HƯỚNG NOÃN 1: Anh ta chưa chết?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giới thiệu:

Hồi còn học trung học, Lâm Duẫn Nhi cùng với Thành Nghị yêu nhau.

Thiếu niên lúc ấy thời kì phản nghịch, hút thuốc uống rượu, còn đánh nhau, tính tình táo bạo.

Sau đó hai người chia tay, trước đó còn cãi nhau một trận ầm ĩ.

Mấy năm sau, hai người gặp lại, Duẫn Nhi cầm điếu thuốc, lại thử hỏi chàng trai tin đồn hồi xưa cô nghe được: "Trước kia chia tay, em nghe nói anh khóc?"

Thành Nghị ngậm điếu thuốc, dán lại gần, hai điếu thuốc chạm nhau, đốm lửa từ bên kia lại truyền qua điếu thuốc của anh, sau đó nhẹ nhàng phả khói, chọc cô rằng: "Đàn ông đích thực, sẽ chỉ làm người phụ nữ của mình khóc ở trên giường."

~~~

Con trai thứ hai nhà họ Thành, Thành Nghị, trở về sau 5 năm ở nước ngoài, nhà họ Thành tổ chức tiệc rượu lớn để chào đón anh.

Có người phỏng đoán, nhà họ Thành cố ý mượn dịp này để chọn con dâu thứ hai.

Kết quả đêm đó, Thành Nghị trực tiếp dẫn theo một người đẹp đến tham dự.

Ngày hôm sau, có người đồn rằng, tiệc rượu đêm đó, nhìn thấy Thành nhị công tử đè người đẹp kia trên ban công hôn sâu.

Nụ hôn kết thúc, người đẹp túm lấy cổ áo anh: Anh còn dám chạy thêm 5 năm nữa, xem xem em có giết chết anh không!

Lâm Duẫn Nhi không ngờ rằng, từ khi chia tay sau kì thi đại học, cô cùng Thành Nghị vậy mà đã 5 năm không gặp.

Thời gian trôi nhanh quá, chỉ trong nháy mắt, cô từ một chị đại thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp thành "dì xinh đẹp" trong miệng đám trẻ con.

Hai chữ "xinh đẹp" là do cô tự mình thêm vào.

Trên thực tế, trong năm năm qua, dù là nhóm lớn hay nhóm nhỏ, đều đã tụ tập vài lần, thế nhưng cô và Thành Nghị cũng chưa từng gặp lại nhau.

Có lẽ đây thật sự là không có duyên.

Có một câu nói như thế này, "người yêu cũ tốt nhất nên coi như đã chết", từ mức độ này mà nói, Thành Nghị chết rất triệt để.

- - - - - - - -

Chạng vạng tối, trong một tòa nhà ở Lục Gia Chủy.

Chúc Yến Phi cầm theo điện thoại tiến vào.

"Duẫn Nhi, cuối tuần rồi, ra ngoài vui vẻ chút đi!"

Duẫn Nhi cầm hộp khăn giấy lấy một tờ ra và xì mũi.

"Không đi, chúng mày chơi thôi". Giọng nói giống như bị giấy ráp thô nhám đánh qua, khàn đến lợi hại. Mấy ngày nay, cô còn không thể làm mấy việc bên ngoài.

"Mày làm sao vậy!" Chúc Yến Phi bất mãn kêu lên, "Cuối tuần hiếm có, mày không ra ngoài buông thả, chẳng lẽ còn muốn ở nhà chép kinh Phật?"

Duẫn Nhi lại rút thêm tờ giấy, vừa mới ấn lên chóp mũi đã cảm thấy hơi châm chích. Cảm mạo hai ngày nay, mũi cô sắp biến thành quả dâu tây, đỏ rực, tươi rói.

"Mày nói đúng, tao đang chép kinh Phật thật đấy."

"Hả?" Chúc Yến Phi có chút ngây ngốc, "Mày còn có thể làm chuyện như vậy?"

Duẫn Nhi dùng khăn giấy đè mũi, ồm ồm cười: "Trước đó không phải mẹ tao bị bệnh sao? Tao cầu phúc cho mẹ."

Khi đó dữ lành không rõ, cô vừa sợ hãi vừa mù mờ. Tuy rằng về lý trí cảm thấy nên tin tưởng vào y học hiện đại, nhưng cảm tính lại vẫn tìm kiếm nhiều hơn một chút ký thác.

Chúc Yến Phi bỗng chốc im lặng.

Sau vài giây, cô ấy mới trầm giọng hỏi: "Dì kiểm tra đã có kết quả chưa?"

"Có rồi, u lành." Lời nói thoải mái, nhưng những ngày sau này không biết đối mặt thế nào đây.

Chu Yến Phi như trước đó, thở phào nhẹ nhõm: "May mắn, may mắn." Sau khi thoải mái hơn, cô ấy bắt đầu dụ dỗ, "Dì không sao rồi, mày còn chép chiếc gì nữa? Ra ngoài, ra ngoài, cùng nhau uống rượu."

"Nói không giữ lời, tao sợ ông trời dùng sét đánh chết tao." Hộp khăn giấy trống không, cô lấy trong ngăn kéo ra một gói dự phòng, mở ra, rút một tờ giấy bịt mũi.

"Lần sau đi. Hơn nữa mày không nghe thấy giọng tao sai sai sao? Tao bị cảm hai ngày nay rồi."

"Hết cách với mày. Được rồi, mày nhanh về mà chép kinh Phật của mày thật tốt đi."

Chúc Yến Phi không ép buộc, nhưng vẫn không quên trêu chọc cô, "Tao nói này, nếu bị cảm thì nên uống chút rượu. Lấy độc trị độc đảm bảo hết bệnh."

"Biến mau!"

Chúc Yến Phi ở bên kia cười ha ha.

Sau kì thi đại học, một đám người lớn như vậy tản mác khắp năm hồ bốn biển, về sau học xong đại học, người thi lên nghiên cứu sinh, người xuất ngoại thác sĩ, người đi làm, càng phân tán đến không còn hình dạng.

Chỉ là vì cô và Chúc Yến Chi đều ở lại Thượng Hải nên càng qua lại thân thiết hơn, thường xuyên tụ tập một chỗ mua sắm, uống rượu.

Chúc Yến Phi sắp phát điên như cô, Duẫn Nhi phớt lờ cô ấy, rút khăn giấy lau sạch nước mũi.

Lúc này, Chúc Yến Phi ngừng cười, thình lình nói một câu: "Thành Nghị về rồi."

Tay Duẫn Nhi khựng lại, trong nháy mắt đầu óc quay cuồng mấy vòng, cuối cùng vẫn lại hỏi ra miệng một câu, "Anh ta còn chưa chết?"

Tự mình hỏi xong lại bỗng thấy quẫn bách.

Cái này gọi là gì?

Quả nhiên, Chúc Yến Phi kêu lên: "Đến mức này à? Không phải là yêu đương rồi chia tay thôi sao, mày còn nguyền rủa người ta chết."

Duẫn Nhi cũng tự không nhịn được mà mỉm cười, tuy rằng cô chỉ là nhất thời bị rút não chứ cũng không thật sự nghĩ như vậy.

"Ai nguyền rủa anh ta! Tao là muốn nói người yêu cũ như anh ta làm rất xứng chức, với tao giống như chết rồi thôi. Không tồi, đáng giá khen ngợi."

Ngừng lại một chút, cuối cùng cũng không kìm được tò mò trong lòng, "Anh ta về ngày nào?"

"Ngay hôm nay, tối nay nhóm ở Bắc Kinh giúp hắn đón gió tẩy trần. Chờ lát xem, trong nhóm nhất định sẽ phát trực tiếp. Ô..."

Chúc Phi Yến lúc này mới nghĩ đến, "Mày không phải cũng ở trong nhóm sao? Sao trông như cái gì cũng không biết vậy?

Duẫn Nhi nhất thời không có cách nào trả lời.

Thật ra là cô đã rời nhóm.

Chuyện cũng cách đây không lâu.

Chuyện đó không mất bao lâu.

Nguyên nhân rời nhóm, cô còn nhớ rõ ràng, là bởi vì có một bạn học cùng trường trước kia theo đuổi Thành Nghị, theo đuổi sang tới nước ngoài.

Mọi người đều đùa giỡn trêu anh ấy về điều đó, rất hay nói đến cái đó.

Những năm đầu mọi người không như vậy, có thể là do cố kỵ quan hệ trước kia của hai người họ, nói chuyện rất có chừng mực, lâu như vậy rồi, chắc mọi người cảm thấy mối quan hệ hai người họ đã qua đi, tất cả đều thoải mái, muốn nói gì thì nói cái đó.

Duẫn Nhi nhìn chằm chằm màn hình một hồi, cảm thấy hơi khó chịu liền lặng lẽ thoát ra. Nghĩ lại, dứt khoát rời nhóm.

Nhắm mắt làm ngơ.

Thật ra nghĩ lại thì cũng không cần thiết lắm, như vậy ngược lại giống như cô vẫn còn để ý rất nhiều đến anh.

Chỉ là rời cũng đã rời rồi, thêm lại hay không cũng không quan trọng. Dù sao thường ngày cô ở trong nhóm cũng rất ít khi xuất hiện, cô cũng chỉ hằng ngày lướt qua màn hình rồi thôi.

Cũng bởi vì như vậy, qua bao nhiêu ngày rồi mọi người đều không có nhận ra thiếu mất người nào.

"Tao không cẩn thận rời nhóm, nghĩ rằng bình thường bận rộn cũng không có thời gian để xem mấy cái này, nên tao không thêm lại." Cô đưa ra lời giải thích, cũng không cho rằng Chúc Yến Phi sẽ tin.

Chúc Yến Phi ngoài mặt thì tỏ ra không quan tâm nhưng trong lòng lại rất rõ ràng, im lặng một lúc, cô ấy nhẹ giọng hỏi: "Muốn tao thêm mày vào lại không? Còn đám bạn học cũ thì sao, bỏ cũng chẳng có ý nghĩa gì đúng không?

Duẫn Nhi dùng khăn giấu ấn cái mũi, nhíu mày thở hổn hển mấy hơi rồi gật đầu một cái:

"Vậy thì cảm ơn. Chờ xem phát trực tiếp của bọn họ sau. Đúng rồi, bọn họ đã đặt chỗ họp mặt chưa? Lần trước mẹ tao phẫu thuật, tao có về nhưng không đi đâu cả, ở Bắc Kinh tao cũng không quen thuộc nữa."

"Ngay chỗ cửa hàng trước cổng trường cấp ba, chỗ mình hay đến, mới được sửa sang lại. Chủ yếu là để hoài niệm."

Hoài niệm?

Duẫn Nhi cười, sợ nhất chính là, chuyện cũ không dám hoài niệm.

"À, đúng rồi, nhìn tao xem, suýt thì quên mất chuyện quan trọng."

Chúc Yến Phi lúc nào cũng lúc kinh lúc rống "Duẫn Nhi, tao nói cho mày biết một chuyện. Hôm nay tao từ chỗ Lâm Triệt nghe được một tin. Lúc mày vừa chia tay với anh Thành, anh Thành uống say còn vừa gọi tên mày vừa khóc. Nghe nói khóc rất thương tâm, nhưng mà anh ấy không cho bọn họ nói ra."

Có điều, không biết anh cùng bạn cùng trường xinh đẹp dũng cảm kia đã đi được tới bước nào rồi?

Mặc dù mọi thứ đã thực sự thay đổi, chẳng qua là nghĩ đến lần chia tay vô cùng thê thảm ấy, chung quy lại có chút thổn thức.

Còn không kịp thương cảm thì đã nghe thấy Chúc Yến Phi bên kia nói thêm một câu: "Thật hay giả cũng không biết nữa."

Một chút đau buồn của cô treo lơ lửng giữa không trung, cuối cùng cười đến ngạt thở.

"Không biết mày định thả cái rắm gì cho tao nữa?"

"Nghe này, vẫn thô lỗ như thế. Tinh anh tri thức cũng không che được cái bản chất vô lại của mày. Nhưng mà lúc đấy mày với Thành Nghị rốt cuộc tại sao lại chia tay?

Lại hỏi cái này.

Duẫn Nhi có chút đau đầu.

Đáp án rõ ràng mọi người đều biết, thế nhưng không một ai chịu tin.

"Nói rồi mày lại không tin. Nhưng mà chuyện đúng là như vậy, anh ta muốn đi đánh nhau, tao không cho, xong chia tay."

"Không thể nào."

Cô bất đắc dĩ cười khổ.

Lúc trước, cô và Thành Nghị nói chuyện yêu đương oanh oanh liệt liệt, chia tay cũng chia tay đến oanh oanh liệt liệt. Tự biến chính mình thành vai chính trong phim thần tượng thanh xuân, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Thật ra thì vẫn là tuổi trẻ, khí phách thiếu niên, ai cũng cảm thấy mình có lý, kìm lòng không được, không chịu cúi đầu.

Có điều, nguyên nhân là như vậy thật nhưng mà không ai tin cả.

Ngay cả cô nhiều lúc cũng không rõ, rõ ràng tốt đẹp như vậy, thế nào mà lại nói chia tay là chia tay?

Chẳng phải Thành Nghị đã từng nói đem mạng cho cô sao, sao lại liền một thứ cũng không muốn để lại?

Lâm Duẫn Nhi cô, thật sự là không xứng để lưu niệm sao?

Tháng 9 ở Thượng Hải, nhiệt độ vẫn chưa giảm bớt, khắp nơi đều tấp nập người đi bộ và xe cộ, tháp Minh Châu Phương Đông an tĩnh mà sừng sững trong ánh chiều tà hoàng hôn, Duẫn Nhi lái xe trên đại lộ Thế Kỷ.

Lái xe nghe nhạc đến mệt mỏi, cô dùng một tay giữ vô lăng, tay kia nhanh chóng điều chỉnh radio, cuối cùng dừng lại ở một chương trình ca nhạc.

Trên đấy, người dẫn chương trình đang dùng giọng điệu rất giật gân để nói về cảm xúc của mình về tình yêu, sau đó chuyển sang một bài hát.

Duẫn Nhi tập trung lái xe, ban đầu cũng không đặt tâm trí vào bài hát, cho đến khi lời bài hát phát đến câu này.

Có những người càng đi càng đi càng lạc lối

Có những chuyện càng nhìn nhìn càng phai nhạt

Có bao nhiêu nỗi bất hạnh không ai thấu hiểu

Thì có bấy nhiêu nỗi bất lực không thể nào buông xuôi

Cô hơi lên đồng, trong đầu chớp nhoáng xuất hiện một vẻ mặt vui cười khoa trương quái dị.

Bài hát còn tiếp, "Có những người càng nhớ càng nhớ càng quên đi, có những giấc mộng càng mơ càng mơ càng tỉnh giấc", cô không nhịn được mỉm cười.

Quên đúng là không quên, mà mộng, là thật sự tỉnh giấc.

Đã tỉnh 800 năm nay rồi.

Về đến nhà, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, xem thử xem Chúc Yến Phi có kéo cô vào lại trong nhóm chưa, thế nhưng cái đầu tiên nhìn thấy lại là một cái yêu cầu kết bạn.

Thành Nghị?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoona