Ám Dục: Dục vọng đen tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam chính: Nam Dạ Tước
Nữ chính: Dung Ân

Thành phố ồn ào náo nhiệt, màn đêm buông xuống, bầu trời âm u, không khí ngột ngạt lan tỏa ra bốn phía. Bao trùm tất cả mọi nơi, ở trung tâm của thành phố Bạch Sa, các cửa hàng lớn vẫn không có gì thay đổi, đèn điện sáng rực rỡ.


#1
"Cô yên tâm, tôi sẽ không ép cô ngủ với tôi, tôi không thích cưỡng bức."

"Tôi sẽ cho cô mười ngày suy nghĩ, suy nghĩ xong thì gọi cho tôi, nhưng, tôi nghĩ mình sẽ không chờ được lâu đâu."

#2
"Đã mấy ngày rồi?"

"Anh lại nói gì thế?"

"Cô muốn ép tôi ra tay sao? Tôi không có tính kiên nhẫn đâu."

"Ý của anh là gì?"

"Cô sẽ hối hận"

"Tại sao tôi phải hối hận? Dường như tôi chưa hề trêu chọc anh?"

"Chưa hề, nhưng mà, tôi thích trò chơi này"

"Trò chơi? Tại sao tôi phải chơi cùng anh?"

"Không chơi? Cũng được, vậy cô hãy đợi bản thân mình rơi vào đường cùng đi" "Tôi rất muốn nhìn xem, một con mèo cưng sao khi rơi vào đường cùng, sẽ quay lại cầu xin tôi như thế nào."

"Chơi? Anh chơi một mình đi."

#3
"Trên thế giới này mỗi ngày đều có người chết, tại sao anh không chết?"

"Phụ nữ tôi muốn, hoặc là đạt được, hoặc là hủy diệt."

#4
"Dung Ân cô thật không thú vị, chẳng nhẽ cô không biết phản kháng sao? Trò chơi này, quá tẻ nhạt"

"Tại sao phải phản kháng? Mỗi người đều đạt cái mình muốn, rất bình thường." "Anh không cần làm ra vẻ thế này, một lần, đổi lấy một cơ hội, không công bằng sao?"

#5
"Đây là thái độ anh đối xử với các cô gái sao?"

"Một cô gái, trước khi được tôi yêu thương, tôi sẽ khống chế cả đời cô ta, chán rồi, mới có thể buông tay."

"Nếu sau đó yêu thương thì sao?"

Nếu yêu, tôi sẽ chiếm lấy cô ấy cả đời, đến chết cũng không buông tay! Mặc kệ cô ấy có đồng ý hay không, đây, chính là Nam Dạ Tước.

"Hỏi nhiều như vậy làm gì, yên tâm, tôi sẽ không yêu cô."

#6

"Ân Ân" "Tôi đang đem điểm yếu nhất của chính mình đặt vào tay em."

"Nếu như em hiểu biết huyệt đạo, chỉ cần hai ngón tay có thể dễ dàng lấy mạng tôi"

"Ân Ân, em có trái tim sao."

"Tôi sẽ không giết người" [Dung Ân said]

#7

"Tôi và cô không giống nhau, cô và tôi, lại càng không giống nhau."

#8

"Ân Ân, cuối cùng cũng có ngày trông thấy được em vì tôi mà lo lắng"

#9

"Ân Ân"

"Ừ?"

"Em có biết tín điều của tôi là gì không?"

"Là gì?"

"Người khác đánh tôi một quyền, tôi sẽ đâm người đó một dao, người khác đâm tôi một dao,tôi sẽ lấy mạng của người đó."

#10

"Làm người phụ nữ của tôi, tôi không cho phép ai khác tuỳ ý ức hiếp"

#11

"Anh không phải là chơi chán rồi sao, nếu đã chán, vì sao còn muốn chơi"

Anh cười cười, "Bởi vì, tôi không tìm được ai có thể thay thế thân thể của em, hiện tại, tôi chán ngấy phụ nữ chủ động, đối với phản ứng thụ động khi nằm dưới thân tôi của em, tôi rất nhớ." Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông này, anh ta vẫn là một ác ma như lần gặp đầu tiên, "biến thái."

"Em sẽ thích sự biến thái của tôi." Khuôn mặt người đàn ông, có thể nói là hoàn hảo, đẹp đẽ khiến người khác phải mê muội, nhưng lời nói nói ra lại đầy xấu xa. Tay anh ta, thon dài đẹp mắt, nhưng ở trong mắt của cô, nó lại là một chiếc lưới bủa vây không thể cử động, cũng không thể thoát ra được.

"Vậy, vẫn quy tắc cũ, một lần trao đổi, lên giường một đêm." Người đàn ông híp mắt mỉm cười, môi khẽ hôn, "Được!"

#12

"Sau này, nếu để tôi thấy cô rơi một giọt nước mắt vì người đàn ông khác, Ân Ân, tôi sẽ cho cô biết cái gì là đau khổ thật sự."

#13

"Dung Ân cô nhớ kỹ, nếu một ngày nào đó tôi muốn chết, tôi khẳng định để cho cô chết trước mặt tôi, đến địa ngục, cô vẫn phải hầu hạ tôi"

#14

"Xem ra, Diêm Việt cũng không có đâm sâu vào lòng cô, Ân Ân, tôi muốn cô nhớ kỹ, tôi là người đàn ông đầu tiên của cô, tôi đã khắc vào người cô cốt nhục, nếu ngày nào đó cô muốn quên tôi, trừ phi, là thay da đổi thịt"

Thánh Yêu: Con người lúc tuyệt vọng, sẽ vớ lấy những gì có thể bắt được, Dung Ân không ngoại lệ, tình yêu của Nam Dạ Tước làm cô ngày càng thở không thông, có lẽ chính anh cũng không cảm nhận được, Dung Ân vốn là cô gái lương thiện đầy ảo tưởng, chỉ là bị vùi dập quá nhiều.(*)

#15

"Ngày nào đó, em có thể yêu tôi một chút được không?"

"Ân Ân, em tin hay không thì tùy, nhưng hình như thời gian này, tôi có thói quen mang em về đây bên cạnh tôi, dường như nếu tôi ôm em, sẽ ngủ rất ngon, giống như cái gì cũng có thể không cần nghĩ đến, loại cảm giác này, tôi trước kia chưa từng trải qua bao giờ."

#16

"Nam Dạ Tước, ở cùng một chỗ với tôi, anh có thể không chạm vào những người phụ nữ khác được không?"

"Dĩ nhiên có thể"

"Cho dù anh không đụng vào tôi, anh có thể làm được sao?"

"Tôi có thể, Ân Ân vậy còn em, em có thể vì kiên trì của tôi mà mở lòng không?"

[Oa gia: Đọc đoạn này thấy anh đáng thương, yếu đuối vãi luôn.]

#17

"Ân Ân, sau này, chúng ta nếu có con nữa, anh nhất định bảo vệ con thật tốt, bất kể là ai dám làm thương tổn nó, anh kiên quyết không tha."

#18

"Ân Ân."

"Có một ngày, em sẽ rời bỏ anh mà đi sao?"

"Vậy còn anh, anh sẽ rời xa em sao?"

"Ân Ân, nếu anh không buông tay, em cũng đừng buông tay... được không?"

"Vậy nếu là anh buông tay trước thì sao?" "Nếu anh chơi đùa đã chán, có phải một cước đá em đi không? Đến lúc đó không phải em thực đáng thương sao?"

"Sẽ không đâu" "Ân Ân, chúng ta kết hôn đi."

[Em tại chỗ này đợi anh chở lại

Chờ anh trở lại, đem hoa kia ngắt xuống

Em tại chỗ này đợi anh chở lại

Nếm thử món ăn gia đình, đoàn viên vui mừng thoải mái]

#19

"Tại sao?" Dung Ân khàn giọng "Anh tại sao phải đối xử với tôi như vậy"

Nam Dạ Tước mi mắt cụp xuống, mắt của anh lông mi rất dày, mắt phượng hẹp dài giơ lên, tròng mắt bỗng nhiên liền giống như là một vũng đầm sâu chiếm lấy cô, hang sâu cuồng quyến, lôi kéo cô cùng nhau rơi xuống dưới "Tại sao" khoé miệng người đàn ông giương nhẹ, nhưng có khổ sở tràn ra: "Bởi vì tôi yêu em, Dung Ân, tôi yêu em."

#20

"Em biết không? Tôi sống đến tận bây giờ không ai đánh quá tai tôi, càng không có người nào dám cầm súng chỉa vào đầu tôi như vậy, Ân Ân, tôi cho em học thứ này là muốn cho em phòng thân, không phải muốn cho em cầm lấy nó chỉa vào đầu tôi."

#21

"Ân Ân, trái tim anh không phải làm bằng sắt đâu."

#22

"Ân Ân, nếu một ngày nào đó anh chết, em sẽ thế nào"

"Nam Dạ Tước, anh có chín cái mạng, anh chết được sao?"

#23

Nam Dạ Tước hút xong điếu thuốc từ trong túi lấy ra cái ví, mở nó ra, lộ ra tấm hình chụp trộm, "Lý Hàng, cậu thấy cô ấy xinh đẹp không?"

Anh lần đầu tiên nhìn thấy, thành thật trả lời "Xinh đẹp"

"Nhưng là, phụ nữ càng xinh đẹp lòng dạ càng thâm độc..." Nam Dạ Tước khóe miệng co rút, ngón tay cái anh vuốt ve sườn mặt của cô "Cố giữ bên cạnh người con gái trong lòng không hề có cậu, giống như để trái bom hẹn giờ bên đầu gối"

#24

"Ân Ân, tôi sẽ là cơn ác mộng của em, em trốn cũng trốn không thoát, bỏ cũng không xong, ngày nào đó, nếu tôi thật chết đi, sẽ kéo em theo làm đệm lưng."

"Em cũng biết chột dạ, cũng biết sợ hãi? Ân Ân, tôi từ địa ngục trở về tìm em đây..."

"Em cũng biết sợ hãi sao? Dung Ân, khi tôi nằm trong dòng nước lạnh băng, em có nghĩ tới tôi cũng sẽ sợ hãi không?"

"Ân Ân, nhìn thấy người đàn ông của em trở lại, chẳng lẽ em không thể tỏa ra vui mừng một chút sao?"

#25

"Nam Dạ Tước, có phải là anh rất hận em không?"

"Sao có thể không hận, anh hận không thể một phát súng giết em, hận không thể xé toạt ngực em ra xem thử, trái tim đó của em là đỏ hay đen..."

#26

"Hai người chung ta, trước sau đều chưa yêu sâu đậm như nhau, Nam Dạ Tước, anh chờ em, để em cố gắng đuổi kịp theo bước chân anh, được không?" - Dung Ân

#27

"Vì yêu em, nên tôi chấp nhận làm thằng ngu đấy."

#28

"Anh nguyện cuối đầu vì em, hạ mình, tháo bỏ mọi kêu ngạo, chỉ mong em có thể kiễng chân yêu anh một lần."

Đây là lời giới thiệu sách xuất bản bên Trung. Trong truyện không có.

...
.
.
.
Sau khi đọc xong bộ này có lẽ đối với một số người hẳn sẽ ghét nữ chính vì... quá lụy tình, quá cố chấp, đứng trước tình yêu của Nam Dạ Tước cô chỉ thờ ơ và cho đó là sự ép buộc. Rồi cả hai cứ ngược nhau, hoặc nói nữ chính Dung Ân ngược nam chính của chúng ta. Nhưng tôi nghĩ các bạn đừng nên ghét cô ấy, hãy đặt mình vào tình cảnh ấy liệu các bạn sẽ yêu Nam Dạ Tước sao? Và hơn thế nữa các bạn lại có một mối tình vấn vương mãi? Và quan trọng nhất cô ấy bị người đàn ông đó dồn ép về thể xác và tinh thần liệu có thể yêu không hay chính là hận?

Đây chỉ là suy nghĩ riêng tôi, nếu đồng tình hoặc không đồng tình thì xin các bạn cũng đừng bl quá khích ạ! Vì đây là một trong những bộ truyện tôi thích nhất nên mới góp ý nhiều thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro