NTĐNN 24: Ăn đậu phụ, sờ mó lung tung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, Cung Tuấn, không cho phép ngươi chết, ngươi chết rồi thì ta làm sao bây giờ! Ngươi có nghe thấy không hả! Ngươi tỉnh lại cho ta!" – nàng vỗ vào mặt hắn...

Cung Tuấn lại không hề có phản ứng, tiếp tục vỗ, vẫn không có phản ứng, nàng bây giờ rất mong có thể nhìn thấy hắn bật dậy cãi nhau với nàng, nhưng mà tên này vẫn chết lặng như cũ, không có một chút sức sống.

"Này, mau ngồi dậy cãi nhau!" – nàng lay lay hắn, trong lòng đột nhiên cảm thấy hoang mang, nếu như hắn chết, nàng nên làm gì bây giờ ?

Đối với nàng mà nói, vai trò của hắn có lẽ chính là đưa nàng tới Ấp Thành. Đợi sau khi nàng gặp sư phụ, hắn coi như là "đã sử dụng xong", từ nay về sau có thể đường ai nấy đi.

Nhưng mà những hoang mang lo lắng trong lòng nàng bây giờ tuyệt đối không chỉ dừng lại tại đây.

Nếu hắn chết, ai cãi nhau với nàng ?

Nếu hắn chết, sau này nàng biết chèn ép ai đây ?

Nếu hắn chết, vậy......vậy không phải cuộc sống của nàng sẽ rất vô vị sao ?

"A Tuấn, ngươi đừng có xảy ra việc gì được không ?" – Duẫn Nhi càng nghĩ càng sợ, không khỏi vươn bàn tay vuốt lấy khuôn mặt lạnh như băng của hắn. Cái lạnh từ đầu ngón tay truyền thẳng đến trái tim nàng.

Một sự ngạc nhiên xảy ra trước mắt, khuôn mặt của Cung Tuấn trong nháy mắt trở nên chói sáng rạng rỡ.

"A Tuấn, ngươi tỉnh lại đi, sau này ta sẽ không bắt nạt ngươi nữa!" – nàng lay hắn.

"Sau này ta không làm ngươi tức giận nữa, được không ?"

"Cung Tuấn! Ngươi ngồi dậy đi, tỉnh lại tỉnh lại tỉnh lại!"

Nàng dùng hết chiêu thức của bản thân, vừa đấm vừa xoa, hắn vẫn không tỉnh lại.

Trong động chỉ còn tiếng củi cháy kêu lép bép, âm thanh ấy vang vọng trong hang động trống rỗng, lại mang theo sự cô đơn lan tỏa khắp thạch động, đâm thẳng vào trái tim nàng.

"A Tuấn, ngươi tỉnh lại đi mà! Ta không bắt nạt ngươi còn chưa được sao ?" – nàng cúi đầu, dùng khuôn mặt nhỏ áp lên trán hắn, lạnh quá, trán của hắn thật là lạnh.

Duẫn Nhi không khỏi vươn bàn tay, xoa xoa nắn nắn khuôn mặt lạnh như băng của hắn, hy vọng có thể truyền cho hắn một chút hơi ấm.

Từ khuôn mặt hắn đến tận cổ hắn, cho đến khi chạm vào vạt áo ẩm ướt của hắn.

Vừa mới rơi xuống nước, quần áo của hắn vẫn ẩm ướt, như vậy rất không tốt với thân thể hắn. Duẫn Nhi do dự một lúc, bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng cho hắn.

"Đồ biến thái, mọi người đều nói thời thế xoay vần, lúc trước ngươi cởi quần áo của ta, bây giờ cũng đến lượt ta cởi quần áo của ngươi rồi! Tên nhóc này! Nếu ngươi không tỉnh lại, ta sẽ bóp chết ngươi! Cho ngươi nếm thử cảm giác bị người khác bóp cổ."

Nàng cằn nhằn liên tục, mơ hồ truyền vào tai hắn. Thật ra lúc nàng nói, nàng sẽ không bắt nạt hắn nữa thì hắn đã tỉnh lại rồi.

Chẳng qua là cả người lạnh lẽo không có nổi chút sức lực, cho nên hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, khi bàn tay nàng bắt đầu tàn phá khuôn mặt hắn, hắn rất muốn phản kháng, nhưng mà hắn không còn hơi sức đâu mà cãi nhau với nàng. Hơn nữa hắn rất muốn biết kế tiếp nàng sẽ làm gì.

Nào ngờ tiểu nha đầu chuẩn bị cởi quần áo cho hắn, vậy hắn cứ tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi là được rồi.

Thấy nha đầu kia vừa mới đau buồn thảm thiết kêu hắn không được chết, hắn không tin nha đầu này thật sự nỡ bóp chết hắn!

Có điều nha đầu kia thật sự rất ngu ngốc! Cởi quần áo cũng không biết làm, đôi tay nhỏ bé nhẹ có nặng có cọ xát trên người hắn, hắn thật sự rất nghi ngờ có phải nàng đang cố ý sờ mó lung tung không !

Đáp án là: Đúng vậy.

Mong muốn ban đầu của Duẫn Nhi là muốn giúp hắn cởi quần áo ra hong cho khô, nhưng lần đầu tiên chạm vào cơ thể nam nhân, hơn nữa lại dưới tình huống như thế này....đối phương không có chút nhận thức nào, có phải nàng có thể muốn làm gì thì làm không ?

Cơ thể hắn thật rắn chắc, phàm là người luyện võ đều như thế, nhưng sờ lên cơ thể hắn, trong nhu có cương, kiên nghị mạnh mẽ. Lại trong cương có nhu, không quá cách biệt. Cảm giác cũng không tồi đấy chứ ?

Không đợi cởi áo ngoài, bàn tay nàng đã chui vào bên trong.

Oa, cơ thể tên này cứ như một khối băng! Ha ha sờ vào thật là thoải mái, cảm giác không tệ. Trên dưới trái phải, nếu không phải quá lạnh, chắc là cảm giác rất thích!

Trong mơ hồ, dường như nàng nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề. Duẫn Nhi sợ tới mức ngây ra một lúc, rụt đôi tay nhỏ bé đang phạm tội về.

"Cung Tuấn! A Tuấn!" – nàng lắc lắc hắn, không nhúc nhích.

Duẫn Nhi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tốt quá! Chưa tỉnh. Nếu không nàng sẽ cực kỳ xấu hổ!

Quên đi, vẫn nên cởi quần áo trước.

Nhưng cơ thể hắn rất nặng, nàng ôm cổ của hắn, mới có thể miễn cưỡng nâng nửa người hắn lên được.

Ngay lúc nàng di chuyển cổ hắn, nàng quá chuyên tâm đến công việc của đôi tay, không để ý có người đang làm công tác nghiên cứu với sự mềm mại trước ngực nàng.

Thật ra trước đây sao lại không chú ý tới cơ thể của nàng nhỏ bé, lại thích mặc quần áo có vẻ rộng rãi thoải mái một chút, cho nên không thể hiện rõ dáng người, nhưng khi bộ ngực của nàng dán lên khuôn mặt của hắn, cảm giác này hoàn toàn khác.

Mềm mại, thơm thơm ngọt ngọt... sau đó hoàn toàn là tưởng tượng. Lần trước chưa kịp ăn đã bị hôn mê, thật là thiệt thòi.

Bây giờ chỉ cách một lớp quần áo mà đã mất hồn như thế này, nếu trực tiếp 'ăn' cái đóa anh đào hồng phấn kia vào miệng...nghĩ thôi đã thấy đẹp rồi!

Cho nên hắn không ngại nàng cởi nhiều hơn một chút, cơ thể tiếp tục cúi xuống, ngăn cản nàng cởi thành công quần áo của hắn.

Như vậy cũng có thể làm tiểu nha đầu phân tâm, tránh được việc nàng sẽ chú ý tới hắn lại bắt đầu có "cây gậy".

Duẫn Nhi đang rất cố gắng "làm việc" nếu biết rằng người trong lòng nàng đã hóa thân thành sói, không biết sẽ có phản ứng gì.

Nặng quá, cái tên này sao lại nặng như vậy !

Nàng đơn giản ngồi lên người hắn, ôm lấy cổ của hắn từ chính diện.

Vì thế, có người không những được thuận lợi lại quang minh chính đại vùi mặt vào nơi mềm mại của nàng, còn có thể nhân cơ hội hít lấy hương thơm, hương vị nhẹ nhàng ngọt ngào trên người nàng dường như bao phủ lên toàn bộ giác quan của hắn.

Được rồi! Cuối cùng cũng lộ ra hai bờ vai rộng lớn mà rắn chắc của hắn, thân hình cái tên biến thái này thật ra cũng rất đẹp ! Sờ nắn thấy cực kỳ dẻo dai!

Gì đây ? Nàng chỉ giúp hắn cởi một ít quần áo mà thôi, cơ thể cái tên này lại bắt đầu ấm áp dần !

Xem ra cái đống quần áo ướt sũng này đúng là không thể mặc được!

Duẫn Nhi càng quyết định chắc chắn, phải đem toàn bộ – quần áo – ẩm ướt – của hắn – cởi ra! Có lẽ như vậy hắn sẽ càng thoải mái hơn!

Nói là làm, nàng tháo đai lưng của hắn dùng sức cởi cái quần ngoài có chút ấm ấm của hắn, đúng lúc này, nàng phát hiện ra một việc rất kỳ quái..

Vì sao chỗ kia của hắn có một cái lều nhỏ ?

Tò mò tiến lại gần, dùng tay chọc chọc.

Một tiếng rên nặng nề truyền đến. Có muốn tiếp tục nhẫn tiếp tục nhịn, bị nàng làm như vậy cũng không nhịn được, phải nói là, cách nàng làm như vậy, người chết cũng có thể bị nàng làm cho sống lại! Hắn bất đắc dĩ thở dài.

"A Tuấn! Ngươi tỉnh rồi!" – nàng vui sướng lao lên trước.

Hắn rất muốn nói, không phải, ta đang hôn mê. Đáng tiếc không có cơ hội. Vì thế hắn đơn giản mở mắt tỉnh lại, yếu ớt nói ra hai chữ:

"Lạnh quá......"

Đầu nghiêng đi, lại hôn mê tiếp.

"Này! Cung Tuấn! Cung Tuấn!" – mặc kệ nàng lắc như thế nào, hắn tiếp tục giả chết.

Nhưng Duẫn Nhi lại lo lắng, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ ? Hắn lại hôn mê. Thật sự rất lạnh sao ?

Nàng xoa xoa mặt và tay của hắn, lại xoa xoa cánh tay hắn, hình như thật sự rất lạnh.

"Hắt xì!" – Không có vòng tay ôm ấp của hắn, vẫn không thể chống lại với cái lạnh bên ngoài.

Duẫn Nhi cúi đầu nhìn qua quần áo cũng đang ẩm ướt của mình, vì thế thoải mái cởi quần áo, tiến vào trong lòng hắn, đồng thời cũng không quên dùng áo bông dày bao bọc lấy hai người bọn họ. Sau đó, lúc này mới thoải mái thở dài một hơi.

Mặc dù cơ thể hắn rất lạnh, nhưng lúc trước còn lạnh hơn, được nàng xoa đi xoa lại như vậy, đã có chút ấm áp. Cho nên ôm thêm nữa thì tốt rồi, lát nữa hẳn là sẽ ấm lên.

Duẫn Nhi thoải mái thở nhẹ một tiếng, giống như con thuyền cô đơn cuối cùng đã cập bến, nói thật, quay vòng gần một ngày, thật sự quá mệt mỏi! Tìm một vị trí thoải mái, không bao lâu đã ngủ say.

Nhưng có người lại thảm rồi, dựng lên một cái 'lều nhỏ', không thể ngủ được.

Ông trời nhất định đang tra tấn hắn! Nhất định là như vậy!

Cung Tuấn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, vươn tay ôm nàng vào lòng, cơ thể trong suốt sáng bóng của nàng, dưới ánh lửa nhiễm một tầng đỏ sẫm, cái yếm xinh đẹp trước ngực của nàng giúp cho làn da càng thêm trắng mịn, hấp dẫn người ta đến cực điểm.

Nàng sau khi ngủ say, thanh nhã như thủy tiên, ngoan ngoãn co tròn trong lòng hắn, thỉnh thoảng phát ra một tiếng kêu thoải mái.

Chống đỡ cổ độc đã tiêu hao quá nhiều thể lực của hắn, cơ thể suy yếu bây giờ lại đối mặt với "mỹ thực", chỉ có thể nhìn mà không thể ăn. Đúng là đau khổ mà!

Đợi một chút!

Cung Tuấn đột nhiên kinh ngạc! Chỉ có thể nhìn!

Đúng vậy, lúc này sau khi tỉnh lại, hắn lại có thể nhìn thấy !

Điều này làm sao có thể! Bọn họ còn không tìm thấy Linh Diên Hủy, hắn lại có thể nhìn thấy !

Hắn cúi đầu, ánh mắt lại một lần nữa dừng trên người đang ngủ say trong lòng.

Ánh mắt của hắn lại có thể không trị mà khỏi! Đây là một tình huống trước kia chưa từng có, chẳng lẽ bởi vì hắn vừa mới ngâm mình trong hồ băng, ngược lại lại giúp ích cho việc giải cổ độc của hắn ?

Bây giờ hắn chỉ mới phỏng đoán, nhưng cuối cùng hắn sẽ điều tra rõ nguyên nhân.

Không cần biết là thế nào, bây giờ, hắn đã có thể nhìn thấy được. Tiểu nha đầu, ngày tháng tiêu dao của nàng đã kết thúc rồi!

Tay hắn chạm tới sợi dây màu đỏ sau lưng nàng, vì thế dùng lực một chút, cái yếm màu đỏ liền rơi xuống dưới, tay kia thì chỉ cần tận dụng lợi thế một chút, hai đóa mai hồng trước ngực liền sống động hiện ra.

Hắn cười khổ vươn tay vuốt ve hai đóa hồng mai dụ dỗ người kia, chỉ có thể nhìn, không thể ăn.

Lúc Duẫn Nhi tỉnh lại, Cung Tuấn vẫn tỉnh. Chỉ là có hai đôi mắt thâm quầng nhiều hơn trước.

"A Tuấn! Ngươi tỉnh rồi!" – nàng cảm giác được hắn bên cạnh không còn lạnh nữa, cơ thể nóng hầm hập của hắn tỏa ra hương vị làm cho nàng cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng.

Duẫn Nhi bị vui sướng làm choáng váng đầu óc hoàn toàn không ý thức được bọn họ giờ phút này gần như khỏa thân ôm lấy nhau.

"A Tuấn, mắt của ngươi làm sao vậy ?" – nàng nhìn hai đôi mắt đen như cái óng khói của hắn, tò mò sờ tay vào.

"Trúng độc rồi." – hắn nghiêng đầu đi, tránh tay nàng, vô cùng uất ức trả lời.

Rõ ràng trước đây chính là người mình ghét, rõ ràng chính là người dùng để tiêu khiển, bây giờ vì nàng mà trắng một đêm không ngủ, không phải trúng độc thì có thể là cái gì. Là cổ độc, cũng là độc Xuân Nhật Ngưng Hương Tán !

"Chúng ta lập tức đi lấy Linh Diên Hủy!" – Duẫn Nhi xoay người đứng dậy, lại phát hiện cái yếm trước ngực mình rơi xuống trong lòng hắn.

"A!" – nàng sợ hãi kêu một tiếng, kéo chăn che đi cơ thể mình.

"Làm sao vậy ?" – con sói nằm trên mặt đất rất vô tội hỏi dê con.

Duẫn Nhi lấy tay quơ quơ trước mặt hắn, không có gì khác. May quá, mắt hắn không nhìn thấy, nếu không nàng còn tưởng rằng hắn cố ý !

"Không có gì!" – Duẫn Nhi thở dài nhẹ nhõm, bắt đầu thoải mái mặc quần áo trước mặt hắn.

Cung Tuấn không chớp mắt lấy một cái, không rời mắt nhìn nàng lấy quần áo dày che đi cơ thể trơn bóng như ngọc của mình, bất lực cười khổ. Cách tiểu nha đầu này giày vò người khác thật đúng là giỏi!

Tiểu nha đầu, nếu không phải sợ hàn độc sẽ có ảnh hưởng với nàng, chuyện đầu tiên sau khi ta khôi phục thể lực chính là ăn nàng!

Nghỉ ngơi một đêm, ăn một chút đồ ăn Hạo Nhiên để lại, hai người lại xuất phát. Có bản đồ của Hạo Nhiên, tìm đồ lại càng thuận tiện hơn.

Nàng nhanh chóng tìm được Linh Diên Hủy và cỏ nhỏ. Nửa ngày ở trong động điều chế dược.

"Lại đây, mau uống đi !" – nàng mang dược đưa đến tay hắn.

Cung Tuấn vẫn đang nghịch Linh Diên Hủy còn thừa. Bông hoa nhỏ bốn cánh màu sắc khác nhau này, ở trong tuyết cực kỳ bắt mắt, chỉ là một bông hoa nhỏ như vậy lại có thể chống đỡ cổ độc, thật sự là như vậy sao ? Vậy hắn mang thêm mấy bông nữa về.

"Nghĩ cái gì vậy ?" – Hắn không nhìn thấy, nhìn chằm chằm vào hoa làm cái gì!

Cung Tuấn ngẩng đầu mỉm cười, nàng lại giật mình. Nụ cười này còn chói mắt hơn ánh mặt trời ló lên sau cơn bão tuyết.

Hắn cũng không thấy tò mò chút nào với sức hấp dẫn của bản thân, tiếp nhận cái bát một hơi uống cạn.

Đối với ý tưởng hắn kiên trì chọn thêm mấy bụi Linh Diên Hủy, Duẫn Nhi cũng không nghĩ nhiều, dù sao đây cũng là linh hoa, thế gian ít người biết.

Cũng là thuốc dẫn trị liệu cổ độc tốt nhất. Hắn đại khái sợ sau này sẽ dùng đến nó, cho nên hái thêm một ít.

Dù sao có cách bảo vệ hoa đặc biệt của nàng, loại hoa này còn có thể lưu giữ một tháng. Hẳn là cũng đủ cho bọn họ mang về vương phủ.

Duẫn Nhi lại không nghĩ tới, sau khi trở lại vương phủ, trở lại Ấp thành mà nàng mong nhớ, lại sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhiều đến mức, đủ để thay đổi vận mệnh sau này của nàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoona