CCESN 6: Bị loại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng Dương Dương vẫn bình thản như trước, mang vẻ mặt vô cảm nhìn ông ta: "Nếu tôi nổi tiếng, ông live stream ăn sh*t nhé?"

"Phì." Duẫn Nhi nhịn không được cười ra tiếng.

"Chị Duẫn Nhi!"

"Chị Duẫn Nhi!"

Mấy cô gái lập tức đứng dậy, chào cô rất cung kính.

Duẫn Nhi xua xua tay, ý bảo không cần, để các cô ấy ngồi xuống tiếp tục xem video, có cô gái lập tức lấy ghế cho Duẫn Nhi.

Trong video, Nhạc Sam đã giận đến tím mặt, gào thét muốn đuổi anh xuống.

"Thí sinh còn chưa hát mà đã đuổi người đi, như vậy không hợp quy định."

Nhân viên công tác kiên nhẫn giải thích với Nhạc Sam: "Thầy Nhạc, thầy nghe anh ta hát vài câu, hát xong rồi tính, cùng lắm thì đánh trượt để anh ta không vào được vòng trong là xong mà."

Nhạc Sam quay về ghế giám khảo, Phan Lệ nói với Dương Dương: "Bắt đầu hát đi."

Hậu trường vòng sơ tuyển không phối nhạc mà phải hát chay, Dương Dương ôm đàn ghi-ta, chỉnh âm, nói: "Tôi xin trình bày ca khúc 《 Vạn hương nồng nàn 》"

Duẫn Nhi đã từng nghe bài này, đây là một ca khúc dân gian.

Ngón tay anh khẽ gẩy dây đàn, giọng hát tràn đầy nội lực, trống trải cổ xưa, mang theo chút khàn khàn.

"Nàng ra đi trong tiếng vó ngựa

Hoàng hôn thiêu đốt bao cuộc biệt ly

Nàng chuyện trò với nhóm người xa lạ, nhìn ngắm phong cảnh xa lạ

Ta chờ nàng trở về kể lại

Dung nhan cố nhân đã mang nét tang thương

Nhưng chúng ta vẫn không cùng đường như xưa"

......

Trong đêm tối dường như truyền đến tiếng chuông chùa xa xưa, giai điệu nghiêm túc chậm chạp lướt qua ngày mưa ẩm ướt, giống như bước chân dẫm lên đám rêu phong.

Xung quanh đều lặng im, tiếng hát rung động lòng người của anh, giống một dòng suối nhỏ lẳng lặng, chậm rãi chảy qua ngực cô, không khí mềm mại mà ấm áp, phảng phất làm tiêu tan mọi đau thương, không biết có ai thoải mái thở dài, cảm giác như có ánh mặt trời thắp sáng bóng đêm.

Cô lại bị giọng hát của anh làm rung động lần nữa...

Trong cuộc thi, thời gian hát của mỗi thí sinh đều rất hạn chế, chỉ cần hát vài câu, ban giám khảo đã nắm rõ, sau đó rung chuông cắt ngang, nhưng tiếng hát của anh lại quá đẹp, mọi người có mặt tại hiện trường đều không nhịn được mà đắm chìm, mãi cho đến khi bài hát kết thúc cũng không có ai cắt ngang anh.

Nhạc Sam kinh hãi nhìn anh, hơi há miệng thở hổn hển, đến khi anh hát xong, kiêu hãnh xoay người rời đi, miệng ông ta cũng chưa thể khép lại.

"Tôi dám chắc, anh ấy nhất định sẽ nổi tiếng!" Có cô gái nói một cách chắc chắn.

"Chị Duẫn Nhi đang ở đây đấy! Việc này chị ấy là người có quyền lên tiếng nhất." Một cô gái khác nói.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.

"Chị rất chờ mong." Duẫn Nhi mỉm cười: "Người nào đó live stream ăn sh*t."

"Ha ha ha ha!" Phòng cắt nối biên tập vang lên tiếng cười đùa.

"Thật đáng tiếc, đoạn video này không thể chiếu lên official website, để mọi người nghe được giọng hát của anh ấy." Một cô gái tiếc nuối.

"Nếu xoá đoạn giám khảo Nhạc Sam đi, sau đó chiếu lên cũng không được sao?" Duẫn Nhi hỏi.

"Ừm... Cái này..." Cô gái nhỏ hơi khó xử: "Vì người bên trên đã ra chỉ thị đoạn này không thể chiếu ạ."

"Vậy em gửi đoạn video này đến hòm thư của chị, có được không?" Duẫn Nhi nói với cô ấy: "Có vấn đề gì, chị sẽ chịu trách nhiệm."

Cô gái đó nghĩ nghĩ, cuối cùng sảng khoái đồng ý, Duẫn Nhi là người chế tác đứng đầu công ty, gửi cho cô chắc sẽ không có vấn đề gì, địa vị của Nhạc Sam, cũng không thể sánh với cô.

Trong văn phòng, cô nhận được video vòng sơ tuyển của Dương Dương, cô đeo tai nghe, nhắm mắt lại, nghe giọng hát của anh hết lần này đến lần khác.

Thật sự... Quá hoàn hảo.

Mỗi một âm điệu, giống như đang được nâng niu, mỗi một ca từ, giống như đang được yêu thương.

Cô tháo tai nghe ra, lập tức gọi điện thoại cho tổ tiết mục 《 Tìm kiếm giọng ca mới 》.

"Mong anh xác nhận giúp tôi một chút, trong số những thí sinh vào vòng trong, có ai tên Dương Dương, Dương trong rừng cây, Dương trong hy vọng không."

"Vâng... Tôi sẽ lập tức giúp cô đối chiếu." Đối phương vừa nghe thấy cô là Lâm Duẫn Nhi, thái độ vô cùng cung kính.

Trong giới giải trí, Nhạc Sam nổi tiếng là người hẹp hòi, cô lo lắng Dương Dương đắc tội ông ta, ông ta sẽ cố ý đánh trượt.

Quả nhiên, hai phút sau, bên tổ tiết mục gọi lại: "Xin lỗi, danh sách thí sinh trúng tuyển vòng trong không có người này."

---------

Bên cửa sổ cuối lớp học, Dương Dương đang đọc quyển sách 《 Lịch sử âm nhạc phương Tây 》rất dày, ngón tay thon dài đặt trên góc phải bên dưới, lật xem từng tờ từng tờ, yên tĩnh đến mức thời gian trôi như cô gái nhỏ nhấc váy kiễng gót chân nhẹ nhàng lướt qua anh.

"Dương Dương, cậu có nhận được điện thoại của tiết mục tổ không?" Hứa Dịch ngồi bên cạnh anh tò mò hỏi.

"Không." anh lạnh nhạt trả lời một tiếng.

Có bạn nam ngồi hàng trước đang lớn tiếng khoe khoang với bạn học xumg quang: "Giữa trưa tớ nhận được điện thoại của tổ tiết mục, tớ được vào vòng thi đối kháng rồi! Ha ha"

"Chúc mừng chúc mừng!"

"Đúng vậy, nghe nói vòng sơ tuyển loại 90% thí sinh, có thể vào vòng thi đối kháng cũng không dễ dàng đâu."

......

Hứa Dịch cũng nhận được điện thoại của tổ tiết mục vào giữa trưa, bảo cậu ta hôm sau đến công ty truyền thông Thịnh Ngu một chuyến, thương lượng về vòng đối kháng.

Bây giờ mà vẫn chưa nhận được điện thoại, chắc là bị loại rồi.

Hứa Dịch vỗ vỗ bả vai Dương Dương, vụng về nói: "Những người đó đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn, cậu hát hay như vậy, chắc chắn sau lưng chương trình có quy tắc ngầm."

Lúc này Dương Dương mới hơi hơi ngước mắt, bâng quơ liếc cậu ta một cái, cái nhìn thoáng qua này, làm Hứa Dịch chợt hoảng hốt, cậu ta vội vàng lấy điện thoại ra, nói:

"Không được, tớ phải gọi cho họ hỏi rõ ràng, chuyện này chắc chắn có vấn đề! Dương Dương sao có thể không được vào vòng trong."

Phía trước đã có bạn nam ném ánh mắt chế giễu về phía anh.

Bấy giờ Dương Dương mới ngẩng đầu lên, duỗi cổ, không nói một lời mà nhìn Hứa Dịch, giống như đang chờ cậu ta gọi điện thoại.

Hứa Dịch vốn chỉ làm ra vẻ, không nghĩ tới Dương Dương không nói gì, cũng không ngăn cản gì, cậu ta hơi khó xử, tay cầm điện thoại tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng chần chừ nói:

"Tớ ra ngoài gọi điện thoại đây." Vừa dứt lời, cậu ta vội vàng ra khỏi phòng học.

"Chào anh, tôi... Tôi là Dương Dương, tôi muốn hỏi một chút, tôi có được vào vòng đối kháng không?" Trên hành lang học viện nghệ thuật, Hứa Dịch cầm điện thoại, lén lút đứng bên tường gộ cho tổ tiết mục.

"Tôi bị loại à, có chắc chắn không?"

Sau khi nghe được câu trả lời khẳng định của đối phương, Hứa Dịch thở phào nhẹ nhõm, ban đầu khi biết được Dương Dương cũng báo danh tham gia cuộc thi này, Hứa Dịch có chút lo lắng.

Lấy giọng hát và trình độ của Dương Dương, cậu ta thật sự không dám cạnh tranh với anh, sau mấy ngày lo âu, không nghĩ tới Dương Dương lại không được vào vòng trong, quả thực ông trời đang giúp mình.

----------

Trong phòng làm việc của Trác Phàm bày trí rất nhiều cây cảnh, trông có vẻ khá đẹp mắt, trên bàn ghế uống trà sát cửa sổ, anh ta đang ngồi đối diện Duẫn Nhi, uống hết một tách cà phê, Trác Phàm mới chậm rãi mở miệng:

"Cô Lâm, cô tới tìm tôi, không phải là vì chuyện tuyển chọn của 《 Tìm kiếm giọng ca mới 》 đấy chứ?"

Trác Phàm là tổng đạo diễn của 《 Tìm kiếm giọng ca mới 》, vòng sơ tuyển vừa mới kết thúc, điện thoại của anh ta gần như bị đánh sập.

Trung Quốc là xã hội dùng quan hệ, ngày thường anh ta gặp không ít thể loại cô dì chú bác không thân, còn có cả bạn học cũ, bạn của bạn học, hàng xóm cạnh nhà...

Tất cả đều tìm anh ta, thăm hỏi anh ta, uyển chuyển xin anh ta chiếu cố, ít nhất là vào được vòng đấu loại, được xuất hiện trên TV.

Mấy ngày nay, Trác Phàm bị làm phiền đến sứt đầu mẻ trán, nhưng anh ta là người có nguyên tắc, lần tuyển chọn này, Trác Phàm đảm nhiệm vai trò tổng đạo diễn.

Mục đích chỉ có một, đó là rót vào ngành âm nhạc Hoa Ngữ một sức sống mới, tìm kiếm nhân tài ưu tú trong ca hát.

Cho nên quan hệ đi cửa sau sẽ không qua nổi cửa ải chỗ anh ta, anh ta đã từ chối vô số cuộc điện thoại cầu tình, bất kể đối phương là ai, bất kể áp lực lớn đến đâu, tất cả đều không được.

Duẫn Nhi đến, làm anh ta thoáng bất an, cô chính là người chế tác hàng đầu của truyền thông Thịnh Ngu, là cấp dưới mà Tổng giám đốc Lục coi trọng nhất, trọng lượng tuyệt đối không nhẹ.

Nhưng anh ta vẫn sẽ kiên trì nguyên tắc của chính mình.

"Đạo diễn Trác, thật sự không dám dấu diếm, tôi đến là để tự tiến cử." cô vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp nói với anh ta.

"Tự tiến cử?" Trác Phàm hơi kinh ngạc: "Chẳng lẽ cô cũng muốn tham gia..."

Lời nói của anh ta chưa hỏi ra khỏi miệng đã ngừng lại, sao có thể thế được, cô chính là Lâm Duẫn Nhi, sao có thể tới tham gia chương trình dành cho người mới như thế này.

"Tôi muốn hỏi một chút, sau này giáo viên hướng dẫn thi đấu đều cố định hả?"

Đến vòng đối kháng, thậm chí là vòng bán kết sẽ có giáo viên, để giáo viên và thí sinh lựa chọn lẫn nhau.

Thì ra là thế, Trác Phàm rất vui vẻ, nếu có thể mời nhân vật lão làng như cô đảm nhận vai trò giáo viên, vậy thì đội ngũ《 Tìm kiếm giọng ca mới 》 quá lớn mạnh.

Không chỉ đẩy cao toàn bộ quy định thi đấu, mà còn mang đến một lượng fans lớn cho chương trình, phải biết rằng hiện tại Duẫn Nhi lui về ở ẩn, nhưng số lượng fans của cô vẫn đông đảo như xưa.

"Vậy nên cô muốn đảm nhiệm vai trò giáo viên cho chương trình à?" Trác Phàm nơm nớp lo sợ hỏi, sợ mình đoán sai sẽ làm người ta chê cười.

"Đúng vậy." cô hơi mỉm cười: "Không biết bên tổ tiết mục còn chọn thêm giáo viên không hay đã xác định xong rồi."

Việc chọn người được đương nhiên đã xác định xong, nhưng mà... Trác phàm có phần chần chừ, anh ta thật sự không muốn bỏ qua một người lão làng như Duẫn Nhi, kinh nghiệm của cô còn phong phú hơn giáo viên mà tổ tiết mục chọn rất nhiều, vô cùng lợi hại!

"Đạo diễn Trác, là thế này, thời gian của tôi cũng không rảnh rỗi, nếu nhận dẫn dắt nhiều thí sinh, khả năng sẽ không tải được, thế nên tôi nghĩ chỉ dẫn dắt một thí sinh, tỉ mỉ bồi dưỡng, không biết như vậy có tiện không? Trước đó đã có ba vị giáo viên, tôi coi như là giáo viên đặc biệt, tham gia làm màu một chút thôi." cô thoải mái cười nói.

Vẻ mặt Trác Phàm thay đổi liên tục, ánh mắt anh ta sâu thẳm, đăm chiêu nhìn cô nói.

Nói cách khác, không cần loại bỏ bất kỳ giáo viên nào, mà là mời thêm một vị giáo viên đặc biệt, vị giáo viên này không phải tranh đoạt thí sinh với ba người còn lại, cô chỉ dẫn dắt một thí sinh, tỉ mỉ bồi dưỡng, cạnh tranh quán quân với các thí sinh khác...

Lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, Trác Phàm nhạy bén ngửi được cách sắp xếp này có thể khiến chương trình trở nên rất hot, trình độ tuyệt đối xuất sắc hơn so với ý tưởng trước đây!

Người xem nhất định sẽ vô cùng mong chờ thí sinh do cô dẫn dắt có màn thể hiện xuất sắc như thế nào!

Gần như trong nháy mắt Trác Phàm đông ý với đề nghị của cô: "Nếu cô đồng ý đảm nhiệm vai trò giáo viên đặc biệt, vậy thì thật sự tốt quá!"

"Ừ." Duẫn Nhi gật đầu: "Hợp đồng tôi đã bảo trợ lý soạn xong rồi." Dứt lời, cô lấy một tập tài liệu từ trong túi ra đưa cho Trác Phàm: "Đạo diễn Trác, anh đọc thử xem có vấn đề gì không."

Hoá ra đã có chuẩn bị mà đến, Trác Phàm nhận lấy hợp đồng, trong lòng cũng có chút nghi vấn, dứt khoát hỏi lại:

"Cô Lâm, theo tôi được biết công việc của cô vô cùng bận rộn, tại sao lại đột nhiên nghĩ đến tham gia chương trình 《 Tìm kiếm giọng ca mới 》."

Cuối cùng cũng hỏi đến điểm mấu chốt, cả buổi sáng cô chỉ đợi anh ta hỏi câu này.

Duẫn Nhi thay đổi tư thế ngồi, bắt chéo hai chân thon dài, bâng quơ nói:

"À, là thế này, hôm trước tôi tình cờ xem được một đoạn video hậu trường sơ tuyển, cảm thấy chất lượng thí sinh năm nay cũng khá tốt, tôi cảm thấy rất hứng thú, nên muốn tham gia chương trình, âm nhạc Hoa Ngữ, thật sự cần một giọng ca tốt để rót vào sức sống mới."

Lời cô nói quả thực đâm trúng tim đen Trác Phàm.

Trác Phàm vỗ đùi kích động nói: "Cô Lâm, cô nói rất đúng." Ngược lại hỏi: "Nhưng tôi rất tò mò, thí sinh nào đã chiếm được lòng ưu ái của cô thế?"

Duẫn Nhi cười cười, lấy điện thoại ra, mở video phần trình diễn của Dương Dương ra, sau đó đưa cho Trác Phàm: "Giọng hát của cậu ấy làm tôi vô cùng cảm động, tôi tin đạo diễn Trác nhất định cũng cảm động."

Đi ra khỏi phòng làm việc của Trác Phàm, cô nhếch miệng cười mỉm, vừa rồi Trác Phàm tức đến hộc máu mà gọi điện thoại cho cấp dưới, chất vấn vì sao Dương Dương không trúng cử vào vòng đối kháng.

Chắc chắn anh ta không biết chuyện giám khảo Nhạc Sam cố tình cho Dương Dương điểm thấp để đánh trượt, nhân phẩm của Trác Phàm cô rất tin tưởng, cho nên mới mạo muội đi gặp anh ta như vậy, cho dù thế nào cũng đã thành công, đúng không?

Cô đến bên cửa sổ, nhìn khoảng trời xanh thẳm bên ngoài, mây cuộn mây tan, tâm trạng rất tốt.

Dương Dương, anh là Dương Dương, em sẽ khiến cả thế giới phải biết đến anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro