Thân tỷ đệ- loạn luân, tỷ đệ, vụng trộm, cao h+

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm Giang Tranh xoay tới xoay lui ở trên giường, rốt cục vẫn không ngủ được.

Con mẹ nó lạnh vãi!

Vốn dĩ ngày đầu tiên chuyển đến nhà mới, không mang được bao nhiêu đồ đạc về nhà, đệm và chăn bông cô vẫn còn ném ở nhà trọ chưa chuyển về được.

Nghĩ rằng mùa thu chắc không lạnh lắm, ai ngờ lăn lộn nửa đêm lại bị lạnh đến tỉnh.

Đêm xuống nhiệt độ thấp đến kì cục.

Giang Tranh rốt cục không nhịn được nửa, cô mò xuống giường, ý đồ kiếm cái gì đó cứu vớt.

Nhưng mà bốn phía trống không.

Phòng mới của cô, ngoài có một chiếc giường được trải chiếu tre ra, chăn và gối lấy từ phòng bố mẹ. Là cái duy nhất có được để dùng tạm.

Cô bước ra khỏi phòng, ban đầu định xuống phòng ba mẹ tìm thêm chăn, đến giữa cầu thang lại vòng về.

Hiện tại không thể phiền đến ba mẹ đi.

Giang Tranh chậm chạp đi tới đi lui ở hành lang, tầng 2 có mấy căn phòng, ngoài phòng của cô và em trai kém 3 tuổi Giang Hữu, phòng còn lại là phòng sách chứa ít đồ lặt vặt, nhưng đều không có gì hữu ích.

"Chị-"

Giang Tranh giật mình.

Cửa phòng Giang Hữu mở từ bao giờ, hắn đứng đằng sau cách cửa, nửa thân mình giấu trong bóng tối. Mắt Giang Tranh cho dù đã quen với bóng tối cũng chỉ thấy được một phần sườn mặt hoàn mĩ của hắn.

"Chị làm gì vậy?"

"Phòng em còn có chăn dự phòng không?" Giang Tranh hỏi.

"Không có".
  
Giang Hữu nhìn cô trả lời, hắn khẽ cau mày: "Chị lạnh à?"

"Ừm, chăn mẹ đưa mỏng quá. Nếu không- em đưa chị mấy cái áo khoác của em đi." Giang Tranh đổi chủ ý, cô cũng không thể nửa đêm chạy ra bên ngoài mua chăn bông được, càng không thể chính mình chịu ủy khuất chế*h rét.

Mẹ vốn đã không thích cô, biết rõ đêm xuống sẽ rất lạnh, còn cho cô cái chăn mỏng như vậy? Hẳn là cố ý đi.

"Chị có muốn ngủ ở phòng em không?" Hắn đột nhiên nói.

"Huh!??"

"Chị có muốn ngủ ở phòng em không? Phòng em có chăn bông. Hai người ngủ hẳn có thể ngủ được đi." Giang Hữu lặp lại, mở rộng cửa ra đôi chút, ý đồ bảo cô đi vào.

Giang Tranh  ngập ngừng, cũng có chút e dè, rốt cuộc, cô cũng không gặp lại đứa em trai của mình tận 5 năm rồi.

Giang Hữu kém cô 3 tuổi, nhớ ngày xưa vẫn là một nhóc con béo múp míp  ngày ngày bám theo cô nũng nịu mà gọi 'chị ơi, chị ơi', thoắt cái đã cao hơn cô một cái đầu, thân thể hầu như có thể đem cô che khuất.

Mấy năm cô đi du học, bởi vì tranh chấp với gia đình cũng không liên lạc gì lắm. Mẹ cô hẳn là sẽ không cho Giang Hữu mua điện thoại phòng hắn học hư, cô với em trai là hoàn toàn mất liên lạc.

Hồi mới về đến nhà, nếu không phải bố nói cho cô biết, cô cũng không nghĩ thiếu niên điển trai này là em trai Giang Hữu của mình.

Em trai ngày xưa líu ríu như chim non nép vào chân mình, giờ trở thành thiếu niên trưởng thành tĩnh lặng.

Cảm giác-  không được tự nhiên khi ở chung.

Nghĩ lại, dù sao đây là em trai của mình, Giang Hữu cũng đâu thể làm gì cô, cô xoa xoa cánh tay lạnh buốt của mình, lấy gối đầu đi vào phòng Giang Hữu.

"Cạnh-" Tiếng cánh cửa đóng lại.

Giang Tranh nheo mắt, từ ánh sáng lờ mờ từ đèn ngủ tới phân biệt một ít đồ vật trong phòng rồi nhìn về giường ngủ.

Phòng của Giang Hữu gần giống phòng của cô, cũng không bừa bộn gì, ngoài ý muốn còn sạch sẽ hơn.

Cô ném gối lên giường, khẽ meo meo trèo lên giường.

Trên giường, trên chăn độc một mùi hương nam tính, cũng có thể là mùi nước xả vải. Mùi của Giang Hữu xông tới bao vây lấy cô, nhiều ra một chút ngột ngạt chiếm hữu.

Giang Hữu nhìn cô, ánh mắt ám trầm.

"Chị ngủ bên trong đi, em ngủ bên ngoài". Hắn chỉnh chăn cho cô.

Giường vốn là giường đơn, Giang Tranh dịch về phía mặt tường lạnh lẽo. Cô vốn chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng dài đến đầu gối, chạm vào tường một chút lập tức rụt rụt người.

Cô cảm nhận được đệm bên cạnh lún xuống, một cổ nhiệt khí xốc lại đây. Trên người em trai toàn là hơi ấm, giống như một chiếc máy sưởi di động, so với bờ tường lạnh lẽo lại mê người hơn một chút.

Giang Tranh lặng lẽ meo meo dịch về phía Giang Hữu.

Giường vốn đã không rộng, Giang Hữu cảm thấy  Giang Tranh lặng lẽ dán lên người mình, cánh tay căng chặt bị hai khối mềm thịt đè ép lên.

Hầu kết hắn lăn lộn, lại không có ý tứ bảo cô buông ra.

Giang Tranh được đà lấn tới, chui vào trong lòng Giang Hữu, cảm nhận được ấm áp từ máy sưởi hình người, vui vẻ meo meo mà nhắm mắt.

Giang Tranh chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng, đồ lót không có mặc. Ngực bự cách một lớp vải dán lên thân thể em trai. Giang Hữu động một chút cũng không dám động, hai khối thịt mềm mại như bông dán lên người hắn, chân cô vòng qua hông hắn, như một con bạch tuộc dán lên người không kẽ hở.

"..."

Cô cũng không mặc quần lót, yên tâm như vậy mà dán chặt chẽ vào người hắn.

Giang Hữu vốn là nóng, nửa đêm đi uống nước gặp Giang Tranh đi đi lại lại ngoài hành lang, giờ lại bị cô cọ đến ra hoả, cổ họng khô khốc.

"Chị-". Hắn thấp giọng nói.

Giang Tranh 'ưm' một tiếng, đầu dụi dụi vào lồng ngực hắn, hít sâu một hơi toàn bộ là mùi của Giang Hữu, ngoài ý muốn lại cảm thấy an toàn, thân thể được ấm áp vây tới dần dần đi vào mộng đẹp, hoàn toàn không để ý em trai khác lạ.

Ánh mắt Giang Hữu trong bóng đêm càng là u ám. Cô đúng là không phòng bị mình một chút nào.

"Chị-" Thanh âm thiếu niên kéo dài mang chút dục vọng khó nén.

Giang Hữu xoay người đem cô ôm vào lòng ngực mình, đầu chôn ở cổ cô ra sức ngửi ôn hương  nhuyễn ngọc đã mơ ước từ lâu, tay kia không ngừng đi xuống.

"Đừng trách em, chị!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro