NTĐNN 33: Từ trước đến giờ ngươi chỉ xem nàng như một món đồ chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đương nhiên là nàng chọn ở lại.

Ở chỗ này có ăn có uống lại có người hầu hạ, quay về phải làm tiểu nha hoàn, còn bị người ta vô cớ trút giận ! Ở lại !

Duẫn Nhi không mất nhiều thời gian để quyết định ở lại Tiểu Thương Sơn.

"Tiên cô là ai ?" nàng rót thêm một chén đầy cho Mã Thiên Ba. Cái tên ngu ngốc to lớn này rất dễ lừa.

"Tiên cô...Chính là tiên cô..." – Có mỹ nhân tiếp rượu, mặc dù chỉ có thể nhìn không thể ăn, nhưng hắn vẫn thấy rất sung sướng ! Mã Thiên Ba uống nhiều rồi.

"Vậy ai là tiên sư?" nàng không cho phép hắn uống thêm nữa.

Mã Thiên Ba nấc một cái, thở dài:

"Tiên sư chính là ân nhân của Tiểu Thương Sơn chúng ta ! Người thần thông quảng đại, nắm rõ thiên văn địa lý, võ công thiên hạ đệ nhất!

Lại còn tạo cho chúng ta cái trận thế gì đó, không còn ai dám đến trộm Xích luyện thảo nữa! ... Nhưng Lãnh Dịch Hạo là một ngoại lệ !

Chỉ có hắn trộm được ! Nếu như không nhờ cô nương giúp hắn, hắn nhất định không thoát được trận pháp do tiên sư bày ra !" Mã Thiên Ba say khướt nhưng vẫn cầm lấy bình rượu tiếp tục uống.

"Diện mạo tiên sư như thế nào?"

"Tiên sư chính là... Chính là tiên sư!" Mã Thiên Ba lè nhè, nghiêng đầu sang một bên, ngủ gục.

Duẫn Nhi bực bội đạp cho Mã Thiên Ba một cước, quên đi, xem ra hôm nay cũng không hỏi được chuyện gì.

Dù sao Tiểu Thương Sơn nàng cũng chưa dạo chơi bao giờ, ở chỗ này hưởng thụ vài ngày, chẳng qua không biết nàng ở đây, tiểu sư phụ có tìm được nàng hay không.

Duẫn Nhi mất tích.

Cung Tuấn phái người đi tìm suốt một đêm nhưng cũng không tìm được bóng dáng nàng.

Ấp thành là địa bàn của hắn, không có người nào mà hắn không tìm được. Trừ khi, nàng gặp chuyện không may.

Kẻ nào lại to gan như thế, biết rõ nàng là nữ nhân của hắn, còn dám tới cướp người ? Xem ra, ngoài đám trộm cướp ở Tiểu Thương Sơn kia, sẽ không có ai khác dám.

Cung Tuấn hạ lệnh:

"Cảnh Thu, lập tức phái người đến Tiểu Thương Sơn, tìm Mã Thiên Ba. Cần phải tìm được Vương phi !"

"Vâng ! Chỉ là... Vương gia ngài không đi ạ ?" Cảnh Thu do dự một chút, Tiểu Thương Sơn với Cung Tuấn coi nhau như "kẻ thù truyền kiếp". Phái người khác đi, Mã Thiên Ba nhất định không nể tình.

Cung Tuấn chậm rãi lắc đầu:

"Bây giờ ta lộ diện không thích hợp. Mã Thiên Ba biết rõ nàng là Vương phi mà còn dám tới cướp người, nhất định là đã có tính toán trước.

Nếu như ta đi, chắc sẽ bị kẻ khác khống chế. Đến lúc đó sẽ chỉ làm nha đầu gặp nguy hiểm, trước tiên ngươi cứ phái người đi thăm dò tình hình, nhớ kỹ bất kể gặp phải chuyện gì, phải thông báo cho ta biết trước. Ta..."

Hắn còn chưa dứt lời đã thấy một bóng dáng bay vọt đến, đang lúc hắn không để ý, đột nhiên ra quyền, đẩy lùi hắn hai bước.

"Đại ca ?!" – cằm hắn đau rát, con ngươi hiện lên sự ngạc nhiên.

"Đừng gọi ta là đại ca ! Ta giao Duẫn Nhi cho ngươi, ngươi đối xử với nàng thế nào! Đừng tưởng ta không biết, nếu như không phải tại ngươi đối xử không tốt với nàng, tại sao nàng phải rời bỏ vương phủ, lại sao có thể bị người ta bắt đi !"

Khuôn mặt chính trực của Cung Khánh tràn đầy sự tức giận, hai bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh.

Cung Tuấn chau mày : "Huynh vẫn luôn ở đây."

" Đúng, ta vẫn luôn ỏ đây. Ta tưởng rằng ngươi sẽ coi trọng việc nàng chọn ngươi, rồi đối xử tốt với nàng.

Nhưng ngươi đã làm cái gì ? Nàng vì ngươi mà đi Thiên Linh Sơn, giúp ngươi giải cổ độc, thậm chí vì ngươi mà đi giúp Ngọc Điệp giải cổ, vì ngươi mà xông lên Tiểu Thương Sơn lấy Xích luyện thảo.

Bây giờ cũng vì ngươi, nàng bị bọn giặc cướp ở Tiểu Thương Sơn bắt đi, trong lòng của ngươi vẫn chỉ có Ngọc Điệp ! Từ trước đến giờ trong lòng ngươi chỉ xem Duẫn Nhi như một món đồ chơi !" Cung Khánh lửa giận bừng bừng.

Cung Tuấn sửa sang lại quần áo, mắt nhíu lại:

"Không phải đệ không quan tâm nàng, nàng cũng không phải món đồ chơi. Nàng là nữ nhân của đệ."

"Đủ rồi! Ngươi có quan tâm hay không, chính ngươi hiểu rõ nhất. Nếu như bây giờ người bị bắt là Ngọc Điệp, ngươi sẽ làm gì? Tiểu Thương Sơn, ngươi không muốn đi, ta đi ! Cảnh Thu ! Dẫn đường !" Cung Khánh giận dữ xoay người rời đi.

Cảnh Thu nhìn qua sắc mặt vô cùng lạnh lùng của Cung Tuấn, lặng lẽ xoay người rời đi.

Đôi mắt Cung Tuấn tràn ngập băng giá, một lúc lâu, hắn đột nhiên đánh một quyền thật mạnh vào bàn, ai nói hắn không quan tâm ! Từ giây phút nha đầu rời đi, hắn đã biết hắn không nên để nàng ra đi.

Thế nhưng, hắn không thể không chăm sóc Ngọc Điệp !

Nếu có thêm một cơ hội, hắn nhất định sẽ không để nàng đi ! Nha đầu, nàng tốt nhất hãy bình an trở về cho ta !

Duẫn Nhi đang mơ mơ màng màng ngủ, bỗng nghe có người hấp tấp xông vào:

"Không xong rồi, không xong rồi!"

"Làm sao vậy ?" nàng dụi dụi cặp mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, lười biếng hỏi.

"Cung Khánh mang binh đánh Tiểu Thương Sơn rồi." Mã Thiên Ba cấp báo.

Nếu là trước đây, hắn không hề sợ, cùng lắm thì cá chết lưới rách, thế nhưng bây giờ khác lúc trước, hắn phải hỏi Duẫn Nhi, tránh đánh nhầm người.

"Ai?" Duẫn Nhi cho rằng mình đã nghe nhầm.

"Cung Khánh." Mã Thiên Ba nói lại rõ ràng một lần nữa cho nàng nghe.

"A Khánh ? Không phải Cung Tuấn?"

"Không phải. Cung Tuấn không tới ! Là Cung Khánh mang theo Cảnh Thu cùng nhân mã đến tấn công. Chúng ta làm sao bây giờ ?"

"A Khánh sao lại tới đây?" – Phải nói là, Cung Khánh sao lại biết nàng ở chỗ này.

"À, là như thế này. Tứ tiểu thư chắc chắn có điều không biết, các người bước vào thành lúc trước, lúc sau Cung Khánh cũng vào thành.

Hắn vẫn theo sau các người, chỉ không lộ diện thôi. Lần này nếu như không phải chúng ta đánh ngã hắn, cũng không dễ dàng bắt được cô nương như vậy..." Mã Thiên Ba xấu hổ sờ sờ gáy ha ha cười.

"A Khánh vẫn luôn theo ta ?" A Khánh đúng là người tốt.

"Đúng vậy, giờ phải làm sao đây ?" Mã Thiên Ba lại một lần nữa xin chỉ thị.

Mắt Duẫn Nhi đảo qua đảo lại:

"Ngươi nói xem, Cung Tuấn quan tâm nhất là cái gì?"

"Hả? Quan tâm nhất ?" Mã Thiên Ba gãi đầu suy nghĩ một chút – "Hắn là Vương gia, lại là người đứng đầu biên cương, trấn thủ một phương, thứ quan trọng nhất đối với hắn chắc là ấn soái rồi. Cái thứ đồ chơi ấy, có thể thống nhất quân sĩ bốn phương."

"Tốt lắm, chúng ta sẽ lấy ấn soái !" nàng quyết định rồi, cứ như vậy đi. Cung Tuấn, ngươi ác lắm ! Dám không lộ diện !

Không chơi đùa chết ngươi, bản cô nương không phải Lâm Duẫn Nhi!

Nhìn nàng nở nụ cười gian xảo, Mã Thiên Ba cũng cười. Vừa nhìn đã biết, Cung Tuấn sắp đen đủi rồi !

Sống động thật! Giống y như thật!

Cung Khánh và Cảnh Thu mang binh đánh Tiểu Thương Sơn, dọc đường đi không gặp khó khăn nào. Cho đến khi tới sườn núi, đột nhiên nghe thấy một tiếng rống to:

"Các ngươi thật to gan! Dám ngang nhiên xông vào Tiểu Thương Sơn, lẽ nào Cung Tuấn đã quên cam kết lúc trước rồi sao?"

"Y chính là Mã Thiên Ba!" - Cảnh Thu nói nhỏ bên tai Cung Khánh.

"Người thiết lập cam kết với người là Cung Tuấn, không phải Cung Khánh ta. Nếu như hôm nay các ngươi không chịu giao Vương phi ra đây, ta sẽ san phẳng Tiểu Thương Sơn của bọn ngươi!" Khuôn mặt chính trực của Cung Khánh đầy vẻ tức giận.

"Đúng là chúng ta đã bắt Vương phi, nhưng phải hỏi xem Cung Tuấn đã làm chuyện gì! Là do hắn không tuân thủ quy củ, xông vào Tiểu Thương Sơn của bọn ta trộm Xích luyện thảo trước nên chúng ta mới mời Vương phi đến đây uống trà. Đại hoàng tử, chuyện này tốt nhất ngươi đừng quan tâm." - tiếng Mã Thiên Ba vang vọng khắp khe núi làm cho người khác không nhận ra được hắn đang ẩn thân ở đâu.

"Chuyện này ta nhất định phải quan tâm!" - Cung Khánh không muốn phí lời, trực tiếp phất tay ra hiệu chuẩn bị tấn công.

"Đại hoàng tử! Địch trong tối, ta ngoài sáng, tình thế rất không thuận lợi."

Cảnh Thu ngăn hắn lại. Nếu như Tiểu Thương Sơn dễ dàng bị tấn công như thế thì nó đã không tồn tại lâu như vậy.

Sắc mặt Cung Khánh cương quyết như cung đã kéo căng dây, trán nổi đầy gân xanh. Thật đáng ghét! Đến Tiểu Thương Sơn rồi mà lại không biết Duẫn Nhi đang bị giam giữ ở đâu!

" Vẫn là Cảnh Thu hiểu chuyện, không nên lấy trứng chọi đá, nếu như các ngươi bước lên một bước thì đừng trách ta không khách khí với Vương phi!"

Mã Thiên Ba vừa nói xong, trong không trung liền truyền đến tiếng Duẫn Nhi hét lên thảm thiết:

"A ——cứu mạng —— "

Cung Khánh cầm đao muốn xông lên phía trước, lại bị Cảnh Thu kéo lại:

"Đại hoàng tử! Bình tĩnh, đừng nóng!"

"Quay về gọi Cung Tuấn đến đây. Nếu như trước buổi trưa nay hắn không đến, hãy chờ nhặt xác Vương phi đi!" Tiếng Mã Thiên Ba cùng với tiếng kêu thảm thiết của Duẫn Nhi vang vọng trong khe núi, thật lâu không dứt.

"A ——" Cung Khánh phẫn nộ vung đao chém lên vách đá.

"Tứ tiểu thư, ngộ nhỡ...Ý tôi là nếu như Cung Tuấn không đến thì làm sao đây?" - thời gian Mã Thiên Ba và Cung Tuấn biết nhau không phải ngắn, hắn biết rõ Cung Tuấn ghét nhất là bị người khác uy hiếp, lần này, Cung Tuấn sẽ ngoan ngõan để cho người ta điều khiển sao?

Mã Thiên Ba nói vừa xong, lập tức thấy khuôn mặt đang cười gian xảo của Duẫn Nhi nhanh chóng biến thành lạnh lùng, phẫn nộ nghiến răng.

"Bản cô nương sẽ về bán vương phủ của hắn đi!"

Lúc Cung Tuấn đến cũng đã gần trưa, hắn thản nhiên ngồi trên xe ngựa buông rèm hồng, trái phải mỗi bên ôm một Hồ Điệp phu nhân.

"Nghe nói Mã trại chủ tìm ta, không biết có chuyện gì?" hắn nheo mắt, đón lấy chén rượu do Hoàng Điệp phu nhân dâng lên.

Mã Thiên Ba trầm giọng nói:

"Thuận Vương gia giá đáo kiệu lớn như vậy, xem ra Vương gia cũng không để ý đến sự sống chết của Vương phi, chi bằng như thế này, Vương gia có rất nhiều nữ nhân, đưa một người cho ta là được rồi!"

Cung Tuấn lại thản nhiên uống một ngụm rượu:

"Thật ra cũng không có gì là không thể, ngặt nỗi nàng ấy là do Hoàng đế ban cho bản vương, mặc dù nói nữ nhân của bản vương rất nhiều, nhưng người Hoàng đế ban cho lại chỉ có một. Ta thì không sao cả, không biết Mã trại chủ ngươi có thể nuốt trôi không!"

Cung Khánh nghe vậy giận dữ muốn ra tay đánh người, lại bị Cảnh Thu ngăn cản:

"Đại hoàng tử, nếu như Vương gia không quan tâm, người sẽ không đến, địa hình Tiểu Thương Sơn phức tạp, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu như muốn cứu Vương phi, phải nghe theo Vương gia sắp xếp."

"Hắn sẽ quan tâm đến sự sống chết của Duẫn Nhi sao?"

"Ngài yên tâm đi, Vương gia đã sắp xếp ổn thỏa rồi." Cảnh Thu rất hiểu rõ tính cách của Cung Tuấn.

Cung Khánh chỉ có thể hung hăng trừng liếc mắt Cung Tuấn, nếu như Duẫn Nhi xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho Cung Tuấn cùng với ả Ngọc Điệp kia!

Trong không trung truyền đến tiếng Mã Thiên Ba cười to:

"Vương gia, theo như hiểu biết của ta về ngươi, Vương gia không phải loại người bình tình. Không bằng như vậy, ta và ngươi làm một giao dịch. Nếu như ngươi đồng ý đem ấn soái ra trao đổi, ta sẽ trả Vương phi lại cho ngươi, chuyện lúc trước ngươi lên núi trộm Xích luyện thảo, ta cũng sẽ bỏ qua. Ngươi thấy thế nào?"

Trong ánh mắt hút hồn của Cung Tuấn hiện lên sự lạnh lùng, điều kiện này đúng là ngoài dự tính của hắn. Tĩnh lặng, trong khe núi chỉ có tiếng gió thổi vọng lại.

"Ngươi cho rằng cầm được ấn soái là có thể điều binh khiển tướng sao? Mã Thiên Ba, nếu ngươi nghĩ rằng Cung Tuấn ta đến đây để nghe ngươi sai khiến, vậy ngươi cũng quá coi thường ta rồi!" - giọng hắn bình tĩnh mà thản nhiên vang vọng trong khe núi.

"Thuận Vương gia, ta muốn làm gì đó là chuyện của ta. Nếu như ngươi không đồng ý ——" Mã Thiên Ba đột nhiên im bặt. Trên sườn núi, đồng lọat xuất hiện một đám người.

Toàn bộ đám trộm cướp đã vây chặt nơi này, mỗi kẻ trong chúng đều cầm cung tên trong tay, ở chính giữa, Duẫn Nhi bị trói chặt, một thanh đại đao sáng loáng đang dí sát trên cái cổ trắng mịn của nàng.

"Cứu mạng ——" nàng nhìn thoáng qua vách đá thẳng tắp dưới chân, địa thế ở đây đúng là dễ thủ khó công.

"Cung Tuấn, ta cho ngươi thời gian suy nghĩ. Ta đếm đến ba, nếu như ngươi không đồng ý, ngươi đoán xem Vương phi xinh đẹp của ngươi sẽ có kết cục như thế nào?" Mã Thiên Ba cầm đại đao trong tay ấn thêm một chút.

"A Tuấn, cứu ta ——" - giọng nàng có chút run sợ. Sống động thật! Giống y như thật!

Đôi mắt Cung Tuấn lạnh lùng, nắm chặt chén rượu trong tay, run nhè nhẹ, người ngoài không nhìn ra, nhưng Hoàng Điệp phu nhân lại nhạy bén phát hiện ra.

Cung Tuấn cũng có lúc run sợ như vậy sao? Đúng là chuyện lạ trong thiên hạ!

"Một..." Mã Thiên Ba không để cho Cung Tuấn kịp suy nghĩ, hắn ta bắt đầu đếm.

Duẫn Nhi cố ý dùng bàn chân cọ trên mặt đất, đá vụn bên trên rơi vụn xuống làm con ngựa kinh hoảng chồm lên hí vang. Không khí xung quanh càng thêm căng thẳng.

"Hai..." Mã Thiên Ba đưa mắt liếc qua, lập tức có người đem tên nhắm bắn nàng.

Cung Khánh rốt cục nhịn không nổi nữa, xông lên trước túm lấy vạt áo Cung Tuấn, lần này Cung Tuấn không đợi Cung Khánh nổi điên, một chưởng đẩy hắn ra:

" Mã Thiên Ba!"

"Vương gia, ngươi không định phí lời trong lúc này đấy chứ? Đúng lúc hôm nay tâm trạng Mã Thiên Ba ta đang rất tốt, ta cũng không để ý mấy câu nói vô nghĩa của ngươi đâu. Tiểu mỹ nhân đáng yêu như vậy, chi bằng ngươi ở đó mà phí lời, ta ở đây hưởng thụ một chút!"

Mã Thiên Ba vừa nói, vừa đưa tay hướng đến nàng. Duẫn Nhi cắn Mã Thiên Ba một cái. Mã Thiên Ba hét ầm một tiếng, thu tay lại, căm tức nhìn:

"Nha đầu chết tiệt kia, dám cắn ta! Cho ngươi nếm thử sự lợi hại của bản đại vương!"

Dứt lời, Mã Thiên Ba vung tay một cái, trong khe núi heo hút vang lên rõ ràng âm thanh một cái tát, tiếng nàng ngã xuống đất.

"Dừng tay" Cung Khánh nắm chặt đại đao, hai tay áo run rẩy, động tác hỗn lọan, hai tròng mắt đỏ tươi như máu, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay giết người.

"Dừng tay!" Cung Tuấn đột nhiên đứng dậy, vẻ thản nhiên một phút trước dường như hoàn toàn biến mất, khuôn mặt lạnh lẽo như một tảng băng ngàn năm.

Cắm sừng Vương gia trước mặt mọi người, Duẫn Nhi giả bộ té trên mặt đất, cái tát kia đương nhiên là giả rồi, Mã Thiên Ba phối hợp rất ăn ý!

Nhờ có vách núi che chắn, nàng ngồi dưới đất nghịch cỏ, Cung Tuấn, xem bản cô nương chơi đùa ngươi như thế nào!

"Thế nào? Thuận Vương gia đau lòng sao?" Mã Thiên Ba cười nhạt nhìn Cung Tuấn, hắn đang thưởng thức biểu hiện của Cung Tuấn lúc này.

Tranh đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng hắn cũng biết đâu là nhược điểm của Cung Tuấn rồi!

"Không đúng, xem ra một cái tát này của ta đã làm đau cả hai vị Vương gia rồi, có ý nghĩa, rất có ý nghĩa!" Tiếng cười ngông cuồng của Mã Thiên Ba vang vọng khắp sơn cốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoona