Review #4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Tĩnh, người cô đã theo đuổi và quyết lấy làm chồng từ khi mới có ý thức, người cô đã theo đuổi suốt 17 năm trong cuộc đời, đã bỏ sang Mỹ du học chính vào lúc cô ngỡ rằng mình sắp có anh trọn đời.

Trần Hiếu Chính, chàng trai cô đã đem hết dũng khí và sức mạnh của tuổi thanh xuân để yêu và dâng hiến, cũng đã bỏ sang Mỹ, cũng chính vào lúc cô tin rằng họ sẽ không bao giờ chia cách.

Trịnh Vi, sau này trong mỗi lần được giới thiệu với một người đàn ông, cô đều bắt đầu bằng một câu hỏi: "Anh có thích nước Mỹ không?

Dạo này tôi thường đọc loại tiểu thuyết luyến ái của các tác giả trẻ Trung Quốc. Trước là Tào Dĩnh, Sơn Táp. Đọc xong ngoài 1 số truyện có thể xem là viên đá đỏ giữa một bãi đá đen như Nữ Hoàng hay Hoa phấn lầu xanh, đa số còn lại chỉ có thể coi là khi đọc có lúc buồn tới bật khóc, đọc xong rồi cũng xúc động thêm được 5 phút, tới giờ thì tới tên nhân vật cũng chẳng còn nhớ nữa, đều là thứ truyện bỏ tiền ra thuê về đọc vẫn còn thấy hơi tiếc tiền. Sau đó đọc tới những tác giả có phong cách trẻ trung mới mẻ hơn như Minh Hiểu Khê, Cố Mạn, Tân Di Ổ. Phải thật lòng những tác phẩm này phục vụ lứa độc giả ít sâu sắc hơn những Sơn Táp hay Tào Dĩnh, nhưng truyện ít nhiều để lại nhiều hỷ nộ ái ố hơn, kết cục đa phần hợp với tôi, vì nó hạnh phúc y như tiêu chuẩn về mặt lý thuyết của tôi khi chọn truyện. Những Bong bóng mùa hè, Bên nhau trọn đời, Sẽ có thiên thần thay anh yêu em..., rặt một phường truyện tình yêu hoang đường phi thực tế. Nhưng đôi khi, đọc mấy thứ phi thực tế ấy cũng có chút phong vị, để thực tế thế giới của chúng ta bớt phần nhàm chán. Bãi cát thì mênh mông, chịu khó đãi bồi cũng tìm được ít hạt vàng có giá trị. Trong đám sách của các tác giả này, tới nay cuối cùng cũng có 1 tựa sách khiến tôi quả thật không thể ko phát sinh cảm hứng viết đôi lời.

"Anh có thích nước Mỹ không?" Thành thật mà nói, tôi biết đã lâu, nhưng chưa bao giờ chủ định đọc nó. Cái tên khô khan, tôi xếp chung vào thể loại "Em muốn học ở Harvard", loại sách giáo dục nhân cách lối sống của những người thành đạt, ko bao giờ động tới (thật tình xếp thế chứ cũng ko chắc đúng thế ko). Bỗng nhiên hôm nay đọc, cũng có vài nguyên nhân. Thứ nhất tác giả của nó là Tân Di Ổ, "Hóa ra anh vẫn ở đây" tuy dở tệ, nhưng mà chạy chung trong 1 dòng văn học, nên truyện có mác Tân Di Ổ, rảnh rỗi tôi nhất định sẽ đọc qua. Thứ hai là trong một bài viết trên website của nhà sách Bách Việt – NXB của dòng truyện này, có giới thiệu "Anh có thích nước Mỹ không?" đang giữ kỷ lục bestseller. Thôi thì thế cũng đủ để bắt đầu 1 tuần mới, chẳng có việc gì làm, tôi đọc. Đã đọc liên tục suốt 1 ngày, đúng 6g thì gặp chữ HẾT to đùng. Tới giờ vẫn chưa hết bồi hồi vì tâm đắc.

Tâm đắc vô cùng cái cô Trịnh Vi – Ngọc diện Tiểu Phi Long ấy. Từ trước tới giờ, chưa có thiếu nữ Trung Hoa hiện đại nào trong tiểu thuyết giống như bước vào từ đời thực như cô ấy. Cô có cái thẳng thắn ngoan cường bất diệt mà tôi luôn thích trong tính cách một con người, lại có cái toan tính, yếu đuối, sống ăn bám vào đàn ông mà tôi ghét nhất. Mà xét cho cùng, cái vế sau gần với tính cách con người thực hơn, dù không ai muốn thừa nhận.

Chúng ta có thể tóm tắt bi kịch của cô như thế này (bạn nào sợ spoil có thể bỏ qua phần in nghiêng):

Năm 2 tuổi, Trịnh Vi phải lòng Lâm Tĩnh, sớm đã tuyên bố họ sẽ kết hôn. Lâm Tĩnh hơn cô 5 tuổi, 17 năm tiếp theo, cô đuổi theo anh từ cấp 1, cấp 2, cấp 3, tới khi đỗ Đại học, theo cam kết ngầm mà cô hiểu, cô đã đuổi kịp anh và từ nay 2 người sẽ hạnh phúc. Tình cảm của họ trong sáng, 17 năm, anh chỉ lén hôn lên mi mắt khi cô đang ngủ đúng 1 lần. Khi cô bắt đầu vào đại học, phấn khởi với ước mơ bắt đầu tình yêu với người mình yêu mến từ lâu, thì anh biến mất không tăm tích. Anh đã sang Mỹ mà không nói với cô một lời. Có khóc hết nước mắt cũng chẳng biết phải khóc với ai ngoài cô bạn Nguyễn Nguyễn cùng phòng.

Năm 19 tuổi, cô gặp Trần Hiếu Chính, người đứng trước một á khôi khoa Xây Dựng như cô thậm chí chẳng liếc qua 1 cái, còn đẩy cô ngã dập mông chỉ vì mấy mô hình chết tiệt của anh ta. Nói chung Tiểu Phi Long bị xúc phạm toàn phần, nhất quyết phải trả thù, cảm thấy chưa từng căm ghét ai đến thế. Ai ngờ yêu ghét chỉ cách nhau 1 câu nói. Lúc nhận ra mình đã yêu Trần Hiếu Chính, Trịnh Vi lập tức lập kế hoạch giăng thiên la địa võng chinh phục anh chàng lạnh lùng kia. Vẫn là như cổ tích, cuối cùng cũng mãn đáo thành công, họ cuối cùng đã thành một đôi. Cái gì cần làm cũng đã làm hết, Trần Hiếu Chính cho cô biết thế nào là tình yêu thật sự, khiến cô yêu tới không còn giữ lại chút nào cho mình. Yêu nhau sâu sắc đến thế, tới năm cuối đại học, anh vì muốn xây được 1 tòa nhà cuộc đời ko lệch lấy 1 xen ti mét, đã bỏ cô sang Mỹ, thẳng thừng để lại 1 câu: "Đừng đợi anh vì anh cũng không đợi em đâu".

Năm 26 tuổi, cả 2 người họ lại bước vào cuộc đời cô gần như cùng lúc. Họ giang tay cho cô nắm. Cô nắm lấy bàn tay của tình yêu để lại 1 lần nữa hiểu rằng, Trịnh Vi mãi mãi chỉ là 1 xen ti mét sai lệch mà Trần Hiếu Chính không thể bao dung. Cô cuối cùng đã chọn nắm lấy bàn tay còn lại, chẳng qua cô biết mình không thể sống cô đơn trọn đời.

Nếu tôi là Trịnh Vi, vào cái ngày bị Trần Hiếu Chính bỏ rơi, ắt đã nhảy xuống sông tự sát cho rồi.

May thay, cuộc đời vốn có nhiều Trịnh Vi hơn là Nguyễn Nguyễn, nên đàn ông các người mới có được vợ được con. Mỗi lần bị bỏ rơi vẫn đau đớn tới chết đi sống lại, Tiểu Phi Long vẫn kiên cường đối mặt với hiện thực. Dẫu chưa từng quên 2 người yêu cũ, cô vẫn sẵn sàng làm quen với những chàng trai mới. Dẫu trải qua những cuộc tình kinh thiên động địa, cô không hề bỏ rơi mình trong cô đơn mà vẫn ôm ấp một mơ ước rất bình thường: lấy một người chồng để nương tựa cả đời.

Ấy, nên tôi mới thấy thật mới lạ. Các cô gái ôm khư khư 1 mối tình đầy rẫy trong tiểu thuyết tình yêu ngày nay. Các cô yêu rồi đau khổ tới tột cùng, sau đó nhất định sẽ gặp lại được người cũ ca khúc hoan hỉ trùng phùng, hoặc gặp được 1 người khiến các cô có thể yêu một lần nữa, vĩnh viễn khép lại quá khứ. Các cô đều là những nàng công chúa lúc nào cũng có một chàng bạch mã hoàng tử trong đời mình.

Nhưng Trình Vi thì không.

Cô không hề yêu Lâm Tĩnh. Từ đầu đã không yêu, sau này gặp lại càng không yêu. Lâm Tĩnh thủa còn nhỏ chính là bầu trời của cô, là tất cả những gì cô nghĩ đương nhiên phải thuộc về mình. Cô ngang ngược, vô tư, lanh lợi như thế cũng là vì có anh. Khi anh biến mất không có lý do, giống như một bầu trời đã sụp đổ. Ngày mai lại có 1 bầu trời mới. Cô khóc như bão lũ, khóc đến tơi tả đấy, nhưng qua 1 thời gian, ngay cả tới việc nghĩ tới Lâm Tĩnh cũng chẳng mấy nghĩ nữa. Cuộc đời vốn còn nhiều thứ để hưởng thụ, tôi chính là thích cô ở điểm này, rất dứt khoát và tuyệt tình.

Sau này Lâm Tĩnh trở lại, 3 năm không hề liên lạc, cô cũng chỉ là đôi chút oán hận, lúc gặp lại hình như vẫn điềm tĩnh như không. Thứ tình cảm lúc ấy cô dành cho anh, chính là một phần ký ức không vui mà cô không muốn nhớ nữa. Và cũng chỉ thế mà thôi. Tới lúc triệt để biết không thể hàn gắn được với Trần Hiếu Chính, cô mới tìm tới anh, dựa dẫm vào anh, về cơ bản là không còn ai khác bao dung nổi sự si tình của cô nữa. Trịnh Vi quả nhiên là một cô gái thức thời, khi xuất hiện 1 sợi dây, nhất định cô sẽ bám vào. Bỏ đi 1 người đàn ông cô yêu nhất, vẫn còn 1 người đàn ông cô có thể yêu. Cô yêu chính là mối quan hệ không thể bôi xóa của mình với Lâm Tĩnh trong quá khứ và khả năng an ủi ôm ấp những lúc cô đơn của anh trong hiện tại. Còn cái cảm xúc yêu thật sự khiến người ta có thể cho đi tất cả, đánh mất hết thể diện và đạo đức, cô đã dành cho Trần Hiếu Chính mất rồi.

Trần Hiếu Chính tuy ở bên cô có 4 năm, nhưng đủ khiến 17 năm chung tình của Trịnh Vi còn lại như một giấc mơ. Cô theo đuổi anh có bài bản đàng hoàng, từ mức tình cảm tệ hại nhất là căm ghét, tới mức tình cảm cuồng nhiệt nhất là sự hiến thân. Thể diện, tuổi thanh xuân, mơ ước về tương lai, sự sùng bái và cả dục vọng, tất cả đều đã trao cho anh. Tình yêu của cô là một ngọn lửa cháy rực rỡ và điên cuồng tới mức tro tàn cũng không giữ lại được. 4 năm ấy, nếu hạnh phúc được đựng trong một túi quà, cơ hồ cô đã dốc trọn vẹn phần của mình. Dâng hiến như thế, nhiệt tình đến thế, hạnh phúc đến thế thật khiến kẻ khác vừa phải ghen tị vừa phải ngưỡng mộ. Xét cho cùng, có cô gái nào không mơ ước về một đêm trăng sáng long lanh như ngày hôm ấy, khi Trần Hiếu Chính lần đầu hôn Trịnh Vi?

Cháy đến chẳng còn tro tàn, Trần Hiếu Chính ra đi, cũng mang đi tất cả tình yêu. Trịnh Vi vẫn là Tiểu Phi Long hoạt bát như xưa, nhưng sự ngông cuồng và nhiệt tình khi lao vào tình yêu đã mất rồi. Trải qua 2 lần bị bỏ rơi đau thương như thế, bài học rút ra cũng nhiều. Ra tình yêu của tuổi thanh xuân chỉ đơn thuần và lạnh lùng như thế thôi. Nói đi là đi, nói bỏ là bỏ. Dẫu sẵn sàng tìm cho mình một người đàn ông mới để nương tựa, dẫu quyết tâm từ bỏ thứ gọi là "tình yêu thuần khiết" của thời hoa mộng để ước mơ một thứ thực tiễn hơn là 1 gia đình, cái lưới của những người đàn ông xấu vẫn giăng ra như cạm bẫy khiến Trịnh Vi không có đường nào thoát.

Ngày gặp lại Trần Hiếu Chính, cô rung động hơn khi gặp lại Lâm Tĩnh. Hy vọng không nằm ở Lâm Tĩnh mà nằm ở Trần Hiếu Chính. Cô không ngừng hy vọng, cô vẫn yêu anh, 4 năm của cô bên anh nhiều kỷ niệm đẹp đủ để cô sẵn sàng tha thứ cho anh. Chỉ cần anh tự tin gánh vác 1 xen ti mét sai lệch của cô, cô sẽ tìm được những gì đã mất. Trịnh Vi đã hy vọng như thế đấy. Bình thường thì nhất định hy vọng của cô sẽ thành hiện thực. Nhưng đây là câu chuyện về hiện thực hết sức tàn nhẫn, nên anh không thể quay lại bên cô. Con người đó là tất cả cuộc đời cô, con người ấy cũng yêu cô. Nhưng tình yêu với anh chỉ là ưu tiên thứ yếu. Cho dù hai người yêu nhau, nhưng ai cũng phải nghĩ tới mình trước tiên. Cô không phải người anh cần vào lúc này, nên tự trọng ra đi là điều duy nhất cô có thể làm. Cô đã chọn Lâm Tĩnh.

Cho dù cô yêu Trần Hiếu Chính.

Cho dù cuối cùng anh nói dám bỏ tất cả vì cô.

Cho dù trở lại bên cây hòe già ở Vụ Nguyên lần thứ 2, người cô gặp chính là anh.

Cô đã trống rỗng rồi.

Chỉ có Lâm Tĩnh mới lấp đầy những khoảng trống ấy.

Trần Hiếu Chính chỉ có thể lấy đi của cô từng chút từng chút thể xác và tâm hồn.

Còn Lâm Tĩnh cho cô tất cả.

Nên cô chọn Lâm Tĩnh.

Phụ nữ chúng ta đều nên giống như cô, đừng để mình bị thiệt thòi.

Vì đàn ông giống như Lâm Tĩnh và Trần Hiếu Chính xấu xa hơn Trịnh Vi rất nhiều.

Dù Trịnh Vi có phân biệt giữa Lâm Tĩnh và Trần Hiếu Chính lúc sau này khi họ trở lại, nhưng xuất phát điểm, 2 người họ giống nhau.

Đều là vì bản thân mình mà hành động.

Tiểu thuyết tình yêu cứ lừa độc giả nào là nhân vật nam chính phong độ chói sáng, có thể vì nhân vật nữ chính mà khuấy thiên đảo địa. Nào là nhân vật nam chính lúc nào cũng dám từ bỏ mọi thứ vì tình yêu, lúc nào cũng coi nhân vật nữ chính là trân bảo trên tay, chết cũng không buông, gia đình cha mẹ phản đối cũng chỉ là gia vị cho tình yêu thêm phần phong phú.

Chỉ có cái tên khô khan "Anh có thích nước Mỹ không?" mới lột trần cái sự thật rất thật rằng: phụ nữ và tình yêu chỉ là thứ lúc có đầy đủ mọi thứ rồi mới thành chuyện quan trọng, còn lúc là gánh nặng, thì sẵn sàng xếp sau nhiều thứ khác, như một bà mẹ đơn thân 1 mình nuôi con từ trong bụng mẹ, như chuyện bố người này dan díu với mẹ người kia, như một tương lai đã được lập trình tính toán tới từng xen ti mét, như thứ lý thuyết giả dối "anh chỉ cần thấy em hạnh phúc", "anh chỉ cần em đợi 3 năm". Phụ nữ chúng ta, nếu không như Trịnh Vi, thì cả đời cũng chẳng lấy được một tấm chồng.

Trần hiếu Chính và Lâm Tĩnh bạc bẽo rất hiện thực như thế. Lâm Tĩnh ôm được Trịnh Vi trong lòng, rốt cuộc cũng chỉ vì anh ta đã có tất cả những gì mình muốn, chỉ thiếu mình cô, một thói quen trong quá khứ mà con người tự tin như anh đã đánh rơi và phải nhặt lại. Trần Hiếu Chính dẫu yêu Trịnh Vi sâu đậm, tan nát trái tim vì cô, vẫn không thể vì cô mà thay đổi tương lai đã định trước của mình. Sự điên cuồng vì yêu của anh lúc nào cũng chỉ bùng lên trong khoảnh khắc, chỉ cần có người nhắc anh về hiện thực, anh sẽ lại đẩy cô ra như một miếng ghép lệch trong cuộc đời anh. Trần Hiếu Chính, Tân Di Ổ cho anh xuất hiện ở Vụ Nguyên thật đã tốt với anh lắm rồi. Nơi ấy là mối tình đầu, nơi ấy ôm ấp tất cả tình yêu và mơ ước của Trịnh Vi. Trịnh Vi suốt đời sẽ yêu anh, còn Lâm Tĩnh suốt đời có lẽ phải ngủ với giấc mộng về anh trong lòng Trịnh Vi.

Kết cục nó thế, quả thật khiến người ta không tin được câu chuyện sẽ dừng ở đó. Như kết cấu của tiểu thuyết tình yêu, thì cuộc hôn nhân của Trịnh Vi – Lâm Tĩnh nhất định không hạnh phúc, Lâm Tĩnh rồi sẽ mệt mỏi vì tình yêu với Trần Hiếu Chính trong lòng Trịnh Vi. Sau 3 năm ở bên cạnh Âu Dương tiểu thư, Trần Hiếu Chính sẽ có được cái tòa nhà chính xác tới từng xen ti mét của anh và có được tự tin để rước cô vào đó. Trịnh Vi chẳng lẽ có thể sống với người cô không yêu đến già?

Nhưng mà câu chuyện chỉ dừng ở sự thỏa hiệp của Trịnh Vi với tình yêu. Cuộc đời cũng vậy. Cũng có thể sau này Trần Hiếu Chính và Trịnh Vi sẽ quay lại với nhau, nhưng nhìn chuyện giữa ba Lâm Tĩnh và mẹ Trịnh Vi thì biết, đời không như là mơ các bạn ạ. Dừng ở đó, tôi rất thích vì đó mới là đời, tan nát thế đấy, bức bách và sai lầm thế đấy, chẳng có cách nào giải quyết hết.

Nói vậy thôi, đừng quá mất niềm tin vào cuộc đời. Vẫn có những câu chuyện lý tưởng và đầy bi thương như câu chuyện của Nguyễn Nguyễn. Câu chuyện của cô như một mảnh đời lạc bước trong thế giới của Trịnh Vi. Cô xinh đẹp, gia đình gia giáo, thông minh học giỏi, xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Vậy mà cuộc đời bị dán vào gã Triệu Thế Vĩnh bạc nhược kia. Yêu nhau từ cấp 3 thì sao chứ, xa mặt cách lòng vẫn chẳng phải lý do họ không thành. Chủ yếu là Nguyễn Nguyễn như bông hoa lài cắm bãi cứt trâu. Cố chấp theo đuổi một tình yêu dù biết không xứng đáng. Cô đã xác nhận ngay từ đầu sẽ chỉ yêu 1 người, dốc sức duy trì tình yêu ấy, u mê tới không thể thoát ra. Nghe thì có vẻ Trịnh Vi bi kịch, nhưng câu chuyện "chuyến tàu Nguyễn Nguyễn" còn xót xa hơn nhiều, vì Triệu Thế Vinh chẳng có mặt nào so sánh được với 2 vị tu mi Lâm – Trần kia. 2 đại sư này còn chẳng coi phụ nữ vào đâu, người như họ Triệu lấy gì để đáp ứng cho Nguyễn Nguyễn?

Giá mà Lão Trương dũng cảm hơn với những cành hoa baby, cuộc đời Nguyễn Nguyễn phải chăng đã khác? Ở một câu chuyện khác, phải chăng Nguyễn Nguyễn sẽ có một cơ hội khác chăng? Tình cảm của cô hoang đường, nhưng lựa chọn của cô rất hiện thực, sao cái kết của cô lại đau đớn như thế?

Ai cũng phải già đi, chẳng có ai mãi mãi thanh xuân. Tình yêu đầu tiên chỉ là sự bồng bột của tuổi trẻ, lựa chọn trong cuộc sống không thể chỉ có tình yêu. Cám ơn Tân Di Ổ vì cô đã viết một câu chuyện tình yêu không như cổ tích.

Còn các bạn, nên xem thử truyện này 1 lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro