NTĐNN 42: Cung Tuấn là của ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn lẳng lặng nhìn Ngọc Điệp đang ngủ say, ngồi im suy nghĩ trong chốc lát rồi chậm rãi đứng dậy, đắp chăn lại cho Ngọc Điệp, xoay người đi ra ngoài..

Trong lòng Duẫn Nhi tràn đầy nỗi cô đơn.

Vừa rồi, lúc hắn nhìn Ngọc Điệp, lúc vuốt ve nàng ta, thậm chí khi hôn cũng cực kỳ dịu dàng.

Kỳ thực, nàng không cần phải phí thời gian ở lại trong vương phủ, dây dưa cùng với hai người kia! Trong lòng hắn vẫn chỉ có Ngọc Điệp. Nàng chỉ là người thừa.

Duẫn Nhi phi thân, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Ngọc Điệp, đưa tay giải mấy huyệt đạo cho Ngọc Điệp, tuy rằng thân thể ả còn chưa thể cử động nhưng đã có thể nói chuyện.

"Nghe đây, ta không có hứng thú chơi với ngươi. Ngươi biết được bí mật của ta, ta phải đề phòng ngươi, viên thuốc này là thuốc độc do ta bào chế."

Nàng đem một viên thuốc nhét vào trong miệng Ngọc Điệp "Nếu như đến lúc đó ta có thể thuận lợi rời đi, ta sẽ cho ngươi thuốc giải. Nếu như ngươi muốn giở trò, ta có thể bảo đảm ngươi sẽ rất thống khổ! Chắc chắn ngươi rất hài lòng nếu ta rời đi. Cung Tuấn... là của ngươi."

Nàng dứt lời, cô đơn xoay người bỏ đi.

Trong đôi mắt mỹ lệ của Ngọc Điệp hiện lên một tia u ám, muốn bỏ đi sao? Lâm Duẫn Nhi, ngươi đừng có mơ tưởng!

Trong lúc nàng đưa tay giải huyệt đạo chính cho Ngọc Điệp, ả liền lập tức vận công giải các huyệt đạo khác, ngay khi nàng mở cửa chuẩn bị rời đi. Trong căn phòng nho nhỏ, hình bóng hai người chuyển động rất nhanh.

Võ công Ngọc Điệp thâm độc không gì sánh được, Duẫn Nhi mềm dẻo khéo léo, công phu hai người có vài nét giống nhau.

Trong lòng nàng kinh sợ, từng chiêu thức của Ngọc Điệp đều cực kỳ lợi hại.

Rốt cục, nàng sơ sẩy bị Ngọc Điệp dùng đôi tay nhỏ bé chế ngự điểm yếu.

"Làm sao ngươi lại biết Phi Phượng Cửu Thiên?" nàng nhận ra chiêu thức Ngọc Điệp sử dụng chính là võ công độc môn của tiểu sư phụ, Phi Phượng Cửu Thiên.

"Lạ lắm hả? Vậy ngươi thử đoán xem." Khóe môi Ngọc Điệp nhẹ nhàng nở nụ cười, tay khẽ động, thân thể Duẫn Nhi liền bay ra ngoài, nặng nề đập vào trên mặt tường.

Ngọc Điệp khẽ động cổ tay, dải lụa đen trong tay trong nháy mắt bay ra ngoài, chuẩn xác quấn lấy cổ nàng.

"Không nghĩ ra sao? Ta nói rồi, ngươi vĩnh viễn không có số tốt như vậy đâu." Ngọc Điệp từ trên cao nhìn xuống nàng.

Cổ Duẫn Nhi bị dải lụa quấn thật chặt, nàng cảm thấy hô hấp rất khó khăn nhưng khóe môi vẫn cong lên:

"Đừng mong ép ta giao ra thuốc giải, ta không có. Muốn điều chế thuốc giải cũng cần phải có thời gian, nếu ngươi giết ta, ngươi chắc chắn sẽ chết!"

Muốn nhân lúc Duẫn Nhi nàng bất cẩn mà ra tay sao? Vậy mà chuyện sau đó cũng chưa chuẩn bị.

Ngọc Điệp lạnh lùng cười, trong đôi mắt đẹp như trăng rằm tỏa hơi lạnh ra xung quanh:

"Thuốc giải ư, ta không vội, ngươi sẽ chủ động đưa cho ta thôi. Về phần chết... Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho ngươi dễ dàng chết như vậy sao? Ta muốn cho ngươi sống không bằng chết! So với chết còn thống khổ gấp ngàn lần! Gấp vạn lần!"

Trong nháy mắt dung nhan mỹ lệ của Ngọc Điệp trở nên dữ tợn.

"Oa, vậy sao? Ngươi hận ta nhiều vậy cơ à?" nàng nhíu mày, ngón tay đưa ra phía sau người cấp tốc rút từ trong váy ra một cây dao nhỏ.

Thỏ khôn có ba hang, người tinh ranh như nàng lẽ nào chỉ có một?!

Ngọc Điệp nở nụ cười đắc thắng, chậm rãi nói: "Ngươi nói đi! Lâm Duẫn Nhi, ngày hôm nay là ngươi tự đến nạp mình. Ta có ngày hôm nay, tất cả đều là do ngươi ban tặng! Ta nói cho ngươi biết, ta chưa cho ngươi chết ta, còn muốn trước khi chết ngươi cảm nhận một chút nỗi thống khổ mà ta đã từng chịu đựng!"

"Không hiểu gì cả!" Chẳng qua chỉ là một tên Cung Tuấn mà thôi, nàng cũng nói nàng phải đi rồi mà ả còn lải nhải cái gì vậy?

"Ta sẽ cho ngươi biết ngay thôi!" Dải lụa đen trong tay Ngọc Điệp chợt vung lên, một bình sứ nhỏ màu đen chuẩn xác rơi vào trong tay Ngọc Điệp.

"Ngươi muốn làm cái gì?" Duẫn Nhi có một dự cảm không lành.

"Tiễn ngươi một đoạn đường. Ngươi yên tâm, thứ này sẽ không lấy mạng của ngươi đâu, chỉ hủy đi khuôn mặt ngươi thôi."

Ngọc Điệp cười phá lên nghe thật lạnh lùng, "Muốn biết ta đã phải chịu đựng thế nào không? Ta sẽ để cho ngươi tự mình nếm trải một chút nỗi thống khổ của ta!"

"Ngươi vì Cung Tuấn dẫn độc, đâu có liên quan gì tới ta!" nàng nắm chặt con dao, cảnh giác nhìn Ngọc Điệp.

"Nếu như không phải tại ngươi, ta căn bản không cần chịu đựng nổi thống khổ này!" Ngọc Điệp hung hăng trừng mắt nhìn nàng.

"Ngươi bị bệnh tâm thần nặng quá!" nàng liếc Ngọc Điệp, thời gian qua nàng hoàn toàn không nhận ra căn bệnh này của ả!

"Ngươi đoán xem, một lát nữa Vương gia có phát hiện ra ngươi tới đây hay không?"

Ngọc Điệp lắc lắc bình sứ trong tay, đột nhiên khóe môi lộ vẻ đắc ý, nắm thật chặt dải lụa trong tay, ả cầm bình sứ chậm rãi bước tới gần Duẫn Nhi.

Đúng lúc này, con đao trong tay Duẫn Nhi vung lên cắt đứt dải lụa, nàng tung mình bay lên xà trúc. Ngọc Điệp ánh mắt phát lạnh, phi thân đuổi theo.

Luận về võ công, nàng không phải đối thủ của Ngọc Điệp. Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, nàng phi thân ra khỏi tiểu lâu, Ngọc Điệp đuổi theo nhất quyết không buông tha.

Ngọc Điệp phi thân đá một cước vào giữa điểm chết của nàng, thân thể nàng không chịu được văng ra ngoài.

Lúc nhìn thấy mình sẽ bị rơi xuống trên mặt đất, một cánh tay đã chuẩn xác ôm thân thể nhỏ bé của nàng vào lòng.

Cùng lúc ấy, một luồng khí ấm áp theo bàn tay to của hắn chảy vào trong cơ thể nàng, Duẫn Nhi nhất thời cảm giác toàn thân thật dễ chịu, thoải mái.

Nàng nâng mắt nhìn, một khuôn mặt tuấn tú như bức tranh mang theo nụ cười hoàn mỹ đập vào mắt nàng, nàng mừng rỡ tròn mắt: "Tiểu sư phụ!"

"Tiểu sư phụ, không phải ngày mốt người mới đến sao?"

"Vì muốn gặp ngươi sớm nên giải quyết mọi chuyện xong liền trở về." Tiêu Chiến vẫn tươi cười như trước, nụ cười không nhiễm một chút bụi trần.

Nhìn hình ảnh nhu tình như nước trước mặt, đôi mắt Ngọc Điệp càng thêm âm u, dải lụa đen trong tay bay lên cuốn lấy bình sứ nhỏ hướng khuôn mặt Duẫn Nhi bay đến.

Tiêu Chiến dễ dàng tránh được đòn đánh lén của Ngọc Điệp, bình sứ nhỏ rơi trên mặt đá phát ra một tiếng vang, tảng đá bị ăn mòn tạo thành một cái hang, ánh mắt hắn phát lạnh: "Sư muội, ngươi quá đáng lắm rồi!"

"Quá đáng?" Ngọc Điệp thu hồi dải lụa đen, trợn mắt nhìn Tiêu Chiến "Huynh không hỏi nguyên do liền nói muội quá đáng. Tiêu Chiến, sao huynh không hỏi xem đệ tử tốt của mình tới chỗ này làm gì?"

Ngọc Điệp lại vung dải lụa đen lên, chuẩn xác lôi rương gỗ từ trong trúc lâu ra ném trên mặt đất, trong lúc rương gỗ bị vỡ văng ra hơn mười con rắn bò tán loạn trên mặt đất.

"Thấy chưa? Đây là lễ vật của đệ tử huynh tặng muội. Muội chỉ đáp lễ mà thôi."

Tiêu Chiến nhàn nhạt nhìn thoáng qua bầy rắn đang bò tứ tán, trong mắt hiện lên sự bình tĩnh:

"Tuy rằng ta không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta tin rằng nếu như không phải do muội trêu chọc nàng ấy trước, nàng ấy sẽ không đối xử với muội như thế."

"Tiểu sư phụ..." Duẫn Nhi cảm động nhìn hắn, nàng nhiều lần bị Cung Tuấn hiểu lầm thế nhưng Tiêu Chiến lại tin tưởng nàng vô điều kiện, điều này thật đáng quý biết bao.

"Tiêu Chiến!" Ngọc Điệp cuồng nộ hét lên "Muội vì huynh mà tiếp cận Cung Tuấn, vì muốn chiếm được lòng tin của hắn, muội cam chịu trở thành một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ, sống một cuộc sống không nhìn thấy ánh mặt trời, tự nguyện đem sinh mạng mình đặt trên lưỡi đao nhọn! Còn huynh thì sao? Từ trước đến giờ đã lần nào huynh để ý đến muội chưa? Cho đến bây giờ huynh vẫn chỉ tin tưởng nàng ta!"

"Ngay từ đầu ta đã không tán thành muội làm như vậy. Ta đã từng cảnh cáo muội, đây là một con đường cụt.

Do muội cố ý đi con đường này, lại còn lén trốn xuống núi, đả thương sư phụ. Tất cả đều là do muội chọn, muội đừng đổ lỗi cho người khác.

Hơn nữa, muội càng không nên làm tổn thương Duẫn Nhi, nàng ấy không biết gì hết, tất cả đều không liên quan đến nàng ấy."

Giọng nói của Tiêu Chiến vô cùng bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng xa xăm, chỉ khi cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt ấy mới có chút ấm áp.

"Không liên quan đến nàng ấy? Thế nào là không liên quan đến nàng ấy?! Nếu như không phải bởi vì nàng, huynh sẽ đối xử với muội như vậy sao?"

Ngọc Điệp nắm chặt hai tay "Huynh biết rõ muội vì huynh mới tiếp cận Cung Tuấn, có thể bị Cung Tuấn phát hiện bất cứ lúc nào, tính mệnh khó giữ được, còn huynh thì sao?

Trong lòng của huynh chỉ có tiểu nha đầu kia! Nếu như lúc trước huynh đồng ý dẫn muội đi, muội đâu có biến thành một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ như thế này?"

Thái độ của Tiêu Chiến lúc nào cũng nhẹ nhàng như gió, dịu dàng như trăng, từ từ mở miệng nhưng không mang chút cảm xúc nào:

"Cho dù không có nàng ấy, ta cũng sẽ không dẫn muội đi. Nếu như muội còn muốn đi thì lúc nào cũng có thể được, với võ công của muội, Cung Tuấn muốn giữ muội cũng không được. Muội là người Cung Tuấn yêu, không liên quan đến người khác."

"Không sai, muội là người Cung Tuấn yêu. Ngoại trừ sư phụ, hắn là người đối xử tốt nhất với muội. Thế nhưng nàng ấy lại xuất hiện! Nàng ấy lại một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời muội, cướp đi tất cả mọi thứ của muội!" Ngọc Điệp nghiến răng nghiến lợi nhìn Duẫn Nhi.

Giờ Duẫn Nhi mới biết được, thì ra mọi việc là như vậy. Người do tiểu sư phụ phái tới không chỉ có Hoàng Điệp phu nhân, mà còn có Ngọc Điệp, nhưng Ngọc Điệp thực sự là người Cung Tuấn yêu.

Từ lúc được gả cho Cung Tuấn, nàng cũng không muốn mà! Trong đầu nàng đang nhanh chóng biện hộ cho chính mình, Ngọc Điệp lại chuyển hướng chỉ trích sang nàng.

"Lâm Duẫn Nhi, vì sao lần nào ngươi cũng muốn cướp đoạt của ta? Vì sao hết lần này đến lần khác lại cướp đi hạnh phúc của ta!" Cơn giận của Ngọc Điệp như nước thủy triều mãnh liệt ập đến.

"Ta không ..." nàng nói còn chưa dứt lời, Ngọc Điệp lại một lần nữa tung ra dải lụa đen mang theo sát khí nặng nề.

Duẫn Nhi vô ý thức ôm chặt lấy Tiêu Chiến, hắn không tránh, vung tay lên trực tiếp đón được một chiêu giết người tàn ác của Ngọc Điệp.

Ngọc Điệp cảm thấy trên dải lụa truyền đến một áp lực vô hình, truyền từ cổ tay ả trong cơ thể, mặc dù sẽ không tổn thương tâm mạch, nhưng cơ thể của ả không chịu được bay ra ngoài, rơi vào trong rừng hoa đào gần đó.

Ả phun ra một ngụm máu tanh tràn đầy khóe miệng.

"Sư huynh, huynh thật nhẫn tâm!" Ánh mắt Ngọc Điệp tràn đầy đau thương cùng với khốn khổ khiến Duẫn Nhi cũng không đành lòng.

"Tiểu sư phụ, chúng ta đi thôi." Nàng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này. Không muốn thấy Cung Tuấn, cũng không muốn nhìn thấy Ngọc Điệp nữa.

"Được." Tiêu Chiến cúi đầu nhìn thoáng qua, ôm nàng vào trong ngực, xoay người chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, ba người nghe được tiếng bước chân gấp gáp của một đám người đang kéo đến.

Cung Tuấn trở về phòng không thấy Duẫn Nhi, lập tức nghĩ tới tiểu nha đầu rất có thể lại đến tìm Ngọc Điệp.

Bên môi Ngọc Điệp đột nhiên nở một nụ cười, Tiêu Chiến, huynh không quan tâm đến muội, nhưng vẫn còn có người quan tâm đến muội.

Ngọc Điệp đột nhiên vươn tay, dồn công lực trong bàn tay hướng đầu vai của chính mình mà đánh tới, thân thể đơn bạc của ả lại một lần nữa nặng nề bay ra ngoài, như ả suy tính, ả được Cung Tuấn chuẩn xác ôm vào trong lòng.

"Tiểu Điệp, nàng không sao chứ?"

"Vương gia, Tiểu Điệp... Tiểu Điệp không sao, là Tiểu Điệp vô dụng..." Ngọc Điệp vừa nói vừa rơi lệ đầy mặt, rúc vào trong lòng hắn.

Nhưng trong lúc ả cúi đầu, ánh mắt khiêu khích lại liếc về phía Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi, không phải tất cả nam nhân trên đời đều đứng về phía ngươi đâu, ngươi vĩnh viễn không có cách nào tranh giành Cung Tuấn với ta đâu.

Nàng nhận được ánh mắt khiêu khích của Ngọc Điệp, không nói gì xoay người dựa đầu vào ngực Tiêu Chiến, trong lòng bỗng thấy cô đơn.

Cung Tuấn trấn an Ngọc Điệp xong, ngẩng đẩu lên, ánh mắt đột nhiên ngưng tụ thành băng.

Tiểu nha đầu lại ở trong lòng một nam nhân khác!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yoona