CHAP 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau chuyện lần trk, đã lâu lắm rồi Quân chưa gặp Thiên Di nhưng chưa bao giờ dừng nghĩ về cô. Phải, cô có quá nhiều mảnh ghép bí mật mà anh chưa sáng rõ, chính vì vậy, lúc này hơn bao giờ hết anh muốn biết cô là ai. Nắm chặt danh thiếp của cô trong tay, biết chắc chắn cho dù có hỏi cũng ko nhận đk câu trả lời anh đành nhờ Tú và Đạt điều tra cho rõ. Có thể hành động này hơi lén lút nhưng quả thật đây là cách duy nhất để biết mọi chuyện nhất là khi tính hiếu kì đang ngày 1 lớn.

Có tiếng mở cửa, Đạt và Tú bước vào văn phòng Quân, tay cầm một xấp tài liệu. 3 người kéo nhau ra sofa, Quân sốt ruột hỏi

- Thế nào làm ăn đk gì k?

Tú ko trả lời ngay mặc kệ cho anh sốt sắng, tự rót một cốc nước, Tú mới chậm rãi nói

- Vất vả lắm đó, ông tướng.

Đạt đẩy tập tài liệu về phía anh

- Đọc đi, tiểu sử của chị nhà oanh liệt lắm.

Quân vội nhận lấy, cuộc đời của cô như đang hiện trk mắt anh.Bên tai tiếng Đạt vẫn vọng lên đều đều:

- Chị nhà tên đầy đủ là Trần Vũ Thiên Di, là con gái duy nhất của chủ tịch Trần Khiêm của Tập Đoàn Trần Thị với vợ là bà Vũ Thiên Hương. Như mọi người biết đó, ông Trần Khiêm là 1 người đào hoa nên năm lên 8, cô ấy theo mẹ chuyển ra ngoài sống. Có lẽ vì thế mà quan hệ với cha ruột ko đk tốt cho lắm. Tốt nghiệp học viện báo chí khoa báo truyền hình, hiện đang đảm nhận vai trò nhà sản xuất của Say hello, sau 2 tháng làm thực tập sinh. Trk đó Say hello là chương trình bị bỏ quên với tỉ lệ người xem thấp nhất của đài truyền hình nhưng trong 6 tháng nhờ bàn tay của chị nhà nó đã đứng trong số 1 trong 10 chương trình ăn khách nhất. Người trong ngành đều gọi cô ấy là phù thuỷ của say hello.

Đang nói ngon lành, bỗng Tú nhảy lên chặn họng Đạt:

- Bỏ qua mấy cái đó đi, tin này mới khủng nè.

Quân buông tài liệu xuống nhìn Tú

- Tin gì?

- Theo như giang hồ đồn thổi chị nhà khi còn học cấp 3 có biệt danh là Di baby từng đứng trong hàng ngũ play girl của trường, ngoài ra còn thuộc đội chân dài sau tay lái trong các trận đua xe. Từng là nhóm trưởng của nhóm nhảy GB theo đuổi phong cách sexy dance, cho nên trog bữa tiệc lần trk mới bốc lửa vậy đó. Kinh chưa?

Nói đoạn Tú đưa cho Quân 1 bức ảnh, người trong bức hình là cô, Thiên Di, nhưng ko phải là hình ảnh váy chữ A, tóc buông khẽ cổ điển như lần đầu anh gặp mặt ở nhà. Cô gái trong hình mắt kẻ sắc lạnh, tóc nhuộm đỏ buộc cao, Crop top hở bụng cùng với quần da bó sát. Rõ ràng người ở nhà anh và trong hình này là 2 con người ở hai thái cực khác nhau. Nhưng … sự thật họ lại là 1.

Quân ko nói gì. Anh im lặng thật lâu.Quả thật anh chẳng biết gì về cô

Đúng lúc ấy chuông điện thoại reo kéo anh về với hiện thực, nhìn vào dãy số trên màn hình Quân tá hoả. Là mẹ anh gọi

- Dạ mẹ con nghe.- Anh cố lấy lại bình tĩnh trong giọng nói.

- Quân hả, sao dạo này 2 đứa khoẻ không

- Dạ khoẻ. Mẹ và ba sao rồi. – Quân cầu trời cho mẹ đừng hỏi Thiên Di đâu

- Ukm, ba con khoẻ rồi, Đang trên đường về nhà.

- Da…… - Quân vội bật giật, giọng anh hoảng hốt trong điện thoại

- Dạ vâng gì, ko cần phản ứng thái quá như thế. – Giọng mẹ anh vẫn đều đều

- Nhưng ba…… - Quả thật bây giờ mà mẹ anh về thì vụ ly hôn lộ hết

- Ba con khoẻ rồi. Ông ý bảo nhớ 2 đứa, tối nay 2 đứa về nhà sớm nha.Ba mẹ sang ăn tối. Vậy nha con trai.

Quân ko tin nổi vào tai mình, mẹ anh vừa đòi gặp 2 đứa, nghĩa là ngoài anh ra còn có cả Thiên Di.

“ Hay là mình thú thật vụ ly hôn”

Quân đi đi lại lại trong phòng khiến Đạt và Tú k khỏi thắc mắc phụ mẫu vừa nói gì mà khiến anh la hét rồi thẫn thờ như thế.

“ Ko đk, ko đk. Sức khoẻ của ba vừa mới ổn định, mẹ lại huyết áp cao. … chết thật. Phải làm sao đây”.

Cái tình thế này ko phải Quân chưa nghĩ đến chỉ có điều ko ngờ nó lại diễn ra nhanh đến vậy. Anh chưa kịp lên phương án đối phó.

“ Đến nước này đành phải làm vậy thôi”.

Nghĩ vậy, Quân lấy vội chùm chìa khoá trên bàn chạy nhanh ra khỏi công ty để mặc 2 ông bạn đang ngơ ngác nhìn nhau.

- Nó gặp khủng bố ak.

Đài truyền hình

Thiên Di đang chăm chú vào màn hình máy tính thì điện thoại bỗng rung lên.

- Thiên Di, anh, Quân đây em đang ở đâu đấy.- Giọng anh hối hả như sợ cô sẽ chạy mất.

- Dạ, em đang ở đài truyền hình.

- Đk rồi, cứ ở đó, 5’ nữa anh tới.

- Em…

Tút… tút….

Cô chưa kịp hỏi có chuyện gì xảy ra thì anh đã cúp máy. Trống ngực đập liên hồi, cô tò mò về chuyện anh sắp nói ra.

“ Không biết là chuyện tốt hay xấu”.

Nhưng dù là tốt hay xấu thì cô cũng rất ngại gặp anh, bởi sáng nay, nhìn vào trong gương bụng cô dù vẫn chưa thấy nhưng đã nhỉnh hơn một tí, ngồi ko cẩn thận là bị nhìn ra ngay. Mà cứ tiếp xúc nhiều như vậy thì không sớm thì muộn cũng lộ mà thôi.

“ hay là chuyển công tác”

Cô lắc đầu quầy quậy. Tâm huyết nửa năm nay ngủ ko ngủ, ăn ko ăn, chỉ hì hục làm việc nói bỏ là bỏ đk sao. Nhưng nếu cô còn trong thành phố này thì còn phải gặp anh nhiều. Thiên Di lại thở dài:

“ Thôi thì do may rủi vậy”.

Đúng như lời nói trong điện thoại, 5’ sau anh có mặt tại đài truyền hình. Vừa nhìn thấy anh, dù rất tò mò nhưng với tư cách của một bà bầu cô vẫn chầm chậm tiến về phía anh. Nhưng Quân thì khác anh vội vã lôi tuột cô lên xe. Vừa lái xe, Quân vừa thao thao bất tuyệt về cuộc nói chuyện vừa rồi cho Thiên Di nghe. Cuối cùng anh đưa mắt sang nhìn cô hỏi:

- Em giúp tôi chứ?

Thiên Di ngơ ngác 1 lúc rồi đành gật đầu cái rụp. Anh dồn cô vào sự đã rồi thế thì thử hỏi từ chối sao cho đk.

Thiên Di đang đứng trong căn nhà mà trk kia cô đã từng là chủ nhân, ak không là phu nhân của chủ nhân. Dù vậy nửa năm gắn bó cũng đem lại cho cô cảm giác thân thuộc và nao nao của người đi xa về thăm nhà. Không có bất cứ thay đổi gì. Cô nhìn quanh, phải, mọi thứ vẫn vậy, kể cả ……… ảnh cưới.

- Anh vẫn chưa gỡ ảnh cưới xuống sao, hay mẹ đến nên vừa mới treo lên.

Anh cũng chợt nhìn bức ảnh ở phòng khách và bối rối:

- Ak, … ukm, anh vừa mới treo lên.

Thiên Di thấy lạ là tại sao mình không thích câu trả lời này của anh lắm. Tuy vậy cô vẫn tươi cười bước vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Quân nhìn theo bóng cô, anh cảm nhận đk sự sống trong căn biệt thự đang dần trở lại. “ Nhờ cô ấy chăng”.

Lục đục trong bếp dọn cơm đk một lúc thì bên ngoài ba mẹ anh đã đến. Họ đành phải nắm tay nhau diễn cảnh 1 đôi hạnh phúc cho phụ mẫu hài lòng. Và thật ko ngoài dự đoán, trong suốt bữa ăn mẹ anh cứ nhắc mãi đến việc con cái. Cô ko biết đứa trẻ trong bụng có hắt xì hơi nhiều vì bị bà nội nhắc đến suốt hay không chứ cô là mẹ nó thì cứ chốc chốc lại giật mình thon thót.

Cuối cùng thì qua bao nhiêu sóng gió bữa cơm cũng đã hoàn thành xong, vở kịch sắp đk hạ màn. Cô ở lại dọn dẹp, anh tiễn ba mẹ ra xe. 2 ông bà bước đi mà lòng khấp khởi vì đã tác thành cho con trai mà ko biết mình bị ăn quả lừa. Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài đk bao lâu thì bà đã xám mặt lại vì nhìn thấy kẻ mà mình chẳng ưa. Huyền Thư.

Thường thường Quân hay ăn tối với Thư nhưng hôm nay đợi mãi ko thấy anh đến nên cô quyết định đến thẳng đây, nói cho cùng thì cũng là cho anh một bất ngờ. Nhưng cô ko ngờ ngoài Quân ra có cả ba mẹ anh ở đây. Họ cũng đang rấtbất ngờ về sự xuất hiện này.

Thấy Thư, mẹ anh quay sang nhìn anh với ánh mắt hằn học:

- Cô ta làm gì ở đây?

Cũng đúng thôi, làm gì có bà mẹ nào lại ko ác cảm với đứa con gái đã đá *** con trai mình ra đi rồi trở lại khi nó đã yên bề gia thất. Ba anh ko nói gì, ông tức giận bỏ lên xe. Tuy vậy mẹ Quân vẫn muốn làm rõ mọi chuyện:

- Cô nói đi cô làm gì ở đây. – Giọng nói bà vẫn đầy ác cảm.

- Cháu….- Thư khép nép. Trông cô lúc này thật nhỏ bé. Quân nhìn thấy cảnh đó mà ko khỏi đau lòng. Mẹ anh cứ như đang bắt nạn Thư vậy.

Anh gắt lên

- Mẹ! chuyện này con tự biết giải quyết.

Bà quay sang, im lặng

- Tốt nhất là dứt khoát, nếu con để Thiên Di chịu thiệt, mẹ sẽ hỏi tội con.

Nói rồi bà lên xe, chiếc xe chuyển bánh.

Quân khẽ ôm Thư vào lòng, cô đang nấc lên từng hồi trong tiếng khóc. Nhưng biết trách ai chứ, đều do lỗi của cô. Đứng một lúc im lặng ko nói gì, thấy trời bắt đầu trở gió, Quân dìu Thư vào nhà, nhưng mới bước đến cổng anh đã thấy tiếng Thiên Di vọng ra, hình như đang nói chuyện điện thoại:

- Đúng rồi, hạng người như vậy bị mắng là đúng rồi. Oan ức gì đâu em. Làm gì có chuyện bỏ đi rồi trơ trẽn đòi quay lại, con người ấy không có liêm sỉ chắc.

Nghe nội dung câu chuyện có vẻ ăn khớp với tình trạng vừa rồi của Quân và Thư nhưng thực chất nào phải vậy. Đầu dây bên kia là anh chàng đồng bóng bên chuyên mục thời trang. Anh ta tên Bình, là một tên gay và chơi rất thân với Thiên Di. Cô cũng là người duy nhất trong chương trình biết mối tình đồng tính của “ nàng Bình ”. Chẳng qua là người tình đồng tính đã đá *** nàng ta 1 thời gian, bây giờ lại nằng nặc đòi quay lại. ức quá, “ nàng” mới mắng anh ta một trận khiến anh ta bỏ đi. Nhưng mắng xong lại yếu lòng thấy thương thương nên mới gọi điện cho cô tâm sự.

Chuyện chỉ có vậy chứ cô nào biết bên ngoài vừa xảy ra chuyện gì nhưng cơn giận với mẹ trong Quân chưa nguôi thì lại đến gáo nước này ụp tới, không nghĩ nhiều anh lao tới dựt phắt cái điện thoại trong tay cô ra

- Cô nói đủ chưa

Thiên Di ngơ ngác:

- Anh làm sao vậy?

- Cô thích thú với chuyện đó vậy sao?

Cô vẫn ko hiểu gì nhưng vô cùng bực tức với hành động bất lịch sự đó của anh. Nhìn cái điện thoại nằm cỏng queo trên đất, vỏ 1 nơi, pin 1 nơi cô xót xa. “ Cái điện thoại thứ 2 trong tháng đó. Mình vừa mới mua”.

Quay sang Quân, mặt anh đỏ gay lên vì tức giận, biết mình ko nói đk thêm gì nữa cô quay lưng bỏ đi. Nhưng chưa kịp làm gì anh đã kéo giật cô lại

- Cô đứng lại đó chuyện này ko chưa xong đâu.

Bị sức một người đàn ông đang trong cơn tức giận kéo lại, cô mất đà ngã phịch xuống nền đá dưới chân. Ê ẩm cả người. Mặt xám lại vì đau.

Thấy tình hình ko ổn, Huyền Thư vội chạy lại kéo anh ra.

Ngoài đường

Mẹ anh đang trên xe về nhà mà lòng ấm ức ko nguôi, định mở túi lấy điện thoại gọi cho Thiên Di xem thế nào thì bỗng phát hiện đồ cá nhân ko phải của mình

- Chết cầm nhầm túi của Thiên Di rồi.

Bà định ra hiệu cho anh tài xế quay đầu lại thì chợt nhìn thấy cái gì đó.

Là sổ khám thai.

Bà mơ mờ hồ hồ gọi điện cho Quân hỏi rõ sự tình nhưng ngoài tiếng chuông đổ, ko ai nhấc máy. Một cảm giác bất an nhen nhói.

Lúc này ở nhà

Sau khi Quân bỏ đi đk 1 lúc, Thiên Di cũng định ra về nhưng mãi ko thấy túi xách đâu cả. Xục xạo tìm 1 lúc cô bắt đầu thấy đau bụng. Nhìn xuống chân, trên bộ vest trắng của cô có gì đó, hình như là một vệt máu đỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro