10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi tối tại Đài Bắc yên tĩnh, bầu trời đầy sao, những ánh đèn đủ màu rực rỡ phát sáng trong màn đêm. Trong phòng 2250 tầng cao nhất của khách sạn Restaun, Shin Hyun Woo đứng ở cửa sổ làm bằng cửa kính rộng lớn có thể nhìn bao quát khung cảnh về đêm của Đài Bắc. Trên tay anh cầm ly rượu vang, tâm trạng nặng nề đầy ưu tư. _Cạch

Tiếng mở cửa vang lên, anh ngửa đầu uống ly rượu, do lúc chiều gặp 1 người rất giống cô mà lại không đuổi theo kịp xem có phải cô không nên tâm trạng không tốt, kêu đại 1 người trong quán bar đến phục vụ mình.

-Shin tổng...-giọng nói ỏng ẹo của người con gái mới bước vào

-Đến rồi thì tắm sạch sẽ đi.-Hyun Woo lạnh lùng nói, bất kể người phụ nữ nào muốn lên giường với anh đều phải sạch sẽ ngoại trừ cô.

-Vâng~

Hoàn Yến gật đầu đi vào nhà tắm, hôm nay nhất định cô phải phục vụ thật tốt, nếu được có thể 1 bước lên mây, sau này cuộc sống của cô không cần lo.

Ít lâu sau, cánh cửa phòng tắm lại mở ra, Hoàn Yến chỉ quấn trên người chiếc khăn tắm, để lộ bờ vai trần trắng nõn, khiêu gợi đàn ông.

-Người ta đã tắm rồi...-Hoàn Yến nũng nịu nói, từ phía sau ôm anh, bàn tay cố ý vuốt ve lòng ngực cường tráng của anh

-Lên giường nằm đi.-anh lạnh lùng gạt tay Hoàn Yến ra

-Vâng.-dù không mấy thích thái độ của anh nhưng mà lại không dám nói, với lại người con trai vừa đẹp, giàu có lại lạnh lùng như anh, cô càng thích

Ngoan ngoãn đi đến bên giường nằm xuống.

Đột ngột cơ thể cường tráng của Hyun Woo đè lên người Hoàn Yến, đôi môi tùy ý cắn mút trên người cô. Không giống. Hoàn toàn không giống, cảm giác, mùi vị đều khác nhau.

Cảm giác bên cô rất hạnh phúc lại thanh bình, mùi vị của cô rất ngọt, ngọt đến mức làm anh chết đi sống lại.

Còn những người anh từng lên giường, cảm giác hoàn toàn xa lạ, mùi vị lại rất chán ghét. Có thể nói bọn họ chỉ là 1 công cụ thật thụ trên giường.

-Ư... người ta sắp chịu không nổi rồi...-Hoàn Yến cong người lên, giọng nói đầy mê hoặc

Anh hừ nhạt, đa số những cô gái anh lên giường đều cúi đầu phục tùng anh, chỉ có cô ấy, luôn chống đối anh, nhưng mà anh lại thích điều đó, cô càng không khuất phục anh càng muốn trừng trị, thu phục Tiểu Dã Miêu như cô.

_Bíp... bíp

Đang thời khắc quan trọng, tiếng máy fax vang lên như 1 gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Hoàn Yến, cô đúng là muốn đâm chết tên gửi fax mà.

Hyun Woo lạnh nhạt lật người, quấn tạm chiếc khăn ngang hông, đứng dậy, lại bị Hoàn Yến kéo tay lại

-Đừng đi a, kệ đi, lát coi, người ta không chịu nổi...-Hoàn Yến lời nói ẻo lã

-Buông.-anh lười biếng mở miệng, nhưng mà hoàn toàn không cho người ta phản kháng, chỉ biết nghe theo

Hoàn Yến hơi run, buông tay anh ra, ánh mắt căm tức nhìn máy fax, cắn môi vì tức giận.

Lúc sáng có kêu giám đốc Lương bên công ty Miany gửi fax về cô gái Hàn Du, cầm tấm fax lên, ánh mắt vừa nhìn vào đã nhanh chóng mở to, bàn tay vô thức siết chặt tấm fax như bóp nát nó, cả người cũng run rẩy không dám tin.

Vương Hàn Du tên thật là Park Je Jae

Ngày sinh: 00/00/0000 (cho tg bí mật nhé ♥)

Sđt địa chỉ: không khai báo

Nhóm máu: Rh âm tính

Học trường Yonsei năm nhất nhưng nghỉ giữa chừng

Là người Hàn quốc, 5 năm trước sang Đài Bắc lấy tên Vương Hàn Du

2 năm học ở trường luật Ánh Dương

Sau khi tốt nghiệp, làm cố vấn luật cho công ty Miany, sau 3 năm ra trường đã tạo được danh tiếng, cô hay giúp người nghèo khó, kiện những kẻ bất lương, tham nhũng, luôn thắng kiện, trong giới luật sự rất được ngưỡng mộ, ai củng nể cô.

...vân vân... vân vân... (tg làm biếng kể thêm =]]z)

Park Je Jae, đúng là em rồi, ngoài thông tin còn có hình của cô, khuôn mặt, nụ cười ấy, vẫn còn nhưng mà anh lại có cảm giác chua xót.

-Shin tổng, xong chưa?-Hoàn Yến giọng nói nhẽo như kẹo đường (rùng mình quá đi)

Shin Hyun Woo tùy tiện lấy ra 1 xấp tiền, màu gì cũng có, toàn là số lớn (hào phóng quá), quăng thẳng lên giường, giọng nói lạnh băng ra lệnh

-Không còn việc của cô nữa, cút đi!

-Nhưng...

-Cút~

Anh lạnh băng trừng mắt, hạng con gái này, bám dai như đĩa, nếu anh không thẳng tay, thì bây giờ đã hàng trăm cô vợ.

Hoàn Yến bặm môi căm tức, cầm xấp tiền lên đi vào nhà tắm thay đồ, đúng là tức chết mà, nếu không phải tại ai đó chuyển tờ fax sang thì cô đã thực hiện kế hoạch lên trời hưởng thụ, ai dè.... Thay đồ xong liền rời khỏi.

-Park Je Jae...

Anh nắm chặt tờ fax trong tay, sau đó lấy điện thoại ra, trượt lên màn hình nhấn nút call cho ai đó

-Rim Hee, ngày mai hẹn cố vấn luật Hàn Du của công ty Miany cho tôi.-anh gấp gáp nói

[...Chủ tịch, lúc nãy giám đốc Lương nói, Hàn Du cô ấy đã từ chức rồi...]-Rim Hee cung kính đáp

-Cái gì?

[...Có việc gì sao, chủ tịch?...]

-Lập tức điều tra nơi ở của cô ấy cho tôi.-anh ra lệnh

[...Hàn Du cô ấy là ai mà chủ tịch quan trọng như vậy ạ?...]-Rim Hee không khỏi tò mò

-Lập tức điều tra.-anh ghét nhất là những người hỏi nhiều, bởi vì suốt 5 năm qua Rim Hee luôn giúp anh, luôn động viên anh nên anh cũng tôn trọng Rim Hee, xem cô là bạn thân

[...Tôi biết rồi...]

Anh cúp máy, thì ra cô chạy sang Đài Bắc, hèn gì anh tìm kiếm khắp Seoul cũng không gặp, cộng thêm Soo Jin chỉ nói đưa cô đi, ai biết sẽ ra nước ngoài.

Park Je Jae, trò chơi trốn tìm này, anh là người thắng, để anh xem, em còn chạy đằng nào, cuối cùng cũng tìm thấy em.

Sáng hôm sau, Je Jae thức rất sớm, không hiểu sao, trong lòng lại cảm thấy là lạ, như là sẽ gặp lại ai đó mà mình không muốn gặp. Không đâu, chắc do cô suy nghĩ nhiều thôi, làm sao có thể chứ?

Sau khi ăn sáng xong thì cầm túi xách ra ngoài, sẵn tiện đang từ chức đi dạo, đi chơi cho khuây khỏa, xả strees luôn.

Đi dọc con phố, giữa đám người xung quanh, cô cảm thấy rất lạc lõng, không có ai cho cô dựa dẫm, ánh mắt liếc xuống cổ tay trái mình, 5 năm rồi, nó vẫn không phai mờ, vết cắt đó nó cứ nằm đó.

Nếu không phải vì giấc mơ đó, có lẽ cô đã không còn tồn tại đến bây giờ rồi. Nhưng mà, đến bây giờ, cô vẫn chưa hiểu nó có nghĩa gì.

...

Đây là đâu?Tại sao cô lại ở đây chứ???

Je Jae tự đặt câu hỏi cho mình, xung quanh cô toàn là 1 màu trắng xóa, không có bất cứ gì cả.

-Có ai không???-cô la lên hỏi

Đáp lại chỉ là tiếng vọng của mình.

Đột nhiên xung quanh thay đổi rất nhanh, một luồn ánh sáng chạy xọc tới biến không gian lúc nãy thành 1 cảnh khác.

Xung quanh cô, toàn là hoa anh đào, cánh hoa rơi rớt khắp nơi, cô từng bước tiến về phía trước, 1 bước rồi 1 bước...

Cô dừng trước 1 con đường có 2 ngã, không biết nên đi đường nào, cảm giác lo sợ cứ vây lấy.

Từ 2 ngã rẽ đó, xuất hiện 2 người, bên trái là anh Dong Hwa còn bên phải là Shin Hyun Woo.

-Je Jae, về phía anh đi.-anh Dong Hwa nở nụ cười ấm áp

-Park Je Jae, về đây.-Shin Hyun Woo lạnh lùng ra lệnh

Cô nhìn cả 2, nên chọn về phía ai đây?Anh Dong Hwa người cô yêu hay Shin Hyun Woo luôn có cách trói buộc cô

-Je Jae, không phải em yêu anh sao?Mau lại đây, anh sẽ dẫn em đi ngắm tuyết.-anh Dong Hwa giơ tay ngoắc cô.

-Park Je Jae, cô mau về đây, nếu không đừng trách tôi.-Shin Hyun Woo cảnh cáo

Cô cười nhạt, nhìn Hyun Woo, sau đó từng bước tiến lại phía anh Dong Hwa

-Park Je Jae, tôi yêu em, em biết mà, tôi không làm hại em đâu, mau về đây.-Hyun Woo la lên khi cô tiến lại anh Dong Hwa

Nhưng mà cô hoàn toàn không để ý

-Đừng đi lại đó, mau qua tôi, tôi không làm hại em đâu, tôi sẽ bảo vệ em, em qua đó, sẽ gặp nguy hiểm đó.-anh điên cuồng hét

Bước chân cô dừng lại, do dự.

-Je Jae, đừng nghe cậu ta nói, mau đến với anh.-anh Dong Hwa lên tiếng khi thấy cô đứng lại

-Park Je Jae, anh yêu em, đừng qua đó, anh không muốn em đau khổ, anh chỉ muốn bảo vệ em, không ai bảo vệ em bằng anh đâu.-Hyun Woo thét lên

"Nếu em rời xa tôi, tôi sẽ giết chết tất cả, kể cả người em yêu thương, cho nên em không được phép chết..."

Đột nhiên cô lại suy nghĩ tới lời nói của Hyun Woo lúc cô cắt cổ tay nằm trên giường, cô nghe được tiếng Hyun Woo nói, là câu nói đó, ý nghĩ của cô là có nên cho anh cơ hội?

-Đừng qua bên đó, xin em, coi như anh cầu xin em đi, làm ơn.-anh nói, ánh mắt cầu khẩn, làm cô có chút mềm lòng

-Je Jae, qua đây, mau lên.-anh Dong Hwa lạnh lùng buông câu đó

Cô nhìn anh, ánh mắt kinh ngạc, anh Dong Hwa từ lúc nào đã nói với cô kiểu đó, lạnh lùng, xa lạ quá. Anh ấy, không phải là anh Dong Hwa.

Bước chân cô chạy nhanh về phía Hyun Woo, phía sau, anh Dong Hwa tức giận hét kêu cô quay lại nhưng cô vẫn không ngoáy đầu lại, cứ chạy đến bên Hyun Woo.

Vừa bước vào ngã rẽ của Hyun Woo đang đứng, 1 trận gió lớn đã kéo ập đến, cô lấy tay che mặt mình, chỉ mơ hồ nhìn phía trước, trong đầu vang lên 1 câu nói "Đôi khi đừng quá tin tưởng người mình yêu, có khi người em xem là hận, mới là người thật sự quan tâm em, nếu lúc nãy em đến bên anh Dong Hwa, em đã gặp nguy hiểm rồi." Sau đó ngất đi, khi tỉnh lại đã thấy mình trong bệnh viện

Giải thích: Thật ra giấc mơ đó là thử thách Je Jae, 2 ngã rẽ là cửa sống và cửa chết. Kang Dong Hwa thật ra cũng không phải là Kang Dong Hwa mà chỉ là giả, anh đại diện cho cửa chết, còn Shin Hyun Woo đại diện cho cửa sống. Bởi vì ông trời biết, cô hận Hyun Woo, sẽ đi đến bên Kang Dong Hwa nhưng mà không ngờ lại không lấy được mạng sống của cô.

Je Jae thoát khỏi dòng suy nghĩ quá khứ đó, 5 năm qua, cô vẫn chưa giải đáp được, cô không hiểu sao mình lại cảm thấy Shin Hyun Woo đáng tin, lại chạy đến bên anh cho anh bảo vệ, lại bỏ rơi anh Dong Hwa. Là cô quá tham lam, quá xấu xa chăng?Hay là cuộc đời này, cô luôn bị Hyun Woo bài xích.

Khẽ lắc đầu xua đi suy nghĩ đó, cô lại rảo bước trên con phố đó. Lẻ lôi. Lạc lõng.

Từ xa, chiếc BMW mui trần màu trắng đang chạy trên đường, ánh mắt vô tình lướt qua cô gái đó rồi dừng hẳn trên người cô, khóe môi nở nụ cười thõa mãn, cuối cùng, em cũng quay lại.

Anh chạy xe chầm chậm bên đường để quan sát cô. Cô chững chạc hơn, không còn vẻ con nít nữa. Cô đẹp hơn nhiều. Cô không còn vô tư nữa, ánh mắt cô, là 1 màu xám xịt, đầy ưu tư. Anh nhìn mà lướt qua 1 nỗi đau xót.

Tại sao cô cứ đi trên phố chứ?

Cô cứ đi, anh cũng theo sau, nhìn qua bên đường, cô không có hướng dừng lại mà cứ đi mãi.

Suốt 1 buổi sáng, cô cứ đi mãi, anh cũng đi theo sau, xe anh đã gửi tạm ở khách sạn gần đó, mình đi bộ theo sau lưng cô, giữ 1 khoảng cách không cho cô biết.

Cô rẽ vào cửa hàng quần áo, lựa vài bộ đồ phùa hợp với bản thân mình.

-Chị ơi tính tiền dùm em.-Je Jae đưa ba bộ đồ vừa mới lựa xong cho chị thu ngân nói

-Chúc mừng em, em là khách hàng thức 999, đồ này em được tặng miễn phí.-chị thu ngân niềm nở nói

-Sao ạ?-cô ngạc nhiên, không ngờ mình lại may mắn như vậy

-Đúng vậy, đồ này em được tặng miễn phí, chúc mừng em.

-Cảm ơn chị.-cô cười tươi nói sau đó cầm túi đồ rời đi

Cô vừa rời khỏi thì cô thu ngân nhìn anh từ trong 1 quầy áo gần đó bước ra đi đến bên cô thu ngân nhoẻn miệng cười thỏa mãn.

Sau đó rời khỏi tiếp tục đi theo sau cô.

Đi được 1 đoạn, cô ghé vào quán kem Windy, kêu phục vụ ly kem, ngồi đợi

-Của quý khách.-phục vụ để ly kem socola xuống bàn cô nói

-Cảm ơn.

-Qúy khách, cửa hàng chúng tôi đang có 1 trò chơi, nếu quý khách rút trúng lá thăm có chữa Win sẽ được tặng thêm 2 ly kem đặc biệt.

-Thật hả chị?-cô sáng rỡ mắt nói

-Đúng vậy, mời quý khách rút thử.-phục vụ nói, lấy ra 1 cái thùng nhỏ, bên trong là giấy được xếp nhỏ

Cô thò tay vào, lấy đại 1 mảnh giấy nhỏ, không ngờ mở ra là "Win"

-Chúc mừng quý khách, quý khách rất may mắn, tôi sẽ kêu người đem 2 ly kem đặc biệt ra.-hục vụ nói sau đó vào trong

Hôm nay sao cô may mắn quá vậy?Mua đồ thì được tặng miễn phí, ăn kem thì được thêm 2 ly đặc biệt, đúng là quá hên mà.

Ăn kem xong thì rời khỏi.

Đi đến quảng trường Ngũ Sắc Màu, đến đài phun nước, cầm 1 đồng xu trên tay, nắm thật chặt. Người ta nói, nếu thả đồng xu cùng ước nguyện của mình thì điều ước sẽ thành sự thật. Ở dưới có rất nhiều đồng xu, chỉ là cô không biết, có đúng như mọi người nói, sẽ thành sự thật hay không?

Kệ, làm thử có chết ai đâu.

Hai tay cầm chặt đồng xu, nhắm mắt lại ước nguyện, sau 1 lúc mới mở mắt ra, thả đồng xu xuống đài phun nước.

Mong rằng ước muốn của cô thành sự thật. Cô muốn gia đình cô mạnh khỏe, cô muốn anh Dong Hwa sẽ sống hạnh phúc, cô muốn những người cô yêu thương sẽ có 1 cuộc sống tốt, cô muốn mình đừng gặp lại "anh ta".

Anh nhìn cô từ phía xa, không biết cô ước gì?Phải chi có anh trong đó nhỉ?Nhưng mà chắc anh đang mơ quá, làm sao cô có thể nghĩ tới anh.

Cô đi tiếp, được 1 đoạn thì bị ai đó kéo lại

-Chị ơi...-1 cậu bé chừng 7 tuổi chạy đến níu vạt áo cô

-Có chuyện gì vậy em?-ngồi ngồi thụp xuống hỏi

-Tặng chị.-cậu bé xòe ra 1 cành hoa oải hương

-Bé cho chị sao?Vì sao vậy?-cô hỏi

-Bởi vì chị đẹp, mẹ em nói, những người đẹp phải được phái nam như em tặng hoa, với lại hoa oải hươing rất đẹp và thơm.-cậu bé lém lỉnh đáp

-Haha... cảm ơn bé nha.-cô bật cười, đón cảnh oải hương từ tay cậu bé

-Dạ, không có gì, bái bai chị, mẹ em tìm rồi.-cậu bé vẫy tay chào cô rồi nhanh nhảu chạy lại mẹ mình

Cô phì cười đứng dậy. Cầm cành oải hương trên tay, mùi thơm rất dễ chịu, nếu là 1 cánh đồng thì sao nhỉ?Chắc sẽ thư giản lắm, làm cô có thể giải tỏa căng thăng, chỉ là ở đâu ta??? Suy nghĩ 1 lúc thì hơi khựng người...

-Oải hương....-cô nhìn cành hoa thật lâu, sau đó mới bước tiếp

Cầu vồng chỉ xuất hiện sau cơn mưa, trời quang mây đãng, liệu mọi thứ có tốt đẹp, hay lại bắt đầu 1 chuỗi biến cô khác.

Ý nghĩa của hoa oải hương là yêu càng nhiều tha thứ càng nhiều. Là bởi vì lí do đó, anh mới luôn tặng cô hoa oải hương, muốn cô thích hoa oải hương, và có lẽ, cô cũng đã thích nó
Đi hết 1 ngày, Je Jae về đến nhà đã là trời tối, thay đồ xong, đang ở trong phòng của mình, ôm chiếc PC xem lại vài vụ kiện thì bị tiếng chuông cửa quấy rầy

_Ding...dong

Tiếng chuông cửa cứ reo lên, cô ra cửa xem qua ô màn hình nhỏ, phía trước không có ai cả. Là ai nhấn chuông mà đi mất vậy?

-Ai đó???-Je Jae mở miệng

Bên ngoài vẫn không có ai trả lời, là ai vậy??? Soo Jin hả???

Mở cửa ra, nhìn xung quanh không có ai cả, không lẽ ai đó trêu chọc cô sao?

Đóng cửa lại, khẽ lắc đầu, không biết là ai rãnh rỗi chọc phá cô đây?

Chỉ là cô không kịp nhìn thấy từ phía sau vách tường kia, Shin Hyun Woo lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt luyến tiết khi cô đóng cửa lại, anh muốn lại, ôm lấy cô, tận hưởng hơi ấm, mùi thơm của cô.

_Ding....dong

Lại là chuông cửa, là ai nữa đây?Bộ rãnh lắm sao mà cứ phá cô hoài vậy?Tối rồi nha, đừng có chọc cô điên nha.

-Ai đó???-Je Jae hơi bực bội đi ra mở cửa, kết quả..... đứng hình tại chỗ

Tại... tại sao?Tại sao anh lại ở đây?Là cô suy nghĩ nhiều sao?

-Lâu rồi không gặp.-ánh mắt anh rối bời, nói

Chính là không dám gặp lại tên ác ma như anh, cô lập tức đóng cửa lại nhưng mà chậm 1 bước, anh đã đưa tay chặn lại

-Anh đến đây làm gì?Cút đi.

Cô kích động nói, 5 năm đã 5 năm rồi, chẳng lẽ anh cứ bám theo cô, không chịu buông tha cô, cô không muốn lại như 5 năm trước, cô đã quá sức chịu đựng rồi

-Xin em, anh xin em.... anh biết, em rất hận anh... nhưng mà hãy cho anh cơ hội.-đây là lần đầu tiên anh cúi đầu cầu xin ai đó, anh không muốn mất cô lần 2 đâu.

-Anh cút đi... cả đời này tôi không muốn gặp lại anh, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.-cô hét lên, cô không muốn cùng 1 chuyện mà tới 2 lần lặp lại

-Anh biết lỗi rồi, xin em... 5 năm qua, anh đã ân hận... em có biết, suốt 5 năm qua anh đã rất đau khổ, đừng xua đuổi anh... xin em...

Anh nghẹn ngào, anh biết có nói gì thì cô cũng không tha thứ, chỉ là với anh, cô là tất cả, là sinh mạng, là mọi thứ trên đời, anh có thể không cần bất kể gì, tiền tài, danh vọng anh đều có thể từ bỏ, chỉ cần có cô, chỉ cần cô bên anh là quá đủ rồi.

-Tôi không quan tâm, anh đi đi... 5 năm trước, anh hành hạ tôi chưa đủ sao?Bây giờ lại muốn đem tôi ra đùa giỡn, bỡn cợt nữa sao?Tôi không còn là Park Je Jae của 5 năm trước nữa, anh cút đi...

-Je Jae, anh cầu xin em, cầu xin em, em muốn anh làm gì mới tha thứ cho anh.-anh khuỵu người, quỳ gối xuống, nước mắt cũng rơi

-Trừ phi... anh chết đi.-buông xong câu lạnh lùng đó, cô đóng sầm cửa lại, là anh gây ra tất cả, 5 năm qua, cô đã quá đau khổ, cô hận anh đến thấu xương, chỉ là nói anh chết làm mình vui thì cũng hơi quá.

---

"Trừ phi, anh chết đi"

"Trừ phi, anh chết đi... chết đi...."

Câu nói của cô, như 1 cây dao nhọn đâm thẳng vào trái tim anh, vỡ vụn thành trăm mảnh. Rất đau, đau đến làm anh chết đi, nỗi đau này, anh không chịu nổi, thà cô trực tiếp đánh anh hoặc có thể dùng dao đâm chết anh, anh cũng vui vẻ chấp nhận hết, nhưng mà cô lại nói anh chết đi cô mới vui, làm anh đau đến tê tâm liệt phế.

Anh thất thần đứng dậy.

Lên chiếc BMW đen chạy đi, không tập trung được, lời nói đó cứ vang vọng trong tâm trí anh. Anh chết cô sẽ vui, sẽ tha thứ cho anh, anh chấp nhận.

Hôm nay vì cô, anh đã làm tất cả, ở cửa hàng mua sắm, anh nói với nhân viên những đồ cô mua, anh đều trả nhưng mà kêu họ nói dối cô là khách hàng may mắn. Ở tiệm kem, thật ra chẳng có trò chơi may mắn gì cả, thùng đựng phiếu rút thăm đó là do anh kêu phục vụ, trong đó tắm nào cũng có chử "Win" đó là vì anh muốn cô vui. Ở quảng trường Ngũ Sắc Màu, anh đã kêu cậu bé đem 1 cành hoa oải hương tặng cho cô. Kết quả, cô căm ghét muốn mình chết đi.

Nếu cô đã nói, anh chết cô sẽ vui, anh sẽ thuận theo ý cô...........

Park Je Jae..................

_Ting.... ting....

_Rầm............................

-Je Jae......... anh yêu....em..............

Lời nói yếu ớt vang vọng trong không trung, nhanh chóng biến mất, lưu lại 1 khoảnh khắc khó quên

"Tối ngày hôm qua, đã xảy ra 1 trận tai nạn xe kinh hoàng trên đường cao tốc, nguyên nhân là do 1 chiếc xe BMW đen chạy đâm thẳng vào chiếc xe tải, hiện tại chỉ có tài xế chiếc BMW là nặng nhất, mọi người đã kịp đưa anh vào bệnh viện nhưng vẫn chưa biết tình hình hiện tại"

Sáng hôm sau, trên 1 tòa cao ốc lớn, 1 chiếc TV màn hình cực lớn, quay hết đọan xảy ra tai nạn, Park Je Jae đang đi cũng dừng lại nhìn. Chỉ là vừa nhìn thấy nạn nhân được đưa vào bệnh viện liền làm rớt túi trái cây.

Shin Hyun Woo, chính là anh, anh nằm trên giường bệnh, được đeo đồ hổ trợ oxi, cả người đầy máu tươi.

Chẳng lẽ là câu nói của cô mà anh đi tìm cái chết?Cho dù không phải mình trực tiếp gây ra cũng là gián tiếp gây. Shin Hyun Woo, anh có cần phải vì muốn tôi tha thứ mà chấp nhận cái chết không?

Điện thoại của cô đột ngột vang lên, bàn tay run rẩy cầm lấy, nhấn nút trả lời

-A...lo..-cô lắp bắp nói

[...Je Jae, là chị, Rim Hee đây...]

Rim Hee đầu dây bên kia rối bời nói, sáng nay sau khi xem fax về cô gái Hàn Du, liền giựt mình, hèn gì chủ tịch lại quan trọng như vậy, chỉ là chưa nghe tin vui đã nghe được tin buồn này

-Dạ...-cô run rẩy đáp

[...Je Jae, chị năn nỉ em, làm ơn vào bệnh viện đi, em hẳn đã xem tin tức, chẳng lẽ em vô tình vậy sao?...]-Rim Hee cầu xin nói

-Em... và anh ta, không có quan hệ gì cả.-cô hít 1 hơi thật sâu

[...Chị xin em, sáng nay, cậu ấy còn rất vui vẻ, đi tìm em, nhưng mà chưa gì hết chị đã thấy tin tức đưa tin này, chị năn nỉ em, cầu xin em, vào bệnh viện đi...]

-Được rồi...

[...Em mau vào đi, bệnh viện Bình An, chị đang ở phòng cấp cứu...]

-Được.

Shin Hyun Woo, anh đã có mọi thứ tại sao cứ bắt buộc phải có tôi, phải bắt tôi thuộc sở hữu của anh chứ?Mọi thứ đã quá tốt đẹp rồi còn gì, hà cớ gì cứ ràng buộc chứ.

***

Je Jae đi tới phòng cấp cứu của bệnh viện Bình An. Rim Hee đang ngồi ở ghế chờ trước cửa phòng phẩu thuật, lo lắng, hoang mang

-Chị.-cô gọi Rim Hee 1 tiếng

-Je Jae, em đến rồi.

-Sao rồi chị?-cô hỏi

-Đã 3 tiếng rồi, vẫn chưa có ai ra, chị lo quá.

-Chị đừng lo.-cô vỗ vai an ủi

-Em kể cho chị biết đi, đã xảy ra chuyện gì?

Cô im lặng 1 lúc, sau đó mở miệng kể, cô không giấu giếm, có gì nói đó, bắt qua cô trở thành tội nhân độc ác.

-Trời ạ, Je Jae, sao em lại nói câu đó với thiếu gia?Em có biết 5 năm qua, cậu ấy đã đau khổ lắm không?

-...-cô im lặng

-Năm năm trước, lúc em cắt cổ tay tự sát, cậu ấy đã rất lo lắng, ngày nào cũng trong bệnh viện, bỏ ăn bỏ ngủ, suốt 1 tháng đều bên giường chăm sóc, đều tâm sự, đều mong em tỉnh lại. Có hôm chị thăm em, tình cờ nghe cậu ấy nói, thà người nằm trên giường là cậu ấy, câu ấy không muốn nhìn em như vậy, cậu ấy ước mình sẽ nằm trên giường bệnh thay em.

-Khi em tỉnh lại, cậu ấy rất vui, công ty WJ ra đời là lúc em tỉnh lại, bởi vì cậu ấy muốn tặng em món quà lớn đón, WJ là viết tắt của chữ Woo Je, nhưng mà em lại không để ý đến cậu ấy, cho đến khi Soo Jin bạn em muốn đưa em đi, lúc đó cậu ấy đang đi công tác bên Pháp, cũng chấp nhận buông tay em, chỉ vì không muốn em buồn thôi.

-Trong năm năm qua, cậu ấy thay đổi rất nhiều, tính tình, phong cách, mọi thứ đều thay đổi. Trong những ngày đầu, cậu ấy toàn tìm rượu giải sầu, ngày nào cũng quán bar, nhưng mà chừng 5 tháng liền trở nên lạnh lùng, tập trung vào chuyện tập đoàn, ra tay quả quyết và tàn nhẫn.

-...

-Em nói đi, cậu ấy làm bao nhiêu chuyện, thay đổi tất cả, vì ai?Đều không vì em sao???

-Vậy chị muốn em làm sao?-cô mở miệng

-Em chỉ cần....

-Ai là người nhà bệnh nhân Shin Hyun Woo?-1 y tá từ trong phòng phẩu thuật bước ra nói

-Là chúng tôi.

-Tình trạng bệnh nhân không khả quan cho lắm, hai người nên chuẩn bị tâm lí.-y tá nói xong câu đó liền đi

Chuẩn bị tâm lí???

Shin Hyun Woo, cô thừa nhận, cô ghét anh, căm thù anh, chỉ là đánh đổi bằng cách này thì quá lớn

Hai tiếng sau màu đỏ cuối cùng cũng chuyển sang xanh, anh nằm trên giường bệnh đẩy ra từ phòng phẩu thuật, khuôn mặt tái nhợt, miệng lắp đồ trợ oxi, quanh đầu quấn băng gạc trắng. Anh được đưa vào phòng bệnh V.I.P.

-Tình hình bệnh nhân rất kém, ý chí sinh tồn thấp dưới 50%, lại chấn thương ở đầu nên tích tụ máu bầm, tuy đã lấy ra nhưng có lẽ gây biến chứng.-bác sĩ từ tốn nói

-Biến chứng???-cả hai không hẹn mà lên tiếng, liếc nhìn anh đang nằm trên giường bệnh

-Đúng vậy, khi bệnh nhân tỉnh lại sẽ biết rõ, tôi nghĩ cả 2 nên động viên cậu ấy, tỉ số tỉnh lại rất thấp.-bác sĩ nói sau đó rời đi

Không lẽ là cô gây ra?Là cô đã tàn nhẫn khi nói ra câu. Cô đã gián tiếp gây nên sao???

-Shin Hyun Woo, anh mau dậy đi, tôi nói ghét anh, hận anh, chứ đâu muốn anh cứ nằm đây. Tối qua tôi nói lời đó là do kích động thôi, anh mau tỉnh lại đi, nếu không tỉnh tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu.-cô đi đến lay lay nhẹ người anh, lúc này cô chỉ có thể nói vậy thôi

-Thiếu gia, cậu mau tỉnh lại đi, không phải cậu nói muốn gặp Je Jae sao?Cô ấy đây nè, may tỉnh lại đi.-Rim Hee cũng tiếp lời, nước mắt rưng rưng

Nhưng mà dù có làm thế nào, anh ngay cả 1 cử động cũng không có. Cứ nằm đó, không 1 động tĩnh.

...

Anh nằm trên giường bệnh cũng đã 1 tuần, tình trạng cũng không phát triển gì cả, cứ đà này sẽ không thể nào hồi phục được.

Cho nên, chị Rim Hee quyết định đưa anh trở về Hàn Quốc trị liệu. Nhưng mà lại muốn Je Jae đi theo, cô lưỡng lự không thôi. Rim Hee năn nỉ hết lời, cô mới đành gật đầu thuận theo.

Năm năm lại trở về Seoul, quá khứ của cô ở đó, nó cứ khắc in mãi.

Chuyến bay cất cánh, Je Jae cùng Rim Hee và Soo Jin ngồi trong máy bay riêng của Hyun Woo, anh nằm trong phòng nghĩ dưỡng, tình trạng cũng không có gì phát triển.

-Je Jae, cậu ổn chứ?-Soo Jin ngồi cạnh cô hỏi

-Ừ, ổn.-cô uể oải gật đầu, mấy ngày nay luôn ở trong bệnh viện chăm sóc anh nên sức khỏe có phần không tốt.

-Nhìn cậu xanh xao quá! Thật sự ổn chứ?-Soo Jin lo lắng nói

-Không sao mà.-cô cười trừ

-Vậy thì cậu nằm ngủ lấy sức đi.-Soo Jin nói

-Ừm.

Cô khẽ ngáp 1 cái, dựa đầu vào ghế, nhanh chóng thiếp đi, có lẽ cô quá mệt nên mới dễ ngủ như vậy.

...

Khi cô tỉnh lại đã đến Hàn Quốc, cô nằm trong 1 căn phòng, khá quen thuộc. Dựa nửa người vào giường, ánh mắt nhìn xung quanh.

Cánh cửa mở ra, bác Min từ tốn cầm ly sữa bước vào, ánh mắt sáng rỡ nhìn cô, nói

-Tiểu thư, cô tỉnh rồi. Tôi có pha sữa, cô uống đi.

-Bác Min???-cô ngờ nghệch nói

-Cô khó hiểu cũng đúng, hai tiếng trước đã đến Seoul, vì thấy cô còn ngủ nên Rim Hee bảo tôi đừng làm phiền.-Bác Min giải thích

-Vậy còn Hyun Woo?-cô chực nhớ hỏi

-Thiếu gia đang được bác sĩ riêng chăm sóc phòng bên cạnh, cô đang ở phòng của mình.

-Phòng của cháu sao???

-Đúng vậy, năm năm trước, ngày mà cô tỉnh lại, thiếu gia đã thiết kế căn phòng này dành riêng cho cô, cho cô mau hồi phục sức khỏe, nhưng đáng tiếc cô không quan tâm, còn chưa ở được lâu thì đã cùng bạn cô bỏ đi.

-...

-Thiếu gia rất quan tâm cô, khi cô rời xa cậu ấy, cậu ấy đã rất đau khổ, thường xuyên tìm rượu giải sầu, bác Min nhìn thấy cũng đau lòng. Căn phòng này là do cậu ấy tự thiết kế, cô xem mọi thứ đều chu đáo, dành riêng cho cô. Cậu ấy còn kêu người trồng 1 vườn hoa oải hương ở hoa viên dành riêng cho cô.

Lời nói của bác Min chính là làm cô từ cứng rắn chuyển sang mềm yếu. Anh tốt với cô đến vậy sao? Nhưng mà cách đối xử của anh dành cho cô, cô không thể nào tha thứ được.

-Tiểu thư, tôi có thể hiểu, thiếu gia yêu cô là thật lòng, rất thật lòng là khác, cô đừng đối xử tệ với cậu ấy nữa.-bác Min khuyên nhủ

-Bác Min, cháu... cháu...-lúc này đây, cô thật sự không biết nói gì hơn

-Được rồi, bác Min không làm phiền cô nữa, cô nghỉ ngơi đi.-bác Min nói, đặt ly sữa lên bàn sau đó rời khỏi phòng.

Cô thu chân mình lại, hai tay ôm chân mình, úp mặt vào giữa hai đầu gối, nước mắt thi nhau chảy. Là cô sai hay sao?Là năm năm trước, cô không nên suy nghĩ ngu xuẩn phải không?Là cô không nên dùng những lời tàn độc đó với anh hay sao? Là lỗi của cô sao? Là cô gây ra hết hả?

Cuộc đời này, bất công quá, anh làm cô đau khổ, nhưng chính cô lại làm mình tuyệt vọng, làm mình đi vào con đường cụt không lối thoát. Chẳng lẽ cô luôn phải gắn liền với anh, bị anh trói buộc sao?

Khóc 1 lúc lâu mới lau khô nước mắt, rửa mặt sạch sẽ, sau đó đi sang phòng anh đang nghĩ dưỡng

Bên cạnh anh là 1 bác sĩ và 1 y tá đang kĩ lưỡng coi bệnh tình của anh. Tay anh toàn dây nhợ, được truyền dịch, có cả bình trợ oxi, đầu quấn 1 dãy băng trắng, ở 1 góc có 1 ít máu chảy ra, không đậm cũng không nhạt.

-Tiểu thư...-cả hai cúi chào cô cung kính nói

-Bác sĩ, tình hình anh ấy sao rồi?-Je Jae mở miệng

-Vẫn chưa có tiến triển, cứ đà này, thiếu gia khó có thể hồi phục lại nhanh chóng.-bác sĩ đẩy mắt kính mình nói

-Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.-cô lịch sự đáp

-Chúng tôi đã kê thuốc rồi, với lại nếu anh ấy có tình trạng hồi phục thì cứ điện thoại cho tôi.-bác sĩ nói

-Vâng. Vậy tôi không tiễn bác sĩ.

-Ừ, chúng tôi xin phép.

Bác sĩ cùng y tá thu dọn đồ của mình sau đó rời đi.

Căn phòng im ắng đi.

Je Jae đi đến kéo ghế ngồi bên cạnh anh, nhìn anh thật lâu, lúc này đây, vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng của anh không còn nữa, đều tan biến mất. Chỉ còn 1 Shin Hyun Woo yếu đuối, nằm trên giường không 1 sức sống.

-Tôi đã từng hận anh, rất hận là khác, cũng từng nói sẽ không gặp lại anh, tôi còn có ý định trả thù anh, làm anh hối hận khi đã đối xử với tôi như vậy nếu chúng ta gặp nhau.

-Nhưng mà, tối hôm đó, nói ra những lời đó, làm anh ra nông nỗi này, tôi lại không có cảm giác vui hay thoải mái, tôi lại cảm thấy có lỗi, lại cảm thấy làm anh tổn thương. Cuộc đời này, đúng là buồn cười, phải không? Người nên cảm thấy có lỗi là anh mới đúng, vậy mà lại là tôi, đúng là đáng cười thật.

-Cho nên, anh mau tỉnh lại đi, tôi không muốn mình có cảm giác tội lỗi hiểu không?Tôi ghét cảm giác này, anh mau tỉnh lại đi, nếu không, sau này anh có cầu xin, tôi cũng không tha thứ cho anh đâu. Mau tỉnh lại đi.

-Rõ ràng em cũng yêu thiếu gia, sao em lại phải gạt bản thân mình?-Rim Hee từ ngoài bước vào nói

-Em không có yêu anh ta.-cô phủ nhận

-Nếu em không yêu, sao em lại phải lo lắng chăm sóc cho cậu ấy, nếu em không yêu, sao em lại cảm thấy có lỗi, muốn bù đắp cho cậu ấy.-Rim Hee nói

-Em lo lắng quan tâm cho anh ta, chỉ vì em cảm thấy ân hận khi đêm đó đã nói ra lời tàn nhẫn như vậy, em cảm thấy có lỗi là tại em đã gián tiếp gây ra tai nạn của anh ta.-cô bình thản đáp

-Em đang lừa gạt bản thân mình thôi, em rõ ràng đã yêu cậu ấy.

-Em không yêu Shin Hyun Woo, em yêu người khác, là anh Dong Hwa, là anh ấy, em ghét Hyun Woo.-cô lắc đầu chối

-Je Jae, nếu em không yêu tại sao lại luôn phủ nhận?Có lẽ trong 5 năm qua, em đã suy nghĩ thông suốt rồi, đúng không?-Rim Hee vịn vai cô

-Chị, chị đừng ép em có được không?Em hận anh ta còn không kịp, làm sao có thể, nếu có em cũng không cho chuyện đó xảy ra đâu.

-Được. Nhưng chị mong em, đừng lừa dối bản thân mình nữa, em cứ như vậy, đôi bên chẳng ai có lợi cả.

-Chị, em hiểu, chị muốn tốt cho em, em cảm ơn chị. Nhưng mà, em vẫn chưa biết làm sao cả, cho nên, chị đừng ép em mà.

-Chị hiểu em, chị cũng không ép em nữa, mọi chuyện chị tôn trong quyết định của em.-Rim Hee vỗ vai cô

-Cảm ơn chị.-cô gật đầu

-Chị nghĩ em mới về Hàn Quốc, có lẽ muốn đi tham quan với thăm người nhà, chị cũng không làm phiền em.

-Vâng.

Je Jae đáp, không nhắc cô cũng quên mất, cô cũng đang có định thăm ba mẹ, cùng Ji Ki nữa, cũng may có chị Rim Hee nhắc nhở.

Xách túi tời khỏi biệt thự, cô bắt taxi chạy về nhà mình.

...

Je Jae đứng trước cửa nhà mình 1 lúc lâu vẫn chưa mở cửa vào, đã lâu lắm rồi cô mới quay trở về đây. Cô nhớ ba, nhớ mẹ, nhớ Je Bin, nhớ mọi thứ ở đây.

Cánh cửa đột ngột mở ra, cô vẫn còn đứng thẩn thờ, thì đã bị giọng nói của thằng Je Bin làm tỉnh người

-Chị hai, chị về rồi sao?

-Je Bin, chị về rồi. Sao?Năm năm không có chị, em có ngoan không?-cô ân cần xoa đầu Je Bin, năm năm, nó lớn người hơn hẳn, chững chạc, còn đẹp trai hơn nữa

-Mẹ, mẹ xem, chị hai về rồi nè.-Je Bin nhanh nhảu chạy vào nhà

Mẹ cô từ trong bếp chạy ra, vừa nhìn thấy đứa con gái xa cách năm năm, mắt bà cũng rươm rướm nước mắt, nghẹn ngào lên tiếng:

-Je Jae, cuối cùng con cũng về rồi.

-Mẹ...-lời nói chưa thốt hết cô đã chạy tới ôm chầm lấy bà

-Mẹ, con nhớ mẹ lắm...-cô nói, nước mắt nhanh chóng trào ra

-Con gái ngoan,về là được rồi... ngoan...-bà vỗ về đứa con gái của mình, cưng chiều

-Con sẽ không đi nữa, con sẽ ở bên mẹ...

-Đứa con ngốc, năm năm con học bên Pháp, chứ có đi chơi đâu, mẹ không trách hay la con đâu.

-Dạ.-cô kìm nén cảm xúc nói, giá mà cứ như mẹ cô nói, năm năm qua cô ở bên Pháp học thì tốt quá rồi, nhưng mà đáng tiếc là vô ích

Một ngày hôm nay, Je Jae luôn ở nhà cô, giúp mẹ nấu cơm, trò chuyện với ba về chuyện công ty, thỉnh thoảng có chọc phá Je Bin. Phải chi ngày nào cô cũng được vui vẻ thế này thì hay biết mấy?Cảm giác ấm cúng gia đình đã lâu lắm rồi cô mới có.

Đến tối, Je Jae mới bịn rịn trở về biệt thư của Hyun Woo, cô viện cớ mình đang làm cố vấn luật cho tập đoàn Dae Yeon, nên phải thường xuyên trao đổi với anh, ở gần sẽ thuận tiện hơn.

Cô quay về biệt thự, thay bộ đồ khác thoải mái hơn sau đó qua phòng xem anh thế nào rồi.

Anh vẫn chưa có tiến triển gì cả, vẫn nằm đó, trong phòng chỉ là tiếng máy nhịp tim vang lên, thanh âm lạnh lẽo ấy, cô thật sự rất ghét.

-Anh lười thật đó, nói tôi lười biếng, không cho tôi ngủ nhiều, anh xem, anh còn lười hơn tôi nữa, mau tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa.-cô chu đáo lấy khăn ấm lau người anh

-Anh ngủ cũng lâu rồi đó, người như anh mà ngủ lâu thì không tốt đâu, anh là Hyun Woo, là người kiêu ngạo, ngang tàn, làm sao có thể nằm im đây chứ?Cho nên, dù thế nào anh cũng phải tỉnh lại.

-Đừng ngủ nữa, mau tỉnh dậy đi. Tôi hứa, nếu anh tỉnh dậy tôi sẽ tha thứ cho anh.

Lúc này đây, cô chỉ có thể nói những lời này động viên anh, nói thế thôi, chứ tha thứ thì cô chưa chắc, để xem khi anh tỉnh lại, có thay đổi không?

Lau người cùng xoa bóp chân tay cho anh xong, cô rời khỏi phòng, cả ngày nay, có lẽ cô hơi vận động nhiều, cho nên cần nghỉ ngơi để bù đắp năng lượng.

Chỉ là cô chưa kịp thấy giọt nước mắt vẫn còn động trên khóe mắt của người con trai ấy, rất lâu sau mới khô đi....

Sáng hôm sau, Je Jae đi ra ngoài sớm, hôm qua cô đã hẹn với Ji Ki cùng Soo Jin ra quán kem Yummy, lâu lắm cô chưa gặp lại Ji Ki.

Đi vào quán kem, đã thấy Ji Ki cùng Soo Jin ngồi sẵn đợi mình, kéo ghế ngồi xuống.

-Mình kêu rồi, cậu là kem socola đúng không?-Ji Ki lên tiếng khi cô định kêu phục vụ

-Vẫn là cậu hiểu mình.-cô cười tươi nói

-Đương nhiên, best friend của cậu mà.-Ji Ki hỉnh mũi nói

Cô phì cười, năm năm, nhỏ vẫn không thay đổi gì cả.

-Sao rồi?Năm năm học ở bên Pháp có vui không?-Ji Ki vừa ăn kem vừa nói

-Ừm, cũng vui.-cô gật đầu

-Bồ sướng rồi, Hyun Woo cho cậu qua Pháp học luôn, ước gì tớ có bạn trai như vậy.-Ji Ki mơ mộng nói

-Ji Ki, lo ăn đi, nói nhiều quá.-Soo Jin nhanh chóng đút nguyên 1 muỗng kem to đùng vào miệng Ji Ki

-Kệ cậu ấy đi Soo Jin.-cô lắc đầu, ăn kem

-Mà nhắc mới nhớ, năm năm cậu đi qua Pháp, anh Dong Hwa cũng ít thấy nha, nghe nói anh ấy giờ là tổng giám đốc của công ty Kang Seo, lâu quá chưa gặp, cũng nhớ anh ấy.-Ji Ki đột nhiên nhắc tới

-Ừm.

Cô chỉ ừ nhẹ, anh Dong Hwa cũng khá lâu cô không gặp, với anh ấy, cô chỉ khắc ghi trong tim mình, bởi vì giờ đây, tình cảm của cô, có lẽ đã phai nhạt theo thời gian, không phải cô thay đổi mà vì cô không còn cảm giác.

Ngồi nói chuyện 1 lát thì cả 3 rủ nhau đi dạo phố, cô vốn dĩ định từ chối nhưng vì Ji Ki năn nỉ quá cô đành thuận theo.

Nhưng mà không ngờ lại tình cờ đến mức, đi đến trước cửa công ty Kang Seo lúc nào cũng không hay. Không biết là ai lại kéo cô đi đường này nữa, bộ định hại cô chết hay sao?

-Sao hai cậu lại đưa mình đến đây?-Je Jae bất mãn nói

-Ơ, lúc nãy nói đi dạo còn gì, công ty Kang Seo nằm cạnh công viên, đi dạo thì đến công viên chứ đi đâu.-Ji Ki ngây thơ vô \"số\" tội nói

-Ách... sao không nói sớm, biết thế tớ về nhà cho rồi.

-Thôi mà, lỡ đến rồi, chỉ cần đi vài bước là tới công viên, đi đi.-Ji Ki lay lay tay cô

-Sợ cậu rồi.-cô đành chịu thua

Từ xa, trong chiếc Lexus trắng, người con trai ánh mắt nãy giờ đang nhìn qua ô cửa sổ liền bị thu hút bởi ba người con gái. Ánh mắt có phần kinh ngạc và không tin vào mắt mình, đã năm năm anh chưa từng gặp lại cô, hỏi tung tích thì không biết rõ, chỉ biết là cô sang Pháp. Bây giờ cô lại xuất hiện trước mặt mình, anh có phần khó tin.

Lập tức mở cửa xuống xe, anh bất chấp xe cộ băng qua đường, làm cho nhiều chủ xe trên đường chửi anh nhưng anh mặc kệ cứ chạy lại phía cô.

Anh nắm lấy cánh tay của cô, là cô thật sự, không phải ảo giác, anh không nằm mơ chứ?

-Je Jae, là em đúng không?Cuối cùng em cũng trở về rồi.-Dong Hwa mừng đến độ muốn nhảy cẩng lên

-Anh Dong Hwa...-khi bị ai đó kéo mạnh tay mình, cô đau liền định quay qua mắng tên điên đó, ai ngờ lại là anh ấy

-Je Jae, đúng là em rồi. Em có biết, anh nhớ em lắm không?-anh Dong Hwa gắt gao ôm cô vào lòng

-Em...-cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để đối mặt với anh, bây giờ anh lại đột nhiên xuất hiện, làm cô không biết cư xử thế nào cho phải nữa

Ji Ki cùng Soo Jin rón rén đi chỗ khác, cuối cùng Soo Jin cũng hiểu, Ji Ki một mực kéo cô và Soo Jin đến đây chỉ muốn tạo cơ hội cho Je Jae gặp anh Dong Hwa. Soo Jin thật muốn đánh Ji Ki, đúng là nhiều chuyện mà.

-Năm năm rồi, cuối cùng anh cũng gặp được em, anh nhớ em lắm, Je Jae!!!-anh càng siết chặt cô vào lòng

-Anh Dong Hwa... em...-cô cứ ấp úng không nói nên lời

-Đừng nói gì cả, anh chỉ cần em như thế này là được rồi. Em có biết suốt năm năm qua anh đã rất nhớ em không?

-Em... anh Dong Hwa, buông em ra có được không?Mọi người nhìn kìa.-cô nói cũng không hoàn toàn dối, cũng có vài người đi qua cứ nhìn 2 người

-Được.-anh luyến tuyến buông cô ta

-Năm năm qua, em đã ở đâu vậy?Anh nhớ em lắm, Ji Ki nói em qua Pháp học, anh còn tưởng em đi luôn chứ?-anh liên tục nói

-Em cũng nhớ anh.-cô gật đầu cười nhẹ

-Je Jae, em sống có tốt không?Anh lo cho em lắm, anh cứ sợ Hyun Woo cậu ta không chăm sóc tốt cho em.

-Anh ấy rất tốt với em, năm năm bên Pháp đều do anh ấy chăm sóc cho em cả.-cô nói, cũng hoàn toàn không nói dối, anh cũng tốt với cô, nhưng chỉ là cách đối xử của anh, cô không chịu nổi

-Em tốt là được rồi.-anh hơi buồn nói, lời nói lúc nãy của cô như hàng vạn vết dao cứa vào tim anh

-Ừm.

-Em vẫn còn là bạn gái cậu ta đúng không?-mặc dù anh cũng đoán được câu trả lời nhưng mà anh vẫn nuôi hi vọng hỏi

-Đúng.-cô gật đầu

-Chúng ta vẫn là bạn mà, phải không?

-Đúng vậy, là bạn.-cô mỉm cười

-Có thể dùng bữa với em không?Cũng lâu lắm rồi.-anh đề nghị

-Em...

\"... Love, oh love baby, don\'t leave me, i love you so much, but i don\'t think i can love agian...\"

Đang định trả lời thì nhạc chuông điện thoại của cô reo lên liên hồi, cô vội lấy máy ra là số nhà Hyun Woo, cô thầm thắc mắc trong lòng, tại sao lại điện cho cô? Cô ấn nút trả lời

-Alo, có việc gì vậy chị?-cô nói

[...Tiểu thư, tôi là bác Min đây. Cô mau về nhà đi...]-bác Min khẩn trương nói khi cô bắt máy

-Xảy ra chuyện gì vậy?-cô gấp gáp hỏi

[...Thiếu gia, thiếu gia cậu ấy tỉnh lại rồi, cô Rim Hee hôm qua đã đi công tác xa, lại không có ai ở nhà nên tôi điện cho cô, cô mau về đi, bác sĩ đang kiểm tra cho cậu ấy...]

-Được, cháu về ngay.

Cô nghe xong liền gật đầu lia lịa, cúp máy còn chưa cho bác Min cơ hội nói tình trạng hiện tại của anh.

-Em xin lỗi, em đột nhiên nhớ có việc bận, để dịp khác đi.-cô nhìn anh Dong Hwa nói sau đó liền vội vã bắt 1 chiếc taxi lên xe đi mất

Anh còn có ý định sẽ dành 1 ngày hôm nay cho cô, cùng cô đi chơi, bởi vì năm năm, lúc nào anh cũng mong mỏi cô, chỉ vì muốn gặp lại cô, vừa tưởng sẽ được cùng cô đi chơi, không ngờ cô lại có việc bận không đi được. Có lẽ anh và cô đã hết thật rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro