Chuyện Tình Xưa Trong Những Năm Thành Hóa - Phi Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn án:

  Trong chốn thâm cung, Vạn Trinh Nhi nàng chưa từng nghĩ đến bản thân có một ngày lại nhận được cơ duyên mạnh mẽ đến thế.

Tất cả đều thay đổi từ khi thái tử chào đời...

Chương 1:

Lý Hương Nhi đột nhiên hỏi dồn: "Trinh Nhi, nói thật đi, rốt cục cô đang nhìn cái gì vậy?"

Vạn Trinh Nhi đỏ mặt, nàng nói: "Không nhìn gì cả."

Lý Hương Nhi liền kêu: "Tôi biết rồi, cô đang nhìn huynh ấy!" Tay lại chỉ vào thị vệ đứng ở cửa cung.

Vạn Trinh Nhi lập tức lúng túng, nàng vội vàng nói: "Hương Nhi, không được nói bậy!"

Lý Hương Nhi cười cười: "Đừng sợ, tôi không nói cho người khác đâu. Có điều, cô phải nói thật cho tôi biết, có phải cô đang nhìn hắn không?"

Vạn Trinh Nhi cúi đầu: "Liên quan gì đến cô đâu?"

Lý Hương Nhi cười nói: "Đương nhiên liên quan tới tôi rồi, bởi vì huynh ấy là biểu ca của tôi!"

Vạn Trinh Nhi giật mình ngẩng đầu lên: "Là biểu ca của cô?"

"Được rồi, cô lại quên rồi. Tôi đã nói với cô biểu ca của tôi là cẩm y vệ mà, chính là huynh ấy đó."

Vạn Trinh Nhi hướng mắt nhìn ra ngoài, nói: "Sao cô và biểu ca chẳng giống nhau chút nào vậy?"

Lý Hương Nhi bèn cười hì hì: "Đúng vậy, tôi xinh đẹp thế này, huynh ấy làm sao giống được."

Vạn Trinh Nhi liếc nàng một cái, che miệng cười thầm, không cho ý kiến.

Lý Hương Nhi cúi người thì thầm vào tai Vạn Trinh Nhi: "Có phải cô thích huynh ấy rồi không?"

Vạn Trinh Nhi cả kinh, mắng nàng một câu: "Cô còn dám nói bậy nữa, xem tôi có dám đánh cô hay không?"

Lý Hương Nhi cắn môi cười ha ha: "Cô đừng sợ, biểu ca luôn đứng ngoài Đông cung, dù sao cũng nhìn thấy cô. Hắn đã nói, cô nhất định thích hắn rồi, cho nên mới để tôi tới hỏi cô một chút."

Vạn Trinh Nhi hừ một tiếng: "Ai thích y,đúng là tự mình đa tình."

"Vậy là cô có thích huynh ấy không?"

Vạn Trinh Nhi lườm nàng một cái, không trả lời.

Lý Hương Nhi cố ý thở dài, "Xem ra biểu ca tôi tự mình đa tình rồi. Huynh ấy vốn nói muốn nhờ Vương công công giúp đỡ, đem cô cưới về. Thì ra cô lại không thích. Giờ ta đi nói với huynh ấy, để huynh ta còn đi tìm người khác nha!" Dứt lời liền đứng dậy định đi.

Vạn Trinh Nhi vội vàng kéo nàng lại: "Ai nói tôi không thích chàng chứ." Lời này vừa thốt ra, khuôn mặt liền đỏ bừng.

Lý Hương Nhi che miệng cười: "Chính miệng cô nói đó."

Vạn Trinh Nhi có chút nóng nảy, nàng nói: "Cô là đồ tồi, suốt ngày chỉ biết trêu đùa người ta."

Lý Hương Nhi cười hì hì, hỏi: "Như vậy, rốt cuộc cô thích hay là không thích huynh ấy?"

Vạn Trinh Nhi gục đầu xuống, mặt đỏ tía tai, nói có thì xấu hổ, mà nói không thì không nỡ, không biết làm gì khác chỉ đành nhẹ nhàng gật đầu.

Lý Hương Nhi nói: "Sao không nói sớm, làm tôi mất công cả buổi." Rồi lấy từ trong lòng ra một miếng ngọc hình hổ, nhét vào tay Vạn Trinh Nhi, "Đây là đồ biểu ca đưa cho cô, cô phải cất cẩn thận, đừng để người khác nhìn thấy."

Vạn Trinh Nhi vội vàng giấu vào trong ngực áo, lòng thấy vừa ngọt ngào vừa thẹn thùng.

"Cô chờ nhé, tôi đi nói với biểu ca để hắn đi cầu Vương công công. Cô yên tâm, Vương công công rất coi trong biểu ca tôi, ông ấy nhất định sẽ giải quyết được."

Khuôn mặt Vạn Trinh Nhi đỏ bừng.

Lý Hương Nhi vội vã chạy đi, nàng lại ngoảnh ra cửa sổ một lần nữa, lúc này cẩm y vệ đã đổi ban. Nàng biết làm như vậy là sai, nhưng lại không nhịn được khát vọng rời khỏi chốn thâm cung này.

Vài ngày sau, Lý Hương Nhi mang tới tin tức, nhưng cũng không như mong muốn của Vạn Trinh Nhi. Có người nói Tôn thái hậu không đồng ý cho Vạn Trinh Nhi xuất giá ngay lúc này, nguyên nhân là vì Thái tử không rời được nàng,

Lý Hương Nhi thở dài: "Ai bảo cô có bản lĩnh khiến Thái tử không rời khỏi mình chứ!"

Vạn Trinh Nhi nhìn Thái tử được cuốn trong tã lót, lòng thầm oán hận, đều do đứa nhóc này làm hỏng việc.

Lý Hương Nhi còn nói: "Có điều, cô đừng lo. Biểu ca của tôi thật sự rất thích cô, Vương công công đã nói, chờ thêm hai năm nữa, Thái tử lớn hơn một chút sẽ nhắc lại chuyện này. Biểu ca bảo tôi nói với cô, huynh ấy sẽ đợi."

Vạn Trinh Nhi miễn cưỡng cười cười, nói vậy nàng cũng chẳng tin, nam nhân xưa nay đều có mới nới cũ, qua một thời gian nữa có lẽ y sẽ chẳng còn nhớ nàng là ai.

Lý Hương Nhi lại thì thầm với nàng: "Biểu ca tôi tên là Đỗ Giam Ngôn, huynh ấy bảo cô hãy nhớ kỹ." Nói xong, cô nàng che miệng cười khiến Vạn Trinh Nhi đỏ mặt tía tai, xì một tiếng: "Ai muốn nhớ tên hắn."

Nhưng trong lòng vẫn không khỏi suy nghĩ, y muốn nàng nhớ kỹ tên y sao?

Người nọ vẫn đứng bên ngoài Đông cung mỗi ngày, Vạn Trinh Nhi hơi do dự, không dám bước ra sân. Có khi ngẫu nhiên gặp gỡ, nàng lại càng xấu hổ, chỉ có thể cười ngượng ngùng. Y vẫn như trước, luôn dùng ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt như vậy khiến nàng có cảm giác như phỏng da đến nơi.

Vẫn nghĩ rằng qua mấy ngày y sẽ quên mất nàng, không ngờ lại không phải. Hai năm đã trôi qua, y vẫn chưa lấy vợ, có lẽ vẫn còn nhớ kỹ hứa hẹn với nàng.

Nhưng ngẫm lại, kia cũng không tính là hứa hẹn gì cả, lòng nàng có chút loạn. Thời gian trôi quá nhanh mà thanh xuân trôi cũng nhanh vậy. Thái tử đã hơn hai tuổi nhưng vẫn không chịu rời khỏi nàng.

Từ khi oa oa học nói, đến bây giờ đã chập chững biết đi, chuyện gì cũng đều ỷ vào nàng, cứ như muốn nàng bảo mẫu cho hắn cả đời vậy.

Đôi lúc nàng thật hận hắn, còn nhỏ tuổi như vậy đã liên lụy người khác rồi. Thế nhưng mỗi khi hắn cười hi ha với nàng, trong đôi mắt đen lấp lánh kia luôn chứa tia quyến luyến, nàng lại không nhịn được mừng rỡ. Đứa nhỏ này tuy là cốt nhục của Chu Quý phi, nhưng vẫn lớn lên bên nàng, tình cảm đối với nàng sợ rằng còn hơn so với mẹ đẻ.

Nàng không khỏi tự hào, thái tử chỉ bám theo nàng thôi.

Tháng tám năm ấy, bộ tộc Ngõa Lạt ở phương bắc tấn công Đại Minh, Vương công công một mực cho rằng hoàng thượng nên ngự giá thân chinh. Mặc dù các đại thần cực lực phản đối, nhưng bởi Vương công công thế khuynh thiên hạ mà Hoàng thượng lại hết sức nghe lời lão, bởi vậy phản đối cũng chẳng tác dụng gì.

Mỗi người đều lấy làm luống cuống, tuy rằng nói tòng quân không nên mang theo thái giám, cung nhân, nhưng đây lại là ngự giá thân chinh, đương nhiên phải khác. Có rất nhiều thái giám, cung nữ phải chuẩn bị đi theo quân, tuy là không dám lộ ra ngoài nhưng cũng không nhịn được khóc thầm, tựa như lần này đi là không còn đường về nữa vậy.

Một trận rối loạn như vậy nhưng lại không hề lan tới Đông cung. Bất kể thế nào, Thái tử cũng không thể động vào được.

Vạn Trinh Nhi đã hai mốt tuổi, hàng ngày nàng đều ôm Thái tử ngồi trong hoa viên, có lúc thì dạy hắn nói, có lúc dạy hắn đi, có lúc lại cho ăn. Bất kể chuyện gì, Thái tử cũng không chịu cho người khác hầu hạ, chỉ cần mỗi Vạn Trinh Nhi, ỷ vào nàng còn hơn cả nhũ mẫu.

Một ngày nọ, Đỗ Giam Ngôn vốn chẳng bao giờ hé một lời với nàng bỗng khẽ gọi nàng một tiếng: "Trinh Nhi."

Vạn Trinh Nhi vừa mới ôm Thái tử hồi cung, một mình bước ra sân. Nghe y gọi nàng như vậy thì hơi sửng sốt, bởi vì chưa từng nghe thấy giọng nói của y bao giờ nên phải ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu ra là y gọi nàng.

Nàng hơi cúi đầu, nói nhẹ: "Chuyện gì vậy?"

Người kia nói: "Ngọc bội ta cho nàng, nàng có mang theo không?"

Nàng gật đầu, không biết vì sao y lại hỏi nàng điều này? Ngập ngừng một lúc, nàng căng thẳng hỏi lại: "Huynh muốn đòi lại sao?"

Đỗ Giam Ngôn lắc đầu, "Không phải, thứ gì mà ta đã tặng đi thì sẽ vĩnh viễn không đòi lại."

Vạn Trinh Nhi hơi mừng rỡ, vừa ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt thâm tình của người trước mặt. Nàng vội gục đầu xuống, mặt cũng nóng lên.

Đỗ Giam Ngôn nói: "Ngày mai ta phải theo đoàn ngự giá."

Vạn Trinh Nhi thầm kinh hoảng: "Huynh cũng phải đi sao?"

Đỗ Giam Ngôn gật đầu, hăng hái nói: "Đây là một cơ hội rất lớn, chính là thời cơ để ta kiến công lập nghiệp. Ta nhất định sẽ tạo nên một phen sự nghiệp."

Thấy Vạn Trinh Nhi nhìn mình hâm mộ, y cười tủm tỉm: "Đợi ta lập được công nhất định sẽ cầu Thánh thượng gả nàng cho ta."

Năm đó, nam tử trẻ tuổi ấy đã nói như vậy. Ánh mặt trời ngày thu chiếu lên áo y, lóng lánh nhiều màu, ngay cả thân kiếm cũng lấp lánh ánh sáng. Vạn Trinh Nhi nghĩ, y quả là một nam tử anh tuấn.

Y mỉm cười nhìn nàng, bỗng nhiên hỏi: "Tên của ta là gì?"

Vạn Trinh Nhi sửng sốt, không nhịn được cười, "Tên huynh là gì mà chính huynh cũng không biết sao?"

Đỗ Giam Ngôn cũng cười, "Đương nhiên ta biết, nhưng ta muốn biết nàng có nhớ tên ta không?"

Vạn Trinh Nhi hơi ngượng ngùng, nàng cố ý không đáp. Đỗ Giam Ngôn lại không chịu buông tha cho nàng, "Nói đi nào, nàng có nhớ tên ta không?"

Vạn Trinh Nhi nhẹ nhàng gật đầu, vậy mà y vẫn truy tới cùng, "Thế thì nàng gọi một tiếng đi."

Nàng mỉm cười, thầm nghĩ cái người này sao mà lằng nhằng, "Ta không gọi."

Đỗ Giam Ngôn cười nói: "Nàng không gọi làm sao ta biết nàng có nhớ hay không. Gọi một tiếng đi nào. Ngày mai ta đã đi rồi, có thể rất lâu nữa không gặp được nàng."

Thấy y nói như vậy, Vạn Trinh Nhi có chút chua xót, nàng yếu ớt ngẩng đầu, nam tử kia vẫn đang chăm chú nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng mà nồng nàn, "Gọi một tiếng."

Nàng thở dài, nhẹ giọng hô: "Đỗ, Giam, Ngôn."

Vừa dứt lời mặt đã đỏ bừng, liền vội vã chạy về cung, nàng nghĩ, hành vi hôm nay thật không hợp lễ nghi.

Ngoài cung, Đỗ Giam Ngôn vẫn đang si ngốc đứng ở nơi đó. Cách một cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng của y, Vạn Trinh Nhi nhịn không được lấy tay che mặt, trong lòng lại thầm nói, chàng hãy mau mau trở về!

Rất lâu sau đó, nàng vẫn còn nhớ lời y nói.

"Nhớ kỹ tên của ta, tên ta là Đỗ Giam Ngôn."

Chương 2:

Ta bắt đầu thử mua chuộc một ít người. Những việc này đều là thầy ta Từ Hữu Trinh âm thầm tiến hành. Ông lấy luôn biết cách vừa đấm vừa xoa, lấy đại nghĩa để giảng giải, bởi vậy đám cẩm y vệ theo dõi ta dần dần đã trở thành người của ta.

Về sau ta còn đích thân nói chuyện với chỉ huy của cẩm y vệ Vương Quảng Minh, khiến hắn hiểu được, cuối cùng thúc phụ cũng sẽ chết mà ông lại không có con trai, như vậy sau khi thúc phú chết, thiên hạ này sẽ thuộc về ai đây? Chỉ cần suy nghĩ một chút thì ai cũng có thể đoán được,

Ta nghĩ trong thời gian ấy, thúc phụ và ta đều thống khổ như nhau.

Thái giám Tào Cát Tường hầu ta từ nhỏ đã liên hệ được với ta. Hắn nói, thúc phụ ở trong cung hoan ái với rất nhiều nữ tử, muốn sinh một đứa con trai, nhưng dù có nỗ lực đến mấy, cũng không được như nguyện, trái lại thân thể ông ta lại ngày càng yếu.

Càng như vậy, thúc phụ lại càng sốt ruột, lại càng hoan ái với nhiều nữ tử, đây chính là một vòng tuần hoàn đáng sợ. Ta nghĩ cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa ông ta sẽ rời nhân thế.

Thời cơ thực sự đến vào năm ta mười một tuổi.

Thúc phụ của ta không chịu nổi phải lo nghĩ bất an cùng thanh sắc thỏa thích trong thời gian dài như vậy, rốt cục trở bệnh không dậy nổi nữa. Đây chính là cơ hội của chúng ta, là cơ hội mà ta và phụ hoàng đã đợi tám năm nay.

Tám năm nói dài cũng không dài, mà bảo ngắn cũng không ngắn. Trong tám năm, từ một đứa nhỏ ngây thơ, ta đã biến thành thiếu niên mười một tuổi, mặc dù trong mắt nhiều người, ta vẫn còn quá nhỏ, nhưng ta đang dần dần nắm chắc lực lượng trong tay, lẳng lặng tìm kiếm thời cơ.

So với đồng lứa, ta đã trưởng thành hơn nhiều lắm, cũng giở về quyền mưu, dù sao thiên hạ này cũng sẽ là của ta.

Một buổi tối, có một nam tử bỗng nhiên tới thăm. Hắn là cẩm y vệ đến từ Nam cung thông qua Tào Cát Tường nỗ lực tới gặp ta.

Hắn quỳ trước mặt ta. Ta chăm chú nhìn mặt hắn, sau đó lại nhìn thoáng qua trường đao bên hông hắn. Ta nghĩ nhất định mình đã từng gặp nam tử này rồi, cách đây rất rất lâu, từ lúc ta còn chưa có ký ức, đã gặp qua rồi.

Một loại cừu hận bỗng này lên trong lòng ta, ta nghĩ hắn đoạt thứ gì đó của ta.

Từ Hữu Trinh tỉ mỉ nói cho hắn kế hoạch mà chúng ta sẽ thực hiện vào đêm mai. Hắn lặng lẽ nghe, từng việc đều nhớ trong lòng. Ta lạnh lùng nhìn hắn, một suy nghĩ bỗng hiện lên, cho nên khi hắn nói lời cáo từ ta còn quên cả trả lời.

Ta nhìn thấy trong đình viện ngập ánh trăng, Vạn Trinh Nhi lẳng lặng đứng dưới một gốc dương, ta biết nàng đang chờ ai.

Nam tử kia đi ra khỏi phòng liền thấy Vạn Trinh Nhi đứng dưới tàng cây. Tuy đã tám năm, nhưng ta tin Vạn Trinh Nhi vẫn xinh đẹp động lòng người như trước.

Hắn không chần chờ bước về phía nàng, ta còn nhìn thấy rõ ánh lệ trong mắt nàng.

Cảm giác này khiến ta như phát điên.

Hai người kia lặng lẽ nhìn nhau thật lâu, hắn hỏi nàng: "Còn nhớ tên ta không?"

Vạn Trinh Nhi gật đầu: "Thiếp vẫn nhớ rõ, mỗi đêm thiếp vẫn thầm gọi tên chàng trong lòng. Đỗ Giam Ngôn."

Nữ nhân thất tiết này, nàng lại dám gọi tên nam nhân khác.

Năm mười một tuổi, ta so với những người cùng tuổi càng thêm ích kỷ, sự suy tính thiệt hơn cho ngôi vị thái tử đã khiến ta hình thành thói quen này, chỉ cần là của ta, ta sẽ nắm thật chắc, quyết không để người khác cướp đi.

Ta quan sát thân ảnh của hai người rồi chậm rãi bước vào phòng, Chỉ huy sứ cẩm y vệ Vương Quảng Minh đứng trong bóng tối, hắn cầm tới danh sách những người tham gia kế hoạch ngày mai.

Ta hỏi: "Ngươi nhìn rõ người kia chưa?"

Hắn gật đầu.

Ta nói: "Giết y, ngày mai thừa lúc hỗn loạn, giết y đi."

Trong mắt hắn xẹt qua một tia âm trầm, sau đó gật đầu.

Người này bản tính hiếu sát, ta cực kỳ tán thưởng loại cá tính này, nhờ nó ta có thể làm được rất nhiều việc.

Sự việc này sau được sử gia gọi là biến đoạt môn, xảy ra vào tháng giêng năm Nhâm ngọ. Bấy giờ, thúc phụ ta đã lâu ngày không vào triều.

Ngày hôm đó lại có rất nhiều đại thần liên hợp dâng tấu chương, thỉnh cầu lập ta làm thái tử, bởi vì bọn họ đều sợ thúc phụ ta đột nhiên chết đi.

Nhưng cho dù như thế, thúc phụ vẫn không đồng ý.

Ban đêm, ta cùng mấy người Võ Thanh hầu Thạch Hanh, Dương Thiện, Từ Hữu Trinh, mang theo một ít cẩm y vệ tiến về Nam cung. Trước cửa cấm cung, chúng ta bị bọn thân binh của thúc phụ cản lại.

Một cuộc chiến nhỏ nhanh chóng được triển khai.

Ta đứng sau Từ Hữu Trinh, lắng nghe âm thanh hai bên giao đấu. Với ta mà nói, giờ khắc này thật khiến người ta hưng phấn, ta sắp sửa cải biến lịch sử, đoạt lại những gì vốn thuộc về ta.

Quân địch thật mạnh mẽ, trong một chốc ta chợt cảm thấy quân mình sắp không địch lại được. Nhưng chính lúc này, phía sau quân địch chợt náo loạn, ta biết Tào Cát Tường đã tới. Hắn đem theo một đám thái giám và một ít cẩm y vệ lẻn đến từ phía sau, bên ta thừa lúc loạn xông lên.

Ta cười ha hả nhìn tất cả, không còn chút cảm giác nguy hiểm nào.

Cuộc chiến trong bóng tối tựa như một vở kịch câm. Để không kinh động tới hoàng thượng đang mang bệnh, quân địch không lên tiếng, mà bên ta lại không muốn kinh động tới nhân mã bên kia nên càng không thốt một lời. Vì vậy, chiến trường chỉ có âm thanh lưỡi đao chém vào máu thịt.

Cho dù trong bóng đêm nhưng ta vẫn nhìn rõ nét mặt của những kẻ địch trước khi chết, sự đau đớn, sợ hãi đã không chế bọn họ, cơ thể co quắp, ngũ quan vặn vẹo, vào thời điểm ngã xuống lại thập phần thong thả.

Kẻ địch chiến đấu tới những người cuối cùng, không một ai đầu hàng. Khi họ chết hết thì một đống thi thể đã chất đầy cửa cung.

Ta bước qua đám thi thể, cái cảm giác giẫm lên máu thịt này khiến ta run sợ, ta dốc sức nén cơn buồn nôn.

Sau đó, chúng ta thuận lợi bước vào Nam cung, không còn ai ngăn cản. Khi ấy đã là canh tư.

Cửa Nam cung bị khóa chặt, không ai có chìa khóa. Ta sai cẩm y vệ dùng đao kiếm mở cửa, không lâu sau, cửa đã mở ra.

Bên trong tối om, mọi người nhìn nhau, tới lúc này, tựa hồ không có ai dám tiến thêm một bước.

Bỗng có một người nắm một ngọn đèn dầu bước ra, ánh đèn rọi lên khuôn mặt hắn, là hắn, Đỗ Giam Ngôn, đi đằng sau chính là phụ hoàng của ta.

Mọi người lập tức quỳ sụp xuống, tung hô vạn tuế.

Tại thời điểm quỳ xuống, trong đầu ta lại tính toán làm sao để giết hắn. Ta biết hắn vẫn liều mạng bảo vệ phụ hoàng, kể cả lúc ở tộc Ngõa Lạt cũng chưa bao giờ rời khỏi phụ hoàng một bước. Một công thần như vậy nhất định sẽ được luận công ban thưởng, đến lúc đó hắn sẽ cầu được lấy Trinh Nhi của ta.

Mọi người lũ lượt vây quanh phụ hoàng, Đỗ Giam Ngôn lại lạc về phía sau. Ta liếc nhìn Vương Quảng Minh một cái, hắn đã ngầm hiểu.

Hắn cố ý đi tới phía sau Đỗ Giam Ngôn, sau đó giơ đao lên.

Ánh đao mỹ lệ ấy, lướt một đường cong duyên dáng giữa trời đêm ngay trước bình minh. Khi ánh đao hạ xuống tới nơi, ta chợt nhớ tới đôi tay xinh đẹp của Vạn Trinh Nhi. Đôi tay trong ánh nắng ngày thu đẹp tựa ngọc thạch, từ này về sau, đôi tay ấy đã thuộc về ta.

Ta cười lạnh nhìn bóng hắn ngã xuống, không một âm thanh nào phát ra, hắn đã chết như vậy. Không ai chú ý tới, mọi người đều chuẩn bị cho tân hoàng đăng cơ, trong trời đất này chỉ có ta biết, không, còn Vương Quảng Minh nữa, hắn cũng biết.

————————

Sau biến đoạt môn, Vạn Trinh Nhi nhanh chóng nhận được tin Đỗ Giam Ngôn đã chết. Buổi tối hôm ấy, mọi người đều ra ngoài, đi làm việc đại sự của bọn họ. Dưới ánh đèn nàng ngồi may áo cho Chu Kiến Thâm, ngọn đèn tỏa ánh sáng mờ nhạt.

Đó là một đêm tuyết rơi.

Ngoài cửa sổ, khoảng sân bị phủ một mảnh trắng xóa, thi thoảng lại có tiếng hai con quạ kêu lên.

Nàng đang thêu một bộ y phục mới màu vàng, trên áo có hoa văn rồng, chỉ có hoàng đế tương lai mới được mặt y phục như vậy. Nàng chăm chú thêu từng mũi, vừa lắng nghe tiếng trống canh bên ngoài. Không biết sự tình tiến hành thế nào, không biết Hoàng thượng có bình an, Thái tử có bình an, còn Đỗ Giam Ngôn nữa, chàng có bình an không?

Một cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ khiến ánh nế chập chờn, nàng ngẩn người, ngón tay run lên, cây kim chợt đâm lên ngón tay. Một giọt máu nhỏ xuống, rơi vào mắt rồng trên áo, tựa như giọt lệ máu.

Lòng nàng thấy căng thẳng, dấu hiệu này thật đáng sợ!

Buông áo xuống, nàng lo lắng đi lại trong phòng.

Phương đông, trời đã dần sáng, náng bước ra sân, nhìn về phía hoàng thành, hình như không có động tĩnh gì.

Bỗng nhiên, tiếng chuông trống vang lên, nàng hoảng sợ vô cùng.

Chuông vang chín tiếng, lẫn với tiếng trống, ngừng rồi lại vang chín tiếng liên tiếp, chính là lúc tân đế đăng cơ.

Lái buôn đang bày sạp bên đường chợt ngừng tay, những người đi trên đường dừng bước, nhóm phụ nữ cũng ngừng bàn luận, mọi người cùng hướng về phía cấm cung.

"Xảy ra chuyện gì thế?"

Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao: "Hoàng thượng đã băng hà sao?"

Vào ngày trời đông ấy, Vạn Trinh Nhi đứng lặng giữa đường phố Bắc Kinh, ánh mắt nàng dường như xuyên qua đám sương sớm, tân đế đăng cơ, cuối cùng cũng đăng cơ rồi.

Cảnh Thái hoàng đế trong cung Nhân Thọ giật mình hỏi nội thị: "Đã xảy ra chuyện gì? Ai đang gióng chuông vậy?"

Đám nội thị đều quỳ rạp xuống, khóc thất thanh: "Là Thái thượng hoàng, ngài ấy đã trở về!"

Cảnh Thái hoàng đế sững người một lúc lâu, rồi cười khổ nói: "Tốt, tốt, như vậy cũng tốt."

Người đàn ông trung niên này chậm rãi nằm lại giường, lẩm bẩm: "Rốt cuộc cũng tới rồi."

————————

(*) biến Thổ Mộc Bảo: là cuộc chiến xảy ra vào ngày 8 tháng 9 năm 1449 tại biên giới Trung Quốc giữa quân đội nhà Minh và lực lượng của bộ lạc Ngõa Lạt (Oirat) Mông Cổ.

Chương 3:

Sau đó, hình như nàng nhìn ta có chút suy tư rồi xoay người đi vào trong cung. Ta đi theo sau nàng, ngay lúc bước vào cung, nàng bỗng quay đầu lại cười ngọt ngào với ta: "Có phải ta đã già rồi không?"

Ta lập tức lắc đầu: "Không, nàng vẫn rất trẻ, còn trẻ hơn ta nữa." Thốt xong lời này, mặt ta bỗng đỏ ửng, dù nàng trẻ thế nào cũng không thể nào trẻ hơn ta, khen thế này có phần hơi quá.

Nhưng nàng không nói gì mà vẫn chỉ cười thản nhiên. Mấy năm nay, hầu như ta chưa từng được thấy nụ cười của nàng.

Vào khoảnh khắc nàng khép cửa cởi quần áo, ta gần như ngất đi. Tuy ta mới mười sáu cũng đã sủng hạnh vài cung nữ, nhưng khi nhìn thấy thân thể của nàng vẫn có chút tự ti, ta nghĩ, ta đã quá yêu nàng rồi.

Sau đó, nàng ôm lấy ta, dùng cơ thể trần trụi ôm lấy người ta, ta run run vuốt ve nàng, bỗng cảm thấy một mối nguy khó hiểu dâng lên trong lòng. Ta không khỏi rùng mình một cái nhưng nàng lại cắn nhẹ vào lỗ tai ta. Bóng đêm chậm rãi buông xuống tựa như sát khí đột nhiên ập tới, nhưng ta vẫn không do dự chìm đắm trong đó, không cách nào kiềm chế.

——————-

Năm thứ hai ta làm Thành Hóa hoàng đế, Vạn Trinh Nhi trở thành quý phi của ta.

Sau khi có được nàng, ta thấy chán ghét hết thảy phụ nữ khác, thế nhưng ta cũng là hoàng đế, ta không thể lập một người hơn ta những mười chín tuổi, xuất thân từ cung nữ làm hoàng hậu. Thế giới này có rất nhiều điều trói buộc người ta.

Trinh Nhi hoàn toàn hiểu được điều này, nàng chẳng bao giờ yêu cầu ta điều gì. Một năm qua, nàng đã thay đổi rất nhiều, nàng bắt đầu tận tình chăm sóc nhan sắc, bắt đầu thích trang sức châu ngọc, bắt đầu trang điểm cho mình thành vô cùng yêu mị.

Mỗi sáng, nàng dùng ngọc nhũ Tây Vực tiến cống để rửa mặt, sau đó còn bắt cung nữ dùng lưỡi liếm tóc nàng một lần. Đối với thói quen của nàng, ta vô cùng kì quái nhưng nàng nói, đây là phương pháp để giữ gìn thanh xuân.

Chỉ cần nàng thích, ta đều để nàng tùy ý, nhưng ta lại không thấy được niềm vui của nàng.

Bi thương của phụ nữ vốn không cách nào che giấu được, ta thấy được khổ đau ở sâu trong đôi mắt nàng, loại đau khổ này giống như đã xâm nhập vào trong xương tủy, kể cả lúc nàng đang tươi cười, ta vẫn có thể nhìn thấy nỗi đau thương sắc nhọn lạnh lẽo như băng ấy.

Cảm giác này luôn khiến ta sợ hãi, ta nhìn đôi mắt của nàng vì bi thương mà trở nên lạnh giá, ánh mắt ấy vẫn thường đâm sâu vào tim ta.

Chỉ khi nàng chăm chú nhìn ngọc bội bên hông, ánh mắt mới mềm mại trở lại.

Thời điểm gió thu tới chính là mùa săn bắn. Trinh Nhi vốn không ra khỏi hoàng cung bao giờ lại khăng khăng muốn đi săn cùng ta.

Hoàng phi tham gia săn bắn vốn không hợp lễ nghi nhưng chỉ cần Trinh Nhi thích, ta chưa bao giờ làm trái ý nàng.

Nàng luôn vận nam trang cưỡi ngựa theo sau ta, con ngựa của nàng là ngựa lành của Tây Vực, cao lớn mà dễ bảo, bốn vó hạ xuống đất không một tiếng động. Ta phi ngựa băng băng ở phía trước, còn nàng vẫn luôn bám sát đằng sau.

Mỗi khi ta quay đầu là nhìn thấy được dung nhan xinh đẹp của nàng. Vì phi ngựa mà hai gò má vốn tái nhợt của nàng ửng lên sắc hồng nhàn nhạt, nhìn thấy dáng điệu ấy, ta không khỏi thất thần. Ta vẫn thường suy nghĩ, một người thích một người rốt cục vì lý do gì?

Đôi khi chính ta cũng không hiểu, vì sao mình lại thích một người lớn hơn ta những mười chín tuổi, cho dù thoạt nhìn nàng vẫn còn rất trẻ nhưng chung quy vẫn lớn hơn ta mười chín tuổi. Nhưng ta lại thích nàng, thích đến chẳng hiểu vì sao, thích mà không có nguyên do.

Mùa thu năm đó, mẫu hậu tích cực chuẩn bị hôn sự cho ta. Bà nói, ta là hoàng đế, cần có hoàng hậu.

Ta cũng chẳng hứng thú với việc này, ta chỉ thích một mình Trinh Nhi, tuy rằng đối với hoàng đế mà nói, việc này có vẻ không bình thường nhưng ta lại không thể thích thêm bất cứ người nào.

Sau đó ít lâu là đại hôn của ta, Hoàng hậu Ngô thị, xuất thân danh môn. Ba ngày sau đại hôn, ta lập tức trở về Ninh Trinh cung. Tuy làm vậy sẽ khiến Hoàng hậu không còn chút mặt mũi nào, ta cũng hiểu không nên làm như vậy, nhưng ta lại rất nhớ Trinh Nhi, chỉ mới ba ngày không gặp ta đã không thể đè nén được nỗi nhớ đối với nàng.

Nhưng sau đó không lâu xảy ra một việc khiến ta không thể không bắt đầu nhìn thẳng vào tình cảm của mình giành cho Trinh Nhi.

Bảy ngày sau đại hôn, ta vừa bãi triều đã nhìn thấy Trinh Nhi đang khóc nức nở, đầu tóc rối tung, trên mặt vẫn còn hằn vết đánh. Ta thất kinh, vội vã hỏi cung thị chuyện gì xảy ra? Cung nữ trả lời, mới vừa rồi Hoàng hậu đã tới, vì không vừa ý Quý phi lược bớt lễ nghi nên sai người đánh Quý phi.

Ta vô cùng giận dữ, đến ta còn không nỡ đánh nàng một chút, vậy mà ả ta lại dám đánh nàng.

Ta tiến lên ôm lấy Trinh Nhi, nhẹ giọng an ủi nàng.

Nàng liếc ta một cái, ta thấy rõ một tia châm chọc cùng oán hận trong mắt nàng nhưng ta vẫn như xưa giả vờ như không biết.

Nàng nói: "Về sau nàng làm hoàng hậu thì ta làm gì còn ngày được sống yên ổn, ta muốn ngài phế ả."

Ta lấy làm kinh hãi, phế hậu là một việc lớn, huống chi ta mới cưới nàng ta có bảy ngày, làm sao có thể phế hậu.

Ta nói: "Ta sẽ trách mắng nàng ấy, chỉ là phế hậu thì có vẻ hơi vội vàng."

Trinh Nhi im lặng không nói, một lát sau, nàng nói: "Chỗ này của ta nhỏ, Hoàng thượng vẫn nên tới chỗ Hoàng hậu đi thôi!" Nói xong nàng đứng dậy, phất áo bỏ đi.

Ta nhìn bóng lưng của nàng, lòng vô cớ tức giận, là thường ngày ta quá sủng nàng nên bây giờ mới ngang ngược như vậy.

Ta liền xoay người, thật sự tới chỗ Hoàng hậu, lòng thầm nghĩ, qua mấy ngày nữa nàng sẽ hối hận vì đã đối với ta như vậy. Nhưng ai ngờ, qua bảy, tám ngày, nàng vẫn lạnh lùng với ta, mỗi lần ta tới Ninh Trinh cung, nàng luôn viện cớ tránh mặt. Thời gian càng lâu, nàng dường như vẫn chẳng sao còn ta lại càng ngày càng nhớ nàng.

Muốn hạ quyết tâm không nhớ nữa nhưng hết lần này đến lần khác lại chẳng kìm được.

Đôi khi, ta nghĩ, có phải nàng hạ cổ gì đó lên người ta không, vì sao ta cứ mãi nhớ nhung nàng.

Giằng co hơn một tháng, nàng vẫn thế nhưng ta không nhẫn nại được nữa. Cuối cùng, vào một hôm, trong Ninh Trinh cung, ta hỏi nàng: "Trinh Nhi, tóm lại nàng muốn thế nào?"

Nàng liếc ta một cái, "Ngài là hoàng thượng, có muốn phế hậu hay không chỉ là một câu nói, ta chính là muốn ngài phế ả ta."

Ta cắn răng: "Được, ta phế nàng ta. Nhưng phế xong, mẫu hậu sẽ bắt ta lấy một người khác."

Nàng cười cười: "Lấy Vương thị đi, ta thấy nàng ta cũng không tồi."

Ta ngẩn người, thì ra nàng đã nghĩ sẵn rồi.

Được, đã như vậy, ta chịu thua. Ta biết chuyện này hết sức buồn cười, bởi vì hoàng hậu trách đánh quý phi mà muốn phế hậu, cho tới giờ ta vẫn chưa từng nghe qua, nhưng ta phải làm vậy, chỉ cẩn đó là điều Trinh Nhi muốn.

Ta cẩn thận suy nghĩ thật lâu mới hạ một phong chiếu thư, nói rằng tiên đế đã thay ta định sẵn Vương thị làm hậu, mà thái giám Ngưu Ngọc nhận hối lộ của Ngô thị, đem Ngô thị vốn đã trượt tuyển tới trước mặt Thái hậu. Kết quả, ta phát hiện ra Ngô thị này thái độ cợt nhả, lễ nghi kém cỏi, không có tư cách làm mẫu nghi thiên hạ.

Mẫu hậu nghe được tin này thì vô cùng kinh hãi, có điều chiếu thư đã hạ, bà cũng không còn cách nào.

Vì vậy Vương thị liền vội vã tiến cung, ngay cả đại lễ phong hậu ta cũng không tiến hành.

Bây giờ nghĩ lại, ngay trận chiến đầu tiên của ta và Trinh Nhi, ta đã thảm bại bởi tay nàng. Nếu ta đoán được trước, sẽ biết chuyện như vậy sẽ tiếp tục phát sinh không ngừng.

Nhưng dù đoán trước, ta có thể làm gì? Ta vẫn sẽ thất bại trước nàng, chỉ bởi vì ta yêu nàng.

Một lý do đơn giản mà vô lý.

Sau chuyện này, ta bắt đầu suy nghĩ về quan hệ của ta và Trinh Nhi, ta bỗng hiểu ra một điều, kiếp này của ta dường như đều bị khống chế trong tay người phụ nữ lớn hơn ta mười chín tuổi này.

Mà lý do vì sao ta lại rơi vào tình cảnh này, chính ta cũng không rõ.

——————-

Tháng giêng năm thứ hai Thành Hóa, Vạn Trinh Nhi sinh được một bé trai.

Năm ấy, nàng đã ba sáu tuổi, tuổi đã lớn như vậy mà còn sinh con là một chuyện vô cùng nguy hiểm, hơn nữa đây lại là thai đầu.

Trong thời gian mang thai, nàng thường nghĩ, vì sao lại muốn ta sinh con cho ngài?

Nhưng nàng lại mang thai con cho ngài.

Cái bụng ngày một to thêm, nàng thường suy tư nhìn bụng mình, cũng nhìn đứa bé trong bụng. Nếu sinh đứa trẻ này được sinh ra chắc gì đã là chuyện hạnh phúc.

Nhưng nàng lại do dự không quyết, dù sao đây cũng là con nàng.

Cứ như vậy, mười tháng đã trôi qua rất nhanh. Tới lúc chuyển dạ, nàng mới giật mình nhận ra, đứa bé sắp chào đời rồi.

Hiện tại đã không thể theo ý mình, vất vả lắm mới sinh được đứa bé, dường như mạng cũng muốn mất rồi, nhưng cuối cùng cũng mẹ tròn con vuông.

Nhìn đứa bé trắng nõn trong tã lót, nàng khỏi nở nụ cười, đã lâu như vậy, đây mới là lần đầu tiên nàng mỉm cười thực lòng.

Nhưng số phận lại đãi nàng thật bạc, đứa trẻ sinh ra mới bảy ngày đã chết non.

Hoàng thượng giấu không cho nàng biết, qua hơn một tháng, nàng mới biết được tin đứa bé đã mất từ một cung nhân.

Chết rồi cũng tốt, chết đi sẽ bớt phiền phức hơn.

Nàng thờ ơ nghĩ vậy, không có cảm giác đau lòng như cắt. Bỗng nhìn thấy gương mặt đau thương của Chu Kiến Thâm, mới chỉ một tháng, dường như ngài đã gầy đi rất nhiều, lòng nàng không khỏi đau xót, thế này bảo nàng làm thế nào cho phải?

Nhưng tay nàng lập tức nắm lấy ngọc bội bên hông, không, ngàn vạn lần không được quên ý nguyện ban đầu, gả cho ngài chính là vì muốn trả thù.

Nước mắt cuối cùng cũng không rơi xuống, một đời này đều phải ân hận vì tính cố chấp của mình.

——————-

(*) Hồng nhan họa thủy: là câu nói ám chỉ nhan sắc chính là tại họa của thiên hạ.

Chương 4:

Từ đó về sau, ta không bao giờ đi gặp nữ tử họ Kỷ kia nữa.

Năm đó, trên trời xuất hiện Tuệ tinh, triều thần đều lấy việc này để khuyên can ta, nói là âm tinh khắc chủ. Ta cười cười, "Chuyện trong cung, chư vị đại thần không cần quan tâm."

Âm tinh khắc chủ, mọi người đều biết là chỉ Trinh Nhi, nhưng ta có thể làm sao? Ta là hoàng đế, song ta cũng là một người đàn ông, một người đàn ông chỉ yêu duy nhất một người phụ nữ.

——————–

Mỗi sáng, ngồi trước gương bạc, Vạn Trinh Nhi luôn tỉ mẩn ngồi đếm những sợi tóc mai đã bạc. Đằng sau có cung nga dùng đầu lưỡi cẩn thẩn liếm qua tóc nàng một lần. Nhưng dù có nỗ lực muốn giữ gìn thanh xuân thế nào vẫn là không thể, người đã già cũng hệt như đóa hoa đã héo, cho dù còn ở trên cành nhưng cũng đã khô héo, cong cành.

Buổi sáng là lúc Kiến Thâm bận rộn nhất, vội vã vào triều, vừa dùng xong bữa sáng là lập tức rời đi.

Nhìn thân hình của ngài vẫn trẻ trung, tráng kiện như xưa, Vạn Trinh Nhi không kìm được thở dài.

Kỷ thị đã mang thai, nàng theo lệ cũ, sai thái giám Trương Mẫn đem đi một thang thuốc phá thai.

Thời điểm Trương Mẫn trở về, thần thái có chút kinh hoảng, nàng hỏi: "Đã làm thỏa đáng chưa?"

Trương Mẫn vội nói vâng, nàng cũng không truy đến cùng.

Tuy trong lòng có nghi hoặc, lại thấy mệt mỏi rã rời, mặc kệ đi vậy.

Kỷ Xuân Hồng cũng vô cùng thông minh. Khi Trương Mẫn tới, nàng liền tận lực van xin, Hoàng thượng tới nay còn chưa có long chủng, dù sao cũng nên lưu lại chút huyết mạch cho hoàng thượng chứ?

Trương Mẫn do dự không quyết, chuyện như vậy, gã vốn cũng không muốn làm, nhưng Vạn phi đã phân phó, ai có thể không tuân?

Gã liền đem thuốc giảm xuống phân nữa, nói với Kỷ thị: "Thuốc này, ta đã giảm đi một nửa, cô uống vào, nếu đứa trẻ vẫn sống được thì chính là ý trời, nếu không sống được thì cũng đừng trách ta."

Kỷ thị không còn cách nào khác, đành phải uống, ai ngờ đứa bé lại không mất. Nàng liền lén lút trốn ở lãnh cung, lẳng lặng chăm sóc thân thể, cuối cùng qua mười tháng sinh ra một đứa trẻ, là con trai.

Nàng không khỏi vừa khóc vừa cười, đứa bé này sống được thực gian nan.

Bởi vì nàng uống thuốc phá thai nên đứa bé sinh ra vẫn không được khỏe mạnh, nhưng cuối cùng vẫn sống sót, khi lớn lên, đỉnh đầu không có tóc, có lẽ cũng là do bát thuốc kia.

Đứa trẻ vẫn không có tên, nàng không biết đến khi nào đứa bé mới có thể thấy được mặt trời. Nàng vẫn luôn lo sợ Vạn quý phi, ngay cả trong mơ cũng thấy sợ hãi, sợ rằng có cung nhân bỗng nhiên xuất hiện, cướp mất con của nàng.

Có điều nàng không hận Vạn Trinh Nhi, nhớ lại lúc mới gặp người, người phụ nữ ấy im lặng nhìn nàng, ánh mắt đen nhánh chất chứa đầy đau thương, nỗi đau đó sâu đậm đến vậy, khiến cho nàng cũng không kìm được chua xót. Chỉ là, nữ tử bi thương này vì sao lại oán hận như vậy, ngay cả một đứa trẻ chưa sinh cũng không buông tha?

Đứa bé chậm rãi lớn lên, vẫn bị nhốt trong lãnh cung, đồ ăn cũng là do Trương Mẫn len lén đưa tới.

Khi ấy, phế hậu Ngô thị cũng ở trong lãnh cung, nàng vô cùng thống hận Vạn phi, bởi vậy đặc biệt chiếu cố tới Kỷ thị. Hai người phụ nữ cùng nhau nhìn đứa trẻ lớn lên, thường ngày Ngô thị cũng đem đồ của mình cho đứa bé ăn.

Nhưng không ai dám để nó đi ra ngoài, sợ rằng vừa ra ngoài sẽ có họa sát thân.

Có đôi khi, nó đứng một mình trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài, nó hỏi nàng: "Mẫu thân, bên ngoài nhìn như thế nào?"

Nàng không nhịn được bi thương, ôm con vào lòng mà rơi lệ, vì vậy đứa bé liền không bao giờ hỏi nữa, thực là một đứa nhỏ hiểu chuyện.

Nàng chưa bao giờ vọng tưởng Hoàng thượng sẽ giải cứu mẹ con nàng, nàng chỉ hy vọng đứa trẻ này có thể lớn lên, sống thọ một chút.

Cũng không biết qua bao lâu, tóc đứa bé đã dài chấm đất, đến tận bây giờ cũng chưa từng cắt, chính nàng cũng vậy, dung nhan trong gương hốc hác, gầy gò. Những ngày như vậy, đến bao giờ mới kết thúc đây?

——————–

Năm Thành Hóa thứ mười một, ta đã hai tám tuổi.

Có lẽ do đăng cơ lúc còn trẻ, quá nhiều quốc sự cùng nội vụ khiến ta nhanh chóng già đi. Ta mới chỉ hai tám tuổi nhưng thoạt nhìn đã giống người bốn mươi tuổi.

Vậy mà Trinh Nhi vẫn trẻ trung như trước, dung nhan của nàng so với hai mươi năm trước cơ bản không có nhiều thay đổi, ta không biết nàng dùng phương pháp gì để giữ gìn, thế nhưng làn da của nàng vẫn trắng như tuyết, tóc mai như mây, giống thiếu nữ đôi mươi.

Sau khi Thái tử mất, ta liền ít gần nữ sắc, hàng đêm đều ngủ tại Ninh Trinh cung. Mỗi tối ta chỉ cần lẳng lặng nhìn Trinh Nhi là đã thỏa mãn, song đồng thời ta vẫn hận nàng, ta luôn nghĩ về đứa con của ta đã chết trong tay nàng, bọn chúng hoặc chưa ra khỏi bụng mẹ, hoặc nửa chừng chết yểu.

Yêu cùng hận cứ đan xen như vậy, mỗi ngày đều dằn vặt ta, khiến ta vô cùng thống khổ.

Có lúc, trong đêm khuya tĩnh lặng, nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng, ta lại có một loại xúc động muốn giết chết nàng, nếu vậy, ta có thể thoát ra khỏi mê võng của nàng, nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh ấy, ta lại không thể hành động. Ta nghĩ, nếu nàng chết đi, ta cũng chẳng sống được bao lâu.

Mẫu thân thấy vậy vô cùng bất mãn, nhưng bà cũng hết cách. Trong những năm Cảnh Thái, Trinh Nhi vẫn luôn ở bên ta, tại thời điểm khó khăn nhất, nàng cũng chưa từng vứt bỏ ta, vậy nên bà cũng chỉ có thể tiếp tục mặc chúng ta như vậy.

Rằm tháng sáu, thái giám Trương Mẫn chải đầu cho ta, khi đó ta đang ở Xâm cung, Trinh Nhi không có bên cạnh.

Ta nhìn dung mạo già yếu trong gương, mái tóc càng ngày càng bạc, không nhịn được thở dài: "Trẫm đã già rồi mà còn chưa có con nối dõi, không biết sau khi chết, xã tắc giang sơn sẽ giao cho ai?"

Trương Mẫn đứng sau lưng ta, hình như do dự điều gì đó. Sau đó, hắn bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt ta, nói: "Vạn tuế, lão nô đáng tội chết, Vạn tuế đã có con trai rồi."

Ta kinh hãi, nhìn kỹ vẻ mặt của gã: "Ngươi nói cái gì?"

Gã trả lời: "Con trai của Vạn tuế đã sáu tuổi rồi."

Lòng ta vô cùng vui sướng: "Con trai trẫm ở nơi nào? Vì sao trẫm không biết?"

Gã đáp: "Hoàng tử vẫn được nuôi ở lãnh cung, không dám cho người khác biết, sợ bị hạ độc thủ."

Nghĩ tới Trinh Nhi, ta nói: "Ngươi dẫn ta đi xem."

Trương Mẫn liền dẫn ta đi về phía lãnh cung, dọc đường ta không ngừng nghĩ tới Vạn phi, nếu nàng nghe được tin này thì sẽ thế nào?

Ta nghĩ trước khi ta tới nơi nhất định đã có cung nhân đi truyền tin tức. Một bé trai mặc áo đỏ đứng ở cửa lãnh cung, lo lắng nhìn xung quanh.

Khi ta bước tới, nó thận trọng nhìn ta, nhìn một lúc lâu rồi bỗng nhào vào lòng ta, nói: "Phụ hoàng, con chính là con trai của người."

Ta ôm lấy nó, đặt lên đùi ta. Tóc đứa nhỏ này rất dài, cũng không được chải cẩn thận, đôi mắt to sáng ngời, nhìn ta không chớp mắt, ta không khỏi thương tâm, đứa nhỏ này bộ dáng cực kỳ giống ta, đây thật sự là con trai của ra rồi!

Ngẩng đầu lên thì thấy Kỷ thị đang dựa vào cửa lãnh cung, nàng không quỳ lạy, ta cũng không trách nàng. Ta thấy khuôn mặt nàng tiều tụy vô cùng, đôi mắt trong suốt đang rưng rưng, ta biết mấy năm nay nàng sống rất khổ.

Ta quay đầu nói với Trương Mẫn: "Truyền chỉ, phong Kỷ thị làm Thục phi, chuyển tới Vĩnh Thọ cung."

Đứa nhỏ kia bỗng kéo tay áo ta, ta cúi đầu, nó nói: "Phụ hoàng, người phải cứu mẫu thân của con!"

Ta ngẩn người: "Có ai muốn làm hại mẫu thân của con sao?"

Đứa trẻ lắc đầu: "Con không biết, nhưng mẫu thân đã nói với con, phụ hoàng tới, mẫu thân sẽ chẳng sống được bao lâu. Phụ hoàng, cầu người cứu mẫu thân, đừng cho mẫu thân chết được không?"

Ta ngẩng đầu, Kỷ phi nước mắt tràn mi, nàng quỳ xuống nói: "Hoàng thượng, xin bỏ qua cho lời nói vô tâm của trẻ nhỏ."

Ta sửng người hồi lâu rồi cười nói: "Nàng yên tâm, lần này, trẫm nhất định sẽ bảo vệ hai người."

Ta đặt tên cho đứa nhỏ là Hữu Đường, nhưng chưa phong thái tử, cuối cùng ta vẫn sợ làm Trinh Nhi thương tâm, ta nghĩ, chuyện phong thái tử cứ để hoãn lại đã.

Lúc gần tối, ta trở lại Ninh Trinh cung, lòng thấy lo lắng không yên, chẳng hiểu sao ta lại nghĩ mình đã phản bội Trinh Nhi, tựa như trong chuyện này từ đầu đến cuối cũng không phải lỗi của nàng mà là sai lầm của ta. Nghĩ như vậy, đến chính ta cũng phải thấy buồn cười.

Trinh Nhi vẫn ngồi một mình trước cửa sổ, Ninh Trinh cung vẫn không có bóng cung nhân như xưa.

Ta cảm thấy dáng ngồi của nàng tựa như linh hồn đã rời khỏi thân thể, nàng không giống người sống mà lại giống một bức tượng điêu khắc.

Ta ngồi xuống bên nàng, cầm tay nàng đặt vào ngực ta, đôi tay tái nhợt lại lạnh lẽo đến vậy, ta vẫn nhớ rõ khi còn bé ta thích nhất là nắm tay nàng, bởi vì tay nàng vừa ấm áp lại mềm mại, từ sau khi gả cho ta, thân nhiệt của nàng càng ngày càng thấp, đôi khi ta cảm thấy cái lạnh ấy truyền từ người nàng sang ta, khiến ta lạnh đến tận xương.

Nàng không nhìn ta, "Ngài đã tìm được nó?"

Ta trầm mặc không nói, ta biết chuyện này không thể lừa được nàng. Nàng cười cười, "Bây giờ người không cần lo lắng nữa, người không chỉ có con trai, mà con trai cũng đã sáu tuổi rồi, lại còn rất thông minh nữa!"

Ta vẫn không nói gì, nàng lườm ta: "Ngài không sợ ta sẽ giết nó sao?"

Ta chăm chú nhìn nàng, "Trinh Nhi, vì sao? Cho dù nàng hận ta cũng không nên thương tổn đứa nhỏ? Bọn họ vô tội mà."

Nàng cười mệt mỏi: "Ta không hận ngài, ai ta cũng không hận. Có điều, nếu ta là ngài, ta nhất định sẽ đem đứa nhỏ tới cho Thái hậu nuôi để phòng vạn nhất."

Ta cười, "Ta đã làm vậy rồi."

Nàng cũng cười, không nói thêm câu nào.

Chúng ta im lặng ngồi trong bóng đêm, tâm trạng cô độc bỗng dâng trào trong lòng, lần thứ hai ta nắm chặt tay nàng, đời người như vậy, thật khiến người ta đau xót.

Ba ngày sau, Kỷ phi ở Vĩnh Thọ cung thắt cổ tự tử mà Trương Mẫn cũng nuốt vàng tự sát, con trai của ta vì sống ở chỗ Chu Thái hậu mới bình an vô sự.

Ta không biết cái chết của bọn họ có phải do Vạn phi gây ra không, nhưng ta đã sớm dự cảm được ngày này sẽ tới, chỉ là nó tới quá nhanh.

Thế nhưng ta vẫn không nhịn được muốn đi thăm dò thái độ của Trinh Nhi, khi nghe được tin bọn họ chết, ta liền tới Ninh Trinh cung nói với Trinh Nhi "Kỷ phi đã chết, Trương Mẫn cũng đã chết."

Nàng "ừ" một tiếng rồi chẳng nói gì nữa.

Ta nói: "Hai người bọn họ cùng chết một lúc, nàng không cảm thấy kỳ lạ sao?"

Nàng liếc ta một cái, "Có gì kỳ lạ?"

Ta thở dài: "Hai người họ đều tự sát."

Nàng gật đầu, "Ta biết."

Vì vậy ta không nói gì nữa, có thể là nàng làm, cũng có thể không phải, nhưng cho dù nàng làm, thì bọn họ cũng vì nàng nên mới làm như vậy.

Tuy nhiên tất cả đối với ta mà nói đều không quan trọng, đôi khi ta nghĩ mình thật sự rất tàn nhẫn, ta chỉ quan tâm con trai của ta, chỉ cần ta có người kế nghiệp, vậy thì dù mẫu thân của nó có ra sao, ta cũng không để tâm.

Ngoại trừ điều này, ta chỉ quan tâm tới Trinh Nhi.

Hữu Đường biết tin mẫu thân nó chết thì vô cùng đau xót, khóc nức nở rất lâu. Đứa nhỏ này thông minh dị thường, mới có vài ngày, nó đã thấy rõ tình hình trong cung, nó biết ta rất sủng ái Vạn phi. Bởi vậy mỗi khi nhìn thấy Vạn phi, trong mắt nó luôn mang hận ý.

Hận ý ấy không hề bị che giấu, không chỉ ta mà ngày cả đám nội thị chung quanh cũng đều cảm nhận được.

Còn Trinh Nhi thì sao? Chắc chắn nàng cũng cảm nhận được, nhưng nàng vờ như không có, tựa như đứa trẻ này không hề tồn tại trước mắt nàng, cũng tựa như cả thế giới này không tồn tại.

Mấy ngày nay, nàng càng lúc càng lãnh đạm, mà thái độ lạnh lùng này càng thêm hấp dẫn ta, ta muốn kích thích sự chú ý của nàng, luôn muốn khơi gợi tâm tư của nàng, ta thường nghĩ, đằng sau khuôn mặt lạnh giá kia, liệu có tồn tại chút tình cảm nào không?

Ta không thể xác định, ta vẫn nhớ rõ khi ta còn nhỏ, nàng vẫn thích mỉm cười, cũng thường rơi lệ vì hoa tàn trăng khuyết. Thế nhưng bây giờ, tất cả đều đã thay đổi.

Cái gì đã biến nàng thành như vậy? Là ta sao?

Là do ta sao?

Ta nghĩ đến nam tử đã chết kia, hắn chết dưới âm mưu của ta, chính cái chết của hắn đã cướp đi nụ cười của Trinh Nhi sao? Là như thế sao?

Ta đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu sớm biết như vậy, ngày ấy liệu ta có làm chuyện đó không?

Suy xét trước sau một hồi, không ngờ đáp án vẫn là như vậy, nếu sớm biết thế này, lúc đó ta vẫn sẽ làm, chỉ cần hắn sống thêm một ngày, Trinh Nhi sẽ không thuộc về ta.

Chỉ khi hắn chết đi, Trinh Nhi mới có thể thuộc về ta, cho dù vì nó ta phải trả một cái giá vô cùng đắt, vì nó mà ta đánh mất nụ cười Trinh Nhi, ta cũng không hề hối tiếc.

Dù có trở lại một lần nữa, kết quả cũng vẫn như vậy.

Chương 5:

Mặt trời dần dần hạ xuối, quang huy cuối cùng chiếu lên mặt đất dịu dàng mà tĩnh mịch. Hoàng cung cũng tĩnh lặng tựa hồ không có hơi người, vì thế trời đất dường như chỉ còn chút không gian.

Mùa xuân năm ấy, Vạn quý phi không bệnh mà mất.

—————–

Trước khi nàng mất, ta đã cảm nhận được ngày này cuối cùng cũng tới, chẳng qua, khi nó thực sự tới, ta vẫn thấy luống cuống tay chân.

Trong ký ức của ta, từ khoảnh khắc mở mắt ra, ta đã thấy gương mặt tươi cười của nàng, mà nay, nàng lại rời ta mà đi.

Vì thế, ta liền bỗng nhiên thở phào một hơi, giống nhau gánh nặng từ lâu rốt cục cũng có thể buông xuống.

Ngày hôm đó, Hữu Đường vội vàng xông tới, chưa kịp thông báo đã xông vào thư phòng. Ta mỉm cười nhìn đứa con ta yêu quý nhất, sắc mặt nó có chút tái nhợt, ta nhìn thấy sự hoảng loạn trong đôi mắt nó.

Nó nói: "Phụ hoàng, Vạn quý phi đã qua đời."

Ta sửng sốt nhưng cũng không quá giật mình, ta nói: "Làm sao có thể?"

Nó đáp: "Con không biết, khi con tới thỉnh an, thì Vạn quý phi đã mất rồi."

Ta cười cười, nói vô cùng bình tĩnh: "Trẫm biết rồi."

Nó có chút giật mình chăm chú nhìn ta, nó nói: "Phụ hoàng, người không bi thương sao?"

Ta cũng không trả lời, lúc này đương là mùa xuân, có rất nhiều tơ liễu bay trong gió. Thành Bắc Kinh cứ tới mùa này, tơ liễu lại bay đầy trời tựa như những bông tuyết.

Ta liền ngâm đoạn trong Kinh Thi:

"Tích ngã vãng hĩ,

Dương liễu y y,

Kim ngã lai tư,

Vũ tuyết phi phi." (*)

Dịch (nguồn nhantu.net):

Khi đi tha thướt cành dương,

Khi về mưa tuyết phũ phàng tuôn rơi.

Hữu Đường ngạc nhiên nhìn ta. Ta nói: "Hữu Đường, con không hận nàng sao?"

Nó nghe xong có vẻ kinh hãi trong lòng, sau đó nó cẩn thận quan sát sắc mặt ta. Ta nghĩ nó nhất định đang cân nhắc xem nên trả lời ta thế nào. Ta mỉm cười: "Hữu Đường, hãy nói thật với trẫm! Trẫm là phụ thân của con, trong lòng con nghĩ gì đều có thể nói với trẫm."

Nó có chút cảm động nhìn ta, sau đó nhẹ nhàng trả lời: "Hận."

Ta cười cười, "Trẫm đoán con cũng nên hận nàng."

Ta lại bỏ thêm một câu: "Không chỉ có con hận nàng, trẫm cũng hận nàng."

Ta thấy nó giật mình thì khẽ cười:

"Hữu Đường, trước con, nàng đã giết rất nhiều con trai trẫm, vậy nên trẫm hận nàng."

"Có điều, giờ đây trẫm cũng không còn hận nàng nữa, tất cả đều chỉ là duyên phận mà thôi, trẫm không có cách nào tránh được số phận ấy. Thật ra, nàng cũng giống trẫm."

Ta nhớ tới hai gò má tái nhợt của Trinh Nhi bỗng cảm thấy bi ai.

Ta nói: "Hữu Đường, trẫm đã già rồi, về sau, triều sự đều giao cho con đi!"

Hữu Đường trầm mặc nhìn ta, sau một lúc lâu nó mới cất tiếng, từng chữ từng chữ: "Phụ thân, con hận bà ấy, không chỉ là vì bà ấy đã giết chết mẫu thân của con, mà còn bởi bà là thê tử của người."

Lòng ta cả kinh, nó bi thương nhìn ta, nói:

"Năm nay con mười tám tuổi, con nghe nói khi người mười tám tuổi đã muốn lấy bà làm vợ."

Nó bỗng nhiên xoay người bỏ đi, bóng dáng của nó tịch mịch mà cô độc, ta bỗng nhận ra, những năm gần đây, ta vẫn xem nhẹ con của mình.

Nhưng ta cũng là một kẻ ích kỷ.

Ta cũng không thể sống trong một thế giới không có Trinh Nhi. Từ trước tới nay, thế giới này dường như chỉ là một phần của nàng.

Sau bảy ngày không lên triều, ta tuyên bố Thái tử giám quốc còn ta thì suốt ngày ở trong Ninh Trinh cung, không gặp bất cứ người nào.

Thời gian chầm chậm trôi qua, ngày càng thêm chậm, ta chỉ mới bốn mươi mà tóc bạc đã đầy đầu.

Ninh Trinh cung vẫn không có bóng dáng của cung nhân, cuộc sống hàng ngày của ta đều do một lão thái giám hầu hạ, trừ việc đó ra, Hữu Đường vẫn theo lệ hằng tối tới báo cáo những đại sự trong triều.

Sau đó không lâu, ta nói với nó:

"Mọi chuyện con cứ quyết định đi! Không cần tới nói cho trẫm nữa."

Nó do dự nhìn ta, khoảng thời gian này, ta già đi rất nhanh, thuốc bổ nó sai người mang tới đều bị ta đổ sạch.

Bi thương ánh lên trong mắt nó thường khiến ta đau lòng, nó nói: "Phụ hoàng, vì sao người lại sa sút tinh thần đến vậy?"

Ta cười cười không nói.

Nó không kìm được nói: "Nếu Vạn quý phi dưới đất có biết, bà nhất định không mong người biến thành như vậy."

Ta trầm mặc rồi nói "Hữu Đường, con phải làm một hoàng đế tốt, nhất định không được giống trẫm."

Nó rốt cục cũng chảy nước mắt, nó quỳ gối trước mặt ta, ôm lấy hai chân ta, nó nói:

"Phụ thân, người là một hoàng đế tốt."

Ta vuốt ve tóc nó, chỉ từng có một lần con ta gần gũi với ta như vậy là lúc ta nhìn thấy nó lần đầu tiên, nó từng ôm ta thế này.

Ta nói: "Con là một đứa trẻ tốt, còn thông minh hơn trẫm, lại không cần người khác chăm sóc."

Nó không nói, vẫn đang nghẹn ngào không ngừng.

Sau đó, nó lấy từ trong áo ra một miếng ngọc bội hình hổ, "Phụ thân, hồi trước khi Quý phi mất, con đã trộm khối ngọc bội này."

Nó đem ngọc bội đặt vào tay ta, ta cầm lấy chậm rãi vuốt ve.

Ta đã sớm phát hiện nó biến mất, nhưng lại chưa từng hỏi tới chuyện này.

Hữu Đường nói với ta: "Phụ thân, chẳng lẽ người muốn sống trong bóng ma của bà ấy đến hết đời?"

Ta cười cười: "Con trai, những ngày thế này không còn lâu nữa đâu."

Cha con ta im lặng nhìn nhau, màn đêm bắt đầu buông xuống, linh hồn của Trinh Nhi tựa hồ đang ở nơi nào đó dõi theo chúng ta.

Con trai ta bỗng nói:"Phụ thân, con có cảm giác dường như Quý phi vẫn còn ở nơi này."

Ta ngẩng đầu nhìn chung quanh, bóng cây dâu in lên song cửa sổ, vài tiếng côn trùng kêu truyền đến. Ta nắm lấy tay Hữu Đường, tay nó lạnh như băng, ta nói: "Đúng vậy, Hữu Đường, chúng ta đều cảm thấy nàng."

—————–

Mùa thu năm ấy, Thành Hóa hoàng đế không bệnh mà mất, Chu Hữu Đường nối ngôi, hiệu Hoằng Trị.

—————–

(*) Bốn câu thơ trong bài Thái vi, thuộc phần Tiểu nhã trong tác phẩm kinh điển của Nho gia – Kinh Thi. Đây là lời của người xuất chinh, hồi tưởng ngày ra đi dương liễu phất phơ, nhưng ngày về mưa tuyết đã giăng đầy trời. Đoạn thơ thể hiện sự luân chuyển đầy thi vị, hùng vĩ của cảnh vật qua thời gian và nỗi nhớ tiếc, bàng hoàng của người ra trận.

~HẾT~  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#full