Truyện ngắn - Con Hư, Con Ngoan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuở nhỏ, có một lần tôi được học về ý nghĩa các loài hoa, nào là hoa hồng nghĩa là sự hạnh phúc, lòng ái mộ, hoa đồng tiền là sự tin tưởng, hoa thủy tiên là sự kiêu hãnh và hoa tulip xanh là sự chân thành. Cô giáo hỏi tôi thích làm hoa gì nhất, tôi liền trả lời tôi thích hoa hồng nhất, vậy là cả lớp liền cười vì con trai lại thích hoa hồng. Tôi phản bác ngay, tôi thích ý nghĩa của hoa hồng, ai mà không muốn được hạnh phúc?

Sau đó về nhà, tôi đem chuyện kể cho chị gái, chị gái chỉ cười nói tôi là đồ ngốc.

Sao đến chị cũng chê tôi? Tôi bực mình hỏi nếu là chị thì chị thích hoa gì, chị tôi liền đáp: "Hoa Xuyến Chi."

Lần này đến lượt tôi cười, ai lại đi thích hoa phân lợn cơ chứ?

Suy nghĩ thuở bé thật đơn giản biết bao!

Mãi sau này lớn lên, tôi mới biết, hoa Xuyến Chi không phải là hoa phân lợn. Còn chị tôi, chính là bông hoa Xuyến Chi đẹp nhất mà tôi biết.

Nhà tôi có hai chị em, gái đầu lòng, trai thứ hai vừa tròn điểm mười mà các cụ thường nói đến. Thêm nữa là gia đình cũng hòa thuận nên khách đến nhà vẫn thường tấm tắc khen mẹ tôi sướng. Những lúc như vậy, mẹ tôi thường cười rồi lại kể xấu chúng tôi để giảm bớt cái "sướng" trong suy nghĩ của họ.

Còn chị tôi thì bỏ đi.

Mọi người cũng thường hay khen bố tôi hiền lành.

Chị tôi cũng bỏ đi.

Mẹ tôi bảo, chị tôi càng lớn càng lì lợm, chẳng ra đâu vào đâu, kêu tôi đừng có mà học theo cái thói xấu ấy. Tôi đương nhiên chỉ biết gật gù dạ vâng làm đứa con ngoan của mẹ.

Chị tôi nói, tôi nhất định phải làm đứa con ngoan của mẹ. Còn chị, chị muốn làm đứa con hư của mẹ.

Tôi hỏi tại sao phải thế? Chị tôi liền đáp, không có hư thì sao có ngoan?

Tôi chẳng hiểu chị nói gì cả.

Năm tôi vào cấp hai, chị tôi thi đại học.

Chị học suốt ngày suốt đêm, học thêm rồi học chính, chẳng mấy khi ở nhà. Đến mẹ tôi cũng phải lo lắng thay. Mỗi lúc như vậy, chị tôi mặt lạnh tanh nói rằng: "Nếu con đỗ Y, con sẽ ở ký túc xá."

Mấy lần đầu mẹ tôi còn phản kháng, sau đó cũng đành bất lực gật đầu.

Mẹ nói với tôi, không hiểu sao chị mày lại chán ghét cái nhà này đến thế?

Tôi im lặng.

Năm đó, chị tôi đỗ Y thật.

Vậy là, chị chẳng nói chẳng rằng, thu dọn quần áo đến ký túc xá ở mặc cho mẹ tôi có khuyên can thế nào, bất chấp cả chuyện cắt tiền chu cấp.

Mẹ tôi buồn lắm, chẳng khác nào cho con gái đi lấy chồng. Mà quả thực, chẳng khác nào chị tôi đi lấy chồng thật, cả tháng trời không về nhà lấy một lần. Mẹ tôi sốt ruột nói muốn lên trường chị xem sao, chị lại gạt đi nói mẹ phiền phức. Bố nói, chị tôi giỏi rồi, đi thì đừng về nữa.

Tôi chẳng còn cách nào, mà thực ra cũng vì nhớ chị nên liền cầm tiền mẹ gửi rồi đạp gần mười lăm cây số lên trường chị. Nó rất rộng lớn, rộng hơn trường của tôi rất nhiều, những tòa nhà cao cao, những khu vườn nho nhỏ rồi cả cái sân đi mãi không hết nữa. Bước vào đó, tôi bỗng thấy có một cảm giác trang nghiêm lạ thường, trái tim hồi hộp đập không ngừng, tựa như là định mệnh vậy. Hóa ra, đây là lý do chị tôi muốn học ở đây sao? Một ngôi trường nhất nhì thành phố.

- Tâm. Sao lại ở đây?

Tôi giật mình quay lại, là chị.

- Em đến chơi với chị.

Chị tôi cười:

- To như cái cột đình rồi, chơi bời gì. Thôi về nhà trọ với chị, chị cho ăn cái này.

- Sao lại nhà trọ? Chị nói chị ở ký túc xá mà? - Rõ ràng chị đã nói vậy.

- Suỵt! Không hỏi nhiều.

Chúng tôi đi sâu vào trong ngõ nhỏ, rẽ thêm vài cái mới đến chỗ chị ở. Đó là một căn phòng nhỏ trên tầng hai, có khóm hoa Xuyến Chi trong thùng xốp trước cửa phòng, đồ vật trong phòng cũng chẳng có gì nhiều. Chị đập đập vào cái đệm rồi bảo tôi ngồi xuống. Một lát sau, chị mang một gói bánh nhỏ cho tôi.

- Bánh đậu xanh, món khoái khẩu của mày đấy.

Chị cười hiền. Tôi nhìn vào ánh mắt chị lúc ấy, bỗng dưng thấy có một cái gì đó cay cay. Chị tôi luộn thương tôi như thế. Chị tôi không phải con hư. Chị tôi không phải loại mất dạy...

Thời gian sau, cứ nửa tháng tôi lại lên nhà trọ chơi với chị một lần, mà mỗi lần chị lại cho tôi những thứ quà khác nhau. Tôi cũng kể cho chị rất nhiều chuyện, chuyện ở nhà, chuyện ở trường rồi chuyện yêu đường của con nhà hàng xóm. Chị lần nào cũng kêu tôi lắm miệng. Tôi gãi đầu cười. Chị không biết rằng, ở lớp tôi chính là một cục băng di động.

Mùa hè năm ba đại học, chị tôi nói làm thêm bận rộn, bảo tôi một tháng hẵng đến một lần, tôi cũng gật gù nghe theo.

Chị tôi năm cuối đại học, cũng là lúc tôi bận rộn chuyện thi vào mười, chị nói tôi đừng đến nữa, tiền làm thêm cũng đủ sống rồi.

Năm ấy, tôi thích một cô bạn cùng lớp, hứa với cô ấy sẽ cùng bước vào lớp chọn của một trường trong khu vực đó. Vậy nên liền đồng ý với chị không lên chơi nữa. Sợ mẹ sốt ruột, tôi liền cầm tiền rồi gửi một nửa vào tài khoản của chị. Đó cũng là lần đầu tiên tôi lừa dối mẹ. Chắc chắn chị gái tôi biết. Nhưng chị chẳng nói gì.

Tôi thi xong cấp ba, vui vẻ đi chơi với hết bạn này đến bạn kia, liền quên bẵng lời hứa thi xong sẽ lên chơi với chị. Cũng cầm luôn tiền của mẹ cho chị. Chị đi làm thêm, chị có tiền mà, đằng nào lúc trước mang tiền lên chị cũng cho tôi.

Lên cấp ba, vào lớp chọn nhưng lại quen được một đám bạn lớp thường. Tôi liền tham gia vào những cuộc vui của chúng nó mà chẳng lo gì chuyện tiền bạc. Tiền mỗi tháng mẹ cho chị tôi rất nhiều.

Ấy thế nhưng tôi lại quên mất một chuyện khác, chuyện học hành.

Điểm số học kỳ một năm lớp mười của tôi xuống dốc không phanh. Mẹ chẳng muốn mắng tôi nữa. Chỉ lắc đầu nói chị tôi chưa bao giờ điểm thấp như vậy.

Tôi liền khó chịu, cãi nhau với mẹ một trận, mẹ không thể cứ mãi so sánh tôi với chị như thế được!

Hôm ấy tôi bỏ đi, gọi lũ bạn cùng đi chơi. Trong lòng còn hậm hực chị gái. Tại sao lại làm cái bóng lớn như vậy chặn trước tôi? Lại còn luôn miệng nói tôi là con ngoan, nhận mình hư. Tại sao cứ giả tạo như thế?

Thành tích của tôi trượt dài, suốt ngày đi chơi với đám bạn kia, cô bạn cùng lớp lúc trước nói chia tay. Tôi liền suy sụp nhiều hơn nữa. Lang thang khắp nơi, tôi chẳng muốn về nhà mặc kệ mẹ gọi liên hồi. Đầu óc rối tung, tôi cứ đạp xe trong vô thức, cái lạnh của gió đông như tát vào mặt tôi. Hai bên đường nhựa ánh đèn vàng hiu quạnh đến đáng sợ. Tôi nhớ chị, nhớ bánh đậu cùng các thức quà của chị. Tôi càng đạp nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đến cửa nhà trọ của chị.

Đến rồi! Đến rồi nhưng tôi không dám gọi cửa. Chỉ đứng im ở đó, để gió lạnh thổi qua. Để lương tâm của tôi trở về. Để biết những sai lầm của mình luôn chối bỏ. Chị, em làm con hư mất rồi!

Mãi đến khuya, tôi mới thấy một cô gái từ xa đi về phía này hỏi tôi:

- Cậu là ai?

Tôi lau nước mắt đáp:

- Em là em trai chị Trúc.

- Trúc á? Thế em có biết nó ở đâu không? - Cô gái nghe tên chị tôi liền hốt hoảng hỏi.

Trong giây lát, thế giới của tôi sụp đổ hoàn toàn. Tôi tóm lấy vai chị ấy hỏi:

- Chị ấy sống ở nhà trọ này mà! Chị nói thế là ý gì?

Chị kia thở dài một tiếng rồi nói:

- Nó bỏ đi được gần nửa năm trời rồi! Ở trường cũng nghỉ rồi. Không thấy ai đến hỏi, chị còn tưởng nó không có người thân cơ!

- Bỏ đi? Chị ấy bỏ đi đâu?

- Chị không biết nữa.

Nói xong, chị ẩn tay tôi ra, vỗ lên vai tôi mấy cái rồi đi vào nhà.

Chị tôi bỏ đi rồi. Bỏ đi rồi! Chị ấy đi đâu được chứ? Tôi lôi điện thoại ra bấm số, miệng không ngừng lẩm bẩm. Kết quả chỉ là những tiếng tút dài khiến tôi càng hoảng hơn. Chị ấy bỏ cả trường học rồi! Ngôi trường mà chị yêu thích nhất cũng bỏ rồi. Đã có chuyện gì xảy ra? Tôi đã làm gì thế này? Tôi đã lấy tiền của chị ấy cho những cuộc vui chơi vô bổ, tôi sa vào đám bạn không đâu mà quên mất chị gái mình. Tôi tại sao lại tồi tệ như vậy?

  Tôi ngồi sụp xuống đất bất lực. Chị tôi, tôi biết tìm chị tôi ở đâu bây giờ? Chị tôi đi mất rồi!

Xung quanh là màn đêm tối mịt, chẳng biết đâu vào đâu. Chị ở đâu ngoài kia?

Tôi tiếp tục gọi chị mặc cho những tiếng tút dài.

- Chị, em sai rồi. Chị về đi. Chị thương em nhất, chị đừng đi như thế. Em lấy tiền của chị lâu như vậy, chị phải sống thế nào? Em là một thằng mất dạy. Em mới là thằng mất dạy. Chị ơi...

Thật lâu sau, tôi thất thiểu về nhà, mẹ thấy tôi giọng mừng rỡ: "Về rồi à con?"

Nhìn vào ánh mắt đầy nước của mẹ, sống mũi tôi lại cay cay. Mẹ sợ tôi đi mất, sợ tôi cũng giống chị mà đi mất. Nhưng mẹ ơi, chị sẽ không về nữa hay sao ấy...

Mẹ sẽ làm sao? Mẹ vẫn luôn đợi ngày chị tốt nghiệp, đợi ngày chị trở về căn nhà này.

Mấy năm trời, mẹ tôi không ngày nào không hỏi chị tôi sống thế nào. Mẹ tôi thương chị tôi như vậy. Cũng chỉ vì những lời dọa nạt của chị mà chưa một lần nào dám ghé thăm.

"Sao lại khóc thế? Ai đánh con?" Mẹ tôi lo lắng hơn.

Tôi nói trong tiếng nấc: "Chị đi mất rồi mẹ ơi."

"Gì cơ?" Mẹ tôi hỏi lại.

"Con xin lỗi mẹ, là con, là tại con. Con đã lấy tiền của chị, con học hành xa đọa, chị bỏ đi rồi. Bỏ cả trường học, bỏ cả nơi ở. Chị đi thật rồi..."

Tôi thấy ánh mắt mẹ vô hồn trượt dài xuống thềm nhà...

...
Năm ấy, nhà tôi lục tìm khắp nơi không thấy chị, mẹ suy sụp trông thấy.

Tôi vẫn tiếp tục hỏi chị gái cùng nhà kia, cuối cùng chị ấy không chịu nổi bị tôi làm phiền nữa, đành đưa cho tôi một cái gói nho nhỏ.

Trong đó là đồ còn lại của chị, có một tờ giấy siêu âm.

Chị tôi mang thai.

Ngày ấy tôi tha thẩn về nhà đưa cho mẹ. Mẹ tôi khóc hết nước mắt, bố tôi hùng hùng hổ hổ giận dữ:

- Loại con gái mất dạy! Nó ở ngoài không biết làm nên cái trò gì! Bà còn tìm gì nữa. Tìm về để người ta bôi tro chát trấu lên mặt tôi à? Tốt nhất là đừng có về nữa.

Chị tôi đi đâu được? Khi mà đang mang trong mình một đứa trẻ như thế? Chị phải sống thế nào đây? Tại sao chị không nói với tôi? Nghĩ đến viễn cảnh chị tôi không biết lang thang giữa dòng người vội vã, chị tôi suy sụp ở một nơi nào đó, chị tôi không có ai để nương tựa rồi đến những lỗi lầm của tôi, tôi gào lên với bố:

- Ông im đi! Ông có bao giờ nói được gì tốt đẹp cho chị tôi đâu! Chị tôi ghét ông! Từ bé đã ghét ông! Chị tôi ghét ông đêm giao thừa còn đi ra ngoài chơi gái! Chị tôi ghét ông đánh mẹ trong những cơn say! Chị tôi ghét cảnh mẹ ngồi trong góc khóc thật nhẹ sợ người khác biết! Chị tôi ghét ông nên mới ghét luôn cái nhà này! Nên mới ghét lây sang cả mẹ. Đổ tội cho mẹ đã khiến chị ấy lớn lên trong cái cảnh ông bố với đầy tệ nạn! Phải! Ông đã từng là một người như thế! Chị ấy chẳng còn ai cả. Chẳng có ai bảo vệ chị tôi cả...

Đó là lần đầu tiên tôi dám cãi lại bố, cũng là lần đầu tiên bố đánh tôi.

Chị tôi đã lớn lên như vậy. Trước khi có tôi, bố tôi đã từng như vậy.

Nên chị làm con hư, để tôi làm con ngoan.

Vì chị ghét bố ruột của mình.

Vì tôi thương bố ruột của mình.

Sau ngày hôm ấy, bố tôi ít về nhà hơn, có hôm còn đi qua đêm. Căn nhà trống trải được lấp đầy bởi tiếng thở dài của mẹ.

Tôi lại đến tìm chị gái kia. Thật sự rất phiền. Nhưng tôi vô dụng, chỉ biết mỗi người đó là bạn của chị. Lần này chị ấy lại bất ngờ khi thấy tôi. Nghe tôi hỏi liền nói đã cho tôi địa chỉ người yêu chị tôi rồi.

Để chị ấy đọc lại một lần nữa, tôi lần theo đó mà tìm đến một phòng trọ khác. Đợi một lúc mới thấy có người mở cửa. Anh ta cao ráo, nước da hơi ngăm, gương mặt sưng vù. Tôi liền hỏi:

- Anh là Tùng?

- Mày lại là ai nữa? - Anh ta vừa nói vừa kéo tay vịn toan đóng cửa.

Tôi liền chặn anh ta lại, lấy hết sức lôi anh ta ra.

- Chị tao đang ở đâu?

- Sao mà tao biết được! Nhà mày phiền vừa thôi! Một đứa con gái chết tiệt khăng khăng giữ con tinh trùng của tao mặc cho tao đéo cần, một thằng già không nói không rằng đánh người, còn mày, muốn đánh nhau không?

- Đứa con gái chết tiệt? Thằng già?

Tôi điên tiết lên, đánh cho hắn một trận.

Chị tôi không phải người để nó nói như thế! Bố tôi cũng không phải thằng già!

Chị! Rốt cuộc cuộc sống của chị đã bế tắc thế nào, mới gặp phải loại đàn ông này?

Tại sao, em lại chẳng biết gì cả? Tại sao chị lại biến gia đình chị trở nên vô dụng thế này?

Chị mang một tâm hồn tổn thương cùng oán trách rời khỏi nhà, em đã không ngăn cản chị. Đó có lẽ là lỗi sai đầu tiên của em.

Không hiểu chính chị gái của mình, đó là lỗi sai thứ hai.

Từ bỏ quan tâm chị gái của mình, đó là lỗi lầm đáng trách nhất của em.

Chị luôn là người bên cạnh em mỗi lần em buồn. Cuối cùng, khi chị buồn nhất, em lại chẳng nhận ra. Để một người lạ tiến đến và giẫm đạp lên chị...

Có lẽ trong khoảng thời gian ấy, tôi đến thăm chị nhiều hơn, tôi dũng cảm hơn, tôi làm tốt hơn thì chị đã mở lòng hơn. Chỉ cần một chút nữa thôi. Chị tôi cũng chỉ là đứa trẻ oán trách bố mẹ của mình. Chỉ cần một chút nữa thôi, tôi đã có thể trở thành cầu nối đưa chị về với gia đình. Chỉ cần một chút nữa thôi, chị tôi đã có thể tha thứ cho bố và gia đình này sẽ lại hạnh phúc...

Hôm đó, tôi mang đầy thương tích về nhà.

...

Những năm tháng đó, tôi tìm chị không biết bao nhiêu lần. Bố tôi cũng tìm chị không biết bao nhiêu lần, kết quả lại chẳng được gì. Chỉ được việc tôi phải học lại một năm, mẹ tôi già đi chả chục tuổi.

Sau này, tôi tốt nghiệp đại học, vừa tìm được một công ty vào làm thì bố tôi nhập viện. Ông mắc ung thư vòm họng giai đoạn cuối.

Ngày ấy, nằm trên giường bệnh, những phút cuối cùng, ánh mắt bố ngập nước, những nếp nhăn đến trước tuổi xô lại tạo thành một vệt nước dài. Ông tay run tun nắm lấy tay tôi đinh ninh:

- Bố đi rồi, chăm sóc tốt cho mẹ. Bố sẽ đi tìm chị về cho con. Sống không tìm được nó, chết bố sẽ đi khắp thế gian này để tìm nó về. Gặp nó, chuyển lời xin lỗi cho bố. Xin lỗi vì bố đã không hiểu chính con gái của mình. Xin lỗi vì đã thành một kẻ tồi tệ trước mặt nó.

Tôi khóc rất nhiều. Cả đời của bố trong mắt tôi là hoàn hảo nhất, cả đời của bố trong mắt chị tôi là tệ hại nhất. Bố là ông bố tuyệt vời của tôi, nhưng lại là ông bố tồi của chị...

Chị ơi, bố biết lỗi rồi, chị về đi...

 Nhà của tôi sau đó chỉ còn hai người, cô quạnh đến đáng sợ.

Mẹ thường ngồi trước hiên nhà, tay cầm cuộn len nhỏ, mắt lại ngắm những bông Xuyến Chi đung đưa trong gió. Lúc trước bố tôi thường nhổ Xuyến Chi đi để chỗ cho cây cảnh, sau khi chị ra đi liền nhổ hết cây cảnh, đem Xuyến Chi về trồng ở đó. Đến nay cũng rất lâu rồi. Trong ánh mắt si mê kia của mẹ, có lẽ Xuyến Chi vừa là con gái, vừa là chồng. Bà sống với những ký ức như vậy, chị gái tôi thường nói, chị thích Xuyến Chi nhất, một loài hoa dại chẳng cần chăm sóc dẫu có bị giẫm đạp vẫn vươn lên...

Tôi chưa từng ngưng tìm chị, ngay cả khi đã tìm thấy chị.

Khóm Xuyến Chi trước cửa vẫn tươi đẹp, Xuyến Chi bên đường thì bị vùi đi.

Sau này, mỗi lần tôi đi công tác về, mẹ lúc nào cũng hỏi: "Có thấy chị con đâu không? Bố mẹ làm chị con giận, nó đi mất rồi."

Tôi chỉ biết ôm lấy mẹ, khóc cùng mẹ.

Mẹ vẫn luôn ở đó, nhìn ra hàng Xuyến Chi trước cửa nhà, đợi ngày chị trở về...

Mỗi lần rảnh về nhà, tôi thường ngồi đó cùng mẹ. Cùng mẹ hy vọng đóa Xuyên Chi đẹp nhất trong nhà tôi trở về...

  28.02.20170

Lưu Thu Huyền

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro