Cô ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dường như tôi đã yêu, phải yêu.

Yêu nhiều lắm. Yêu hơn tất thảy mọi thứ.

Nguyện trao cả trái tim cho cô ấy.

Nhưng thứ cô ấy cần, không phải tình yêu của tôi, càng không thuộc về tôi.

Đó là tình yêu của một người khác...

_______________________________

Lần đầu tôi gặp cô là vào một buổi chiều tà.

Ánh hoàng hôn đỏ rực nồng nàn như tình yêu của đôi trẻ, làn gió khe khẽ hoà mình vào từng chiếc lá như được nhuộm bởi máu.

Khi đó, tôi chỉ định chụp vài tấm khi chiều xuống để bộ sưu tập thêm phong phú. Vậy mà tôi bắt gặp cô. Cô đang lặng lẽ cho bồ câu ăn, chốc chốc lại mỉm cười.

Cô ấy cười một cách dịu dàng, nụ cười ấy đẹp đến nỗi có thể sánh ngang thiên thần trong lòng tôi.

Mái tóc đen nhánh ngang lưng, được uốn từng lọn nhỏ như sóng lượn một cách nhịp nhàng, mượt óng ả trong sắc nắng tàn. Nhẹ phủ đôi vai mảnh mai. Đôi mi dày, cong che đi đôi đồng tử đen tuyền sâu thẳm, như muốn hút hồn bất cứ ai nhìn vào.

Tôi như bất động, cứ mãi ngắm nhìn cô ấy, mà cô ấy nào hay. Cứ ngắm nhìn cô ấy đến quên cả chụp hình. Đến khi cô ấy đi rồi, chỉ còn lại ánh trăng mờ nhạt, ánh đèn điện vàng cam đến loà mắt bật lên. Tôi mới chậm chạp bước đi.

Đêm đó, tôi không thể ngủ được. Hình ảnh cô gái ấy cùng nụ cười dịu dàng cứ xoay vòng trong tôi.

___________________________

Lần thứ hai tôi gặp cô ấy là vào một ngày nắng đẹp.

Cô ấy vẫn đẹp, đẹp một cách dịu dàng như ánh trăng hiền dịu. Từng động tác, từng cử chỉ đều hoàn hảo trong mắt tôi. Cô ấy như một nữ thần hiền lành đầy lòng bao dung.

Khẽ mở sổ tay, tôi vô thức vẽ nên cô ấy, một cô gái với nụ cười dịu dàng.

Mãi chú tâm vào trang giấy mà khi ngẩng lên, cô đã đi mất rồi. Tôi thất vọng bước đi. Đâu đó vẫn còn vương lại hương trầm, mờ ảo đến mê say.

___________________________

Lần thứ ba tôi gặp cô ấy. Là qua một người bạn, cậu ấy nói cô ấy muốn hợp tác với tôi qua bộ ảnh mới.

Nghe tin đó trong tôi vui mừng biết bao khi cuối cùng đã biết được cô là ai, được hợp tác cùng cô.

Nhìn cô ấy cười rất vui vẻ nhưng cũng rất đỗi dịu dàng khi tôi đồng ý. Tôi cảm thấy tim tôi như lỡ đi một nhịp vì cô ấy.

____________________

Thời gian cứ thế trôi đi, thoáng chốc bộ ảnh đã hoàn thành.

Suốt thời gian qua, đôi mắt tôi chỉ dõi theo mỗi cô. Tôi như chìm đắm trong đôi mắt đen tưởng như sâu hun hút kéo hồn người, như say mê mùi hương trầm thoang thoảng lưu luyến mái tóc mềm.

Tôi dường như không thể dứt khỏi cô.

Như thể tôi đã nghiện. Tôi nghiện mùi hương trầm thoang thoảng quanh cô.

Và tôi biết, tôi đã yêu.

Yêu thật nhiều là đằng khác.

Mà cô...chỉ coi tôi như một người cộng sự. Như một người bạn không hơn.

Còn gì đau khổ hơn đây?

Hôm ấy, tôi nuốt nước mắt mỉm cười.

Hôm ấy, cô đã có được sự nổi tiếng.

Hôm ấy, bộ ảnh đã thành công vang dội.

________________________

Vài ngày sau, tôi như vô hồn. Lặng lẽ lật lại từng tấm hình của cô mà tôi đã chụp.

Ah... Chúng đẹp lắm.

Khung cảnh là nơi lần đầu tôi bắt gặp cô ấy, chủ đề là "Tìm lại bình yên."

Khi nghe cô ấy nói "Cuộc sống hiện tại ai ai cũng bận rộn mà quên mất đi sự bình yên giản dị luôn ở quanh ta. Thế nên, tôi chọn sự bình yên để mọi người có thể thấy bình yên không khó tìm, bình yên luôn ở cạnh ta chỉ là ta luôn bỏ qua chúng thôi."

Tôi lại càng thêm yêu cô ấy, cô gái thuần khiết, giản dị và ngọt ngào ấy.

Hình như tôi lại nhớ cô ấy nhiều hơn rồi.

Chiều tà lại đến, càng làm tôi nhớ cô ấy da diết, tôi nhớ nụ cười dịu dàng, tôi nhớ mái tóc mềm vương hương trầm, tôi nhớ đôi mắt đen sâu thẳm, tôi nhớ...cô ấy nhiều lắm.

Ôi, cô gái tôi yêu, tôi đã thổ lộ lòng mình, tôi đã trao em cả linh hồn tôi rồi.

Nhưng em nhẫn tâm chối bỏ nó, em từ chối cả linh hồn tôi, nó đang cầu xin em...hãy nhớ tới nó nhưng liệu em có bằng lòng không...

__________________

Màn đêm buông xuống, ánh nắng cuối ngày đã tắt, tôi bước đi một cách vô thức.

Đi đâu? Về đâu? Tại sao phải đi? Tôi muốn gì?

Tôi lơ đãng nhìn quanh, chợt tôi thấy cô ấy.

Vẫn là bóng lưng đó, đôi vai mảnh mai đó, mái tóc đen nhánh đó và nụ cười dịu dàng. Nhưng nó không dành cho tôi.

Ah, đau đớn làm sao...

Cô ấy chối bỏ tình yêu của tôi.

Cô ấy ghét bỏ tôi, chỉ vì tôi giống cô ấy.

Vậy thì có sai?! Tôi cũng là con người, tôi cũng biết yêu thương mà. Tôi cũng muốn yêu một ai đó và được ai đó yêu thương tôi.

Như vậy là sai?

__________________________

Đã hơn một giờ sáng. Tôi vẫn không thể ngủ. Hình ảnh cô ấy trong vòng tay người con gái khác, cười đùa hạnh phúc vẫn không thể xoá nhoà trong đầu tôi.

Thật đáng ghét, tôi có gì kém hơn cô ta.

Cô ta có mái tóc đen thẳng hay buộc thấp, cặp mắt kính cận dày cộp một cách quái dị. Phong cách thời trang lúc nào cũng sơ mi, quần jeans. Thật quê mùa. Làm sao cô ta có thể đi cùng với cô ấy, thật không xứng.

Tôi ghét cô ta. Nếu không có cô ta thì cô ấy đã là của tôi. Thật đáng ghét!

Phải chi...cô ta...chưa từng xuất hiện.

Đáng ghét đáng ghét đáng ghét đáng ghét!

Cô ta phải biến mất!

_______________________

Chà, gần đây tôi khá vui. Không biết đã bao lâu rồi tôi mới có chút cảm xúc.

Có lẽ ông trời thương tôi, cô ta - kẻ lúc nào cũng tự cho mình cái quyền có thể ôm lấy cô ấy, đem cái tay bẩn thỉu đặt lên người cô ấy mọi lúc, thật kinh tởm! - ĐÃ MẤT TÍCH!

Tôi vui sướng. Nhưng nhìn cô ấy khóc đến nỗi sưng cả đôi mắt trong vòng tay tôi, tôi đau xót biết bao.

____________________

Một lần nữa, cô ấy lại chối bỏ tôi.

Vì sao? Vì sao vì sao vì sao...

Tôi đã làm gì sai sao? Kẻ ngáng đường đã biến mất! Cô ấy đã được giải thoát!  Vì cái gì vẫn không thể yêu tôi!

Như hàng vạn mũi dao cấu xé cả cơ thể, cô ấy nói tôi kinh tởm, nói tôi lợi dụng, nói tôi vô tâm, tàn nhẫn.

Tôi nào có vô tâm, tôi nào có kinh tởm, nào có tàn nhẫn. Tôi chỉ muốn đề phòng có kẻ khác cướp cô ấy đi thôi. Nên mới giữ lại cái tay bẩn thỉu này cùng với cái đầu đáng khinh bỉ để cảnh cáo thôi mà.

Sao cô ấy không hiểu?  Tôi yêu cô ấy nhiều lắm. Yêu đến mức có thể từ bỏ trái tim mình nếu cô ấy muốn. Vậy nhưng cô lại nói tôi bệnh hoạn. Cô ấy nói sẽ rời khỏi đây.

Cô ấy muốn rời bỏ tôi. Ah...không thể. Cô ấy đã sắp thành của tôi rồi. Tôi không thể để cô ấy đi được. Không thể. Không được. Không được để cô ấy đi!

________________________

Ah...cũng rất lâu rồi tôi mới đến nơi này. Nơi lần đầu gặp cô ấy.

Tôi đang rất hạnh phúc. Thật thoải mái.

Tôi đã và đang là người thành công trong lĩnh vực nhiếp ảnh và hội hoạ. Từng bức ảnh tôi chụp hay từng bức tranh tôi vẽ đều được đấu giá với giá lên tới hàng chục triệu, có khi tới hàng trăm.

Còn gì vui hơn đây. Hôm nay tôi có một buổi triển lãm tranh. Chủ đề là "Thiếu nữ dịu dàng"

Ah, dịu dàng. Chúng làm tôi nhớ đến cô ấy. Tôi đã vẽ cô ấy rất nhiều. Trên tường, trên sàn nhà, bất cứ nơi nào có thể vẽ.

Và bức tranh mà tôi thấy hài lòng nhất.

Tôi vẽ cô như đang ngủ, từng lọn tóc xoăn đen nhánh mềm mại vương hương trầm ôm lấy khuôn mặt trắng không tì vêt, ôm trọn bờ vai mảnh mai. Đôi mi dày, cong nhắm nghiền thật bình yên. Cô ấy mang một bộ đồ theo phong cách Âu cổ, từng lọn vải mềm, trắng bao quanh chiếc cổ một cách yêu kiều, dưới đó một chút, điểm một cái nơ lụa màu đen ở giữa đính một viên ngọc được viền bằng vàng. Tay áo được làm bằng vải đen cao cấp, điểm vài chấm đỏ đẹp đẽ càng tôn thêm nước da trắng hồng.

Tôi còn điểm thêm vài đoá anh túc đỏ thẫm như máu, có lẽ cô ấy vui lắm, vì tôi đã để cô ấy giữ lấy hộp sọ người mà có chết cô cũng không từ bỏ. Nhìn kìa, đôi mi cô còn vương lệ. Đó là giọt lệ của hạnh phúc.

Cứ như vậy, tôi càng yêu thêm vẻ dịu dàng của cô ấy.

Giờ thì cô ấy đã là của tôi vĩnh viễn. Không thể tách rời, cô ấy đã tan vào trong tôi nhưng cô ấy luôn ở bên tôi. Thật hạnh phúc.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro