28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói chung là, lời này của Oda Sakura chỉ có thể biến thành lời nói đùa.

Dazai Osamu nằm bẹp trên bàn, oán than:

"Công việc thật nhiều… Pikahito! I choose you! Mau thay tôi làm việc đi!"

Đông Quân khiếp sợ bắt chéo tay:

"No! Đừng hòng áp bức tui!"

Hiện tại tui chính là một người vừa nhận tiền lương của Gojo Satoru, B.O và cao tầng chú thuật sư. Tui không hề nghèo, đừng hòng tui khuất phục trước sức mạnh của đồng tiền!

Dazai Osamu thất vọng: "Cũng đúng, Pikahito vô tri như vậy, làm sao có thể làm được nhiệm vụ này.'

Đông Quân: Ê ăn nói quá đáng dữ vậy! Tui cũng có trái tim chứ bộ.

"Tới giờ rồi, tôi đi trước."

Oda Sakunosuke nhìn giờ giấc, cũng sắp đến giờ làm việc rồi. Hắn đứng lên, tiến về phía Oda Sakura, nhẹ tay xoa đầu con bé. Oda Sakunosuke dặn dò mấy đứa nhỏ ở nhà rồi nhanh chóng rời đi.

Mà Oda Sakunosuke đi rồi, Dazai Osamu cũng nối bước đi theo. Để lại Đông Quân cùng mấy đứa nhỏ. Đông Quân chơi đùa với tụi nhỏ một lát, mua bánh kẹo đồ chơi cho tụi nó rồi cũng đi.

Đông Quân mở ra máy tính bảng, bật bản đồ Yokohama lên.

Để coi nào, hôm nay đã thanh tẩy xong chú linh ở vùng này và vùng kế bên. Khúc này thì lượng chú linh có cấp bậc quá thấp, ngày mai tới xử lý cũng không có gì.

Cho nên, tan ca, hết việc, đi chơi thôi.

Khoan từ từ, mình có quên cái gì không nhỉ?

Mua bánh kẹo và trà tới thăm Edogawa Ranpo, Nakajima Atsushi và xã trưởng Yukichi rồi. Hôm trước cũng vừa về thăm Fushiguro Megumi và Kento Nanami, bánh ngọt cũng đã ship tận mồm Gojo Satoru. Nghe nói hai chị em nhà Miyano vừa nhận được quà của cậu ngày hôm qua. Rye thì đang lăn lộn ở đâu đó khá tốt, ăn vạ tốt như thế thì không cần đi thăm cũng được.

Quên cái gì nhỉ?

Gin và Vodka —

Ừa đúng rồi, hai khứa này bị thương nằm một đống, quên ship đồ ăn cho họ. Chắc đói vêu mồm luôn rồi ấy.

Đông Quân gật gù, xếp hàng mua cho Gin và Vodka hai cái hamburger. Sau đó bắt taxi đến chỗ Gin.

Được rồi, tớ chọn cậu! PikaGin!

Gin: *rùng mình*

***

***

Thật ra thì chú linh không cần đi xe cộ để di chuyển.

Nhưng Đông Quân không thích, trừ tình huống quan trọng, sinh hoạt của Đông Quân không hề khác một con người bình thường là bao.

Đông Quân tới căn cứ mà Gin đang trú ẩn, vừa mở cửa đã ăn hẳn một viên đạn ngay đầu.

Đông Quân cạn lời, nhìn Gin lạnh băng cầm súng chỉa vào mình:

"Đại ca, anh lại lên cơn nữa à? May là tôi chứ lỡ Vodka hay cấp dưới thì tổ chức các anh lại phải tuyển thêm nhân viên đấy. Nè đồ ăn đây, ăn đi má, Vodka đâu rồi?"

Gin nhíu mày, nói thật thì hắn không thích cái kiểu nói chuyện cỏ lúa ngang nhau của Mahito. Nhưng hắn không có rảnh mà bắt bẻ mấy thứ này. Gin tặc lưỡi, hạ súng xuống, sau đó nhìn thức ăn Mahito đem đến.

Gin im lặng, hắn cũng không thích hamburger.

"Vodka ra ngoài mua thức ăn."

Đông Quân chột dạ, hình như là do mình quên mất bọn họ nên họ không có đồ ăn, đói quá phải tự lực cánh sinh.

Nhưng thấy Gin để đồ ăn qua một bên, Đông Quân bất mãn kêu lên:

"Chời ơi người ta mua đồ ăn cho mà dám chê hả? Hong ăn thì đưa đây!"

Sau đó há mồm nuốt luôn hamburger lẫn túi giấy kẹp nó.

Gin: "…"

Ăn luôn cả rác, công nhận bảo vệ môi trường thật.

Hiếm khi suy nghĩ bay xa, Gin lại nhìn thấy Mahito chuẩn không cần chỉnh phun ra túi giấy. Không hề bảo vệ môi trường một tí nào luôn.

Gin ghét bỏ nhìn Mahito nhặt rác vứt vào thùng: "Gớm quá."

Đông Quân dùng xịt rửa tay, thấy Gin nhìn mình bằng ánh mắt ghê tởm, cậu chống nạnh: "Gì đây? Khinh tui hả? Có tin là tui còn làm được nhiều chuyện khác khiến anh ghê tởm đến mức lăn đùng ra xỉu hay không?"

Gin: "…" Kỹ năng đó có gì đáng tự hào hay sao mà khoe?

Thấy cái mặt Gin trông vô cùng khinh người, Đông Quân cười thô bỉ, xoa tay hằm hè nhìn Gin.

Gin bắt đầu thấy sống lưng lạnh toát. Mỗi tội đại ca là người sang chảnh, sống lưng đại ca thẳng tắp, lạnh nhạt và kiêu ngạo chờ đợi trò mèo của Đông Quân. Thực ra hắn khá hiếu kỳ là con chú linh này định làm hắn ghê tởm kiểu gì?

Sau đó, dưới sự chứng kiến của Gin, Đông Quân mở cửa phòng vệ sinh bước vào.

Một lát nữa, cửa WC mở ra…

Một tên đàn ông cao 1m8, mày rậm mắt to, râu quai nón nam tính và cơ bắp vạm vỡ đang mặc một bộ đồ hầu gái tai mèo.

Bởi vì cơ ngực của hắn ta quá phát triển, nút áo chỗ ngực trực tiếp bị bung ra, bắn mạnh tới mức sượt ngang mặt Gin như một viên đạn thực thụ. Đồng thời chỗ nút áo bị bung lộ ra phần cơ ngực bị lông ngực um tùm.

Một tên đàn ông vạm vỡ căng đét với nội tiết tố nam phát triển vượt bậc nên lông tóc xum xuê đang mặc một bộ váy hầu gái ngắn cũn cỡn màu hồng phấn. Tên đàn ông đó không ngừng uốn éo, sau đó bắt đầu hát:

"Mình bắt chước loài mèo kêu nha ~ kêu cùng em méo méo méo meo ~"

Gin: "…" Thực sự, hắn cảm thấy ghê tởm đến mức á khẩu.

Mù!! Hắn mù!!

Gin siết chặt khẩu súng của mình. Hắn muốn bắn thằng trước mắt lắm, nhưng hiện tại dạ dày hắn đau quặn cả lên.

Lẽ nào mình bị thương nặng đến thế? Nhưng mà mình bị súng bắn ngay vai mà??

Ghê tởm đến mức đau dạ dày là có thật.

Gin che miệng lại, bình tĩnh khống chế bản thân làm ra mấy hành động mất đi sự sang chảnh.

Thấy bộ dáng Gin như vậy, Đông Quân cười ha hả. Cậu ta lắc mông đến gần Gin, đá lông nheo và tặng kèm nụ hôn gió cho Gin.

Gin: "…"

Đừng, đừng tới đây!!

"É hé hé, thế nào đại ca? Có phải là động lòng với em rồi đúng không?"

Gin nhắm mắt thống khổ. Đừng nói động lòng, hắn động cả lục phủ ngũ tạng luôn rồi.

Gin tức giận, chuẩn bị dùng súng bắn lủng người tên đàn ông thấy mà ghê trước mắt.

Đúng lúc này cánh cửa bật mở, Vodka khiếp sợ há to mồm, ngỡ ngàng đến nỗi làm rơi hộp cơm xuống đất.

"Đ-đại ca?"

Phía sau lưng Vodka, Bourbon cùng Scotch rơi vào trầm tư một cách đáng nghi ngờ. Họ nhìn Gin đang trong trạng thái ở trần, lại quay qua đánh giá tên đàn ông tràn ngập hormone nhưng lại lựa chọn mặc những thứ không thể nào nữ tính hơn.

Bourbon sợ hãi, nhỏ giọng cảm thán: "Không hổ là Gin, gu cũng mặn mòi thật."

Mỗi tội tuy Bourbon nói nhỏ đúng là Gin nghe không được, nhưng Scotch và Vodka lại nghe rất rõ ràng.

Vodka từ cơn bật ngửa tỉnh lại, sau đó nắm chặt tay, kiên định kêu lên:

"Không sao, đại ca, em sẽ luôn ủng hộ đại ca." dù gu đại ca cứ như là mới vớt từ biển Chết lên, mặn chát tới cái mức độ không sinh vật nào sống được.

Tự nhiên bị mang tai tiếng - Gin: ??

Gin cười lạnh kéo cò súng.

Trời lạnh rồi, cái đám này phải đi chết hết.

***

***

OOC đại ca Gin nhẹ nhàng tình cảm nha cả nhà.





(Momo: 0363576975)

Ngân hàng Kienlongbank: 55576975

Tấm lòng của độc giả dù ít hay nhiều cũng sẽ giúp được cuộc sống của toi vài phần. Cảm ơn lòng thành của các bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro