Câu chuyện số 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên bãi cỏ xanh mươn mướt với cơn gió thoảng qua tạo nên bản hoà nhạc cho cây cối xung quanh nhảy múa, di chuyển nhẹ nhàng uốn lượn đón ánh nắng mặt trời dịu dàng. Nắng hôm nay không gắt như mọi khi, bầu trời xanh mây trắng rất đẹp.

Một cậu nhóc chạc mười năm tuổi nằm trên bãi cỏ hoà hồn vào cảnh đẹp. Dù nhìn qua đôi mắt buồn rầu thảm của mình, cậu vẫn thấy nó đẹp, một cách lạ kỳ. Một mảng xanh trong thước phim đen trắng của cuộc đời.

Một thằng nhóc chưa đến độ cấp 2 tại sao lại nằm vất vưởng lang thang ngoài đường? Bản thân cậu chả biết chả quan tâm bố mẹ là ai. Họ tồn tại như một cái bóng. Còn cậu, một hồn ma, không thèm vác thân đến trường mà lại bụi đời ngay từ khi còn bé. Chệch hướng từ khi cất tiếng khóc chào đời.

Cậu muốn chết, cậu muốn làm lại từ đầu, cậu muốn trở thành con người khác.

Tất nhiên không dễ dàng đạt được điều đó, mọi người xung quanh thị phi và chỉ trích cậu bé. Mười tuổi đầu đã muốn tự sát? Họ sẽ ràng buộc cậu bằng những thứ tình cảm mà cậu chưa từng nếm trải hoặc chưa từng cảm nhận được nó thật sự. Cậu vò đầu bứt tai, cậu hành hạ bản thân, cậu quá mệt mỏi.

Con sông gần bãi cỏ với những con thuyền xa xăm lướt qua dòng nước, cậu chưa từng bơi lần nào, nhưng nếu được chọn cái chết, cậu muốn thử, muốn thử nhấn chìm bản thân vào nước.

Chậm rãi đứng dậy, đi đến bên bờ, miệng thở dài thườn thượt, chân lấy đà tính chạy.

– Sông đẹp quá cậu nhỉ?

Một cô bé tóc màu đen tuyền mặc váy trắng không biết xuất hiện từ bao giờ, tay đặt lên vai, đôi mắt màu trắng dã, làn da trắng hơn so với người bình thường. Quái lạ.

– Cậu tính tắm sông à, sông này không tắm được đâu. Nếu thích cậu có thể qua hồ bơi gần đây. Tớ có thể dẫn đường.

– Nhảm nhí.

Thằng nhóc hất tóc sang một bên mà đi thẳng, không để tâm đến một con nhãi ranh lảm nhảm mấy thứ không liên quan đến mình. Cô bé nhìn đăm đăm vào cậu ta, vẫn giữ nụ cười ấy.

Hằng ngày cô bé luôn theo cậu, mọi lúc mọi nơi, không kể đến ngày đêm. Dù cậu cố trốn ở nơi nào, ngay cạnh cậu là đôi mắt trắng đang nhìn chằm chằm. Cậu tức giận ném cái thùng xốp mình cố trốn qua một bên, rặn hỏi cô những câu oái oăm, về hành động, dáng vẻ quái đản của cô quấy rối cuộc sống nhàm chán của cậu.

Cô bé hồn nhiên mỉm cười, lắc đầu. Nàng ta bảo chỉ do muốn giúp cậu không buồn, không phải lang thang xung quanh trong vô thức.

Chàng trai nhỏ bé ấy động lòng trước những lời lẽ ngây thơ ấy, lần đầu tiên cậu cười sau mười năm chán nản cố sống cho hết đời.

Hai đứa trẻ cùng nhau làm thêm, lấy tiền đi học, ngày cả hai đứng trên sân khấu cầm tấm giấy khen thật hào hứng, thật sôi động.

Họ đồng hành bên nhau suốt cuộc đời học sinh, vào ngày Tết hai người hẹn nhau ra cây cầu bên sông, ngắm nhìn cảnh vật đêm khuya tỏa sáng rực rỡ.

Ngay lúc pháo hoa toả sáng rực rỡ trên trời, anh nói lời tỏ tình, kèm nụ hôn đầu đời.

Vài năm sau họ hẹn hò, thành một đôi không thể rời xa, năm 18 tươi đẹp hồn nhiên, với bao tiếng cười vui đùa từ bình minh đến chiều tà. Trao cho nhau nhẫn cưới, hẹn năm 20 cùng nhau lên lễ đường. Lúc ấy chẳng còn ai ngăn cản ta nữa, sống trọn đời đầu bạc răng long.

Sau thì giờ làm việc, họ quyết định đi dạo quanh con sông, nơi họ gặp nhau lần đầu, ánh nhìn xa xăm của cô khiến anh nhớ lại hồi niên thiếu còn dại dột, họ đi đến nửa đêm rồi quay về nhà.

Tiếng đồng hồ tích tắc trên tường, màn đêm mù mịt bên ngoài với vạn vì sao trên cao, ánh đèn thành phố vẫn tỏa sáng cả bầu trời.

Nằm trên chiếc giường quen thuộc của mình, anh nằm suy nghĩ vu vơ, cô nàng vội vã xuống bếp chuẩn bị nguyên liệu cho bữa sáng ngày mai. Đêm khuya rồi, đã đến lúc ngủ say.

Một cơn nhức nhối chạy từ thân đến đầu, cơ thể anh như mất đi thứ gì đó, tiếng sột soạt, tiếng thở của một sinh vật nào đó đang bên cạnh anh, có thể đó là cái quạt hơi nước, cậu ta không quan tâm, cố nhắm mắt.

Tiếng lạch cạch, tiếng va chạm của kim loại không ngừng văng vẳng bên tai. Cơn đau ngày một lớn, đầu óc nhức như búa bổ, anh cố trấn an bản thân, cố vượt qua cơn ác mộng.

Mở mắt ra là cảnh tượng gớm ghiếc đến buồn nôn. Bụng bị mổ xẻ, máu tung toé khắp giường, cô bạn gái anh đang ở ngay trước mắt, tay mân mê hai sợi dây màu đỏ. Ruột, ruột già và ruột non của anh bị chơi đùa bởi tay lạnh giá của người phụ nữ anh quý. Từng mạch máu đỏ không ngừng truyền máu, ruột phập phồng, dù nó không còn bên trong cơ thể anh vẫn còn thở, vẫn còn sống.

Chuyện quái gì đang xảy ra thế, đây là mơ, hay là thật? Nếu là mơ xin hãy tỉnh lại, anh sắp hết chịu nổi rồi.

Cô ta hít hà nó, đôi mắt trắng sáng ma mị nhìn vào anh, rơi những giọt lệ trắng với sự buồn thảm thê lương.

– Em xin lỗi.

Những gì đôi mắt anh nhìn thấy là hàm răng sắc nhọn cắn vào ruột, để những giọt máu tươi từ từ chảy, đó cũng là lần cuối anh nhìn thấy cuộc đời.

Người ta sẽ tìm được anh trong một căn nhà, xác bị mổ xẻ, ruột bị cắn nát. Còn về người phụ nữ kia sẽ biến mất không còn dấu vết. Yêu quái hay ma quỷ, không ai biết được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro