CCESN 36: Thích nghi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duẫn Nhi bận rộn trong bếp một lúc, đi ra hỏi anh: "Chúng ta có nên nấu cơm trước hay không? Lát nữa chú thím về, nhất định rất mệt."

Dương Dương tắm rửa xong mặc quần áo trong sân, không biết lấy túi snack khoai tây ở đâu ra, nhai rồm rộp.

"Cô làm đi, dù sao tôi cũng không ăn đồ ăn ở đây."

Ánh mắt cô rơi xuống túi snack khoai tây trong tay anh, bất đắc dĩ nói: "Mấy ngày nay, chẳng lẽ cậu chỉ ăn đồ ăn vặt thôi à?"

"Ừ." anh có ý định này.

Không biết tổng đạo diễn Chu Dịch vào trong sân từ lúc nào, nhìn Dương Dương, quay đầu nói với Lý Vi Long bên cạnh: "Tiểu Lý, đưa túi cho tôi."

Lý Vi Long lùi ra phía sau một bước, nhìn về phía Dương Dương, thoáng chần chừ, không đưa túi ra, trong túi chuẩn bị toàn bộ lương khô của Dương Dương đấy.

"Thế là không đúng quy định, đưa túi cho tôi." Chu Dịch nói với Lý Vi Long.

"Không được đưa cho ông ta." Dương Dương đi tới, chắn trước mặt Lý Vi Long, nhìn về phía Chu Dịch: "Trong này toàn là đồ ăn."

"Bất kể là gì, cũng không được." Tính tình Chu Dịch không tốt, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích cho anh: "Đây là quy định, mọi người ăn uống sinh hoạt, đều phải giống người dân trong thôn."

"Ông đây ăn không quen đồ ăn ở chỗ này."

"Cậu cần phải quen." Chu Dịch cứng rắn nói: "Bằng không cũng chỉ có thể đói bụng."

Dương Dương nổi giận: "Ông đây không muốn quen."

"Những nghệ sĩ khác đều phải thích nghi, tại sao cậu không thể, nhất định muốn đặc biệt hơn người khác đúng không?"

Chu Dịch lạnh lùng nhìn anh một cái: "Cậu xem Diệp ảnh đế người ta kìa, không làm theo thì sao mà quen được, quy định chính là quy định, mỗi người đều phải tuân thủ."

"Ông đây không muốn tuân thủ." Dương Dương dứt lời, giơ chân lên đá đổ một cái ghế, gân cổ lên quát: "Người khác thế nào tôi mặc kệ, tôi là Dương Dương, việc khiến tôi không vui, không ai mẹ nó quản được." Dứt lời, anh xoay người đi vào nhà.

"Những nghệ sĩ tôi từng tiếp xúc, có mấy ai không phải người lâu năm nổi danh siêu sao thiên vương chứ."

Chu Dịch cũng tức giận đến run người, nhìn bóng lưng anh, lạnh giọng chỉ trích: "Cậu là một người mới, chơi đùa chương trình của tôi, không biết suy nghĩ lại xem bản thân mình đang đứng ở đâu."

"Đạo diễn Chu, đừng tức giận." Duẫn Nhi vội chạy lại nói: "Tính tình Dương Dương không tốt, thích mềm không thích cứng, để tôi đi nói với cậu ấy."

Cô quay đầu lại nhìn, anh đã đi xa, vội vàng đuổi theo.

【 Nói lý ra, Hi Gia đúng là thích làm ra vẻ khác người, tất cả mọi người đều có thể ăn vì sao anh ta không thể chứ? 】

【 Bởi vì người ta là Gia, tùy hứng ấy mà! 】

【 Pháo hoa khác biệt trong bầu trời đêm 2333】

Dương Dương bốc đồng giống như một đứa trẻ, đi bừa một hướng ra khỏi nhà, bước về phía đường lớn, cả đường đều rất bực tức.

"Dương Dương, đi đâu đấy?" Duẫn Nhi đuổi theo anh ở phía sau.

"Ông đây phải đi về." anh không hề quay đầu lại.

"Cậu không có tiền, cứ như vậy mà đi hả?" cô gọi với theo bóng lưng anh.

"Đi ra ngoài rồi tính." anh bước nhanh hơn, anh không muốn ở lại đây thêm một phút đồng hồ nào nữa, không có tiền, trước đây anh cũng không có tiền, nhịn một hơi, chạy hai ngày hai đêm, cuối cùng chỉ thiếu mười km nữa là đến trấn trên, hy vọng ở ngay phía trước, kết quả...

Ngất xỉu ven đường, đến khi tỉnh lại, vẫn ở Hồng Câu Loan, thậm chí anh còn không phân biệt được, rốt cuộc lần chạy trốn đấy là hiện thực hay là cảnh trong mơ, giấc mơ như vậy, anh đã mơ rất nhiều rất nhiều lần.

Duẫn Nhi đuổi theo anh, camera ở phía sau đuổi theo cô, khiến rất nhiều người dân tò mò nhìn theo.

"Này, Dương Dương, cậu đợi một chút, tôi chạy hết nổi rồi." cô thở hồng hộc gọi anh, làm việc suốt một buổi sáng, đã mệt đến sức cùng lực kiệt, cô thật sự không còn sức.

Dưới chân không cẩn thận, bị vấp phải hòn đá nhỏ.

Dương Dương quay đầu lại, nhìn thấy cô ngồi dưới đất, vô cùng chật vật, vội vàng xoay người, chạy chậm trở về, nâng cô dậy, căng thẳng hỏi: "Cô có bị thương ở đâu không?"

Duẫn Nhi cau mày, cắn răng xoa đầu gối của mình, đầu gối vừa mới đập vào hòn đá, vô cùng đau đớn.

Anh vén ống quần cô lên, phát hiện đầu gối bị mài chảy máu.

Anh trừng mắt mắng cô ngốc nghếch một tiếng, sau đó không nói một lời cõng cô lên, xoay người đi về, sắc mặt rất xấu: "Đuổi cái gì mà đuổi, tốc độ kia của cô, đuổi kịp tôi chắc?"

Duẫn Nhi vòng tay ôm lấy cổ anh, dựa vào lưng anh.

"Nếu cậu chạy mất, tôi phải làm sao bây giờ?" cô ghé đầu vào vai anh, tủi thân lẩm bẩm một tiếng: "Một mình tôi ở đây ư."

"Đừng có dùng khổ nhục kế với tôi." anh vạch trần ý nghĩ của cô: "Ông đây đưa cô trở về trước, hôm nay chưa đi được."

"Này, tại sao cậu lại như vậy."

"Tôi vẫn luôn như vậy." Tính tình anh vẫn luôn thế này, không phải cô không biết.

Duẫn Nhi lấy thứ gì đó trong túi áo, bóc ra, tiếng giấy sột soạt sột soạt truyền đến.

"Há miệng."

Cô vừa nói vừa giơ viên chocolate mới bóc vỏ đến trước mặt anh, anh ngoan ngoãn há miệng, cô nhét toàn bộ Ferrero vào trong miệng anh: "Mời cậu ăn."

Cảm giác ngọt ngào trên đầu lưỡi chậm rãi tan ra, thấm vào ruột gan.

"Ngọt không?"

"Có."

"Ở lại nhé?"

"Không."

Duẫn Nhi dùng sức, đấm anh một cái thật mạnh: "Cậu đó, tại sao dầu muối đều không ăn hả."

"Còn ầm ĩ nữa là tôi ném cô xuống ruộng đấy." anh nói, làm bộ ném cô xuống ruộng, hai chân cô lập tức cuốn lấy eo anh, tay ôm chặt cổ anh, sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu: "Cậu đừng làm bậy!"

Dương Dương cười ha ha, tiếng cười phóng khoáng vang khắp cánh đồng, cảm giác này thật sảng khoái, dường như chỉ cần có cô, nơi này thật ra cũng không đáng ghét như vậy.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng lách cách lách cách, anh quay đầu lại, thấy một chiếc máy cày ầm ầm ầm đi đến, chú Vương đang ngồi trên ghế phó lái, Duẫn Nhi gọi ông ấy một tiếng: "Chú Vương, chú đi đâu đấy?"

Máy cày ngừng lại, chú Vương thật thà cười một tiếng, giơ giơ túi trong tay: "Tiểu Dương không quen ăn đồ ăn ở chỗ này, chú cố ý đi lên trấn trên mua ít thịt về, giữa trưa nấu vằn thắn cho các cháu, Tiểu Dương, cháu có ăn được sủi cảo không?"

Từ thôn Cao Tỉnh đến trấn nhỏ gần nhất, phải đi mất ba giờ, cả đi cả về, là sáu tiếng đồng hồ, trời còn chưa sáng chú Vương đã xuất phát rồi.

Dương Dương nhìn vỏ bánh sủi cảo trong tay chú Vương, ngây ngẩn cả người, Duẫn Nhi véo cánh tay anh một cái, lúc này anh mới ấp úng lên tiếng.

"Cảm ơn chú Vương, Dương Dương thích ăn sủi cảo nhất ạ!" Duẫn Nhi cười nói.

"Vậy là tốt rồi." Chú Vương gần như thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ sợ anh không thích ăn.

Về đến nhà, Lý Vi Long đau khổ, gục đầu xuống, thấy Dương Dương trở về, vội vàng ra đón: "Đạo diễn cầm hết mấy túi thức ăn kia đi rồi."

Cứ tưởng rằng anh sẽ lập tức nổi bão đi ra ngoài tìm đạo diễn, không ngờ anh thuận miệng đáp một tiếng, không nói gì nữa, đặt Duẫn Nhi lên ghế, sau đó nói với cậu ấy: "Đi tìm đạo diễn lấy hòm thuốc, Duẫn Nhi bị thương."

"Vâng!" Lý Vi Long chạy đi như một cơn gió, đến khi trở về cầm theo một cái hòm thuốc nho nhỏ.

Anh vén ống quần cô lên, trầy da cũng không quá nặng, nhưng vẫn thấy máu, anh lấy cồn i-ốt ra đổ lên tăm bông, thật cẩn thận khử trùng xung quanh miệng vết thương.

"A." Cồn dính vào miệng vết thương, cô đau, kêu lên một tiếng.

"Cố chịu đựng." anh bình tĩnh nói, dịu dàng bôi thuốc cho cô, Duẫn Nhi ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất chăm chú băng bó cho cô, trong lòng chợt sinh ra cảm giác khác lạ.

Bôi thuốc xong, anh lấy giày đi vào cho cô, đúng lúc này, thím Vương cũng đã trở lại, bà ấy vừa đi ra đồng, về đến nhà cả người dính bùn, Dương Dương đến gần định cầm nông cụ trong tay bà, thím Vương ngại ngùng lùi bước: "Không cần không cần, thím tự làm được, không nên làm bẩn tay cháu."

Những lời này vừa nói ra, trong lòng anh bỗng dưng hụt hẫng.

Thím Vương vào phòng bếp nấu sủi cảo, trong phòng chỉ còn hai người, anh đột nhiên hỏi cô: "Vì sao họ phải như vậy?"

Duẫn Nhi chống xuống ghế đứng lên, nghe vậy ngẩn người: "Gì cơ?"

"Vì sao họ phải đối xử tốt với chúng ra như vậy, không thân cũng chẳng quen." anh khó hiểu nhìn về phía camera: "Các anh đưa tiền hả?"

Camera lắc đầu.

"Có lẽ vì người dân ở đây thật thà chất phác, các thôn dân đều rất nhiệt tình hiếu khách." Duẫn Nhi suy đoán.

Dương Dương hừ lạnh một tiếng: "Nơi càng hẻo lánh lạc hậu, lòng người càng đáng sợ, nơi nghèo khó nhất, dễ nảy sinh tội ác nhất."

【 Trước đây Dương Gia đã trải qua điều gì mới có thể nói ra những lời như vậy? 】

【 Tò mò 】

【 Cùng tò mò...】

"Bất cứ nơi đâu, có người xấu, nhất định cũng sẽ có người tốt, có đôi khi tốt xấu, căn bản không thể nói rõ, con người rất phức tạp." Duẫn Nhi chống một chân đi tới, kéo anh: "Không nghĩ ra, thì đừng suy nghĩ nữa, được không?"

Cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của cô, tuy vẻ mặt anh vẫn còn hoang mang, không nói gì, nhưng nội tâm dần tĩnh lặng.

Có lẽ những việc đã qua đi, cũng đến lúc phải buông xuống rồi.

Con đường phía trước có bụi gai hay ánh sao, chúng ta cùng đi.

----

Buổi trưa ăn sủi cảo, Duẫn Nhi ngồi bên hiên nhỏ cạnh phòng bếp làm vằn thắn, thím Vương ngồi xổm trong bếp nhóm lửa, Dương Dương đút tay trong túi, biếng nhác đi vào, đi lại một vòng quanh bếp, thím Vương thấy anh vội vàng hô:

"Tiểu Dương, cháu ra ngoài nghỉ ngơi đi, phòng bếp không phải nơi để đàn ông các cháu đến ngồi."

"Thím Vương, thím đừng quan tâm cậu ấy." Duẫn Nhi cười toét miệng, nói với thím Vương: "Cậu ấy thích đi dạo mò mẫm, rất giống trẻ con."

Thím Vương cười hiền lành.

Anh kêu rên một tiếng, đi đến chỗ Duẫn Nhi, duỗi tay chọc chọc sủi cảo trước mặt cô, khinh thường nói: "Cô gói kiểu gì vậy, thứ này cô thử thả vào nồi xem, xem nó có thể tồn tại đến lúc vớt ra không."

"Khá tốt mà!" cô nhìn đĩa sủi cảo lộn xộn, lấy một cái được gói tốt nhất ra nâng lên trước mặt anh.

Dương Dương nhận miếng sủi cảo, mở ra, sau đó cầm đũa chấm nước, thuần thục gói lại lần nữa đưa đến trước mặt cô: "Thấy chưa? Vê như vậy mới không bị vỡ ra."

Duẫn Nhi học theo anh, cầm một miếng vỏ sủi cảo lên, để nhận thịt vào trong, sau đó vê dọc theo viền sủi cảo: "Cái này có được không!"

Anh thành thạo gói sủi cảo, nhìn lướt qua: "Nhân quá nhiều, gói giống hệt cô, xấu."

"Hừ." cô mếu máo, lại cầm một miếng vỏ sủi cảo lên, anh cúi người, giơ sủi cảo trong tay đến trước mặt cô, vê viền sủi cảo làm mẫu cho cô, cuối cùng dứt khoát trực tiếp ra tay, nắm lấy đầu ngón tay cô, tỉ mỉ dạy cô vê viền sủi cảo:

"Cứ như vậy, không để lại khe hở, gói gọn toàn bộ nhân vào." Hơi thở nóng hầm hập của anh phả vào bên tai cô, thật ngứa.

Trải qua mười phút huấn luyện, Duẫn Nhi nghiêm túc dựa theo phương pháp anh dạy, gói được một cái sủi cảo, nâng đến trước mặt anh như dâng vật quý, cười tủm tỉm: "Đáng yêu không."

Anh nhìn lướt qua sủi cảo, lại nhìn lướt qua cô: "Giống cô."

Khen cô đáng yêu đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro