KKCĐ 28: Mẫu người thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh âm của Dương Dương tựa như đang nói đùa nhưng lại lộ ra chút nguy hiểm khó lường, thậm chí cả người anh lúc này cũng tỏa ra hơi thở lạnh như băng.

Cô nhẹ nhàng nắm tay anh.

Sợ làm cô lo lắng, anh lập tức thu lại khí tức lạnh lùng, cà rỡn nói: "Đùa thôi, dọa em sợ sao?"

Cô biết một câu kia không phải là đùa.

Cô đã từng thấy dáng vẻ này của anh.

Lúc ấy cô còn chưa chính thức hẹn hò với anh, chỉ là cả hai bên đều có cảm tình, trong mắt người khác cũng không giấu được ám muội.

Có nam sinh lúc trước theo đuổi cô không biết từ đâu nghe được tin đồn, nói cô và Dương Dương đang hẹn hò, liền cố ý tới thư viện chặn đường cô.

Anh ta thấy cô liền dùng từ ngữ bén nhọn chất vấn, hỏi cô vì sao đã khẳng định rằng mình sẽ không yêu đương hẹn hò trong lúc còn học đại học mà lại dây dưa với Dương Dương.

Duẫn Nhi nghe vậy chỉ lạnh lùng đáp chuyện này không liên quan gì đến người nam sinh đó, không biết thế nào lại chạm trúng huyệt đạo của đối phương, mấy lời chất vấn trực tiếp biến thành nhục mạ khó nghe:

"Cô, con mẹ nó, giả vờ tinh khiết làm gì? Đều tự thân bò lên giường Dương Dương để bị làm không biết bao nhiêu lần..."

Duẫn Nhi đang đứng trước cửa thư viện, xung quanh có rất nhiều người, cô chỉ cảm thấy khó chịu vô cùng, còn chưa kịp phản bác đã nghe thấy một hồi ầm ĩ trước sân.

Một chiếc motor màu đen to lớn đang dừng ở đó.

Dương Dương mặc một bộ đồ màu đen.

Phóng đãng, lãnh khốc, bỉ khí không chút quy củ.

Động tác của anh vô cùng lưu loát, tháo nón bảo hiểm cầm trên tay, cũng không nhìn cô, thần sắc lạnh lùng tiến tới trước mặt nam sinh kia, một đấm phóng tới là dùng hết sức.

Người kia thấy anh đi tới đã không nhịn được mà lui hai bước, còn chưa kịp hỏi anh muốn làm gì đã thấy người trực tiếp động thủ.

Mấy nữ sinh xung quanh lập tức hét chói tai.

Duẫn Nhi không hét lên, chỉ siết chặt quai túi xách, tránh sang một bên.

Nam sinh kia không còn sức đánh trả, ăn một quyền này mà ngã xuống đất.

Dương Dương lôi cổ áo đối phương kéo lên, môi mím lại một đường, một câu cũng không nói, lại phóng thêm một đấm nữa giáng vào bụng nam sinh kia.

Sau đó là một trận đấm đá tới tấp vào người tên kia.

Duẫn Nhi nhịn không được gọi một tiếng: "Dương Dương..."

Anh lúc này mới ngừng tay, xoay người nhìn cô.

Lúc này Bình Trác cũng chạy tới, Dương Dương bình tĩnh nói với bạn mình: "Cậu mang cô ấy sang một bên đi."

Bình Trác hiểu ý, đi tới dùng thân mình chặn tầm mắt của Duẫn Nhi: "Đi thôi."

Duẫn Nhi: "Nhưng..."

Bình Trác: "Yên tâm, Dương Dương sẽ có chừng mực."

Lần đầu tiên cô chứng kiến một màn bạo lực thế này, hơn nữa còn là vì cô, cô không nhịn được run rẩy, cuối cùng vẫn theo lời Bình Trác, cùng anh rời đi.

Bình Trác đem cô đến một quán cà phê gần trường, gọi cho cô một ly trà sữa.

Cô là người học khiêu vũ, bình thường cũng không uống thứ này nhưng lại vừa bị dọa sợ, không quản nhiều như vậy, vươn tay lễ phép nhận lấy mà nhấp một hớp.

Qua một hồi, Dương Dương cũng đến.

Duẫn Nhi đặt trà sữa qua một bên, im lặng nhìn anh.

Thần sắc anh đã khôi phục trở lại, vẫn là hơi thở phóng đãng không kiềm chế được, một thân đồ da màu đen càng tô đậm dáng dấp bĩ khí kia, nhìn qua cũng không có tổn thương gì, chỉ có đầu ngón tay có chút đỏ ửng.

Chắc là vì dùng sức đánh người kia.

Bình Trác hỏi: "Dạy dỗ xong rồi?"

Dương Dương hừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô, chân gác lên ghế đối diện: "Cái tên đó phải cảm thấy may mắn, Duẫn Nhi vẫn chưa phải là bạn gái tôi."

Một câu này được nói ra với giọng điệu tùy ý vô cùng nhưng cô vẫn hiểu được ý tứ hàm xúc bên trong.

Dương Dương nhìn vẻ mặt cô, ngữ khí ôn hòa hỏi: "Bị dọa?"

Lần đầu tiên trải qua chuyện này, đương nhiên là sợ hãi rồi.

Nhưng cô lại lắc đầu, ánh mắt nhìn bàn tay anh: "Anh không sao chứ?"

Anh đáp như chuyện đương nhiên: "Tôi có thể có chuyện gì chứ? Chỉ là đánh hắn có chút đau tay."

"..."

Dương Dương "Còn có chút khát nước."

Duẫn Nhi đưa ly trà sữa qua: "Vậy anh uống cái này đi, tôi không thích đồ ngọt, để tôi lấy cho anh một cái ống hút khác."

"Không cần."

Anh rút ống hút còn cắm trong ly, ném vào thùng rác trong góc, đem trà sữa còn thừa lại một hơi uống hết.

Về sau nam sinh kia công khai xin lỗi cô. Dương Dương vì náo loạn trong khuôn viên trường một phen cũng bị kỉ luật, cũng đồng ý bồi thường toàn bộ tiền viện phí, thuốc men cho đối phương.

Chuyện cứ vậy mà thành quá khứ.

Từ đó về sau bên người Duẫn Nhi cũng không có nam sinh nào dám dây dưa làm phiền nữa.

*

Thấy cô thật lâu không nói gì, anh nhẹ nhàng nhéo chóp mũi cô một cái: "Bị dọa thật sao?"

Duẫn Nhi hồi hồn.

"Không có."

Cô nhìn anh, suy nghĩ một chút, rụt rè hỏi: "Vậy... Anh sẽ đánh em sao?"

Dương Dương trầm thấp đáp: "Sẽ không đánh em nhưng người khác thì chưa chắc."

Nửa câu sau là dùng sức mà nói ra.

Cô chớp mắt: "Không đánh em là được, người khác em không quan tâm."

Vì mấy chữ này, tâm tình anh tốt hơn rất nhiều.

Duẫn Nhi bổ sung một câu: "Nhưng không phải lúc nào cũng động tay động chân như thế."

Anh cưng chiều xoa đầu cô: "Được, đều nghe em."

Hai ngày cuối tuần bọn họ cứ vậy dính một chỗ, loanh quanh ở trong căn hộ, cùng nhau nói chuyện phiếm, cùng nhau làm ít chuyện vặt, vui vẻ, hòa hợp.

Chiều chủ nhật Duẫn Nhi mới trở về tiểu khu của mình, giặt sạch áo vest cho anh.

Sáng hôm sau liền dậy sớm gấp gọn ngay ngắn, đem tới công ty, định len lén để trên bàn làm việc của anh.

Không nghĩ tới vừa vào sảnh đã đã thấy bóng lưng anh ở xa xa.

Xung quanh chưa có mấy ai đi làm, là cơ hội rất tốt cho cô.

Cô đuổi theo bóng lưng vững chãi kia: "Dương tổng!"

Người kia quay đầu, ánh mắt xa lạ nhìn cô.

Duẫn Nhi "Thật ngại quá, tôi nhận nhầm người."

Bóng lưng của nam nhân kia rất giống Dương Dương, nhân khí lại hoàn toàn bất đồng.

Anh ta có một đôi mắt đào hoa dài mỏng, làm cho người ta có cảm giác vừa ôn nhu lại vừa đa tình, tổng thể cả khuôn mặt chỉ có cánh môi mỏng kia là giống Dương Dương đến mấy phần.

Cô nhớ tới Dương Dương còn có một người anh cùng cha khác mẹ, đoán được người trước mặt cô là Dương Trạch.

Dương Trạch ôn nhu cười: "Không sao."

Anh vào thang máy, hỏi: "Tầng 12?"

Mặc dù là hỏi, giọng nói lại mang theo vài phần khẳng định.

Duẫn Nhi gật đầu: "Phải, cảm ơn."

Không biết vì sao, tổng thể người này vốn mang lại cảm giác ôn như nhưng cô lại thấy khó chịu.

Dương Trạch giúp cô bấm thang máy còn thuận miệng nói vài câu, hỏi công việc của cô.

Duẫn Nhi thành thật nói mình là trợ lý thiết kế mới tới.

Dương Trạch lại hỏi: "Nhầm tôi thành Dương Dương?"

Duẫn Nhi gật đầu.

Đối phương không nói gì nữa.

Ra khỏi thang máy, cô mới len lén thở phào một hơi.

Hôm nay cô tới sớm, chỉ mới hơn 7 giờ 30, công ty còn chưa có ai đến.

Cô mang theo túi giấy đi tới trước cửa phòng Dương Dương, nghe anh nói: "Vào đi."

....

Anh cũng đến sớm như vậy?

Lý Khả còn chưa tới.

Xung quanh cũng không có ai khác, cô đẩy cửa mà vào, đem túi giấy đưa cho anh.

Dương Dương hỏi: "Veston?"

Duẫn Nhi dạ một tiếng.

Anh hỏi lại: "Là tự em giặt?"

Cô nghiêm túc gật đầu: "Tự tay làm hết."

Anh đứng lên, lấy áo từ trong túi giấy ra: "Vậy hiện tại anh cũng nên mặc vào rồi."

Anh trực tiếp cởi áo vest đang mặc treo một bên, cầm áo vest cô đem tới trên tay.

Trên áo còn đọng lại hương bạc hà nhàn nhạt.

Chắc là mùi nước xả vải cô dùng.

Anh nhướng mày, không hài lòng nói: "Làm gì cũng nên có tâm một chút, còn không muốn giúp anh mặc?"

"?"

Duẫn Nhi nhìn bên ngoài, thấy vẫn chưa có ai mới an tâm đi tới.

Cô cầm áo vest lên, hầu hạ anh khoác áo.

Vóc người anh rất cao, cô phải thoáng nhón chân mới có thể hoàn thành công việc.

Dương Dương hài lòng nhìn áo vest ngay ngắn trên người, thuận tay kéo cô ôm vào lòng.

Duẫn Nhi không kịp chuẩn bị, cũng không kịp phản kháng đã nghe được thanh âm cợt nhả quen thuộc: "Thế này còn tạm được."

Ngay lúc đó liền có tiếng đẩy cửa: "Dương tổng..."

Người kia lập tức thức thời đóng cửa lại, lui ra ngoài.

Duẫn Nhi giống như bị điện giật, từ trong vòng ôm ấm ấp của anh thoát ra.

Dương Dương khẽ cười, lại muốn ôm cô lần nữa: "Không cần sợ, cô ấy sẽ không nói lung tung."

Duẫn Nhi lui lại hai bước: "Không được."

Dương Dương: "Sao?"

Cô sợ bị người khác thấy, liếc nhìn bên ngoài, để lộ nụ cười chuyên nghiệp: "Tôi ra ngoài đây, Dương tổng."

Cước bộ của cô nhanh như bỏ trốn.

Dương Dương: ....

Trở về chỗ, làm việc đã gần một giờ nhưng gò má của cô vẫn nóng rực.

Cô suy nghĩ một chút, nhắn tin cho anh: "Về sau ở công ty chúng ta phải tiếp tục duy trì quan hệ cấp trên cấp dưới, nhất định không được có hành vi gì quá phận"

Nếu không...

Nhất định sẽ bị người khác phát hiện.

Anh đã có quy định rõ ràng như vậy, không thể để anh mất mặt được.

Chưa kể nếu thật sự có người khác biết cô cũng không có cách nào an tâm làm việc được, tiến độ công việc chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

Chắc là anh bận bịu, tới giờ nghỉ trưa mới trả lời tin nhắn của cô.

Dương: "Được, mời em khống chế tốt hành vi của mình."

"..."

Rốt cuộc ai mới là người không khống chế được hành vi của mình vậy?

Cái người này trước sau như một, mặt dày không biết xấu hổ.

Duẫn Nhi không vui, nhắn lại: "Mới vừa rồi người nào không khống chế được hành vi của mình?"

Anh bày ra dáng vẻ đương nhiên:

"Đương nhiên là em."

"Cố ý đến sớm như vậy, chủ động vào phòng làm việc của anh, chẳng lẽ không phải muốn để anh ôm em à?"

....

Lúc đến canteen ăn cơm trưa, một nam đồng nghiệp mang gọng kính bạc xếp hàng trước cô không mang phiếu cơm cũng quên mang tiền mặt, Duẫn Nhi tiện tay đưa thẻ cơm tới: "Dùng của tôi tạm đi!"

Đồng nghiệp này rất giống sinh viên mới ra trường, cử chỉ vẫn còn mang theo chút hơi thở của thanh xuân, nhìn cô ngây người hai giây sau đó mới lễ phép nói lời cám ơn.

Lúc ăn cơm cũng thuận tiện ngồi chung bàn với cô.

Người này là thực tập sinh của bộ phận thị trường, Trịnh Viễn, là cấp dưới của Trác Nhâm Vũ.

Bởi vì hôm nay bộ phận thị trường còn bận họp bàn chiến lược đầu xuân, vẫn còn chưa tan họp cho nên Trịnh Viễn vừa mới đến làm ngày đầu tiên đã bị lạc loài.

Trịnh Viễn tính cách rộng rãi, Tô Điềm cũng hướng ngoại, mọi người rất nhanh đã quen thuộc với nhau.

Trịnh Viễn lấy điện thoại di động ra: "Kết bạn WeChat thôi! Duẫn Nhi, mau mau một chút, để tôi gởi lại tiền cơm."

Duẫn Nhi: "Không cần, cũng không bao nhiêu."

Trịnh Viễn kiên trì muốn trả lại tiền, cô cũng nể tình là đồng nghiệp, thêm WeChat cũng không có vấn đề gì nên đồng ý.

Tô Điềm phát huy tính nết nhiều chuyện, không mất bao nhiêu công sức đã moi ra được người kia là độc thân, 25 tuổi, năm nay vừa hoàn thành khóa nghiên cứu sinh, là người Nam Thành.

Tô Điềm vốn thích làm bà mối, la hét muốn giới thiệu đối tượng cho Trịnh Viễn.

Trịnh Viễn hỏi: "Tô tỷ, chị là người độc thân hả?"

Tô Điềm gật đầu: "Đúng, nhưng không cần cậu giới thiệu đối tượng cho tôi đâu, tôi thích đàn ông lớn tuổi, đứng đắn trầm ổn một chút."

Cô nhạy bén phát hiện ra chỗ không đúng: "Chờ đã, sao cậu lại gọi thẳng tên Duẫn Nhi? Cậu ấy bằng tuổi tôi đấy."

Trịnh Viễn vốn là người thẳng thắn: "Ồ? Nhưng nhìn chị ấy nhỏ tuổi hơn tôi mà?"

Tô Điềm: "..."

Ý cậu là tôi già?

Duẫn Nhi ho nhẹ một tiếng.

Tô Điềm: "Bảo sao cậu phải đeo kính, ánh mắt của cậu đúng là có vấn đề."

Trịnh Viễn lúc này mới phản ứng được, vội vàng giải thích: "Không phải, tôi không có ý đố."

Thấy người ta liên tục xin lỗi, Tô Điềm xua tay nói không có vấn đề gì.

Trịnh Viễn đổi đề tài: "Lâm tỷ, vậy chị có bạn trai chưa?"

Sau khi hỏi còn dùng ánh mắt mong chờ nhìn cô.

Trong mắt lộ ra nét đơn thuần cùng mến mộ rõ rệt.

Duẫn Nhi không nhìn đối phương, cúi đầu nhìn salad trong khay, suy nghĩ nên nói thế nào về quan hệ giữa cô và Dương Dương: "Không hẳn là không có..."

Kỳ thực trạng thái hiện tại của bọn họ cũng không khác hẹn hò là mấy.

Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, cuối tuần cô còn ở lại nhà anh qua đêm.

Trịnh Viễn cúi đầu, có chút thất vọng.

Tô Điềm ngạc nhiên: "Nhanh như vậy đã theo đuổi thành công rồi hả? Vậy tớ phải nhanh chóng làm xong trang phục cho cậu mới được."

Vừa dứt lời, phía sau vang lên thanh âm của Trác Nhâm Vũ: "Ai? Ai lại có phúc phần để cho Lâm đại mỹ nhân theo đuổi vậy?"

Duẫn Nhi quay đầu, lúc này mới phát hiện ra Dương Dương cùng Trác Nhâm Vũ đi tới, tìm một vị trí để ăn cơm.

Dương Dương ý vị thâm trường nhìn cô, ý muốn hỏi: Sao lại đem chuyện cô theo đuổi anh rêu rao khắp nơi?

Duẫn Nhi cúi đầu, không nhìn anh.

Trác Nhâm Vũ nói: "Dương tổng, chúng ta ngồi đây có được không?"

Dương Dương không đáp, ngồi xuống bàn bên cạnh Duẫn Nhi. Trác Nhâm Vũ liền ngồi đối diện, vừa mới ổn định đã hỏi: "Mau nói một chút, Duẫn Nhi cô thích đàn ông thế nào?"

Tô Điềm ngại thiên hạ chưa đủ loạn, bồi thêm: "Tớ cũng muốn biết."

Dương Dương nhàn nhạt liếc mắt, bộ dạng kia chính là đang đợi cô khen anh.

Duẫn Nhi suy nghĩ một chút, rất rộng rãi nói: "Tôi thích đàn ông có chút thoải mái tự tại, có chút mạnh mẽ quyết liệt, làm gì cũng phóng khoáng không chú ý quy củ."

Dương Dương nhíu mày, mấy từ này là để hình dung anh à?

Trác Nhâm Vũ cười cười, đùa một câu: "Dương tổng, xem ra người nghiêm túc như anh bị loại ngay từ vòng gửi xe rồi."

"..."

Trừ Duẫn Nhi và Dương Dương, ai cũng nở nụ cười.

Trác Nhâm Vũ buông tiếng thở dài: "Giới trẻ bây giờ thịnh hành một câu, nam nhân không hư nữ nhân không thương, xem ra là thật."

Anh nghiêm túc giáo huấn Duẫn Nhi một phen: "Tôi nói cô thế này, loại đàn ông như thế đều là ngựa bất khan, muốn yêu thương liền tốn không ít công sức, muốn lập gia đình sống qua ngày còn phải hao tâm tổn trí nhiều đấy."

Trịnh Viễn lúc này cũng phụ họa: "Đúng, những người như thế chơi đùa thì vui, còn nói chuyện yêu đương nghiêm túc thì nhất định phải tránh xa."

Dương Dương: ". . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro