【 Phạm Nhàn × Lý Thừa Trạch 】Cùng ẩn cư trong núi non.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 Phạm Nhàn × Lý Thừa Trạch 】Cùng ẩn cư trong núi non.

"Thế nhân tìm hoàng kim, ta tìm ánh trăng sáng."

Sau khi Lý Thừa Trạch uống độc dược tự sát, Phạm Nhàn mang theo thi thể của y rút khỏi triều đình, ẩn cư nơi núi rừng, từ đó không hỏi han chuyện đời.

Không ai biết hắn đã đi đâu,

Cũng không ai biết hắn ở đâu.

————

Năm năm sau —

Mặt trời từ từ mọc lên ở phía đông, một tia nắng xuyên qua cửa sổ kính chiếu vào người nằm trên giường.

Mí mắt Lý Thừa Trạch khẽ động, từ từ mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào màn lụa voan tím trên đầu.

Một lúc lâu sau, y khó chịu cựa quậy.

Người bên cạnh giật mình tỉnh giấc bởi động tĩnh của y, Phạm Nhàn dụi mắt ngái ngủ ngoái đầu nhìn Lý Thừa Trạch, "Đói à?"

Lý Thừa Trạch không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn.

Chỉ một cái nhìn, Phạm Nhàn lập tức bật dậy, ngó ra ngoài cửa sổ xem thời tiết, giọng nói có chút bực bội: "Ngủ quên rồi! Ngủ quên rồi! Ngươi ngủ tiếp đi, ta sẽ làm xong ngay!"

Phạm Nhàn vội vàng đứng dậy, thậm chí không kịp khoác áo choàng, vội vàng mang giày giày đi ra ngoài.

Tiểu điện hạ của hắn không thể nhịn được đói, hễ đói là nổi giận.

Sau khi Lý Thừa Trạch uống độc tự vẫn, Phạm Nhàm ôm thi thể của y quỳ gối trước của nhà thần y, có lẽ sự chân thành của hắn đã lay động lòng người, vị thần y ẩn cư nhiều năm đã ra tay giúp đỡ.

Người thì cứu sống được nhưng trí tuệ chỉ còn lại như đứa trẻ mười tuổi.

Khi nào có thể hồi phục, ít thì một hai năm, nhiều thì vài chục năm, hoặc có thể không bao giờ hồi phục được.

Sau khi dưỡng sức tại nhà thần y hơn nửa năm, Phạm Nhàn đưa y trở về quê nhà Đàm Châu, ẩn cư trong một ngọn núi.

Xây dựng một ngôi nhà nhỏ, đặt tên là "Nhàn Trạch Cư".

Lý Thừa Trạch đặc biệt thích ăn cơm rang trứng do Phạm Nhàn làm, hầu như mỗi sáng đều phải ăn, không ăn được sẽ nháo nhào cả buổi.

Phạm Nhàn cũng vui vẻ làm mỗi ngày, nhìn thấy Lý Thừa Trạch gầy yếu dần dần trở nên mập mạp, hắn cảm thấy đầy tự hào.

Củi lửa vang tí tách, làn khói nghi ngút dần dần khiến cho căn nhà nhỏ có thêm chút hơi thở của cuộc sống.

Phạm Nhàn xúc một muỗng mỡ heo cho vào chảo nóng, đợi mỡ tan chảy, nóng đến chín phần, khuấy đều trứng đổ vào chảo và đảo đều cho đến khi trứng chín tới, sau đó cho gia vị vào, rồi cho cơm nguội còn lại từ tối qua vào xào đều.

Hắn đang xào hăng say, quay đầu lại định gọi Lý Thừa Trạch ra rửa mặt chuẩn bị ăn cơm, thì quay lại thấy y trần chân đứng ở cửa bếp nhìn hắn.

"Sao lại không đi giày nữa?" Phạm Nhàn bất lực: "Lần trước chúng ta đã hứa ba điều rồi, không đi giày tử tế thì không có kẹo đâu."

Lý Thừa Trạch khựng lại, cúi đầu nhìn đôi chân lộ ra ngoài chiếc áo choàng, lặng lẽ quay người trở vào nhà.

Đợi đến khi Phạm Nhàn bưng cơm ra, Lý Thừa Trạch đã đi giày chỉnh tề, ngoan ngoãn ngồi bên bàn, sắp xếp bát đũa cho cả hai, lặng lẽ nhìn hắn.

"Đến đây nào, cơm rang trứng mà ngươi thích nhất!" Phạm Nhàn cười rạng rỡ đặt cơm rang trứng trước mặt y, bỗng nhìn thấy hai bộ bát đũa được sắp xếp gọn gàng trên bàn, kinh ngạc hỏi, "Hôm nay ngoan ngoãn thế này à?"

Trước đây, mọi việc đều do hắn tự tay làm, tiểu tổ tông này chỉ đợi cơm đến miệng mới chịu ăn, đâu có chu đáo như hôm nay? Phạm Nhàn bỗng có cảm giác vui sướng kiểu 'nhà có con trai trưởng thành'.

"Ngươi ăn trước đi, ta đi múc canh sườn hầm ra."

Lý Thừa Trạch cầm lấy muỗng gỗ xúc cơm rang trứng trong bát, hạt cơm tơi đều, thơm nức mũi, nhìn vào là biết người nấu canh lửa rất chuẩn.

"Ca! Ca!!" Bên ngoài vang lên tiếng hét lớn, tiếp theo là tiếng đập cửa vội vã.

Nửa ngày không có ai trả lời, người ngoài cửa tỏ ra mất kiên nhẫn, tiếng gõ cửa càng thêm dồn dập, "Tiểu Nhàn Nhàn! Mở cửa!"

"Đến đây, đến đây! Gọi hồn ai thế?" Phạm Nhàn nghe tiếng, bưng tô canh từ bếp chạy ra, đặt canh trước mặt Lý Thừa Trạch, rồi mới đi mở cửa.

Phạm Tư Triệt mang theo bao to bao nhỏ đứng chờ ngoài cửa, "Nhanh lên! Nặng chết ta rồi!"

Phạm Nhàn mở cửa nhìn thấy Phạm Tư Triệt bị che kín mít bởi những gói đồ, sững sờ.

"Làm gì vậy? Chạy nạn à?" Vừa gỡ hành lý trên vai, hắn vừa cười đùa, "Hay là gây họa ở đâu đó chạy đến đây lánh nạn?"

"Câu nói đó khiến ta không vui!" Phạm Tư Trạch giả vờ tức giận, lườm Phạm Nhàn một cái, "Ta không có việc gì thì không thể đến thăm hai người sao?"

"Chẳng phải sắp đến Tết rồi sao? Người một nhà phải tụ tập, cha bảo ta đến gọi ngươi và tiểu Trạch Trạch cùng về nhà cũ ăn bữa cơm đoàn viên."

"Nhân tiện, ta cũng mang cho hai người chút đặc sản, có thịt khô, cá khô, dưa muối và cả vị thuốc mà lần trước ngươi nhờ ta mua..." Phạm Tư Triệt lôi lôi cái bọc, "Ồ! Đúng rồi, ta hứa mua cho tiểu Trạch Trạch cái lục lạc! Hôm nay ta cũng mang đến rồi."

Phạm Tư Triệt lắc cái lục lạc kêu vang ầm ĩ, đưa cho Lý Thừa Trạch.

Lý Thừa Trạch nhận lấy, nhìn cái lục lạc màu tím ngẩn người, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy lục lạc nho.

Y nghiêng đầu nhìn Phạm Tư Triệt, đôi mắt nhỏ mở to toát lên vẻ hoang mang.

"Chưa thấy bao giờ chứ gì!" Phạm Tư Triệt đắc ý, "Đây là thứ ta lặn lội khắp kinh đô tìm thợ đặt làm, Khánh Quốc tuyệt đối không tìm ra thứ hai đâu! Thích không?"

Phạm Nhàn bật cười, vỗ vai hắn, "Phụ thân và di nương gần đây vẫn khỏe chứ?"

"Tốt tốt tốt!" Phạm Tư Triệt cười ngốc nghếch, "Tốt vô cùng, ăn no đánh ba bữa cũng không sao."

"Tiểu Trạch Trạch thì sao? Vẫn không nói chuyện?" Phạm Tư Triệt ngồi xuống, nhìn món cơm rang trứng trên bàn, thèm thuồng. Ca của hắn cái khác không nói nhưng tay nghề nấu nướng mấy năm nay tiến bộ vượt bậc, đặc biệt là món cơm rang trứng này, khiến hắn thèm muốn chết.

Vừa định vươn tay lấy cho mình một bát, ai ngờ Lý Thừa Trạch kéo đĩa về phía mình ôm vào lòng như đang bảo vệ thức ăn.

"Này! Nhóc con! Ta vất vả mang cho ngươi bao nhiêu đồ ngon đồ chơi, ăn một chút cơm rang trứng mà cũng không chịu à?!"

Vừa quay đầu sang nhìn Phạm Nhàn, hắn liền nói: "Ca!! Ngươi xem hắn kìa!"

Phạm Nhàn lắc đầu cười, múc cho hắn một chén súp sườn: "Ngươi giành giật gì với con nít vậy? Uống súp đi, ta hầm cả đêm đấy, ngon lắm."

Phạm Tư Triệt vội vàng ăn, nhồm nhoàm nhai bánh nướng, nốc liền bốn chén mới chịu thôi, rồi vỗ bụng thỏa mãn.

Phạm Nhàn làm cơm hắn ăn bao nhiêu lần cũng không ngán.

"Ca, lần này ta đến ngoài giàn tre còn nho sao?" Phạm Tư Triệt nhìn giàn tre dựng trong sân, "Chờ lát nữa ta sẽ mang về một ít, nho ở đây vẫn ngon hơn, ngươi không biết nho ở kinh đô đâu! Ăn không có vị gì cả."

Lý Thừa Trạch rất thích nho, sau khi xây dựng sân vườn, Phạm Nhàn đã dựng một giàn tre để trồng nho, mục đích để y có thể ăn nho tươi quanh năm.

"Vẫn còn, tự ngươi đi hái lấy." Phạm Nhàn móc khăn từ trong lòng ngực ra lau đi vết mỡ trên khóe miệng Lý Thừa Trạch, lại bị y nghiêng đầu tránh nhưng bị hắn kéo lại.

"Trốn cái gì? Ăn uống lem nhem thế này." Phạm Nhàn véo lấy cằm y, không cho y lộn xộn, cẩn thận dùng khăn lau sạch mép miệng y.

Lý Thừa Trạch ngước mắt nhìn khuôn mày nghiêm nghị của hắn, đáy mắt lóe lên một tia u ám, sau đó cúi xuống mí mắt một cách lặng lẽ để người trước mặt lau chùi.

#end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro