51/ Thiếu cảm giác an toàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Masaomi giương mắt nhìn vào cô gái trước mặt, một cô gái mười tám tuổi xinh đẹp, cái độ tuổi mà đáng lẽ ra phải được hưởng hạnh phúc.

Từ lúc tiếp xúc đến nay thì Luna cũng đã ở nhà Asahina gần năm tháng, qua quan sát, anh biết đây là một đứa trẻ đặc biệt cố chấp.

Anh cũng không thể trách cô ấy được bởi lẽ anh biết bỗng chốc xuất hiện mười ba người xa lạ, lại là phái nam làm người nhà của mình, mà họ lại không hữu hảo thì là một điều cỡ nào nan kham.

Anh biết Luna không hề mạnh mẽ như bề ngoài của cô ấy. Luna sợ bị tổn thương, luôn dùng lớp vỏ bọc để phòng bị những ai có ý muốn đến gần cô ấy.

Đối với Luna, Masaomi là trân trọng, lại là thương tiếc.

Masaomi đảo mắt qua bộ dạng mệt mỏi, không có tinh thần của Luna dừng lại một vài giây, cuối cùng mới nói.

- Nếu em mệt nhọc, không bằng trước tiên cứ để Jun cho anh trông hộ.
Masaomi ôn hòa âm thanh ở bên tai Luna vang lên.

- Masaomi-san không cần như vậy phiền toái, tôi có thể...
Luna theo bản năng muốn cự tuyệt.

- Ngẫu nhiên có thể ỷ lại người nhà không có gì là không tốt.
Masaomi biểu tình phi thường ôn nhu.

Luna không thể tả được cảm giác này là gì, có lẽ là ngọt ngào, là ấm áp.

Nhưng Luna một chút cũng không cảm thấy an tâm, bởi lẽ cô sợ mình bị nghiện. Sợ đến lúc không còn nữa, bản thân sẽ đánh mất đi chính mình.

...

Sau khi Masaomi ôm Jun rời khỏi, Luna có chút vô lực ngã đầu trên giường.

Mấy tháng ở chung, Luna đã muốn hiểu được, chính mình khi bước vào nhà này... đã chân chính tiếp nhận hết thảy.

Ngay từ đầu, cô không hề muốn trở thành một con người ngoài cuộc thờ ơ lạnh nhạt.
Cô biết đến bản thân trả giá cái gì thì sẽ thu hoạch được cái đó. Nếu vẫn chỉ biết nhận lấy ân tình của người khác thì một ngày nào đó cũng sẽ tiêu xài hết.

Luna không biết tương lai liệu sẽ có thích ai trong căn nhà này hay không, nhưng nếu Ema trở về một ngày nào đó, liệu anh ta sẽ quyết đoán xoay người rời đi hay không thì cô vô pháp biết được.

Luna thực nhát gan, cô không dám đánh cược tình yêu của bản thân.

Đó là cách mà Luna tự bảo hộ mình không để bị thương.

Cô luôn áp lực bất an, thiếu khuyết cảm giác an toàn.

Luna không biết khi nào mình sẽ rời khỏi căn nhà này, nhưng chỉ mong lỡ sau này trên đường có gặp lại họ thì cũng có thể tươi cười chào nhau, có thể nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ từng chung một mái nhà.

Lúc đó họ vẫn sẽ nhớ đến từng có một cô gái tên là Lee Luna, chứ không phải là một người chiếm lấy địa vị của Ema trong nhà Asahina này.

....

Tối hôm qua thực sự mệt nhọc, một khi lên giường là Luna ngủ thẳng đến sáng.

Hôm nay như mọi khi, Luna vẫn chạy bộ quanh sân thể dục vài vòng, sau khi hoàn tất lại lặng lẽ trở về phòng.

Luna nhìn bản thân trong gương. Thiếu nữ bên trong tấm gương đang mặc một cái quần đùi bằng jeans sậm màu cùng một chiếc T-shirt trắng. Tóc đuôi ngựa cột cao được cố định bằng dây ruy băng theo động tác mà lắc lư, dưới chân là đôi giày thể thao trắng.

Luna như trước giống nhau xuống lầu muốn phụ giúp Asahina Ukyo chuẩn bị điểm tâm sáng.

- Sớm như vậy liền thức dậy rồi? Sao không ngủ thêm chút nữa?
Ukyo xuyên qua thấu kính nhìn bộ dáng của Luna, ánh mắt sáng ngời hướng về phía cô cười cười.

- Em quen rồi.
Luna cười yếu ớt nói.

- Bộ đồ này rất thích hợp với em, trông rất khỏe khoắn.
Ukyo ngó đến đôi chân thon dài, mất tự nhiên ho khan, môi mấp máy nói.

- À... Cảm ơn anh.
Luna thoáng sửng sốt, nhàn nhạt nhẹ giọng đáp lại.

- Anh Ukyo, có thức ăn chưa? Em đói quá.
Yusuke từ trên lầu bước xuống, có vẻ như anh ta còn chưa được tỉnh ngủ.

- Sắp xong rồi! Anh đợi một lúc.
Luna thay Ukyo trả lời.

- Buổi sáng tốt lành!
Natsume chứng kiến Luna đang tại nhà bếp đang hướng trên mâm để tốt đồ ăn, sắc mặt anh nhu hòa.

- Buổi sáng tốt lành, Natsume-san!
Đối với sự xuất hiện của Natsume sau lưng mình, Luna thoáng ngạc nhiên.

Natsume bởi vì chuyện hôm qua, hơi lo lắng nhìn Luna, có chút muốn nói lại thôi.
- Hôm qua cô dầm mưa cả buổi tối, thân thể có điểm nào không thoải mái sao?

Luna ngẩn ra, màu đen đồng tử trong suốt, cong môi cười.
- Thật có lỗi đã để cho anh lo lắng rồi, tôi không sao.

Natsume nhìn xem Luna tươi tỉnh, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời có chút ảo não.

- Chào buổi sáng!
Asahina Subaru một thân đồ vận động nhẹ nhàng khoan khoái đứng ở cách nơi đó không xa, nhìn hai người bộ dáng thân mật, con ngươi tựa hồ nổi lên chút gợn sóng.

- Chào buổi sáng!
Wataru nguyên khí tràn đầy, bên cạnh là Masaomi đang cẩn thận bế Jun.

Ở góc cầu thang cùng lúc xuất hiện thân ảnh của Kaname và Hikaru đi tới.

- Nói tới môn leo núi, nói thật ra một thời gian dài rồi tôi chưa được vận động như vậy đâu.
Kaname âm thanh từ tính vang lên.

- Đúng vậy, anh xác thực là cần vận động!
Đó là tiếng cười nhạo của Hikaru.

- Sớm an!
Iori đi đến, cắt đứt đoạn đối thoại không dinh dưỡng của hai người này.

Đại khái là hành trình hôm nay là dã ngoại cùng leo núi cho nên các thành viên nhà Asahina đều dậy khá sớm và chuẩn bị chu đáo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro