Tổng hợp truyện ma hay 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều nay T.Thông được nghe câu chuyện này từ Bích Vân, chuyện xảy ra trong công ty Bích Vân đang làm, đó là một công ty may mặc do một người Hàn Quốc làm chủ, công ty cũng mới thành lập được lúc cuối năm 2009, cho đến nay thì được khoảng hơn nửa năm. Công ty này thuê một căn nhà vừa làm văn phòng vừa làm xưởng may. Câu chuyện Ma này được xảy ra từ khi mới thành lập cho đến nay vẫn còn, những ngày đầu khi chưa có công nhân may, mới chỉ có 2 người (1 người nam và 1 người nữ) làm ở văn phòng. Một bữa nọ vào khoảng chiều tối, người Nam này mới đi vào toilet, khi anh vừa đóng cửa chưa kịp đi thì anh nghe tiếng giựt cửa “đùng đùng”, anh tưởng là chị đồng nghiệp phá anh nên anh la lên “ê nè, tao đang đi toilet sao mày giựt cửa?”, nói xong anh nghe tiếp tiếng giật cửa “đùng đùng” anh cũng vẫn tưởng là chị đồng nghiệp đang đùa dai với anh, anh nói “con này, mày điên hả, giỡn kiểu gì kỳ vậy?”. Đi toilet xong, anh đi nhanh trở về văn phòng, đến nơi anh thấy chị đồng nghiệp đang loay hoay làm công việc anh mới chống nạnh lên mắng “con này, sao hồi nãy tao đi toilet mà mày giựt cửa ầm ầm vậy?” Cô này chỉ trố mắt nhìn mà cũng không hiểu chuyện gì nên nói “anh này, nãy giờ em có giựt cửa anh đâu, em ở đây mà” nghe tới đây anh này bắt đầu hiểu ra “thôi gặp ma rồi” anh sợ nổi da gà và dọt lẹ về. Cho đến khi BV vào công ty làm thì cũng đã có nhiều công nhân vào làm việc, anh này mới đi nói với BV là “nhà này có ma đó”, thì khoảng một tuần sau đến lượt BV trải nghiệm. Hôm đó cũng buổi chiều, gần Cty có cây khế rất to, BV trèo từ ban công qua hái một túi khế lớn dự định đem xuống chia cho mọi người đem về ăn, nhưng khi xuống đến nơi thì công nhân đã về hết chỉ còn lại vài người ở văn phòng, BV mới trở lên lầu 2 để đi toilet, cũng vô đúng phòng đó, khi BV mới đóng cửa chuẩn bị đi thì lại nghe tiếng giựt cửa “đùng đùng”, BV la lên “ai đó”, không có tiếng trả lời nhưng cánh cửa thì bắt đầu mở ra và cứ nhấp nhô ra vô, BV sợ quá nhưng cũng ráng tìm hiểu xem ai ở ngoài nên một tay nhấn nút xả nước một tay nắm cánh cửa mở mạnh ra (trong khi cánh cửa còn đang rung rinh như vậy), BV lúc này nghĩ nếu có ai thì cũng sẽ không chạy kịp vì BV hành động rất nhanh, nhưng khi mở ra BV không thấy người nào cả, BV rụng rời tay chân, mặt mày tái mét lật đật chạy xuống văn phòng bên dưới (khi đó chỉ có một chì đồng nghiệp đang chuẩn bị về), BV hỏi chị này “nãy giờ chị có giựt cửa em không?” chị này nói “không có, nãy giờ chị ở đây”, vậy là cả hai đã hiểu ra vẫn đề, BV nói “thôi chết em rồi, thôi chết em rồi” rồi cả hai lật đật xách giỏ chạy ra khỏi công ty. Câu chuyện tưởng rằng chỉ có bấy nhiêu người đó biết vì họ không dám nói với ai, lại tiếp tục xảy ra nhiều việc khác mới làm cho cả công ty đều sợ hãi. Hết nhân viên văn phòng rồi bây giờ đến lượt công nhân được chứng kiến. Buổi trưa khi công nhân nghỉ trưa mọi người đều ngủ thì có 1 chị cứ nghe tiếng máy may đang chạy, tiếng đạp máy “xẹt xẹt xẹt” rồi ngưng, cứ như vậy chị ngồi dậy nhìn thì không thấy ai, rồi sao đó nghe tiếng nói rì rầm rì rầm, nhưng thật sự thì đâu có ai nói vì ai cũng ngủ hết. Tưởng đâu chỉ có mỗi mình chị này nghe như vậy, nhưng khi được hỏi ra thì các công nhân khác cũng nghe như vậy. Sợ quá mọi người mới đem những câu chuyện lạ này nói với ông chủ. Ông chủ không tin (hoặc muốn trấn an lòng nhân viên) nên ông mới nói “làm gì có ma, chắc mấy người bị yếu bóng vía rồi tưởng tượng ra thôi. Để tối nay tôi xem có ma nào không, nếu ma Nam là tôi đuổi đi hết, ma Nữ mà đẹp thì tôi sẽ xin số điện thoại”. Ông chỉ nói vậy, đến sáng hôm sau không biết chuyện gì đến với ông mà nhìn ông người đờ ra, tóc bạc phếu. Khi hỏi thì được ông cho biết đêm qua đã có rất nhiều người về, Nam có Nữ có, họ nói với ông nhiều lắm nhưng họ nói tiếng Việt nên ông không hiểu. Mọi người thấy vậy mới đi tìm bà chủ nhà để hỏi rõ hơn, thì được bà chủ nhà cho hay chồng bà chết ở trong nhà này, khi sống bà không đối xử tử tế với ông, nói chung bà coi ông như là tôi tớ của bà mà thôi. Nhưng ông rất giỏi, tự tay ông gầy dựng nhà cửa, căn nhà đang cho thuê cũng là do một tay ông làm nên. Bà cũng cho biết thêm, mấy đứa con của bà cũng nằm mơ thấy ông về nói “bà cho thuê nhà đông người ồn ào ông không thích, ông không nghỉ ngơi được” Sau khi đã hiểu ra nguồn cơn vấn đề mọi người mới mua bánh trái nhang đèn về van vái ông xin cho được làm việc yên ổn, sau đó thì mọi người không bị phá nữa, nhưng tình hình làm ăn của công ty thì lại không ổn. Tất cả những đơn hàng họ làm đều có vấn đề, trễ hàng hoặc là gặp sự cố kỹ thuật làm cho không thể nào xuất được, gần đây nhất họ có một đơn hàng dùng kỹ thuật in tương tự như những đơn hàng trước họ đã từng làm, nhưng chẳng hiểu tại sao lần này sau khi in xong họ bỏ vào giặt thì hình in trôi mất lem màu ra sản phẩm, thế là họ phải đi mua hóa chất về tẩy, tẩy xong làm hàng xong xuôi hết chuẩn bị xuất hàng thì vải mục nát hết ra, họ đành phải bỏ hết và may lại hàng khác, thật là thiệt hại tài chánh và uy tín cho công ty. Câu chuyện tưởng chỉ tạm dừng ở đó, nhưng mà chưa hết, mới đây nữa có một người bảo vệ ngủ lại đêm, tự nhiên anh này lại thích lên lầu ngủ, lại ngủ ngay cái phòng đó, thế là nửa đêm đang ngủ anh này bị đè muốn tắt thở, sau khi vùng vẫy ra được anh chạy thẳng xuống cuốn gói về nhà mặc dù đã nửa đêm. Cảm ơn BV đã kể T.T nghe câu chuyện đầy hấp dẫn này, T.T muốn được viết lên đây để mọi người có dịp tham khảo thêm về thế giới bên kia.

Xem thêm: Ma trong công ty may mặc | Diễn đàn Cổng Truyện
Copyright ©Diễn đàn Cổng Truyện

“Tôi vừa thiu thiu thì một người đàn ông mặc vest từ từ đi đến. Ông ta cao, gầy, mặt xương xẩu, tóc dài nhưng búi lên cẩn thận. Ông ta cởi áo ngoài, chậm chạp tháo giày và ngả lưng đúng chỗ tôi nằm…”. Như đã kể ở kỳ 1, trên chuyến bay từ Bangkok về Hà Nội, tình cờ chúng tôi được nghe một cầu thủ của tuyển Việt Nam kể lại những chuyện dị thường ám ảnh anh và một số đồng đội trong suốt những ngày ở Thái Lan. Theo cầu thủ mà từ nay xin được gọi anh bằng bí danh X., cho rằng: khách sạn Golden Tulip Sovereign, nơi tuyển Việt Nam bao gần trọn tầng 8 để đóng quân trong thời gian thi đấu vòng bảng AFF Cup 2012, có ma. Một cảm giác bồn chồn khó tả Khách sạn Golden Tulip với những phòng hai giường êm ái và trang nhã. Mọi thứ đều trau chuốt và lịch duyệt, kể cả tấm thảm chùi chân. “Tôi thậm chí còn ngại ngùng khi lau đôi giày đá bóng của mình ở trong phòng” – cầu thủ X. kể lại. Ngày đầu tiên của X. và các đồng đội ở Bangkok trôi qua thật nhanh, dù buồn tẻ. Chuyến bay từ TP.HCM đã ngốn mất hơn nửa ngày. Bữa trưa uể oải trên máy bay khiến tất cả đều có cảm giác nôn nao. Chiều đội ra sân tập ngay lập tức. Không ai bình phẩm gì về khách sạn, trừ bữa tối với những món ăn nhiều mỡ và quá cay. Hình như mọi người đều ăn ít. Loay hoay với mạng mẹo và điện thoại một hồi để giết thời gian, X. chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Nhưng ngày hôm sau, khi sự mệt mỏi đã bị xua đi hết, bỗng nhiên X. thấy bồn chồn khó tả. Cảm giác ấy cứ lớn dần. Lên xe ra khỏi khách sạn thì thôi, cứ chuẩn bị về phòng ngủ hay vào phòng ăn là X. lại thấy đầu óc chống chếnh và bứt rứt. Sốt ruột, anh phải gọi điện về nhà hỏi thăm hết lượt bố mẹ, vợ con, anh chị em xem có ai bị làm sao không. Tất cả bình an vô sự. Chính X. cũng không hiểu vì sao mình lại lo lắng vu vơ như thế. Anh tự chất vấn mình, bao nhiêu năm đá bóng, chẳng lẽ tâm lý yếu vậy sao? Rồi lại tự động viên, thôi, chẳng qua là nghĩ quẩn nghĩ quanh, ngủ một giấc sâu là hết. “Tôi đặt lưng xuống giường, vừa thiu thiu thì một người đàn ông mặc vest từ từ đi đến. Ông ta cao, gầy, mặt xương xẩu, tóc dài nhưng búi lên cẩn thận. Ông ta cởi áo ngoài, chậm chạp tháo giày và ngả lưng đúng chỗ tôi nằm. Tôi còn nhớ nguyên cái cảm giác cánh tay gầy guộc ấy đè lên bắp đùi. Tôi ú ớ hét lên, đẩy ông ta ra, choàng tỉnh dậy. Thế là thức luôn đến sáng” – X. kể lại một hơi, gấp gáp. Nghe câu chuyện của X., lại nhìn vào mắt người kể chuyện, tự nhiên tôi cũng thấy hơi… lạnh sống lưng. Chẳng lẽ có ma thật??? Những ai nhìn thấy bóng ma? Nếu chỉ là một mình X. sợ hãi vì người đàn ông thoắt ẩn thoắt hiện trong các giấc ngủ thì đã đi một nhẽ. Về sau anh mới biết, còn có ít nhất 6 cầu thủ Việt Nam khác cũng chung cảnh ngộ với mình. Một điều thật khó lý giải, những người “gặp ma” đều ở phòng mang số lẻ. Và còn kinh ngạc hơn, mỗi phòng chỉ “dính” một người. X. gần như đêm nào cũng bị kẻ lạ mặt viếng thăm, nhưng đồng đội của anh, một cầu thủ miền Nam, thì lại chẳng hề hấn chút nào. Theo lời X. mô tả thì từ trước đến nay, anh không bao giờ tin ma mị. Mất ngủ lại càng không. Ngày tập mệt nhoài, cộng thêm thời tiết mưa nắng thất thường ở Bangkok khiến cơ thể rã rời, những tưởng đặt lưng xuống giường, cắm tai nghe vào là ngáy pho pho. Thế mà mọi thứ trở nên mất kiểm soát hoàn toàn. Một đêm, bạn cùng phòng đang ngon giấc bất ngờ choàng tỉnh bởi tiếng hét thất thanh của X. Anh ta chồm dậy, lầm bầm câu gì đó, hình như là… chửi thề, rồi lại lăn kềnh ra ngủ vùi. Nhưng sáng hôm sau, trong bữa ăn, anh ta không quên gặng hỏi X về cơn ác mộng đêm trước. X. kể từ đầu đến cuối về bóng ma lịch lãm kia. Thật không ngờ, câu chuyện của X. mới chỉ là khởi đầu cho một chuỗi những điều kỳ bí. Cũng hay bị dựng dậy lúc nửa đêm như X. là 2 cầu thủ người miền Bắc. Một người thường xuyên nhìn thấy bóng trắng mặc áo sơ mi, thắt nơ trang trọng, cứ tiến đến đầu giường lại lùi ra cửa, mở chốt và biến mất. Lần đầu tiên anh còn tưởng là có trộm, vùng chạy theo nhưng người nặng như đeo đá, không nhích nổi. Đến khi chân tay hết tê bì thì bật điện lên, thấy mọi thứ vẫn thinh lặng như không. Người kia ít được gặp “khách không mời” hơn, nhưng trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh vẫn khăng khăng kẻ “chơi khăm” mình là một ông già không rõ mặt. Theo Bóng đá toàn cầu

Xem thêm: TUYỂN THỦ VIỆT NAM BỊ MA GỌI DẬY LÚC NỮA ĐÊM ??? | Diễn đàn Cổng Truyện
Copyright ©Diễn đàn Cổng Truyện

Hôm nay, con xin được chia sẻ câu chuyện của con và cảm nhận của con trước khi con là học trò của Mật Tông Thiên Đình. Năm 2006, vì thấy con gái chẳng yêu đương gì, cũng không thấy dẫn bạn trai về nhà, mẹ con sốt ruột lắm, liền gọi điện cho con nói là có đi cắt duyên âm không? Lúc đó, đang trong lúc chán, tuyệt vọng vì yêu đơn phương một người, nghe mẹ nói vậy thì đồng ý luôn. Vậy là tức tốc phi xe máy từ Hà nội về quê để làm lễ cắt duyên. Nhà cô đồng này cách nhà con 14km, 2 mẹ con chuẩn bị đồ lễ như yêu cầu của cô đồng. Đến nơi thì thấy trên ban thờ có ảnh Bác Hồ. Cô có nói là cô chỉ thờ Bác Hồ thôi. Cô đồng này chuyên xem bói bài Tây, cắt duyên âm và cúng giải hạn. Buổi lễ hôm đó tính cả cô đồng là 6 người, trong đó có một gia đình đi làm lễ giải hạn. Khi cô đồng vừa thắp hương và khấn một lúc thì tự dưng con thấy mệt, lúc đó định bảo với mẹ con ngồi bên cạnh là: Con thấy trong người mệt mệt thế nào ấy. Chưa kịp nói gì thì tự dưng con thấy mình quay như kiểu người lên đồng, không tự dừng lại được. Con thấy sợ, không nói được gì, nước mắt dàn dụa. Thấy vậy, mẹ con mới bảo cô đồng, thì cô ấy khấn 1 lúc, con mới hết tình trạng trên. Kết thúc buổi lễ, cô ấy cũng không giải thích gì. Không hiểu sao lúc đó con cũng không hỏi tại sao con lại bị như vậy. Tuy nhiên sau đó, con vẫn độc thân, tình hình không cải thiện được gì. Năm 2008, con và mẹ lại tiếp tục đi gọi hồn cho bố ở một nơi khác. Con không nhớ tên cô đồng. Dịp đó mẹ con muốn hỏi ngày giờ sang cát cho bố, nhân tiện làm lễ cắt duyên lần 2 cho con. Nhà cô đồng này trông khá đơn sơ, khi đến nơi thì cũng có khoảng 5 người chờ. Khác với cô đồng Nguyệt, ở đây vong hồn người mất sẽ nhập vào người thân của gia đình đó. Đến lượt gia đình con, cô đồng đó vừa thắp hương xong một cái thì bố con nhập vào con luôn. Người con bắt đầu quay quay, dù con ý thức được mọi việc xung quanh, nhưng lúc đó không phải là con nữa. Một cảm giác rất lạ khi có hồn của bố nhập vào mình. Mẹ liền hỏi luôn về chuyện chọn ngày này sang cát có được không? Thì lúc đó, con lắc đầu như có ai điều khiển mình. Mẹ bảo, vậy ngày khác có được không thì con quay một lúc, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. Đến khi cô đồng bảo: mẹ nó cứ ở vậy nuôi con chứ không đi bước nữa đâu. Chả hiểu sao khi nghe được câu đó thì bố cười ra vẻ thích thú lắm! (Chắc chắn không phải là con cười). Rồi mẹ có hỏi bố một số thứ cần thiết khi sang cát. Khi hồn bố đi khỏi, thì cô đồng này làm dễ cắt duyên cho con. Người con lại tiếp tục quay quay, và cô đồng cứ nói với vong theo đuổi con là: “Nó xấu xí lắm! Vong đừng theo nó làm gì. Ở dưới đó đầy cô tiên đẹp lắm! Vong hãy theo các cô tiên đi.” Nói thực con cũng không rõ thực hư chuyện này thế nào. Chỉ biết lúc đó, người cứ quay quay, không mở mắt ra nổi. Cô đồng này vừa dỗ dành vong, vừa phải đập mạnh vào vai, vào người con để con tỉnh lại. Một lúc sau con mới mở mắt ra được. Kết thúc buổi lễ. Trên đường về, con cứ suy nghĩ mãi về chuyện đó. Ở thời điểm đó con chưa hề biết đến thế nào gọi là ấn chứng và cũng chưa được điểm đạo. Nên trong suy nghĩ non nớt của con lúc đó là: Con người ta khi chết đi thì phần hồn vẫn còn, vẫn tồn tại dưới một dạng thức khác mà người thường không nhìn thấy được. Nhưng cảm nhận được về sự tồn tại của phần hồn đó. Cũng vì thế mà con luôn tin bố đẻ của con, dù đã ở thế giới bên kia rồi, nhưng vẫn luôn theo dõi & phù hộ cho gia đình. Tháng 10 năm đó, con gặp chồng con bây giờ. Và nên duyên vợ chồng vào năm 2009.

Xem thêm: Cắt Duyên Với Người Âm | Diễn đàn Cổng Truyện
Copyright ©Diễn đàn Cổng Truyện

Chuyện Thứ 1 : TN có một bà cô là chị của bạn ba mẹ TN, cô đó mất hơn 1 năm nay nhưng hay về nhát người thân. Bà cô có nhà riêng và thờ riêng trong nhà của bà, bà gần 60 không chồng không con. Sau khi mất 1 vài tháng, gia đình cũng có cầu hồn bà cô về bà nói như sau: Chia tài sản ngân hàng làm 4 phần chia đều cho 4 người và dặn là tất cả đồ cá nhân của bà phải không được đụng đến. Có lần 1 người thân trong nhà lấy dùng đôi dép của bà thì bị bà nhát và đòi lại. Bà có 3 đứa cháu 2 nam và 1 nữ. Bà thương thằng cháu trai nhỏ nhất, thời gian gần đây khi cháu trai nhỏ của bà nằm ngủ thì cứ bị bà xoa lên đầu, thằng cháu lấy tay đưa lên đầu thì không thấy gì cả và nhiều lần như thế làm cho nó không dám ngủ nhà bà nữa! Có lần có một người đến viếng và tới bàn thờ thấp nhang thì bỗng nhiên cái điện thoại di động của bà hay dùng hằng ngày, sau khi mất được bỏ trên bàn thờ bỗng nhiên nó reo lên, thật là kỳ là điện thoại không có xài lâu ngày không pin không sim gì cả chứ! . Qua nhiều vụ như thế không ai dám vào nhà bà một mình nữa! TN sống và làm việc tại HCM, gia đình của TN và người quen đó ở Tuy Hòa, Phú Yên, còn 2 đứa cháu ở học và làm trong HCM. Hôm qua, 2 đứa cháu của bà cô đó, cũng là em của TN, ghé qua nhà TN và kể chuyện cô của 2 đứa như thế. Chuyện Thứ 2 : Hồi mình còn học lớp 3, cũng năm đó ông nội mình mất. Những ngày sau đó mình luôn gặp những ác mộng về ông. Mình nhớ một giấc mơ 2 anh em đang ngồi chơi thì tự nhiên ông nội từ trong bức ảnh thờ chui ra, ông cười rất ghê rợn và tiến về phía 2 anh em, lúc nửa đêm tỉnh dậy bị dựng tóc gáy vì quá sợ. Hồi đó mình ngủ với bố. Có lần nửa đêm tỉnh giấc mở mắt ra thì thấy một bóng người ngồi ngay bên mình, ngồi dậy nhìn kĩ là gương mặt ông nội và cảm giác là vô cùng sơ hãi, mình trùm chăn kín đầu mà run. Sợ đến nỗi sáng hôm sau đi học về, nhà không có ai mình cũng không dám bước vào nhà, nhưng đợi nửa tiếng đồng hồ rồi cũng phải vô nhà vì muộn rồi mà không có ai nấu cơm.

Xem thêm: Hồn Ma Hiện Về Nhát Người Thân | Diễn đàn Cổng Truyện
Copyright ©Diễn đàn Cổng Truyện

Nhắc đến chiến tranh, ai trong mỗi chúng ta đều không khỏi bàng hoàng mỗi khi nhớ lại cảnh hoang sơ bởi sự tàn phá khóc liệt của bom đạn, người chết nằm la liệt, dân có, lính có, một số được đơn vị báo cáo về gia đình thì được chôn cất đàng hoàng, số còn lại vô danh ẩn tính bị chôn vùi dưới lòng đất, những linh hồn này vất vưỡng không nơi nương tựa. Sự thật thì tôi không được sinh ra trong chiến tranh, tôi chỉ có thể tưởng tượng và hình dung ra nổi khổ trong chiến tranh là do ông bà, cha mẹ tôi kể lại. Vào cái thời ấy xóm làng điều hiêu, lạnh lẽo, ban đêm thì trời tối đen như mực, ngày thì trốn chui trốn nhủi dưới hầm, huyệt được đào sẵn để tránh đạn tránh bom truy quét của quân địch. Vào cái thời ấy bà con lối xóm kiếm sống bằng nghề buôn bán phải đi vào giấc khuya để tránh địch, người thì buôn thịt, người thì đi chợ, nhưng trong số đó 10 người thì hết 9 người bảo rằng họ đều gặp “ma”. Có người đi về kể lại: “Giữa khuya đi chợ thì gặp có ánh sáng như ngọn đuốc, cứ tưởng là bạn hàng đi trước nên cứ thế theo sau, đi miết hết ruộng này sang ruộng khác mà khoảng cách giữa ngọn đuộc với mình vẫn cách xa và dần dần … mất đi, tới đó mới biết mình bị “ma dắt”, miệng niệm phật, tay hứng nước tiểu rửa mặt rồi quay về nhà, hỏi lại chồng thì mới biết bây giờ chỉ cỡ 1 – 2h khuya, vì làm gì có đồng hồ mà coi”. Có người thì kể: “Mẹ tôi gánh bánh ú, bánh tét ra chợ bán, đi miết tới xế chiều ( hay còn gọi là chật vật ) vẫn chưa thấy về, cả nhà mới tá hỏa ra đi kiếm, tìm mãi không thấy đến khi đứa em dâu dắt theo con chó mực ở nhà thì đi ngang qua bụi tre, chú chó sủa 3 tiếng, 4 5 người vội quay lại thì thấy mẹ tôi và gánh hàng ngồi “gọn” trong bụi tre, miệng thì ngậm đất ( hay còn gọi là *** mối trùng ), cho đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu được vì sao mẹ tôi và gánh hàng có thể ngồi trọn trong bụi tre bích bụi như vậy, đối với trường hợp này người ta hay gọi là “bị ma giấu” …” Liệu đây có phải là một sát thủ săn hồn ma ? Còn nhiều trường hợp khác nhưng ở đây tôi chỉ khái quát để các bạn hình dung rằng, vào thời ấy, ma quỷ rất lộng hành. Có người nói, ma rất kỵ con chó mực hay còn gọi là chó đen, nhưng cho đến tận bậy giờ vẫn chưa có một lời giải thích nào về việc này, có người thì cho rằng chó mực là hậu duệ của “Hạo Thiên Khuyển” vốn là pháp bảo của Dương Tiễn ngày xưa, nên có thần giao cách cảm và sát “hồn ma”. Có người thì cho rằng tiếng chó sủa là hợp âm mang tần số cao tạo ra một khối hình tam giác và trong âm dương ngũ hành thì các hồn ma rất sợ. Vô số lời đồn thổi về việc này, và cho đến nay vẫn chưa có hồi kết … Nhưng tôi phải công nhận một điều, một điều mà của riêng tôi nhận xét và xem xét, có những đêm những chú chó nhà của tôi chạy ra vườn sủa vội vài ba tiếng rồi chạy vào, nhưng tôi ra xem thì chẳng thấy ai liệu có phải là bọn chúng đang xua đuổi tà ma ??? Có một việc mà ai cũng phải thừa nhận, khi về các miền quê ra ngoài vào ban đêm nếu dắt theo một chú chó, bạn sẽ cảm thấy rất yên tâm.

Xem thêm: Bí Mật Về Sự Liên Hệ Giữa Chó Và Các Linh Hồn | Diễn đàn Cổng Truyện
Copyright ©Diễn đàn Cổng Truyện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro