CCESN 48: Dấm vương tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi đạo diễn Lưu Giai hẹn là một nhà hàng tư nhân nhỏ vô cùng xa hoa, Duẫn Nhi đi vào, cảm giác không khí có vẻ kỳ lạ, phòng không lớn, một cái bàn cũng không nhỏ, trên mặt bàn bày năm sáu món khai vị tinh tế, ánh đèn trong phòng rất tối, mà đạo diễn Lưu Giai ngồi yên vị ở giữa bàn tròn, thấy cô tiến vào, cười tủm tỉm đứng dậy chào đón cô: "Duẫn Nhi, đã lâu không gặp."

Đúng là đã lâu không gặp, đạo diễn Lưu Giai chỉ hơn bốn mươi tuổi, nhưng bụng đã to hơn mấy năm trước, mặt mũi cũng càng thêm mượt mà, nhìn trông rất ôn hòa phú quý.

Duẫn Nhi đi đến vị trí đối diện ông ta, chưa kịp ngồi xuống, Lưu Giai đã mở miệng nói: "Đừng ngồi xa như vậy, cái bàn lớn như thế, ảnh hưởng đến việc chúng ta nói chuyện."

"Đạo diễn Lưu, cái bàn này tuy lớn, nhưng phòng nhỏ, lại chỉ có hai ta, không ngại." cô vẫn duy trì nụ cười thích hợp, ngầm đôi co với đạo diễn Lưu Giai.

Nếu đến gần, cô ít nhiều có thể đoán được tâm tư của Lưu Giai, trong lòng cô cũng có giới hạn, chỉ cần nằm trong phạm vi cô chấp nhận...

Giới giải trí, không phải có chuyện này ư? Chu Tử Duyệt có thể vì Hoắc Lăng Thiên mà chuẩn bị chu đáo, vì tương lai của Dương Dương, cô cùng muốn lái cho tốt.

Tay cô, còn cầm một hộp quà có giá trị xa xỉ.

Lưu Giai chỉ liếc qua hộp quà kia một cái, chưa nói nhận, tất nhiên cũng không từ chối, ngược lại đứng lên, rót một chén rượu đi đến bên người cô: "Duẫn Nhi, nhiều năm không gặp, chúng ta nên uống một chén, không được từ chối đâu đấy!"

Duẫn Nhi vội vàng bưng chén trà lên: "Thân thể tôi không tiện, rượu không thể uống, lấy trà thay rượu, kính đạo diễn Lưu."

Lưu Giai cũng không miễn cưỡng, sảng khoái uống chén rượu kia, thuận tiện ngồi xuống vị trí bên cạnh cô, Duẫn Nhi híp mắt nhìn ông ta, có vẻ ông ta không định trở về vị trí của mình.

Người phục vụ bê đồ ăn tiến vào, nhân tiện mang bát đũa của ông ta lại gần, đôi mắt nhỏ ti hí của Lưu Giai đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Duẫn Nhi, cô so với mấy năm trước, càng thêm thành thục, càng có mùi vị phụ nữ, nhớ năm đó, khi chúng ta hợp tác, cô mới bao nhiêu tuổi nhỉ?" Khi ông ta nói chuyện, tay theo đà đặt lên đùi cô, dùng sức vuốt một cái.

"Hai mươi." Khi Duẫn Nhi trả lời, giọng cô run lên, cảm xúc ghê tởm ập tới cuồn cuộn, nhân lúc người phục vụ bê đồ ăn, dịch thân mình, bắt chéo chân, lẳng lặng dịch khỏi tay ông ta, trên mặt, vẫn bình tĩnh như trước.

"Chúng ta cũng coi như quen biết nhiều năm." Lưu Giai nhìn cô, hắng giọng, nói: "Tôi cũng không vòng vo nhiều với cô, đĩa ost cô đưa đến, tôi nghe rồi, rất tuyệt, không, phải nói là vô cùng tuyệt, tôi rất hài lòng."

Duẫn Nhi vẫn bình tĩnh, cô biết, phía sau tuyệt đối còn có nhưng mà.

"Nhưng mà, ost Hoắc Lăng Thiên thu, cũng vô cùng tốt, tôi thật sự khó xử!" Lưu Giai buông tay, ra vẻ bất đắc dĩ nhìn cô nói:

"Duẫn Nhi, cô cũng biết, bộ phim《 Long Ngự 》 này được đầu tư rất công phu, mời về toàn nghệ sĩ tai to mặt lớn, ost đương nhiên cũng phải tốt nhất, trong vấn đề chất lượng không chênh nhau nhiều, tôi đương nhiên thiên về nghệ sĩ đã có tiếng tăm hơn, Hoắc Lăng Thiên là sự lựa chọn thích hợp nhất."

"Đạo diễn Lưu, chất lượng... Thật sự không chênh lệch lắm ư?"

Chỉ sợ chưa chắc đâu!

Trình độ của Hoắc Lăng Thiên không thấp, nhưng nói thật, so với Dương Dương, cũng chỉ thường thôi, huống chi bài hát này, mỗi một khúc anh hát, đều nỗ lực hát ra, có thể nói là hoàn hảo.

"Đương nhiên." Lưu Giai lập tức lại bổ sung: "Nghệ sĩ cô dẫn dắt, trình độ cũng rất cao, điều này tôi tuyệt đối không nghi ngờ."

Khi nói chuyện, tay ông ta lại đặt lên tay cô, trong lòng cô run lên, nhưng cũng không lập tức rút ra, mà cố nén nỗi ghê tởm, nghe ông ta nói cho hết lời:

"Duẫn Nhi, ở trong vòng luẩn quẩn này, cô cũng coi như lão làng rồi, có một số lời, không cần tôi nói rõ nhỉ, thứ gọi là giao tình này, đương nhiên cô tới tôi đi, có trao đổi có tình ý, cô mời tôi ăn cơm, tôi cũng đã tới, bữa cơm này, rốt cuộc muốn ăn như thế nào, không cần tôi nói ra rõ ràng chứ?"

"Đạo diễn Lưu." Duẫn Nhi rụt tay: "Ost, ông dùng Dương Dương, nhất định sẽ không hối hận, anh ấy..."

"Cậu ta thế nào tôi không để bụng, cái vòng luẩn quẩn này không thiếu người tài hoa, chỉ thiếu người vừa có tài hoa, lại thấu tình đạt lý, Duẫn Nhi, cô có phải người đó không?" Lưu Giai vừa dứt lời đã trực tiếp nắm cổ tay cô, kéo cô đến bên người, ôm lấy eo cô.

Thật ra trước đó cũng không phải không dự đoán được tình huống xấu nhất, chỉ cần không quá giới hạn, cô sẽ cắn răng nhắm mắt chịu đựng, coi như bị ruồi bọ chích.

"Đạo diễn Lưu, ông xem, chúng ta còn chưa ăn cơm, đồ ăn sắp lạnh rồi, thế thì lãng phí quá nhỉ?"

Duẫn Nhi kiềm chế cảm giác ghê tởm đang dâng lên trong lòng, kìm nén nói: "Tôi còn mang quà gặp mặt cho ông, ông không xem thử sao?"

"Duẫn Nhi, cô là người hiểu chuyện, không giống mấy cô nhóc chỉ biết động tay động chân, chỉ cần hôm nay cô dỗ tôi vui vẻ, chuyện này trong hôm nay tôi có thể đưa ra quyết định luôn cho cô." Tay ông ta còn đặt bên hông cô, dùng sức vuốt ve.

Duẫn Nhi thật sự không chịu nổi, cô đẩy ông ta ra, lại không ngờ Lưu Giai đột nhiên dùng sức, trực tiếp kéo cô vào trong lòng ngực.

"Ông buông ra!" cô thay đổi sắc mặt.

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, cửa lớn "Rầm" một tiếng, bị người đá văng ra, cô kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Dương Dương đen mặt xông vào, người phục vụ phía sau còn không ngừng kêu: "Tiên sinh, ngài không thể đi vào!"

Cô vội vàng dịch ra, giữ khoảng cách với Lưu Giai, nhưng cảnh vừa rồi vẫn lọt vào trong mắt Dương Dương, giống như một cái đinh, cắm vào tim anh.

"Dương Dương? Cậu muốn làm gì! Bảo vệ đâu?" Sau Kim Khấu, thanh danh Dương Dương truyền xa, Lưu Giai nhận ra anh, cũng từng nghe nói lịch sử đen tối của người này, thấy anh tới với ý đồ xấu, ông ta không khỏi căng thẳng, không nhịn được hô to: "Gọi bảo vệ!"

Bảo vệ đã không cứu được Lưu Giai, Dương Dương xông tới, túm cổ áo trực tiếp xách ông ta lên, đấm một cú vào mặt ông ra, đánh đến mức ông ta lảo đảo, ngã vào bàn đồ ăn, người đầy dầu mỡ, chật vật nhếch nhác, chẳng ra sao.

"Duẫn Nhi, quản lý người của cô cho tốt!" Lưu Giai chật vật ồn ào với cô.

Duẫn Nhi nhìn ông ta khinh bỉ, nhưng không quan tâm, Dương Dương túm cổ áo ông ta ném vào tường, tức giận nói:

"Người phụ nữ của ông đây mà mày cũng dám động vào!" Vừa nói anh vừa nhấc chân đạp xuống ngực ông ta: "Hôm nay ông đây đập chết mày!"

Thật sự là phong cách của đầu gấu, nhưng trong mắt Duẫn Nhi, lại tràn ngập mùi vị đàn ông!

Lưu Giai giống như chó bò trên nền nhà, tránh Dương Dương, sắc mặt trắng bệch, ngay cả giọng cũng thay đổi, lớn tiếng kêu: "Bảo vệ, bảo vệ! Mau đuổi người này ra ngoài!"

Bảo vệ nhanh chóng vào phòng, mấy người thanh niên trai tráng cũng không chịu nổi một mình Dương Dương, Lưu Giai nhân lúc hỗn loạn, hốt hoảng trốn ra khỏi cửa, không hề quay đầu lại, chật vật chạy ra ngoài khách sạn, bỏ trốn mất dạng.

Dương Dương tránh khỏi mấy người bảo vệ, nắm cổ tay cô đi ra ngoài, hai người vừa lôi vừa kéo đi ra khỏi khách sạn.

"Dương Dương, anh buông tay! Anh làm đau em!" cô không muốn cùng anh lôi kéo trên đường, xe anh, đỗ bên dưới một cây hòe, anh kéo cô đến bên cạnh xe, dùng sức trừng cô, hung dữ nói: "Em ở đây chờ anh."

"Anh định làm gì!" cô còn chưa dứt lời, anh đã xoay người đi vào một cửa hàng tiện lợi.

Duẫn Nhi nhìn bộ dáng đầy khí thế của anh, thoáng trống rỗng.

Khi đi ra, trong tay anh cầm theo một chai nước khoáng.

Cô hơi khát, theo bản năng duỗi tay ra nhận, kết quả anh mở nắp ra, trực tiếp dội từ trên đỉnh đầu cô xuống, nước khoáng rào rào, thấm ướt toàn bộ tóc tai và lớp trang điểm trên mặt cô, nước lạnh băng theo sợi tóc, theo gương mặt chảy xuống dưới, quần áo cũng ướt đẫm...

"Dương Dương..." cô kinh ngạc gọi anh một tiếng, vẻ mặt ngạc nhiên.

Dương Dương ném mạnh chai nước khoáng trống rỗng ra ngoài, trên mặt tràn ngập sự phẫn nộ khó kiềm chế, trừng mắt nhìn cô: "Em thật làm anh..."

Câu nói kế tiếp, không thể nói ra.

Gió lạnh thổi qua, cơ thể cô run lên.

"Em thế này... Đều là vì ai?"

Giọng cô, thật thê lương.

"Đừng mẹ nó nói là vì anh, ông đây buồn nôn."

Cô làm anh... Buồn nôn?

Cô run rẩy, nước mắt tràn ra ngập khóe mặt, theo khuôn mặt chảy xuống.

"Em đừng có mà khóc! Em uất ức cái gì!" anh nhẹ giọng, nhưng vẫn lạnh lùng: "Hôm nay nếu anh không tới, có phải em định cùng lão ta vào phòng khách sạn bên cạnh hay không?"

Cô lắc đầu, khó tin, giọng nói mang theo điệu khóc nức nở: "Anh nghĩ em như vậy?"

Hóa ra anh vẫn luôn nghĩ cô như thế...

Anh đổ nước khoáng vào người cô, đó là chê cô bẩn.

Tâm cô chợt trở nên lạnh lẽo, run rẩy lùi ra phía sau vài bước, che miệng xoay người chạy.

Phía sau Dương Dương nhấc chân đá mạnh vào cây hòe bên cạnh, mắng một tiếng: "Mẹ nó!"

Duẫn Nhi vừa khóc vừa chạy lên trước, căn bản không nhìn đường, khóc đến lê hoa đái vũ, phía sau anh nhanh chóng đuổi theo, bắt lấy cổ tay cô.

"Anh buông ra!" cô gào lên một tiếng với anh.

"Chỉ biết khóc! Chỉ biết khóc cho anh nghe!" anh bực bội, cũng không quan tâm cô có chịu hay không, kéo cô ra chỗ chiếc xe bên đường: "Về nhà!"

"Em không!" cô không đi lên, gắng sức tránh thoát sự giam cầm của tay anh: "Anh cút đi!"

"Chẳng lẽ ông đây không thu phụ được em?" Dương Dương vừa nói vừa chặn ngang ôm cô lên, trực tiếp ném vào trong xe, sau đó chính mình cũng ngồi vào, lái xe về nhà nhanh như chớp.

Duẫn Nhi ngồi trên ghế sau, gào khóc.

Ánh mắt anh lạnh lẽo như kim loại, liếc cô một cái qua gương chiếu hậu, rõ ràng là cô không đúng, làm mấy việc ngốc nghếch trước, hiện tại ngược lại thành anh bắt nạt cô?

Không có chuyện như vậy.

Hôm nay nhận được điện thoại của Dịch Tiểu Gia, nói cô đi gặp một tên đạo diễn háo sắc, da đầu anh như muốn nổ tung.

Trong đầu lướt qua vô số hình ảnh, khi chạy tới nhà hàng nhìn thấy hai người như vậy, móng heo dài rộng của lão già kia còn đặt trên eo cô, anh quả thực muốn giết người, đó là người phụ nữ của anh, là bảo bối anh đặt trên đầu quả tim, là người phụ nữ mà anh hận không thể khảm cô vào trong cơ thể mình.

Khóc cái rắm! Người khóc phải là anh mới đúng?

Xe dừng lại, anh kéo cô từ trong xe ra, sau đó cô giơ tay tát một cái vào mặt anh.

"Bốp" một tiếng, vô cùng vang dội.

Dương Dương ngẩn người, Duẫn Nhi càng ngẩn người hơn, tay cô đã tê rần...

Vừa rồi đã sử dụng bao nhiêu lực?

Mặt anh nháy mắt đỏ lên, dấu năm ngón tay rất rõ ràng.

Giây tiếp theo anh như con báo nổi cơn điên, túm cô đi vào nhà, hai người dây dưa, anh lấy chìa khóa ra mở cửa, ném cô vào trong nhà, đóng sầm cửa lại.

Hai chú chó vui vẻ chạy ra, vây quanh hai người muốn âu yếm, Dương Dương tức giận mắng một tiếng: "Cút hết đi! Hôm nay ông đây phải tính sổ với mẹ của hai đứa!"

Cảm xúc của hai chú chó nhanh chóng giảm xuống, nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh, có lẽ bị giọng và cảm xúc của anh ảnh hưởng, không hề ầm ĩ, ngoan ngoãn ngồi sang một bên nhìn hai người.

Duẫn Nhi bị bộ dáng như muốn giết người của anh dọa, liên tục lùi về phía sau, nước mắt lại rơi xuống.

"Mẹ kiếp, đừng khóc." anh quát cô một tiếng.

"Anh chê em bẩn." cô khóc đến run người, vô cùng tủi thân.

Câu nói kia đâm mạnh vào tim anh, ngước mắt nhìn về phía cô, trên đầu còn tí tách bọt nước, áo sơ mi mỏng manh bị nước lạnh thấm ướt, dán trên người, phác hoạ ra đường cong lồi lõm quyến rũ, lớp trang điểm trên mặt lem luốc, trông thật đáng thương.

"Không cam lòng đúng không!" anh thô bạo nắm tay cô, kéo cô đi lên tầng: "Chúng ta vào trong phòng nói."

Câu tiếp theo có phải, đừng làm trò trước mặt trẻ con không?

Duẫn Nhi ôm cầu thang, giống như một đứa trẻ mà khóc lớn, vừa khóc vừa gọi Tây Bảo và Mao Mao: "Đến đây giúp mẹ với! Bố của các con muốn giết chết mẹ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro