HN 9: Chăm sóc thiếu gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên này, mồm miệng thật sự không tốt.

Duẫn Nhi thầm nghĩ, cậu đã cứu tôi, nhưng không phải là lý do tôi chịu để cậu chèn ép như vậy.

Cô đeo cặp sách về phía sau, lần lượt khoác hai tay vào trong, đeo xong, học theo dáng vẻ đánh nhau của anh lúc đó, tay phải bẻ tay trái.

"Cậu bị như vậy, tôi còn sợ cậu làm gì tôi?"

Anh muốn nhấc hai tay lên, cánh tay vừa động, liền khẽ rít lên một tiếng.

"Đầu óc đơn giản."

Nói xong tiếp tục đi về phía trước, còn không để ý tới cô.

Duẫn Nhi:...

Cô phồng má đi theo anh lên lầu, nhìn anh ấn mật mã mở cửa.

Khớp xương trên mu bàn tay anh có vết thương, vết thương rất mới, chắc là vừa rồi lúc đánh nhau để lại.

Trong lòng cô ngọn lửa giảm đi một nửa.

Dù sao biến thành như vậy cũng là bởi vì chị em các cô.

Cửa mở ra, cô đi theo anh vào, còn đang đánh giá bài trí trong, đã bị anh mắng.

"Đóng cửa vào. Chẳng lẽ còn chờ tôi làm."

Ngọn lửa nhỏ trong lòng cô bị rót một thìa dầu, bùng lên.

Cô cắn răng đóng cửa, vừa mới xoay người, lại nghe thấy anh nói: "Cặp sách không tháo xuống, không nặng đúng không?"

Duẫn Nhi: ... Tôi nhịn!

Cô tháo cặp sách xuống, tiện tay ném ở trên tủ giày ở huyền quan, thấy anh đã ngồi trên ghế sô pha, nhịn không được hỏi: "Đây là nhà cậu?"

Có lẽ là sợ đụng vào miệng vết thương sau lưng, anh nghiêng người dựa trên sô pha, vắt chân lên, bộ dáng nhếch miệng cười, rất đáng ghét.

"Bố mẹ tôi đến đây, có chỗ ở khác, nơi này thường là tôi với anh tôi ở. Chủ yếu là anh tôi. Anh ấy thì tính tình lãnh đạm."

Tính... Tính lãnh đạm?

Duẫn Nhi đỏ mặt một chút không lý do, anh lại liếc nhìn cô một cái, khóe miệng nhếch lên, tặng ngay cho cô một cái cười nhạo: "Tính lãnh đạm phong, nghĩ đi đâu vậy?".

Ngọn lửa trong lòng cô lại bùng lên lớn hơn.

Tôi lại nhịn!

Thành Nghị lúc này tự nhiên lại đổi tính, quan tâm hỏi cô: "Cậu có đói bụng không?"

Duẫn Nhi tan học liền đi đến sân trượt băng chơi, vốn định xong là về nhà ăn tối. Vừa rồi náo loạn như vậy, lăn lộn đến giờ, bất ngờ anh vừa nhắc như vậy, cô mới thấy mình sắp chết đói tới nơi rồi.

"Sắp đói bẹp dí rồi." Cô sờ sờ dạ dày xẹp lép của mình.

Không thể tưởng được anh còn rất thân thiết.

"Tôi cũng đói bụng. Phòng bếp ở bên kia, đi nấu cơm đi."

Duẫn Nhi bỗng chốc mở to hai mắt nhìn.

Đùa à? Có chủ nhà không khách sáo như vậy sao?

"Chẳng lẽ còn muốn người bệnh là tôi đây làm hết lễ nghĩa của chủ nhà với cậu?" Anh hỏi vặn lại.

Duẫn Nhi cảm thấy, không thể nhịn được nữa, cũng không cần nhịn nữa.

"Gọi cơm hộp không được sao?"

"Ăn không quen."

Đơn giản ba chữ, thành công khiến cô nổi lên ý muốn bóp chết anh. Nhưng cuối cùng, lại là cô tự giác chủ động tự ném mình vào phòng bếp.

"Tôi không ăn được trứng gà đâu." Thành Nghị ở bên ngoài kêu.

Cô cầm lấy dao thái thức ăn, tàn nhẫn chém vài cái vào không khí.

Chém chết cậu! Chém chết cậu!

Tầm mắt có một bóng người, sọc xanh xen trắng, ánh đèn chiếu xuống sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ lại rất nhàn nhã.

Dao trong tay cô suýt nữa rời tay.

"Chơi ảo thuật à?" Anh cười.

Cô để lại dao vào giá để dao, tức giận mà lẩm bẩm: "Cậu không phải bị thương sao? Còn chạy lung tung như thế làm gì?"

"Sợ cậu nhổ nước miếng vào cơm."

Duẫn Nhi:...

Cô trước nay chưa từng thấy người nào miệng độc như vậy.

Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh rất ít, có lẽ anh với anh lớn nhà họ Thành đều không thường xuyên đến đây ở.

Duẫn Nhi đành dùng đống nguyên liệu nấu ăn ít ỏi đến đáng thương, nấu một bát mì suông, lại dùng sức cạy hộp thịt hộp, coi như bổ sung thêm cho anh ít dinh dưỡng.

Mẹ Lâm là bà chủ gia đình, việc nhà gần như không cần hai chị em cô nhọc lòng, tay nghề cô rất sứt sẹo, nấu mì xong ngay chính cô cũng không ăn nổi.

Nhưng Thành nhị thiếu gia không quen ăn cơm hộp kia lại ăn rất ngon, thậm chí ngay cả nước mì cũng uống hết.

Duẫn Nhi có chút cảm động không thể giải thích, có cảm giác kiểu cuối cùng cũng có người khen ngợi.

"Thích ăn à?"

"Không thích. Đói bụng."

Duẫn Nhi:???

Ăn mì xong, cô thu dọn bát đũa. Từ phòng bếp đi ra, Thành Nghị đang chuẩn bị lên lầu.

Cô vội chạy tới cầm cặp sách lên, theo sát đi lên.

Mãi cho đến lúc này, Thành Nghị cuối cùng cũng biểu hiện ra bộ dáng bị thương.

Anh người này lúc đi đường luôn có chút cà lơ phất phơ, cho nên bước chân có vẻ hơi không ổn định, bởi vậy cả một đường, cô cũng không phát hiện ra.

Mãi đến lúc anh lên cầu thang, cô mới phát hiện bước chân anh thật sự không ổn định- bởi vì thân thể không khoẻ mà nên.

Tay anh vẫn luôn đỡ trên lan can màu trắng, mỗi một bước đều đi rất chậm.

Cô đem cặp sách đeo trên lưng lên tới nơi, vươn tay về phía anh: "Tôi đỡ cậu đi."

Anh dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Trên trán anh thấm đẫm mồ hôi.

"Rất đau có phải không?"

Miệng anh nhếch lên một cái: "Cậu nói xem?"

Lương tâm cô không yên, không dám nói nhiều nữa, chủ động đỡ lấy cánh tay phải của anh.

Anh liền rít lên một tiếng.

"Làm sao vậy?"

"Trên cánh tay thượng có vết thương, cậu có thể nhẹ chút hay không?"

Duẫn Nhi bị giáo huấn đến mức một chút tức giận cũng không còn.

Lúng túng thả lỏng tay, cắn môi dưới, cô nói: "Nếu không thì, cậu để cánh tay lên trên vai tôi đi."

Thành Nghị yên lặng nhìn cô.

Mặt cô rất nhỏ, đôi mắt lại lớn, long la long lanh, giống như nhân vật trong phim hoạt hình. Cô gái nhỏ ở tuổi này, trên mặt còn mang theo chút mũm mĩm trẻ con, đường cong khuôn mặt mượt mà, càng tăng thêm chút đáng yêu, đặc biệt là lúc cắn môi.

Trên người cô còn mặc đồng phục, áo trắng, cổ áo xanh da trời, đầu vai trái có vài chỗ vết máu đã chuyển thành màu nâu.

Là lúc anh vừa mới ôm lấy cô giúp cô chắn dao, cọ lau đi máu trên mặt.

Nhìn kỹ, trên má trái cũng có một chút.

Dính lên lúc nào nhỉ, hai người đều không nhớ rõ.

Trong mắt anh dần dần có chút ý cười, khoác cánh tay lên trên vai cô.

Duẫn Nhi vội cẩn thận đỡ lấy eo anh, theo bước chân anh, cẩn thận dịch chuyển đi lên.

Mỗi một bước đều rất cẩn thận, sợ đụng vào miệng vết thương của anh, lại sợ không có tác dụng bằng cả một chiếc nạng.

Lúc này cô nghe thấy anh nói: "Cậu nói xem một cô gái nhỏ như cậu, đàn ông đánh nhau, cậu còn tham gia náo nhiệt làm cái gì?"

Lời này nói, giống như anh lớn hơn cô nhiều lắm vậy. Rõ ràng là cùng tuổi.

Duẫn Nhi cẩn trọng nói thầm một câu: "Tôi muốn giúp cậu."

"Kết quả thì sao?"

Kết quả đã không giúp được, lại còn liên luỵ anh.

Cô tính tình xấu, nhưng cũng may nói về đạo lý, việc đuối lý như vậy, cô chắc chắn chỉ có thể cúi đầu chịu mắng.

"Nhưng mà, dũng khí đáng khen."

Tư thế của cô bây giờ không tiện ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nghe tiếng nói, anh hình như đang cười.

Trong lòng cô vui vẻ vô cớ, đi nốt vài bậc, cuối cùng cũng đi hết cầu thang.

Duẫn Nhi thở phào một hơi, bỗng nhiên nghĩ đến thuốc còn ở dưới lầu.

Cô vội vàng chạy xuống, vừa chạy vừa ồn ào: "Tôi xuống lấy thuốc mang lên, cậu đừng nhúc nhích. Ngàn lần đừng nhúc nhích chờ tôi đấy."

Cô chạy mất rất nhanh, lấy thuốc xong lại bịch bịch bịch lên lầu, ở chỗ đầu cầu thang, nào đâu còn thân hình anh.

Duẫn Nhi giận sôi máu, mạn trên lầu còn có mấy gian phòng, cũng may mắt cô tinh, lập tức phát hiện ngay trong đó có một cánh cửa không đóng.

Cô bước đến, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Thành Nghị đối diện với cô, đang đứng trước cửa tủ quần áo đang mở, hình như là đang chọn quần áo.

"Tại sao không đợi tôi?" Cô thở phì phì hỏi.

Anh liếc mắt nhìn cô một cái, tiếp tục nhìn tủ quần áo.

"Tôi muốn lau người một cái, câu giúp tôi một chút."

Duẫn Nhi hít thở một hơi không đều, suýt nữa lại bị sặc chết.

Khóe miệng anh hơi cong, có lẽ là do đã chọn xong quần áo: "Yên tâm, không nên nhìn, sẽ không để cậu nhìn." Lại liếc mắt nhìn cô một cái, "Muốn nhìn cũng không cho nhìn."

Duẫn Nhi lớn tiếng: "Tôi mới không thèm nhìn!" Ai muốn nhìn người cậu.

Má trái anh có chút sưng, khóe miệng còn bị rách, bộ dạng lúc cười, đặc biệt đáng ghét.

"Lại đây, giúp tôi lấy quần áo một chút."

Duẫn Nhi dẩu môi đi đến, dựa theo chỉ thị của anh cầm một bộ đồ ngủ màu xám nhạt ra.

Lúc lấy quần lót ra từ trong ngăn kéo nhỏ hình vuông, trong lòng cô hốt hoảng vô cớ.

Muốn đau mắt hột.

"Bộ nào?"

"Tùy cậu."

Vậy lấy một cái ở trên cùng.

Đến lúc lấy đến tay, mới phát hiện một chiếc quần lót nho nhỏ kia giống như một củ khoai lang nóng bỏng tay vậy, ném cũng không xong.

Tên bên cạnh đã thế còn rất đáng ghét, có lẽ nhìn thấy cô đỏ mặt, anh lại bày ra cái vẻ mặt cười như không cười: "Kẻ dâm thấy dâm. Không phải là một cái quần lót thôi à, cậu nghĩ đi đâu đấy?"

Duẫn Nhi thật sự xấu hổ muốn chết, mặt đỏ đến mức như phát sốt.

Cô hung hằn liếc xéo anh một cái, cố ý chuyển chủ đề: "Loại người như cậu, không phải nên Ngươi loại người này, không phải là nên lắp thêm cái phòng để quần áo mới đúng chứ?"

"Tôi cũng không phải con gái, không cần nhiều quần áo như vậy." Anh nhấc cằm, "Giúp tôi để quần áo vừa lấy vào phòng tắm đi. Còn nữa, chỗ này của tôi không có quần áo con gái, cậu tự chọn bừa một bộ, tắm xong mặc.

Duẫn Nhi bị dọa sợ, từ chối không cần suy nghĩ: "Tôi không tắm."

"Trời nóng như vậy, cậu không ra mồ hôi? Trên người không hôi à?"

Ban ngày lúc đi học, cô đã nóng đến choáng váng đầu, sau đó lúc đi trượt băng, càng cả người mồ hôi.

Duẫn Nhi nắm lấy cổ áo theo bản năng, cúi đầu ngửi thử một chút.

Một luồng mùi mồ hôi, hôi chết mất.

Là ai lấy mồ hôi thơm đầm đìa để hình dung con gái vậy, rành rành là vẫn hôi có được không vậy?

Tắm thì cũng muốn tắm, chỉ là, không có đồ lót.

"Cậu lo cho cậu trước đi." Cô đóng mạnh cửa tủ quần áo lại, chuẩn bị đi vào phòng tắm, mới đi hai bước, nghĩ đến sự xấu hổ khi phải đối mặt với cơ thể anh, lại muốn kéo dài thời gian, "Nếu không thì, cậu uống thuốc trước đi đã."

"Không cần. Người không thoải mái, tắm trước đã."

Cô bưng quần áo đi theo anh đến phòng tắm, cầm quần áo đặt lên trên giá, lại rút lấy chiếc khăn lông trắng.

"Rửa mặt trước nhé?"

Anh khoanh tay đứng đó, một tư thế chờ người ta phục vụ: "Được."

Duẫn Nhi mở vòi nước, đem khăn lông xuống lấy nước làm ướt.

"Nóng một chút hay là lạnh một chút?" Trời nóng dùng nước lạnh thì thoải mái, nhưng mà nóng một chút thì dễ rửa sạch mồ hôi và dầu.

"Ấm." Thành Nghị nói, "Tôi thích ấm áp... một chút."

Duẫn Nhi muốn cầm chiếc khăn trong tay ném lên mặt anh.

Cô cắn răng, hung hăng trừng mắt liếc anh một cái: "Đừng quá đáng, cẩn thận tôi chém cậu!"

Anh bình tĩnh nhàn nhã đứng đó, nhướng mày: "Muốn chém thì tranh thủ bây giờ luôn. Đợi tôi khỏe, cậu đánh không lại tôi đâu."

Cô dùng chiếc khăn vừa mới vắt xong úp lên mặt anh.

Lúc khăn gần chạm đến mặt anh, cô thả lỏng lực tay, động tác khá nhẹ nhàng.

Dù sao cũng là ân nhân, làm gì có đạo lý lấy oán trả ơn.

Một khuôn mặt rửa ba lần.

Cô chưa bao giờ phục vụ người ta, nhưng vẫn sẽ hết mình rửa sạch từng ngóc ngách.

Có điều đây thật sự không phải là một việc tốt. Bởi vì sợ đụng vào miệng vết thương của anh, cô không thể tùy tiện xoa nắn loạn xạ, không thể không nhìn chằm chằm vào mặt anh.

Anh cũng rủ mắt nhìn cô.

Đối diện như vậy khiến lưng cô như bị kim chích, tay cũng mềm nhũn đi.

"Nếu không thì, cậu nhắm mắt lại đi."

Khóe miệng anh lại có ý cười, biết rõ còn cố tình hỏi: "Tại sao? Xấu hổ à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoona