Hơi ấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fic : Hơi ấm

Tác giả : 小红的荷包蛋

Thể loại : Hiện đại, 1×1, ấm áp

Nhân vật chính : Dịch Dương Thiên Tỉ x Lưu Chí Hoành

Dịch : Sandy Boo


______________________________

" Chí Hoành, đeo khẩu trang vào."

"A?" Cậu rướn rướn cổ ra ngoài," Chính là, các chị đang chờ ở bên ngoài."

" Không khí Bắc Kinh không tốt, thời tiết lại lạnh, bị cảm hoặc dị ứng thì làm sao bây giờ."

Chị quản lí đem khẩu trang nhét vào tay cậu, cậu gật gật đầu, ngoan ngoãn đeo lên, cặp mắt tròn xoe có chút ngượng ngùng.

Chính là, các Tiểu Thiên Nga bên ngoài vẫn còn cầm banner mà hảo hảo giơ, một tiếng lại một tiếng bên cạnh cậu nói, mặc trang phục mặc áo bông đeo khăn choàng vào nha, nhớ giữ ấm đó Cục Cưng, có người muốn hướng cậu nắm lại đây, liền bị tay những người khác ngăn cản.

Cậu nhịn không được nâng tay lên, hướng về phía các chị cười.

Mặt mày đều loan loan. ( Lúc cười mắt nó thành đường cong á)

Nguyên bản các mụ mụ ( các má =)))) ) đang nghiêm túc dặn dò liền trở nên khẩn trương, Chí Hoành hảo đáng yêu, Hoành Hoành, Hoành quả táo a ——

Chị quản lí lôi kéo cậu chạy nhanh ra bên ngoài, thấy xe dừng rồi, liền túm cậu nhảy lên xe, kéo cửa.

" Chí Hoành, em lần sau còn như vậy, đừng nghĩ ra sân bay nữa !"

" Em làm sao nha?"

Chí Hoành tháo khẩu trang xuống cả người bất mãn hỏi.

" Bán manh!" ( Làm những bộ dáng đáng yêu á =))))) )

" Em không có!"

Chị quản lí thở dài," Có chút tự giác đi nha, Lưu Chí Hoành, em chính là diễn xuất quen rồi đó hử, đừng có giả ngốc."

Cậu liền thu lại bộ dáng ngoan ngoãn, còn thật sự nghiêm túc trả lời," Đúng là như thế, nhưng với các chị ấy em không có như vậy đâu."

" Đi thôi"

" Vâng "

Tài xế dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn đến không thể tiêu chuẩn hơn mà nói lại, xe khởi động, Lưu Chí Hoành thân mình lắc lư một cái, đầu thiếu chút nữa đập đến lưng ghế dựa đằng trước.

" Thiên Tỉ !"

" Hi, Lưu Chí Hoành, chào mừng cậu đến Bắc Kinh."

Một người trên mặt hiện hai lúm đồng điếu từ theo khe hở xuất hiện trước mắt Lưu Chí Hoành.

" Chị quản lí hảo!"

Lưu Chí Hoành còn không kịp nhìn trời Bắc Kinh ngày càng u ám, cũng không kịp nhìn sấm chớp làm sáng cả bầu trời Bắc Kinh, đã bị người Bắc Kinh này dọa cho sợ hãi.

Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu thật biết cách làm cho người ta bất ngờ.

Không ngờ được, như thế nào liền theo chúng tôi tới khách sạn a!

" Này giường thật êm a."

Nói cho cùng cậu cũng có ngủ đâu nha, đây là do cùng bọn Vương Nguyên thường xuyên ở những nơi tốt đi! ( ý Hoành là Thiên Tỉ cùng hai bạn kia hay ngủ ở khách sạn giường êm á =)))) )

" Chí Hoành,cậu có mang bài tập theo không?"

" Có mang a."

" Lại đây, tớ hướng dẫn cậu làm."

" Được."

Chị quản lí nhìn thấy Lưu Chí Hoành ngoan ngoãn lấy bài tập ra, cùng Thiên Tỉ ngồi vào bàn ở bên cạnh, nhịn không được lại thở dài, sau đó liền nhìn tay trái Thiên Tỉ đặt ở sau lưng hướng cô ra dấu OK.

" Chí Hoành, nhớ không được thức khuya, đi ngủ sớm một chút, ngày mai phải đi đến đoàn làm phim, nhất định phải ngủ ngon!"

" Vâng. Tỉ tỉ, ngủ ngon."

Chị quản lí nhìn nhìn Thiên Tỉ, đi ra ngoài liền nhẹ nhàng đóng cửa lại.

" Bắt đầu nha."

" Ừ."

Khách sạn có mở điều hòa, mặc cho bên ngoài gió thổi vù vù, bên trong cùng tình cảm ù ù, Lưu Chí Hoành ăn mặc có điểm nhiều, đối với thời tiết lạnh lẽo ở Bắc Kinh rất để ý, dù Vương Nguyên nói không có việc gì, cậu vẫn là mặc áo lông thật dày, cho nên, hiện tại mặc cậu có chút đỏ.

" Tốt rồi, cảm ơn cậu a Thiên Tỉ."

:Không có gì."

"Tớ gọi chị quản lí tiễn cậu về nha."

" Chí Hoành, đã quá 0 giờ."

Thiên Tỉ vẻ mặt buồn ngủ, dụi dụi mắt." Tỉ tỉ khẳng định đều đang ngủ, không phải mai mọi người phải đến đoàn làm phim sớm sao, nghỉ ngơi tốt mới được a."

" Chính là ——-"

" Chí Hoành, cậu sẽ không ghét bỏ tớ đi?"

" Như thế nào ghét chứ!"

Thiên Tỉ nhìn khuôn mặt hồng hồng của Lưu Chí Hoành, nở nụ cười," Vậy phiền toái Chí Hoành thu lưu tớ một đêm a."

" Được."

Lưu Chí Hoành đột nhiên không nói, thu dọn bài tập, đi đến WC đóng cửa lại.

Thiên Tỉ nằm ngã ra giường.

Lưu Chí Hoành tức giận rồi.

Thiên Tỉ nhìn chằm chằm trần nhà.

Lưu Chí Hoành giận rồi, vẫn là nên về nhà thôi.

Cậu lấy điện thoại di động ra, vừa định gọi cho lái xe, của WC lại mở.

" Cậu đừng mặc đồ đó nằm trên giường !"

Sau đó cửa lại đóng.

" Ừ "

Thiên Tỉ nhảy xuống giường, đặt điện thoại lại vào trong túi, nhịn không được cười rộ lên.

Nụ cười này liền cười mãi đến khi cùng Lưu Chí Hoành yên vị trên giường tắt đèn.

Trong phòng chỉ còn một chút ánh sáng ấm áp ở đầu giường, Lưu Chí Hoành quay lưng đi, không muốn nhìn đến bộ dạng ngốc nghếch của người kia nữa.

" Chí Hoành, cậu lạnh sao?"

" Cậu lạnh? Vậy để tớ mở điều hòa cao chút."

Lưu Chí Hoành đặt điều khiển từ xa ở bên cạnh, phía sau một cánh tay duỗi đến,

'Không ."

Lưu Chí Hoành đình chỉ không dám động nữa.

Người phía sau cũng không gần thêm, tay đưa tới gần liền dừng trên cổ tay cậu.

" Chí Hoành, cậu lạnh sao?"

" Lạnh như vậy, đến Bắc Kinh nhiều một chút đi."

" Cậu xem, Trùng Khánh đều không có hơi ấm."

" Chí Hoành, đến Bắc Kinh sưởi ấm đi."

Lưu Chí Hoành nhớ tới thời điểm mới gặp Thiên Tỉ, đầu quả dưa, vóc dáng nho nhỏ, không chớp mắt, thật giống một bé gái.

Chính là, đứng trước gương lớn kia, theo động tác của người thứ nhất, liền đẹp cực kì.

Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu thật biết cách làm cho người ta bất ngờ.

Lưu Chí Hoành nhớ một buổi chiều mùa hè, người này mang Minion đến, khẩn trương đến nỗi nắm chặt bàn tay của Minion, vẫn là đưa cho cậu cái mắt kính, sau đó liền giơ điện thoại lên.

Rõ ràng là do công ti yêu cầu, vậy mà cậu ta còn gán ảnh vào số liên lạc, ghi chú, Minion, đưa cho bản thân xem.

Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu thật biết cách làm cho người ta bất ngờ.

Lưu Chí Hoành nhớ tới lúc ở chợ đêm Đài Loan nửa đêm trở về, so với mình vóc dáng cũng không cao, nghe tin cậu bị đau dạ dày, liền chạy đến thật nhanh.

Cậu ấy liền như vậy trông ở bệnh viện một đêm, sau đó ngày hôm sau khi mình vừa tỉnh lại đã đến nói, Lưu Chí Hoành, đàm chuyện luyến ái đi.

Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu thật biết cách làm cho người ta bất ngờ.

" Thiên Tỉ, Bắc Kinh có mây mù a."

" Nhưng mà —–"

" Nhưng mà, chính xác tớ ở Trùng Khánh không tìm thấy hơi ấm nào như ở Bắc Kinh."

Người phía sau nhẹ nhàng dựa lại gần, hô hấp thổi ở bên cổ, Lưu Chí Hoành rụt rụt cổ lại.

" Dương."

" Ừm."

Hô hấp sau cổ rời xa một chút.

Lưu Chí Hoành nhanh tay tắt đèn.

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Đêm nay thật ấm áp.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro