NỖI SỢ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứa con 2 tuổi của tôi đã chạy ra khỏi phòng và gào thét ầm ĩ vào ban đêm. Lý do luôn luôn là: ‘Có người! Có người!’

Tôi đi vào phòng và hỏi chuyện gì đang xảy ra. Trong trạng thái hoảng sợ tột độ, cháu chỉ vào căn phòng trống rỗng, và thì thầm: “Có người!”

Lúc đầu tôi nghĩ tôi cần phải xem xét lại mọi thứ tôi nghĩ tôi hiểu về ma. Sau đó, tôi nhận ra “có người” thực chất ra là “có ruồi”.

Cô bé sợ ruồi đây mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro