121/ Hikaru xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luna lúc này chính là thút tha thút thít nức nở nơi nơi đi loạn, đầu óc một mảnh rối loạn, không biết chính mình sẽ đi đến chỗ nào.

Giờ này đã muộn, trên đường cái người đi đường cũng dần dần ít lại. Ấy vậy mà không ít người nhìn thấy Luna thất hồn lạc phách mà nhìn nhiều vài lần.

Đỉnh đầu pháo hoa từng đoá sáng lạn không ngừng nở rộ.
Luna có chút mê mang nhìn lên bầu trời rực rỡ kia, không tự giác xem đến ngây ngốc.

Thật lâu sau, bắn pháo hoa kết thúc, người ngoài đường dần dần đi hết, Luna mới đứng dậy chuẩn bị về nhà.

Cô thở dài một hơi, một bộ biểu tình tình lạnh nhạt chậm rãi đi trên đường.

Gió lạnh trùng trùng, thổi trúng lá rụng đánh vào nhau nghe lộp bộp, bất quá lúc này cái lạnh lẽo khắc nghiệt của mùa đông cũng không xua tan được nỗi đau trong tim Luna giờ phút này...

Cô thật không muốn trở về nhà nhìn mặt người đó nữa, vì cô sợ mình sẽ nhịn không được mà tẩn cho anh ta một trận.

Đoạn đường dần dần thưa thớt, Luna yên lặng quẹo vào một cái ngõ nhỏ. Càng đi sâu bên trong thì không khí càng im lặng, thỉnh thoảng chỉ có một, hai chiếc xe chạy qua đường.

Bước chân cô không ngừng mà hướng về trước đi tới, bỗng nhiên nghe được âm thanh của nhiều chiếc xe máy đang rịn ga, nhưng Luna cũng không lắm để ý.

Một lát sau, tiếng động lớn dần, Luna chứng kiến vài thanh niên cưỡi xe máy vượt theo bên người cô gào thét mà qua.

Ban đầu cô cũng không quan tâm lắm, chỉ lo vùi đầu lẳng lặng tiếp tục đi.

Chỉ là trong chốc lát sau, đám người này thế nhưng lại quay đầu trở về, còn ngồi trên xe chạy vây quanh cô mà chuyển động.

Chỉ là chưa chờ cô suy nghĩ xong, thì đã nghe thấy tiếng xe máy vù vù rung động, một trong những người đó, có vẻ là cầm đầu còn hướng về phía cô huýt sáo trêu đùa bất nhã.

- Cô gái nhỏ, có muốn lên xe cùng bọn anh đi chơi hay không?

Nói xong, cả đám người ồn ào cười to, từng chiếc xe vây quanh cô một vòng lại một vòng chuyển động, biến thành hoàn cảnh Luna muốn bước tới cũng không được mà muốn lùi lại cũng khó khăn.

Luna cau mày, trong lòng cũng có chút lo sợ, giọng nói lại vờ như cứng rắn, xen lẫn chút không kiên nhẫn.

- Tránh ra!

- Ai nha, tính tình còn cũng thật đanh đá nha! Ha ha~

Một tên thanh niên trong đó chớp mắt, hướng vài tên đàn em bên người cười phóng đãng nói.

Nghe vậy, cả đám người lại hò hét gào to, tươi cười ầm ầm, đánh giá Luna bằng ánh mắt lại lửa nóng lớn mật, hận không thể quải cô lên xe máy để mặc sức đùa cợt.

Luna định bụng là sẽ chạy thật nhanh, chỉ là đôi chân cô thì không thể nào nhanh bằng hai bánh xe máy...

...

Ashahina Hikaru vừa đi ngang qua khu này, vừa lúc thấy một màn sống động như vậy ngay trước mắt.

Chứng kiến Luna lúc này xem như an toàn, một khắc kia anh vụng trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn bọn người đang chạy xe xung quanh cô lại là thâm trầm bí hiểm.

Anh đối với đầu dây điện thoại bên kia nói một câu gì đó rồi vội vàng cắt đứt cuộc gọi.

Thả điện thoại về trong túi quần, Hikaru hướng về phía Luna đi tới.

Luna căn bản là quyết tâm liều mình bằng bất cứ giá nào, chỉ là cô chưa kịp ra tay thì có vài tiếng kêu đau oai oái vang lên rồi.

Khó hiểu mà nhìn cách đó không xa cái móng heo vừa hướng chính mình vươn tới đang bị cắm vào một thanh đao nhỏ.

Luna ngốc lăng trong giây lát, cái này là ném phi tiêu sao...? Càng suy nghĩ cô lại càng cảm thấy thật vớ vẩn.

Sau lại vô ý thức quay đầu, Luna chứng kiến Hikaru một thân áo măng tô đen đường hoàng đi đến, tóc nâu xoăn dài được cột gọn gàng ở sau đầu, theo gió thổi qua mà nhảy nhót theo nhịp điệu.

Nếu không phải lúc này trên tay anh ta còn đang xoay tròn hai con phi đao sắc bén thì Luna còn nghĩ rằng người này đến đây là chỉ để tản bộ mà thôi.

- Anh còn tưởng là em đang cùng Kaname xem pháo hoa, như thế nào lại ở đây xem vài tên hề nhảy nhót? Biểu diễn thú vị như vậy lại không rủ anh, thực làm anh thất vọng!~~~

Khóe miệng ngậm cười của Hikaru thực đáng đánh đòn, chính là lời nói ra càng không chút nào kiêng nể.

Luna vào lúc này nhìn thấy Hikaru, rõ ràng bị nghẹn đến nói không ra lời, lại có chút may mắn anh ta đúng lúc xuất hiện.

Hikaru đi đến bên cạnh tên kia, làm lơ kia từng tiếng kêu thảm cùng đòi chém đòi giết, từ cánh tay của tên nọ rút ra thanh đao của chính mình, lại lần nữa thành công kích khởi một tiếng hét thảm.

Trên gương mặt tuấn tú của người nào đó còn lộ ra một chút không kiên nhẫn cùng ghét bỏ, nhấc chân liền nhắm ngay giữa háng đối phương mà đạp một phát, đem tên nọ đá đến hôn mê bất tỉnh rồi còn bỏ lại một câu.

- Cách xa cô ấy một chút!

Nói xong một phen ngăn trở, giữ chặt một tên côn đồ gần nhất, hung hăng dùng một quyền đem người đả đảo.

Mấy tên còn lại đang ngồi trên xe tỏ vẻ thực phẫn nộ, đều bước xuống rồi vây quanh hai người.

Luna thấy một đám vây quanh Hikaru cùng xông lên một lúc, có chút nóng ruột mà không thèm dùng kính ngữ, thẳng hô tên của anh ta.

- Hikaru, anh cẩn thận một chút!

Hikaru thực không kiêng nể gì, một bước xông lên phía trước không chút hoang mang mà vươn chân dài đá một đá, một tên côn đồ liền văng ra xa hơn hai mét.

Mỗi khi anh đi đến đâu là người ở hai bên đường văng ra đến đấy làm cho những người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm.

Đám côn đồ hai mắt choáng váng, không nghĩ tới mình đá nhầm thiết bản, gặp được loại quái vật như vậy.

Lẫn nhau nháy mắt mấy cái, ỷ vào nhiều người toàn lực vung quyền đấm cước đồng thời tiếp đón lại đây.

Nhưng là bọn người này nào phải đối thủ của Hikaru. Bị anh ta tung liên tục vài cái cú đá, bọn họ liền đã bị đánh thành bánh thịt vụn, làm cho cả khu vực này tiếng kêu rên oán than dậy đất.

Luna nhân cơ hội không ai để ý, còn lấy gót giày hung hăng nện hướng vài tên cuồn cuộn đang đứng lên có ý đồ đánh lén Hikaru, đau đến bọn chúng phải cuộn mình ôm bụng mà run rẩy không thôi.

...

Xung quanh quấy rầy đã không có, nhưng Hikaru vẫn bất mãn như cũ, anh ta híp mắt nhìn chằm chằm lưỡi đao dính máu, anh vô thức bĩu môi.

- Thật bẩn!

Lấy thanh đao để trên cái khăn tay cọ qua cọ lại vài cái, lưỡi đao miễn cưỡng coi như sạch sẽ, lúc này mới tạm chấp nhận mà để trở vào túi.

Tiếp đến Hikaru cũng không nói gì nữa mà đứng dậy một phen.

Hướng về phía Luna ở sau lưng mình, Hikaru đưa bàn tay mình ra trước mặt Luna.

- Đi thôi!

Luna cũng không phản kháng, ngoan ngoãn nắm tay anh ta, đi theo phía sau lưng Hikaru.

Hikaru thấy cô ngoan ngoãn tựa như một đứa nhỏ, cầm mấy ngón tay của mình lầm lì đi bên cạnh. Bàn tay to của anh không khỏi nắm thật chặt, đổi sang cùng cô mười ngón giao triền cùng nhau.

Luna nghiêng đầu, nhìn nhìn bàn tay nắm chặt của hai người cùng với sườn mặt anh tuấn của Hikaru, cũng không phát ra một tiếng nào mà lầm lũi đi theo anh ta.

Hikaru vén tay áo lên đến cẳng tay, dù là trời đang giá rét nhưng sau một hồi vẫn động cả người anh ta vẫn là toát ra ít mồ hôi, cổ áo sơmi của Hikaru thấm trực tiếp vào da thịt hiển lộ ra từng đường viền cơ bắp gợi cảm.

Nhìn đến Luna nãy giờ cũng không nói câu nào, tội nghiệp giống như một con thỏ nhỏ, hai mắt thì sưng đỏ, vẻ mặt nhìn là biết đã khóc thật lâu, anh không khỏi có chút đau lòng.

Thấy cô gái đôi mắt ướt sũng vô thần, anh nhẹ giọng anh an ủi.

- Đừng sợ, có anh ở đây!

Hikaru trước nay lạnh lùng hời hợt, không hiểu sao lần này lại có điểm đau lòng. Dù đã lường trước mọi thứ nhưng vẫn là tránh không được có điểm chua xót, bởi Luna đang đau khổ vì một người đàn ông khác.

Đêm nay đột nhiên nhận được điện thoại của anh Ukyo, đối phương vội vàng nói cho anh là tối nay Luna chắc chắn sẽ ước hẹn cùng Kaname.

Hikaru định bụng là sẽ bố trí tốt một người giả trang làm Ema, chính là không ngờ đến Kaname bỏ lại Luna trước khi anh xuất hiện, làm cô ấy chạy đi một đoạn rất xa.

Dọc theo lộ tuyến xuất phát anh vẫn tìm cô. Trên đường qua lại đánh vài cuộc điện thoại với Ukyo, muốn anh ta trấn an mọi người trước khi bọn họ làm rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nói về bản lãnh tính kế, Ukyo thật không thể không bội phục Hikaru, anh phải thừa nhận rằng, cùng ai là địch cũng không thể cùng người này là địch.

Đối với bọn hùng hài tử ít nhất Ukyo còn có thể la mắng, nhưng đối với âm hiểm giả dối như Hikaru, anh mới cảm thấy đau đầu thật sự.

Chỉ có trời mới biết Hikaru nguy hiểm đến nhường nào!

Xảy ra nhiều chuyện như vậy, toàn thân Luna trào ra một cổ cảm giác mỏi mệt vô lực. Cô có chút mất tinh thần nhìn Hikaru.

- Đám người nọ như vậy...sẽ không sao chứ? Chúng ta cần báo cho cảnh sát không?

Luna bất an hướng về người đàn ông bí hiểm bên cạnh hỏi.

Hikaru chớp chớp đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của mình, tươi cười không đạt đến đáy mắt.

- Em đừng lo, không chết được đâu! Vả lại điểm này việc nhỏ, anh sẽ xử lý tốt.

Hikaru vừa nói vừa kéo kéo chiếc khăn choàng dày, vuốt phẳng áo sơ mi trắng bên trong cùng áo khoác măng tô đen bên ngoài.

Một thân nam trang này so sánh với lúc chiều khi ra cửa mặc bộ nữ trang kia thì Hikaru càng mang theo nét nam tính cùng một phen khác gợi cảm.

Có lẽ Luna hẳn là nên theo Hikaru trở về biệt thự... Nhưng nghĩ đến sẽ gặp Kaname, tinh thần của cô càng kém.

Chẳng lẽ chính mình sẽ làm như mọi chuyện không hề xảy ra, hay cứ việc trốn tránh không gặp mặt anh ấy?

Thật là... đau đầu! Hơn nữa, làm như thế nào để trốn bây giờ?

Luna đầy mặt lo âu, vẫn chưa lưu ý đến người đàn ông bên cạnh mình, cùng với vẻ mặt suy tư của anh ta.

Hikaru trơ mắt mà nhìn thiếu nữ hướng về phía trước đi đến, có chút suy nghĩ không ra rằng có phải cô đang cố ý làm lơ anh.

Hikaru nắm chặt tay, sải bước chậm lại.

- Anh đưa em đến chỗ họp mặt với mọi người.
Hikaru thấp giọng nói.

Cảm thấy bàn tay mình bị siết chặt lại, anh quay đầu ngước mắt nhìn Luna.

Luna dừng lại cước bộ, buồn buồn âm thanh nói.
- Không cần!

- Đừng tùy hứng! Mọi người đều thực lo lắng cho em.

Luna cúi đầu không ra tiếng. Thật lâu sau, âm thanh ậm ừ như nức nở.
- Tôi muốn về nhà, về nhà của chính mình.

Hikaru liếc mắt đánh giá thiếu nữ u buồn ở bên cạnh chính mình, từ lúc cô nói phải về nhà của chính mình xong, đến bây giờ cũng lại không rên một tiếng, giống như cũng không có ý định hướng anh nói hết những gì mà cô ấy gặp được.

Làm sao bây giờ? Sự khó chịu trong lòng anh đã bành trướng tới nông nổi khó có thể chịu đựng...

Cô không nói, vậy anh liền chủ động khơi thông vậy? Hừ hừ, dù sao chính anh cũng thói quen như vậy rồi! ~

- Em an tĩnh như vậy, thật nhàm chán!~

"......"

Thiếu nữ tròng mắt vừa chuyển, ánh mắt bay tới con đường ngập tuyết phía trước cũng không ra tiếng.

- Không bằng chúng ta tới tâm sự một chút đi... Em cùng Kaname vừa rồi là chuyện gì xảy ra... Thế nào? Đừng khóc!

"......"

Luna khịt khịt cái mũi đỏ lên vì lạnh.

- Không nghĩ nói cũng được, chứ em đừng khóc như vậy. Em không phải đối với anh thực không khách khí sao? Nếu em không thích có thể hung hăng mắng anh mà. Không cần phải đem tức giận trở thành nước mắt...

"..."

- Haiz! Thật thất bại, anh có thể hút một điếu thuốc sao?

"..."

Thiếu nữ đột nhiên có phản ứng, cô liếc nhìn anh ta một cái rồi yên lặng bịt mũi miệng mình lại, lấy hành động tỏ vẻ kháng nghị với Hikaru.

Khóe miệng Hikaru run rẩy một chút, một bên đem điếu thuốc nhét trở lại hộp giấy, một bên bất mãn mà nói thầm.

- Nói chuyện với em cả buổi cũng không chịu phản ứng, một chút đều không đáng yêu...

"......"

Luna nghe thấy được lời của anh ta.
Không phải là cô cố ý không muốn phản ứng, cô đơn giản là không biết mình nên nói cái gì, cái gì không nên nói.

Đặc biệt đây là vấn đề riêng tư của mình cùng với đây là Hikaru, cô biết người này tâm tính không phải bình thường, tới thổ lộ chuyện của mình cùng Kaname cho anh ta biết, cô đến cùng là đầu óc vô nước mới có thể chính mình đưa tới cửa?

Tự nhiên là cái gì đều không nói!

Cô có thể tưởng tượng lúc sau khi anh ta biết khẳng định lại là dùng bộ dáng trêu chọc nào tới tẩy não cô, mà Luna thật sự bảo đảm không được chính mình còn có thể chịu đựng bao lâu.

Liền tính cô lại một lần kiên cường mà cố nhịn qua, nhưng bị Hikaru coi như đối tượng nghiên cứu tiến hành tâm lý phân tích, cũng thực làm cô chịu không nổi. --

Luna buồn bực mà nhìn trời, trong lúc vô tình thoáng nhìn xẹt qua mảnh phố lúc nãy cùng Kaname tách ra, thoáng chốc tâm tư trầm xuống.

-... Hikaru-san, chúng ta có thể không cùng mọi người họp mặt sao?

Cô thật không muốn ai phải thấy bộ dạng chật vật của mình ngay lúc này.

- Như thế nào? Rất tiếc là không được, đây là mệnh lệnh của anh Masaomi.

Tuy ngữ mang nhẹ trào, Hikaru vẫn là y câu hỏi của cô mà giải thích.

Thật sâu mà nhìn cửa lộ đằng xa, anh ta quay đầu nhìn về phía Luna.

- Sợ gặp Kaname sao?

"..."
Luna không có trả lời, chỉ là yên lặng mà nhìn anh ta.

Hikaru kỳ thật không xem chỉ sợ cũng đoán được Luna nghĩ chút thứ gì, nhưng vẫn là buộc miệng hỏi cô.

Lôi ra trong điện thoại một tấm ảnh chụp, đó là Luna lúc ở bệnh viện cười đến vui vẻ.

Hikaru không khỏi cũng theo giơ giơ lên khóe miệng, liền ngơ ngác mà nhìn bức ảnh kia hồi lâu.

- Đối với anh mọi thứ đều không quan trọng? Chỉ cần em vui vẻ là đủ rồi...

Luna nhìn Hikaru đang duỗi tay sờ sờ ảnh chụp của chính mình, kéo ra bàn tay đang nằm trong tay anh ta, cô dùng thanh âm thực lãnh đạm nói.

- Tôi biết anh muốn nói với tôi cái gì?
Bất quá chính là tôi vẫn luôn đều lừa gạt chính mình. Từ khi tôi xuất hiện trong nhà này bắt đầu thì đây cũng là kết cục nhất định. Bản thân tự đi vào vũng nước đục này, ngay từ lúc đầu tôi chính là trăm phương ngàn kế muốn trốn tránh, nhưng sau đó lại ỷ vào chính chủ hoàn toàn không có ở đây mà quên đi vị trí của mình, cùng Kaname ở bên nhau. Hiện tại xem như là bị báo ứng đi... Như lúc trước anh nói cũng tốt, cứ xem tôi đây là tâm tư thâm trầm đi, nên đừng để tôi đem anh em các người đùa bỡn ở lòng bàn tay. Hikaru, anh từ bỏ ý định đi, tôi căn bản là không xứng cùng với Ema đơn thuần tốt đẹp của các anh so sánh...

Căn bản là không có ngẩng đầu lên nhìn về phía Luna liếc mắt một cái, Hikaru vẫn cúi đầu thực hiện hành động thiêng liêng của chính mình.

Luna dám trăm phần trăm khẳng định đối phương nhất định biết mình cùng Kaname xảy ra mâu thuẫn. Rốt cuộc phía trước Kaname vẫn luôn cùng cô ở một chỗ, lúc đó còn nhiều người như vậy đều thấy, cô tưởng phủ nhận cũng không có cách nào, hơn nữa bây giờ ở đây chỉ còn mỗi mình cô.

Mà cô hiện tại lại là bạn gái của Kaname, không lý nào lại để cô lẻ bước một mình, chỉ cần là có đầu óc thì sợ là đều có thể đoán được ra tới sự việc.

Ha hả...

Nhếch mép tươi cười, Hikaru chính là như vậy vẫn luôn bên ngoài chế tạo hình tượng của chính mình, cũng là nguyên nhân chính yếu làm Luna đề phòng sợ hãi.

Hikaru cười khẽ một tiếng, tay nhưng vẫn đều không có rời đi gương mặt trên ảnh chụp.

- Em cảm thấy anh sẽ dễ dàng vì mấy lời này của em mà buông bỏ sao?

Luna, em quá ngây thơ rồi, cũng như là thật quá xem thường sự cố chấp của anh...

- Anh...
Luna cảm giác đầu óc của anh ta quả nhiên là có vấn đề. Đáng tiếc tạm thời căn bản cô cũng không không kịp quan tâm Hikaru suy nghĩ như thế nào.

Thứ cô phải đối mặt bây giờ là Kaname, cho nên hiện tại đối phương dù là dùng loại thái độ này mê hoặc cô thì Luna cũng không có thời gian để quan tâm.

Ngay sau đó anh ta quay đầu nhìn về phía Luna.

- Cho nên, anh như thế nào thích em thì cùng em cũng không có một chút quan hệ.

Nghe vậy, đôi mắt Luna híp lại, không kiên nhẫn nói.

- Tôi còn chưa bao giờ gặp qua người như anh vậy, bị người giáp mặt từ chối rồi còn nói năng hùng hồn cố chấp như vậy...

- Hôm nay không phải em đã gặp được rồi hay sao?

- Anh... Tôi không muốn nói với anh nữa, tôi phải về nhà!

Luna cũng mặc kệ Hikaru ở đằng sau, ngoe nguẩy đi về phía trước.

- Về nhà? Nhưng mà em đi nhầm hướng rồi!~~~
Hikaru thu hồi điện thoại vào trong túi, cười khẽ ra tiếng nói.

Luna bị ế một chút, nhưng vẫn còn mạnh miệng.
- Asahina Hikaru!

- Anh biết tên anh thực có ý nghĩa, nhưng không cần phải gọi một cách nghiêm túc như vậy nha!~~~

Nghe vậy, Luna trừng mắt anh ta, Hikaru cũng không chịu thua kém mà trừng mắt nhìn trở về.

- Tôi không biết nên nói anh là ngốc giả vẫn là ngốc thật? Theo tôi được biết, anh đối Ema-san hẳn là cũng có ý tứ không phải sao? Liền như vậy ham thích cùng tôi ghép lại cùng nhau? Muốn nhường cô ấy lại cho anh em của anh sao? Tôi còn chưa từng gặp qua người vĩ đại như anh vậy!

Trong giọng nói của Luna chứa trào phúng, Hikaru không phải không nghe ra tới, nhưng anh vẫn là híp mắt mang cười nói tiếp.

- Anh thích em không đại biểu là muốn nhường Ema cho bọn họ, bởi anh căn bản là không yêu thích cô ấy. Nếu được cùng với em ở bên nhau, anh tình nguyện mỗi ngày đều nghe em phát cáu như thế này.

Nghe vậy, Luna nhanh chóng mà quay đầu trừng anh ta một cái.
Này còn không phải là M trong truyền thuyết sao? Người này bị mắng còn rất vui vẻ?

Luna không lại cùng đối phương tranh luận tiếp, thẳng đến sắp đến nơi, cô mới nghe Hikaru chậm rãi nói.

- Anh không hiểu em vì cái gì vẫn luôn cảnh giác đối với anh, anh cũng chỉ nghĩ vẫn luôn bên cạnh người mình yêu thôi. Khi em không vui anh sẽ tự nhiên nghĩ mọi cách làm em vui vẻ, mà không phải từ lúc bắt đầu anh liền chấp nhận việc em không cho anh cơ hội nào.

Nói xong, anh ta thấp thấp mà cười khổ, liền Luna cũng nghe được bên trong mang nhiều ít khổ sáp.

Cô cố gắng trấn định mà nhìn phía trước, cũng không dám lại xem đối phương liếc mắt một cái nào.

Kỳ thật cũng không thể trách Hikaru, cảm tình trước nay đều là ích kỷ!
Một khi chính mình đã thích một người, chỉ sợ liền ai cũng đều sẽ không biết "thành toàn người khác" là thứ gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro