HN 38: Cho mất mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duẫn Nhi cầm điện thoại do dự.

Gọi lại?

Phớt lờ nó đi?

Khúc Vĩnh Gia giúp cô lựa chọn, anh ta gọi đến một lần nữa.

Cô bắt máy.

"Duẫn Nhi?"

Cô liếm môi dưới: "Ừ. Ngại quá, vừa rồi điện thoại không ở trên người, không nghe được."

"Anh hiểu." Ngừng lại một chút, anh ta hỏi, "Ở Thượng Hải, hay về quê rồi?"

"Ở quê."

Anh ta như có chút tiếc nuối: "Thật không khéo, anh vừa đến Thượng Hải, tưởng rằng còn có thể gặp em một lần."

Cô không nói chuyện.

Khúc Vĩnh Gia lớn hơn cô hai tuổi, lúc trước sau khi cô đề nghị chia tay, anh ta nói không dây dưa với cô, thì thật sự tuân thủ lời hứa, không xuất hiện trước mặt cô nữa.

Sau đó anh ta ra nước ngoài học thạc sĩ, cũng không đi tìm cô nữa, chỉ mỗi năm gọi điện cho cô vài lần.

Đều vào Tết, sinh nhật cô.

Lần này lại khá bất ngờ.

Nhất là lại đề nghị gặp mặt.

"Công ty anh cử đi, có lẽ sẽ ở lại Thượng Hải một thời gian khá rất dài."

"À."

"Vậy em khi nào trở về? Khi kỳ nghỉ kết thúc?"

Duẫn Nhi: "Vâng."

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, anh ta cuối cùng hỏi một câu kia: "Vẫn chưa buông được sao?"

Mỗi lần trò chuyện đều sẽ hỏi một câu này.

Cô trước nay chưa từng hỏi về cuộc sống tình cảm của anh ta, bởi vì xấu hổ, cũng bởi vì, anh ta có lẽ cũng chưa buông được.

Nếu không sẽ không có chuyện mấy cuộc gọi mỗi năm này.

Cái này làm cho cô có loại cảm giác chịu tội.

Nếu lúc trước chưa bao giờ gật đầu, chưa từng cho anh ta hy vọng, có lẽ anh ta đã sớm từ bỏ.

Nhưng...

Cô lại không nhịn được giải vây thay mình ở trong lòng: Lúc ấy cô không tính là cố ý lừa gạt, cô chính xác là muốn cho mình thêm một cơ hội, một lần nữa bắt đầu, cũng là thật sự đã từng muốn làm mình yêu anh ta.

Duẫn Nhi lại liếm môi dưới, cười khẽ một chút: "Có lẽ buông không được. Anh ấy trở về tìm em, chúng em lại ở bên nhau."

Bên kia lập tức lâm vào trầm mặc.

Trong lòng cô không ngừng nói rất xin lỗi.

"Là tin tốt." Khúc Vĩnh Gia cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói rất nhẹ nhàng, "Chúc mừng em."

"Cảm ơn anh."

"Duẫn Nhi, anh có thể thấy được... Bỏ đi." Anh ta hình như đang cười, "Dù sao cũng chúc mừng em, vậy, hẹn em lần sau nhé, anh còn quá nhiều việc phải làm."

"Vâng, tạm biệt."

Kết thúc cuộc gọi, cô lên giường.

Cô muốn gọi cho Thành Nghị, giải thích với anh chuyện cuộc gọi này một chút, nghĩ lại, lại cảm thấy không cần thiết.

Thẳng thắn vô tư, không có lý do gì không thể gặp người khác, giải thích hay không giải thích đều không sợ.

Mà đối Thành Nghị mà nói, chưa chắc muốn nghe chuyện liên quan đến Khúc Vĩnh Gia.

Ngồi trên đầu giường một lát, cô gửi một tin nhắn Wechat cho Thành Nghị.

Nhi nha đầu: Về đến nhà chưa?

Anh không trả lời ngay.

Đợi một lúc, cũng không thấy có phản hồi.

Chuyện này thật ra cũng không phải gì to tát, có lẽ không rảnh, có lẽ là không thấy.

Nhất thời, cô cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

Khó chịu ở chỗ, Thành Nghị chưa từng có người khác, nhưng cô lại đã từng hẹn hò với người khác.

Mặc kệ nói trong lòng chưa từng có những người khác thế nào, nhưng từng hẹn hò với người khác là từng hẹn hò với người khác, đối với những người bạn học đại học của cô mà nói, Khúc Vĩnh Gia chính là bạn trai cũ của cô.

Có lẽ ở trong mắt một số người, hai người bọn họ đã từng có quan hệ thân mật.

Rốt cuộc, điều này rất phổ biến ở đại học, cô lại không thể giải thích có khả năng giải thích cho từng người một.

Vô hình cảm thấy không xứng với Thành Nghị là sao?

Nhất là lúc này anh còn chưa trả lời Wechat của cô.

Duẫn Nhi ôm lấy chăn, nhìn điện thoại im lìm, càng nghĩ càng khó chịu.

Một đoạn tình cảm tươi đẹp, vì quyết định của cô mà có tì vết.

Lại còn hại Khúc Vĩnh Gia.

Tất cả là do cô không xử lý tốt.

Tất cả là tại cô.

Ngay khi cô đã suy nghĩ vặn vẹo đến đoạn Thành Nghị ghi hận cô vì đã hẹn hò với người khác, nhất định cũng phải làm một lần cho hòa cả làng, thì điện thoại có âm báo.

Cô cầm ngay lấy điện thoại.

Thành nhi: Vừa mới xuống máy bay.

Duẫn Nhi hít mũi, ngón tay bấm nhanh trên màn hình.

Nhi nha đầu: Muộn vậy sao?

Thành nhi: Không phải. Buổi chiều đến chỗ ông nội anh.

Nhi nha đầu: Vậy anh đã ăn tối chưa?

Thành nhi: Ăn trên máy bay rồi.

Duẫn Nhi đau lòng tức thì.

Anh căn bản không ăn đồ ăn trên máy bay, điều này có nghĩa là, anh gần như chưa ăn hai bữa rồi.

Nhi nha đầu: Vậy anh tốt nhất mau đi ăn một chút gì đó đi, đồ trên máy bay không ngon. Không nói nữa, anh mau đi đi.

Thành nhi: Được.

Cuộc gọi qua WeChat với nhau kết thúc.

Giây tiếp theo, điện thoại reo.

Duẫn Nhi: "Gì đấy, không đi ăn cơm đi."

Anh cười: "Còn đang trên xe, bảo anh ăn thế nào?" Ngừng một chút, anh nhẹ giọng nói, "Muốn nghe giọng của em."

Một câu không đầu không đuôi.

Cô có hỏi anh gọi điện làm gì sao?

Uể oải gần cả tiếng trong lòng cô, mây đen lập tức tan biến.

--

Trước Trung thu một ngày, là sinh nhật bà nội Lâm.

Phá lệ, sáng sớm bố Lâm đã gọi điện thoại cho mẹ Lâm. muốn hai chị em Duẫn Nhi đến dự tiệc sinh nhật.

Đây là lần đầu tiên sau khi bố Lâm mẹ Lâm ly hôn.

Mẹ Lâm vẫn rất bình tĩnh trấn định như trước: "Con cái lớn rồi, chuyện này vẫn nên để chúng nó tự quyết định đi. Tôi sẽ nói trước một tiếng với chúng nó."

Duẫn Nhi từ chối ngay không cần suy nghĩ.

Theo những gì cô nhớ, người bên nhà bà nội cũng đều không thích hai chị em các cô.

Chỉ là khi đó bố Lâm vẫn yêu thương các cô, sẽ che chở cho các cô và mẹ.

Sau đó bố Lâm trật bánh, thái độ của người bên phía bà nội trên chuyện đó, trực tiếp lật đổ tam quan của Duẫn Nhi.

Dĩnh Nhi không nói gì, hiển nhiên đang do dự.

Cô ấy là người thiếu quyết đoán, lại vẫn đang nghĩ về tình cảm dưỡng dục của bố Lâm khi các cô còn nhỏ.

Mẹ Lâm đang ngồi trên sô pha, sửa sang lại chiếc áo khoác len: "Dĩnh Nhi có lẽ là muốn đi, muốn đi cũng không sao, hai đứa khi còn nhỏ, ông ấy thật sự là người bố tốt, nuôi hai đứa lớn như vậy, cũng không dễ dàng. Nhưng muốn đi, không thể một mình con đi, con tính nhẹ dạ, mẹ không muốn con phải chịu ức hiếp. Duẫn Nhi..."

Cô nhìn vành mắt hồng rực của Dĩnh Nhi, thở dài.

"Được rồi, con đi cùng chị một chuyến."

Mẹ Lâm nhẹ giọng dặn dò cô: "Chỉ là chuyện một bữa cơm, con cũng đừng quá nóng nảy. Chỉ vài câu nói, nghe một chút thì quên đi. Đừng có gây chuyện trực diện với người phụ nữ kia. Nếu không lại nghĩ rằng mẹ không dạy con gái."

Duẫn Nhi không kiên nhẫn đứng dậy, nhân tiện kéo Dĩnh Nhi một cái: "Con hiểu. Tùy cơ ứng biến, được chưa?"

Vội vội vàng vàng mua quà cáp, bắt taxi đi đến khách sạn nơi tổ chức tiệc sinh nhật, đã có không ít họ hàng thân thích đang ngồi.

Nhìn thấy hai chị em Duẫn Nhi, mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Bố Lâm cười chào đón, đưa hai cô đến trước mặt bà nội.

"Mẹ, Dĩnh Nhi và Duẫn Nhi tới rồi."

Hôm nay là sinh nhật bà nội Lâm, nhưng bà nhìn qua cũng không phải rất vui vẻ, nhất là khi nhìn thấy hai chị em cô, mặt đột nhiên kéo thật dài.

"Ai muốn hai đứa nó tới chứ, cháu trai tôi đâu? Kỳ Xương, cháu trai mẹ đâu?"

Bà vỗ bàn, "Con đưa cháu trai mẹ đi đâu rồi? Con có phải muốn chọc mẹ tức chết hay không, đưa hai đứa này đến, còn cháu trai mẹ đem đi đâu mất rồi."

Bố Lâm - Lâm Kỳ Xương cúi người, nhỏ giọng khuyên dỗ: "Mẹ, mẹ, mẹ nói nhỏ một chút đi. Dĩnh Nhi với Duẫn Nhi không phải đặc biệt đến đây chúc thọ mẹ sao?"

Vợ chú Lâm ôm con gái nhỏ của mình ngồi bên cạnh, cười khẩy nói: "Ôi dào, bác cả, bác con không biết à, bản thân mẹ là phụ nữ, nhưng phụ nữ là người phiền nhất. Bằng không thì trước kia người nào đó rõ ràng là kẻ thứ ba không biết xấu hổ, sao mẹ lại cung phụng cô ta như cung lão phật gia, không phải là vì để được con trai ư?"

Bố Lâm trừng mắt nhìn chú Lâm, chú Lâm vội kéo thím Lâm ở dưới bàn một cái.

Thím Lâm nhăn mặt: "Kéo cái gì mà kéo, bọn họ làm được, còn không cho người ta nói à?"

Chú Lâm nhỏ giọng nói: "Bà nói đủ chưa? Hôm nay là dịp gì hả."

Người ở mấy bàn bên cạnh đều nhìn sang đây.

Thím Lâm mắt quét sang phía bên cạnh: "Nhìn mà xem. Lâm Kỳ Thành, tôi không như chị dâu cũ, mặc cho các người nhào nặn vo viên, hôm nay là tôi muốn đến à? Tôi là loại không tự biết mình sao, mẹ chê một nhà ba người chúng ta, tôi còn không biết xấu hổ, sao cũng phải sáp đến."

Bà nội Lâm sớm đã tức giận run cả người, nhưng lại biết cô con dâu nhỏ này là người đàn bà đanh đá, thật sự muốn chọc tức bà, ngay cả bàn cũng có thể lật.

Bố Lâm: "Kỳ Thành!"

Chú Lâm không giữ được mặt mũi, đè giọng cắn răng nói: "Bà nhất định phải gây sự hôm nay đúng không? Bà..."

Không đợi ông ấy nói xong, thím Lâm đã nhét con mình đang ôm vào lòng chú Lâm: "Bản lĩnh đúng không, có bản lĩnh thì tự mang theo con. Tự mình trồng toàn vừng, còn trách tôi sinh không được dưa hấu. Lâm Kỳ Thành, tôi sẽ đem lời nói chồng ở đây, nếu ông dám học người nào đó không biết xấu hổ, tìm tiểu tam đẻ con trai, tôi có thể cho làm cho ông đạn tử tuyệt tôn!"

Tính tình của thím Lâm, cả gia đình đều biết rõ, còn muốn nói nữa với bà, ai cũng đừng mong còn mặt mũi.

Chú Lâm hết cách, một tay kéo thím Lâm, dẫn bà ra khỏi phòng.

Căn phòng bỗng nhiên lâm vào một loại không khí xấu hổ trầm mặc.

Bà nội Lâm lại hỏi một câu: "Cháu trai tôi đâu?"

Sắc mặt bố Lâm đã rất xấu rồi, nhưng vẫn đè nén lại: "Dĩnh Nhi với Duẫn Nhi không phải cũng là cháu gái mẹ sao?"

Bà nọi Lâm ngẩng đầu, nhìn hai chị em cô, lắc đầu: "Hai đứa nó không phải đều đi với mẹ chúng rồi sao?"

Bố Lâm vừa định mở miệng, Duẫn Nhi đã cướp lời.

"Đúng là đã chọn mẹ cháu. Đến nỗi vì sao không con trai của bà, bà hãy tự hỏi ông ấy."

Sắc mặt của bố Lâm lạnh lùng: "Duẫn Nhi, sao lại nói vậy với bà nội?"

Duẫn Nhi đặt món quà trước mặt bà nội trước tiên, tiện tay kéo Dĩnh Nhi về phía sau mình, ngẩng đầu, nhìn bố Lâm.

"Hỏi ông vài câu. Thứ nhất, hôm nay bà vợ nhỏ với con trai của ông sao không đến?"

Bố Lâm nhìn bà nội, rồi khẽ kêu to một tiếng: "Duẫn Nhi, các con đến ăn mừng sinh nhật bà nội, mau ngồi xuống trước đã."

Duẫn Nhi không để ý đến ông ấy, lại hỏi: "Hôm nay ông sáng sớm vội vội vàng vàng gọi điện thoại, gọi chúng tôi đến đây, rốt cuộc là muốn làm gì?"

Bà nội ở bên cạnh vội vã hỏi: "Kỳ Xương, sao lại thế này? Con sao lại gọi bọn chúng đến? Có phải vì chuyện này, cháu trai mẹ mới không đến hay không?"

Bố Lâm vội trấn an bà nội: "Không phải, không phải, hai đứa nó đều thật lòng muốn đến chúc mừng sinh nhật mẹ."

"Chúng tôi không muốn đến." Duẫn Nhi lớn tiếng nói.

Cô lạnh lùng nhìn bà nội đang kinh ngạc, còn cả bố Lâm đang vừa xấu hổ vừa tức giận, cười.

"Tôi nhớ lần trước ông còn than trách ở trước mặt mẹ tôi, nói rằng bà vợ nhỏ xinh đẹp trẻ trung của ông không hợp với người nhà ông, chỉ nghĩ đến nhà mẹ đẻ, sao, hôm nay bà ta không chịu dẫn con trai ông đến đây đúng không?

Cho nên ông mới vội vội vàng vàng gọi chúng tôi đến, gieo tội lên đầu chúng tôi xong, vì mặt mũi của mình, che dấu chuyện ông không quản được vợ mình.

Tôi nói rất đúng nhỉ? Tôi đã thấy lạ, ông bây giờ mới nghĩ đến cần mặt mũi, ngày xưa lúc phản bội nuôi bồ sinh con trai sao lại không cần thế?"

Bà nội sửng sốt: "Kỳ Xương, là thế sao? Là nó không muốn dẫn cháu trai mẹ đến đây mừng thọ mẹ?"

Bố Lâm hung dữ trừng Duẫn Nhi, thở hổn hển: "Bố là bố con đấy, con nói đủ chưa?"

Duẫn Nhi gật đầu: "Nói đủ rồi. Chúng tôi cũng như thím hai, tự mình biết mình, chưa bao giờ nghĩ đến chủ động đến bên nhà các người."

Rồi nắm lấy tay Dĩnh Nhi, mới phát hiện cô ấy lẩy bẩy, "Sau này có chuyện gì cũng đừng gọi chúng tôi."

Kéo Dĩnh Nhi định đi, liếc mắt một cái quét đến hộp quà, Duẫn Nhi tay, lấy chiếc hộp đó ôm lại vào trong ngực.

"Quà của chúng tôi, các người chắc chắn cũng không thiếu thốn, tôi tự mang đi."

Duẫn Nhi một tay ôm hộp, một tay kéo Dĩnh Nhi, trong ánh mắt của mọi người, vội vàng ra cửa phòng.

Cô không xuống lầu, mà trực tiếp đưa Dĩnh Nhi đến nhà vệ sinh của tầng này.

"Khóc cái gì chứ, đồ ngốc."

Dĩnh Nhi úp mặt lên vai cô, đề nén, ép đến cả người phát run, rồi vẫn có chút tiếng khóc truyền ra.

Duẫn Nhi chớp mạnh mắt vài cái, trong cổ họng chút nghèn nghẹn, cô ho khan vài cái, mới có thể phát ra tiếng.

"Không sao, không sao." Cô vỗ lưng Dĩnh Nhi, "Đâu có gì đâu, nhà bọn họ chê chúng ta là con gái cũng không phải một năm hai năm. Đi, chúng ta đem cái này trả lại, lấy tiền đi ăn một bữa no nê quên sầu. Về đến nhà đừng nói với mẹ chuyện này, dù sao cũng không lui tới, làm bà ấy bực mình, không đáng."

--

Duẫn Nhi thật sự mang phần quà kia đi trả lại. Cầm tiền, cô đưa Dĩnh Nhi đi tìm nhà hàng, hai chị em ăn một bữa thịnh soạn.

Hai mắt Dĩnh Nhi vẫn đỏ, lúc ăn cơm vẫn còn sụt sịt.

Cô ấy từ nhỏ tính tình dịu dàng, lại luôn ở trong trường học, phong cách vẫn giống như học sinh, lúc ở bên Duẫn Nhi, lại giống em hơn.

Chờ cơm nước xong xuôi, Dĩnh Nhi cũng trở lại bình thường.

Hai chị em về nhà, ăn ý không đề cập đến chuyện tiệc sinh nhật yến.

Mẹ Lâm vốn dĩ cũng không có hứng thú với chuyện nhà đó, dù sao có Duẫn Nhi ở đó, hai cô cũng không đến mức bị bắt nạt, nên không hỏi nhiều.

Trận phong ba này, dường như cứ như vậy qua đi.

Nhưng trước giờ ngủ trưa, Duẫn Nhi cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.

Cô và Dĩnh Nhi không giống nhau. Dĩnh Nhi tính tình yếu đuối, dễ khóc tại chỗ, nhưng bình tĩnh lại xong, thì tốt rồi.

Duẫn Nhi tính cách cứng rắn, bề ngoài nhìn rất kiên cường, thật ra cô thích làm mọi chuyện yên ổn.

Cô thích nhất nói lên tâm sự của mình, luôn chỉ có mình Thành Nghị.

Thời niên thiếu xuất phát từ không biết làm sao để che giấu, mà hiện tại, là xuất phát từ tin tưởng.

Nhị nha đầu: Gặp chuyện, không vui.

Anh lập tức trả lời lại.

Thành nhị: Sao thế?

Cô bỗng cảm thấy đó cũng không phải chuyện gì lớn, tự cô có thể giải quyết tốt, nói cho anh nghe, ngược lại có thể làm chuyện bé xé ra to, hại anh lo lắng.

Nhị nha đầu: Không sao

Thành nhị: Anh thấy em là không muốn anh dễ chịu.

Thành nhị: Có chuyện gì nói đi.

Thành nhị: Nhanh lên, bảo bối.

Giọng điệu này, có chút giống rất lâu trước kia.

Tâm tình cô đột nhiên rất tốt, đang định trả lời anh, Thành Nghị đã gửi lời mời video call đến.

Duẫn Nhi luôn không quá thích video call, bởi vì cảm thấy mặt người trong đó hơi méo mó, sẽ khó coi.

Cô do dự một chút, từ chối.

Thành Nghị lập tức gửi WeChat đến.

Thành nhị: Sao thế?

Nhị nha đầu: Không quen. Cảm thấy rất xấu.

Nhị nha đầu: Em nói là gọi video call mặt em sẽ trở nên xấu xí.

Thành nhị:???

Thành nhị: Được rồi. Quả nhiên càng là người đẹp, càng không tự tin.

Lời này thật dễ nghe.

Khóe miệng Duẫn Nhi mang theo ý cười hỏi anh: Anh đang làm gì?

Thành nhị: Nói chuyện phiếm với anh trai anh.

Nhị nha đầu: Em không sao, các anh nói chuyện đi.

Thành Nghị thế nhưng không hỏi cô có chuyện gì nữa, nói thẳng câu được.

Hừ!

Duẫn Nhi bỗng nhiên sinh ra một chút bất an nho nhỏ.

Tính tình nhỏ nhen như vậy, cô chỉ khi ở trước mặt anh mới có, thậm chí ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy mình đang ây sự vô cớ.

--

Cất điện thoại, người đang ngồi đối diện mỉm cười hỏi một câu: "Duẫn Nhi?"

Thành Nghị gật đầu, hỏi: "Ngày mai đến nhà chị dâu?"

"Sẽ đi muộn một chút, đêm nay qua đêm ở nhà cô ấy." Bởi vì sắp xếp như vậy, tâm tình Dương Lưu Thư rất tốt, lây cả sang Đông Dương, trên mặt anh ấy luôn thiếu biểu cảm, hôm nay hiếm có nụ cười khá rõ ràng, "Chị dâu chú ngày thường rất bận, khó lắm mới có thể được về nhà ăn tết."

Thật ra anh ấy còn bận hơn, hơn nữa có áp lực rất lớn, nhưng anh luôn nhường nhịn chị dâu.

Nhưng anh ấy, quá không thích thể hiện, hơn nữa tính cách lại mạnh mẽ, luôn cho người ta một loại cảm giác nhìn xuống mình từ trên cao, có lẽ chính là bởi vì điều này, chị dâu mới luôn có khoảng cách với anh ấy.

"Vậy anh chuẩn bị đi." Thành Nghị đứng lên, "Em cũng phải đi ra sân bay."

"Hả?"

"Duẫn Nhi có chuyện, lại không chịu nói rõ ràng với em, em sang xem sao."

Đông Dương dựa lên trên lưng sô pha, vẻ mặt có một tia bất đắc dĩ: "Nhìn hai đứa như vậy, anh cảm thấy anh già rồi."

Thành Nghị cười.

Nói như thể anh không vì chị dâu mà làm chuyện hoang đường vậy.

Đông Dương nhìn anh cười, muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ xua tay, "Đi đi. Chú ý thân thể của mình. Đúng rồi, ngày mai Tết Trung Thu, sẽ đón cùng người nhà họ Lộ, chú biết rồi, phải không?"

Mặt Thành Nghị nháy mắt trở nên lạnh lùng.

"Biết."

"Định thế nào?" Đông Dương khẽ cười, "Chú bây giờ đi tìm Duẫn Nhi, nên sẽ không phải nhân cơ hội chạy trốn chứ?"

Một tay Thành Nghị thong thả ung dung sửa sang cổ áo lại một chút, vẻ mặt lạnh nhạt: "Không định thế."

Trốn tránh cũng không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì, cho nên, trước khi Duẫn Nhi chính thức đối mặt với người nhà anh, anh muốn dùng hết khả năng loại bỏ càng nhiều chướng ngại càng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoona