3.Vị hôn thê sát thủ của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 1

Cô chính là Morrie Vương Nhược Vi, là con gái duy nhất của ông trùm xã hội đen khét tiếng 1 thời và công chúa Andrea của dòng tộc Morrie lâu đời tại Anh. Năm nay, Nhược Vi đã bước vào tuổi 17, cái tuổi mà người ta vẫn còn hồn nhiên cắp sách đến trường.

Còn cô cũng cắp sách đến trường nhưng ko hề hồn nhiên như thế. 5 tuổi cô đã bắt đầu tập võ, từ karate, Judo đến boxing , đánh kiếm cô đều học qua. 10 tuổi Nhược Vi đã đc tiếp xúc vs súng đạn,lên 12 cô là tay thiện xạ cừ khôi khiến những tên đc đào tạo trong tổ chức phải trợn mắt nhìn. Đến năm 15t cô đã trở thành thiên tài kĩ thuật máy tính siêu hạng, bất kì tường lửa hay mật mã nào đều ko thể làm khó đc cô.

Lúc đầu cha Nhược Vi muốn cô học những thứ đó chỉ vì muốn cô tự vệ đc trước kẻ xấu. Dù sao ông cũng từng là ông trùm khét tiếng nên có ít nhiều những kẻ muốn trả thù ông và mục tiêu của những kẻ đó nhắm tới chắc chắn là Nhược Vi.

Ông cũng hạn chế ko cho cô đến gần tổ chức quá nhiều và tránh xa vũ khí . Vương La Hiên cũng ko muốn cướp mất tuổi thơ của con gái mình nên vẫn để cô đến trường như bao đứa trẻ khác. Chỉ là khổ nỗi mỗi lần đi học về cô đều lao đầu đi tập súng ko thì đi tập võ ở tổ chức trong khi những đứa con gái khác sẽ đi ăn hàng, tám chuyện.

Cha cô cũng hết cách, thấy Nhược Vi thích thú như vậy ông cũng chiều theo cô. Nhược Vi càng học càng tiếp thu nhanh và thực hành rất xuất sắc vượt xa những người trong tổ chức khiến cha cô phải vô cùng sững sốt. Cô con gái xinh đẹp của ông tương lai chắc chắn sẽ là 1 sát thủ cận vệ ghê gớm...........................................................................................................................[Lâu đài Rose] "Cha! Cha nói gì? Tại sao con phải kết hôn?" Nhược Vi vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía cha mình. 1 người đàn ông tóc muối tiêu, khuôn mặt cương nghị vô cùng đẹp lão đang ngồi dựa vào chiếc ghê sopha đối diện cô cách 1 cái bàn kiếng, cả người toát lên sự tôn nghiêm.

Vương La Hiên lên tiếng "Vi nhi , ngày xưa người cận vệ trung thành nhất và cũng là người bạn thân của ta : Trần Nam. Ông ta đã vì cứu cha mà bây h tàn phế cả hai chân. Sau khi rút khỏi giới hắc đạo, để trả ơn Trần Nam cha đã hứa hôn sau này sẽ gả con cho con trai ông ta là Trần Lăng Khiên.

Cậu ta lớn hơn con 6 tuổi, trước đây ta cũng đã từng đưa cậu ta vào tổ chức để đào tạo. Bây h đã trở thành ông trùm đứng đầu cả giới hắc đạo lẫn bạch đạo, cũng đang là tổng tài của tập đoàn Ins lớn nhất Châu Á dù còn rất trẻ. Lăng Khiên bây h còn tài giỏi và quyền lực hơn cả cha ngày xưa. Vậy nên Nhược Vi à con hãy chấp nhận hôn ước này đi".

Nhược Vi thấy cha cô giải thích nhiều như vậy nhưng cô vẫn ko muốn bằng lòng, bởi vì cô mới 17t thôi và cô vẫn muốn đc tự do ko muốn bị ràng buộc" Nhưng cha, con thực sự ko muốn, 1 xã hội đen như cha mà cũng giữ hôn ước hay sao?". La Hiên nhướn mày nhìn cô con gái "Vi nhi! Chính vì ta là ông trùm xã hội đen khét tiếng trong giới nên mới phải giữ lời đã hứa, nếu ko cả giới hắc đạo sẽ cười chê ta. Con bây h chỉ mới 17 t nên chưa thể kết hôn nhưng ta sẽ đưa con đến biệt thự của Lăng Khiên để cả 2 sống chung và tìm hiểu nhau.

Cho đến khi con đủ 18t thì lúc đó sẽ cử hành hôn lễ. Ta muốn nói cho con biết sớm 1 chút để con còn thời gian chuẩn bị. Tối mai ta sẽ đưa con đến biệt thự của Lăng Khiên". Nhược Vi vẫn ko cam tâm "Cha! con ko đi. Con ko muốn cưới ai cả.".

Vương La Hiên đứng bật dậy, nghiêm giọng nói "Ý ta đã quyết thì sẽ ko từ bỏ. Con phải nghe lời nếu còn xem ta là cha!" rồi ông bước ra khỏi phòng. Nhược Vi cảm thấy run người trước sự nghiêm túc của cha. Chưa bao h cô thấy ông lại cương quyết đến vậy. Chỉ sợ lần này cô mà ko đồng ý thì cha cô sẽ nổi giận lôi đình. Nhưng Nhược Vi ko phục, cư nhiên lại bắt cô đến sống chung vs 1 người con trai lạ mặt. Ko thể chấp nhận đc............................................................................................................................... "Rầm...rầm..." những cơn sấm sét chớp nhoáng xé toạc màn đêm giữa cơn mưa. Nhược Vi giật mình tỉnh giấc, cô vẫn luôn sợ sấm sét vào ban đêm vì nó khiến gặp ác mộng.

Cô mệt mỏi ngồi dậy bước xuống giường, bỗng cô nghe thấy giọng nói của 1 người đàn ông vang lên ngoài cửa phòng cô, Nhược Vi nhận ra đc đó là giọng của Lý Kình là cận vệ của cha cô và là người quản lí tổ chức Darknight "Các người đã kiểm tra hết chưa? Chuẩn bị đưa người lên máy bay sang HongKong vào lúc 1h.

"HongKong ư???"Nhược Vi lẩm bẩm. Lý Kình chắc chắn là đang chuẩn bị đưa những sát thủ cận vệ đến buổi đấu giá ngầm ở HongKong. Lần này đưa rất nhiều người đi.

Trong đầu cô chợt nảy ra ý tưởng, bây h cha cô đang cho canh gác cổng rất nghiêm ngặt, chủ ý là sợ cô ko đồng ý hôn ước nên trốn mất. Thừa dịp lúc bọn người của cha cô đưa những tên sát thủ cận vệ kia ra ngoài bằng máy bay riêng, vậy cô có thể trà trộn vào đoàn người trốn theo qua HongKong rồi. Hay!Thật là sáng kiến ko tồi!

Nhược Vi tự cảm thán trong đầu. Cô liền liếc nhìn đồng hồ, bây h là 12h, 1h nữa máy bay sẽ cất cánh. Cô phải nhanh chóng hành động mới đc. Nhược Vi chạy ngay lại tủ quần áo, lục 1 hồi, cuối cùng cô cũng tìm đc bộ đồng phục của tổ chức.

Đó là bộ đồ da màu đen, ôm sát người từ cổ đến chân,khá đơn giản. Bên ngực trái có gắn huy hiệu của tổ chức hình đôi cánh màu bạc. Thường xuyên vào Darknight tập luyện nên cô cũng chôm đc bộ đồ này, ko ngờ lại có dịp dùng đến. Mặc đồ xong xuôi, cô ra khỏi phòng. Rón rén bước qua hành lang của lâu đài rồi đi xuống cầu thang........................................................................................................................ Nhược Vi xuống tầng hầm của lâu đài, đi qua các cửa bảo an 1 cách dễ dàng vì cô đã quá quen thuộc vs mấy thứ này. Cuối cùng cô cũng đã lọt vào trụ sở của Darknight ngay dưới lâu đài.

Ở đây các căn phòng to lớn đc xây ngăn cách vs nhau bằng kính cách âm. Bao gồm phòng tập súng, phòng luyện võ, phòng máy tính, kho vũ khí...rất rất nhiều mà ko đếm xuể. Nhược Vi bước nhẹ nhàng qua các căn phòng . Cuối dãy, có 1 cánh cửa thép rất lớn nằm ở giữa trụ sở, đó là nơi chứa những chiếc máy bay đc người trong tổ chức chế tạo.

Cánh cửa này đòi hỏi dấu vân tay , ngoài trừ cha cô và Lý Kình thì những người đc chỉ định mới có thể vào đây. Nhược Vi hà hơi thở của mình vào mặt điện tử cảm ứng đang đòi hỏi dấu vân tay kia. Lập tức 1 dấu vân tay hiện lên màn hình cảm ứng và đc chấp nhận. Đây là 1 mẹo nhỏ mà cô tự mày mò đc. Dấu vân tay hiện lên kia là của người vừa bước vào cách cửa này ko lâu chỉ có thể là 15p đổ lại. Nếu ko Nhược Vi đã ko thể dùng cách này đc.

Cô bước vào và mau chóng núp vào 1 góc quan sát. Đây là lần thứ 2 cô đc vào đây, nơi này thực sự thực sự vô cùng lớn vì nó có thể chứa đủ 15 chiếc máy bay khác nhau do người của cha cô chế tạo. Tuy cô thường xuyên vào tổ chức, nhưng trừ Lý Kình ra thì ko ai biết mặt cô vì cô luôn đeo mặt nạ khi vào đây luyện tập, cha cô bắt buộc như thế , Nhược Vi cũng ko biết tại sao.

Nhưng bây h điều đó lại rất có ích cho cô. Cô núp sau bức tường đưa mắt ra nhìn xung quanh , có 1 hàng người mặc đồng phục giống cô đang đứng gần máy bay , ko cần nói cũng biết đó là những sát thủ cận vệ đc đào tạo của tổ chức. Còn người mặc vest đen đeo kính đen đang đứng trước hàng người chắc chắn là tay sai của Lý Kình có nhiệm vụ mang người qua HongKong 1 cách an toàn. Nhược Vi chờ họ điểm danh xong liền lẻn vào hàng người lên máy bay.............................................................................................................................. Màn đêm buông xuống , tại văn phòng của tổng tài tập đoàn Ins.

1 chàng trai có vóc dáng cao, sóng mũi dọc dừa, mĩ quan tuấn tú, đôi mắt đen láy đang chăm chú vào tập tài liệu trên bàn. Tay anh kí nhanh vào các trang giấy của tập tài liệu. "Thưa tổng tài, buổi đấu giá sẽ bắt đầu lúc 5h chiều mai, tôi đã sắp xếp lịch để ngài có thể đến đó tham dự" thư kí nhận tập tài liệu từ tay Trấn Lăng Khiên . Anh cất giọng trầm trầm "Tốt". Thư kí nam cuối đầu nói "Ko còn việc gì tôi xin phép ra ngoài" . Lăng Khiên gật đầu.

Cánh cửa phòng từ từ khép lại, anh ngồi dựa vào ghế lấy tay cởi 1 núc áo ra cho thoáng. Lăng Khiên muốn đến buổi đấu giá ngầm để tìm 1 cận vệ xuất sắc để làm tay sai thân tín cho anh. Tuy đã có Ngô Diệm nhưng anh cảm thấy vẫn cần thêm 1 người nữa . Tiếng chuông đt bỗng vang lên, Lăng Khiên uể oải gác chân lên bàn bắt máy ."Lăng Khiên , là cha đây .

Cha muốn gọi để báo cho con biết ngày mai Vương tiên sinh sẽ đưa tiểu thư Nhược Vi từ Anh đến biệt thự ở Hong Kong của con. Con hãy sắp xếp để đón tiếp họ thật chu đáo" giọng của người đàn ông vang lên đầu dây bên kia. Lăng Khiên bỗng ngồi thẳng người dậy "Vâng con biết rồi". Anh cúp điện thoại, xoay ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt trở nên thâm thúy "Nhược Vi, cuối cùng cũng đc gặp lại em rồi."

[HongKong, 3h chiều] Chiếc máy bay phản lực bay rất nhanh, khi nó đáp xuống bãi cỏ của 1 ngôi biệt thự lớn màu trắng thì đã là 3h chiều. Nhược Vi ê ẩm cả người bước xuống máy bay cùng đám người, cô đã ngồi máy bay suốt mấy tiếng đồng hồ.

Đoán chắc là bây h cha cô đang nổi giận ở nhà sai người truy tìm cô. Cô nhất định ko đc để bị bắt, Nhược Vi ko muốn sống chung vs tên Lăng Khiên gì đó đâu. Nhược Vi dương mắt nhìn xung quanh, có mấy tên áo đen cao to bước ra từ ngôi biệt thự màu trắng để nhận người. Tên tay sai của Lý Kình tiến lên "Đây là số sát thủ cận vệ xuất sắc nhất vừa đc đưa từ Anh qua đây, các người hãy trông chừng thật cẩn thận cho đến khi buổi đấu giá bắt đầu, nếu như có gì sơ sót thì nên tự đào sẵn cho mình cái hố đi là vừa.". Mấy tên áo đen gật đầu đã hiểu .

Nói xong anh ta liền quay trở về , lên máy bay và bay đi mất. Để lại đám sát thủ cận vệ cùng vs mấy tên áo đen hồi nãy . Thấy ko ai chú ý ,cô liền tìm cách chuồn đi, cô phải rời chỗ này trước khi mình bị đem vào đấu giá. Vừa xoay người định rón rén bước đi thì cô cảm nhận đc có vật nhọn nào đó rất nhỏ đâm vào tay cô , Nhược Vi cảm thấy mặt mày choáng váng, cô ngất đi khi vừa kịp nhận ra đó là 1 cây kim có tẩm thuốc mê................................................................................................................................ 3 chiếc xe màu đen lao nhanh trên đường. Lăng Khiên giơ tay lên nhìn đồng hồ , bây h là 4h30, buổi đấu giá sẽ bắt đầu lúc 5h.

Vương La Hiên và Nhược Vi sẽ đến biệt thự vào 7h tối. Buổi đấu giá ko lâu nên chắc chắn là kịp. Chiếc xe của Lăng Khiên cùng 2 chiếc xe vệ sĩ theo sau dừng trước cổng của 1 căn biệt thự màu trắng rất xa hoa, tráng lệ, bên dưới của nó là cả trụ sở của tổ chức Darknight tại HongKong. Ngô Diệm bước đến cuối đầu mở cửa xe cho anh 1 cách cung kính. Lăng Khiên bước ra khỏi xe, 2 hàng vệ sĩ lại cúi gập người đồng thanh nói "Xin mời chủ nhân". 1 cảnh tượng hùng vĩ chỉ có thể xảy ra trong phim. Anh tiến vào trong ngôi biệt thự 1 cách chậm rãi.

Tất cả những tên tai to mặt lớn của giới bạch đạo và hắc đạo ở HongKong gần như đều có mặt tại đây. Vì buổi đấu giá này chỉ tổ chức mỗi năm 1 lần, nên tất cả họ đều tham gia nhằm mục đính kiếm cho mình 1 người cận vệ suất sắc nhất. Hôm nay, Lăng Khiên chính là vị khách V.I.P của bữa tiệc. Vì lý do gì thì cũng ko cần nói ai cũng biết.

Vừa thấy anh bước vào thì những người khách ai cũng thấy nể sợ. Ai mà chả biết uy danh của ông trùm trẻ tuổi quyền lực nắm đầu cả 2 giới hắc đạo và bạch đạo chứ. Hôm nay lại đc diện kiến tận mắt mới thấy đc hết uy quyền của anh ta. Vs vóc dáng người cao lớn, mái tóc đen và khuôn mặt hoàn hảo, mĩ quan tuấn tú, đặc biệt là đôi láy , thâm sâu bí hiểm. Cả người Lăng Khiên toát lên khí chất lạnh lùng ,đáng sợ áp chế đối phương.

Cả căn phòng đều ngước mắt nhìn anh ta cùng 2 hàng vệ sĩ theo sau. Trong gian phòng to lớn của ngôi biệt thự, có 1 sân khấu đc dựng nên ngay chính giữa và những hàng ghế đc đặt bên dưới dành cho các vị khách trong buổi đấu giá.

Phía trên lầu đối diện sân khấu, chỉ có duy nhất chiếc ghế làm bằng gỗ quý đc bọc nệm bằng vải lụa đỏ thiết kế tinh xảo, là loại ghế chỉ dành cho những ông vua, bà hoàng ở châu âu đc đặt ngay chính giữa cùng vs chiếc bàn gỗ. Chiếc ghế đó là dành cho Trần Lăng Khiên, vị khách V.I.P của buổi đấu giá ngày hôm nay. Người quản lí biệt thự bước đến chào hỏi cung kính "Trần tiên sinh, ngài đã tới. Chúng tôi rất lấy làm vinh hạnh khi đc đón tiếp ngài.

Buổi đấu giá hôm nay sẽ tập chung những sát thủ cận vệ xuất sắc nhất. Chúng tôi còn mang người đc đào tạo của trụ sở chính ở bên Anh về đây. Mong ngài sẽ hài lòng.". Lăng Khiên nhếch môi cuời "Tốt". "Vậy, mời theo tôi" người quản lí giơ cánh tay mời.

Lăng Khiên tiến về phía chiếc ghế màu đỏ đc đặt ở trên lầu cùng vs Ngô Diệm theo sự chỉ dẫn của người quản lí. Anh ngồi nhoài người xuống chiếc ghế tinh xảo vắt chéo chân dựa ra sau. Ngô Diệm đứng bên cạnh rót rượu cho chủ nhân. Lăng Khiên cầm ly rượu vang đỏ lên, nhấp 1 ngụm thưởng thức. Chờ đợi buổi đấu giá bắt đầu.
"Này mau dậy đi! Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi!!!"tên mặc áo đen gắt gỏng.Tiếng kêu của tên áo đen làm Nhược Vi từtừ mởmắt .Thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng nên cô cảm thấy hơi choáng. Đáng chết! Chắc chắn là 1 trong những tên áo đen đã bắn cô bằng súng gây mê. Sao cô lại sơ sót để bị bắt lại cơ chứ.(Chị bị bắt thì em mới có chuyện để viết=]).

Tên áo đen lôi cô đứng vào hàng vs mấy tên cận vệ khác đang đứng ngay cánh cửa, bên cạnh 1 sân khấu đc che khuất bởi tấm màn đen. Đúng 5h, buổi đấu giá bắt đầu "Thưa quý ông và quý bà, buổi đấu giá của chúng tôi chính thức bắt đầu... Xin giới thiệu! tên sát thủ cận vệ số 1..." âm thanh từ chiếc loa vang lên. 2 bên màn đen từ từ vén lên , sân khấu rộng lớn hiện ra đc ngăn cách vs bên ngoài bằng lớp kính chịu lực.

Bên trên sân khấu có 1 màn hình rất lớn đc nối vs cái máy laptop nằm ngay phía dưới để ở trên cái bàn gỗ. 1 tên đàn ông bị trói đc treo lơ lửng đưa qua đưa lại rất nhanh phía bên phải sân khấu. Tên sát thủ cận vệ số 1 bước ra, là 1 cô gái khá xinh đẹp, khuôn mặt lạnh băng,đi ra từ phía bên trái sân khấu.Trên loa bắt đầu đọc lí lịch, ưu điểm của sát thủ.

Cô gái bước đến cái máy laptop, trên màn hình lớn bắt đầu hiện lên những chữ số chằng chịt. Cô nàng sát thủ cận vệ mất 15p để phá tường lửa, mã hóa và làm nhiễu sóng. Thứ này đòi hỏi trí thông minh và kĩ thuật máy tính rất cao. Sau khi thể hiện xong. Cô gái cầm lên 1 khẩu súng màu đen đc đặt sẵn trên bàn nhắm bắn tên đàn ông đang bị trói chặt treo lơ lửng kia. Cả người anh ta bị đưa qua trái phải liên tục ko ngừng nghỉ khiến cho rất khó nhắm bắn.

Ở nhiệm vụ này đòi hỏi sự nhanh nhạy và tài thiện xạ của tên sát thủ cận vệ. Càng bắn trúng chỗ hiểm thì càng xuất sắc. Cô gái nhắm bắn , 1 viên đạn bay đi xuyên thẳng vào tim anh ta. Tiếp theo đó 1 đám người đàn ông to cao khoảng 25 tên ùa ra sân khấu , cô nàng liên giơ cước thể hiện võ nghệ của mình. Sau 15p đánh nhu mấy tên đó đã nằm lăn xuống sàn. 1 người đàn ông mặc vest tiến lên bục đặt bên cạnh sân khấu, bắt đầu đưa ra giá khởi điểm.

Những vị khách phía dưới giơ bảng lên đấu giá và cuối cùng là đc bán cho 1 người đàn ông chuyên buôn bán vũ khí có tiếng ở đất Hong Kong.Tiếp tục những tên sát thủ kia đi ra thể hiện bản lĩnh. Từng tên từng tên 1, Nhược Vi là người cuối cùng. Lăng Khiên trên lâu từ nãy h quan sát nhưng vẫn chưa đc hài lòng lắm vs những tên sát thủ cận vệ vừa ra.Tới lượt Nhược Vi, cô bị tên áo đen đẩy mạnh ra sân khấu, khiến cô mém chúi đầu té .

Cô đưa mắt nhìn xuống phía dưới, ai cũng chăm chú nhìn cô. Lăng Khiên bỗng hơi giật mình khi nhìn thấy cô nàng sát thủ vừa đc đưa ra. 1 cô gái có khuôn mặt diễm lệ, đường nét thanh tú, đôi mắt nâu to tròn, nước da trắng sứ. Thật là 1 mỹ nhân động lòng người. Khiến cho những tên đàn ông phía dưới ồ lên 1 tiếng đầy kinh người. Anh cảm thấy cô gái kia có gì đó rất quen thuộc, bất giác tim anh rung lên mà lần cuối nó rung lên như thế là 11 năm về trước.

Nhược Vi bước ra chính giữa sân khấu, cô tự dằn lòng "Đã tự đưa đầu vào hang cọp rồi thì ko thể chui ra". Cô ngồi xuống cái laptop khi nãy , 1 dãy các chữ số chằng chịt lại hiện ra. Đối vs thiên tài máy tính như Nhược Vi thì chuyện này quá dễ dàng. Cô lướt nhanh những ngón tay trên bàn phím, tốc độ cực cao. Sau 3p, Nhược Vi đã phá đc tường lửa, mã hoá và làm nhiễu sóng 1 cách hoàn hảo trong khi những sát thủ cận vệ kia phải mất tới 15p.

Cô bước tới cầm cây súng lên, muốn bắn đc chỗ chí mạng trên người đàn ông kia ko quá khó. Nhưng là từ trước đến h cô chỉ tập luyện bằng bảng người giả thôi, cùng lắm là những con heo treo lơ lửng đưa qua đưa lại chứ ko phải là người thật như vậy. Tuy cô đã từng thấy cảnh giết người rất nhiều ở tổ chức nhưng cô cũng ko muốn tự tay giết người.

Nhược Vi cầm súng hơi run 1 chút,bây h nếu cô ko bắn thì sẽ ko đấu giá nữa nếu ko đấu giá nữa thì sẽ bị bắt trả về Anh mà trở về đó thì cha cô sẽ lột xác cô ra vì tội trốn đi mất.Nhược Vi đành nhắm mắt mà bắn thôi.Trúng đc chỗ nào thì trúng.Cô bắt đầu bóp cò,viên đạn bay thẳng vào người đàn ông trúng ngay chỗ"rất rất hiểm"của ng đó .Nhược Vi mở mắt ra,há hốc mồm. Cô muốn nhắm tới chỗ chí mạng thôi mà,ai ngờ lại trúng vào chỗ vô cùng hiểm của tên đó chứ. Phía dưới sân khấu im bặt trợn mắt nhìn cô. Ngay cả mắt của người chủ trì buổi đấu giá cũng như muốn rớt ra ngoài. Lăng Khiên ngồi trên lầu bật cười 1 tiếng"Sát thủ này thật thú vị.Những vị khách vô cùng kinh ngạc trước nữ sát thủ cận vệ kia, chỉ mới nhắm mắt thôi mà đã bắn đc chỗ hiểm của người đàn ông rồi. Lăng Khiên vẫn đang cười, anh cảm thấy cô gái đó thật là thú vị nhưng cũng rất tài giỏi. Nhược Vi vẫn đang ngạc nhiên trước nhát bắn của mình thì 30 người đàn ông từ đâu thả dây nhảy xuống lao vào phía cô hung hăng đánh.

Nhược Vi nhanh nhẹn tránh né, cô tung cước đánh nhẹ nhàng, dùng nhu thắng cương vs mấy tên to con đó. Chỉ 10p sau những tên đó đã lâm sàn. Nhược Vi đứng dậy phủi tay, ko tốn 1 giọt mồ hôi. Các ông trùm ngồi phía dưới rất hài lòng, có thể nói đây là sát thủ cận vệ giỏi nhất từng đầu đến h. Người chủ trì bắt đầu nêu giá khởi điểm, mọi người ai cũng thi nhau ra giá, họ muốn giành cho cho đc nữ sát thủ xinh đẹp tài năng kia.

Nhược Vi đứng trên sân khấu khẽ thở dài lắc đầu . Sao mà cô cảm thấy mình giống miếng thịt bán ở ngoài chợ thế ko biết ,còn mấy người kia thì đang trả giá mua cô chỉ có điều ko trả xuống mà là trả lên thôi. Mấy người đó ko mặt mũi đáng sợ thì cũng là già cả nhăn nheo, Nhược Vi ko muốn làm cận vệ của mấy người đó chút nào. Khi đc bán rồi, cô nhất định phải tìm cơ hội trốn thoát mới đc. Nhưng mà...bây h trong người cô ko mang tiền bạc, giấy tờ gì cả .

Nếu trốn ra ngoài, giữa 1 nơi xa lạ như HongKong, cô làm sao mà sống? Nhược Vi đưa ngón tay gãi cằm. Khuôn mặt đầy cảm thán của cô đã đập vào mắt Lăng Khiên, anh nãy h vẫn ko rời mắt khỏi cô. Anh ta lại bật cười rồi nhấp 1 ngụm rượu,tay cầm lấy tấm bảng đỏ. Nhược Vi đang mãi suy nghĩ thì 1 giọng nói trầm trầm vang lên "500 triệu USD". Tất cả những vị khách bên dưới đều trợn mắt lên nhìn ông trùm trẻ tuổi.

Nhược Vi cũng giương mắt lên nhìn người con trai đang đứng trên lầu, anh ta thật sự thật sự rất đẹp trai, nhưng mà cả người toát lên khí thế lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm. Những người như thế lại vô cùng nguy hiểm. Nhìn thoáng qua cũng biết anh ta là vị khách đặc biệt nhất trong đây , gia thế chắc chắn ko bình thường. Nhược Vi biết đc vì thấy anh ta đc đặc cách ngồi trên lầu riêng biệt cùng 1 tên tay sai đứng bên cạnh.

Anh ta đang đưa ra 1 cái giá vô cùng lớn, vậy khả năng cô bị bán cho anh ta xác suất là 101% rồi. Người chủ trì ko cần hỏi gì thêm vì ông biết chẳng ai dám đưa ra giá cao hơn nữa."Bán" ông ta đập búa xuống hô to. Những người tai to mặt lớn tiếc hùi hụi nhưng họ cũng chẳng thể làm gì. Nhược Vi cảm thấy lo lắng khi tên con trai kia nhìn mình chằm chằm rồi nhếch miệng cười . Cô thấy sóng lưng mình ớn lạnh làm sao................................................................................................................................ Chiếc xe BMW lướt nhanh trên đường như 1 con báo đen, Lăng Khiên chính là người cầm tay lái. Anh muốn đi nhanh tới biệt thự ở ngoại ô của mình để đón Vương La Hiên và Nhược Vi. Bây h là 6h45, chắc máy bay sắp tới nơi rồi .

Anh vẫn luôn là người canh thời gian khá chuẫn xác. Anh muốn gặp lại cô gái đó, muốn đc nhìn thấy khuôn mặt cô. Lăng Khiên đưa đt lên bấm nút gọi "Ngô Diệm, anh hãy đưa cận vệ mới về ngôi biệt thự Black trong thành phố trước. Hãy chỉ bảo cô ta vài điều cần biết. Ngày mai ta sẽ đến phân phó sau. Bây h ta phải đến biệt thự White". Giọng nói của Ngô Diệm vang lên đầy cung kính đầu dây bên kia "Vâng, thưa chủ nhân . Tôi đã rõ. Ngài cứ yên tâm ". Lăng Khiên cúp máy. Tiếp tục tập chung lái xe. Chiếc xe lao đi mất hút vào màn sương........................................................................................................................ "Vương tiên sinh! Ngài nói gì? Nhược Vi đã mất tích rồi sao ?"Trần Lăng Khiên đứng dậy chống tay lên bàn , cất giọng lo lắng.

Khi máy bay vừa đáp xuống nơi này, chỉ có Vương La Hiên bước xuống máy bay đã khiến Lăng Khiên cảm thấy khó hiểu. Bây h anh lại nghe đc Nhược Vi mất tích lòng ko khỏi sốt ruột. Vương La Hiên nghiêm giọng "Lăng Khiên con hãy bình tĩnh, Nhược Vi nó vì ko muốn chấp nhận hôn ước này nên mới bỏ trốn. Nhưng con ko cần phải lo, ta đã biết đc hiện tại nó đang ở HongKong này". Lăng Khiên ngạc nhiên nhướn mày "Bỏ trốn? Đang ở HongKong?" chẳng lẽ cô ko muốn cưới anh đến mức phải bỏ trốn sao? La Hiên khóe miệng nhếch lên "Nhược Vi rất thông minh. Thừa dịp ta đưa những tên sát thủ đc đào tạo đến buổi đấu giá ở HongKong . Nó đã lẻn vào đám sát thủ ,lên máy bay trốn sang đây nhưng nó lại ko hề hay biết con ở đất HongKong này.". Mặt Lăng Khiên đanh lại. Sát thủ? Đấu giá? Chẳng lẽ chính là cô ấy ?"ô sau khi đc "bán" đi cho tên bí hiểm kia. Vệ sĩ của hắn ta đã đưa cô đến 1 biệt thự tên là Black. Đúng như cái tên của nó, vừa bước vào Nhược Vi đã cảm thấy hơi nổi da gà vì toàn bộ kiến trúc ngôi biệt thự đều theo màu sắc chủ đạo toàn là đen.

Cộng thêm những đầu lợn rừng, sư tử treo trên tường, ngay cả tấm trải sàn của làm bằng bộ da của con báo, còn có 1 cây đao lớn găm ở giữa bàn để làm kiểng. OMG cô đang ở nơi quái quỉ gì thế này? tên chủ nhân của căn nhà này rất thích chém giết động vật thì phải. Làm cận vệ cho 1 người nguy hiểm thế này thì chỉ có nước đau tim mà chết. Nếu ko phải vì ko biết đi đâu khi trốn ra ngoài nên cô mới đành ở lại làm cận vệ .

Nhược Vi đc đưa đến 1 căn phòng khá rộng đc thiết kế tinh tế và tất nhiên màu chủ đạo cũng là đen. Cũng ko nhỏ hơn phòng cô là bao. Đang ngắm nhìn xung quanh căn phòng thì 1 người đàn ông khoảng 28,29t mặc vest gõ cửa bước vào phòng, anh ta đứng trước mặt cô, tự giới thiệu "Tôi là Ngô Diệm, là tay sai thân tín của chủ nhân. Bắt đầu từ hôm nay cô là cận vệ của chủ nhân, và đây sẽ là phòng cô. Tôi có thể gọi cô là gì đây ?".

Nhược Vi giật mình 1 chút , bây h cô ko thể nói tên mình ra, để tránh gặp chuyện phiền phức "Apple". Nhưng mà sao người đàn ông này như cục nước đá vậy, mặt chẳng có tí cảm xúc nào cả. "Đc rồi, Apple cô nghe cho kĩ những điều tôi sắp nói. Đây là những điều cô phải biết khi trở thành người của chủ nhân..." Ưng Diêm dừng 1 chút , liếc mắt nhìn như muốn xem cô có vảnh tai lên nghe ko . Rồi tiếp tục nói "Thứ 1 luôn nhìn, luôn nghe , luôn biết nhưng ko đc quan tâm...".

"Gì chứ? Sao phải luôn nhìn, luôn nghe , luôn biết mà ko cho quan tâm. Luật gì kì vậy?" Nhược Vi bất bình. Anh ta trừng mắt nhìn cô " Ko đc ngắt lời tôi. Đây là điều số 2 : ko đc ngắt lời khi chủ nhân đang nói". Cô lại cảm thấy có chỗ ko đúng "Chỉ kêu ko ngắt lời chủ nhân chứ đâu bảo ko đc ngắt lời anh. Ngô Diệm lại hung hăng nhìn cô "Câm miệng!!!".

Nhược Vi đành ngậm miệng nghe anh ta giảng lược. "Thứ 3 xử lý việc gì cũng phải hoàn hảo, gọn gàng sạch sẽ và nhanh chóng. Thứ 4 ko đc chạm vào người chủ nhân khi chủ nhân chưa cho phép, chủ nhân ghét nhất là bị người khác chạm vào đặc biệt là phụ nữ". Điều thứ 3 ko phải nói đến giết người đấy chứ, tên chủ nhân này rốt cuộc là mafia hay xã hội đen đây. Còn nữa cái gì mà ko cho chạm vào người. Đúng là biến thái quá xá thể.

"Tôi có điều muốn hỏi..." Nhược Vi chưa kịp nói đã bị anh ta cắt ngang. "Cô ko có quyền hỏi. Chỉ có nhiệm vụ thực hiện và đây cũng chính là điều thứ 5. Chủ nhân đã mua cô thì cô phải phục vụ tốt cho chủ nhân, làm tốt những gì đc phân phó. Cô đã nghe rõ chưa?". Cô đành ngoan ngoãn gật đầu. Khi Ngô Diệm mở cửa chuẩn bị bước ra khỏi phòng thì Nhược Vi lại mở miệng hỏi như sực nhớ ra điều gì đó" Nhưng tôi cũng phải biết chủ nhân của tôi là ai chứ?".

Anh ta quay mặt lại nhìn vào cô, Nhược Vi cảm thấy như có tia băng bắn ra từ đôi mắt đó. "Người cô sẽ phục vụ là Trần tiên sinh, tên là Lăng Khiên. Là tổng tài của tập đoàn Ins cũng là ông trùm đứng đầu giới hắc đạo và bạch đạo." nói xong Ngô Diệm ra ngoài đóng sầm cửa lại. Bên trong phòng mặt của Nhược Vi đanh lại, cô nghe thấy cái tên Lăng Khiên như sét đánh ngang tai.

Ko thể nào tại sao lại là anh ta. Trần Lăng Khiên chính là tên đứng trên lầu mua cô ở buổi đấu giá. OMG chuyện gì vậy ? Cô đã trốn sang đây mà vẫn gặp phải anh ta là sao? Đầu cô bây h là 1 đống mạng nhện , rối tung rối mù. Phải trốn, phải trốn thôi. Ở lại đây thêm nữa chắc chắn là sẽ có chuyện xảy ra. Nhược Vi bước đến mở cửa phòng ra thì có 2 tên vệ sĩ đứng 2 bên cửa.

Cô vừa định bước ra ngoài thì đã bị 1 tên đưa tay ngăn lại "Thưa , cô ko thể đi". Nhược Vi vặn vẹo "Ta là cận vệ của chủ nhân, là cấp trên của các người . Ta có quyền đc ra ngoài. Yêu cầu các người tránh ra.". Tên vệ sĩ kia nghiêm mặt, tay vẫn đưa lên chặn cô lại "Thưa , Ngô tiên sinh đã giao phó ko để cô rời khỏi phòng cho tới sáng mai khi chủ nhân đến".

Nhược Vi thấy ko thể dùng lời nói đc nữa đành phải dùng vũ lực thôi. Cô tung cước đá tên vệ sĩ, tên vệ sĩ kia thấy vậy cũng bay đến giữ cô. 2 tên ra sức bắt cô lại. Nhược Vi rất nhanh né tránh. Tung 2 đòn chí mạng vào cổ 2 tên . Mấy tên vệ sĩ đó liền ngất lịm.
Nhược Vi rón rén từng bước đi qua những dãy phòng của ngôi biệt thự. Căn nhà này rất lớn mà vệ sĩ cũng có mặt khắp nơi, nãy h cô đã đánh nhau 3 lần vs mấy tên vệ sĩ đó rồi. Cuối cùng cũng xuống được phòng khách.

Gian phòng hiện h rất tối vì ko đc bật đèn cộng thêm màu sắc của ngôi nhà làm Nhược Vi ko thấy đc gì. May mắn là cô còn thấy đc chút ánh sáng từ cửa chính. Nhược Vi quan sát 1 chút, an tâm là ko có tên vệ sĩ nào canh gác. Cô từng bước từng bước hướng ra phía cửa. Ra tới cửa chính, cô dừng chân lại , tiếp tục nhìn xung quanh.

"An toàn rồi, mình phải nhanh chóng đi thôi". Nghĩ rồi, cô tính bước đi thì 1 giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên "Nhược Vi ! Con tính đi đâu vậy?". Cha ! Là cha cô ! Sao ông ấy biết mà đến đc đây? Nhược Vi từ từ xoay người lại. Bây h cả gian phòng đều đã sáng đèn. "C...cha..." cô hơi run rẩy nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế sôpha rất uy quyền, bên cạnh là tên Lăng Khiên đang nhếch môi nhìn cô. Vương La Hiên nghiêm giọng "Con còn xem ta là cha sao?". Nhược Vi sợ sệt bước lại gần "Cha, ko phải vậy đâu".

La Hiên nhướn mày "Ko phải ? Ko phải mà con dám bỏ trốn khỏi nhà , qua tới HongKong này hay sao!!!". Cô ngập ngừng giải thích "Cha à , con chỉ là bất đắc dĩ, con ko muốn 1 hôn nhân ép buộc...". Vương La Hiên đặt mạnh cái tách trà xuống bàn "Im miệng! ta ko muốn nghe con giải thích thêm". Thấy cha tức giận, Nhược Vi mặt trắng bệch. Lần này cô chết chắc thực sự là chết chắc. "Cha, tại sao cha lại vô lí như vậy. Con thực sự ko muốn sống chung vs người xa lạ". Cha cô đứng bật dậy, đưa tay chỉ vào cô "Con còn dám nói.

Ta sẽ ko nói nhiều vs con nữa. Đây là Trần Lăng Khiên chắc con cũng đã gặp , là chồng tương lai của con. Bắt đầu từ hôm nay con sẽ đến sống vs cậu ấy tại biệt thự!"vừa nói ông vừa đưa tay về phía Lăng Khiên. Anh ta vẫn nhếch miệng cười từ nãy đến h. Nhược Vi thực sự muốn đấm vào cái mặt đểu đó của anh ta. Cô muốn phản bác "Nhưng mà cha !

Con...". Chưa kịp nói hết thì cha cô đã chận họng "Con ko đc cãi!!! Còn nữa ta đã xin cho con vào trường Clow ,là trường trung học rất có danh tiếng ở đây. Con sẽ đi học bắt đầu từ ngày mai. Ta ko muốn con bỏ học giữa chừng". Nói xong Vương La Hiên nhìn sang Lăng Khiên "Lăng Khiên , ta giao con bé cho con. Nó rất cứng đầu cũng rất nghịch ngợm nên con cứ thẳng tay trị nó". Lăng Khiên đứng dậy cười cười "Vương tiên sinh, ngài cứ yên tâm.

Con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy". Anh ta liếc mắt qua Nhược Vi đang đứng bên kia rồi tiếp tục cười . Đúng là muốn chọc cô tức chết mà. Sau đó thì cha cô rời khỏi cùng đám vệ sĩ, trước khi đi còn ko quên bắn cho cô 1 ánh mắt đầy cảnh cáo rằng nếu cô còn có ý định bỏ trốn lần nữa thì cô sẽ bị lột xác. Nhược Vi bị bỏ lại giữa phòng khách vs tên đáng ghét kia. Thấy khuôn mặt đầy hận ý của cô đang nhìn vào anh, Lăng Khiên bỗng bật cười 1 tiếng "Em ko cần nhìn tôi bằng ánh mắt giết người vậy đâu". Nhược Vi vẫn im lặng trừng mắt nhìn anh ta.

Lăng Khiên bước lại gần cô, giọng trầm ấm "Chúng ta vẫn chưa chính thức gặp nhau. Tôi là Trần Lăng Khiên. Là vị hôn phu của em". Nhược Vi ko thèm quan tâm lời anh ta, cô bước đi qua mặt Lăng Khiên. Nhưng lại bị anh ta giữ lấy khuỷu tay khiến cô phải dừng chân, anh ta lên tiếng "Có thể bây h em chưa đồng ý . Nhưng mà...". Lăng Khiên xoay người cô lại, nhìn cô bằng ánh mắt nhu tình "... Tôi sẽ dần dần khiến em thuộc về tôi".

Nhược Vi quăng cho anh ta 1 cái liếc mắt , nhếch khóe môi lên cười "Anh đừng có mơ! Tôi sẽ ko bao h đồng ý lấy anh. KO BAO GIỜ! Anh nghe rõ chưa ?" cô gằn ra từng chữ. Nhược Vi giựt tay ra khỏi tay Lăng Khiên , đi thẳng lên lầu. Đôi mắt của Lăng Khiên trở nên sâu thẳm hơn, nhìn theo bóng dáng Nhược Vi "Được, chúng ta cứ chờ thử xem"........................................................................................................................... "Cốc... Cốc..." tiếng gõ cửa làm Nhược Vi thức giấc. Cô nằm úp người xuống lấy gối bịt tai lại, khó chịu lên giọng "Ai đó? Tôi muốn ngủ, đừng làm phiền tôi!".

Cánh cửa mở ra, vị quản gia bước vào cùng cô người hầu. "Tiểu thư, chủ nhân căn dặn đánh thức cô dậy sớm và giúp cô chuẩn bị đến trường. Chúng tôi đem đồng phục , cặp và giày mới tới cho cô". Cô ngáp dài 1 cái , làm biếng nói năng "Ưm..tôi... vẫn còn rất...buồn ngủ. Nói vs anh ta ngày mai tôi sẽ đến trường..."
"Thưa tiểu thư ko thể đc đâu ạ. Hôm nay là ngày đầu tiểu thư nhập học. Phải dậy sớm để chuẩn bị. Nếu chúng tôi ko hoàn thành việc đc giao thì chủ nhân sẽ trách phạt chúng tôi. Xin người hãy mau chóng thức dậy." quản gia cung kính nói.

Nhược Vi đành uể oải nhoài người dậy "Ta biết rồi, ta dậy đây, thật là phiền phức". Người quản gia đưa tay về phía cô hầu gái bên cạnh "Thưa tiểu thư, người hầu này sẽ giúp tiểu thư thay đồ. Bữa sáng đã sẵn sàng. Chủ nhân đang đợi người ở dưới để cùng dùng bữa sáng". "Ta biết rồi ngươi ra ngoài đi, kể cả cô gái kia nữa. Ta muốn tự mình thay đồ" cô chỉ tay về cô hầu gái. Vị quản gia thấy vậy ngập ngừng "Nhưng mà... Chủ nhân đã dặn..".

"Ta có thể tự làm đc. Ko phải con nít 3t . Các người lui đi." cô xua tay. Vi quản gia đành phải cúi chào rồi ra ngoài cùng cô hầu. Nhược Vi nằm phịch xuống giường chán nản ôm gối. " Từ ngày hôm nay mình phải sống chung vs cái tên nguy hiểm đó. Đúng bực chết đi mà"................................................................................................................................ Nhược Vi mặc đồng phục, mang balo xuống lầu. Nhưng cô ko vào phòng ăn mà đi thẳng ra cửa chính. Cô ko muốn ngồi ăn sáng vs tên Lăng Khiên đó.

Chỉ cần thấy nụ cười nửa miệng của anh ta thôi cô ko ớn lạnh sóng lưng thì cũng tức chết. Thì đột nhiên, 1 tên vệ sĩ chặn cô lại ở cửa "Thưa tiểu thư, người chưa ăn sáng". Cô hậm hực gắt gỏng " Ko liên quan đến ngươi. Ta muốn đi học.

Các người tránh ra". Tiếng nói của Lăng Khiên vang lên ngay phía sau "Em còn chưa ăn sáng thì chưa thể đi học". Nhược Vi quay lưng lại nhướn mày hỏi "Anh có tư cách gì mà quản tôi?". Lăng Khiên khoanh tay trước ngực "Tư cách là vị hôn phu của em". Cô bật cười 1 tiếng "Ha... Cái gì? Hôn phu sao? Anh đừng quên tôi đã nói là sẽ ko bao h đồng ý lấy anh. Đừng có lấy tư cách đó mà quản tôi". Anh lại nhếch khoé môi lên "Tùy em vậy. Cái này là em tự muốn". Nói xong Lăng Khiên dùng 2 tay bế cả người cô lên 1 cách nhẹ nhàng.

Đối vs 1 người cao lớn như anh ta thì việc này quá dễ dàng như bế 1 con búp bê. Nhược Vi vùng vẫy, mắng vào mặt anh ta "Yah...!!! Anh làm gì vậy?!!! Thả tôi xuống!!!". Lập tức cô bắt gặp 1 đôi mắt lạnh như băng , ánh mắt sâu thẳm xuyên thấu tâm can khiến cô phải rùng mình "Tốt nhất là em hãy yên lặng". Thật đáng sợ!

Ánh mắt đó cô chỉ bắt gặp duy nhất 1 lần từ cha cô khi ông giải quyết tên sát thủ muốn ám sát ông. Lúc đó cô rất sợ cha , ko dám lại gần ông. Bây h lại nhìn thấy từ Lăng Khiên. Nhược Vi đành ngậm miệng mà để cho anh ta bế vào phòng ăn. Cô biết những người có ánh mắt đó thì cực kì nguy hiểm....................................................................... [Phòng ăn] Lăng Khiên đặt cô ngồi xuống bên cạnh mình. Người hầu mang thức ăn đặt xuống bàn, từng món, từng món.

Món nào cũng là món khoái khẩu của Nhược Vi, trông rất hấp dẫn. Lăng Khiên kéo dĩa bít tết lại gần cắt nhỏ từng miếng rồi đưa sang cho cô "Em ăn đi, đây đều là những món em thích." anh nói bằng giọng rất dịu dàng. Cô trợn mắt nhìn người bên cạnh. Tại sao anh ta lại chuyển mặt nhanh như vậy? Mới tức thì còn nhìn cô bằng ánh mắt đáng sợ mà bây h lại vô cùng dịu dàng, cứ như lúc nãy ko phải là anh ta vậy.

Lăng Khiên ko để tâm đến ánh mắt của cô nhìn mình vẫn tiếp tục ôn nhu nói "Chút nữa , tôi sẽ đưa em tới trường". Nhược Vi nhìn anh ta lắp bắp "Ko... Ko cần... Tôi muốn đi 1 mình. Ko cần anh phải đưa đi". Trên mặt Lăng Khiên tắt hẳn nụ cười nửa môi thay vào đó là khuôn mặt ko chút cảm xúc như tảng băng "Nhưng tôi muốn!".

Nhược Vi lại cảm nhận đc luồn khí lạnh từ đôi mắt kia, cô nín thin cuối đầu ăn hết bữa sáng. Lăng Khiên rất hài lòng biểu hiện của cô, sự dịu dàng lại trở về trong mắt anh ta....................................................................... Tên vệ sĩ áo đen mở cửa xe ra, Lăng Khiên ngồi vào ghế sau , lên tiếng "Em vào đây, ngồi cạnh tôi".

Nhược Vi chần chừ đứng trước cửa xe đang mở. Cô ko muốn để cho anh ta đưa đến trường càng ko muốn ở cùng 1 chỗ vs anh ta ."Nhưng tôi... Ah!" cô chưa kịp nói xong đã bị Lăng Khiên kéo tay, lôi vào trong xe. Cửa xe đóng sầm lại, chiếc xe từ từ lăn bánh. Cô bị kéo, ngã nhào vào người Lăng Khiên. Nhược Vi muốn ngồi dậy đàng hoàng nhưng lại bị anh ta ôm eo kéo dựa vào trong lòng. Ko để cô vùng vẫy, cất giọng lạnh lùng "Em hãy ngoan ngoãn mà ngồi yên đi" sau đó anh ta nhếch môi lên cười. Nhược Vi chỉ biết tức điên mà gào thét trong lòng, ko dám làm gì anh ta.

Nhược Vi hậm hực bước chân vào cổng trường . Cô đi vào giữa sân trường ngắm nhìn xung quanh. Trường học mới của cô rất rộng lớn và đẹp nữa, theo kiểu kiến trúc Châu Âu. Nhược Vi đi lòng vòng nãy h mà vẫn ko tìm thấy phòng hiệu trưởng ở đâu cả.

Cô bắt đầu bực bội "Rốt cuộc là ở đâu chứ?". Chợt cô nhìn thấy 1 cặp nam nữ học sinh của trường đang ngồi hôn nhau ngay trên ghế đá kế bên gốc cây. Đúng là chướng mắt mà! Nhưng mà xung quanh đây chẳng có ai cả . Chắc là do cô đến sớm. Chỉ có đôi nam nữ đó để hỏi thôi. Nhược Vi đành bước đến chỗ đôi nam nữ đang cuồng nhiệt kia . "Này!" cô kêu lên 1 tiếng.

Đôi nam nữ bị kêu liền dựt mình, buông nhau ra. Duy Phong buông người con gái trong tay ra , ngước mắt nhìn xem ai mà dám làm phiền anh trong lúc này "Chuyện gì?!!!". Dứt lời, anh nhìn thấy 1 nữ sinh vô cùng xinh đẹp đang đứng trước mặt mình, quả thực rất đẹp, cứ như búp bê vậy. "Phòng hiệu trưởng, ở đâu?" vừa nói Nhược Vi vừa hất mặt vào anh ta.

Duy Phong chưa từng thấy cô gái nào mà láo lếu vs anh ta như vậy. Dám hất mặt vào anh đúng là to gan mà. "Cô hỏi thăm mà bộ dạng như vậy sao?!!!" Duy Phong trừng mắt. "Thì sao?" cô vẫn bình thản. Cô nữ sinh bên cạnh Duy Phong ỏng ẻo "Duy Phong à con nhỏ này là ai mà dám lên mặt vs anh vậy?". Nhược Vi lên tiếng trả lời "Tôi là học sinh mới chuyển trường.

Cần tìm phòng hiệu trưởng . Có chỉ đc hay ko thì nói 1 câu dùm đi?". Duy Phong bắt đầu tức giận "Cô!!! Chỉ là học sinh mới mà dám dở giọng điệu như thế vs tôi àh?". Thấy ko thể hỏi đc 2 con người này, cô ko thèm hỏi nữa mà xoay người đi. Anh ta nổi khùng "Cô đứng lại đó!!! Dám ăn nói vậy rồi bỏ đi sao???". Nhược Vi dừng chân quay người lại " À quên nữa...".

Cô cuối xuống nhìn đôi nam nữ "Các người..." cô liếc mắt đến Duy Phong rồi mắt qua nữ sinh kia , mở miệng nói "...thật là làm mất mỹ quan của phong cảnh nơi đây quá ". Rồi Nhược Vi tiếp tục bỏ đi, để lại đôi nam nữ đang bốc khói trên đầu. Đến lượt cô nữ sinh kia nổi giận hét lớn "Con nhỏ kia! Cô đứng lại! Vừa dám nói gì đó?!!!". Nhược Vi bỏ ngoài tai, bước đi tìm phòng hiệu trưởng. Cô ko thèm chấp vs mấy loại người trẻ trâu đó.................................................................................................................................. Cuối cùng cũng tìm đc phòng hiệu trưởng. Nhược Vi gõ cửa vào phòng.

Hiệu trưởng là 1 ông già tóc đã bạc trắng, khuôn mặt rất phúc hậu. Hiệu trưởng rất vui vẻ đón tiếp cô, giới thiệu cô vs giáo viên chủ nhiệm mới. Chuông reo bắt đầu vào học, Nhược Vi đc giáo viên đưa đến lớp học mới. Suốt quãng đường từ phòng hiệu trưởng đến lớp học. Nam sinh trường này cứ nhìn chằm chằm vào cô. Họ ngất ngây trước 1 vẻ đẹp đáng yêu đến như thế. Đi tới cửa lớp có đề bảng hiệu A1 , Nhược Vi theo cô giáo vào lớp.

"Các em ! Cô muốn giới thiệu 1 bạn học sinh mới ,từ Anh về, sẽ chuyển đến lớp ta học từ ngày hôm nay" vừa nói giáo viên chủ nhiệm vừa đưa tay về phía Nhược Vi giới thiệu. "Xin chào , mình là Morrie Vương Nhược Vi. Mong mọi người giúp đỡ" cô cúi đầu chào rồi tự giới thiệu về mình. Tụi nam sinh của lớp ồ lên 1tiếng,"Đẹp quá tụi bây ơi!",

"Cứ như búp bê vậy",.... Bên nữ sinh cũng bắt đầu xôn xao "Là con lai đó!", "Cũng bình thường thôi mà",".......". Nhược Vi cũng ko bận tâm gì về những lời nói bàn tán đó. Cô cất bước về chỗ ngồi mà giáo viên vừa chỉ định. Tiết học bắt đầu, Nhược Vi chán nản gục đầu xuống bàn ngủ, chờ đợi 2 tiết học trôi qua................................................................................................................................ [Giờ ra chơi] Nhược Vi uể oải đi ra nhà vệ sinh để rửa mặt, cô chợt nghe thấy đám học sinh ồn ào ,ùa nhau đi đâu đó " Đi xem thôi mọi người ơi ! Nghe nói hôm nay chị đại nhóm mỹ nhân của trường sẽ xử lý con nhỏ xấu xí kia đấy." tiếng của 1 nữ sinh la lên thông báo. Tất cả học sinh uà như ong vỡ tổ chạy về phía nhà ăn. Nhược Vi lắc đầu thở dài "Lại 1 đám trẻ trâu.

Luôn thích hành động ra vẻ ta đây như vậy". Cô dù sao cũng đường đường là 1 sát thủ cận vệ đc đào tạo xuất sắc, ko hứng thú vs mấy loại bạo lực của trẻ con (em nhớ chị cũng bằng tuổi bọn họ mừh =]]). Nhưng mà dù sao , cô cũng muốn biết chị đại của nhóm Mỹ nhân là ai? Gê gớm cỡ nào? Nhược Vi ngập ngừng 1 hồi cũng đưa chân đi theo đám trẻ trâu kia.(Chị cũng trẻ trâu như ai thôi! Thật là mâu thuẫn wá đê...).

"Con nhỏ kia! Mày tính sao đây?!!!" tiếng hét đanh đá của Minh Tuệ vang lên khắp nhà ăn. "Chẳng tính sao cả. Minh Tuệ cậu đừng tưởng nhà cậu gia thê quyền lực thì muốn làm gì thì làm" cô nữ sinh bị Minh Tuệ xô té xuống đất, giương mắt lên nhìn. "Mày thật là ko biết trời cao đất dày là gì!!! Dám xé rách váy tao còn dám bỏ côn trùng vào cặp của tao.

Đã vậy còn dám giương mắt lên trả treo. Hôm nay tao sẽ cho mày xuống địa ngục!!!" Minh Tuệ bắt đầu tức giận. Cô ta nhìn về phía lũ con gái đứng đằng sau mình, hét lớn : "Các cậu ! Xử nó đi" Lập tức đám nữ sinh đằng sau cô ta xông lên hung hăng đánh Mai Linh đang ngồi dưới đất. Cô bạn lấy tay ôm đầu nhưng lại bị mấy cô ả giựt ra , cào xước mặt, đấm đá liên tục vào tay chân. Nhược Vi nãy h đứng quan sát trong đám đông rốt cuộc ko chịu nổi nữa, bước lên hét lớn "Này ! Dừng tay lại!!!" Đám nữ sinh kia cuối cùng cũng dừng lại.

Minh Tuệ thấy vậy trừng lớn mắt "Mày là ai mà dám ở đây lớn tiếng? Muốn xin dùm con nhỏ xấu xí Mai Linh kia sao?". "Tôi chẳng biết ai là Mai Linh cả! Nhưng mà các người ỷ đông hiếp yếu! Ko thấy nhục hay sao?!!!" Nhược Vi lớn giọng. "Mày!!! Có phải muốn giống con nhỏ này muốn ăn đòn rồi phải ko?!!!" Minh Tuệ cảm thấy phát bực vì con nhỏ dám ăn gan trời kia. Cô vẫn ung dung trả lời "Tôi chẳng muốn gì cả.

Chỉ muốn các người dừng ngay hành vi bạo lực trẻ con đó đi." Cả nhà ăn đều dồn mắt về phía Nhược Vi. Những tiếng bàn tán to nhỏ nổi lên. Họ thấy nữ sinh kia đúng là to gan lớn mật mà. Minh Tuệ tức giận muốn bóp chết con nhỏ ko biết trời cao đất dày kia "Mày nói cái gì?!!! Trẻ con ư?!!!". "Các cậu ! Đánh chết con nhỏ đó đi!!!" cô ta hét lớn. Nhóm nữ sinh ko ai bảo ai xông vào đánh Nhược Vi. Cô ko thèm đánh lại mà chỉ nhẹ nhàng tránh né.

Hành động của cô rất linh hoạt khiến cho mấy nữ sinh dữ dằn kia ngay cả cộng tóc của cô cũng ko chạm vào đc. Sau 15p miệt mài cố gắng đánh đc cô nhưng vô ích, nhóm nữ sinh đã mệt lả phải ngồi sụp xuống nghỉ ngơi. "Mày!!! Đúng là tức chết mà!!! Các cậu làm gì vậy mau đánh chết con nhỏ đó đi!!!" Minh Tuệ nổi khói với cảnh tượng trước mắt. 1 nữ sinh trong đám thở hổn hểnh lên tiếng "Ko đc đâu Minh Tuệ con nhỏ này nhanh như ma vậy .

Tụi mình ko bắt kịp...". Nhược Vi mặc kệ đám nữ sinh kia và Minh Tuệ, cô bước đến chỗ Mai Linh ngồi xuống đỡ cô bạn đang nằm đau đớn nãy h đứng lên. Nhược Vi dìu cô bạn ra khỏi phòng ăn. Máu của Minh Tuệ muốn sôi lên, tức giận la lên "Con nhỏ kia!!! Mày dám bỏ đi như vậy sao!!! Cứ đợi đó tao sẽ ko để yên đâu"................................................................................................................................ Sau khi đưa cô bạn vào phòng y tế. Nhược Vi trở về lớp, trên đường về cô đã gặp phải 1 hòn đá cản đường, 1 hòn đá vô cùng lớn và hách dịch.

"Muốn gì???"cô gần về tới dãy lớp thì lại bắt gặp 1 đám nam sinh, mà tên cầm đầu chính là tên con trai hồi sáng ngồi cùng bạn gái diễn trò thân mật. Hắn ta thấy cô nên chặn đường , cô phát bực trừng mắt nhìn. Mấy nam sinh đứng phía sau Duy Phong lên tiếng "Woa... Đẹp dữ ta...", "Xinh quá, sao mình ko hề biết trường ta lại có 1 mỹ nhân như vậy nhỉ","....", đám nam sinh đó bắt đầu cười khanh khách. Duy Phong đứng trước khoanh tay trước ngực cười đểu: "Người đẹp ko ngờ lại gặp nhau ở đây". Nhược Vi ko thèm để ý đến anh ta mà cất bước đi tiếp.

Nhưng lại bị anh ta chắn ngay trước mặt. "Rốt cuộc là anh muốn gì?". " Cô nghĩ tôi muốn làm gì? Sáng hôm nay cô dám nói gì? Quên rồi sao?". Nhược Vi cười cười "Thì ra là chuyện lúc sáng. Sao? Tôi nói ko đúng à?". Đầu của Duy Phong bắt đầu có khói "Cô!!! Chết tiệt ! Còn dám hỏi nữa sao?!!!" Cô hắt mũi 1 cái "Hứ... Đúng là cặp đôi xớn xác!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro