HN 47: Tiệc người giàu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tổng thể biệt thự nhà họ Thành theo phong cách hiện đại, nhưng vẫn giữ lại yếu tố truyền thống như tường trắng, bóng trúc, ao sen.

Trên bãi cỏ khu tiếp khách phía trước tiếp là nơi mở tiệc chiêu đãi khách đêm nay, rất nhiều người làm đang bận rộn, nhìn có vẻ như phải chuẩn bị cho xong.

Duẫn Nhi được anh nắm tay, đi theo anh băng qua nhà thuỷ tạ, qua một đoạn hành lang gấp khúc, vào sân nơi người nhà họ Thành sinh sống.

Lúc này khách khứa chưa đến, người nhà họ Thành đều tụ tập trong phòng khách dưới lầu.

Trước kia cô chỉ thấy bố mẹ Thành trên các phương tiện truyền thông, bây giờ gặp người thật, chỉ cảm thấy họ càng có khí thế hơn.

Có lẽ thuộc loại uy nghiêm trầm tĩnh.

Hơn nữa dáng ngồi vô cùng đoan chính, không hề có chuyện vì toàn người trong nhà với nhau mà buông lỏng.

Hai người vẻ mặt bình tĩnh hơi ngẩng đầu, yên lặng đánh giá cô.

Đông Dương đưa Dương Lưu Thư ngồi trên một chiếc sô pha nằm ngang, nhìn thấy hai người họ tiến vào, mỉm cười gật đầu với Duẫn Nhi.

Nụ cười này, giảm bớt chút hồi hộp của cô.

"Bố, mẹ, đây là Lâm Duẫn Nhi." Rồi quay đầu giới thiệu với cô, "Duẫn Nhi, đây là bố anh, mẹ anh."

Cô muốn rút tay ra, nhưng Thành Nghị nhanh tay nắm chặt hơn. Tim cô nhảy bùm bụp, bất giác hô hấp có chút không thoải mái.

"Chào bác trai, chào bác gái ạ."

Cô kìm nén sự căng thẳng trong lòng, cố gắng làm hơi thở của mình vững vàng hết mức.

May mà về mặt này, cô làm khá tốt.

Bố mẹ Thành vẫn rất bình tĩnh mà nhìn kỹ cô, ánh mắt lướt qua bộ trang sức mà cô đeo trên người, rơi xuống bàn tay đang nắm chặt nhau của hai người, cuối cùng chậm rãi thu hồi lên khuôn mặt của cô.

Vài giây sau, mẹ Thành hơi hơi gật đầu.

"Cô Lâm, chào cô, trước tiên ngồi xuống nói chuyện."

"Cảm ơn bác gái."

Thành Nghị đưa cô ngồi xuống sô pha đối diện với đôi Đông Dương, tay hai người vẫn nắm chặt nhau.

Lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.

Duẫn Nhi vô thức học theo dáng vẻ của họ, thẳng lưng. Bởi vì động tác ngồi xuống vừa rồi, đôi khuyên tai phỉ thúy khẽ lắc lư.

Đong đưa rất khẽ, cô luôn khống chế được biên độ chuyển động cơ thể.

Ánh mắt những người khác trong nhà họ Thành đều tập trung trên người cô.

Cô chưa từng có cảm giác bức rức như bây giờ, toàn thân cô căng cứng, đến nỗi từng khớp xương đều mệt mỏi đau đớn.

Nụ cười trên mặt có lẽ cũng cứng đờ.

Nhưng cũng còn tốt hơn không cười. Trong lòng cô thầm nghĩ, dù sao cũng đã qua cái tuổi có thể tùy ý tùy hứng.

Thời gian trôi qua trong im lặng, cuối cùng mẹ Thành nhẹ giọng đánh vỡ sự im lặng.

"Cô Lâm và Thành Nghị là bạn học cấp ba?"

Duẫn Nhi khẽ gật đầu: "Đúng vậy, bác gái."

Mẹ Thành khẽ mỉm cười, cười đến rất dè dặt: "Đó thực sự là duyên phận. Thành Nghị đến Bắc Kinh học, vốn dĩ là chuyện ngoài ý muốn."

Duẫn Nhi mỉm cười, không tiếp lời câu này.

"Đã là bạn học, chắc trạc tuổi nhau. Cô Lâm, nhà có có những ai?" Mẹ Thành hỏi, tuy rằng giọng điệu ôn hòa, nhưng rốt cuộc vẫn lộ ra sự lạnh nhạt.

Duẫn Nhi trả lời đúng sự thật: "Mẹ, chị gái, và cháu."

Mẹ Thành hời hợt cười: "Bố cháu đâu? Không tiện nói sao?"

Đáp án của mấy vấn đề này, họ không thể không biết, vẻ mặt của Thành Nghị lạnh lùng, gọi một tiếng: "Mẹ."

Mẹ Thành nhàn nhạt quét mắt liếc anh: "Đã muốn kết hôn, mấy vấn đề này cũng không thể hỏi sao?"

Duẫn Nhi có lẽ đã hiểu ý định của mẹ Thành.

Cô thực bình tĩnh mà nhìn bà "Bố mẹ cháu đã ly hôn mấy năm trước rồi. Mẹ cháu bởi vì sức khỏe không tốt, có lẽ sau này sẽ không đi làm nữa, chị cháu còn đang học nghiên cứu sinh. Cháu sau khi tốt nghiệp đại học liền ra ngoài đi làm, hiện tại đang là nhân viên của một công ty quảng cáo."

Cô nói một tràng dài như vậy, gần như là đang thổ lộ hoàn cảnh gia đình của mình, thậm chí còn nói những điều mẹ Thành chưa hỏi đến, như phảng phất chút ý tứ "Bác đừng hỏi nhiều, cháu nói sẽ nói hết được chưa" vậy.

Mẹ Thành có lẽ cũng cảm nhận được, không tiếp tục chủ đề này, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Thành Nghị.

"Sắp đến giờ rồi, con cũng nên thay quần áo đi."

"Vâng." Thành Nghị trả lời rất sảng khoái, người đứng lên theo, bởi vì tay còn nắm lấy nhau, rất tự nhiên mà cả cô cũng bị kéo lên cùng.

"Cô Lâm ở lại nói cùng chúng tôi trò chuyện nhé."

"Không cần." Thành Nghị không chút lưu tình mà phản bác lời mẹ anh, "Con đưa cô ấy lên ngắm nghía, vẫn chưa đến bao giờ."

Duẫn Nhi biết anh sợ cô chịu ấm ức, theo lý cô không thể dựa vào tính tính tình của anh, khiến mẹ mình xấu hổ, nhưng cơ thể cô, vẫn luôn tồn tại một loại tâm lý phản nghịch, lúc này không hề muốn chịu đựng một chút nhẫn nhục nào.

Cô thuận nước đẩy thuyền mà đi theo anh lên phòng ngủ trên tầng.

Sau khi đóng cửa lại, anh đặt cô lên cánh cửa, hôn môi cô.

"Có tức giận không?"

"Không." Cô rất thành thật đáp, "Còn bình thản hơn so với tưởng tượng của em rất nhiều." Có lẽ là do bản thân đã rèn luyện, cho dù không thích đi nữa, cũng không thể chửi ầm lên như phường chợ búa.

Anh lại hôn cô một cái, khẽ cười nói: "Chúng ta sau này ở riêng, không phải gặp nhau thường xuyên. Họ bị thân phận trưởng bối của mình giới hạn, không thể bước qua quá nhiều. Thật ra trong lòng họ cũng đang ức chế."

Duẫn Nhi không khỏi cười nhạo: "Có người như anh đi gài bố mẹ mình sao? Mau thay quần áo đi."

Anh vốn dĩ nói chỉ mặc thêm chiếc áo vest là được, lúc này lại mở tủ quần áo ra, lấy một chiếc áo sơ mi khác ra.

Duẫn Nhi nhân cơ hội đánh giá phòng ngủ của anh một chút.

Ôi, rất giống hình ảnh của biệt thự cao cấp đã từng xem, giường rất lớn, cho dù đang lúc hoàng hôn, cũng có thể cảm thấy được căn phòng ngủ này ngập tràn ánh sáng.

"Nhìn gì thế?" Anh cười hỏi. Ánh mắt theo tầm mắt cô hướng lên trên giường, ý cười càng sâu, "Sợ vò nhàu quần áo em, nếu không thì sẽ ôm em lên giường lăn một vòng."

Dừng lại một chút, lại rất ý vị thâm trường mà nói thêm, "Anh đặc biệt muốn nhìn em ngủ ở trên giường của anh."

Duẫn Nhi:...... Thật mờ ám quá đi.

Lại nhìn anh, áo sơ mi chỉ mới mặc một nửa, còn ba chiếc cúc bên dưới chưa được cài, cái dáng vẻ lỏng lẻo này, chuẩn dân chơi không đứng đắn.

Duẫn Nhi: "Đủ rồi đấy. Còn không nhanh lên."

Thành Nghị cài xong mấy cái cúc áo, đem vạt áo sơ mi nhét vào trong quần, đeo xong thắt dây lưng, đi đến trước mặt cô.

"Giúp anh nhìn xem, còn chỗ nào chưa chuẩn bị tốt?"

Cô bật cười: "Không phải có gương sao?"

Anh chỉ cười, rõ ràng không có ý sẽ đi soi gương.

Duẫn Nhi mím môi, nghiêm túc mà đánh giá một lần, cảm thấy cổ áo có chút chưa được phẳng lắm.

Cô vươn hai tay, vòng đến gáy anh, theo nếp gấp cổ áo nắn vuốt lại: "Sao lại thay áo sơ mi?"

"Chiếc kia không cần măng sét." Anh đắc ý nhướng mày, "Bạn gái đặc biệt tặng, hôm nay không đeo lên, đêm nay anh đừng nghĩ sẽ yên."

Cô buồn cười, được anh nắm lấy tay, hôn một cái lên mu bàn tay.

"Đi thôi, chúng ta qua đó."

Ở một mình quá lâu, đối với cô có chút bất lợi.

Mặc dù chuyện hai người đã làm chuyện vợ chồng, có lẽ trong lòng người nhà đều biết rõ, nhưng có một số việc, nên kiêng dè thì phải kiêng dè, để tránh bọn họ xem thường nhẹ Duẫn Nhi.

Sau khi màn đêm buông xuống, toàn bộ đèn khu tiếp khách phía trước được bật lên, khách dự tiệc lục tục đến, quần áo là lượt, xa hoa mê hoặc.

Cô khoác cánh tay anh, theo anh đi tiếp đón khách khứa.

Cho dù những người đó đều che giấu rất tốt, nhưng rất rõ ràng đều thể hiện hứng thú rất lớn với cô.

Có người rất thân quen với người lớn, không trực tiếp hỏi đông hỏi tây Thành Nghị, mà rất uyển chuyển hỏi bố mẹ Thành.

"Bạn gái Thành Nghị xinh thật, nhưng hơi lạ mặt, đây là con gái nhà ai đấy?"

Người quen biết đều biết bố mẹ Thành có điều kiện khá khắt khe đối với hai con dâu tương lai, người mà Đông Dương chọn, trước nay không được lòng hai vị này lắm, nhưng không biết người mà Thành Nghị chọn này, là thần thánh phương nào.

Mẹ Thành quấn chặt chiếc khăn choàng trên người, nhàn nhạt cười nói: "Quê Bắc Kinh, là bạn học cấp ba của Thành Nghị."

Người nọ bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ấy, Thành Nghị cũng không ở Bắc Kinh lâu lắm mà. Đây thật là, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ."

Mẹ Thành cười rất điềm tĩnh đạm nhiên: "Tôi cũng nói như vậy. Thời đại khác nhau, con cái mình thích, chỉ cần gia thế trong sạch, là người ngay thẳng biết lễ phép, chúng tôi cũng không ý kiến gì."

Người nọ cười ha ha, nói: "Đúng vậy. Cô gái nhỏ thật tốt số quá, có thể tìm được chàng trai tốt như Thành Nghị."

Mẹ Thành chỉ cười không nói, người nọ vì thế lại quay sang hàn huyên cùng bố Thành.

Duẫn Nhi lúc này đã cười đến gần như đờ cả khuôn mặt. Từng gặp nhiều người, ngay cả khi cô cũng coi như từng trải không ít, vẫn không từng gặp nhiều người, chẳng sợ cô cũng coi như là gặp qua một ít việc đời, vẫn không thể không bị sốc bởi những gương mặt thường chỉ thấy trên các phương tiện truyền thông.

Vấn đề là hầu hết khách khứa đều cùng lứa với bố mẹ Thành, thật sự một chút cũng không thể lơi lỏng được.

"Mệt không?" Thành Nghị nhỏ giọng hỏi, "Chân đau phải không?" Đi đôi giày cao như thế.

Duẫn Nhi khẽ lắc đầu: "Vẫn ổn. Nhưng có hơi mỏi."

Anh nén giọng cười: "Thật ra anh cũng hơi chút. Thật sự không biết bố mẹ với anh trai anh bọn họ làm sao mà kiên trì được đến giờ."

"Quen rồi thì tự nhiên sẽ vậy."

"Cũng đúng." Anh nắm lấy tay cô, "Sao không thấy Trịnh tổng với Trần phó tổng kia của bọn em?"

Cô hơi kinh ngạc: "Sao anh biết bọn họ sẽ tới?"

"Anh đặc biệt tham gia lập danh sách tham dự, sao anh lại không biết được.

Duẫn Nhi bĩu môi, khẽ bật cười.

Hóa ra không phải chủ ý của Đông Dương, mà là của anh nha.

Thật sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, cô đang cười, liền nhìn thấy Trịnh tổng cùng Trần Kỳ đã đi đến.

Khi còn cách hai người họ một đoạn, Trịnh tổng rõ ràng hơi sửng sốt.

Ông ta quay đầu đi, nói với Trần Kỳ bên cạnh điều gì đó, Trần Kỳ cười gật đầu.

Cười xã giao cả đêm, thấy rất nhiều người xa lạ, bây giờ bỗng nhiên thấy Trịnh tổng và chị Kỳ, cô lại có loại cảm giác như gặp được người thân.

Cô kéo theo Thành Nghị, tiến về phía trước hai bước, đi thẳng về phía hai người đang tới gần bọn họ.

"Trịnh tổng, chị Kỳ."

Cô gọi đến cực kỳ thân thiết, cả một đêm, ngay lúc này, nụ cười trên khuôn mặt cô là chân thật nhất.

Nụ cười trên mặt Trịnh tổng vô cùng phức tạp, theo thói quen định sờ cái bụng hơi phình của mình, ha ha cười gượng hai tiếng: "Vừa rồi tôi còn tưởng nhận nhầm. Duẫn Nhi, cô đây là chân nhân bất lộ tướng nhé."

Cô nhấp môi cười, Thành Nghị giành trước giơ tay về phía Trịnh tổng: "Duẫn Nhi thường nhắc tới Trịnh tổng, thời gian qua nhờ ông đã đề bạt và quan tâm."

Trịnh tổng lại một lần nữa cười đến tít cả mắt: "Không sao, không sao, năng lực làm việc của Duẫn Nhi mạnh, cống hiến rất lớn cho công ty chúng tôi."

Anh lại bắt tay Trần Kỳ, khẽ cười nói: "Chị Kỳ, trăm nghe không bằng một thấy, Duẫn Nhi rất thích chị, ngay cả tôi cũng phải ghen tị."

Vị Thành tiên sinh này, thực sự quá giỏi ăn nói.

Trần Kỳ là ½ người nhà mẹ đẻ của Duẫn Nhi, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác tự hào cùng vui mừng không rõ.

Bốn người hàn huyên vài câu đơn giản, có vài người khác đi đến, Thành Nghị không thể không đưa cô theo xã giao một chút.

Trịnh tổng nhẹ nhàng vỗ mấy cái lên vầng trán đã bóng nhờn của mình: "Vẫn không thể tin được, Duẫn Nhi lại là con dâu tương lai của nhà họ Thành."

Trên mạng đã có đồn đại từ trước, bữa tiệc rượu này là làm để chọn cô con dâu thứ hai cho nhà họ Thành, vốn dĩ mọi người đều cho rằng sẽ là mấy cô tiểu thư nhà giàu môn đăng hộ đối, không ngờ lại là Duẫn Nhi.

Dịp như hôm nay, có thể để Duẫn Nhi ra ngoài đón tiếp khách khứa, không phải tương đương là đã thừa nhận thân phận của cô sao?

Trần Kỳ cười phụ họa: "Giám đốc Lâm là người chân thành, năng lực mạnh, lớn lên còn xinh đẹp như vậy, hào phóng khéo léo, có thể được anh Thành thích, cũng không tính là ngoài dự đoán của mọi người."

Quay đầu lại nhìn một cái.

Thành Nghị hơi cúi đầu, đang cùng Duẫn Nhi cười nói câu gì đó.

Cho dù cách một đoạn, cô ấy cũng có thể nhận được sự dịu dàng trong mắt của anh.

Trịnh tổng thở dài trong lòng.

Là một ông chủ, suy nghĩ của ông ta lại hơi khác.

Duẫn Nhi có quan hệ như này, với công ty đương nhiên rất có lợi, lại e rằng miếu nhỏ không dung được Phật lớn là cô, chắc cô sẽ không ở lại công ty quá lâu.

Biểu hiện của Duẫn Nhi vẫn luôn rất bắt mắt, mất đi một nhân viên có năng lực như vậy, Trịnh tổng có chút đau lòng.

--

Tiệc xong khách tán, tiễn vị khách cuối cùng ra về, Duẫn Nhi thật sự là cảm thấy sức cùng lực kiệt, một chút cũng không muốn động đậy. Nhưng lại ngại còn bố mẹ Thành đây, thật sự ngại nằm liệt luôn trong lòng Thành Nghị.

Trường hợp như thế này mọi người đều không thể thực sự thoải mái ăn cái gì đó.

Quản gia rất chu đáo mà sắp xếp người làm nấu chút đồ ăn khuya trước, cháo trắng rau xào, tuy rằng nhạt nhẽo, lúc này nhìn qua lại phá lệ khiến người ta có cảm giác ngon miệng.

Lần đầu tiên cô theo Thành Nghị cùng người nhà họ Thành cùng nhau ngồi xuống quanh bàn ăn, ngoại trừ Dương Lưu Thư bởi vì có thai, chỉ tham gia một nửa, lúc này đã ở trên lầu nghỉ ngơi rồi, còn lại đều có mặt.

Quanh bàn ăn vô cùng yên lặng, mặc dù rõ ràng trên mặt bố mẹ Thành có sự mệt mỏi, nhưng dáng vẻ vẫn rất ngay thẳng.

Sau khi im lặng mà ăn xong một bát cháo, Thành Nghị ngay sau khi Duẫn Nhi buông đũa cũng buông đũa theo.

"Bố, mẹ, anh, bọn con về trước đây."

Ba người kia cùng giương mắt nhìn hai người họ, mẹ Thành nhếch khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Nơi này nhà con, đã trễ thế này rồi, còn muốn đi đâu? Để Ngô Đắc Lợi đưa cô Lâm về."

"Con muốn về với cô ấy." Giọng anh rất lạnh nhạt.

Mẹ Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh, một lát sau, như thỏa hiệp: "Vậy để quản gia chuẩn bị phòng co khách cho cô Lâm. Con không thích ở nhà, bao nhiêu ngày rồi mẹ chưa nói chuyện với con."

Để người lớn phải nhượng bộ, Duẫn Nhi cũng định thay anh gật đầu, nhưng thái độ của anh lại cực kỳ kiên quyết.

"Ngày mai con lại về gặp mọi người."

Sắc mặt mẹ Thành tối sầm, chỉ nhìn anh chằm chằm, vẫn không nói gì.

Duẫn Nhi đang do dự nên hay không nên nói chút gì đó thì Đông Dương buông đũa.

"Ngày mai về sớm một chút, tốt nhất là cùng nhau ăn sáng. Đúng rồi, Duẫn Nhi cũng đến cùng đi."

Tầm mắt mẹ Thành chuyển sang người con trai lớn, sắc mặt tuy lạnh lùng, nhưng cuối cùng thì cũng không bác lời anh ấy.

--

Duẫn Nhi ở nhà họ Thành, luôn có một loại cảm giác câu nệ. Đến khi lên xe rồi, bỗng chốc cô nhẹ nhõm cả người.

Thành Nghị ngồi ngay cạnh cô, một tay nắm lấy cô.

Anh uống rượu, lòng bàn tay rất nóng, cô dựa vào vai anh, thoáng chốc có loại cảm giác mơ màng sắp ngủ.

"Duẫn Nhi."

"Ừ." Cô ngẩng đầu.

Khuôn mặt anh đang gần ngay gang tấc, biểu cảm trong mắt rất nhu hòa.

Cô ngây ngẩn nhìn anh, mỉm cười.

Anh cũng cười, đầu hơi hạ thấp xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoona