4.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2
……

5
Yến tiệc Trung thu sắp đến, ta như thường lệ đến Phượng Cẩm cung để báo cáo chuyện trong cung.

Trước tới gần trước điện, ta đã nghe thấy lời buộc tội của Hoàng hậu:

[ Bùi Chiêu, ngươi nóng lòng đến vậy sao? Ngươi đã hứa sẽ đợi ta sinh ra hoàng tử...]

[ Thân là hoàng đế, có thể sủng ái phi tần, nhưng tại sao lại muốn cùng một cung nữ...]

Hoàng đế bị nàng mắng hết lần này đến lần khác, không ngừng nhận lỗi để lấy lòng nàng:

[Trăn Trăn, tất cả là lỗi của trẫm, sau khi uống rượu mất đi đạo đức, làm ra chuyện có lỗi với nàng..]

[Nhưng Thẩm mỹ nhân chỉ là một cung nữ, trẫm không phụ nàng.]

[Trân Trăn, hãy tha thứ cho trẫm một lần...]

Hoàng đế còn chưa nói xong, trong điện đã vang lên tiếng sứ vỡ, tiếp theo là tiếng kêu tuyệt vọng của hoàng hậu:

[Khi chúng ta gặp nhau ở Định Châu, ngươi đã che giấu thân phận và nói dối rằng mình chỉ là một thiếu gia bình thường, cho nên ta đã yêu ngươi; bây giờ mọi người trong hậu cung đều biết việc đó. Chỉ có ta là người duy nhất không biết gì về những điều nực cười ngươi làm.]

[ Bùi Chiêu, ngươi lại lừa dối ta ...]

Đó là một ngày thu trong lành, nhưng Lý công công đang canh cửa cung điện lại đổ mồ hôi đầm đìa.

Xem ra ta đến không đúng lúc.

Ta không muốn gây ra phiền phức, đang định quay người bỏ đi thì nghe thấy tiếng gầm hoảng sợ của hoàng đế từ trong cung truyền ra:

[Truyền thái y, mau truyền thái y]

6
Trong cung Phượng Cẩm, toàn bộ cung điện đều im ắng.

Vị thái y già tỏ ra lo lắng, bắt mạch lại vài lần.

Một lúc lâu sau, ông ấy như trút được gánh nặng và nói:

[Chúc mừng Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương có tin vui, đã gần hai tháng rồi, xin nương nương đừng tức giận mà động thai khí.]

Sau khi nghe câu trả lời của thái y, hoàng đế vui mừng khôn xiết.  Cẩn thận vuốt ve bụng dưới của hoàng hậu, không giấu được vẻ yêu thương:

[Nàng có chỗ nào không thoải mái hay muốn ăn gì, nhất định phải nói với trẫm.]

Hoàng hậu đang nằm trên giường bình tĩnh gạt tay ra, lạnh lùng cung kính nói:

[ Thần thiếp cũng chúc mừng bệ hạ, cuối cùng không cần lén lút, có thể quang minh chính đại bước vào cửa hậu cung.]

Hoàng đế lộ vẻ khó xử, nhưng ngay sau đó, lại nhu tình nhận lỗi.

Ta cụp mi xuống, không đành lòng nghe thêm nữa nên dẫn đầu bước ra khỏi Cung Phượng Cẩm.

Các phi tần khác cũng rút lui và trở về cung điện của mình.

Trong hành lang dài được chạm khắc bằng bạch ngọc, Diệp Phi cảm thấy nhẹ nhõm:

[Cuối cùng cũng ra ngoài, ta phải trở về xem mấy chú mèo con.]

Con mèo Như Ý trong điện của Diệp Phi, cũng có thai.

Vì chuyện này, Diệp Phi phái người đi tìm trong hai ngày.

Cuối cùng cũng không biết con mèo đực nào đã gây ra tai họa. 

7
Hoàng hậu mang thai, hậu cung lại sạch sẽ hơn.

Hoàng đế đặc biệt ban hành một chỉ dụ:

Các phi tần không cần phải đến cung Phượng Cẩm để thỉnh an nữa, để không làm phiền Hoàng hậu tĩnh dưỡng.

Vì những lời này, mọi người bắt đầu đi đường vòng khi nhìn thấy Cung Phượng Cẩm.

Sỡ hãi lỡ một ngày nào đó long thai có vấn đề, sẽ trở thành con ma xui xẻo chếc oan uổng. 

Mùa thu đến muộn và ta cũng đóng cửa không ra ngoài.

Ta ở trong cung cả ngày, xem xét cung vụ, tính lương hàng tháng và hoàn thành nghĩa vụ của một quý phi cao quý.

Khi chiếc lá mùa thu đầu tiên rơi xuống.

Diệp phi ôm con mèo Như Ý bước vào.

Nàng vốn xinh đẹp lộng lẫy, bây giờ lại mặc một bộ đồ cung đình màu xanh lá cây giản dị, trên đầu chỉ có một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc trắng có hoa văn màu bạc.

Khi nói, giọng nàng cũng bị bao phủ bởi một lớp sương mù:

[Lục lão tướng quân đã qua đời ngày hôm qua...]

Đột nhiên, hoa đào trong tay ta chệch hướng, vô tình rơi xuống váy.

Ta xua tay cho cung nhân lui ra, sau đó đè nén suy nghĩ, rót đầy hai cốc.

[Hoa đào trong vườn ngự uyển tuy tươi tốt, nhưng ủ ra rượu lại luôn đắng, hoa đào ở Lục Phủ vẫn tốt hơn.]

Vừa nói, Diệp phi vừa uống hết cốc này đến cốc khác.

Đúng, hoa đào của Lục phủ quả thật tốt hơn.

Năm ta mười tuổi, vô tình gây họa sợ bị phụ thân luôn nghiêm khắc trừng phạt.

Sau đó ta vừa khóc vừa chạy thẳng đến Lục gia.

Lục lão tướng quân thấy vậy vội ôm ta vào lòng dỗ dành:

[A Niệm đừng khóc, A Niệm đừng khóc, chờ con lớn lên gả qua nhà Lục bá bá làm con dâu là tốt rồi.]

[Con trai lớn của ta điềm tĩnh, con trai thứ hai thì thông minh, tùy con chọn...]

Ngày hôm đó, Diệp phi chín tuổi từ cây đào leo xuống, ôm lấy mẫu thân của mình Dương Hoa công chúa và nói:

[Khi lớn lên, con cũng muốn làm con dâu của Lục bá bá.]

Đồng Ngôn Vô Kỵ, mọi người có mặt đều bật cười.

Hóa ra mọi chuyện như mới xảy ra đây nhưng đã trôi qua lâu như vậy rồi.

8
Có lẽ vì suy nghĩ quá nhiều, hoàng hậu mang thai không ổn định.

Lúc được bốn tháng, đã suýt sả.y thai.

Hoàng đế lo lắng đến mức gọi tất cả thái y từ Thái y viện đến Cung Phượng Cẩm để hầu hạ.

Từ quan y đến cung nữ, rồi đến hoàng đế, ai cũng bận rộn vây quanh hoàng hậu.

Trong lúc bận rộn mọi người đều quên mất rằng trong hậu cung có một Thẩm quý nhân sắp sinh con.

Thời điểm cuối năm, một trận tuyết lớn rơi dày đặc khắp hoàng cung làm người phải kinh ngạc.

Đêm hôm đó, khi gió tuyết nổi lên, đứa bé của Thẩm quý nhân sắp chào đời.

Người phụ nữ không có quyền lực này đã phải chịu đựng đau đớn từ đêm khuya cho đến rạng sáng.

Má.u nhuộm đỏ chiếc giường, nàng ấy mới hạ sinh ra hoàng tử đầu tiên của Vương quốc Đại Chu.

Nhưng nàng ấy thậm chí còn từ chối nhìn đứa con mà mình đã liều mạng sinh ra.

Nàng ấy trông tái nhợt, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

[ Nô tỳ quê quán tại Thương Châu, nếu là sinh ra nữ nhi, liền chôn một vò Nữ Nhi Hồng, nếu là sinh nam nhi, trong viện liền trồng đầy hoa đào.]

Vừa nói, nàng ấy vừa cười yếu ớt:

[Nương nương, người có biết tại sao chúng ta trồng đào không?]

Ta đè nén nỗi buồn trong lòng và gật đầu.

Ta muốn nói, nhưng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.

Thẩm mỹ nhân nằm trên giường không nhìn ta nữa mà vẫn nhìn chằm chằm ra cửa.

Mãi cho đến khi hơi thở yếu ớt đến mức không thể phát hiện ra, trên khuôn mặt tái nhợt của nàng ấy mới xuất hiện một nụ cười.

[Cuối cùng đã về nhà.]

9
Thẩm mỹ nhân, người sinh hạ hoàng tử đầu tiên cho Hoàng đế, cứ như vậy ra đi.

Suốt đời nàng ấy khiêm tốn như một con kiến, thậm chí ngay cả họ tên đầy đủ cũng không để lại.

Tất cả những gì nàng ấy muốn là được sống, được sống và gặp lại người yêu của mình.

Nhưng cuối cùng, lại dùng cái cách như vậy để bước ra khỏi thâm cung, đi đến nơi ước hẹn của tuổi trẻ.

Khi ta đang chuẩn bị tang lễ cho nàng ấy, ta phát hiện ra rằng nàng ấy đang cầm chặt chiếc lược hoa đào trong tay.

Nó được chính tay người yêu của nàng ấy chạm khắc.

Lấy chải làm lễ, kết tóc đồng tâm.

[Nếu sinh con trai, sân phải trồng đầy cây hoa đào...]

[Hoàng hậu, người có biết tại sao chúng ta trồng đào không...]

Ta biết.

Ta luôn biết điều đó.

Đó là để ủ rượu hoa đào và cưới người mình yêu vào ngày lành tháng tốt.

Người con trai sẽ tự tay chạm khắc một chiếc lược gỗ đào, hứa hẹn sẽ yêu người yêu suốt đời suốt kiếp.

Một chải vợ chồng ân ái, hai chải như chim liền cành.

Đã từng có một chàng trai tuấn tú đưa ra chiếc lược bằng gỗ đào do chính tay mình chạm khắc với khuôn mặt đỏ bừng. 

Chàng ta nói: Bây giờ A Niệm đã cập kê, ta muốn xin phụ thân đến nhà nàng cầu hôn ...

Ta đã chờ đợi và hy vọng cùng chàng ấy.

Ta lén uống vài bình rượu hoa đào.

Nhưng cho đến cuối cùng, một tờ thánh chỉ đã đến:

Thẩm Vân Niệm, con gái của Thẩm gia, dịu dàng lương thiện, có trái tim thuần khiết, nay nhập cung được sắc phong làm quý phi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro