#50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi biết em, mặt trời của tôi ấy, người mà tôi nghĩ không có từ nào hoàn hảo hơn để dành cho em ngoài sự hoàn hảo. 

Tại sao cuộc đời lại trêu ngươi, để cho một kẻ như tôi lại biết đến một người tuyệt vời như thế? Để tôi ngưỡng mộ, trao tôi hy vọng, để rồi tôi mù quáng?

Tôi không có gì cả, tôi không tuyệt vời như em, tôi không có trí thông minh tuyệt đỉnh, không tiền tài, thứ duy nhất tôi có có lẽ là một trái tim giản đơn mà yêu em. Nhưng mà em chẳng cần, em để mặc cho cái nắng hè hong khô tôi, đốt tôi cháy rụi trong ánh mắt rực lửa ấy. Có lẽ tôi là một kẻ khờ, hoặc là thằng điên mọi người thường nhắc tới, tôi ngây ngốc đi theo em và nhặt nhạnh những tro tàn em thiêu cháy, rồi ôm lấy chính mình mà xót xa.

Có nhiều lúc, tôi không mong mình biết em, càng không mong mình không yêu em, bởi em là mặt trời, còn tôi chỉ là tàn tro. 

Bụi tàn tro được thiêu đốt bởi mặt trời chói sáng. 

Tôi được thiêu đốt bởi em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro