CCESN 29: Tôi đưa em đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa trưa, Duẫn Nhi đi vào một cửa hàng bán băng đĩa ở góc đường, ánh nắng hôm nay rất đẹp, trước cửa hàng có một đoàn người xếp hàng, đều là fans chờ mua album.

"Thoạt nhìn dường như rất náo nhiệt chị nhỉ!" Dịch Tiểu Gia phấn khởi ghé vào tai cô nói.

"Em đừng vui mừng quá sớm, fans Triển Bằng cũng ở bên trong." cô bình tĩnh nói.

"Chị Duẫn Nhi, có vẻ chị không hồi hộp chút nào nhỉ." Dịch Tiểu Gia nhìn bộ dáng điềm tĩnh của cô, nghĩ thầm đúng là tiền bối đã nhìn quen sóng gió!

Cô không hồi hộp, chỉ là mất ngủ một đêm mà thôi.

Ba giờ chiều, tin tức làm phấn chấn lòng người truyền đến, album 《 Mối tình đầu 》ở các cửa hàng tiêu thụ băng đĩa đều không còn! Khách hàng đến mua album liên tục, hiện tại các cửa hàng tiêu thụ đều yêu cầu bổ sung, một tình huống chưa có bao giờ!

Điện thoại văn phòng Duẫn Nhi từ giữa trưa đến giờ vẫn vang lên không ngừng, bận rộn không ngơi tay ngơi chân, nhưng tâm trạng lại vô cùng phấn khích.

Nhân lúc album đang hot, cô đăng bản gốc của hai ca khúc nổi tiếng nhất trong album lên web âm nhạc MC, người mua album đều là fans trung thành của Dương Dương, mà đại đa số người dân bây giờ, vẫn có thói quen nghe nhạc miễn phí.

Đúng như dự đoán, sau khi đăng tải bài hát lên, lượng download và lượng nghe trực tuyến đều rất khả quan, phần bình luận bên dưới đều khí thế ngất trời, không ít người tỏ vẻ không thể chờ đợi muốn nghe được tất cả các ca khúc có trong album.

Sau khi cô liên lạc với trang web âm nhạc MC, bên phải giao diện nghe nhạc sẽ được gắn đường link mua album trên internet, mọi người có thể trực tiếp mua album qua mạng.

Không đến một ngày, album 《 Hy vọng 》 của Lâm Hi bán được 200 nghìn đĩa, mà con số này vẫn đang không ngừng tăng lên.

Đương nhiên, thành tích của Triển Bằng cũng không cam lòng yếu thế, vẫn luôn theo sát phía sau, nhưng sang ngày thứ hai, ngày thứ ba...

Chênh lệch giữa hai người dần dần kéo ra, doanh số album của Triển Bằng ở ngày thứ sáu dường như đã chạm đỉnh, vẫn luôn dừng lại ở 500 nghìn đĩa, không còn tăng mạnh, mà Dương Dương lại hoàn toàn ngược lại, trong vòng một tuần, album của anh đã bán được 800 nghìn đĩa, hơn nữa nhìn xu hướng tăng, rất có khả năng sẽ phá mốc một triệu!

Thành tích như vậy, trong làng âm nhạc Hoa Ngữ không khởi sắc, quả thực xứng với danh mũi tên mạnh mẽ!

Cùng lúc đó, trong vòng một tuần, số lượng fans trên Weibo của Dương Dương đã tăng hơn 500 nghìn, nếu nói chương trình 《 Tìm kiếm giọng ca mới 》, anh mới chỉ bộc lộ chút tài năng, thì từ giờ trở đi, Dương Dương đã thật sự bước một chân vào con đường ngôi sao, hoàn toàn nổi tiếng!

Các fans đã được xem MV của anh đều không thể bình tĩnh, 《 Mối tình đầu 》 là bài hát được yêu thích nhất trong album, mà những cảnh quay trong MV cũng làm các fans không ngừng điên cuồng!

"MV dài bốn phút bốn mươi giây, nữ thần tỷ tỷ cùng Dương Dương của tôi hôn nhau ba phút hai mươi giây! Một phút hai mươi giây còn lại là hai người sờ soạng đối phương, lần phát đường này, ngọt chết tôi rồi!"

"Cái đệch, tôi thật sự rất ghen tị!"

"Ôi ôi ôi, nhất định kiếp trước thần tiên tỷ tỷ đã cứu vớt dải Ngân Hà!"

"Cái gì, tôi cảm thấy Dương Dương gặp được Duẫn Nhi mới là cứu vớt dải Ngân Hà? Không chỉ nhận sáng tác cả album, còn đóng vai nữ chính trong MV, trước mắt, trong làng âm nhạc Hoa Ngữ vẫn chưa có ai có thể nhận được vinh hạnh đặc biệt này đấy!"

"Nghe lầu trên nói như vậy, tôi cũng thấy đúng!"

"Tôi cảm thấy hai người rất hợp làm CP nhé!"

"Mặc kệ mặc kệ! Tôi muốn viết truyện đồng nghiệp tỷ đệ luyến về hai người!"

"CP Dương Nhi, tôi ủng hộ!"

Rất nhanh, CP Dương Dương và L Lâm Duẫn Nhi trở thành tin hot, thậm chí có người thật sự viết truyện đồng nghiệp tỷ đệ luyến của hai người lên trang Tấn Giang, hơn nữa lượng vote mỗi quyển đều rất cao.

———

Album của Dương Dương bán lớn, công ty cố tình tổ chức buổi party chúc mừng anh, đây là đề nghị của Lục Tinh Chước, ngay từ đầu Duẫn Nhi còn lo lắng tên nhóc này không thích náo nhiệt, đến lúc đó không cẩn thận sẽ gặp phải phiền phức, dù sao cũng là đề nghị của tổng giám đốc.

Nhưng không nghĩ rằng tên nhóc này còn rất nể tình, không chỉ tới tham gia party, khi không khí lên đến cao trào, còn hát vài bài hát.

Có thể nghe Dương Dương biểu diễn trực tiếp, các cô gái trẻ trong công ty gần như muốn phát điên, đứng dưới sân khâu la hét cổ vũ, hâm nóng cả khán phòng, hoàn toàn không thua kém lúc các cô ấy theo đuổi oppa Hàn Quốc.

Ôi, đúng là sát thủ thiếu nữ.

Các cô gái bên dưới muốn anh hát bài gì, anh sẽ hát bài đó, tính tình tốt đến mức như thay đổi thành con người khác.

Duẫn Nhi bưng một ly rượu vang đỏ, đứng yên lặng ở một góc, nhìn anh từ xa, ánh sao lộng lẫy.

Anh ở nơi nào, nơi đấy chính là phong cảnh, không phải ánh sao tô điểm cho anh, mà là anh chiếu sáng toàn bộ trời đêm.

"Tên Dương Dương này..." Dịch Tiểu Gia dịch đến bên người cô, tấm tắc nói: "Cũng biết trêu ghẹo đấy! Chị nhìn mấy cô nhóc kia xem, một đám bị cậu ấy quyến rũ đến đầu óc choáng váng, mặt mày hồng hào, sắp không nhìn ra phương hướng rồi!"

"Cậu ấy vốn thế mà." Duẫn Nhi tức giận nói: "Chưa bao giờ biết khiêm tốn."

Anh mà biết khiêm tốn thì đã không phải Dương Dương, tùy anh thôi, cô uống một ngụm rượu, đã hơi say.

"Không phải đâu chị Duẫn Nhi, nếu chỉ là mấy cô gái nhỏ thì thôi không tính, nhưng chị nhìn bên kia xem, bên Lục tổng ấy."

Dịch Tiểu Gia lén dùng ánh mắt chỉ chỉ Lục Tinh Chước đang đứng bên ghế dài, xung quanh còn có vài giám đốc khác, đều đang kính rượu nói chuyện với ông ấy, nhưng căn bản ông ấy không thèm để ý đến người ta, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Dương Dương trên sân khấu, ánh mắt là lạ.

"Chắc là Lục tổng coi trọng Dương Dương." cô cũng cảm thấy ánh mắt của tổng giám đốc Lục có vẻ kỳ lạ.

"Công ty chúng ta chưa bao giờ có người mới được tổ chức party chúc mừng, đây chính là đãi ngộ chỉ có nghệ sĩ lão làng đã debut nhiều năm mới được hưởng, hơn nữa những trường hợp này, Lục tổng chưa bao giờ tự mình tới tham dự."

Dịch Tiểu Gia vẫn thổi gió bên tai cô: "Muốn nói chỉ là coi trọng, cách Lục tổng đối xử với Dương Dương, vậy cũng thật... Quá coi trọng rồi!"

Duẫn Nhi khẽ nhíu mày, nhìn Lục Tinh Chước, ánh mắt kia, quả thật rất kỳ lạ!

Không lâu sau, Dương Dương đi xuống sân khấu, quay trái quay phải như đang tìm kiếm gì đó, Lục Tinh Chước cũng đứng dậy, đi về phía anh.

Dịch Tiểu Gia nắm chặt ống tay áo Duẫn Nhi, ánh mắt hai người dán chặt vào Lục Tinh Chước và Dương Dương.

"Ôi! Dường như Lục tổng tự mình mời rượu Duẫn Nhi kìa!! Trời ạ!!!" Dịch Tiểu Gia đè thấp giọng, kêu lên đầy sợ hãi bên tai cô.

"Chị thấy rồi, em nói bé thôi." cô kéo kéo Dịch Tiểu Gia, tiếp tục nhìn chằm chằm hai người ở đằng xa.

Có vẻ Dương Dương đang từ chối lời mời rượu của Lục Tinh Chước, điều này khiến trái tim yên bình của cô phải giật thót, lá gan cũng lớn đấy! Ngay cả tổng giám đốc Lục cũng dám từ chối.

Dường như Lục Tinh Chước không hề tức giận, ngược lại còn nở nụ cười, nói thêm với anh vài câu, Dương Dương rõ ràng đã lộ ra vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, tim cô đập thình thịch, đặt ly rượu xuống định đến giải vây cho anh.

Người như Dương Dương, góc cạnh quá mức sắc bén, lúc cáu kỉnh cũng không nhìn xem đối tượng là ai, Lục Tinh Chước là người anh có thể chọc vào sao?

"Chị Duẫn Nhi, chị đừng đi." Dịch Tiểu Gia vội vàng kéo cô lại: "Tình huống bên Lục tổng không thích hợp, nếu là bình thường, với cấp bậc nghệ sĩ như Dương Dương, căn bản ngay cả mặt của Lục tổng cũng không thể nhìn thấy, lần này Lục tổng không chỉ đồng ý cho cậu ấy ra album, còn tham dự party chúc mừng, thậm chí còn kính rượu cậu ấy..."

Dịch Tiểu Gia liên tục lắc đầu: "Hơn nữa chị nhìn Lục tổng đi, cho dù bị từ chối, nhưng đâu có bộ dáng tức giận đâu."

Cô nhìn Lục Tinh Chước, đúng thật, trên mặt vẫn mỉm cười hiền lành như trước, giống như một vị trưởng bối thân thiết, có thể bao dung tất cả sơ suất và sai lầm của người trẻ, phong cách này, không hề giống bình thường!

Thật sự rất kỳ lạ!

"Không phải vừa ý chứ?" Giọng nói của Dịch Tiểu Gia tràn đầy ẩn ý: "Nghe nói đến bây giờ, Lục tổng đã gần năm mươi rồi mà vẫn chưa kết hôn! Có thể hay không..."

Cô hiểu ý của Dịch Tiểu Gia, Lục Tinh Chước đã sắp năm mươi mà vẫn chưa kết hôn chưa có con, bên ngoài cũng không phải không có lời đồn đại về ông ấy, nói Lục Tinh Chước không thích phụ nữ.

Nhưng cô lại không để bụng, về vấn đề sinh hoạt cá nhân của Boss, không phải chuyện mà bọn nhân viên bé nhỏ như cô có thể tự do bàn tán sau lưng.

"Em đừng đoán mò, Lục tổng là người đứng đắn." Duẫn Nhi vội vàng nói.

Không phải nhằm vào Lục Tinh Chước, tối nay người đến kính rượu Dương Dương nhiều vô kể, nhưng anh lại một mực từ chối, không cho bất cứ ai mặt mũi, không thấm một giọt rượu nào.

Những người này thấy chỗ anh không có gì vui, lại chuyển sang bên Duẫn Nhi ầm ĩ, trong công việc Duẫn Nhi rất nhiêm túc, nhưng bên ngoài lại xã giao rất tốt, mọi người đều rất thích cô.

Uống vài ly rượu, cô có chút say.

Cô để Dịch Tiểu Gia lái xe đưa cô về nhà, Dịch Tiểu Gia đỡ cô bước đi đã rối loạn ra cửa khách sạn, Dương Dương đi theo: "Để tôi đưa cô ấy về."

"Không được, Lục tổng vẫn còn đang ở khách sạn, cậu là nhân vật chính, không thể đi!"

Dịch Tiểu Gia còn chưa dứt lời, Dương Dương đã ôm Duẫn Nhi bên người cô ấy vào trong lòng ngực của mình.

"Vừa rồi tôi đã nhịn đến chết rồi, vất vả lắm mới tóm được cơ hội trốn chạy, cô không thể phá hỏng chuyện tốt của tôi được."

Anh nhướn mày cười cười: "Người khác có hỏi, cô cứ nói tôi đưa người đại diện thân yêu về nhà là được."

Trong lòng Dịch Tiểu Gia suy đoán, vừa rồi tên nhóc này không uống một ly rượu nào, không phải vì việc này chứ?

Bất đắc dĩ, cô ấy chỉ có thể giao Duẫn Nhi cho anh: "Vậy cậu cẩn thận một chút."

Dương Dương ném cô vào trong xe, thắt dây an toàn cho cô, sau đó ngồi vào ghế lái, quay đầu lại liếc cô một cái, lái xe ra ngoài.

"Không uống được thì đừng uống." anh liếc cô một cái, lẩm bẩm nói: "Cô nhóc này, tại sao lại không biết từ chối thế?"

Duẫn Nhi không nói gì, cô mơ mơ màng màng dựa vào bên cửa sổ, giống như đang ngủ say.

Dương Dương đóng cửa sổ lại, dừng xe ở ven đường, cởi áo khoác khoác lên người cô, nhìn chăm chú vào khuôn mặt ngủ yên của cô, khóe miệng anh cong lên, vươn tay, không kìm được mà véo véo chóp mũi của cô, Duẫn Nhi cau mày lẩm bẩm một tiếng, hất tay anh ra.

"Em cũng đã lớn như vậy rồi." Ánh mắt anh rất dịu dàng, lẩm bẩm tự nói một tiếng, lái xe ra ngoài.

Bóng đêm tĩnh lặng, ánh đèn lướt qua khuôn mặt yên tĩnh của cô, phủ thành một lớp ánh sao.

Dương Dương tiện tay mở radio trên xe ra, chỉnh âm lượng nhỏ xuống, radio đang phát một bài hát trong album《 Mối tình đầu 》của anh, ngay sau đó anh tắt radio đi, nghe bài hát của chính mình, cảm giác rất kỳ quái.

Anh xách balo để đằng sau xe, lấy một đĩa album cũ kĩ từ bên trong ra, tên là 《 Đêm 》.

Đây là album đầu tiên Duẫn Nhi debut, cũng nhờ album này, cô thành danh sau một đêm, nổi tiếng khắp cả nước.

Giọng hát của cô, cùng với bầu trời, sao trời làm bạn, giống như âm thanh tự nhiên.

Dương Dương vừa lái xe, vừa gõ ngón tay lên vô lăng, khó trách, cho dù đã qua nhiều năm như vậy, giọng hát tự nhiên vẫn có thể chạm đến linh hồn như xưa.

Duẫn Nhi trước đây, năm vừa tròn hai mươi, đã có thể một lần thành thiên hậu, giọng hát của cô quả thật hay đến mức làm người kinh ngạc cảm thán, nếu không phải cô giải nghệ vào bốn năm trước, nếu cô còn đi trên con đường ngôi sao nổi tiếng này, không biết bây giờ cô đã đạt tới độ cao nào.

Ngẫm lại, thật sự rất đáng tiếc! Thế giới này mất đi một giọng hát làm say lòng người như vậy, thật sự đáng tiếc.

Dương Dương quay đầu bâng quơ liếc cô một cái, không ngờ cô đã tỉnh lại, ánh mắt nhìn bóng đêm dày đặc bên ngoài cửa sổ, hốc mắt có nước mắt không ngừng lăn xuống, từng giọt từng giọt, đốt cháy tim anh.

Khóc?

"Dương Dương." Giọng cô hơi khàn khàn, đột nhiên nói: "Tắt nó đi."

Lúc này, anh lại rất phối hợp, duỗi tay tắt radio trong xe đi.

Duẫn Nhi hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại một lần nữa.

Dương Dương cười nhạt một tiếng, nói: "Rất không cam lòng, đúng không?"

"Ừ." cô mở to mắt lần nữa, ánh trăng chiếu xuống hàng mi dài cong vút của cô, cô khẽ lẩm bẩm: "Tôi rất ghen tị với cậu!"

Từ nhỏ đến lớn, người ghen tị với anh, quá nhiều. Nhưng cô không giống họ, anh cũng không ghét cô, một tay cô đã giúp anh nổi tiếng, những vinh quang vốn thuộc về cô, cô lại dùng một phương thức khác, cho anh tất cả.

"Lâm Duẫn Nhi, lời này, tôi chỉ nói một lần, chờ em tỉnh lại, nhớ cũng được không nhớ cũng không sao, tôi sẽ không nói lại."

Ánh mắt anh nhìn chăm chú vào bóng đêm sâu lắng như nước, vừa nghiêm túc vừa thành kính nói: "Yên tâm giao ước mơ của em cho tôi, Thánh điện âm nhạc mà em khát vọng đã từng bỏ lỡ, tôi dẫn em đi."

"Được." Khóe miệng cô cong lên, khuôn mặt tươi cười còn đẫm nước mắt, giống như một cô bé, vươn ngón út: "Ngoéo tay, một lời đã định nhé!"

"Một lời đã định." Đầu ngón út của anh móc lấy cô, ngón tay hai người móc chặt vào nhau.

Duẫn Nhi nhắm mắt lại lần nữa, chìm vào trong giấc ngủ vừa sâu vừa dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro