#3 Nguyên Nhi, em nhớ anh không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Vương Nguyên như thường lệ ra khỏi nhà đi chợ. Mẹ cậu dặn dò những gì, Vương Nguyên đều ghi chép đầy đủ cả rồi, tiền cũng không quên mang. Cậu thường hay đãng trí mang thiếu thứ gì đó, nhưng lần này đã chắc chắn mang đủ đồ.

Vương Nguyên đi bộ đến siêu thị. Vì siêu thị gần nhà nên khá thuận tiện cho việc đi lại.

Mà trước khi đến siêu thị phải ghé qua một nơi.

-Bà, con đến rồi.

-Nguyên Nhi đến rồi sao? Tiểu Khải đâu con?

Một bà lão đã già vừa bước ra ngoài. Trên tay là một mẻ bánh nướng còn thơm phức. Vương Nguyên hơi cúi đầu, giọng lí nhí.

-Anh ấy còn... bận học bà à.

-Con lại nói bậy rồi. Tiểu Khải vừa đến ngày hôm qua.

Vương Nguyên cười nhẹ. Bà lão chủ tiệm bánh này bị đãng trí, khi nhớ khi quên, nhưng bà rất nhớ Vương Nguyên và... Vương Tuấn Khải. Cậu rất muốn nói thật cho bà, Vương Tuấn Khải đã đi du học rồi, đi từ hai năm trước rồi. Nhưng cậu sợ bà buồn, người già dễ kích động, bà lão lại chỉ có hai người làm cháu ngoan, nếu biết tin Vương Tuấn Khải đi du học và có lẽ định cư ở nước ngoài luôn, hẳn bà buồn lắm. Cũng phải, cậu còn buồn đến bản thân thê thảm nữa là...

-Anh ấy thật xấu, đến thăm bà mà cũng... cũng không nói cho con.

Vương Nguyên dụi dụi mắt, cố cười tươi. Lời nói dối thật khó nói ra, huống hồ lại đụng đến nỗi đau mà cậu luôn giấu. Cậu ghét anh! Anh đi mà không nói cho cậu nửa lời tạm biệt. Anh đi một mạch hai năm, cũng không có gửi thư hay liên lạc gì với cậu. Hay là anh ở nước ngoài đã sớm quên cậu rồi? Đã sớm có người khác rồi...

-Nguyên Nhi cháu đừng khóc, Tiểu Khải nó sẽ không vui.- Bà lão xoa đầu cậu. Vương Nguyên càng khóc nhiều hơn, tựa như được giải tỏa nỗi niềm bấy lâu nay.

-Bà ơi, con nhớ anh ấy... Con nhớ anh ấy...

Bà lão có vẻ không hiểu ý của cậu, vì bà nghĩ Vương Tuấn Khải vẫn là hàng xóm bên cạnh nhà Vương Nguyên, làm sao có thể nhớ được. Muốn gặp liền có thể gặp. Hay là hai đứa nhỏ lại giận nhau rồi?

-Được rồi, Nguyên Nhi của bà, ăn bánh sẽ hết buồn. Hôm nay bà làm bánh nướng cho con đây.

Vương Nguyên bối rối lau nước mắt, cậu cười tươi.

-Cháu cảm ơn bà!

----

-Nguyên Tử, con có thư này.

Vương Nguyên đang vùi đầu vào mớ bài tập Toán của kì nghỉ thì bị mẹ gọi xuống nhà. Thư? Là ai gửi thư cho cậu? Xuống nhà mới biết, có thư còn kèm cả hoa hồng.

-Con đó, liệu mà học, đừng có yêu đương nhăng nhít.- Vương mẫu lườm bông hoa kia một cách không có thiện ý. Vương Nguyên bĩu môi, phản bác.

-Con ở vậy tới già, mẹ có nuôi nổi không?

-Mẹ không nuôi nổi thì còn có Tiểu Khải, mà cũng chỉ có nó mới chịu được cái tính ương bướng của con.- Mẹ Vương nói rồi mới nhớ ra Vương Nguyên vẫn còn buồn chuyện hai năm trước, lúng túng định sửa sai. Vương Nguyên đã cắm mặt đi lên cầu thang, dường như không muốn nghe lời vừa rồi.

Cửa phòng đóng lại, Vương Nguyên quẳng hoa lên giường, mở phong thư kia ra.

"Khu vui chơi, 8h tối ngày mai."

-Có nhầm địa chỉ không vậy?- Cậu càm ràm lật bìa phong thư ra, đúng là hai chữ Vương Nguyên không thiếu một nét, địa chỉ cũng đúng. Vậy là gửi cho cậu thật rồi. Nhưng mà cậu có giao du với ai đâu, làm sao lại có người rủ đi chơi.

Uầy, chắc là thư dụ dỗ bắt cóc. Vương Nguyên nghĩ tới liền rùng mình. Hẳn là kẻ đó biết cậu rất có giá nên muốn bắt cóc cậu đây mà. Vương Nguyên ta thông minh sớm đã đoán ra ý đồ của ngươi rồi. Ta nhất định không mắc bẫy!

-Nguyên Tử!!

Mẹ Vương lại từ dưới lầu gọi vọng lên.

-Dạ!?- Vương Nguyên ném thư vào học bàn, lười biếng hét xuống dưới nhà.

-Con lại quên cái thẻ giảm giá của mẹ ở đâu rồi?

Vương Nguyên phiền toái bóp bóp trán, ngẫm lại thì chỉ có ở chỗ bà lão bán bánh. Lại cái tật quên đồ, chán chết được.

-Con biết rồi, mai con sẽ đi lấy cho mẹ.

---

Vương Nguyên định đến chỗ bà lão sớm hơn nhưng trùng hợp hôm nay nhà lại có khách của bố. Cậu phải ở nhà phụ mẹ nguyên cả một buổi sáng, trưa đã mệt lả nằm dài trên giường. Chiều vừa định ra khỏi nhà thì Lưu Chí Hoành lại ập đến đòi làm bài tập chung. Còn sống chết không cho cậu đi đâu. Vương Nguyên đành ngồi giải quyết bài tập chung với cậu ta đến tận gần 8 giờ. Cậu chợt nghĩ đến cái phong thư và lời mời kia. Lắc lắc đầu, không thể bị quyến rũ. Nhất định không đi!

-Mẹ, con đến nhà bà lão.

-Được, đi cẩn thận.

Rõ buồn cười, sáng giờ chẳng ai cho cậu ra khỏi nhà. Bây giờ thuận tiện đi như vậy... có phải lại có âm mưu.

-Mẹ, mẹ có âm mưu gì?- Vương Nguyên cảnh giác hỏi lại. Mẹ Vương từ trong nhà bếp đi ra, lắc lắc đầu đau khổ.

-Con trai, con đọc tiểu thuyết trinh thám mãi rồi nên suy nghĩ cũng phức tạp nhỉ? Má Vương đây có âm mưu gì được với con?

-Biết đâu mẹ lừa con ra khỏi nhà rồi dọn hết bim bim trên phòng con? Đã vậy con không đi nữa.

Mẹ Vương cười khổ. Con trai, con thật là ngốc tử nhà mẹ mà.

-Mẹ không dọn bim bim, con cứ yên tâm mà đi.

Vương Nguyên cảm thấy bim bim của mình không còn mối nguy hiểm nữa mới ì ạch ra khỏi nhà. Đi đến cửa hàng của bà lão bán bánh thì đèn vẫn còn sáng.

-Bà ơi.

-Nguyên Nhi!- Bà lão cười tươi với cậu.

-Con đến lấy cái thẻ giảm giá của mẹ Vương.

-À, đây.- Bà lão đưa cho Vương Nguyên một cái thẻ.- Nguyên Nhi, đã đến đây thì giúp bà giao bánh luôn nhé!

-Vâng, bà giao đến đâu.

-Khu vui chơi!

----

Vương Nguyên mang bánh đến khu vui chơi trong trung tâm thành phố. Đèn đuốc sáng rực. Tiếng nhạc vui tươi phát ra không dứt.

-Địa điểm là đây.

Vương Nguyên đi đến một cái ghế đá. Không có ai hết. Trên ghế đá có một tờ giấy.

"Đi đến chỗ vòng đu quay."

-Lại trò trốn tìm nữa hay sao?- Vương Nguyên lắc đầu. May là cậu đi giúp bà lão, không thì phiền rồi.

Vòng đu quay phát ra những chùm sáng nhiều màu. Vương Nguyên nhất thời hoa mắt, bị vui vẻ đến quên mất nhiệm vụ. Cậu trèo lên một con ngựa gỗ, muốn thử lại cảm giác trò chơi cậu rất thích hồi xưa.

"Vương Nguyên!" Có tên cậu trong một tờ giấy gắn trên ngựa gỗ. "Con ngựa tiếp theo."

Vương Nguyên thấy tò mò, trèo xuống khỏi ngựa gỗ, chạy đến con ngựa tiếp theo.

"Anh" một chữ anh thật to. Cậu biết ý của người viết, chạy đến chú cá ngựa phía trước nữa.

"yêu"

"em" từ cuối cùng dán tại một chú ngựa có bó hoa rất lớn.

Vương Nguyên còn đang sững sờ thì một vòng tay đã ôm cậu từ phía sau. Cậu giật mình, bắt cóc thật hả?

-Nguyên Nhi, em còn nhớ anh không?

Người kia thấy cậu giật  mình đến không dám quay nhìn mình, cả người cứng đờ liền thấy rất đáng yêu.

"Tên bắt cóc... tôi làm sao nhớ anh được..."

-Anh... anh đừng bắt cóc tôi nha... Tôi chưa muốn bị bán đâu... hức...

Vương Nguyên nhắm tịt mắt lại, mẹ Vương con xin lỗi mẹ đá lén ăn bim bim mẹ mua, ba Vương con có lấy tiền tiêu vặt hằng tháng đi mua truyện, con xin lỗi ba... Huhu Nguyên Nhi bị bắt cóc rồi.... Thảm rồi...

Người kia bật cười, xoa đầu cậu.

-Ai bắt cóc em hả? Ngốc nhà anh.

Vương Nguyên kinh ngạc quay lại, trước mắt cậu, người con trai cười rất tươi.

-Tiểu Khải....

Vương Tuấn Khải xoa xoa đầu cậu. Ngốc Nguyên nhà anh tại sao lại nghĩ anh bắt cóc em hả, có tên bắt cóc nào nói "anh yêu em" với con tin chưa. Ngốc quá!

-Hức...- Vương Nguyên mím môi, đánh mạnh vào ngực anh.- Xấu xa xấu xa, biến mất mấy năm rồi quay về hù dọa người ta...

-Anh xin lỗi, anh xin lỗi, Nguyên Nhi đừng giận.

Vương Tuấn Khải cười tươi, giữ chặt tay cậu rồi cúi người, môi chạm môi, tay nắm tay. Đèn trong khu vui chơi chợt sáng hơn.

-Anh yêu em, Nguyên Tử. Có nhớ anh không?

-Nhớ... ngày nào cũng nhớ.- Vương Nguyên mừng đến rơi nước mắt.

-Giờ anh về với em rồi đây.

-Không thèm.

-Anh yêu em.

-Không thèm.

-Anh muốn cưới em.

-...

-Nguyên Tử! Anh muốn cưới em!!!

-Người ta nghe mà, không cần nói lớn như vậy.- Vương Nguyên ngại ngùng, cúi đầu.

-Được, vậy về nhà gặp má Vương đi.

-Hả? Không phải gấp vậy chứ?

-Anh đợi hai năm rồi, không đợi được nữa. Bà xã!

-Anh....

---------

Tui đã quay lại bằng con tim đầy hường phấn. =]]]

Tui là ai?

.

.

.

Tui là má Kỳ đây.

Không còn thùng muối to tát nữa, đường phấn ngập tràn phấp phới.

Nói chứ, chào mấy nàng cho đàng hoàng, sĩ tử đã quay về. Kết quả thi rất tốt. Tui mừng lắm. Mừng hơn là được về với mấy nàng rồi. Vũ Vũ có bắt nạt mấy nàng không? Có má Kỳ rồi đây. Má Kỳ về rồi đây =)))

Còn nữa, hiện tại Vũ Kỳ team có lập page trên facebook rồi. Hôm nay là ngày trọng đại nha. *vỗ tay bộp bộp*

Bạn nào muốn tìm page, có thể kiếm ở địa chỉ Vũ Kỳ Gia trang All For KarRoy

Đang tình cảm sến súa mà tự nhiên đi quảng cáo "tân gia"... Thiệt.... ^.^

Thôi, nói chung, sau tất cả mình lại trở về với nhau. Tui nhớ mấy nàng quá đi. Yêu thương to bự <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro