CCESN 20: Ba hợp làm một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duẫn Nhi tắm xong, thay sang một chiếc áo sơ mi dáng ôm sạch sẽ và quần dài, bọc bản thân kín mít từ trên xuống dưới.

Từ trong phòng tắm đi ra, người nào đó đang đeo tạp dề hoa nấu cơm, bưng đĩa cơm chiên trứng vừa làm xong lên bàn, quay đầu lại nhìn cô một cái, lại cầm cái đĩa, chia cơm chiên trứng ra làm hai phần để lên bàn.

Chú chó lông vàng ngồi ngoan ngoãn bên người Dương Dương, nhếch miệng chảy nước dãi, nhìn anh thèm thuồng.

Anh không kiên nhẫn hỏi: "Cô có ăn hay không?"

"Xin lỗi, buổi sáng tôi không ăn đồ dầu mỡ." cô vẫy tay, đi ra ban công, đổ thức ăn cho chó ra đĩa, xoay người đến chỗ tủ lạnh cầm sữa bò bỏ vào lò vi sóng hâm nóng, lại nướng hai lát bánh mì sandwich.

Dương Dương đổ hai phần cơm chiên trứng vào nhau: "Vừa khéo, dù sao tôi cũng không làm phần của cô."

Duẫn Nhi ngồi đối diện anh, vừa cắn bánh mì, vừa lén ngước mắt quan sát anh, anh cầm thìa, xúc từng miếng từng miếng nhai cơm.

"Buổi sáng ăn thứ này, không dễ tiêu hóa nhỉ." cô tò mò hỏi.

"Dạ dày tôi không kén ăn như vậy." anh lười giải thích.

Duẫn Nhi gật đầu, không hỏi nhiều, nhìn anh ăn một bát cơm lớn còn chưa đủ, lại ăn luôn bánh mì của cô, cô yên lặng đứng dậy, lấy túi bánh mì sandwich trong tủ lạnh bỏ lên đĩa, đẩy đến trước mặt anh.

Một thời gian rất dài, bụng anh luôn trong tình trạng đói khát, sau khi nhà họ Hồ sinh được một đứa con trai mập mạp, từ đó về sau, mọi người trong nhà đều coi đứa trẻ được mua về là cái đinh trong mắt.

Thứ nhất là vì anh không chịu nhận Hồ Đại Bằng và Kim Hoa làm bố mẹ, thứ hai, vì mua anh, gần như đào sạch vốn của cái nhà này, Hồ Đại Bằng chỉ có thể mỗi ngày làm việc càng thêm vất vả, đi sớm về muộn, mới có thể chống đỡ chi phí tổn thất, cho nên bọn họ đối với Dương Dương, hiển nhiên vô cùng oán giận.

Tối đến Hồ Đại Bằng làm nông trở về, nếu tâm trạng không tốt sẽ lấy anh làm bao cát trút giận, tay đấm chân đá còn tính nhẹ nhàng.

Có một lần bởi vì anh không chịu chịu thua, luôn mở to mắt trừng gã, nếu không phải có người già trong nhà ngăn cản, suýt chút nữa gã đã lấy kéo móc mắt anh ra, gã túm anh vào trong sân, trói ở trên cây, treo suốt một đêm.

Buổi sáng ngày hôm sau, khi Dương Dương được thả xuống, toàn bộ khuôn mặt bị sung huyết sưng như đầu heo.

Nhưng chút đánh đập này không tính là gì, điều chết người phải là đói bụng, nhà họ cố tình bỏ đói anh, nhưng lại không để anh chết đói, mỗi ngày cho một cái bắp ngô hoặc là bánh bột ngô, duy trì sự sống.

Trong thôn thường xuyên có đám trẻ con, cầm bánh bao hoặc bánh nướng lớn, cố ý lắc lư bên người Dương Dương, cắn từng miếng từng miếng một ăn trước mặt anh.

Anh đói đến ngất đi, những đứa trẻ đó cầm đồ ăn dụ dỗ anh, nói nếu anh cởi quần, hoặc anh quỳ trên mặt đất bắt chước chó sủa vài tiếng, thì sẽ chia đồ ăn cho anh.

Dương Dương nhỏ nhỏ gầy gầy, xương cốt lại cứng cáp, tuyệt không chịu quỳ trên mặt đất học tiếng chó sủa, thà rằng chết đói còn hơn.

Tình trạng đói khát này vẫn luôn tiếp tục đến khi Dương Dương lớn hơn một chút, có sức lực giúp nhà họ làm nông.

Cuối cùng mới có thể ăn no, vì bọn họ phát hiện, để anh ăn no có sức lực, làm lụng được nhiều, có lẽ còn có thể vớt vát hồi lại vốn.

Dương Dương sau này, không bao giờ giống Dương Dương vừa mới tới Hồng Câu Loan, cái gì cũng không ăn, thấy thịt mỡ là buồn nôn.

Bây giờ anh bị đói khát tra tấn, đối với tất cả đồ ăn chứa tinh bột, có cảm giác gần như là thèm khát, loại thèm khát này dần dần trở thành bệnh tâm lý, cho dù trở về thành phố, sức ăn của anh vẫn lớn đến kinh người, không hề có hứng thú với đồ ăn sang quý, cho dù là bữa sáng, cũng nhất định phải ăn một bát cơm lớn mới có thể lấp đầy bụng.

Cả buổi sáng, hai người đều ngâm mình trong phòng âm nhạc, phòng âm nhạc của Duẫn Nhi rất lớn, bên trong còn có một phòng thu âm chuyên nghiệp loại nhỏ.

Anh dựa theo yêu cầu của cô, đeo tai nghe thu âm bản nháp, không ngừng thay đổi cực hạn quãng giọng cao thấp khác nhau, Duẫn Nhi vừa nghe, vừa chỉ ra vấn đề cho anh.

Tính tình tên nhóc này trong cuộc sống không phải rất tốt, nhưng khi làm việc, sự kiên nhẫn của anh gần như vô hạn, mỗi một lần thử, đều nỗ lực cải tiến, đạt tới yêu cầu của cô dường như vẫn chưa đủ, yêu cầu của anh đối với bản thân còn cao hơn.

Anh từng được huấn luyện thanh nhạc chính quy, nhưng những thứ này đối với Dương Dương ở hiện tại mà nói, vẫn chưa đủ.

Sở dĩ Triển Bằng có thể tích lũy được nhiều fan ở vòng loại như vậy, không chỉ có ở chỗ ngoại hình cậu ta đẹp trai, quan trọng hơn là cậu ta có giọng hát nội lực, lại có kỹ thuật, đó là bởi cậu ta được huấn luyện âm nhạc chuyên nghiệp, rất nhiều kinh nghiệm có được nhờ tích lũy lâu dài.

Giọng hát Dương Dương quả thật rất tốt, nhưng đúng như lời Triển Bằng theo, cách hát của anh, vẫn rất hoang dã, hoàn toàn hát bằng cảm giác, rất nhiều kỹ thuật hát anh cũng không hiểu.

Vừa khéo những thứ này Duẫn Nhi lại am hiểu nhất, cô xuất thân từ dòng dõi nghệ thuật, mẹ cô là ca sĩ âm nhạc nổi tiếng, thường xuyên nhận lời mời đến sân khấu Broadway biểu diễn.

Mà bố lại là nghệ sĩ piano của dàn nhạc đứng đầu Trung Quốc, cô được hun đúc mưa dầm thấm lâu trong âm nhạc, tài năng âm nhạc vô cùng nổi trội, cho nên ở phương diện kỹ thuật và chất giọng, cô có thể cung cấp cho Dương Dương một hệ thống huấn luyện vô cùng hoàn chỉnh.

Vòng thi đấu top 4, Dương Dương chuẩn bị ca khúc 《 Mối tình đầu 》, anh hát hết lần này đến lần khác trong phòng thu âm, mỗi một lần sau khi hát xong, anh đều cẩn thận nghe lại, chỗ nào không hài lòng, sửa qua rồi hát lại một lần.

Ban đầu Duẫn Nhi còn có thể canh giữ ở bên ngoài giúp anh cùng nghe, sau đó lỗ tai cô gần như đóng kén, dứt khoát để anh luyện tập một mình, còn bản thân vào phòng piano, sửa lại bản thảo《 Hy vọng 》 một lần nữa.

Trải qua một tuần huấn luyện tàn khốc, vòng thi đấu top 4, cuối cùng cũng tới.

Trước một giờ bắt đầu cuộc thi, các fans não tàn cũng đã canh giữ kênh phát sóng trực tiếp trên internet, khu bình luận cãi cọ ồn ào, các fangirl spam cổ vũ hò hét cho thần tượng, fans Triển Bằng và Dương Dương chiếm cứ nửa giang sơn, hai bên giống như kẻ thù không độ trời chung, ầm ĩ, xâu xé nhau.

Giữa trưa vừa mới ăn cơm xong, các thí sinh đã lần lượt đến hậu trường, bắt đầu hoá trang chuẩn bị.

Đã trải qua vòng đấu loại, tận mắt chứng kiến thực lực khủng bố của Dương Dương, Triển Bằng càng coi anh là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.

Hai giờ trước bắt đầu thi đấu, Đường Dã chọn một căn phòng trống không có ai, cầm thiết bị thu âm chuyên nghiệp của mình hát thu, cô ấy cũng quen mỗi khi thu âm bản nháp xong, cẩn thận nghe lại một lần, tìm ra thiếu sót rồi sửa đổi, trên đường đi một chuyến WC, lúc quay về trùng hợp đụng phải hai người Triển Bằng và Hứa Dịch từ trong phòng đi ra.

"Này, hai người các cậu, lén lút làm gì đấy?" Đường Dã vốn thẳng tính, không quen nhìn Triển Bằng kiêu ngạo và Hứa Dịch dối trá, chưa bao giờ có sắc mặt tốt với hai người này.

"Có thời gian để ý người khác, không bằng lo lắng cho bản thân mình, tạo dựng phong cách."

Triển Bằng châm chọc một tiếng: "Fans rất dễ thay lòng đấy."

"Tôi chỉ hát theo phong cách của mình, fans có khẩu vị gì tôi không thèm để bụng." Đường Dã dứt lời thoải mái vào phòng, "Rầm" một tiếng, cánh cửa đóng lại thật mạnh.

"Giống hệt thằng kia, nổi tiếng rồi là kiêu." Triển Bằng hừ lạnh xoay người đi, Hứa Dịch theo sau, bộ dáng có vẻ thấp thỏm, không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Khi vào phòng hóa trang, Triển Bằng đặt tay lên vai Hứa Dịch, đè nặng xuống, mỉm cười âm hiểm với cậu ta, ý tứ trong ánh mắt, trong lòng Hứa Dịch biết rõ ràng.

Dương Dương đi thong thả vào phòng nghỉ, phòng nghỉ không có người, top tám thí sinh đều ở trong phòng hóa trang chuẩn bị.

Anh được Duẫn Nhi trang điểm giúp anh từ giữa trưa, việc này đã đắc tội với nhà tạo mẫu, rõ ràng ngứa mắt kỹ thuật của người ta mới mời người khác hoá trang, thế nên Dương Dương cũng lười vào phòng hóa trang, dứt khoát tới phòng nghỉ chờ mở màn.

Trên đường Hứa Dịch đến đây, cầm cốc giấy, rót cốc nước ấm, nhân tiện cũng rót cho Dương Dương một cóc, đi đến bên người anh thân thiết nói: "Anh Dương, uống miếng nước cho đỡ khát."

Tên Hứa Dịch này như keo bôi trên da chó, trước đây ở trường, Dương Dương bị cậu ta làm phiền suốt ngày, nhưng bây giờ cả ngày cậu ta dính lấy Triển Bằng, rất ít khi lắc lư trước mắt anh.

Dương Dương nhận cốc nước cậu ta đưa, nhìn nhìn, cong khóe miệng cười lạnh một tiếng: "Cậu mẹ nó không hạ độc tôi đấy chứ?"

Tay Hứa Dịch run lên, nước trong cốc tràn ra hơn nửa.

"Anh Dương anh cũng biết nói đùa đấy... Ha ha."

Dương Dương nhìn dáng vẻ căng thẳng của cậu ta, quơ quơ cốc giấy trong tay mình, khóe miệng cong lên, uống một ngụm nước, đặt cốc giấy ở bên cạnh.

Không lâu sau, Triển Bằng cùng với các thí sinh khác hoá trang xong lần lượt vào phòng nghỉ, Hứa Dịch nháy mắt với Triển Bằng, tâm trạng Triển Bằng dường như rất thoải mái, ngồi xuống bắt đầu luyện giọng, Hứa Dịch lại ân cần rót cốc nước cho cậu ta, ngồi bên cạnh cậu ta.

Người như Hứa Dịch, bàn về thực lực, cũng có một chút, nếu không sẽ không chống chọi được mà loại ở top bốn.

Nhưng vì gia thế bình thường, luôn thiếu tự tin, cảm thấy trong giới sâu như nước biển, nếu không ôm chặt cây lớn, nhất định sẽ bị sóng gió bao phủ, mà đối tượng cậu ta lựa chọn ôm đùi cũng rất phong phú.

Trước đây nhìn trúng tài hoa của Dương Dương, cảm thấy anh có thể làm nên tên tuổi, cho nên thích dính lấy anh, nói vài lời nịnh hót.

Nhưng dần dần phát hiện tính cách của Dương Dương, cũng không thích hợp để cậu ta ôm đùi, bởi vì bất kể cậu ta có dẻo mồm nói ít hay nhiều, Dương Dương cũng không thèm nhìn cậu ta.

Sau đó Hứa Dịch bắt đầu thay đổi đối tượng, nhìn trúng Triển Bằng, tên nhãi này ngốc nghếch lắm tiền, gia đình có bối cảnh, thực lực cũng không yếu, là cây lớn đáng giá dựa vào... Nhưng có một việc, cậu ta nhận ra Triển Bằng, dường như cũng không coi trọng cậu ta...

Bằng không... Tại sao lại bắt cậu ta đi làm chuyện này chứ?

Nếu như bị bắt được, tiền đồ cả đời sẽ bị phá hủy!

———

Cuộc thi bắt đầu, Đường Dã là người đầu tiên lên sân khấu, một ca khúc làm nóng sân khấu, đẩy không khí cao trào lên đến đỉnh điểm, fans Đường Dã so với các thí sinh ở đây cũng không tính là quá nhiều.

Tiếng hát của cô ấy khàn khàn, thuộc kiểu giọng điển hình, cho nên chọn Phương Tử, chuẩn bị theo anh ta đi con đường Rock and Roll, loại âm nhạc này vốn chỉ thuộc về số ít công chúng, tuy fans không nhiều, nhưng đều là fans đáng tin cậy.

Sau đó tới Hứa Dịch và một thí sinh khác PK, không biết vì căng thẳng hay vì nguyên nhân nào khác, cậu ta bị lạc giọng, kết quả đã bị đối phương đánh bại dễ như trở bàn tay, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, với thực lực của đối phương, cũng không nhất định mạnh hơn Hứa Dịch.

Vốn dĩ Triển Bằng nóng lòng muốn thử PK với Dương Dương, nhưng đạo diễn tổ tiết mục sống chết cũng không chịu sắp xếp như vậy.

Triển Bằng và Dương Dương chính là hai ứng cử viên sáng giá cho giải quán quân năm nay, sao có thể để một trong hai người họ dừng chân ở top bốn, như vậy ratings vòng chung kết khẳng định sẽ tụt dốc.

Triển Bằng PK cùng với một ca sĩ dân gian hơi béo Đoàn Thành, Đoàn Thành thuộc nhóm lấy giọng hát làm chính, tuổi hơi lớn, hơn ba mươi tuổi.

Trong số các thí sinh thì thuộc nhóm đại thúc, rất kinh nghiệm và có tầm nhìn, đã từng ôm đàn ghi-ta đi khắp nam bắc, tìm kiếm âm thanh dân dã trong cuộc sống, ca khúc anh ta hát đều tự mình viết, tinh tế cảm nhận, rất có hương vị.

Khi Triển Bằng quyết đấu với anh ta, Triển Bằng hát một ca khúc được yêu thích của Hoắc Lăng Thiên, dễ dàng đánh bại Đoàn Thành.

Thật ra muốn nói chương trình này có góc tối hay không, đương nhiên sẽ có, lấy độ hot bây giờ của Triển Bằng, tổ tiết mục tuyệt đối không thể làm cậu ta cứ thế mà bại trận, dù sao còn phải suy xét đến ý kiến bên đầu tư, còn cả ratings chương trình...

Mà thí sinh giống như Đoàn Thành, tuy có thực lực, nhưng nếu khai quật giá trị thương mại, nói thật ra, không phải rất cao.

Thứ nhất tuổi tác của anh ta đã lớn, thứ hai người nghe cũng rất kén chọn, anh ta hấp dẫn nhóm người thật sự yêu thương âm nhạc, chứ không phải nhóm fangirl si mê ngoại hình trên TV hoặc trước máy tính, mà người trước, trong văn hoá fans bây giờ, thật ra cũng không chiếm được tỉ lệ cao.

Loại Đoàn Thành, thật ra cũng không ảnh hưởng, bằng vào điều kiện của anh ta có thể đi đến top tám, đủ để chứng minh thực lực của anh ta rất mạnh mẽ.

Đoàn Thành xuống sân khấu, đưa microphone cho Dương Dương, vỗ vỗ bờ vai của anh: "Sân khấu giao cho cậu."

Dương Dương không nói lời an ủi, anh biết, anh ta không cần an ủi.

Anh chỉ gật gật đầu, sau đó đi thẳng lên sân khấu.

———

Duẫn Nhi chưa bao giờ nghĩ tới, khúc 《 Mối tình đầu 》đã từng nghe không biết bao nhiêu lần, giờ này phút này, anh đứng trên sân khấu rực rỡ ánh sáng, nhìn cô từ xa, chậm rãi thể hiện, cảm xúc cô vẫn theo giai điệu mà lên xuống phập phồng, cả người đều đắm chìm trong ánh mắt của anh, không thể tự kiềm chế.

Bản gốc《 Mối tình đầu 》 có phong cách vô cùng da diết, nhưng Dương Dương không phải học sinh nghe lời, anh vẫn dựa vào cảm giác của bản thân, sáng tạo lại giai điệu, tăng mạnh tiết tấu, mỗi một chữ trong ca từ đều rơi vào một tiết tấu, cho nên khi hát lên rất cảm xúc.

Nhưng lại khác với Rock and Roll, nói tóm lại đây là một bản tình ca nặng tình, đúng lúc violon đàn đến giai điệu cuối cùng, Dương Dương mang cảm xúc này, thông qua ánh mắt cùng với tiếng hát trầm thấp, đẩy lên cực điểm...

Sau khi anh hát xong, cả khán phòng tĩnh lặng một lát, tất cả mọi người vẫn đang đắm chìm trong dư vị anh mang đến.

Người đầu tiên đứng lên vỗ tay, là giám khảo Tần Niệm Niệm, tuy Dương Dương không phải học sinh của cô ấy, nhưng làm một nghệ sĩ đã debut nhiều năm, có kinh nghiệm phong phú, bài hát này thật sự chạm đến đáy lòng cô ấy, phải biết rằng, một ca khúc mới, có thể lôi cuốn mọi người vào ngay lần đầu tiên như vậy, thật sự rất khó, Dương Dương lại làm được!

Ngay sau đó, cả khán phòng vỗ tay như sấm dậy......

Hơi thở Dương Dương vẫn chưa bình tĩnh trở lại, anh thở hổn hển, ngước mắt nhìn về phía Duẫn Nhi, thoáng mỉm cười, trên má ẩn hiện hai lúm đồng tiền.

Mà cùng lúc đó, kênh phát sóng trực tiếp trên internet đã bị mưa bình luận chiếm cứ...

"Liếm màn hình liếm màn hình liếm màn hình!"

"Đúng vậy! Dương nhà tôi mỉm cười, quả thật đẹp đến không ai sánh bằng!"

"Bài hát này tên là gì! Tại sao trước đây tôi chưa từng nghe thấy, hay đến bùng nổ!"

"Chắc là ca khúc mới rồi!"

"Thật sự siêu cấp hay!"

"Để tôi yên, tôi muốn yên lặng!!!"

"Mẹ ơi chính là anh ấy! Con rất yêu anh ấy! Không ai khác!! Con phải gả cho anh ấy!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro