CCESN 34: Muốn sống sót

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kênh phát sóng trực tiếp đã bình luận sôi nổi.

【 Vừa rồi Duẫn Nhi vẫn còn bình thường mà, đâu giống bị bệnh. 】

【 Chị Duẫn Nhi giúp Dương Dương hoà giải kìa, thật là ấm áp 23333】

【 Nhưng Dương Dương thật sự có vẻ tùy hứng, nói tức giận là tức giận liền 】

【 Không cho đôi vợ chồng già này chút mặt mũi nào cả 】

【 Tính cách anh ấy vốn đã quái dị rồi mà 】

【 Dương Dương như vậy quả thực không tốt, nhưng tôi tin anh ấy có lí do 】

【 Anh ta khinh thường nông thôn, khinh thường người dân, trêu đùa chương trình, các bạn xem anh ta từ lúc vừa mới đến đến bây giờ, có thái độ gì! 】

【 Hu hu hu, ném đá người qua đường 】

【 Đều cút cút cút đi, để tai ông đây được yên tĩnh, không biết gì cũng đoán mò, Dương Dương không cần fans như mấy người 】

Sau khi ăn xong, nhân lúc người quay phim Tiểu Trình đi WC, Duẫn Nhi tìm thấy anh ở sân sau, anh cô độc dựa vào rào tre hút thuốc, sắc trời đã hoàn toàn tối, tàn thuốc sáng rực.

"Này!" cô gọi anh một tiếng, đến gần: "Hơi quá rồi."

Dương Dương khẽ hừ một tiếng, không nói gì.

"Bây giờ mới vừa bắt đầu, nếu cậu cứ nói như vậy, không bằng đi về luôn lúc này."

Cô cũng châm một điếu thuốc, hút sâu một ngụm, ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt ẩn trong bóng đêm của anh: "Nơi này không phải Hồng Câu Loan."

"Tôi cho rằng, cô vĩnh viễn sẽ không nhắc đến nơi đó với tôi." Trong bóng đêm, giọng anh không mang theo bất cứ cảm xúc gì.

"Tôi không quên cậu." Duẫn Nhi nhìn anh trong bóng tối, muốn khắc sâu mặt anh vào trong lòng: "Cũng không quên nơi đó, một giây cũng không." Thậm chí vào năm cô hai mươi tuổi, còn đi tìm anh, nhưng anh đã không còn ở nơi đó.

Dương Dương cúi đầu, hút một ngụm thuốc: "Ông đây không cần cô thương hại."

"Không ai thương hại cậu." Duẫn Nhi trầm giọng nói: "Nhưng cậu cũng đừng làm ra vẻ cả thế giới này đều đang nợ cậu, thật sự sẽ khiến người khác khinh thường."

Anh thoáng sửng sốt, nhìn về phía cô, tuy không nhìn rõ bộ dáng cô, nhưng ngữ khí của cô, giống một con dao nhỏ đâm vào trong lòng anh.

Duẫn Nhi đang định xoay người dựa vào rào tre, lại bị anh kéo lấy cánh tay: "Cẩn thận một chút, có bụi gai."

Cô đứng vững người, anh ném tàn thuốc đi, xoay người trở về phòng, trước khi đi còn nghiêng đầu nói với cô một câu: "Nơi này, người nơi này, không tốt đẹp như cô nhìn thấy đâu."

Dù Dương Dương không chịu nói chuyện với vợ chồng nhà họ Vương, nhưng anh vẫn giúp họ quét tước vệ sinh nhà một chút, thu dọn bàn ăn, hai người họ lo lắng, muốn để anh đi nghỉ ngơi, anh không để ý tới bọn họ, Duẫn Nhi thấy bộ dáng khi làm việc của anh, nói thẳng ra, rất thành thạo.

Cô suy đoán, việc như vậy, chắc hẳn anh đã trải qua nhiều rồi.

【 Trong số những nghệ sĩ này, chỉ có Dương Dương giúp đỡ việc nhà 】

【 Nói Dương Dương khinh thường nông dân, vả mặt đi! 】

【 Thật ra dưới đáy lòng Dương Dương của tôi vẫn rất lương thiện, chính là người ngoài lạnh trong nóng 】

----

Duẫn Nhi nhìn căn phòng nhỏ hẹp, chính giữa đặt hai cái giường nhỏ, trên giường để một cái chăn có màu sắc rực rỡ, trên chăn còn thêu họa tiết hình chim, cô quay đầu lại, mặt đầy sự khó tin nhìn về phía Tiểu Trình đang bê camera.

"Ngủ ở đây?" Trước màn hình, sắc mặt cô trắng bệch: "Cùng với Dương Dương?"

Màn hình gật gật đầu.

"Tại sao, không phải vẫn còn phòng trống sao?"

"Chúng ta còn đạo diễn tổ tiết mục, chuyên viên trang điểm, trợ lý và rất nhiều người khác nữa, phòng vô cùng khan hiếm."

"......"

Duẫn Nhi quay đầu lại, nhìn Dương Dương đang dựa bên tường, cười sung sướng khi thấy người gặp họa.

"Vậy phòng này, các anh cũng không đặt camera chứ?" cô hỏi.

"Ồ, đã đặt rồi."

"......" Đúng là trên góc tường phía bên trái có một cái camera nho nhỏ.

"Vì đây là chương trình truyền hình thực tế phát sóng trực tiếp toàn bộ hành trình, cho nên không có góc chết, à, ngoại trừ WC."

"Quay cả lúc ngủ, thế này cũng không tốt lắm." cô đỡ trán.

"Chỉ ngủ một giấc thôi mà, đến lúc đó sẽ bật chế độ ban đêm, rất mờ, trừ phi cô muốn làm chuyện gì đó?"

【 Làm chuyện gì đó làm chuyện gì đó!!! 233333】

【 Ha ha ha ha Duẫn Nhi đỏ mặt! 】

【 Chị Duẫn Nhi, tới lúc kiểm tra sự tự chủ của chị rồi! 】

----

10 giờ tối, Dương Dương và cô hai mặt nhìn nhau.

"Tôi muốn ngủ." Duẫn Nhi nói.

"Ngủ đi." Dương Dương nhướn mày.

"Cậu ngủ trước đi." cô kiên trì.

"Tôi cũng đâu ăn cô." anh trợn mắt, cởi áo khoác ngửa mặt nằm trên giường, gối đầu lên cánh tay nhìn trần nhà.

Lúc này Duẫn Nhi mới xoay người, nhìn cái giường nhỏ kia, khăn trải giường hơi ố vàng, có ít chấm đen đen, cô cúi người ngửi ngửi, có mùi ẩm mốc, đương nhiên chắc chắn không phải vì không được giặt sạch sẽ, mà là vì ẩm ướt, có thể làm chăn mốc.

Ngủ thế nào nhỉ?

Duẫn Nhi nhíu mày, cô bị bệnh sạch sẽ nhẹ, trong nhà trước nay luôn giữ gìn sạch sẽ, thậm chí còn không dính một hạt bụi.

Dương Dương nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, anh biết, chắc chắn cô nhóc này không quen.

Nơi núi sâu này đâu phải chỗ cô nên tới!

Duẫn Nhi cắn chặt răng, cố gắng chịu đựng, đúng lúc chuẩn bị nằm xuống, Dương Dương lại đứng dậy, lấy áo khoác gió của mình trên móc xuống, đi tới, trải áo gió màu đen của mình ra làm khăn trải giường, ngáp dài nói:

"Trong núi ẩm thấp, dễ bị mốc, chịu đựng một chút." Nói xong lại cởi áo len của mình, trải lên gối cho cô, bên trong chỉ mặc một cái áo ba lỗ, để lộ cánh tay màu đỏ đồng của anh, cơ bắp rắn chắc khỏe khoắn.

Đêm khuya, kênh phát sóng trực tiếp lại đón thêm một đợt sóng bình luận.

【 Phúc lợi đêm khuya!!! 】

【 Phun máu mũi! 】

【 Dáng người thật đẹp a a a a 】

【 Tôi đổ Dương Dương của tôi rồi! 】

Duẫn Nhi nhìn giường đệm, lót quần áo anh, như vậy cơ thể sẽ không tiếp xúc với khăn trải giường không sạch sẽ.

"Cảm ơn." cô khẽ nói.

"Bớt nói nhảm đi, ông đây mệt rồi, đừng hành hạ tôi nữa." anh nói xong xoay người tắt đèn, nằm xuống, giường kẽo kẹt một tiếng.

Cũng may cái chăn coi như sạch sẽ, không có mùi mốc.

Duẫn Nhi chỉ cởi áo khoác, nằm xuống giường, đầu gối lên áo len của anh, khuôn mặt mềm mại của cô vùi sâu xuống, xung quanh, tất cả đều là mùi hương của anh, làm cô tâm thần không yên.

"Chi chi chi."

"Chít chít chít"

"Dương Dương."

"Dương Dương, cậu ngủ chưa?"

Anh đang nửa tỉnh nửa mơ, lẩm bẩm một tiếng: "Ngủ rồi."

"Cậu có nghe thấy âm thanh gì không?"

"......"

Anh cau mày mở mắt: "Là chuột, đừng quan tâm chúng nó làm gì."

"Á!"

"Ngủ đi." Anh thật sự mệt nhọc, mí mắt như nặng ngàn cân.

"Nhưng tôi có thể cảm nhận được chúng nó chạy qua chạy lại trên mặt đất! Chúng có thể bò lên giường không!"

"Có, chúng còn cắn đầu ngón chăn cô đấy."

"Á!" Duẫn Nhi thét chói tai.

Kiểu này thì ngủ thế quái nào được!

Dương Dương mất kiên nhẫn từ trên giường ngồi dậy, kéo dài giọng: "Công chúa nhỏ muốn thế nào đây."

"Dương Dương, tôi sợ." cô bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch.

Anh đỡ trán, rốt cuộc vẫn thở dài một hơi, mềm lòng.

"Vậy cô ngủ trước đi, tôi canh cho cô."

"Cậu canh, nhưng chuột vẫn có thể bò lên trên giường tôi." Người nào đó lầm bầm nói.

"Vậy cô lên giường tôi mà ngủ."

"......"

Duẫn Nhi khẽ cắn môi, đành nhắm hai mắt lại, ép bản thân đi vào giấc ngủ, đúng lúc thần kinh của cô đang ở trạng thái khẩn trương cao độ, tiếng hát quen thuộc ngâm nga giai điệu du dương, truyền đến lỗ tai cô.

Giai điệu trầm thấp kéo dài, giống như ánh nắng ấp áp ban trưa yên tĩnh khiến người ta buồn ngủ...

Cô nghiêng người đối mặt với anh, anh gối tay nhìn trần nhà, hát một bài ru cô ngủ.

Trong tiếng hát dịu dàng động lòng người, lòng cô dần tĩnh lại, mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng nặng nề ngủ say.

----

Dương Dương gần như lại trở về thôn núi xa xôi hoang vắng kia, ngủ trên nền đất cứng lạnh băng, buổi sáng khi ánh ban mai đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, anh phải nhanh chóng bò dậy, chạy vào sân, lấy thùng nước múc từ dưới giếng lên một chậu nước, vội vàng rửa mặt.

Mỗi ngày anh đều phải dậy sớm hơn Hồ Đại Bằng, nếu không trong lúc ngủ sẽ bị đánh đến tỉnh, Kim Hoa vừa nấu cơm vừa mắng chửi anh, anh không thèm để ý, chạy đến phòng bếp, Kim Hoa ném cho anh một cái bánh bột ngô, anh cầm lên ngậm trong miệng, trên lưng đeo giỏ tre, đi lên núi cắt cỏ heo.

Sau cơn mưa trên đường núi tràn đầy bùn vàng, vô cùng trơn, anh nhặt một cái gậy gỗ, chống xuống sườn núi, bò lên trên giữa sườn núi, bên đường, anh túm một nhánh cỏ heo xanh đậm, lấy lưỡi hái bên hông, xoẹt một tiếng, nhánh cỏ phát ra tiếng gãy, một khóm cỏ được anh thuần thục ném vào sọt, sáng sớm núi non vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng gió cũng không có.

Đúng lúc này, trong bụi cỏ truyền ra tiếng "Loạt xoạt", sột soạt sột soạt, khiến cho anh chú ý, Dương Dương nghĩ thầm có thể là thỏ hoang hoặc là chồn hôi gì đó, cầm lưỡi hái trong tay đi theo tiếng sột soạt, bụi cỏ cao gần nửa người trước mặt run run, quả nhiên là có gì đó!

Anh vươn tay túm lấy gốc bụi cỏ, giơ lưỡi hái lên chuẩn bị chặt xuống, trong bụi cỏ phát ra một tiếng thét chói tai, anh lập tức dừng động tác, chỉ thấy một cô gái hoảng sợ nhìn anh, cô gái này khoảng mười sáu mười bảy tuổi, lớn hơn rất nhiều so với anh, làn da trắng nõn, tóc dài, đôi mắt sáng ngời ngập nước tối tăm, chắc chắn cô ấy không phải người trong thôn.

Cô gái ấy thấy anh chỉ là một đứa trẻ, không còn khủng hoảng như trước, giơ ngón tay đặt giữa môi, dường như đang bảo anh, không được để lộ.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng nói chuyện của mấy gã đàn ông.

"Hắc Hổ, sao mày lại thả cho nó chạy thế?"

"Tao có thả cho nó chạy đâu, nó bảo đi nhà xí, không cho tao đi theo, lúc ấy tao cũng đang mải ngủ, không để ý đến nó, đâu biết được, nó đi hơn nửa giờ mà vẫn chưa trở về, bên ngoài chó sủa inh ỏi, lúc này tao mới hiểu, nó chạy đi mất rồi!"

"Vừa mới vừa tới mấy ngày, đều phải xích lại như chó, nếu không nhất định nó sẽ chạy! Mày đúng là không cẩn thận!"

"Da thịt nó mềm mại, tao không nỡ xích nó lại."

"Mày xem đấy, đàn bà không thể chiều được, nếu không nó lại vênh lên tận trời."

"Cũng phải, tốn mất năm vạn tám ngàn tệ của tao đấy!"

"Không sao, không chạy được, Hồng Câu Loan của chúng ta có rất nhiều vợ mới chạy, không một ai có thể chạy ra ngoài, đừng lo lắng."

"Lần này bắt được về, ông đây nhất định làm chết nó."

Một gã da ngăm đen, cơ bắp rắn chắc cùng dăm ba người dân bò lên trên sườn núi, nhìn thấy Dương Dương đang cắt cỏ heo trên sườn núi.

"Đại Ngưu, mày có thấy vợ mới của Hắc Hổ không?" Từ xa Thuyên Tử hỏi anh một tiếng.

Dương Dương cúi người tiếp tục cắt cỏ heo, không để ý đến gã.

"Tao đang hỏi mày đấy!"

"Vợ mới? Người ta đồng ý làm vợ của ông à?" anh quay đầu lại châm biếm một câu.

"Hừ tên nhóc thối này, mày ngứa da đấy hả?" Hắc Hổ đến gần định đánh anh, bị Thuyên Tử giữ chặt: "Thôi, tìm người quan trọng hơn."

Nhóm người lại đi lên một con đường khác, chờ bọn chúng đi xa, cô gái phía sau mới vén bụi cỏ, đứng ra: "Cảm ơn, cảm ơn em."

"Chị không chạy thoát được đâu." anh ném cỏ heo vào sọt, nếu có thể chạy trốn, anh đã sớm chạy.

"Không chạy, chẳng lẽ ở lại chờ chết?" Tính cách cô gái này rất quyết liệt.

"Chết rất đơn giản, sống sót mới khó." Dương Dương không hề nhìn cô ấy, ánh mắt lướt qua một tia phức tạp.

Sống vật vờ, giống như giòi bọ...

"Từ đây đến trấn nhỏ gần nhất, phải đi năm mươi km đường núi, đi đường nhanh nhất cũng đi mất hai ngày một đêm, rất nhanh sẽ bị bọn họ đuổi theo, nếu đi đường núi, phải đi qua ba ngọn núi, trên núi có thú dữ, còn có chồn hôi, tỷ lệ sống sót đi ra còn nhỏ hơn cả chết." anh lạnh nhạt nói: "Nếu bây giờ chị trở về, có lẽ sẽ chỉ bị đánh thôi."

"Chị không quay về! Chị bị lừa bán tới đây! Năm nay chị phải học đại học, ra ngoài làm việc kiếm chút học phí, kết quả... Kết quả..."

Cô ấy vừa nói nước mắt lại lăn xuống: "Chị phải rời khỏi đây!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro