94/ Chúng ta ở bên nhau đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Luna chớp chớp ánh mắt, có chút dọa đến, chính là phản ứng không kịp, cứ như vậy bất động.

Kaname giương mắt nhìn thần sắc mờ mịt Luna, suýt nữa thì cười ra tiếng.

Luna lúc này mới bừng tỉnh, cúi đầu vừa thấy bản thân đang ngồi trên đùi Kaname, hai tay chống lên vai anh, còn anh ta lại vòng tay qua ôm eo mình, xem thế nào cũng là tình lữ tán tỉnh, chứ chẳng phải là một hồi ngoài ý muốn.

- Thực... Thực xin lỗi.

Luna đỏ mặt né tránh, vội vàng đẩy anh ta ra, nhanh chóng đứng vững.

Lời nói tuy đông cứng như vậy, nhưng giọng nói lại không thể nào che dấu được ngượng ngùng.

Trong lòng Luna lúc này chỉ còn lại sự kiện quẫn bách trước mặt, đâu còn vẻ mặt sầu muộn như lúc nãy.

Kaname ngay lập tức có chút vui vẻ.
- Ai nha~~ vẫn là vẻ mặt này đáng yêu nhất. Luna-chan ngay cả đứng cũng đứng không vững, hay để anh ôm em, như vậy cũng không sợ lần nữa trượt té.

- Không đứng đắn!
Luna hơi xấu hổ, nhỏ giọng oán trách Kaname.

Nhìn bóng dáng Luna, Kaname phát hiện nguyên lai cô gái này vóc dáng cũng không thấp, lại gầy gò rất nhiều, nhìn thế nào cũng tựa như búp bê thuỷ tinh, mỏng manh và yếu ớt.

Trong nháy mắt như có vật gì đó xỏ xuyên qua toàn thân, mà Kaname chỉ cảm thấy trống rỗng.

Đôi mắt vàng không khỏi sầm ám, Kaname nhịn không được ôm chầm lấy eo Luna, đôi tay buột chặt, cảm nhận sự tồn tại của người trong lòng.

Đợi khi hơi ấm của cô ấy lan truyền đến trên người anh thời điểm thì Kaname mới rõ ràng cảm thấy yên lòng.

Chính là nhận ra thân thể nhỏ nhắn run rẩy, anh mới âm thầm ảo não, có phải là mình như vậy quá đường đột rồi không. Nhưng hiện tại bắt anh buông ra là chuyện không thể nào.

- Kaname-san đây là công khai đùa giỡn tôi sao?
Nói xong, hai bàn tay nhỏ bé của Luna ngay lập tức hung hăng vỗ lên lưng người kia, chính là Kaname rõ ràng không buông ra, lại còn ôm chặt sít sao hơn nữa, một lát mới rầu rĩ ra tiếng.

- Luna, đừng nóng giận, cho anh ôm một lúc thì tốt rồi.

Nói xong cũng không nghe thấy cô gái hồi âm, có chút thấp thỏm.

Nóng rực hơi thở phun vào lỗ tai, từ từ lan tràn toàn thân làm cho Luna nhịn không được cả người phi hồng.

Chính là người kia dường như không cảm giác được, chỉ tham lam hít thở hương vị trên người của cô.

- Kaname-san, làm ơn trước tiên buông ra...
Luna mặt đỏ đến mang tai, muốn để cho người đàn ông trước mặt buông ra chính mình, thế mà người giả vờ như không hề nghe thấy, còn tham luyến trằn trọc mãi mới buông ra.

Luna vốn dĩ là không hề tức giận, chẳng qua không thể không làm bộ như vậy, nếu không người này làm gì chịu buông cô ra.

Nghĩ rằng Luna đây là đang hờn dỗi, Kaname chỉ có thể nới lỏng ôm ấp.

Anh thật may mắn vì nơi này ít người qua lại nếu không cô gái này sẽ không dễ dàng tha thứ cho bản thân như vậy, bất quá nhìn trước mặt cô gái đang thẹn thùng, Kaname còn rất là vui mừng, đây chẳng phải chứng tỏ rằng cô đối với anh cũng có cảm giác hay sao?

Nhìn Luna ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, cảm xúc của Kaname hơi thả lỏng một chút, nhẹ nhàng thở ra. Anh cũng không như bề ngoài bình tĩnh như vậy, cũng bởi anh hiểu biết tính tình của Luna, nếu như hôm nay cô ấy đối với anh có chút nào kháng cự, thì từ nay về sau cô ấy sẽ tuyệt đối tránh xa bản thân.

Khẽ thở dài một hơi, từ trước đến nay, Luna đối với người này không phải là chưa từng có cảm giác. Rốt cuộc cũng là do lúc trước cô cũng chưa từng suy xét, nhưng hiện tại cô xác định, cô không muốn cùng người đàn ông này trở thành người xa lạ.

Bất quá nếu muốn quan hệ của hai người như thế nào, trong đầu Luna lại có chút trống rỗng.

Kaname chứng kiến cô gái cúi đầu, ngón cái tay phải cùng tay trái xoa xoa, liền biết ngay cô ấy cũng đang khẩn trương.

Nếu như vậy im hơi lặng tiếng chờ đợi cũng không có kết quả, Kaname cảm thấy vẫn là nên thẳng thắn một chút, làm cho Luna cũng cảm nhận được đáy lòng anh là cảm giác gì.

Kaname lưu loát ôm lấy gương mặt Luna, nhắm mắt liền hôn đi lên.

Luna bị động tác của Kaname làm cho sửng sốt một chút, chỉ có thể trừng mắt ngốc ngốc nhìn anh.

- Anh... ngô~~

Lời nói rõ ràng chưa nói xong, liền cảm giác trên môi truyền lại một luồng khí ấm áp, tức khắc đôi mắt Luna trừng lớn, bọn họ đây là...hôn môi.

Cô có chút không thể tưởng tượng được.

Kaname cảm giác được Luna ngây ngốc, bằng vào phương diện này kinh nghiệm phong phú, cực nóng đôi môi đem non mềm cánh hoa của cô gái hàm ở trong miệng, đầu lưỡi thô lệ nhẹ nhàng miêu tả hoàn mỹ làn môi, sau đó men theo khe hở đi vào ngọt ngào khoang miệng. Liếm láp mỗi một tấc, ngay cả hàm răng như trân châu cũng không buông tha, tiếp đó câu cuốn non mềm cái lưỡi cùng nhau nhảy múa.

Luna chớp chớp ánh mắt, trên môi tê dại truyền thẳng đến đáy lòng làm cho thân thể cô có chút nhũn ra, đôi tay theo bản năng bấu víu vào người đàn ông trước ngực, cứ như vậy hai thân thể dán chặt bên nhau.

Bàn tay Kaname ở phía sau eo nhỏ càng ôm càng chặt, anh rõ ràng có thể cảm nhận được trước ngực mềm mại, theo đó là cảm giác nhộn nhạo sung sướng.

Ngô~~~~

Nụ hôn kết thúc, đôi môi chia lìa, có thể thấy rõ trên môi hai người còn lưu lại một sợi chỉ bạc.

Luna thở hổn hển, xấu hổ cùng giận dữ ra sức đẩy Kaname ra.

Ngược lại anh ta lúc này lại đang cảm thấy tận cùng hạnh phúc, tự nhiên cũng luyến tiếc phải rời bỏ ôm ấp.

Thuận thế đem người ôm sát vào lòng, Kaname đem đầu để sát vào trán đối phương, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô.
- Em có hay không cảm giác nụ hôn vừa rồi ghê tởm, hay có cảm giác không thoải mái? Nếu có thì em cũng đừng nói ra, nếu là không có cũng xin em đừng vội, để cho anh nói hết lời này.

Luna kiệt lực bảo trì trấn định, nhưng lại bị ánh mắt vàng kim nóng cháy chăm chú nhìn vào làm cô vô thố nhéo nhéo ngón tay, muốn từ trong ôm ấp thoát ra, hơi hơi dùng sức ngăn chặn cô giãy giụa.
- Luna, trước hết nghe anh nói.

Nghe được âm thanh của anh, Luna dừng lại động tác của mình, lỗ tai dán vào rắn chắc khuôn ngực.

Cảm nhận được động tác của người trong lòng, khóe miệng Kaname nhịn không được giơ lên, đem cô ôm đến càng chặt.

- Anh biết mình quá đường đột, nhưng anh lại không thể nào tưởng tượng được khi mà trong cuộc sống của anh thiếu em. Cho nên, Luna, chúng ta ở bên nhau được không? Lấy quan hệ là bạn trai, bạn gái? Nếu...về sau em cảm thấy chúng ta không thích hợp, hay em tìm được người mình thích, em có thể tự ý rời đi, có được không?

Luna ngay lập tức sửng sốt một chút, một lúc sau mới rầu rĩ lên tiếng.

- Vậy còn anh?

- Hửm? Cái gì?
Kaname nghi hoặc hỏi lại.

Luna từ trong lòng anh ra tới, ngẩng đầu hướng về gương mặt tuấn lãng nhưng tràn đầy mị lực của người đàn ông này, cô tinh tường cảm nhận đến trái tim mình rộn lên một chút...

- Anh giúp em tính kỹ đường lui, như vậy anh đâu? Nếu anh thích người khác, như vậy anh sẽ buông tay em mà rời đi sao?

- Sẽ không!

Luna chóp mũi có chút chua xót, một lúc sau mới từ trong lồng ngực anh ngẩng đầu lên.

Nhẹ nhàng vuốt nếp uốn giữa hai hàng lông mày của anh, thẳng đến lúc này cô mới chính thức nhìn vào tình cảm của Kaname, trong lòng cô ức chế không được đối với anh sinh ra đau lòng.

Nhịn không được than thở, ôn nhu sờ gương mặt anh tuấn, lúc này mới ôm lấy người này.

- Như vậy, chúng ta ở bên nhau đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro