tong hop truyen ngu ngon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc Kiểm Nghiệm Mikhankôp Có một anh Vẹt sau khi học được vài ba tiếng Người thì lấy làm hãnh diện và tự phụ lắm. Anh ta tuyên bố: - Ta biết nói tiếng Người. Từ nay các người sẽ không bao giờ nghe ta nói một lời nào bằng tiếng chim nữa ! - Ồ, ồ ! - Mấy chị chim Chìa Vôi thốt lên - Thông minh làm sao ! Anh ta chỉ nói bằng tiếng Người ! Anh ta khinh rẻ tiếng chim ! - Anh ta biết nói tiếng Người ư? - Bác Quạ già hỏi - Thì đã sao ! Thế càng tốt ! Nhưng như thế không có nghĩa là anh ta thông minh hơn tất cả những kẻ khác. Tôi cũng biết nói tiếng Người nhưng chưa bao giờ tôi cho mình là một nhà thông thái. - Thế thì bác nói đi, nói với anh ta bằng tiếng Người đi ! Mấy chị chim Chìa Vôi năn nỉ - Chúng em cam đoan là anh ta chẳng bao giờ nói với bác bằng tiếng chim đâu. Đấy, rồi bác sẽ thấy ! - Nào, để tôi thử xem ! - Bác Quạ nói rồi nhảy sang cành cây, nơi anh Vẹt đang ngồi với vẻ quan trọng. - Chào anh Vẹt ! - Bác Quạ cất tiếng chào và tự giới thiệu bằng tiếng Người rất rành rẽ - Tôi là Quạ ! Rồi bác Quạ nói tiếp: - Vẹt là thằng ngu ! Vẹt là thằng ngu ! - Anh Vẹt cũng đáp lại bằng tiếng Người rất trịnh trọng - Vẹt là thằng ngu ! - Bác nghe thấy chưa ? - Mấy chị Chìa Vôi thán phục reo lên - Anh ta đã làm cho bác tin rồi chứ ? Anh ta nói toàn bằng tiếng Người, bác tin rồi chứ ? - Vâng, tôi tin ! Và tôi công nhận là anh ta nói rất đúng ! Last edited by LienHuong on Sun May 29, 2005 1:19 pm; edited 2 times in total Chị Mèo Nhận Họ Nghe người ta nói Hổ và Báo cũng thuộc họ nhà Mèo, chị Mèo hí hửng lắm: - Ồ! Thế mà ta, một con ngu, đã không biết ta có họ hàng như vậy! Đã thế, từ rày biết tay ta... Suy nghĩ một lúc, Mèo ta nhảy tót lên lưng bác Lừa. - A! Chuyện gì thế này? - Bác Lừa ngạc nhiên. - Chở ta đi đến chỗ ta ra lệnh! Chở đi và không nói năng lôi thôi! Mày có biết bà con họ hàng của ta là ai không? - Mèo ta thốt lên trong lúc vẫn ngồi chễm chệ trên u vai bác Lừa. - Ai thế? - Bác Lừa tò mò. - Ông Hổ và ông Báo chứ còn ai! Không tin à? Không tin thì cứ đi hỏi chị Quạ mà xem! Bác Lừa đành phải cõng Mèo đi hỏi chị Quạ. Chị Quạ xác nhận: - Đúng thế! Mèo, Hổ, Báo, Linh Miêu, thậm chí cả Sư Tử đều cùng họ nhà Mèo mà ra. - Bây giờ thì tin rồi chứ? - Mèo ta thốt lên rồi đưa móng chân quào vào u vai bác Lừa - Chở ta đi! - Đi đâu? - Bác Lừa hỏi giọng tỉnh bơ như không - Chở đến ông Hổ hay ông Báo? - Khó... ô... ông! - Mèo ta nói, giọng run rẩy - Chở ta đến... đến lũ... lũ gì nhỉ? Lũ Chu... uột! Và thế là bác Lừa chở Mèo ta đến chỗ có Chuột. Bởi một lẽ, dù sao thì đó cũng chỉ là một con Mèo!

Một Kẻ Hợm Mình Mikhankôp Anh Gà Trống bay lên đậu trên hàng rào rồi rướn cao đầu lên trời. - Anh đang ngắm bầu trời đấy à? - Chị Vịt thấy thế liền hỏi. - Bầu trời là cái gì đối với tôi cơ chứ ! - Gà Trống đáp lại và rướn cao đầu hơn - Một khoảng không gian ngu xuẩn chất đầy hành tinh đến nỗi không còn chen vào đâu được. Một sự luân phiên nhàm chán giữa ngày và đêm. Tất cả những cái đó đã quá quen thuộc. - Thế mà từ lâu em không biết anh là một người thú vị đến thế ! Anh có những ý tưởng mới cao siêu làm sao! Chị Vịt thốt lên. - Tôi dang đôi cánh của mình - Anh Gà Trống tiếp tục nói - Tôi sẽ bay cao hơn cả bầu trời, sẽ thách thức với tất cả các hành tinh và rồi bí ẩn nhưng kiêu hãnh, tôi sẽ quay trở về với biển xanh khôn cùng và ... tôi sẽ chìm. Nói đến đây, Gà Trống chóng mặt mất thăng bằng, ngã nhào xuống vũng nước. - Ôi ! - Chị Vịt sợ hãi - Anh đang chìm đấy ư? - Ừ ! Đang chìm ! - Gà Trống tức giận trả lời, và rồi nhìn thấy một chú giun, anh ta liền mổ, nuốt chửng. Hệt như tất cả những anh gà khác ! Điều Ước Mong Cuối Cùng Mikhankốp Sói quyết định thắt cổ tự tử rồi loan báo cho cả rừng biết. - Chuyện! Anh ấy mà thắt cổ tự tử! Đợi đấy! - Thỏ cười mỉa mai. - Dám thắt thật đấy! Dám lắm! Anh ta đã quyết định chắc chắn như thế - Rùa nói. - Có thể anh ta suy nghĩ lại! - Nhím nói. - Không nghĩ lại đâu! Đời nào! Anh ta đã chọn cả cây liễu để làm nơi treo cổ - Chị Quạ cam đoan - Anh ta đang đi tìm thêm dây... Tranh cãi, bàn tán xôn xao khắp rừng. Kẻ tin, người ngờ. Tin ấy đến tai bác Sếu. Bác bay ngay vào rừng tìm Sói. Bác thấy Sói đang ngồi dưới gốc liễu, buồn như tàu lá úa. Tim bác thắt lại, quặn đau. Xưa nay bác không yêu quý Sói, không bao giờ cho Sói đến sân nhà thật, nhưng đối với Sói bây giờ, dù sao cũng là một tấn thảm kịch! - Chào anh Sói! - Bác Sếu chào giọng nhỏ nhẹ. - Chào bác và xin vĩnh biệt! - Sói nói rồi đưa chân quệt nước mắt - Vĩnh biệt bác nhé! Bác đừng buồn. Hãy tha thứ cho tôi nếu như có điều gì... - Không lẽ anh định treo cổ thật? - Bác Sếu hỏi, vẻ thận trọng - Thật không sao tin được! Tại sao? Có chuyện gì vậy? - Tôi bị lăng nhục! Bị nhục mạ cả trong truyện ngụ ngôn lẫn trong truyện cổ tích... Tôi không muốn sống thêm một ngày nào nữa... Bác giúp tôi, tìm hộ cho một sợi dây. Tìm trong kho để đồ ấy... Kho khóa thật, nhưng người ta tin bác, bác cứ đến... - Được... Tôi sẽ giúp anh! - Không suy nghĩ, bác Sếu đồng ý ngay. - Cảm ơn bác lắm! - Sói nói giọng cảm động - Ừ, mà nhân tiện bác tìm cách đem cho tôi một chú dê con luôn thể... Bác cố thực hiện điều mong ước cuối cùng của tôi... Sếu đã thực hiện điều mong ước cuối cùng của Sói. Còn Sói thì không thèm thắt cổ tự tử. Nó đã nghĩ lại.

Bài Học Nhớ Đời Mikhankốp Gấu lớn cứ bắt nạt Thỏ nhỏ. Chẳng chi cả mà nó cứ tóm lấy Thỏ rồi bạt tai đến nỗi một bên tai Thỏ vẹo hẳn xuống. Chú Thỏ khốn khổ khóc mãi, khóc hoài. Tai chú cuối cùng rồi cũng hết ê ẩm, nước mắt cũng đã khô, thế mà chú vẫn thấy đau. Chú phải làm gì đây? Tại sao chú lại cứ đụng phải cái gã Gấu hết lần này đến lần khác như thế kia chứ! Xưa nay chú chưa bao giờ phải chịu cái nông nỗi này. Nhưng lấy ai là người có thể giúp đỡ chú được? Gấu là ngã khỏe nhất trong khu rừng này. Còn Sói và Cáo là bạn chí thân của gã. Chúng vẫn thường về hùa với Gấu. - Ai có thể giúp tôi được đây? - Thỏ than vãn. - Được, tôi đây! - Có ai đó kêu lên. Thỏ liếc con mắt trái và thấy Muỗi. Làm sao bạn có thể giúp tôi được? - Thỏ nói - Bạn làm gì nổi Gấu? Gã quá to, mà bạn thì nhỏ như thế. Bạn không đủ sức mạnh đâu! - Được, đợi coi nhé! - Muỗi nói. Gấu đã lang thang suốt ngày qua khu rừng nóng nực. Gã mệt mỏi và buồn ngủ, liền lăn ra đám cây mâm xôi nằm nghỉ. Nhưng khi ngã vừa nhắm mắt lại, thì gã nghe có tiếng gì vo ve bên tai: "Vi...e...é..." Gấu biết đó là tiếng chú Muỗi. Gấu nín hơi đợi cho Muỗi đậu lên mũi. Muỗi lượn vòng quanh, vòng quanh và rồi cuối cùng đậu lên ngay chóp mũi của Gấu. Gấu vung bàn tay trái lên, đạp bóp một cái vào chóp mũi của gã! Như vậy là dạy cho gã một bài học rồi! Gấu trở mình qua bên phải nhắm mắt lại. Nhưng đúng lúc đang ngáy dở, ngã lại nghe thấy tiếng gì vo ve bên tai: "Vi...e...é..." - Thằng Muỗi phải cút đi ngay từ lúc đó rồi chứ! Gấu nín thở nằm yên, giả bộ ngủ say, nhưng suốt thời gian đó gã lắng nghe, đợi cho Muỗi tìm nơi đậu khác. Còn Muỗi thì cứ tiếp tục vo ve, vo ve rồi đột nhiên ngừng bặt. - Thật là thoát nợ! - Gấu nhủ thầm và nằm duỗi ra. Nhưng, Muỗi đã lại nhẹ nhàng đậu lên tai Gấu và bò vô trong. Muỗi chích Gấu một cú đau dễ sợ! Gấu nhảy dựng lên. Gã vung bàn tay phải, đập vô tai gã mạnh đến nỗi nảy đom đóm mắt. Dứt khoát, cú đó thì đủ săn sóc cho cái thằng Muỗi đến tàn đời. Gấu gãi tai và sửa soạn chỗ nằm. Gã có thể ngủ được rồi đây! Nhưng đúng lúc ngã vừa nhắm mắt, thì lại nghe có tiếng "Vi...e...é" quen thuộc. - Thật là tai họa không thể chịu được nữa! Gấu rền rỉ, vùng dậy, đâm đầu chạy khỏi cái nơi Muỗi đã đưa nó vào tròng. Gã trượt té, xô bừa qua các bụi cây, ngáp đến sái quai hàm, vừa đi vừa buồn ngủ đến suýt ngục xuống. Thế mà Muỗi vẫn ở ngay bên cạnh: "Vi...e...é" Gấu lại tiếp tục chạy. Gã chạy đến hụt hơi rồi gục xuống dưới một lùm cây. Gã nằm đó thở hổn hển, dỏng đôi tai lên lắng nghe tìm Muỗi. Khu rừng thật là yên vắng, và tối đen như mực. Tất cả các loài chim, thú đều đang ngủ ngon lành. Riêng Gấu trằn trọc và gần xỉu vì kiệt sức. - Khốn khổ quá! - Gấu tự nhủ: - Cái thằng Muỗi nhép đó nó gây khốn đốn cho mình, đến chẳng còn nhớ nổi tên mình là gì nữa. Sung sướng là mình đã xoay xở thoát được. Bây giờ, cuối cùng thì mình cũng có thể ngủ được một chút. Gấu tới dưới một bụi dẻ lớn. Gã nhắm mắt lại và ngủ vật vờ. Gã bắt đầu mơ. Gã thấy mình đang ở trong rừng, bất ngờ gặp một tổ ong đầy mật. Gã sắp thọc tay vô tổ ong thì đã nghe có tiếng vẳng tới: "Vi...e...é". Muỗi đã tìm được Gấu và cuối cùng lại đánh thức Gấu dậy! Gấu gồi dậy, rên rỉ. Trong khi đó Muỗi tiếp tục bay vòng quanh đầu gã, lúc tới gần, khi xa xa, vo ve lúc to lên, khi nhỏ lại, cho đến lúc đột nhiên Muỗi ngừng hẳn. Muỗi đã biến mất rồi ư? Gấu đợi một lát, rồi gã bò lết ra xa, vô một bụi cây, nhắm mắt lại. Toại nguyện. Gã vừa chợp mắt thì đúng khi đó, Muỗi cất lên giọng ca "Vi...e...é". Gấu bò lê ra khỏi bụi cây. Gã bắt đầu gào khóc. - Thì mày muốn gì, hở loài sâu bọ? Tao cầu cho mày chết rũ! Mày đợi đấy! Tao không thèm ngủ một tí nào nữa. Tao sẽ tóm được mày cho mà coi! Muỗi đã cho Gấu "khiêu vũ" đến tận lúc mặt trời lên. Nó đã làm cho Gấu hoàn toàn mệt lử. Suốt đêm Gấu chẳng được nghỉ lấy một chút nào. Gã đã tự đập gã đến thâm tím mình mẩy, để cố bắt cái thằng Muỗi nhép đó mà không được. Mặt trời lên. Những con chim, con thú tỉnh dậy sau một đêm ngủ ngon lành. Chúng nhảy nhót và ca hót vui vẻ. Chỉ một mình Gấu không vui vẻ gì trước lúc bắt đầu một ngày mới. Thỏ gặp Gấu ở ven rừng buổi sáng hôm đó. Gấu xù bước vấp, bước trượt, lảo đảo lê đi. Nó chẳng thế nào mở nổi con mắt ra nữa, vì quá buồn ngủ. Thỏ cười đã đời! Nó cười đến suýt bể bụng ra mất. - Cảm ơn Muỗi nhé! - Thỏ vui vẻ nói khi vừa trông thấy Muỗi. - Bạn thấy gã Gấu đấy chứ? - Tất nhiên rồi! - Thỏ đáp rồi lại bật cười. - Bạn thấy tôi cũng không đến nỗi bé nhỏ và yếu ớt quá như người ta tưởng, phải không? Muỗi nói xong, vừa bay đi vừa cất giọng hát "Vi...e...é". VẺ ĐẸP Gấu và Sói ngồi nói chuyện trên trời dưới đất. Cạnh đó có một chị Bướm đang bay lượn. Chị bay từ cây này sang cây khác. Nhìn thấy chị Bướm, bác Gấu đưa mắt ngắm nghía. - Xem kìa! - Bác nói với anh Sói - Tuyệt diệu làm sao! - Ở đâu? - Sói hỏi. - Đấy kìa, trên cành cây, ngay trên đầu anh đấy! Một chị Bướm! Biết bao nhiêu vẻ đẹp trên thân hình chị!... - Trên thân hình chị Bướm ấy à? - Sói cười mỉa. - Anh không thích chị Bướm ấy ư? - Bác Gấu ngạc nhiên. - Có cái gì hay ho trong con bướm ấy nào? - Khỏi nói! - Bác Gấu cãi lại - Anh xem kìa! Chị ấy bay lượn mới nhẹ nhàng uyển chuyển làm sao! Những nét hoa trên đôi cánh đẹp đẽ làm sao! Thật là tuyệt vời! - Uyển chuyển ư? Nét hoa ư? Tôi chẳng thấy một cái gì gọi là hay ho cả! - Nhưng... - Không có "nhưng" gì cả! Cách đây không lâu, tôi nhìn thấy một con Cừu non mũm mĩm. Chà, toàn là thịt! - Sói nói, hai mắt sáng rực lên - Đấy mới thật là đẹp! - A! - Bác Gấu nói, vẻ chán chường - Thiết tưởng tôi đã hiểu anh...

Bản Chất Mikhankôp Nhìn thấy một bác Hổ đang ngủ say, bên cạnh bác là một ả Rắn, Thỏ ta mới nghĩ bụng: "Ôi, lỡ nó cắn bác Hổ thì sao? Mình phải đánh thức bác Hổ dậy mới được!". Rồi, tuy run sợ lẩy bẩy nhưng Thỏ cũng nắm đuôi bác Hổ giật mạnh. - Kẻ nào dám cả gan đánh thức ta dậy? - Hổ gầm lên. - Xin bác thứ lỗi cho, cháu đây mà ! - Thỏ ta nói giọng nhỏ nhẹ - Bác coi chừng ! Rắn ! Bác Hổ ngoảnh lại, nhìn thấy ả Rắn lục, vụt một cái, liền nhảy sang chỗ khác. - Đưa tay đây ! - Bác Hổ nói với Thỏ - Chú mày dũng cảm và hào hiệp lắm ! Từ nay chúng ta là bạn bè của nhau và ta sẽ đứng ra bảo vệ cho chú mày ! Bây giờ chú mày có thể không sợ bất cứ ai !... Thỏ ta lấy làm sung sướng lắm. Thình lình một chị Cáo từ bụi cây ló đầu ra. Thỏ ta ba chân bốn cẳng bỏ chạy, nhanh như gió. Bác Hổ ngạc nhiên lắm. Bác lắc đầu, không hiểu. Đến chiều tối, bác tìm được Thỏ. - Cớ sao chú mày lại bỏ chạy? - Cháu nhìn thấy chị Cáo. - Nhưng đã có ta ở bên cạnh rồi cơ mà? Ta đã hứa là sẽ bảo vệ chú mày. - Dạ, bác có hứa. - Chú mày không tin ta chắc? - Dạ, có tin. - Hay là chú mày nghĩ rằng cái con Cáo ấy mạnh hơn ta? - Không ạ, bác mạnh hơn ! - Đã thế thì cớ sao chú mày còn bỏ chạy? - Dạ, đó là một thói quen tệ hại của họ nhà Thỏ chúng cháu - Thỏ ta ngượng ngùng thú nhận. Thần Gió Và Mặt Trời Sau khi gây ra thiên tai, bão táp làm đổ sập nhà cửa, cây cối, Thần Gió càng lúc càng tỏ ra ngạo mạn. Một hôm Thần Gió tranh cãi với Mặt Trời xem ai là kẻ mạnh nhất. Nhìn xuống mặt đất, thấy một khách bộ hành khoác chiếc áo tơi đang đi, Mặt Trời bảo: "Chẳng cần cãi nhau làm gì, hễ ai làm cho người khách bộ hành kia phải cởi chiếc áo ra sẽ thắng cuộc và là kẻ mạnh nhất!" Thần Gió bắt đầu dương oai, thổi làm cát bụi bốc lên mù mịt, cây cối đổ rạp. Những cơn cuồng phong liên tiếp nổi lên, kèm với cái lạnh buốt da, buốt thịt. Tuy nhiên, gió càng lớn chừng nào thì người bộ hành càng cố giữ chặt chiếc áo tơi của mình, làm cho Thần Gió không cách nào lột được chiếc áo kia ra. Đến phiên Mặt Trời, từ trong đám mây đen, Mặt Trời từ từ ló dạng. Những tia nắng vàng tỏa ra khắp nơi, làm người bộ hành cảm thấy ấm áp, thoải mái. Mặt Trời càng lúc càng nóng ấm. Thế rồi người bộ hành tự động cởi bỏ chiếc áo tơi vô dụng kia ra. Tôi Muốn Húc Đó là một chú Dê con với một đôi sừng bé tẹo tèo teo nhưng lại hay cà khịa. Chú chẳng biết làm gì nên cứ hay di cà khịa với mọi người. - Tôi muốn húc! Nào, ta húc nhau một cái chơi! - Để cho ta yên! - Bác Gà Trống Tây nói rồi trịnh trọng tránh ra. - Nào, ta húc nhau chơi nào! - Chú Dê lân la đến gạ lợn con.

- Lui ra! - Chú Lợn con đáp lại rồi đưa chân sau quào đất. Dê ta lại chạy đến một bác Cừu già. - Nào, ta húc nhau một cái chơi! - Đi chỗ khác! - Bác Cừu khẩn khoản - Hãy để ta yên! Ta không mặt mũi nào đi húc nhau với chú. - Nhưng tôi muốn! Thôi, ta cứ húc nhau một cái chơi! Bác Cừu không nói gì, lẳng lặng đi chỗ khác. Dê ta lại nhìn thấy một chú Chó con. - Chà! Ta húc một cú xem nào! - Nào, bắt đầu! - Chú Chó con hăm hở lao đến cắn ngay vào chân Dê một miếng thật đau. - Ôi! Hượm đã! - Chú Dê ta bật khóc - Tớ thì tớ muốn húc, thế mà cậu lại gì thế này? - Còn tớ thì tớ muốn cắn! - Chú Chó con đáp và bồi thêm cho Dê ta một miếng rõ đau nữa. Hổ Và Ngựa Con ngựa có tính huênh hoang, khoác lác, ra khỏi nhà là nó nện bốn cái vó xuống đất, nghe ròn hơn gõ mõ làng, hí váng cả tai hàng xóm. Một hôm trời chưa sáng hẳn, ngựa còn đang ngủ say, chủ nhà đã ra bắt ngựa cưỡi đi chợ. Ngựa phải đưa chủ qua suối, qua đồi, qua khe. Đường xa, bụng đói, chân mỏi, người đẫm mồ hôi, nhưng con ngựa không dám kêu, vì kêu thì sợ lúc trở về chủ sẽ không cho ăn bắp ngô, chậu cám. Đến chợ, chủ nhà buộc ngựa ngoài gốc cây, vào quán ăn thịt uống rượu. Con ngựa khát nước khô cả cổ mà không dám đòi, vì sợ chủ ăn không ngon, lúc về sẽ bắt ngựa chạy nhanh hơn. Ngựa về, bụng đã đói, chân đã mỏi, nhưng chủ nhà vẫn giục ngựa chạy nhanh. Lưng ngựa oằn xuống, bọt xùi ra mép, ngựa vẫn cắm đầu chạy một mạch, mong mau về đến nhà kiếm nắm cỏ tươi. Nhưng vừa mới về đến cửa thì con chủ nhà đã ra đón. Ngựa lại phải đưa con chủ nhà đi thăm nương, rẫy. Mãi đến nửa chiều, ngựa mới được về nhà uống một chậu nước cám. Uống xong, lại sức, con ngựa ra sông tắm. Vừa mới tắm xong ngựa đã lên bờ giũ lông, hí vang, ra dáng khoan khoái lắm. Lúc đó có một con hổ đi ngang. Thấy hổ lủi thủi đi một mình, đuôi cụp, đầu cúi, dáng buồn bã, ngựa nghển cổ lên nói khích: - Đi đâu mà trông khổ sở thế anh hổ? - Tôi đi kiếm ăn ở rừng dưới về. Anh chẳng làm gì sao mà trông thong thả thế? Ngựa càng lên mặt, giũ lại bộ lông một lần nữa, hí vang thêm một lượt, rồi mới ngạo nghễ nói: - Tôi lúc nào mà chẳng thong thả? Đi dạo chơi từ sáng đến giờ, bây giờ ra tắm cái cho khỏe. - Anh sung sướng quá! Phận tôi thì phải chạy tối ngày mà có khi cũng chẳng được miếng ăn. Được hổ nịnh, ngựa càng vênh mặt: - Anh vất vả quá thật. Đường rộng rãi thế này, mà tôi dạo một lúc đã thấy mỏi chân. Còn anh thì núi rừng thế kia, đi vướng trước, đụng sau làm sao mà chịu được? Ngựa còn khoe lúc nào cũng thừa thóc thừa ngô, ăn chẳng hết, rồi mời hổ về nhà chơi, để xem những thứ đó. Tính hổ ít nói, lại không muốn mang ơn bạn trước, nên mời ngựa đến nhà mình chơi trước, rồi mới đến trả lễ sau. Hổ về, chạy vào rừng tìm bắt những con nai, con hươu làm tiệc đón ngựa. Ngựa đến cùng hổ ăn thịt, uống rượu tới một ngày rồi kết nghĩa làm anh em. Xong bữa tiệc đó, ngựa về lo đón hổ, tỏ cho hổ biết mình là người sang trọng. Ngựa lấy lục lạc tròng vào cổ, mang yên vào lưng, ngắm nghía một lúc rồi ra đứng đón hổ. Hôm đó nhà chủ ngựa lại có cỗ, ngựa chờ chủ nhà ngủ yên, vào lấy hết mâm cỗ ra tiếp hổ. Hai bên ngồi ăn uống, ngựa chỉ vào từng món thức ăn, khoe: - Cái này là thịt gà xào này! - Cái này là mật ong này, ngọt lắm. - Cái này làm chỗ ở của tôi - Ngựa chỉ ra chuồng, nói tiếp - chỗ tôi ở mưa không dột, nắng không đến, chứ đâu có khổ sở như anh, lúc mưa phải núp vào hang đá, lúc nắng trú dưới bóng cây... Ngựa còn đang khoác lác thì trời đã sáng, chủ nhà cầm một cái roi ra bắt ngựa cưỡi đi chợ. Thấy ngựa ăn cắp mâm cỗ, sẵn roi chủ nhà đến tóm bờm ngựa đánh một trận nên thân. Ngựa cúi đầu chạy, hổ núp bên ngoài nhìn thấy mọi chuyện vừa xảy ra. Hổ tự hỏi: - Ta ở trong rừng. Núp mưa trong hang đá, núp nắng dưới gốc cây mà không bị đánh là sướng, hay ở nhà gỗ ăn cám ngô mà bị đánh là sướng? - Đi đường dốc, vấp phải đá, quàng phải dây mà không bị người ta ngồi trên lưng là sướng, hay đi đất bằng, đường rộng mà bị người ngồi trên lưng là sướng? Hổ ra bờ suối, chui vào bụi rậm nằm, chờ ngựa, còn ngựa đưa chủ đi đến nửa buổi chiều mới được về. Ăn xong một nắm cỏ, nó lại ra suối tắm. Hổ hỏi: - Anh ngựa này? Cái sướng của anh tôi không muốn đâu! Anh được ăn ngô, ăn thóc, ăn cỏ, được ở nhà gỗ mà bị người ta đánh vào đầu, người ta cưỡi lên lưng thì sướng làm sao được? Con ngựa chống chế: - Tôi không phải làm nhà mà được ở, ngô, thóc tôi không cấy mà được ăn... Anh bảo thế chưa sướng thì thế nào là sướng? Lủi thủi trong rừng quanh năm suốt đời như anh là sướng đấy sao? -Núi rừng tuy có âm u rậm rạp, nhưng tôi muốn đi đâu cũng được, muốn nằm đâu cũng được. Lúc tôi ngủ không ai dám gọi, lúc tôi chơi không ai dám ngăn. Hươu, nai, cáo, cầy không phải là của tôi, nhưng tôi có công bắt được thì tôi cứ ăn; không bị ai giành lại, không bị ai đánh mắng. Cái sướng của anh tôi không muốn đâu... Tôi không làm bạn với anh nữa đâu. Tôi đi về rừng rậm núi cao của tôi đây. Nói rồi hổ cong đuôi chạy vào rừng. NGỰA ĐỰC VÀ NGỰA CÁI NGỰA ĐỰC VÀ NGỰA CÁI Ngựa cái ngày đêm không làm lụng gì hết và chỉ thơ thẩn trên cánh đồng . Còn ngựa đực đêm đêm mới được thả đi ăn , ban ngày phải cày đất. Thấy vậy ngựa cái mới bảo ngựa đực : -Anh việc gì phải kéo cày ? Giá tôi ở địa vị anh thì tôi không có chịu . Chủ mà lấy roi quật tôi , tôi sẽ tung vó đá lại. Sáng ngày hôm sau ngựa đực bèn làm theo lời ngựa cái . Bác nông dân thấy ngựa đực trở nên ương bướng , bèn đóng ngựa cái vào vai cày. CÁO VÀ CÒ Cáo mời cò đến ăn bửa trưa và bày dĩa canh ra . Với cái mỏ dài của mình , cò chẳng ăn được chút gì , thế là cáo một mình liếm sạch dĩa. Ngày hôm sau , cò mời cáo đến chơi và dọn bửa ăn trong một cái bình cổ dài . Cáo không sao thò được mõm vào bình , còn cò vươn cái cổ dài thò mỏ vào bình ăn no.

ĐẠI BÀNG , QUẠ & NGƯỜI CHĂN CỪU Bầy cừu thơ thẩn ăn cỏ trên cánh đồng . Một con đại bàng không hiểu từ đâu bay tới lao xuống quặp một chú cừu con mang đi . Quạ nhìn thấy thế cũng đâm thèm thịt . Nó tự bảo : - Chẳng có gì đặc biệt cả . Ta cũng làm được như vậy , mà còn hay hơn nữa kia. Đại Bàng chộp con cừu con bé tí , chứ ta là ta chọn con cừu đực béo ngậy kia kìa. Quạ cũng bay lao tới , cắm móng vuốt vào đám lông cừu đực , muốn cuỗm cừu đi như ng cuỗm sao nỗi. Mà nó cũng không biết cách nào để gỡ móng vuốt ra khỏi đám lông rối tít kia. Người chăn cừu thấy vậy , đi tới gỡ chân quạ ra khỏi đám lông cừu , và đánh quạ một trận suýt chết . CHUỘT, GÀ TRỐNG VÀ MÈO Chuột con ra khỏi tổ dạo chơi . Nó thơ thẩn khắp sân rồi lại về với mẹ: -Mẹ ơi , con nhìn thấy hai con thú . Một con thì dữ tợn , còn con kia thì hiền khô. Mẹ nó bảo : -Con nói mẹ xem hai con thú đó ra làm sao nào . Chuột con thưa : -Một con dữ tợn , đi qua đi lại trên sân như thế này này . Chân nó đen thui , mào nó đỏ đậm , cặp mắt nó lồi ra , còn cái mũi nó khoằm xuống. Khi con đi ngang qua , nó há hốc cái mồm ra , nhấc một chân và lên tiếng quát to đến nỗi con sợ quá chẳng còn biết chạy đi đâu. -Đó là con gà trống, chuột mẹ nói . -Nó chẳng làm hại con đâu , nhưng con cũng đừng lại gần nó quá . Thế còn con thú kia ? -Con thú kia nằm ngoài nắng sưởi ấm , hiền queo . Cổ nó trắng , chân nó xám , mượt mà . Nó đưa cái lưỡii liếm cái ngực trắng của nó và cái đuôi hơi ngoe nguẩy , nhìn theo con . Mèo mẹ bảo : -Con ngốc lắm. Nó chính là con mèo đó. GÀ RỪNG VÀ CÁO Gà rừng đậu trên cây . Cáo đi tới gần và bảo : -"Chào anh bạn gà rừng bé bỏng của tôi !Vừa nghe thấy tiếng gáy thánh thót của bạn , tôi liền tìm đến thăm bạn ngay." "Cảm ơn lời lẽ thân tình của chị ".-Gà rừng trả lời. Cáo giả bộ không nghe thấy, nó nói tiếp : -"Anh bạn nói gì thế ? Tôi không nghe thấy gì . Anh bạn gà rừng bé bỏng của tôi, giá bạn xuống bãi cỏ này mà dạo chơi chuyện trò với tôi, chớ ở trên cây tôi chẳng nghe rõ." Gà rừng bảo: "Tôi sợ xuống bãi cỏ. Họ nhà chim muông chúng tôi đi dưới mặt đất nguy hiểm lắm." -"Hay bạn sợ tôi ?"-Cáo hỏi -"Không phải sợ chị, mà tôi sợ là sợ các con thú khác."-Gà rừng trả lời.-"Trên đời có đủ loại thú khác nhau." -"Không, anh bạn gà rừng bé bỏng của tôi.Vừa rồi có lệnh ban bố rằng trên khắp mặt đất này hòa bình rồi." -"Thế thì tốt."-Gà rừng nói, - "chứ không thì thấy bầy chó đang chạy kia , cứ theo lệ cũ thì chị hẳn đã phải chuồn cho mau rồi , còn bây giờ thấy chị chẳng lo sợ gì nữa."

Cáo nghe nói đến chó , vểnh tai lên và đã toan bỏ chạy. -"Chị định đi đâu thế?"-Gà rừng nói: "Bây giờ lệnh đã ban bố rồi kia mà , chó sẽ không động đến chị." -"Nhưng mà ai biết được!"- Cáo nói : Có thể bọn họ chưa nghe gì về lệnh ấy và nó ù té chạy. SƯ TỬ VÀ CHUỘT Sư tử đang ngủ .Chuột chạy qua trên người sư tử làm nó chòang tỉnh và tóm được chuột. Chuột lên tiếng van xin sư tử tha mạng. Chuột nói: -Nếu ông thả cháu ra , cháu sẽ làm điều tốt cho ông. Sư tử bật cười vì chuột nhắt hứa sẽ làm điều tốt cho nó, nhưng cũng thả chuột ra. Về sau những người thợ săn tóm được sư tử và lấy dây trói sư tử vào thân cây. Chuột nhắt nghe tiếng sư tử gầm, chạy đến cắn đứt dây thừng và nói : -Ông có còn nhớ là khi đó ông cười , ông không nghĩ là chuột nhắt cháu lại có thể làm cho ông một điều tốt nào . Còn bây giờ ông thấy đó , có khi chuột nhắt cũng làm được việc lắm chứ. Tính lầm Ngày xửa ngày xưa có một anh Sói lười. Nhà cửa của anh, anh chẳng bao giờ quét dọn, sửa sang. Nó bẩn thỉu, rách nát, chỉ chực sụp xuống. Một hôm, bác Voi đi qua, chẳng may đụng nhẹ vào làm đổ mái nhà anh Sói. - Xin lỗi anh bạn! - Bác Voi nói với Sói - Tôi sẽ sửa ngay cho anh. Bác Voi vốn là người giỏi giang, cái gì cũng biết và không sợ công việc. Bác liền lấy búa, đinh, sửa ngay mái nhà cho Sói. Mái nhà trở nên chắc chắn hơn trước... "Ô hô ! - Anh Sói bụng bảo dạ - Rõ ràng là lão ta sợ mình! Thoạt đầu đã phải xin lỗi, sau đó còn sửa lại cả mái nhà. Mình phải bắt lão ta làm cho mình một cái nhà mới mới được! Lão sợ, ắt phải nghe theo!" - Này, đứng lại! - Sói quát bảo Voi - Mày làm cái thói gì thế? Mày tưởng có thể bỏ đi một cách dễ dàng thế chắc? Làm đổ nhà người ta, đóng qua loa được mấy cái đinh rồi định chuồn à? Biết điều thì đi mà làm cho ta một cái nhà mới! Đồ súc sinh! Bằng không ta sẽ cho một bài học, đừng hòng mong thấy lại bà con thân thích! Nhanh lên! Nghe Sói nói những lời ấy, bác Voi không nói gì cả. Bác lẳng lặng quắp ngang bụng Sói ném xuống hố nước bẩn. Rồi đè bẹp dí nhà Sói. - Này, nhà mới này! - Bác Voi nói rồi đi thẳng. Tỉnh dậy, Sói ngạc nhiên tự hỏi: "Mình thật không hiểu gì cả! Lúc đầu lão có vẻ sợ mình đã xin lỗi tử tế, thế mà sau đó lại hành động thế này... Thật không sao hiểu nổi!" - Chú mày ngu lắm! - Nhìn thấy hết mọi chuyện, bác Quạ già nói - Chú mày đã không hiểu sự khác nhau giữa người hèn nhát và người được giáo dục tốt! Sẵn lòng giúp đỡ Chạy khắp rừng thấm mệt, anh Nai muốn nghỉ ngơi chút đỉnh. Anh nằm xuống bãi cỏ rồi nhờ Thỏ: - Chú mày làm ơn nửa giờ nữa đánh thức anh dậy nhé! Thỏ mừng rối rít: được anh Nai nhờ đâu phải chuyện chơi! - Anh cứ ngủ đi! Ngủ đi! Thế nào em cũng đánh thức anh dậy đúng giờ! - Thỏ hứa. Nai duỗi chân rồi nhắm mắt.

- Để em lót cỏ cho anh ngủ nhé? - Thỏ đề nghị, rồi kéo cỏ đến nhét dưới hông Nai. - Cảm ơn, thôi không cần! - Anh Nai nói vẻ ngái ngủ. - Không cần là thế nào? Nằm trên cỏ êm hơn chứ! - Thôi được! Thôi được rồi... Tôi buồn ngủ... - Hay để em mang cho anh cái gì uống trước khi ngủ? Gần đây có con suối. Em chỉ chạy nhoáng một cái là có liền! - Thôi được rồi, không cần đâu... Tôi buồn ngủ lắm rồi... - Thì anh cứ ngủ đi! Ngủ đi! Hay anh muốn em kể chuyện thần thoại cho anh nghe? Như thế anh sẽ dễ ngủ hơn! - Thỏ vẫn ngồi năn nỉ. - Thôi được... Cảm ơn... Tôi ngủ thế này cũng được... - Hay là mấy cái sừng nó làm anh khó ngủ? Nghe đến đấy, Nai đứng dậy bỏ chạy một mạch. - Anh đi đâu thế? - Thỏ ngạc nhiên hỏi - Chưa được hai mươi phút mà! Một câu trả lời Một hôm, chú Gà Con cứ bám riết lấy anh Gà Trống to tướng mà hỏi. - Tại sao mỏ chị Diệc dài và hai chân chị ấy cao kều, còn của em lại nhỏ xíu? - Lui ra! - Tại sao anh Thỏ lại có những hai cái tai dài còn em thì ngay cả một cái vành tai ngắn nhất cũng không có? - Đừng quấy rầy nữa! - Vì sao Mèo Con có cả một bộ lông đẹp thế mà em thì chỉ có mấy cái lông lơ thơ thế này? - Thôi đi! - Tại sao anh Chó Con biết ngoe nguẩy đuôi còn em thì chẳng có tí đuôi nào cả? - Thôi im đi! - Tại sao anh Dê Con có sừng mà em thì ngay cả một cái sừng xấu nhất cũng chẳng có? - Thôi đi! Lui ra! - Anh Gà Trống tức điên lên. - Lúc nào cũng lui ra... lui ra! Tại sao người lớn ai cũng trả lời những câu hỏi của trẻ con, còn anh thì lại không? - Gà Con trách móc. - Tại vì em không hỏi mà chỉ có ganh tỵ! - Gà Trống trả lời nghiêm khắc. Và đó hoàn toàn là sự thật! Lừa và Hải Cẩu Một cái cây đẹp mọc ngay giữa đồng. Bác Lừa ta chạy băng đồng, mải nhìn ngang nhìn ngửa nên đâm bổ vào, nẩy đom đóm mắt. Lừa giận lắm, bác ta đến bờ sông, gọi Hải Cẩu: - Hải Cẩu ơi ! Anh có biết giữa cánh đồng có một cái cây mọc không? - Sao lại không biết! - Thế thì anh đi hạ cái cây ấy đi ! Răng anh sắc lắm mà... - Để làm gì? - Tôi vừa va phải nó, sưng hết cả mặt mũi lên đây này! Khốn khổ làm sao! - Anh nhìn đi đâu? - Nhìn đâu... nhìn đâu... Tôi mới mải nhìn có một tý mà ra nông nỗi này đây... Đi mà hạ cái cây đi cho rồi! - Hạ đi thì tiếc lắm. Nó làm đẹp cho cả cánh đồng.

- Nhưng nó cản trở việc đi lại của tôi. Hạ nó đi anh ! - Tôi không muốn. - Khó nhọc lắm sao? - Không khó nhọc nhưng tôi sẽ không hạ. - Tại sao? - Tại vì nếu tôi hạ cái cây ấy xuống thì anh sẽ lại va vào gốc. - Thế thì anh hãy đào cả gốc nó đi ! - Tôi mà đào cả gốc thì anh lại rơi xuống hố, què chân. - Tại sao? - Tại vì anh là con Lừa ! Điều ước mong cuối cùng Sói quyết định thắt cổ tự tử rồi loan báo cho cả rừng biết. - Chuyện! Anh ấy mà thắt cổ tự tử! Đợi đấy! - Thỏ cười mỉa mai. - Dám thắt thật đấy! Dám lắm! Anh ta đã quyết định chắc chắn như thế - Rùa nói. - Có thể anh ta suy nghĩ lại! - Nhím nói. - Không nghĩ lại đâu! Đời nào! Anh ta đã chọn cả cây liễu để làm nơi treo cổ - Chị Quạ cam đoan - Anh ta đang đi tìm thêm dây... Tranh cãi, bàn tán xôn xao khắp rừng. Kẻ tin, người ngờ. Tin ấy đến tai bác Sếu. Bác bay ngay vào rừng tìm Sói. Bác thấy Sói đang ngồi dưới gốc liễu, buồn như tàu lá úa. Tim bác thắt lại, quặn đau. Xưa nay bác không yêu quý Sói, không bao giờ cho Sói đến sân nhà thật, nhưng đối với Sói bây giờ, dù sao cũng là một tấn thảm kịch! - Chào anh Sói! - Bác Sếu chào giọng nhỏ nhẹ. - Chào bác và xin vĩnh biệt! - Sói nói rồi đưa chân quệt nước mắt - Vĩnh biệt bác nhé! Bác đừng buồn. Hãy tha thứ cho tôi nếu như có điều gì... - Không lẽ anh định treo cổ thật? - Bác Sếu hỏi, vẻ thận trọng - Thật không sao tin được! Tại sao? Có chuyện gì vậy? - Tôi bị lăng nhục! Bị nhục mạ cả trong truyện ngụ ngôn lẫn trong truyện cổ tích... Tôi không muốn sống thêm một ngày nào nữa... Bác giúp tôi, tìm hộ cho một sợi dây. Tìm trong kho để đồ ấy... Kho khóa thật, nhưng người ta tin bác, bác cứ đến... - Được... Tôi sẽ giúp anh! - Không suy nghĩ, bác Sếu đồng ý ngay. - Cảm ơn bác lắm! - Sói nói giọng cảm động - Ừ, mà nhân tiện bác tìm cách đem cho tôi một chú dê con luôn thể... Bác cố thực hiện điều mong ước cuối cùng của tôi... Sếu đã thực hiện điều mong ước cuối cùng của Sói. Còn Sói thì không thèm thắt cổ tự tử. Nó đã nghĩ lại. Sức mạnh khi ta nắm tay nhau Hai đứa trẻ, một trai một gái đang chơi cát trên bãi biển. Chúng hì hục đấp cát xây một tòa lâu đài với cổng to đồ sộ, những đỉnh tháp thành trì và những lối vào quanh co. Nhưng lúc gần hoàn chỉnh, một cơn sóng lớn ập đến cuốn đi tất cả, chỉ còn lại một đụn cát ướt ! Bạn nghĩ hai đứa trẻ sẽ khóc, thất vọng vì công trình của mình bị cuốn đi ? Nhưng thật ngạc nhiên và đáng yêu làm sao, chúng nắm tay nhau chạy ra xa, tung tăng nhảy khỏi mép nước đang chực kéo tới, cười đùa rồi lại ngồi xuống và xây toà lâu đài khác. Tất cả mọi sự việc trong cuộc sống của chúng ta, kể cả những thành tựu công phu mà chúng ta dành nhiều thời gian và công sức để tạo ra, đều được xây trên cát. Sớm hay muộn, những cơn sóng cũng sẽ tràn tới xô đỗ tất cả những gì chúng ta đã khó nhọc xây đắp. Khi điều đó xảy ra, chỉ có những ai biết nắm giữ tay người khác là có thể cười đùa. Chỉ có mối quan hệ giữa người với người là điều còn lại. Cổ tích loài bướm Thuở nhỏ, khi nhìn thấy những con bướm đêm màu nâu đất, tôi vừa ghét vừa sợ vì chúng quá xấu xí, không như những chú bướm có màu sắc rực rỡ khác. Cho đến một ngày, tôi đã thay đổi suy nghĩ khi nghe câu chuyện sau : " Xưa lắm rồi, khi đó những chú bướm đêm cũng có màu sắc rực rỡ như những loài bướm khác, thậm chí còn lộng lẫy hơn cả những chú bướm bây giờ. Một ngày nọ, những thiên thần thấy buồn bã vì mây đen che phủ bầu trời khiến họ không còn nhìn thấy loài người ở chốn trần gian. Họ khóc - nuớc mắt thiên thần rơi xuống tạo thành những giọt mưa trắng xóa. Những chú bướm đêm hào hiệp vốn ghét nhìn thấy mọi người buồn phiền. Vì thế chúng rủ nhau làm một chiếc cầu vồng. Bướm đêm nghĩ rằng nếu nhờ những loài bướm khác giúp sức thì chúng chỉ cần cho đi một ít màu sắc của mình là có thể tạo ra một chiếc cầu vồng tuyệt đẹp. Thế là một chú bướm đêm tìm đến nữ hoàng của loài bướm khác để nhờ giúp đỡ. Nhưng những loài bướm khác quá đỗi ích kỷ và tự phụ nên không muốn cho đi màu sắc của mình, dù chỉ một chút. Những chú bướm đêm quyết định làm việc đó một mình. Chúng vỗ cánh thật mạnh làm bột phấn trên cánh rơi rắc trong không trung tạo nên những đám mây ngũ sắc lung linh như thủy tinh. Những đám mây dần dần giãn ra tạo thành một đường viềng dài. Nhưng chiếc cầu vồng chưa đủ lớn, vì thế những chú bướm đêm cứ tiếp tục cho đi màu sắc của mình, cứ thêm vào từng chút một cho đến khi chiếc cầu vồng kéo dài tận chân trời. Những thiên thần trông thấy cầu vồng trở nên vui sướng. Họ mỉm cười, nụ cười ấm áp chiếu rọi xuống trần gian làm nên những tia nắng rạng rỡ. Và những chú bướm đêm ấy chỉ còn lại duy nhất một màu nâu thô mộc bởi chúng đã cho đi tất cả những màu sắc lộng lẫy nhất để dệt nên chiếc cầu vồng tuyệt diệu ... " Đừng chăm chăm nhìn vào diện mạo, hãy soi rọi để tìm thấy những điểm sáng bên trong một con người. Có ai đó đã nói : " nhân cách là ngọc quý, nó có thể cắt rời những ngọc quý khác". Chim sơn ca, hãy hót lên ! Đây là một câu chuyện có thật xảy ra trên diễn đàn Ước mơ xanh. Ngay từ ngày đầu thành lập, có một thanh niên 20 tuổi đăng ký làm thành viên với nickname Nightingale. Anh liên tục gửi lên diễn đàn Ước mơ xanh những bài viết mang ý nghĩa khuyến khích mọi người hãy sống tốt, sống đẹp, sống thật và hãy tận hưởng cuộc sống. Những bài viết của anh thật sự có ích, chúng động viên người đọc khi họ đau buồn, thất bại. Người ta luôn tự hỏi tại sao một thanh niên chỉ có 20 tuổi lại có được những bài viết về cuộc sống sâu sắc và hay đến vậy. Cho đến một ngày, những dòng chữ do em gái Nightingale gửi đến đã làm mọi người sững sờ. Nightingale đã mất. Những ngày tham gia vào diễn đàn là những ngày cuối cùng trên đời của anh. Anh biết mình sắp ra đi, nhưng anh không hoảng sợ, anh muốn những ngày cuối cùng mình phải làm hết sức, phải có ích cho mọi người. Và anh chọn cách viết, để gửi đi những yêu thương và hy vọng. Những dòng nhật ký cuối cùng của Nightingale làm mọi người bật khóc : " ... Chỉ còn mấy ngày nữa thôi, cố lên, mày phải nhớ mày là chim sơn ca, hãy hót lên cho cuộc sống này tươi đẹp hơn ... ". " YOU WILL NEVER DIE " là dòng chữ được ghi chú bên dưới nickname Nightingale để tưởng nhớ và thể hiện lòng biết ơn đối với một người đã biết quên đi cái chết để sống đẹp cho đến phút cuối cùng. Chim sơn ca không chết. Hãy hót lên, chim sơn ca ! Địa ngục hay thiên đàng Một ký giả được phép xuống địa ngục và lên thiên đàng để làm phóng sự về cuộc sống ở đó. Anh xuống địa ngục vào đúng giờ ăn. Thức ăn toàn sơn hào hải vị nhưng cư dân lại ốm o, gầy còm, da bọc xương. Và anh chỉ hiểu ra khi quan sát họ dùng bữa. Muỗng, nĩa, đũa rất dài buộc dính vào đôi tay nên dù cố gắng mấy họ cũng không thể đưa thức ăn vào miệng, mà thức ăn lại đỗ ra bàn hay rơi tung toé xuống đất. Tệ hơn nữa là họ tranh giành nhau, và muỗng nĩa đũa trở thành vũ khí để họ đâm chém nhau. Khi giờ ăn kết thúc, họ buồn bã thất vọng rơi phòng ăn với dạ dày rỗng không. Quá sợ hãi, chàng ký giả rời địa ngục để lên thiên đàng. Đến nơi cũng đúng vào giờ ăn. Thức ăn đơn sơ giản dị nhưng cư dân ai cũng vui tươi, khỏe mạnh. Đôi bàn tay họ cũng được gắn chặt vào muỗng, nĩa, đũa rất dài. Có khác là thay vì đưa thức ăn vào miệng của mình thì họ lại yêu thương dùng muỗng nĩa để đút thức ăn cho nhau. Phòng ăn vang tiếng ca hát, nói cười vui vẻ. Kết thúc bài phóng sự của mình, chàng ký giả viết : ích kỷ và vị tha là hai điểm làm cho địa ngục và thiên đàng khác nhau. Thật vậy, địa ngục hay thiên đàng là do chính chúng ta tạo ra. Ngôi nhà có 1.000 chiếc gương Ngày xưa, tại một ngôi làng nhỏ xa xôi có một nơi mà người ta gọi là " ngôi nhà 1.000 chiếc gương ". Ngày nọ, một chú chó nhỏ yêu đời đã quyết định đến thăm ngôi nhà xem sao. Khi đến nơi, chú ta hăm hở nhảy lên từng bật thang của ngôi nhà. Chú ghé mắt nhìn qua ô cửa với đôi tai vểnh cao và cái đuôi vẫy nhanh hết sức mình. Thật ngạc nhiên, bên trong là 1.000 chú chó nhỏ với khuôn mặt vui vẻ cũng đang vẫy đuôi nhanh y như chú. Chú mỉm cười thật tươi và cũng nhận được 1.000 nụ cười nồng ấm và thân thiện như thế. Khi rời khỏi nhà, chú chó tự nhủ " nơi này thật diệu kỳ. Mình sẽ đến thường xuyên ". Có một chú chó khác cũng quyết định đến thăm ngôi nhà. Chú chậm chạp leo lên từng bật thang rồi nhăn nhó nhìn qua ô cửa. Chú thấy 1.000 con chó khác trông chẳng thân thiện chút nào đang nhìn mình chầm chầm. Chú cất tiếng gầm gừ với đám chó ấy và khiếp sợ khi thấy 1.000 con chó kia gầm gừ lại mình. Chú lập tức bỏ đi và tự nhủ " nơi này thật ghê rợn, mình sẽ chẳng bao giờ đến đây nữa ". Tất cả mọi khuôn mặt mà bạn gặp trong cuộc sống đều là những chiếc gương phản chiếu chính bạn. Vậy bạn đã nhìn thấy gì trên gương mặt họ ? Bản chất Một người nhìn thấy một con bò cạp đang vất vả tìm cách thoát khỏi dòng nước. Ông quyết định cứu giúp nó bằng cách đưa tay ra. Nhưng con bò cạp chích vào tay ông. Ông tiếp tục đưa tay ra giúp bò cạp nhưng nó lại chích ông thêm lần nữa. Có người gần đó trông thấy bảo ông hãy bỏ mặc đừng cứu bò cạp để khỏi bị nó chích. Ông đáp : " bản chất của bò cạp là chích. Bản chất của tôi là thương yêu mọi vật. Thế thì tại sao tôi lại từ bỏ bản chất của mình chỉ vì bản chất của con bò cạp là châm chích chứ ? ".

Hổ và Ngựa Con ngựa có tính huênh hoang, khoác lác, ra khỏi nhà là nó nện bốn cái vó xuống đất, nghe ròn hơn gõ mõ làng, hí váng cả tai hàng xóm. Một hôm trời chưa sáng hẳn, ngựa còn đang ngủ say, chủ nhà đã ra bắt ngựa cưỡi đi chợ.ngựa khát nước khô cả cổ mà không dám đòi, vì sợ chủ ăn không ngon, lúc về sẽ bắt ngựa chạy nhanh hơn. Ngựa về, bụng đã đói, chân đã mỏi, nhưng chủ nhà vẫn giục ngựa chạy nhanh. Lưng ngựa oằn xuống, bọt xùi ra mép, ngựa vẫn cắm đầu chạy một mạch, mong mau về đến nhà kiếm nắm cỏ tươi. Nhưng vừa mới về đến cửa thì con chủ nhà đã ra đón. Ngựa lại phải đưa con chủ nhà đi thăm nương, rẫy. Mãi đến nửa chiều, ngựa mới được về nhà uống một chậu nước cám. Uống xong, lại sức, con ngựa ra sông tắm. Vừa mới tắm xong ngựa đã lên bờ giũ lông, hí vang, ra dáng khoan khoái lắm. Lúc đó có một con hổ đi ngang. Thấy hổ lủi thủi đi một mình, đuôi cụp, đầu cúi, dáng buồn bã, ngựa nghển cổ lên nói khích: - Đi đâu mà trông khổ sở thế anh hổ? - Tôi đi kiếm ăn ở rừng dưới về. Anh chẳng làm gì sao mà trông thong thả thế? Ngựa càng lên mặt, giũ lại bộ lông một lần nữa, hí vang thêm một lượt, rồi mới ngạo nghễ nói: - Tôi lúc nào mà chẳng thong thả? Đi dạo chơi từ sáng đến giờ, bây giờ ra tắm cái cho khỏe. - Anh sung sướng quá! Phận tôi thì phải chạy tối ngày mà có khi cũng chẳng được miếng ăn. Được hổ nịnh, ngựa càng vênh mặt: - Anh vất vả quá thật. Đường rộng rãi thế này, mà tôi dạo một lúc đã thấy mỏi chân. Còn anh thì núi rừng thế kia, đi vướng trước, đụng sau làm sao mà chịu được? Ngựa còn khoe lúc nào cũng thừa thóc thừa ngô, ăn chẳng hết, rồi mời hổ về nhà chơi, để xem những thứ đó. Tính hổ ít nói, lại không muốn mang ơn bạn trước, nên mời ngựa đến nhà mình chơi trước, rồi mới đến trả lễ sau. Hổ về, chạy vào rừng tìm bắt những con nai, con hươu làm tiệc đón ngựa. Ngựa đến cùng hổ ăn thịt, uống rượu tới một ngày rồi kết nghĩa làm anh em. Xong bữa tiệc đó, ngựa về lo đón hổ, tỏ cho hổ biết mình là người sang trọng. Ngựa lấy lục lạc tròng vào cổ, mang yên vào lưng, ngắm nghía một lúc rồi ra đứng đón hổ. Hôm đó nhà chủ ngựa lại có cỗ, ngựa chờ chủ nhà ngủ yên, vào lấy hết mâm cỗ ra tiếp hổ. Hai bên ngồi ăn uống, ngựa chỉ vào từng món thức ăn, khoe: - Cái này là thịt gà xào này! - Cái này là mật ong này, ngọt lắm. - Cái này làm chỗ ở của tôi - Ngựa chỉ ra chuồng, nói tiếp - chỗ tôi ở mưa không dột, nắng không đến, chứ đâu có khổ sở như anh, lúc mưa phải núp vào hang đá, lúc nắng trú dưới bóng cây... Ngựa còn đang khoác lác thì trời đã sáng, chủ nhà cầm một cái roi ra bắt ngựa cưỡi đi chợ. Thấy ngựa ăn cắp mâm cỗ, sẵn roi chủ nhà đến tóm bờm ngựa đánh một trận nên thân. Ngựa cúi đầu chạy, hổ núp bên ngoài nhìn thấy mọi chuyện vừa xảy ra. Hổ tự hỏi: - Ta ở trong rừng. Núp mưa trong hang đá, núp nắng dưới gốc cây mà không bị đánh là sướng, hay ở nhà gỗ ăn cám ngô mà bị đánh là sướng? - Đi đường dốc, vấp phải đá, quàng phải dây mà không bị người ta ngồi trên lưng là sướng, hay đi đất bằng, đường rộng mà bị người ngồi trên lưng là sướng? Hổ ra bờ suối, chui vào bụi rậm nằm, chờ ngựa, còn ngựa đưa chủ đi đến nửa buổi chiều mới được về. Ăn xong một nắm cỏ, nó lại ra suối tắm. Hổ hỏi: - Anh ngựa này? Cái sướng của anh tôi không muốn đâu! Anh được ăn ngô, ăn thóc, ăn cỏ, được ở nhà gỗ mà bị người ta đánh vào đầu, người ta cưỡi lên lưng thì sướng làm sao được? Con ngựa chống chế: - Tôi không phải làm nhà mà được ở, ngô, thóc tôi không cấy mà được ăn... Anh bảo thế chưa sướng thì thế nào là sướng? Lủi thủi trong rừng quanh năm suốt đời như anh là sướng đấy sao?

- Núi rừng tuy có âm u rậm rạp, nhưng tôi muốn đi đâu cũng được, muốn nằm đâu cũng được. Lúc tôi ngủ không ai dám gọi, lúc tôi chơi không ai dám ngăn. Hươu, nai, cáo, cầy không phải là của tôi, nhưng tôi có công bắt được thì tôi cứ ăn; không bị ai giành lại, không bị ai đánh mắng. Cái sướng của anh tôi không muốn đâu... Tôi không làm bạn với anh nữa đâu. Tôi đi về rừng rậm núi cao của tôi đây. Nói rồi hổ cong đuôi chạy vào rừng.

NGỤ NGÔN TÌNH YÊU Tác giả: thegioidaidong Ngày xưa có một hòn đảo,nơi tất cả mọi cảm xúc sinh sống:Hạnh phúc,nỗi buồn,tri thức...và nhiều cảm xúc khác trong đó có cả tình yêu.Cuộc sống trên đảo cứ thế trôi đi lặng lẽ,cho tới một ngày tất cả mọi cảm xúc đuợc thông báo rằng hòn đảo này sẽ chìm.Thấy thế mọi cảm xúc đều đóng thuyền cho mình để rời đảo ngoại trừ tình yêu,tình yêu là nguời muốn trống trọi đến giây phút cuối cùng.Và mãi cho đến khi hòn đao sắp chìm thì tình yêu mới nhờ sự giúp đỡ của mọi nguời.Đúng lúc đó giàu có đi qua trên một con thuyền rất lớn,tình yêu gọi "Giau co oi! có thể cho tôi đi cùng với không?"Giàu có trả lời"Không thể,vì trên thuyền có rất nhiều vàng bac,nếu thêm bạn thuyền sẽ chìm mất".Tình yêu quyết định nhờ sự giúp đỡ của phù hoa.Phù hoa đang đi trên một con thuyền rất đẹp.Tình yêu cất tiếng gọi:"phù hoa oi!Hãy giúp tôi với".Phù hoa trả lời:"Tôi không thể giúp bạn đuợc,Bạn quá ẩm uớt bạn sẽ làm hỏng thuyền của tôi mất"Vừa lúc đó nỗi buồn đi qua,tình yêu cất tiếng gọi:"nỗi buồn ơi!cho tôi đi với".Nỗi buồn trả lời:"Ôi !Tình yêu ơi! tôi đang rất buồn nên tôi chỉ muốn ở một mình thôi".Tình yêu đang trong lúc tuyệt vọng.Thì phía xa có tiếng gọi vọng lại:"lại đây tình yêu,ta sẽ cho cháu đi cùng".Khi tới một miền dất khô ráo,họ cho tình yêu xuống,ttình yêu quá vui mừng nên quên không hỏi họ là ai?và đi đến đâu.Tới khi nhới ra thì học đã đi xa.Tình yêu bèn hỏi trí thức:"Trí thức ơi!bác có biết ai đã giúp cháu không?"Trí thức trả lờ:"đó là THỜI GIAN".Thời gian ư.Tình yêu lại hỏi.Nhưng tại sao thuời gian lại giúp cháu chứ?.Trí thức trả lời; "CHỈ CÓ THỜI GIAN MỚI HIỂU HẾT ĐƯỢC GIÁ TRỊ CỦA TÌNH YÊU" Chim ưng và Cáo Tác giả: SưuTầm Chim ưng và Cáo quyết định sống với nhau như bạn bè và thoả thuận ở gần nhau cho tình bạn thêm bền chặt nhờ tình láng giềng Chim ưng và Cáo quyết định sống với nhau như bạn bè và thoả thuận ở gần nhau cho tình bạn thêm bền chặt nhờ tình láng giềng. Chim ưng xây tổ trên ngọn cây cao còn Cáo đào hang đẻ con ngay trong những bụi cây dưới đất. Nhưng có một lần, cáo đi kiếm mồi, chim ưng đang đói bay sà xuống bụi cây vồ lấy các con cáo con và cùng với các con chim ưng con của mình ăn thịt chúng. Cáo về nhà, biết được điều gì đã xảy ra và rất đau đớn: đau vì các con của mình đã chết không bằng đau vì không trả được thù, vì các con thú rừng không tài nào bắt được chim ưng. Nó chỉ còn biết đứng từ xa mà cất tiếng nguyền rủa kẻ vong tình bội nghĩa kia. Kẻ sức yếu, thế cô thì có thể làm được gì hơn? Nhưng rồi cũng đến lúc chim ưng phải trả giá cho tình bạn bị nó chà đạp. Một người nào đó đem dê ra đồng để hiến tế. Chim ưng bay đến con vật bị hiến và tha đi bộ lòng bốc khói của nó. Và khi nó chỉ vừa mới tha về đến tổ, một cơn gió mạnh ập đến, những dây bện tổ cũ kỹ mỏng mảnh bốc lửa cháy sáng rực. Những con chim ưng con bị cháy xém rơi xuống đất. Chúng chưa thể bay lên được. Thế là Cáo chạy ra ăn thịt chúng ngay trước mắt chim ưng. Truyện ngụ ngôn này cho thấy kẻ phản bạn dù có thoát được sự trả thù của người bị xúc phạm nhưng cũng không tránh khỏi được sự trừng phạt của Thượng đế. Vẻ đẹp Tác giả: SưuTầm Gấu và Sói ngồi nói chuyện trên trời dưới đất. Cạnh đó có một chị Bướm đang bay lượn. Chị bay từ cây này sang cây khácNhìn thấy chị Bướm, bác Gấu đưa mắt ngắm nghía. - Xem kìa! - Bác nói với anh Sói - Tuyệt diệu làm sao!- Ở đâu? - Sói hỏi.- Đấy kìa, trên cành cây, ngay trên đầu anh đấy! Một chị Bướm! Biết bao nhiêu vẻ đẹp trên thân hình chị!...- Trên thân hình chị Bướm ấy à? - Sói cười mỉa.- Anh không thích chị Bướm ấy ư? - Bác Gấu ngạc nhiên. - Có cái gì hay ho trong con bướm ấy nào? - Khỏi nói! - Bác Gấu cãi lại - Anh xem kìa! Chị ấy bay lượn mới nhẹ nhàng uyển chuyển làm sao! Những nét hoa trên đôi cánh đẹp đẽ làm sao! Thật là tuyệt vời!- Uyển chuyển ư? Nét hoa ư? Tôi chẳng thấy một cái gì gọi là hay ho cả!- Nhưng...- Không có "nhưng" gì cả! Cách đây không lâu, tôi nhìn thấy một con Cừu non mũm mĩm. Chà, toàn là thịt! - Sói nói, hai mắt sáng rực lên - Đấy mới thật là đẹp!- A! - Bác Gấu nói, vẻ chán chường - Thiết tưởng tôi đã hiểu anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#minh