NADNCAS 39: Say rượu làm loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Duẫn Nhi..."

"Này Duẫn Nhi à..."

Bóng người trước mặt rung động mơ hồ, cô vươn tay đẩy cánh tay đang muốn chạm vào cô đi. Đầu cô choáng váng, cô chỉ muốn nằm xuống đây một lúc.

Một nhóm người thấy dường như Duẫn Nhi có chút không thoải mái liền nhanh chóng vỗ nhẹ vào lưng cô.

"Cái này... tửu lượng của cậu ấy đúng là quá tệ..." Nồng độ cồn trong rượu thực sự không cao, bọn họ ở đây uống nhiều như vậy một ly lại một ly cũng chưa có ai say. Nhưng Duẫn Nhi lại say đến quắc cần câu.

"Giai Giai–!" Giai Giai nghe thấy sau lưng có người hét lớn liền quay đầu.

"Có chuyện gì vậy?"

"Mau tới đây, Duẫn Nhi say rồi."

"Hả??" Giai Giai nhanh chóng đặt cốc xuống, bước tới.

"Duẫn Nhi? Duẫn Nhi à?" Cô lấy tay vỗ nhẹ vào lưng Duẫn Nhi, gọi cô bạn đang say khướt khượt của mình.

Duẫn Nhi cau mày, mặt đỏ bừng, lỗ tai cũng đỏ, mơ mơ màng màng nheo mắt, vươn tay hất tay Giai Giai không cho cô ấy chạm vào.

"Tôi phục mấy người luôn, như thế nào mà khiến người ta say thành cái dạng này thế hả!" Giai Giai cau mày nhìn vòng người xung quanh.

"Này, Trần Thừa—"
Vừa nhìn, phía đối diện cũng có mấy người đàn ông đã say bảy tám phần, Trần Thừa cũng đã có vẻ mơ hồ.

"Bọn tớ thực sự không ngờ rằng Duẫn Nhi lại uống rượu kém như vậy. Mọi người uống nhiều hơn cô ấy cũng có sao đâu mà. Không nghĩ rượu nồng độ thấp như vậy cũng say được ..."

"Không cho cô ấy uống rượu thì có thể như này được sao! Thật là!" Giai Giai trợn mắt nhìn bọn họ.

"Duẫn Nhi ơi, Duẫn Nhi, cậu còn nghe hiểu tớ đang nói gì không? Tớ sẽ nhờ Tùng Lâm đưa cậu về? Hay là cậu ở lại đây với tớ ha?"

"Ưm......" Duẫn Nhi bị lay tỉnh thì cau mày nhìn cô, nhưng lại tiếp tục vươn tay hất tay cô ra.

"... Cậu này, đừng chạm vào tôi!"

"Tớ nói nè, ở đây ngủ với tớ hay là về?"

"..." Cuối cùng, Giai Giai không biết nói gì nữa. Đây là uống đến choáng váng đầu óc luôn rồi.

"Nếu không tí nữa chúng ta đưa cô ấy về nhé?"

"Về cái bi–p nhà cậu!" Giai Giai trừng mắt nhìn mấy người đàn ông đang nói chuyện bên kia.
Mấy người đó nhún vai, không nói gì.

"Thật là..." Giai Giai đang nghĩ để tối nay Duẫn Nhi ngủ ở đây với cô thì cô gái bên cạnh mở miệng.

"Ấy, điện thoại của ai đây? Rung từ nãy đến giờ, vừa mới vừa rồi lại rung xong."

"Không phải của tôi."

"Cũng không phải của tôi..." Mọi người đều sờ soạng trong người một chút.

"Là của ai thế, có người cứ liên tục gọi điện tới nè, Dương... Dương Dương? Mọi người có ai biết không?"

Giai Giai vui vẻ nhướng mày, chạy nhanh tới tiếp máy.

"Alo? Dương Dương, Duẫn Nhi đang ở cùng tôi đây."

"Xong việc xong việc rồi, tôi xin lỗi, cô ấy hơi say, anh đến đón cô ấy nhé! Ừm, chính là khách sạn trên đường núi, ừm, được rồi."

Giai Giai sau khi báo địa chỉ cho người bên kia, đi đến ngồi bên cạnh Duẫn Nhi bồi cô, đợi người đàn ông đến.

"Giai Giai à, ai vậy?"

"Người yêu của Duẫn Nhi."

"Thật sao??" Ánh mắt mọi người đều có chút kinh ngạc, nhìn Duẫn Nhi đang dựa vào ghế vì khó chịu mà nhíu mày nấc lên.

"Hỏng rồi, vừa rồi tôi nói đến chuyện kia..."

"Không sao, chuyện đã qua rồi, Duẫn Nhi cũng chẳng để trong lòng đâu."

"Được rồi, sau này mọi người đừng nói nhảm gì nữa..." Mọi người gật đầu theo rồi bắt đầu nói về một số công việc của họ.

Một lúc sau, có tiếng bước chân truyền tới từ phía xa, sau lưng Giai Giai vang lên một tiếng nói cắt ngang cuộc trò chuyện.

"Đên rồi à, khá nhanh đấy." Giai Giai đứng dậy, quay người lại nhìn người đàn ông trước mặt.
Mái tóc của anh hơi rối, anh vẫn mặc một bộ vest âu màu xanh ngọc, trông giống như vừa trở lại sau một chuyến công tác.

"Đến đây đến đây, thực xin lỗi, đều là những bạn học cũ có chút không đúng mực."

Dương Dương không nói gì nhiều, đi qua vỗ vỗ vai Duẫn Nhi.
"Duẫn Nhi, tỉnh lại nào em."

Người phụ nữ mặt đỏ bừng lan ra đến tận cổ khẽ ợ hơi một tiếng. Dường như đã nghe thấy giọng nói quen thuộc nào đó, rên rỉ hai tiếng rồi mở mắt ra nhìn anh.

Dương Dương vươn tay dịu dàng vuốt ve lên gò má ửng hồng của cô, sau đó nhẹ nhàng bế cô lên.

"Anh, anh đừng động vào tôi!"
Bóng dáng trước mặt cô như đang rung lắc, cô không thể nhìn ra là ai, chỉ có thể chống cự theo bản năng.

"Là anh, Dương Dương."

Cô cau mày, ghé sát vào mặt anh mà nhìn, ánh mắt mơ mơ màng màng, chóp mũi chạm vào mặt anh.

"... Dương Dương——" Dường như cô đã nhận ra người trước mặt mình, vươn bàn tay ra ôm chầm lấy anh.

Anh cởi áo khoác lên người cô, bế cô lên, cái đầu nhỏ gật gù đổ gục dựa vào cổ anh.

"Này, đừng quên cầm điện thoại."
Giai Giai đưa di dộng cho anh.

"Ôm chặt chưa?"

"Ừm."

"Không thoải mái à?"

"Ừm."

"Một lát nữa là về đến nhà rồi, ngoan đừng nhúc nhích nhé, ôm chặt lấy anh nào."

"....Ừm."

Nhìn thấy hai người họ đã đi xa, Giai Giai mới yên tâm quay về, nhưng lại thấy các bạn học phía sau đang nhìn chằm chằm vào cô.

"...Sao vậy?" Những vẻ mặt này là có ý gì, một hai ánh mắt đều hướng lại đây.

"Chắc là do tôi say rồi..."

"... Vậy thì tôi cũng say."

"Đây có phải là một bộ phim thần tượng không? Là bạch mã hoàng tử sao?!"

Giai Giai lặng lẽ trợn tròn mắt, không thèm để ý tới đám bạn học nữ kia.

Dương Dương ôm cô ngồi vào ghế sau, đang chuẩn bị đóng cửa thì bị cô kéo lại.

"Làm sao vậy?" Anh nhìn cô.

Người con gái ấy không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào anh bằng đôi mắt ngấn nước.

Anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt ửng đỏ vì men say của cô, ôn nhu nói.

"Em nằm phía sau nghỉ một lát đi, rất nhanh sẽ về đến nhà rồi."
Nói xong, anh vừa muốn đứng dậy thì cổ tay áo bị cô níu chặt.

"... Duẫn Nhi à?"

"Anh đừng đi!"

Cảm thấy có chút bất lực, anh nhẹ nhàng vuốt ve, nắm lấy bàn tay cô đang kéo áo mình.

"Anh không đi, anh chỉ lên phía trước lái xe đưa chúng ta về nhà, được không?"

"Không! Anh phải ở đây!"

Dương Dương nhìn ánh mắt bướng bỉnh của cô mà thở dài. Sau đó nhẹ nhàng kéo cô lên, để cô ngồi ở ghế phụ.

"Em ngoan ngoãn ngồi đây một chút được không?"

Anh thắt dây an toàn cho cô, anh cúi đầu xuống, thấy cô đang nhìn thẳng vào anh.

"Không được!"

Anh sửng sốt một chút, nhưng sau đó lại cảm thấy hơi buồn cười.

Tại sao lại thích làm những hành động chống đối người khác như vậy, náo động chẳng khác gì mấy đứa trẻ nhỏ.

Quay đầu định khởi động xe, anh vừa đút chìa khóa xe vào thì bất ngờ bị người bên cạnh tóm lấy cánh tay.

"Không được! Anh không được không nhìn em..."

Dương Dương bất lực quay đầu nhìn cô. Hai mắt đối diện nhau, trong mắt cô mang theo sương mù mờ mịt. Đột nhiên cô tiến lên muốn hôn anh. Trong vô thức anh đã tránh đi.

Hành động này đã hoàn toàn khiến đôi mắt của người trước mặt trở nên đỏ ửng.

"Anh, đáng ghét! Đồ chết dẫm! Có phải là anh không thích em nữa rồi hay không..."

Dương Dương ngây người. Duẫn Nhi uống say rồi, nước mắt nói chảy là chảy không ngừng.

"Không phải, chỉ là hành động theo bản năng thôi ..."

Người phụ nữ khóc thút thít không ngừng, mặt mũi đều đã đỏ hoe, thỉnh thoảng còn nấc lên một tiếng.

Anh tiến đến ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng của cô rồi hôn lên hai bên má cùng khóe miệng nhỏ xinh dỗ dành cô.

"Về nhà trước được không em? Về nhà lau mặt đã, mắt sưng hết lên rồi đây này."

Duẫn Nhi thấy anh đưa tay lau nước mắt cho mình thì tiến đến ôm lấy anh, rồi vừa hôn vừa cắn, mới hôn hai cái trên má lát sau lại cắn hai cái dưới cằm, động tác của cô khá thô lỗ, có lúc còn đập cả vào sống mũi của anh, nhưng anh cũng không hề ngăn cản mà để mặc cho cô làm loạn.

Người đàn ông không có phản ứng gì hình như cũng khiến cô mất đi hứng thú, cô ngước mắt nhìn anh rồi ngẩng đầu lên, tựa hồ muốn hôn lên môi anh nhưng lại chỉ có thể mơ mơ màng màng mà hôn vào cằm anh.

"Sao anh lại có tận mấy cái miệng vậy ... Lạ thật đấy ..."

Anh vươn tay đỡ cô, miết nhẹ lên hai cánh môi ẩm ướt của cô rồi buông ra.

"Về nhà hôn cho đủ thì thôi nhé, bây giờ em ngoan ngoãn ngồi cho đàng hoàng được không?"

Duẫn Nhi nhìn anh, cuối cùng cũng nghe lời gật gật đầu. Khởi động xe xong, anh mở cửa sổ xe để cho cô hóng gió.

Làn gió đêm mùa thu khá mát mẻ, bị gió thổi một hồi cũng khiến đầu óc của cô tỉnh táo hơn đôi chút.

"Tới rồi sao ..."

"Vẫn chưa."

"...Đến nơi rồi hả?"

"Chờ thêm một chút nữa."

"...Hức, đã đến nơi chưa?"

"Đến ngay rồi đây."

Trên đường đi anh phải trả lời những câu hỏi lặp đi lặp lại của cô không biết bao nhiêu lần, cô còn không ngừng gọi tên anh, nhưng hầu như anh cũng đáp lại suốt quãng đường.

Cuối cùng đã về đến nhà, Dương Dương định bế cô, nhưng Duẫn Nhi lại khăng khăng không chịu mà cứ muốn tự mình đi vào.

Nhìn thấy cô loạng chà loạng choạng, anh đi bên cạnh thỉnh thoảng lại vươn tay đỡ lấy cô.
Vất vả lắm mới lên đến nhà, anh để áo sang một bên, rồi vào phòng tắm lấy một cái khăn ướt, chuẩn bị lau mặt cho cô.

Vừa đi ra ngoài liền thấy cô đã cởi hết váy cùng nội y, khỏa thân ngồi bên mép giường nhìn anh.
Dưới ánh đèn mờ ảo, thân thể trắng nõn cứ thế hiện ra trước mắt anh.

Anh hít sâu một hơi, cảm thấy hơi đau đầu rồi từ từ đi đến nhìn vào đôi chân nhỏ nhắn đang đung đưa của cô, còn đôi mắt đang nhìn anh dụ dỗ.

Anh lấy bộ váy ngủ trong tủ ra định giúp cô mặc vào. Vừa mới chạm vào cô thì bàn tay nhỏ bé của người phụ nữ đã vung lên ném nó sang một bên.

"Không muốn!"

Dương Dương bất lực nhìn cô, Duẫn Nhi lúc này vừa tức giận vừa buồn cười nhưng cũng rất đáng yêu khiến anh nhất thời không biết làm thế nào với cô.

Bởi vì anh đang ngồi xổm, nên cô vừa cúi đầu thì mái tóc đen dài mượt mà như tảo biển cũng buông xuống theo.

Anh cảm thấy may mắn vì mình đã nhanh chóng quay lại, bằng không nếu bộ dáng sau khi say rượu này của cô bị người khác nhìn thấy thì quả thực là anh cũng sẽ có ý định giết người.

"Lau mặt đi rồi đi ngủ thôi."
Ngón tay anh nhẹ nhàng nâng chiếc cằm xinh xắn lên rồi lau mặt cho cô.

"Không làm hả?" Giọng nói của cô vang lên bên tai, anh cũng nhìn cô.

Ánh mắt cô vừa mịt mờ nhưng cũng vừa trong trẻo. Cô vẫn còn say mà lại giống như đang tỉnh táo.  Cồn rượu khiến cô trở nên vừa bướng bỉnh vừa mạnh dạn hơn.

"Dương Dương..."

"Ừm?" Anh dừng lại động tác đang dang dở rồi đối diện với cô, nhìn vào đôi mắt sáng trong của cô.

"Hôn em đi."

Dương Dương không khỏi bật cười thành tiếng, biểu cảm của cô vừa chân thành lại vừa nghiêm túc, khẽ chu đôi môi đỏ mọng tiến đến trước mặt anh.

Anh chống tay xuống mép giường, ngẩng đầu hôn chụt một cái lên đôi môi đỏ mọng của cô rồi nhìn cô cười.

"Được chưa?."

"Ừm...Hôn thêm cái nữa."

"Chụt——"  Tiếng chụt lúc này còn to hơn vừa nãy.

Người phụ nữ cười cong mắt.
"Thêm cái nữa, thêm cái nữa nào!"

"Chụt —— Chụt——!" Lại thêm hai nụ hôn nữa, một cái hôn lên khuôn mặt thanh tú mềm mại, cái còn lại chạm nhẹ lên chóp mũi đỏ hồng của cô.

"Bạn mình ơi có thể đi ngủ được chưa nào?" Anh từ từ đứng dậy, mang chiếc khăn lông trong tay cất vào trong phòng tắm.

Khi anh vừa quay lại đã nhìn thấy người con gái ấy vẫn ngồi bên mép giường với đôi vai gầy run rẩy. Anh bước tới, lúc này mới nhìn rõ, cô bé này lại vừa hay rớt nước mắt.

"Sao vậy? Em thấy khó chịu chỗ nào à?"

"Ừ!" Cô vừa mới trả lời đã lập tức khiến cho anh trở nên căng thẳng, vội hỏi cô không thoải mái ở đâu.

Cô nắm lấy bàn tay to của anh ấn xuống ngực cô, đôi bồng đảo căng tròn nằm gọn trong lòng bàn tay anh, mềm mại không thể tả.

"Tại sao anh lại không hôn em hả?"

Dương Dương sửng sốt.

"Anh còn chẳng thèm đá lưỡi nữa..."

Lần này anh đã hoàn toàn đứng hình. Nhìn vào đôi mắt ngấn nước của cô, ánh mắt anh nhịn không được mà nhìn khắp cơ thể cô.

Đôi bồng đảo mềm mại nằm dưới bàn tay anh, lòng bàn tay có thể cảm nhận được rõ ràng đầu nhũ hoa đã nhô lên kia đang tiếp xúc với lòng bàn tay nóng bỏng của anh theo từng đợt hô hấp của cô.

Xương quai xanh xinh đẹp tinh tế, bờ vai lại vừa mỏng vừa nhỏ, cô thật sự rất gầy, khiến nhiều lúc anh không khỏi cảm thán.

Ánh mắt nóng bỏng dừng trên đôi môi khẽ hé mở của cô, không biết là vô tình hay cố ý, anh có thể nhìn rõ đầu lưỡi mềm mại nằm giữa môi và răng của cô, giống như là đang mời gọi anh tiến tới..

"Ực..." Thậm chí anh có thể nghe thấy rõ tiếng nuốt nước miếng của mình, yết hầu anh di chuyển lên xuống, thân dưới đã trở nên sưng tấy nóng bừng, mỗi một cơ bắp trên người anh cũng đã trở căng cứng.

Anh đứng dậy, cởi cà vạt trước ngực ra, rồi ngồi xuống mép giường.

"Lại đây nào."  Giọng anh đã khàn khàn, khi anh nói chuyện yết hầu dường như cũng trở nên khô khốc.

Nghe thấy lời anh nói, Duẫn Nhi cũng đã phản ứng lại, chậm rãi bò về phía anh.

Cho đến khi khoảng cách giữa hai người đã gần trong gang tấc, ánh mắt cô chạm phải đôi mắt tràn đầy dục vọng của người đàn ông, và cảm nhận được hô hấp nóng rực của anh hòa quyện với hơi thở của mình.

Nụ hôn của anh nhẹ nhàng đặt xuống vành tai, giữa hai hàng lông mày rồi trên cả đôi mắt của cô. Anh vẫn luôn triền miên và hấp dẫn như vậy.

Nụ hôn đặt xuống nơi khóe miệng cô từng chút rồi lại từng chút, chỉ là những động chạm nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cơ thể cô như nhận được nguồn cảm hứng, khơi dậy ham muốn mãnh liệt trong cô.

Cô mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy giống như trong người đang có lửa cháy, môi và răng đều trở nên khô nóng lạ thường.

"Không phải là em muốn hôn à, há miệng đi, đưa lưỡi ra nào."
Giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên bên tai tựa như một sự mê hoặc, cô không nhịn được nuốt nước miếng, rụt rè đưa đầu lưỡi mềm mại hồng nhuận đến trước mặt anh.

Giây tiếp theo cô cảm thấy đầu lưỡi của mình được anh ngậm lấy nhẹ nhàng mút vào.

Cô đưa tay ôm cổ người đàn ông, rồi cùng anh ôm hôn đắm đuối, trong cơn mơ màng, những xúc cảm quấn quít nơi miệng lưỡi khiến cô mê mệt, đầu lưỡi dây dưa triền miên cùng anh, đến khi cô bị anh hôn đến tê dại mới được anh buông ra.

Cô thở hổn hển nhìn người đàn ông trước mặt, môi anh vẫn đang kề sát môi cô, thỉnh thoảng lại khẽ hôn lên rồi liếm láp cánh môi cô. Ý thức vốn dĩ chẳng còn tỉnh táo của cô đã hoàn toàn trầm luân trong nụ hôn này, mà dục vọng trong cơ thể cũng đã hoàn toàn thức tỉnh, đói khát kêu gào.

Bàn tay của người đàn ông đang du ngoạn trên cơ thể trần trụi của cô, cô chủ động kéo tay anh đặt lên bầu ngực căng tròn đang sưng tấy khó chịu của mình.

"Ưm... sờ em đi..." Bàn tay to lớn lúc này cũng nắm lấy hai quả đào của cô mặc sức nhào nặn, hai nhũ hoa đỏ hồng nở rộ giữa các ngón tay của anh, ngón cái cùng ngón trỏ khẽ nhéo hai nhũ hoa mà vân vê khiêu khích.

Hai núm vú cũng sưng lên và dựng đứng dưới những đầu ngón tay của người đàn ông. Anh nhìn đôi bồng đảo bị mình xoa nắn thành nhiều hình dạng khác nhau thì cả người căng cứng, bụng dưới dường như muốn nổ tung.

Bỗng nhiên động tác cọ xát của anh dừng lại, cô mở đôi mắt long lanh ra, bất mãn cọ cọ vào người anh, đôi tay quờ quạng bắt lấy vai anh.

"Hừ..ưm ... còn muốn sờ mà..."
Đáp lại cô là đôi môi mềm mại của người đàn ông, hôn lên đôi bồng đảo mịn màng của cô, hơi thở nóng rực phả lên vùng da thịt trắng nõn căng tròn của cô.

"Ha...a..." Đầu óc hỗn loạn cùng dục vọng không thể kiềm chế như đang thao túng cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro