Quotes, trích dẫn về Thanh xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: Đây không phải bản quyền của mình, mình đã lượm nhặt từ n nguồn khác nhau và chia sẻ lên đây để mọi người cùng xem. Không có bất cứ ác ý nào đối với việc ké fame hay j đó

Trong cơn mưa gặp hoa, giữa thế gian gặp người.

1

.Gặp nhau có thể là may mắn, nhưng chia xa lại là lựa chọn. Nhưng thứ quý giá, đẹp đẽ nhất của đời người vẫn là những năm tháng ngày xưa ấy. Không rực rỡ sao gọi là thanh xuân.

2. Sau tất cả những buồn đau và hụt hẫng ấy, tuổi trẻ vẫn là tuổi đẹp nhất của đời người, cái tuổi mà người ta dám sống và dám yêu hết mình.

3.“Cậu ấy là thanh xuân của tôi, là bí mật không thể bật mí, là lời yêu chẳng dám tỏ và cũng là nỗi đau ngọt ngào của một thời tuổi trẻ.
Cậu ấy là năm tháng của lưng chừng giữa trưởng thành và trẻ con, là nụ cười, là nước mắt, cậu ấy là xuân xanh, là hạ vàng, là thu nhạt, là đông tàn, là tất cả thương mến.
Cậu ấy là người tôi thương, thương đến chẳng dám chung đường.”

4.Cô bé của tôi, chúc em một đời bình an vui vẻ.

5. Tớ vẫn là tớ của năm đó, chỉ là dũng khí năm mười bảy tuổi đã sớm bay theo thời gian

6.Thanh xuân chính là dùng để đánh lỡ, chỉ là nếu ký ức có thể quay trở lại, tớ hy vọng, người ngồi cạnh tớ khi ấy, vẫn là cậu

8."Chúng ta còn quá trẻ, đến nỗi không biết thời gian sau này lại dài đằng đẵng như vậy, trưởng thành đủ khiến em quên đi anh, cũng đủ khiến cho em thêm lần nữa thích một người khác, giống như năm ấy thích anh vậy."

12.Khi quá khứ gọi thì đừng bao giờ trả lời. Hãy để gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa

13.Bầu trời năm ấy từng rất xanh, bầu trời hôm nay cũng vậy ngày mai cũng thế, Chỉ là chúng ta của năm ấy đã không còn, sau này cũng sẽ không

14.Ngày ấy bầu trời xanh lắm, Bởi chúng ta còn trẻ và mơ ước còn nhiều

15.Nơi đẹp nhất là nơi chưa từng đi qua. Khoàng thời gian đẹp nhất là khoảng thời gian không thể quay về

16.Bởi vì chúng ta 18 chúng ta sống như thể hôm nay là ngày cuối cùng, có thể rất đau đớn khi vấp ngã, nhưng không sao cả
Vì chúng ta 18 mà

17.Thanh xuân của tôi ngập tràn nắng và gió
Tôi đợi cậu cùng nắng hạ và mưa xuân

18.Có người xuất hiện trọng đời là để dạy ta lớn lên  và bỏ lỡ chính là cái giá của sự trưởng thành

19.Vì những ngày không ra gì cứ dài dằng đẵng, nên chả có gì cũng cứ cười một cái, xem ai sợ ai.

20.Tôi rất nhớ chúng ta của năm đó, hối hả chạy đến lớp khi nghe tiếng chuông báo, ngủ gà gật trong lớp vì bài giảng nhàm chán, hò hét ầm ĩ khi được nghỉ đột xuất, hay phải thức ôn thi đến sáng chỉ bởi trước đó không học bài…
Những năm mà tôi và bạn đều chẳng có gì, chỉ có thời gian là vừa dài vừa rộng…

21.Ngày ấy chúng tôi chỉ chớm đôi mươi, chẳng có gì, chỉ có trái tim không biết sợ…

22.Có lẽ sau nhiều năm trời, mỗi người mới có thể thoải mái nói ra những điều họ giấu, họ mang trong lòng tự bao lâu, để người khác nghe và bày tỏ thái độ, hoặc vui vẻ, hoặc thương cảm, hoặc chế giễu, hoặc đồng tình, mà lúc này, chính họ đã không còn buồn đau như xưa cũ.

23.Người mỗi năm tôi đợi hiện giờ vẫn thế, người mỗi năm họ nhắc tới có thể là người cũ, hoặc cũng có thể là người mới, người dưng. Biết sao đây, mỗi năm chỉ có ít ngày như vậy, những ngày tụ tập, để chính mình đem nỗi lòng theo sự náo nhiệt, từng chút nói ra. Không sao cả, có thể nói, để những tình cảm cũ theo gió bay mất, để bạn nhẹ nhõm, để tôi nhẹ lòng…

25.Đã bao giờ bạn hì hụi ngồi sắp xếp đồ đạc rồi chợt tìm thấy những quyển sách cũ ngày còn đi học , gáy đã sờn bạc và giấy thì ngả vàng, lẩm nhẩm đọc lại vài trang, thấy mấy dòng li ti chính mình chú thích. Lật thêm vài trang nữa, hồi ức ùa về…
Trong lớp học vù vù tiếng quạt và lâm râm nói chuyện, bàn X dãy X nào đó, có hai đứa dùng sách viết nguệch ngoạc để nói chuyện vì sợ bị phát hiện.
Trong những lúc chậm lại, bạn đã nghĩ đến những điều gì? Và khi ấy bạn mỉm cười, hay lại thở dài, hay là lặng người lau nước mắt?

26.Nếu được tỉnh dậy vào một ngày mùa hè vài năm về trước, mình nhất định sẽ không ngủ tiếp mà làm nốt bài tập đã, rồi chiều mát sẽ xách xe đi khắp xóm cùng đám bạn, mua một que kem hay ly nước chanh mát lạnh rồi ngồi phệt trên sân vận động nói đủ thứ chuyện dưới đất trên trời,…
Như một ngày của bao năm tháng qua, bình thường mà hoài niệm. Vị kem ngọt mát, mùi cỏ nắng cháy, da đen ngăm do phơi nắng, vài vết đỏ muỗi đốt vì trốn trong góc tối đọc truyện rồi bị mẹ mắng tơi bời…
Ai cũng đều lớn lên rồi, cũng từng khi bé thì mong lớn nhanh, rồi khi trưởng thành thì ước sao bé lại. Ai cũng từng muốn lớn lên ung dung tự tại, rồi chợt phát hiện khi mình non trẻ ngông cuồng thoải mái biết nhường nào

28.- Mùa hè có vị gì?
- Vị đau thương.

29.Đã bao giờ bỏ lại ai đó hoặc bị ai bỏ lại vào mùa hè một năm nào đó, nắng rực rỡ trên sân trường vắng, bước chân đi xa rồi vẫn còn vọng tiếng, xa xăm…

30.Ngày còn nhỏ sướng thì sướng thiệt, nhưng mà có nhiều chuyện bất lực biết nhường nào.
Rồi thời gian mang chúng ta lớn lên rồi, khi có chuyện ập xuống đã thôi không sợ hãi hay khóc lóc, mà thay vào đó là gồng gánh đỡ đần.
Dù sao cũng phải cảm ơn sự trưởng thành. Thật may, ai rồi cũng lớn

31. Và bỏ lại sau lưng những giấc mơ bé xinh mà ai cùng ai đã từng thả bay trên sân trường lộng gió, cậu hay tớ đều sẽ cùng hiện thực tiến về phía trước, vừa tiếc nuối vừa nhẹ nhõm…
Trưởng thành ấy mà, là tiếng thở đều đều bình lặng, không còn nóng nảy khi gặp chuyện không như ý, mà cũng thôi nhảy cẫng lên sung sướng vì những chuyện be bé nữa rồi…
Ai cũng có một tương lai, và dù đã chuẩn bị hết mọi thứ cho nhau thì biết đâu cũng không thể có cả hai người cùng hiện diện.
Chúng tôi chuẩn bị cho những giấc mơ, chúng tôi chuẩn bị đầy đủ hành trang để cùng nhau bước về phía sáng. Thế rồi mặt trời tỏa rạng, hiện thực lại chói mắt không ngờ. 
Cuối cùng, hai kẻ lại bước về hai hướng, xa nhau.

32.Ngẩng mặt nhìn trời, hóa ra bầu trời gần đây trong xanh như vậy. Tuy rằng mỗi phút giây trôi qua vẫn không ngừng có áp lực, tổn thương, đau khổ, nhưng có thể mỉm cười đứng dưới trời xanh, thật tốt.

33.Nắng dịu, gió nhẹ, trời trong xanh, cả một thời thanh xuân trôi nhanh như nước, đều ở phía đó, bị thời gian phủ kín lối về…

34.Mùa hè đi qua cổng trường nào cũng vắng, chỉ có tiếng ve kêu da diết, tôi tìm bạn mải miết chẳng ra…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro