[Oneshot Khải Thiên] Phía Xa Là Ánh Sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía xa ngọn đèn đường vừa lên, trên trời chợt rớt xuống một vật thể kỳ lạ, hình thù như một chiếc hộp méo mó. Anh đến gần, từ từ mở ra, có chút tò mò mà nhìn chằm chằm, đến khi nhìn kỹ thì anh chỉ thấy một cuốn truyện nhỏ.

Anh mở ra, cuốn sổ nhỏ tự nhiên sáng lên rồi hút anh vào trong, anh mất tích trong màn đêm, chỉ còn lại cuốn sách nằm trên đất và một đồng hồ cũ kỹ.

"Aaaa..." Anh hét lên theo bản năng nhìn vòng xoáy không ngừng hút mình vào, đừng bảo với anh đây chính là... xuyên việt trong truyền thuyết, hay là thế nào đây? Anh vừa sợ hãi nhưng chung quy lại có cảm giác hứng thú làm tiếng hét dần dần im bật. Có lẽ đã trải qua mấy chục phút anh mới mở to đôi mắt của mình ra.

Là nhà?

Xuyên vào sách rồi?

Có khi nào giống trong mấy bộ phim truyền hình dài tập không? Hay hoặc là Người Tình Ánh Trăng? Bộ Bộ Kinh Tâm? Thật quá hồi hộp. Hay là anh xuyên tới thế giới tương lai? Ma cà rồng? Ngoài Trái Đất? Ôi thần linh ơi, anh là thích tới muốn xỉu đây nè. Dù tình hình là sao thì anh nên biết chỗ này là chỗ quái nào trước đã. Kìa! Có nhà thờ, có tiếng chuông, có tiếng học sinh thét gào khi thất anh.

Anh quá nổi tiếng chăng? Phải nói xuyên qua mà nổi tiếng là thích sướng rơn cả người luôn á, anh bước ra, trên người khoác y phục màu lục, có chút nhíu mày, cuốn truyện này chắc thời xưa nên mới ăn mặc kiểu này.

"Vào chỗ, cảnh 1 màn 1 bắt đầu."

Đầu còn chưa kịp hiểu gì tự nhiên chuyện gì đã thấy thanh niên từ trên trời bay xuống đâm kiếm vào người anh.

Cái méo gì vậy?

"Cắt" Đạo diễn hét lớn, còn mắng anh đến cẩu huyết lâm đầu.

Lâu ngày anh chưa chửi bậy nhưng mà thật sự là ức chế tới điên rồi: "Con mẹ nó! Ông nghĩ ông là cái gì mà hét với tôi? Tôi thích thì tôi diễn vậy đó, liên quan con mẹ gì ông? Đạo diễn thì ngon lắm hả? Biến mẹ đi! Đéo diễn nữa."

Tuấn Khải đi ra ngoài, đi từng bước xé từng lớp áo. Người ngồi trên ghế nhìn anh chằm chằm rồi mỉm cười: "Nóng nảy quá! Anh bạn thật quá kiêu ngạo."

Tuấn Khải giật giật môi: "Cậu là thằng ch* nào?"

"À! Tôi là Dịch Dương Thiên Tỉ, trợ lý mới của anh." Thiên Tỉ mím môi, để đồng điếu ẩn hiện như có như không.

Ấn tượng ban đầu đơn thuần là thế, anh cũng chẳng để cậu vào mắt. Anh biết sơ lược anh là thiếu gia họ Vương, tính tình kỳ quái, là diễn viên, ca sĩ, người mẫu nổi tiếng, anh vừa nghe câu này đã thấy đời thật và truyện khác nhau vạn dặm. Ừ thì anh ở hiện tại có chút tiếng tăm nhưng mà cũng không phải nói ra ai cũng biết, nhưng mà trong này chỉ 1 đứa bé cũng biết anh là ai thì cái mức nổi tiếng của anh khủng bố cỡ nào.

Và anh còn nhận ra, cậu rất kỳ cục. Hay áp đặt, lời nói nhẹ như bâng nhưng quy lực khiến anh nghe theo răm rắp, lại hay có nụ cười quái dị. Anh thấy cái cậu này chắc là quỷ chứ người gì, ác quá mà.

"Tuấn Khải! Anh đừng quen nhiều cô gái như vậy!" Thiên Tỉ lật sỗ sách, miệng lại phàn nàn.

"Tại sao?" Tuấn Khải gian trá nở nụ cười nửa miệng: "Cậu ghen hả? Thích tôi khi nào dạ?"

"Từ lúc lám quản lý." Thiên Tỉ không cười, lời nói chẳng nghe ra có cảm xúc gì nhưng anh lại cảm thấy như mới nghe tin động trời: "Cậu.., cậu thích tôi?"

"Ừ!" Là một câu thừa nhận lạnh tanh từ cậu.

Anh kích động nhào tới lắc người cậu: "Cậu nói đùa hay thật?"

"Tùy." Cậu bỏ lại một câu rồi rời đi.

Anh chẳng thể nói nên lời. Mấy ngày sau anh hỏi cậu mấy lần mà cậu vẫn im lặng, anh chẳng hiểu cậu đùa hay thật nhưng cứ hiếu kỳ cùng chờ mong. Mà chính anh chờ mong caí gì anh cũng chẵng biết, cứ rạo rực, cứ tin lời nói đó là thật.

Thấy cậu vào nhà kho, anh cũng đi vào, cậu tự tiện tìm cái gì đó rồi muốn đi ra thì anh ngắn lại: "Tôi muốn nói rõ ràng với cậu."

"Có gì mờ mịt sao mà tìm tôi?" Cậu giở giọng trêu đùa, làm anh trầm mặt đẩy cậu vào tường.

Giờ cậu mới biết thì ra anh cao lớn như vậy, che mất tầm mắt của cậu còn khiến cậu ngây người trong chốc lát: "Tôi nói cho cậu biết, cậu mà không nói rõ thì đừng hòng ra khỏi đây."

"Tôi..." Lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu lúng túng mà tránh né.

"Nói! Cậu có thích tôi không?" Tuấn Khải tức giận hỏi, một tia cảm xúc cũng chẳng có.

"Tôi..." Cậu vừa sợ vừa chẳng biết làm sao.

"Không nói? Được!" Tuấn Khải nâng cằm cậu lên, một cái rồi một cái ngăn mấy cái từ tôi tôi của Thiên Tỉ, niễng cậu cứ nói tôi là anh lại hôn. Cứ thế ép buộc người khác vừa tức vừa yêu mà nhận lời thích anh.

Có ai độc tài như vậy không chứ?

"Ủa! Sao ai sửa kết SE thành HE còn sửa công là thằng biến thái nào vậy?" Tác giả lật truyện vừa bán nhìn câu chuyện Phía Xa Là Ánh Sáng của mình thay đổi 360 độ mà ngây ngô...

[Hoàn]

Ngày 14/10/2016

~ Tiêu Ngân ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro