tong hop truyen cuoi hot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màu nâu là màu... giựt!

Hôm rồi, anh Huy vác về một cái mô-tơ của Trung Quốc để mài dao và làm các thứ lặt vặt. Nhưng cái phích cắm có ba chân, mà ổ cắm chỉ có hai lỗ thì làm sao cắm vô được? Thế là anh quyết định cắt bỏ, rồi lấy cái phích hai chân sẵn có thay vào. Sau khi tuốt lớp vỏ bọc, dây cắm phơi ra ba sợi dây ba màu khác nhau: xanh dương, nâu và một sợi nửa vàng nửa xanh lá. Vốn thông minh, anh suy luận liền: "Xanh dương màu của trời thì đích thị là dương rồi, sợi nâu là màu của đất thì chính xác là để tiếp đất, vậy sợi hai màu còn lại là dây âm chẳng sai". Vâng, sau khi nối theo suy luận, nó "chạy"! Một cách quyết liệt! Nhưng vừa chạm vào, anh Huy bị giật bắn té ngửa, hồn vía lên mây. Một lúc lâu hoàn hồn, anh biết là mình đã sai rồi. Phải học tử tế, chứ sai lầm về điện dễ mất mạng như chơi. Giờ thì anh Huy thấm thía rồi!

Vì mẹ thích model nhí

Chị Lan lấy son phấn của mình "mông má" cẩn thận cho cô con gái cưng mới bảy tuổi để dắt bé đi đám cưới. Khuôn mặt xinh xắn của bé thật ngộ nghĩnh hơn với đôi má hồng, mắt đen láy và môi đỏ chót. Bạn bè ai cũng bẹo má, khen con bé đáng yêu khiến chị vui lắm.

Nào ngờ một tiếng sau, mặt con bé sưng lên, những nốt mẩn đỏ cũng theo nhau nổi đầy mặt. Con bé kêu khóc vì mặt ngứa và nóng khiến chị Lan không còn lòng dạ nào dự tiệc nữa mà tức tốc đem con về ngay.

May mà da bé mới chỉ sưng và ngứa, vì có trường hợp bé bị nhiễm độc nặng hơn, gây choáng váng. Nếu không kịp thời loại bỏ tác nhân dị ứng, bé có thể bị ảnh hưởng tới não bộ, rất nguy hiểm.

Diệt sâu "toàn diện và triệt để"

Mấy năm trước anh Kha được biếu một cây mai bonsai cổ rất quý và đẹp với bộ rễ mang thế "ngũ cước xuyên địa" nổi trên mặt chậu. Khách đến chơi ai cũng trầm trồ. Đã có người trả giá cả cây vàng mà anh Kha không thèm nói chuyện!

Mới rồi, anh đi vắng mấy hôm. Về nhà thì phát hiện ra cây mai cưng đã rũ lá chết. Xót quá! Anh gọi vợ con tra hỏi, chẳng ai biết vì sao cây mai chết cả, mặc dù vẫn tưới đều đặn như lời anh dặn. Bất chợt vợ anh nhớ ra:

Hay là vì mấy con sâu ăn lá? Ờ! Nhưng cũng vô lý, ngay khi thấy có sâu em đã xịt tụi nó chết rồi mà, đã kịp ăn uống gì đâu.

Thì ra, vợ anh đã lấy Falcon để xịt chết mấy con sâu ăn lá mai, nhưng hoá ra Falcon là loại thuốc diệt côn trùng có gốc dầu, không thể dùng cho cây cỏ được. Bị chồng mắng oan, vợ anh ức lắm! Ừ, lẽ ra nhà sản xuất nên ghi cảnh báo bên ngoài cho người tiêu dùng biết để tránh, đằng này có thấy bảo ban gì đâu! Bỏ qua một lần, chứ lần sau thế nào cũng kiện cho xem - anh Huy đành vuốt giận tự nhủ!

Từ A tới... Á! Đôla hoá tiền cõi âm

Thổ Địa nói với Diêm Vương:

Độ này coi bộ dân chúng xứ An Nam lên đời dữ quá. Mấy năm trước, người cõi âm xứ này xài tiền đồng lẫn với đô la, còn bây giờ tui thấy người ta xài toàn đồng đô la với lại đồng zơ-rô. Sáng nào cũng thấy zơ-rô với đô la... âm phủ rải đầy đường.

Thì cũng như trước người ta đốt Honda cub, Đờ-rim, thì bây giờ là Mec-xơ-đì với con @... vậy mà.

Nhưng sao trên kia người ta vẫn xài tiền đồng Việt Nam như thường?

Như vậy chứng tỏ là người trần gian lạc hậu hơn người cõi âm chúng ta rồi!

Lời bình:

- Ngân hàng địa phủ không lo chuyện đồng Việt Nam mất giá (bằng chứng là 10.000 đồng Việt Nam đổi biết bao nhiêu đồng đô với đồng zơ-rô).

- Đề nghị quy hoạch một số nhà chính sách ở trần gian về cõi âm làm việc để học tập kinh nghiệm.

Ớ!

Bí mật trên nắp hộp

Ba bước để pha mì xào ăn liền là đổ nước sôi vào, chờ cho mì nở, chắt nước ra, rồi trộn mì với bột súp. Với loại mì xào đóng hộp thì còn tiện hơn nữa, vì đã có bao bì là một khay nhựa mỏng dùng thay tô chén. Nhưng có người thì mở nắp he hé, người thì mở tung nắp, nghiêng khay mì đổ nước ra và dùng đũa chặn mì lại. Ai khéo thì chắt hết nước. Ai vụng về thì đành thưởng thức món xào có... nước!

Nhưng nếu chịu khó lật sau gói mì lên đọc hướng dẫn thì chỉ trong 2 phút là có mì xào ăn ngon lành, khô nước. Bí mật nằm trên nắp của khay nhựa. Nhà sản xuất đã dập sẵn một khe nhỏ mà chỉ cần bóc lớp nhựa trên khe này ra, nước sẽ chảy ra ngoài. Đơn giản vậy thôi.

Bia ôm cũng như... xe ôm!

Hai vợ chồng già ngồi nói chuyện:

- Lúc ngồi xe ôm, ôm cái thằng lái xe, bà có thấy thích không?

- Thích thú cái gì, chẳng qua để an toàn thì phải ôm vậy thôi!

- Đó bà thấy chưa? Bà cứ nói bia ôm này nọ, nhưng nó cũng như xe ôm thôi. Vào quán uống bia nhiều phải say, say thì phải ôm một cái gì đó cho khỏi ngã! Hoàn cảnh nó buộc phải vậy chứ thích thú cái gì!

Bú sữa bò

Một anh chàng có vợ mới sinh. Anh viết thư về khoe với mẹ: "Vợ con đã sinh một đứa con trai, nhưng vì vợ con không có sữa nên đã phải nhờ một bà da đen cho bú, vì thế nên khi con gặp thì thấy đứa bé có tóc xoăn và da đen như người châu Phi...".

Bà mẹ lập tức viết thư cho con trai: "Con yêu quý, mẹ rất mừng khi nhận được thư con. Ngày xưa khi mẹ sinh con mẹ cũng không có sữa nên đã phải cho con bú sữa bò, vì thế nên bây giờ con vừa ngu vừa có sừng...".

Trễ chuyến bay

Một cô gái đi máy bay. Sau ba mươi phút ở trên không, cơ trưởng thông báo: "Xin lỗi quý khách, một động cơ của máy bay bị hỏng, chúng ta sẽ về đến sân bay trễ 15 phút".

Nửa tiếng sau, lại nghe thông báo: "Xin lỗi quý khách, hai động cơ của máy bay đã hỏng, chúng ta sẽ trễ 30 phút".

Cô gái thở dài: "Nếu động cơ mà hỏng hết, chúng ta sẽ phải ở lại trên này suốt đêm mất!"

Làm việc nhẹ

Sau khi chia tay với người chồng đang bị ngồi tù, người vợ đến gặp người quản tù đề nghị ông ta giảm nhẹ công việc cho chồng.

- Bà yên tâm, các tù nhân của chúng tôi làm công việc rất nhẹ nhàng, chỉ có dán hộp thôi.

- Thế sao chồng tôi lại bảo đêm nào cũng phải đào đường hầm từ phòng giam ra ngoài?

Trái cam với luật sư

Vị giáo sư luật học yêu cầu một sinh viên xuất sắc trả lời câu hỏi tình huống:

- Nếu anh phải trao cho ai đó một trái cam, anh sẽ nói thế nào?

Anh sinh viên đáp:

- Em sẽ nói: "Mời ngài dùng trái cam này!".

Giáo sư giận dữ:

- Không thể như vậy được! Hãy nghĩ như một luật sư xem nào.

Sinh viên hắng giọng:

- Vậy thì, em sẽ nói với người đó: "Tôi, sau đây, trao và chuyển quyền sở hữu toàn bộ và duy nhất của tôi với tất cả các tài sản, quyền lợi, quyền hạn, nghĩa vụ, lợi ích của mình trong trái cam này cho ngài cùng với toàn bộ cuống, vỏ, nước, cùi và hạt của nó, với tất cả các quyền hợp pháp cắn, cắt, ướp lạnh hoặc ăn nó, quyền được trao nó cho người khác với tất cả cuống, vỏ, nước, cùi và hạt của nó. Tất cả những gì được đề cập trước và sau đây hoặc bất kể hành vi hoặc những hành vi, phương tiện thuộc bất kể bản chất hoặc loại nào không tương hợp với tuyên bố này, trong bất kể hoàn cảnh nào, đều không có giá trị pháp lý..."

Tác hại của nụ hôn!

Thầy giáo cảnh cáo học sinh:

- Không bao giờ được hôn động vật, nếu không sẽ bị lây các bệnh khác nhau, hậu quả rất nghiêm trọng. Ai có thể đưa ra ví dụ cho thầy nào?

- Con ạ - Bé X đứng dậy - Cô con luôn hôn con vẹt của mình.

- Rồi sao nữa hả con?...

- Con vẹt phát điên ạ!

Tóc và thuyết tương đối

Trên chuyến tàu từ châu Âu sang MỸ, mọi người đều mệt mỏi vì bị sóng biển nhồi lắc. Riêng có một người gương mặt thật bình thản ngồi hút thuốc, nghe nhạc. Mọi người thêm thán phục khi biết được đó chính là Albert Einstein (1879 - 1955). Một người mạnh dạn hỏi:

- Thưa ngài, trong thuyết tương đối, nhiều và ít được hiểu như thế nào ạ?

- Ồ, có gì đâu. Đơn giản thế này nhé: mấy trăm cọng tóc trên đầu là ít. Nhưng trong một chén nước uống mà chỉ có vài ba cọng tóc cũng là nhiều.

Khi vợ tuyển thư ký

Hai ông giám đốc gặp nhau:

- Thần sắc của ông dạo này không được tươi lắm thì phải?

- Ừ, vợ tôi vừa tuyển một thư ký cho tôi.

- Thế hả, trông thế nào, tóc có nhuộm vàng, đỏ như các em bây giờ không?

- Một lão hói đầu mới chết chứ.

Tại sao cháu khóc?

Thấy cháu khóc thút thít, bà hỏi:

- Làm sao cháu khóc?

- Bố... bố cháu đóng đinh nhưng lại gõ vào tay của bố... hu... hu...

- Hừm! Đó là chuyện nhỏ thôi mà, người lớn như cháu phải cười trước những việc như thế chứ, sao lại khóc.

- Lúc đầu cháu cũng cười đấy chứ... hu... hu

Quyên tiền

Cô gái trẻ đi quyên tiền cho nhà thờ đến gặp ông X. đề nghị ông đóng góp một chút. Ông X. hỏi: - Thế tiền dành cho ai? - Cho Chúa trời ạ. - Năm nay cô bao nhiêu tuổi? - 19 ạ. - Còn tôi đã 87. Tôi nghĩ tôi sẽ gặp Chúa trời trước cô nhiều. Có lẽ, tôi sẽ tự tay đưa tiền cho ông ấy.

Cược đi bà con ơi!

Ngày 14.8.2007, phó thống đốc ngân hàng Nhà nước Nguyễn Đồng Tiến tuyên bố như đinh đóng cột: Tôi có thể đánh cược rằng với tất cả biện pháp mà Chính phủ đã đưa ra, lạm phát khó có khả năng ở mức hai con số...

Lời bình:

Lạm phát hôm nay đang ở mức mấy con số, không cần là phó thống đốc ngân hàng Nhà nước. Ai cũng biết.

Cược đi bà con ơi! Bà con ta thắng cái chắc.

Ai nhổ răng?

Một cặp vợ chồng gõ cửa phòng răng.

- Tôi muốn ông nhổ gấp một cái răng. Chẳng cần thuốc tê gì cả. Càng nhanh càng tốt vì chúng tôi đang vội, người đàn bà nói gấp gáp.

- Bà thật dũng cảm. Xin bà ngồi lên ghế. Thế tôi phải nhổ cái nào đây?

- Kìa ông, há miệng ra chỉ cho bác sĩ đi chứ - Bà ta quay sang nói với chồng.

Tìm hiểu con trai và... con hến!

Trong giờ ngoại khoá sinh học. Cô giáo:

- Tiết này chúng ta sẽ tìm hiểu về cấu tạo các bộ phận trên cơ thể con trai.

Cả lớp (cười rúc rích).

- Còn tiết sau chúng ta sẽ tìm hiểu về...

Dưới lớp có tiếng thì thào: "Con gái chứ gì?". Cô giáo tiếp:

- Con hến.

Hạnh phúc

Sau một thời gian chung sống, hai vợ chồng bắt đầu nảy sinh bất hoà. Người vợ than thở:

- Ngày xưa yêu tôi, anh nói rằng mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy tôi một vài phút thôi là anh cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Vậy mà bây giờ...

- Bây giờ vẫn thế, em ạ! - Người chồng đỡ lời.

Phương pháp chữa nấc cụt

Từ phòng làm việc của bác sĩ, một cô gái trẻ măng chạy vụt ra, nước mắt đầm đìa.

- Có chuyện gì với cô bé thế? - một bác sĩ khác hỏi.

- Có gì đâu! Tôi chỉ bảo cô ta rằng cô có bầu.

- Thật à? Ít tuổi thế mà đã có bầu?

- Tớ chả biết. Nhưng chắc chắn là cô ta không còn bị nấc cụt nữa.

Rồng về với tôm

Ông cục trưởng cục An toàn vệ sinh thực phẩm Trần Đáng: Tôi khẳng định mắm tôm là nguyên nhân đầu tiên gây bệnh tả.... Qua điều tra cho thấy 100% ca tả đều ăn mắm tôm, như vậy mắm tôm là nguyên nhân gây bệnh tả...

Nhưng các mẫu xét nghiệm mắm tôm đều không tìm thấy vi khuẩn tả?... Đấy là câu hỏi tiếp theo của nhà báo...

Lời bình của Ớ:

Rồng nói thì tôm phải chịu, cãi cái gì? Đừng làm tôm, làm rồng đi!

Ớ!

Vì sao không cứu?

Có một tai nạn vì điện, tại hiện trường, thanh tra cảnh sát hỏi ông chồng:

- Ông nói là nghe thấy tiếng bà nhà kêu thét lên, tại sao ông không chạy vào bếp để cứu?

- Mọi khi vẫn thế, bà ấy có làm sao đâu!

- Ông muốn nói rằng, vợ ông vẫn thường xuyên bị điện giật?

- À không, bà ấy vẫn thường xuyên thét lên như vậy.

Bệnh nhân tâm thần

Một người phàn nàn với bác sĩ:

- Bác sĩ biết không, người nhà tôi điên cả rồi. Họ nhất định nhét tôi vào bệnh viện tâm thần chỉ vì tôi thích tất sợi hơn tất nylon.

- Thế ư? Tôi cũng thích tất sợi hơn tất nylon.

Người kia hỉ hả:

- Có thế chứ! Tôi biết thế nào cũng có người nghĩ giống tôi mà. Thế bác sĩ thích dùng tất sợi... với nước sốt cà chua hay nước luộc gà?

Bia mộ bà tạp vụ

Một phụ nữ suốt đời làm nghề dọn dẹp nhà vệ sinh. Về già, bà muốn lo chu đáo cho phần mộ sau này của mình nên đặt làm một tấm bia. Ông thợ hỏi:

- Thế bà muốn tôi khắc gì trên đó?

Không cần suy nghĩ, bà trả lời:

- Ở trong đang có người.

Mẹ em toàn làm thế

Một đôi vợ chồng trẻ vừa mới cưới. Khi cô vợ chuẩn bị nướng thịt cho lễ Tạ ơn, cô cẩn thận cắt hai đầu miếng thịt trước khi cho vào chảo.

Anh chồng hỏi tại sao cô làm thế và cô đáp:

- Em không biết nữa, mẹ em toàn làm thế. Để em hỏi mẹ xem tại sao nhé.

Cô gọi điện hỏi mẹ, và bà đáp:

- Mẹ toàn thấy bà của con làm như thế nên mẹ cũng làm y như vậy.

Hai vợ chồng quyết định kiểm tra kỹ hơn, và cô vợ gọi điện cho bà, bà giải thích:

- Hồi xưa, bà phải cắt như thế thì mới cho vừa vào cái chảo nhỏ xíu của bà.

Không nghe vợ là hoạ

Nghiện cà phê nên một ngày anh Quyền có thể uống vài lần. Nhà có mấy cái ly cà tong cao 17cm rất đẹp, anh thích pha cà phê trong ly ấy. Phải cái tội lười rửa, nên mỗi lần uống xong anh chỉ hứng dưới vòi nước rồi dùng ngón tay ngoáy ngoáy trên miệng là xong. Lâu ngày mấy cái ly ố vàng vì chất bơ trong cà phê bám dính, trông bẩn mắt quá! Vợ anh rất bực mình vì rửa kiểu ấy chẳng sạch, bày cho anh dùng cái bùi nhùi và nước rửa chén. Nhưng anh cứ chứng nào tật nấy. Hôm ấy uống xong, vẫn thói cũ, anh đem ly lại vòi nước ngoáy ngoáy. Chẳng ngờ vì quá mạnh tay làm cái ly bị bể một miếng phơi ra cạnh sắc ngọt, ngay lập tức ngón tay anh bị cắt đứt, máu chảy khá nhiều. Sau lần ấy anh Quyền biết sợ, chẳng dám rửa ly bằng tay không nữa mà ngoan thật ngoan nghe y lời vợ.

U đầu vì cành hoa

Hai người bạn hỏi thăm nhau:

- Tối qua, cậu đến nhà nàng chơi vui vẻ chứ?

- Ừ, tớ đứng dưới cửa sổ nhà nàng hát tình ca và cô ấy ném xuống cho tớ một cành hoa...

- Lãng mạn quá, thế còn đầu cậu bị sao thế?

- À... vì cô ấy đãng trí không rút cành hoa ra khỏi lọ!

Lý do ngừng uống rượu

Một người đàn ông bảo bạn:

- Ban đầu, tớ uống rượu cốt để quên đi tất cả. Nhưng sau 6 tháng, tớ phải dừng lại vì kết quả đã vượt quá mục tiêu đã đặt ra.

- Vượt qua như thế nào?

- Một hôm tớ đến cái quán tớ vẫn quen đến mà lại quên không mặc quần mới chết chứ.

Uống rượu khiến sợ vợ gấp đôi

Một ông luôn bị bạn bè chê cười vì sợ vợ, bèn tìm đến một người bạn và hỏi làm thế nào để hết sợ. Bạn ông ta khuyên:

- Ông thử uống rượu vào xem, có chút men sẽ làm ông tự tin hơn khi đứng trước bà ấy.

Vài ngày sau, ông chồng gặp lại bạn và than:

- Thôi, thôi! Tôi chẳng dám làm theo cách ấy nữa đâu. Hôm trước, tôi thử uống rượu và nhìn bà ấy thành hai, nỗi sợ của tôi còn tăng gấp đôi.

Thích đứa con vật chất hơn

Một sinh viên đến nhà thầy giáo dạy văn. Ông thầy đưa cho anh hai bài thơ do mình mới sáng tác và nói:

- Đây là đứa con tinh thần của tôi, anh đọc và cho ý kiến là thích đứa con nào?

Đúng lúc ấy, cô con gái của thầy từ trong phòng đi ra, anh sinh viên trông thấy liền nói:

- Thưa thầy, em chỉ thích đứa con vật chất của thầy thôi ạ.

Dùng ống kính nào?

Tôi có một câu hỏi thuộc phạm trù đạo đức dành cho bạn. Đây là một tình huống giả định nhưng cũng rất vui khi xem mọi người sẽ làm như thế nào.

Tình huống là: Bạn đang ở Trung Đông, và đang có một trận lụt khủng khiếp. Rất nhiều người mất nhà cửa, đường ống dẫn nước không còn tác dụng và hạ tầng bị phá huỷ.

Bạn là một nhiếp ảnh gia chuyên chụp ảnh cho một hãng tin, tác nghiệp một mình và tìm kiếm những cảnh tượng đặc biệt.

Bạn đang đi thì gặp Osama Bin Laden bị lũ cuốn, đang bám vào một cành cây và sắp sửa bị nhấn chìm.

Bạn có thể hoặc là bỏ máy xuống và cứu hắn, hoặc có thể đoạt giải Pulitzer bằng một tấm ảnh hắn tuột tay và bị dòng nước cuốn đi.

Vậy, đây là câu hỏi và cần suy nghĩ kỹ trước khi trả lời:

- Bạn sẽ dùng ống kính nào?

Ai là đồ lăng nhăng?

Một đôi nam nữ đang ngủ như hai đứa trẻ vô tội. Tới ba giờ sáng, đột nhiên một tiếng động lớn vang lên ở phía ngoài.

Người phụ nữ nhảy ra khỏi giường và la lên với người đàn ông, "Chết rồi! Chồng em về đấy!"

Thế là người đàn ông nhanh chóng nhảy ra khỏi giường trong trạng thái trần như nhộng và nhảy ra khỏi cửa sổ như một người điên. Anh ta rơi bịch xuống đất, chạy qua một bụi gai, rồi chạy rất nhanh về phía xe ô tô.

Vài phút sau, anh ta quay lại và la lên với người phụ nữ: "Tôi là chồng cô đây, đồ hư hỏng!"

Người phụ nữ hét lại: "Ờ? Thế sao anh lại chạy? Đồ lăng nhăng!"

Đi đánh gôn

Một anh chàng mê chơi gôn lắm. Sáng thứ bảy nào anh ta cũng dậy sớm và đi đánh gôn cả ngày. Vào sáng thứ bảy hôm đó, anh ta dậy sớm, lặng lẽ mặc quần ào, lấy túi gậy trong buồng kho rồi lái xe tới sân gôn.

Hôm đó trời mưa rất to. Lại có cả tuyết rơi cùng với mưa, gió thổi mạnh. Anh chàng quay về nhà bật ti vi xem thời tiết. Theo dự báo thời tiết thì cả ngày sẽ ẩm ướt. Thế là anh chàng cất gậy đi, nhẹ nhàng bỏ quần áo và chui vào giường, rồi thì thầm với vợ: "Thời tiết bên ngoài tệ lắm".

Cô vợ liền bảo: "Anh có tin được là thằng chồng ngớ ngẩn của em lại đi đánh gôn không?"

Khi bố vắng nhà

Một người nông dân Queensland tới một trang trại ở gần và gõ cửa. Một cậu bé khoảng chín tuổi ra mở cửa.

"Bố cháu có nhà không vậy?", người nông dân hỏi.

"Xin lỗi bác bố cháu không có nhà", cậu bé đáp. - "Bố cháu vào thị trấn rồi".

"Thế mẹ cháu có nhà không?", người nông dân lại hỏi.

"Không bác ạ, mẹ cháu cũng không có nhà. Mẹ đi cùng với bố".

"Thế Greg anh cháu có nhà không?"

"Anh ấy đi cùng với bố mẹ ạ".

Người nông dân đứng đó với vẻ nhấp nhổm, tự lẩm bẩm một mình.

"Cháu có thể giúp được gì cho bác không?", cậu bé lịch sự hỏi. "Cháu biết chỗ để của các dụng cụ nếu bác muốn mượn thì cháu mang cho. Nếu không cháu có thể chuyển lời nhắn của bác tới bố cháu".

"Thế này", giọng người nông dân không lấy gì làm dễ chịu lắm, "Bác rất muốn nói chuyện với bố cháu. Đấy là vì anh Greg của cháu đã làm cho con gái bác có thai".

Cậu bé suy nghĩ một lúc.

"Thế này bác phải nói chuyện với bố cháu rồi", cậu ta nói. "Nhưng mà cháu cứ nói, xem có giúp gì được bác không. Bình thường cháu biết là bố cháu lấy 200 đô la cho bò và 150 đô la cho lợn, còn không biết là với anh Greg thì bố cháu lấy bao nhiêu".

Sạch quá cũng... hại!

Ông giám đốc nọ quát cô thư ký của mình:

- Bụi trên mặt bàn của tôi đâu rồi?

- Thưa, em mới lau sạch bàn của sếp đấy ạ.

- Lúc không cần thì lại lau! Tôi mới viết trên đó hai số điện thoại rất quan trọng...

Đại hà tiện mất mũ

Tàu đang chạy, một anh chàng đại hà tiện mở cửa sổ, chẳng may gió thổi bay cái mũ của anh ta ra ngoài. Anh ta lập tức thò vào túi móc một tấm danh thiếp ném theo. Một hành khách hỏi:

- Anh ném danh thiếp ra ngoài làm gì vậy?

- Để có ai nhặt được mũ còn biết địa chỉ báo cho tôi biết.

Tài xế "quá tốt"

Vừa xuống bến xe Miền Đông, anh Phương vẫy một chiếc xe ôm. Người tài xế trẻ ra giá trọn gói 60 ngàn. Anh đồng ý. Trọn buổi sáng, tài xế chở anh đi rất nhiệt tình. Xế trưa, khi việc đã xong, cả hai trở ra bến. Dọc đường, nghe kiến cắn bụng anh mới nhớ là chưa ăn sáng, nên mời luôn cả bác tài cùng ghé vào tiệm ăn cơm trưa rồi đi tiếp. Bác tài từ chối. Tới nơi, anh móc 60 ngàn ra trả. Tài xế không chịu, đòi thêm 20 ngàn nữa. Ngạc nhiên, anh hỏi lý do thì bấy giờ anh tài xế mới lộ chân tướng: "Thì khi nãy anh mời tôi ăn cơm, tôi không ăn. Bây giờ anh đưa thêm tiền cho tôi xem như tôi đã ăn cơm với anh vậy". Ra điều là thế, anh Phương mới hiểu mục đích "lòng tốt" của bác tài, oái oăm thật!

Khui bia cách độc

Mấy anh thanh niên trẻ hay thích khui bia bằng cách "độc", không dùng dụng cụ khui để lấy le với mọi người và chứng tỏ là dân sành điệu. Hôm rồi tại tiệc cưới, một chàng đầu đinh hăng hái biểu diễn nghệ thuật khui bia bằng đũa cho mọi người thưởng lãm. Anh cầm một chiếc đũa, dí một đầu vào cái cạnh lồi ra của nắp bia rồi nắm thật chặt cả cổ chai lẫn chiếc đũa. Tay còn lại anh xoè ra tống mạnh vào đầu đũa phía dưới, ngay lập tức cái nắp văng ra, mọi người vỗ tay khen ngợi. Hứng chí anh diễn tiếp, nhưng ai dè lần này "tổ trác". Chiếc đũa bằng nhựa của Trung Quốc quá giòn nên vừa chạm vào đã gãy ngay, bàn tay anh cắm sâu vào chỗ gãy xiên nhọn như mũi giáo, máu me toe toét. Anh chàng đành bỏ tiệc, nhờ người chở đi bệnh viện băng bó.

Nói vậy, hổng phải vậy

Anh Kỷ là một cán bộ giỏi việc nước... dở việc nhà. Ngoài chuyện cơ quan, ở nhà anh chẳng làm gì cho ra hồn để vợ ưng ý cả. Hôm ấy, vợ anh căn dặn giặt hộ mấy bộ đồ. Y lời, vợ vừa khuất dạng, anh te tái đi gom áo quần dơ bỏ vào thùng, mở nước, cho xà bông vào rồi bật máy. Rồi anh hớn hở đi làm, chắc mẩm trong bụng phen này thế nào cũng được vợ thưởng.

Dè đâu tối về, nhìn vết cà ri vẫn còn y nguyên trên áo, chị Kỷ la toáng lên. Anh lật đật chạy vào liến thoắng: "Thì anh giặt đồ theo như nhà đài quảng cáo đó! "Không cần vò, chỉ ngâm thôi đã sạch"; "Bột giặt thông minh, tự truy tìm vết bẩn"; "Tẩy sạch 99 vết bẩn..." khiến chị phải phì cười. Quảng cáo là quảng cáo thế thôi, mấy vết dơ này phải ngâm xà bông, chà sạch trước khi cho vào máy thì quần áo mới tinh tươm được

Coi chừng rớt dĩa

Cô Nga mới mua được cái lò vi sóng. Với công nghệ hiện đại, nó giúp tiết kiệm thời gian rất nhiều. Do sử dụng chưa rành nên đã xảy ra sự cố khiến cô hao tài. Hôm ấy, cô cho tô canh vào hâm, nhưng vì nước quá đầy nên khi sôi nó tràn ra cái dĩa thuỷ tinh lót ở dưới. Cô lật đật tắt máy. Chẳng ngờ nước canh tràn xuống đã làm thay đổi áp suất, khiến đáy tô và cái dĩa hút chặt vào nhau. Cô Nga đâu biết chuyện đó nên vừa bê tô ra khỏi lò thì cái dĩa thuỷ tinh bên dưới cũng ra theo. Vừa ra khỏi lò, cái dĩa rơi xuống vỡ toang. Mà loại dĩa đặc biệt kèm theo máy đâu có sẵn ngoài chợ.

Ngủ chung như thế nào?

Sếp và thư ký đi công tác, đến tối ông ta hỏi:

- Chúng ta sẽ ngủ như thế nào đây? Như vợ chồng hay như đôi tình nhân?

- Như vợ chồng.

Lập tức sếp quay mặt vào tường và ngủ liền một mạch.

Đồ đểu

Vì vợ có bầu đến tháng thứ tám, nên anh chồng quyết định ra sofa ngủ để ngăn chặn mọi "lỗi lầm" có thể xảy ra, trong khi hai vợ chồng nhịn yêu đã lâu. Cô vợ thấy thế, liền đưa chồng 50 đô và nói: "Không cần phải thế đâu anh, em biết chắc là anh yêu em. Đây, hãy cầm tiền, sang nhà bên gặp Marry giải quyết đi anh".

Anh chồng không tin vào tai mình, nhưng sợ cô vợ đổi ý, liền cầm tiền và nhanh chóng sang nhà Marry. Vài phút sau, anh ta trở lại, đưa 50 đô cho vợ với cái nhún vai thất vọng, "Marry đòi 60 đô em ạ". Cô vợ gào lên giận dữ: "Đồ đểu. Khi Marry có bầu, chồng nó sang đây em chỉ lấy có 50 đô thôi!"

Thấy cướp

Một tên cướp đột nhập ngân hàng, bắt giữ vài con tin. Hắn hỏi con tin đầu tiên: "Mày có thấy tao cướp nhà băng không?". Con tin trả lời: "Có". Tên cướp ngay lập tức bắn vào đầu con tin. Sau đó hắn quay sang con tin thứ hai: "Mày có thấy tao cướp nhà băng không?". Con tin thứ hai trả lời: "Không, nhưng vợ tôi trông thấy...".

Ngoại cỡ

Một cô gái vào hiệu thuốc và hỏi xem ở đó có bán bao cao su ngoại cỡ không.

- Có, dĩ nhiên chúng tôi có loại đó! - người bán hàng đáp - Cô

có muốn mua không?

- Không! cô kia đáp - Nhưng anh có phiền không, nếu tôi đứng đợi ở đây cho tới khi có người đến mua loại đó?

Không tin cậy

Đang tối mắt chủ trì tiệc cưới thì phù rể ghé tai nói nhờ để mắt tới bàn để quà cưới vì "Có một vài người ở đây mà cô dâu chú rể không cảm thấy tin tưởng lắm".

- Thế sao họ lại được mời đến dự đám cưới chứ?

Nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, anh ta bảo: "Thì họ là gia đình cô dâu chú rể mà".

Rắc rối

Một người đàn ông thực sự là đàn ông, nếu một người đàn bà nói, "Không sao, tự em sẽ làm", lại để cho người đàn bà làm luôn.

Một người đàn bà thực sự là đàn bà, nếu cô ta nói với người đàn ông, "Không sao, tự em sẽ làm", anh ta để cô ta làm, thì cô ta phát điên lên.

Một người đàn ông thực sự là đàn ông, nếu người đàn bà nói với anh ta, "Không sao, tự em sẽ làm", anh ta để cô ta làm, cô ta phát điên lên, thì anh ta nói, "Sao em lại điên lên như thế?".

Một người đàn bà thực sự là đàn bà, nếu cô ta nói với người đàn ông, "Không sao, tự em sẽ làm", anh ta để cô ta làm, cô ta phát điên lên, và anh ta nói, "Sao em lại điên lên như thế?", thì cô ta nói, "Nếu anh không biết thì em sẽ không nói cho anh đâu"

Trị liệu

Bà mẹ trẻ được bác sĩ tâm lý khuyên nhủ: Cô cứ hay buồn bã và lo lắng vô cớ cho thằng con. Tôi sẽ cho cô mấy viên thuốc an thần. Cô nhớ dùng đều đặn đấy.

Tới lần khám sau, bác sĩ hỏi: Thế thuốc an thần có làm cô dịu đi không?

Dĩ nhiên - bà mẹ đáp - Quá tuyệt vời ấy chứ.

Thế con cô giờ sao rồi? bác sĩ hỏi.

Bà mẹ đáp: Ai thèm quan tâm chứ...

Thích thì chiều

Bệnh nhân: Bác sĩ, nhổ cái răng này thì mất bao nhiêu tiền vậy?

Nha sĩ: 90 đô.

Bệnh nhân: 90 đô mà chỉ làm có mấy phút thôi à?

Nha sĩ: Tôi có thể nhổ lâu hơn nếu ông muốn.

Vui lòng chờ...

Cái nào hơn

Hỏi: Nếu phải đối mặt với việc chọn lựa một trong hai thì anh sẽ chọn cái gì, bệnh Alzheimer hay Parkinson?

Đáp: Parkinson; thà bị đổ mất một nửa cốc bia còn hơn là quên mất là đã để nó ở đâu.

Có phần

Julia đã kết hôn với Jim được ít lâu, cô ta có nhu cầu cao đến nỗi bất cứ khi nào chồng đi công tác xa nhà là cô ta lại mời không phải là một, hai mà là ba người đàn ông đến nhà.

Một lần khi chồng cô đi công tác, cô mời ba người đến. Tuy nhiên, lần này Jim quên hộ chiếu ở nhà nên anh ta phải chạy vội về nhà để lấy.

Khi Julia nghe tiếng cửa mở, cô ta bảo mấy người kia đi trốn. Gã thứ nhất trốn dưới gầm giường, gã thứ hai trong tủ và gã thứ ba chui ra ban công.

Jim bước vào phòng thấy vợ không mảnh vải liền hỏi, "Julia, sao em lại thế kia?" Cô ta ngay lập tức nói rằng cô đang chuẩn bị mặc đồ để ngủ trưa. Nhưng sau đó Jim nghe thấy có tiếng gì đó ở dưới gầm giường. Anh ta thấy gã thứ nhất ở đó liền kêu lên "Anh là ai vậy? Và anh làm cái quái gì ở dưới đó??" Gã kia nhanh trí đáp "Tôi là thợ mộc, vợ anh gọi tôi đến để sửa cái giường, giờ thì nó ổn rồi".

Jim thở dài và nói "Được rồi, vậy mất bao nhiêu tiền?"

Jim đưa cho gã kia 20 đô theo yêu cầu và bảo hắn biến cho khuất mắt.

Sau đó, anh ta mở tủ để lấy hộ chiếu và thấy gã thứ hai trong đó.

"Anh là ai vậy?" Jim kêu lên.

"Vợ anh gọi tôi đến để sửa tủ vì bản lề bị lỏng", gã kia huyên thuyên thế.

Jim lại thở dài và nói, "Được rồi, 20 đô đây, bây giờ biến cho khuất mắt tôi!" Ở ngoài ban công, chỉ nghe thấy ông chồng chi tiền cho những người kia, gã thứ ba cũng muốn có phần liền chạy vào la toáng lên: "Tôi cũng ngủ với cô ta nữa! Tôi cũng ngủ với cô ta nữa!"

Dám không?

Sếp nói với các nhân viên: "Tôi thực sự tiếc nhưng tôi phải cho một trong số các vị nghỉ việc".

Nhân viên da đen: "Tôi thuộc nhóm người thiểu số".

Nhân viên nữ: "Còn tôi là phụ nữ".

Nhân viên già nhất: "Cứ sa thải tôi đi, và tôi sẽ cho anh một vụ kiện vì phân biệt tuổi tác làm anh điêu đứng luôn".

Tất cả quay ra nhân viên trẻ tuổi, da trắng bơ vơ một mình, anh này nghĩ một lúc rồi đáp: "Tôi nghĩ có khi tôi bị đồng tính..."

Thất vọng và hoảng sợ

Sự khác biệt giữa thất vọng và hoảng sợ là gì?

Thất vọng là lần đầu tiên bạn khám phá ra bạn không thể làm nó lần thứ hai.

Hoảng sợ là lần thứ hai bạn khám phá ra bạn không thể làm điều đó ở lần đầu.

Tuổi già

Ba ông già ngồi bên hành lang ngôi nhà gần bãi biển Miami nói chuyện. Đột nhiên một ông thở dài và nói: "Này các ông, cuộc đời thật tệ. Đến tuổi này rồi tôi có thể mua loại bít tết ngon nhất, vậy mà răng lợi lại hỏng hết rồi. Giờ tôi phải ăn đồ đã xay nhuyễn".

Ông thứ hai đáp: "Ừ, tệ thật. Đến tuổi này tôi có thể mua những chai vang ngon hảo hạng. Vậy mà sao, giờ tôi lại phải đi uống sữa".

Ông thứ ba thở dài nói thêm: "Chiến hữu ơi, tôi biết rõ ý các ông muốn nói gì. Hai giờ đêm hôm qua tôi khều khều vợ xem bà ấy có hứng thú không. Bà ta kêu lên, "Ông làm sao vậy Sam? Mình vừa mới yêu nhau xong lần hai trong buổi tối này rồi mà!".

Ông thứ nhất và thứ hai cùng thốt lên: "Vậy vấn đề của ông là gì nào?"

Ông thứ ba càu nhàu nói: "Thế ông không thấy à? Trí nhớ đang rời bỏ tôi."

Vui lòng chờ...

Đúng luật

Đây là một câu chuyện có thực trong một kỳ thi ở đại học Cambridge. Trong giờ làm bài thi, một sinh viên trẻ giơ tay lên và yêu cầu giám thị mang bánh và bia đến. Cuộc đối thoại như thế này:

Giám thị: Xin lỗi, anh yêu cầu gì vậy?

Sinh viên: Thưa giám thị, tôi yêu cầu giám thị mang bánh và bia đến cho tôi.

Giám thị: Xin lỗi nhé, không được.

Sinh viên: Thưa giám thị, tôi khẳng định lại yêu cầu đó. Tôi muốn và cần giám thị mang bánh và bia tới.

Đến lúc này, sinh viên rút ra một bản sao của nội quy trường Cambridge viết bằng tiếng Latin đã có trên 400 tuổi, và chỉ tới phần được ghi như sau (dịch ra từ tiếng Latin):

"Những người ngồi trong phòng thi có quyền được yêu cầu mang tới bánh và bia".

Pepsi và bánh hamburger được coi là thứ tương đương, và anh chàng sinh viên ngồi đó vừa làm bài thi vừa tận hưởng chúng một cách hạnh phúc.

Ba tuần sau, sau khi nghiên cứu kỹ văn bản cổ, nhà trường quyết định phạt anh sinh viên 5 bảng vì cái tội không đeo kiếm khi vào phòng thi.

Sau 25 năm

"Chuyện đó xảy ra thế nào vậy?", bác sĩ hỏi một lão nông khi biết ông ta bị gãy chân.

"Thế này bác sĩ ạ, 25 năm trước..."

"Tôi không quan tâm đến chuyện quá khứ. Hãy kể cho tôi biết làm thế nào mà ông lại bị gãy chân sáng nay".

"Như tôi đã nói đấy, 25 năm trước, khi tôi bắt đầu làm việc ở trang trại, tối hôm đó, ngay khi tôi đã ở trên giường chuẩn bị ngủ thì cô con gái xinh đẹp của chủ trang trại tới phòng tôi. Cô hỏi tôi có cần bất cứ điều gì không. Tôi nói, "Không, mọi chuyện đều ổn cả".

"Anh có chắc không?", cô ta hỏi.

"Chắc chắn mà", tôi nói.

"Tôi có thể làm gì cho anh không?", cô gái hỏi lại.

"Tôi cho là không", tôi đáp.

"Xin lỗi", bác sĩ hỏi, "Thế câu chuyện này có liên quan gì đến cái chân anh nhỉ?".

"Thế này sáng ngày hôm nay", người nông dân giải thích, "tự nhiên tôi chợt hiểu ra ý của cô ấy, thế là tôi ngã từ trên mái nhà xuống đất!".

Cáp đôi hoa hậu

Mấy bữa nay coi báo, xem đài, như hồi nhỏ ưa chơi trò cáp đôi, thấy cặp này "đã" lắm.

Chuyện thì lòng thòng, báo đăng mấy bữa chưa dứt, nên chỉ tóm tắt tính cách cặp ấy như sau:

- Nàng, hoa hậu vừa đăng quang. Tội lắm, chắc mải lo tu dưỡng bề cao mà chưa có bằng tú tài. May mà mấy chú tổ chức thương, bôi xoá chi đó nên cái vương miện cũng còn đeo vững. Về, quê mình mừng lắm, lãnh đạo cũng mừng, ra tận chân cầu thang máy bay tặng hoa, tổ chức cả buổi gặp gỡ, tôn vinh.

- Chàng, quê sít bên quê nàng, mặt mũi sáng láng, cũng trắc trở học hành. Năm ngoái phải bỏ dở lớp 12, ở nhà chăm sóc mẹ nghèo bị bại liệt. Năm nay, quyết chí, chẳng những đậu tú tài còn vô luôn đại học.

- Nàng, tính thương người, lại có khả năng thương người. Tiền thưởng thi hoa hậu, nàng tuyên bố lấy ra 90% làm từ thiện. Nay còn được mấy chú lãnh đạo cho thêm 30 triệu tuyên dương nữa.

- Chàng, nghèo rớt mùng tơi, nhà chỉ có chiếc xe đạp, đi làm thuê làm mướn kiếm sống nuôi mẹ, nuôi thân, nuôi cả việc học, tính cần kiệm, đi thi hàng xóm quyên cho được 50.000 đồng, đi thi không lo rớt, chỉ lo mẹ ở nhà không có người chăm.

Cứ nghĩ, cặp đó, một lâu sau (chắc là phải chờ nàng lấy được bằng tú tài) làm đám cưới, Ai hứng chí lắm. Tối qua, tỉ tê với bà xã, dè đâu cô ấy còn hứng hơn. Mắt nhắm hờ, cô ấy như rên lên: "Lãng mạn quá! Nghĩ tới cảnh tượng chàng và nàng trên chiếc xe đạp, nàng co cẳng lên xe, chàng mải miết đạp. Họ cùng nhau vượt qua buổi chiều tàn nắng trên xứ cát quê mình. Sướng quá!".

Nghe bà xã thì thào bằng giọng Quảng quê mình, Ai bỗng giật mình, tắt hẳn một giấc mơ đẹp. Đẹp, nên còn tiếc, sáng nay chat với U nhưng mà U bỏ đoạn bà xã mình không thích họ cưới nhau nhé!

Bản quyền kinh dị

Hổm rày có coi ti vi không? Nhân mùa trung thu, có cái cơ sở bánh kẹo Thanh Xuân ở Hà Nội đi mua dung dịch màu và bột đá vôi về... làm bánh kẹo, đóng bao, bán cho tụi nhóc.

- Ừ, mà cũng đúng là răng bọn nhóc bây giờ chắc thật, cắn đá vôi trộn đường mà ra sôcôla thì cũng giỏi thiệt!

- Trời ơi, trách chi bọn nhóc. Tui với ông dạo trước đi công tác chung, vẫn thường kéo nhau ra vỉa hè ăn lẩu bò, bao tử bò ở Hà Nội, giờ mỗi lần nhớ lại, tui cứ buồn nôn!

- Gì nữa? Bao tử bò trộn đá vôi hả?

- Không! Vừa rồi có một đám người mua nội tạng của bò heo ở các tỉnh phía Bắc phân phối cho Hà Nội. Nhà đài quay được cái cảnh nhóm người này trên đường về thủ đô đã tự nhiên dừng xe lại, xổ đám lòng ruột ấy xuống mấy ao lục bình nước đen ngòm và mang giày bốt thi nhau... giẫm đạp. Sau đó lấy bót "giặt trắng" rồi cho vào giỏ xế ung dung bán cho các nhà hàng, quán xá...

- Trời ơi, nói chi đến Hà thành cho xa ông ơi. Ngay Sài Gòn mình đây thôi. Bữa trước Công an quận Bình Thạnh vừa mới bắt một lò làm bánh giò nhưn thịt... chuột! Cơ sở này thuê hẳn một nhóm đặc nhiệm "ÉT BÊ XÊ" săn bắt chuột (cống) về xay ra làm nhưn bánh giò cho mấy mối bán rong...

- Oái! Ông làm tui dợn quá.

- Tui không cố ý. Chẳng qua là tui có kế này, nói nhỏ ông nghe thôi: sắp tới tui với ông hợp tác mần ăn...

- Mần ăn gì?

- Nghe nói mấy thằng nhà văn nước ngoài dạo này qua Việt Nam nhiều lắm, tìm chất liệu viết phim cho Hô li út. Mỹ mà, khoái mấy chuyện kinh dị lắm. Ông với tui đi gom những chuyện này lại, bán kiếm tiền tác quyền đi lai rai

Cái gì cần hơn

Sau khi kiểm tra rất lâu, vị nha sĩ quen điểm lại những thứ cần sửa sang cho bộ hàm của tôi. Bà ta ước tính mất khoảng 9.200 USD. Tôi thở dài:

- Ngần ấy tiền, tôi có thể đi hút mỡ bụng và bơm ngực.

- Thế còn nụ cười của chị thì sao? Bà ta hỏi.

- Nếu tôi xử lý mấy vụ kia rồi, đảm bảo là chẳng ai nhìn vào răng tôi nữa.

Tây cũng thế!

Hết nói nổi cậu nhân viên quản trị của Ai! Lần đầu tiên y đi tây, ngang qua công viên bỗng reo lên: Cứt!

Thì ra y thấy điều không giống như mấy cha đi nước ngoài về hay "hù" "bên tây người ta sạch sẽ lắm".

Tây cũng thế, lúc bí quá, cũng có lúc phải ị bậy chứ! Y ta tâm đắc với phát hiện của mình, đến nổi không kìm được.

Hôm qua, y ta gõ cửa phòng xìa cho Ai coi cái hình y ta chụp được cảnh xô chậu lổn ngổn ở sân bay Nội Bài.

- Anh coi nè, em biết trước khi đăng báo. Nhất là em còn thấy mấy ông tây bà tây đi qua đi lại có vẻ bình thường lắm. Em cứ tưởng do mấy bà lao công lau sàn nhà chưa kịp dọn.

- Vậy thì sao? Ông gì đấy ở sân ga Nội Bài chẳng đã giải thích rồi sao? Chuyện nhà ga bị dột đâu phải chỉ có mình nước mình mới có. Cậu chẳng đã từng phát hiện ở "tây cũng thế" rồi còn gì?

- Đó, điều em muốn nói chính là chỗ đó. Em nghĩ tây cũng như mình, có thể cũng có vi phạm này nọ. Như lần đó đó, buổi trưa em quày quả đi lại công viên ấy, thấy người ta đã dọn sạch bong. Còn mấy ông ở Nội Bài, dột to đùng như vậy ổng bảo phải ba năm nữa mới sửa xong. Tây người ta không thế, anh ạ

Sở quả tang

- Ông ơi, tuyết kìa! Chạy ra coi nè!

- Mộng du hả trời? Nóng nảy vầy, tuyết đâu mà tuyết.

- Có mà! Trắng xoá ngoài bờ kênh kìa!

- Trời ơi là trời. Bọt ô nhiễm khu công nghiệp thải ra đó bà ơi!

- Vậy á? Nhưng làm sao biết là khu công nghiệp thải ra?

- Thì... bà cứ coi cái dòng kênh này nó "ghé qua" đâu trước khi chảy tới đây là biết ngay bong mà! Bao nhiêu nhà máy, xí nghiệp sản xuất công nghiệp bên trên cứ rình rình, xả hoá chất vào dòng kênh thì mình sống khúc dưới phải lãnh đủ thôi!

- Ừ heng. Nhưng mà tui coi ti vi thấy ông phó giám đốc sở Tài nguyên môi trường thành phố nói là không bắt được quả tang ai xả nước bẩn, không chứng minh được thì không thể xử phạt!

- Vậy ai là người phải làm cái công việc đi bắt quả tang hả ông?

- Biết chết liền. Cứ nhìn cái kiểu nói văn ngược "Quả tang đâu?" của ông phó sở kia, tui cứ nghĩ câu nói ấy lẽ ra phải nằm trong miệng của tụi xả bậy chứ không phải nằm trên bàn giấy của một người làm cái nhiệm vụ ngăn cấm xả bậy!

- Ừ. Ổng mà còn hỏi vậy thì tui biết hỏi ai? Nhưng giả như mấy ổng không bắt được quả tang có nghĩa là tui với ông cứ phải... ngắm tuyết hoài hả ông?

- Chứ sao. Đến khi nào nhà nước lập ra một cái sở mới, gọi là "sở Quả tang" nữa thì mới xong chuyện bà ơi!

- Ừ, cả nước chỉ có 5% doanh nghiệp sản xuất chịu đăng ký xử lý chất thải sản xuất công nghiệp thì chắc là cái sở Quả tang này cũng bộn việc mần ăn ông hén

Ứng dụng

Một sinh viên làm thêm với công việc giao bánh pizza. Bữa đầu, sau khi giao bánh, vị khách hỏi anh:

- Thường thì tiền boa là bao nhiêu?

- Đây là lần đầu cháu đi giao bánh, nghe mấy đồng nghiệp bảo, nếu bác cho cháu chỉ 25 xu thôi là đã ổn rồi.

- Có thế thôi à? Vị khách khịt mũi nói. Nếu thế bác sẽ cho họ thấy họ nhầm lẫn thế nào. Bác cho cháu 5 đô.

- Cảm ơn bác! Chàng thanh niên đáp. Cháu sẽ dành tiền để đóng học phí.

- Thế cháu học chuyên ngành gì vậy?

- Dạ, môn tâm lý học ứng dụng ạ

Tự sắm taxi mà đi!

Bằng biện pháp nghiệp vụ rất tình cờ, phòng đo lường cơ độ dài thuộc trung tâm Kỹ thuật 1 phát hiện việc gian lận đồng hồ tính cước taxi (taximeter) bằng cách dùng thiết bị xung điện đấu nối vào dây đồng hồ. Thiết bị được điều khiển bằng một công tắc chỉ lớn bằng cái nốt ruồi trên mặt Cindy Crawford, có thể gắn trên cần sang số, còi xe, cần điều khiển đèn xinhan. Mỗi lần bấm nút điều khiển, "đồng hồ chạy như phi mã, ngay cả khi xe không chạy".

Đưa ra tư vấn người tiêu dùng trong việc này, theo báo Pháp Luật TP.HCM, một số cán bộ trung tâm Kỹ thuật 3 khuyên: tốt nhất là hành khách đi xe taxi nên tự xử. Nghĩa là ngay khi bước lên xe phải quan sát, canh chừng tài xế bấm vào các nốt ruồi mọc đâu đó trên cần sang số, còi xe, cần điều khiển đèn xinhan chăng?

Nhưng tự xử như thế cũng không an toàn, khi mà theo ông Trần Văn Sửu, trưởng phòng đo lường cơ độ dài thuộc trung tâm Kỹ thuật 1, tài xế có thể gắn thêm bộ phận điều khiển từ xa để không tác động trực tiếp vào thiết bị. Giả như anh ta bỏ remote vào túi quần và thọc tay trong túi quần liên tục để điều khiển xung điện chích cho đồng hồ nhảy cây số, thì làm sao bắt "quả tang" như cảnh sát môi trường bắt quả tang Vedan nếu không mật phục sáu tháng, tốn biết bao là tiền đi taxi?

Vậy thì cách tự xử cuối cùng chỉ có thể là: thôi thì mỗi người tiêu dùng cần đi taxi nên sắm riêng cho mình một taxi, mình tự lái và tự kiểm soát taximeter để mình không gian lận chính mình!

Giả không phải là không cần

Khờ Em đọc báo xong khen ngợi cô giáo Nguyễn Thị Loan hết lời. Trời! Một cô giáo mà thành quả bắt cướp, phá án đến hơn 40 lần! Nhưng chú ấy lại nói thêm: "Không thấy báo chí nói gì về thành tích dạy học của cô Loan".

Ông Phạm Quang Đẩu trải qua 10 năm "vác ngà voi", làm công việc của cảnh sát giao thông không ăn lương. Đang chở con đi học mà thấy kẹt xe là bỏ con ngồi đâu đó, đứng ra giải quyết.

Lãnh đạo tỉnh cho rằng do trình độ quản lý yếu kém của tỉnh nên bị Vedan qua mặt nhiều năm, dù rằng năm nào cũng kiểm tra. Thậm chí, có năm tỉnh còn đề nghị phát bằng khen cho Vedan về việc bảo vệ môi trường.

Interpol cho biết: qua khảo sát cho thấy, số mẫu thuốc giả được phát hiện tại Việt Nam đứng hàng thứ hai so với các nước trong khu vực với 406 mẫu.

Các chuyện trên có thể rút ra kết luận như sau: cô giáo Loan hơn 40 lần bắt cướp phá án là một công an hình sự giả, vì cô là cô giáo không có nhiệm vụ bắt cướp. Ông Đẩu là một công an giao thông giả, vì là thường dân, lấy quyền đâu chỉ huy giao thông. Lãnh đạo tỉnh là nhà quản lý giả vì trình độ dỏm.

Riêng chuyện thuốc giả của Việt Nam là chuyện chính đáng, vì hiện nay người mắc bệnh bệnh giả ở Việt Nam rất nhiều. Thuốc giả rất cần để cung cấp cho nhu cầu bệnh giả, tìm cách móc túi bảo hiểm y tế.

Chuyện nhà Tồ

Mẹ Tồ nói với nhân viên cửa hàng dược phẩm :

- Xin lỗi, tôi muốn mua một hộp axít... Ưm... axít Acéty... Ưm... Acétylsali... Ưm... Acétylsalicylique.

Nhân viên cửa hàng lấy ra hộp thuốc, nhã nhặn :

- Thưa bà, thuốc này còn gọi đơn giản là Aspirine ạ.

Mẹ Tồ vỗ tay lên trán:

- Đúng rồi ! Nhưng tôi không sao nhớ được cái tên này!

Hai cha con Tồ bị cảnh sát giao thông thổi lại:

- Chào ông, radar của chúng tôi cho thấy xe ông đã chạy hơn 80km/h.

Tồ cau mặt nhìn cảnh sát:

- Chắc radar của chú bị hư: cha con cháu mới ra khỏi nhà 20 phút thôi!

Gia đình Tồ ăn cơm vừa nghe radio. Radio nói: "Theo thống kê , 90% tai nạn giao thông xảy ra cách nơi ở của bạn khoảng 10km".

Tí thản nhiên nhìn anh :

- Vậy thì mình dọn nhà đi chỗ khác!

Đi chơi ngoài biển, mẹ Tồ nói với hai con:

- Cảnh mặt trời lặn ở đây đẹp quá phải không?

Tí vui vẻ hưởng ứng :

- Đúng rồi mẹ. Nhứt là buổi chiều!

Đi thăm một vườn cây. Tồ hỏi ông ngoại :

- Trái này là trái gì vậy ông?

- Trái mận đen, con trai ạ.

- Mận đen sao nó màu hồng?

- Ưm... Nó hồng là tại vì nó... còn xanh!

Trả miếng

Một gã đang khoả thân tắm nắng trên bãi biển. Vì lịch sự cũng như tránh bị cháy nắng, hắn lấy cái mũ che đúng chỗ cần che. Một phụ nữ đi qua trông thấy liền nói xỏ xiên: Nếu là một quý ông lịch thiệp thì ông cũng nên phải ngả mũ ra chào chứ.

Gã kia đáp: Nếu là quý bà có dung nhan ưa nhìn, thì tự nó đã ngả mũ ra chào bà rồi.

Vấn đề

Có một bà già đang chèo thuyền trên cánh đồng ngô. Một người đi qua nhìn thấy liền đứng lại và gọi bà ta. Người thứ hai cũng dừng lại và hỏi người thứ nhất xem anh kia gọi gì vậy.

Anh thứ nhất nói: Anh không thấy bà kia đang chèo thuyền trên đồng ngô à?

Anh thứ hai bảo: Có gì đâu, thì anh chạy ra tận nơi nói với bà ấy đi!

Anh chàng thứ nhất: Tôi có thể chạy ra... nhưng vấn đề là tôi không biết bơi!

Giải pháp

Ngày xửa ngày xưa có một người nông dân nuôi heo. Một hôm có người tới và hỏi người nông dân rằng:

- Ông cho heo ăn gì vậy?

- À, tôi cho chúng ăn quả của cây sồi, bắp và những thứ tương tự như thế. Nhưng mà sao?

- Tôi ở Hiệp hội bảo vệ động vật. Tôi có thể kết luận ông không cho heo ăn đúng với những gì chúng đáng được hưởng. Không được phép cho heo ăn những thứ bỏ đi như vậy.

Nói rồi ông kia phạt người nông dân.

Vài ngày sau, lại có một người khác đến hỏi đúng câu như vậy. Ông nông dân trả lời:

- À, tôi cho chúng ăn ngon lắm. Nào là cá hồi, trứng cá, tôm, bít tết... nhưng sao ông hỏi thế?

- Tôi ở tổ chức của Liên hiệp quốc và thật không công bằng khi ông cho heo ăn như thế trong khi có nhiều người không có gì để ăn.

Nói rồi người kia phạt ông nông dân.

Vài ngày sau lại có một người đến và cũng hỏi đúng câu như thế. Người nông dân lần này rất e ngại khi phải trả lời vì sợ bị phạt tiếp, liền suy nghĩ một lúc rồi đáp:

- Thế này, tôi cho mỗi con 5 đô la cho chúng nó thích ăn gì thì tự mua lấy mà ăn.

Tương đồng

- Larry và Karen đang chuẩn bị ly dị đấy.

- Cậu đùa à! Tớ tưởng họ có nhiều điểm

tương đồng lắm cơ mà.

- Thực ra đó chính là vấn đề. Họ đều thích phụ nữ.

Bệnh

Khi bệnh nhân cần tư vấn tâm lý nằm yên vị trên chiếc sofa trong phòng khám, bác sĩ tâm lý bắt đầu liệu pháp của mình:

- Tôi chưa rõ lắm về vấn đề mà anh gặp phải. Vậy có khi anh kể lại từ giai đoạn ban đầu xem nào.

- Tất nhiên rồi, bệnh nhân đáp, thuở ban đầu, tôi tạo ra thiên đường và trái đất...

Bố cáo

Tấm biển treo ở cửa hàng sửa chữa đồ vật với thông tin dành cho khách hàng:

Công sửa theo giờ: 10,5 đô.

Công sửa theo giờ nếu quý khách ngồi xem: 12,5 đô.

Công sửa theo giờ nếu quý khách ngồi xem và bình luận: 15,5 đô.

Công sửa theo giờ nếu quý khách ngồi xem, bình luận và chỉ đạo: 20 đô

Can đảm

Một sinh viên học môn triết học khi thi cuối kỳ gặp một đề bài thế này: "Sinh viên hãy cho biết, can đảm là gì?"

Một sinh viên viết bài vỏn vẹn ba chữ: "Là thế này", rồi ký tên và nộp bài.

Sử dụng ATM

Đàn ông

1. Lái xe tới máy rút tiền.

2. Hạ cửa sổ xe ô tô xuống.

3. Cho thẻ ATM vào, nhập PIN.

4. Lấy tiền.

5. Lái xe đi.

Phụ nữ

1. Lái xe tới máy rút tiền.

2. Mở cửa xe (cách máy quá xa).

3. Tìm thẻ ATM trong 112 ngăn của túi xách tay.

4. Thực hiện việc trang điểm, tô son, sửa sang lại tóc tai.

5. Nhét thẻ vào.

6. Lấy thẻ ra.

7. Nhét thẻ vào đúng chiều hướng lên trên.

8. Tìm mảnh giấy ghi PIN.

9. Nhập PIN.

10. Nhập mã PIN đúng.

11. Lấy tiền, cho vào trong túi.

12. Lái xe đi.

13. Lùi ngược trở lại máy rút tiền.

14. Lấy thẻ ATM.

15. Lái xe đi ba dặm.

16. Thả phanh tay.

Đánh lộn

Hai anh chàng ngồi trong bar nói chuyện với nhau:

- Tối qua tớ đã phải đánh lộn vì một cô gái.

- Ôi thế à? Cậu đánh nhau với ai vậy?

- Với vợ tớ.

Đưa tin

Bộ trưởng tới thăm một thành phố lớn. Trong bữa tiệc buổi tối hôm đó, bộ trưởng kể vài giai thoại và ông muốn sẽ kể lại vào buổi gặp mặt ngày hôm sau. Vì vậy, bộ trưởng yêu cầu các phóng viên không đưa các chuyện đó lên mặt báo.

Một anh chàng phóng viên non tay khi bình luận về bài phát biểu của bộ trưởng, đã kết bằng một câu như thế này: "Bộ trưởng đã kể một số chuyện mà chúng tôi không thể đưa lên mặt báo".

Lo lắng

Một phụ nữ tới gặp bác sĩ tâm lý:

- Tôi đang lo lắng lắm, ngày hôm kia tôi thấy con gái tôi và thằng cu ở hàng xóm nằm với nhau mà không có mảnh vải che thân.

Bác sĩ tâm lý cười và bảo:

- Thế thì chả có gì phải lo lắng cả, chuyện đó bình thường thôi mà.

- Tôi cũng chẳng biết nữa, bà kia đáp, chuyện đó không chỉ làm tôi lo lắng, mà cũng làm cả thằng con rể của tôi lo lắng nữa!

Khách quý

Khi món tráng miệng được dọn ra để phục vụ một ông linh mục ghé ăn tối nhà một con chiên, chủ nhà xin lỗi linh mục vì hết pho mát ăn cùng với bánh táo.

Nghe thấy thế, cậu con chủ nhà liền rời khỏi phòng ăn. Một lúc sau, cậu ta quay lại nhẹ nhàng đặt miếng pho mát nhỏ vào đĩa của ông linh mục.

- Cảm ơn con rất nhiều, vị khách tỏ vẻ vô cùng hài lòng nói tiếp, chắc đây là miếng pho mát cuối cùng trong nhà đấy nhỉ, ở đâu vậy?

Cậu bé trả lời một cách hãnh diện:

- Nó trong cái bẫy chuột ạ!

Điều muốn nghe

Một anh chàng ra ngoài nhậu với bạn, bỗng dưng ham muốn nổi lên. Nhưng vì là người chung thuỷ với vợ nên anh ta về nhà. Anh ta thấy vợ có vẻ như là đang ngủ, miệng thì há hốc ra, anh ta liền lấy hai viên aspirin và bỏ vào miệng vợ.

Vợ anh ta sặc một lúc mới trở lại bình thường, liền hỏi: Anh cho cái quái gì vào miệng em thế?

Anh chồng đáp: Hai viên aspirin.

Cô vợ đáp: Nhưng mà em không bị đau đầu!

Anh chồng: Đó chính là điều anh muốn nghe đấy.

Sơn tinh và thủy tinh!

Chuyện rằng ở nước Văn Lang

Có cô công chúa là nàng Mỵ Nương

Nhan sắc cũng chỉ thường thường

Nhưng mà nổi tiếng tỏ tường ăn chơi

Thời gian thấm thoắt dần trôi

Vua cần có rể nối ngôi trị vì

Bèn cho quảng cáo ti vi:

"Công chúa đương tuổi xuân thì rất xinh

Ai người quân tử say tình

Đẹp trai, thành đạt, thông minh, lắm tiền

Mau mau ứng thí rể hiền

Giang san một nửa có liền về tay"

Tin loan ra mới một ngày

Bao trang tuấn kiệt về ngay kinh thành

Cùng nhau ra sức đua tranh

Những mong đến lúc được giành con vua

(Thấy bao nam tử bị lừa

Mỵ Nương thích chí: "Cho chừa thói ngu")

Bao ngày sát hạch binh thư

Hai chàng trúng tuyển đúng như ý nàng

Phong lưu, đẹp mã, lắm vàng

Lại thêm hài hước, đàng hoàng, thông minh

Một chàng tên gọi Sơn Tinh

Đến từ đỉnh núi thần linh trị vì

Chàng này nét mặt lầm lì

Thân hình cao lớn, phương phi, oai hùng

Ga lăng, lãng mạn vô cùng

Làm cho con gái vua Hùng ngất ngây:

"Cha ơi con thích chàng này

Cha cho bày tiệc cưới ngay bây giờ

Sự đời lắm chuyện bất ngờ

Nhỡ chàng đổi ý phớt lờ con sao?"

Sơn Tinh kính cẩn cúi chào

Buông lời tán tỉnh ngọt ngào dễ thương:

"Ơ kìa công chúa Mỵ Nương

Ta đây đâu phải là phường Sở Khanh

Nhưng ta cũng muốn cưới nhanh

Bởi vì rất muốn mau giành ngôi vua"

Thủy Tinh vội vã vào thưa:

"Muôn tâu bệ hạ, xin chừa hắn ra

Thần vừa đến tự phương xa

Ở nơi biển thẳm nguy nga cung rồng

Biết tin công chúa kén chồng

Thần xin dâng cả tấm lòng thảo thơm"

Mỵ Nương khẽ liếc mắt lườm

Thấy chàng trai trẻ tinh tươm áo quần

Dung nhan lãng tử phong trần

Xem ra trong bụng có phần say mê

Bèn đưa tay vuốt tóc thề

(Thực ra là tóc rễ tre duỗi rồi

Nhìn vua năn nỉ ỉ ôi:

"Cha ơi cha hãy truyền ngôi cho chàng"

Thấy công chúa quá vội vàng

Vua liền hỏi lại xem nàng thích ai

Công chúa nước mắt ngắn dài

"Hu hu, con thích cả hai sao giờ?"

Quan quân bèn mách nước cờ

Cho thi văn võ để chờ ai hơn

Vua nghe thấy thế mừng rơn

Bèn cho truyền lệnh thi luôn tranh tài

Bắt đầu tiết mục chuyện hài

Sơn Tinh kể trước một bài thơ vui:

"Một cô gái tuổi đôi mươi

Mặt mày xinh đẹp, dáng người thướt tha

Có lần đi khám y khoa

Gặp anh bác sĩ hào hoa vô cùng

Về nhà cô kể lung tung

Cha ơi anh ấy lạ lùng lắm thay

Nhìn con anh nói thế này:

'Hôm nay anh gặp một ngày rất xui

Ống nghe anh đã quên rồi

Nên anh dùng tạm tai người nghe em'

Rồi anh nghe phổi nghe tim

Đôi mắt anh ấy lim dim mơ màng

Tai anh áp sát dịu dàng

Rà lên rà xuống nhẹ nhàng đó cha

Mà anh khám kỹ lắm nha

Chỉ nghe tim phổi mất ba giờ liền

Bố nhìn con gái dịu hiền

Trong lòng rất đỗi muộn phiền nói ngay:

'Thằng cha này xỏ lá thay

Nhưng mà con cũng còn may quá trời

Nó chỉ quên ống nghe thôi

Chứ quên ống chích tiêu đời con luôn'"

Sơn Tinh vừa dứt lời tuôn

Mọi người ôm bụng ngoác mồm như điên

Quan quân cười ngả cười nghiêng

Nhà vua sặc cả miếng riềng vừa nhai

(Triều đình đang nhậu lai rai

Cầy tơ chín món, mấy chai rượu nồng)

Công chúa thích chí trong lòng:

"Sơn Tinh chàng hãy làm chồng thiếp ngay"

Triều đình trên dưới vỗ tay

Chúc cho đôi trẻ men say duyên tình

Vừa hay lúc ấy Thủy Tinh

Đùng đùng nổi giận một mình bước ra:

"Trăm năm trong cõi người ta

Thủy Tinh kể chuyện rất là OK

Mọi người xin hãy lắng nghe

Chuyện này đảm bảo bốn bề cười lăn"

Nói rồi đứng trước quan văn

Chàng ta đủng đỉnh nói năng khôi hài:

"Trong giờ học toán lớp hai

Cô giáo mới đặt một bài toán vui:

Năm con chim nhỏ trên trời

Khẽ khàng đậu xuống cành sồi xanh non

Thợ săn bắn chết hai con

Số chim ở lại sẽ còn bao nhiêu?

Cả lớp im lặng đăm chiêu

Cuối cùng một cậu đáp liều như sau:

'Bài này có khó gì đâu

Chẳng còn lại chú chim nào trên cây!'

Cô giáo mới nói thế này:

'Em mà đáp thế là sai mất rồi

Để cô minh họa em coi

Sau đó em hãy trả lời lại ngay'

Cô giáo xòe năm ngón tay

Rồi cô cụp xuống bớt hai, hỏi rằng:

'Bây giờ em đã rõ chăng?'

Cậu bé vẫn cứ khăng khăng: 'không còn

Vì nghe súng nổ vang giòn

Lũ chim bay mất có còn nữa đâu!'

Cô giáo thích thú gật đầu:

'Đáp số không đúng nhưng giàu ý hay

Suy luận lô gíc lắm thay

Cô rất thích cách nghĩ này của em'

Cậu bé vội vã nói thêm

'Hồi nãy cô đã đố em một bài

Cuộc chơi vẫn cứ còn dài

Mời cô đoán thử bài này cho em:

Một chiều gió nhẹ bên thềm

Có ba phụ nữ ăn kem ngon lành

Một người cắn vội thật nhanh

Người liếm, người mút để ăn nhẹ nhàng

Bây giờ cô có biết chăng

Ai là phụ nữ có chồng hả cô?'

Quả là câu hỏi bất ngờ

Cô giáo đỏ mặt đứng đờ chôn chân

Rồi cô hạ giọng nói thầm:

'Người phụ nữ mút que kem chứ gì?'

Cậu bé cười mỉm mím chi

Ra chiều đắc thắng bởi vì cô sai:

'Chính người có nhẫn đeo tay

Mới là đáp án bài này đó cô

Nhưng mà cô chớ có lo

Em thích cách nghĩ mà cô trả lời"

Nghe xong công chúa bật cười

Vội vàng tiến đến lả lơi đưa tình:

"Cha ơi con thích Thủy Tinh

Bởi vì chàng ấy thông minh, khôi hài"

Cả hai ngang sức ngang tài

Khiến vua rối trí - chọn ai bây giờ?

Bèn bảo công chúa đố thơ

Ai người giải được thì cho làm chồng

Công chúa chúm chím môi hồng

(Son này nhập ngoại triệu đồng một một cây )

Nàng đọc câu đố thế này:

"Một ngày trời đẹp, mây bay, nắng hồng

Gà con rảo bước chơi rông

Diều hâu bay đến lượn vòng bên trên

Gà con ngửa cổ ngước lên

Nói câu gì đó rơi liền diều hâu

Mời hai chàng hãy đoán mau

Em gà con nhỏ nói câu gì nào?"

Sơn Tinh nhanh nhẹn làm sao

Vừa nghe câu đố ngọt ngào nói ngay

"Gà con nó nói thế này:

Diều hâu chàng hỡi ra tay khoe hàng

Diều hâu nghe thế vội vàng

Khép đôi cánh lại điệu đàng làm duyên

Dụ em gà nhỏ dịu hiền

Nào ngờ rơi xuống tan liền xác thân

Gà ta đắc chí vô ngần

Đáng đời dại gái si đần diều hâu"

Nhà vua thích chí gật đầu

Phen này phò mã còn vào tay ai?

Thủy Tinh lườm mắt nguýt dài

Công chúa thấy thế ra bài đố thêm:

"Chuyện voi và chuột một đêm

Chuột vừa thỏ thẻ voi liền ngất đi

Hỏi chuột đã nói câu gì

Khiến voi hoảng hốt tứ chi cứng đờ?"

Hai chàng Sơn Thủy la to:

"Con chuột nó nói ngây thơ thế này

Voi ơi em đã có thai

Làm voi choáng váng xỉu ngay ra nhà"

Mỵ Nương cũng phải cười khà

Hai ngươi đọc báo rõ là nhanh ghê

Chuyện này ta mới vừa nghe

Hai ngươi đã biết bét nhè là sao

Bây giờ xin hãy đoán mau

Tỉnh dậy, voi nói một câu thầm thì

Chuột đang hí hửng cười khì

Lăn đùng ra xỉu, hỏi vì sao đây?"

Sơn Tinh đỏ mặt tía tai

Vò đầu bứt tóc nghĩ hoài không ra

Thủy Tinh lúc ấy ngâm nga:

"Voi nói thêm đứa nữa nha hỡi nàng"

Chuột nghe đổ vật ra sàn

Một đứa đủ mệt, một đàn làm sao?

Triều đình bàn tán xôn xao

Bây giờ biết tính thế nào mà so?

Hai người thi thố mấy trò

Bất phân thắng bại khiến cho vua rầu

Nào là đấu võ, thể thao

Đánh đàn, ca hát thấp cao tranh tài

Lại còn xếp chiếu đánh bài

Rồi chơi chứng khoán xem ai tinh tường

Mỗi người mỗi vẻ phi thường

Chẳng ai chịu lép chịu nhường cho ai

Sơn Tinh nghĩ bụng thế này

Thủy Tinh thằng ấy cũng tài như ta

Nếu không có kế ranh ma

Làm sao vào được hoàng gia bây giờ?

Thế là để ý thăm dò

Rồi đem đô Mỹ biếu cho nữ tì

Hỏi xem công chúa thích gì

Nữ tì liếc thấy phong bì căng căng

Bèn hạ giọng mách nước rằng:

"Chàng đem đồ độc tặng nàng là xong

Kim cương, đá quý, vàng ròng

Vòng tay nạm chín ngọc hồng sáng choang

Bông tai gắn chín hạt xoàn

Công chúa sẽ thích, xin chàng đầu tư"

Sơn Tinh giả bộ gật gù

(Chúng mày cứ tưởng ta ngu, ấm đầu? )

Bèn sai người đến xứ Tàu

Hàng giả mấy món đặt mau đem về

Công chúa thích mẩn thích mê

Ngay lập tức gạt ra rìa Thủy Tinh

Xin cha cho cưới Sơn Tinh

Vì chàng đã quý yêu mình như tiên

Vua Hùng vội vã tuyên liền:

"Sơn Tinh xứng đáng rể hiền của ta

Cho vào đội ngũ hoàng gia"

(Nói nghe sang vậy chứ là già hoang

Cười vì net!

Lời tỏ tình "kinh khủng" nhất mọi thời đại : anh yêu em như ...kem yêu tủ lạnh ...như trời xanh yêu mây ...như cây yêu đất...như tất yêu giày...như chày yêu cối...như gối yêu chăn ...như khăn yêu cổ ...như tổ yêu chim ...như kim yêu chỉ ...như khỉ yêu cây...như mây yêu gió...như chó yêu mèo...như kèo yêu cột...như thằng chột yêu con mù ...như thằng gù yêu con thấp..như thằng hấp yêu con hâm ...như thằng câm yêu con điếc ...như con cá diếc yêu con cá rô...như thằng rồ yêu con dại ...đại khái là anh có yêu em.

Ca dao tục ngữ VN cải biên: Một điều nhịn là chín điều nhục . • Yêu nhau cởi áo cho nhau, ghét nhau trợn mắt : "Áo đâu? Mặc vào!!! " • Xăng ... có thể cạn, lốp ... có thể mòn, nhưng số máy, số khung thì không bao giờ thay đổi. • Không biết dựa cột mà nghe,cứ le te người ta đấm cho vỡ mõm . • Miếng ngon giữa đàng, ai đàng hoàng là dại . • Vạn sự khởi đầu nan, gian nan bắt đầu nản . • Không mày đố thầy dạy ai . • Không phải người đàn bà nào cũng đẹp và không phải người đẹp nào cũng là đàn bà . • Nhân nhượng là tự sát , độc ác là huy hoàng .

Help !!Ở một bãi biển nọ. Có một cô gái đang tập bơi, nhưng lại ra chỗ nước sâu quá, cô sợ hãi quá bèn kêu cứu...Help! Help! Help...! Ở trên bờ một chàng thanh niên nghe thấy tiếng kêu cứu...Chàng trai nghĩ bụng, cô này chăm chỉ thật...vừa tập bơi...vừa học tiếng Anh...???

Sữa mẹ !!

Có người nhái quảng cáo rằng: "Sữa mẹ là tốt nhất cho sự phát triển của trẻ sơ sinh và... bố trẻ nhỏ". Không biết về mặt dưỡng chất thì có tốt cho "bố trẻ nhỏ" hay không, nhưng chắc chắn là "bố trẻ nhỏ" thích nhất là... cái bình!

Em bảo Anh bỏ Thuốc...Ừh thì Anh bỏ Thuốc !

Em bảo anh bỏ Rượu...Ừh thì Anh bỏ Rượu !

Em bảo anh bỏ Đua xe... Ừh thì Anh bỏ Đua xe !

Em bảo anh bỏ Game... Ừh thì Anh bỏ... Em

Mới nổi

Một người mới giàu mua được chiếc RollsRoyce nên hết sức hãnh diện. Hôm đó, ông ta lái xe đến sân gôn.

Chơi xong thì có kẻ xin quá giang về thành phố, ông ta nhường cho người nọ ngồi vào chỗ cạnh tài xế tức là kế cạnh ông ta. Dọc đường, ông nhà giàu hỏi người kia:

- Lần đầu anh ngồi chiếc xe như thế này hở?

- Lần đầu ngồi cạnh tài xế thì đúng hơn, trước kia đi xe này tôi toàn ngồi ở phía sau - Người kia trả lời

Về bằng gì?

Một ông lão từng là cua-rơ chạy đua khoe với các cua-rơ cháu chắt về thời vàng son oanh liệt của mình:

- Ta còn nhớ hồi còn trẻ, ta đã chạy bộ 50 cây số để cho cái thằng cướp người tình của ta một cái bạt tai.

- Thế sau đó, ông cũng lại chạy bộ về à?

- Không! Ta về bằng... xe cứu thương.

Thật thà

- Tại sao em đi học trễ, bỏ một tiết?

- Thưa thầy, sáng hôm nay em muốn đi câu, nhưng rồi ba em không cho phép ạ!

- Thầy chắc là ba em đã giải thích cho em hiểu: tại sao em phải đi học, mà không phải đi câu cá chứ?

- Có ạ. Ba em nói rằng mồi ít không đủ cho hai người câu ạ!

o O o

Cô giáo hỏi học trò:

- Tháng nào em cũng đứng chót lớp, tại sao em không chịu ganh đua với bạn bè?

- Thưa cô, cô vẫn dạy em là phải nhường nhịn bạn bè mà!

Cô: !?!?

Tuyển tập truyện cười Vô Va

1.

Cô giáo hôm nay mặc áo mới, trên ngực thêu hoa hồng. Thấy các học sinh chăm chú nhìn, cô giáo rất vui, hỏi: "Thế các em có biết hoa hồng sống bằng gì ko?"

Vova trả lời: "Thưa cô bằng sữa ạ !"

Cô giáo đỏ mặt đuổi Vova ra đứng hành lang.

Thầy hiệu trưởng đi ngang thấy Vova vật vờ ở ấy, hỏi đầu đuôi sự tình rồi nói: "Vova em nhầm rồi, hoa hồng sống bằng phân và nước tiểu"

Vova lầm bầm: "Em đâu biết rễ nó dài đến thế"

2.

Trong giờ sinh vật, cô giáo hỏi học sinh:

- Tại sao con cá thờn bơn lại mỏng dẹt vậy?

Vova giơ tay:

- Thưa cô vì nó bị con cá voi hi..ếp!

Cô giáo không kìm chế nổi:

- Biến khỏi lớp học, và nếu không có phụ huynh thì đừng có quay lại lớp. Chúng ta tiếp tục buổi học. Thế còn ai biết, tại sao mắt của con tôm lại to và lồi ra thế không?

Vova đã ra tới cửa:

- Đơn giản là con tôm cũng có mặt ở cạnh đó và trông thấy tất cả.

3.

Giờ học đầu tiên môn hình học lớp 7. Cô giáo vẽ lên bảng 1 cái vòng tròn và đường kính.

- Các em hãy nhìn đây là vòng tròn và đường kính của nó.

Vova:

- Còn theo em, đó là cái mông !

Cô giáo tức quá, chạy đi tìm thầy hiệu trưởng và cùng quay về lớp học:

- Thưa đồng chí hiệu trưởng, Vova là 1 học trò hư và không hiểu gì về hình học ........

Hiệu trưởng:

- Hỗn láo, hỗn láo quá!, Thế ai đã vẽ cái mông lên bảng thế này ?!!!

4.

Vova thi hoc kỳ. Đây là kỳ thi vấn đáp.

Thầy giáo hỏi :

- Thế cậu có biết trong phòng này có mấy cái đèn không??

Vova nhìn lên trần nhà và đếm:

- Thưa thầy có 4 cái ạ!!!

- Sai rồi, có 5 cái.

Rồi thầy rút trong túi quần ra một cái bóng đèn.

Kỳ thi sau, Vova lai vẫn gặp ông thầy nọ.

- Vẫn câu hỏi trước đấy cậu thử trả lời xem nào!!!

Vova thản nhiên đáp :

- 5 cái ạ!!!

- Cậu lại sai rồi, lần này tôi không mang theo cái bóng đèn nào!!!

- Em mang thưa thầy!!!

Vova rút trong túi quần ra 1 cái bóng đèn!!!!!

5.

Bố của trò Vova bị cô giáo mời đến gặp. Khắp mình dán đầy bông băng, ông vừa lê bước vào đã nghe cô kể tội con mình:

- Bác xem này! Em Vova vẽ con ruồi lên cái đinh trên bàn giáo viên. Tôi đập một nhát, chảy cả máu tay.

- Trời ơi! Thế là còn nhẹ. Cô nhìn cái của tôi xem, đây là hậu quả của việc nó vẽ mẹ nó trên đống thủy tinh đấy.

- Úi chao!

6.

Một hôm cả lớp đi cắm trại, đến tối, khi cả lớp đã ngủ, cô hướng dẫn thấy Vô va mãi cứ trằn trọc, bèn hỏi:

- Vô va, sao em không ngủ?

- Thưa cô, vì ở nhà em hay sờ rốn mẹ mới ngủ được ạ. Vô va trả lời.

Cô sau 1'''' suy nghĩ thấy thương Vo va quá bèn bảo:

- Thôi được, cho phép em sờ rốn cô đấy.

Đang đêm, cô thấy nhột quá, bèn bảo:

- Vova, đấy không phải là rốn đâu.

- Dạ thưa cô, đấy cũng không phải là tay đâu ạ.

7.

Vova thường ngồi chung xe bus với Natasa. Một hôm, Vova lấy hết dũng cảm dúi cho Natasa một mẩu giấy, trên đấy viết:

"Tôi rất thích bạn, nếu bạn đồng ý kết bạn với tôi thì hãy đưa lại mẩu giấy này cho tôi, còn nếu không đồng ý thì hãy vứt nó qua cửa sổ".

Một lúc sau Natasa chuyển lại mẩu giấy cũ, Vova vui mừng mở ra xem, trên giấy viết:

"Không mở được cửa sổ "

8.

Vào tiết học, cô giáo hỏi cả lớp:

- Đố các em cái gì nhẹ nhất.

Cả lớp nhao nhao, đứa bảo là sợi bông, đứa bảo tờ giấy, nhưng cô giáo đều bảo sai. Lúc đó Vova giơ tay phát biểu. Cô thấy vậy mới bảo:

- Bạn Vova hay nói bậy, cô không cho nói đâu

+ Nhưng em biết cái đó, cô cho em nói đâu

Cô chờ 1 lúc, nhưng ko còn 1 ai khác giơ tay, cô đành phải gọi Vova

- Em nói đi nhưng ko được nói bậy

+ Thưa cô, cái nhẹ nhất là cái "ấy" ạ

Cô giáo đỏ mặt:

- Vova ra góc lớp đứng, quay mặt vào tường

Vova đi ra góc lớp, nhưng vẫn ngoái lại nói:

+ Nhưng em nói đúng, cái ấy chỉ cần thoáng nghĩ về nó là nó có thể ngoi lên mà ko thể nào hạ nó xuống được.

Cô giáo lại đố:

- Bây giờ đố các em cái gì nặng nhất

Cả lớp lại rộn lên nững câu trả lời. Đứa thì bảo cái xe tải, đứa thì bảo quả trái đất, nhưng cô giáo đều bảo sai. Lúc đó Vova quay lại:

+ Cô ơi, em biết đó là cái gì rồi

- Vova trật tự, ko được nói bậy

+ Nhưng em nói đúng, cô cho em nói đi

Cô lại chờ nhưng ko 1 ai giơ tay vì tò mò về câu trả lời của Vova:

- Thôi được, em nói đi nhưng ko được nói bậy đâu

+ Thưa cô, cái nặng nhất vẫn là cái ấy. Bây giờ nó đã hạ xuống, mà hạ xuống rồi thì đố thằng nào nhấc nó lên được .

9.

Natasha, Antô và Vova ngồi nói chuyện

N: Chú tớ là thầy giáo nên ai gặp cũng phải gọi " thầy ơi "

A: Chú tớ còn giỏi hơn, chú tớ làm cha sứ, ai gặp cũng phải gọi " cha ơi "

V: Kém xa chú tớ, ai gặp chú tớ từ xa cũng phải thốt lên " chúa ơi "

N: Chú cậu làm nghề gì

V: Chú tớ là trùm khủng bố cảm tử

10.

Vova năm nay 6 tuổi học lớp 1.

Học được một tuần thì Vova chán học không chịu làm bài vở nữa, cô giáo bèn hỏi nguyên nhân tại sao thì Vova nói là tại chương trình học quá thấp so với trình độ của Vova và Vova xin cô cho lên học bậc trung học.

Cô giáo dẫn Vova lên văn phòng ông hiệu trưởng, trình bày đầu đuôi câu chuyện. Ông hiểu trưởng bán tín bán nghi, bàn với cô giáo là ông sẽ hỏi Vova một số câu hỏi về Khoa học còn cô giáo sẽ hỏi Vova về kiến thức tổng quát, nếu Vova trả lời đúng ông sẽ cho Vova lên lớp.

Sau gần 1 tiếng "tra tấn" Vova bằng những câu hỏi về khoa học, câu nào Vova cũng đáp đúng hết, ông hiệu trưởng rất hài lòng và giao cho cô giáo hỏi về kiến thức tổng quát.

- Cô giáo : Con gì càng lớn càng nhỏ?

Ông hiệu trưởng hết hồn

- Vova : Dạ con cua có càng lớn và càng nhỏ.

- Cô giáo : Cái gì trong quần em có mà cô không có?

Ông hiệu trưởng xanh cả mặt.

- Vova : Dạ là 2 cái túi quần.

- Cô giáo : Ở nơi đâu lông của đàn bà quăn nhiều nhất?

Ông hiệu trưởng run lên.

- Vova : Dạ ở Phi Châu.

- Cô giáo : Cái gì cô có ở giữa 2 chân của cô?

Ông hiệu trưởng chết điếng người.

- Vova : Dạ là cái đầu gối.

- Cô giáo : Cái gì trong người của cô lúc nào cũng ẩm ướt?

Ông hiệu trưởng há hóc mồm ra.

- Vova : Dạ là cái lưỡi.

- Cô giáo : Cái gì của cô còn nhỏ khi cô chưa có chồng và rộng lớn ra khi cô lập gia đình?

Ông hiệu trưởng ra dấu không cho Vova trả lời nhưng Vova đáp ngay.

- Vova : Dạ là cái giường ngủ.

- Cô giáo : Cái gì mềm mềm nhưng khi vào tay cô một hồi thì cứng lại?

Ông hiệu trưởng không dám nhìn cô giáo.

- Vova : Dạ là dầu sơn móng tay.

- Cô giáo : Cái gì dài dài như trái chuối, cô cầm một lúc nó chảy nước ra?

Ông hiệu trưởng gần xỉu.

- Vova : Dạ là cây cà lem.

Ông hiệu trưởng đổ mồ hôi hột ra dấu bảo cô giáo đừng hỏi nữa và nói với Vova :

- Thầy cho con lên thẳng đại học vì nãy giờ thầy đáp không trúng được câu nào hết !!!

11.

Vova vào phòng bố mẹ và không gõ cửa, và bắt gặp bố mẹ đang yêu nhau.

"Bố mẹ làm gì thế?" Nó hỏi

"À" - bà mẹ trả lời sau giây phút bối rối - "Mẹ đang ngồi lên bụng bố để cho bụng bố nhỏ bớt đi."

"Vô ích" - thằng bé lắc đầu - "ngày mai cô hàng xóm lại sang thổi cho nó to lên thôi."

12.

Váy của cô bay lên

Lớp học đang yên tĩnh, đây đó vang lên tiếng nói chuyện của lớp bên cạnh . Bỗng có một luồng gió nhẹ hất tung váy cô giáo lên .

Cuộc khẩu cung bắt đầu:

- Misa! Váy cô vừa bay lên em nhìn thấy gì ?

- Thưa cô em nhìn thấy bắp chân cô .

- Đuổi học 1 ngày .

- Maika! Váy cô vừa bay lên em nhìn thấy gì ?

- Thưa cô em nhìn thấy đầu gối cô

- Đuổi học 1 tuần .

- Sasa! Váy cô vừa bay lên em nhìn thấy gì ?

- Thưa cô em nhìn thấy đùi cô .

- Đuổi học 1 tháng

- Vova! Váy cô vừa bay lên em nhìn thấy gì ?

Vova xách cặp lên:

- Chào tạm biệt các bạn, hichic, hẹn 1 năm nũa tớ quay lại.

13.

Lớn lên, Vova quyết định không chọn nghề bác sĩ trị rối loạn tình dục nữa mà đi theo nghề... giảng đạo. Buổi đầu tiên đi giảng, Vova hỏi:

- Hỡi các con, các con có biết hôm nay ta giảng gì không?

- Dạ không ạ! - toàn thể các con trả lời.

- Thế nếu các con chưa biết gì cả về cái ta sẽ giảng thì ta giảng cũng vô ích!

Nói đoạn quay ra đi về thẳng.

Ngày hôm sau, Vova lại hỏi tiếp như hôm trước. Toàn thể đồng thanh:

- Có!

- Nếu các con đã biết hết rồi thì ta giảng cũng bằng thừa!

Xong lại đi về tiếp.

Ngày thứ ba, Vova lại hỏi như hai ngày trước. Rút kinh nghiệm, lần này các con chia nhau một nửa trả lời không, một nửa trả lời có.

- Vậy thì những ai đã biết sẽ dạy cho ai chưa biết! - Vova trả lời, và lại cắp đít ra về.

14.

Đúng rồi!

Trong giờ học, cô giáo muốn phát triển trí tưởng tượng và khả năng cảm nhận của học sinh nhỏ tuổi; cô đưa ra mấy câu hỏi như sau:

- Các con hãy nghĩ xem, cái gì màu xám và rất là cứng?

- Bê tông ạ!

Cô giáo:

- Giỏi quá. Nhưng mà nó còn có thể là nhựa đường nữa, thế còn cái gì màu vàng, và ở trên cánh đồng?

- Con bò ạ!

- Đúng rồi! Nhưng còn có thể là đống rơm nữa,

Vova lẩm bẩm, từ phía cuối lớp:

- Đúng là lũ điên!

Cô giáo:

- Em đứng lên ngay, sao em toàn nói bậy bạ thế hả?

Vova:

- Thế em hỏi cô một câu được không?

Cô giáo thận trọng:

- Em thử nói đi!

- Thế cái gì trước khi cô cho vào miệng thì nó cứng, thẳng và khô ráo, còn sau khi ra khỏi miệng thì nó mềm nhũn, cong queo và ướt nhem?

Cô giáo đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng, tiến thẳng đến tát rất kêu vào mặt Vova.

Vova xoa xoa má:

- Đúng rồi! Nhưng nó còn có thể là kẹo cao su nữa!

15.

Vova chạy lai hỏi mẹ

Me ơi, trẻ con có sinh em bé được không?

- Không

Nó liền quay sang nói voi Natasa

- Đấy mà . . tớ đã nói mà cậu cứ lo, mình chơi tiếp trò đó đi.

16.

Vô va đi học về, mặt buồn thiu

Bố hỏi: Vô va, sao buồn thế?

- Con bị điểm 0 môn Văn

- sao lại bị điểm 0 hả?

- Cô giáo bảo con đặt câu với từ Cô Giáo

- Thế con đặt thế nào?

- Dạ, Cô giáo là con đĩ ạ!

-???

- Nhưng không sao, bố ạ, hôm nay con lại được 5 nghìn. Cô giáo phạt con lên phòng họp giáo viên, úp mặt vào tường. Thầy hiệu trưởng thấy thế liền hỏi con đầu đuôi câu chuyện. Con kể cho thầy, thế là thầy cho con 5 nghìn và bảo con đừng nói với ai.

17.

cô giáo dẫn học sinh đi tham quan công trường.

Vừa tới nơi thì xảy ra tai nạn: một công nhân rơi từ tầng 4 ngôi nhà mới xây xuống đất.

Sau buổi tham quan cô giáo tập trung học sinh lại để rút ra bài học từ trường hợp trên :

- Theo các em, vì sao chú công nhân bị ngã ?

- Masa giơ tay : thưa cô vì chú công í không tuân thủ quy tắc an toàn lao động a.

- Rất có thể như vậy, ai có ý kiến khác nào ?

- Kôlia : Thưa cô có thể chú ấy bị cảm .

- Cũng không loại trừ khả năng này. Thế còn Vova , em nghĩ sao ?

- Chú ấy ngã vì chửi mẹ em !

- Thế là thế nào ? Chú ấy chửi mẹ em khi nào ?

- Chú ấy bảo : thằng ôn kia, đ.m m đừng có rung thang nữa.

18.

Bố của Vova là một bác sĩ ...Một hôm đang chơi đùa cùng Natasa ở nhà. Bất thình lình, Natasa mở một cánh cửa tủ và hét lên sợ hãi khi nhìn thấy một bộ xương người.

- Không việc gì cả - Vova nói - Bố tớ cất ở đây lâu rồi.

- Thật không? Tại sao?

- Tớ không rõ... Có thể đấy là bệnh nhân đầu tiên của bố tớ.

19.

Vova phàn nàn với bạn ngồi cùng bàn:

- Hôm qua tao bị ông già tẩn 2 lần.

- Vì sao vậy?

- Lần thứ nhất-Tao cho ông ấy xem sổ liên lạc, trong đó toàn điểm xấu và những dòng của giáo viên về những tội nghịch ngợm. Còn lần thứ hai là khi ông ấy nhận ra đó là quyển sổ liên lạc cũ của ông ấy.

20.

Bé Vôva vào lớp 1. Để buổi đi học đầu tiên của các cháu được hứng thú, cô giáo bắt đầu bằng trò chơi đố vui.

Cô nghĩ đến cái bàn, rồi đặt câu hỏi :

- Đố các em, trong nhà ta có cái gì bằng gỗ, có 4 chân?

Bé Vôva nhanh nhảu:

- Cái ghế ạ

Cô gật gù, ừ, cái em nghĩ cũng được đấy, nhưng mà câu trả lời của cô là cái bàn. Rồi cô đố tiếp, lần này cô nghĩ đến con mèo:

- Đố các em, trong nhà ta nuôi con gì có 4 chân mà các em hay vuốt ve nó?

Bé Vôva vẫn là người nhanh nhất:

- Thưa cô, con chó ạ.

- Ừ cũng được đấy, cô nói, em giỏi lắm, nhưng cái câu trả lời của cô là con mèo cơ.

Bé Vôva xin phép cô ra câu đố:

- Đố cô, cái gì mà đàn ông hay giấu trong quần lâu lâu lấy ra sử dụng, dài dài, tròn tròn , đầu đỏ đỏ...

Chưa nói hết câu, cô giáo đã nổi giận ngắt ngang:

- Vôva, sao em dám ăn nói bậy bạ như vậy

Nước mắt lưng tròng, bé Vôva thút thít trả lời:

- Cái mà cô nghĩ cũng được đấy, nhưng câu trả lời của em là những que diêm cơ..

TrỌng TrƯỜng Trái ĐẤt

Cuối cùng tôi xin trân trọng thông báo rằng chúng tôi đã có được lí giải khoa học cho vấn đề tại sao trọng lượng của chúng ta lại cứ tăng dần lên như vây; ít ra đó cũng là điều đang xảy ra với tôi, mà tôi hoàn toàn không có lỗi. Chẳng dám giấu quí vị, tôi ăn uống cũng không kiêng khem gì lắm đâu. Thỉnh thoảng khi ở nhà hàng tôi vẫn gọi món ăn thuộc loại xào và có hàm lượng mỡ cao ("Hey, cho mấy món ăn thuộc loại xào và có hàm lượng mỡ cao! Lẹ lên!" tôi vẫn gọi đồ ăn như vậy). Nhưng tôi luôn luôn bù lại khi tuân thủ một chế độ thể dục nghiêm ngặt bằng cách lắc và đổ thật mạnh chai nước sốt - "không làm, không ăn" là phương châm của tôi với các lọ nước sốt đông cứng tại nhà hàng.

Nhưng dù thế nào đi nữa, trọng lượng của tôi vẫn tăng đều. Quí vị hẳn cũng thế thôi, và vì vậy quí vị chắc chắn sẽ vui lòng cho phép tôi đưa ra lời giải thích ở đây. Lỗi không phải ở quí vị và tôi. Lỗi ở vũ trụ. Tôi biết được điều này qua bức thư của một độc giả 14 tuổi ở Massachusetts tên là Tim Wing. Tim thông báo rằng khi đọc cuốn "Những hiện tượng lạ trên thế giới" đã phát hiện ra là: mỗi ngày, kể cả ngày nghỉ, có 25 tấn hoặc hơn nữa các chất bụi vũ trụ rơi xuống trái đất. Ðiều đó có nghĩa là trái đất ngày càng nặng lên, mỗi ngày thêm 25 tấn, và lực hấp dẫn của nó tăng lên - một loại lực đặc biệt gồm các tia không nhìn thấy do Isaac Newton sáng tạo ra để các vật thể vật lí trong vũ trụ hút nhau mạnh hơn.

Kết luận, như Tim Wing đã chỉ ra, "chúng ta chẳng cần phải tăng khối lượng đến một gam, thế nhưng mọi người trên trái đất vẫn ngày càng nặng thêm lên."

Tồi tệ hơn nữa là đồng thời với việc trái đất tăng trọng trường thì toàn vũ trụ lại không ngừng nở ra, trừ những chiếc quần. Chúng vẫn giữ nguyên kích thước cũ. Ðó chính là kết luận của thí nghiệm do bác phó may thực hiện cùng với tôi: "phải dùng một chiếc quần vòng bụng 33 inch hôm nay để vừa cho cái thân hình vẫn dùng chiếc quần vòng bụng 31 inch trước kia." Thực ra Albert Einstein đã tiên liệu chính xác điều này vào năm 1923 khi ông đưa ra Thuyết Quần Tương Ðối.

Nhưng nguy cơ lớn hơn nữa là trong khi trọng trường trái đất tăng lên thì an toàn xã hội có nguy cơ giảm đi. Tôi muốn nói đến một tai nạn xảy ra gần đây ở Ford Lauderable, Florida đã được đăng trên báo Miami Herald - tôi không bịa đâu nhé - "một con rùa từ trên trời rơi xuống đã rớt trúng một người đi đường." Mặc dù không có tổn thương gì nghiêm trọng lắm, nhưng điều tôi muốn nói ở đây là hiển nhiên con rùa kia đã rơi từ một con chim mòng biển nào đó. Tại sao con mòng biển - một loài chim lớn chuyên săn bát trên biển - lại nhỡ miệng làm rơi con rùa kia chứ? Lí do hiển nhiên là: do trọng lượng con rùa đã tăng lên, như mọi thứ khác trên quả đất này.

Vậy nếu như bụi vũ trụ cứ tiếp tục rơi xuống, thì mọi thứ sẽ ngày càng tồi tệ hơn. Theo những tính toán của tôi, thì thật rùng mình khi thấy rằng vào năm 2038 một quả bóng đánh golf sẽ nặng cỡ chục kí hôm nay. Chính vì vậy chúng ta sẽ phải kêu gọi toàn thể các nhà khoa học trên thế giới hãy dừng tất cả các nghiên cứu, hãy thôi không đưa ra những cảnh báo này nọ, mà lập tức tìm cách giải quyết bài toán trọng trường trái đất.

(ba mươi phút im lặng)

Ðấy, quí vị thấy chưa, các nhà khoa học lại một lần nữa làm chúng ta thất vọng, họ để mặc chúng ta, những công dân luôn phải đóng thuế đầy đủ, phải tự giải quyết bài toán cấp bách này. Nhưng không sao, tôi đã nghĩ ra một cách giải quyết rất thực dụng: kế hoạch giảm khối lượng trái đất. Ðây là lí luận của tôi: trục trặc ở chỗ trái đất hàng ngày nhận 25 tấn bụi vũ trụ, đúng chưa? Vậy chỉ cần nạp 25 tấn gì đó vào tên lửa mỗi ngày và phóng ra vũ trụ là xong.

Quí vị tất nhiên sẽ thắc mắc: "Vậy thì kiếm đâu ra cái thứ nặng đến 25 tấn mỗi ngày, mà hoàn toàn vô dụng, và nếu quăng ra ngoài vũ trụ sẽ không ai kêu ca và không ảnh hưởng gì đến cuộc sống nhân loại?"

Tôi xin giải đáp mắc mớ trên bằng 3 chữ: "THƯ HẠNG 4". Hàng ngày có đến hơn 25 tấn thư loại này được vất vả lưu chuyển trên toàn đất Mĩ và được người nhận đưa ngay vào sọt rác mà không cần đọc lướt đến một chữ. Các chuyên gia xử lí chất thải đánh giá hàng ngày có 78% rác là các bức thư không mở do Ed McMahon gửi đi với thông điệp rằng mỗi người quí vị đều có cơ hội chắc chắn trúng giải 14 triệu đôla. Vậy tại sao bưu điện lại cứ phải vất vả chuyển thư? Thay vào đó, chúng ta chỉ cần tống loại thư ấy vào hoả tiễn và đưa ra ngoài vũ trụ. Nếu chúng ta có nhỡ cho đi hơi quá 25 tấn mỗi ngày chăng nữa, thì trái đất sẽ giảm trọng lượng và như vậy cũng tốt thôi. Tôi tính toán rằng mỗi công dân trên quả đất sẽ giảm trọng lượng tương đương với 6 gam, nếu gửi béng cả Ed McMahon ra ngoài vũ trụ.

Kết luận, chúng ta phải bắn mỗi ngày vào vũ trụ một hoả tiễn nặng 25 tấn thư hạng tư, và chúng ta phải bắt đầu ngay, chứ nếu để đến lúc chúng ta nặng quá phải bò trên mặt đất, trong khi rùa từ trên trời rớt xuống như mưa thì có lẽ sẽ quá muộn. Nếu quí vị đồng ý với phương pháp này, xin hãy viết ngay một bức thư đệ trình Quốc Hội, nhớ nhấn mạnh tính khẩn cấp của vấn đề, nhớ nhấn mạnh đến trách nhiệm của Quốc Hội đối với toàn dân chúng, và xin nhớ yêu cầu dành một chỗ trên hoả tiễn cho Ed McMahon.

VỪa Kích ThƯỚc

Tôi thật lòng tin tưởng rằng phụ nữ hành xử hợp lí hơn nam giới.

Thí dụ: nếu quí vị trông thấy ai đó chịu chi trả một số tiền lớn, cốt chỉ để đứng hàng giờ đồng hồ tại một sân vận động ngoài trời tuyết lạnh vào trung tuần tháng Mười Hai trong khi miệng không ngừng gào thét và mình trần như nhộng, thì tôi tin chắc rằng người đó là đàn ông.

Không có đàn ông, tất nhiên sẽ không có môn "đua xe xén cỏ chuyên nghiệp" mà quí vị vẫn thấy chiếu trên ti vi ở chương trình "Nghiêng 23,5 độ".

Và cũng sẽ giảm 100% số lượng tử vong hàng năm do lấy chai đập vào đầu khi say rượu.

Cũng sẽ không có những từ kiểu như "Ð.M." trong vốn từ vựng.

Còn nếu phụ nữ lãnh đạo thế giới thì tôi thành thực tin tưởng rằng điều sau đây sẽ xảy ra: sẽ không có các đụng độ vũ trang giữa các quốc gia nhiều như ngày nay. Ngay cả trong các vụ đụng độ lớn nhất, các thông điệp trao đổi giữa lãnh đạo cấp cao các quốc gia sẽ phải được viết trên những tấm thiếp ướp hương thơm phức và ở mặt trước có in hình lẵng hoa các kiểu. Tất nhiên sau đó sẽ là cuộc gặp mặt đàm phán hoà giải tại nhà hàng sang trọng kèm theo Tiệc Nhẹ Hữu Hảo loại bữa trưa dùng salad, khách dự ăn vận kiểu quí tộc thể kỉ mười bảy.

Chính vì thế mà tôi thật lòng tin rằng phụ nữ sáng suốt hơn nam giới, chỉ trừ trong một lĩnh vực, một lĩnh vực quan trọng nhất: "kích cỡ quần áo". Tại lĩnh vực này thì phụ nữ hết sức phi lí.

Khi nam giới đến tiệm, chẳng hạn để mua một chiếc quần, thì mục tiêu của anh ta đơn giản là mua một chiếc quần vừa vặn với thân hình của anh ta. Anh ta thử một chiếc này, nếu chưa vừa vì bé quá thì anh ta thử một chiếc khác to hơn. Nếu vừa rồi thì mua. Nói chung đàn ông không tốn phí thời gian đắn đo lắm về kích thước quần áo. Nhiều người mặc chiếc quần Jean với cái số đo trung thực gắn ngay ở phía đằng sau, vì thế nếu quí vị có dịp xếp hàng phía sau anh ấy trong siêu thị, quí vị sẽ biết ngay kích cỡ của anh ta là bao nhiêu. Chẳng hạn khi con số đó nói rằng anh ta có vòng bụng 52 inch, vòng đùi 30 inch, thì có nghĩa là anh ta hoàn toàn tự tin vào kích thước cơ thể của mình: "Ðấy! Thấy chưa! Có thua gì phần đuôi xe tải hãng Federal Express đâu!"

Với phụ nữ thì khác hẳn. Nếu một quí cô đến tiệm quần áo, thì mục đích của cô ta KHÔNG PHẢI LÀ MUA BỘ ĐỒ VẬN VỪA VỚI CƠ THỂ của cô ấy. Tất nhiên cô ta cũng thầm mong mua được thứ đó, nhưng mục đích chính không phải là như thế. Mục đích chính là mua một cái gì đó với số đo bằng cái số đo hợp với cô ấy từ hồi 19 tuổi. Thường là một số nào đó từ "8" đến "10". Xin đừng hỏi tôi 8 hay 10 cái gì. Các nhà khoa học cũng không trả lời nổi quí vị đơn vị của nó là gì đâu! Chẳng hạn nếu một quí cô có số đo là "8" hồi 19 tuổi, cô ta sẽ đòi thử mua đồ cỡ số 8, vâng, ngay bây giờ! Nếu cô ta thử một bộ số 8 mà không vừa, liệu cô ấy có chuyển sang thử cỡ số khác không? KHÔNG, không thể! TÔI SỐ 8 CƠ MÀ! Và thế là cô ta lại thử một bộ số 8 khác. Cứ thế... cứ thế... đến khi cô ấy hoàn toàn thất vọng. Nói chung, cô ấy sẽ chuyển cái thất vọng ấy sang ông chồng, người đang phải đợi hàng giờ đồng hồ ngoài cổng, có lẽ đang mải ngắm gian hàng máy ảnh và tần ngần suy nghĩ là có nên chăng mua thêm một chiếc đèn nhại và ống tele để cải thiện chất lượng hình chụp.

"Em này!" ông chồng hỏi khi tìm thấy vợ ở gian hàng quần áo. "Em biết không, nhiều khi bị mất điện ngay lúc đêm và..."

"Em có béo quá không?" cô vợ ngắt lời.

Ông chồng chẳng còn biết phải trả lời thế nào nữa. Tình hình thật tồi tệ, bởi vì nếu trả lời là "có" thì bà vợ tất nhiên sẽ cáu, còn nếu trả lời là "không" thì cô vợ lại càng cáu tợn bởi vì thừa biết rằng đó là lời nói dối quá ư là trắng trợn, KHI MÀ CHẲNG CÒN BỘ SỐ 8 NÀO VỪA VỚI CÔ ẤY CẢ! Nên chăng các ông chồng trước khi gặp vợ phải cẩn thận ghé mắt coi xem cô ấy đã chọn được bộ nào ưng ý chưa. Nếu chưa, thì có lẽ chẳng cần phải giải thích mà cứ lẳng lặng chuồn luôn về nhà, hoặc sang hành tinh khác.

Hôm rồi vợ tôi, Michelle, đã tỏ ra rất khoái, quí vị biết tại sao không? Bởi vì cô ấy mua được một bộ váy mặc vừa xinh mà chỉ có cỡ số 6. Cô ấy rất thoả mãn và nói (tôi xin dẫn nguyên văn): "Kể cả cái váy to bằng ngần này này (nàng giang rộng hai tay) em cũng vẫn mua miễn nó mang cỡ số 6."

Ðây là một gợi ý làm giàu cho quí vị. Hãy mở của hiệu quần áo tên là CỬA HÀNG CỠ SỐ 2 mà ở đó mọi quần áo, từ đồ lót đến đồng phục nhà hàng, đều mang cỡ số 2. Ðảm bảo sẽ bán chạy như bay và quí vị sẽ giàu sụ chóng vánh. Khi ấy quí vị có thể yên tâm nghỉ hưu để hưởng thụ cuộc đời. Thí dụ, hãy tham gia câu lạc bộ "đua xe xén cỏ chuyên nghiệp".

NghỀ Đi HỌp

Muốn thăng quan tiến chức chóng vánh trên con đường sự nghiệp? - Ðiều kiện tiên quyết là nắm vững công việc của mình, tất nhiên rồi. Chẳng hạn quí vị cần nắm được mình phải làm những gì ở văn phòng công sở. Như vậy, việc đầu tiên là hãy hỏi những đồng nghiệp chung quanh: "Tên công việc của tôi là gì?" Nếu câu trả lời là: "Giám đốc Kế hoạch" hoặc là "Chánh Văn phòng" thì quí vị có thể yên tâm ngồi đọc tiểu phẩm hài cũng như chơi bài Solitaire cho đến ngày nghỉ hưu. Tuy nhiên hầu hết các vị trí khác không có được cái may mắn ấy bởi vì quí vị phải thực sự làm việc.

Tại các hãng và các công ti ngày nay, có hai loại việc chính như sau:

1. Nhận phone cho những vị đang bận họp.

2. Ði họp.

Chiến lược then chốt ở đây là làm thế nào để nhanh chân lọt vào vị trí mà thời gian dành cho loại việc số hai là chính, bởi vì chỉ có những vị trí ấy mới là những vị trí uy tín và chất lượng.

Kể ra thì việc nhận thông điệp qua phone cũng thú vị đấy, nhưng liệu có được hay chăng cái uy quyền to lớn là chỉ cần tặc lưỡi ẩu một cái là hàng nghìn người phải liêu xiêu xẹo vẹo? Ðiều đó chứng minh rằng chỉ có Nghề-Đi-Họp mới thực sự đem lại sức mạnh cho quí vị mà thôi.

Cuộc họp đầu tiên diễn ra vào thời đại đồ đá. Câu chuyện như thế này: Vào thời đồ đá, nhiệm vụ của đàn ông là bắt thú vật và đem chúng về cho đàn bà. Nhiệm vụ của đàn bà là tìm cách chế biến thịt những con thú ấy. Khó khăn là ở chỗ đàn ông thì chậm chạp, trần như nhộng và lạnh lẽo; còn thú vật thì rất ấm áp và nhiều lông như những con sơn dương. (Thực ra chính là những con sơn dương, nhưng mãi sau này người ta mới phát minh ra điều ấy).

Cuối cùng một ông nói, "Tại sao chúng ta không ngồi với nhau để suy nghĩ và tìm ra một cách săn bắt thú vật tốt hơn nhỉ?" Tất cả diễn ra rất tốt đẹp, hơn nữa ngồi thành vòng tròn sẽ cảm thấy ấm áp, sảng khoái hơn nhiều so với việc chạy rông ngoài rừng. Thế là họ lại hẹn tổ chức họp lại vào hôm sau, và hôm sau nữa, hôm sau nữa, vân vân...

Nhưng đàn bà nhanh chóng nhận ra rằng với cung cách này, đàn ông chẳng kiếm chác được gì và thế là loài người lâm vào cảnh đói ăn. Ðàn ông cũng đồng ý rằng vấn đề này rất nghiêm trọng và đánh dấu điều đó ngay lên đầu "Lịch họp tuần tới"(!). Và thế là đàn bà đành phải tự giải quyết bằng cách chuyển sang ăn rau quả và ngũ cốc. Nông nghiệp đã ra đời như vậy đấy. Một bước chuyển lịch sử vô vàn quan trọng từ chế độ săn bắt sang chế độ trồng trọt mà nếu không nhờ cơ chế họp hành thì có lẽ đã không xảy ra.

Họp hành trong xã hội loài người đã thay đổi nhiều về hình thức. Nhưng bản chất vẫn giữ nguyên như cũ. Ngày nay có hai loại họp chính:

1. Họp theo thói quen. Ví dụ hiện nay có rất nhiều cán bộ thích họp vào Thứ Hai hàng tuần, đơn giản chỉ vì đó là Thứ Hai hàng tuần. Lâu rồi thành quen. Quí vị rồi cũng quen thôi, bởi vì có tất cả 83,2% những cuộc họp hiện nay thuộc vào loại này - dựa trên những con số thống kê của tôi (theo phương pháp nghiên cứu là: tôi viết ngẫu nhiên một con số nào đó đến khi thu được một con số trông giống như thật).

Loại họp này tiến hành tương tự lối "Ðứng Lên Phát Biểu" như trong giờ học "Em Tập Làm Y Tá" tại trường phổ thông, ở đó mỗi người phải lần lượt đứng lên phát biểu một cái gì đó. Khác nhau ở chỗ mỗi em học sinh đều có ý kiến mới mẻ, còn trong cuộc họp thì mỗi vị, khi đến lượt mình, liền đứng lên phát biểu rằng mình vẫn đang tiến hành công việc mà mình cần phải làm. Ðiều này rất chi là ngớ ngẩn, bởi vì hiển nhiên quí vị phải vẫn đang làm cái việc mà quí vị cần phải làm. Vả lại dẫu quí vị có thật sự đang không làm cái việc ấy đi nữa thì quí vị vẫn cứ phải tuyên bố là quí vị đang làm cái việc mà quí vị cần phải làm. Nói chung sẽ đỡ tốn thời gian hơn rất nhiều nếu cán bộ chủ trì cuộc họp đứng lên yêu cầu: "Ai vẫn đang làm cái việc mà mình cần phải làm, đề nghị hãy giơ tay lên!" và cuộc họp chắc chắn sẽ diễn ra không quá năm phút, kể cả thời gian tán gẫu. Ðáng tiếc là chính phủ Hoa Kì đã cấm cách làm này.

2. Họp nhắm vào một mục đích nào đó. Vấn đề ở đây rất tế nhị bởi vì còn tuỳ vào mục đích họp là gì. Nhiều khi mục đích họp hoàn toàn vô hại, ví dụ ai đó muốn mở cuộc họp để chiếu lên bảng một số hình đồ thị hình tròn hay dẹt rồi cuối cùng phát cho mỗi người một tập báo cáo dầy cộp. Nhiệm vụ của quí vị là ngồi yên ở ghế, thỉnh thoảng tỏ ra là đang quan tâm đến chủ đề, cuối giờ mang tập báo cáo về phòng rồi cho vào sọt rác, trừ phi nếu quí vị là phó Tổng Giám đốc thì quí vị cần ghi tên ai đó vào góc trên bên phải tập tài liệu, ví dụ "Norm", sau đó đưa cho thư kí chuyển cho Norm và quí vị quên tập tài liệu đó đi.

Nhưng cũng có những cuộc họp mà ở đó quí vị phải "đưa ra" một số thông tin và nhận định nào đấy. Vấn đề khi này rất nghiêm trọng, bởi vì điều đó có nghĩa là mọi người muốn được thấy rằng hễ sau này có sự cố sơ sảy gì thì quí vị sẽ phải gánh chịu đâu đó vài phần trách nhiệm. Vì thế quí vị phải nhanh chóng tìm cách chuồn trước khi mọi người đinh đặt câu hỏi. Cách tốt nhất là để cà phê rớt ra quần. Nếu không thể làm như vậy thì quí vị hãy nói rằng quí vị cần phải nhận một cú phone từ một nhân vật đặc biệt quan trọng, ví dụ Tổng Giám đốc, hoặc Tổng thống, hoặc người hành tinh khác.

Quí vị cũng cần phải học cách ghi chép trong cuộc họp. Hãy mua một quyển sổ đẹp bìa đỏ chữ vàng. Tại dòng trên cùng trang giấy, quí vị hãy ghi ngày tháng thật rõ ràng, sau đó gạch đít hai lần bằng bút đỏ. Bây giờ đến lúc ngồi đợi nhân vật quan trọng nhất lên phát biểu, ví dụ như sếp của quí vị. Khi đó quí vị phải chăm chú lắng nghe, tỏ ra là mình đang nuốt từng lời của sếp dường như đó là những lời vàng ngọc được thốt ra từ một cái miệng minh triết như thể là để mở toang cánh cửa kì diệu dẫn đến một thế giới thiên đường kì vĩ. Quí vị ghi lại tóm tắt, gạch đầu dòng những lời vàng ngọc ấy, sau đó cẩn thận đóng khung nổi bật và phệt bút phớt nhớ dòng màu đỏ thật rõ ràng.

Nếu bài thuyết của sếp kéo dài quá mà ai đó nhỡ ngủ mất và mấy vị khác bỏ ra về, thì quí vị hãy chạy ra phố đón ngay một tốp người qua đường xa lạ nhất ngồi vào thay thế.

Cũng đừng quên yêu cầu họ vỗ tay khi bài thuyết kết thúc.

VỀ Nhà MỚi

Ngồi giữa gian bếp nhà mới, quanh tôi là hàng trăm hộp các tông đủ loại kích cỡ khác nhau, trên từng chiếc hộp đều dán nhãn rõ ràng "BETH". Vợ tôi, Beth, đang cẩn thận mở một chiếc hộp. Cô ấy cắt lần lượt nhiều lớp băng keo, mở nắp hộp và lôi ra một vật được gói kín trong 2000 mét vuông giấy báo. Cô ấy mở gói giấy ra, hết lớp này đến lớp khác, và đây là cái thứ đã được gói ghém cẩn thận đến như thế: một tách cà phê.

Trong ấy vẫn còn một ít cà phê.

Nếu quí vị thắc mắc là tại sao chúng tôi lại đi gói tách cà phê cùng với cà phê trong đó, xin được thưa rằng: chúng tôi không ngớ ngẩn như vậy. Chúng tôi NGỚ NGẨN HƠN THẾ NHIỀU. Ðiều mà chúng tôi đã làm LÀ TRẢ TIỀN THUÊ NGƯỜI KHÁC để gói tách cà phê ấy lại.

Ở đây tôi muốn nói đến những thợ chuyển nhà chuyên nghiệp. Họ học thành nghề ở những trường đào tạo đặc biệt. Ðây là ví dụ trong một bài ở kì thi tốt nghiệp:

Khi bạn đang gói ghém đồ đạc cho khách hàng thì đột nhiên bạn phát hiện một thi thể mình đầy thương tích trong nhà. Bạn phải làm gì trong tình huống ấy:

a. Gọi xe cứu thương

b. Báo cảnh sát

c. Gói ghém cẩn thận trong giấy báo và xếp vào hộp các tông.

Tất nhiên câu trả lời đúng là câu (c) - một thợ chuyển nhà chuyên nghiệp phải có trách nhiệm gói ghém cẩn thận BẤT KÌ THỨ GÌ. Nếu như hồi chiến tranh vùng vịnh năm 1990, tổng thống George Bush cử một đoàn thợ chuyển nhà chuyên nghiệp sang Kuwait thì chắc chắn hôm nay toàn bộ quân lực Iraq đã được đóng gói cẩn thận trong hàng triệu chiếc hộp để ngoài sa mạc và được dán một loại nhãn giống nhau: "IRAQ" (hoặc là "BETH" cũng vậy). Và ngài Saddam Husein phải mất vài thập kỉ mới khôi phục được quân đội: " Thử mở hộp này xem trong đó là gì nhỉ... Úi chà! Lại hạ sĩ! Không biết bọn binh nhì của mình được xếp vào hộp nào kia chứ!"

Ðấy chính là tình huống của chúng tôi hôm nay, đầy nhà những hộp là hộp.

Hôm nay vợ chồng tôi phải chuyển nhà vì ngôi nhà cũ đã bị hư hỏng sau vụ núi lửa Andrew. Mới đầu chúng tôi tưởng có thể sửa lại được, nhưng đến khi xem lại bản dự toán của tay chủ xây dựng thì:

Chủ xây dựng: Ðấy, hai ông bà thấy chỗ kia chứ?

Chúng tôi: Chỗ nào nhỉ?

Chủ xây dựng: Chỗ cái cây đổ trên dầm cái ấy.

Chúng tôi: Cái ấy gọi là "dầm cái "à?

Chủ xây dựng (nói với tay giúp việc): Quay ra xe lấy bản dự toán lại đây. Tớ phải điền thêm mấy con số không vào mới được.

Vậy là phải đại tu căn nhà cũ. Mà quí vị biết đấy, để đưa căn nhà trở về nguyên trạng ban đầu, vợ chồng tôi phải qua ba bước như sau:

Bước 1: Chúng tôi chuyển ra khỏi nhà.

Bước 2: Chúng tôi dọn đến tạm ở một nơi trung gian.

Bước 3: Chúng tôi chết già ở đấy.

Lí do của bước số 3 là thời gian để đại tu một căn nhà - không tin, quí vị thử hỏi ai đó đã từng đại tu nhà mà xem - là không thể kết thúc trong thời gian sống của quí vị được.

Cuối cùng sau khi nhượng lai căn nhà cũ cho một người tên là Frank, chúng tôi cũng dọn đến nhà mới. Một căn nhà hoàn toàn mới, ở đó mọi thứ như bồn nước, máy giặt đều hoạt động, tường và sàn nhà đều trát kín và sạch sẽ, hơn nữa đằng sau nhà không bốc ra cái mùi ẩm thấp và hôi hám. Tóm lại là hoàn toàn khác ngôi nhà cũ (xin lỗi Frank, hi vọng cậu sẽ sớm quen thôi!) Và sau lần đầu tiên trong đời chúng tôi được bước vào nhà mới của chính mình, thì một cảm giác lâng lâng khoan khoái dễ chịu tràn ngập trong khoảnh khắc 10 giây, đó là thời gian đủ để chú chó thứ hai của chúng tôi, Zippy, tìm được một chỗ đệm trắng và làm bậy một bãi (chuyện thật, không bịa một tí nào). Nhưng vợ chồng tôi không hề phạt nó, vì biết rằng trong đầu nó đang diễn ra phép tư duy logic tam đoạn luận của loài chó:

1. Không được đi bậy trong nhà mình

2. Ðây không phải là nhà mình

3. Vậy, có thể đi bậy.

Tất nhiên chúng tôi nhanh chóng quên đi lỗi lầm của Zippy vì còn có nhiều việc khác phải làm cho ngôi nhà mới. Chẳng hạn tạo vài đường rạch trên thảm cũng như hàng đống vết tay trên tường. Và chúng tôi bắt đầu làm ngay, với mong muốn tràn trề là sẽ được đón nhận nhiều năm tháng hạnh phúc ở căn nhà mới này. Trong thời gian chờ đợi ấy, chúng tôi hi vọng sẽ may mắn xác định được cái hộp đựng thằng cu Rob, con trai tôi.

ChuyỆn RẮn

Hàng ngày tôi vẫn đưa lũ nhóc đến trường để hấp thụ những kiến thức quan trọng. Ví dụ: Thủ đô của Surinam là gì? - Paramaribo; Vì sao nước biển mặn? - Muối. Nếu lịch sử luôn lặp lại, thì hẳn bọn trẻ cũng không biết được câu trả lời cho câu hỏi: "Loài rắn nào lớn nhất trên thế giới?"

Ðúng thế, thằng con tôi học lớp Hai cũng không biết điều này. Mà chính tôi lại biết được loài rắn lớn nhất là loài nào mới chết chứ. Kết quả là chuyện sau đây đã xảy ra.

"Ðó là anaconda," tôi bảo thằng bé, "một loài rắn sống ở Nam Mĩ."

"Sai," nó nói. "Ðó là loài rắn python. Python là loài rắn lớn nhất."

"Python cũng lớn đấy," tôi nói. "Nhưng đứng cạnh con anaconda, thì con python trong bé tẹo như một con giun đất." Tôi nói có lẽ hơi quá, nhưng đấy là nói ví dụ thôi.

"Python mới chính là loài rắn lớn nhất," nó lại nói. "Billy bảo con thế mà."

"Billy?" tôi hỏi. "Cái thằng Billy ở đầu phố á? Hay là Billy - Chuyên-Gia-Rắn-Hàng-Đầu-Thế-Giới đang học lớp hai? Con nghe đây. Ðó là loài anaconda, sống ở Brazil, Nam Mĩ. Con lớn nhất có chu vi tới 44 inch."

"Chu vi là gì hở bố?"

"Là vòng bụng. Nó phải to bằng 3 lần con người ấy chứ."

"Thế con anaconda có ăn thịt con python không hả bố?"

"Con python mà trong thấy con anaconda ấy à, có mà nó chạy mất dép ấy chứ!"

"Billy sẽ không chịu tin đâu," thằng bé băn khoăn.

"Thôi được rồi. Bố không muốn tranh cãi dài dòng vô ích. Ðiều quan trọng nhất là con phải biết được cái gì là đúng, cái gì là sai; họ tin hay không thì kệ họ."

"À à..."

"Con chỉ cần nói vời Billy rằng chính anaconda là loài rắn lớn nhất thế giới, và rằng nếu còn ai đó không tin thì trước hết hãy tự xem lại cái đầu của mình còn có đưa ra được bằng chứng nào không."

Thế là thằng con tôi chạy ra phố, không biết có phải để cãi nhau một mất một còn về đề tài python-anaconda hay không. Tôi ngồi lại nhà với vại bia và suy tư về nền giáo dục quốc gia.

Vài phút sau, chuông điện thoại reo. Ðó là Glenn, bố của Billy.

"Billy nói với tôi là con ông tuyên bố rằng loài rắn lớn nhất la anaconda, và rằng nếu ai còn không tin thì phải tự xem lại cái đầu của mình," Glenn nói. "Tôi không muốn nói nhiều với ông. Nhưng ông nên biết rằng loài rắn lớn nhất thế giới là loài python sống ở Ðông Nam Á. Tên đầy đủ là python reticulatus. Một con python có thể dài đến 32 feet 9½ inch. Con anaconda dài nhất người ta đo được chỉ có 27 feet 9 inch."

"Glenn, tôi rất hoan nghênh những cố gắng của anh nhằm giáo dục các cháu hàng xóm," tôi nói. "Nhưng loài rắn lớn nhất thế giới chính là anaconda, tên khoa học là eunectes murinus. Ðể cạnh nhau, con anaconda của tôi phải to gấp đôi con python của anh. Hiển nhiên anaconda la loài rắn lớn nhất trên thế giới."

Xem ra Glenn vẫn chưa chịu thua, "Ông hãy tự nghĩ lại đi, và nên hiểu rằng người ta đo kích thước loài rắn bằng chiều dài từ đuôi đến mũi; chứ không phải đo vòng quanh như đo sọt rác đâu. Mà con ông dùng thuật ngữ nào nhỉ - Chu vi? Chu vi là cái gì vậy?".

"Tôi hiểu, tôi hiểu, Glenn, nhưng anh cũng nên biết là đo rắn là một vấn đề phức tạp, chứ không đơn giản như đo chiều dài ống nước sau nhà."

"Ông mà cũng biết đo ống nước à," Glenn nói. "Chỉ cần nhìn đường ống chạy ở vườn sau nhà thì e rằng ông cũng không thạo về đo ống nước hơn đo rắn là mấy."

Cúp máy.

"Có một bài học rút ra từ chuyện chẳng đâu vào đâu này," tôi dạy thằng con, "là một người mạnh mẽ, cứng rắn cần phải đứng lên để tranh luận chống lại những thông tin lệch lạc của những kẻ bảo thủ và chưa được giáo dục đầy đủ."

Vả lại tôi cũng biết đo ống nước nhà tôi đấy chứ. Nó có chu vi 3 inch và dài 50 feet. Tính về chiều dài, thì nó gấp đôi con python reticulatus, nhưng không thể vì thế mà nói là nó lớn hơn được.

Lý sự cùn

- Này, sao bánh tôm nhà hàng làm không có con tôm nào trong bánh hết vậy?

- Thế ông đã ăn cơm sinh viên chưa ạ?

- (Ngạc nhiên) Hồi còn sinh viên, tôi ăn thường xuyên...

- Thế khi ăn cơm, ông có thấy "con sinh viên" nào không ạ?

o O o

- Bưởi của chị chua thế này mà chị dám đảm đảm bảo là bưởi đường?

- Thì bưởi bán ở lề đường, tôi gọi là bưởi đường, chớ tôi đâu thể nói khác được!

Có đâu mà đứt

Một ông già đạp xích lô chở một bà già đang lao từ dốc cao trên đê xuống. Gió thổi vù vù, bà già run cầm cập, bấm hai tay vào thành xe, mặt tái mét cố nói với ông tài:

- Chầm chậm chứ ông ơi, xe mà đứt thắng thì chết!

Ông xích lô cũng đang hốt hoảng, phều phào nói với bà già, giọng không có hơi:

- Khe khẽ chứ bà ơi, xe làm gì có thắng mà đứt!

Khoảnh khắc tuyệt vời

Chú bé chạy vào tiệm tạp hóa ở góc đường:

- Mau lên! Gấp lắm!

- Có chuyện gì thế? - Ông chủ vội vàng hỏi.

- Bố cháu cắt nhánh cây bị cây móc vào thắt lưng đang lơ lửng trên cao.

- Chà! Vậy cháu muốn tìm cái thang hở?

- Không ạ! Cháu muốn mua cuộn phim. Lắp vào máy chụp hình cho cháu mau lên!

Trọng vật chất

Một anh chàng bị tông xe rất nghiêm trọng. Gặp cảnh sát, anh ta đau khổ rên rỉ rằng chiếc xe BMW quý giá của anh ta gần như đã hỏng hoàn toàn.

- Anh làm tôi phát ốm lên. Làm sao anh lại có thể coi trọng vật chất đến thế được - Viên cảnh sát nói - Anh chỉ lo cho cái xe BMW ngu ngốc ấy trong khi, xem kìa, tay anh đang chảy máu đầm đìa.

- Ôi Chúa ơi! - Anh chàng chú ý tới cánh tay chảy máu của mình - Chiếc đồng hồ Rolex của tôi đâu rồi?

Chối đến cùng

Một chiếc xe hơi chạy loạng choạng nên bị cảnh sát giao thông bắt dừng lại. Viên đội yêu cầu lái xe:

- Tôi cần phải kiểm tra nồng độ rượu trong máu của ông. Ông hãy thổi vào cái rượu kế này.

- Tôi không thể làm được, vì tôi đang bị suyễn.

- Vậy sẽ có một bác sĩ thử máu cho ông.

- Không được, tôi bị bệnh ưa chảy máu.

- Vậy ông hãy đi thật thẳng theo vạch trắng phân làn đường này.

- Tôi không thể đi như thế được!

- Ông vẫn có lý do để từ chối ư?

- Tất nhiên! Bởi vì nó... ngoằn ngoèo.

Cười mỉm chi

Một anh chàng lái xe ôtô đậu gần một gốc cây và hỏi một chàng trai trẻ:

- Anh có biết lái xe ôtô không?

Chàng trai trẻ trả lời:

- Rất tiếc, tôi không biết.

- Ồ may quá! Anh trông hộ tôi cái xe nhé - anh chàng lái xe mừng rỡ nói.

Truyện cười do bạn Thảo gởi đến Xitrum.net

o O o

Trong một cuộc tán gẫu giữa 2 cụ bà:

- Con tôi vừa mua cho tôi cái máy trợ điếc xịn lắm. Xem này!

- Thế có đắt không?

- Có biết chứ! Tối nào tôi cũng tắt.

- !?

Truyện cười do bạn Sakura 2003 gởi đến Xitrum.net

o O o

Hai tên cướp chở vũ khí qua biên giới, bị lính biên phòng chặn lại:

- Các anh chở gì vậy?

- Máy tính ấy mà.

- Nhưng đây toàn là súng tự động!

- Thì chúng tôi dùng để tính... sổ với một băng ở bên kia

Thú thật

Từ trong phòng đăng ký kết hôn bước ra, chàng trai nói với cô gái:

- Sau khi đã đăng ký kết hôn, anh muốn thú thật với em một số điều...

- Không sao anh cứ nói! - Cô gái dịu dàng.

- Chiếc Mercedes anh chở em đi hôm trước là xe mượn.

- Không sao, không sao! - Cô gái vẫn dịu dàng.

- Ngôi biệt thự, nơi anh tiếp gia đình em, vốn dĩ là ngôi biệt thự anh thuê.

- Không sao, có điều em cũng muốn nói với anh về người chị ruột của em...

- Em cứ nói, em yêu! Cho dù chị của em quả tình vừa xấu, vừa dữ dằn, cũng chẳng sao!

- Em chỉ muốn nói người đăng ký kết hôn với anh hôm nay là chị em, chứ không phải là em! - Cô gái vẫn dịu dàng.

- !...

o O o

Có hai tên cướp đột nhập vào nhà một đôi vợ chồng trẻ. Trước khi lục soát để cướp tài sản, một tên lấy viên phấn vẽ một vòng tròn xuống nền nhà và ra lệnh:

- Hai đứa ngồi vào trong đó, đứa nào thò chân ra ngoài tao sẽ bắn chết!

Khi hai tên đạo tặc đem hết tiền bạc và tài sản quý đi mất dạng, người chồng ôm chầm lấy vợ cười lớn:

- Em ơi, thế là anh lừa được bọn chúng nó rồi!

Vợ sửng sốt nhìn chồng hy vọng:

- Anh lừa thế nào?

- Trong lúc chúng quay mặt vào tủ để lấy vàng, anh đã 3 lần thò chân ra ngoài vòng mà chúng không hề hay biết em ạ.

- !...

Chuyện kểrằng có3 chàng trai, một Lào, một Cao Miên, một Việt cùng đến Fpt nộp đơn xin việc. Trưởng Phòng mời anh Lào vào hỏi trước: - Cóviệc như thếnày ... anh xem cólàm được không? - Tôi làm được - anh Lào hăng hái trảlời. - Lương bao nhiêu thìanh cóthểchấp nhận? Anh Lào, vốn thật thànhư cảdân tộc của mình trảlời: - 500.000 đồng. Trưởng Phòng cho anh Lào ra ngoài đợi. Đến lượt anh Cao Miên vào. Trưởng Phòng lại hỏ - Cóviệc như thếnày ... anh xem cólàm được không? - Tôi làm được - anh Cao Miên hăng hái trảlời. - Lương bao nhiêu thìanh cóthểchấp nhận? Anh Cao Miên vốn làdân tộc đời sau láu cáhơn đời trước trảlời: - 1.000.000 đồng. - Ô đắt quá. Anh cóbiết anh Lào sẵn sàng làm việc này chỉvới 500.000 không? - Xin lỗi, anh không hiểu ýem. Em cũng chỉlấy 500.000, còn 500.000 làđểbiếu anh. Trưởng Phòng cho anh Cao Miên ra ngoài đợi. Đến lượt anh Việt Nam vào. Trưởng Phòng lại hỏi: - Cóviệc như thếnày ... anh xem cólàm được không? - Quádễ- anh Việt Nam hăng hái trảlời. - Lương bao nhiêu thìanh cóthểchấp nhận? Anh Việt Nam, màchúng ta đãbiết quárõ, trảlời: - 1.500.000 đồng. - Ô đắt quá. Anh cóbiết anh Lào sẵn sàng làm việc này chỉvới 500.000 không? - Xin lỗi, anh không hiểu ýem. Em cũng chỉlấy 500.000, còn 500.000 làđểbiếu anh. 500.000 còn lại em thuê thằng Lào nólàm.

Chiều chiều bìm bịp kêu chiều Lấy vợ thì cũng lấy liều mà thôi Ban ngày làm việc tả tơi Ban đêm hầu vợ, phận tôi đêm trường Nằm chung thì bảo.....chật giường Nằm riêng lại bảo.....tơ vương con nào Lãng mạn thì bảo.....tào lao Đứng đắn lại bảo.....người sao hửng hờ Khù khờ thì bảo.....giai tơ Khôn lanh thì bảo.....hái mơ bao lần Cả đời cứ mãi phân vân Tơ lòng con gái biết mần sao đây

Có 1bác người tàu ở Sài Gòn đi xe gắn máy zô đường cấm bị cảnh sát giao thông thổi phạt. Về nhà bác bức xúc kể với mấy ông bạn hàng xóm: Pữa lay, ngộ li xe pị tằng CS giao tông nó thủi, ngộ tấp vô, ló hỏi ngộ: - Zái tò của ông lâu? Ngộ lói ngộ hỏng có lem zái theo, chỉ có lem cái cạc thui, thế là ló pắt ngội về l... (đồn)... zồi ló chuyển ngộ từ l...(đồn) nhỏ qua l...(đồn) lớn, tới cái l...(đồn) lớn nhứt ở ngay chung tâm tành pố đó. Ối trời ơi, pữa lay là ngày lễ, l...(đồn) nhỏ còn đỡ lông (đông), chớ l...(đồn) lớn hả, lông wá trời lông (đông) . . .

Chỉhuy gọi một anh lính trẻlên đểkhiển trách: - Vìsao trong đợt hội thao vừa rồi, đồng chílại làm lộtrận địa mai phục của quân ta, không những thế còn mắng nhiếc, xỉnhục, thậm chícòn xuýt hành hung hai người dân địa phương? - Thưa chỉhuy, thực hiện nhiệm vụđược giao, em đãngụy trang thành cái gốc cây. Đôi "người địa phương" ấy dẫn nhau đến ngồi dưới gốc cây. Đầu tiên chúng nói chuyện anh anh em em, chim xa tổlá xa cành, rồi thềnon hẹn biển ... Mặc dùphải nghe toàn điều bốláo, lừa đảo nhưng em vẫn một mực nín nhịn, quyết không làm lộtrận địa của ta. Sau đóđến màn ôm ấp, vuốt ve, hôn hít, rồi đòi hỏi này nọ... Mặc dùbản thân cũng rất bịkích động, em vẫn quyết không làm lộtrận địa. Nhưng đến lúc thằng "dân địa phương" dởcon giao díp ra vàđịnh khắc tên con "dân địa phương" vào mông đít em thìem không thểchịu đựng thêm được nữa ...

John vừa nhập ngũ, trong lòng tràn đầy hứng khởi. Ngày đầu tiên họ phát cho anh cái lược, ngày hôm sau họ lôi anh ra cạo trọc đầu. Ngày thứ 3 họ phát cho anh tuýp thuốc đánh răng, ngày thứ tư họ nhổ răng của anh. Ngày thứ năm họ phát cho anh cái quần, ngày thứ sáu anh trốn trại =]] buổi sáng sau đêm tân hôn, 2 vợ chồng ra ngoài ăn sáng bổng nhiêu trong tô bún của chồng có 1cọng tóc, người chồng quát bà chủ ,sao trong tô bún của tui có cọng lông này. người vợ nhắc. -sao vậy anh, cái món hồi tối củng có mà em ko thấy anh la. -món hồi tối khác món này khác =]]

Tiến bộ của khoa học Nhờ có những sự tiến bộ về khoa học kỹ thuật mà ngày nay người ta có thể làm được nhiều điều bất ngờ như trong một giấc mơ thần kỳ nhưng đôi khi cũng gặp phải những trục trặc thú vị. Chuyện kể rằng: Có một tay bác sĩ ngoại khoa rất nổi tiếng, ông có khả năng kỳ diệu là có thể phẫu thuật thay thế những bộ phận của con người. Một hôm có một khách hàng đến đòi phẫu thuật đôi mắt mù lòa của mình. ông ta bèn lấy mắt chó để thay thế cho anh ta. Cuộc phẫu thuật khá thành công, khi khám lại bệnh nhân thì ông ta nhận được những lời như sau:

"Dạ thưa bác sĩ đôi mắt của tôi thật là tuyệt vời, có thể nhìn trong bóng đêm như ban ngày nhưng chỉ mỗi tội mỗi khi nhìn thấy cứt thì lại thèm!" Một hôm có một anh chàng cụt "súng" đến nhờ bác sĩ phẫu thuật cho có thể trở lại những chức năng của đàn ông. Sau một thời gian ông quyết định lấy "súng" của ngựa để thay cho anh ta. Nhờ có tay nghề cao mà ca phẫu thuật thành công một cách mỹ mãn. Một thời gian sau, có một cô gái còn rất trẻ đến gặp bác sĩ phàn nàn: -Dạ thưa anh , Từ ngày chồng em phẫu thuật, "mưa gió" thật là mặn nồng nhưng anh nhà khỏe quá, em không chịu được , vậy bác sĩ có cái nào cũng của ngựa không thay cho em với? Một thời gian sau, có một anh chàng cụt tay đến gặp bác sĩ đòi thay cánh tay mới. Bác sĩ suy nghĩ, những lần trước mình dùng những bộ phận của súc vật đều gặp phải những rủi ro thôii thì lần này mình lấy bộ phận của người vậy. Ông ta bèn lấy cánh tay của một phụ nữ lắp cho anh ta. Sau một thời gian gặp, bệnh nhân hồ hởi đến thông báo tình hình: -Thật là tuyệt vời thưa bác sĩ, sau khi phẫu thuật em đã có được đôi tay tuyệt vời, rất mềm mại, em có thể nấu nướng, thêu thùa, nhưng chỉ mỗi tội là ... mỗi khi đi ... đái em nắm hơi chặt. Sau vụ đó nghe đau ông bác sĩ đó đã giải nghệ. Ước! Nhân ngày 1-6, ông chủ tịch của một xã phỏng vấn một học sinh xuất sắc đã có thành tích trong học tập: - Nếu cháu có một điều ước thì cháu ước gì? cháu bé ngập ngừng một lát rồ lễ phép đáp: -Dạ, Thưa chú cháu muốn người cháu đầy lông!!! Ông chủ tich trợn mắt tức giận quát: -Tại sao? Dạ! thưa chú bởi vì chị cháu có mỗi một túm lông nhỏ mà nuôi được cả nhà ạ- Cháu bé đáp một cách hồ hởi Ông chủ tịch xã ....

Ước nữa! Một nàng công chúa vào rừng chơi, bất ngờ gặp một con ếch nhỏ ba màu (xanh, đỏ và xanh lá cây) tuyệt đẹp. Công chúa ngạc nhiên ngắm nhìn hồi lâu, rồi khẽ đưa tay chạm nhẹ vào người con ếch. Thật kỳ diệu, con ếch rùng mình... và từ lốt ếch bước ra một chàng hoàng tử thật trẻ đẹp. Hoàng tử cúi mình trước công chúa: - Thưa công chúa. Tôi là một hoàng tử, chẳng may đi chơi lạc trong rừng, bị nạn thành con ếch. Tôi đã thề có ai cứu được tôi, tôi sẽ đáp ứng cho người đó ba điều ước. Vậy xin công chúa cho tôi được biết ba điều ước của nàng Công chúa suy nghĩ rồi đáp: - Tôi chỉ có một điều ước, nhưng phải làm ba lần! Anh Ngọc quá hay! Tại một góc tầng 3, Anh Ngọc rất hùng hổ nói: "Các chú học nhiều nên làm gì cũng loạn hết, làm cái gì cũng phải làm từ thô đến tinh". Thương thay cho anh chị em nào hay phải dịch văn bản, nếu theo lý thuyết của anh Ngọc thì trước hết phải thô dịch, sau đó thì .... dịch. Thời đại mới Trong thời đại Công nghệ Thông tin mọi người có thể ngồi nhà và làm mọi thứ qua phone, fax... Một lần ở một Quán cà phê đèn mờ nọ bà chủ quán nhận được một cú phôn: "Tôi cần một cô gái, số nhà.... đường..." "Xin lỗi Quí ngài, Quí ngài thích dùng loại nào ạ? Cao hay Thấp ạ?" "Loại nào cũng được, tôi là phế binh chiến tranh bị mất cả hai chân." "Thế béo hay gầy ạ" "Cũng thế thôi, tôi cũng chẳng còn cả tay" "Vậy, xin lỗi tôi hơi tò mò một chút, Quí ngài còn cái ... ấy không ạ." "Mụ này điên chắc, không còn thì ta quay điện thoại bằng cái gì..." Cãi nhau Có một hôm cô gái dần em trai đi chơi, đến con đường nhỏ, thấy hai con chó đang làm tình, cậu em hỏi chị: - Chị ơi bọn chúng đang làm gì vậy? Người chị đáp: - Chúng đang cãi nhau! Khi đó một thanh niên đang đi đến, ngắt lời: -Không phải đâu em ạ! Người chị đỏ mặt và rằng: -Ai nói chuyện với anh? Chàng thanh niên nọ đáp lại: -Thế chị định cãi nhau với tôi à? Người chị chỉ đỏ mặt , cúi đầu dẫn em đi thẳng... Thời sinh viên Chuyện xảy ra đã lâu, từ ngày tôi còn là một cậu sinh viên ngây thơ và trong trắng được các anh năm trên dẫn đi xem một cuộc thi hoa hậu loại đặc biệt. Chủ đề của cuộc thi là những khả năng đặc biệt của phụ nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#minh