CCESN 14: Thiếu nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu muốn dọn đến khách sạn à?" cô nhìn chỗ hành lý Dương Dương đặt bên tường.

Dương Dương đang ở trong phòng vệ sinh lấy nước vuốt lại mái tóc, rầu rĩ lên tiếng.

"Xe của tôi đỗ bên ngoài quán bar, cách đây rất gần, muốn tôi đưa cậu đi không?" Cô thờ ơ dựa vào cửa hỏi.

Anh nhấc khuôn mặt thon dài lên, nhìn cô từ trên cao, Duẫn Nhi bị anh nhìn chằm chằm đến ớn lạnh cả người, xoay người đi: "Không cần thì thôi vậy."

"Này." anh gọi cô lại từ phía sau: "Vậy cô chờ tôi một lát."

Khoé miệng cô hơi nhếch lên, cô đi ra ban công phơi nắng, mười lăm phút sau, cô quay trở lại phòng khách.

Trong phòng vệ sinh, anh còn đang vuốt ve tóc của mình, hôm qua nhà tạo mẫu tóc giúp anh cắt tóc, anh vừa chạm tay vào, mỗi sợi tóc như thoát khỏi sinh mệnh anh, căn bản không nghe anh sai bảo, khiến anh rất nóng lòng.

Duẫn Nhi khoanh tay, sa mạc lời nhìn anh: "Nhanh lên nào!" Cô còn phải đi làm đấy!

Dương Dương không thèm quan tâm cô, dùng từ tí từng tí nước một vuốt tóc mái.

Duẫn Nhi trừng mắt, đi đến, lấy keo xịt tóc trên bồn rửa xịt vào tay mình, xoa xoa, không kiên nhẫn nói: "Cậu cúi đầu xuống."

Anh nghi ngờ nhìn cô một cái, khẽ kêu lên, không tình nguyện mà khom lưng cúi đầu, vươn đầu đến trước ngực cô.

Duẫn Nhi duỗi tay vuốt lên mái tóc rối tung của anh, thật là ngốc, đến tóc của mình cũng không xử lý được, ngần ấy năm anh sống như thế nào vậy?

"Tại sao lại cắt tóc?"

"Hè đến, nóng."

"Nói bậy." cô không tin: "Vì vòng đấu loại đúng không."

Anh ừm một tiếng, không trả lời cô.

"Cậu cũng biết, quả đầu như ổ gà của cậu rất nhức mắt à?" cô vuốt tóc cho anh.

"Cút cút cút!" anh xoay người đi, lại bị cô giữ chặt cổ áo, kéo anh lại, cầm bình xịt gôm xịt lên đầu anh, xem như bước tạo hình cuối cùng.

"Được rồi." Duẫn Nhi cười cười, ngắm nhìn anh, đúng là sau khi thay đổi kiểu tóc, khí chất của anh hoàn toàn khác trước, có khuôn mặt này giữ thể diện, bất kể đi đến đâu, cũng là phong cảnh.

Dương Dương xoay người nhìn mình trong gương, tự luyến mà vuốt cằm, ngó trái ngó phải, thưởng thức chính mình: "Cũng được đấy!"

Câu này có được coi là khẳng định tay nghề của cô không?

Cô lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, cũng gặp không ít nam nghệ sĩ, loại tạo hình nào hấp dẫn fans nhất, cô quá hiểu.

"Không cần cảm ơn đâu." Duẫn Nhi rửa tay, xoay người đi ra ngoài, anh liếc xéo cô một cái, xùy một tiếng: "Ai muốn cảm ơn cô."

Dương Dương hừ hừ rồi tiếp tục mân mê tóc của mình.

Đến khi anh biếng nhác xách hành lý xuống tầng, Duẫn Nhi đã lái xe đến ngõ Tam Lộ, mở cốp xe ra, để anh bỏ hành lý vào trong.

"Trong vòng đối kháng, cậu có yêu thích giáo viên nào không?" Trên đường, Duẫn Nhi hỏi anh.

Giáo viên vòng đối kháng tính cả cô thì có bốn người, ba người kia cũng đều là nhân vật quan trọng trong làng âm nhạc Hoa Ngữ.

Hai sao nam là Phương Tử và Chu Mục Ca, một người là ca sĩ rock and roll, một người là ca sĩ hát nhạc thị trường rất được chào đón.

Một giáo viên nữ khác, tuy rằng không được chào đón bằng Duẫn Nhi, nhưng thời gian debut còn lâu hơn Duẫn Nhi, phong cách hát vô cùng độc đáo, tích lũy rất nhiều kinh nghiệm, cũng có được một nhóm fans cho mình.

Ba vị giáo viên, thực lực đều rất mạnh, bất kể chọn người nào, đối với người mới bây giờ mà nói, đều có sự trợ giúp to lớn.

Dương Dương nhìn khung cảnh lướt qua cửa sổ, không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Cô có thí sinh yêu thích không?"

Đã biết rõ rồi còn cố tình hỏi.

Dù sao cũng không ảnh hưởng, cô cố tình không nhắc đến anh, ngược lại nói: "Thí sinh tên Triển Bằng cũng được."

"Ánh mắt cô rất giống trình độ uống rượu của cô đấy." anh khinh thường hừ một tiếng.

Ha ha.

Sau khi xuống xe, Dương Dương lấy hành lý trong cốp rồi đi thẳng đến khách sạn, cô đứng phía sau gọi anh: "Này! Tôi mang giày của cậu đến đấy."

Dứt lời, cô vươn người ra ghế sau lấy một cái túi, bên trong đựng đôi giày thể thao mới tinh của anh.

Dương Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua, thong thả nói: "Cầm giúp tôi lên phòng đi."

"Cậu đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước!" cô đứng sau lưng anh hô một tiếng.

Coi mình là đại gia chắc!

"Bản thảo cô đưa cho tôi có một số chỗ tôi chưa hiểu lắm." anh xoay người, nhẫn nhịn nói với cô: "Tôi có thể mời giáo viên Lâm yêu dấu lên phòng của tôi, vui lòng chỉ giáo cho tôi được không?"

Lời nói rõ ràng mang theo nét trào phúng, nhưng Duẫn Nhi nghe vẫn thấy thoải mái, dù sao tên nhóc này sẽ không bao giờ nói chuyện tử tế, một khi đã như vậy, cô lựa chọn tiếp nhận là được.

Cô hừ một tiếng, dẫm lên giày cao gót cất bước đến trước mặt anh.

Còn nữa ... Ai là người yêu dấu của anh.

Vừa mới bước vòa cửa xoay của khách sạn, một khuôn mặt quen thuộc đập vào mặt cô, trong lòng cô đệch mợ đệch mợ hai tiếng, chỉ thấy Thiệu Văn Tuyên ôm bả vai vị hôn thê của mình, đi về phía cổng lớn.

Cô rất muốn quay người, tránh mặt tên đại Phật gia này, nhưng đại Phật gia đã nhìn thấy cô, trên mặt còn ra vẻ xấu hổ làm cô lại muốn thưởng cho anh ta vài cốc nước nữa.

Ngay cả làm bạn bè bọn họ cũng không phải! Vẻ mặt như đi bắt gian kia là ý gì thế?

Thiệu Văn Tuyên luống cuống dắt tay vị hôn thê đi về phía cô, nhìn dáng vẻ có lẽ định ra chào hỏi.

Duẫn Nhi giật mình, xoay người, dứt khoát ôm lấy cánh tay Dương Dương đang đứng phía sau, cả người anh lùi lại, vẻ mặt vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc.

Cái quỷ gì vậy!

Duẫn Nhi dùng ánh mắt uy hiếp, hung hăng trừng anh một cái, sau đó kéo cánh tay cứng đờ của anh, đón nhận Thiệu Văn Tuyên.

"Quản lý Thiệu, đã lâu không gặp." Cô mỉm cười chủ động chào hỏi Thiệu Văn Tuyên.

Thiệu Văn Tuyên nhìn người đứng cạnh cô, vẻ mặt thoáng phức tạp, dường như đang phỏng đoán quan hệ của hai người.

Dương Dương thấy thế, trong lòng hiểu rõ, đúng là quan hệ nam nữ dây dưa phức tạp trong Showbiz.

Anh kéo tay Duẫn Nhi ra, sau đó đặt tay lên hông cô, dùng sức nắm lại, thuận thế kéo cô vào trong lòng ngực, tư thế này làm quan hệ của hai người càng thêm thân mật mờ ám.

Tuy cô có chút phản kháng, cau mày đẩy đẩy anh, nhưng Dương Dương không hề dao động, nở nụ cười với Thiệu Văn Tuyên, nháy mắt quyến rũ luôn cả vị hôn thê bên cạnh Thiệu Văn Tuyên, ánh mắt cô ta nhìn anh trần trụi, giống như con chuột thèm khát miếng pho mát đã lâu.

"Quản lý Thiệu đến xem khách sạn à?"

"Ừ." Thiệu Văn Tuyên giữ khoảng cách với vị hôn thê của mình: "Hôn lễ sẽ được tổ chức tại khách sạn Hải Thiên, đến lúc đó mong em có thể tham dự."

"Đương nhiên."

"Người này là?" Thiệu Văn Tuyên dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát Dương Dương, hỏi cô.

"Anh ấy là..."

"Chó săn nhỏ cô ấy nuôi." Duẫn Nhi còn chưa nói ra khỏi miệng, anh đã chen vào trả lời.

Hả? Cô sửng sốt vài giây, sau khi phục hồi lại tinh thần, cả thế giới bỗng chìm trong cát bụi ảm đạm.

Đệt! Anh nói lung tung gì vậy!

Thiệu Văn Tuyên cùng vị hôn thê của anh ta nghe vậy, biểu cảm của hai người đều rất vi diệu...

Dương Dương nhìn cô một cái, sung sướng khi thấy người gặp họa, miệng huýt sao, bước chân nhẹ nhàng như bay đi đến chỗ thang máy.

"Anh ấy rất thích nói đùa." Duẫn Nhi cười gượng vài tiếng, lười quan tâm hai người này nghĩ như thế nào, lập tức đuổi theo anh.

Quả nhiên không thể lấy Dương Dương làm lá chắn, tên nhóc này chỉ biết phá game!

Duẫn Nhi đứng bên ngoài đập cửa rầm rầm, khiến một số thí sinh không nhịn được ló đầu ra hóng hớt.

Dương Dương đành phải kéo then chốt mở cửa phòng, cô vừa vào cửa, đã kéo cổ áo anh đè anh lên tường, trong mắt tràn ngập lửa giận.

Anh buông tay, không định phản kháng, bất cần nhìn cô.

"Cậu nói nhăng nói cuội cái gì vậy! Mặt mũi tôi bị cậu làm mất hết rồi."

"Đâu có, đúng là tôi nhỏ tuổi hơn cô mà." anh nhún nhún vai: "Tuổi này của cô mà đi bao dưỡng chó săn nhỏ cũng không tính là chuyện lạ. Xé mặt bạn trai cũ, nói kiểu này mới càng tổn thương!"

Tuổi này của cô, tuổi của cô làm sao, không phải chỉ hơn anh có ba tuổi thôi à!

Nhìn trông rất lớn tuổi à!

Đáng buồn đến thế hả?

Duẫn Nhi buông anh ra, quay người đi ổn định cảm xúc, lại nói... Tại sao cô phải chấp nhặt với tên nhóc này làm gì, rõ ràng biết anh cố ý trêu đùa cô, sao cô còn phải hăng hái đi so đo với anh.

Trẻ con.

Cô hừ một tiếng, xoay người sang chỗ khác, ngồi xuống bàn học, hắng nói mở miệng hỏi: "Cậu có vấn đề gì thì hỏi đi, tôi còn phải đi làm."

Dương Dương lấy tập bản thảo từ trong cặp ra, đi đến bên cạnh cô, cúi người lật đến tờ cuối cùng, chỉ vào mấy khuông nhạc, nói: "Đoạn này, tôi không tìm được cảm giác."

"Cậu hát tôi nghe thử xem."

Anh không từ chối, trực tiếp hát bên tai cô.

Duẫn Nhi nhắm mắt lại cẩn thận nghe, tay cầm cây bút, quay quay.

Chủ đề bài hát này là yêu thầm, nhạc dạo vô cùng thâm trầm, âm thanh khúc dạo là một đoạn độc tấu violon thê mỹ, từ từ bộc lộ tư tình của một người đàn ông trằn trọc không yên trong đêm, tùy theo mà đến, giọng hát trầm khàn đầy nội lực của anh, cảm xúc tầng tầng lớp lớp đan xen chồng chất lên nhau, đến đoạn cao trào, cảm xúc ấp ủ tới đỉnh điểm, chỉ cần chạm khẽ là nổ...

Duẫn Nhi nổi da gà...

Cô vừa ngẩng đầu, chợt đón nhận ánh mắt thâm tình đang rũ xuống của anh, cùng với ca từ triền miên day dứt từ trong miệng của anh tràn ra, anh rót vào tai cô giai điệu tinh túy như rượu nồng, làm say lòng người.

Tim cô đột nhiên thít chặt.

Ca khúc kết thúc, cô thu lại nỗi lòng, bút trên tay rơi xuống bàn, gật đầu: "Cũng... Tạm được."

Dương Dương bất đắc dĩ gãi đầu, rất không vừa lòng với phản ứng của cô: "Tôi không phải đến hát mua vui cho cô."

Duẫn Nhi mới nhớ ra, anh nói đoạn sau có một số chỗ không tìm được cảm giác.

"Đoạn cuối cùng, cảm xúc của cậu dâng quá cao." cô lấy bút chỉ vào vài khuông nhạc trên nhạc phổ, ngước mắt nói với anh:

"Sau khi cảm xúc ấp ủ đạt tới đỉnh điểm, phải thu được về, ở phần này, điều cần thể hiện không phải dâng cao và bùng nổ, mà là..."

Cô nghĩ nghĩ, tìm đúng từ để hình dung: "Mà là tan biến."

Dương Dương không hiểu gì, ném bản thảo xuống trước mặt cô: "Cô hát một lần tôi nghe thử xem."

"Tôi..." Duẫn Nhi nhìn nhạc phổ trước mặt, đột nhiên dừng lại: "Tôi..."

"Tôi cái gì mà tôi! Cho dù cô là ngôi sao hết thời thì cũng từng là thiên hậu, hát một ca khúc rất khó à?" anh cúi người ghé sát vào mặt cô, tò mò hỏi.

"......"

Duẫn Nhi cầm nhạc phổ, hắng nói, hơi hé miệng thở gấp, lấy hơi rất nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống, không được, cô không hát ra được.

Vẻ mặt anh nhìn cô tràn đầy ẩn ý, đứng lên lùi về phía sau vài bước, dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn cô chăm chú từ xa.

"Lí do cô giải nghệ, không phải muốn ở ẩn, mà là... Không thể mở miệng ca hát đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro