100/ Chuẩn bị giáng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng sợ tối hôm qua như thế nào lăn qua lộn lại thì sáng hôm sau Luna vẫn là đúng giờ rời giường. Mặc dù như vậy, nhưng giấc ngủ không đủ vẫn là làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến mí mắt thâm quầng cùng tâm tình của cô.

Rời giường sau, đánh răng rửa mặt này đó việc hoàn tất, Luna liền đỉnh một bộ mặt tinh thần không phấn chấn xuống lầu.

Kết quả vừa mở cửa ra, liền thấy một gương mặt tuấn tú cười đến sáng lạn cùng cặp mắt vàng óng quen thuộc.

- Buổi sáng tốt lành, my sweet heart! ~♥~

Kaname chớp chớp mắt, âm thanh tràn ngập sung sướng.

Nói xong lại cúi đầu, ở ngoài miệng Luna mổ một cái.
- Sớm an hôn nha!~~♥♡

Vốn dĩ tối qua cùng với Ukyo tan rã không vui, buổi tối lại ngủ không đủ giấc làm cho tâm tình bực bội. Khi gặp phải Kaname, cô cảm thấy bản thân như hoàn toàn bị chữa khỏi.

Có bạn trai gì đó thật ra cũng không tệ.
- Sớm an! Sao hôm nay anh lại dậy sớm vậy?

Ngày hôm qua chủ động thông báo cùng với được đối phương đáp lại. Kích động một đêm không ngủ, sáng sớm Kaname liền canh giữ ở trước phòng Luna.

- Không phải là anh trông mong được nhìn thấy em thật sớm đó sao?

Vừa dứt lời, cô đã bị lôi kéo vào một cái ôm ấp cứng rắn lạnh lẽo, anh ấy... phỏng chừng đã đợi ở đây rất lâu đi.

Luna bất đắc dĩ, thân thể gắt gao bị người ôm trong ngực, muốn rời xa nửa phần cũng không thể.

Liền như vậy đi xuống, anh ấy chẳng lẽ định ôm cô đến khi nào đây?

Nỗ lực di chuyển thân thể bị giam cầm, Luna dò xét ra khuôn mặt giấu ở trong ngực Kaname, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng người kia.

- Trước buông em ra đi.
Gần khoảng cách như thế làm cho gương mặt Luna không khỏi nóng lên.

Hưng trí nhìn vào gương mặt đỏ hồng của đối phương, Kaname tươi cười càng thêm lười biếng mị hoặc.

- Không buông, anh còn chưa ôm đủ đâu.
Nghe Luna nói làm cho anh buông ra cô, Kaname chẳng những không thuận theo còn đem thân thể dán lên càng chặt, vẻ mặt đáng thương hề hề cùng biểu tình vô tội.

Luna không nghĩ tới anh ấy sẽ phản ứng như thế, chính cô lại phải dùng sức lực đẩy một phen nữa.

Vẫn là không xê xích được.
- Đừng nháo, buông tay ra, em còn phải đi làm bữa sáng.

Nhìn cô gái có dấu hiệu thẹn quá thành giận, Kaname vẫn là ngoan ngoãn nới lỏng ra ôm ấp.

Hai người bên ngoài cửa phòng nói chuyện hồi lâu, vừa vặn Jun cũng vừa tỉnh dậy.

Luna chân vừa bước vào phòng liền bị Jun bước chân tập tễnh đang cố gắng trườn xuống giường làm bị chọc cười.

Thằng bé chớp chớp ánh mắt to tròn, mồm miệng không rõ gọi.
- Mama...

Luna ánh mắt ôn nhu định ôm Jun vào lòng, Kaname mắt sắt phát hiện ý đồ của cô liền vươn hai cánh tay tiếp thằng bé vào lòng.
- Jun ngoan ngoãn đến đây ba ba ôm một cái.

Rõ ràng Jun thực nể tình cho Kaname một gương mặt thật to tươi cười.

Luna nghe vào trong tai hai từ "ba ba" mà Kaname nói liền hàm nghĩa cũng trở nên không giống, nói không rõ là cảm giác gì nhưng cô vẫn là bị cảm động.

Người đàn ông này rõ ràng có thể vì cô mà tiếp nhận cả Jun thì Luna cảm thấy mình còn gì nữa mà cưỡng cầu.

Kaname tiếp nhận ánh mắt của Luna, nhất thời tâm tình thật tốt, cất giọng cười vui sướng không thể nào che dấu được.

Cho nên, đến khi bước vào thang máy, anh ta vẫn là liên tục dán lấy Luna cùng anh nói chuyện.

- Luna, em có phải đã thích anh thật lâu rồi không?

- Ha ha, đúng vậy!
Thang máy hôm nay như thế nào lại chậm đến như vậy nha.

- Anh cũng vậy! Vừa gặp em anh đã thích rồi em rồi.

- Vậy sao?
Như thế nào vẫn chưa đến vậy.

- Anh có thể lại hôn em sao?

- Ừ ừ.
Chờ đợi thang máy quả nhiên thật khốn khổ mà.

...

Xuống lầu thời điểm, Luna có chút bất đắc dĩ nhìn một lớn một nhỏ hỗ động.

Kéo kéo khóe miệng, không nói lời nào mặc vào tạp dề, cô đi vào nhà bếp chuẩn bị thức ăn sáng cho mọi người.

Chẳng bao lâu trong nhà tràn ngập một cỗ hương vị ngọt ngào.

Nhìn vào bộ dạng chuyên tâm giỏi giang của cô gái mà mình thích, Kaname cầm lòng không đặng liền ôm đi lên.

Đang bận rộn Luna, đột nhiên nấn ná bị một đôi cánh tay ôm làm cho bị dọa nhảy dựng.

- Làm sao vậy?

Kaname từ sau lưng ôm, lấy mặt cọ cọ lỗ tai hơi lạnh của cô, lầm bầm mở miệng.
- Sao lại đối với bọn họ đều tốt như vậy?

Biết anh nói đến việc nấu ăn cho mọi người, Luna có chút không hề để ý nói.
- Lại không phải việc gì lớn, vả lại em cũng quen rồi.

Kaname thở dài.
- Nhìn em vất vả, anh cũng không đành lòng.

Nói đến cùng, Luna lại chưa từng vì Kaname mà làm riêng cái gì cho anh, lại chẳng phải chỉ đối xử với anh là đặc biệt nhất, nói không khó chịu là giả.

- Bất quá, em chính là thực bất công.

Kaname nhéo nhéo gương mặt của cô, giọng nói chua chua.

Luna bận việc trên tay, cũng không lên tiếng.

Cô duỗi tay ôm chồng đĩa trước mặt, liền xoay người đặt vào tay Kaname.
- Kaname, giúp em đặt ra bàn!

- Đã biết.
Kaname thấy cô gái không lại phản ứng bản thân, có chút chán nản trước đem mấy thứ này bày ra bàn.

Rón ra rón rén đi theo phía sau anh, Luna vươn tay mang một đĩa trứng ốp lếch bảy phần chín mà Kaname yêu thích đặt trên bàn, ngay vị trí chỗ ngồi của anh.

Kaname thấy động tác nhỏ của Luna, lồng ngực phập phồng, chậm rãi vươn hai cánh tay đem người ôm vào trong ngực.

- Luna...

- Sao vậy anh? Có phải thật cảm động không?
Luna ngẩng đầu cười hỏi.

- Đột nhiên anh cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian. Làm sao bây giờ, tự nhiên thực muốn thời gian dừng lại ở thời điểm này thôi.

- Chỉ như vậy mà đã thoả mãn rồi sao?
Luna không khỏi buồn cười, trêu chọc anh.

- Chỉ cần là em luôn ở bên cạnh anh.
Kaname còn thực sự mà chân thành nhìn vào người trong lòng.

Luna ngước lên, hai tay vòng quanh cổ Kaname, làm cho đôi mắt anh cùng cô đối diện.
- Kaname, cảm ơn anh đã yêu thích em.

- Kia...đã cảm ơn thì cũng cần phải báo đáp anh đi.
Kaname trong nháy mắt lại biến thành bộ dạng sắc mị mị.

- Trứng ốp lếch đặc biệt nhất thế giới do chính tay Luna làm không phải là báo đáp lớn nhất rồi sao?
Luna buồn cười thoát thân khỏi Kaname.

Có chút sủng nịnh lại vui vẻ nhìn vào bạn gái mình, phía sau Kaname giả vờ một mặt oán phu nhìn chằm chằm vào bóng dáng bận rộn đi vào nhà bếp.

- Luna...

Bị bạn gái cưỡng chế di dời đến sô pha với lý do vướng tay vướng chân, Kaname nhìn mặt Jun, tỏ vẻ bản thân mình vừa bị cả thế giới vứt bỏ.

Chứng kiến người nào đó bán manh làm nũng, ánh mắt Luna càng trở nên nhu hòa.

...

Làm thêm vài món ăn sáng, liền bày biện lên bàn, lúc này thì người trong nhà cũng dần dần tỉnh dậy, lật đật xuống lầu.

Luna hôm nay ăn mặc một thân áo sơ mi tay dài có cổ, dưới chân là chiếc quần jean che dấu đôi chân thon dài.

Cô gái ngồi bên cạnh Kaname, chân trái cùng chân phải đan chéo vào nhau, ôm đứa bé trong lòng.

Đôi mắt cô hứng thú nghe người đàn ông bên cạnh nói chuyện, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, thoạt nhìn thật vui vẻ.

Từ lúc xuống lầu một khắc, ánh mắt bọn họ đều không hẹn mà dính vào trên người cô.

- Xem ra Luna-san hình như tâm tình tựa hồ thực tốt?~♥

Xem Luna an tĩnh ngồi trên ghế, con ngươi màu đen rút đi vẻ lạnh nhạt khi mới tới nơi này, bây giờ ngược lại càng phát ra ôn hòa. Tsubaki không biết cố ý hay vô tình mà kéo ghế ngồi vào bên cạnh Luna, tay kia choàng qua sau ghế như là đang đáp vào bả vai cô.

- Hửm?

Một đoạn hỗ động buổi sáng cùng bạn trai làm cho tâm tình Luna khó được cảm thấy mỹ mãn, nên cô cũng không cùng Tsubaki chấp nhặt.

Mà Kaname thấy hành động mờ ám này, dĩ nhiên sẽ không để cho Tsubaki được như ý nguyện. Anh rõ ràng không hề nương tay vỗ vào bàn tay không yên phận kia, khóe mắt một trận cảnh cáo.

Azusa liếc nhìn Tsubaki, vẫn kịp nhìn thấy đối phương ánh mắt bực tức chưa kịp trôi qua.

Thấy anh trai còn muốn nói cái gì, Azusa lập tức ngăn lại.

Liếc nhìn hướng Kaname một cái, Iori dường như không hề để ý thưởng thức chậu cát cánh trong tay.

Nhìn thấy hai người như có như không ngọt ngào không khí, vừa mới ngồi vào bàn Asahina Ukyo lại là một trận không thoải mái.

Ánh mắt anh ngay từ đầu liền không hề rời khỏi Luna, trong đó bao hàm áy náy, hổ thẹn cùng bất an. Anh thật muốn hướng cô bắt chuyện, nhưng lại bị sự lạnh lùng vô hình từ cô gái chậm rãi tách ra, thiên ngôn vạn ngữ chỉ đành giấu kín ở trong lòng.

Chứng kiến Kaname ngày càng gần cô gái, Ukyo thực muốn răn dạy em trai mình, nhưng lại không biết lấy thân phận gì để ngăn lại bọn họ, chỉ có thể yên lặng mắt nhìn mà trong lòng đau nhức.

Qua hồi lâu, Ukyo vẫn là chậm rãi nhắm mắt lại để che dấu những cảm xúc khác thường.

Trên bàn ăn, những người khác cũng thực im lặng mà dùng bữa, ánh mắt không biết là vô tình hay cố ý luôn rơi vào vị trí của Luna.

Bất quá đối với điều này Luna cũng chẳng phải thật bận tâm là được, điều cô nghĩ đến là giáng sinh thật nhanh đến, không biết phải chuẩn bị lễ vật gì cho bọn họ đây, dù sao cũng ở chung thời gian dài như vậy.

Hikaru bất động thanh sắc đem biểu tình trên gương mặt của những người này quét qua một lần, khóe môi chậm rãi gợi lên tươi cười ôn hòa.

...

Ăn một ngụm bánh mì sandwich, Louis yên lặng nghe mọi người nói chuyện, sau đó mới mở miệng nói.

- Không bao lâu nữa là giáng sinh rồi, mọi người có dự định gì sao?

Đối với lễ giáng sinh "mười lần có chín lần" ở nhà cùng các mọi người vượt qua kỳ lễ, Yusuke không khỏi lão thành phun tào một chút.

- Vậy sao? Mà cũng chẳng cần phải chuẩn bị gì đâu, thôi thì cứ như mọi năm họp mặt lại ăn cơm, không thì cứ cho qua luôn cũng được.

- Không được, năm nay có chị Luna cùng với Jun-kun, ít ra phải chuẩn bị cái gì đấy để ăn mừng chứ.

Wataru là người đầu tiên phản đối.

- Đúng vậy, là nên tổ chức ăn mừng.

Iori hiển nhiên cũng đồng ý với ý kiến này.

- Masa Masa, hay chúng ta đi mua cây thông mới đi, còn cả vật trang trí, rồi còn bánh kẹo nữa.

Wataru hưng phấn xoè ra năm ngón tay, vừa liên tục lay động Masaomi đang ngồi ở bên cạnh.

- Đừng vội, Wataru, chúng ta ăn cơm trước đã.
Masaomi nghiêng đầu mỉm cười nhìn em út.

- Hôm đó có muốn ăn cái gì sao?

Asahina Ukyo cũng gia nhập cuộc nói chuyện, khóe mắt không tự giác hướng về phía Luna.

Louis thực săn sóc hướng Luna nhìn lại, gương mặt quan tâm là không thể nào che dấu được.

- Như vậy, hãy chọn lẩu hải sản đi, thực náo nhiệt, hơn nữa ở Hàn Quốc vào ngày này người ta cũng thường ăn lẩu.

- Luna em ăn thử món cháo này đi, hôm nay ăn thật ngon miệng.

Kaname ngồi bên người Luna, tay phải vuốt tóc dài, miệng kề sát bên tai cô trầm thấp lên tiếng, khóe mắt không kiêng nể đánh giá các anh em trai.

Người này căn bản chính là quang minh chính đại thị uy.

Luna trừng mắt anh một cái, bất quá vẫn còn là giữ thể diện cho anh nên chẳng chê trách gì. Chỉ là vẻ mặt của mấy những người khác hiện giờ "giận mà không thể trách" nhìn nhau, tỏ vẻ họ cũng không vui vẻ gì.

Riêng người làm bạn trai như Kaname mới cảm nhận được phía dưới bàn, mu bàn tay anh đã bị véo đến đỏ, bất quá vẻ mặt anh ta còn là thực sự hưởng thụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro