

Hôm nay, Thanh Minh dịu dàng biết bao...

10

Cho dù Tô Dương nói sức khỏe đã không còn đáng ngại, nhưng tôi vẫn quyết định đến bệnh viện thăm cô ấy, nhân thể thăm dò tin tức vụ làm ăn mới. Theo như Dao nói, ngạ quỷ quẩn quanh gần bệnh viện, chuyên ăn sinh khí của những người ốm yếu, rút ngắn sinh mệnh của họ. Nếu quả thực như thế thì Tô Dương cũng là một trong những mục tiêu của chúng. Tôi không thể không đến.

Đó chính là nguyên nhân khiến tôi phải đi trên hành lang âm u vào lúc này.

Bệnh viện buổi tối đầy mùi thối rửa, tất cả đều mông lung và không chân thật. Ánh đèn không chiếu đến được những xó tối, những góc tường, nơi những ma quỷ hư ảo đang ẩn náu, chỉ chực xông ra.

Nhưng tôi không hề sợ, vì đã có Dao ở bên. Suốt dọc đường, anh luôn nhìn đông ngó tây, thi thoảng làm mặt dữ tợn với thứ gì đó như sương khói màu đen, và chúng đều khiếp đảm chạy trốn trước ánh mắt hung dữ của Dao.

Trong mắt tôi, Dao dường như chẳng liên quan gì đến hai chữ "đáng sợ", nhưng trong mắt những âm linh thấp kém đó, anh dường như rất đáng sợ thì phải.

Nói cho cùng, thực ra Dao cũng là một chàng trai tuấn tú. Trong thế giới coi trọng hình thức này, người cũng được, mà yêu quái cũng chẳng sao, chỉ cần có vẻ ngoài đẹp đẽ là đều hữu ích cả. Người đẹp thì hầu như lúc nào cũng được mọi người đồng tình, tán thưởng, yêu thích hoặc khoan dung.

Dù là trong đêm tối, nhưng dọc đường vẫn có rất nhiều người ngoái đầu nhìn Dao, đến cả những cô y tá vô tình gặp trên hành lang cũng đều nhìn trộm anh.

Hơn nữa, Dao lại thuộc loại người tự say mê bản thân điển hình, hễ nhận thấy có người nhìn mình, là anh liền diễn bộ mặt tươi cười chết người, đến khi nào người ta phát ngại mới thôi.

- Giống y như một tên si tình... - Tôi khẽ lầm bầm.

- Hử? Em nói gì?

"Tai mèo thính thật!", tôi tự lẩm bẩm với mình thế mà cũng không thoát khỏi tai Dao. Anh chàng gõ một cái lên đầu tôi:

- Bản thiếu gia không phải là tên si tình! Chỉ là ga lăng, dâng hiến nụ cười cho phái đẹp thôi!

Hỏng rồi, chắc chắn tên này đọc tiểu thuyết ngôn tình nhiều quá. Lẽ nào anh ta tự coi mình là host hàng đầu? Mặt không đổi sắc mà có thể nói những lời sến súa như thế sao?

Tôi không buồn tranh cãi với Dao nữa, chỉ bước nhanh về phía phòng bệnh của Tô Dương.

Cánh cửa phòng đóng chặt, tôi do dự giây lát, nhưng rồi vẫn đưa tay gõ cửa, nhưng mãi mà không có ai trả lời. Đúng lúc tôi nghĩ có thể là người trong phòng đã ngủ rồi thì cánh cửa đột ngột mở ra. Trong phòng bệnh không có ai, giường bệnh của Tô Dương để trống. Tôi tưởng mình vào nhầm phòng, nhưng nhìn lại số phòng thì không hề nhầm. Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải cô ấy đã xuất viện rồi chứ? Tôi không ngờ lại xảy ra tình huống này, chỉ cảm thấy hình như Dao ở bên cạnh đang cười rồi cúi đầu xuống nói:

- Chào bé.

Tôi bèn cúi đầu nhìn theo ánh mắt của Dao, hóa ra sau cánh cửa có một thằng nhóc thân hình gầy yếu đang nép mình ở đó, chỉ thò đầu ra. Ở vị trí đó, nó rất dễ bị bỏ qua. Nó nhìn chúng tôi ngạc nhiên, có vẻ không ngờ rằng tối thế này còn có người đến gõ cửa.

Tôi cố gắng tỏ ra thân thiện, ngồi xuống hỏi nó:

- Bé ơi, chị gái trong phòng này đi đâu rồi, em có biết không?

Nó nhìn tôi, đôi mắt to sáng lên, hình như đang nghĩ xem có nên nói cho chúng tôi biết không, mãi sau mới đáp:

- Chị xinh đẹp ra ngoài cùng chú bác sĩ rồi.

Ra ngoài cùng bác sĩ ư? Lẽ nào bệnh tình tái phát? Không, không đúng, nếu bệnh tình tái phát thì phải là y tá đưa đi chứ? Huống hồ... "ra ngoài", từ này nghe có vẻ như là đi chơi, hay đi hẹn hò gì đó thì đúng hơn.

Lẽ nào? Nghĩ đến gương mặt tươi cười của Tô Dương khi nhắc đến anh chàng bác sĩ, tôi đột nhiên hiểu ra. Con ranh này chắc đến tám phần là đi hẹn hò rồi, tiến triển nhanh thật đấy! Quả không hổ là Tô Dương! Tốc độ quá! Có lẽ là do khi ốm yếu, tình cảm khá yếu đuối, nên dễ dàng nảy sinh tâm lý dựa dẫm vào bác sĩ, rồi dựa dẫm biến thành cảm mến chăng?

Cô nàng Tô Dương này trông thì cởi mở, hướng ngoại, nhưng kỳ thực lại là một cô gái rất trong sáng. Còn vị bác sĩ Liễu kia, tuổi trẻ mà đã hai lần ly hôn... Nói thực, mới nghe đã thấy không ổn chút nào. Anh ta đem lại cho tôi một cảm giác rất đặc biệt, không thể nói rõ đặc biệt ở điểm nào, nhưng nói chung là ấn tượng vô cùng sâu đậm. Có điều, xét cho cùng thì một kẻ chưa từng nếm mùi yêu như tôi làm gì có tư cách mà khoa chân múa tay nói về tình yêu với Tô Dương cơ chứ?

Sau khi suy tính, tôi cảm ơn thằng nhóc nọ, chuẩn bị kéo Dao rời đi thì bỗng thấy tay mình tóm vào không khí, ngẩn ra, tôi mới phát hiện anh chàng ấy đang áp sát tường làm gì đó. Tôi len lén đến cạnh Dao, định dọa anh một phát, nhưng lại sững lại trước dáng vẻ nghiêm túc của Dao, tôi không nhúc nhích, nhìn xem anh đang làm gì. Kết quả là tôi chưa kịp làm gì thì Dao đã ưỡn thẳng lưng, khôi phục điệu bộ "mỹ miều" của mình. Chẳng cần nghĩ tôi cũng biết trước mặt anh lúc này chắc chắn là phụ nữ, mà có đến tám phần là người đẹp.

Quả nhiên không ngoài suy đoán, người đối diện đúng là một người đẹp, hơn nữa lại chính là Tô Dương mà chúng tôi đang tìm. Tô Dương thấy tôi, tươi cười chào hỏi. Tôi đang định giới thiệu Dao, nhưng nhìn thấy vẻ mặt anh, liền lập tức dẹp bỏ ý định đó, xem ra không cần giới thiệu nữa.

Gương mặt anh ta đang trưng ra nụ cười "mê hoặc chết người", nhìn đăm đắm Tô Dương, đến tư thế giơ tay cũng trở nên vô cùng tao nhã. Nếu không phải quá hiểu tính nết thường ngày của Dao, có lẽ tôi cũng bị anh chàng phong độ ngời ngời này làm cho mê mẩn. Tô Dương bị anh chàng đột ngột xuất hiện này nắm tay, hẳn là cũng có hoang mang chút xíu, nên cô ấy quay sang nhìn tôi. Tôi còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Dao tự giới thiệu bản thân, nào là anh là đồng nghiệp của tôi, rằng luôn nghe tôi kể về Tô Dương, hôm nay được gặp mặt thì thấy quả là người đẹp, khiến Tô Dương ngẩn tò te, nhưng rõ ràng là vui đến nỗi cười tươi rói với Dao.

Tôi đứng bên cạnh, nhìn hai người bọn họ nói cười hớn hở, trong lòng dấy lên một cảm giác thật khó gọi tên, chỉ cảm thấy dường như hơi cô đơn.

Trước kia, trong trường đại học, trên đường gặp đủ loại bạn bè của Tô Dương, tôi cũng luôn bị vứt sang một bên như thế này, không chen nổi câu nào, cũng không muốn góp chuyện, giống như một cái bóng, lặng lẽ trốn sau Tô Dương, chỉ thờ ơ ngắm những nụ cười không phải dành cho tôi.

Quả nhiên, ngay cả Dao cũng không phải là ngoại lệ.

Đã xác định là cái bóng, nên tôi im lặng đứng sau họ, không nói lời nào.

Một lúc sau, dường như Dao mới nhớ ra người đứng bên cạnh là tôi, sợ ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác, nên đề nghị chi bằng mọi người cùng ra ngoài hóng gió một lát, nhân thể trò chuyện. Tô Dương đương nhiên gật đầu đồng ý, tôi cũng không có lý do gì phản đối, thế là ba người cùng đi ra ngoài vườn hoa.

Sắc đêm nồng đượm, vườn hoa thật yên tĩnh, vài ba chiếc ghế đá mát rượi được đặt ngẫu nhiên. Tôi do dự một lát, rồi từ bỏ ý định ngồi cạnh Dao, mà để cho Tô Dương ngồi ở đó. Gió mát lạnh khiến da đầu tê tê, Dao và Tô Dương trò chuyện rôm rả, thi thoảng còn nhìn tôi, những lúc ấy tôi ậm ừ một tiếng, tỏ ý mình đang lắng nghe. Dù tôi có nghe hay không đối với họ cũng chẳng quan trọng, tôi cứ im lặng như thế, mắt nhìn vào góc tối xa nhất của vườn hoa.

Ở đó, có một người đang đứng bất động như một cái bóng trong đêm tối. Nhưng hắn đang nhìn về bên này, cho dù cách rất xa, tôi cũng có thể cảm nhận được cái nhìn đầy áp lực đó, hắn đang nhìn chằm chặp về phía chúng tôi.

Tôi liếc nhìn Dao, anh dường như không hề cảm nhận được, vẫn nói chuyện với Tô Dương. Chẳng lẽ cứ có người đẹp là anh chàng này liền biến thành tên ngốc hay sao? Tôi quyết định mặc kệ Dao, đi về phía đó.

Sau lưng, Dao hỏi tôi đi đâu, tôi đáp rằng đi vệ sinh rồi cắm đầu chạy.

Đương nhiên tôi không đến nhà vệ sinh, mà âm thầm chạy đến chỗ tối nhất của vườn hoa. Người đó hình như phát hiện ra tôi, liền quay người bỏ chạy. Nhất định phải xem đó là ai, trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ ấy, bèn lập tức đuổi theo. Vườn hoa của bệnh viện không lớn, ven lối đi là những bụi cây nho nhỏ, về cơ bản là không thể ẩn núp, nhưng tôi không theo kịp. Rõ ràng chỉ là một chỗ rẽ, vậy mà hắn đã biến mất. Con đường vắng lặng, in bóng cành lá đung đưa tạo thành một bức tranh khó hiểu, một cảm giác kinh sợ bao chụp. Tôi bỗng nhớ ra mục đích đến đây ngày hôm nay - ngạ quỷ.

Trong bệnh viện này có ngạ quỷ.

Tôi quyết định quay về, giờ tôi còn lâu mới có đủ bản lĩnh diễn vai anh hùng, nhưng khi quay đầu lại thì tôi đã rõ tình thế lúc này của mình, có lẽ tôi không diễn vai anh hùng cũng không xong.

Trong bóng tối nơi đèn đường không hắt vào, có một bà cụ khuôn mặt đầy nếp nhăn, điểm xuyết là đôi mắt mờ đục, lưng hơi cong, lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm.

Tôi bị ánh mắt của bà ta nhìn đến rợn tóc gáy, liền cố gắng suy nghĩ xem phải làm thế nào. Trốn ư? Trốn nổi không? Không trốn ư? Nhất định sẽ bị ngạ quỷ ăn thịt, có lẽ đến mẩu xương cũng chẳng còn sót lại. Khi bên này tôi còn đang trù trừ không biết phải làm thế nào thì phía bên kia, bà già đã bắt đầu hành động, nháy mắt đã đến trước mặt tôi, sau đó... há miệng.

Lẽ nào định ăn tươi nuốt sống tôi? Này, không cần nấu lên ư? Bà già này, ăn sống không tốt cho dạ dày đâu! Tôi gần như giơ một tay lên theo phản xạ, bỗng nghe thấy một giọng nói rờn rợn cất lên:

- Muộn thế này rồi, cô bé không nên ở ngoài, nguy hiểm lắm.

Cái gì? Tôi còn tưởng mình nghe nhầm? Lời của ngạ quỷ, hẳn là không có ý tốt theo kiểu khuyên tôi buổi tối muộn không nên ở ngoài như thế này. Hay là bà già trông rất đáng sợ này không phải là ngạ quỷ? Tôi dần bình tĩnh, nhìn xuống đất, tuy rất nhạt, nhưng rõ ràng bà ta vẫn có bóng.

Đúng là không phải quỷ.

- Cháu đang quay về. Còn bà, muộn thế này sao vẫn còn ở bên ngoài?

Bà già há miệng, nhưng không nói gì, chỉ nhìn vào phía sau tôi.

Không phải sau lưng tôi lại có thứ gì kinh dị đấy chứ? Tôi luôn cảm thấy sợ động tác quay đầu, nhưng bất đắc dĩ, vẫn phải chầm chậm quay đầu lại nhìn.




Chương 32

Tất cả bình thường, phía xa xa có một y tá mặc áo blouse bước tới, thở hổn hển chạy đến chỗ chúng tôi, vừa chạy vừa kêu:

- Dì La, dì La, sao lại lén chạy ra đây? Mau về cùng cháu đi, đến giờ uống thuốc rồi, bác sĩ Liễu đang đợi dì đấy.

Lẽ nào bà già này là bệnh nhân? Hơn nữa còn mắc bệnh tâm thần? Nếu không sao cử chỉ lại quái dị vậy?

Bác sĩ Liễu? Tôi nghĩ ngay đến Liễu Dạ, chỉ là... nếu khám bệnh cho Tô Dương, phải là bác sĩ khoa Nội chứ? Có liên quan gì tới khoa Tâm thần?

Tôi cũng không dám ngăn y tá lại để hỏi bác sĩ Liễu có phải là Liễu Dạ hay không, vì dì La vừa nhìn thấy cô ta thì đã chạy mất tăm rồi, nếu tìm thì chắc phải mất nhiều thời gian mới thấy. Khi cô ta vội vàng chạy qua bên cạnh tôi, tôi lập tức né người nhường đường. Khoảnh khắc lướt qua nhau, tôi ngửi thấy mùi thơm trên người cô ta.

Lại nữa, cái mùi quen thuộc này, mùi rất kỳ lạ mà thơm nồng... loại bỏ khả năng là mùi thuốc sát khuẩn ra, lẽ nào cả bệnh viện này đồng loạt mua nước hoa mùi này sao? Nhưng mùi hương của đàn ông và phụ nữ phải khác nhau chứ? Dù nói sao đi nữa thì đều có chút kỳ quặc, vì theo lý mà nói, bệnh viện sẽ không cho phép nhân viên sức nước hoa đậm như thế.

Rốt cuộc là làm sao?

Mỗi khi tính tò mò nổi dậy, người ta luôn bỏ qua không tính toán đến hậu quả. Giống như tôi lúc này, khi ý thức trở lại thì đã đang đi trên hành lang của bệnh viện.

Bệnh viện Thành phố II không hổ danh là bệnh viện hàng đầu của thành phố, hệ thống chỉ dẫn rất rõ ràng, dễ hiểu. Tôi dễ dàng tìm được khoa Nội. Nheo mắt nhìn ngọn đèn trong phòng trực ban vẫn sáng, ma xui quỷ khiến thế nào, tôi đi đến cửa phòng, ngó vào bên trong.

Phòng trực ban không đóng chặt cửa, khiến tôi cứ tưởng là để cho tiện làm việc. Cánh cửa khép hờ, chỉ chừa lại khe hở rộng chừng một ngón tay, vừa đủ để người ta nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Trên thế gian này luôn có sự trùng hợp, bên chiếc bàn trong phòng trực ban, dì La đang ngồi im lặng, hoàn toàn không có vẻ gì của một người bệnh. Mà lạ là một người mắc bệnh tâm thần, đáng lẽ phải ở bệnh viện tâm thần mới phải, chứ sao lại ngồi trong khoa Nội. Đối diện bà ta, chính là bác sĩ Liễu mà Tô Dương si mê. Tuy mới chỉ gặp anh ta có một lần, nhưng gương mặt nghiêng nghiêng anh tuấn đó đã để lại trong tôi ấn tượng rất sâu sắc. Đúng là một người đàn ông hấp dẫn, Tô Dương động lòng trước anh ta cũng chẳng có gì là lạ.

Không gian lặng phắc, Liễu Dạ cầm tay dì La, bằng một thái độ hết sức thân mật, hắn áp mặt mình lên đôi tay khô héo đó. Còn dì La gương mặt đầy thỏa mãn, đưa cánh tay còng lại lên, chầm chậm vuốt ve khuôn mặt, tai, cổ và mái tóc đen của Liễu Dạ. So với bức tranh tình cảm mẹ con thì có lẽ tình cảnh trước mắt tôi đây giống với cử chỉ của những người yêu nhau hơn. Những ngón tay khô nứt, đầy vết nhăn của dì La tương phản rõ rệt với mái tóc đen nhánh, bóng mượt của Liễu Dạ, nhưng nhất cử nhất động đều tràn ngập một cảm giác mập mờ không thể nói rõ.

Mùi thơm kỳ dị và quen thuộc dường như lại nồng hơn một chút, nguồn của nó tỏa ra từ chính phòng trực ban này. So với suy đoán là nước hoa trước đây, bây giờ nó có vẻ giống với mùi của đồ ăn hơn. Hay là Liễu Dạ nấu cơm chui trong phòng, phải chăng anh ta đang ninh thứ đồ tẩm bổ nào đó?

Gần như ngay lập tức, trong đầu tôi lóe lên hai chữ "nhau thai!". Là một bác sĩ khoa Nội, anh ta ăn thứ này cũng không có gì lạ, lẽ nào mùi hương mà tôi ngửi thấy chính là mùi nhau thai? Nhưng tại sao đến y tá cũng có? Việc bác sĩ, y tá cùng tập trung lại lén ăn nhau thai, rõ ràng là chuyện không thể. Tôi thay đổi tư thế, muốn nhìn xem trong phòng có thứ gì giống nồi hầm canh nào không?

Nhìn mãi, kết luận là không có. Vậy mùi hương đó từ đâu ra? Còn nữa, dì La và bác sĩ Liễu là quan hệ gì? Xem ra không giống quan hệ bác sĩ và bệnh nhân thông thường, nhưng cũng không giống quan hệ mẹ con. Liệu có phải là tình yêu kiểu "Phi công trẻ lái máy bay bà già" hay không? Một bác sĩ trẻ trung tuấn tú như Liễu Dạ mà lại có mối quan hệ yêu đương với một nữ bệnh nhân có tuổi tác gần đất xa trời ư?

Sao lại giống tít giật gân trên những tờ báo lá cải thế, không thể nào... Nào là người đẹp Tô Dương say như điếu đổ bác sĩ, còn vị bác sĩ thì lại có tình yêu "Phi công trẻ lái máy bay bà già" với một nữ bệnh nhân khác. Cho dù thế nào thì nghe cũng đều không thể chấp nhận được, nhưng cảnh tượng đầy vẻ tình tứ trước mặt tôi phải giải thích thế nào đây?

Một sự biến đổi rất khó nhận thấy đã xảy ra, rõ ràng vẻ mặt bà ta tràn ngập hạnh phúc, nhưng cơ thể thì căng cứng, động tác của đôi tay dần dần ngưng lại. Trên đầu bà ta bốc lên một làn sương màu trắng sữa, lượn lờ trong căn phòng, còn bà ta dường như đã mất hết cảm giác, vẫn ngây dại ngồi im. Làn sương tỏa ra mùi hương kỳ lạ đó từ từ tụ lại thành một dải, và chỉ mấy giây sau, làn sương đó đã nhanh chóng bị nuốt sạch sẽ. Quan trọng là hố đen nuốt nó chính là miệng của bác sĩ Liễu Dạ.

Cuối cùng tôi đã ý thức được mình vừa nhìn thấy cái gì.

Tôi vừa chứng kiến một con ngạ quỷ đang thưởng thức bữa tối.

Có lẽ tôi thực sự nên quay lại tìm Dao, tiếp tục ở lại đúng là lành ít dữ nhiều, ngộ nhỡ bị phát hiện, thì chắc chắn tôi sẽ trở thành bữa tối của con quỷ đó. Nghĩ thế, tôi rón rén lùi lại, chuẩn bị quay về bằng đường cũ, nhưng bất chợt nhìn thấy y tá lúc nãy, từ một chỗ nào đó đang bưng một chiếc khay bước tới.

Chết rồi! Bị phát hiện rồi! Nửa đêm canh ba một mình lén la lén lút đi trên hành lang, đâu có giống người đàng hoàng tử tế, nhất định sẽ bị tra hỏi. Sau đó chắc chắn Liễu Dạ sẽ phát giác, thế thì tôi xong đời!

Không đúng, trên người y tá này có mùi hương, có nghĩa là cô ta cũng không phải người! Chưa biết chừng, chưa đến miệng Liễu Dạ thì tôi đã bị cô ta ăn mất rồi cũng nên.

Chuồn không kịp, cái khó ló cái khôn, tôi bèn nhanh trí núp vào cầu thang thoát hiểm tối mù. Nếu là bình thường, đời nào tôi chịu chui vào nơi kinh khủng như cầu thang này, nhưng lúc này, tôi chẳng kịp nghĩ gì nữa, đánh liều trốn vào đây, lòng không ngừng cầu khấn, đừng có bất cứ thứ gì kỳ quái chui ra nữa. Bị ngạ quỷ phát hiện đâu phải là chuyện hay ho gì.

Có lúc, càng sợ thứ gì, thứ ấy sẽ càng đến.

Vừa chui vào đây, tôi liền cảm thấy ngay dường như trong bóng tối còn có gì đang tồn tại. Tiếp sau đó, miệng của tôi bị một đôi tay bịt chặt.

Tiếng hét thất thanh lập tức bị tôi nuốt xuống, bởi tôi ngửi thấy một mùi hương khác, khác hoàn toàn với mùi thức ăn của ngạ quỷ. Đó là một mùi hương cực kỳ quen thuộc.

Quen thuộc tới mức, cho dù bị hóa thành tro, tôi cũng không thể quên được mùi đàn hương nhàn nhạt đó.

Tôi hơi ngửa đầu ra phía sau, thấy đôi mắt đó đang nhìn tôi từ trên xuống dưới một cách chăm chú, con ngươi đen như hồ nước tĩnh lặng, lóe lên thứ ánh sáng lấp lóa. Rõ ràng đang trong cầu thang tối đen và đáng sợ, nhưng dường như tôi đã nhìn thấy bầu trời đêm đầy sao lấp lánh.

Thanh Minh... Tôi thầm gọi cái tên đó, đồng thời thở phào như trút đi được gánh nặng.

Thanh Minh có một khí chất lạ lùng, luôn khiến người ta lập tức trấn tĩnh trở lại, cảm giác anh đem lại cho tôi tựa như dù cho trời có sập xuống cũng có thể lập tức vá lành. Mặc dù tôi biết điều ấy là không thể, Thanh Minh không phải là vạn năng nhưng trong lòng tôi vẫn thấy an tâm lạ kỳ.

Cánh tay anh khẽ quàng vai tôi, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của anh, ngoài ra, không có một lời nói nào khác. Dù cho tòa nhà này có bao nhiêu người thì tôi cũng vẫn không cảm thấy có chút sinh khí nào, đêm tối ở bệnh viện khiến người ta không khỏi cảm thấy ngạt thở.

Y tá và Liễu Dạ cùng đi ra, đẩy một chiếc xe nhỏ, trên xe chính là dì La đã bất động.

Chết rồi ư? Tôi có phần lo lắng, ngẩng đầu nhìn Thanh Minh, anh lại không nhìn tôi, chỉ giơ ngón tay trỏ, ra hiệu giữ yên lặng.

Thế nên tôi cũng bình tĩnh nhìn hai kẻ đó đẩy dì La đến một căn phòng nhỏ ở ngã rẽ, sau đó khóa cửa lại, coi như không có việc gì ôm nhau rời đi.

Hóa ra hắn còn lằng nhằng với y tá. Chưa tính đến thân phận ngạ quỷ, hắn đúng là một tên Sở Khanh! Mấy người vợ trước ly hôn với hắn, biết đâu cũng là vì thế? Không được, tôi nhất định phải ngăn cản Tô Dương tiếp tục quan hệ với hắn!

Vừa nghĩ tới Tô Dương, tôi mới nhớ ra Dao và Tô Dương vẫn ở ngoài vườn hoa. Tôi biến mất lâu như thế, đáng lẽ họ phải phát hiện ra rồi chứ, sao không ai đi tìm tôi? Lúc này tôi mới nhớ ra mình cần phải hỏi Thanh Minh rằng tại sao đột nhiên anh lại xuất hiện ở đây?

- Đi ngang qua thôi.

Anh đáp gọn lỏn, đi đến phòng trực ban đã đóng cửa thì dừng lại, lặng im, hai mắt chăm chú, dường như đang thăm dò gì đó. Sau đó, anh đi tới ngã rẽ trên hành lang, được vài bước, cơ hồ cảm thấy tôi không theo kịp, vì thế dừng lại, quay đầu nhìn tôi. Tôi do dự giây lát rồi chạy về phía anh.

Thanh Minh khẽ đẩy một cái, cánh cửa liền mở ra, dì La đúng là ở trong này, nhưng nghiêm túc mà nói, tôi không biết cái xác đó có phải là dì La không.

Cơ thể đó đã cực kỳ suy yếu, còn già hơn rất nhiều so với lúc tôi gặp bà ta ở vườn hoa. Cả cơ thể và gương mặt đều đầy những nếp nhăn, trên người không còn một cơ thịt nào, má và cánh tay hõm sâu xuống. Những vết đồi mồi nổi kín mít trên da, nếu không phải lồng ngực còn phập phồng thì tôi đã tưởng rằng đó đúng là một cái xác.

Bà ta còn sống nhưng không sống được bao lâu nữa.

Trên những chiếc giá ở xung quanh, chất đầy những chiếc lọ đủ kiểu đủ loại, trông giống như phòng tiêu bản. Trong số đó, ở một góc tường có đặt chiếc bình thủy tinh cực lớn, bên trong ngâm một cơ thể nhỏ bé. Đó là một đứa trẻ khoảng ba, bốn tuổi.

Nó ngồi bó gối, con mắt dường như vẫn đang mở, theo bản năng tôi cảm thấy sợ hãi trước nó. Nhưng dường như bị một sức mạnh nào đó lôi kéo, bất giác tôi đi về phía nó. Ánh mắt của tôi chạm đến đôi mắt như hai hố đen, chợt thấy khóe miệng của thứ đó kéo thành một nụ cười quỷ dị, cơ hồ khiến tôi sợ chết khiếp. Ấy vậy mà khi nhìn lại lần nữa thì lại thấy nó chẳng có động tĩnh gì. Chắc chỉ là ảo giác của tôi thôi, đã nằm trong bình tiêu bản làm sao có thể sống được cơ chứ? Nhưng rốt cuộc hình như vẫn có gì đó là lạ, đứa trẻ đó trông quen quen, tựa như đã từng gặp nó trên đường tan học mỗi ngày, nó vẫn thường đi lướt qua vậy.

Tôi lại nhìn kỹ nó một lần nữa, lần này tôi khẳng định, nó đúng là đang cười, hơn nữa còn là điệu cười rất kỳ dị! Đứa trẻ này rõ ràng mấy hôm trước khi đến bệnh viện tôi đã từng gặp, chính là thằng bé ngồi bên cạnh cô y tá!

Gần như ngay lập tức tôi kéo áo Thanh Minh, nấp sau lưng anh. Anh dùng tay ngăn tôi lại, đồng thời cúi xuống gần sát mái đầu của dì La.

Dì La tuy đã rất yếu, nhưng trong miệng vẫn không ngừng lầm rầm câu gì đó, tôi nghe không ra, chỉ cảm thấy hình như bà ta đang không ngừng nhắc đi nhắc lại một cái tên.

- Liễu Dạ, Liễu Dạ, Liễu Dạ... Liễu Dạ...

Ngọn lửa sinh mệnh của bà ta cuối cùng đã tắt cùng với những tiếng kêu ấy.

Con người đúng là loài sinh vật yếu ớt.

Trơ mắt nhìn một sinh mệnh vừa qua đời ngay trước mắt mình, cảm xúc của tôi trở nên hỗn loạn, nhưng hiện tại có lẽ không phải là lúc dành cho sự bi thương.

Không khí trong phòng đã có chút thay đổi. Căn phòng tiêu bản này bắt đầu khiến người ta cảm thấy lạnh gáy từng cơn.

Bốn bề rất yên tĩnh, sau đó chiếc bình thủy tinh đặt trong góc lắc lư mấy cái, khi tôi còn chưa kịp nhìn rõ thì nó đã trống không.

Đứa trẻ đó đã chạy ra ngoài rồi.

Không, không chỉ là một đứa trẻ. Cả căn phòng toàn là trẻ con, đứa bò trên sàn, đứa ngồi, đứa nằm, đứa đùa nghịch, đứa đu lên chân tôi, đầu lưỡi lạnh lẽo nhầy nhụa của chúng đang lướt trên da chân tôi, khiến toàn thân tôi sởn da gà. Giữa đêm khuya, tình thế lúc này đúng là quái dị trên mức bình thường, đừng nói là chúng tôi đã xông vào địa bàn của đám ma sơ sinh rồi nhé? Tôi nhớ lại sơ đồ của bệnh viện, nơi này đâu có gần khoa Sản.

Tôi nhìn Thanh Minh, anh vẫn đứng ung dung, không có vẻ gì là hoảng loạn, xung quanh dường như có một bức bình phong vô hình, ngăn cách anh với không gian hỗn loạn này.

Còn tôi đâu có may mắn vậy, không chỉ đứng yên tại trận, mà còn bị một lũ lau nhau bao vây không cựa quậy nổi.

Thanh Minh liếc nhìn tôi, não tôi tự động dịch vẻ mặt của anh thành "Em đừng lo lắng!". Được thôi, vậy thì tôi sẽ không lo lắng, nhưng trong bầu không khí quái lạ này, anh không thể nói câu gì giúp người ta giảm bớt áp lực tinh thần sao?

Này đại ca, chắc không phải anh đang tin vào câu "Im lặng là vàng" đấy chứ? Lừa đảo, sách vở đều là lừa đảo! Dù anh không nói câu nào thì tiền trong nhà cũng không thể tự đẻ ra được đúng không!

Âm thầm lải nhải một lúc lâu, tâm trạng của tôi cũng đỡ căng thẳng đôi chút.

Từng tràng cười khanh khách vang lên, lần đầu tiên tôi nhận thấy, hóa ra tiếng cười của trẻ con cũng có thể đáng sợ thế.

Trong những âm thanh kinh dị ấy, có một giọng nói non nớt, luôn gào lên "Mẹ ơi, mẹ ơi...".

Nghe thì có vẻ bình thường, nhưng lại khiến tôi cảm thấy, đó là giọng nói tràn ngập oán hận. Thứ cảm xúc oán hận mãnh liệt này, một ma sơ sinh tầm thường chắc chắn không thể đạt được tới trình độ ấy. Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho "nó" phải oán hận sâu sắc đến thế?

Xuyên qua tầng tầng bình phong, tôi nhìn ánh mắt âm u đáng sợ đó, dùng ánh mắt để hỏi "nó" "Vì sao?".

Tất nhiên "nó" không trả lời tôi, mà chỉ kêu lên một tiếng quái dị rồi lao về phía tôi.

Đương lúc tôi đang định né tránh theo thói quen thì Thanh Minh đã khẽ giơ tay ra, tóm lấy nó.

Trong tay Thanh Minh, nó không ngừng gào thét, giãy giụa, nhưng rồi phải chịu khuất phục nhanh chóng, dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một nhúm tro tàn trong lòng bàn tay anh, chớp mắt tan biến.

Những đứa trẻ khác trong phòng cũng như thủy triều rút đi mau chóng.

Nơi này trở lại thành phòng chứa tiêu bản bình thường, có điều gì khác lạ là ở đây vừa có thêm một tử thi.

Cho dù thế nào, ba mươi sáu chước, chước chuồn là hơn. Ngộ nhỡ bị người ta phát hiện thì chúng tôi có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.

Nguy hiểm qua đi, tôi kéo Thanh Minh đi ra khỏi phòng tiêu bản.

Chỉ cảm giác hình như có gì là lạ, đang lúc nghĩ ngợi, thì Thanh Minh giằng khỏi tay tôi.

Tôi ngẩn ra một giây, cuối cùng đã hiểu ra vấn đề. Tay của anh rất nóng. Đối với một người luôn bị tôi nghi ngờ là động vật máu lạnh như Thanh Minh, thì đây quả là điều bất thường. Quay đầu sang nhìn, thấy anh đang nắm chặt bàn tay, trên lớp da ở mu bàn tay có một vết đen, nó đang lan ra với một tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt cả bàn tay đã chuyển sang màu đen.

Bàn tay vốn trắng trẻo của anh giờ như bị trúng độc, biến thành màu đen sì, thậm chí còn có một chất lỏng màu xanh thẫm đang rỉ ra, trông vô cùng đáng sợ.

Tôi gần như đờ người, lao qua đó muốn xem anh ra sao, nhưng bị anh cản lại, không cho lại gần.

Anh nhìn trừng trừng vào bàn tay mình, vẫn không một chút hoảng loạn. Tôi nhìn thấy rõ ràng, đầu mày của anh hơi nhíu lại trong khoảnh khắc.

Anh chàng này bình thường luôn có dáng vẻ bình tĩnh, không kinh sợ trước bất cứ chuyện gì, hình như tôi chưa bao giờ thấy anh lo lắng.

Cho nên tôi nghĩ, lần này có lẽ phiền phức thật rồi.

Khi tôi bắt đầu hoang mang cực độ, thì giọng nói của Dao từ xa truyền lại:

- Tiểu Hạ, em đứng đây làm gì?

Hình như Dao đã tìm tôi rất lâu. Tôi vội vàng kéo anh:

- Anh mau đến xem tay của Thanh Minh bị sao đi?

Dao nhìn tôi có vẻ ngạc nhiên:

- Thanh Minh? Ở đâu vậy?

Tôi quay đầu, phía sau là hành lang trống vắng, không thấy bóng dáng Thanh Minh đâu cả.




Chương 33

Nhìn quanh tứ phía tìm mà không thấy, chỉ trong tích tắc, Thanh Minh đã biến mất cùng với bàn tay bị nguyền rủa.

Dao lại gõ vào đầu tôi:

- Mơ ngủ à? Chúng ta về thôi.

Lúc này tôi mới nhớ đến chuyện của Tô Dương nên hỏi Dao:

- Tô Dương đâu?

- Đã quay về nghỉ ngơi rồi.

Dao cười rất ám muội, tôi lườm anh một cái, quyết định đi thăm Tô Dương.

Tôi không biết tại sao mình lại hơi có ý trốn tránh việc quay về Vong Xuyên đường. Có lẽ tôi sợ rằng nếu quay về mà Thanh Minh không ở đó thì phải làm thế nào?

Với tính cách của anh, dứt khoát anh sẽ không bộc lộ điểm yếu của mình trước mặt người khác.

Người khác dĩ nhiên bao gồm cả tôi. So với anh, thế giới của tôi hạn hẹp hơn rất nhiều. Nếu như anh thật sự muốn ra đi, thì anh sẽ có thể ẩn mình ở bất cứ đâu, và chắc chắn tôi không thể nào tìm ra.

Tất nhiên Dao không biết trong lòng tôi đang nghĩ gì nên chỉ biết đăm đăm nhìn tôi. Tôi kiên quyết muốn đi xem Tô Dương thế nào, vậy nên Dao đành phải đưa tôi đi.

Tôi đi trước nên không nhìn thấy Dao ló đầu về phía trước khụt khịt ngửi, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng sắc lẻm.

Sau đó, Dao lắc lắc đầu, chỉ vài bước đã đuổi kịp tôi.

Trong hành lang vắng vẻ, chỉ có tiếng bước chân của hai chúng tôi vọng lại.

Cửa phòng bệnh khép hờ, khẽ đẩy một cái đã mở ra. Dao nói phải đến xem xét tình hình ở mấy chỗ tối, tôi đành tự đi vào.

Tô Dương đang ngồi tựa đầu giường nghe nhạc, thấy tôi bước vào, liền gỡ tai nghe xuống cười với tôi:

- Không ngờ cậu lại có anh bạn đẹp trai đến thế. Vậy mà không sớm dẫn đến giới thiệu với tớ, đúng là quá đáng.

Đối diện với sự trách móc của cô ấy, tôi chỉ có thể cười trừ.

Tôi có thể nói gì chứ? Trên thế giới này, không phải ai cũng có thể hiểu được người như tôi, đại đa số đều không thể chấp nhận sự tồn tại của những thứ nằm ngoài khoa học. Huống hồ, người và yêu vốn không nên cùng chung sống. Nếu như Tô Dương biết Dao là yêu quái, thì liệu cô ấy còn có thể nở nụ cười như vậy được không?

Tôi luôn nghĩ có lẽ Thanh Minh và Dao thực ra cũng là người, có điều hành động của họ hơi kỳ quặc, ngành nghề hơi ít được quan tâm một chút, chuyện giả thần giả quỷ cũng do yêu cầu nghề nghiệp của họ, vậy thôi. Thế nhưng khi ngồi trong cửa hàng, nhìn từng người khách có hình thù quái dị ra ra vào vào, hoặc khi gật gù ngủ trên chiếc ghế mây, bị Dao ở bên cạnh thi thoảng bất cẩn để lộ ra cái đuôi nhỏ ngoáy ngoáy vào mũi khiến tôi hắt xì một cái rõ to, thì ảo tượng nhỏ nhoi này của tôi càng ngày càng trở nên vô vọng. Cho đến lúc này, tôi buộc phải thừa nhận, họ thực sự không phải là sinh vật sống cùng một thế giới với tôi.

Chính vì thế, tôi mới lần lữa không kể với Tô Dương về công việc của mình, cũng không muốn Tô Dương tiếp xúc với thế giới đó.

Tô Dương nhìn tôi không nói gì, chỉ nở một nụ cười khoan dung rồi chuyển chủ đề.

Tôi thấy nhẹ cả người, cũng thuận theo cô ấy, buôn dưa lê về mấy chuyện thường nhật.

Nhớ tới Thanh Minh, trong lòng tôi lại thấy nặng trĩu. Tô Dương quan tâm hỏi:

- Cậu mệt à? Có cần nghỉ một lát không?

Tôi lắc đầu, nhưng cũng hơi muốn quay về. Dẫu thế nào, tôi cũng phải về Vong Xuyên đường, nếu Thanh Minh đã về thì sẽ tiếp tục bưng trà rót nước trông cửa hàng; còn nếu anh chưa về, thì tôi sẽ tiếp tục đợi, đến khi nào anh quay về mới thôi.

Tôi ngó đồng hồ thấy đã hơn mười một giờ, vậy mà những bệnh nhân khác trong phòng vẫn chưa về, bèn hỏi Tô Dương:

- Những bệnh nhân khác đi đâu cả rồi?

- Ra ngoài làm kiểm tra sức khỏe rồi.

Muộn như vậy còn chưa quay về sao? Tôi đứng dậy, chào tạm biệt Tô Dương. Lúc đi đến cửa, tôi vô tình liếc nhìn chiếc giường bệnh bên cạnh, đầu giường còn đặt tấm bảng tên, trên đó có viết một cái tên vô cùng quen mắt - La Di.

La Di? Trong trí nhớ của tôi, người nằm giường đó là một phụ nữ sắc mặt vàng bủng, từ đầu chí cuối đều đọc sách. Song ấn tượng về cái tên này vô cùng sâu sắc, bởi mới trước đó không lâu, tôi đã tận mắt chứng kiến cái chết của người ấy.

Cô ấy bị tên ngạ quỷ dịu dàng, hút hết tinh khí mà chết đi.

Hóa ra tên của cô ấy là La Di.

Trong lòng thầm thương xót thay cho người phụ nữ vô tội ấy, sau đó tôi bỗng có một dự cảm mãnh liệt rằng Liễu Dạ đang sắp đến. Không nghi ngờ gì nữa, Tô Dương chính là người sẽ bị hại tiếp theo, dù thế nào tôi cũng không thể trơ mắt nhìn Tô Dương biến thành như vậy.

Quay đầu lại, tôi cố nặn ra một nụ cười với Tô Dương:

- Tớ chợt nhớ ra, cậu lâu lắm rồi chưa đến nhà tớ phải không? Hay tối nay đến chỗ tớ chơi đi?

- Hả? - Tô Dương rất bất ngờ trước đề nghị này. Xưa nay, tôi chưa bao giờ mời cô ấy về nhà chơi. Sau khi suy nghĩ có mấy giây, cô ấy liền gật đầu đồng ý.

Nói đi là đi luôn. Khi ra khỏi cửa, tôi nhìn quanh quất một lát không thấy Dao đâu, đành gửi tin nhắn cho anh, nói tôi và Tô Dương về trước.

Hình như đã mấy ngày tôi chưa về nhà. Liếc nhìn những lá bùa rách nát ở xung quanh, tôi dè dặt nhìn Tô Dương, may mà cô ấy không chú ý tới những thứ trước mặt, nếu không nhất định sẽ lên lớp tôi về chủ nghĩa duy vật, bài trừ mê tín.

Pha trà, mở tivi để tạo bầu không khí náo nhiệt, lúc tôi đang dán mắt vào người dẫn chương trình, chọn đúng thời điểm tiết mục trên tivi đang đến hồi hấp dẫn thì Tô Dương cất tiếng, khiến cho tôi phun không được nuốt không xong ngụm trà nóng trong miệng.

- Có phải cậu muốn nói gì với tớ không? - Tô Dương hỏi tôi.

- Ờ, không có gì, chỉ cảm thấy lâu rồi cậu chưa qua nhà tớ thôi mà! - Tôi không dám thở mạnh.

- Con ranh này, trình độ nói dối còn kém lắm.

Vị đại tiểu thư này công kích tôi không chút nể nang. Thế là tôi gạt phăng ý định che giấu, hỏi thẳng cô ấy:

- Tô Tô, cậu và bác sĩ Liễu... phát triển đến mức nào rồi?

Tô Dương cười, trông rất xinh đẹp:

- Bác sĩ Liễu... Tháng sau, cậu có thể gọi là "anh rể" rồi.

Tin này chẳng khác sét đánh giữa trời quang, tôi vô tình thốt lên:

- Không được!

- Tại sao? - Tô Dương không cười, nhìn tôi rất nghiêm túc.

Ngược lại tôi bắt đầu vòng vo:

- Tô Tô à, nghe tớ nói đã, cái tay bác sĩ Liễu đó hình như không phải người tốt đâu. Tớ nghe nói anh ta chưa ly hôn với vợ, anh ta có thật lòng với cậu hay không cũng khó nói lắm! Cậu phải nghĩ thật kỹ vào.

Mắt Tô Dương sáng lên, nhìn tôi chằm chằm, hỏi ngược lại tôi:

- Sao cậu biết chuyện đó?

Sao tôi có thể biết được cơ chứ, toàn là tôi tự bịa ra thôi. Bị cô ấy hỏi vậy, mãi lâu sau tôi mới ngượng ngập đáp:

- Thực ra tớ có học xem tướng một chút, anh ta có tướng đào hoa, vừa nhìn là đã biết không có tướng làm chồng tốt, ha ha.

Tô Dương lại nhìn tôi chằm chằm, lúc lâu sau mới bật ra một câu:

- Đừng có lừa tớ, tớ biết từ lâu rồi, cậu và tớ không giống nhau.

Một câu nói nhẹ nhàng mà làm tôi lạnh toát từ đầu tới chân, nhưng tôi vẫn giả bộ bình tĩnh xem tivi, vừa xem vừa ngáp ngáp.

- Đương nhiên không giống nhau rồi, làm sao có thể giống nhau, tớ "gà" quá mà!

Tô Dương bước đến sau tôi, nhẹ nhàng ôm lấy tôi, ngữ điệu vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng giọng nói đã đổi khác:

- Có lẽ ngươi nên tự hỏi, rốt cuộc ngươi khác bọn ta ở điểm nào?

Những ngón tay to thô day nhẹ trên cổ tôi, di chuyển qua lại, cuối cùng dừng lại ở nơi mỏng mảnh nhất, nhẹ nhàng thít chặt, bắt đầu mạnh tay. Tôi vừa cố sức giãy giụa thoát khỏi bàn tay hắn, vừa cố hỏi hắn:

- Mi đã làm gì Tô Dương?

- Ồ? Ngươi vẫn còn trượng nghĩa cơ à? - Hắn cười hi hi - Làm gì ư? Cô ả đã chết rồi. Ngươi có định tìm ta đòi mạng không?

Ác quỷ cúi người xuống, nói khẽ bên tay tôi:

- Hay là, ta sẽ ăn ngươi nhé? Như thế bọn ngươi sẽ được ở bên nhau.

Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, tựa như đang kể một chuyện gì đó không hề liên quan, còn tôi cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.

Tô Dương đã chết rồi ư?

"Bốp" một tiếng, tôi cảm thấy mối liên hệ của mình với thế giới bình thường đã chấm dứt.

Tôi ngừng giãy giụa, Liễu Dạ hình như thấy bất ngờ, thả tôi ra.

- Ngươi muốn chết?

Tôi lắc đầu, ôm vai ngồi xuống.

- Ồ? Không phải ngươi đang đợi người đến cứu người chứ? Có phải đợi tên đàn ông chỉ cần dùng chút độc là đã biến thành vô dụng không? Hay là đợi con mèo nhãi đang bị giam trong trận đồ của ta, đến đường đi cũng không phân biệt được? - Trên gương mặt trắng trẻo của hắn nở một nụ cười. Hắn đã nói toẹt ra những sự thực mà tôi rất muốn né tránh.

Từ khi gặp Dao và Thanh Minh, tôi luôn dựa dẫm vao họ, chưa hề nghĩ rằng sẽ có lúc họ không thể đến cứu tôi, có lúc họ cũng gặp nguy hiểm.

Thế giới của yêu quái, nơi đâu cũng đầy rẫy hiểm nguy.

Lúc này, hiểu rõ rằng họ cũng lâm vào cảnh nguy khốn, tôi lại bình tĩnh đến bất ngờ.

- Nếu như mi muốn ăn ta, vậy thì hãy nhanh lên.

Tôi lạnh lùng nhìn Liễu Dạ. Hắn nheo mày, dò xét tôi một lượt từ trên xuống dưới, tựa như đang suy nghĩ nên ăn theo cách nào mới ngon, cuối cùng ánh mắt hắn rớt trên cổ tay tôi.

Đó là chiếc vòng tay trăng đỏ mà Dao đưa cho tôi, một chuỗi ngọc trong như nước, ôm chặt cổ tay tôi. Tôi vô thức giữ chặt nó, nhưng đã không kịp nữa. Liễu Dạ một tay kéo tay tôi, lôi tôi bật dậy từ sofa, ném xuống đất, còn tay kia bắt đầu giằng lấy chiếc vòng đó.

Chiếc vòng ấy vốn tôi không thể giằng ra được mặc dù đã cố thử rất nhiều lần, thế nhưng Liễu Dạ lại lấy nó ra nhẹ nhàng như không.

- Ta muốn xem xem, không có nó thì ngươi làm được gì?

Cổ tay tôi đau điếng, giống như bị lột da, đau nhói, đau nhói, tưởng chừng sắp ngất đi mất.

Thực tế đúng là tôi ngất đi, nhưng là sau khi Liễu Dạ dứt lời, ném tôi xuống đất.

Khi tỉnh lại, không biết đã là mấy giờ.

Trời bên ngoài vẫn tối, tôi moi di động ra xem, hơn tám giờ tối. Tôi nhìn xuống cổ tay của mình, thấy hoàn toàn không hề hấn gì, không bị lột da, không có máu chảy, nhưng thực sự không hiểu tại sao lại đau đến thế. Xòe lòng bàn tay ra, tôi thất kinh, dấu ấn mặt trăng đỏ tươi đã nhạt đến mức sắp không nhìn ra nữa.

Như thế có nghĩa là sức mạnh của Thanh Minh đã suy yếu rồi?

Tôi lồm cồm bò dậy, phủi quần áo, quyết định lập tức đến Vong Xuyên đường.

Đường phố bên ngoài hình như có gì đó khác với bình thường, vẫn là những cửa hàng sáng đèn, vài ba người khách bộ hành, đang tám giờ tối nên vẫn còn tấp nập nhộn nhịp.


Chương 34

Chẳng mấy chốc tôi đãđến Vong Xuyên đường, cửa đang mở, hắt ra ánh đèn vàng nhạt. Tôi vén tấm rèmcửa, thấy người đàn ông bận bịu bên trong ngẩng đầu, cười với tôi:

- Cô muốn ăn gì?

Phản ứng đầu tiên củatôi là thả rèm xuống, lùi về phía sau mấy bước, ngó lại tấm biển ngoài cửa, rõràng là mấy chữ lớn "Hiệu bánh Tần Ký". Mấy chữ đơn giản không thể đơn giảnhơn, nhưng gần như đâm mù mắt tôi. Đọc đi đọc lại mấy lần, khẳng định là khôngđọc nhầm, sau đó tôi lại vén rèm, bước vào trong.

- Ông chủ, cho tôi mộtchiếc bánh bơ, bánh mới nhé.

- Trong lò có bánh đangnướng, nhưng phải đợi thêm mấy phút nữa.

Ông chủ đưa mắt hỏi ýkiến tôi, tôi vội vàng gật đầu. Tôi ngồi xuống chiếc ghế dựa trong cửa hàng,xem xét xung quanh, mọi thứ ở đây đều không giống với Vong Xuyên đường mà tôiquen thuộc. Không gian sạch sẽ mà rộng rãi, tuy bài trí cổ điển, tao nhã, nhưngkhông hề có mùi cũ kỹ, ngược lại vô cùng thoáng đãng. Ông chủ sau tủ kính bậnluôn chân luôn tay, cả cửa hàng tràn ngập mùi bánh thơm phức.

Nơi đây đâu phải là VongXuyên đường đổ nát, mà là Tần Ký.

Nhận bánh rồi trả tiền,tôi lặng lẽ ra khỏi cửa hàng, đi thẫn thờ trên đường.

Con phố này cũng khônggiống với mọi khi, những người đi trên con đường đều rất bình thường, nhưngtrong mắt tôi, điều này lại trở nên bất thường.

Tôi nhớ ra khi đưa tôichiếc vòng tay, Dao có nói một câu.

- Cho em thẻ ra vào,đừng làm mất nó.

Nói vậy, bây giờ tôikhông tìm ra Vong Xuyên đường là vì đã đánh mất chiếc vòng tay? Thế lần đầutiên, làm sao tôi vào trong được?

Tôi nghĩ mãi mà khôngsao hiểu nổi, đành tiếp tục đi lang thang trên phố.

Người đi trên phố thưathớt dần, các cửa hàng lần lượt chuẩn bị đóng cửa. Buổi đêm khu thành cổ lạnhlẽo, quạnh quẽ hơn khu trung tâm thành phố rất nhiều.

Tôi không biết mình đãđi đâu, cũng không dám chạy quá xa, cuối cùng lại về trước cửa Vong Xuyênđường, tìm một chiếc đôn đá ngồi xuống, vừa ăn bánh vừa chờ đợi.

Còn đợi đến bao giờ, tôicũng không biết nữa.

Gọi điện thoại cho Daovà Thanh Minh, không ngoài dự liệu, đầu dây bên kia luôn báo máy bận. Ngắt cuộcgọi, tôi cẩn thận nhét điện thoại vào trong túi.

Cứ thế đợi các cửa hàngxung quanh đóng cửa hết, chiếc bánh đang ăn không có vị gì, cuối cùng tôi vùiđầu vào tay, thút thít khóc.

11

Đã là ngày thứ ba rồi.

Mỗi đêm tôi đều đến đâyngồi đợi, nhưng kỳ tích vẫn không xuất hiện.

Tôi vẫn biết rằng mộtngày nào đó tôi sẽ rời khỏi Vong Xuyên đường, nhưng chẳng ngờ ly biệt lại độtngột thế.

Một lần nữa tôi từ chốilời mời của ông chủ Tần Ký vào trong cửa hàng ngồi, tôi phủi bụi trên quần, rờikhỏi nơi này. Không biết tại sao tôi không quay về nhà, mà lại đi về đầu bênkia của con phố.

Hướng đó phát ra mộtluồng khí âm u, lạnh lẽo, nó có sức hút cực lớn với tôi.

Vầng trăng khuyết treolơ lửng trên nền trời xanh xám đang tỏa ra ánh sáng thê lương. Sau khi đi đếntận cùng của con phố, một cây cầu đá chưa từng nhìn thấy chợt xuất hiện trướcmắt tôi.

Dưới cầu đương nhiên làsông, một dòng sông lạ lẫm.

Nếu tôi nhớ không nhầmthì chỗ này không hề có sông, cho dù là tự nhiên hay nhân tạo đều không có.Nhưng nó đã xuất hiện ở đây, tôi bước lên cầu, những tảng đá xanh nhẵn bóng,tôi nghĩ nó không phải là ảo giác.

Những ngọn đèn xanh củakhu phố bên kia sông rọi sáng, nối thành một dải, hệt như dải Ngân Hà. Khi đisang bên ấy, tôi mới phát hiện ra đó không phải là những ngọn đèn lồng bằnggiấy, bên trong không phải là đèn điện, cũng không phải nến, mà là một ngọn lửabập bùng, cháy xèo xèo nhưng vẫn không cháy lớp giấy dán ngoài.

Hóa ra lửa ma trơi lạihữu dụng thế.

Khi tôi ngắm nghía đènlồng, chủ cửa hàng ở bên cạnh cũng lặng im nhìn tôi, hình như ông ta đang nghihoặc và hiếu kỳ, cho nên tôi mỉm cười với ông ta.

- Cái đèn lồng này cóbán không?

Người chủ có sắc mặtxanh lét như đèn lồng gật đầu, lấy một chiếc xuống cho tôi, tôi đưa tấm thẻ tíndụng của mình cho ông ta.

Tấm thẻ này là ThanhMinh đưa, bên trong là tiền lương của tôi, không có logo ngân hàng, trên nềnthẻ màu đen chỉ in mặt trăng màu đỏ, và càng buồn cười đó là, nó lại là thẻngân hàng liên kết. Khi đó tôi còn tấm tắc, yêu quái quả nhiên là một sinh vậttheo kịp thời đại.

Chủ cửa hàng nhìn quatấm thẻ mặt trăng đỏ, không nói câu nào và quẹt thẻ, quả nhiên là dù ở đâu, nócũng đều có thể dùng được.

Tôi cầm chiếc đèn lồngmàu xanh, bắt đầu đi dạo phố.

Nếu không nhìn đám ngườiquái dị bên cạnh, thì nơi đây hoàn toàn giống một khu di lịch nào đó, chẳngkhác nào một thành thị nhỏ cổ kính, hẻo lánh vào đêm.

Không biết vì sao, dù đãrõ nơi này không phải là thế giới của mình, nhưng tôi lại không sợ, trái lạicòn cảm thấy thích thú, muốn tiếp tục tìm kiếm.

Nơi này nhất định cóđường thông tới Vong Xuyên đường, tôi nghĩ thế.

Càng đi vào sâu, nhữngcửa hàng ven đường càng trở nên thưa thớt, gần như không có ai đi lại. Tôi khêuđèn, nhìn xung quanh, chợt nhận ra không biết từ lúc nào, mình đã đi vào mộtcon ngõ nhỏ.

Đó là một con ngõ hếtsức bình thường, lác đác vài hộ gia đình, trước cửa căn nhà cuối ngõ có treomột chiếc đèn lồng, khác với chiếc đèn tôi cầm trên tay. Nó phát ra thứ ánhsáng màu đỏ nhạt, nhìn từ xa, tựa như một mặt trăng màu đỏ.

Trái tim tôi đập thìnhthịch, chân bước về phía căn nhà ấy.

Đến khi lại gần, tôi hơithất vọng, vì ngọn đèn đó tuy phát ra ánh sáng màu đỏ, nhưng lại không có hìnhmặt trăng đỏ mà chỉ là một chấm tròn màu đỏ, không hề giống hình mặt trăng. Tôinhìn hai cánh cửa sơn đen đó, tim đập loạn nhịp, do dự không biết có nên gõ cửahay không, và gõ cửa rồi thì phải nói gì? Người bên trong đó là ai?

Đúng lúc tôi còn dùngdằng chưa quyết định thì cánh cửa phía trước "cạch" một tiếng, một người từ bêntrong vội vã bước ra, khi đi ngang tôi khẽ đụng một cái. Người ấy còn chẳngbuồn xin lỗi một câu, cắm cúi đi thẳng vào màn đêm ngõ nhỏ, mất hút.

- Này, xin hỏi...

Tôi còn chưa kịp nói câugì thì người đó đã đi được một quãng xa rồi.

Cuối cùng tôi cũng biếtthế nào là "vội đi đầu thai".

Đang định tiếp tục gõcửa, đột nhiên tôi cảm thấy gì đó, bèn quay phắt đầu lại.

Người đó đứng cách tôikhông xa lắm, quay đầu nhìn tôi, màu tóc trắng bạc sáng lấp lánh trong đêm tối,đôi đồng tử đỏ như máu ánh lên chút ngạc nhiên, nhưng rất mau chóng biến mất,thay vào đó là vẻ lạnh lùng.

Một cánh cửa nào đótrong tiềm thức bỗng mở ra, từng mẩu vụn ký ức không ngừng hiện ra trong đầu...Quen biết trên tàu hỏa, một nụ hôn nhẹ khi ly biệt, khi trượt ngã trên lưng conrắn xanh anh ta đưa tay ra đỡ, sự bảo vệ của anh ta trong tòa dinh thự ma quỷ,cuối cùng là không từ mà biệt... Từng cảnh, từng cảnh cứ cuồn cuộn ào về trongtâm trí.

Tôi nhớ ra tên anh ta,và cũng nhớ ra rằng chuyến công tác đó kết thúc bằng việc Thanh Minh bị thương.

- Sao em lại ở đây? -Anh ta bước tới, nhìn tôi hồi lâu.

Tôi đắm chìm trong cúsốc khi đột ngột lấy lại được trí nhớ, nên nhất thời không nghe rõ câu hỏi củaBạch Dạ.

- Này, cô bé... Hình nhưem không ổn.

Mấy ngày nay tôi luôntìm kiếm người để tôi có thể hỏi những chuyện liên quan đến Vong Xuyên đường,giờ thì người đó đã xuất hiện.

Bạch Dạ vừa hỏi xong,bao nhiêu âu lo, buồn bực trong lòng tôi cứ thế ào ào tuôn ra.

Tôi kéo áo Bạch Dạ,nghẹn ngào kể hết chuyện mấy hôm vừa rồi.

Bạch Dạ chỉ im lặngnghe, lấy tay áo lau nước mắt cho tôi mà không nói gì.

Tôi kể lể rất lâu, thấyanh ta vẫn lạnh lùng dửng dưng, trong lòng tôi cảm thấy hơi xấu hổ, chợt nhớ rarằng ngay cả việc anh ta là thù hay là bạn tôi cũng không rõ, vậy mà cứ kéongười ta lại kể lể này kia, thật là vô duyên quá.

Tuy vậy, nghĩ cho cùng,ngoài Bạch Dạ, tôi cũng đâu biết người nào khác.

Tôi buông Bạch Dạ ra,xin lỗi anh ta, rồi quay người bước đi.

- Cô bé... Đừng đi về phíatrước...

Tôi không ngoảnh lại.

Tôi chỉ nghe thấy giọngnói của anh ta sau lưng tôi, lãng đãng theo gió.

- Quay về đi, em khôngnên đến đây...

Đương nhiên tôi biết đâylà nơi tôi không nên đến, nhưng tôi còn có thể đi đâu được nữa?

Tôi không màng đến anhta, ra khỏi ngõ, tiếp tục đi lang thang, cho đến khi tôi nhìn thấy tấm bia đá.

Đó là một tấm bia đá rấtnhỏ, nếu như không phải tình cờ nhìn thấy, thì tôi sẽ không để ý tới nó. Tôibia rất bình thường bằng đá xanh, trên mặt khắc hai chữ phồn thể "Phong Đô".

Đây là PhongĐô[4] ư? Tôi cứ tưởng đây chỉ là một nơi chốn lạ nào đó, nhưng hóa ra đãđến âm tào địa phủ rồi. Lẽ nào tôi sắp chết sao?

[4] Phong Đô: Tức thànhPhong Đô - thành chính dưới Âm Phủ. (ND)

Chắc vì thế nên dọcđường đến đây tôi rất bình an, không gặp chướng ngại nào.

Phút chốc tôi đã đi đếntrước một tòa nhà lớn.

Đó là một biệt viện rấtrộng rãi, choáng ngợp, ngói đen tường xanh, tuy không nhìn thấy ánh đèn, khôngnghe tiếng người, nhưng nó không hề có cái vẻ âm khí trùng trùng như tôi tưởng.

Đi men theo tường bao,tôi đến cửa chính, nhờ ánh đèn chiếu lên tấm hoành phi treo trên cửa, thấy trênđó viết mấy chữ đại tự "Thôi Quân phủ đệ".

Thôi Quân[5]... Có lẽ làphán quan Thôi Quân đây.

[5] Thôi Quân: Tức Tàoquan dưới Âm Phủ theo truyền thuyết. (ND)

Hóa ra tôi đã đến địabàn của phán quan, nhưng tôi hơi ngạc nhiên, thông thường phải có Hắc Bạch VôThường hay đầu trâu mặt ngựa đến đón tôi chứ?

Cứ cho là vì quen tôinên Hắc Bạch Vô Thường không tiện ra mặt, vậy sao không đổi thành đầu trâu mặtngựa?

Tôi vừa nghĩ như thế,thì bị một giọng nói phía sau làm cho chết khiếp.

- Tiểu Hạ, ở đây làm gìthế?

Không phải chứ, nói TàoTháo là Tào Tháo đến. Lại còn đến cực nhanh. Tôi vội quay đầu nhìn, càng kinhngạc hơn.

Người vừa nói không phảiđầu trâu mặt ngựa, cũng không phải người xa lạ.

Vẻ ngoài tuấn tú rạngngời, đây rõ ràng là người lần trước tôi có cơ duyên gặp gỡ một lần ở VongXuyên đường - Vị Minh.

Vì anh ấy có dung mạocực kỳ hoàn mỹ, nên khi ấy tôi ngắm đến ngẩn ngơ, sau đó bị Dao bắt thóp, còncười nhạo tôi mãi.

Anh chàng hoàn hảo nàytại sao lại xuất hiện ở phủ phán quan nhỉ?

Đôi tay của Vị Minh đúttrong túi quần, mặt biến sắc, cúi xuống nhìn tôi bằng ánh mắt thăm dò. Anh ấyhỏi:

- Sao cô lại ở đây?

- Tôi... Tôi chỉ đi lungtung thôi.

Tôi không nói dối anhấy, đúng là tôi đi lung tung và đã đến đây.

- Chán sống rồi à? Nếuđi tiếp là đến điện Diêm Vương đấy.

Tôi lắc đầu quầy quậy.Tôi còn trẻ lắm, chưa muốn chết đâu.

- Đã gặp nhau rồi, vậyhãy theo tôi vào trong đi.

Vị Minh không nói nhiều,nhưng giọng nói lại toát lên một sức mạnh khiến người ta an lòng.

Anh ấy đưa tay giành lấychiếc đèn lồng của tôi, khẽ thổi phù, bốn bề chìm trong bóng tối, tôi hơi lolắng, cẩn thận bám sát anh ấy từng bước, đi vào trong biệt viện..

Trong biệt viện không cómột ai, cánh cửa lớn chỉ khép hờ, khẽ đẩy là mở. Vị Minh dường như vô cùng quenthuộc với mọi thứ ở đây, tựa như ở nhà mình vậy. Anh ấy dẫn tôi rẽ mấy lần, đếntrước một căn phòng sâu nhất trong tòa phủ đệ, khẽ mở cánh cửa rồi nói với tôi:

- Trước tiên cô cứ nghỉngơi ở đây, đợi trời sáng, tôi sẽ đưa cô về.

Tôi lấy hết can đảm hỏi:

- Anh có phải là phánquan không?

Anh ấy mỉm cười:

- Cô nói xem?

Tôi không dám nói, tronglòng đã tự hiểu đến tám, chín phần. Người có thể sống ở nơi này, còn ai vào đâynữa?

- Hóa ra anh họ Thôi.

- Đó chẳng qua là cáchthế nhân gọi tôi thôi.

- Buổi tối tốt nhấtkhông nên tùy tiện ra ngoài.

Vị Minh sắp xếp cho tôixong, dặn dò thêm vài câu, vừa định đi thì bị tôi chặn lại.

- Xin chờ chút!

Tôi gom góp dũng khílại, cho dù thế nào đi nữa, ít nhất tôi cũng phải làm rõ, rốt cuộc mọi chuyệnlà thế nào.

- Sao thế? - Vị Minhdừng bước, không hề bất ngờ, dường như đã biết trước tôi sẽ hỏi anh ấy.

Chương 35

- Xin hỏi, Vong Xuyênđường còn tồn tại không? - Tôi dè dặt hỏi, chọn câu tôi cần hỏi nhất.

- Tất nhiên! - Vị Minhcho tôi một đáp án cực kỳ khẳng định, khiến trong lòng tôi thấy yên tâm mộtchút. Còn tồn tại là tốt rồi, ít nhất nó vẫn còn, quay về rồi cứ từ từ tìm lạilà được.

- Vậy, Thanh Minh, anhấy vẫn ổn chứ? - Tôi không xác định được Vị Minh và Thanh Minh có quan hệ gì,nhưng tôi nghĩ, chắc anh ấy biết nhiều hơn tôi.

Lần trước Vị Minh đếncửa hàng, tuy thời gian ở lại rất ngắn ngủi, nhưng tôi vẫn có thể dễ dàng nhậnra anh ấy và Thanh Minh là chỗ quen biết cũ, tuy không biết quan hệ thế nào,nhưng chí ít cũng không phải kẻ thù.

- Cậu ấy còn sống.

Vị Minh trả lời vắn tắt,câu nói ấy khiến trái tim tôi đập loạn, nhưng lại mau chóng chùng xuống.

Còn sống, tức là chưachết, nhưng không có nghĩa là anh khỏe. Nói cách khác, anh có thể bị thương,hoặc là lâm vào tình trạng khác, tóm lại là anh không hề ổn chút nào. Nếukhông, vì sao Vị Minh lại nói ra một câu mập mờ như thế, và Vong Xuyên đườngcũng sẽ không thể biến mất khỏi tầm mắt tôi.

- Anh có biết anh ấy ởđâu không? Có thể nói cho tôi không?

Tôi vô cùng lo lắng,nhưng không nghĩ ngợi được nhiều mà chỉ muốn biết Thanh Minh đang ở đâu.

Vị Minh nhìn tôi chằmchằm, ánh mắt anh ấy vô cùng phức tạp, khó có thể diễn tả thành lời, cứ như thểngười trước mặt anh lúc này không phải là tôi, mà là một sinh vật kỳ lạ và đángghét nào đó.

Tôi bị ánh mắt của anhnhìn tới mức dựng tóc gáy, nhưng vẫn ngang bướng nhìn đáp trả. Cuối cùng, VịMinh thở dài:

- Tôi nghĩ, cô khôngbiết vẫn tốt hơn.

Nói rồi anh ấy khôngnhìn tôi nữa mà đi thẳng ra ngoài.

Một mình tôi trong cănphòng nhỏ, đờ đẫn hồi lâu.

Rõ ràng, Vị Minh khôngmuốn tôi gặp Thanh Minh. Ánh mắt đó, xét cho cùng, hình như không phải là mangý gì tốt đẹp.

Tôi và Vị Minh chẳngthân quen gì, nên chắc là chẳng có gì để ghét nhau. Nhưng miễn cưỡng mà nói,đứng trên lập trường của anh ấy, nếu ghét tôi thì chỉ có một nguyên nhân là vìtôi mà Thanh Minh xảy ra chuyện, hơn nữa còn là chuyện vô cùng quan trọng.

Tôi ngã xuống ghế, cóphần chán nản.

Tôi nhớ lại bàn tay xanhđen của Thanh Minh khi ấy, anh bị trúng độc ư? Rất nghiêm trọng sao? Có thể hồiphục không? Nếu không thể hồi phục thì sao? Nếu phải cắt tay thì sao? Nếu ThanhMinh vì sự khinh suất của tôi mà mất đi một bàn tay thì tôi biết làm thế nào?

Nhưng xét dưới góc độkhác, Thanh Minh không phải là người bình thường, làm sao anh lại chịu để bịđánh bại trong tay một tên quỷ nhãi nhép cơ chứ? Không thể nào! Anh lợi hại nhưthế, tuyệt đối không thể bị thương vì một tên quỷ nhãi nhép!

Tôi nghĩ vẩn vơ rồi chợtnhận ra rằng, mình còn không biết thân phận thật sự của Thanh Minh.

Tôi chưa bao giờ hiểuanh.

Trong lòng tôi cực kỳbất an, nhưng biết rằng Vong Xuyên đường vẫn tồn tại, tính mạng Thanh Minh tạm thờikhông đáng ngại nên cũng tự biết chẳng cần phải bồn chồn sợ hãi đến thế.

Việc Dao đang ở trongbệnh viện, tôi không hề lo lắng, bởi kỹ năng chạy trốn của tên đó chắc chắnchẳng ai bì nổi. Nghĩ đến Dao là nhớ đến Tô Dương, trái tim tôi đau nhói. Nếu theonhư lời Liễu Dạ nói thì Tô Dương e là đã gặp chuyện chẳng lành rồi.

Tôi cười đau khổ, ngườibạn duy nhất của tôi cuối cùng cũng chẳng còn.

Từ nhỏ tôi đã biết rằng,những người liên quan đến tôi nhất định sẽ không có kết cục gì tốt lành. Ôngnội cũng rất chú ý chuyện này, tôi từ nhỏ tới lớn, tôi gần như không có bạn bè.Khi gặp Tô Dương, tôi còn ôm chút hy vọng vào may mắn, cảm thấy một người cóphúc như cô ấy có lẽ sẽ không bị vận xui của tôi ảnh hưởng. Nào ngờ, bình anđược mấy năm, cuối cùng tôi vẫn làm liên lụy đến cô ấy.

Người cũng được, yêuquái cũng được, tại sao đều thích cướp đoạt sinh mạng của người khác?

Nếu như không gặp tôi,chắc chắn Tô Dương sẽ có một cuộc đời dài lâu và hạnh phúc.

Đêm ở Phong Đô dài đằngđẵng, dường như không bao giờ sáng. Tôi không biết mình đã ngồi bao lâu, khôngcảm thấy buồn ngủ mà cũng chẳng hề mệt, chỉ thẩn thờ ngồi đợi.

Bên ngoài hình như cóchút động tĩnh, những tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếng kim loại va vào nhauchan chát, lướt qua cửa phòng, hình như là đi ra bên ngoài. Trong phủ của phánquan, có thể tự do ra vào e chẳng phải kẻ tầm thường. Có phải là quỷ sai không?Tôi hơi sợ hãi rồi lại tự cười mình, đã đến âm gian rồi, còn sợ gì nữa. Dầu saotrong tòa thành này, ngoài tôi ra, làm gì còn người sống nào.

Cuối cùng sự hiếu kỳ đãchiến thắng nỗi sợ, tôi bám lên cửa, nhìn qua khe hở. Không nhìn thì không sao,nhìn thì lại vừa mừng vừa ngạc nhiên.

Ngạc nhiên vì có ngườivừa lướt qua, tà áo lướt qua tạo thành cơn gió luồn vào cửa, thổi qua mặt tôi,khiến tôi giật thót cả mình.

Người đó chính là TôDương mà tôi mong ngóng!

Cô ấy vẫn còn sống sờsờ, hơn nữa còn rất khỏe mạnh, không giống chút nào với những người tôi gặptrên đường tới đây.

Tô Dương chưa chết!

Sự thực này khiến tôisuýt nữa bật khóc.

Ánh bạc lóe lên trongtay cô ấy, hình như binh khí cô ấy đang cầm là một thanh kiếm, giống như đi bắtcướp, nhanh như cắt lao ra ngoài. Tôi còn chưa kịp hỏi vì sao cô ấy đến đượcphủ phán quan, đã vội vội vàng vàng mở cửa, chạy theo cô ấy.

Tô Dương chạy rất nhanh,còn tôi thì lạch bạch, cố gắng lắm mà vẫn không theo kịp. Lúc đến đi cùng VịMinh nên tôi không hề chú ý cảnh sắc bên ngoài, bây giờ đi một mình mới nhậnthấy, tường và thực vật trong biệt viện đều phát ra ánh sánh dìu dịu, chiếusáng khoảng sân. Nhờ thế, trời tuy tối đen như mực, nhưng trong phủ đệ vẫn nhìnrõ mọi thứ, đi lại không hề khó khăn gì..

Chạy chừng hơn chụcphút, đến một cánh đồng, Tô Dương mới đứng lại. Tôi vừa định chạy đến gọi, thìnhìn thấy từ bên cạnh cô ấy có một người từ từ đi ra, hình như hắn đã đợi sẵntừ lâu.

Tôi do dự một lát rồiquyết định trốn đi cái đã, rồi tìm cơ hội để gọi cô ấy cũng không muộn, nhânthể xem xem, Tô Dương rốt cuộc làm gì ở đây?

Thế là tôi học theo mấyphim võ hiệp, cẩn thận nấp vào phía sau một bụi cây, chọn một góc nhìn tốt đểtiện cho việc quan sát.

Khi nhìn rõ khuôn mặtngười đó thì tôi run bắn người lên. Không phải gã đàn ông tao nhã có nụ cười ácđộc Liễu Dạ thì còn ai vào đây nữa?

Bọn họ hình như sắp đánhnhau. Giờ tôi đã hiểu tại sao Tô Dương lại cầm thanh trường kiếm kia. Chỉ cóđiều, cô ấy biết dùng kiếm từ bao giờ thế nhỉ? Tôi không nhớ hồi học thể dục cómôn này. Liễu Dạ không dễ đối phó, nếu Tô Dương chỉ làm bộ biết võ thì thanhkiếm đạo cụ cosplay đó chắc chắn chẳng mấy mà gãy.

Tôi hơi lo lắng, bèn tìmmấy cành cây vừa tay để hễ Tô Dương địch không lại là sẽ lập tức xông ra ứngcứu..

Bên này tôi thấp thỏm,bên kia đã khai chiến.

Liễu Dạ quả không hổdanh là bác sĩ, đến binh khí cũng là một con dao phẫu thuật cỡ lớn, to cỡ condao thái rau, múa như rồng như hổ trong tay hắn, khí thế kinh người. Điều khiếntôi ngạc nhiên hơn chính là Tô Dương không hề tỏ ra khiếp sợ, đánh trả Liễu Dạ.

Con ranh này lén luyệnkiếm thuật từ lúc nào không biết! Đánh tuyệt thật!

Tô Dương vung trườngkiếm, không hề vội vã luống cuống, mà lanh lẹ né đòn tấn công của Liễu Dạ rồiphản kích. Liễu Dạ sử dụng đoản đao, vì thế không những không thể tiếp cận TôDương, mà ngược lại còn bị Tô Dương đâm mấy nhát trúng chỗ hiểm.

Đao quang kiếm ảnh, binhkhí giao nhau, trong giây lát tôi còn tưởng mình đang nằm mơ. Chuyện Tô Dươngvà Liễu Dạ dùng binh khí đâm đâm chém chém trên cánh đồng hoang lúc nửa đêmthật quá là hoang đường.

Cảng tượng trước mắt nàythực chẳng khác nào trong phim ảnh, tôi thậm chí còn nhìn tứ phía xem có tayquay phim nào đang núp không.

Đương nhiên là không có,sự thật đã chứng minh, đây không phải mộng cảnh.

Trên tivi, mỗi khị bịđẩy vào thế bất lợi, kẻ yếu thế thường sẽ sử dụng những chiêu thức chẳng lấy gìlàm quang minh lỗi lạc hòng ám toán đối phương, nhờ thế mà xoay chuyển tìnhthế.

Cảnh phim ngắn trước mắttôi cũng không phải ngoại lệ.

Có thể do luôn ở thế bấtlợi nên Liễu Dạ thẹn quá hóa giận, không biết đã sử dụng chiêu thức gì mà khiếntôi cảm thấy hoa mắt, giữa đất bằng bỗng biến ra mấy Liễu Dạ giống nhau y đúc,kẻ nào cũng cầm một thanh đao sáng lóa trên tay, đâm thẳng vào người Tô Dương.

Tô Dương không ngờ hắncòn có chiêu này, nên trong chốc lát chân tay quýnh quáng, chỉ kịp đỡ hai chiêutrước mặt, còn phía sau là cả một khoảng trống lớn không có phòng vệ gì. Thấythanh đao đó sắp chém xuống đầu cô ấy, tôi cuống cả lên.

Trong phim, người nàochết chỉ cần chờ máy quay lia đi chỗ khác là có thể phủi mông mấy cái là lạiđứng dậy như thường.

Còn Tô Dương trước mặttôi thì không thể, bị chém rồi sẽ không thể trở lại được nữa.

- Tô Tô, cẩn thận phíasau!

Tôi không biết mình nghĩgì, cũng không nhớ nổi động tác lúc ấy.

Chỉ biết rằng, khi tôisực tỉnh ra thì đã nằm gọn dưới lưỡi đao của Liễu Dạ.

Không biết dưới lưỡi đaonào của hắn, cơ thể tôi tức khắc bị xẻ làm đôi...

- Tiểu Hạ!

Chưa kịp la lên thì tôiđã được tận mắt chứng kiến cơ thể mình bị xẻ làm đôi, ấy vậy mà vẫn còn kịpnghĩ, quả không hổ danh là bác sĩ mổ chính, đao pháp của Liễu Dạ thực vừa nhanhvừa chuẩn!

Tôi còn chưa kịp nghĩtới chuyện không biết Tô Dương nhìn thấy cảnh này sẽ cảm thấy thế nào, vừa địnhan ủi cô ấy thì chợt phát hiện ra rằng lúc này mình nói không thành tiếng đượcnữa.

Thế là tôi đành nhắmmắt, từ từ chờ chết.

Cơn đau khủng khiếpkhông thấy ập đến như trong tưởng tượng, ngược lại tôi nghe thấy tiếng kêu củaLiễu Dạ. Hình như hắn vừa bị cái gì đâm trúng, thét lên thảm thiết kinh thiênđộng địa, tiếp theo là tiếng đao rơi loảng xoảng xuống đất, tất cả náo loạn.

Thế giới tĩnh lặng trởlại.

Tôi muốn nhìn xem hắnthê thảm ra sao, liền mở mắt.

Trên mặt đất không thấyLiễu Dạ, chỉ thấy Tô Dương vứt thanh kiếm trong tay, lao bổ về phía tôi. Saulưng cô ấy, Bạch Dạ đang thủng thẳng lau miệng, ngoài ra không còn ai khác.

Chúa ơi, đừng bảo vớicon là anh ta đã ăn sạch Liễu Dạ rồi đấy nhé.

Tô Dương nhìn tôi vớiánh mắt rất lạ lùng.

Nói thế nào nhỉ? Khôngphải là bi thương mà là kinh ngạc? Có người nhìn bạn bè sắp qua đời bằng ánhmắt kinh ngạc sao?

Theo lẽ thường thì khôngthể, nhưng trong một số trường hợp đặc biệt thì điều này cũng có thể xảy ra.

Theo ánh nhìn của cô ấy,tôi cúi đầu nhìn khắp lượt thân mình, rồi sau đó, đến chính bản thân tôi cũngthấy vô cùng kinh ngạc.

Cơ thể bị đao xẻ đôi củatôi không hề khép lại, không chảy một giọt máu nào và cũng không hề cảm thấyđau đớn, hơn nữa nó đang nhanh chóng thoát khỏi lực hút của trái đất để bay lênbồng bềnh như một quả bóng lơ lửng giữa không trung.

Người bình thường khôngthể không chảy máu, và thi thể của người bình thường lại càng không thể bay lơlửng.

Cho dù xét từ phươngdiện nào thì tôi cũng không giống người vừa chết. Nói tóm lại, cơ thể thực sựcủa tôi hình như đã không tồn tại từ lâu, trong giờ phút này tôi chỉ là mộtlinh hồn mà thôi.

Linh hồn thì đương nhiênkhông thể chảy máu.

Hóa ra tôi đã chết từlâu...

Rốt cuộc tôi đã chết lúcnào vậy?

- Tiểu Hạ! Này, Tiểu Hạ!Cậu mau xuống đây đi!

Chương 36

Xin lỗi Tô Tô, tớ rấtmuốn xuống dưới đó, vấn đề là, tớ không biết phải làm thế nào để xuống.

Tóm lại phải nói nhữngchuyện cần kíp trước đã. Tôi gào tướng lên:

- Nhớ năm hết tết đếnphải đốt tiền giấy cho tớ! Nhớ ghi tên của tớ, nếu không tớ không nhận đượcđâu!

- Sắp chết đến nơi rồicòn mê tiền thế, cô nhóc này...

Mái tóc màu bạc của BạchDạ tung bay trong gió, đôi đồng tử màu đỏ nhìn tôi chăm chú. Từ góc nhìn củatôi, anh ta cực kỳ giống một chú chim ưng trắng đang săn mồi, đương nhiên conmồi chính là tôi.

Tôi bị anh ta túm gọn,sau đó thì trước mắt tối sầm, không biết mình nằm ở đâu nữa.

Chỉ cảm thấy xung quanhrất ấm, bên cạnh náo nhiệt chật chội chết đi được. Cố gắng mở mắt ra mới pháthiện ra mình đang nằm giữa một quầng ánh sáng đom đóm.

Bạch Dạ chết tiệt, khôngbiết đã ném tôi xuống chỗ quỷ quái nào nữa, không chừng là ở giữa nghĩa địagiữa đồng không mông quạnh cũng nên.

Đom đóm tụ lại, giúp tôicó thể nhìn thấy khá rõ xung quanh. Khi mắt đã quen dần với ánh sáng nơi đây,tôi mới biết mình đang nằm trong một chiếc túi!

Nhìn kỹ còn có thể thấynhững đường viền và mũi thêu tinh xảo.

Này! Tôi đang định phảnđối thì nghe thấy tiếng của Bạch Dạ bên ngoài, dịu dàng vô cùng:

- Cố chịu một chút, sắpđến nơi rồi.

Anh ta ngọt ngào như thếkhiến tôi cũng ngại không nỡ mở miệng tiếp. Thôi, dù sao thì cũng sắp chết rồi,khó tính quá làm gì nữa.

Nằm trong chiếc túi đượcmay rất tinh xảo này xa xỉ hơn rất nhiều so với việc lấy một manh chiếu cuộnlại.

Tôi ngậm miệng, nằm imlặng.

Cái cảm giác không biếtmình đang ở đâu thực là khó chịu, may mà tình cảnh này mau chóng thay đổi, tôinghe thấy một giọng nói quen thuộc bên ngoài. Là Dao.

Anh gọi tên tôi.

Miệng túi được mở ra,tôi chui ra ngoài.

Trước mặt là Vong Xuyênđường quen thuộc, Dao đang đứng trước mặt tôi, có vẻ hơi xúc động, dang rộngvòng tay, khẽ gọi tên tôi.

Tôi cũng xúc động, liềnchạy như bay về phía Dao.

Sau đó, tôi rơi vàotrong vòng tay ấm áp ấy, tiếp đó là cảm nhận được sự vững chãi của bàn chân khichạm xuống mặt đất.

- Cuối cùng em đã vềrồi.

Dao ôm tôi thật chặt,chặt đến nỗi tôi có thể cảm thấy xương cốt sắp bị anh siết vỡ, tôi thấy hơi đaunên muốn đẩy Dao ra. Đột nhiên tôi ý thức được một điều, tôi đã có cảm giácđau!

Hình như tôi đã về vớithân xác.

- Này, em còn sống sao?

- Đương nhiên! - Daobuông tôi ra, trợn mắt, nụ cười rạng rỡ.

- Hình như em hơi đói...

- Mấy ngày không ăn rồi,không đói mới lạ chứ!

Dao vỗ vỗ đầu tôi.

- Trong nhà bếp có đồ ănđấy.

Tôi giống như chú línhnhỏ nhận được lệnh, lập tức chạy vào bên trong cửa hàng.

- Này, ăn từ từ thôi,không có ai cướp của em đâu!

Mấy ngày sau, tôi gặplại Tô Dương ở Vong Xuyên đường.

Lần đầu tiên cô ấy tớichỗ tôi làm việc nên tỏ ra rất phấn khích, chỗ nào cũng sờ sẩm, dáng vẻ đầythích thú. Chúng tôi trò chuyện rất lâu, cuối cùng tôi mới hỏi cô ấy sự tình ởphủ phán quan buổi nọ. Tại sao một người bình thường lại có thể ra vào nơi ấy,còn mang trường kiếm PK[6] với ngạ quỷ?

[6] PK: Viết tắt của từtiếng Anh "player kill", nghĩa là "quyết đấu". (ND)

Câu trả lời của cô ấylàm tôi trợn tròn mắt.

- Lẽ nào cậu không biếtnhà họ Tô tớ là gia tộc trừ tà?

Có quỷ mới biết! Tôikhông phải là máy tính, làm sao biết được chuyện này, huống hồ chuyện này cũngkhông được viết trong hồ sơ học sinh?

- Cậu không biết thật à?- Cô ấy tỏ rõ vẻ nghi ngờ.

- Cậu có nói cho tớ biếtđâu!

- Cậu còn nhớ chuyến dulịch hồi năm thứ ba không?

- Nhớ chứ! - Tôi vẫnthấy bực.

- Ừ, đám yêu tinh cátrong quán trọ đó có người ủy thác tớ thu phục đấy.

Tôi lập tức nhớ ra TôDương lúc đó bị Trang mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Bộ dạng đó, nếu không nóira thì ai mà biết được là cô ấy diễn kịch, nhưng sau đó Trang lại chĩa mũi giáosang tôi. Thực ra như thế cũng rất bình thường, vì từ nhỏ tới lớn tôi đều cókhả năng thu hút ma quỷ.

- Thế thì cậu cũng đừngcó lấy tớ ra làm mồi nhử như thế chứ?

- Đâu có! Trời đất chứnggiám! Tớ sao lại dám lấy cậu ra làm mồi nhử? Nếu không, Dao sẽ không tha cho tớđâu.

Tô Dương cười ha ha.

Nhắc đến Dao, tôi lạinhớ đến chú mèo đen mình nhìn thấy khi đó, tuy không biết đó là sự thật hay ảoảnh, nhưng chú mèo đen đó có phải Dao không?

- Tô Tô...

- Hử? Sao thế?

- Trong chuyến du lịchđó, cậu có nhìn thấy con mèo đen nào không?

- Không! - Tô Dương trảlời rất dứt khoát.

Có lẽ tôi hoa mắt thậtrồi.

Tôi trở về đã được hơnnửa tháng.

Thanh Minh vẫn khôngxuất hiện, tôi cũng không hỏi anh ở đâu.

Dao vốn là người sốnghồn nhiên, vô tư, ngày ngày ngủ dậy thì lau dọn quầy, gảy bàn tính, xong rồithì ngồi ngủ bên cạnh quầy, có lúc đấu khẩu với tôi, khi gặp khách hàng là cácbà các cô xinh đẹp thì vẫn nhiệt tình xoắn xuýt vô cùng.

Dường như Vong Xuyênđường luôn như thế, cứ như từ trước đến nay không hề có một người tên là ThanhMinh từng ở đây.

Điều khác biệt duy nhấtlà Bạch Dạ năng đến cửa hàng hơn, dăm ba bữa lại đến một lần, phần lớn thờigian không có việc gì đáng kể, thú vui của anh ta là cãi cọ với Dao, hai ngườiấy cứ hễ gặp nhau là đấu khẩu rất hăng.

Tôi thường ngồi bên cạnhxem, nâng tách trà nóng nhìn họ cãi vã. Có lúc thực sự tôi cảm thấy, họ đúng làmột cặp oan gia trời sinh.

Nhờ Bạch Dạ, không khí nơiđây mới đỡ cô quạnh một chút.

Khi không có việc gì,tôi thường thẫn thờ, mắt dán vào vị trí trong quầy. Nơi đó vẫn sạch sẽ như xưa,cuốn sách anh đang đọc dở đặt ở đó, vẫn còn chưa gấp lại.

Chủ nhân của nơi ấy baogiờ mới quay về?

Trước mặt tôi luôn hiệnlên hình bóng anh tuấn của Thanh Minh đang chăm chú đọc sách.

Hết thảy đều bìnhthường, chỉ có điều vật còn mà người thì vắng bóng. Tôi luôn có một cảm giácrằng ngoài tôi ra, không còn ai nhớ đến anh nữa.

Chỉ cần nắm chặt bàntay, là không trông thấy mặt trăng đỏ trong lòng bàn tay nữa.

Con người là loài độngvật giỏi lãng quên.

Cho dù là người hay làvật, chỉ cần biết mất khỏi tầm mắt, thì sẽ mau chóng chìm vào quên lãng.

Lãng quên là một việc vôcùng tàn khốc.

Chuyện thứ bảy: Sáchmộng gối đầu

- Tại sao ngày ngàyngươi đều ngồi ở đây? - Trong quả truyền ra một giọng nói trong trẻo.

- Vì ta muốn xem ngươixuất thế - Thiếu niên mỉm cười đáp lại.

Ngày dường như càng ngàycàng ngắn đi.

Mới chưa đến bảy giờ,trong phòng đã tối. Tôi leo lên chiếc ghế, cố gắng lau sạch đồ đạc trên giá,chuẩn bị mở cửa hàng.

Khi sắp sửa lau dọn xongxuôi, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng lịch kịch ở trên gác, hình như có thứ gì đóvừa bị rơi.

Trên đó là nơi cất nhữngđồ lặt vặt. Nói là đồ lặt vặt nhưng kỳ thực đến già nửa là những món đồ cổ loạilớn mà trong cửa hàng không bày hết được, nên khóa lại để đó, bình thường rấthiếm khi có người lên. Hồi mới tới cửa hàng chưa lâu, có một lần tôi cùng ThanhMinh lên gác kiểm kê đồ đạc, thấy bên trong tối om om, xộc lên mùi ẩm mốc.

Nhưng lần này chỉ cómình tôi, thực sự tôi không muốn lên đó chút nào. Nhưng nghĩ đến âm thanh vừanãy, không biết chừng là do món đồ nào đó bị đổ cũng nên, ngộ nhỡ va phải cáigì thì phiền phức to. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải lên xem sao.

Khẽ đẩy hai cái, mộtchiếc cầu thang hẹp và dài bằng gỗ liền trượt từ trong tường ra, không mộttiếng động. Tôi nhìn nó, bất giác nhớ đến lần đầu tiên cùng Thanh Minh lên đây.

Khi ấy tận mắt trôngthấy chiếc cầu thang thực sự đang trượt ra từ giữa bức tường mà bình thường vốnkhông có mảy may sứt mẻ, tôi trợn mắt há mồm, ngạc nhiên đến cực độ.

Lúc leo cầu thang lênđến trên gác, tôi càng kinh ngạc hơn. Không ngờ một căn nhà nhìn vô cùng bìnhthường thế này mà bên trong lại có thể ẩn giấu một căn gác có diện tích rộngđến vậy! Trên gác chất kín toàn là bình vại chai lọ và cơ man là sách cũ đã ốvàng dường như sắp nát tươm đến nơi, những món đồ chơi vứt ngổn ngang, những đồgia dụng cũ kỹ, còn có cả một vài chiếc hòm bị khóa chặt. Nói dễ nghe thì đâygiống một kho đồ cổ, nói khó nghe thì đây chẳng khác nào một cái kho bí mật củamột ông chú đồng nát.

Khi mới đến Vong Xuyênđường, tôi vừa hiếu kỳ vừa sợ hãi những đồ vật này, còn giờ đây tuy vẫn sợ hãi,nhưng đã không còn hiếu kỳ nữa.

Trên thế gian này, mỗimột đồ vật đều có sinh mệnh, đồng thời cũng có giá trị tồn tại và ý nghĩa riêngcủa chúng. Đạo lý này tuy tôi không hiểu rõ lắm, nhưng cũng biết không nên canthiệp vào quỹ đạo vốn có của chúng.

Những đồ vật đang nằmngủ say trên căn gác này tất nhiên cũng có ý nghĩa tồn tại riêng.

Tôi đưa tay ra, gõ gõvòng xuyến đầu hổ đã gỉ sét, đôi mắt trên chiếc đầu hổ đảo hai vòng, cánh cửanhỏ cọt kẹt một tiếng rồi mở ra.

- Cảm ơn mày! - Tôi vuốtvuốt nó rồi cúi đầu bước vào trong.

Bên trong tối om, tronggiây lát mắt tôi tối sầm lại, bù lại thính giác trở nên nhạy bén hơn.

"Lộc cộc lộc cộc", cóthứ gì đó trong bóng tối cứ liên tục phát ra tiếng động như vậy.

Đến khi mắt đã dần quenvới bóng tối, tôi liền đi tìm theo hướng phát ra âm thanh đó. Luồng ánh sángyếu ớt rọi vào khiến cho mọi thứ trong căn gác càng mơ hồ hơn. Phía xa xa, hìnhnhư có người đang đứng cạnh giá sách, tuy hình dáng rất hư ảo nhưng cảm giác vềsự tồn tại của cái bóng ấy lại rất mạnh mẽ, âm thanh đúng là từ đó truyền tới.

Tôi nắm chặt lòng bàntay ướt đẫm mồ hôi, nhưng vì đây là Vong Xuyên đường, nên dù sao cũng có vàiphần tự tin.

Tôi cất cao giọng, hỏi:

- Ai? Ai đang ở trongđó?

Không có ai trả lời tôi,bóng người ấy cũng tan đi.

Có lẽ là món đồ cổ nàođó vì cô đơn quá lâu, nên muốn đùa với tôi chăng?

Tôi lấy lại tinh thần,dùng khẩu khí của nhân viên cửa hàng, gào to lên:

- Tao biết bọn mày sốtruột, nhưng cơ duyên chưa đến, chẳng có cách nào khác. Nhẫn nại thêm chút thờigian nữa nhé, nếu duyên phận đến, sẽ mau chóng được ra khỏi đây thôi...

Âm thanh "lộc cộc" dừnglại. Lời nói của tôi có tác dụng rồi sao?

Tôi vững dạ hẳn lên,muốn đi lên phía trước xem món đồ nào đang làm loạn.

Những bình, lọ, sách vởchất trên giá sách nhìn thì có vẻ chẳng có gì thay đổi so với trước kia, đến cảnhững chiếc lông công trong bình hoa lớn cũng vẫn đang cắm rất ngay ngắn, khôngmảy may xê dịch.

Chương 37

Tôi cúi xuống, định kiểmtra một lượt những đồ vật dưới giá sách thì vô tình khẽ va phải một thứ gì đó.

Thứ vừa rơi xuống mặtđất ấy là một cuốn sách, tiêu đề trên bìa được viết bằng chữ tiểuKhải: Chẩm mộng thư[1].

[1] Chẩm mộng thư: Tạmdịch là "Sách mộng gối đầu". (BTV)

Nhẹ nhàng lật trangsách, bên trong đều là giấy trắng, trên trang giấy hơi ố vàng chẳng có chữ nào.

Xem ra đúng là nó làmloạn rồi.

Có lẽ là do nó đã buồnchán quá lâu chăng? Chỉ tại cơ duyên chưa tới nên chưa thể ra ngoài. Tôi khẽphủi lớp bụi trên bìa sách, thấy trên giá sách còn chừa một khe nhỏ, tôi bènnhét nó vào đó rồi rời khỏi căn gác.

Yên lặng chờ đợi tiếpmột thời gian nữa nhé!

Lúc tôi đi xuống thìthấy Dao đã đứng trong cửa hàng rồi. Nhìn thấy tôi lên gác, Dao hơi giật mình,giơ tay ra vỗ vỗ đầu tôi, rồi vò mạnh mấy cái.

- Em lên đó à?

- Vâng.

Tôi không nhắc đến cuốnsách không an phận đó, Dao cũng chẳng hỏi nhiều, anh chỉ ngửi ngửi mấy cái ởđầu cầu thang, rồi lại trở về ngủ trước quầy.

Gần đây tình hình làm ănrất ảm đạm, chẳng có mấy khách lui tới, trong cửa hàng chỉ có hai chúng tôingồi đối diện với nhau cả đêm, hết đánh cờ lại uống trà nên thấy hơi vô vị.

Trời dần sáng, Dao vươnngười một cái, ngáp dài:

- Đóng cửa thôi.

Sau khi thu dọn cửa hàngxong, tôi cũng về phòng chuẩn bị đi ngủ.

Từ dạo Thanh Minh dọncho tôi một gian phòng, tôi rất hiếm khi về nhà. Tôi luôn có cảm giác là ởtrong cửa hàng an toàn hơn rất nhiều.

Tuy có đôi lúc tôi gặpphải những trò nghịch ranh vô hại, nhưng vì đã gặp nhiều nên thấy bình thường.

Tôi nhìn cuốn sách ở đầugiường rồi thở dài, có chút bất lực.

Cuốn sách đó đã theo tôixuống khỏi căn gác rồi.

Đành vậy, thôi thì cứthuận theo tự nhiên đi..

Tôi lấy nó từ mép gốilên, đặt lên trên chiếc bàn kê sát tường, nghĩ một lát rồi lấy một cuốn sổ đèlên trên nó. Trước khi tắt đèn, tôi còn cố ý liếc nó một cái, thấy nó im lặngnằm ở đó, trông chẳng có gì khác thường.

Thế nên tôi tắt đèn, đingủ.

Đêm thứ nhất.

Khắp nơi đều là mây, thithoảng có thể nhìn thấy những ngọn núi chót vót đâm thủng tầng mây, khi nhìnxuống dưới sẽ khiến người ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Trước mặt đấng Tạo hóa,tất cả phải cúi đầu.

Nơi đây là Thiên Đô -Côn Luân.

Trên đỉnh núi phía sườnbắc của đỉnh Côn Luân, có một cây Văn Ngọc.

Toàn thân cây do ngọctạo thành, cao ngút tầm mắt, cành lá dường như che rợp nửa ngọn núi, cả ngày tỏara ánh sáng ngũ sắc, long lanh chói mắt.

Tương truyền, cây VănNgọc một ngàn năm mới ra hoa, kết trái. Và lúc này, mùa hoa đã qua, trong cànhlá lấp ló một quả ngọc màu đỏ phát sáng lóng lánh, tuyệt mỹ mê hồn.

Một chàng thiếu niên máitóc đen dài đang ngồi trên cành cây, tay nhẹ nhàng vuốt lên quả ngọc, dáng vẻvô cùng nâng niu, trìu mến.

- Tại sao ngày ngàyngươi đều ngồi ở đây? - Một giọng nói trong trẻo từ trong quả truyền ra.

- Vì ta muốn xem ngươixuất thế - Thiếu niên mỉm cười đáp lại.

- Vậy khi nào ta sẽ xuấtthế? - Quả tò mò hỏi tiếp.

- Lễ hội trên tiên đỉnhkhông còn xa nữa, ngươi sẽ mau xuất thế thôi.

Dường như chợt nhận rađiều gì đó, thiếu niên thoảng chút u sầu. Tất cả những biểu hiện ấy đều khôngqua được cảm nhận của quả ngọc.

- Tại sao ngươi lại thởdài?

- Ngươi hỏi nhiều thậtđấy...

- Tại sao ngươi thở dài?

- Ta có thở dài đâu? -Thiếu niên hơi lúng túng.

- Không, rõ ràng ngươithở dài mà.

- Ừ, vậy cứ coi như tathở dài đi.

- Vì sao thế? - Quả ngọcvẫn không thôi, nhất định phải hỏi cho ra ngọn ngành.

- Có nói ngươi cũngkhông hiểu đâu.

Thiếu niên vuốt ve lớpvỏ nhẵn mịn của nó, có phần quyến luyến.

- Ngủ đi... Ta chờ đợingày ngươi xuất thế..

Nói rồi chàng lanh lẹnhảy xuống khỏi cành cây, đi về phía dưới núi.

Nếu như khi đó chàngquay đầu lại, chàng sẽ phát hiện ra đằng sau lưng chàng, quả ngọc đó đang phátra vầng sáng chói mắt, một lúc sau thì quả ngọc biến mất, thay vào đó là mộtthiếu nữ mình trần như hoa như ngọc.

Thiếu nữ thể hiện rõ sựtò mò đối với xung quanh, chạy qua chạy lại tứ phía, nhìn đông ngó tây. Nhưngdường như có một thứ gì đó kìm hãm, cấm cố nên nàng không thể nào rời khỏi phạmvi cây Văn Ngọc.

Nàng ngồi bên sườn núi,cúi nhìn xuống chúng sinh nhân gian phía dưới, đôi chân dài đung đưa trong khesâu, không hề tỏ ra sợ hãi. Dường như đó là một điều rất bình thường với nàngvậy.

- Đã chào đời rồi à?

Chàng thanh niên có máitóc dài màu bạc không biết đã đến bên nàng tự lúc nào, ánh mắt thích thú dò xéttrên gương mặt nàng một lượt, rồi bình luận một câu:

- Nữ thể, nhan sắc, dángvóc tạm ổn.

- Ngươi là ai? - Thiếunữ hoàn toàn không để tâm tới lời bình phẩm của chàng, chỉ mở to mắt nhìn vớivẻ hơi tò mò.

- Ta là Huỳnh Quân, lúcta vui vẻ, ngươi có thể gọi ta là Bạch Dạ.

Người đó dường như rấttự tin về thân phận của mình, mỉm cười tự giới thiệu, đáng tiếc rằng đối phươnglại hoàn toàn không có ý tán thưởng, mà chỉ liếc chàng một cái rồi ngoảnh mặtđi chỗ khác.

- Thế thì ngươi khôngphải là chàng.

- Có lẽ ta có thể thaythế hắn.

Bạch Dạ tiến tới gầnthiếu nữ, nói bằng giọng điệu đầy sức hút. Nhưng đối phương hoàn toàn không cóphản ứng gì.

- Quả nhiên là trái timđá. Xem ra những ngày tháng sau này sẽ rất thú vị đây!

Bạch Dạ nở nụ cười,choàng chiếc áo gấm lên người thiếu nữ, đi lướt qua rồi hóa thành một dải huỳnhquang, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Ngày hôm sau, chàngthiếu niên vẫn đến như mọi khi. Nhìn lên cành cây không thấy quả ngọc đâu,chàng lo lắng. Chợt có một đôi bàn tay bịt mắt chàng.

- Đoán xem ta là ai?

Chàng nắm lấy đôi tayđó, thở phào:

- Cuối cùng ngươi cũngxuất thế rồi.

- Ta cứ tưởng biến thànhthế này, ngươi sẽ không nhận ra ta nữa chứ! - Thiếu nữ buông tay ra, có vẻ hơithất vọng.

- Nhìn ngươi một ngànnăm rồi, cho dù ngươi có biến thành tro, ta vẫn có thể tìm ra ngươi.

Thiếu niên mỉm cười,ngắm nghía nàng, nhìn chiếc áo gấm nàng đang khoác, chàng bỗng khựng lại.

- Huỳnh Quân đến rồi à?

- Cái người tên là BạchDạ đó à? Đến rồi.

- Hắn nói gì sao? -Thiếu niên dường như hơi lo lắng.

- Hắn nói cái gì mà nhansắc dáng vẻ đều ổn, cái gì mà trái tim đá thú vị... - Thiếu nữ thành thực đáp,rồi hỏi lại - Tại sao nói ta là trái tim đá?

Nàng nhặt lấy một hòn đátrên mặt đất, hỏi với vẻ mông lung:

- Trái tim của ta là thếnày sao? Trên núi này, có nhiều đá như vậy, thế chúng là trái tim của những ai?

Thiếu niên lấy hòn đátrong tay nàng ra rồi nói một cách nghiêm túc:

- Nàng không phải là đá,nàng là bảo bối tuyệt thế, là mỹ ngọc hiếm có.

Phải mất một lúc mớiphân tích rõ được sự khác biệt giữa ngọc và đá, thiếu nữ không chịu để yên mộtkhắc, lại bắt đầu hỏi han:

- Tên ngươi là gì? Tênta là gì?

- Ta ư? Ta là Dao. Nàngvừa mới xuất thế, đương nhiên còn chưa có tên.

- Vậy, ngươi đặt cho tamột cái tên đi.

Lẽ tất nhiên, nhiệm vụnày khiến Dao hơi sầu não, nghĩ ngợi mãi mới ra:

- Gọi là VôHà[2] thế nào? Chỉ có cái tên này mới xứng với một mỹ ngọc như nàng.

[2] Vô Hà: Nghĩa là"không tỳ vết". (BTV)

Từ khi mỹ ngọc Vô Hàchào đời, trên núi Côn Luân đã ấn định sẽ có một cơn sóng gió nho nhỏ.

12

Lễ hội tiên đình ngànnăm mới có một lần, theo lệ đây là cơ hội tốt để tân khách tám phương, thầntiên các lộ tề tựu gặp gỡ bằng hữu, hiến tặng vật báu cho Thượng Đế, mỗi nămđều có một người vô cùng nổi bật, thu hút mọi ánh nhìn, nhận mọi lời tánthưởng.

Lần này đương nhiên cũngkhông phải ngoại lệ, hội còn chưa mở mà ánh nhìn của vô số quan khách đã dồnvào một người.

Đó là Minh Quân.

Nàng là nhạc sư đượcsủng ái gần đây của thiên đình, nghe nói lần này nàng được Ngọc Đế ban cho câyVăn Ngọc Dao Cầm, trong yến hội sẽ biểu diễn tài nghệ cho chư thần thưởng thức.

Cái gọi là Văn Ngọc DaoCầm, tức là cây đàn làm từ thân cây Dao trên đỉnh Côn Luân, dùng quả ngàn nămmới kết trái của cây Văn Ngọc để trang trí. Một cây Dao Cầm hoa lệ như vậy,người tấu đàn hẳn phải là một mỹ nhân xưa nay chưa từng có.

Vậy mà nàng Minh Quânnày lại cực kỳ kín tiếng, hình như chưa có ai thực sự được trông thấy dung nhancủa nàng, vì thế càng khiến người ta tò mò hơn. Trước lễ hội, tin đồn về Minh Quâncũng đã được lan truyền khắp các giới, cho dù là tại thiên giới, nhưng rất hiếmngười được đối đãi như thế.

Bấy giờ, nàng Minh Quânđang tựa bên song cửa, chuyên tâm tĩnh trí gảy đàn. Phía sau nàng không xa làmột thanh niên dung mạo thanh tú, thần thái lạnh lùng. Cây đàn nàng đang gảy vôcùng tinh xảo, thân gỗ đen bóng, giống ngọc mà lại không phải ngọc, trên thânđàn có khắc hoa, dây đàn là những sợi tơ mảnh bằng vàng. Có điều ở giữa cây đànvẫn để trống một khoảng bằng nắm tay. Đó là một cây đàn chưa hoàn thiện.

Nhưng cây đàn ấy khôngvì chưa hoàn thiện mà kém sắc kém thanh, trái lại âm thanh của nó vô cùng trongtrẻo. Khúc nhạc du dương, hoàn toàn không giống với những khúc nhạc trangnghiêm chốn cung đình, mà có sức truyền cảm tuyệt vời. Không chỉ thị đồng đứnghầu phía sau Minh Quân nghe đến ngẩn ngơ, mà đến con mèo đi ngang đường cũngphải dừng bước, cuộn tròn dưới chân thị đồng im thin thít nằm nghe.

Vẻ mặt của chàng thanhniên đứng bên cạnh không hề biến chuyển, vẫn lạnh lùng như băng tuyết, tựa nhưcho dù cảnh trí đẹp đẽ trước mắt hay khúc nhạc lay động lòng người này cũngchẳng thể làm chàng suy chuyển.

Khi Minh Quân dừng đàn,tiểu đồng khẽ đến dìu nàng đứng dậy, lúc này người ta mới nhận ra, sức khỏe củanàng hình như không được tốt. Trông nàng yếu ớt vô cùng.

Nàng nhìn chàng thanhniến ấy, khẽ nói:

- Nghe nói quả Văn Ngọcđã chín, e là ngọc linh cũng đến lúc xuất thế rồi. Chàng nhân cơ hội này đi lấyngọc đi, nếu không chỉ sợ sẽ làm lỡ yến hội tiên đình.

Người đó liền gật đầu,tuân mệnh rời đi.

Chương 38

Minh Quân dõi theochàng, khẽ thở dài một tiếng.

Tiểu đồng bên cạnh thấyhơi lạ:

- Minh Quân đại nhân, đãbiết là không thỏa, sao còn bảo Thanh Minh đại nhân đi lấy ngọc chứ?

- Đây là kiếp số phảichịu, chẳng thể tránh được.

- Kiếp...

Tiểu đồng không thể hiểuý tứ lời nói ấy, nhưng Minh Quân không muốn nói nhiều, chỉ nhè nhẹ thở dài, vẫytay sai tiểu đồng cất cây Dao Cầm đi rồi ra khỏi phòng, lặng lẽ ngồi trong sân.

Trên đỉnh núi, cảnh sắcvẫn như thường ngày.

Vô Hà đùa nghịch vô tưtrên đỉnh núi như mọi ngày. Mấy ngày trước, Dao phải xuống hạ giới nhậm chức,trên đỉnh núi cũng không có ai làm bạn với nàng. Ngày qua ngày, chỉ có Bạch Dạthi thoảng đến thăm nàng một lúc, còn lại hầu hết thời gian nàng đều lặng lẽmột mình. Tuy đã có thể tự do đi lại, nhưng sau khi dạo chơi thăm thú các nơi,nàng cảm thấy ở đỉnh núi vẫn thú vị hơn, nên thường ở lại trên đỉnh để ngắmphong cảnh bên dưới, thỉnh thoảng độc thoại, lấy đó làm niềm vui.

Khi Thanh Minh đến đỉnhnúi, chàng nhìn thấy một cảnh tượng.

Một thiếu nữ đang bìnhthản nằm dài bên tảng đá lớn bên sườn núi, nhìn về phía hư không sâu thăm thẳmvà tự lẩm bẩm một mình.

Điều làm chàng bất ngờhơn cả, đó là nàng... quá giống con người.

Chẳng qua chỉ là một hònđá mà thôi, sao lại có biểu cảm cô đơn đến thế?

Chàng chăm chú nhìnnàng, cho đến khi nàng cảm nhận được ánh mắt của kẻ đến mới quay đầu lại.

Thiếu nữ bình thản nhìnchàng.

- Ngươi không có tráitim.

Nàng đã nói như vậy.

Những cảm xúc mong manhchợt vỡ tan, Thanh Minh hơi có chút giận dữ vô cớ, cao ngạo cất tiếng:

- Một viên đá nhỏ nhoimà cũng biết trái tim là gì sao?

Vô Hà chớp chớp mắt,ngạc nhiên hỏi chàng:

- Ngươi là ai? Vô duyênvô cớ chạy đến chỗ ta làm gì?

- Ta là người đến lấytrái tim của ngươi.

Nhìn gương mặt thuầnkhiết của nàng, chàng quyết định không nói những lời thừa thãi mà nói thẳng vàovấn đề.

Xem ra dù có giống ngườihơn nữa, thì nàng cũng chỉ do đồ vật hóa thành mà thôi.

Rốt cuộc thì với một quảVăn Ngọc ngàn năm mới thành hình, số phận đã sớm an bài rằng nó sẽ bị lấy đilinh hồn, trải qua điêu khắc tỉ mỉ để trở thành đồ vật cho hoàng gia.

Đồ vật thì không cầnlinh hồn.

Mỹ ngọc và đá cuội trongmắt chàng chẳng có gì khác biệt, nhưng trong mắt người khác lại có sự khác biệtrất lớn. May mắn được chọn lựa để trang trí cho cây Dao Cầm của Minh Quân, ítra còn tốt hơn nhiều so với việc bị đem ra làm chén rượu.

Ngọc linh không có quyềnlựa chọn, cho nên dù trong lòng nàng nghĩ gì, thì kết quả cũng vẫn là khôngcách nào để trốn tránh khỏi số mệnh.

Đây là số mệnh của nàng,đừng trách người khác. Nếu như có kiếp sau, hãy nhớ thác sinh thành một viên đábình thường nhé!

Thanh Minh thầm cầunguyện trong lòng, sau khoảnh khắc ấy, chàng mới ý thức rằng, ngọc linh căn bảnkhông thể có kiếp sau, vì chỉ một lát nữa thôi, linh hồn này sẽ bị đích thânchàng hủy diệt.

Không nhẫn tâm khôngđược.

Chàng nhìn đôi mắt sánglấp lánh của nàng, cuối cùng hạ quyết tâm, nhanh chóng đưa tay lên.

- Xin đợi một chút!

Chàng hơi bất ngờ, đồngthời cũng hơi sốt ruột:

- Sao?

- Bản thân ngươi khôngcó trái tim, vậy ngươi dựa vào cái gì để đòi lấy trái tim của ta?

- Ngươi rất thú vị, vậyngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta không có trái tim?

- Rất đơn giản, ngươihãy chứng minh cho ta thấy ngươi có trái tim, tùy ngươi muốn mổ xẻ hay làm gìcũng được, nếu ngươi không thể chứng minh được thì phải thả ta ra, thế nào?

- Chứng minh như thếnào?

- Chắc chắn ngươi chưatừng yêu ai, cũng chưa từng được ai yêu đúng không? Căn bản ngươi không biết tìnhyêu là gì, đúng không? Một kẻ đến yêu cũng không biết, thì sao có thể có tráitim? Kẻ không có trái tim, sao có thể gọi là người?

Yêu? Căn bản không cầnthứ này!

Khi Thanh Minh phản ứnglại thì đã bị rơi vào cái bẫy ngôn ngữ do một thiếu nữ miệng lưỡi ghê gớm giăngra.

Chàng thua rồi.

Thua một viên đá.

Một người luôn được xưngtụng là hiểu biết trên cõi Côn Luân như chàng mà lại thua một viên đá. Cảm giáctôn nghiêm sụp đổ đã phủ một lớp mây mù lên trái tim chàng. Không hoàn thànhnhiệm vụ sẽ dẫn đến hậu quả gì, chàng biết rất rõ, nhưng đành cười đau khổ vàbật ra một lời đảm bảo:

- Ngươi đi đi, ta đã nóilà làm.

Thiếu nữ dường như rấtvui mừng nhảy xuống vách núi, chàng thậm chí còn âm thầm quét sạch lộ chướngcho nàng.

Chàng không biết vì saomình lại làm thế, hay là chỉ vì chàng không muốn mình phải hối hận?

Nếu như có thể thì chàngrất muốn xem, trong nhân gian, nàng sẽ biến thành dáng vẻ nào.

Thanh Minh định thầnlại, ngồi lên tảng đá vừa nãy nàng còn ngơ ngẩn trên đó, đợi hình phạt tới.

Kết quả ngoài dự liệucủa chàng, người chịu hình phạt không chỉ có mình chàng, mà còn có nàng MinhQuân bất hạnh nữa.

Tội khi quân, tội danhtày trời ấy đã rơi lên đầu Minh Quân, tước bỏ tiên tịch, đày xuống Minh giới,ngàn năm không thấy ánh mặt trời.

Là một nhạc sư tài bađược Ngọc Đế sủng ái, hình phạt phải chịu cũng nặng biết bao.

Còn thân là kẻ trực tiếpgây họa như Thanh Minh, lại chỉ bị biếm xuống phàm trần, chịu phạt giám sátngọc linh.

Việc qua rồi chàng mớibiết, là do Minh Quân khẩn cầu, nàng đã tự gánh lấy mọi tội lỗi.

Cho dù khi nghe luận tộibản thân, nét mặt chàng chẳng mảy may thay đổi, thậm chí khi biết mình bị biếmxuống phàm trần, chàng còn có cảm giác được giải thoát.

Chỉ có điều, khi nhìnMinh Quân ung dung mỉm cười bị giải đi, trong khoảnh khắc ấy, Thanh Minh cảmthấy trái tim mình quặn thắt.

Rõ ràng là sai lầm củamình, tại sao lại liên lụy đến người khác? Tại sao kết quả lại thế này?

Trước mắt thần tướng,chàng nhắm mắt, nhảy xuống vực sâu không thấy đáy.

Đêm thứ hai.

Nhân gian.

Triều Minh, năm Vạn Lịchthứ bốn mươi tám.

Nơi Vô Hà hạ xuống làmột thôn nhỏ dưới chân núi, có dăm ba gia đình, đàn bà trẻ nhỏ, nam cày nữ dệt,sinh sống tiêu Dao tự tại, tựa như chốn đào nguyên.

Nàng đứng vững trên đất,phủi phủi bụi đất trên người, ngẩng đầu nhìn người đi lại ở phía xa, biết rằngmình đã đến nhân gian, bèn mừng vui khôn xiết, chạy đi trên con đường nhỏ trongnúi.

Nàng vốn mang tiên thể,không giống người phàm, thể chất cực tốt, đi mà như bay, từ xa nhìn giống nhưmột làn khói trắng trên sườn núi, suýt chút nữa khiến cho đám nông dân phía xaxa giật mình sợ hãi.

Khi đến một nơi đôngngười, nàng tìm đến một bà lão ven đường, hỏi đi về nhân gian như thế nào. Bàlão tốt bụng bảo phải đi vào trong thành, rồi chỉ đường vào thành cho nàng.

Vô Hà chẳng nghĩ ngợigì, liền đi thẳng một mạch về hướng đó, chẳng bao lâu đã đến một nơi vắng vẻ.

Vừa hay lúc ấy có mộttên lưu manh lười biếng vật vờ trên đường, nhìn thấy một nữ tử dung mạo nhưhoa, áo quần trang sức lộng lẫy đang đi bộ một mình, liền nổi tà tâm, đến trướcmặt chặn nàng lại.

Vô Hà tuy chưa biết thếsự, nhưng cũng cảm thấy hắn không có thiện ý, ngang ngược. Người đó thấy nàngdáng vẻ yểu điệu, yếu đuối, bèn thẳng tay lôi kéo nàng. Chỉ trách số hắn đen đủi,người hắn gặp chẳng phải người thường. Vô Hà bị lôi kéo nên cảm thấy rất bựcbội, liền đẩy mạnh hắn một cái, chẳng ngờ trong tích tắc tên đó đã bị đẩy ra xamấy mét, bắn thẳng vào một tảng đá nhô cao, lập tức bỏ mạng, máu chảy đẫm đất.

Đây là lần đầu tiên nàngnhìn thấy máu, chất lỏng màu đỏ ấy không ngừng chảy ra từ cơ thể tên xấu xa đó.Cái người vừa nãy còn nhảy nhót đi lại kia bỗng trong phút chốc nằm im khôngcòn động đậy, khiến nàng có phần kinh ngạc.

Đây là con người ư?

Vừa đẩy một cái đã đổrạp xuống đất, không còn nói năng nữa, không còn nhúc nhích nữa, lại còn bịchảy ra một chất lỏng màu đỏ.

Phút giây này, nàngkhông ý thức được mình đã vô tình giết một mạng người, cũng chẳng có ý nghĩ làđã phạm sai lầm, ngược lại còn vui mừng vì đã thoát được phiền phức, tiếp tụcđi tiếp về phía trước.

May mà quãng đường sauđó đều rất thuận lợi, Vô Hà vào thành suôn sẻ. Đây là nơi nàng đã cúi xuốngnhìn vô số lần, cũng là nơi nàng luôn trông ngóng.

Nhưng khi đã ở đây, nànglại cảm thấy chân tay thừa thải, nàng cứ đứng thẫn thờ bên đường, nhìn dòngngười đi đi lại lại.

Dáng vẻ ấy của nàng đãlọt vào mắt của một tú tài đang đứng cách đó không xa.

Tú tài này họ Lý, dángdấp nho nhã lịch thiệp, sau khi chú ý quan sát nàng một lúc, đoán nàng đang gặpphải chuyện gì khó xử, anh ta do dự một lát rồi cuối cùng mở miệng hỏi han:

- Cô nương, xin hỏi nàngcó điều gì khó nói sao?

Vô Hà suy nghĩ rất lung,không biết "điều gì khó nói" là thứ gì. Lý tú tài nhìn vào mắt nàng, cảm thấynàng dường như có điều muốn nói song lại thôi, nên càng khẳng định phán đoáncủa mình đúng.

- Tiểu sinh họ Lý, xinhỏi cô nương quý tính là gì?

Nghe người khác hỏi tênmình, Vô Hà đột nhiên nhận thấy, trong đầu mình lúc này chỉ là một khối hỗnđộn, không nhớ ra nổi điều gì. Những thứ như tên của chính mình, nàng cũng hoàntoàn không có ấn tượng. Chợt nghe thấy người bán hàng trên phố nói đến từ HạChí, Hạ... trong lòng chợt rung động, bèn buột miệng nói:

- Tên là... Hạ Chí.

- Hóa ra là Hạ cô nương,tiểu sinh mạo muội, xin hỏi Hạ cô nương nhà ở nơi đâu?

- Nhà... không nhớ.

Mặc dù khi ấy Hạ Chí lờmờ biết được mình từ đâu đến, nhưng không thể nói rõ, hay nói cách khác thì chodù có nói ra, nàng cũng không thể quay về chốn thần tiên xa xôi đó được nữa.

Những suy nghĩ trong lòngnàng, Lý tú tài đương nhiên không thể biết, chỉ thấy mỹ nhân này đáng thươngbiết bao, bơ vơ không nơi nương tựa. Tim anh ta đập loạn nhịp, bèn ngỏ lời:

- Nếu cô nương không chêthì xin mời về nhà tại hạ, tạm thời ở lại mấy ngày. Cô nương thấy thế nào?

Vô Hà hồn nhiên thuầnphác đâu biết đến những quy củ chốn nhân gian, càng không hiểu rõ suy nghĩ củaanh ta, thậm chí nàng còn cho rằng người trong nhân gian đều như thế, lại thấyanh ta dáng vẻ thanh lịch nho nhã, đương nhiên mừng rỡ đồng ý.

Khi đó, Lý gia là mộtphú hộ, con trai đương nhiên cũng đã sớm có hôn phối. Lý tú tài dẫn Vô Hà vềnhà, bố trí cho ở trong một biệt viện, nói với hàng xóm xung quanh rằng nàng làtiểu thiếp dùng tiền mua về được. Gia nhân thấy Vô Hà dung mạo tuyệt mỹ, bộdạng có vẻ hồn nhiên ngây thơ, nên đều yêu thích quý mến.

Hạ Chí tuy gần như quênhết quá khứ của mình, nhưng nàng không ngốc. Lý tú tài si mê nàng từ cái nhìnđầu tiên, lại thấy nàng ngây thơ ngơ ngác, càng thêm sủng ái thương xót, nhấtthời không muốn cưỡng ép. Ngày ngày anh ta chỉ nói những lời ấm áp dịu dàng,dạy nàng đọc sách viết chữ, hy vọng dần dần sẽ làm giai nhân cảm động.

Hạ Chí hoàn toàn khôngbiết gì, ngày ngày chỉ đọc sách, ăn ngủ, thi thoảng ra ngoài đi dạo, muốn gìđược nấy, cuộc sống thoải mái dễ chịu, cũng coi như đã được sống một quãng thờigian an nhàn, không phải lo cái ăn cái mặc.

Có những lúc, ngườikhông đi tìm rắc rối, nhưng rắc rối lại đến tìm người.

Vì Lý tú tài này cả ngàychỉ quấn quýt bên Hạ Chí nên số lần về nhà cực kỳ hiếm hoi, lâu ngày, chínhthất phu nhân đã nảy sinh nghi hoặc.

Vị Lý phu nhân này cũngkhông đơn giản, tính cách cực kỳ cay nghiệt nanh độc, nức tiếng gần xa. Trướcđây tú tài không phải là chưa từng nạp thiếp, nhưng tất cả đều bị vợ cả ép phảibỏ đi, thậm chí còn có một tiểu thiếp tương đối được sủng ái thì đã bị đánh đếnchết. Lý tú tài thì tính cách nhu nhược, bao nhiêu lần đều chỉ biết giương mắtnhìn, không có cách nào khác.

Chương 39

Lý phu nhân cậy thế nhàmẹ đẻ, nổi cơn ghen sôi sục, không biết từ đâu dò la được địa chỉ của biệtviện, dẫn mấy nô bộc tùy tùng mang theo gậy gộc, khí thế hung hãn xộc tới, bắtquả tang tú tài và Hạ Chí đang nghiêng đầu ngâm thơ.

Hạ Chí đương nhiên chẳnghiểu mô tê gì, còn tú tài thì biết rõ sự lợi hại của phu nhân, bèn vội vàng rahiệu cho Hạ Chí mau trốn đi, tình cảm yêu thương che chở, còn hơn cả muôn ngànlời nói cửa chỉ. Vợ cả vừa nhìn thấy Hạ Chí dung nhan tuyệt mỹ, còn đẹp hơnnhiều so với mấy người thiếp trước đây, cơn ghen bốc lên ngút trời, phen nàychưa đánh chết nàng thì chưa hả giận.

Bọn tùy tùng là lũ chócậy thế người, vừa hò hét vừa động thủ, một tên trong số đó kéo Hạ Chí đếntrước mặt bà chủ.

Hạ Chí bị hắn lôi đi đếnmức loạng choạng, còn chưa đứng bị thì đã bị Lý phu nhân giáng cho một cái tát.

Hạ Chí đưa tay đẩy tênnô bộc ra, muốn đứng lên cho đàng hoàng rồi nói chuyện, nhưng Lý phu nhân nhìnthấy dung mạo của nàng thì trong lòng trào dâng oán hận, bèn vớ lấy con daonhằm vào mặt nàng mà chém.

Nhưng Hạ Chí vốn là ngọcthần ngàn năm, cho dù mất đi ký ức nhưng bản năng vẫn còn, sao có thể đứng yênchờ người ta làm hại? Ngay lập tức nàng tóm lấy cổ tay đối phương, vừa khẽ dùnglực thì đã đẩy được con dao sắc lạnh kia bắn sang một bên, tuy lực bắn khôngmạnh lắm, nhưng thị nữ ở bên cạnh cũng không tránh kịp, trong phút chốc đã bịlưỡi dao đâm trúng.

Cơ thể cô ta đổ ập xuốngđất, máu từ vết thương không ngừng chảy ra.

Sắc đỏ thấm đẫm đất đậpvào mắt Hạ Chí.

Nàng đã không còn là HạChí không biết gì về nhân gian ngày nào nữa, khái niệm cái chết lần đầu tiênxuất hiện một cách rõ rệt trong đầu. Trong giây lát, nàng không nghe thấy gìnữa.

Quang cảnh trở nên hỗnloạn, Lý phu nhân dường như chưa từng nghĩ tới hậu quả này, đờ đẫn đánh rơilưỡi dao trong tay, trong đám nô bộc có một kẻ nhanh nhạy, tức thì chạy đến bêncạnh hô to Hạ Chí giết người! Phu nhân được nhắc nhở, ngay tức khắc sực tỉnh,gán tội lên đầu Hạ Chí, hô hoán đi báo quan.

Đám nô bộc kêu trời kêuđất, trong phút chốc làm ầm ĩ cả lên.

Tú tài vốn đã không phảilà người quyết đoán, nhìn thấy cảnh tượng này, cũng đâm ra có phần thẫn thờ.Ngây ra hồi lâu, đến khi đám bổ khoái xông vào sân thì mới sực tỉnh, kéo Hạ Chítừ trong đám người đó ra.

Những ngày sống cùng vớitú tài, Hạ Chí đã học được rất nhiều điều về thế gian. Nhìn thấy thanh đao củabổ khoái vung lên nhằm vào mình, nàng ý thức được rằng những người này đến làđể bắt mình.

Phải chạy trốn thôi.

Không chạy không được.

Chẳng đợi nàng kịp dờibước, hai cánh tay đã bị người ta tóm chặt, tiếp theo đó là trói nghiến lại rồitống vào ngục tối.

Hạ Chí ngồi trong nhàngục tối tăm ẩm ướt, không hề nhúc nhích, ánh đèn từ khe hở của chấn song chiếulên mặt đất, giống một gương mặt người kỳ lạ.

Nàng càng nhìn càng cảmthấy gương mặt đó dường như đang cười với nàng một nụ cười mỉa mai.

Nàng hơi tức giận, bèndùng tay phá cái bóng đó, nháy mắt, chiếc bóng lại biến trở lại hình dạng banđầu.

Nơi này rất tối, cũngrất lạnh.

Bản năng trong xương cốtnàng đang thúc giục bản thân, rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi này!

Lý trí trong đầu lạingăn cản hành động của chân tay. Muốn sống ở nhân gian, phải biết tuân thủ quytắc của con người.

Cứ thế, nàng đờ đẫn ngồitrong ngục trọn ba ngày.

Cho đến khi một cai ngụcbụng phệ phun hơi rượu từ trong miệng vào mặt nàng thì nàng không thể nhẫn nhịnđược nữa, liền nhảy lên đẩy ngã hắn.

Giằng co, đánh nhau, bịthương, trên đất bẩn lại thấm đẫm máu.

Giết người vượt ngục,đánh chết ngục tốt bỏ trốn, sự việc đã dấy lên một cơn kinh động lớn trongthành.

Hạ Chí vội vàng bước đitrên con đường nhỏ hoang lạnh, nơi đây cách thành trấn rất xa, ven đường chẳngcó mấy nhà cửa. Đi rất lâu, nàng cũng thấy thấm mệt.

Trốn khỏi ngục đã đượcmấy ngày, trong thời gian ngắn ngủi ấy, nàng mải miết không ngừng đi, luôn vộivã hoảng hốt, bất an, cô đơn và hoang mang.

Đây là cuộc sống củamình sao? Đây có đúng là thứ mình mong muốn không?

Tại sao lại thành ra thếnày?

Nàng mơ hồ nghĩ, nhưngnghĩ mãi không ra. Nàng cứ nghĩ như thế, rồi cũng không thể gắng gượng đượcnữa, nàng bèn ngồi dựa vào đống rơm ven đường ngủ thiếp đi.

Lúc đó nàng hoàn toànkhông biết, ở một nơi nàng không nhìn thấy, có một người đang không ngừng tìmkiếm nàng.

Hạ Chí vừa hạ phàm chưalâu, Thanh Minh liền đi theo.

Chàng vốn định chỉ quansát nàng, nhưng phát hiện ra rằng rất khó để tìm được hành tung của nàng, nàngcơ hồ như bốc hơi hoàn toàn giữa chốn nhân gian.

Nhắm mắt suy ngẫm, chàngngửi thấy điềm báo của "huyết quang chi tai"[3] ở phía trước, nó khiếnThanh Minh vốn lạnh lùng trầm tĩnh trong phút chốc trở nên lo lắng, cảnh giáckhông dám lơ là.

[3] Huyết quang chi tai:Chỉ họa binh đao theo mê tín dân gian, ứng vào ai người đó tất gặp phải họachảy máu hoặc sát thân. (BTV)

Ở một nơi khác, Dao đãhoàn thành xong nhiệm vụ giúp đỡ Hắc Bạch Vô Thường, quay về thiên đình. Biếtđược việc Hạ Chí đã bị Thanh Minh đẩy xuống trần gian, Minh Quân bị biếm, tiêngiới còn phái Thanh Minh hạ phàm để giám sát Hạ Chí thì vô cùng lo lắng, chànglập tức lén lút rời khỏi thiên đình, một mình xuống phàm trần tìm nàng.

Khi Hạ Chí tỉnh lại,trời đã nhá nhem tối, nàng ngủ trong đống rơm khô, trên người còn đắp một chiếcáo bằng vải gai không biết của ai.

Những trải nghiệm củamấy ngày nay khiến nàng bất chợt lo lắng, cuống quýt ngồi dậy, ngó nghiêng tứphía.

Bên cạnh đống cỏ, một bétrai đang khẽ ngẩng đầu lên.

- Tỷ tỷ! Tỷ tỉnh rồi à?- Đôi mắt của nó đen lay láy, ánh mắt ngập tràn niềm vui khiến nàng càng thấylúng túng, chẳng biết phải làm sao.

- Đệ là...?

Đôi mắt nàng lộ rõ sựcảnh giác chăng mà gương mặt của đứa bé đó bỗng chốc sầm lại, hụt hẫng.

- Tỷ tỷ! Tỷ không nhậnra đệ sao? Đệ là Tiểu Ngư đây.

- Đệ nhận nhầm ngườirồi.

Hạ Chí cầm chiếc áo đangđắp trên người trả lại cho đứa bé.

- Không nhầm đâu! Tỷchính là tỷ tỷ của đệ!

- Ta không phải tỷ tỷcủa đệ...

- Nói dối, tỷ rõ ràng làtỷ tỷ...

Hạ Chí dù đã mất rấtnhiều công sức nhưng cũng không thể thuyết phục được thằng bé chấp nhận sự thựclà nó đã nhận nhầm người, ngược lại còn bị "anh chàng" bé nhỏ đó lôi về nhà.

- Tỷ tỷ, tỷ đi khỏi nhàlâu quá rồi.

- Tỷ tỷ, tại sao mãikhông về nhà? Đệ rất nhớ tỷ.

- Tỷ tỷ, mẹ đã mất rồi.

Hạ Chí đành để mặc nólôi đi, không nói một lời vì không biết phải nói sao.

Rõ ràng mình không phảilà tỷ tỷ của nó, tại sao lại không muốn buông cánh tay này ra?

Tay của con người thậtlà ấm áp.

Sắc trời dần dần tốihẳn, không khí xung quanh rất yên tĩnh. Trong sự tĩnh lặng ấy, Hạ Chí nghe thấyrõ ràng có tiếng vó ngựa từ xa truyền tới.

Quan binh tới rồi!

Nàng hơi kinh hãi, hoảngsợ đứng bật dậy, muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị ánh mắt của thằng bé cản lại.

- Tỷ tỷ, những người đóđến bắt tỷ đúng không?

- Tỷ tỷ, tỷ trốn tạm vàophía sau đi, đệ ra phía trước nghe ngóng.

Tiếng bước chân dừng lạiở trước cửa, Hạ Chí trốn vào trong lu nước, áp sát tai vào thành lu, nín thởlắng nghe tiếng động bên ngoài.

Tiếng của thằng bé.Những người đó sẽ không làm khó dễ nó chứ?

Thực tế đã chứng minhnàng sai, sau một cơn hỗn loạn, nàng nghe thấy một tiếng kêu.

Mùi máu tanh quen thuộclan tỏa trong không khí.

Nó chứa đầy sự dịu dàngvà tuyệt vọng, đó là máu của thằng bé.

Tư duy của nàng bắt đầuphân tán, nàng bắt đầu hành động mà không thể khống chế, đôi mắt nàng đỏ ngầunhư máu. Phải giết sạch lũ người đó! Giết sạch!

Nếu như khi ấy có ngườiđi ngang qua căn nhà đó, nhất định sẽ bị choáng ngợp bởi sắc màu đỏ thẫm cùngvới mùi tanh nồng nặc đập vào các giác quan.

Đương nhiên không có aibiết nó như thế nào.

Bởi vì, những người đãgặp người con gái đó trong khoảng sân ấy đều lũ lượt rời bỏ thế gian này.

Dù thế nào đi nữa thìThanh Minh cũng không thể ngờ rằng sẽ gặp lại nàng trong tình huống này.

Nàng cải nam trang, đầuđội nón tơi, tay vác một thanh trường đao, trên mình vương vết máu lốm đốm,đang ở giữa rừng rậm trốn tránh gì đó.

Chàng biết nàng đangtrốn gì, cách đó không xa có khoảng mười mấy gã đang vung đao, gắt gao truy tìmtung tích của nàng, họ đã bị chàng đánh đuổi đi hết.

- Ra đi, đã an toàn rồi.

Chàng dáng vẻ ưu sầuđứng sau lưng nàng, đáp lại chàng là một thanh đao sáng lóa và ánh mắt xa lạ,cảnh giác.

- Ngươi là ai?

Ngữ điệu lạnh lùng, chắcchắn nàng không còn nhớ chàng.

Cũng đúng thôi, khi ngọclinh mới ra đời, linh hồn không được an định, lại nhảy thẳng xuống hạ giới, cólẽ ký ức ban đầu đã hoàn toàn quên sạch rồi chăng?

Chàng nhăn mày, tay khẽgạt thanh đao ra, chăm chú nhìn đôi mắt của nàng.

Đôi mắt ấy không còn vẻthản nhiên như lần gặp đầu tiên, mà trong đó đang hừng hực cháy lên một ngọnlửa tàn bạo, cùng với vẻ mặt lạnh lùng của nàng và nét ngây thơ thi thoảng lướtqua gương mặt, toàn thân nàng đã trở thành một thứ vũ khí sắc bén, hại chếtngười mà không hay biết.

Rốt cuộc nàng gặp phảichuyện gì để đến nỗi trong thời gian ngắn đã trở thành thế này?

Trong lùm cây phía xa cótiếng động nho nhỏ, hình như là những gã kia quay lại phục thù.

Thanh Minh thấy nàng bắtđầu trở nên căng thẳng, muốn chạy trốn, nhưng lưỡi đao đang bị chàng giữ chặtnên không thể chạy thoát thân.

Khóe miệng chàng khẽcong lên:

- Nàng đi đi, không cầnsợ những kẻ kia.

- Ngươi có mục đích gì?

Đôi mắt nàng nhìn chàngchằm chằm, sắc lẹm như thể muốn khoan thủng mặt chàng, nhưng cơ thể thì lại hơirun rẩy.

Trước ánh mắt chăm chúcủa một nam tử xa lạ, nàng cơ hồ càng căng thẳng hơn.

Mục đích gì? Nếu nói ra,thì có ai có thể hiểu đây.

Thanh Minh thả tay ra,trả lại cho nàng quyền điều khiển thanh đao.

- Đi đi.

Sau đó, hành động củangười thiếu nữ có ánh mắt kiên cường ấy khiến chàng kinh ngạc.

Nàng ôm lấy cổ chàng, bờmôi mềm mại cùng với cảm giác đau đớn ập đến. Mùi máu tươi trong phút chốc lanra miệng chàng.

- Tốt nhất đừng nóingươi đã từng gặp ta.

Nàng lau miệng của mình,ánh mắt phức tạp nhìn chàng một cái, rồi bỏ đi, không ngoảnh đầu lại.

Thanh Minh đứng ngây rahồi lâu, cho đến khi không còn thấy bóng dáng của nàng, chàng mới nhận ra mộtvấn đề.

Mặt của mình nóng bừng.

Bởi vì nụ hôn gần nhưthô bạo ấy.

Vào trong thành, ThanhMinh đã nhanh chóng hiểu ra cảnh ngộ hiện nay của nàng. Khắp các đường phốtrong thành, đâu đâu cũng dán hình nàng, truy nã phạm nhân bỏ trốn, giết ngườivô tội, phản kháng quan sai, tội danh chồng chất, bất cứ ai bắt được đều đượcphép lấy tính mạng của nàng.

Chương 40

Thanh Minh đặc biệt lưuý cái tên mới của nàng - Hạ Chí.

"Hạ Chí" - hai từ này cứquẩn quanh nơi miệng chàng, chỉ là chưa nói thành tiếng, còn những người xungquanh thì không ngớt bàn tán, phỏng đoán về sự tích của cô gái xinh đẹp giếtngười không gớm tay này.

Những tiếng nói rì rầmkhiến chàng cảm thấy chán ghét. Chàng bèn rời khỏi đám người đang bu kín trướcnơi dán lệnh truy nã.

Con người xưa nay luôngiậu đổ bìm leo như thế.

Vết thương trên môi đãlành hẳn, thi thoảng hình ảnh khi ấy hiện lên trong đầu chàng, ánh mắt hung dữ,cảm giác mềm mại, còn có cả... mùi vị của máu.

Thanh Minh cảm thấy chánchường, bởi bản thân lại thất thần trong giây lát.

Ma chướng mà thôi, chàngnghĩ vậy.

Chẳng qua chỉ là "hồngnhan bạch cốt" mà thôi, người có đẹp đến mấy rồi cũng đến lúc chết.

Đường phố chợt rối loạn,một con ngựa sầm sập phi tới. Người ngồi trên ngựa ăn mặt như bổ khoái, trênmình vừa bị thứ gì đó như đại đao sắc bén chém một nửa, máu vẫn còn chảy ròngròng. Mấy bổ khoái khác xông lên ghìm con ngựa điên lại, đón lấy người đồngliêu đang bị trọng thương ấy, người đó chỉ nói được ba từ rồi ngất đi.

- Là... Hạ... Chí.

Vô số giọng nói xungquanh không ngừng lặp lại cái tên này, dân chúng lũ lượt nói to, những giọngnói vui vẻ trước tai họa, săn tìm thứ mới mẻ, ai oán than sợ, kinh hoảng tộtđộ...

Không có một giọng nóinào có thể truyền đến trái tim Thanh Minh.

Chàng nhìn chằm chằm vàovết máu dài trên đường, đầu mày nhíu chặt.

Thiếu nữ đó là yêunghiệt.

Không thể lưu nàng lạinhân gian.

Đến khi ý thức được thìchàng đã đi trên con đường truy đuổi nàng.

Bình tâm mà xem xét thìtìm ra nàng không phải là chuyện khó khăn gì với Thanh Minh. Nhưng đây là lầnđầu tiên chàng có suy nghĩ hãy đi chậm lại, giống như lúc này.

Cho dù biết là nàng đangtrốn ở phía trước, không xa, nhưng chàng không hề muốn vội vã đi tìm nàng, màcứ chậm rãi đi theo sau.

Hãy cứ để nàng sống thêmmột khắc, hít thở thêm một chút không khí của nhân thế, để ngọn lửa trong đôimắt ấy cháy thêm giây lát. Dù sao nàng cũng không trốn được.

Nếu như nàng có ký ức,nàng có hối hận vì đã đến nhân thế không?

Phía trước có mùi máutanh nồng nặc và hơi thở của nàng.

Thanh Minh nhíu mày,chàng thực sự rất ghét phải ngửi thấy mùi máu vì từ trong mùi này có thể ngửithấy mọi cái ác của con người, mà từ khi bản thân hạ phàm đến nay, chàng chưatừng ngửi thấy một giọt máu thuần khiết.

Từ phía xa chàng đã nhìnthấy Hạ Chí, toàn thân tắm trong màu máu ác nghiệt, trường đao vung lên điêncuồng, giống như một đám lửa ngùn ngụt đầy nguy hiểm. Xung quanh đã có mười mấyngười gục xuống, không ra hình hài gì nữa. Chàng vừa nhìn đã nhận ra, đó là đámbổ khoái bị chàng ngăn lại hôm trước.

Họ vẫn đuổi theo.

Chàng tán thưởng khảnăng của họ, nhưng lại thương hại sự ngu xuẩn của loài người.

- Ngoài ta ra, chẳng cònai sống sót cả.

Ngọn lửa nguội dần, rồitắt hẳn.

Thanh Minh không thểhình dung được vẻ của mặt người phía trước.

Ánh mắt có thể dùng từ"thuần khiết vô tội" để hình dung, nhưng biểu cảm trên mặt lại kích động, hoangmang, và còn ẩn chứa đôi chút sợ hãi. Đúng là biểu cảm phức tạp, và cũng làmrung động lòng người.

Nàng vẫn không buông đaotrong tay.

- Ngươi đến để giết taphải không?

- ...

- Chỉ là ta không muốnbị giết mà thôi...

- Ta sẽ không làm nàngcảm thấy đau khổ.

Chàng tiến lại gần thêmmột bước, nàng lùi lại phía sau một bước, cho đến khi thanh đao trong tay khôngcầm chắc được nữa, rơi "keng" một tiếng trên mặt đất.

- Tại sao các ngươi đềumuốn giết ta?

Thanh Minh không trảlời, tuy không nhẫn tâm, nhưng bàn tay vẫn không giảm tốc độ, không hề lưutình, chém xuống.

Với tốc độ của nàng,chắc chắn nàng sẽ không tránh được chưởng này.

Cánh tay chém vào khoảngkhông.

Cách đó ba thước, mộtchàng thiếu niên mái tóc đen dài đang ôm chặt Tu La[4] đẫm máu trong lòng,nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt phẫn nộ.

[4] Tu La: ác thần.(BTV)

Không ngờ còn có cả việnbinh.

- Đưa nàng ấy cho ta! -Chàng không muốn nói nhiều.

- Tuyệt đối không thểđược! - Chàng thiếu niên trả lời vô cùng dứt khoát.

- Ngươi không nhất thiếtphải hủy hoại tiền đồ của mình.

- Nàng chính là tiền đồcủa ta.

Nhưng người đang đượcthiếu niên ôm trong lòng không hiểu ý tốt của chàng, chỉ trong tích tắc, lồngngực của Dao đã bị lưỡi đao sắc lẻm đâm vào.

Sau đó, câu nói của nàngcó lẽ còn gây nên vết thương sâu hơn, đau đớn hơn cả vết thương do lưỡi đao tạothành.

- Ngươi là ai?

Hạ Chí mau chóng vùng rakhỏi vòng tay Dao, lạnh lùng nhìn chàng.

Ánh mắt Dao bi thương vôhạn, dường như không dám tin vào lời nói mà tai mình nghe thấy. Chàng loạngchoạng ngã xuống đất, dùng đôi bàn tay nhuốm đỏ máu ôm chặt lấy eo nàng, từmiệng buột ra những lời đứt quãng:

- Nàng... không còn nhậnra... ta sao?

Nhìn bộ dạng ấy của Dao,Hạ Chí dường như có đôi chút xúc động.

Dao cố gắng ngẩng đầulên, mỉm cười với nàng.

Nàng hỏi với vẻ hơi hoàinghi:

- Ngươi... không phải đếngiết ta à?

Dao vuốt ve gương mặtnàng.

- Đôi tay nàng không nênnhuốm... máu, cho nên, về sau... hãy để ta... bảo vệ nàng!

Chàng sờ lên lưỡi đaocắm trong lồng ngực, cắn răng nhổ ra. Thanh kim loại sắc bén ấy rơi xuống đất,phát ra một tiếng kêu giòn đanh. Chàng bịt vết thương lại, cố gắng đứng dậy.

Hạ Chí nhìn chàng thiếuniên đầm đìa máu ấy, trong lòng đột nhiên có một cảm giác lạ lùng, không thểnói thành lời.

Người này rất quen.

Nàng nhặt đao lên, khôngngoảnh đầu lại, đi về phía trước.

Dao quay đầu lại nhìnThanh Minh một cái, rồi đuổi theo người phía trước. Chàng đi rất chậm, rấtchậm, việc giữ cho cơ thể thăng bằng cũng đã làm tổn hao không ít sức lực củachàng.

Máu từ trên người chàngchảy thành một vệt dài màu đỏ sẫm, phía trước vệt máu đó là một bóng dáng sátkhí ngút trời.

Ánh mắt chàng rất đơnthuần, chỉ muốn dõi theo người ở phía trước mà thôi.

Không biết tại sao ThanhMinh không hề đuổi theo.

Có lẽ là chàng quáthương xót Dao. Có lẽ chàng muốn xem xem Hạ Chí sẽ trở thành thế nào. Có lẽ chỉđơn thuần là tìm một cái cớ cho mình...

Bỏ đi, hãy cho nàng thêmmột thời gian nữa.

Đêm thứ ba.

Trấn nhỏ chốn biêncương, trời đất lạnh cóng, cát vàng đầy trời.

Gió lớn không ngừng thổiđã mấy ngày liền, tất cả mọi vật đều bị phủ một lớp cát. Hạ Chí dùng chiếc khănbằng vải thô lau chiếc bàn nhỏ một lượt, chuẩn bị ăn cơm.

Cửa sổ đã đóng chặt,tiếng gió bên ngoài vẫn không hề giảm bớt, màn đêm buông sớm khiến cho mùa đôngcàng lạnh hơn.

Nàng đặt ngọn đèn tối lùmù vào trong góc, chiếu sáng một khoảng không gian.

Một đĩa bánh, một đĩakhoai muối, bữa tối cực kỳ đơn giản.

Hạ Chí ngồi bên bàn lặnglẽ ăn bánh khô, Dao ngồi trong góc đang dùng quạt quạt lò, trên lò đặt mộtchiếc nồi sành, những giọt nước đọng trên thành nồi đang kêu xèo xèo lăn xuốngngọn lửa bên dưới.

Nước trong nồi đang sôiùng ục.

Khóe miệng Dao khẽ nhướnlên, gò má trên gương mặt có những đường nét tuyệt mỹ đang đỏ bừng vì ngọn lửaphản chiếu.

Dao cẩn thận nhắc nồinước sôi xuống, rót nước vào ấm trà.

Những lá trà nở ra trongnước sôi, tỏa mùi hương tinh khiết.

Dao rót một tách trà,đặt vào tay Hạ Chí, sau đó cũng rót cho mình một tách, rồi nâng chén trà thôlậu đó lên, lặng lẽ nghe động tĩnh bên ngoài cửa sổ.

- Gió vẫn to quá...

Hạ Chí không tiếp lờiDao, chỉ im lặng cầm một miếng bánh lên.

Nàng mặc một chiếc áobằng vải gai bình thường, mái tóc tùy ý vén lên, dịu dàng mà trầm tĩnh, giốngnhư mọi người phụ nữ bình thường khác. Tuy sống thanh bần cực khổ nhưng Dao vẫnhy vọng, cuộc sống bình lặng này sẽ được dài lâu.

Để tránh truy nã, họ đãđến đây rất lâu rồi.

Núi thì cao, lại cách xahoàng đế, thế lực của quan phủ không có cách nào đến được đây, chính vì thế,nơi nhỏ bé này đã trở thành nơi quy tụ của rất nhiều người cùng chung mục đích.

Nói cách khác, đây làvùng đất lưu đày, và cũng là vườn địa đàng của những kẻ bị người đời xua đuổi,ghét bỏ.

Từ trạng thái không tintưởng lúc ban đầu, đến cảnh giác, rồi đến bây giờ, Hạ Chí đã đặt trọn niềm tinvào chàng thiếu niên ở bên cạnh. Trong cuộc sống hằng ngày, những hành vi nàngvô tình bộc lộ đều khiến Dao vui đến phát điên.

Cuộc sống của Dao đãhoàn toàn chỉ xoay quanh Hạ Chí, thi thoảng khi trung tâm ấy mỉm cười vớichàng, thế giới của chàng lại tràn ngập ánh sáng.

Chỉ có một điều khiếnchàng lo lắng.

Hạ Chí hoàn toàn khôngcòn cứng cỏi bướng bỉnh như ban đầu, nàng biến thành một người yếu đuối, nhunhược, rất dễ bị hoảng loạn, sợ hãi.

Sau khi những ngày tanhmáu ấy dần dần chìm vào lãng quên, nàng không còn trông thấy một giọt máu nàonữa, dù là máu người hay máu động vật, thậm chí đến các đồ vật màu đỏ cũng dầndần biến khỏi tầm mắt nàng. Nếu vô tình nhìn thấy sắc đỏ, mắt nàng sẽ nhuốm màuđau khổ và hoảng loạn, người cũng trở nên u uất, không chịu nói năng gì.

Dao biết, quá khứ đángsợ đó sẽ không dễ dàng buông tha nàng, nhưng chàng cũng không biết phải làm thếnào mới là tốt, nên chỉ biết cẩn thận vứt bỏ mọi đồ vật có màu đỏ xung quanhnàng đi.

Bầu trời bên ngoài đỏsẫm, ánh trăng cũng đỏ sẫm, hết thảy mọi thứ trong tầng mây đều nhuốm một sắcđỏ đầy bất trắc.

Trước khi Hạ Chí nhìnthấy, Dao đóng tất cả cửa sổ lại.

Từ trong đồng hoang phíaxa xa có tiếng hú rít của loài dã thú, kèm theo những tiếng kêu la thảm thiếtcủa loài người và tiếng kim loại chạm vào nhau. Gió truyền tới tất cả những âmthanh ấy.

Dao vội vã bịt tai HạChí lại, nàng ôm chặt lấy chàng, toàn thân khẽ run rẩy.

Nơi đây là chốn tội phạmtập họp, chết người cũng là chuyện thường tình, không có ai để tâm đến tínhmạng của tội phạm, bản thân hai người họ cũng chẳng có ai để ý tới.

Chương 41

Trong một đêm máu nhưthế, định mệnh đã an bài sẽ xảy ra một số chuyện bất thường.

Có người đang đứng trongsân.

Dao ngửi thấy một mùikhông thuộc về căn nhà này trong không khí.

Bên ngoài có một người.

Một mùi bụi đất từ rấtxa, rất xa.

Tuy không cảm nhận đượcác ý rõ ràng, nhưng lòng chàng vẫn hơi ớn lạnh, nắm chặt nắm đấm lại.

Cốc cốc...

Người bên ngoài bắt đầugõ cửa.

Bên trong nhà vẫn imlìm.

Cốc cốc...

Người bên ngoài vẫn gõcửa.

Dao vỗ vỗ vào tay HạChí, đi tới bên cửa một cách dè chừng, nhìn ra ngoài một lát, sau đó mở cửa.

Gió kèm theo cát vàng ùù thổi thốc vào, mấy ngọn lửa đom đóm lập lòe bay vào giữa nhà, ánh sáng củachúng khiến căn nhà trông sáng lên rất nhiều.

Mùa này đáng lẽ khôngcòn đom đóm rồi chứ.

Tới cùng chúng, còn cómột nam nhân với mái tóc dài màu bạc.

Anh ta mặc một chiếc áogấm sang trọng, mái tóc buộc hờ thả trên vai, dáng vẻ như một quý công tử, nhìncực kỳ đối lập với căn nhà sơ sài này.

Nhưng cơ hồ anh ta khôngchú ý đến điều đó, chủ nhân cũng không để tâm đến.

Quý công tử có đôi đồngtử màu đỏ ấy chẳng hề khách khí, đi thẳng đến chiếc ghế cạnh bàn, ngồi xuống,uống tách trà nhạt thếch của chủ nhân.

Hạ Chí nhìn thấy ngườikhách không mời mà đến ấy, trong lòng có phần kinh hãi. Dao đứng đằng sau nàng,mặt không đổi sắc, đặt tay lên vai nàng khiến nàng an tâm trở lại.

Bạch Dạ tuy bị hai ngườinhìn chằm chằm nhưng không hề tỏ ra mất tự nhiên, vẫn thong thả uống trà.

Đến khi uống cạn mộttách, anh ta mới bỏ tách trà xuống, nhìn Hạ Chí.

- Cô bé, gần đây có khỏekhông?

Hạ Chí vẫn không trảlời, anh ta lại đảo mắt sang Dao, tít mắt cười nhìn chàng.

- Mèo nhãi, ngươi thìsao? Khỏe không?

- Cảm ơn Huỳnh Quân quantâm, tất cả đều ổn.

- Huynh quen người nàysao? - Hạ Chí ngẩng đầu nhìn Dao.

- Nàng cũng quen ngườinày! - Dao vuốt tóc nàng, dịu dàng trả lời.

Hạ Chí nhìn Bạch Dạ.

- Nhưng ta không nhớngươi cho lắm.

- Ta là Bạch Dạ, chữBạch trong Bạch Thiên, Dạ trong Hắc Dạ.

Sau khi kiên nhẫn tựgiới thiệu bản thân, anh ta còn kèm thêm một câu:

- Bây giờ làm quen cũngkhông muộn.

Đêm rất khuya rồi.

Được Dao vỗ về, Hạ Chíđã chìm trong giấc ngủ say. Dao ngồi bên cạnh bếp lò, động tác thêm than vào lòrất thành thục.

- Lần này Huỳnh Quân đếnđây có việc gì không?

- Ngươi thấy tình hìnhcủa cô bé này hiện giờ ra sao? - Bạch Dạ chăm chú nhìn ngọn lửa ấm áp, rồi hỏingược lại.

- Rất tốt.

- Ngươi cho là vậy thậtsao?

Dao không nói gì, chỉ bỏthêm than vào lò.

- Dáng vẻ hiện giờ hoàntoàn khác với lần đầu ta gặp cô bé - Bạch Dạ lại cười.

- Không ai có thể trởlại như trước đây.

- Hãy giao cô bé cho ta,được chứ?

- Đừng hòng.

- Ta có thể giúp cô bétrở lại như trước đây.

- Không cần thiết - Daongừng lại một lát rồi bổ sung thêm - Bây giờ cũng rất tốt rồi.

- Ngươi cho là vậy thậtsao?

- Đương nhiên...

- Vậy thì ta tặng ngươimột món quà...

Bạch Dạ đứng lên, phấtáo, phóng khoáng rời đi.

Gió bên ngoài đã yếu đirất nhiều, mặt trăng cũng dần dần trở lại màu sắc vốn có, xung quanh tĩnh lặngnhư tờ, ở trong căn nhà đốt than sưởi khiến người ta cảm thấy ấm áp vô cùng.

13

Ngày hôm sau khi Daotỉnh lại, trời đã sáng bạch.

Mặt trời nhô cao, đỏ rựcrỡ.

Tất cả cửa sổ đều đượcmở tung, không khí trong nhà rất trong lành, trên mặt bàn được lau dọn sạch sẽcó bày một ít đồ ăn, nước trên bếp lò vẫn chưa sôi.

Hạ Chí tựa bên cửa sổ, mắtđăm đăm nhìn vầng thái dương trên bầu trời.

Nghe thấy tiếng động,nàng quay lại cười với Dao:

- Huynh tỉnh rồi à?

Nụ cười đó trong sángvui tươi, như thuở ban đầu.

Trái tim của Dao suýtnữa ngừng đập trong giây lát. Chàng vờ trấn tĩnh, đi tới đóng cửa sổ lại, nóibằng giọng dịu dàng hết sức có thể.

- Chẳng phải nàng khôngthích sưởi nắng sao? Sao còn mở cửa sổ ra?

- Đột nhiên ta muốn sưởinắng.

Chàng lặng lẽ mở cửa sổ,đồng thời nhận thấy trên dái tai trắng nõn của nàng mới có thêm một vết nhỏ,giống như một vết chu sa còn tươi thắm.

Đó là máu của Bạch Dạ.

Cũng là món quà mà anhta tặng mình, đó là loại bỏ tất cả những ký ức mà nàng không muốn nhớ lại, đểnàng có thể trở lại như trước đây.

Chàng im lặng nở nụcười, ngồi xuống bên nàng, cùng ngắm vầng thái dương trên bầu trời.

Thời tiết hôm nay rấtđẹp.

Hạ Chí không còn ký ứcđen tối và đã khôi phục lại tính cách vốn có - ngây thơ lương thiện, hay tò mò.Dao không nỡ nhốt một Hạ Chí đầy sức sống như vậy trong nhà, đành đưa nàng ra ngoàidạo chơi. Trong trấn nhỏ nghèo nàn này, cuộc sống của con người cũng đơn điệu,tẻ nhạt vô cùng.

Nhưng ngẫu nhiên có mộtlần, hình ảnh của Hạ Chí đã thu hút sự chú ý của một số người.

Ở một nơi mà những tênđàn ông hung tàn hiểm ác chiếm đa số như cái trấn nhỏ này, thì một thiếu nữdung mạo tuyệt mỹ trẻ trung như nàng chẳng khác nào một miếng thịt tươi ngon,người đều thèm muốn.

Dao có vẻ ngoài là mộtthiếu niên mảnh dẻ, vì thế đương nhiên bọn họ chẳng coi chàng ra gì.

Trái tim Dao quặn lại,bàn tay chàng đẫm máu.

Đây là lần thứ ba rồi.

Dao trở nên cảnh giác,ban đêm chàng không dám ngủ. Suốt đêm dõng tai nghe ngóng động tĩnh ngoài sân.

Những bức tường thấp lètè chẳng có tác dụng gì, mấy tên đàn ông thô lỗ hung hãn cười cợt trèo vàotrong sân.

Hạ Chí vẫn đang say giấcnồng, hoàn toàn không biết ngoài sân vừa có một số người vừa bỏ mạng.

Nơi đây con người sốngngang ngược, hoàn toàn không tồn tại thứ gọi là đạo lý.

Ngươi không chết, thì làta chết.

Dao tuyệt đối không thểchết, cho nên, chỉ có thể là bọn họ chết.

Chàng đem những thi thểchất ở mé bên nhà, mau chóng đào một cái hố to trên mặt đất, vứt bọn họ xuốngđó rồi phủ đất lên, cho đến khi hoàn toàn không nhìn ra dấu vết gì nữa.

Dưới đất là những thithể đang ngủ say, linh hồn bọn họ còn chưa kịp rời khỏi thi thân thể thì đã bịtan thành tro bụi trong tay chàng, mãi mãi không mong có kiếp sau.

Không thể trách chàngđộc ác, chỉ là đối với một người có thể nhìn thấy linh hồn như Hạ Chí thì tổnthương mà những linh hồn này đem đến là chí mạng.

Không có quá nhiều vếtmáu trên mặt đất, Dao cẩn thận rửa sạch chúng, cẩn thận hết sức không phát ratiếng động.

Cánh cửa đã mở ra từ lúcnào không hay.

Hạ Chí đứng bên cửa,gương mặt đầy nghi hoặc.

- Sao có nhiều máu vậy?

Nàng chạy xuống sân,chăm chú nhìn kỹ đôi mắt chàng.

Chàng bình tĩnh nhìn lạinàng, quyết định không giải thích bất cứ điều gì.

Đôi mắt thuần khiết ấytràn ngập đau thương, nước mắt nàng nhỏ tí tách trên lòng bàn tay Dao.

- Tại sao... huynh phảigiết người?

Dao quyết định dẫn nàngra đi, đến một nơi khác.

Họ đến một sơn thôn, vịtrí hẻo lánh, phong cảnh tươi đẹp, dân cư thuần phác, thật là một nơi tốt để ẩncư.

Từ sau khi nhìn thấy bàntay nhuốm máu đêm đó, nàng dần dần trở nên u uất, thường ngồi ngây ra bên cửasổ rất lâu, không hề động đậy hay nói năng gì mà chỉ lặng lẽ nhìn chàng.

Chàng hy vọng thay đổimôi trường sống sẽ có thể khiến nàng quên đi chuyện đó, vui vẻ trở lại. Nhưngkhông như dự liệu, tình hình của nàng vẫn không hề có chuyển biến tốt, ngườingày càng võ vàng, gầy yếu.

Dao nhìn nàng, hoàn toànkhông biết nên làm thế nào.

Lại là một ngày đẹptrời, mặt trời chiếu thật ấm áp.

Hạ Chí ngồi trong sânphơi nắng, Dao ngồi bên cạnh nàng, bất giác ngủ thiếp đi.

Chính vào lúc này, cómột vị khách đến thăm.

Cánh cổng khẽ mở ra, nóvốn chỉ khép hờ nên chỉ cần khẽ đẩy một cái là mở được ra ngay.

Thanh Minh bước vào,nhìn hai người trong sân.

Hạ Chí đang ngồi trênghế, phút giây nhìn thấy chàng, ánh mắt hiền hòa mà dịu dàng của nàng bỗng tốisầm lại.

- Ngươi đến để giết tađúng không?

Có lẽ là vậy, mà cũng cólẽ không phải. Khoảnh khắc ấy, Thanh Minh cũng không biết tiếng lòng thực sựcủa mình là gì.

- Ngươi không định chạytrốn sao?

- Ta đã quá mệt mỏi, nếungươi muốn lấy đi trái tim của ta, vậy thì cho ngươi đấy...

Dao bừng tỉnh khỏi cơnác mộng, cảnh tượng trước mắt chàng sẽ vĩnh viễn không quên được.

Cơ thể Hạ Chí bị khoétmột lỗ lớn, nàng mỉm cười, giơ trái tim ngọc màu đỏ thắm tỏa sáng lung linh,đưa lên phía trước.

- Không...

Nàng đã không còn đủ sứcnên cánh tay giơ lên giữa chừng liền ngừng một lát rồi yếu ớt rũ xuống.

Chương 42

Trái tim đó rơi xuống,trước khi Thanh Minh kịp đón lấy thì một con mèo đen đột ngột nhảy vọt lên nhưmột mũi tên, ngoạm lấy rồi chạy như bay ra ngoài, trong chớp mắt đã không thấyđâu nữa.

Thanh Minh cũng khôngđuổi theo.

Chàng chỉ cúi xuống,nhìn Hạ Chí đang nằm trên ghế. Trên gương mặt nàng là vẻ thanh thản, giống nhưcuối cùng đã được giải thoát khỏi gánh nặng vậy.

- Nàng có hối hận đã đếnnhân gian không?

Hạ Chí không còn trả lờicâu hỏi của chàng được nữa, nàng đã mất đi trái tim và linh hồn, cái còn tồntại lúc này, chỉ là hơi thở yếu ớt mà thôi.

Đôi mắt của nàng nhắmlại một cách bình thản, bờ môi mềm mại tươi non. Thanh Minh cúi xuống hôn nhẹlên bờ môi đã bắt đầu lạnh giá ấy, quét đi hơi thở cuối cùng.

Cơ thể của nàng nhanhchóng tan biến đi, chẳng bao lâu sau đã biến mất hoàn toàn.

Chẳng còn lưu lại chútgì.

Không lâu trước đó nàngcòn mỉm cười, vậy mà giờ đây đã hoàn toàn không còn chút dấu vết gì chứng tỏnàng đã từng tồn tại.

Thanh Minh buồn bã, cánhtay chàng quơ vào không trung, nhưng chỉ chạm phải gió lạnh mà thôi.

Tất cả đều biến mất nhưchưa từng tồn tại.

Chàng đột nhiên cảm thấyhổ thẹn, hổ thẹn vô cùng.

Hồi đó, nếu không phảichàng mà là người khác đến, thì Hạ Chí sẽ không hạ phàm.

Nếu như ở nhân gian,chàng chuyên tâm đi giám sát nàng, thì có lẽ nàng sẽ không rơi vào chốn này,không phải chịu giày vò, và cũng sẽ không đi vào con đường tà ác để đến nỗigiết oan uổng bao nhiêu mạng người.

Trái tim lung linh đó,do sơ suất của chàng mà phải chịu lưu lạc đến nơi như thế này.

Xét cho cùng, kẻ gây họachính là chàng.

Không ai có thể quay lạinhư trước đây.

Thanh Minh ngồi ngây dạitrong ngôi nhà tĩnh mịch đó rất nhiều ngày, chần chừ không muốn rời đi.

Đêm thứ tư.

Năm Dân Quốc thứ hai.

Trong rừng sâu thămthẳm.

Một cô bé chừng khoảngmười một, mười hai tuổi đang im lặng ngồi trên tảng đá bên bờ suối, nhìn vềphía xa.

Cô nheo nheo mắt, dườngnhư đang phơi nắng, tâm hồn treo ngược cành cây.

Thanh Minh đứng ở xa xa,lặng lẽ ngắm nhìn.

Khung cảnh này khiến anhnhớ đến lần đầu gặp cô trên núi Côn Luân, khi đó cô cũng như thế này, im lặngnhìn ra xa. Chỉ khác một điều là hiện giờ, cô đang sống trên mảnh đất mà trướckia cô chỉ ngồi lặng ngắm từ trên cao.

- Em hối hận chứ?

Anh đi đến bên cô, ngồixuống.

- Ngày nào anh cũng hỏicâu này, không thấy chán sao?

Thanh Minh cười.

- Nhưng em vẫn chưa trảlời tôi, không phải sao?

- Tôi không quen biếtanh, tại sao phải trả lời câu hỏi của anh?

Cô ngồi dịch ra, tránhxa anh một chút.

- Anh nên đi đi, trongnúi này có dã thú, không nên ở đây một mình.

- Chẳng phải em cũngđang ở đây một mình sao? - Thanh Minh đưa tay vốc nước suối, cảm giác lạnh mátlàm trái tim chợt rung động.

- Tôi không giống anh...Không có thứ gì muốn lại gần tôi, kể cả dã thú - Giọng nói của Hạ Chí nhỏ dần,cuối cùng biến mất trong cổ họng - Vì tôi là một đứa trẻ mang tà khí.

Thực ra từ rất lâu rồi,Thanh Minh đã biết thực chất của thứ vẫn bị gọi là tà khí trên người Hạ Chí màcon người luôn sợ hãi đó. Anh chỉ hừ mũi cười nhạt. Dù vậy, khi những đứa trẻkhác tẩy chay hay đánh đập cô, anh cũng không hề ra tay giúp đỡ, mà chỉ đứng từxa quan sát mà thôi.

Sứ mệnh của anh vốn chỉlà giám sát, vì thế anh không thể ra tay can thiệp vào cuộc đời của cô, thế nênanh chỉ có thể đứng nhìn.

Anh luôn nói với mìnhnhư vậy.

Nguyên nhân thực sự rốtcuộc là thế nào, ai biết được chứ?

Anh luôn có chút lo sợrằng mình sẽ bị loài người thế tục làm cho ô uế. Nhìn con người cười cười khóckhóc, vì thứ gọi là tình yêu mà diễn biết bao trò, anh cảm thấy thật nực cười.Tại sao một người lại có thể vì người khác mà làm biết bao chuyện ngớ ngẩn nhưthế? Thậm chí còn gây tổn hại đến người khác?

Tại sao họ có thể vìngười khác mà thay đổi cả bản thân mình?

Anh không hiểu điều này,nhưng anh biết quá nhiều tình cảm sẽ khiến cho tâm trí trở nên mềm yếu. Yêu hayhận đều bẩn thỉu, làm cho trái tim con người không thể đạt được tới cảnh giới thanhtịnh.

Mà Thanh Minh thì luônhướng về cảnh giới thanh tịnh tột đỉnh đó.

Nhưng sau khi hạ phàm,anh phát hiện ra mình thường hay lãng quên cái điều mà trước đây anh vẫn hằngtâm niệm này, đến khi nhớ ra thì cũng không còn cảm thấy nó quan trọng và cầnthiết như trước kia nữa.

Ý chí của anh bắt đầurệu rã, chính là từ cái ngày anh gặp cô và được nếm nụ hôn mang mùi máu tanhđó.

- Này, trời sắp tối rồiđấy.

Hạ Chí ngắt dòng suynghĩ của anh. Thanh Minh nhìn quanh, mặt trời đã sắp sửa lặn xuống núi, bêntrong rừng sâu, tất cả đang dần dần chìm vào bóng tối.

Nơi sâu nhất trong rừngcây có người đi tới.

Thiếu niên tuấn tú từ xaxa đã vẫy tay với bên này, Thanh Minh giấu mình vào trong bóng tối, nhìn Hạ Chíchạy về phía Dao.

- Anh! - Cô gọi.

Thiếu niên ôm cô vàolòng, cúi đầu mỉm cười.

Dù cho ở nơi hoang lạnhnhư thế này, nụ cười của anh vẫn tràn ngập ánh sáng, trông rất vui vẻ.

- Anh, hôm nay đến quámuộn quá đấy!

- Hôm nay anh vướng mấychuyện nên chậm trễ. Xin lỗi, chúng ta về nhà đi.

Dao xoa tóc cô, nụ cườitrên gương mặt vô cùng dịu dàng, đôi mắt anh nhìn về phía xa, dường như tâm tríđang để ở đâu đâu.

Hạ Chí chỉ nhìn conđường trước mắt, không hề chú ý đến biểu hiện khác thường trên mặt Dao.

- Anh!

- Sao hả?

- Lúc nào chúng ta mớicó thể đi chơi?

Bước chân Dao ngừng lạimột lát.

- Đợi đến sinh nhật em,anh sẽ dẫn em đi chơi, được chứ?

- Thật không?

- Đương nhiên.

Thiếu niên có đôi mắtmàu vàng trở nên trầm ngâm, tựa hồ không muốn nói đến chuyện này, còn Hạ Chí thìlại vì lời hứa hàm hồ đó mà phấn chấn hẳn lên.

Đi chưa được bao xa thìhai người đã vào đến nơi sâu nhất trong núi, giữa sơn cốc được che phủ bởi cảmột rừng trúc xanh rì có một ngôi nhà trúc nho nhỏ, ẩn mình giữa cảnh trí xungquanh, nếu không nhìn kỹ thì sẽ rất khó phát hiện ra.

Đây là căn nhà hai ngườicùng chung sống.

- Hạ, hôm nay anh phảira ngoài một lúc, em ngoan ngoãn trông nhà nhé.

Dao vừa cài nốt chiếccúc cuối cùng của áo khoác, vừa quay đầu sang dặn dò Hạ Chí. Cô bé ngồi trướccửa sổ, vâng dạ đáp lời. Sau khi thấy bóng anh đã khuất hẳn, cô mới nhẹ nhàngra khỏi nhà, đi vào trong rừng trúc.

Nơi đó có một thiếu nữáo trắng, lưng đeo kiếm gỗ, đang bực dọc sốt ruột đi đi lại lại, xem ra đã đợikhá lâu rồi.

- Tô Tô!

- Tiểu Hạ, sao lâu thế!

- Chẳng làm thế nàođược, hôm nay anh tớ đi muộn quá... Bây giờ chúng ta đi đâu?

- Chẳng phải cậu luônmuốn ra khỏi núi xem xem bên ngoài thế nào sao? Tớ dẫn cậu đi nhé!

- Thật ư?

- Đương nhiên rồi! Đithôi!

Thiếu nữ áo trắng nắmtay Hạ Chí, muốn đi ngay lập tức, nhưng Hạ Chí chợt do dự.

- Sao thế?

- Không có gì, chỉ là tớvẫn chưa nói với anh...

- Ôi dào, dù sao trướckhi trời tối thì chúng ta cũng sẽ quay về mà, anh ấy sẽ không phát hiện ra đâu!Nếu cậu mà nói với anh ấy thì chắc chắn tớ sẽ không thể đến tìm cậu được nữa.

- Cũng phải...

Hạ Chí nhìn lại căn nhàgiữa rừng trúc, hạ quyết tâm đi cùng Tô Dương.

Mấy tháng trước, một hômkhi cô đang ở trong nhà, chợt nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn từ trong rừng trúcvẳng tới. Hạ Chí do dự một lát rồi quyết định đi theo âm thanh đó.

Đó chính là nguyên nhânđưa đẩy khiến cô gặp gỡ và kết bạn với Tô Dương - một pháp sư trừ yêu - khi ấyđang bị kẹp chân vào một chiếc bẫy thú. Đương nhiên là cô bé pháp sư này vẫnchưa rèn luyện được ngón nghề đến nơi đến chốn, nếu không thì sẽ chẳng bị sachân vào một chiếc bẫy thú đơn giản như thế.

Nhưng Hạ Chí lại khôngbiết điều này. Đối với cô, Tô Dương là một con người rất đặc biệt, không giốngvới những đứa trẻ khác luôn ghét cô, ngược lại còn đối xử với cô rất tốt. Từsau lần đó, Tô Dương thường lén đến chỗ cô chơi.

Có lẽ vì mình đã cứu côấy chăng? Hạ Chí nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy hơi lạ lẫm vì được yêu mến.

Đây là người bạn đầutiên của cô.

Con đường núi ngoằnngoèo dường như đi mãi mà không hết, những ngọn núi nhấp nhô nối liền nhau, hếtngọn này đến ngọn khác. Khi Tô Dương lại một lần nữa vòng về chỗ cũ, Hạ Chí mớibiết, hóa ra ngọn núi lớn này không dễ ra khỏi như mình tưởng.

Họ lạc đường rồi.

- Á! Tớ nhớ rõ ràng chỉcần đi thẳng về phía trước là có thể ra khỏi núi mà! Sao lại thành ra đi vòngthế nhỉ?

Nhìn cột mốc đường vừalạ vừa quen, Tô Dương có chút lo lắng, còn Hạ Chí tuy vẫn không lên tiếng nhưngcũng ngầm sốt ruột.

Mặt trời đã sắp sửaxuống núi, cho dù có quay trở lại đường cũ thì với tốc độ này, họ cũng vẫnkhông thể về kịp đến nhà trước khi trời tối.

Anh nhất định sẽ lolắng.

Vầng mặt trời đỏ ối đanglặn xuống dãy núi phía tây, hắt xuống những tia sáng cuối cùng trong ngày, sauđó chìm vào đáy sơn cốc tối đen.

Bầu trời tối sầm lại,trên con đường núi đột nhiên nổi lên cơn gió quái lạ, lạnh lẽo hiu hắt, mangtheo một mùi tanh nồng.

- Cơn gió này lạ quá! Tớđi lên trước xem sao!

Tô Dương nhìn Hạ Chí mộtcái rồi nắm chặt thanh kiếm trong tay, đi vào màn đêm.

Khi Hạ Chí ý thức đượctình cảnh lúc này của mình thì đã một thân một mình trơ trọi giữa vùng núi lạ.

Trước, sau, trái, phảiđều là một màu đen, mặt trăng cũng không biết lặn đi đằng nào. Cô vừa gọi tênTô Dương, vừa lần theo vách đá, chật vật đi lên phía trước.

Trong màn đêm đen kịttới mức giơ tay ra cũng không nhìn thấy gì, hoàn toàn không phân biệt đượcphương hướng. Sau khi lòng vòng tìm kiếm trong núi hồi lâu mà vẫn không thấy TôDương quay về, Hạ Chí bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi.

Chương 43

Cô sờ thấy một tảng đákhá bằng phẳng, đang định ngồi xuống thì chợt nghe thấy một giọng nói ma quáivang lên ngay bên cạnh.

- Này cô bé, muộn thếnày rồi cô còn ở đây làm gì?

- Tôi... tôi đang tìmngười.

- Ồ, người đó như thếnào? - Giọng nói đó tiếp tục truy hỏi, dường như rất thích thú. Hạ Chí tuy hơido dự, nhưng vẫn mô tả cho hắn đặc điểm nhận dạng của Tô Dương, và còn hỏi hắncó gặp cô ấy không.

- Cô bé à, cô hỏi đúngngười thật đấy. Tôi biết người cô tìm hiện đang ở đâu. Có điều, điều kiện đểtôi dẫn cô đi là, cô phải giúp tôi làm một việc.

- Nếu đơn giản, tôi cóthể giúp ông.

- Vô cùng, vô cùng đơngiản thôi... Cô nhất định làm được.

- Vậy thì được.

Hạ Chí hơi suy nghĩ mộtlát, rồi đồng ý.

- Cô nhận lời rồi... Nhậnlời rồi nhé...

Cô đột ngột cảm thấy taymình bị một đôi móng vuốt lạnh như băng tóm lấy.

Gió rít như điên cuồng,mây dần dần tụ lại, vần vũ, mặt trăng biến thành màu đỏ thê lương, ghê rợn. Đâylà điềm báo thiên kiếp đã tới.

Đêm nay nhất định cóngười sẽ chết.

Cơn gió từ xa đem đếnmùi chẳng lành.

Dao nhìn mặt trời đỏtreo trên bầu trời đêm phía xa, trong lòng dấy lên một dự cảm bất an. Đươngnhiên, dự cảm này đã biến thành hiện thực khi anh về đến nhà.

Hạ Chí biến mất rồi!

Chạy như điên dại đi tìmở khắp các nơi có thể tìm, Dao biết rằng những ngày bình an mà ngắn ngủi này đãkết thúc.

Rốt cuộc kiếp này cũngđã sắp hết rồi sao?

Những đám mây đen cuồncuộn, giống như cảnh tượng ngày tận thế. Thiên kiếp sắp tới rồi.

Buổi tối hôm nay đúng làphù hợp cho việc kết thúc một cuộc đời.

Thanh Minh đứng trênđỉnh núi, im lặng nhìn Hạ Chí bị một con xà tinh thấp kém xấu xí lừa bắt đi.Không biết vì sao, anh không hề ngăn cản nó.

Nghĩa vụ của anh chỉ làgiám sát mà thôi.

Ghi lại một cách trungthực cái chết của cô là trách nhiệm của anh, đã kinh qua thiên kiếp thì cho dùchỉ là linh hồn cũng chắc chắn không thể tồn tại được nữa.

Linh hồn? Là thứ gì chứ?

Hết kiếp này đến kiếpkhác, cuộc sống cứ đau khổ và không hoàn mỹ như thế, có lẽ kết thúc sẽ tốt hơnchăng?

Từ trước đến nay, trongký ức của Thanh Minh, luôn chỉ có hình ảnh một người duy nhất là rõ ràng.

Anh ngỡ rằng mình có thểlặng lẽ nhìn cô tan biến.

Vậy mà trong khoảnh khắcsét đánh kinh hồn đó, anh vẫn không thể kìm chế được mình.

Cho đến giờ phút này,trong cuộc đời của Hạ Chí, cảnh tượng ấy là khó quên nhất.

Chưa bao giờ cô thấy mộttia sét lớn như vậy, xé tan cả bầu trời đêm, nhằm thẳng vào cô với một tốc độnhanh đến khó tin.

Đúng lúc đã tưởng mìnhchết chắc thì một bóng người lao tới chắn cho cô, ánh sét sáng trắng quật thẳngvào người ấy.

Hạ Chí ngửi thấy mùi dathịt cháy khét.

Cuối cùng cũng vẫn làmchuyện ngốc nghếch, Thanh Minh nghĩ vậy, cười đau khổ.

Anh chầm chậm hít thởrồi cố gắng nhìn ra xung quanh.

Cả sơn cốc đều là mộtmàu đen đặc quánh, trên mặt đất có một cái hố cực lớn do sét đánh, trong đó cómột con rắn lớn, toàn thân đã bị nướng chín đen sì.

Vốn nó định lừa người đithay nó chịu thiên kiếp, vậy mà cuối cùng vẫn phải mất mạng.

Quả không dễ dàng trốn tránhthiên kiếp.

Hạ Chí nằm ở dưới mở tođôi mắt tròn xoe, nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.

- Anh có đau không?

Anh cúi đầu nhìn mình,hóa ra cơ thể cũng chẳng còn lành lặn gì, từ lưng lan tới một cơn đau xuyênthấu vào tận tim, có lẽ là bị bỏng.

Anh không cảm thấy đau,ngược lại còn cười với cô:

- Em có muốn đi cùngtôi, tìm tương lai em đã để mất không?

Khi Dao tìm đến nơi này,thì đã không còn thấy người đâu.

Mùi của Hạ Chí biến mấtở đây, đồng thời còn có mùi của tên đó lưu lại nữa!

Rõ ràng cứ ở bên cạnhquan sát là được, tại sao còn can thiệp vào việc của chúng tôi chứ?

Dao nghĩ vậy, bất giácnhững móng tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay, để lại những vết máu thật sâu.

Nhất định phải tìm thấyhọ!

Dù sao thứ anh thừa thãinhất chính là thời gian, dùng sinh mệnh lâu dài này từ từ tìm kiếm vậy.

Khi anh gặp lại Hạ Chíthì lúc ấy đã là dịp tế Tháng Ba.

Tại một căn phòng nằmsâu trong tòa nhà, cô gái đang ngồi trên bàn, gương mặt hiện hữu nụ cười láulỉnh, nghịch ngợm tách trà trong tay, không biết đang nghĩ gì.

Lâu ngày không gặp, giờcô đã trở thành một thiếu nữ thanh tú, toàn thân toát lên một sức sống phơiphới, hoàn toàn khác xa với những yêu ma quỷ quái đang lởn vởn khắp căn phòng.Xem ra tinh thần của cô rất sảng khoái.

Tuy trái tim Dao đangđập loạn, nhưng anh vẫn lặng lẽ đi đến trước mặt rồi lấy chiếc tách trên taycô, do bất cẩn nên làm nó rơi vỡ.

Chiếc tách sứ màu xanhvỡ tan trên đất, nở bung ra như một đóa hoa tuyệt đẹp.

Nhìn vẻ mặt đầy tiếcnuối của cô, Dao ngồi xuống, nhặt những mảnh vỡ rồi nhẹ nhàng thả vào lòng bàntay cô.

- Tiểu Hạ...

Nghe thấy giọng nói này,cô kinh ngạc. Trong giây phút nhìn thấy anh, đôi mắt cô mở to, vô cùng ngạcnhiên. Trong đôi mắt đó hiện lên những cảm xúc đầy phức tạp, không giống với côbé Hạ Chí anh từng biết, mà giống với một người khác hơn.

Sau đó rất nhanh, cônhào tới.

Anh không đỡ kịp, đứngkhông vững.

- Anh!

- Tiểu Hạ...

Dao ôm chặt cô vào lòng.

- Anh, em xin lỗi!

- Hả? Tại sao phải xinlỗi anh?

- Vì em đột nhiên quên mấtkhuôn mặt anh, cũng không nhớ đường về nhà!

- Vậy bây giờ em đã nhớra anh rồi chứ?

- Vâng, nhìn mặt anh làtrong chốc lát em nhớ ra ngay.

Dao vuốt mái tóc rối củacô thả ra sau vai, vùi đầu mình vào đôi vai cô, còn đôi mắt thì vẫn nhìn vàongười đứng phía sau đó.

Từ đầu chí cuối, ThanhMinh đều đứng ở đó nhìn hai người.

- Tiểu Hạ, đi cùng anhnhé.

- Không được.

- Tại sao?

- Vì em sắp chết rồi.

Hạ Chí ngẩng đầu lên,đôi mắt ngước nhìn Dao, cho dù nói những lời bi thương ấy, nhưng trong mắt côvẫn lấp lánh nụ cười.

- Em sắp chết rồi, anhạ. Trước khi chết có thể gặp lại anh, thật là tốt biết mấy.

Dường như chạm phải côngtắc của cái chết, gương mặt tràn đầy sức sống đó đột nhiên mất đi sinh khí, tốisầm xuống.

Dao ôm lấy cơ thể mềmoặt của cô, không dám tin vào điều đang xảy ra.

Đây rốt cuộc là chuyệngì vậy?

Người đàn ông tóc đenđang đứng bên cạnh, nhìn họ với ánh mắt có phần phức tạp.

- Hẳn cậu đã nhận thấyrồi chứ? Linh hồn của cô ấy đã vỡ nát...

Dao nhíu mày nhìn ThanhMinh.

- Tôi biết, cho nên mớihỏi chuyện này là sao? Tại sao anh nhất định phải truy đuổi cô ấy, không chịubuông tha? Tại sao nhất định phải hại cô ấy thành ra thế này? Một vị thần caoquý như anh, vì sao ngay đến một không gian sinh tồn nhỏ nhoi mà cũng khôngchịu chừa lại cho chúng tôi?

Dao xem ra hơi suy sụp,giọng nói cũng hơi lạc đi.

- Từ cái ngày thiên kiếpđó, cô ấy đã chết rồi.

- Sở dĩ tôi ở đây, chínhlà vì muốn để cô ấy sống. Nhưng sự xuất hiện của cậu đã chạm phải cánh cửa thờigian, khiến cô ấy quay về quá khứ. Xét cho cùng, cậu mới là kẻ gây họa.

Ngữ khí Thanh Minh rấtbình thản, nhưng từng câu từng câu sắc nhọn.

Dao bị anh nói vậy,không thể phản bác lại, chỉ biết ôm Hạ Chí trong lòng càng chặt hơn nữa.

- Linh hồn cô ấy đangdần dần tiêu tán, rồi cuối cùng sẽ trở thành một người hoàn toàn bình thường.Duy nhất chỉ có dùng mỹ ngọc trân quý tương đương mới có thể cứu được. Mà dướigầm trời này, loại đá có hiệu quả kỳ diệu như vậy, duy nhất chỉ có kết tinh củaTuyết Diên mà thôi.

- Vì bị cậu phá ngangnhư vậy, nên công sức lúc trước của tôi đã phí hoài hết rồi.

- Cho dù có thể lấy đượckết tinh của Tuyết Diên thì cô ấy cũng không thể trở lại như ngày xưa, cách tốtnhất có lẽ là giữ nguyên hiện trạng. Nếu linh hồn của cô ấy đã không thể khôiphục, cậu còn có thể tiếp tục vượt qua luân hồi để ở bên cô ấy không?

Ánh mắt của Thanh Minhrất sắc, anh đang đợi câu trả lời của Dao.

- Miêu Nhi, điều cậuthực sự muốn là gì?

Dao lặng người đi mộtlát rồi trả lời:

- Cho dù cô ấy có biến thànhmột người bình thường, không còn nhớ tôi đi nữa, tôi vẫn sẽ ở bên cô ấy, chođến ngày sinh mệnh của tôi kết thúc. Một vị thần cao ngạo như anh sẽ không thểnào hiểu được tình cảm của tôi đâu.

- Vậy thì tôi cũng sẽ ởcạnh cậu - Thanh Minh nhìn Dao, lạnh nhạt mỉm cười.

- Ở cạnh tôi?

- Tôi muốn thử lý giảitình cảm của cậu. Tôi muốn thử xem xem, thứ tình cảm vĩnh viễn mà cậu nói cóthể kiên trì đến bao giờ. Tôi có nghĩa vụ giám sát cô ấy, còn cậu cũng sẽ luônđuổi theo phải không?

- Đã vậy thì hãy cùngtôi đợi lần chuyển thế tiếp theo của cô ấy nhé.

- Ở lại chỗ tôi, mới cóthể tạo nên một nơi cho cô ấy sinh sống ổn định.

- Tỉnh rồi à?

Dao ngồi cạnh giường,dường như đang e dè nhìn tôi.

- Mấy giờ rồi?

- Ba giờ rưỡi, nhưng làchiều của ngày thứ hai, em ngủ lâu quá rồi, có đói không?

Tôi nheo mắt, hỏi Daomột câu:

- Bao nhiêu năm cứ luônở cạnh một người, anh không thấy mệt sao? Hơn nữa còn là một kẻ ngốc nghếch thếnày

Chương 44

Dao nhìn tôi, mặt hơibiến sắc:

- Tiểu Hạ, anh...

Không đợi Dao nói hếtcâu, tôi nhào tới, ôm chặt lấy cổ anh:

- Xin lỗi, xin lỗi. Dao,em xin lỗi...

- Em sao vậy? Chẳng phảianh vẫn ở đây sao?

Dao khẽ vỗ vỗ vào lưngtôi.

Tôi buông tay ra, nhìnvào đôi mắt anh, nơi đó ngập tràn ấm áp.

Vì tôi, nên người nàymới ở đây.

Đối diện với người dịudàng nhất thế giới này, tôi không biết phải làm thế nào.

- Em nhìn thấy rất nhiềuchuyện đã qua, về anh, về cả Thanh Minh nữa.

- Em có cảm thấy khóchịu ở đâu không? - Dao lo lắng nhìn tôi, vẻ mặt và lời nói đều thể hiện sựquan tâm, ân cần.

Tôi lắc lắc đầu, xuốnggiường.

- Giống như xem một bộphim vậy, tuy rằng rất cảm động, nhưng em không cảm thấy đó là câu chuyện củaem.

- Tiểu Hạ...

- Em không phải là VănNgọc nghìn năm gì đó, cũng không có trái tim lấp lánh.

- Tiểu Hạ...

- Em chỉ là chính em,một người rất đỗi bình thường.

- Tiểu Hạ...

- Đừng ở bên em, để rồithất vọng.

- Tiểu Hạ...

- Em không có cách nàođể thể nghiệm được tình cảm của cô ấy, cũng không thể đáp lại anh.

Dao từ phía sau lưng ômchặt lấy tôi, khiến tôi cảm thấy nghẹt thở.

- Chỉ cần em sống là tốtrồi, chỉ cần em sống là tốt rồi!

- Này, buông em ra,buông... ra! Em đã nói rồi, em chỉ là em thôi!

- Không buông!

- Thế thì lấy cho em bátcháo đi...

- Hả?

- Nếu không em sẽ chếtđói ngay lập tức trước mặt anh đấy.

- Anh đi ngay...

Ánh nắng chiều chiếu vàotrong cửa hàng, vạch lên những bóng nắng màu vàng trên mặt đất. Tôi ngồi thu lutrong chiếc ghế mây đọc sách, trong lòng còn ôm một chiếc gối ôm "mèo đen" trơnbóng, thật là dễ chịu.

"Gối ôm" bị ánh nắngchiếu tới mức nóng rực, lật mình hắt hơi một cái, rồi tiếp tục ngủ.

Tôi vuốt ve bộ lông trơnmịn đó, đột nhiên rất muốn biết, anh đang mơ thấy gì?

Trong giấc mơ của anh cóhình bóng tôi không?

Chuyện thứ tám: Chuỗihạt ly biệt

Cô cắn ngón tay, máutừng giọt nhỏ lên nhụy hoa, ai ngờ hoa dường như cũng có linh hồn, lập tức hútcạn máu. Sau đó, đóa hoa kết thành một quả Văn Ngọc màu đỏ thắm.

Bên ngoài cửa hàng, trênmặt đất có một chuỗi hạt.

Đó là một chuỗi hạt bằnggỗ vô cùng tinh xảo, màu trầm tối, trơn bóng nhẵn mịn, có lẽ là tràng hạt.

Nó nằm trên đất đã hơnnửa ngày, giống như một đứa con côi bị bỏ rơi, đợi có người chú ý đến mình.

Kỳ thực, chuỗi hạt khôngbiết nói, nhưng nó đem lại cho tôi cảm giác ấy.

Người qua kẻ lại rấtđông, nhưng chẳng có ai thèm mảy may chú ý tới nó, cho đến khi trời sáng bạch,cũng không có ai đem nó đi.

Trên đường giờ đã khôngcòn một ai.

Dao từng nói, không chophép tôi nhặt đồ lung tung. Tôi hơi do dự, nhưng vẫn rón rén chạy đến bên cửa,nhặt nó lên.

Nó nằm trong lòng bàntay tôi, cơ hồ càng trở nên đẹp hơn, trên chất gỗ màu đen nổi lên những vân mâynhàn nhạt. Tôi vừa nhấc nó lên thì nghe thấy bên tai vang lên một tiếng cườiquái lạ.

- Kẹo hồ lô đây...

Huyết Hóa Lang đẩy mộtchiếc xe nhỏ, rao bán kẹo hồ lô trên phố như mọi khi.

Bao lâu nay tôi khôngthấy ông ta bán được thứ gì.

- Ăn kẹo hồ lô không?Vừa mới ra lò, ngon lắm...

Ông ta liếc nhìn chuỗihạt trong tay tôi, cười khiến người ta sởn gai ốc, rồi không đợi tôi trả lời đãchậm rãi rời đi.

Tôi bỏ chuỗi hạt vàotrong túi áo, chuẩn bị đóng cửa.

Dao chắc là đang ngủtrong phòng, tôi đứng ngoài cửa gọi anh mấy tiếng mà không thấy đáp lại, bèndọn bữa tối lên bàn, ăn qua loa mấy miếng rồi cũng chuẩn bị về phòng đi ngủ.

Bước vào phòng tôi mớiphát hiện có một cuộn len màu đen đang cuộn tròn trên gối của tôi, ngủ rất ngonlành.

Gần đây dường như Daorất thích chạy đến phòng tôi ngủ, thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh dậy, chợt thấy một"cuộn len" đang ngủ bên cạnh, hồi đầu tôi còn giật mình, nhưng sau vài lần nhưthế thì cũng quen dần. Bởi vì anh rất tự giác, mỗi lần đều biến thành mèo, nêntôi cũng ngầm cho phép hành vi này của anh. Thật ra, cảm giác có một cái gối ômbằng da thật cũng không tồi chút nào.

- Này, không ăn cơm à?

Tôi trèo lên giường,nhấc cuộn len ra khỏi gối, lay lay. Nó "gừ gừ" mấy tiếng, hắc xì một cái, rồigiơ móng đập vào mặt tôi. Tôi tóm lấy cái chân đó, day mạnh vào phần đệm thịtmềm mại của gan bàn chân.

- Tiểu Hạ, có phải emlại nhặt đồ gì đó không?

Móng mèo biến thành bàntay lớn, tóm lấy tay tôi.

Dao đã biến lại hìnhngười, uể oải nằm dưới ga trải giường, chỉ thò ra thân trên với những cơ bắpchắc nịch.

Đôi mắt anh nhìn tôi dòxét, một tay còn lại đang chuẩn bị lục túi áo tôi.

Tôi hơi sờ sợ, vội vàngbịt chặt túi áo lại.

- Làm gì có, em có nhặtgì đâu.

- Thế sao em phải bịtchặt túi?

- Túi của con gái conđứa sao có thể tùy tiện cho người khác lục được! - Tôi vòng vo.

- Hả? Con gái con đứa?Em cũng ý thức được mình là con gái à?

Dao chỉ chỉ vào mái tócngắn cũn cỡn của tôi, cười ngặt nghẽo hồi lâu.

- Anh về giường của anhmà ngủ!

Tôi bực lên, đá phắt Daora khỏi giường. Anh kêu lên một tiếng, nhưng thấy tôi không thèm để ý đến đànhcuộn ga trải giường, ra khỏi phòng một cách hậm hực, miệng còn lẩm bẩm nào làcon gái lớn phải gả chồng, nào là chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là giống khó nuôi...

Tôi biết Dao vẫn luônnói mấy câu như thế mới chịu thôi nên tôi đi ngủ, chẳng thèm để ý anh nữa.

14

Tôi mơ một giấc mơ.

Trong căn phòng đậm chấtcổ xưa có một chiếc giường lớn, phía trên có một người đang nằm, qua bức màntrướng, tôi không nhìn rõ đó là nam hay nữ.

Tuy không nhìn rõ ngườinằm đó là nam hay nữ, nhưng tôi lại bất giác cảm thấy rất đau lòng.

Hình như người nằm đó làmột người rất quan trọng với tôi.

Có điều, tại sao lại bắttôi phải nhìn thấy cảnh tượng này? Thế là có ý gì?

Khi tỉnh lại, đầu tôiđầm đìa mồ hôi, giống như vừa mới chạy tám trăm mét vậy.

Dao ngồi bên cạnhgiường, nhìn tôi im lặng.

- Em nhặt thứ gì về đúngkhông?

Tôi không thể phủ nhận,bởi vì chuỗi hạt đó không biết từ lúc nào đã đeo trên cổ tay tôi.

Dao nhìn tôi, thở dàimột tiếng.

- Đến lúc nào em mớichịu nghe lời một chút chút, hả?

Tôi đoán có lẽ mình lạigây ra phiền phức rồi, nên thấy hơi hối lỗi, ngoan ngoãn im lặng, dè dặt nhìnDao.

- Không được nhìn anh!

Dao hung dữ bịt mắt tôilại, hồi lâu không nói.

Tôi không nhìn thấy gì,nhưng đột nhiên mỉm cười.

- Sao trông anh như sắpkhóc thế?

- Nói bậy, bản thiếu giasao phải khóc?

- Ai mà biết được.

Tôi không nói gì nữa.Dao cũng im lặng.

Trong không khí im lặngđó, tôi lại chìm vào giấc ngủ.

Lần này tôi chẳng mộngmỵ gì.

Khi trời tối tôi mớitỉnh lại.

Vong Xuyên đường đã mởcửa làm ăn, Dao và Bạch Dạ ngồi trong sảnh, một người nhàn nhã uống trà, mộtngười cuộn mình trong ghế mây, cầm sách đọc.

Không khí có chút gì đóbất an.

Nghe thấy tiếng động,hai người cùng nhìn tôi.

- Cô bé, ngủ ngon chứ?

Bạch Dạ lên tiếng trước.

- Vâng! - Tôi gật đầuvới anh ta, rồi kéo một chiếc ghế ngồi xuống cạnh Dao.

- Trong bếp có đồ ănđấy! - Dao liếc tôi một cái, rồi tiếp tục lật giở cuốn sách trên tay.

- Em không đói.

Tôi hơi tò mò về nộidung của cuốn sách rách nát trong tay Dao, bèn tiến lại gần để xem, nhưng bịanh giơ tay đẩy ra.

- Trẻ con không đượcxem!

- Này, em đã hơn haimươi tuổi rồi đấy!

Dao không những khôngthèm đếm xỉa tới tôi, mà còn kiên quyết xoay người, che chắn cuốn sách thật kỹ,không cho tôi nhìn thấy.

Anh làm ra vẻ như thựcsự không muốn cho tôi xem, thấy vậy tôi đành chuyển sự chú ý của mình sang BạchDạ.

- Sao hôm nay anh lại cóthời gian đến đây thế?

- Vì đột nhiên muốn đếnthăm cô bé của tôi! Bạch Dạ làm bộ cười cợt, nói ra những lời vô cùng sến súa.

Con trâu của anh hay conlợn của anh? Anh coi mình là người nuôi gia súc chắc!

Chương 45

Trong đầu tôi tưởngtượng ra cảnh Bạch Dạ đội chiếc mũ rơm, chăn trâu trên sườn núi, chiếc áo khoácda được thay bằng chiếc váy rơm Hawai, cảnh tượng đó đúng là rất ngộ nghĩnhkhiến tôi không nhịn được phá lên cười.

- Có gì mà vui thế?

Bạch Dạ không hiểu, còntưởng có chuyện gì thú vị.

Tôi không chịu nói, chỉnhìn Bạch Dạ cười hì hì.

- Người sắp chết đến nơimà còn có thể cười vui vẻ thế, có lẽ cũng chỉ có mình em! - Anh ta nhìn chuỗihạt trên cổ tay tôi, nói với vẻ chẳng tử tế gì.

- Bạch Dạ! Anh đúng làđồ...

Ánh mắt anh ta khiến tôichợt sởn gai ốc, đang định hỏi cho rõ thì bên cạnh vang lên câu nói ấy của Dao.

- Tôi nói này mèo nhãi,đừng có chuyện gì cũng muốn tự mình gánh vác. Chuyện lần này, chỉ có tự cô ấyđi mới giải quyết được.

- Không cần anh quantâm.

- Cậu xem sách đã lâunhư vậy, kết quả thế nào?

Dao không nói gì, chỉbực dọc gấp sách lại, ném sang một bên.

Tôi liếc qua thấy hìnhnhư là sách bí pháp gì đó.

Lần này cho dù tôi ngốcđến mấy, cũng biết mình đã lại gây ra phiền phức lớn thế nào rồi.

- Nói cho em biết đi!

Tôi nhìn Dao, anh chỉcụp mắt xuống, im lặng.

- Nguyên nhân là chuỗihạt này phải không?

Tôi kéo chuỗi hạt, lànda có cảm giác đau nhói như bị ai véo, nó đang dính chặt vào cổ tay tôi, dườngnhư đã đâm xuyên những chiếc rễ vô hình vào sâu trong da thịt. Tôi nhìn nó đếnđờ đẫn, hoàn toàn không nhận ra tay mình nữa.

- Em bị chuỗi hạt lybiệt chọn trúng rồi.

Hồi lâu, Bạch Dạ mới lêntiếng.

Chuỗi hạt ly biệt khôngphải là tên của một chuỗi hạt, mà là do hai chuỗi hạt được chế tác từ gỗ cây lêhợp thành. Thực ra hai chuỗi hạt này căn bản không có gì đặc biệt, chỉ là tuyệtđối không thể tách rời chúng. Hễ một trong hai chuỗi bị tách ra, lần lượt thuộcvề những người khác nhau, thì hai người đó sẽ khá là đen đủi.

Bởi vì tách ra quá lâu,nên sự oán hận do nỗi ly biệt của hai chuỗi hạt sẽ dần dần xâm nhập vào ngườichủ nhân, lâu ngày, những người giữ chuỗi hạt này sẽ chết, chuỗi hạt lại tiếptục đi tìm chủ nhân tiếp theo. Trước khi trùng phùng với chuỗi hạt còn lại, nósẽ không ngừng phát ra nguồn năng lượng oán hận.

Chỉ đến khi một chủ nhânnào đó có thể thay nó hoàn thành tâm nguyện, tìm được chuỗi hạt còn lại để ghéphai chuỗi lại với nhau, thì chuyện này mới kết thúc.

Cũng có nghĩa là, tôi đã"may mắn" được chuỗi hạt ly biệt chọn trúng.

Nếu như tôi không giúpnó tìm chuỗi hạt còn lại thì chắc chắn tôi sẽ chết, và càng đáng ghét hơn nữalà, chủ nhân chuỗi hạt này còn lại cũng sẽ chết.

Vấn đề là, thiên hạ rộnglớn thế này, biết đi đâu để tìm một chuỗi hạt nhỏ nhoi đây?

- Nó cũng ghê gớm quánhỉ?

Tôi vuốt ve cổ tay,không muốn nhìn những chiếc rễ ghê tởm đó.

Bạch dạ cười, kể tôinghe một câu chuyện.

Nghe nói nhiều năm vềtrước, có gia đình nọ sinh sống trong một ngọn núi lớn. Hai anh em từ nhỏ đãrất quấn quýt lấy nhau, tình cảm vô cùng thắm thiết. Nhưng vì gia đình quánghèo nên người cha chẳng còn cách nào khác, đành phải bán người anh cho mộtnhà địa chủ làm người ở, như thế dù sao cũng bớt được một miệng ăn, mà cả nhàlại có thêm một con đường sống.

Vừa nghe nói cha sẽ đemanh mình bán đi, đứa em không chịu, khóc váng trời váng đất. Người cha chẳngcòn cách nào khác, đành nhân lúc nó ra ngoài gánh nước, đem bán đứa con lớn đi.

Đứa anh rất hiểu chuyện,biết nhà mình nghèo nên chẳng nói một lời, theo cha đi đến nhà địa chủ, đứa emgánh nước trở về, không thấy anh đâu liền khóc đuổi theo. Một hồi lâu sau nómới đuổi kịp anh trai ở lưng chừng núi, do đường núi hiểm trở, lại quá gấp gápnên kết quả là nó sảy chân bước hụt mà ngã chết. Đứa anh nhìn thấy em vì đuổitheo mình mà bỏ mạng, lòng đau khôn xiết nên cũng nhảy xuống chết theo. Thi thểcủa chúng trôi theo dòng nước dưới núi, cuối cùng được một hòa thượng vớt lên,hợp táng ở bên cạnh chùa. Năm sau, trên mộ phần của chúng mọc lên một cây lê.

Nhiều năm trôi qua, câylê đã trở thành đại thụ cao chót vót.

Một người thợ mộc tìnhcờ qua đây, nằm dưới tán cây đánh một giấc và mơ thấy hai anh em nọ. Tỉnh dậyông liền chặt một khúc gỗ, làm ra rất nhiều chuỗi tràng hạt tặng cho người điđường.

Những người nhận đượctất cả các chuỗi tràng hạt đó dần dần đều chết một cách rất lạ lùng. Người tabắt đầu điều tra, sau đó có một cao nhân phát hiện ra nguyên nhân, và đã tốncông thiêu hủy gần hết số chuỗi tràng hạt, chỉ có hai chuỗi là trốn được kiếpnạn, lưu lạc trong nhân gian. Chúng còn được mang một cái tên tao nhã là "Chuỗihạt ly biệt".

Đương nhiên, thứ tôiđang đeo trên tay chính là một trong hai chuỗi hạt đó.

Số tôi đúng là đen đủi,ngay đến chuyện hy hữu mà cũng gặp phải.

- Ý anh là, em không cólựa chọn nào khác? - Tôi liếc mắt nhìn Bạch Dạ.

- Không có! - Bạch Dạrất dứt khoát.

Tôi nhào sang phía Dao.

- Vì tình cảm đã có từtrước tới nay giữa chúng ta, mỗi khi năm hết tết đên, anh nhất định phải đốtchút vàng mã cho em đấy! Nhớ đốt cả nhà cho em, em thích biệt thự đó! À, cònphải đốt cả một anh hình nhân đẹp trai nữa nhé!

- Nói vớ vẩn gì thế!

Dao không đẩy tôi ra,chỉ quay sang Bạch Dạ:

- Cậu đừng dọa cô ấynữa!

- Tôi đâu có dọa, tinhay không là tùy cậu! - Bạch Dạ phẩy phẩy tay, tỏ vẻ rất vô tội.

"Bộp"! Dao ném quyểnsách vào mặt anh ta.

Tôi một mình chạy đếnsân sau ngồi, nơi đây là chốn yên tĩnh nhất trong ngôi nhà này.

Nhìn chuỗi hạt ly biệt,tôi thấy rễ của chúng không những không khác ban nãy chút nào, mà dường như còncàng lúc càng vươn rộng hơn, những chiếc rễ gần với da thịt đã biến thành màuđỏ nhàn nhạt. Tôi khẽ chạm vào, một cảm giác đau nhói ập đến.

Nếu tôi nói không sợ thìchỉ là nói cứng, nhưng phải đi tìm một chuỗi hạt còn lại, liệu có dễ dàngkhông?

Tôi thở dài, chợt nghethấy một giọng nói nhí nhảnh vang lên:

- Tuổi còn trẻ, thở dàicái gì chứ?

Tôi ngẩng đầu lên, thấymột thiếu nữ áo đỏ ngồi vắt vẻo trên tường, khi cười để lộ hai lúm đồng tiền,dung mạo và khí chất đều xinh đẹp khác thường.

- Nếu cô biết mình mắcbệnh hiểm nghèo, chẳng mấy nữa sẽ chết thì có thở dài không?

Thiếu nữ nhìn tôi từ đầuđến chân:

- Nhưng cô làm gì cóbệnh!

Cũng chẳng khác gì nhau,sống chẳng được mấy lúc nữa! - Tôi chán đời giơ cổ tay có chuỗi hạt cho cô ấyxem.

Cô ấy nhìn một lát rồilại cười.

Tôi hơi bực:

- Có gì đáng cười lắmsao?

- Cô có thời gian ngồiđây phản bác tôi, thì chẳng thà tiết kiệm sức lực mà đi tìm chuỗi hạt kia cònhơn!

Tôi nhìn cô ấy:

- Cô cũng biết câuchuyện về chuỗi hạt ly biệt sao?

- Tôi không chỉ biết câuchuyện về chuỗi hạt ly biệt, mà đến tung tích của chuỗi còn lại tôi cũng biết,cô muốn biết không? - Cô ấy ngồi trên tường đung đưa đôi chân nhỏ, nhàn nhã ungdung nhìn tôi.

- Tôi phải trả giá thếnào? - Đương nhiên tôi không ngốc đến nỗi cho rằng người khác vô duyên vô cớgiúp tôi không công.

- Khi nào cô tìm thấychuỗi hạt còn lại thì đưa cả hai cho tôi, thế nào?

- Đồng ý.

Khi tôi trở vàotrong cửa hàng thì Bạch Dạ đã đi mất, Dao đang bận rộn trong bếp, hình như anhđang chuẩn bị nấu cơm. Tôi bèn đeo một chiếc túi nhỏ rồi rón rén chuồn đi.

Nhà ga luôn là một nơiồn ã, người qua kẻ lại với những gương mặt xa lạ, cử chỉ vội vã. Do không phảilà ngày nghỉ lễ, cho nên tôi rất dễ dàng mua được tấm vé tàu đi Trùng Khánh.

Hành trình dài mười mấytiếng đồng hồ, vì thế với tôi, phẩm chất của bạn đồng hành như thế nào đươngnhiên rất quan trọng.

Tôi mua vé giường nằm,toa của tôi là toa cuối cùng nên tôi phải chạy tới chạy lui mới tìm thấy cửasoát vé.

Người trong toa khôngđông lắm, các ghế ngồi chỉ kín hơn một nửa. Trong phòng của tôi, giường dướiphía đối diện là một cậu trai có dáng dấp như học sinh, da dẻ trắng mịn, nhìnqua cũng biết là đánh phấn, lông mày cắt tỉa rất mảnh, nói năng nhẹ nhàng, hòanhã.

Nam sinh giường trên cólẽ là bạn học của cậu ta, vẻ ngoài hoàn toàn ngược lại, cậu ta là một nam sinhmiền Bắc cao to vạm vỡ, nói rất to, hay nói hay cười.

Nam sinh mặt trắng khônghề che giấu thiện cảm đối với nam sinh giường trên, vừa lên tàu đã bày ra mộtđống đồ ăn vặt, vô cùng ân cần mời mọc cậu bạn giường trên.

Vé của tôi nằm giườngtrên, giường dưới là một phụ nữ ngoài ba mươi, vẽ mắt đen, tô son đỏ, dáng đẫyđà, áo trễ cổ, trên người toát ra một mùi nước hoa nhức mũi.

Sau khi tôi nhìn qua mộtlượt mấy người này thì tàu bắt đầu chuyển bánh.

Người phụ nữ giường dướivừa yên vị, liền bắt đầu nói chuyện phiếm với hai cậu nam sinh đối diện, chẳngbảo lâu đã chuyện trò rôm rả.

Tàu đang vận hành có tiếttấu đặc trưng khiến cho người ta nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ. Tôi dựa vàogiường, lơ đãng nghe họ nói chuyện, một lát sau ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại thì trêntàu đã tắt đèn, xung quanh tối đen như mực, rèm cửa kéo kín mít, một chút ánhsáng cũng không có. Sờ sờ túi tôi mới nhớ ra, vì đi quá vội nên tôi đã quênmang theo điện thoại, trong lòng cảm thấy hơi hối hận.

Không biết là ai đangnghe đài, âm lượng rất nhỏ, đó là tiếng một cô gái đang ngân nga khúc hát:"Chốn thâm u có người nào tới, sương trắng điểm đài xanh lạnh lẽo. Cách songcửa ho khan một tiếng...".

Tôi tỉnh như sáo, chầmchậm trèo xuống giường, định ra ngồi lên một lát. Hé một góc rèm cửa sổ, quảnhiên trời đã tối, nơi tàu đang đi qua hình như là vùng núi, một vùng tối đen,chỉ dăm ba căn nhà còn sáng đèn.

Mở chai nước mua lúc ởnhà ga, tôi nhấp một ngụm làm mát dịu cổ họng khô rát. Hành trình vẫn còn rấtdài.

Tôi có chút tiếc nuối vìđã ngủ quá sớm, ban đêm trên tàu thật vô vị, cũng chẳng nhìn thấy phong cảnhbên ngoài. Lúc này có lẽ Dao đã phát hiện ra sự biến mất của tôi. Tôi lén bỏ đicũng là có lỗi, nhưng nếu nói cho anh biết, nhất định anh sẽ đi cùng, mà tôithì không muốn như vậy.

Lần này nếu tìm thấychuỗi hạt đó đương nhiên là tốt, còn nếu không tìm thấy thì chết ở bên ngoàicũng được. Cho dù thế nào đi nữa, tôi cũng không muốn anh nhìn thấy cảnh mìnhtrút hơi thở cuối cùng.

Bởi tôi đã nợ anh quánhiều, nên tôi muốn anh quên tôi đi. Anh xứng đáng có được cuộc đời của riêngmình mà không phải lãng phí vô ích vì tôi.

Tàu vẫn chạy như bay vềphía trước. Tôi đứng dậy, định đến đoạn nối toa để hóng gió, nhân tiện hỏi nhânviên trực tàu xem mấy giờ rồi.

Phòng quản lý tàu tốiom, có lẽ họ đã đi sang toa khác để tuần tra rồi.

Chỗ nối toa rất thoángđãng, một người đàn ông đang dựa cửa hút thuốc. Qua tấm kính trên cửa có thểnhìn thấy, tàu vẫn đang chạy trong vùng núi hẻo lánh.

Tôi đứng bên cửa, cốgắng mở mắt nhìn ra ngoài nhưng chẳng nhìn thấy gì, trời và đất là một khối đensì. Liếc thấy người đàn ông hình như có đeo một chiếc đồng hồ trên cổ tay, tôiliền hỏi anh ta:

- Anh ơi, xin hỏi bâygiờ mấy giờ rồi?

Người đó chăm chú nhìnchiếc đồng hồ trên tay rồi trả lời tôi:

- Mười một giờ ba mươiba phút, không, đã là mười một giờ ba mươi tư phút rồi.

Tôi cảm ơn anh ta, rồilại đi vòng vòng quanh chỗ nối toa, muốn tìm xem có lịch trình của tàu không,nhưng phát hiện ra chỗ nối toa này và toa tiếp theo bị đóng kín, cửa bị khóa.Lay một hai cái mà không thấy suy suyển gì, tôi đành bỏ cuộc. Người đàn ôngnhìn thấy tôi ngó nghiêng, bèn hỏi:

- Cô tìm gì thế?

- Tôi muốn tìm xem cólịch trình không, không biết ga sau dừng ở đâu?

Anh ta lắc đầu.

- Thứ đó chẳng ích gì,đoàn tàu này chỉ có một điểm dừng thôi.

- Đi thẳng tới TrùngKhánh à?

- Không, đi thẳng tớiPhong Đô[1].

[1] Phong Đô: ThànhPhông Đô - thánh chính dưới âm phủ. Ở Trùng Khánh cũng có huyện Phong Đô - mộtđịa danh du lịch nổi tiếng. Ở đây nhân vật "tôi" tưởng là địa điểm Phong Đô ởTrùng Khánh. (ND)

Chương 46

Phong Đô làm gì có nhàga.

Khi ở nhà ga tôi đã hỏikỹ nhân viên bán vé, vì Phong Đô không mở đường sắt nên muốn đến đó thì phảiđến Trùng Khánh hoặc Thành Đô trước, rồi mới chuyển sang đi ô tô. Huống hồ, vétàu mà tôi mua rõ ràng là đi Trùng Khánh.

Tôi bình tĩnh rút chiếcvé từ trong túi áo ra, hai chữ "Trùng Khánh" trên đó quả nhiên đã biến thành"Phong Đô".

Xem ra tôi đã cực kỳ maymắn khi đáp được chuyến tàu đến Quỷ Thành.

Vậy thì cái người đangđứng đối diện này, và cả những hành khách trên tàu, có lẽ đều không phải làngười bình thường.

Tôi lén quan sát, lúcnày mới nhận thấy chiếc đồng hồ trên tay anh ta đã vỡ nát, mặt kính rơi mất từbao giờ, còn bên gò má có những vết thương chằng chịt, có cái còn chưa liềnmiệng, không ngừng chảy máu, trên ngực cũng có một vết thương rất sâu, xem ralà vết thương chí mạng.

Nhưng lạ lùng là, dángvẻ anh ta tuy có chút đáng sợ, nhưng chắc chắn không phải là hồn ma.

Tôi có thể cảm nhận đượctrên người anh ta còn le lói chút sinh khí, tồn tại ở một nơi nào đó trong cơthể, có lẽ vẫn chưa chết hẳn.

Anh ta có lẽ là một sinhhồn[2], nếu như có thể kịp thời phát hiện tình cảnh của mình, biết đâu vẫn còncó cơ hội sống sót. Tôi bình thản nói chuyện với anh ta:

[2] Sinh hồn: Hồn ngườicòn sống. (ND)

- Anh này, anh là ngườiở đâu?

- Tôi là người LạcDương.

- Lạc Dương, là ở Hà Nammà. Phong Đô cách đó rất xa đấy...

- Ừ, đúng là rất xa.

- Anh đi Phong Đô côngtác à?

- Không.

- Vậy đến đó làm gì?

- Rốt cuộc là để làm gìnhỉ?... Tôi cũng không biết nữa... - Anh ta ngoẹo đầu, trên mặt hiện rõ vẻ khổnão.

Xem ra anh ta đã hơinghi hoặc.

Tôi vẫn giữ nguyên nétmặt, tiếp tục dẫn dắt:

- Anh này, trước khi lêntàu, vào buổi chiều ấy, anh làm gì?

- Giống như bình thường,lái xe đi làm.

- Trên đường đi làm, cógặp phải chuyện gì không?

- Là... gặp phải một têntrộm, có người hô bắt trộm. Hắn đang chạy qua phía tôi, nên tôi cản hắn lại.

- Sau đó thì sao? Anh cócảm thấy đau ở đâu không?

- Hình như có hơi đau...Tôi nhớ rồi, hình như có người đưa tôi đến bệnh viện.

- Bác sĩ nói gì?

- Bác sĩ cấp cứu, để chotôi an tâm nghỉ ngơi...

- Vậy giờ anh đang làmgì?

- Tôi... đang đi tàu.

- Anh thử nghĩ một chútxem mình đang làm gì? Lúc này đáng nhẽ anh nên tĩnh dưỡng ở bệnh viện, đúngkhông?

- Đúng, đáng nhẽ tôiphải ở bệnh viện tĩnh dưỡng, đáng nhẽ tôi phải ở bệnh viện tĩnh dưỡng... - Anh tagãi gãi đầu - Tại sao tôi lại ở đây?

- Anh nên quay về đi...

- Tôi nên quay về, nếukhông con trai tôi sẽ lo lắm.

Cánh cửa tàu bỗng độtngột mở ra không một tiếng động, anh ta cười với tôi rồi đi thẳng, đầu khôngngoảnh lại, cứ thế nhảy ra khỏi đoàn tàu.

Tàu vẫn tiếp tục lao vềphía trước, tôi nhìn đăm đăm ra bóng đêm ngoài cửa sổ rồi quay về toa của mình.

Đám hành khách đều đangngủ say. Trên chuyến tàu kỳ lạ này, thu hút sự chú ý của kẻ khác chắc chắnkhông phải là hành động khôn ngoan. Tôi cũng trèo lên giường, nằm im lặng, giảvờ như đang ngủ, nhưng chẳng ngờ giả vờ thành thật, tôi đã thực sự thiếp đi.

Đến nửa đêm, một trậnrung lắc làm tôi giật mình thức giấc.

Tôi mở mắt, nhưng khôngngồi dậy, chỉ trở mình, tầm mắt vừa hay nhìn thẳng sang chiếc giường phía đốidiện.

Sau khi mắt đã quen vớibóng tối, tôi bắt đầu nhìn rõ mọi vật.

Giường trên phía đốidiện trống không, chiếc chăn bị kéo xộc xệch, xem ra chủ nhân chỉ vừa mới xuốnggiường.

Chắc là đi vệ sinh thôi,tôi nghĩ thầm. Nhưng tiếng động sau đó khiến tôi buộc lòng phải phủ nhận suyđoán này.

Từ dưới giường của tôitruyền đến một trận rung lắc, trong đó có lẫn cả tiếng nam nữ thở hổn hển. Xemra trong thời gian tôi chợp mắt, ở đây vừa mới sinh ra một cặp "vợ chồng chớpnhoáng".

Tàu hỏa đúng là một chốnhẹn hò lý tưởng.

Tiếng động mà bọn họ gâyra không nhỏ chút nào, nam sinh mặt trắng có lẽ đã bị đánh thức. Nhớ lại vẻ mặtchân tình của cậu ta lúc trước, tôi đột nhiên muốn xem biểu cảm của cậu ta lúcnày như thế nào.

Từ góc của tôi nằm rấtthuận tiện để quan sát giường đối diện phía dưới. Cậu ta đang nằm, nhưng đôimắt không nhắm, mở trừng trừng nhìn vào nơi mà tôi không nhìn được - chính lànơi đang diễn màn xuân cung sống động kia.

Tôi không tài nào "ngâmcứu" ra được ánh mắt kia rốt cuộc là thứ cảm xúc gì, hơn nữa cũng chẳng hứngthú gì với đôi nam nữ giường dưới. Cổ tay tôi khẽ cử động, chẳng may va phảithành giường, đau nhói.

Tay của cậu thiếu niêngiường dưới kia chắc hẳn phải đau hơn tôi? Nó đang không ngừng chảy máu, chảyđến nỗi chăn đệm trên giường đều thấm đẫm máu tươi.

Cửa ải tình này, cho dùlà nam hay nữ cũng đều rất khó vượt qua.

Chỉ là, sự thực đã từngxảy ra thì không ai có thể thay đổi được nữa.

Tôi trở mình, quyết địnhnhắm mắt tiếp tục ngủ, nhưng lúc này chẳng còn buồn ngủ nữa.

Tôi đột nhiên nhớ tớimột người.

Tuy không biết anh đangở đâu, nhưng tôi biết anh vẫn còn sống, vì dấu mặt trăng đỏ trong lòng bàn taytôi vẫn còn tươi thắm.

Kiếp trước không màngtới nữa, chỉ cần quan tâm tới kiếp này thôi.

Tôi đã không còn cảmthấy hứng thú với những chuyện đã từng xảy ra, cho dù chuyện ấy có thực sự xảyra với tôi đi nữa thì tôi cũng chẳng thể nào thể nghiệm được.

Thứ lưu lại duy nhất,chỉ có tình cảm.

Chỉ có nó là không biếtdối lừa.

Động tĩnh của giườngdưới dần dần lắng lại, chợt người nữ hoảng hốt kêu "á" một tiếng. Tiếng kêu xérách màn đêm đen đặc trong toa tàu. Tiếng những bước chân vội vã vang lên,chẳng bao lâu sau, một ánh đèn sáng rực chiếu vào toa, hóa ra là nhân viên tàu hỏađã đến.

Có người cắt động mạchtự sát rồi.

Đây đâu phải là chuyệnnhỏ, vậy mà nhân viên trên tàu lại không hề tỏ ra kinh ngạc sợ hãi, cứ nhưchẳng có chuyện gì to tát vậy, chỉ sờ thử mũi người đó một cách qua loa rồiquyết định không cứu nữa, gọi nam sinh giường trên cùng anh ta bê thi thể sangcăn buồng ở chỗ nối toa.

Tôi cho rằng đây chẳngqua chỉ là tái diễn lại cảnh một linh hồn tự sát nhưng trong lòng không camtâm, thường cứ mãi quẩn quanh trong khoảng khắc mà mình chết đi, không thể giảithoát. Nhưng nhân viên tàu hỏa mà tôi vừa nhìn thấy có gì đó khang khác.

Cho dù xét từ phươngdiện nào đi nữa thì người đó rõ ràng vẫn là một người còn đang sống sờ sờ.

Nhưng "khang khác" cũngchính ở điểm này. Nếu chỉ là một nhân viên bình thường thì khi nhìn thấy phátsinh chuyện như thế, tại sao anh ta lại có phản ứng đó? Thái độ của anh ra, cứnhư thể chuyện ấy chỉ hơi phiền phức như khi con của khách tè dầm lên giường màthôi.

Hơn nữa, chuyến tàu điđến Phong Đô không hề tồn tại.

Chuyến tàu không tồntại, nhân viên tàu không tồn tại.

Rất nhanh sau đó, taynhân viên cùng với nam sinh giường trên đã quay trở lại.

Anh ta cuộn chiếc chănđẫm máu lại và đem đi.

Mấy người xung quanhcũng tục tục tản ra.

Người phụ nữ dưới giườngrõ ràng rất sợ hãi, không dám ở lại trên giường mình, dứt khoát trèo lên giườngtrên phía đối diện, ngang nhiên cùng nam sinh đó quấn lấy nhau.

Tôi cười nhạt một tiếng,bạn bè vừa mới chết, xương cốt còn chưa lạnh, vậy mà cậu ta có thể bình tĩnhnhư vậy.

"Chàng vì nàng trongmộng thành đôi, tỉnh dậy một mình, quên ăn quên ngủ. Áo khăn chẳng màng nămcanh lạnh, sầu vô hạn, âm thầm lệ lã chã tuôn rơi" - Giọng nữ trong đài phátthanh vẫn nỉ non ai oán không ngừng.

"Nàng xoa mặt phấn choHà lang, chàng tự vẽ nét mày dài. Vô tình mà hóa tình sâu đậm, mặt khô mà timtình không cạn, hối hận đã từng ôm lòng trộm ngọc lấy hương, vứt hết những lờiâu yếm bên nhau..."

Nam sinh rùng mình mộtcái, ôm chặt lấy người con gái bên cạnh, khóe mắt khẽ liếc sang tôi ở giườngđối diện. Dường như cậu ta có chút ngại ngùng nên khẽ buông tay ra.

- Chị này, chị ngủ suốtthế.

- Ừ, ngủ suốt.

- Tàu đi chậm thật đấy,đi lâu như thế mà chưa thấy dừng, không biết ga sau đến đâu?

- Bây giờ mấy giờ rồi?

- Mười một giờ ba mươilăm phút.

Cậu ta nhìn điện thoại.

Xảy ra bao nhiêu chuyệnnhư thế, vậy mà mới chỉ có một phút trôi qua.

- Chị ơi, chị không lạnhà? Em thấy điều hòa ở trong toa hình như mở quá lạnh thì phải.

Tôi nhìn người phụ nữđang ngủ phục trên mình cậu ta, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt bình tĩnh đáp:

- Ừ, cũng hơi lạnh.

- Chị xuống ga nào?

- Ga cuối.

Tôi ngáp một cái, khôngbuồn nhìn vẻ mặt như đang muốn nói tiếp chuyện gì đó của cậu ta, quyết địnhkhông để ý đến họ nữa.

Có lẽ khi tỉnh lại,người này cũng không còn tồn tại nữa rồi.

Thời gian trôi qua quáchậm, cứ tiếp tục thế này, không biết bao giờ mới đến ga cuối cùng. Bên tai làtiếng bánh tàu lăn trên đường ray xình xịch xình xịch, tôi lăn qua lăn lại hồilâu, cuối cùng bò dậy, định tìm nhân viên tàu lửa để hỏi.

"Trời cao xanh ngắt, đấttrải hoa vàng, gió tây gay gắt. Nhạn bắc về nam. Sớm mai ai người nhiễm sươngsay ngất giữa rừng? Vẫn là nước mắt kẻ chia ly..."

Tôi bước ra ngoài, khiđó mới biết hóa ra tiếng hát ấy không phải là trên đài phát thanh, mà là có mộtcô gái đang ngồi hát bên cửa sổ.

Nhìn sau lưng thì hìnhnhư cô ta hãy còn trẻ. Cô ta cầm chiếc khăn tay, thân hình rất đẹp, cứ hát mãimột khúc ca đó.

Nếu như tôi không nhớnhầm thì điệu hát này làTây sương ký[3].

[3] Tây sương ký còn cótên đầy đủ là Thôi Oanh Oanh đãi nguyệt Tây sương ký (Truyện về Thôi Oanh Oanhchờ trăng dưới mái Tây), là vở tạp kịch của Vương Thực Phủ, sáng tác trongkhoảng những năm Đại Đức (1297 - 1307) đời Nguyên Thành Tông (1295 - 1307),miêu tả cuộc tình duyên vượt qua môn đăng hộ đối và lễ nghi phong kiến của ThôiOanh Oanh và chàng thư sinh Trương Quân Thụy. Về kết thúc của truyện, có nhiềudị bản và thay đổi khác nhau. (ND)

Chương 47

Kết thúc của điệu hát làTrương Sinh đỗ trạng nguyên, về quê cưới Thôi Oanh Oanh, đó là kết cục đoànviên luôn được người đời ưa chuộng. Đương nhiên, kết cục đoàn viên chỉ lànguyện vọng tốt đẹp của người đời sau mà thôi. Trong bản Oanh Oanh truyện đầutiên, vì tội danh vô lý là quá đẹp, Oanh Oanh đã bị Trương Sinh đạo mạo phụbạc.

Không biết khúc cô ấyhát là khúc Oanh Oanh nào?

Nhân viên tàu đứng ở cửatoa, xem ra đang rất nhàn nhã.

Tôi qua đó đứng cạnh anhta, làm như không có chuyện gì, bắt chuyện vu vơ:

- Ga sau đến đâu anhnhỉ?

- Phong Đô.

- Có tàu đến Phong Đô từbao giờ thế nhỉ? Sao tôi không biết?

Anh ta vẫn không ngẩngđầu, đáp lại lời tôi:

- Mấy chục năm trước đãcó rồi.

- Mấy giờ tới?

- Đúng mười hai giờ.

- Bây giờ mấy giờ rồi?

- Mười một giờ ba mươisáu phút.

Thời gian quả thật trôiqua quá chậm chạp.

- Nửa ngày trước tôi đãhỏi giờ người khác, khi ấy là mười một giờ ba mươi tư phút, lâu thế mà mới chỉhai phút trôi qua thôi ư?

Cuối cùng anh ta cũngngẩng đầu lên, nhìn tôi một cái rồi nói:

- Tôi cũng không có cáchnào khác, điều đó chỉ dựa vào chính họ.

- Nghĩa là sao?

- Không phải cô cũngmuốn chết giống họ sao?

Nghe anh ta nói vậy, tôichợt bừng tỉnh. Trong tiềm thức của mình, đúng là tôi có ý định tìm đến cáichết. Đây chính là nguyên nhân khiến tôi đi trên chuyến tàu này chăng?

Ý của anh ta là khi tấtcả đều chết thì chuyến tàu mới đến ga cuối?

- Tôi không muốn chết,chỉ muốn đi Phong Đô thôi! - Tôi mỉm cười nhìn anh ta.

- Người sống sẽ khôngtới được Phong Đô.

Anh ta chậm rãi kéo cửatoa tàu ra, gió bên ngoài cửa thổi ập vào, mạnh đến mức khiến tôi loạng choạngđứng không vững.

Tôi đã bị anh ta đẩy xuốngnhư vậy đó.

Bên tai chỉ kịp nghethấy câu nói cuối cùng:

- Cô đáp nhầm tàu rồi.

Tôi ngửi thấy mùi đặctrưng của đoàn tàu, pha trộn đủ mùi, mùi cơ thể người, mùi kim loại, mùi mồhôi, mùi chăn đệm, rồi những tiếng ồn ào huyên náo gọi nhau, tiếng thu dọn hànhlý, tiếng đài phát thanh trên tàu.

- Hành khách chú ý, tàusắp đến ga Trùng Khánh.

Tôi giật mình, ngồi phắtdậy, đến lúc ấy mới hay những người xung quanh đã đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bịxuống tàu. Thấy tôi dậy, ông chú ở giường đối diện cười hì hì, nói:

- Cháu gái, cháu ngủgiỏi thật đấy, ngủ suốt mấy mươi tiếng đồng hồ liền.

Tôi miễn cưỡng nặn ramột nụ cười, lúc này mới nhớ ra, giường đối diện tôi đúng là một chú trungniên, còn giường dưới ông ta là một phụ nữ trung niên mang theo con nhỏ, chẳngcó nam sinh trẻ tuổi nào. Giường dưới tôi là một cô gái trẻ, suốt dọc đường đềunghe headphone, cực kỳ yên tĩnh.

Vậy là tôi đã trở về từchuyến tàu đi Quỷ Thành rồi sao?

Di động trong túi áo đổchuông, tôi lôi ra xem, là tin nhắn của Dao.

"Đi đường bình an, đợiem trở về".

"Vâng". Tôi chỉ nhắn lạimột chữ ngắn gọn rồi xem lại giờ trước khi bỏ di động vào túi áo, mười giờ haimươi lăm phút sáng.

Đã đến ga Trùng Khánhrồi.

Phong Đô là địa điểm dulịch nổi tiếng. Ra khỏi nhà ga, tôi dễ dàng tìm được xe, sau hai tiếng rưỡi làcó thể đặt chân đến đó.

Xe khá đông người, saukhi tôi lên xe, vừa tìm được chỗ ngồi xuống thì tài xế lập tức khởi hành.

Trên tàu tôi đã ngủ suốtnên khi lên xe, tôi không thể chợp mắt nổi. Cũng may tôi được ngồi cạnh cửa sổ,tôi bèn lấy ra bản đồ Phong Đô mới mua ở nhà ga ra, nghiên cứu tỉ mỉ.

Địa điểm tôi định đếnkhá hẻo lánh, xem ra đó là một con đường rất nhỏ, đến bản đồ cũng không có chúthích về nó. Thôi để lúc nào đến nơi sẽ từ từ tìm vậy, tôi thở dài rồi gấp bảnđồ lại.

Từ lúc xe bắt đầu đếngiờ, tôi luôn cảm thấy bồn chồn, có lẽ là do ngồi xe quá lâu nên không thoảimái.

May mà xe đi rất nhanh,chẳng mấy chốc đã đến nơi. Sau khi xuống xe, tôi nhìn đường phố Phong Đô thấykhắp nơi đều là những tòa kiến trúc tân thời, nên quyết định tìm một khách sạnđể nghỉ ngơi, buổi tối lại đi tiếp.

Sự thật chứng minh,quyết định này của tôi là vô cùng sáng suốt.

Phong Đô về đêm đã biếnthành cái thành phố nhỏ âm u mà tôi đã từng gặp lần trước.

Trên phố thắp những ngọnđèn xanh, dăm ba người qua lại vẻ mặt đờ đẫn vô hồn.

Tôi bước đi vô định trêncon đường lát đá xanh. Bản thân dường như đang bị thứ gì kêu gọi, hết rẽ tráilại rẽ phải, tôi hoàn toàn không cần nghĩ ngợi gì. Hẳn là do tác dụng của chuỗihạt ly biệt.

Cảm giác trong lòng cànglúc càng thôi thúc mạnh mẽ. Tôi nghĩ, chuỗi hạt còn lại có lẽ đang ở một nơikhông xa.

Không biết đã đi baonhiêu lâu, cuối cùng tôi dừng lại trước cổng một tòa nhà lớn.

Nói là tòa nhà lớn, thựcra là rất lớn, không thể nhìn thấy ranh giới tường bao, cánh cửa lớn đóng imỉm, không nhìn được thứ gì bên trong.

Người tôi cần tìm ởtrong này.

Trái tim của tôi đangnhảy nhót điên cuồng "thịch, thịch, thịch".

Không chờ tôi gọi cửa,cánh cửa lớn chợt mở ra không một tiếng động.

Trong khoảng sân rộngrãi, có một người đang đứng quay lưng về phía tôi.

- Em đến rồi! - Là tiếngcủa Vị Minh.

Nhìn thấy anh ấy, tôikhông cảm thấy lạ lẫm chút nào. Nơi đây là Quỷ Thành, việc gặp phán quan cũnglà điều bình thường, chỉ có điều anh ấy ở đây thì cũng có nghĩa là người tôicần tìm e rằng cũng không phải là người bình thường.

- Người tôi cần tìm đãchết chưa?

Anh ấy lắc đầu.

- Đi theo tôi.

Tòa nhà này còn rộng hơnphủ phán quan rất nhiều, tôi đi theo anh ấy đến mức mụ mẫm cả đầu óc, đang lúcnghĩ thầm sao đi mãi mà vẫn chưa tới thì chúng tôi dừng lại trước một căn phòngở mé Tây.

Tuy là một phòng đơn,nhưng trang trí không hề sơ sài, xà ngang ở mái thềm điêu khắc sống động nhưthật, những bức vẽ màu trên cột nhà cũng tinh tế sắc nét, xem ra chủ nhân củacăn nhà là một người rất tinh tế, cầu kỳ.

- Vào đi.

Anh ấy khẽ đẩy tôi vàophòng.

Trong phòng thắp đèn,ánh sáng rất đẹp, có một người ngồi ở đó, nhìn thấy tôi bước vào liền đứng dậy.Cô ấy không được khỏe, chỉ đứng dậy thôi đã thở dốc.

Tôi ngây ra một lát, bởivì tôi nhận ra người này.

Trong ký ức mà cuốn sáchmộng gối đầu đó cho tôi biết, cô ấy chính là nhạc sư từng được thượng đế sủngái. Đồng thời, cũng là nguồn cơn của tất cả.

Tôi, Thanh Minh, Dao,hết kiếp này đến kiếp khác, tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ cây đàn của MinhQuân.

Cảnh tượng trong giấc mơtrước đây không có cảm giác chân thực, nhưng giờ đây người vẫn sống sờ sờ vàđang đứng trước mặt tôi, xinh đẹp mê hồn. Tôi nhất thời lúng túng không biếtphải làm thế nào.

Minh Quân cầm tay tôirồi nhìn tôi, nói:

- Em gái, cuối cùng emđã đến rồi.

Đợi đã, cô ấy gọi tôi làgì?

Tôi nghĩ, bộ dạng củamình lúc này hẳn rất ngốc nghếch, bởi vì cô ấy đang cười rất rạng rỡ.

- Chị đợi em rất lâu.

Cô ấy nắm chặt tay tôi,không may chạm phải cổ tay, nhưng tôi không cảm thấy đau nữa. Cúi đầu nhìnxuống, trên tay cô ấy cũng đeo một chuỗi hạt giống y như tạc.

Chủ nhân của chuỗi hạtly biệt còn lại là Minh Quân ư?

Tôi có chút nghi hoặc.

Minh Quân dịu dàng nhìntôi.

- Ngồi xuống trước đã,rồi chị sẽ từ từ kể cho em nghe.

Người bên cạnh đem tớimột chiếc ghế, tôi cảm ơn, nhưng chợt nghe thấy một tiếng đáp lại thật trầm:

- Không cần cảm ơn.

Tôi ngẩng phắt đầu lên!

Là Thanh Minh!

Hình như anh ấy gầy hơnmột chút, toàn thân mặc đồ trắng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn tôi.

Đôi mắt anh bình lặngnhư mặt nước hồ, tôi tìm rất lâu trong đó nhưng chẳng thấy một gợn sóng.

Tôi cứ tưởng mình sẽkhóc, nhưng lại không rơi nổi giọt nước mắt nào.

Tôi từng mơ tưởng rấtnhiều đến cảnh trùng phùng, nhưng tình cảnh như thế này thì tuyệt nhiên chưatừng nghĩ đến.

Hóa ra anh luôn ở đây.

Ngây ra nhìn anh hồilâu, sau đó tôi quay đầu lại nghe Minh Quân kể chuyện.

Giọng của cô ấy uyểnchuyển êm ái khiến cho người ta nghe say sưa. Nếu là ngày nay thì cô ấy rấtthích hợp làm MC đài truyền hình.

15

Rất lâu, rất lâu vềtrước, nhạc sư Minh Quân dạo chơi trên đỉnh Côn Luân, nhìn thấy cây Văn Ngọcmọc trên núi. Vừa hay đúng dịp cây khai hoa, cô ấy đã bị vẻ đẹp của đóa hoahiếm có đó làm cho si mê, bèn cắt ngón tay của mình, nhỏ một giọt lên nhụy hoa.Chẳng ngờ hoa dường như có linh hồn, lập tức hút cạn giọt máu.

Sau này đóa hoa ấy hếtthành quả Văn Ngọc.

Mà lạ lùng là quả VănNgọc này lại có màu sắc xưa nay chưa từng có, đỏ thắm long lanh, vô cùng bắtmắt.

Minh Quân biết đó là nhờgiọt máu của mình nên trong lòng vui mừng khôn xiết, thường lén đến ngắm nhìn.Lâu ngày, chuyện ấy truyền đến tai thượng đế, ngài bèn hạ lệnh đem quả Văn Ngọckhảm vào cây Dao Cầm, ban thưởng cho cô ấy.

Đây không phải kết cụcmà cô ấy muốn, nhưng thượng đế không thể vì nguyện vọng của cô ấy mà thu hồimệnh lệnh.

Thế nên mỹ ngọc hiếm cókhông trốn nổi miệng vàng lời ngọc, sớm muộn cũng sẽ bị biến thành một hòn đávô tri vô giác, vĩnh viễn khảm trên cây đàn không hề liên quan đó.

Đương nhiên sau khi ngọclinh chào đời, Minh Quân đã từng lén đến xem một lần.

Nhìn thấy thiếu nữ xinhđẹp, vô ưu vô lo đó, lần đầu tiên trong lòng Minh Quân nảy sinh khái niệm "emgái".

Chỉ có điều, tiên đìnhkhông dung thứ cho loại tình cảm như vậy tồn tại. Tiên là cao quý, ngọc thần dùcó linh hồn thì chẳng qua cũng chỉ là một đồ vật mà thôi.

Cô ấy chán ghét thế giớiđó, nhưng lại không có dũng khí trốn chạy, cho nên đành đem hy vọng gửi gắm lênngọc linh, hy vọng thiếu nữ mang trong mình dòng máu của cô ấy sẽ có được tựdo.

Sự việc sau đó chính làcảnh trong cuốn sách mộng gối đầu, Thanh Minh bị phái đi lấy Văn Ngọc, ngọclinh trốn thoát từ tay chàng và lưu lạc nhân gian, Dao cũng tới nhân gian, bắtđầu luân hồi hết kiếp này qua kiếp khác.

Những điều này Minh Quânđã sớm đoán được, cho nên cô ấy mới tự mình thỉnh tội, cam tâm bị giam cầm mộtngàn năm trong Quỷ Thành.

Lời của Minh Quân vangvọng hết lần này đến lần khác trong đầu tôi, khiến tôi nhất thời hoảng hốt, đầuóc rối bời.

Trên người tôi có dòngmáu của cô ấy?

Và tất cả những điều đãxảy ra đều là do cô ấy cố tình sắp đặt sẵn?

Chương 48

Tôi hơi cảm động trướccâu chuyện mà cô ấy kể, nhưng cảm xúc phẫn nộ và hụt hẫng trong tôi lại lớnhơn, bởi vì chuyện này không chỉ làm liên lụy đến Thanh Minh, mà thậm chí cònkéo theo cả người vô tội là Dao.

Nghĩ đến việc từtrước đến nay Thanh Minh vẫn luôn theo sát tôi có lẽ chỉ vì trong người tôiđang chảy dòng máu của Minh Quân, trong lòng tôi lại trào dâng cảm giác hụthẫng, cô đơn chẳng nói nổi thành lời.

Còn Dao nữa, hễ nghĩ đếnchuyện trước kia, trái tim của tôi lại nhói đau.

Trên cả thế gian này,người mà tôi có lỗi nhất chính là anh.

Tôi không hề cảm thấyviệc trốn xuống nhân gian là một chuyện vui vẻ.

Nếu như thời gian quayngược trở lại, được lựa chọn lại lần nữa, thì có lẽ tôi đã chọn làm một đồtrang sức vô tri vô giác, dù sao đó cũng là một phương thức sinh tồn khác.

- Sao vậy? Em không khỏeà? Tay vẫn đau phải không?

Minh Quân nhìn thấy tôiim lặng hồi lâu.Tưởng rằng chuỗi hạt ly biệt trên tay tôi lại phát tác, cô ấycuống quýt nắm chặt tay tôi, muốn xem xem tình hình nó ra sao. Tôi gạt tay côấy ra, hỏi ngược lại:

- Cô nói trên người tôicó giọt máu của cô, điều ấy có thật không?

- Đó là chuyện từ lâulắm rồi.

Tôi nghiến răng, dùnghết sức bứt chuỗi hạt ra khỏi cổ tay. Tuy sức mạnh của nó đã suy giảm rấtnhiều, nhưng vẫm còn vô số chiếc rễ nhỏ mảnh bám vào da thịt tôi. Chúng bị nhổbật ra khỏi làn da khiến cho cổ tay tôi chảy máu ròng ròng.

Tôi giơ cổ tay đẫm máutươi ra trước mặt cô ấy:

- Trả lại cho cô, tôitrả lại máu của cô cho cô.

- Hạ! - Giọng nói củaThanh Minh ở phía sau vang lên có chút hoảng hốt.

- Anh im đi! - Tôi nắmchặt cổ tay, không nhìn anh, hét lớn.

Đau, rất đau.

Ánh mắt Minh Quân nhuốmmàu bi thương, cô ấy nắm tay tôi thật chặt, thật chặt, mặc kệ máu chảy thấm lênchiếc váy của mình.

- Chị chưa bao giờ hỏisuy nghĩ của em mà cứ luôn cho rằng làm như thế là đúng.

Cô ấy ôm tôi.

- Chị xin lỗi...

Gay rồi, có lẽ động vàođộng mạch rồi, máu cứ chảy không ngừng. Tôi cảm thấy đầu choáng váng, trước mắtnhòa đi. Trước khi đổ ập lên cô ấy, tôi còn không quên nhấn mạnh:

- Tôi chính là tôi... Tôikhông phải là ngọc gì hết...

Giọng nói dịu dàng ấy anủi tôi:

- Em là chính em, khôngphải là người nào khác.

Khi tỉnh lại, đã khôngthấy Minh Quân đâu nữa.

Tôi vô thức giơ cổ taylên nhìn, vết thương đã được băng bó cẩn thận, cũng không còn đau mấy nữa,chuỗi hạt ly biệt không biết đã văng đi đằng nào rồi.

Có lẽ đã gặp chuỗi hạtcòn lại rồi cũng nên.

Thật đáng tiếc, tôi đãkhông hoàn thành được lời hứa với thiếu nữ áo đỏ đó.

Tôi nhìn xung quanh,không phải là căn phòng vừa nãy nhưng bài trí cũng na ná, có lẽ là tôi vẫn ở bêntrong tòa nhà này.

Vấn đề chuỗi hạt ly biệtđã giải quyết xong, tôi cũng chẳng cần phải tiếp tục ở đây làm gì nữa.

Tôi phải mau chóng trởvề. Dao vẫn ở Vong Xuyên đường đợi tôi.

Tôi cố gắng ngồi dậy,vén màn ra, định bước xuống giường.

Thanh Minh ngồi trênchiếc ghế bên cạnh, nhìn tôi.

- Tỉnh rồi à?

- Tỉnh rồi.

- Định về sao?

- Ừ.

Thấy tôi chật vật bướcđi, anh muốn đỡ nhưng tôi lạnh lùng từ chối:

- Đừng chạm vào em.

Tôi chầm chậm đi rangoài, còn Thanh Minh bị tôi nói vậy thì cũng dừng bước thật.

Tôi bước lần mò theo trínhớ, dần tìm được đường ra, nhưng bất chợt bị một người chặn lại.

May là cũng chẳng phảiai xa lạ, chính là người khách áo xanh từng đến cửa hàng trước đây, tôi còn nhớtên anh ta - Thừa Bích.

- Cô nên đến thăm MinhQuân.

Tôi không nói gì, chỉdừng bước.

Anh ta thấy tôi khôngtrả lời, bèn kéo tay tôi, lôi về phía căn phòng bên cạnh. Anh ta rất khỏe, lạicó một sức mạnh uy hiếp khiến tôi không dám phản kháng, đành ngoan ngoãn đitheo sau.

Căn phòng đó vẫn nhưthế, không có gì khác biệt.

Điểm khác biệt duy nhấtlà có một người đang nằm trên giường.

Tuy cách bức màn, khôngnhìn rõ khuôn mặt, nhưng trái tim tôi vẫn đập điên cuồng.

Cảnh tượng giống hệttrong mơ.

Hóa ra người trong giấcmơ của tôi là Minh Quân.

- Cô ấy ngủ rồi. - Tôinói.

- Chẳng có gì lạ cả, côấy sẽ ngủ vĩnh viễn.

Tiếng của Thừa Bích rấtnhẹ, dường như chỉ sợ làm cô ấy thức giấc.

Tôi bỗng có cảm giác nhưtrái tim mình ngừng đập.

- Nghĩa là sao? Sẽ ngủvĩnh viễn ư? Cô ấy chẳng phải là tiên sao? Tiên sao lại có thể như thế? - Tôinhảy lên, gần như tóm lấy cổ áo Thừa Bích, gắt lên với anh ta.

- Đây là lựa chọn của côấy.

Thừa Bích bình tĩnh nói,còn tôi thì chợt cảm thấy, nếu như bây giờ tôi xoay người lại, thì nước mắt củaanh ta sẽ trào ra.

Tôi cúi xuống trướcgiường, thì thầm với người nằm sau bức màn.

- Tạm biệt, chị gái.

Tôi không có tư cách oánhận bất cứ ai.

Kẻ gây họa thực sự,không đáng xuất hiện trên cõi đời này chính là bản thân tôi.

Tôi chầm chậm lê bước rangoài mà không biết mình sẽ phải đi đâu.

Phía sau có người đuổitheo, đỡ lấy vai tôi, tôi vùng ra, nhưng không thoát được, đành để mặc anh.

- Em định đi đâu? - Anhhỏi tôi.

- Em phải về Vong Xuyênđường.

- Vậy tôi đi cùng emnhé?

- Không cần, anh phải ởlại với Minh Quân còn gì?

- Sau này tôi sẽ luôn ởbên em.

- Anh có trái tim không?

- Có chứ.

- Anh có biết tình yêulà gì không?

- Về sau tôi sẽ biết.

- Em không phải là ngọcthần ngàn năm gì đó đâu.

- Tôi biết.

- Em là Hạ Chí.

- Tôi biết. Tôi đều biếttất cả.

Thanh Minh nhè nhẹ ômlấy vai tôi, nhẫn nại trả lời từng câu hỏi, còn tôi, chút giận dữ trong lòngcũng dần dần tiêu tan. Dù sao thì đối với người đang đứng cạnh tôi bây giờ, thứanh thừa thãi nhất, chính là thời gian.

Một nghìn năm, hai nghìnnăm, rồi anh sẽ từ từ biết thôi...

Khi đi thì ngàn dặm xaxôi, khi thì về lại nhẹ nhàng chẳng tốn công sức mấy.

Cho dù tôi rất muón tỏra cố chấp, nhưng tôi cũng không thể không thừa nhận rằng, đi cùng anh thực sựthuận tiện hơn rất nhiều so với việc phải đi một mình.

Vong Xuyên đường đã sángđèn, từ xa đã có thể nhìn thấy bóng dáng của Dao đi đi lại lại trong cửa hàng,Bạch Dạ ngồi một bên, đang nói gì đó. Nhất định đó chẳng phải là câu gì hay ho,bởi vì Dao bắt đầu đập bàn rồi.

Hai người đó nhìn thấychúng tôi, liền ngưng ngay việc cãi cọ. Dao chạy ra đón tôi, tôi lao vào lònganh.

- Em về rồi!

- Về là tốt rồi.

Dao siết tay, ôm tôi vàolòng thật chặt.

Mặc kệ trước đây, mặc kệsau này, sống như bây giờ là tốt rồi.

Những ngày sau đó diễnra như trước kia, ngày ngày Thanh Minh trấn thủ ở tủ quầy, còn Dao vẫn giữ cáitính ham ăn, ham ngủ và thích mỹ nữ. Ngoài việc Bạch Dạ thi thoảng đến chơi ra,thì những ký ức kia hoàn toàn chỉ như giấc mộng.

Cho đến tận khi vếtthương trên cổ tay đã khỏi hẳn và lại mịn màng như xưa, tôi vẫn không hề gặplại thiếu nữ áo đỏ ngồi trên tường hôm nào. Có lẽ cô ấy đã thông qua một conđường khác để lấy chuỗi hạt ly biệt rồi.

Mỗi khi tôi bắt đầu rơivào trạng thái mơ màng thì ngay lập tức sẽ bị Dao lay tỉnh, sau đó anh lại chỉhuy tôi làm việc này việc nọ, dáng vẻ láu cá y hệt một tên gian thương.

Ngày tháng trôi qua, tôiluôn có cảm giác rằng, chưa biết chừng đây cũng chỉ là mộng ảo.

Chưa biết chừng đếnchính bản thân tôi, cũng chỉ là một nhân vật hư cấu, tồn tại trong giấc mộngcủa người khác mà thôi.

Chuyện thứ chín: Hồ Linh

Trên thế gian này, cónhững linh hồn thuần khiết, có những linh hồn lại khiếm khuyết không toàn vẹn,lại có những linh hồn có thể thẩm thấu lẫn nhau.

Trời trong xanh ngắt,mặc dù chưa tới giờ mở cửa làm ăn, nhưng tôi vẫn mở cửa hàng từ rất sớm, rồingồi trước cửa sưởi nắng.

Ban ngày, con phố nàyvẫn luôn vắng vẻ, ngồi mãi cũng chẳng thấy có mấy người đi mua, nhưng đến buổitối, nơi đây lại lập tức trở nên náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, tà ma quỷ quáiđi lại khắp nơi.

Tôi yên lặng ngắm nhìnvầng dương đang sắp lặn.

Chỉ một lúc nữa thôi,đèn trên phố sẽ sáng lên.

Đêm cũng theo đó mà ậptới.

- Chà chà, lại nhìn bênngoài rồi.

Mái tóc dài cọ cọ vào cổtôi, ngứa ngáy, buồn buồn. Một cánh tay trắng nõn như ngọc choàng lên ngườitôi, mùi hương quyến rũ bay tới.

- Hạ à, bên ngoài có thứgì hay mà em đờ đẫn nhìn cả ngày thế hả?

Khó khăn lắm tôi mớithoát khỏi vòng tay dịu dàng đó, lý nhí phản bác:

- Chị Linh, chị áp sátquá đấy! Em có phải đàn ông đâu!

Lời còn chưa dứt, tôi đãlập tức bị ôm lại.

- Đàn ông thì có gì hayho chứ? Tiểu Hạ của chúng ta còn đẹp hơn đàn ông nhiều.

Cô gái tuyệt mỹ đangquấn lấy tôi như dây mây này là một con hồ ly tinh chính hiệu.

Chuyện này là do tôi tựlàm tự chịu.

Số là mấy ngày trước...

Chương 49

Tôi đứng trên thang lấyđồ trên giá, sểnh tay làm rơi một chiếc chuông đồng vốn được đặt ở phía trên đótừ rất lâu rồi. Nó lăn trên mặt đất, phát ra âm thanh rất lớn. Tôi còn tưởng lànó đã vỡ, liền vội vàng nhặt lên xem, ai ngờ vừa chạm vào thì cái chuông liềnbiến mất.

Thay thế vào đó là mộtbà chị xinh đẹp.

Khi Dao tức tối chạy tớithì bà chị này đã ung dung ngồi chơi được một lúc lâu.

Theo lời tự giới thiệuthì cô ấy là nhân sĩ đất Trung Nguyên, một hôm nằm hóng mát trên giường, khitỉnh dậy thì thấy mình đã ở trong chuông, cũng không biết thời gian đã trôi quabao lâu, may mà gặp được tôi nên mới có thể thoát khỏi nơi giam hãm.

Nói một cách khác, kẻđen đủi là tôi đã thả một yêu vật bị người xưa phong ấn ra.

May mà tôi cũng đã từnggặp không ít thứ kỳ lạ nên không cảm thấy sợ hãi. Hơn nữa, bà chị hồ ly tinhnày có vẻ không phải người xấu. Thỉnh thoảng khi trong cửa hàng không có ai, côấy sẽ chui từ trong cái chuông ra chơi và tán chuyện phiếm với tôi, còn hầu hếtthời gian cô ấy ngủ trong chuông của mình.

Vì nguyên nhân này, tôiđặt tên cho cô ấy là Linh[1]đồng thời cũng năn nỉ Dao tạm thời cho cô ấy ở lạicửa hàng.

[1] Linh nghĩa là "Cáichuông". (BTV)

Dao rất ghét hồ ly tinh.

Liệu có phải vì nơi nàyvốn đã có một người dung mạo tuyệt mỹ là anh rồi, nay có thêm một người đẹp nữanên anh cảm thấy vị trí của mình bị lung lay chăng?

Hơn nữa, xưa nay Daoluôn tự cao tự đại, không coi hồ ly tinh ra gì, suốt ngày chê người ta hôi hám.Rõ ràng tôi chẳng thấy hôi gì cả, chỉ thấy mùi thơm lan tỏa khắp nhà.

Dao bảo, do đạo hạnh củatôi quá kém.

Tôi không thèm chấp, mặckệ anh.

- Này! Cô còn muốn ôm Hạđến lúc nào thế hả?

Dao cau mày, kéo Linh rakhỏi người tôi, đẩy lên chiếc ghế bên cạnh. Sau đó lại khịt khịt khắp người tôimột hồi, vẻ mặt khinh khỉnh chê bai:

- Trên người em toàn làmùi chồn hôi.

- Thế à? Thế anh ngửanhiều thêm một chút đi.

Tôi bình thản cởi áokhoác ngoài ra trùm lên đầu Dao. Bên trong vọng ra một tràn oán thán.

- Em ác quá đi! - Anhtrách móc tôi.

- Tại mũi anh quá kénchọn thôi, cứ ngửi thử một cái cũng chẳng chết được đâu.

Tôi làm bộ nghiêm túcdạy dỗ, nhưng kỳ thực nhìn dáng vẻ của Dao, trong lòng tôi đắc chí chết điđược.

- Dù sao anh cũng mặckệ, mau mau tống cổ cô ta đi đi, nếu không anh sẽ tìm người tới phong ấn cô talại đấy!

Nói rồi, Dao vừa bịtmũi, vừa lao ra khỏi cửa hàng.

- Này, anh đi đâu thế?

Tôi còn chưa nói hết đãchẳng thấy bóng dáng Dao đâu. Anh chàng này chạy nhanh thật!

Tôi quay đầu lại, xinlỗi Linh đang ngồi trên ghế:

- Đừng để ý đến anh ấy,anh chàng này xưa nay vẫn thế, luôn nói những lời khó nghe.

Linh lắc đầu, cười vớitôi:

- Thật ra chị cũng sắpphải đi.

- Hả? - Tôi ngạc nhiên -Chị định đi đâu?

Cô ấy cười ranh mãnh,nhưng không trả lời.

Chẳng bao lâu sau, cómột người khách đến cửa hàng.

Đó là một người kháchrất bình thường, không biết thông qua kênh nào mà biết được nơi này. Xem ra anhta rất giàu có, nhưng khuôn mặt lại nơm nớp lo sợ, cơ hồ còn có chút căngthẳng. Những người khách như thế đều có tâm sự trong lòng, họ đến Vong Xuyênđường là để tìm thuốc hoặc tìm vật.

Tôi trưng ra bộ mặt thânthiện nhất để đón khách.

- Xin hỏi chúng tôi cóthể giúp gì anh ạ?

Anh ta đứng yên, nhìnmột vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc chuông đó.

- Tôi muốn cái đó, giábao nhiêu?

"Cái này không bán", tôiđang định nói vậy thì Thanh Minh đã lên tiếng:

- Tám mươi bảy vạn.

Tôi giật nảy người,Thanh Minh, anh lại bắt đầu chặt chém rồi!

Nhưng người khách lại tỏvẻ vui mừng.

- Có thể trả bằng chiphiếu không?

- Đương nhiên có thể.

Nửa phút sau, tôi nhìntheo họ ra ngoài, anh ta ôm trong tay chiếc chuông đồng, dáng vẻ vô cùng nângniu, cứ đi được mấy bước lại nhìn nó một lần.

Linh nói là sắp đi, hóara là ám chỉ điều này.

Vậy thôi, duyên phận đãđến, có miễn cưỡng cũng chẳng giữ lại được.

Tôi nghĩ rằng sẽ khônggặp lại cô ấy.

Nhưng vào một buổi chiềukhông lâu sau đó, tôi đã gặp lại cô ấy. Khi đó tôi đang cùng Thanh Minh chơi cờtrong cửa hàng, vì kỳ nghệ của tôi thấp kém nên cả ván cờ cứ đi lung tung, đangsắp sửa giơ tay xin hàng thì chợt nghe thấy giọng nói yểu điệu của Linh:

- Quân đen ở bên taytrái của em, đi lên trước một nước là có thể ăn xuống.

Thanh Minh nhặt quân cờlên, nói với không khí một câu:

- Xem cờ không được máchnước.

- Đáng ghét quá đi, tôicó phải quân tử gì đâu. Tiểu Hạ ơi, lâu ngày không gặp, chị nhớ em chết điđược!

Tôi lập tức sởn da gà,giọng nói nũng nịu như thế, không cần nhìn cũng biết là hồ ly tinh kia đã quayvề rồi. Tôi đang định né thì bị lôi vào một vòng tay mềm mại và thơm nức, ômriết, khiến tôi nghẹt thở.

Đúng lúc tôi cảm thấy mìnhsắp chết đến nơi vì sự ôm ấp dịu dàng ấy, thì Linh buông tay.

Tôi ôm lồng ngực, thởhổn hển nhìn cô ấy.

Mấy ngày không gặp, Linhdường như càng đẹp hơn, nói một cách nôm na thì toàn cơ thể đều toát ra mùi nữtính nồng nàn.

Cô ấy mặc một chiếc váy siêungắn, phía trên mặc một chiếc áo cổ khoét rộng, cảm tưởng như sắp sửa rớt xuốngkhỏi bờ vai, hễ cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy ngay những đường nét gợi cảmmê hồn. Đối diện với một người đẹp bốc lửa như thế, cho dù cùng là con gái màtôi cũng cảm thấy rất không tự nhiên, không biết mắt nên nhìn đi đâu mới phải.

Tôi trộm liếc ThanhMinh, anh vẫn ngồi im, trưng ra bộ mặt lạnh như tiền đó lạnh lùng nhìn Linh:

- Cô tạo sát nghiệp rồi.

Linh hoàn toàn không đểtâm, cười hì hì:

- Ai bảo cơ thể anh takém thế chứ... Không thể trách mình tôi.

Tôi lay lay Linh:

- Chị Linh, chị giếtngười à?

Cô ấy ngước nhìn tôi,khuôn mặt đầy vẻ vô tội:

- Chị chẳng làm gì cả.

Nhìn thái độ của cô ấy,tôi bỗng hiểu ra, xem ra người khách đến cửa hàng mấy ngày trước chắc là đãthăng thiên rồi.

- A! Cái nhà cô này! Saolại quay về đây?

Chưa thấy người đã thấytiếng, Dao lại sắp quậy tung lên rồi.

- Tôi còn tưởng là ai cơđấy? Hóa ra là mèo con, lâu không gặp rồi nhỉ... Ấy? Anh đi bắt chuột về rồi đấyà? - Linh ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế mà Dao vẫn hay ngồi, giả bộ ngạcnhiên.

- Bản thiếu gia khôngbao giờ làm những chuyện hạ đẳng ấy! Huống hồ, một kẻ đến chuột cũng không biếtbắt như cô, cơ bản không có tư cách nói chuyện với ta! - Dao tức giận quá,không thèm nể nang gì nữa.

- Thôi, được rồi, đượcrồi. Đừng tức giận nữa.

Thấy tình thế không ổn,tôi đành làm người tốt đi hòa giải đôi oan gia ghét nhau như chó với mèo nàyvậy. Thấy tôi lên tiếng, Dao mới hậm hực im lặng. Linh vốn chỉ định trêu chọcDao chút thôi, thấy Dao ngừng nói, Linh cũng thôi không trêu tiếp nữa.

Tôi thở phào, tưởng rằngđã yên ắng trở lại, nào ngờ chỉ một lúc sau, hai người lại bắt đầu tranh cãi.

Nguyên nhân chính là vìchiếc ghế mây của Dao bị Linh chiếm dụng, anh chàng mặt mũi ấm ức đòi ngồichung ghế với tôi, khiến cho Linh bên cạnh không chịu, đòi trả lại ghế cho Dao,qua ngồi chung với tôi. Hai người cãi cọ không thôi, chẳng ai thèm nghe lời tôicả.

Bên cạnh rõ ràng còn ghếtrống mà? Tại sao mấy tên yêu quái này lại thích cãi cọ thế nhỉ?

Người ta thường nói,càng già tính khí càng trẻ con. Hai lão yêu quái già đời này, nhiều lúc tínhkhí chẳng khác trẻ con chút nào.

Kết quả cuối cùng làLinh chiếm thế thượng phong, đắc ý vênh mặt ngồi sát cạnh tôi, còn Dao thì bựcbội chạy đến ngồi lên chiếc ghế tít trong góc, ra vẻ khổ sở đáng thương.

Mấy ngày sau đó, ngàynào hai người này cũng đều vì những chuyện "nhỏ như con thỏ" mà cãi nhau ầm ĩ.Cho đến một đêm nọ, khi tôi đang cuộn mình trong chiếc ghế mây ngủ gật thì bịLinh lay gọi.

Cô ấy trang điểm rấtđẹp, thì thào vào tai tôi:

- Chị đi đây, mấy ngàynữa mới về.

- Ơ, chị định đi đâuthế? - Tôi mơ màng hỏi.

Cô ấy chỉ khẽ cười,không đáp, rón rén bước ra cửa, chui vào trong một chiếc ô tô lặng lẽ chờ đến,rồi lao vút đi.

Thanh Minh nhìn chămchăm theo hướng cô ấy đi, nhè nhẹ lắc đầu.

Thật lạ, tôi chẳng cònbuồn ngủ chút nào.

Những ngày hồ ly tinh đivắng, không khí lại yên tĩnh như lúc ban đầu, Dao cũng không làm ồn nữa. Tất cảđều rất yên tĩnh.

Lâu ngày, tôi dường nhưcũng quên rằng cô ấy từng xuất hiện tại đây, chỉ là thi thoảng nói chuyện vớiTô Dương, tôi chợt có những khoảnh khắc cảm thấy hoang mang. Nếu như ngay từban đầu tôi đã có một người bạn sôi nổi thích trêu đùa như Linh, thì tính cáchcủa tôi liệu có cởi mở hơn một chút không?

Ngày nghỉ hiếm hoi, tôiliền bị Tô Dương lôi đi dạo phố. Thực ra tôi chẳng có chút xíu hứng thú gì,nhưng không thoát khỏi sự ép buộc lẫn van nài của cô ấy, nhưng đành để mặc chocô ấy kéo đi.

Có lẽ tôi đã rời xa xãhội quá lâu rồi.

Đường phố tấp nập khiếntôi thấy chóng mặt, đâu đâu cũng là người, những cửa hàng hai bên đường khiếntôi hoa hết cả mặt. Sau hơn ba tiếng đồng hồ đi không ngừng nghỉ, liên tục lượnqua lượn lại, tôi đã không nhấc nổi chân nữa. Tô Dương tuy vẫn còn hứng thú,nhưng nhìn dáng vẻ sống dở chết dở của tôi thì "từ bi", trút một đống túi đangxách trong tay tôi, sau đó mắt sáng long lanh lao đến một cửa hàng đang giảmgiá ở bên cạnh.

Tôi ôm đống đồ đó, chậtvật lê sang quán cà phê ngoài trời gần nhất, gọi một cốc cà phê đen. Tôi ngồiđó nghỉ ngơi, vừa ngóng Tô Dương vừa quan sát đám người muôn màu muôn vẻ quanhmình. Có lẽ dịp cuối tuần nên người trên phố rất đông, qua lại vô cùng nhộnnhịp.

Đương nhiên, trên khuphố thương mại sầm uất nổi tiếng này, có đến quá nửa là những nam thanh nữ túăn vận sành điệu. Cạnh chỗ tôi ngồi có một người đàn ông trông như là bị vợ bỏlại đây, đang giữ một đống túi xách bằng giấy của các cửa hiệu nổi tiếng, vừahút thuốc, vừa ngắm những cô gái xinh đẹp trên đường.

Có lẽ nhìn thấy một mỹnhân kiều diễm nào đó, nên ánh mắt anh ta sáng lên, nhìn chằm chằm, điếu thuốctrên miệng suýt chút nữa thì rơi xuống.

Tôi cười thầm trước bộdạng ấy, và cũng hiếu kỳ không biết là mỹ nhân cỡ nào mà có sút thu hút nhưvậy. Tôi cũng nhìn theo ánh mắt của anh ta.

Quả nhiên là mỹ nhân,hơn nữa còn là hai đại mỹ nhân!

Trong đó có một người cóvẻ đẹp rất thời thượng, mái tóc cắt ngắn, chiếc áo da bó sát, chiếc quần vớinhững đường cắt cúp tinh xảo ôm chặt lấy đôi chân dài miên man và thẳng tắp, dướichân đi một đôi giày da nhỏ. Mỹ nhân còn lại thì phong tình quyến rũ, khoác taycô kia một cách thân thiết, mái tóc đen bóng mượt buộc hờ hững, chiếc áo mỏngtang bó sát cơ thể đầy đặn, khiến cho người ta không thể rời được ánh mắt.

Chương 50

Mỹ nhân tóc dài chú ýđến ánh mắt của tôi, liền cười với tôi, sự kiều diễm yểu điệu ấy khiến tôi kinhngạc. Chẳng phải là Linh sao?

Tôi đang do dự khôngbiết có nên chào hỏi hay không thì hai người ấy đã đi qua trước mặt tôi.

Linh khoác tay cô gáikia, tỏ ra rất thân thiết, chẳng biết đang nói chuyện gì.

Cô ấy không quay đầu lạinhìn tôi.

Có lẽ bản tính của hồ lytinh vốn bạc bẽo như thế, khi tốt với bạn thì khiến bạn nghẹt thở, thoắt mộtcái là đã có thể quên bạn ngay.

Tôi lầm bầm tự an ủi bảnthân rằng yêu quái đều thế cả, muốn đi là đi, muốn đến là đến, chẳng có quan hệgì với tôi, nên cũng chẳng cần có nghĩa vụ nhớ đến tôi làm gì.

Bất chợt có ai đó vỗ lênvai tôi một cái.

- Nghĩ gì mà ngây rathế?

Hóa ra Tô Dương đã muaxong, trên tay xách thêm hai chiếc túi, sắc mặt vui vẻ. Xem ra thu hoạch khakhá đây.

- Không có gì, đi dạothêm một lát không?

Tôi đứng dậy.

Thực tế đã chứng minh,khả năng mua sắm của con gái thật kinh người.

Khi tôi loạng choạngxách đống túi về Vong Xuyên đường, trời đã gần tối đen. Lúc đi tôi quên mangtheo điện thoại di động nên cũng không biết lúc đó là mấy giờ rồi. Tôi chỉ sợvề quá muộn sẽ bị Dao mắng nên sau khi xuống xe thì co giò chạy như điên. Vềđến nơi đúng là bị ăn mắng thật.

Dao lên lớp tôi mấy câu,khi nhìn đống đồ trong tay tôi, anh lập tức trở nên vui vẻ:

- Tiểu Hạ của chúng tacuối cùng cũng biết ăn diện rồi sao? Mua gì thế, đưa anh xem nào.

Anh cười hì hì mở túi rakiểm tra. Anh moi được một cái hộp, mở ra nhìn hồi lâu, rồi hỏi tôi:

- Cái gì đây?

- Mô hình Gintama[2],anh thấy rồi đấy thôi! - Tôi xua xua tay.

- Thế còn những cái này?- Anh lôi tiếp những chiếc hộp khác ra hỏi.

- À, là robot điều khiểnÁo giáp vàng[3], anh biết rồi còn hỏi làm gì.

- Hừ, những chiếc túiquái quỷ này là thế nào?

- Gì chứ? Là túi in hìnhDoraemon[4] mà em mới mua, anh đừng có kéo kẻo làm rách đấy.

[2,3,4] Gintama, Áo giápvàng, Doraemon: Tên những bộ truyện tranh nổi tiếng của Nhật Bản. (ND)

- Còn cái này?

- Nhìn cũng biết là máychơi game mà.

- Thế quần áo đâu?

- Quần áo nào? - Tôilườm anh một cái.

- Có đứa con gái nào dạophố mà lại không mua quần áo không? Em có đúng là con gái không? Không phải làđầu thai nhầm đấy chứ? - Dao ngồi xuống than vãn.

- Tiểu Hạ, anh bó tayvới em rồi...

- Thế thì anh cứ từ từmà bó tay đi nhé, bảo trọng! - Tôi dài giọng, vỗ vỗ vào vai anh rồi cầm nhữngchiếc túi xung quanh lên, chuẩn bị về phòng.

Thanh Minh vẫn im lặngtừ nãy bỗng xen vào:

- Lần sau ra ngoài, dẫnanh đi cùng nhé.

- Hả? - Một là tôi khôngnghe rõ, hai là tôi không dám tin vào tai mình nên lại hỏi lại một lần nữa chochắc.

- Máy chơi game! - Anhchỉ vào chiếc PS2[5] trong lòng tôi, khiến tôi kinh ngạc đến mức trố cảmắt, con ngươi suýt rớt ra ngoài.

[5] PS2 là máy chơi gamePlay Station. Đây là một loại máy chơi game di động, trông giống như một chiếcđiện thoại di động.

Máy chơi game? Tôi khôngnghe nhầm chứ? Thanh Minh có hứng thú với máy chơi game sao? Cho dù xét trênphương diện nào đi nữa thì hai đối tượng này đều chẳng ăn nhập gì với nhau.

- Cái này... hay là anhthử dùng PS2 của em trước nhé? Dù sao em còn mua mấy quyển tập chí, tạm thờicũng chưa chơi đến nó.

Tôi nhét chiếc PS2 màutrắng vào tay Thanh Minh, rồi bước đi như chạy trốn.

Anh biết chơi thật chứ?

Nói thật lòng là tôi rấtnghi ngờ điều ấy.

Một lát sau, sau khi thudọn xong xuôi, tôi quay lại cửa hàng, thấy Thanh Minh vẫn giữ tư thế lúc nãy,chăm chú "nghiên cứu" chiếc máy. Có thể thấy ngay anh không biết chơi, nhữngvẫn đang cố gắng tìm hiểu, vẻ mặt cũng thay đổi theo các động tác của tay. Cuốicùng, Thanh Minh bỏ chiếc máy xuống với vẻ mặt rất nuối tiếc.

Tôi biết, đến tám phầnlà anh đã bị thua, cho nên bước qua hỏi:

- Có cần em dạy anhkhông?

Tôi chỉ tiện miệng hỏithế thôi, hơn nữa tôi biết, với tính cách của Thanh Minh, chắc chắn anh sẽ từchối. Nhưng chẳng ngờ anh lại gật đầu.

Một Thanh Minh thẳngthắn bày tỏ nguyện vọng như thế, đúng là hiếm thấy.

Tôi chẳng nói gì thêm,chơi một bàn biểu diễn cho anh xem. Có lẽ vì đắc ý quá nên kết quả ván đầu tiênlà thảm bại. Dao đứng bên cạnh quan sát thẳng thừng cười nhạo tôi.

Tôi có phần xấu hổ,ngượng ngùng đưa chiếc máy lại cho Thanh Minh, rồi cuộn mình vào trong chiếcghế mây, giả đò không thèm quan tâm nữa.

Trời đã sang thu, càngngày càng lạnh. Tối nay trời còn đổ mưa, gió thổi ù ù, không khí bỗng trở nênlạnh lẽo.

Tôi co mình trong ghếmây, bỗng dưng buồn vô cớ.

- Haizz...

- Than thở gì thế?

Dao không biết đã ngồibên cạnh tôi từ lúc nào, hỏi han như một người anh thân thiết.

- Trời lại lạnh rồi...

- Anh không nhớ là em sợlạnh...

- Đương nhiên em khôngsợ lạnh. Chỉ là hễ trời lạnh, thì cũng có nghĩa là một năm lại sắp qua đi.

- Thế thì hãy để nó quađi...

Dao nói với vẻ thờ ơ,tôi lườm anh một cái.

- Yêu quái tất nhiên cầngì phải bận tâm đến một năm hay hai năm. Các anh trường thọ mà.

- Em có muốn giống bọnanh không?

Dao nhìn tôi, ánh mắtđầy vẻ nghiêm túc.

- Không. - Tôi dứt khoáttừ chối.

Tôi là một người bìnhthường, chỉ là một người bình thường mà thôi.

Một người bình thường,có nghĩa là sống trên nhân thế chừng trăm năm, luân hồi, đầu thai, đúng hẹn lạiloại bỏ ký ức. Như thế có gì là không tốt?

Dao xoa xoa đầu tôi,không nói năng gì nữa.

Mưa càng lúc càng lớn.

Trong những đêm như thếluôn xảy ra một số chuyện, theo như lời Thanh Minh nói thì khi trời mưa to,những vật thể không lành có thể trốn ra theo mưa.

Đêm nay cũng thế, có lẽvì nguyên do ấy, hoặc cũng có thể vì những nguyên do khác nữa nên tôi luôn cảmthấy hơi bất an. Hình như Dao nhận thấy biểu hiện ấy nên hỏi tôi có cần về ngủtrước không, tôi đang định đồng ý thì bỗng trông thấy một thứ ngoài cửa.

Thứ đó có màu đỏ.

Nó là "thứ" nhưng kỳthực đó là một con người, có điều "nó" không còn thành hình người nữa. Toàn cơthể dị hợm đó co rúm thành một khối, chân tay đều bị gãy, hình dáng vặn vẹo rúmró cực kỳ kỳ dị. Cho dù "nó" chỉ đứng trước cửa, nhưng mùi máu tanh nồng nặc đãkhiến tôi không dám mở mắt nhìn.

Tôi mắt hoa mày choáng,suýt nữa thì nôn mửa.

Dao đứng phắt dậy, chắntrước cục thịt ấy. Thứ đó không tiến lên nhưng cũng không lùi xuống, đứng bấtđộng đối diện với Dao, một con mắt to tướng đảo qua đảo lại, nhìn chòng chọcvào trong nhà, cảnh tượng đó vừa gớm ghiếc vừa kỳ dị.

Tôi bị nó nhìn đến sởnda gà, chỉ biết cố gắng trốn sau lưng Thanh Minh. Khi Thanh Minh kéo tôi vàobên trong tủ quầy, tránh xa luồng ánh mắt đó, tôi mới dần dần bớt sợ hãi.

Thứ đó rốt cuộc là gì?

Từ nhỏ tới lớn, tôi đãgặp vô số thứ đáng sợ, có hình dạng kỳ quái, nhưng chưa bao giờ gặp thứ gì nhưthế này. Theo lý mà nói, hình dáng này, lúc còn sống chắc hẳn đã bị giày vò tànkhốc, hoặc là chết vô cùng thảm thương. Những thứ như thế luôn chất chứa mộtnỗi oán hận mạnh mẽ. Nhưng khối thịt vừa nãy, tuy rằng ánh mắt rất lạ lùng,nhưng tôi không hề cảm thấy có gì oán hận.

Ánh mắt của nó, thậm chícòn khiến người ta cảm thấy nó đang tò mò.

Tôi nghĩ, nếu là mộtngười bình thường thì chắc chắn không ai có thể chịu nổi việc bị khối thịt kinhdị, đáng sợ nhìn chòng chọc. Nhưng thực ra chỉ là không thể chịu đựng nổi vềmặt thị giác mà thôi.

Còn nếu xét trên phươngdiện cảm giác thì nó không hề khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Tôi không muốn nhìn,nhưng lại rất muốn biết Dao đang rầm rì nói gì với nó.

Ngữ khí của Dao nghekhông nghiêm khắc, xem ra có lẽ đúng là cục thịt đó không đáng sợ như vẻ bềngoài.

Nhưng âm thanh sau đólại khiến tôi trở nên hơi mơ hồ.

Âm thanh quái lạ đókhông hề xa lạ với tôi, chính là tiếng của Huyết Hóa Lang mà ngày ngày tôi đềuthấy, thậm chí tôi còn thường xuyên chào hỏi ông ta. Trên đường phố vắng vẻlạnh lẽo, trong số những người bán rong đi qua đi lại trên phố, một người bánđồ ăn vặt mà chẳng có mấy người gọi mua như ông ta, cũng coi là một trong nhữnggương mặt hiếm hoi mà tôi quen thuộc.

Sau khi nói chuyện xongvới Dao, Huyết Hoa Lang lại cao giọng gọi với vào trong nhà:

- Tiểu Hạ cô nương, xinlỗi đã làm cô sợ, ngày mai tôi mời cô ăn kẹo hồ lô nhé.

- Cảm ơn, không cần đâu.

Tôi lập tức đứng dậy cảmtạ và từ chối. Đùa gì vậy? Tôi dám ăn đồ của ông ta sao.

"Chỉ có người chết mớibiết đồ của Huyết Hóa Lang có vị gì."

Trước đó lâu lắm rồi, VịMinh đã nói với tôi như thế và tôi luôn ghi nhớ. Chính vì thế, khi nhìn thấynhững món ăn vặt của Huyết Hóa Lang, tôi luôn có một cảm giác lạ lùng. Dườngnhư đó không phải là kẹo hồ lô, mà là một viên thuốc lấy mạng cấp tốc.

Dao từ cửa quay trở lại,thong thả ngồi xuống ghế mây. Tôi sán ra mép cửa, ngó nghiêng ra ngoài nhưngtuyệt nhiên chẳng nhìn thấy gì cả.

- Huyết Hóa Lang đâu?

- Đi rồi.

Câu trả lời của ThanhMinh vẫn luôn ngắn gọn như thế.

- Đi rồi? Vậy thứ đó?

- Bị đưa đi rồi.

Thật may là tuy ThanhMinh tiếc chữ như vàng, nhưng vẫn có thể biểu đạt ý tứ một cách rõ ràng. Tôigật gật đầu, rồi tuôn ra câu hỏi thứ ba:

- Vậy thứ đó... là cái gì?

Dao và Thanh Minh nhìnnhau một lát, dường như hơi do dự, cuối cùng vẫn là Thanh Minh mở lời trước:

- Là súc vật?

- Không phải người à?

- Đã từng. Rất lâu trướcđó.

Chương 51

Súc vật cũng có nghĩa làthức ăn. Nghĩ đến những món bánh thịt thơm ngon theo mùa mà Huyết Hóa Lang bán,tôi không kìm được một cơn buồn nôn dâng lên trong cổ họng. Nếu như khi đó tôiăn chúng thì không biết bây giờ sẽ cảm thấy thế nào?

Tôi nhìn Dao, thử thămdò anh:

- Trong mắt anh, có phảiem cũng là súc vật tương lai không? Cũng giống lợn, trâu, bò đối với chúng emấy?

Dao lặng người đi mộtlát, rồi lập tức bật cười:

- Em thấy gấu trúc cóphải là súc vật không?

- Đương nhiên khôngphải, gấu trúc là quốc bảo mà.

- Vậy thì em là quốc bảocủa anh.

Dường như Dao sợ tôikhông tin, lại giải thích thêm:

- Cứ coi em không phảilà người mà là lợn, là trâu, là dê, thậm chí chỉ là một con sâu, anh cũng sẽcoi em là quốc bảo.

Một lần nữa tôi lại bịcâu này của anh đánh gục. Trước mắt tôi chợt hiện ra cảnh tượng Dao ngồi tựabên một chú trâu hoặc chú lợn mà kể truyện cười.

Nói thật lòng, thực sựtôi không thể tưởng tượng nổi cảm giác khi mình biến thành thứ gì đó không phảilà người.

Thanh Minh nhìn tôi,bình thản nói:

- Em không cần suy nghĩquá nhiều đâu, súc vật là do kiếp trước phạm phải mười tội ác không thể tha thứnên sau khi chết mới không thể đầu thai làm người. Huống hồ, bây giờ đã rấthiếm người ăn những súc vật đó. Con vừa nãy là Huyết Hóa Lang nuôi để ngắmthôi.

Để ngắm... Sở thích củaông ta quả là kỳ quái.

Trở lại vấn đề liệu kiếpsau tôi có thể được đầu thai làm người nữa không? Ngộ nhỡ không được, vậy phảichọn trở thành động vật nào bây giờ?

Suốt nửa đêm hôm đó, tôicứ băn khoăn mãi câu hỏi này, đến tận khi trời sang cũng không nghĩ ra kết quả.

Dao biết được tôi lấncấn vì điều ấy, liền cười lăn cười bò.

Theo anh nói, một ngườinếu có phẩm hạnh tốt đẹp, thì phần lớn sẽ được đầu thai thành người, có điềugiới tính chưa thể xác định được. Sở dĩ tôi luôn là nữ giới, cũng vì sự đặcbiệt của linh hồn.

Sau khi liếc tôi mộtcái, Dao nói:

- Thực ra bây giờ nhìnbề ngoài của em, có lẽ đầu thai thành nam giới sẽ hợp hơn.

Tôi lập tức đấm anh mộtcái.

16

Tôi nằm mơ, một giấc mơvề Linh.

Cô ấy ngồi bên mépgiường, đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, trên gương mặt đượm một vẻmà tôi chưa bao giờ nhìn thấy, ánh mắt ngập tràn u uất trong làn sương trắngmông lung nhìn không rõ mặt, khiến tôi cảm thấy hơi xa lạ.

Có lẽ vì mộng cảnh quáchân thực, nên thậm chí tôi còn ngửi thấy mùi khói thuốc.

Tôi nghĩ chắc chắn tôiđã ho khục khặc, vì có một cánh tay giơ ra, quạt nhẹ trên mặt tôi.

Là Linh.

Cô ấy dập điếu thuốc,cười khẽ với tôi:

- Tỉnh rồi à?

- Sao chị lại vào đượcđây?

- Đi vào cùng với ba lôcủa em.

Tôi nghĩ đến cảnh tượnglúc gặp Linh trên phố, hỏi:

- Người đó là...

Linh dường như biết tôimuốn hỏi gì, mau mắn trả lời:

- Cô ấy không phải ngườichị muốn tìm...

- Chị muốn tìm người nhưthế nào? - Tôi hơi tò mò, phải là người như thế nào mới có thể khiến một hồ lytinh mãi mãi không thể quên?

- Là người như thế nàoư?... - Linh thẫn thờ, mơ màng nhớ lại.

- Đó là một người rấtđẹp, vô cùng lương thiện, cũng vô cùng lợi hại. Khi còn nhỏ chị thường hay chơiđùa ở trong núi. Có một hôm không cẩn thận nên đã sa bẫy của thợ săn, chân bịđau ghê gớm, may mà được cô ấy đi ngang qua cứu giúp.

- Sau đó thì sao?

- Sau đó? Sau đó chịsống cùng cô ấy.

- Vậy... Tại sao chị lạivào trong chuông? - Tôi ngần ngừ, nhưng cuối cùng vẫn nói ra câu mà tôi luônmuốn hỏi.

- Bị pháp sư nhốt vào.

- Vậy người đó nhất địnhrất đau lòng đúng không?

- Cô ấy chính là pháp sưđó.

Vẻ mặt của Linh vô cùngbình tĩnh, nhưng tôi lại cảm thấy dường như cô ấy vô cùng đau khổ.

Nếu không vì như thế, côấy đã chẳng muốn đi tìm người đó.

- Chị tìm cô ấy... có phảilà muốn tính sổ không?

Tôi hơi lo lắng, nhưngcô ấy lại bật cười, đưa tay ra xoa đầu tôi.

- Trong đầu em đang nghĩgì thế? - Chỉ là chị muốn hỏi cô ấy rằng, đã biết chị là yêu quái, tại sao lúcđầu còn cứu chị?

Tôi nhất thời khônghiểu, lại nhớ đến vấn đề đầu thai. Giả dụ như người Linh muốn tìm đã chuyển thếlàm người, thì giữa biển người mênh mông, biết đâu mà tìm chứ?

- Chị Linh, nếu khôngtìm thấy thì sao?

- Nhất định sẽ tìm thấy.

Hình như cô ấy rất tựtin. Thấy tôi bán tín bán nghi, Linh lại cười:

- Có muốn xem hình dángcô ấy không?

- Có!

Linh đặt tay lên trántôi, tôi nhắm mắt lại, trong đầu quả nhiên xuất hiện hình dáng một người.

Đúng là một mỹ nhân, tuycô ấy mặc kiểu cổ trang nhưng tôi vẫn lập tức nhận ra khuôn mặt ấy, rõ ràng làTô Dương! Hay nói cách khác, là một người giống Tô Dương như đúc!

Tôi nhớ ra một thân phậnkhác của Tô Dương - pháp sư trừ tà. Đem điểm này đối chiếu với những lời ởtrên, cho dù nghĩ kiểu gì thì người này cũng vẫn là Tô Dương.

Phải làm sao bây giờ?Người Linh muốn tìm lại là Tô Dương. Hai người này nếu như gặp nhau sẽ xảy rachuyện gì? Tôi phải làm thế nào?

Điều quan trọng là, Linhgặp lại người năm xưa đã từng phong ấn cô ấy, liệu cô ấy có thể giữ bình tĩnhmà chỉ hỏi chuyện cũ thôi không?

Và đối với Tô Dương,những chuyện đã qua sẽ bị nhắc lại ư?

Tôi rất quý Linh, nhưngvới tôi Tô Dương cũng rất quan trọng.

Sau khi suy tính, tôiquyết định tạm thời chưa nói cho Linh biết chuyện này, mà tôi sẽ đi tìm TôDương thám thính tình hình rồi tính sau.

Linh cảm nhận được sựxáo trộn trong đầu tôi, bèn quan tâm hỏi:

- Sao thế? Em khó chịuà?

Đương nhiên tôi khôngdám nói thật, chỉ ậm ừ nói là hơi buồn ngủ.

Thấy tôi như thế, Linhbèn cáo từ.

- Chị còn quay về nữachứ? - Tôi hỏi cô ấy.

- Đương nhiên.

Cô ấy cười với tôi rồibiến mất.

Tôi vốn chỉ giả vờ buồnngủ, nên lúc này tỉnh như sáo. Móc điện thoại ra, tôi nghĩ một lát rồi bấm sốcủa Tô Dương. Sau mấy tiếng tút tút, đầu bên kia có người bắt máy.

- Tiểu Hạ? Sao thế? Cóchuyện gì à? - Giọng Tô Dương hơi ngạc nhiên. Cũng dễ hiểu thôi, rất hiếm khitôi chủ động gọi cho cô ấy.

- Không có gì, cậu đangđi làm à?

Nghe tiếng động hỗn tạpở đầu dây bên kia, hình như cô ấy đang ở một nơi rất đông người.

- Ừ, một lát nữa là tanlàm rồi.

Tô Dương đúng là một côgái khéo cư xử, biết tôi gọi điện nhất định sẽ có chuyện nên không đợi tôi mởmiệng kiếm cớ, đã thẳng thắn hẹn tôi.

- Hay tớ đến chỗ cậunhé?

- Không cần đến đây đâu,chúng mình hẹn nhau ở bên ngoài đi.

- Sao vậy?

- Ở quán cà phê gầntrường học, thế nào?

- Được, năm giờ tớ tanlàm, sáu giờ chúng ta gặp nhau nhé.

Tôi không muốn để TôDương đến Vong Xuyên đường, vì Linh luôn xuất quỷ nhập thần, ngộ nhỡ hai ngườigặp nhau thì gay go to.

Ngẩng đầu lên nhìn đồnghồ treo trên cửa sổ, sắp năm giờ rồi, tôi liền vội vàng dậy. Trong cửa hàng,Dao đã tỉnh ngủ, đang ôm PS2 ngồi trên ghế mây chơi rất vui vẻ, thấy tôi, anhngước lên nhìn một cái.

- Ra ngoài à?

- Vâng.

- Ừ, về sớm chút nhé.

Nói xong, Dao tiếp tụcsay sưa chơi tiếp.

Bầu trời xám nhạt, vầngdương nhìn như đã lặn.

Tôi bỏ ví tiền và diđộng vào túi áo khoác, không mang theo gì khác, hai tay không đi ra ngoài.

Trên đường phố lác đácbóng người, tôi bước đi trên đường, cảm giác rất an tâm.

Hình như đã lâu rồi tôikhông một mình yên lặng bước đi trên đường. Ở trong thế giới mà đâu đâu cũng cóđủ loại sinh vật, thì yên tĩnh nghiễm nhiên trở thành một ước muốn xa xỉ.

Khi tôi đến điểm hẹn thìTô Dương vẫn chưa tới, tôi bèn tìm một chỗ ngồi, gọi một cốc cà phê, thong thảđợi cô ấy.

Chiều tà là khoảng thờigian thật kỳ diệu, quán cà phê cũng là một nơi kỳ diệu, ánh đèn mờ tối, rèm cửabuông hờ tạo nên một bầu không khí an tĩnh, hiền hòa. Không khí này không chỉhấp dẫn người ta, mà còn hấp dẫn một số thứ khác, bây giờ tuy không phải làthời điểm đông khách nhất, nhưng trong quán cũng gần kín chỗ.

Ngồi cạnh tôi là một đôitình nhân, người nam mặc Âu phục thắt cà vạt rất chỉnh tề, nhưng trên đầu lạiđeo một đôi tai thỏ, nhìn chẳng hài hòa chút nào. Nếu không phải trong trườnghợp này, thì chắc chắn tôi sẽ tưởng anh ta đang cosplay.

Còn người nữ mặc đồ theophong cách vintage, trang điểm tinh tế, trên đầu cũng đội một đôi tai thỏ, haingười ngồi đối diện, nói chuyện nho nhỏ. Nhân viên phục vụ ra ra vào vào dườngnhư không nhìn thấy bọn họ. Tôi nghĩ không phải vì họ gặp nhiều nên quen, mà cólẽ căn bản họ không nhìn thấy hai người đó.

Phóng tầm mắt nhìn khắplượt cả quán cà phê, đâu đâu cũng là khói mù mịt, khách ở đây phần lớn là nhữngu linh, mặt mũi nhạt nhòa, thần sắc vô hồn.

Yên tĩnh đến cực điểm,đến âm thanh một chiếc thìa nhỏ lanh canh chạm vào tách sứ cũng vang lên cực kỳrõ ràng. Tôi thấy xem ra trong quán này, người khách kỳ dị nhất phải là tôi mớiđúng.

Chương 52

Cánh cửa khẽ bị đẩy ra,Tô Dương bước vào trong, cô ấy mặc bộ đồng phục công sở, bước đi trên đôi giàycao gót đi về phía tôi. Đôi tình nhân bên cạnh dường như căng thẳng, lo lắng,giọng nói càng lí nhí hơn.

Mây mù trong không khícũng tản đi một chút, Tô Dương quả là một người có sức mạnh, cô ấy vừa đến,không khí xung quanh đã thay đổi ít nhiều.

- Đợi tớ lâu không?

- Không, tớ cũng vừa đếnthôi.

Tô Dương ngồi phía đốidiện, chầm chậm khuấy cà phê rồi ngước mắt nhìn tôi.

- Tiểu Hạ, có phải cậucó chuyện gì muốn nói với tớ không?

Tôi nhìn Tô Dương, tronglòng như có một thứ gì đang bịt chặt lại, khiến cho tôi mãi không mở miệng nóira được.

Một lúc sau, tôi lấy cớcó việc, đòi về trước.

Đi chưa được bao xa tôiđã thấy hối hận, nhưng tôi không thể quay lại vì chẳng biết phải nói gì lúcnày. Tôi không thể hỏi thẳng cô ấy rằng, có phải kiếp trước cậu từng thu phụcmột con hồ ly không? Những lời vô cớ như thế, ai có thể trả lời tôi chứ? Cho dùlà Tô Dương đi nữa, thì e rằng cũng không thể hiểu tôi đang nói gì.

Có lẽ tôi không nênnhúng tay vào chuyện này làm gì, chỉ cần đứng sang một bên quan sát xem sự tìnhsẽ đi đến đâu.

Tôi nhớ Dao từng nói vớitôi rằng "Có những chuyện, nếu đã không thể thay đổi thì chỉ nên đứng một bênquan sát mà thôi".

Có lẽ tôi nên làm mộtkhán giả thì tốt hơn.

Tôi đã về gần tới cănnhà mà khá lâu rồi tôi chưa về. Dạo này trời đang dần trở lạnh nên tôi muốn vềlấy mấy chiếc áo ấm.

Hòm thư đầy ăm ắp, hìnhnhư lâu lắm rồi tôi chưa dọn dẹp nó. Mò thấy chìa khóa vẫn mang theo, tôi tiệntay mở ra. Các loại thư từ ào ra, rơi xuống đất. Tôi ngồi xuống, nhặt chúnglên, xem từng chiếc một. Hầu hết đều là thư quảng cáo, tờ rơi, thư báo của ngânhàng... Chỉ có mấy bức là thư cá nhân, trong đó có một bức làm tôi chú ý.

Đó là bức thư gửi từ đạoquán tới, ngoài bì thư là nét chữ cứng cỏi của sư đệ. Tôi bóc thư ra xem, quảnhiên là mấy lá bùa chú. Đột nhiên tôi cảm thấy hơi áy náy, sư đệ vẫn nhớ tớitôi, cứ cách một quãng thời gian lại đều đặn gửi bùa mới đến để đảm bảo an toàncho cuộc sống của tôi. Còn tôi thì sao? Từ sau khi tốt nghiệp đại học đến giờ,tôi vẫn chưa quay lại đạo quán.

Thậm chí đã rất lâu rồitôi không nhớ tới cậu ấy.

Nếu như không vì nhậnđược bức thư này thì không biết đến bao giờ tôi mới nhớ tới nơi mình đã từngsống ấy?

Tôi vứt những bức thưkhác vào thùng rác, chỉ giữ lại bức này, cầm chặt trong tay.

Tôi bỗng muốn được quayvề đạo quán một chuyến.

Buổi tối, tôi nói vớiThanh Minh về ý định này.

Anh không hỏi tôi vì saođột nhiên muốn quay về, cũng không nói gì khác, chỉ đơn giản gật đầu:

- Được.

Thế coi như là anh đãđồng ý.

Tôi về phòng thu dọnhành lý, Dao theo vào cùng.

- Em có tâm sự gì phảikhông?

- Đâu có.

Tôi không ngoảnh đầulại.

Nếu như nói ra sự tình,nhất định Dao sẽ cười tôi.

Với bản tính do dự thiếuquyết đoán, lắm chuyện, luôn tự mình giày vò, không lanh lợi, không vui vẻ... thìviệc phiền muộn trong lòng đương nhiên là đáng kiếp.

- Rốt cuộc là làm sao?

Vai bị anh ôm chặt từđằng sau. Cằm của Dao đặt trên đầu tôi, cọ cọ.

- Nói đi mà, anh sẽkhông cười em đâu.

Tên này đúng là hiểutôi!

Nhưng tôi gan lỳ khôngnói, chỉ đáp bừa mấy câu nhăng cuội:

- Con gái mà, mỗi thángđều có mấy ngày buồn bực, anh không giúp được đâu...

- Hử? Nhưng anh nhớ,tháng này thời gian buồn bực của em vẫn chưa đến cơ mà?

- Làm sao anh biết? Trênmặt em có viết hai chữ "buồn bực" à?

- Tất cả về em anh đềunhớ rất rõ.

Nghe anh nói vậy, tôi imlặng.

Bình tâm mà xét, Dao tuythường ngày hay trêu chọc, cười nhạo tôi, nhưng thực tế anh đối với tôi cựctốt. Cho dù tôi không hề muốn thừa nhận những điều mà cuốn sách mộng đã cho tôithấy chính là quá khứ của mình, nhưng cũng không thể tránh khỏi cảm giác áy náyvới Dao.

Nếu không vì tôi thì anhđã không phải chịu chui rúc ở nơi chật hẹp này.

Nếu không vì tôi, anh sẽcó tương lai xán lạn hơn.

Tôi không biết cảm giáchiện tại của Dao thế nào, tôi chỉ biết tình cảm của mình với anh. Phức tạp, daydứt, ỷ lại, đồng thời cũng có chút thương anh.

Chính vì thế nên tôikhông muốn để anh phải phiền toái thêm nữa. Tôi của hiện tại thực sự là mộtngười bình thường, sống yên ổn hết kiếp này, mới là cách báo đáp anh tốt nhất.

- Không có gì thật mà,chỉ là hơi nhớ nhà thôi. - Tôi nắm lấy cánh tay Dao, khẽ lắc.

- Em sẽ mau trở về thôi.

- Ừ.

Đầu anh vùi vào vai tôi,không động đậy. Tôi xoa xoa tóc anh, vẫn không có động tĩnh gì. Tôi liền nhổmột sợi tóc anh, lẩm bẩm:

- Muốn làm áo len thìcòn phải nhổ nhiều hơn...

Dao nhảy dựng lên.

- Em định làm áo lôngmèo đấy à?

- Đương nhiên rồi, áolông cừu chẳng có gì quý hiếm cả, mặc áo lông mèo đi trên đường mới oai chứ.

Tôi làm bộ nghiêm túc,thậm chí còn với lấy chiếc kéo bên cạnh.

Dao hét lên, ôm đầu chạymất.

Cuối cùng cũng được yêntĩnh rồi, tôi thở phào, tiếp tục thu dọn hành lý.

Mấy phút sau, tôi lại bịôm chặt.

Tôi đang định kêu lên,thì bị giọng nói phía sau làm cho giật thót.

- Trên người em có mùicủa cô ấy...

Tôi thót tim, hôm naytôi gặp Tô Dương, lẽ nào Linh ngửi thấy? Tôi hơi hối hận, không ngờ mũi của hồly thính thế.

Tôi còn chưa kịp trả lờithì Linh đã chui tọt vào chiếc túi tôi đang cầm trên tay, ngửi ngửi hít hít,cuối cùng lôi ra một thứ.

- Cái này ở đâu ra?

Trong tay cô ấy chính làlá thư mà tôi vừa mang về, nhưng lá thư đó tôi lấy sau khi gặp Tô Dương, nênkhông thể có mùi của cô ấy.

- Bức thư đó làm sao ạ?

- Trên này có mùi của côấy.

Trước ánh mắt khẩn cầucủa Linh, tôi đồng ý mở lá thư ấy, nhìn thấy mấy lá bùa đó, đôi mắt cô ấy bừngsáng.

- Không sai, chính làbùa cô ấy vẽ. Tiểu Hạ, cái này ở đâu ra vậy?

- Cái này... từ đạo quángửi tới.

Tôi quyết định nói thực,vì dù sao sư đệ cũng không phải là người cô ấy muốn tìm.

- Tiểu Hạ, dẫn chị đếnchỗ đó nhé! - Linh nhìn tôi chằm chằm, van nỉ.

Tôi cười méo mó:

- Dù chị không cầu xinthì em cũng đang định đến đó một chuyến.

Vậy là hành trình vềthăm quê cũ theo dự tính của tôi có thêm một người bạn đồng hành kỳ quái.

Cuộc đời là vậy đó, bạnkhông bao giờ có thể biết được phía trước sẽ xảy ra những chuyện gì.

Trời mới tờ mờ sáng tôiđã bị Linh gọi dậy. Nhìn vẻ mặt háo hức chờ đợi của cô ấy, tôi cũng không nỡngủ tiếp, đành dậy hẳn. Đi sớm một chút, hy vọng có thể đến nơi trước khi trờitối.

Đèn trong cửa hàng vẫnsáng, Thanh Minh ngồi trước quầy đọc sách, Dao ngồi bên cạnh chơi PS2, haingười im lặng, cảnh tượng ấy thật hài hòa. Trước đây, trong vai trò là nhânviên của cửa hàng, tôi chưa bao giờ có cảm giác này. Còn bây giờ, dưới con mắtcủa người ngoài, tôi mới nhận thấy.

Thực ra thì cuộc sốngcủa tôi ở đây khá an nhàn.

- Em đi đây, ngày kia emvề.

Tôi xách hành lý, mỉmcười chào họ.

- Để anh tiễn em. - Daođứng dậy.

Thanh Minh cũng đứngdậy, dịu dàng nói:

- Đi đường cẩn thận nhé.

Tôi gật đầu với anh rồibước ra ngoài, Dao đưa tay ra đón lấy hành lý của tôi, tôi cũng không chối từ.

Bởi vì tôi biết chối từcũng vô ích.

Sáng sớm, đường phố rấtyên tĩnh, chúng tôi chầm chậm thả bước. Nhìn Dao, tôi đột nhiên nhớ ra một vấnđề.

- Lúc em còn nhỏ, anh cóđến đạo quán thăm em không?

- Có.

- Thế khi em lên bốn,năm tuổi, trông như thế nào?

- Rất nghịch ngợm, emđến đâu là ở đó gà bay chó nhảy.

Dao hình như nhớ rachuyện gì đó, nụ cười hiện lên trên gương mặt.

- Hừm, em nghe ông nộikể, lúc còn nhỏ em từng chọc tổ ong vò vẽ nữa. May mà mệnh lớn không bị ongchích. Đúng là may mắn thật đấy.

- Đương nhiên là em maymắn rồi, bởi vì người bị ong chích là anh. Lần đó anh bị ong vò vẽ chích chomấy phát, phải mấy ngày sau mới đỡ đấy.

- Hả? Không phải chứ?Khi đó anh cũng ở đó à? - Tôi kinh ngạc, bởi vì mình hoàn toàn không có ấntượng gì về chuyện ấy.

- Không chỉ chuyện đó,còn lần em trèo cây hái hạch đào, kết quả bị ngã, lần em chơi bên bờ sông, suýtnữa bị nước cuốn đi, còn lần em trêu con chó vàng nhà hàng dân trong thôn, kếtquả bị rơi mất một chiếc giày, em ngồi trên đất khóc mãi...

- Thôi, anh đừng kể tiếpnữa...

Tôi vội vàng ngăn Dao,không cho anh kể tiếp nữa, không chừng thêm mấy câu nữa anh còn kể đến chuyệntôi tè dầm hay thò lò mũi xanh mất. Dao bị khơi lại những chuyện khổ sở xưa cũ,anh nhăn nhó:

- Những chuyện đó đâu cóthấm tháp gì, em có biết chuyện quá đáng nhất là gì không?

Đương nhiên là tôi khôngnhớ nên chỉ biết lắc đầu quầy quậy.

- Có một lần anh đangngủ trưa trên sườn núi, bỗng nhiên em chạy tới, tóm lấy đuôi anh định quăngxuống khe núi! Thật quá đáng! Em đúng là ác quỷ!

- Ha ha ha, đúng là quáđáng thật! Nhưng... Có đúng là em làm thế không vậy?

- Đương nhiên là thật! -Dao thở dài một tiếng - Khi đó anh còn muốn đánh em một trận đấy.

- Em xin lỗi mà, anh đạinhân đại lượng, đừng so đo với trẻ con thế.

Tôi tuy ngoài miệng cườiha ha, nhưng trong lòng lại vô cùng phức tạp. Một mặt cảm thấy cũng hơi tứccười, nhưng mặt khác, khi biết rằng từ thuở thiếu thời của mình đã có sự thamgia của Dao, tôi cảm thấy vui vui, và cảm thấy áy náy nữa.

Hóa ra không phải tôiluôn cô đơn.

Trước lúc lên tàu, Daocòn nói muốn đi cùng tôi, nhưng tôi luôn tỏ ra kiên quyết khiến anh xịu mặt, ỉuxìu. Tôi biết anh rất muốn quay về thăm chốn cũ, có điều nếu anh cùng đi thìchắc chắn suốt chặng đường này tôi sẽ không được yên thân.

Tàu chầm chậm rời ga,đến khi nhìn thấy bóng Dao dần dần biến thành một cái chấm đen nhỏ xíu, Linhmới chui ra, ngồi chỗ bên cạnh tôi.

Chương 53

Trái hẳn với phong cáchtrang điểm diêm dúa gợi cảm mọi khi, hôm nay cô ấy ăn mặc rất đoan trang, trôngnhư một nhân viên văn phòng vậy. Không chỉ có thế, dường như biểu hiện tínhcách cũng bớt phóng túng hơn, đối diện với mấy anh chàng muốn bắt chuyện mà côấy cũng không thèm để ý, khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.

- Chị Linh, chị khôngsao chứ?

Linh nhìn tôi:

- Tiểu Hạ, bao giờ mớiđến nơi?

- Khoảng năm tiếng rưỡinữa.

- Lúc nãy em cũng nói lànăm tiếng rưỡi nữa.

- Đây là lần thứ mườimấy chị hỏi em rồi... Tàu mới đi chưa được nửa tiếng thôi mà.

- Haizz, tàu đi chậmthật đấy...

Cô ấy quay trở lại ghế,có chút bất mãn.

- Nhẫn nại chút đi nhé,tại nơi đó không có sân bay.

Tôi an ủi cô ấy, nhưngkỳ thực trong lòng cũng hơi sốt ruột.

Đã lâu rồi tôi khôngquay lại nơi đó, khi đã lên đường trở về mới hiểu thế nào là "quy tâm tự tiễn"[6].Nhưng trong tình cảnh này thì sốt ruột cũng vô ích, chi bằng ngồi thảnh thơingắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ còn dễ chịu hơn.

[6] Quy tâm tự tiễn:Lòng mong ngóng trở về như mũi tên bay, ý nói mong mau quay về. (ND)

Thực ra tôi rất thích đitàu hỏa, lần nào đi du lịch cũng điều ưu tiên lựa chọn phương tiện này. Một làgiá rẻ, hai là có thể gặp đủ loại người, ngoài ra còn có thể ngắm phong cảnhven đường và nói chuyện với người bên cạnh. Đó đều là những việc thú vị cả.

Nhưng có điều tàu hỏa cũngcó nhược điểm, đó là tôi thường xuyên nhìn thấy một số thứ kỳ quái, đặc biệt làở nhà vệ sinh. Mỗi lần mở cửa, tôi đều giật thót cả người. Sau này rút kinhnghiệm, hễ lên tàu là tôi gần như không uống nước, vì thế cũng giảm được rấtnhiều khả năng gặp phải những thứ đáng sợ.

Lần này Linh đi cùngcũng có cái hay. Tôi để ý từ lúc lên tàu tới giờ, xung quanh không hề có gì bấtthường, đến ma tà quỷ quái ở những chỗ u tối nhất cũng không thấy tăm hơi. Xemra một số yêu quái cực mạnh sẽ có sức uy hiếp đối với những thứ đáng sợ kia.

Chuyến đi này, có lẽ sẽbình an hơn nhiều.

Năm tiếng đồng hồ thựcra trôi qua rất nhanh. Tàu vừa dừng hẳn, Linh đã nhảy phắt xuống, tôi vừa gọicô ấy vừa lề mề xách hành lý theo sau.

Mùa thu mát mẻ, trên sânga nhỏ chỉ có bóng dáng của hai chúng tôi, ngoài chúng tôi ra cả đoàn tàu khôngcó ai khác xuống ở ga này.

Ga này chỉ là một ga củathị trấn nhỏ, đúng là nhỏ đến mức tội nghiệp, còn chẳng bằng một ga cấp huyện,ngoài những chuyến tàu màu xanh bình thường thì có lẽ không có tàu nào khácdừng lại ở nơi đây. Nhân viên trực ở cửa ga là một bác gái, cặp mắt lờ mờ ngáingủ liếc vé tàu của chúng tôi, rồi xua tay bảo đi.

Ra khỏi ga liền bị núinon bao quanh.

Thị trấn nằm gọn tronglòng núi biếc, diện tích rất nhỏ, cả trấn chỉ có một con phố chính, những cửahàng tạp hóa bán đủ thứ lặt vặt mở dọc hai bên phố. Tôi nhớ hồi còn nhỏ thườngmong ngóng được ông dẫn lên thị trấn, khi ấy ông hay mua cho tôi những thứ ngonlành như kẹo, mứt quả,...

Trong mắt trẻ nhỏ, thựcra chuyện đó vô cùng quan trọng.

Tôi nhìn quanh xem thịtrấn thay đổi bao nhiêu, rồi len lén thở dài.

Chúng tôi ngồi trên xebuýt lắc lư tròng trành suốt dọc con đường xi măng nhỏ hẹp khoảng hai mươiphút, sau đó cuốc bộ tiếp.

Núi không cao lắm, đườngcũng không phải quá khó đi, nhưng tôi vẫn hơi lo cho Linh vì cô ấy đang đi giàycao gót. Thế nhưng cô ấy lại không hề tỏ ra oán thán, chỉ chăm chú tránh nhữngổ gà và đá cuội, cẩn thận bước lên phía trước.

Tôi cũng đề nghị cô ấychui vào trong chuông đồng để tôi cõng đi, như thế sẽ nhẹ nhàng hơn, nhưng côấy vẫn kiên quyết tự mình đi hết hành trình. Thế nên tôi cũng không khuyên nhủnữa, chỉ bước chậm lại, cùng cô ấy đi từ từ.

Tôi biết, đối với Linh,đây là một việc rất quan trọng.

Cứ đi được một lát lạinghỉ, trước khi mặt trời xuống núi, cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi.

Từ xa đã có thể nhìnthấy cánh cửa của đạo quán đang mở, mấy tiểu đạo sĩ đang đi đi lại lại ở bêntrong, có một cậu mắt tinh thấy chúng tôi trước tiên, vội vàng đi báo tin.

Bàn tay hơi run run củaLinh đang nắm chặt tay tôi.

Sư đệ đã nhận được tinbáo, từ trong đạo quán bước ra.

Năm nay cậu ấy hai mươituổi, nhìn rất chững chạc trưởng thành. Cậu ấy mặc một chiếc đạo bào màu xanhđậm, trong đôi mắt ánh lên niềm vui không thể che giấu.

- Sư tỷ, chị quay về màkhông báo trước một tiếng để em đi đón chị.

Linh lại siết tay chặthơn, tuy chỉ hơi đau nhưng tôi không thể cựa quậy được, đành đứng yên tại chỗđợi cậu ấy bước đến.

Cậu ấy bước đến trướcmặt tôi, đón lấy hành lý rồi nhìn sang Linh bên cạnh.

- Sư tỷ, đây là bạn chịà?

- Ừ, đúng thế. Cô ấy là...

Tôi còn chưa kịp giới thiệuthì Linh ở bên cạnh đã ngắt lời:

- Chào cậu, tôi là HồLinh[7].

[7] Chữ "Hồ" trong hồ lytinh, "Linh" tức là chuông, ý chỉ mình là con hồ ly bị phong ấn trong chiếcchuông năm xưa. (ND)

Linh vừa nói vừa đưa tayra, nhưng sư đệ không bắt tay cô ấy mà chỉ mỉm cười, chắp tay hành lễ.

Linh ngẩng ra một látrồi thu tay về, mặt trầm ngâm.

Tôi nắm lấy tay cô ấy,lạnh ngắt.

Lúc này, mấy đệ tử vốn ởtrong đạo quán cũng đều ra đón, vây quanh chúng tôi hỏi này hỏi nọ, rồi cùng đivào bên trong.

Đã lâu rồi tôi khôngquay lại, đạo quán vẫn như xưa, chẳng thay đổi bao nhiêu, vẫn là cánh cổng đó,khung cửa sổ đó, đến cái giếng mà hồi nhỏ tôi suýt chút nữa ngã xuống cũng vẫncòn nguyên, lớp đá xanh trên miệng giếng bị dây thừng miết thành một rãnh nhỏ,sờ lên nhẵn bóng.

Hành lý được sư đệ đemtới phòng khách, tôi đứng trong sân nhìn Linh đi tới đi lui.

Từ lúc tới đây, cô ấyhơi kích động, lúc thì ngây ra nhìn những tiểu đạo sĩ đi lại trong sân, lúc lạinhìn chằm chằm sư đệ, rồi lảng vảng quanh cậu ấy.

- Chị Linh...

Tôi vẫy tay gọi, thoángcái cô ấy đã đi tới.

- Chị Linh, chị có nhậnra ai không?

- Không nhầm đâu! - Côấy khẳng định.

- Chị chắc chắn chứ?

- Chính là cậu ấy.

- Hả?

Tôi vẫn luôn cho rằngngười Linh cần tìm là Tô Dương, nay thấy cô ấy khẳng định là sư đệ, trong lòngtôi không khỏi nghi hoặc.

Theo lý mà nói, việcchuyển thế đầu thai biến thành nam giới cũng là chuyện bình thường, có điều tôiđã cùng sư đệ lớn lên từ nhỏ nên thực sự rất khó tưởng tượng cậu nhóc này kiếptrước là con gái, hơn nữa lại còn là một cô gái giống Tô Dương y hệt.

Nghĩ thế nào cũng vẫncảm thấy không quen.

Đến bữa, sư đệ còn quaăn cùng chúng tôi, thỉnh thoảng nói dăm câu ba chuyện phần lớn đều là Linh hỏi,sư đệ trả lời, tôi chỉ ở bên cạnh nghe và không biết nói gì.

Cho dù chỉ nhìn qua, tôicũng có thể nhận ra sư đệ rất khách sáo và lạnh nhạt với Linh, khi hỏi đáp đềunói rất ngắn gọn và qua loa. Đầu tiên tôi còn cho rằng đó là sự cẩn trọng giữmình trước các cô gái trẻ tuổi, nhưng sau khi suy ngẫm thật kỹ, mới thấy đúnglà cậu ấy đối xử với Linh rất lạnh lùng.

Tôi và sư đệ lớn lên bênnhau nên tính cách cậu ấy thế nào, đương nhiên tôi rõ hơn ai hết. Cậu ấy đốiđãi với người khác tuy không nhiệt tình, nhưng cũng tuyệt đối không tạo khoảngcách với khách khứa bao giờ. Chẳng lẽ cậu ấy làm như vậy là để tránh rắc rối?

- Sao em chẳng nói gìhết vậy, lẽ nào mới không gặp nhau ít ngày mà đã biết xấu hổ rồi sao? - Tôi cốý trêu cậu ấy.

- Đâu có, chỉ là em thấyhơi bất an thôi.

- Ơ, thế không phải làvì gặp người đẹp nên tinh thần bất an à?

- Sư tỷ...

- Tiểu Hạ...

Hai người đồng thanh lêntiếng, Linh âm thầm kéo áo tôi dưới gầm bàn.

- Được rồi, em biết rồi...

Đến pha trò cũng khôngđược. Nửa đêm, tôi hỏi Linh:

- Cậu ấy không nhớ rachị, đúng không?

Linh im lặng gật đầu.Thực ra không cần hỏi thì trong lòng tôi cũng đã rõ.

- Ngày mai cùng em quayvề nhé.

Tôi vỗ vai cô ấy như thểrất thấu hiểu, tình hình bây giờ, có lẽ không thích hợp để ở lại.

- Chị phải ở lại nơinày.

- Cái gì? - Tôi còntưởng mình nghe nhầm.

- Chị phải ở lại nơinày! - Linh nhìn tôi, chầm chậm nhắc lại.

- Chị Linh, đây là đạoquán. Hơn nữa... Hơn nữa...

Hơn nữa cậu ấy hoàn toànkhông biết chị, cũng không nhớ những chuyện xảy ra trước kia. Quan trọng nhấtlà, cậu ấy căn bản cũng chẳng phải là người đã cứu chị ở kiếp trước.

Trong luân hồi kiếp nàyđến kiếp khác, ký ức đã trở nên mơ hồ, linh hồn cũng không còn khôi phục đượcnhư ban đầu, đến thân xác cũng trở nên xa lạ.

Cho dù là vì một ngườinhư thế, chị cũng muốn ở lại đây sao?

Những lời này, tôi khôngnói ra khỏi miệng.

Nếu là sự lựa chọn củaLinh, thì tôi không có quyền can thiệp.

Chỉ là, người và yêuquái đã định là không đi chung một con đường, huống hồ lại ở thế đối nghịch -hồ yêu và đạo sĩ?

Không ai có thể đảm bảolần này sẽ không xảy ra bi kịch.

Dường như biết được tôilo lắng điều gì, Linh khẽ ôm lấy tôi.

- Tiểu Hạ, em đừng nghĩquá nhiều, chị biết mình đang làm gì. Từ khi bị phong ấn vào trong chiếc chuôngđến nay, chị đã nghĩ rất nhiều. Đầu tiên chị oán hận, rất hận, không thể lýgiải nổi. Nhưng dần dần chị cảm thấy, kỳ thực chuyện cũng không có gì to tátcả. Chị là yêu quái, cô ấy là pháp sư, cô ấy vốn có thể giết chị ngay từ đầu,nhưng đã không làm thế mà lại cứu chị, chữa cho chị. Đến cuối cùng, cô ấy cũngkhông giết chị mà chỉ phong ấn chị vào trong chuông. Chị nghĩ, có lẽ cô ấy cũngthương tình chị chăng? Nghĩ được như thế nên trong lòng chị không còn khó chịunữa.

Tóc Linh cọ vào má tôingưa ngứa, tôi hơi buồn cười nhưng không cười nổi.

- Từ lúc đến đây, chị đãquyết định sẽ ở bên cậu ấy. Cho dù dưới hình thức nào, ít nhất chị cũng muốnđược ngắm cậu ấy hết kiếp này. Này, Tiểu Hạ, kiếp người ngắn ngủi như thế, chútthời gian đó đối với chị thì có thấm vào đâu?

Cô ấy buông tôi ra, thấytôi ủ dột không vui, bèn mỉm cười.

- Thực ra, chị thấy nơiđây non xanh nước biếc, đúng là một nơi hợp để tu hành. Chị phải sớm chiếm đượcđịa bàn đẹp, sau còn tu thành Cửu vĩ hồ rồi quay về gặp em, oai biết bao, đúngkhông?

- Đúng thế, đúng là oaithật!

Tôi đành gượng cười, vộivã trốn tránh ánh mắt Linh bằng cách khoác áo lên mình.

- Em ra ngoài đi dạo mộtlát.

- Chị đi cùng em nhé!

- Không cần đâu, em đithăm ông nội.

Tôi ra ngoài, hướng vềphía phần mộ của ông nội trong trí nhớ.

Trong núi không có đènđường, chỉ có vầng trăng sáng treo lơ lửng giữa trời. Tôi theo ánh trăng lạnhlẽo, tìm đến trước mộ ông nội. Xung quanh mộ rất sạch sẽ, xem ra nơi đây thườngxuyên được quét dọn.

Gió núi rất lạnh, tôikhép chặt vạt áo, tìm một chỗ tương đối bằng phẳng, nép sau tấm bia đá, khôngnói gì, cứ thế đờ đẫn ngây ra.

Không biết đã bao lâu,bỗng có một giọng nói hiền từ mà khàn khàn khẽ truyền đến tai tôi:

- Hạ à, đừng ngồi đây,kẻo bị lạnh đó con.

- Ông nội! - Tôi chựckhóc.

Từ sau khi ông nội quađời, tôi thường xuyên nửa đêm canh ba chạy đến đây, hy vọng có thể gặp ông.Nhưng đáng tiếc là dù thế nào đi nữa, ông cũng không xuất hiện.

- Hạ à, con đừng quayđầu lại, mau về phòng đi, sắp biến thiên[8] rồi.

[8] Biến thiên: Vừa cónghĩa là thay đổi thời tiết, vừa có nghĩa là biến động lớn, ảnh hưởng đến thờithế, ở đây chỉ thiên kiếp sắp giáng xuống. (ND)

Chương 54

Trời cơ hồ lập tức tốisầm lại, mặt trăng biến mất, gió càng gào thét dữ dội hơn. Tôi bị một sức mạnhvô hình đẩy đi, ngơ ngẩn quay về trước cổng đạo quán. Từ xa đã có thể trôngthấy Linh đang từ trong giữa sân đi ra, nhìn thấy tôi, gương mặt cô ấy đầy vẻkinh ngạc, vui mừng.

- Tiểu Hạ, em đi đâuthế? Chị đang định đi tìm em đây. Ấy, sao mặt em trắng bệch thế này? Không khỏeà?

Linh bước tới chỗ tôi.

Tôi có một dự cảm khônglành.

Tôi muốn ngăn cô ấy lại,đột nhiên một ý nghĩ mãnh liệt hiện ra trong đầu: Phải ngăn cô ấy lại!

- Đừng qua đây!

- Tiểu Hạ?

- Chị về đi, đừng quađây!

Một luồng ánh sáng trắngchói mắt lóe lên trước mặt tôi, bên tai chỉ nghe thấy một tiếng sấm ầm ầm longtrời lở đất.

Chỗ Linh đang đứng giờđã biến thành một hố đen sâu hoắm, không thấy cô ấy đâu nữa, thay vào đó là mộtcon thú nhỏ, co ro, đứng im không nhúc nhích. Tôi bước tới ôm nó vào lòng,không nén nổi khóc nghẹn ngào.

Đều do tôi cả, nếu nhưkhông vì tôi thì Linh đã không biến thành thế này!

Nhưng giọt nước mưa lạnhbuốt bắt đầu rơi xuống.

Ngay sau đó, sư đệ vìnghe thấy tiếng khóc của tôi mà tìm đến, lôi tôi ra khỏi màn mưa. Cậu ấy đưamột chiếc khăn khác, cẩn thận lau cho con hồ ly trong lòng.

- Chị cứ ngốc nghếchkhóc thêm một lúc nữa đi, nó chết thật đấy.

Tô hơi ngượng ngùng, vìlúc ấy tôi chỉ biết đau lòng mà quên không nhìn kỹ xem nó còn sống hay đã chết.

- Kinh qua thiên kiếp màvẫn còn sống, đúng là mệnh lớn!

Sư đệ khẽ đặt con hồ lylên giường, đắp chăn cho nó, rồi quay sang nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc:

- Sư tỷ, nó chính làngười bạn chị dẫn về đúng không?

Tôi không thể phủ nhận.vì đó là sự thực.

Sư đệ mỉm cười.

- Kỳ thực em cũng đangthấy lạ, tại sao chị lại dẫn một con hồ yêu quay về, chỉ là chưa tìm được cơhội để hỏi chị cặn kẽ mà thôi. Hơn nữa nhìn bộ dạng nó cũng không có vẻ gì làsẽ hại chị, nên em cũng không quan tâm đến nó nữa. Chỉ đáng tiếc là nó vẫnkhông tránh được thiên kiếp.

- Em đã phát hiện rồisao?

Cậu ấy gật đầu.

- Sao em không giết nóđi? Đó là hồ yêu mà?

- Bây giờ nó chỉ là mộtcon hồ ly bình thường thôi.

- Có thể nhờ em mộtchuyện được không?

Tôi nhìn cậu ấy bằng ánhmắt khẩn cầu, cậu ấy cười hiền hòa đáp lại, có vẻ hơi thẹn thùng:

- Sư tỷ có chuyện gì thìcứ dặn dò em là được, sao còn khách sáo nhờ cậy làm gì?

- Xin em hãy giúp chịnuôi dưỡng con hồ ly này!

Ngày hôm sau, con hồ lyđó đã phục hồi sinh khí, bắt đầu chạy nhảy khắp sân. Nó có bộ lông đỏ rực, khichạy nhanh trông như một đám lửa cháy rực. Đám đạo sĩ trong quán bắt đầu rấtthích nó, nó cũng không sợ người, đặc biệt thích lẩn quẩn bên cạnh sư đệ. Trêncổ nó còn đeo một chiếc chuông nhỏ luồn sợi dây màu đỏ, kêu lanh canh lanhcanh, khiến đạo quán náo nhiệt hẳn lên.

Linh, chị có cảm thấyhạnh phúc không?

Trên quãng đường tiễntôi ra ga, sư đệ lấy ra một chiếc thẻ gỗ, nói là lần trước Tô Dương làm rơilại, nhờ tôi cầm giúp cô ấy.

Lúc này tôi mới kinhngạc phát hiện ra cậu ấy và Tô Dương có quen biết. Hỏi kỹ thì lại càng ngạcnhiên hơn, hóa ra Tô Dương lại là chị họ đằng ngoại của sư đệ.

Đời người thật là kỳdiệu, những người khác nhau lại có thể kết nối với nhau bằng những sợi chỉ mỏngmanh. Trên thế gian này, có những người có linh hồn thuần khiết, có người lạisở hữu một linh hồn khiếm khuyết không toàn vẹn, và cũng có những người mà linhhồn có thể thẩm thấu lẫn nhau. Có lẽ còn có thể xảy ra trường hợp một linh hồnnào đó, giữa quá trình luân hồi đã tách ra làm hai mảnh, một nửa mang theo kýức đầu thai ở nhân gian, một nửa còn lại lưu luyến ở kiếp trước, đầu thai thànhmột người hoàn toàn khác?

Là như thế sao? Linh?

Ngọn gió dịu dàng mơnman trên mặt tôi, ngưa ngứa, giống như chạm phải sợi tóc.

Tâm trạng khi quay vềkhác với lúc ra đi, dường như nhẹ nhõm hơn nhiều.

Trong dòng người hối hả,tôi nhận ra Dao. Anh đang ngó nghiêng xung quanh để tìm kiếm, khi nhìn thấy tôiliền mỉm cười.

Đó là nụ cười màcho dù đang ở giữa tháng Chạp đông hàn, cũng khiến người ta thấy ấm áp như tắmtrong gió xuân.

Tôi đi nhanh về phíatrước, nhào vào lòng anh, trong phút chốc đã bị chiếc áo khoác của anh ôm trọn.

- Tiểu Hạ của chúng tahình như đã biết làm nũng rồi.

- Thế em chui ra nhé...

- Không... như thế này tốthơn.

- Thanh Minh đâu?

- Cậu ấy ở cửa hàng, anhra đón em. Buổi tối muốn ăn gì nào?

- Ăn gì cũng được.

- Đề bài này khó thậtđấy.

- Thế thì... ăn cái gìkhông chết người là được.

- Em coi thường anh quáđấy.

- Dao?

- Ừ, sao thế?

- Có phải anh mắc chứnglú lẫn của người già không?

...

Ngày 18 tháng 11, đêm,Vong Xuyên đường mở cửa bình thường.

Ngoại truyện

Đầu thỏ mình người, thânmang khôi giáp, mình choàng bào đỏ, trên mũ còn điểm xuyến mấy quả cầu bôngrung rung theo những bước đi, gương mặt hãy còn đỏ bừng, đôi mắt to tròn đenlay láy như hai hạt đậu đen, toát lên một vẻ anh dũng mà đáng yêu.

TẾT NGUYÊN TIÊU

Rằm tháng Giêng hàng nămlà tết Nguyên Tiêu.

Ở thành phố miền Namnày, hoạt động đón tết Nguyên Tiêu không có gì khác ngoài mấy phương thức nhưmúa rồi, múa sư tử, ngắm hoa đăng và ăn bánh trôi. Năm nào cũng thế, chẳng cógì mới mẻ cả.

- Tết Nguyên Tiêu nămnay, chúng ta chơi gì hay hay một chút được không? - Dao nói.

- Hay hay một chút làcái gì? - Tôi hỏi.

Anh chỉ cười, không đáp,quay đầu lại nhìn Thanh Minh với ánh mắt trưng cầu ý kiến. Thanh Minh khôngphản đối. Nhiều khi, anh tỏ ra là một ông chủ vô cùng hiền lành.

Vì thế mới có cảnh tượnglúc này - ba người chúng tôi sánh vai nhau đi trên con đường lát đá xanh trongngõ đêm.

- Chúng ta đi đâu đây? -Tôi hỏi Dao.

Dao cười ra vẻ thần bí,ngón trỏ đặt lên môi suỵt một tiếng, rõ ràng không định trả lời tôi. Vậy thì cứđi đi, để xem nơi hay ho mà anh nói là như thế nào.

Con ngõ rất dài, đêm đennhư mực, mặt trăng trốn lấp ló trong tầng mây. Con đường vắng lặng, chỉ cótiếng bước chân của ba chúng tôi vang lên rõ ràng trong đêm tối.

Vào ngày mùng một vàngày rằm hàng tháng, ma quỷ yêu quái luôn nhiều hơn bình thường một chút. Mặcdù có Thanh Minh và Dao bên cạnh, tôi vẫn thấy sợ bóng đêm, nhưng không dám nóira mà chỉ lặng lẽ nép sát hơn vào người Dao một chút. Anh biết ý, bèn choàngmột cánh tay lên vai tôi, rảo bước nhanh hơn, gần như là lôi tôi đi về phíatrước. Tôi ngoái lại nhìn Thanh Minh, thấy vẻ mặt anh vẫn bình thản, bước đithong thả. Thế nên tôi đành mặc cho Dao kéo đi.

Bị anh lôi đi chưa đượcbao xa thì tôi nhìn thấy phía trước có một ngọn đèn lồng màu trắng đung đưa bayđến, tôi cảm thấy da đầu mình tê rần rần... Phía sau chiếc đèn lồng đó không cóngười.

Đèn lồng bay đến trướcmặt chúng tôi rồi dừng lại, tôi còn đang tròn mắt dò xét nó thì đột nhiên nóquay tít một vòng. Tôi sợ phát khiếp vội núp sau lưng Dao, chỉ dám len lén nhìnnó. Nó không thèm đếm xỉa tới tôi, chỉ chầm chậm bay về phía trước.

- Đi thôi! Đến đón chúngta đó.

Dao kéo tôi tiếp tụctheo chiếc đèn lồng. Tôi quay lại nhìn, phía sau không thấy bóng dáng ThanhMinh đâu nữa. Liệu anh ấy có theo kịp không?

- Thanh Minh đâu? Cóphải đợi anh ấy không? - Tôi hỏi Dao.

Anh nói:

- Mặc kệ cậu ta, một látsẽ tự khắc đến.

Tôi đành tiếp tục đi,vừa gắng theo kịp Dao, vừa cố đoán xem chiếc đèn lồng đó là vật gì. Dao rõ ràngrất vui vẻ, vừa đi vừa huýt sáo, thông thường khiến anh cao hứng đến thế chỉ cómột nguyên nhân: Người đẹp. Tôi khó có thể nghĩ ra được nguyên nhân nào khác,có lẽ cứ đến đêm trăng là mèo lại phấn chấn hơn ngày thường? Không phải sắpbiến thành mèo đấy chứ? Tôi sờ sờ tay anh, may quá, cho đến thời điểm này anhvẫn mang hình người.

Chiếc đèn lồng rẽ tráirẽ phải không biết mấy lần, cuối cùng dừng lại. Có lẽ ý nó muốn bảo chúng tôiđi vào bên trong, tôi nhìn nó, vì thực sự không biết phải đi vào kiểu gì.

Dù nhìn thế nào đi nữathì đó cũng vẫn chỉ là một phiến đá bóng loáng, không, có lẽ nó giống bia mộhơn, hơn nữa còn là một tấm bia mộ trong nghĩa trang công cộng.

Nửa đêm canh ba, đứngtrong một nghĩa trang rộng lớn, tôi cảm thấy toàn thân mình nổi hết da gà.

Tôi thầm "hỏi thăm" mườitám đời tổ tông chiếc đèn lồng, tại sao nó lại dẫn chúng tôi đến nghĩa trang cơchứ? Nó có mưu đồ gì chăng?

Dao hình như không chú ýđến cảnh tượng xung quanh, chỉ gõ nhẹ vào cửa - cũng chính là tấm bia mộ. Anhvừa gõ xong, liền nghe từ trong bia mộ truyền ra một giọng cười sang sảng củanữ giới, gọi:

- Vào đi Tiểu Dao, đợilâu quá rồi!

Dao chỉnh trang quần áo,thấy tôi vẫn nghi hoặc không nhúc nhích, anh liền đưa tay ra:

- Đi thôi!

Tấm bia mộ quả nhiên làlối vào, không những thế còn là lối vào công nghệ cao, đi xuyên qua không cầntốt chút sức lực nào. Bên trong cũng không phải là một hầm mộ nhỏ hẹp như tôitưởng tượng, mà là... đồng không mông quạnh.

Không sai, là đồng khôngmông quạnh, rộng bát ngát. Trên bầu trời đêm, vầng trăng tròn treo lơ lửng,trong sáng mà đẹp đẽ. Và dưới ánh trăng sáng trong vắt đó, là một bầy... mèo.

Dẫn đầu là một con mèođen rất lớn, bộ lông đen bóng như hắc ín, đứng thẳng cao bằng một nửa ngườibình thường, giọng cười sang sảng vừa nãy phát ra trong cổ họng nó. Dao ôm lấynó, gọi rất thân mật:

- Bác!

Mèo đen gật đầu, yểuđiệu quẫy đuôi. Catwalk[1]! Đúng là catwalk thực sự!

[1] Catwalk là động tácđi trên sàn biểu diễn thời trang của người mẫu thời trang. Ở đây tác giả chơichữ, vì chữ catwalk cũng có nghĩa là bước đi của mèo. (ND)

Tôi đờ người ra, thì raDao về thăm nhà! Gia tộc tụ họp ư? Một bầy mèo đen tập trung. Đúng là cảnhtượng hoàng tráng! Con nào con nấy lông đen bóng loáng, hợp lại thành cả cụmđen sì, chỉ thấy những đôi mắt màu hổ phách lóe sáng trong đêm tối, cảnh tượngnày có thể gọi là kỳ quan. Tóm lại là tôi đã ngây ra nhìn, không nhúc nhích.

Một chú mèo đen nhỏ bévọt ra từ giữa bày mèo đó, nhảy phốc vào lòng tôi.

- Meooo...

Nó liếm một cái lên mátôi, sờ vào chỗ bị liếm rồi nhìn nó, nó cũng nhìn tôi. Tôi bật cười, đây chẳngphải là con mèo nhỏ của Bạch Vô Thường sao, chính là cậu nhóc Tiểu Lạc đó. Xemra đúng là gia tộc tụ hội rồi.

Con mèo đen lớn xù dựnglông, biến thành một mỹ nhân diễm lệ, ánh mắt long lanh hút hồn. Bà đi thẳngđến bên tôi, dò xét:

- Đây chẳng phải là TiểuHạ cô nương mới đến Vong Xuyên đường sao? Đúng là một đứa trẻ đáng yêu! Sao khôngsớm dẫn đến cho bác gặp mặt? - Bà nhìn tôi cười dịu dàng, bàn tay đặt lên vaiDao vỗ vỗ - Lẽ nào con sợ bác hành hạ đứa trẻ này sao? Tiểu Dao?

Chương 55

Tôi bất giác quay sangnhìn Dao.

Dao không nói gì, hơnnữa không hiểu vì sao tôi thấy anh cười rất miễn cưỡng, hoàn toàn không có vẻoai phong, rạng rỡ như bình thường.

Điều này khiến tôi hơibăn khoăn. Vô tình nhìn liếc xuống chân Dao, tôi giật thót mình, hai chân anhđã lún sâu trong đất đến già nửa. Lại đưa mặt nhìn lên trên, thấy bác anh chỉlà thân mật vỗ vai chứ hoàn toàn không có vẻ kể cả của bậc trưởng bối. Người cóthể khiến Dao ngoan ngoãn thuần phục như thế, tôi mới gặp lần đầu, bà hẳn làmột nhân vật lợi hại.

Bây giờ thì tôi đã hiểuđược nguyên nhân khiến Dao cười gượng gạo, trước một trưởng bối như thế này anhtha hồ mà chịu đựng nhé.

Lén nhìn sang bác Dao,thấy bà lại quay sang cười ngọt ngào với tôi. Tôi run sợ, vội vàng nhìn đi chỗkhác. Chú mèo nhỏ mà tôi đang ôm trong lòng không biết từ lúc nào đã biến thànhmột cậu nhóc, đang bá cổ tôi hết sức hồ hởi. Có lẽ cậu ta cũng hiếm khi đượcthấy bộ dạng thế này của Dao. Tôi vỗ nhẹ lên má cậu ta:

- Tiểu Lạc? Xuống nhé?Chị không bế nổi em nữa rồi!

Cậu bé ngoan ngoãn nhảyxuống, túm vạt áo tôi đứng yên lặng.

Quả nhiên nó đáng yêuhơn Dao nhiều.

Tôi nắm tay Tiểu Lạc, đitheo bác Dao. Lúc này đám mèo đã biến thành hình người, lần lượt từng ngườigiới thiệu làm quen. Quả không hổ là gia tộc của Dao, sau khi biến thành hìnhngười đều có dung mạo ngời ngời, chẳng có ai trông khó coi cả. Tôi háo hức lắngnghe từng người bọn họ tự giới thiệu. Hóa ra những con mèo đen này đều có danhphận riêng, đám mèo tầm thường khác không thể so sánh với họ được. Bác là ngườiđứng đầu, không ai biết bà đã sống bao lâu. Làm yêu quái quả nhiên có lợi, nếulà con người thì chắc chắn đã thành tro bụi từ đời tám hoánh, vậy mà bà vẫn cóphong thái yểu điệu thế này. Tôi thực lòng hâm mộ bọn họ mất rồi. Đến khi cómột người tới lên tiếng chào hỏi thì tôi mới ngừng suy tư, nhìn thẳng vào anhta. Nếu so với bầy nam thanh nữ tú này, thì anh ta quả thực là một người quábình thường, hay nói cách khác là một con mèo quá đỗi bình thường, dung mạocùng lắm chỉ có thể gọi là sáng sủa dễ coi mà thôi. Nhưng cái người rất bìnhthường ấy trong phút chốc lại thu hút tôi, vì đôi mắt anh ta màu xanh, một màuxanh sâu thẳm giống như nước hồ thu, khiến người ta tò mò muốn được xem dướiđáy có gì. Tôi cứ chằm chằm vào đôi mắt ấy như thế bị trúng tà, còn anh ta cũngkhông hề thay đổi thái độ, chỉ nhìn tôi, khẽ gật đầu chào rồi nói rất nhẹnhàng:

- Tôi là Quang, Quangtrong "Minh nguyệt quang[2]".

[2] "Minh nguyệt quang"có nghĩa là ánh trăng sáng, quang có nghĩa là ánh sáng. Vì tiếng Trung có nhiềutừ đồng âm, nên khi giới thiệu tên, người Trung Quốc thường phải trích tên mìnhtrong một từ ghép nào đó. (ND)

- Ồ, chào anh, tôi là HạChí của Vong Xuyên đường.

Tôi hơi líu lưỡi. Tôisuy đoán nhanh trong đầu, có lẽ Quang là tên anh ta? Thế "Minh nguyệt quang" làcái gì? Nghe thì không giống tên địa danh, càng không giống tên một chức vụ.

Quang cười với tôi ròicầm chén rượu trong tay đi mất.

Bác Dao kéo tay tôi,đương nhiên tôi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh bà, không dám chạy lăng xăng.

Bày mèo lại ồn ào nhưtrước, người hát, kẻ nhảy, rồi ngâm thơ, thật là náo nhiệt. Bình thường Dao vốnrất hoạt bát, lúc này lại càng như cá gặp nước. Anh kéo một tiểu mỹ nhân vàokhiêu vũ, dáng nhảy tuyệt đẹp, đám người vây xung quanh không ngớt lời khenngợi. Nghe thấy những tiếng khen ngợi, Dao tỏ ra vô cùng đắc ý, tiểu mỹ nhânbên cạnh cười giống một con mèo hoa, không, phải nói là cười tươi như một đóahoa chứ!

Xem ra hai người họ đúnglà một cặp Kim Đồng Ngọc Nữ. Thấy ánh nhìn của tôi, từ xa Dao đã gửi đến một nụhôn gió, liền lập tức bị tiểu mỹ nhân bên cạnh đấm cho một cái, anh làm bộ ômđầu xin tha, cực kỳ đáng yêu. Tôi bật cười, chuyển hướng nhìn, không nhìn anhnữa.

Trên khoảng đất trốngcách xa đám đông, có một người đang ngồi, tự rót rượu uống, dường như bầu khôngkhí sôi nổi xung quanh chẳng liên quan gì đến anh ta. Cái cây thấp thấp phíasau lưng anh ta hắt lên một cái bóng mờ tối, khiến vẻ lạnh lẽo, cô đơn của anhta càng lộ rõ. Người đó uể oải vươn người, đôi mắt xanh thăm thẳm nhìn về phíatôi. Là Quang! Chính là Quang trong "Minh nguyệt quang".

Đến khi tôi ý thức đượcmình đang làm gì thì đã đến ngồi bên cạnh Quang, tôi cầm lấy chén rượu. Quangrót đầy chén cho tôi, mỉm cười.

- Không uống à?

Tôi nâng chén rượu lên,nhìn chất lỏng đùng đục màu xanh đó mà không biết nên làm thế nào mới phải,đành giả vờ không nghe thấy. Anh cũng không ép, lại tự rót cho mình một chénđầy rồi nâng chén uống cạn.

Ánh trăng rất sáng,ngẩng đầu nhìn mặt trăng ở chốn xa vời, Quang cứ uống hết chén này đến chénkhác, tôi nhìn mặt trăng, rồi lại nhìn anh ta. Bỗng dưng thấy lòng thật thanhthản, những lời muốn nói không hiểu đã bay chốn nào, chợt cảm thấy cứ ngồi thếnày cũng khá là thú vị. Quang đột nhiên nghiêng người, ngã sóng xoài ra mặtđất, lẽ nào đã say lúy túy rồi?

Tôi cuống quýt lay layanh ta:

- Này, anh không saochứ?

Quang tóm chặt tay tôi,lầm rầm cái gì đó, tôi nghe không rõ, đành ghé sát tai vào, bỗng đột ngột bịcánh tay anh ta ôm chặt, gò má áp sát vào lòng ngực phập phồng khiến tôi thấyngạt thở. Rốt cuộc tôi cũng đã nghe rõ lời anh ta, trong tiếng nghẹn ngào đầyẩn ức, chỉ lập đi lặp lại hai từ:

- Minh Quân... Minh Quân...Minh Quân.

Là tên người sao? Quangcứ không ngừng gọi như thế, có lẽ đó là một người vô cùng quan trọng đối vớianh ta chăng? Tôi không giãy giụa, chỉ im lặng nghe anh ta tự nói một mình. Maymà không lâu sau, anh ta đã thả tôi ra, ngồi dậy, cười với tôi như không cóchuyện gì, rồi tiếp tục uống thứ chất lỏng đùng đục đó.

Trong lòng người này hẳnrất cô đơn. Cô đơn đến mức trong đêm Nguyên Tiêu, độc ẩm hết chén này đến chénkhác, cô đơn đến mức ngay cả tên của một người, cũng phải mượn rượu mới có thểnói ra, và cũng chỉ biết nói vậy mà thôi. Người kia có nghe thấy Quang gọi không?Tôi nhìn Quang, đột nhiên cảm thấy buồn. Dù là yêu quái, có lẽ cũng không thểnào cảm nhận được nội tâm của người khác.

Bởi vì lòng người vôcùng phức tạp, phức tạp đến mức khiến người ta sợ hãi.

Trong khoảnh khắc ấy, cảtrăm ngàn cảm xúc đan xen vào nhau, nhưng thực tại không cho tôi thời gian đểbùi ngùi cảm khái, bởi từ xa tôi đã nhìn thấy bóng dáng của Thanh Minh. Hìnhnhư anh vừa mới bước tới nơi, anh đã bị bầy người vây lấy. Tôi gật đầu chàoQuang rồi bước về phía Thanh Minh. Khi đến trước mặt anh, lúc này bên cạnh anhchỉ còn lại bác gái, bà nhìn tôi cười:

- Tiểu Hạ, chơi có vuikhông?

Tôi gật đầu, nhìn sangThanh Minh, là ảo giác của tôi chăng? Sao tôi lại luôn cảm thấy Thanh Minh cóchút bi thương vậy nhỉ?

Tuy bình thường anh cũngrất ít nói cười, nhưng Thanh Minh của hôm nay hình như có chút gì khang khác,có điều rốt cuộc là khác ở điểm nào thì tôi lại không thể nói rõ ra được.ThanhMinh cụp mắt xuống, nhìn tôi:

- Em nên ngủ rồi.

Tôi chẳng buồn ngủ chútnào, nhưng bàn tay của Thanh Minh đã sờ lên trán tôi, tôi bỗng cảm thấy mí mắtdíp lại. Đáng ghét quá, lại dùng chiêu này sao? Sao lúc nào anh cũng bỏ qua cảmnhận của người khác như thế... Tôi không muốn ngủ, không muốn ngủ chút nào. Tưduy trở nên rời rạc, cơ thể có một chỗ dựa, được một cánh tay lành lạnh ôm lấy.Cuối cùng tôi nghe thấy Thanh Minh nói.

Anh nói với chất giọngbình thản vô cùng:

- Tôi vừa đến thăm MinhQuân...

Minh Quân, lại là MinhQuân... Tôi nghĩ thế, sau đó liền rơi vào giấc ngủ sâu hun hút.

17

TRĂNG TRUNG THU

Thắm thoát đã đến rằmtháng tám, tôi đang ở sân sau của Vong Xuyên đường.

Tay tôi nâng một chénrượu đầy, trước mặt bày một bàn hoa quả, ở giữa còn có một chiếc đĩa đựng bánhtrung thu, bên cạnh là Dao đang cười hì hì, và Thanh Minh đang tự rót rượu chomình.

Tôi nghĩ mình đã chuếnhchoáng say, nếu không sao lại có thể ngửi thấy mùi hương hoa quế thơm ngào ngạtđược?

Trong sân này làm gì cócây quế nào?

Nhưng khi ngửa cổ uốngcạn chén rượu thì rõ ràng tôi thoáng nhìn thấy có một cây quế.

Nó đang sừng sững tronggốc sân, và không phải là ảo giác của tôi.

Trên cây chi chít nhữngđóa hoa li ti, từ đó tỏa ra mùi thơm mà tôi vừa ngửi thấy ban nãy.

- Đúng là Trung Thukhông thể thiếu hương hoa quế... - Tôi hít một hơi dài đầy mãn nguyện.

Dao đến bên, nhấp mộtngụm rượu trong chén của tôi, nở nụ cười ranh mãnh rồi gối đầu lên chân tôi.Yêu quái rốt cuộc vẫn là yêu quái, thi thoảng vẫn nổi hứng muốn trêu chọc, liềnvỗ vỗ lên đầu anh:

- Mimi, đi xem đènkhông?

- Được! - Hình như khôngphát hiện ra cách gọi của tôi nên anh chàng đang gối trên đùi tôi không nhúcnhích, đồng ý luôn. Tôi nén cười, đợi anh phản ứng.

- Này, em vừa gọi anh làgì? - Cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường, Dao giận dữ đùng đùng - Em mới làMimi! Cả nhà em là Mimi! Đừng có lấy cái tên tầm thường đó ra gọi bản thiếugia!

- Nhà em chỉ có mình emthôi! - Tôi bình tĩnh đáp.

Dao hình như biết mìnhlỡ lời nên vội cười ha ha át đi, tỏ ra ân cần quan tâm hơn đến tôi.

Xem ra yêu quái cũngbiết áy náy.

- Được rồi, bản thiếugia dẫn em đi xem đèn nhé! - Dao quay đầu lại nhìn Thanh Minh - Này!

Thanh Minh liếc Dao mộtcái, rồi khẽ ngoắc tay về phía cây quế như để gọi thứ gì.

Rất nhanh chóng, phíasau cây quế có một người bước ra, nếu nhìn kỹ thì cũng không thể coi đó làngười.

Đầu thỏ mình người, thânmang khôi giáp, mình choàng bào đỏ, trên mũ còn điểm xuyến mấy quả cầu bôngrung rung theo những bước đi, gương mặt hãy còn đỏ bừng bừng, đôi mắt to tronglay láy như hai hạt đậu đen, toát lên một vẻ anh dũng mà đáng yêu.

Nó bước tới trước mặtThanh Minh, hơi nhún mình một cái, hình như là tỏ ý chào.

Thanh Minh khẽ gật đầu,coi như đáp lễ.

Tôi kinh ngạc đến mứctròng mắt suýt rơi ra ngoài.

- Thố Nhi Gia[3]!

[3] Thố Gia Nhi: Tức ThỏNgọc trên cung trăng theo truyền thuyết. (ND)

Không phải tôi chưa từngnhìn thấy thỏ, chỉ là chưa bao giờ tôi gặp một con thỏ cao bằng đầu người, lạicòn biết nói chuyện, đi đứng như Thố Nhi Gia này. Tôi phấn khích tới mức chạytới sờ sờ hai cái tai dài của nó, có điều vì chưa biết tính khí vị thần tiênnày thế nào, nên đành nén sự phấn khích đó lại, không dám khinh suất.

Đồng tử của Thố Gia Nhiđảo một vòng, đi thẳng qua Thanh Minh để đến bên cạnh tôi, ngửi ngửi. Tôi ưỡnngực đứng thẳng, không dám nhúc nhích, chỉ sợ chẳng may mà chạm phải Thố NhiGia, ngộ nhỡ bị cắn cho một miếng thì kẻ người trần mắt thịt như tôi chắc khôngchịu nổi.

Nó dường như đã ngửi đủ,bèn dừng lại để chào hỏi Dao đang đứng kề bên:

- Dao huynh đệ, bao nămkhông gặp rồi! Dạo này thảnh thơi nhỉ?

Dao cũng nhiệt tình chàohỏi nó, xem ra là cặp anh mèo em thỏ này rất hợp nhau.

Mục đích gọi Thố Nhi Giara đây là để nó dẫn chúng tôi đi ngắm hoa đăng, cho nên sau khi hàn huyên vàicâu, mọi người cũng không hề rề rà nữa, chuẩn bị xuất phát.

Thố Nhi Gia nguẩy môngđi lên dẫn đầu, lộ rõ vẻ đáng yêu. Thanh Minh đi bên cạnh nó, thân hình vữngchãi. Bóng dáng một người một thỏ đó cực kỳ tương phản, thật là đáng yêu.

Tôi đi theo sau mà nhìnbọn họ, mặt mày rạng rỡ, suýt chút nữa bật cười thành tiếng, may mà Dao giậtgiật một cái, mới kịp thời nén cười lại.

Đúng rồi, phải cungkính, người ta là thần tiên mà.

Tôi mải nhìn Thố Gia Nhinên hoàn toàn không chú ý đến cảnh vật hai bên, chỉ nghe thấy Thanh Minh nói"Đến rồi", lúc ấy mới nhận ra mình đang ở trên đường phố nhộn nhịp.

Đèn đuốc sáng rực khắpnơi, những ngọn đèn xanh đỏ, đủ mọi kiểu dáng treo đầy hai bên đường, khiếnngười ta cảm giác choáng ngợp.

Vấn đề là tôi nhớ ramình chưa ra khỏi sân sau của Vong Xuyên đường.

Thế giới này quả nhiênkhông thể đánh giá theo cách bình thường.

Nhưng thôi bỏ qua, đóđâu phải là vấn đề quan trọng. Nắm chắc hiện tại, hưởng thụ những thú vui trướcmắt mới là điều quan trọng nhất.

Thố Nhi Gia không biếtđã chạy đi chốn nào, bên cạnh tôi chỉ còn lại Dao và Thanh Minh. Tôi nhìn đôngngó tây, "ý định xấu xa" vẫn chưa dẹp hẳn, trong lòng hơi hối hận vì khi nãykhông kịp thừa cơ sờ thử tai nó xem sao.

Dao bẩm sinh ưa náonhiệt, đường phố đông đúc sầm uất khiến anh cực kỳ phấn khích, chạy qua chạylại trên phố, thi thoảng còn chỉ trỏ những đồ vật kỳ lạ, rồi rối rít gọi tôiqua xem.

Thanh Minh vẫn bình thảnnhư mọi khi, dường như hết thảy cảnh vật trước mắt đều không lọt vào mắt anh.Tôi vừa thầm lườm anh vừa cảm thấy hơi hiếu kỳ, khồng biết trên đời này cóchuyện gì có thể khiến anh chàng này ngạc nhiên không?

Trong lòng thầm tưởngtượng ra cảnh Thanh Minh hò hét lôi tôi đi xem cái này cái họ, nhảy nhót tungtăng, nhưng lập tức tôi phải xua ngay đi ý nghĩ đó, bởi nó thực sự quá đáng sợ...

- Anh Dao!

Một tiếng gọi ngọt ngàonhư mật vang lên sau lưng chúng tôi, tôi cảm nhận được Dao ở phía sau hình nhưhơi rùng mình một cái.

- A ha ha, anh chợt nhớra anh quên đồ trong tiệm. Anh đi về lấy nhé!

Dao chạy mất tăm mấttích, đương nhiên, chủ nhân của giọng nói ngọt ngào đó cũng không cam chịu, lậptức đuổi theo Dao. Xem ra lần này Dao không dễ dàng trốn thoát được.

Nhìn dáng vẻ trốn chuitrốn lủi của Dao, tôi thầm than "Không phải là anh nợ tình người ta đấy chứDao?".

Tôi đang suy nghĩ lungtung thì bất chợt có ai đó vỗ mạnh lên vai một cái, suýt nữa làm tôi bị trậtkhớp!

- Ui da! - Tôi ôm vai,đang định nhìn xem kẻ nào ác ôn như thế mà giữa chốn đông người lại muốn biếnngười ta thành bao cát như thế. Định thần nhìn lại, hóa ra là một "cô gái" cựckỳ xinh đẹp, ánh mắt long lanh đang nhìn tôi.

- Tiểu Hạ cô nương! Lâurồi không gặp!

- ...

"Cô gái" thấy tôi ôm vainhăn nhó, hình như hiểu ra mình hơi quá tay, bèn nói có phần hối lỗi:

- Xin lỗi nhé, ta chỉmới dùng chút công lực nhỏ, chẳng ngờ làm cháu bị đau rồi.

Qua cái vỗ vai ấy, tôichợt nhớ ra người phụ nữ này là ai.

Tết Nguyên Tiêu, Dao đãdẫn tôi đi tham dự buổi tụ họp của gia tộc mèo, khi đó có một phụ nữ hào sảngngút trời, sức mạnh vô biên, chỉ thân mật vỗ vai Dao một cái mà chẳng khác nàođóng đinh anh vào trong đất, khiến người đang đứng bên cạnh anh quan sát làtôi, nhất thời cũng thấy hơi sờ sợ.

- Hóa ra là bác gái, lâurồi không gặp lại bác nhỉ? - Tôi sực tỉnh...

Cũng chẳng thể trách trínhớ tôi kém, bởi bác gái đang đứng trước mặt tôi đây không giống chút nào vớimột từ "bác gái" bình thường. Hình như lần này trông bà còn trẻ trung hơn cảlần gặp trước, nhận ra được mới là lạ chứ.

- Ha ha, cháu nhớ ra rồichứ! - Bà liếc mắt, cười với Thanh Minh bên cạnh, thói quen lại vỗ vào vai anhmột cái. Dường như chợt nghĩ ra chuyện gì, bà vừa cười vừa chạy biến.

- Tiểu Hạ cô nương,chúng ta gặp nhau sau nhé!

Tiếng vẫn còn mà ngườithì đã mất hút. Nếu như gia tộc mèo không phải có sở trường chạy cự ly ngắn,thì cũng có khả năng di chuyển tức thời.

- Đi thôi! - Thanh Minhnhìn tôi, hơi mỉm cười.

Tôi giật mình trước nụcười đường đột của anh, lúc này mới nhận ra chỉ còn lại hai chúng tôi.

Điều này khiến tôi hơicăng thẳng, trong lòng hơi bối rối.

- Vâng.

Tôi cúi đầu, im lặng đitheo anh.

Những lúc ở một mình bêncạnh Thanh Minh, tôi đều không biết nên nói gì. Anh lại không phải là người haygợi chuyện, nên nhất thời không có gì để nói, không khí trở nên chùng xuống.

Chúng tôi chỉ lặng thinhbước đi, cũng chẳng rõ là đã đi bao lâu.

- Có cần nghỉ không? -Nghe anh hỏi thế, tôi ngẩng đầu lên.

Không biết từ lúc nào,chúng tôi đã ra khỏi phố đèn, đến bờ sông. Vầng trăng đêm Trung Thu đang soibóng dưới nước, tròn vành vạnh khiến người ta cắn một miếng.

Tôi tìm một bậc thang đábên sông, ngoan ngoãn ngồi xuống. Thanh Minh bên cạnh đột nhiên cười, nói:

- Anh nhớ trước đây emkhông ngoan thế này.

Thế có nghĩa là trướcđây tôi rất nghịch ngợm, nhưng rõ ràng tôi luôn rất ngoan cơ mà.

Chỉ là...

Chỉ là hễ đối diện vớigương mặt lạnh lùng của anh, em không biết phải nói gì...

Câu này đương nhiên tôikhông nói ra, vừa khéo khi đó, từ thượng lưu trôi xuống rất nhiều hoa đăng,những chiếc đèn hoa sen trắng, tỏa ánh nến vàng nhạt, nhìn đẹp mắt vô cùng.

Có một chiếc trong đó bịdòng nước xô đến trước mặt tôi, có lẽ là vì bị cỏ rác lẫn trong nước quấn lạinên nó không trôi lên phía trước được, đang chìm dần xuống nước. Tôi đưa tay ragiúp nó thoát khỏi đám rong, tiếp tục xuôi dòng, sau đó mới quay đầu lại, hỏianh:

- Trước đây em rất ồn àođúng không?

- Khiến người ta lolắng.

- Hả?

Còn chưa kịp cự nự, tôiđã bị người ấy nhẹ nhàng ôm lấy.

... Chuyện gì thế này?

Tôi lặng người đi, khônghiểu, nhưng vẫn để mặc anh ngả đầu lên vai mình.

- Cho anh dựa một chútnhé.

Hơi thở ấm nồng lướt quavai tôi.

- Anh hơi mệt...

Mệt rồi, vậy hãy mauquay về nghỉ ngơi đi.

Tôi nghĩ mình nên nóithế, nhưng lại chẳng nói được gì, chỉ khẽ khàng ôm anh.

Cho dù chỉ có thể trởthành chỗ dựa cho Thanh Minh trong giây phút ngắn ngủi này, nhưng vậy là quá đủrồi.

Không bao lâu sau, ThanhMinh đã nhanh chóng rời khỏi vai tôi, trở lại dáng vẻ bình thường.

Bên sông loáng thoángtiếng huyên náo, càng lúc càng gần. Tôi có một dự cảm chẳng lành.

- Ô, Tiểu Hạ cũng ở đâyà? - Quả nhiên là tiếng của ông Hắc Vô Thường kỳ cục.

- Lâu rồi không gặp, gầnđây vẫn khỏe chứ? - Dịu dàng trong trẻo, là tiếng của Cửu Viễn.

- Meooo..

Còn đây chắc chắn làtiếng của Tiểu Lạc, có Tiểu Lạc có nghĩa là Bạch Vô Thường cũng ở đây.

Tôi vẫy tay chào họ, quảnhiên, Tiểu Lạc đang ngoan ngoãn nằm trên vai Bạch Vô Thường, gương đôi mắt totròn nhìn sang bờ bên chúng rôi.

Tết Trung Thu này, xemra chắc chắn sẽ rất náo nhiệt đây.


(Hoàn???)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro