CCESN 8: Phối hợp diễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duẫn Nhi thật sự căng thẳng đến mức nói không nên lời, dưới tình huống như vậy, hoàn toàn bất chấp cảm giác bài xích tiếp xúc với người lạ, ngoan ngoãn để anh che chở, chôn đầu đi theo anh từng bước, tim gần như nhảy ra khỏi ngực.

Hai người đàn ông đằng trước bước chậm lại, kinh ngạc nhìn hai người tới gần, không đoán được quan hệ của họ.

Nhưng, trong nháy mắt đi ngang qua nhau, người đàn ông cách anh gần nhất đột nhiên bắt được cánh tay Duẫn Nhi, dùng ngữ khí uy hiếp trầm thấp nói: "Nhóc con, bớt lo chuyện người khác đi."

Nhưng gã ta còn chưa dứt lời, chú chó đen to lớn bên cạnh Dương Dương chợt sủa "Gâu gâu gâu" inh ỏi, gã ta bị tiếng chó sủa làm giật mình, cùng lúc đó, Dương Dương đột nhiên ra tay, cú đấm nặng nề ấp xuống khuôn mặt gã, gã không kịp đề phòng, bị anh đánh đến lảo đảo ngã xuống đất.

Duẫn Nhi không nghĩ tới anh sẽ bất ngờ ra tay, càng không nghĩ anh xuống tay sẽ nặng như vậy, đánh người đàn ông kia không dậy nổi.

Một người đàn ông khác rút con dao trong túi ra, "Vụt" một cái xông lên.

"Mao Mao, lên!" Dương Dương ra lệnh, giọng điệu trầm thấp.

"Gâu!" Chú chó đen hung dữ kêu một tiếng, lao đến cắn gã, gã khua khoắng con dao trong tay, chú chó đen nhanh nhẹn né tránh, nhưng không thể tới gần gã.

Cổ tay cô bị Dương Dương nắm chặt, anh kéo cô chạy tới cuối hẻm, quay đầu lại huýt một tiếng, chú chó đen lập tức nghe lời chạy theo.

Hai người đàn ông phía sau cũng một trước một sau từng bước bám sát, đuổi theo.

Duẫn Nhi há miệng thở hổn hển, chân đi giày cao gót căn bản không thể đuổi kịp bước chân của anh, mắt thấy hai người phía sau càng ngày càng gần, cô siết chặt tay anh, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, vào giây phút này cô mới hiểu, trong lúc tuyệt vọng, phải gửi gắm tất cả mong đợi lên một người xa lạ là cảm giác như thế nào, nhưng khi đó... Cô không thể làm được bất cứ việc gì.

Dương Dương thấy thể lực cô sắp cạn, anh dừng bước. Hai người đằng sau cũng đã đuổi tới trước mặt, anh đẩy cô ra sau, đồng thời cầm dây xích Mao Mao, đưa cho cô: "Cô cầm lấy."

Sau đó anh đón hai người kia.

Một tay Duẫn Nhi dắt chó, một tay khác run rẩy sờ soạng túi xách, muốn lấy điện thoại báo cảnh sát, mà Dương Dương đã đi qua, hai người đàn ông kia liếc nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng ra tay với anh.

Hàng năm lao động, cơ bắp trên người anh không phải để làm cảnh, so với cơ bắp do tập gym kèm ăn trứng theo lịch huấn luyện hoàn toàn khác nhau, tràn ngập cảm giác mạnh mẽ hoang dã.

Hai người đàn ông đồng thời xông lên, trong đúng một giây, Dương Dương quật ngã bọn họ xuống đất.

Duẫn Nhi cầm điện thoại ấn 110, nhưng khi nhìn thấy hai người kia không hề có sức đánh trả anh, cô do dự một lát, cuối cùng không báo cảnh sát, chuyện này, không nên làm lớn.

"Cút!" Dương Dương trầm giọng mà quát lớn một tiếng, hai người đàn ông chật vật bò dậy, dìu nhau biến mất sau một con hẻm nhỏ.

Giày cao gót dưới chân Duẫn Nhi bị gãy mất một cái gót, cô khập khiễng đi đến trước mặt anh, quan tâm hỏi: "Cậu không có việc gì chứ?"

Dương Dương không trả lời câu hỏi của cô, quay đầu quan sát, ánh mắt nóng rực nhìn Duẫn Nhi làm cô thoáng bối rối, tóc dài rối tung, hô hấp dồn dập.

Dương Dương đột ngột đến gần cô, bàn tay vươn ra sau tai cô, tháo khẩu trang xuống, một bên dây vẫn còn móc trên tai, khuôn mặt trắng hồng, cánh mũi nhỏ nhắn cùng đôi môi căng mọng lộ ra.

"Ồ, tôi vẫn nhớ cô đấy." Anh đột nhiên mở miệng.

Tim cô chậm mất nửa nhịp.

Anh vẫn nhớ rõ ư.

"Cô từng tới nghe tôi hát." Anh chợt nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười đánh giá nghiền ngẫm: "Còn khóc nữa."

Hoá ra là khi đó, anh vẫn nhớ rõ cô.

"Tôi là... Người chế tác âm nhạc của truyền thông Thịnh Ngu, Lâm Duẫn Nhi."

Sau khi cô ổn định lại cảm xúc mới mở miệng đáp lời anh: "Tôi rất thích giọng hát của cậu, tôi muốn..."

Dương Dương lại ra vẻ không hề để ý, ngẩng đầu nhìn mạng điện trên không trung, dây điện chằng chịt đan xem lẫn lộn, anh cười cợt, ngả ngớn hỏi: "Thật sự... Chỉ là thích giọng hát của tôi thôi hả?"

"......"

Hôm nay nói chuyện không nổi nữa.

Duẫn Nhi đi trên đôi giày bên thấp bên cao, chật vật đứng trong ngõ nhỏ, tay nắm chặt túi xách, không biết nên nói gì.

Dương Dương ngồi xổm xuống nhìn giày của cô, bất đắc dĩ nói: "Nhà tôi ở gần đây, cô có đủ dũng cảm về cùng tôi không?"

Cùng một người không quen biết, nhìn dáng vẻ còn không phải đàn ông đứng đắn về nhà, đủ dũng cảm không?

Tay cô vẫn đang dắt chó, chú chó đen hung dữ kia, lại như con chim nhỏ nép bên người cô, phun đầu lưỡi "Phì phì phì", dùng vẻ mặt ngây thơ vô số tội nhìn cô.

Duẫn Nhi lấy điện thoại ra, gọi cho trợ lý của mình, đè thấp giọng: "Tiểu Gia, em mua đôi giày rồi đưa đến ngõ Tam Lộ cho chị." Cô nhìn anh một cái: "Ngõ Tam Lộ, nhà 307b."

Khoé miệng Dương Dương nhếch lên, tay đút vào túi, đi trước dẫn đầu, cô khập khiễng theo sau, miệng anh huýt sáo một giai điệu khá dễ nghe, âm thanh xa xưa, quanh quẩn trong con hẻm trống trải.

Cho dù lên tầng, dường như anh cũng không có ý định đến đỡ cô, một mình một người đi phía trước, Duẫn Nhi cắn răng nhắm mắt theo đuôi anh.

Trước cửa phòng, Dương Dương lấy chìa khoá ra mở cửa, sau đó xoay người nói với cô: "Cô vào đi."

Duẫn Nhi vuốt tóc đi vào, nhưng vừa mới bước vào cửa, cánh cửa phía sau nặng nề đóng lại, ngay sau đó cô chỉ cảm thấy một cơ thể nóng rực với sức lực không thể chống cự ập đến, đè cô lên tường.

Duẫn Nhi theo bản năng định đẩy anh ra, dùng sức giãy giụa.

Động tác anh dừng một chút, hô hấp nóng rực phả vào bên tai cô: "Đã vào cửa rồi, giả vờ cái gì?"

Dứt lời, anh cúi đầu cắn vành tai cô, đầu lưỡi trằn trọc một chút, cô giật mình, cả người run rẩy.

Anh đang làm gì vậy!

Rốt cuộc anh đang làm gì vậy!

Trong lòng cô rối bời, cô cố gắng tránh khỏi sự giam cầm của anh, sau đó vung tay tát anh, trong bóng tối, tiếng da thịt tiếp xúc "Bốp" một cái, vô cùng vang dội.

Dương Dương bị cô tát đến mất phương hướng, cuối cùng phải buông cô ra.

Duẫn Nhi dựa tường há miệng thở hổn hển, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ soi vào, đề phòng nhìn anh.

Cô vội vàng cởi giày cao gót của mình, sờ soạng tủ giày trong bóng tối, tùy ý xách một đôi giày thể thao ra, sau khi xỏ vào, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, "Rầm" một tiếng, cửa phòng mang theo sự tức giận nặng nề đóng lại.

Đúng lúc này, công tắc đèn "Lạch cạch" một cái, bật lên, Từ Diệp đứng bên tường, cười đến sắp tắt thở.

"Ha ha ha ha, Dương Dương, cậu cũng có ngày như ngựa mất móng trước cơ à, bàn tay phụ nữ ăn ngon không?"

"Cậu mẹ nó không đi làm à?" anh vuốt khuôn mặt nóng rát, buồn phiền nhìn cậu ta: "Đèn cũng không bật."

"Buổi chiều uống say nên ngủ quên." Từ Diệp quay lại ghế sô pha: "Kết quả cậu trở về lại chơi trò kích thích như vậy, tớ không dám nói gì, chẳng may phá hỏng chuyện tốt của cậu thì sao."

Dương Dương bất đắc dĩ mà ngồi xổm xuống, xách đôi giày cao gót màu đen bị gãy trên mặt đất lên, lại nhìn góc trống trong tủ giày, đau lòng chửi thề một tiếng:

"Đệch, người phụ nữ này xỏ đôi Nike tớ mới mua đi rồi." Anh tiện tay ném đôi giày cao gót bị gãy vào chỗ trống trên góc tủ giày.

----------

Cả một đêm, Duẫn Nhi luôn trong trạng thái không yên, Dịch Tiểu Gia ở bên cạnh cô, lo lắng hỏi: "Chị Duẫn Nhi, xảy ra chuyện này, chị có muốn báo cảnh sát hay không!"

Cô lắc đầu, paparazzi xuất thần nhập quỷ, cô không muốn mạo hiểm như vậy.

Nhưng điều làm cô tâm phiền ý loạn không phải chuyện này, mà là người đàn ông kia.

Nhớ lại tiếng hít thở của anh, nhiệt độ cơ thể anh, cảm xúc bị anh dùng đầu lưỡi cắn lên vành tai, nếu đổi lại là người khác, cô sẽ ghê tởm đến buồn nôm, nhưng bây giờ cô không buồn nôn, ngược lại mẹ nó còn có chút, chưa thoả mãn...

Cô vô thức sờ lỗ tai.

Cô không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, trước đây khi yêu đương cùng Thiệu Văn Tuyên, nếu phải nắm tay, trong lòng cô sẽ sinh ra cảm giác khó chịu.

Mà người đàn ông kia, cơ thể tản ra hơi thở dã thú, cả người tràn ngập hormone nam tính, có thể quyến rũ bất cứ người phụ nữ nào.

Thế mà cô lại không thấy phản cảm một chút nào...

Thật sự điên rồi!

Một chú chó lông vàng từ trong phòng đi ra, thấy cô trên ghế sô pha, sủa gâu gâu một tiếng, sau đó rúc đầu vào trong lòng ngực cô, làm nũng với cô.

"Tây Bảo." Duẫn Nhi vuốt bụng chú chó lông vàng, nhớ đến chú chó đen mà Dương Dương nuôi, chó đen nhỏ hơn Tây Bảo, nhưng cả cơ thể tràn ngập cơ bắp mạnh mẽ, giống như anh vậy...

Cô nhéo mỡ bụng Tây Bảo, gãi ngứa cho nó.

"Đúng rồi, còn có chút việc." Dịch Tiểu Gia ôm gối ngồi trên ghế sô pha nhà, nói với cô: "Hôm qua Diệp Hinh Điềm về công ty, nói cô ấy chia tay rồi."

Duẫn Nhi tò mò ngước mắt: "Chia tay?"

"Vâng." Dịch Tiểu Gia gật gật đầu: "Cô ấy rất bình tĩnh, bộ dáng có vẻ cũng không sao, nói người đàn ông kia tham gia 《 Tìm kiếm giọng ca mới 》, cô ấy không thể ở bên cậu ta, cho nên chủ động chia tay."

"Vì sao?" cô nghĩ đến trước đây cô ấy còn sống chết theo người ta, làm thế nào cũng không chịu chia tay, tại sao bây giờ lại dứt khoát như vậy.

"Diệp Hinh Điềm nói cô ấy có một nguyên tắc, tuyệt đối không yêu người trong nghề."

Dịch Tiểu Gia giải thích: "Có chuyện thiên hậu Lưu Tư năm xưa làm vết xe đổ, ai biết có thể bị người ta chơi đùa hay không, không còn giá trị lợi dụng thì một chân đá văng, dẫm lên máu thịt người khác để nổi tiếng, những chuyện này xảy ra rất nhiều trong giới giải trí, đây nguyên văn lời cô ấy nói."

Duẫn Nhi không nói gì, im lặng lát, cuối cùng than nhẹ một tiếng: "Coi như con bé có chút thông minh, cứ như vậy đi."

Khi Dịch Tiểu Gia ra khỏi biệt thự, Duẫn Nhi gọi cô ấy lại: "Đôi giày để ngoài cửa kia, em giúp chị mang ra ngoài vứt nhé."

Lúc này Dịch Tiểu Gia mới chú ý tới, trên giá để giày trước cửa nhà cô đặt một đôi giày thể thao mới tinh, giày trắng đế đen, nhìn qua rất sạch sẽ, cô ấy ngồi xổm xuống, giơ ngón cái và ngón trỏ đo đế giày: "Kiểu nam mà!" Cô ấy khẽ lẩm bẩm, vô cùng kinh ngạc.

Đúng lúc Dịch Tiểu Gia ra khỏi cửa, Duẫn Nhi đột nhiên chạy đến trước cửa gọi cô lại: "Này, thôi... Để chị tự đi vứt cũng được."

Dịch Tiểu Gia nhún nhún vai, ngoan ngoãn đặt đôi giày thể thao về vị trí cũ, đặt cạnh đôi giày cao gót Christian Louboutin đế đỏ của Duẫn Nhi, nói: "Còn mới mà chị, vứt đi thì tiếc lắm."

Trước khi ra khỏi cửa, cô ấy quay lại tặng Duẫn Nhi một nụ cười tươi rói, ý tứ sâu xa.

Duẫn Nhi khoanh tay dựa vào cánh cửa, tâm trạng thoáng phức tạp.

Ánh trăng thanh xuyên qua cửa sổ soi vào trong nhà, giày cao gót cùng giày thể thao yên tĩnh dựa vào nhau, đêm tối, tĩnh lặng không tiếng động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro