Tổng hợp truyện ma hay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ÔNG CHẾT KÉO CHÁU THEO HẦU

Trên đời này, tang gia đã là chuyện mà không một gia đình nào muốn có huống chi là nhiều cái tang cùng một lúc. Câu chuyện mà tôi sắp kể dưới đây, là câu chuyện có thật, và nó đã xảy ra với nhiều gia đình, nếu bạn đọc chuyện mà cảm thấy khó chịu, xin đừng trách tôi. Câu chuyện này là tôi nghe được lại từ một người bạn dưới quê, mới các bạn cùng thưởng thức. Nông thôn Việt Nam mang nhiều nét đặc sắc và rất đậm đà chất dân tộc, tuy đất nước đã có nhiều đổi mới, khoa học công nghệ phát triển. Nhưng nông thôn vẫn giữ được phần nào nét đẹp về giá trị và văn hóa riêng của nó. Tại một vùng quê nọ, có một gia đình ba đời, sống cùng nhau rất vui vẻ. Người trong gia đình không ai làm điều ác bao giờ, mọi người trong làng đều yêu mến gia đình này. Ông Tân, là trưởng họ, đã ngoài tám mươi, nhưung vẫn rất thương yêu con cháu. Trong đám con cháu, có thể nói là ông Tân thương thằng Hải nhất nhà. Hải mới lên ba, nó cũng rất ngoan ngoãn. Nhiều người bảo là tuổi nó hợp tuổi ông Tân, nên hai ông cháu quý nhau lắm. Nhưng rồi, không ai mà sống mãi trên cõi đời này được cả. Ông Tân có thể nói là có một cái chết rất nhẹ nhàng, ông ra đi vì tuổi già sức yếu. Có một đêm, ông gọi bố mẹ thằng Hải lại và bảo: - Bố tuổi già sức yếu, sớm muộn rồi cũng ra đi mà thôi, bố chỉ tiếc một điều là sau này ra đi rồi thì không được nhìn thấy thằng Hải nữa. Bố mẹ thằng Hải cố gắng khuyên can ông, bảo ông không nên nói những lời xui xẻo như vậy. Quả nhiên sáng hôm sau, bà Kính vợ ông Tân mang đồ vào cho ông ăn, lay gọi mãi không thấy ông zậy, khi đưa tay để lên trước mũi thì thấy ông Tân đã ra đi từ lúc nào rồi. Bà Kính hét lên, rồi khóc sướt mướt, cứ ôm ghì lấy ông Tân. Các con các cháu liền chạy ngay về phía phòng ông Tân, đứa nào cũng rơm rớm nước mắt, cố gỡ bà Kính ra và đi lo việc tang gia. Đi coi ngày giờ, đã mất, phần khác cảm thấy lo lắng cho thằng Hải khi nghĩ đến lời mà ông Tân nói trước khi mất. Ngày Làm đám tang, bố mẹ thằng hải bắt bà Kính và thằng Hải phải ở nhà, không được đi. Mặc cho Bà Kính kêu khóc thảm thiết. Chỉ có mẹ thằng Hải ở lại với hai người. Đến lúc mang ông Tân đi chôn, bà Kính và thằng Hải cũng không đực đi, vì sợ lý do câu hồn hoặc bị gọi đi theo. Quan tài được đặt ngay ngắn dưới cái hố chôn sâu ba mét, những người thợ hì hục lấp đất lên chiếc quan tài. Bố thằng Hải đang đứng, chợt nghe tiếng từ dưới quan tài vọng lên: - Sau bốn chín ngày, bố sẽ về đón thằng Hải. Bố thằng Hải giật mình, trố mắt nhìn vô cái quan tài, rồi quay qua nhìn mọi người. Ai cũng đang khóc sướt mướt như không có chuyện gì sảy ra. Cảm thấy đây là điều không lành, bố thằng Hải không giám kể với ai. Lúc về, bố thằng Hải đem chuyện này ra kể với mẹ thằng Hải. Mẹ nó mặt tái mét, chỉ biết ôm lấy chồng mà khóc. Kể từ ngày hôm đó, thằng Hải bị bố mẹ quản lý rất chắt, ít khi mà cho nó đi đâu một mình. Cuối cùng, cúng bốn chín ngày của ông Tân cũng tới. Con cái ai cũng quay quần, riêng có gia đình Hải là buồn bã và lo lắng nhất. Mọi người hỏi bố mẹ thằng Hải coi coi có chuyện gì, thì cả hai người nhất quyết nói là không có chuyện gì. Trong lúc ăn, hết bố rồi đến mẹ thằng Hải lại quay qua nhìn thằng Hải để coi coi nó có biểu hiện gì khác thường không. Thời gian trôi qua, thấy không có điều gì khác thường, bố mẹ thằng Hải cũng dần dần quên bẵng đi chuyện mà bố thằng Hải nghe thấy ông Tân đòi đưa cháu mình qua thế giới bên kia. Cuối cùng cúng một trăm ngày đã tới, mọi người đang lo làm cơm để cúng rồi cả nhà ăn. Thằng Hải kểu với mẹ nó là nó thấy hơi mệt, Mẹ nó bảo nó vô buồng ông Tân mà nằm nghỉ, lúc nào có cơm thì sẽ gọi ra ăn. Khi cơm canh đã cúng xong, mọi người đang dọn ra bàn thì bỗng có luồn gió ở đâu thỏi từ ngoài vào làm đổ mấy cây nến. Bố thằng Hải chạy lại dập lửa, tiếp theo đó là tiếng quá réo nghe mà rợn người. Bỗng bố thằng Hải có cái cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng, trong lòng thì bồn chồn lo lắng. Khi Mọi người quây quần đông đủ, mẹ thằng Hải gọi nó ra ăn. Nhưng lạ thay, gọi mãi mà không thấy nó thưa, chợt như nhớ ra chuyện gì, mẹ nó hốt hoàng, sộc ngay vô buồn ông Tân. Thấy nó nằm im chắp tay lên ngực. Mẹ thằng Hải thờ phào nhẹ nhõm vì nghĩ là nó vẫn đang ngủ say, chạy lại lay nó thì thằng bé vẫn nằm im. Mẹ thằng hải vội đưa ngón tay lên trước mũi nó, bỗng mẹ nó hét lên rồi ngã lăn ra sàn. Đây là một cú sốc lớn đối với bố mẹ thằng Hải và cả đại gia đình. Chưa hết một trăm ngày mà nhà có hai người chết thì đúng là chỉ có việc câu hồn mà thôi. Hàng xóm bắt đầu bàn tán về gia đình này, con bố mẹ thằng Hải thì bỗng căm ghét ông Tân vô cùng, luôn oán trách rằng chính ông Tân là nguyên nhân đã gây ra cái chết của Hải. Cái hôm đưa thằng Hải ra nghĩa trang, trời bỗng mưa lớn, Mọi người đang đứng nhìn cái quan tài của thằng bé từ từ được đặt xuống, chợt cả bố và mẹ thằng Hải ngã ngửa ra đằng sau, khi nghe thấy tiếng nói vọng ra: - Con nhớ bố mẹ lắm. *Chú Thích: Câu chuyện trên tôi không cố ý dọa bạn đọc. Như các bạn đã biết, có rất nhiều trường hợp khi trong gia đình có một người thân yêu mất đi, rồi không lâu sau lại thêm một người nữa mất. Có thể coi đó là một sự chùng hợp ngẫu nhiên, hoặc đó là năm đại hạn của gia đình, hay cũng có thể cho đó là số phận. Theo nhận định của tôi, có thể đó là vì người mất trước và người mất không lâu sau có một sự kết nối thần bí, như hợp tuổi, số phận, hoặc một thế lực nào đó vô hình. Cũng như khi một người sắp mất mà có một người khác cao số hơn túc trực ở bên thì người kia cứ như vậy, nửa tỉnh nửa mê, mà không thể nào chuyển qua cõi khác được. Hay như trường hợp có những đám tang, mà một số thành viên trong gia đình không được phép tham dự vì lý do sợ bị người mất đi kéo theo, câu hồn, và lý do này hoàn toàn đã diễn ra ở không ít gia đình. Vì thế, xin bạn đọc hiểu cho và nếu không thích chuyện trên, xin bỏ quá cho và đừng chê trách hay nghĩ rằng tôi cố ý dọa nạt ai. Xin trân thành cám ơn.


Xem thêm: ÔNG CHẾT KÉO CHÁU THEO HẦU | Diễn đàn Cổng Truyện
Copyright ©Diễn đàn Cổng Truyện

Ðầu thập niên 90, thời kinh tế mở cửa, Sài Gòn có nhiều thay đổị Ðâu đâu cũng thấy người ta đào đường xây dựng, quy hoạch đô thị. Khu vực dân cư quanh nhà tôi cũng có khá nhiều thay đổị Nào việc mở đường Cộng Hòa, thuộc khu lính Dù, Hoàng Hoa Thám trước 75, chạy từ Bến Xe Tây Ninh tới Lăng Cha Cả, rồi các khu quy hoạch như mới Bàu Cát, Tân Kỳ, Tân Quý… Bàu Cát,thuộc quận Tân Bình, là khu quy hoạch mới xây dựng với nhiều dãy nhà cao tầng khang trang. Nhìn những dãy phố mới khang trang nơi đây, có lẽ ít ai còn nhớ nơi đây vào những năm đầu thập niên 80 còn là những cánh đồng hoang vu mênh mông chạy dài tới nghĩ trang Bình Hưng Hòa, trên Bà Quẹọ Bọn con nít trong xóm tôi dạo đó, rãnh rỗi thường hay ra khu này vui chơi, mùa nắng bắn bi thả diều, mùa mưa thì tắm mưa, bắt dế… Một nơi quen thuộc với bọn nhỏ chúng tôi là hồ Cát, một hồ nước khá rộng, bao bọc bở bởi là những thửa ruộng trồng rau, và những cánh đồng cỏ mênh mông, cao ngập đầụ Không biết hồ do nông dân đào để lấy nước tưới cho mấy thửa ruộng trồng rau quanh đó hay là hồ do thiên nhiên tạo nên , hay như truyền thuyết là hố bom Mỹ ngày xưa để lạị Nhưng điều đó không làm bọn nhỏ chúng tôi quan tâm. Cái mà bọn nhỏ như tôi,với đầu óc tò mò hiếu kỳ, thích nghe là hàng năm đều nghe có người chết đuối tại đây, và người ta đồn rằng có ma bắt giò. Riêng tôi cũng không tin chuyện đó, tuy rằng cũng thấy rờn rợn mỗi khi dạo chơi quanh đó một mình. Cho đến một ngày kia, cái tin thằng Tư Ðen ở xóm kế bên bị chết đuối khi đang câu cá tại hồ Cát làm mọi người trong xóm xôn xao, nhất là bọn nhỏ chúng tôi. Nghe người ta kể lại là chiều hôm đó, thằng Tư Ðen với anh nó cùng một đám nhỏ ra hồ Cát câu cá. Câu được một lúc thì trời nhá nhem tối, nhưng bọn chúng chưa chịu về. Bỗng cái phao của thằng Tư Ðen bị vật gì kéo tuột xuống nước, nó hí hửng tưởng cá mắc câu, nên vội giật cái cần trúc lên . Nhưng ngoài sức tưởng tượng của nó, cái lưỡi câu như móc phải vật gì nặng làm nó không nhưng không thể nhấc lên khỏi mặt nước, mà còn bị mất thăng bằng trược chân, rơi tỏm xuống hồ nước…Thằng Tư Ðen vùng vẫy, hay tay quơ quào cố ngoi đầu lên khỏi măt nước, nhưng có cái gì đó trơn tuột như dây mây níu chân nó lại. Bản năng cầu sanh trỗi dậy , nó chòi đạp cố sức bức ra khỏi cái vật quỷ quái đó, nhưng dường như càng vùng vẫy càng bi vật đó bám chặt lại…nó cảm thấy đuối sức dần, miệng hớp mấy ngụm nước, làm nó ho sặc sụa,mắt nó hoa lên, … Trên bờ, thằng anh nó cùng mấy đứa kia, nghe la hét vội chạy ngay lại, hè nhau cố kéo thằng Tư Ðen lên, nhưng bờ hồ dốc lại trơn tuột, không có chỗ bám nên tụi nó loay hoay mãi mà vẫn không làm sao kéo Tư Ðen lên được. Hai đứa trong bọn vội chạy thục mạng ra ngoài lộ con lộ đất đỏ, kêu cứu với mấy nhà xum quanh đó. Có mấy người lớn nghe kêu cứu vội vàng chạy lại xem chuyện gì xảy ra. Sau một hồi gắng sức, Tư Ðen cũng được đưa lên khỏi mặt bờ bụng truơng lên vì hớp nước, mặt nó xanh mét, và không còn hơi thở nữa. Mọi ta tìm mọi cách cứu nó nhưng vô hiệu. Thằng Tư Ðen đã qua đời trong nổi bàng hoàng của thằng anh và mấy đứa nhỏ cùng xóm…. Bẵng đi một thời gian, câu chuyện đã chìm dần vào quên lãng, nhất là đối với dầu óc mau quên lại ham vui của bọn nhỏ như tôi. Thấm thoát đã vào hè, những cơn mưa đầu mùa không nhiều nhưng cũng đủ làm dịu đi cái nóng oi bức. Ðất trời, cây cỏ cũng xanh tươi hơn và con người cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Ðược nghỉ hè và có nhiều thời gian vui chơi nên lại bắt đầu mùa hào hứng của lũ con trai : bắt dế đá. Những thửa ruộng và cánh đồng cỏ mênh mông quanh hồ Cát là nơi lý tưởng cho bọn côn trùng và nhất đám dế sinh sôi nảy nở. Khu tôi ở cũng cách cũng khá xa, tuy mùa này vào chập tối cũng có thể bắt được mấy con dế bay lạc tới, vừa thụ động mà lượng lại ít làm bọn nhỏ chúng tôi không thỏa mãn. Nhưng đo chỉ là một lý do phụ so với lý do chính là ham vui, chen một chút óc mạo hiểm… Cơn mưa lớn chiều hôm đó là thời điểm lý tưởng để hành quân bắt dế. Bọn chúng nhỏ xóm tôi háo hức hẹn tối nay tám giờ tối đi bắt dế, địa điểm là hồ Cát. Tôi, thằng Minh, thằng Toàn, thằng Vũ, và mấy đứa trạc tuổi, cùng đi còn có mấy anh lớn hơn như anh Nhật, anh Hào, anh Hải….cả thảy cỡ chục mạng, trang bị tận răng với nào ống lon, keo, lọ, bao nilông… Tôi hí hửng hối mẹ dọn cơm sớm, ăn vội vàng rùi lo chuẩn bị đồ nghề, và xin phép ba mẹ rồi vội vàng ra điểm tập kết là trước sân nhà ông Hùng đầu ngõ… Trời mới dứt cơn mưa nhưng mây đen vẫn giăng dầy, ánh trăng chỉ bị che khuất, chỉ còn ánh đèn le lói từ mấy cây cột điện bên dường, chiếu những tia vàng vọt xuống con dường đất đỏ ngoằn ngoèo dẫn thẳng vào khu hồ Cát. Ðường trơn ướt, không gian vắng lặng, chỉ văng vẳng tiếng côn trùng hoà tấu một bản nhạc bi thương não ruột nào đó. Gió lành lạnh, từng cơn xào xạc len lỏi qua hàng cây ven đường, những tàn lá rung rinh in bóng xuống mặt đường loang loáng nước, mơ hồ rờn rợn như những hình nhân ma quái nhảy múa giữa đêm tối trời. Chẳng mấy chốc, cả bọn đă đặt chân bên hồ Cát. Trời đã tối hẳn, không gian lờ mờ sáng tối, mặt hồ đen kịt, hơi lạnh bốc lên lẫn trong tiếng gió hú đâu đây vọng lại làm tôi không khỏi thoáng rùng mình. Cả bọn chia nhau bốn phương tám hướng, len lỏi vào đám cỏ rậm rạp quanh hồ tìm kiếm, lắng tai nghe ngóng tiếng dế gáy để nhanh chân, nhanh tay chộp bắt. Ðám cỏ ướt nước mưa thấm vào áo, chạm vào người, càng làm cái lạnh tăng thêm, nhưng cả bọn vẫn hăng say như quên mọi diễn biến chung quanh chỉ lo chú tâm vào việc tìm bắt. Chẳng mấy chốc đã gần nữa khuya, tui và thằng Út Lớn, hai đứa cùng nhóm, thu hoạch cũng khá bộn, mặt đứa nào cũng hí hửng, khoái chí . Ðứa nào cũng ham, nên thấy vẫn chưa đủ, nên Út Lớn và tôi tách bọn, vạch lối đi sâu vào đám cỏ cao ngập đầu trước mặt. Lắng tai nghe ngóng tiếng gáy, 2 đứa tôi nhẹ nhàng bước tới vài bước, trời không sáng nhưng cũng đủ chúng tôi thấy lờ mờ 1 con dế to tướng đậu trên 1 nhánh cỏ cách đó khoảng hai thước. Bốn con mắt tập trung vào nó, chân nhẹ nhàng từng bước tiếp cận mục tiêu, tay thủ thế sẵn sàng ra tay…Bất thình lình, từ đằng sau, 1 bóng đen nhỏ từ đám cỏ rậm trước mặt nhanh nhẹn nhào ra bất ngờ, chộp ngay con dế rồi quay mặt lại đứng nhìn bọn tôi như chọc tức. Nghĩ là đứa lạ nào tranh bắt, thằng Út Lớn và tôi vội ấn tới trước tính giành lại….Thốt nhiên, ánh sáng trăng len qua 1 đám mây đen đang bay nhanh ngang trời, nhưng cũng đủ soi rõ mặt đứa nhỏ truớc mặt…. “Ahhhh”…. không hẹn mà hai dứa tôi cùng kêu lên thảng thốt, loạng choạng bật lùi lại mấy bước, rồi đứng chết trân mặt mày bàng hoàng….thì ra…thì ra là thằng Tư đen đang đứng đó…mặt nó xanh mét, ánh mắt vô hồn, quần áo ước đẫm, chân tay lòng thòng những sợi gì như những sợi giây đang quấn quanh. Nó nhìn bọn tôi, miệng hé mở như cười, nhưng trông ma quái và rùng rợn khó tả, rồi chợt nhiên khuất bóng sau đám cỏ dày đặc…. Sự việc diễn ra trong tích tắc, nhưng măi tới khi thằng Tư đen biến mất khá lâu, hai đứa tôi mới giật mình tỉnh giấc, ùa té chạy thục mạng về phía đám đông, miệng không ngớt la hoảng “có ma ! có ma !”….Nhưng tiếng la của hai đứa tôi chưa dứt thì đă bị át bằng tiếng la thất thanh vọng lại từ mé hồ nước. Cả bọn còn lại hoảng hốt chạy vội lại dó xem xảy ra chuyện gì ?!… Cả đám giật mình, khi thấy thằng Toàn đang chơi với ngụp lặn trong nước…nó ngoi lên cố bám vào mép bờ, mặt Toàn nhăn nhó, xanh xao xen lẫn nét kinh hoàng…Nó ra sức vùng vẫy, chân chòi đạp trong nước, tay run run cố bám chặt mấy bụi cỏ ven bờ…Nhưng bờ nước trơn tuột sau cơn mưa…mấy bụi cỏ trong tay đă bật gốc….mà thủy chung thằng Toàn không sao leo lên được…Hốt nhiên ! nó thấy người mình như nhủn đi, tim như ngừng đập, miệng cố ngoi lên cầu cứu….nhưng không làm sao mở miệng nổi…. Vật gì đó sâu duới nước như những cánh tay người đang từ từ bám chặt lấy chân nó…trơn tuột,lạnh tanh. Hoảng hốt, lồng lộn như điên dại..thằng Toàn cào cấu đám đất cỏ ven hồ trong tuyệt vọng…cảm giác như tê dại…nhưng nó vẫn mơ hồ thấy như những cánh tay ma quái từng chút…từng chút một…xiết chặt lại, kéo ghị chân nó xuống…từ..từ….tận đáy hồ sâu thẳm kia…Bất chợt, tay nó nắm được một nhánh cây vừa bật lên từ dưới bụi cỏ ven bờ…Như kẻ sắp chết đuối bắt đuợc phao, nó cố với tay bám chặt lấy khúc cây, ra sức giằng thoát ra khỏi cái vật ma quái đang bám chặt kia. Mượn sức từ nhánh cây kia, nó may mắn thoát ra được…tai nó nghe những tiếng la thất thanh của cả bọn…và mấy cánh tay thò ra truớc mặt, túm lấn nó cố kéo lên… Lên tới bờ thì nó đă mệt nhoài…thở không ra hơi…nhưng nó cũng đă hoàn hồn phần nào. Bỏ ngoài tai nhưng nhưng tiếng ồn ào tíu tít của bọn kia, nó run run quay lại, nhìn xuống hồ nước mà lòng không khỏi run sợ….Chợt nhớ ra tay mình còn nắm khúc cây “cứu sinh”, nó từ từ đưa lên nhìn dưới ánh sáng trăng…”Ahhhh”….mắt nó tối sầm, miệng bật tiếng kêu thảng thốt….và cố hết sức liệng ngay xuống hồ….rùi lịm đi….thì ra là khúc cây trong tay nó là một khúc xương trắng khô queo, lấm lem bùn đất….

Xem thêm: MA DA BÀU CÁT | Diễn đàn Cổng Truyện
Copyright ©Diễn đàn Cổng Truyện

Câu chuyện này mình tình cờ đọc đươc.. đang giờ nghỉ trưa buồn ngủ đọc xong mà tỉnh cả người ! Dù sao đây cũng là tâm linh tin hay ko tùy mọi người , nhưng câu chuyện liên quan đến Yên Tử thì ko ai dám bịa đặt từ xưa đến nay rồi…… Những chuyện tâm linh huyễn hoặc thường qua lời kể của người nọ, người kia, có thêm mắm dặm muối, nên thường trở nên “tam sao thất bản”, không còn đáng tin cậy nữa. Tuy nhiên, chuyện kể từ một vị lãnh đạo, một nhà nghiên cứu văn hóa, thì quả là đáng lưu tâm. Một ngày giữa năm 2007, khi đang lang thang ở suối Giải Oan – nơi 100 cung nữ trẫm mình khi không thuyết phục được vua Trần Nhân Tông quay về kinh đô, ông Lê Quang – Phó Giám đốc Trung tâm quản lý Di tích – Danh thắng Yên Tử – gặp một cảnh tượng khá lạ: Mấy chục người đàn bà vừa quỳ vừa lạy, vừa khóc bên bờ suối. Có người chắp tay với nén hương nghi ngút khói, vái lấy vái để. Những hòn cuội dưới chân cầu do những người từng lấy ở suối Giải Oan, mang trả lại. Thấy khó hiểu, ông Quang liền tìm gặp tài xế chở những phụ nữ này đến suối Giải Oan hỏi chuyện. Anh này kể rằng, hồi đầu năm, vào đúng dịp lễ hội Yên Tử, anh được công ty chỉ định chở 50 chị em thuộc hội phụ nữ ở một phường của thành phố Lạng Sơn về trẩy hội Yên Tử theo hợp đồng. Chị em đi lên Yên Tử theo đường cáp treo, nhưng khi về, vì muốn khám phá Yên Tử nhiều hơn nên đã đi theo đường bộ. Cuối buổi hành hương, chị em làm lễ cúng bái linh đình ở chùa Giải Oan. Cúng xong ở chùa, thì chị em kéo ra miếu Bạch Mẫu Giải Oan, là ngôi miếu nhỏ nằm dưới gốc cây ngay cạnh suối. Cúng bái, hóa vàng, thụ lộc xong, chị em kéo nhau xuống suối Giải Oan để rửa chân, rửa tay. Theo sáng kiến của một số người, thì rửa tay chân, thậm chí tắm ở suối Giải Oan, sẽ có làn da mịn màng, trắng nõn như… cung nữ. Nhiều chị em còn té cả nước lên người, ướt cả quần áo. Không biết nghe thông tin ở đâu mà lúc về, mỗi người nhặt vài hòn cuội cho vào túi. Người lấy ít thì cũng 2-3 hòn, người nhiều lấy đầy túi, cả chục hòn cuội lớn bé. Chị em bảo rằng, trong mỗi hòn cuội đều ẩn chứa các linh hồn cung nữ, nên dùng sỏi cuội này kỳ cọ thân thể, sẽ được phù hộ, khiến da dẻ trắng đẹp, mịn màng chả khác gì… cung nữ thời Trần. Thấy chị em tin tưởng vào điều đó, nên anh tài xế cũng nhảy xuống suối nhặt vài viên. Anh mang mấy viên cuội về với mục đích làm kỷ niệm. Vợ anh thấy ông chồng bày mấy cục sỏi trên tủ, thì mắng dở hơi. Nhưng khi anh kể chuyện dùng sỏi kỳ cọ, da dẻ sẽ hồng hào, mịn màng như cung nữ, thì… ngày nào cô vợ cũng lôi ra kỳ cọ! Ngay sau hôm dùng sỏi để kỳ cọ thì vợ anh như biến thành người khác, với đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ. Chị bảo rằng, cả đêm không ngủ được, vì hễ cứ nhắm mắt lại mơ thấy những cung nữ xinh đẹp, với màu áo trắng, làn da trắng muốt, nhìn chị bằng đôi mắt giận dữ và hét lên: “Trả đá cuội cho ta”. Giấc mơ hãi hùng đến đỉnh điểm khi chị có cảm giác dựng người lên, rồi giật mình tỉnh giấc. Sau nhiều đêm gặp ác mộng, sợ hãi mấy hòn sỏi, chị không dùng để tắm nữa, mà đặt lại tủ. Thế nhưng, những cung nữ vẫn tìm gặp chị trong giấc mơ. Vài hôm sau, doanh nghiệp vận tải gọi anh lái xe này lên và phân công chở 50 phụ nữ ở phường nọ về lại Yên Tử. Lúc lên xe, anh mới kinh hoàng biết rằng, 50 phụ nữ từng hành hương về Yên Tử, từng lấy đá cuội ở Yên Tử về làm dụng cụ kỳ cọ cơ thể, đều bị… dựng giường. Anh lập tức gọi điện cho vợ thắp hương, rồi mang ngay những viên cuội ra công ty, để trả lại Yên Tử. Suốt hành trình 4 tiếng đồng hồ từ Lạng Sơn về Yên Tử, anh tài xế được nghe 50 chuyện kinh hãi từ chị em phụ nữ. Tựu trung lại, chị em nào cũng gặp ác mộng, bị “cung nữ” trẫm mình ở suối Giải Oan dựng giường đòi đá cuội. Sau nhiều ngày mất ngủ, ai cũng phờ phạc, lo lắng. Chuyến về Yên Tử lần trước háo hức, vui vẻ, thì chuyến về lần này đầy lo âu. Đến Yên Tử, việc đầu tiên của chị em là tìm lên chùa Giải Oan. Chị em được sư trụ trì hướng dẫn cách sắp lễ, cúng bái. Hương khói nghi ngút, vàng hóa cháy bùng bùng. Xong các nghi lễ, chị em xách mấy chiếc làn đựng đầy đá cuội ra suối Giải Oan. Họ vái lạy khẩn thiết, vừa cầu xin các “cung nữ” tha thứ, xin được trả lại “vật thiêng”. Chị em phụ nữ rải những viên cuội về với suối. Xong việc, nhóm phụ nữ này lên xe về thẳng, chứ không còn tâm trạng nào để tham quan nữa. Theo lời ông Lê Quang, không chỉ ở suối Giải Oan, mà khắp dãy núi thiêng Yên Tử đã xảy ra rất nhiều chuyện kỳ bí, khó lý giải

Xem thêm: 50 người bị “hồn ma” dựng giường đòi đá sỏi | Diễn đàn Cổng Truyện
Copyright ©Diễn đàn Cổng Truyện

Câu chuyện này thuộc về Mẹ tôi, người có niềm tin về Quan Thế Âm Bồ Tát mãnh liệt, mỗi lần người thắp nhang lễ lạy là nước mắt ròng ròng, ngày đó dù còn nhỏ tôi vẫn nhận ra là có thế giới huyền bí thông qua Mẹ tôi. Vào năm 1970 tôi sống ở ngôi nhà số 66 Hai Bà Trưng Quy Nhơn, đối diện nhà tôi là nhà thờ Tin lành, bên trái nhà tôi là tiệm bida Thành tâm, bên phải nhà là anh bạn tên Hiệp, ngày đó mỗi khi kể chuyện ma hàng xóm với nhau, tôi và các bạn tự trấn an bằng cách tự nhủ có nhà thờ trước mặt làm gì có ma… Ba dượng tôi làm chủ sự phòng quản trị ty cảnh sát, theo đạo Thiên Chúa (Ông vừa mới mất ngày hôm qua tại Úc, tôi viết những dòng này cũng như cáo phó đến bằng hữu của ông đang sống tại Quy Nhơn, Ông tên Lâm Tăng Phú). Ông rất ghét khi thấy Mẹ tôi khóc lóc dập đầu cầu xin và cho đó là… mê tín. Vào một ngày nọ (ngày lễ gì đó), Mẹ tôi biết trước là sẽ có vong nhập nên sai tôi đi mua trái cây và nhang đèn, người khấn vái xong khóc lóc rồi ngã ngửa ra… rồi người ngồi bật dậy mắt nhắm nghiền nói bằng thứ tiếng gì đó tôi không hiểu, hai tay vái lạy bàn thờ rồi nghiến răng nói lung tung gì đó, tôi sợ điếng hồn, chạy ra đường cầu cứu hàng xóm, thế là thiên hạ bu vào đầy nhà, thời gian đó tôi chỉ là thằng bé học lớp 6 đâu biết gì chỉ đứng khép trong góc phòng sợ hãi xem người ta hỏi han mẹ tôi đủ điều, rồi vong đó xuất đi, mẹ tôi chưa kịp tỉnh lại có vong khác vào nhập, và cứ vong này xuất đi thì có vong khác lại nhập vào, người ta hỏi sao có nhiều vong vào hành xác người nữ này quá vậy, vong đang nhập trả lời “hôm nay là ngày lễ… (lâu quá tôi không nhớ) và vong nhập đúng 12 giờ trưa nên phải tiếp một lúc đủ 12 vong mới thôi, trả lời xong vong xin cái gì đó để ăn, tôi nhanh nhẹn bưng con gà đang cúng đem tới, vong chụp lấy cây nhang và huơ huơ trên con gà ba lần rồi ăn ngấu nghiến, vài phút sau con gà sạch sẽ, vong đòi uống rượu, tôi ra tủ buýp phê có chưng mấy chai martell của ba tôi, lần này tôi len lén đưa chai rượu ra sau lưng, vong ngồi xếp bằng nhắm mắt mà… lòn tay ra sau lưng đón lấy chai rượu tôi đem tới… tiếng cười vang lên, tôi hú hồn chạy ra, vong hướng mặt về tôi cám ơn, chai rượu không có đồ khui, vậy mà bằng cách nào cái nút bần được tháo ra, vong đưa chai lên miệng tu ừng ực, thoắt cái hết hơn nửa chai, nói cái gì đó tôi đứng ngòai phòng nghe không rõ (vì đông người ồn ào lắm), rồi vong xuất đi, lại tiếp đến vong người Mỹ nói xì xồ xì xào gì đó có vài người hỏi và vong trả lời, xong vong xin cái gì để ăn, tôi bưng trái cây trên bàn thờ lại đem ra sau lưng, vong người Mỹ này thản nhiên đưa tay ra sau lưng đón lấy bóc vỏ thanh long và xòai ăn ngon lành, dĩa trái cây hơn hai ký sạch sẽ… vong người Mỹ này cũng biết huơ nhang rồi mới ăn, có vong người Campuchia, nói tiếng Cam không ai hiểu gì hết nói vài tràng rồi thăng. Đến vong thứ mười hai là… Cậu Trạng (Mẹ tôi sinh người con này cuối cùng, mất ngay khi sinh ra). Cậu lên khóc huhu thương xót cho Mẹ tôi bị vong nhập nhiều quá cứng người hết, tôi nghe vậy chạy đến gần định đưa tay xoa bóp vai cho Me tôi, thì bị nạt không được đụng vào. Lúc này thì tôi bớt sợ, và trong lòng tự hỏi Mẹ tôi ăn và uống nhiều như thế làm sao tiêu hóa nổi, (lúc hết rượu martell, tôi chạy mua lít rượu trắng, mấy vong lên sau cũng làm sạch sẽ, xôi, cơm nguội cơm nóng cá kho tiêu, gì cũng hết ráo… mười hai vong lận mà…). Cậu Trạng lên kể chuyện được đi học với Quan Thánh Mẫu, cũng lén đi chơi, vào rạp hát xem phim, giọng đớt đớt như con nít… Khi Cậu Trạng xuất thì Mẹ tôi ngã cái phịch ra sau, đầu đập xuống đất nghe cái bụp, tôi vội vàng lấy gối kê đầu, và xoa bóp toàn thân cho Mẹ, người bà lạnh ngắt, cứng đờ tôi sợ quá, người hàng xóm trấn an cho tôi “không có sao đây bóp và thoa dầu lát sẽ khỏi”. Lúc này ba tôi đi làm không có nhà, tôi thấy Mẹ tỉnh dậy liền hỏi Mẹ có sao không, bà nói dìu Mẹ về phòng Mẹ mệt lắm, rồi bà ngủ suốt một ngày một đêm… chiều đến khi Ba tôi về, tôi thuật lại câu chuyện về những gì Mẹ tôi đã ăn, ông không tin, nhưng không nói gì, sau này khi việc Mẹ tôi bị nhập thường xuyên hơn, ông bắt đầu tin về sự huyền bí, đưa Mẹ tôi đi chùa xa, và Mẹ tôi biết trước được sắp xảy ra trong vòng vài ngày, có lần lúc thắp hương, thường ngày thì lồm cồm leo lên bàn học (bàn thờ để trên cao). Mẹ tôi phóng lên mà không nghe tiếng động, nhẹ nhàng như mèo, khi xuống cũng vậy nhảy ngược xuống. Tôi ngồi học bài gần đó vô cùng ngạc nhiên… Và bây giờ tôi mới hiểu khi thắp nhang lễ lạy, Mẹ tôi được thần lực chuyển lên bàn thờ…

Xem thêm: Bị 12 Vong Nhập | Diễn đàn Cổng Truyện
Copyright ©Diễn đàn Cổng Truyện

Chuyện bắt đầu khoảng năm 84, lúc đó TC học lớp 7: Một hôm có 1 cô giáo trẻ tên Lan trên đường đi dạy về, đến trước nhà TC thì bị xe lô (1 loại xe vận chuyển những năm 80) tông trúng, hất văng vào bụi cây chết tươi. Lúc đó cô giáo Lan đang có mang. Khoảng một tháng sau cô Út của TC, đi ruộng về tự nhiên xưng tên mình là Lan và than thở ở bên kia cô bị đói lạnh dữ lắm, linh hồn của cô chỉ quanh quẩn nơi cô chết vì gia đình cô có nhờ ông thầy để lo tẩn liệm cho cô. Ông thầy này nói sợ cô đang có thai mà bị chết bất đắc kỳ tử, oan ức như vậy sẽ thành tinh về nhà quậy phá, và ông đã làm phép ếm linh hồn cô không cho về nhà, cũng không có ai cúng kiến. Gia đình TC nghe cô Lan than thở như vậy xong thì cúng cho cô ta và xin cô đừng nhập cô Út nữa. Nhưng sau đó cô ta vẫn cứ thỉnh thoảng lại nhập vào cô Út, có lúc hành cô Út chạy ra đường đâm đầu vô xe tự vẫn, cũng may là có người cản kịp. Khi bị nhập cử chỉ của cô Út lúc đó người không ra người đến mà hãi hùng. Con gái tay yếu chân mềm là vậy chứ đến lúc bị nhập cả 5, 6 người thanh niên lực lưỡng trong xóm cũng vất vả với cô Út, cô vung tay một cái là mấy anh chàng xiểng niểng. Không phải chỉ có một mình cô Út, mà cô Hoa trong nhà cũng bị nhập, nhưng bị ít hơn cô Út 1 chút. Còn mấy người khác trong gia đình thì ngủ cứ hay bị đè, bị nhát, nhà bếp thì chén đũa đồ đạc không có ai đụng tới vẫn cứ khua rổn rảng. Trong khoảng thời gian xảy ra chuyện cô Lan, nhà TC. khi đó thuộc loại khá giả, có nhiều xe 4 bánh trong nhà, kinh doanh có tiếng tại ngã ba Lăng Xi, Thủ Dầu Một, Bình Dương (bây giờ nó nằm gần khu du lịch Đại Nam, BD), nên nhà TC không có tiếc tiền mời thầy bà về cúng giải. Ngặt nỗi thời đó nhà nước cấm mê tín dị đoan, cấm cúng kiến, nghe báo cáo có hiện tượng ma nhập rồi cúng kiến nên ông chủ tịch xã xuống nhắc nhở làm việc nhà TC, nhưng chứng kiến cảnh tượng ghê rợn quá thì ổng cũng lắc đầu luôn. Ông nói:” Thôi coi như tui chưa biết gì hết, thấy ghê quá, thành thử ra… gia đình muốn làm gì thì làm đi.” Từ đó gia đình TC không còn e dè giấu giếm khi mời thầy về cúng nữa, thầy nào giỏi, biết tiếng là mời, mà không phải chỉ có thầy pháp, thầy cúng không đâu, thầy trong một số chùa có tiếng ở Hóc Môn Bình Dương gia đình TC. cũng đều đã đi đến cầu cúng hết. Không biết có phải vong hồn cô Lan thành tinh rồi hay sao mà mạnh lắm, nên hết thầy này đến thầy khác không làm gì được. Mấy thầy yếu yếu thì cô Lan nhập vào cô Út hất bàn đập phá khi đang cúng, chửi bới om sòm. Lên chùa thì vong cô Lan cho cô ngồi yên, mà về nhà năm bữa nửa tháng lại nhập quậy tiếp. Hồi đó mỗi lần cúng là 2 chỉ vàng, sau này thì mười mấy triệu chứ không ít. Trong số các thầy nhà TC đi cầu cúng có ông thầy Năm Rộng (bây giờ ông chết rồi). Khi còn sống ông rất nổi tiếng ở ngoài thị xã TDM, người ta tới nhờ ông cúng nhiều vô kể, riêng cúng xe tải xe làm ăn là mỗi đợt quanh nhà ông đoàn xe dài thườn thượt, phần bánh trái thôi cúng xong chứa vào cả thùng cả thùng phải đi kiếm chỗ cho bớt. Cây kim chìm dưới nước ông đọc chú một hồi nó cũng trồi lên. Ông tới nhà TC làm phép dán đầy bùa, nhưng lúc ông có mặt thì êm, ông về thì đâu lại vào đấy, cô Lan vẫn quậy tưng bừng. Mấy người nhà TC. chuyển luôn xuống nhà ông ở một thời gian, vì nghĩ rằng nhà ông như cái chùa cái am nơi linh thiêng có thờ tự, ở đó tụng kinh niệm Phật từ từ sẽ hết, cô Lan sẽ không dám quấy phá nữa. Nhưng vẫn không có tác dụng thành thử gia đình TC. rao bán căn nhà. Khổ nỗi không bán được cho ai, người ta nghe tiếng căn nhà là sợ chạy trối chết chứ ai mà dám mua, vì chuyện cô Lan chấn động cả khu ngã ba Lăng Xi và kéo dài nhiều năm liền. Nhà TC. đã đi thầy và cúng kiến đến nỗi mà bước vô nhà TC. là tưởng vô phải cái am thầy pháp, khắp nhà chữ đinh 5 gian rộng lớn (gồm 2 bên, một bên bà nội và mấy cô chú ở, một bên ba mẹ TC ở, anh chị em TC thì chạy qua chạy lại giữa 2 bên) toàn là những tấm giấy bùa dán đầy mấy cây cột và vách tường, bầu không khí nặng nề và lạnh tanh bao trùm căn nhà. Gia đình TC. thiệt là mệt mỏi, mẹ TC. bị hành bệnh lên bệnh xuống đến nỗi chán quá cạo luôn cái đầu. Gia đình TC cũng đã tìm đến nhà cô Lan để kể chuyện cô Lan và xin người nhà của cô làm phép giải ếm cho cô, nhưng gia đình của cô Lan từ chối. Sau đó thì gia đình TC dọn đi chỗ khác, chỉ còn mình TC ở lại căn nhà đó, TC thì từ đầu đến cuối không bị nhát. Nhưng về sau này TC cũng phải dọn đi nơi khác, vì khi có vợ sinh con, lúc con TC sanh ra được một tháng, đón nó từ nhà ngoại về nhà TC, nó khóc ngày khóc đêm, dọn đi nơi khác thì hết. Bây giờ thì một bên nhà, mé bà nội TC ở lúc trước đã được tháo dỡ, vì sợ không người ở không có dương khí thành nhà hoang thì ma quỷ lại tụ tập, chỉ chừa một bên nhà để thỉnh thoảng gia đình TC ai về chơi thì về. Riêng cô Út của TC thì không dám về, vì cho đến tận bây giờ cô Út về căn nhà đó vẫn bị nhập như thường, thậm chí đám giỗ ông bà gia đình TC cũng phải tổ chức chỗ khác, vì tổ chức ở đó người nhà tụ tập về thì y như rằng thế nào cũng có người trong nhà bị nhập. Còn em dâu TC cách đây vài năm khi đang có thai ở chỗ khác thì không sao, mà về nhà đó là tự nhiên khóc lóc suốt ngày đêm và cứ đòi cắn lưỡi tự tử, nó cũng không dám về đó. Và sau này nghe đâu khi gia đình TC dọn đi hết thì cô Lan chạy sang quậy phá nhập vào cô Thanh nhà đối diện bên kia đường, tình tiết thế nào thì TC. không rõ lắm. Ma trong xóm Trước khi nhà TC. có chuyện cô Lan quấy phá thì hàng xóm hay ghé chơi xem truyền hình, còn mấy đứa con nít bạn TC thì tụ tập chơi quan chơi kèo ở cái hàng ba (thềm nhà), đến khi xảy ra chuyện làm ai cũng sợ. Nhất là 1 lần nọ, sau thời gian dài thấy cô Út (do cô Lan nhập về) quậy quá, bà Tư Sậu kế bên nhà thấy bực mình vì bà không có tin, bà qua chỉ trỏ lớn tiếng:” đừng có quậy nữa, nếu có ma thiệt ngon qua đây nhập tui nè.” Cô Lan qua xác cô Út trả lời:” Đúng 12 giờ trưa mai bà bước chân ra đường sẽ thấy mặt tui.” Mọi người chờ đợi không biết việc gì sẽ diễn ra. Trưa hôm sau, con gái bà Sậu là con bé Nhiên đang khỏe xông xổng tự nhiên lăn đùng ra bệnh nằm sóng xoài trước nhà, lúc đó đúng 12 giờ trưa. Bà Sậu bị một phen khiếp vía và phải khấn xin rất nhiều Nhiên mới hết. Từ đó không chỉ mình bà Sậu sợ mà cả xóm không ai dám qua hay cho con cái qua nhà TC chơi nữa. Làm cho căn nhà đã lạnh càng lạnh tanh. Ngay chỗ cô Lan bị tông xe chết sau này có thêm nhiều người bị tai nạn nữa, cũng có nhiều người chết. Và thỉnh thoảng người dân trong xóm đi ngang chỗ đó lúc chạng vạng hay trời tối lại bị nhát, có khi thấy ma ngồi ủ rủ chỗ gốc cây, có khi thấy 2 bóng người đang dìu nhau đi, nhưng lại gần là mất tiêu không có ai. Qua tất cả những chuyện này, chứng kiến nhiều nên TC không có sợ ma, nhưng tin có ma quỷ thánh thần cũng như Trời Phật. Kinh nghiệm trận mạc tiếp xúc quá nhiều thầy bà kể cả sư tăng thì TC có gì đó ngan ngán và không tin tưởng họ nữa, nên sau này TC ít đi chùa, cũng không đi thầy bà. Cố gắng sống hiền lành và ở nhà khấn vái vậy thôi.

Xem thêm: Ma Chết Oan Do Bị Xe Cán | Diễn đàn Cổng Truyện
Copyright ©Diễn đàn Cổng Truyện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro