NTĐNN 37: Trúng dược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vương gia, ở lại đây với thiếp, được không?" Ngọc Điệp kéo tay hắn, đôi mắt đẹp lộ vẻ đáng thương.

"Được, nàng nghỉ ngơi đi." hắn kéo chăn đắp cho Ngọc Điệp, nghiêng người nằm cạnh nàng. Ngọc Điệp cuối cùng cũng yên tâm nhắm mắt lại.

Nhưng hắn lại không ngủ được. Trước mắt hắn hiện lên khuôn mặt xinh đẹp tươi cười, cái lúm đồng tiền điêu ngoa.

Bỗng nhiên hắn rất hy vọng người nằm trong lồng ngực hắn là tiểu nha đầu kia.

Dáng người nhỏ nhắn xinh xắn dễ dàng núp ở trong lồng ngực hắn, thân thể mềm mại như tơ, trẻ trung động lòng người. Chỉ mới nghĩ đến nàng rõ ràng khiến cho hắn có phản ứng.

"Vương gia..." Ngọc Điệp ngượng ngùng cảm giác được sự thay đổi của cơ thể hắn.

Cung Tuấn đối với nàng một mực rất tốt, nhưng ở phương diện này, dường như hắn có sự kiềm chế hơn người.

Cho dù là trước khi nàng giúp hắn độ cổ, phản ứng của hắn ở phương diện này vẫn luôn lạnh lùng, chưa từng chủ động tỏ ra muốn nàng.

"Thân thể nàng không tốt, ngủ đi." hắn tìm được một lý do rất thích hợp, kéo chăn cho Ngọc Điệp.

Ngọc Điệp dịu dàng xoay người, rúc vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng nói:

"Tiểu Điệp biết, thân thể Tiểu Điệp không tốt, dung mạo lại bị hủy hết, khiến Vương gia không hào hứng, chính là Tiểu Điệp không sợ mệt mỏi, Vương gia đã lâu không hầu hạ người..."

Bàn tay bé nhỏ Ngọc Điệp chậm rãi xoa ngực hắn, chạm đến khuôn ngực hắn cách lớp vải áo.

Cung Tuấn nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Ngọc Điệp, đặt nụ hôn lên môi: "Ngủ đi."

Trong mắt Ngọc Điệp lướt qua chút thất vọng, trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, không phải hắn không muốn, mà là hắn không muốn nàng.

Nhưng nàng nhanh chóng che dấu thất vọng trong mắt, nâng đôi mắt nhu tình như nước nhìn hắn, nhẹ nhàng lên tiếng: "Vâng."

Chỉ chốc lát sau, hô hấp Ngọc Điệp trở nên đều đều, Cung Tuấn chậm rãi đứng dậy, giúp Ngọc Điệp kéo chăn, do dự một lát, hắn tự tay điểm huyệt đạo Ngọc Điệp, sau đó mới xoay người rời đi.

Lúc tiếng bước chân hắn biến mất ở bên ngoài, Ngọc Điệp đột nhiên mở mắt ra, đứng dậy chậm rãi đến bên cửa sổ, nhìn bóng lưng hắn ngoài cửa sổ, hắn quả nhiên đi đến Kỳ Lân Các!

Nếu như nàng không tiêu diệt con nha đầu này, nàng sẽ không tên Ngọc Điệp.

Càng đến gần Kỳ Lân Các, bước chân hắn càng dồn dập.

Chưa bao giờ hắn nhớ một người đến như thế. Từ sau đêm qua, biến tiểu nha đầu thành nữ nhân của mình, một cái nhăn mày, một nụ cười của nàng không ngừng xuất hiện trong đầu hắn.

Thật ra hắn rất chờ mong nhìn xem tiểu nha đầu sau khi tỉnh lại sẽ có phản ứng gì, không ngờ sau khi có được nàng, hắn còn không có cơ hội bên cạnh nàng, lại không thể không rời nàng đến Đào Hoa Uyển chăm sóc Ngọc Điệp.

Chuyện lúc sáng, tiểu nha đầu chắc chắn phải giận điên lên cho nên mới đuổi thị thiếp của hắn đi cho hả giận.

Mặc dù hắn rất tức giận nhưng cũng ráng nhịn. Chỉ cần nàng không chạy đi ra ngoài gây chuyện, ở trong vương phủ, nàng phá thế nào cũng được.

Hơn nữa, người của hắn, tiểu nha đầu nói vài câu là có thể đuổi đi được sao?

Không biết tiểu nha đầu bây giờ thế nào, có còn vì sao nàng lúc nào cũng nói Ngọc Điệp biết võ công, lại kiên trì nói Ngọc Điệp lừa gạt hắn? Đúng là ghen rồi, máu ghen của tiểu nha đầu kia cũng quá lớn!

Cung Tuấn mải nghĩ, bước chân rất nhanh đã đến Kỳ Lân Các.

Tại Kỳ Lân Các, trong phòng Duẫn Nhi. Hồng Điệp phu nhân và Tiểu Anh đang cố cởi quần áo Duẫn Nhi và Cung Khánh.

"Phu nhân, thật sự muốn kê đơn sao?" Tiểu Anh cầm xuân dược trong tay, do dự.

"Nếu để vương gia thưởng thức, đương nhiên phải thưởng thức cả vở kịch. Hơn nữa, dựa vào sự sủng ái của Vương gia đối với nha đầu này, nếu như không phải chuyện có thật, chỉ sợ Vương gia cũng không nỡ trách nàng. Hạ đi." Hồng Điệp phu nhân quyết tâm, đã làm thì phải làm cho thật ác!

Tiểu Anh nhẹ gật đầu, đem hai gói xuân dược đổ vào miệng Duẫn Nhi cùng Cung Khánh.

Hồng Điệp phu nhân cười đắc ý: "Vương phi tỷ tỷ, buổi sáng ngày mai, không biết ngươi có thể vui mừng hay không đây? Nhưng không sao, không đảm đương nổi Thuận vương gia, có thể làm Vương phi của đại hoàng tử, ngươi cứ an tâm tận hưởng đi!"

"Phu nhân, chúng ta đi thôi." Tiểu Anh đã sắp xếp tốt mọi việc, quay đầu nói với Hồng Điệp phu nhân.

Hồng Điệp phu nhân nhìn hai người sắp tỉnh lại, trò hay, nàng sẽ không thưởng thức, để lại sáng ngày mai xem náo nhiệt vậy.

Hồng Điệp phu nhân và Tiểu Anh xoay người rời đi. Ra cửa phòng chưa tới hai bước, đã nghe được tiếng bước chân quen thuộc.

"Vương gia? Đã trễ như vậy, sao hắn vẫn còn đến đây?" Hồng Điệp phu nhân biến sắc.

"Làm sao bây giờ?" Tiểu Anh nhìn mọi nơi, kéo Hồng Điệp phu nhân trốn đến một gian phòng trống, nín thở, đợi Cung Tuấn đi rồi, hai người mới vội vàng rời khỏi.

Cung Tuấn trong lòng nghĩ tất cả mọi khả năng, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, khi hắn đẩy cửa phòng Duẫn Nhi ra, nhìn thấy Cung Khánh xoay người đem nàng đặt ở dưới thân.

Khi Cung Khánh tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu rất đau. Là hoàng tử, hắn dĩ nhiên không có chút kinh nghiệm giang hồ, tỉnh lại phản ứng đầu tiên chính là: Duẫn Nhi! Duẫn Nhi thế nào? Ngiêng người xem xét, nàng lại nằm bên cạnh hắn.

Nàng trên người mặc mỗi cái yếm đỏ thắm, da thịt tuyết trắng chỉ một thoáng choáng ngợp mắt của hắn.

Một luồng hơi nóng từ dưới bụng nhanh chóng bay lên, nàng da thịt trắng nõn, đôi môi đỏ mềm mại, đôi mắt khẽ nhắm lại, giống như độc dược đầu độc hắn.

Cung Khánh trong lòng biết mọi việc có chỗ không ổn nhưng bàn tay của hắn không kìm được xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Đây là nữ tử hắn yêu mến!

Cung Khánh xoay người một cái, đem nàng áp dưới thân thể.

"Duẫn Nhi...." Cung Khánh khàn khàn gọi một tiếng, môi của hắn sắp rơi xuống môi nàng.

Đúng lúc này, chỉ nghe cửa gầm lên giận dữ, đầu hắn bị đánh mạnh một cái, gần như cùng lúc, một chưởng lực ném hắn xuống giường, nặng nề ngã xuống sàn nhà.

Cung Khánh lúc này mới phát hiện, rõ ràng hắn chỉ mặc áo trong.

Hắn còn chưa kịp phản ứng, những cú đấm đã rơi xuống như mưa trên người của hắn, Cung Tuấn điên rồi!

Đôi mắt đỏ ngầu của Cung Tuấn phát ra sát khí, vẻ mặt tức giận căng ra và khí lạnh tỏa ra xung quanh, từng chiêu từng chiêu sắc bén, từng quyền tung ra vô cùng hung ác.

Cung Khánh làm sao có thể chống đỡ được những đòn tấn công sắc bén như vậy của Cung Tuấn, không cẩn thận một cái đã bị đánh ngất xỉu trên mặt đất.

Quyền của Cung Tuấn dừng trên trán Cung Khánh, thái dương hắn run lên vì phẫn nộ, đôi lông mày trước giờ vẫn lạnh lùng không kìm chế được nhảy lên, chỉ thiếu một chút nữa là đầu Cung Khánh nổ tung.

Đúng lúc này, trên giường truyền đến tiếng kêu nhẹ nhàng: "A Tuấn..."

Duẫn Nhi tỉnh, nhưng nàng cảm thấy rất nóng, nóng quá! Thật sự khó chịu! Trong lúc vô thức nàng vuốt ve cái cổ trắng của mình, cơ thể vặn vẹo, khao khát một thứ gì đó mà chính nàng cũng không biết.

Một tiếng gọi nhẹ nhàng này như một tia chớp, rạch tan mây mù trên bầu trời, Cung Tuấn sáng tỏ mọi chuyện.

Hắn quay đầu lại, hai gò má Duẫn Nhi đỏ hồng, môi hồng hé nở, hạ thân nàng không ngừng vặn vẹo, bộ ngực trắng lộ hơn nửa, vô cùng mê người.

Hình ảnh này quá hấp dẫn khiến lông mày hắn nhíu lại, nha đầu này rất trong sáng thuần khiết, bình thường chắc chắn nàng ta không thể tỏ ra như thế này.

Lý trí cuối cùng cũng chậm chạp quay lại, hắn nhìn Cung Khánh ngất đi trên mặt đất, từ từ thu hồi quyền.

Mọi việc đúng là không ổn, dường như không phải như hắn nghĩ.

Cung Khánh từ trước đến giờ vẫn làm theo khuôn phép, là người ngay thẳng nghĩa khí. Cho dù hắn có ý với Duẫn Nhi, hắn sẽ tranh đoạt công bằng, tuyệt đối sẽ không làm việc đê tiện này.

Cung Tuấn đi đến bên giường, nheo mắt lại thưởng thức nàng đang vô thức rên rỉ trên giường. Bên cạnh gối nàng có rơi chút bột phấn màu trắng.

Xem ra, đúng là có người đã hạ độc bọn họ!

Thật to gan, rõ ràng biết một người là Vương phi của hắn, một người đường đường là đại hoàng tử, còn dám động đến bọn họ!

Hơn nữa lại còn làm ngay trước mặt hắn! Xem ra, hắn thật sự nhanh chóng xử lý người trong phủ này!

"Người đâu!" Cung Tuấn buông mành trướng, che nàng đi, đưa Cung Khánh ra cửa.

"Đại hoàng tử say, dìu người trở về phòng nghỉ ngơi. Không có lệnh của ta, kẻ nào cũng không được tiến vào Kỳ Lân Các."

"Vâng."

Sắp xếp xong mọi việc, hắn trở lại bên giường. Ý thức mơ hồ, Duẫn Nhi lờ mờ cảm giác dường như có một hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái thoáng qua chóp mũi, vì vậy, nàng lại một lần nữa nhẹ nhàng gọi: "A Tuấn.."

Cung Tuấn vừa giận vừa buồn cười, thật không biết nên mắng nàng hay nên thương nàng!

Chỉ bỏ qua nàng một lát, nàng đã có thể làm một chuyện kinh thiên động địa. Hắn không dám tưởng tượng nếu như khuya hôm nay hắn không đến, hậu quả sẽ như thế nào.

Nghĩ tới đây, trong đôi mắt hắn lóe lên hàn quang.

Chuyện tối hôm nay, muốn tra rõ ràng cũng không khó, chuyện trước mắt là, tiểu nha đầu này quá hấp dẫn người khác mà bản thân nàng không hề hay biết, hắn còn chưa động thủ, nàng đã bắt đầu động thủ xé rách cái yếm hồng còn sót lại trên người mình. Muốn hại hắn cũng mất kiềm chế luôn sao?

Cung Tuấn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, cố định tay nàng lên đỉnh đầu.

Duẫn Nhi tay không thể nhúc nhích, chỉ có thể bất lực lắc lắc thân thể: "A Tuấn... Ta rất khó chịu..."

Cung Tuấn mềm lòng, vẫn may là với tình hình hiện nay, nàng gọi tên của hắn.

Hắn nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng búng lên trán nàng, nha đầu, ta nên xử nàng thế nào đây!

Vốn dĩ đang muốn cùng nàng nói chuyện cẩn thận, xem ra không thể, nhưng... có lẽ... có thể dùng cách khác để nói chuyện với nàng!

Hắn cúi đầu xuống, một mùi thơm ngát của nữ nhân tràn ngập khiến thân thể của hắn không thể không căng lên.

Nhanh chóng bỏ đi những trở ngại trên người mình, môi của hắn nhiệt tình đặt những dấu ấn trên da thịt non mịn màng, cẩn thận nhẹ nhàng, trùng lên những dấu ấn đêm qua.

Rõ ràng là môi đầy lửa nóng, nhưng dường như nó có thể mang đến cho nàng sự mát mẻ, nàng nhịn không được nâng người lên, áp vào cổ hắn, đón lấy nụ hôn của hắn, mong muốn có được nhiều hơn.

Với Cung Tuấn mà nói, đây là một cảm giác hoàn toàn mới.

Đêm qua, tiểu nha đầu khiến hắn tìm được sự thỏa mãn trước nay chưa từng có, nhưng dù sao đêm qua cũng là đêm đầu tiên của nàng.

Duẫn Nhi không có chút kinh nghiệm nào, một nụ hôn cũng có thể làm cho nàng hít thở không thông, trong quá trình có được nàng, hắn không thể không cẩn thận, chỉ sợ còn chưa thỏa mãn mà người bên dưới đã đứt hơi.

Giờ phút này cảm giác hoàn toàn khác, dưới tác dụng dược lực, nàng không hoảng hốt, chỉ có dựa vào cảm giác, dựa vào hắn, thậm chí chủ động đòi hỏi càng nhiều, tiểu nữ nhân nhiệt tình lại run rẩy, dồn ép sự kiềm chế của hắn đến cực hạn.

Lúc quan trọng nhất, Cung Tuấn cố gắng ngăn xúc động, mồ hôi nhỏ giọt trước ngực nàng: "Nói, nói nàng yêu ta."

Hắn biết rất rõ ràng giờ phút này nàng nói cái gì cũng không có ý nghĩa nhưng hắn vẫn cố chấp muốn nghe nàng nói.

"Khó chịu quá...A Tuấn..." Duẫn Nhi giãy dụa, khẩn cầu, bất lực vịn lấy hắn.

"Nói nàng yêu ta!" hắn mồ hôi chảy thành những dòng suối nhỏ.

"Ta... Ta yêu ngươi..."

"Nói từ nay về sau nàng sẽ nghe lời, không nghịch nữa."

"Sẽ nghe lời."

"Từ nay về sau ngoan!"

"Sẽ ngoan..."

Cung Tuấn lộ vẻ thỏa mãn cong khóe môi, vùi thật sâu linh hồn mình vào cơ thể nàng, cực hạn lao đến khiến nàng trong nháy mắt có được sự thỏa mãn, mà thỏa mãn cực điểm ấy làm cho nàng bất lực thét lên...

Lúc trời bắt đầu sáng, hơi nóng trong phòng mới từ từ ngừng lại.

Duẫn Nhi vẫn đang ngủ say hơi vươn người dậy, như chú mèo con dụi vào trong ngực hắn.

Cung Tuấn ôm nàng mồ hôi nhỏ giọt, thỏa mãn cong khóe môi, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, nha đầu, ta không bỏ nàng được.

Lần này, không ai đến phá họ, vì nàng kêu suốt một đêm nên tất cả mọi người đều biết cả.

Vương gia và Vương phi bây giờ rất mệt mỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoona